watch sexy videos at nza-vids!
doc truyen
Trang ChủTruyện
http://aff.mclick.mobi/ctxd/bigbang3g

Bá Chủ Tam Quốc

http://aff.mclick.mobi/swift-wifi/bigbang3g

Swift Wifi

http://aff.mclick.mobi/uc-in/bigbang3g

UC Browser

Ai là kẻ mạo danh thay thế

Ngay khi ấy trước mắt bừng sáng, đã ra khỏi đường hầm, tiến vào một gian đại sảnh rộng lớn, dường như là nơi luyện võ.
Lý Hàm Băng không dừng bước, dẫn ba người băng qua đại sảnh.
Cốc Mộng Viễn chú ý quan sát, thấy cửa vào gian đại sảnh này ngang bằng với ngọn đồi cửa bảo, bất giác thầm thắc mắc, vì sao không trực tiếp từ đó vào đại sảnh, mà lại phải đi qua một quãng đường hầm tối om? Đồng thời chàng cũng nhận thấy cửa bảo như chỉ là hình thức, bởi bất kỳ từ hướng nào phi thân lên thì cũng có thể xâm nhập vào gian đại sảnh này.
Chàng lòng tuy nghĩ vậy, nhưng miệng không nói ra.
Nhưng Khô Trúc Tiên Ông như đã nhận thấy tâm ý Cốc Mộng Viễn, vừa định lên tiếng giải thích thì Chân Dật Lan đã chau mày nói :
- Lý lão, cửa bảo dùng để làm gì? Trong khi đường nào cũng có thể tiến vào bảo một cách dễ dàng.
Khô Trúc Tiên Ông nghe vậy ha hả cười to.
Lý Hàm Băng chỉ mỉm cười nói :
- Cô nương, bất kỳ ai cũng chẳng thể nào không đi qua cửa bảo mà vào được đây!
Chân Dật Lan không tin, đứng lại đưa tay chỉ tứ phía nói :
- Lan nhi không tin!
Lý Hàm Băng nghiêm giọng :
- Lão phu không hề nói ngoa, cô nương không tin hãy hỏi Tần huynh...
Chân Dật Lan quả nhiên quay sang Khô Trúc Tiên Ông hỏi :
- Trúc lão, có thật như vậy không?
Khô Trúc Tiên Ông gật đầu :
- Đúng vậy, bắt buộc phải đi qua cửa bảo.
Chân Dật Lan nhoẻn cười, nhưng lại bắt đầu nói :
- Ai mà tin được?
Khô Trúc Tiên Ông nghiêm giọng :
- Không tin cũng chẳng được, bởi từng ngọn cây cọng cỏ trên các đồi núi xung quanh đây đều không chạm vào được, nếu không, nhẹ thì thọ thương, nặng thì táng mạng.
Cốc Mộng Viễn giật mình kinh hãi.
Chân Dật Lan trố to mắt :
- Ghê gớm vậy ư?
Khô Trúc Tiên Ông cười :
- Không phải ghê gớm, mà là có chất độc...
Lý Hàm Băng cười tiếp lời :
- Cô nương, Vô Ảnh Hàn Độc của lão phu, trên cõi đời này rất hiếm ai không sợ!
Chân Dật Lan vừa nghe đến bốn tiếng Vô Ảnh Hàn Độc, liền lặng thinh không nói nữa, bởi nàng đã tin rồi.
Năm người tiếp tục đi vào trong bảo, Cốc Mộng Viễn bỗng quay sang Lý Hàm Băng hỏi :
- Lão tiền bối, những vị cao nhân nào không sợ hàn độc của lão tiền bối vậy?
Lý Hàm Băng chằm chặp nhìn Cốc Mộng Viễn :
- Tiểu hữu vì sao lại hỏi điều ấy?
Cốc Mộng Viễn mỉm cười :
- Đối với bất kỳ điều gì, vãn bối phải mắt thấy mới tin!
Lý Hàm Băng cười :
- Nhưng dù lão phu nói ra những người ấy là ai, tiểu hữu cũng đâu từng mắt thấy?
- Không hẳn, có mấy vị cao nhân tiền bối, vãn bối hết sức tin tưởng.
Lý Hàm Băng thoáng ngẫm nghĩ :
- Người không sợ hàn độc, trước mắt có một vị...
- Tần lão tiền bối phải không?
- Phải!
- Còn những ai nữa?
Lý Hàm Băng mỉm cười :
- Không Vô song tiên khi xưa!
Cốc Mộng Viễn gật đầu :
- Vãn bối tin! Còn ai nữa không?
- Còn! Vân Sơn Bố Y Hầu Hạ Chi Dương, chủ nhân Tâm Dật sơn trang trong Thúy Ảnh cốc Trường Bạch sơn, hương lân của lão phu khi xưa, với Triển Ngọc Thành chủ nhân Hóa Hư tiên động ở Hoa Sơn.
Cốc Mộng Viễn cười to :
- Còn ai nữa không?
- Chân lão tà, Hạ Địch Cuồng và mấy cao nhân hải ngoại...
- Đã có nhiều người không sợ như vậy thì hàn độc này cũng đâu có gì là ghê gớm?
Lý Hàm Băng nghe vậy, lập tức tái mặt.
