Kịp thời tỉnh ngộ mừng ba sinh
Cốc Mộng Viễn cũng bàng hoàng, lẩm bẩm :
- Chúng ta biết tính sao đây?
Chân Dật Lan lắc đầu :
- Lan nhi không màng đến nữa.
Cốc Mộng Viễn cười :
- Lan nhi định trở lên sao?
- Nơi vô sỉ thế này, Lan nhi ở lại sao được?
- Lan nhi, cứu người là điều cần thiết hơn.
Chân Dật Lan lòng vẫn chưa ổn định, lắc đầu :
- Đại ca tự giải quyết đi.
Cốc Mộng Viễn gật đầu cười :
- Được, ngu huynh giết chết đôi nam nữ chó má này trước.
Đoạn liền sải bước tiến tới, Chân Dật Lan cũng vội theo sau, dù sao nàng cũng không muốn Cốc Mộng Viễn một mình mạo hiểm.
Đồng thời nàng cũng tự nghĩ, mình đi theo Cốc đại ca cũng đâu có hề gì, dù Cốc đại ca muốn mình làm gì, mình cũng sẵn sàng chấp nhận kia mà.
Bên ngoài ồn ào như vậy mà đôi nam nữ trên giường vẫn như không hề hay biết, Cốc Mộng Viễn hết sức lấy làm lạ, hai người này chả lẽ điếc hết hay sao?
Thật ra, họ chẳng phải điếc, mà là đang sa vào mê hồn trận.
Cốc Mộng Viễn cặp mắt đã hiện sát cơ.
Chân Dật Lan không dám nhìn thẳng, song tiếng động dâm dật kia cũng khiến nàng không sao chịu nổi, hơi thở nàng gấp rút hơn.
Lúc này, Cốc Mộng Viễn đã sải bước đi đến gần bên giường.
Hai người trên giường vẫn đắm chìm trong mây mưa điên cuồng.
Cốc Mộng Viễn nghe lòng quặn thắt, nhưng sau cùng đã vung chưởng nhẹ nhàng bổ xuống, hai người kia lăn ra chết ngay tức khắc.
Cốc Mộng Viễn đến gần nhìn bàng hoàng sửng sốt, nữ nhân chính là Hàm Tỉnh, thị tỳ thân tín của Tần Linh Sương.
Sự phát hiện này đã khiến chàng tột cùng đau khổ, bởi tỳ nữ như vậy thì chủ nhân cũng đủ rõ.
Chàng ngây ngẩn đứng bên giường, lòng thầm gào thét :
- Tần tỷ tỷ đã lừa dối Mộng Viễn... Nàng là người đê tiện nhất mà lại làm ra bộ mặt thánh thiện... Ta.. hận nàng... hận nàng...
Chân Dật Lan thấy Cốc Mộng Viễn đứng thừ ra nhìn thiếu nữ lõa lồ trên giường, lòng bất giác rúng động mãnh liệt, không màng đến mắc cỡ nữa, phi thân đến nắm tay chàng nói :
- Cốc đại ca...
Cốc Mộng Viễn thờ thẫn cụp mắt xuống, lắc đầu nói :
- Nàng ta là tỳ nữ của Tần Linh Sương.
Chân Dật Lan nghe vậy liền hiểu ra, bất giác vui mừng khôn xiết, bởi nàng đã mất đi một đối thủ mạnh nhất. Kể từ nay, Cốc Mộng Viễn sẽ mãi mãi thuộc về nàng rồi.
Nàng không kềm được vui mừng, hớn hở cười :
- Đại ca, hạng người như vậy chẳng gì đáng buồn cả.
Nàng nói rất mập mờ, không chỉ rõ Tần Linh Sương mà cũng chẳng chỉ rõ Hàm Tỉnh.
Nhưng Cốc Mộng Viễn vẫn hiểu rất rõ, chàng cười cảm khái, nắm tay Chân Dật Lan khẽ nói :
- Đúng vậy, hạng người đàn bà đê tiện đó chẳng đáng để ngu huynh đau buồn.
Chân Dật Lan cười :
- Thôi, chúng ta hãy đi xem những phòng khác, không chừng bốn vị Chưởng môn nhân chính là bị giam tại đây cũng nên.
Cốc Mộng Viễn gật đầu :
- Đi.
Hai người sải bước ra khỏi phòng, lần lượt xem xét các phòng còn lại. Trong mười bảy phòng, Cốc Mộng Viễn đã hạ sát hết mười lăm đôi uyên ương.
Khi đến hai gian phòng cuối cùng nằm bên lối đi ra, mới không còn thấy cảnh tượng dâm dật kia nữa, mà trần thiết trong phòng cũng sang trọng hơn nhiều.
Cốc Mộng Viễn rất tỉ mỉ, nhận ra hai gian phòng này, một là của Lăng Thiên Thiên, còn một là của Tần Linh Sương.
Thế là chàng lại càng đau lòng hơn, Tần Linh Sương quả thật là đê tiện dâm dật như vậy ư?
Cốc Mộng Viễn thờ thẫn đứng trong phòng của Tần Linh Sương hồi lâu.
Chân Dật Lan cũng cảm nhận ra nhoẻn cười nói :
- Đại ca, đây là phòng ngủ của Tần Linh Sương phải không?
Cốc Mộng Viễn gật đầu, nhưng lòng chàng vẫn còn một điều thắc mắc, gian phòng này như thiếu một chút gì đó, không tạo được khí chất đặc hữu của Tần Linh Sương.
Phàm tục. Chàng nghĩ ra rồi, Tần Linh Sương không phàm tục thế này.
Nhưng chàng nghĩ đến cảnh tượng mây mưa của mười lăm đôi nam nữ kia, bất giác lắc đầu thở dài nói :
- Đó vốn là chuyện phàm tục mà.
Chân Dật Lan ngạc nhiên :
- Chuyện gì phàm tục?
Cốc Mộng Viễn buột miệng :
- Chuyện nam nữ trên giường.
Chân Dật Lan đỏ bừng mặt :
- Đại ca... sao lại nói năng bỉ ổi thế này?