Khô Trúc Tiên Ông kinh hãi, vội nói :
- Tiểu tử, võ công của các vị cao nhân ấy đều không kém hơn lão phu.
Cốc Mộng Viễn cười to :
- Vãn bối biết chứ...
Bỗng quay sang Lý Hàm Băng hỏi :
- Lý lão, Vô Ảnh Hàn Độc lợi hại như vậy, chẳng hay kẻ trúng độc sẽ ra sao?
Lý Hàm Băng sầm mặt :
- Xương cóng da khô mà chết!
- Còn nhẹ thì sao?
- Tứ chi gãy nửa...
Cốc Mộng Viễn lắc đầu :
- Quả là lợi hại, thảo nào lão tiền bối yên tâm thế này...
Bỗng nghiêm mặt, trầm giọng nói tiếp :
- Lão tiền bối, cho phép vãn bối thử một phen được không?
Khô Trúc Tiên Ông sửng sốt chau mày.
Lôi Tử Cường mặt lộ vẻ lo lắng.
Lý Hàm Băng thật không sao tin được, thầm nhủ :
- Tên tiểu tử này thật quá ngông cuồng, còn hơn cả lão phu.
Cốc Mộng Viễn thấy thần sắc ba người, cười nói :
- Ba vị lão tiền bối không tin lời vãn bối ư?
Lôi Tử Cường trố mắt :
- Tiểu huynh đệ, không đùa như vậy được đâu!
Khô Trúc Tiên Ông tuy lúc đầu sửng sốt, nhưng giờ thì không lo nữa, bởi ông với Chân Dật Lan đều biết rõ bản lãnh của Cốc Mộng Viễn.
Nên Lôi Tử Cường vừa dứt lời, ông liền nói :
- Mộng Viễn ngươi muốn thử thật ư?
Cốc Mộng Viễn kiên quyết gật đầu :
- Vâng, vãn bối quả muốn thử một phen.
Khô Trúc Tiên Ông quay sang Lý Hàm Băng hỏi :
- Để cho y thử được chăng?
Lý Hàm Băng lúc đầu nghĩ chàng cuồng ngạo, giờ thì nghĩ chàng ngu ngốc, bèn đưa mắt nhìn Cốc Mộng Viễn, đoạn quay sang Khô Trúc Tiên Ông nói :
- Rất là nguy hiểm...
Khô Trúc Tiên Ông cười :
- Lý huynh có thuốc giải, không nguy hiểm đâu!
Lý Hàm Băng đưa tay vuốt râu :
- Thôi được.
Nhưng lòng thầm cười khảy nói :
- Không để cho tiểu tử ngươi nếm chút mùi đau khổ thì ngươi đâu biết sự lợi hại của hàn độc này!
Khô Trúc Tiên Ông qua vẻ mặt đã hiểu tâm ý Lý Hàm Băng, cũng cười thầm nhủ :
- Lão ma đầu ngươi hôm nay chẳng bẽ mặt mà còn kinh hồn khiếp vía nữa cho xem!
Lúc này Cốc Mộng Viễn ôm quyền nói :
- Lý lão tiền bối, vãn bối xin mạn phép.
Chàng không hề nói một lời thối chí, thậm chí cũng chẳng thỉnh cầu Lý Hàm Băng tặng cho thuốc giải nếu lỡ bất cẩn gặp nguy hiểm, khiến Lý Hàm Băng càng thêm bực tức, và Lôi Tử Cường càng thêm lo lắng.
Cốc Mộng Viễn vừa dứt lời đã phi thân lướt đi.
Lôi Tử Cường sững sờ, bởi Cốc Mộng Viễn đã thi triển Không Linh thân pháp trông rất chậm nhưng thật sự lại nhanh đến mức không thấy bóng người.
Lý Hàm Băng đương nhiên càng rõ hơn, Cốc Mộng Viễn vừa lướt đi, lão liền thất thanh nói :
- Y là đệ tử của Cát Hàn ư?
Chân Dật Lan thoáng giật mình thầm nhủ :
- Lão ma đầu này nhãn lực lợi hại thật, Cốc đại ca chỉ mới thi triển thân pháp là lão đã nhận ra sư môn rồi, lão quả thật chẳng phải đơn giản.
Khô Trúc Tiên Ông cười đáp :
- Đúng vậy, y chính là truyền nhân y bát của Cát Hàn!
Lý Hàm Băng lắc đầu thở dài.
Lôi Tử Cường vỗ tay hớn hở nói :
- Không Linh thân pháp của vị tiểu huynh đệ này đã có tám thành hỏa hầu, hẳn cũng đã luyện thành toàn bộ võ công của Cát lão, thảo nào y chẳng sợ hàn độc. Tuyệt kỹ Đại Diễn Quy Huyền chân khí của Cát lão quả đúng là vạn độc bất xâm... Tần huynh, đúng không nào?
Khô Trúc Tiên Ông gật đầu cười :
- Quả như Lôi huynh đã nói, vị tiểu huynh đệ này đúng là một bậc kỳ tài. Thử nghĩ, võ công Cát lão cao thâm dường nào, vị tiểu huynh đệ này chỉ từng ấy tuổi mà đã có hỏa hầu như vậy, sao không khiến người quý mến chứ?
Lý Hàm Băng cười tiếp lời :
- Tần huynh, tiểu tử này trong tương lai rất là ghê gớm.
Khô Trúc Tiên Ông cười to :
- Lý huynh sợ phải không?
Lý Hàm Băng chau mày :
- Lý mỗ có gì phải sợ chứ?
- Bá nghiệp của Lý huynh?
Lý Hàm Băng đảo mắt cười ha hả :
- Lý mỗ có bá nghiệp gì? Tần huynh thật khéo đùa.
Khô Trúc Tiên Ông mỉm cười :
- Mong là Lý huynh không nói dối.
Ngay khi ấy Cốc Mộng Viễn đã về đến, chàng ôm quyền thi lễ với Lý Hàm Băng, mỉm cười nói :
- Theo vãn bối thấy, Vô Ảnh Hàn Độc này quả là cực kỳ bá đạo.
Lý Hàm Băng ha hả cười to :
- Cốc lão đệ định trát vàng lên mặt lão phu ư?
Lão ma đầu này quả thật đã kiêng nể Cốc Mộng Viễn, cả xưng hô cũng đã thay đổi.
Cốc Mộng Viễn thành thật :
- Khi nãy lão tiền bối đã nói không ngoa, vãn bối đã cận dụng Đại Diễn Quy Huyền chân khí chống lại hàn độc, nhưng cũng chỉ có thể tự giữ mình mà thôi.
Lý Hàm Băng cười :
- Lão đệ thân thủ này cũng rất đáng khâm phục rồi.
Cốc Mộng Viễn cười khiêm tốn :
- Ban môn lộng chủ, thật không đáng kể!
Lúc này, năm người đã nối tiếp nhau đi vào đường hầm thứ nhì.
Khô Trúc Tiên Ông ha hả cười nói :
- Lý huynh, đây vẫn còn là của ải thứ nhì ư?
Lý Hàm Băng gật đầu :
- Mọi quy định Lý mỗ vẫn giữ nguyên như trước.
- Vậy cửa ải thứ nhìn phải chăng vẫn do Xa Khất giữ trách nhiệm canh phòng?
Lý Hàm Băng lắc đầu :
- Xa Khất đã chết rồi.
Khô Trúc Tiên Ông sửng sốt :
- Khổn Long Bỉ Cái đã chết rồi ư?
Lý Hàm Băng gật đầu :
- Xa Khất đã chết dưới tay Thiên Ma giáo chủ!
Khô Trúc Tiên Ông kinh ngạc :
- Con gái Thành Thế Hùng? Y thị có bản lãnh như vậy ư?
Lý Hàm Băng cười khảy :
- Ả ta được chân truyền của Thiên Tàn môn.
Khô Trúc Tiên Ông kinh hãi :
- Thiên Tàn Tử chưa chết sao?
Lý Hàm Băng lắc đầu :
- Lý mỗ cũng chẳng rõ.
Lúc này năm người đã băng qua đường hầm, đến một ngôi tịnh xá.
Khô Trúc Tiên Ông cười hỏi :
- Đại hòa thượng trong ngôi tịnh xá này có còn không?
Lý Hàm Băng gật đầu :
- Còn.
Năm người đi vào tịnh xá, chỉ thấy một lão hòa thượng gầy bé, áo xám chân trần, tóc tai rối xoắn, tướng mạo hung tợn đang ngồi xếp bằng trên chiếc bồ đoàn ở giữa tịnh xá.
Khi đi ngang bên lão hòa thượng, Khô Trúc Tiên Ông cười nói :
- Đại Lực, Mãng Ngưu Chí Công của các hạ đã luyện được đến mức có thể lay động Khô Trúc Kình của lão phu chưa?
Lão hòa thượng như không hề chú ý đến việc năm người đi vào tịnh xá, ngay mí mắt cũng chẳng ngước lên, nhưng đối với câu nói của Khô Trúc Tiên Ông thì lại có phản ứng mạnh mẽ, chỉ thấy lão vụt ngẩng đầu lên, hai mắt mở bừng, cười to nói :
- Tần thí chủ, lâu nay vẫn khỏe chứ?
Khô Trúc Tiên Ông cười :
- Thế nào? Có muốn thử không?
Chân Dật Lan kinh ngạc kề tai Cốc Mộng Viễn khẽ nói :
- Cốc đại ca, thật không ngờ lão hòa thượng này lại là một trong hai vị trưởng lão Đại Lực và Đại Hóa của phái Côn Luân.
Cốc Mộng Viễn cười, chàng cũng hết sức kinh ngạc, Thần Phong bảo này sao lại lôi kéo được cao thủ các phái thế nhỉ?
Chỉ thấy Đại Lực hòa thượng cười nói :
- Thí chủ có hứng thú, lão nạp sẵn sàng hao tốn chân lực một phen.
Khô Trúc Tiên Ông gật đầu :
- Được, lão phu đang muốn xem thử hòa thượng đã tăng tiến thêm được bao nhiêu thanh hỏa hầu...
Đoạn lùi sau ba bước, trầm giọng nói :
- Xin mời!
Đại Lực hòa thượng mắt rực tinh quang :
- Tần thí chủ hãy cẩn thận!
Dứt lời song chưởng đã đưa lên, đẩy về phía Khô Trúc Tiên Ông.