Nàng không tự chủ được, vung tay “bốp” xáng cho Cốc Mộng Viễn một cái tát tai.
Nhưng Cốc Mộng Viễn cũng không tự chủ được, chộp lấy tay Chân Dật Lan.
Chân Dật Lan rùng mình, còn Cốc Mộng Viễn thì cảm thấy mạch máu toàn thân căng thẳng.
Chàng bất giác nắm lấy tay Chân Dật Lan, nhưng Chân Dật Lan lại ngã vào lòng chàng. Hai người đã quên đi mất một điều, đây là địa phủ của Thất Tuyệt Hằng Nga, Hoan Hỉ đường của đệ nhất ma nữ võ lâm.
Thật ra hai người đã bị rối loạn thần kinh từ lúc nào không hay, một khi da thịt tiếp xúc, hậu quả sẽ vô cùng tệ hại, đó chính là chỗ hiểm độc của Lăng Thiên Thiên.
Thủ pháp của Lăng Thiên Thiên đã là vô hình và tự phát, bởi bà ta biết vận dụng thủ pháp cám dỗ, đã khắc chế được tâm lý con người.
Cốc Mộng Viễn và Chân Dật Lan sau khi chứng kiến cảnh tượng ái ân trong địa phủ, tâm lý đã bị dao động mạnh, nên khi da thịt tiếp xúc nhau, nỗi khao khát trong tiềm thức lập tức bùng dậy.
Cốc Mộng Viễn mơ màng ôm lấy Chân Dật Lan.
Chân Dật Lan cũng mơ màng ôm lấy Cốc Mộng Viễn.
Hương thơm như lan xạ từ người Chân Dật Lan toát ra, đôi môi mọng quyến rũ, khiến con tim Cốc Mộng Viễn cơ hồ nổ tung.
Chiếc giường màu hồng kia thật vô cùng hấp dẫn...
Trong khi Chân Dật Lan cũng chẳng khác gì Cốc Mộng Viễn, da thịt rắn chắt của chàng đã khiến nàng ngây ngất đê mê...
Hai người di chuyển dần đến giường... ngồi xuống... rồi nằm xuống.
Tiếp theo là tiếng y phục xé rách toác...
Lát sau họ đã trở thành người nguyên thủy.
Chân Dật Lan mắt lim dim như say mơ, còn Cốc Mộng Viễn thì hệt như hổ đói thèm mồi.
Nhưng bỗng Cốc Mộng Viễn run rẩy, bởi lòng chàng đột nhiên dậy lên sức phản kháng, có lẽ đó là cảm ứng của tinh thần đạo đức hiệp nghĩa.
Chàng cảm thấy mình với Chân Dật Lan cũng đã trở nên vô sỉ.
Niềm khao khát của Chân Dật Lan như hỏa sơn bùng nổ, mỗi lúc càng thêm dâng cao. Nàng không sao dằn nổi nữa, há miệng như điên cuồng cắn vào vai Cốc Mộng Viễn...
Máu từ miệng nàng chảy ra, rơi xuống giường...
Cốc Mộng Viễn đau điếng, cơ hồ hét lên, song nhờ vậy cũng khiến chàng tỉnh táo hơn.
Thật là đáng nhục, vì sao mình lại như thế này?
Chàng ngồi bật dậy, ngây ngẩn nhìn Chân Dật Lan nước mắt ràn rụa và miệng bê bết máu.
Chàng lấy y phục chậm rãi mặc vào, sau đó đỡ Chân Dật Lan dậy, khẽ nói :
- Lan nhi, chúng ta nên giữa lại tốt hơn.
Chân Dật Lan bật khóc.
Vì sao lại khóc? Chính nàng cũng chẳng rõ, chỉ biết là muốn khóc mà thôi.
- Cốc đại ca, Lan nhi của đại ca...
- Phải, Lan nhi đúng là của ngu huynh...
Chân Dật Lan thầm nhủ :
- Của đại ca, sao đại ca không hưởng.
Nhưng nàng không nói ra, dĩ nhiên Cốc Mộng Viễn cũng không biết.
Chân Dật Lan lau nước mắt, nũng nịu nói :
- Đại ca hãy mặc áo giùm Lan nhi đi.
Áo dài bị xé rách, cũng may trong phòng có y phục của Tần Linh Sương, Chân Dật Lan mặc cũng khá vừa.
Xong xuôi, Cốc Mộng Viễn cười nói :
- Lan nhi, chúng ta suýt nữa sa vào quỷ kế của Lăng Thiên Thiên rồi.
Chân Dật Lan sửng sốt :
- Thật ư?
Cốc Mộng Viễn nghiêm giọng :
- Sao không thật? Việc này hết sức rõ ràng, nếu chúng ta mà không tự kềm chế được, e rằng bây giờ đã...
Chân Dật Lan đỏ bừng mặt :
- Đại ca nói bậy không hà.
Cốc Mộng Viễn hôn nhẹ lên má nàng, cười nói :
- Lăng Thiên Thiên chính là muốn chúng ta mê loạn tâm trí hầu khống chế, lợi dụng...
Chân Dật Lan thoáng giật mình :
- Thật ư?
- Ngu huynh dối gạt Lan nhi hay sao?
Chân Dật Lan thở dài :
- Thật là nguy hiểm.
Nàng bỗng cúi thấp đầu, mặt đỏ bừng lên, nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi tim còn đập dữ dội.
Cốc Mộng Viễn cười cười :
- Lan nhi, chúng ta mất nhiều thời gian lắm rồi.
Chân Dật Lan gật đầu :
- Chúng ta hãy tiếp tục tìm kiếm đi.
Cốc Mộng Viễn bỗng lại nói :
- Lan nhi, ngu huynh nhắc lại lần nữa, Lan nhi vĩnh viễn thuộc về ngu huynh rồi.
Chân Dật Lan e thẹn cười :
- Lan nhi biết rồi.
Cốc Mộng Viễn đứng lên :
- Chúng ta đi nào.
Chân Dật Lan sửa lại tóc, mỉm cười nói :
- Cốc đại ca tốt quá.
Đoạn liền phi thân ra cửa, Cốc Mộng Viễn đuổi theo sau.
Đây là một đường hầm dài chừng mười trượng và rộng ba thước. Hai bên minh chaâ treo cao nên rất sáng tỏ, trên đường không hề gặp cản trở.
Cuối đường hầm là một cánh cửa sắt, Chân Dật Lan đưa tay đẩy, nhưng cửa sắt không hề động đậy.
Cốc Mộng Viễn đảo quanh mắt, đoạn cười nói :
- Cửa có khóa.
Chân Dật Lan đưa tay bóp nhẹ khóa sắt liền gãy rời. Cốc Mộng Viễn tiện tay vung chưởng, cửa sắt liền mở toang.
Hai người đưa mắt nhìn vào, bất giác giật nảy mình, chỉ thấy đó là một gian thạch thất bốn mặt đều là vách sắt, trong thạch thất rất nhiều người nằm ngổn ngang.
Cốc Mộng Viễn vội phi thân vào thạch thất, trong số người bị giam cầm chàng chỉ biết Thiếu Lâm chưởng môn Minh Thiện đại sư, Hoa Sơn chưởng môn Mai Kiếm Kim Chỉ Hiệp Huê Nguyên Hàn, Nga My chưởng môn Hận Thiên Lão Lão, Côn Luân chưởng môn Phục Hổ thiền sư, Tây Sơn Tiều Tẩu Sài Kiện và chái gái Sài Thanh Bình.
Vừa vào đến thạch thất, Cốc Mộng Viễn đã nhận ra hơn hai mươi người bị giam thảy đều bị thuốc mê hồn của Lăng Thiên Thiên khống chế, hôn mê bất tỉnh.
Chàng thăm mạch và hơi thở của các vị Chưởng môn nhân, thấy thảy đều bình thường, mới yên tâm ngoảnh lại Chân Dật Lan cười nói :
- Bốn vị Chưởng môn nhân đều ở đây cả, nhưng dường như bị trúng Mê Hồn Độc Phấn của Lăng Thiên Thiên, Lan nhi hãy lên báo với Cổ lão, nhờ ông ấy xuống đây xem thử.
- Vâng.
Chân Dật Lan đáp xong, lập tức phi thân bỏ đi.
Cốc Mộng Viễn thử áp dụng một số phương pháp, nhưng không sao cứu tỉnh được các vị Chưởng môn nhân.
Ngay khi đang thất vọng, Cổ Bát Công với Tần Thạch Khanh đã theo Chân Dật Lan đi vào.
Cổ Bát Công quét mắt nhìn những người hôn mê, nói :
- Thảy đều ở đây cả rồi, cả toàn gia xá đệ nữa.
Tần Thạch Khanh mỉm cười :
- Cổ lão, họ đều bị trúng thuốc mê hồn, phải có thuốc giải độc môn của Lăng Thiên Thiên mới cứu tỉnh lại được.
Cổ Bát Công đưa mắt nhìn Cốc Mộng Viễn nói :
- Lão đệ, chúng ta đi tìm Tần Tiêu Hồng.
Cốc Mộng Viễn cười :
- Cổ lão hãy mau cùng Tần nữ hiệp và Lan nhi đi lấy thuốc giải, còn vãn bối ở đây đề phòng người của Hàn Bích cung thừa cơ ám hại các vị Chưởng môn nhân.
Cổ Bát Công gật đầu :
- Đúng rồi, như vậy tốt hơn.
Đoạn liền cùng Tần Thạch Khanh và Chân Dật Lan bỏ đi.
Cốc Mộng Viễn chờ cho ba người đi khỏi, lại chú ý xem xét gian thạch thất.
Chàng nhận thấy gian thạch thất này có vài điểm không hợp lý, chẳng hạn như thạch thấp phải có chỗ thông hơi, bằng không người bị giam trong thạch thất sẽ chết ngạt, vậy mà gian thạch thất này lại không có.
Tuy nhiên, ngay khi bước vào thạch thất, Cốc Mộng Viễn đã cảm thấy có một luồng gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, nhưng chàng lại không tìm ra lỗ thông hơi, nên khi Cổ Bát Công ba người vừa rời khỏi, chàng lập tức tìm kiếm thật kỹ.
Chàng liên tiếp gặp biến cố, lịch duyệt giang hồ và kinh nghiệm đối địch đều tiến bộ rất nhiều, biết cách tìm ra then chốt của mọi vấn đề.
Chàng từng tấc một, tỉ mỉ lần tìm theo vách tường bên phải.
Sau cùng chàng đã phát hiện ra một điểm khác lạ, đó là mấy mũi đinh sắt.
Gió lạnh chính là từ mấy mũi đinh sắt này thổi vào.
Chàng đưa tay sờ vào đinh sắt, lại phát hiện đinh sắt có thể di động.
Chàng ngẫm nghĩ chốc lát, đưa tay rút một mũi đinh sắt, thế là chàng vỡ lẽ, thì ra đinh sắt rỗng ruột.
Qua đó suy luận, bên kia vách sắt hẳn là thông với bên ngoài.
Cốc Mộng Viễn lúc này đang vô sự, bèn tiếp tục xem xét những mũi đinh sắt, tổng cộng có đến hơn trăm đinh sắt và thành hình một vòng tròn.
Chàng chau mày suy nghĩ thật lâu...
Đinh sắt được phân bố thành hình vòng tròn, phải chăng chính là cửa thông ra ngoài?
Quả nhiên, đó chính là cửa ra vào, chỉ bởi vì khe cửa có đóng đinh nên khó thể phát hiện ra được.
Cốc Mộng Viễn trở ra ngoài, chưa thấy Cổ Bát Công trở về nghĩ là việc lấy thuốc giải chẳng thể chỉ đôi ba lời là xong, bèn trở vào thạch thất rút hết đinh sắt trên vách ra.
Sau đó, chàng vung song chưởng bổ ra, “ầm” một tiếng vang rền, vách sắt cong queo, tiếp theo là cát đá bay tung mù mịt, một luồng gió lạnh từ ngoài thổi vào.
Hồi lâu đá rơi bụi tan, bên ngoài hiện ra một đường hầm tối om.