Lão hòa thượng đã mang danh là Đại Lực, dĩ nhiên kình lực trên tay phải khác thường, huống hồ Mãnh Lực Khí Công lại là một môn chưởng lực ngoại môn bá đạo. Đại Lực hòa thượng vừa xuất chưởng, lập tức có tiếng ầm ầm vang lên, như bài sơn đảo hải ập về phía Khô Trúc Tiên Ông.
Chân Dật Lan kinh hãi thầm nhủ :
- Chưởng lực của lão hòa thượng này thật kinh người, chẳng rõ Trúc lão có chịu nổi hay không?
Nhưng lạ thay, luồng chưởng lực hùng mạnh của Đại Lực hòa thượng vừa chạm vào người Khô Trúc Tiên Ông lập tức tan biến, như thể thân người Khô Trúc Tiên Ông là một lỗ thông hơi vậy.
Chân Dật Lan mừng đến suýt nữa đã vỗ tay reo to.
Lý Hàm Băng cười nói :
- Khô Trúc Kình của Tần huynh đã đạt đến trình độ thu phát tùy tâm, Lý mỗ xin thành thật chúc mừng.
Khô Trúc Tiên Ông cười ha hả, vỗ vỗ áo dài nói :
- Lý huynh đã quá khen.
Đoạn quay sang Đại Lực hòa thượng cười nói :
- Mãng Ngưu khí công của hòa thượng so với hồi ba mươi năm trước đã mạnh hơn gấp bội, thật hết sức đáng mừng.
Đại Lực hòa thượng bỗng cụp mắt xuống, khẽ thở dài nói :
- Tần thí chủ, vậy là lão nạp kiếp này không sao lay động được thí chủ nửa bước rồi.
Khô Trúc Tiên Ông nghe vậy vội an ủi :
- Hòa thượng đừng chán nản, tôn giá còn trẻ tuổi hơn lão phu nhiều, một ngày nào đó nhất định sẽ có thể một chưởng đẩy lùi lão phu.
Đại Lực hòa thượng cười ảo não :
- A di đà Phật! Cầu mong sẽ được như ý thí chủ.
Khô Trúc Tiên Ông cười cười :
- Hãy cố gắng hơn nữa.
Đoạn cất bước cùng Lý Hàm Băng và Lôi Tử Cường ra khỏi tịnh xá.
Cốc Mộng Viễn sau khi biết lão hòa thượng này là trưởng lão phái Côn Luân, vốn định cho ông biết về tình hình giang hồ hiện nay, nhưng sau đó nghĩ lại, chàng đã từ bỏ ý định ấy, bởi nhận thấy không cần thiết phải quấy nhiễu Đại Lực hòa thượng.
Một người quý nhất là sự yên tĩnh, nhất là đối với người luyện võ và đệ tử Phật môn, nên vừa thấy ba lão nhân bỏ đi, chàng liền nắm tay Chân Dật Lan theo sau ngay.
Ra khỏi tịnh xá, lại đi vào một đường hầm khác.
Đường hầm này rất hẹp, chỉ đủ cho một người đi qua và dài hơn nhiều so với hai đường hầm trước.
Cốc Mộng Viễn ước lượng, có lẽ chừng ba mươi trượng.
Thế là chàng liền lưu ý, rất có thể đây là tử lộ.
Bởi đường hầm chật hẹp thế này, nếu gặp mai phục thì dù võ công cao đến mấy cũng khó thể bảo toàn tính mạng.
Ra khỏi đường hầm, Khô Trúc Tiên Ông cười nói :
- Lý huynh, sự mai phục trong đường hầm này phải chăng đã được bố trí lại rồi?
Lý Hàm Băng lắc đầu :
- Không, vẫn như trước.
Khô Trúc Tiên Ông thắc mắc :
- Vì sao không bố trí lại vậy?
Lý Hàm Băng cười thiểu não :
- Độc dịch đã bị lão Tà phá hủy khi xưa thật khó luyện...
Cốc Mộng Viễn thầm kinh hãi, thì ra con đường hầm nhỏ hẹp này đã được bố trí độc dịch, thảo nào Thần Phong bảo không cần người canh phòng.
Nhưng chàng nghe độc dịch đã bị Tà Hiệp phá hủy, bất giác đưa mắt nhìn Chân Dật Lan cười.
Chân Dật Lan cũng thè lưỡi, làm mặt xấu với chàng.
Khô Trúc Tiên Ông cười nói :
- Lý huynh đã không nói thật lòng rồi.
Lý Hàm Băng cười ha hả :
- Tần huynh, Lý mỗ thấy độc dịch ấy quá ư bá đạo, lắp đặt trong đường hầm không lối thoát thế này thì thật là thương tổn thiên hòa...
- Lý huynh mà cũng chú trọng đến thiên hòa ư?
- Tần huynh nghĩ Lý mỗ là người tàn ác lắm hay sao?
- Lý huynh không cần quá khiêm tốn, hai tay Lý huynh chẳng kém gì Thiên Tàn Tử.
Lý Hàm Băng ngửa mặt cười vang :
- Thật không ngờ Tần huynh lại xem trọng Lý mỗ đến vậy.
Bỗng quay sang Lôi Tử Cường hỏi :
- Lôi lão đệ nhận thấy thế nào?