Cốc Mộng Viễn ngạc nhiên ngẩn người, chàng vốn đinh ninh bên ngoài là lối ra, nhưng giờ mới biết đây chỉ là lối vào một nơi bí ẩn khác.
Lập tức lòng hiếu kỳ bừng dậy, mình phải vào thăm dò mới được.
Cốc Mộng Viễn nghĩ là làm, liền tức chui vào đường hầm. Chàng phóng đi được chừng một tuần trà, bỗng nghe có tiếng nước chảy từ xa vọng lại.
Cốc Mộng Viễn ngạc nhiên, lập tức phóng đi nhanh hơn. Lát sau chàng đã dừng chân ở nơi cửa ra.
Bảo là cửa ra cũng không đúng, đường hầm đến đó bỗng nhiên mở rộng, trở thành một hang động khổng lồ.
Trên nóc hang động có chút ánh nắng rọi vào, gió lạnh chính là luồn qua từ đó, hai bên vách đá đều có một giòng nước nhỏ chảy xuống dưới đáy hang động.
Cốc Mộng Viễn ngơ ngác quan sát hồi lâu, chàng nhận thấy hang động này rất kỳ lạ, giòng nước chảy xuống đâu thế nhỉ?
Nghĩ vậy, chàng liền theo giòng nước chảy đi vào, nhưng chẳng bao lâu thì như đã đến đáy hang động.
Cốc Mộng Viễn thắc mắc dùng tay gõ lên đá mấy cái...
Thốt nhiên, một giọng nói già nua từ trong vách đá vọng ra :
- Ai đó?
Cốc Mộng Viễn giật mình lùi sau ba bước.
Nơi đây lại có người ư? Ai vậy?
Trong khi suy nghĩ, chàng đưa mắt tìm kiếm chỗ ẩn thân của người vừa lên tiếng.
Tiếng nói già nua như bởi Cốc Mộng Viễn không trả lời, có vẻ không vui, quát hỏi :
- Ai? Sao không dám trả lời hả?
Cốc Mộng Viễn nghĩ nhanh, hỏi ngược lại :
- Các hạ là ai?
Im lặng một hồi, giọng già nua bỗng hỏi :
- Ngươi là một chàng trai trẻ phải không?
- Các hạ thì sao?
Giọng già nua lại im lặng hồi lâu mới nói :
- Ngươi là ai? Sao lại đến sơn động dưới lòng đất này?
Cốc Mộng Viễn lòng càng thêm thắc mắc, nên không chịu trả lời mà cười hỏi :
- Các hạ là ai? Cớ sao lại trốn ở đây?
- Ai bảo là lão phu trốn ở đây?
Cốc Mộng Viễn vẫn chưa nhận định được nơi ẩn thân của đối phương, nóng lòng nói :
- Các hạ không phải trốn, chả lẽ lại là ngủ ở đây hay sao?
Giọng già nua cười :
- Chàng trai trẻ, ngươi thật khôn lanh...
Bỗng ngưng bặt, bỏ dở câu nói.
Cốc Mộng Viễn chờ đối phương nói tiếp, nào ngờ thật lâu chẳng nghe có động tĩnh gì.
Chàng không nén được, cất tiếng hỏi :
- Này, sao các hạ không nói tiếp?
Song hồi lâu vẫn không có tiếng đáp lại.
Cốc Mộng Viễn chau mày :
- Các hạ sao không nói nữa thế này?
Ngưng chốc lát, chàng hét to :
- Nếu các hạ không nói, tại hạ sẽ ngăn giòng nước lại ngay.
Chàng biết, nếu going nước bị ngăn lại, lão nhân sẽ chẳng im lặng được nữa. Quả nhiên lời nói của chàng có ngay tác dụng.
Giọng nói già nua bỗng cười to :
- Chàng trai trẻ, sao ngươi có thể hành động ác độc như vậy?
Cốc Mộng Viễn cười :
- Vậy mà gọi là ác độc ư?
- Cắt đứt đường sống của người khác, vậy chẳng phải gọi là ác độc hay sao?
Cốc Mộng Viễn cười :
- Các hạ có thể cho biết vì sao lại ở trong hang động này chăng?
- Ngươi hỏi để làm gì chứ?
- Các hạ không muốn thoát khỏi giam cầm sao?
- Thoát khỏi giam cầm ư?
Lão nhân cười phá lên, nói tiếp :
- Chàng trai trẻ, ngươi danh tánh là gì? Sao biết lão phu bị giam cầm ở đây?
Cốc Mộng Viễn thầm nhủ :
- Nghe khẩu khí của người này, hẳn nhiên là một vị trưởng giả, nhưng chẳng rõ là chính hay tà?
Chàng quyết định, bất luận là chính hay tà, mình vẫn nói đúng sự thật, bèn cười nói :
- Tại hạ là Cốc Mộng Viễn, ở Thiên Đài.
- Ngươi ở Thiên Đài ư? Ngươi họ Cốc?
Cốc Mộng Viễn chau mày thầm nhủ :
- Người này sao mà lôi thôi và có vẻ không tin người thế này? Vậy thì thật khó gần gũi.
Song miệng vẫn đáp :
- Vâng, tại hạ họ Cốc.
- Thiên Đài chỉ có một họ Cốc, ngươi...
Bỗng quát to :
- Cốc Dương là gì của ngươi?
Cốc Mộng Viễn giật mình, thầm nhủ :
- Chả lẽ người này có hận thù gì với tổ phụ hay sao?
Song chàng vẫn đáp :
- Lão nhân gia ấy là gia tổ.
Cốc Mộng Viễn vừa dứt lời, lão nhân buông tiếng cười vang.
Ngàn lớp thạch động một Tiên ông
Cốc Mộng Viễn nghe tiếng cười, tột cùng kinh hãi, bởi cách vách đá dày mà tiếng cười vẫn khiến chàng đinh tai nhức óc và tâm thần rúng động, chứng tỏ nội lực lão nhân này đã đạt đến cảnh giới chí cao tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều nguyên.
Hồi lâu tiếng cười mới dứt, tiếp theo là tiếng lão nhân hỏi :
- Chàng trai trẻ, Cốc Dương là tổ phụ ngươi ư?
- Vâng. Lão nhân gia là ai?
Cốc Mộng Viễn sau khi nghe lão nhân hỏi đến tổ phụ mình, đã biết đối phương hẳn là một vị kỳ nhân tiền bối, nên liền thay đổi giọng điệu.
- Ngươi không cần biết lão phu là ai, nhưng... ngươi cứ gọi lão phu là Thạch Động lão nhân được rồi.
Cốc Mộng Viễn cười :
- Vãn bối có thể vào gặp lão nhân gia chăng?
Lão nhân cười :
- Sao ngươi biết là có thể vào? Thạch động này không có cửa ngỏ, vậy mà ngươi lại nghĩ ra được điều ấy, thật cơ trí hơn người.
Cốc Mộng Viễn cười :
- Vãn bối không hề nghĩ sâu, mà chỉ nghĩ đó là lẽ đương nhiên thôi.
Ngưng chốc lát, nói tiếp :
- Bởi vãn bối nghĩ, nếu không có cửa ngõ, lão nhân gia sao có thể vào được chứ?
- Đúng, đúng. Tôn nhi của Cốc Dương quả không mất môn phong họ Cốc.
- Lão nhân gia dường như có quen biết gia tổ phải không?
Lão nhân cười ha hả :
- Chẳng những quen biết mà còn... là thâm giao nữa, khi lệnh tổ vừa bước chân vào chốn giang hồ là đã trở thành bạn thân của lão phu rồi.
Cốc Mộng Viễn ngạc nhiên thầm nhủ :
- Nghe giọng điệu lão nhân này dường như bối phận còn cao hơn tổ phụ mình.
Vậy lão nhân này là ai thế nhỉ?
Lòng nghĩ vậy, miệng vẫn nói :
- Lão nhân gia có thể mở thạch động này không?
- Ngươi định làm gì?
- Bái yết lão tiền bối.
Lão nhân bỗng cười to :
- Vậy là ngươi không thành thật rồi.
- Vãn bối nói thật lòng mà.
- Ngươi chẳng qua chỉ muốn biết lão phu là ai thôi.
- Lão tiền bối là Thạch Động lão nhân, vãn bối đã biết rồi.
- Sao? Ngươi đã biết rồi ư?
- Vâng.
Lão nhân cười :
- Vậy ngươi có thể đi được rồi.
Cốc Mộng Viễn sửng sốt :
- Lão tiền bối muốn vãn bối đi khỏi nơi đây ư?
- Ngươi đã biết lão phu là ai rồi, tại sao lại không đi khỏi nơi đây? Chả lẽ ngươi muốn ở lại đây chịu khổ với lão phu... Ôi! Lão phu lại nóng giận nữa rồi.
Lão nhân như thấy mình nói hớ, lập tức nín lặng.
Cốc Mộng Viễn thắc mắc hỏi :
- Lão tiền bối đã bị người hãm hại phải không?
- Sao? Ai hãm hại được lão phu kia chứ?
Cốc Mộng Viễn cười :
- Nếu không, sao lão tiền bối lại bảo là ở đây chịu khổ?
Lão nhân cười :
- Đó là do lão phu tự nguyện.
- Vãn bối không tin.
- Không tin cũng đành chịu, nhưng lão phu nói đó là sự thật.
Cốc Mộng Viễn cười :
- Vậy hẳn là có nguyên nhân to lớn phải không?
- Đúng vậy.
- Nguyên nhân gì vậy?
Lão nhân cười :
- Vì một cây trâm vàng.
Lão nhân bỗng lại nón lặng.
Cốc Mộng Viễn rúng động cõi lòng. Trâm vàng ư? Phải chăng là Tử Vân kim trâm?
Thế là lòng hiếu kỳ của chàng càng gia tăng.
- Lão tiền bối sao lại không nói nữa thế này?
- Ngươi muốn biết gì? Ngươi có phải là tôn nhi của Cốc Dương hay không?
Cốc Mộng Viễn cười :
- Vãn bối đâu có điên, sao lại nhận kẻ khác làm tổ phụ chứ? Còn về việc lão tiền bối hoài nghi vãn bối, vãn bối không hề buồn...
Lão nhân cười :
- Nếu ngươi là tôn nhi của Cốc Dương, lão phu hỏi ngươi vài điều về mặt võ học, hẳn là ngươi trả lời được.
Cốc Mộng Viễn vội nói :
- Lão tiền bối, vãn bối nay đã hai mươi tuổi, chưa từng gặp gia tổ bao giờ.
Lão nhân sửng sốt :
- Sao, ngươi chưa từng gặp Cốc Dương ư?
- Vâng, gia tổ đã ẩn cư rồi.
Lão nhân bỗng tức giận :
- Ngươi dối gạt ai vậy?
- Vãn bối nói thật mà.
- Vậy võ công của ngươi từ đâu mà có?
- Gia sư truyền dạy.
- Sư phụ ngươi là ai?
- Gia sư là Cát Hàn...
Lão nhân cười to :
- Sao? Tiểu tử ngươi là đồ đệ của Cát lão ca ư?
- Vâng.
Lão nhân lẩm bẩm :
- Thật không ngờ... thật không ngờ...
Buông tiếng thở dài, nói tiếp :
- Sư phụ ngươi khỏe chứ?
- Nhờ phúc trời, gia sư vẫn khỏe.
- Từ lúc chia tay với lệnh sư, thấm thoát đã sáu mươi năm rồi.
Cốc Mộng Viễn nghe vậy càng thêm kinh ngạc thắc mắc, lão nhân này thật ra là ai thế nhỉ?
- Lão tiền bối có thể cho vãn bối bái kiến được chăng?
Lão nhân cười :
- Được thôi...
Cốc Mộng Viễn mừng rỡ :
- Vãn bối bằng cách nào mới mở được cửa vào?
Lão nhân cười :
- Đừng vội, lão phu hỏi ngươi vài điều trước đã.
- Xin lão tiền bối cứ hỏi.
- Không Linh chưởng của lệnh sư ngươi đã luyện thành chưa?