Lôi Tử Cường mở to mắt :
- Xưa ác nay thiện, có thể đền bù được rồi.
Khô Trúc Tiên Ông đảo mắt cười :
- Thật vậy ư?
Lôi Tử Cường nghiêm giọng :
- Lôi mồ ở đây ba mươi bảy năm, Lý huynh chưa hề sát hại một người nào.
Khô Trúc Tiên Ông cười to :
- Buông đao đồ tể, lập tức thành phật! Lý huynh định quy y hay sao?
Lý Hàm Băng ha hả cười to :
- Chưa kể được là thành phật quy y, Lý mỗ chỉ cần không hổ thẹn với lương tâm là đủ.
Chân Dật Lan bỗng xen lời :
- Lôi lão tiền bối, Khổn Long Bỉ Cái Xa Khất đã chết dưới tay Thiên Ma giáo chủ thật ư?
Lôi Tử Cường ánh mắt chợt tối sầm :
- Quả đúng đã chết dưới Truy Hồn Chỉ của ả ta!
Chân Dật Lan chau mày :
- Thần Phong bảo nhiều cao nhân thế này, sao lại để cho y thị lộng hành vậy?
Lôi Tử Cường khẽ thở dài :
- Mỗi người chức trách khác nhau, tuy ngàn vạn cao thủ cũng như chỉ một người.
Vả lại với danh vọng và địa vị như Xa huynh, sao thể nhờ người trợ giúp được?
- Y thị đã vào từ cửa bảo ư?
- Không!
- Vậy là y thị đã vượt qua đồi?
Lôi Tử Cường gật đầu :
- Không sai, ả ta cũng không sợ hàn độc.
Chân Dật Lan bỗng quay sang Lý Hàm Băng hỏi :
- Lý lão tiền bối sao lại để cho y thị bình yên rút lui vậy?
Lý Hàm Băng cười :
- Hạng hậu sinh vãn bối, lão phu sao thể động thủ với ả ta được?
Chân Dật Lan cười khúc khích :
- Nếu vãn bối đối địch với lão tiền bối thì sao?
Lý Hàm Băng ngẩn người :
- Chúng ta chẳng những không thù không oán, hơn nữa lại là thông gia với nhau, dù cô nương có điều đắc tội với lão phu thì lão phu cũng không trách.
Chân Dật Lan nhoẻn cười :
- Vãn bối cũng nghĩ vậy.
Lúc này năm người đã đi đến trước một sảnh đường to lớn.
Lý Hàm Băng cười nói :
- Tẩy Tâm đường này của lão phu đã lâu lắm chưa đón tiếp khách quý rồi.
Cốc Mộng Viễn nghe ba tiếng Tẩy Tâm đường, hết sức thắc mắc, xem ra Lý Hàm Băng này đâu có tàn ác như lời đồn đại, vậy sao người của Thần Phong Mục Trường và Tam Âm bang lại khiếp sợ lão thế nhỉ? Điều này hẳn là có vấn đề gì đây?
Chân Dật Lan lòng cũng hết sức băn khoăn, Lý Hàm Băng dường như đang chuyển hướng thiện, vậy thì lời đồn đại trên giang hồ hẳn là không đúng sự thật.
Trong khi ấy, Lý Hàm Băng đã mời khách vào trong sảnh đường ngồi xuống.
Cốc Mộng Viễn quét mắt nhìn quanh, thấy Tẩy Tâm đường này được bày trí rất đặc thù, nếu chuyển sang một ngôi miếu tự, thật chẳng khác một ngôi Viên Thông bửu điện.
Chính điện là khám thờ Phật Tổ Như Lai, thập bát tôn giá chia ra mỗi bên chin vị, trước mặt là hương án rồi đến chỗ ngồi của chủ khách.
Trên hai bên vách treo đầy tranh vẽ các vị phật, khói hương nghi ngút lãng đãng trong sảnh đường, quả là một nơi yên tĩnh để tu tâm dưỡng tính...
Khô Trúc Tiên Ông ha hả cười nói :
- Lý huynh, uy danh của Thần Phong bảo trong võ lâm thật là ngày càng lừng lẫy, ngay cả năm đại môn phái cũng kém hơn rất nhiều...
Lý Hàm Băng cười :
- Tần huynh lại đùa nữa rồi.
Khô Trúc Tiên Ông nghiêm giọng :
- Lão phu nói thật đó chứ, Lý huynh không tin, hai người trẻ tuổi này có thể làm chứng.
Lý Hàm Băng quay sang Cốc Mộng Viễn hỏi :
- Lão đệ, vì sao Tần huynh lại nói vậy, lão đệ có thể cho biết chăng?
Cốc Mộng Viễn mỉm cười :
- Lão tiền bối, trước khi nói rõ nguyên nhân việc này, vãn bối có một điều thắc mắc cần thỉnh giáo, chẳng hay lão tiền bối có thể thành thật chỉ giáo chăng?
Lý Hàm Băng mắt rực tinh quang :
- Lão đệ, điều gì mà nghiêm trọng vậy?
- Điều có liên quan đến danh vọng của lão tiền bối.
Lý Hàm Băng sửng sốt :
- Vậy lão đệ nói mau đi!
Cốc Mộng Viễn giọng nghiêm túc :
- Lão tiền bối thật sự có lòng tranh bá võ lâm hay không?
Lý Hàm Băng ha hả cười to :
- Lão đệ nghĩ là lão phu có lòng tranh bá võ lâm ư?
- Theo lời đồn đại trên giang hồ hiện nay, lão tiền bối quả có lòng tranh bá võ lâm, nhưng...
Cốc Mộng Viễn ngưng chốc lát, lắc đầu cười nói tiếp :
- Nhưng hiện tại theo vãn bối nhận thấy thì lại hoàn toàn khác.
Chàng bởi nhận thấy Thần Phong bảo tuy hiểm ác, nhưng không hề có chút vẻ bạo tàn, và cũng không thấy có nhân vật võ lâm ra vào, nên mới nghĩ là lời đồn đại không đúng sự thật.
Tuy nhiên điều khiến chàng thắc mắc là người nào đã dám mạo danh Lý Hàm Băng?
Lý Hàm Băng mỉm cười :
- Lão đệ khi nãy có nói là những gì phải mắt thấy mới tin phải không?
Cốc Mộng Viễn gật đầu :
- Vâng, vãn bối quả có nói vậy!
- Vậy thì lão đệ hãy tin vào những gì mà mắt đã thấy.
Cốc Mộng Viễn mỉm cười, Chân Dật Lan bỗng hỏi :
- Vậy là lão tiền bối không có ý định tranh bá võ lâm chứ gì?
Lý Hàm Băng cảm khái :
- Tranh bá võ lâm có ích lợi gì? Những tội ác do lão phu vô tâm gây ra khi xưa đã quá nhiều rồi, chả lẽ lão phu còn muốn để lại tiếng xấu muôn đời nữa hay sao?
Chân Dật Lan ngẩn người :
- Nhưng... nhưng...
Nàng ngại không dám nói ra, bởi nhận thấy Lý Hàm Băng không như là người có lòng tà độc trong võ lâm.
Lý Hàm Băng chau mày cười nói :
- Cô nương có gì cứ nói ra, không hề gì đâu.
Chân Dật Lan đưa mắt nhìn Cốc Mộng Viễn, cười nói :
- Cốc đại ca nói đi!
Lý Hàm Băng lúc này cũng đã cảm thấy thắc mắc, bèn quay sang Cốc Mộng Viễn giục :
- Cốc lão đệ, bất kỳ điều gì hãy cứ thẳng thắn nói ra đi.
Cốc Mộng Viễn nghiêm giọng :
- Trong những ngày gần đây trên giang hồ đã có người truyền ra Mặc Ngọc Kiếm Sắc...
Lý Hàm Băng giật mình sửng sốt :
- Mặc Ngọc Kiếm Sắc ư?
Cốc Mộng Viễn nhìn chốt vào mặt Lý Hàm Băng :
- Không phải vật của lão tiền bối sao?
- Lão đệ có vật ấy không?
Cốc Mộng Viễn gật đầu :
- Có...
Đoạn lấy một thanh kiếm nhỏ màu đen trao cho Lý Hàm Băng nói tiếp :
- Vãn bối có được một cây...
Lý Hàm Băng đón lấy kiếm sắc, xem xét thật kỹ bỗng cười to nói :
- Lão đệ đã bị đánh lừa rồi!
Cốc Mộng Viễn trố mắt :
- Kiếm sắc này là giả ư?
Lý Hàm Băng gật đầu :
- Không sai, kiếm sắc này tất cả đều giống như thật, nhưng có điều họ không tìm được mặc ngọc vạn năm, cho nên chất liệu khác nhau.
- Vậy là đã có kẻ giả danh lão tiền bối nhiễu hại võ lâm rồi.
- Rất có thể, nhưng người đó là ai?
Lý Hàm Băng chau mày suy nghĩ, người nào cần thiết phải mạo danh mình nhiễu hại võ lâm? Người nào hiểu rõ về mình? Người nào có võ công cao tương đương với mình?
Lý Hàm Băng càng nghĩ lại càng hồ đồ hơn.
Cốc Mộng Viễn bỗng lại hỏi :
- Lý lão tiền bối, Đoạt Mệnh thần mang cũng là vật của lão tiền bối phải không?
Lý Hàm Băng gật đầu :
- Không sai!
Cốc Mộng Viễn bèn lượt thuật lại mọi sự việc đã xảy ra từ lúc trên Động Đình hồ đến nay.
Nghe xong, Lý Hàm Băng với Lôi Tử Cường đều bàng hoàng ngây ngẩn.
Thật nằm mơ cũng chẳng ngờ mình lại trở thành kẻ địch võ lâm.
Đồng thời trong giọng điệu của Cốc Mộng Viễn, hai người nhận thấy chàng vẫn chưa hoàn toàn hết hoài nghi về Thần Phong bảo.
Lý Hàm Băng ngẩng lên nhìn Khô Trúc Tiên Ông nói :
- Tần huynh, việc này thật khiến Lý mỗ không biết nên giải thích thế nào mới phải.
Khô Trúc Tiên Ông trầm giọng :
- Lý huynh cần phải hỏi lương tâm đâu cần phải giải thích.
Lý Hàm Băng nhíu mày :
- Cả Tần huynh cũng không tin Lý mỗ ư?