- Rồi, nhưng công lực hãy còn yếu kém.
- Ngươi tuổi chỉ ngoài hai mươi, công lực yếu kém cũng chẳng sao.
Ngưng chốc lát, lão nhân mới hỏi tiếp :
- Trong Không Linh chưởng có một chiêu có thể đả thương người ngoài mười trượng, thi triển thế nào?
Cốc Mộng Viễn biết lão nhân chưa tin mình là đồ đệ của Không Linh Luyện Sĩ, lòng rất khích động cười nói :
- Chiêu ấy tên là “Tài (cắt) Lưu Đoạn Sơn”, khá giống với “Trường Kiếm Thất Trảm” trong thủ pháp Giáng Long trảm, tiện tay xuất chưởng, xoay tay phát lực...
Lão nhân không chờ Cốc Mộng Viễn dứt lời, đã cười to nói :
- Thôi đủ rồi. Ngươi quả là đồ đệ của Cát lão ca.
Cốc Mộng Viễn cười :
- Lão tiền bối tin rồi ư?
- Đương nhiên, chiêu “Tài Lưu Đoạn Sơn” này ngoài đệ tử của Cát lão ca, trên đời này có mấy ai biết được? Huống hồ gì lại còn biết cách xuất thủ nữa.
Cốc Mộng Viễn lại hỏi :
- Lão tiền bối, cửa mở vào bằng cách nào?
Lão nhân cười :
- Đừng vội, trước tiên ngươi hãy cho lão phu biết, vì sao ngươi lại đến đây?
Cốc Mộng Viễn cười :
- Vãn bối chẳng phải cố ý đến đây, mà chỉ là sự ngẫu nhiên thôi.
- Vậy ư? Sao ngươi lại đến chốn hoang sơn này?
- Vãn bối tìm Lăng Thiên Thiên.
Lão nhân lớn tiếng :
- Ngươi tìm y thị chi vậy?
- Vãn bối đòi người.
- Đòi người ư? Đòi ai vậy?
Cốc Mộng Viễn bèn thuật lại chuyện về bốn vị Chưởng môn nhân, đoạn nói tiếp :
- Vãn bối vậy chẳng phải ngẫu nhiên là gì.
Lão nhân cười to :
- Cũng kể được là ngẫu nhiên.
Ngừng chốc lát, nói tiếp :
- Tiểu tử, lão phu thật bội phục hào khí hùng tâm của ngươi.
- Lão tiền bối quá khen, vãn bối không dám nhận đâu.
Lão nhân cười :
- Lão phu đã bị giam cầm ở đây hai mươi tám năm, ngoài yêu phụ Lăng Thiên Thiên ra, ngươi là người duy nhất nói chuyện với lão phu trong hai mươi tám năm qua.
Cốc Mộng Viễn kinh ngạc :
- Lão tiền bối đã ở đây hai mươi tám năm rồi ư?
- Ngươi kinh ngạc lắm phải không?
- Vâng... nếu lão tiền bối không tự nói ra, vãn bối thật khó thể tin được.
Lão nhân giọng cảm khái :
- Lão phu chỉ bởi một bước mắc lừa mới chuốc lấy hậu quả như ngày hôm nay, nói ra chỉ thêm hổ thẹn mà thôi. Tiểu tử, ngươi đã gặp Lăng Thiên Thiên chưa?
- Rồi.
- Yêu phụ ấy không làm khó ngươi sao?
Cốc Mộng Viễn cười :
- Bà ta đã thọ thương dưới Không Linh chưởng của vãn bối rồi.
Lão nhân lớn tiếng :
- Sao? Ngươi đã đả thương y thị ư?
- Vâng.
- Tại sao ngươi lại đả thương y thị?
- Tình thế bắt buộc, chẳng còn cách nào hơn.
- Có thể chết không?
Cốc Mộng Viễn nghe vậy hết sức thắc mắc, qua giọng điệu của lão nhân, hiển nhiên chính Lăng Thiên Thiên đã khiến ông ta phải bị giam thân tại đây suốt hai mươi tám năm dài, vậy mà ông lại quan tâm đến sự sống chết của Lăng Thiên Thiên thế này, thật là điều khó hiểu.
Cốc Mộng Viễn nghĩ nhanh, đoạn cười nói :
- Vãn bối không cố ý sát hại bà ta, chỉ cần điều tức một ngày là sẽ bình phục.
- Thật vậy ư?
- Vãn bối không bao giờ cố ý sát hại kẻ khác.
- Tốt lắm. Không thì lão phu sẽ ôm hận suốt đời còn gì?
Cốc Mộng Viễn ngạc nhiên :
- Lão tiền bối có điều phụ bà ta ư?
Lão nhân cười quái lạ :
- Phụ y thị ư? Ngươi đã nói trái ngược rồi.
Cốc Mộng Viễn cười :
- Bà ta có điều phụ lão tiền bối, vậy sao lão tiền bối lại không cho vãn bối sát hại bà ta?
Lão nhân cười :
- Nếu ngươi sát hại y thị, lão phu sao thể chính tay báo thù được chứ?
Cốc Mộng Viễn vỡ lẽ cười to :
- Ra vậy.
Lão nhân bỗng hỏi :
- Tiểu tử, ngươi có muốn gặp lão phu không?
Cốc Mộng Viễn cười :
- Vãn bối đang định bái kiến tôn nhan đây.
- Vậy ngươi hãy tìm trên nóc thạch động xem, nếu có một chiếc khoen sắt, đó chính là then chốt để mở cửa thạch động.
- Vãn bối xin tuân mệnh.
Cốc Mộng Viễn dứt lời, liền tức với thế “Long Phi Cửu Thiên” tung mình lên cao hơn ba trượng, tay trái vung ra sau, người liền bay thẳng tới năm thước, tay phải lại vung nhẹ, người lại bay ngang sang trái một trượng, cứ thế lượn trên không ba lượt, rồi mới hạ xuống đất.
Lão nhân cười nói :
- Tiểu tử, ngươi chưa tìm ra phải không?
- Vãn bối đã tìm kiếm ba lượt nhưng chẳng thấy khoen sắt nào cả.