Khô Trúc Tiên Ông cười to :
- Tin chứ, nhưng Lý huynh phải trao ra kẻ mạo danh mới được.
Lý Hàm Băng cười khảy :
- Lý mỗ đã nghĩ ra kẻ mạo danh rồi.
Khô Trúc Tiên Ông, Cốc Mộng Viễn và Chân Dật Lan nghe vậy đều sững sờ.
Chân Dật Lan buột miệng hỏi :
- Kẻ đó là ai?
Lý Hàm Băng trầm giọng :
- Liệt đồ với liệt tử!
Khô Trúc Tiên Ông sửng sốt :
- Lệnh lang ư?
Lý Hàm Băng gật đầu :
- Hắn là chủ nhân Thần Phong Mục Trường.
Cốc Mộng Viễn hỏi :
- Kim Tiên Lý Xung phải không?
- Chính hắn!
Cốc Mộng Viễn lại hỏi :
- Còn lệnh đồ phải chăng là...
Bỗng ngưng lời, bởi chàng chưa khẳng định Triển Bá Tuấn là đệ tử y bát của Lý Hàm Băng, nên không dám nói ra.
Lý Hàm Băng nhướng mày hỏi :
- Cốc lão đệ sao bỗng dưng lại bỏ dở câu nói thế này?
Cốc Mộng Viễn mỉm cười :
- Vì vãn bối không dám khẳng định người nào là đệ tử của lão tiền bối.
Lý Hàm Băng cười não nề :
- Lão đệ thử đoán xem, có lẽ đoán ra được đấy!
Cốc Mộng Viễn dè dặt :
- Vãn bối tưởng Triển Bá Tuấn là đệ tử của...
Lôi Tử Cường bỗng quát to :
- Chính tên tiểu tử ấy!
Lý Hàm Băng cũng buồn bã nói :
- Lão đệ đã đoán đúng, chính là tên ác đồ Triển Bá Tuấn.
Khô Trúc Tiên Ông bỗng cười hỏi :
- Lý huynh giờ định liệu thế nào?
Lý Hàm Băng ngẩn người :
- Định liệu ư? Tần huynh muốn Lý mỗ ra khỏi đây phải không?
- Lý huynh còn định lẩn trốn ở đây nữa sao?
Lý Hàm Băng thở dài :
- Lý mỗ quả thật lòng đã nguội lạnh...
Khô Trúc Tiên Ông buông tiếng cười vang :
- Lý huynh đừng mơ tưởng nữa!
Lý Hàm Băng ngẩn người :
- Lý mỗ nào có mơ tưởng gì bao giờ?
- Lý huynh không thể nào ẩn cư được nữa đâu.
- Tần huynh bức bách Lý mỗ xuất sơn ư?
- Không phải lão phu mà là giới võ lâm bức bách Lý huynh.
Lý Hàm Băng với Lôi Tử Cường cũng giật mình, họ đã nhận thấy sự thể nghiêm trọng, Thần Phong bảo không còn là nơi yên tĩnh để ẩn cư nữa.
Qua lời Khô Trúc Tiên Ông, giới võ lâm hiện nay đã xem mình là thâm thù đại địch, rồi đây ắt sẽ kéo đến vấn tội.
Lý Hàm Băng ngẫm nghĩ một hồi bỗng hỏi :
- Tần huynh đến đây là vì vấn đề này ư?
Khô Trúc Tiên Ông nghiêm giọng :
- Không vì vấn đề ấy, chả lẽ lão phu điên sao? Thành thật mà nói, cho đến lúc này lão phu vẫn cho là Lý huynh chưa tẩy rửa được sạch sẽ.
- Vậy ư?
Lý Hàm Băng bỗng cười phá lên, nói tiếp :
- Tần huynh nói như vậy là muốn buộc Lý mỗ ra mặt chứ gì?
Khô Trúc Tiên Ông mỉm cười :
- Không phải vậy, Lý huynh vẫn có quyền tự do của mình, nếu không nghe theo lời khuyên của lão phu, cùng lắm Lý huynh cũng chỉ thân bại danh liệt thôi.
Lý Hàm Băng cười :
- Nếu nghe theo lời khuyên của Tần huynh thì sao?
- Không sao cả!
Lý Hàm Băng ngẩn người :
- Không sao cả ư? Vậy thì Lý mỗ hà tất nghe theo lời khuyên của Tần huynh?
Khô Trúc Tiên Ông cười :
- Đó là việc của Lý huynh phải làm kia mà. Thử nghĩ, nếu có kẻ mạo danh lão phu nhiễu hại võ lâm, lão phu lẽ nào lại chịu để yên?
Lý Hàm Băng gật đầu :
- Đúng là như vậy!
Khô Trúc Tiên Ông bỗng hỏi :
- Còn Lý huynh thì sao?
- Lý mỗ cũng vậy thôi.
Chân Dật Lan bỗng xen lời :
- Vậy thì Lý lão tiền bối phải thanh lý môn hộ mới đúng.
Lý Hàm Băng giật mình :
- Thanh lý môn hộ ư? Phải rồi...