Lão nhân khẽ thở dài :
- Trong thoáng chốc mà ngươi đã lượn trên không đến ba lượt, chả lẽ ngươi đã luyện thành Đại Diễn Quy Huyền chân khí rồi ư?
Cốc Mộng Viễn khiêm tốn :
- Vãn bối chỉ luyện được phần ít thôi.
Lão nhân cười :
- Khá lắm. Nếu lão phu đoán không lầm, thân thủ ngươi hiện nay trong võ lâm e chẳng dễ gặp đối thủ nữa rồi.
Cốc Mộng Viễn cười :
- Võ học bao la, chút tài nghệ của vãn bối thật chẳng đáng kể.
Lão nhân cười to :
- Ngươi tuổi trẻ biết khiêm tốn như vậy, thật lão phu hết sức vui mừng.
Ngưng chốc lát, nói tiếp :
- Khoen sắt ấy được gắn ở chỗ lõm, rất giống với mâu đá, ngươi hãy đặc biệt lưu ý đến những chỗ lõm, hẳn sẽ tìm ra.
- Vãn bối thử tìm lại lần nữa thử xem.
Đoạn lại tung mình lên không, lần này chàng hết sức lưu ý đến những chỗ lõm trên nóc thạch động, phàm có chỗ lõm chàng đều sờ tay vào cả.
Cứ thế đến lần tung mình thứ bảy thì chàng tìm được khoen sắt.
Vừa lúc ấy, lão nhân cất tiếng hỏi :
- Đã tìm được rồi phải không?
- Vâng.
- Hãy kéo mạnh xuống.
Cốc Mộng Viễn liền hạ người xuống, tiện tay kéo mạnh, lập tức có tiếng “ầm ầm” vang lên liên hồi.
Cốc Mộng Viễn buông tay, quay người nhìn, chỉ thấy trên vách đá đã hiện ra một cửa động sáng tỏ.
Tiếng nói lão nhân từ trong thạch động vọng ra :
- Hãy vào đi. Tiểu tử, lão phu chưa thực hiện được lời ước thệ nên không thể ra ngoài gặp, mong ngươi đừng trách lão phu hống hách kẻ cả.
Cốc Mộng Viễn cười :
- Vãn bối vào động bái yết lão tiền bối là đúng phép tắc rồi.
Đoạn liền cất bước đi vào động. Chỉ thấy thạch động này không rộng lắm, nhưng rất sạch sẽ và bốn vách không hề có chút mùi ẩm mốc.
Một giường, một ghế dựa, một bàn và một kiếm, trong động chỉ vỏn vẹn có vậy mà thôi.
Một lão nhân tóc bạc phơ, tướng mạo rất cổ kính đang ngồi xếp bằng trên giường.
Lão nhân mặc một chiếc áo dài màu xanh nhạt, tuy đã trải qua gần ba mươi năm, song màu áo vẫn như mới, và cả đôi vớ cũng còn trắng sạch như tuyết.
Cốc Mộng Viễn chăm chú nhìn lão nhân, lão nhân cũng nhìn Cốc Mộng Viễn nói :
- Tiểu tử, quả ngươi là long phụng chốn nhân gian.
Lão nhân ánh mắt rực lên, cười to nói tiếp :
- Lão phu thật ngường mộ Cát lão ca có được một đệ tử y bát như thế này.
Cốc Mộng Viễn vòng tay xá dài, cung kính nói :
- Tại hạ Cốc Mộng Viễn bái kiến lão tiền bối.
Lão nhân khoát tay :
- Khỏi, khỏi.
Cốc Mộng Viễn vừa khom mình, chợt cảm thấy một luồng tiềm lực mạnh mẽ vô hình ập đến, cơ hồ nâng bổng chàng lên.
Chàng cả kinh thầm nhủ :
- Công lực lão nhân này chẳng kém gì năm vị sư huynh, nhưng chẳng rõ ông ta thật ra là ai?
Lòng chợt kinh nghi, song miệng lại nói :
- Trước lão tiền bối, vãn bối đại lễ cung bái là phải.
Lão nhân cười :
- Ngươi muốn biết lão phu là ai phải không?
Cốc Mộng Viễn sửng sốt :
- Sao lão tiền bối biết được lòng vãn bối?
Lão nhân cười :
- Ngươi ánh mắt bất định và còn có vẻ mong ước điều gì, ngoài việc muốn biết lão phu là ai, còn gì khác hơn nữa chứ?
- Lão tiền bối thật tinh mắt.
Lão nhân cười :
- Tiểu tử, lão phu vừa thấy ngươi là thích mến rồi.
- Được lão tiền bối ưu ái, vãn bối vô cùng vui sướng.
- Câu này quả không phải là giả dối.
Cốc Mộng Viễn ngẩn người, lão nhân cười nói tiếp :
- Lão phu khi xưa đi lại trên giang hồ, phàm người nào gặp lão phu ngoại trừ bậc lão tiền bối, có mấy ai không muốn học ở lão phu một chút gì kia chứ?
Đoạn bỗng ngửa mặt buông tiếng cười vang, đó là bởi lão nhân vừa nhớ lại quá khứ oanh liệt, bất giác hào khí bừng dậy.
Cốc Mộng Viễn cười nói :
- Lão tiền bối nói vậy, thật vãn bối càng lấy làm vinh hạnh hơn.
- Dường như ngươi càng muốn biết lão phu là ai phải không?
Cốc Mộng Viễn ngượng ngùng :
- Vãn bối không dám.
Lão nhân cười :
- Đó là lẽ thường tình thôi.
Bỗng khẽ thở dài nói tiếp :
- Thịnh danh lụy người, lão phu thật thấm thía mùi đau khổ ấy.
Cốc Mộng Viễn ngạc nhiên :
- Lão tiền bối hãy còn mối hận lòng khác nữa ư?
Lão nhân cười ảo não :
- Ai mà không có mối hận lòng. Tiểu tử ngươi thì sao?
- Vãn bối ư?
Cốc Mộng Viễn ngẩn người, nói tiếp :
- Vãn bối dường như là không có.
Lão nhân cười to :
- Sao giọng nói của ngươi không được quả quyết thế?
Cốc Mộng Viễn cười :
- Vãn bối quả tình là không có mối hận lòng gì.
Lão nhân chú mắt nhìn Cốc Mộng Viễn :
- Thật ư?
Rồi lão lại cười :
- Có lẽ là ngươi chưa gặp...
Nhưng bỗng lắc đầu nói tiếp :
- Có lẽ ngươi có mà không hay biết đó thôi.
- Mong không phải là như vậy. Nếu không vãn bối e rằng không đủ kiên nhẫn như lão tiền bối, tự cam khổ sở giam thân trong thạch động gần ba mươi năm dài.
Lão nhân ha hả cười to :
- Đó cũng là một câu nói thành thật.
Cốc Mộng Viễn chau mày :
- Chả lẽ những gì mình nói, ngoài hai câu ra đều là giả dối cả hay sao?
Nhưng miệng lại nói :
- Những mối hận lòng của lão tiền bối hẳn là hết sức đau khổ, vãn bối đã vô tình khơi dậy, thật lòng vô cùng áy náy.
Lão nhân cười :
- Lão phu không giận ngươi đâu, ngươi chớ bận tâm.
Ngưng chốc lát, nói tiếp :
- Tiểu tử, giờ ngươi đã nghĩ ra lão phu có thể là ai rồi phải không?
Cốc Mộng Viễn cười gượng :
- Vãn bối ngu xuẩn, chưa suy ra được lão tiền bối là ai cả.
- Ngươi cứ thử đoán xem.
Cốc Mộng Viễn mỉm cười chú mắt nhìn lão nhân, chỉ cảm thấy mặt lão nhân rất quen, song điều ấy lại khiến chàng trở nên rối trí hơn, quên mất đây là Hàn Bích cung, người ngoài sao thể vào được? Không thì hẳn chàng đã nghĩ ra rồi.
Chàng ngẫm nghĩ một hồi, bỗng lắc đầu nói :
- Vãn bối thật là tối dạ.
Lão nhân cười hiền từ :
- Ngươi thật đôn hậu, rất là đáng thương.
Cốc Mộng Viễn đỏ mặt :
- Lão tiền bối cho là vãn bối quá ngu xuẩn phải không?
Lão nhân lắc đầu :
- Không phải. Con người khó có lúc không hồ đồ...
Bỗng thở dài thậm thượt, nói tiếp :
- Lão phu chính bởi quá thông minh nên mới bị giam tại đây mấy mươi năm dài...
Cốc Mộng Viễn cười tiếp lời :
- Vậy là thông minh lại bị thông minh hại rồi.
- Đúng vậy. Lão phu nêu ra một chút manh mối nữa, ngươi thử suy nghĩ xem, không chừng đoán ra được lão phu là ai cũng nên.
- Xin lão tiền bối hãy nói ra.
- Nơi đây là chốn nào?
- Địa động trong Hàn Bích cung Đại Tuyết sơn.
Lão nhân cười ha hả :
- Thừa thãi nhiều quá, lão phu đã tự xưng là Thạch Động lão nhân, ngươi hà tất thêm vào địa động, nào Đại Tuyết sơn làm gì?
Cốc Mộng Viễn cười :
- Vâng, vãn bối luôn khó thể tìm ra được trọng điểm của một vấn đề.
- Ngươi thử đoán lần nữa xem?
Cốc Mộng Viễn ngẩn người, thầm nhủ :
- Đó là manh mối ư? Vậy thì đâu cần lão phải nhắc nhở chứ?
Nghĩ đoạn bèn nói :
- Lão tiền bối không nói rõ hơn được sao?
Lão nhân cười :
- Thôi được, lão phu hỏi ngươi, Hàn Bích cung này do ai xây dựng?
Cốc Mộng Viễn cười :
- Vãn bối biết, người xây dựng là Khô Trúc Tiên Ông lão tiền bối, tôn đại nhân của Ngọc Kim Cang Trúc Hiệp Tần Tiêu Hồng, chủ nhân hiện nay.
- Ngươi nói rất đúng.
Cốc Mộng Viễn nhíu mày :
- Điều ấy liên quan gì đến lão tiền bối kia chứ?
- Đương nhiên là có liên quan.
Cốc Mộng Viễn cười :
- Tiên ông đã quy tiên, lão tiền bối nói vậy hẳn là mạc nghịch chi giao của lão nhân gia ấy...
Chàng cúi đầu ngẫm nghĩ, chậm rãi nói tiếp :
- Bậc lão tiền bối có thể xứng kết giao mạc nghịch với Khô Trúc Tiên Ông, trên đời này phỏng có được mấy người? Gia sư... năm vị sư huynh và... và còn...
Bỗng cười to nói :
- Vãn bối biết rồi.
Lão nhân cũng cười to hỏi :
- Lão phu là ai nào?
- Có thể kết giao mạc nghịch với Khô Trúc Tiên Ông, lại ở trong Hàn Bích cung, vãn bối tính ra chỉ có vài người...
Lão nhân cười tiếp lời :
- Không sai.
- Nên vãn bối mới nghĩ đến một vị kỳ hiệp hiếm thế...
Lão nhân thoáng biến sắc mặt :
- Ai? Lão phu là ai?
- Vị kỳ hiệp này ngang danh với gia sư...
- Ngươi muốn nói là Vô Ảnh lão nhân Hạ Đằng chứ gì?
Cốc Mộng Viễn trố mắt :
- Chả lẽ lại không đúng?
Lão nhân buông tiếng cười dài :
- Sai rồi. Thật là sai quá xa...
Cốc Mộng Viễn chau mày :
- Vãn bối thật không sao đoán ra được.
- Sao ngươi không nghĩ gần một chút.
Ngưng chốc lát, nói tiếp :
- Chẳng hạn như chủ nhân Hàn Bích cung...
Cốc Mộng Viễn sửng sốt :
- Lão tiền bối...
Chàng trố to mắt vẻ không tin, lắc đầu nói tiếp :
- Không, lão tiền bối sao thể là Khô Trúc Tiên Ông được?