Cốc Mộng Viễn lúc này đã hoàn toàn tin Lý Hàm Băng quả là có lòng hướng thiện, bởi chàng không tin người nào có thể làm bộ làm tịch chân thật đến vậy. Vả lại với uy danh của lão ma đầu này khi xưa, không bao giờ lão lại làm bộ làm tịch. Bằng không lão cũng đâu mang danh là Quỷ Oán Thần Sầu.
Nghĩ vậy chàng liền lấy Kim Ưng Kiếm Sắc ra, mỉm cười nói :
- Lý lão tiền bối có biết vật này không?
Lý Hàm Băng vừa trông thấy kiếm vàng trong tay Cốc Mộng Viễn, lập tức giật nẩy mình và quỳ ngay xuống vái lạy.
Cốc Mộng Viễn vội lách người sang bên, đưa tay phải ra xa, để cho Lý Hàm Băng vái lạy kiếm sắc.
Lý Hàm Băng lạy xong ba lạy mới đứng lên, mặt hiện vẻ từ bi cười nói :
- Lão đệ đã có được Kim Ưng Kiếm Sắc từ đâu vậy?
- Vãn bối đã gặp được trong Tử Vân thiên phủ.
Khi chàng đang trả lời, Khô Trúc Tiên Ông nháy mắt với chàng liên hồi, ra ý bảo chàng đừng nói ra Tử Vân thiên phủ, nhưng chàng đã lỡ miệng nói ra rồi.
Quả nhiên Lý Hàm Băng sửng sốt nói :
- Lão đệ đã đến Tử Vân thiên phủ rồi ư?
Cốc Mộng Viễn thầm nghĩ, đã trót nói ra rồi thì không cần phải giấu diếm nữa, bèn cười nói :
- Vâng, vãn bối đã đến Tử Vân thiên phủ rồi.
Lý Hàm Băng cười ha hả :
- Lão đệ chẳng những là một bậc kỳ tài trong thiên hạ mà còn có nhiều tiên duyên nữa.
Cốc Mộng Viễn cười :
- Đó chỉ là sự ngẫu nhiên thôi.
Lý Hàm Băng cảm khái :
- Bửu vật trong Tử Vân thiên phủ, mọi người trong giới võ lâm đều ao ươcớ nhưng trong ba trăm năm qua, không một người nào được chứng kiến tận mắt.
Chân Dật Lan tiếp lời :
- Đó chẳng qua là lời đồn đại, thật ra cũng chẳng có gì.
Lý Hàm Băng trố mắt :
- Cô nương cũng có đến đó ư?
Chân Dật Lan gật đầu cười :
- Cả ba người cùng đi!
Lý Hàm Băng quay sang Khô Trúc Tiên Ông :
- Tần huynh cũng thật có phúc duyên, hẳn cũng có được món gì phải không?
Khô Trúc Tiên Ông cười to :
- Lý huynh sao vẫn có lòng tham thế này?
Lý Hàm Băng lắc đầu :
- Lý mỗ không hề có lòng tham, chẳng qua kỳ trân của tiên nhân quả đáng chiêm ngưỡng một phen.
- Chuyến đi Tử Vân thiên phủ chẳng những lão phu không có được gì, mà cả Cốc Mộng Viễn với Chân Dật Lan cũng không có được gì đáng kể.
Lý Hàm Băng chau mày :
- Điều này thật khó tin...
Lôi Tử Cường cũng tiếp lời :
- Nghe đâu trong Tử Vân thiên phủ có cất giấu năm món bửu vật của Thiên Toàn kiếm khách Vu Vọng Cơ và Huyền Băng Ngọc Nữ phu phụ, sao các vị lại bảo là không có được gì?
Khô Trúc Tiên Ông cười :
- Đâu chỉ có năm món, mà thật ra món nào cũng là bửu vật cả. Chẳng hạn như Kim Ưng Kiếm Sắc này, có thể hiệu lệnh tất cả môn hạ Thần Phong động, không kể được là một bửu vật hay sao?
Lý Hàm Băng gật đầu cười :
- Kể được, kể được!
- Thế nên, bửu vật quá nhiều trái lại một món cũng chẳng đáng lấy.
Lôi Tử Cường thắc mắc tiếp lời :
- Sao lại một món cũng chẳng đáng lấy? Ví dụ như Huyền Băng kiếm, Thiên Ky Cẩm và bí kíp võ công của Nhị tiên... cũng không đáng lấy hay sao?
Khô Trúc Tiên Ông cười :
- Các món ấy đối với lão đệ hay đối với lão phu có ích gì? Chúng ta còn phải cần đến thần binh lợi khí để thắng đối phương hay sao? Vả lại bí kíp võ công thì bao lâu mới có thể luyện thành? Hai ta đều tuổi đã gần đất xa trời, những vật ấy chỉ làm lụy đến tấm thân mà thôi.
Lôi Tử Cường ngớ người :
- Có lý, Lôi mỗ đã thọ giáo rồi.
Lý Hàm Băng cười :
- Tần huynh, nhưng Cốc lão đệ và Chân cô nương dùng được chứ?
- Những gì dùng được họ đã lấy cả rồi.
- Vậy mới phải chứ!
Lý Hàm Băng mắt bỗng sáng rực lên, nhìn Cốc Mộng Viễn hỏi :
- Lão đệ lấy Kim Ưng Kiếm Sắc để làm gì vậy?
Cốc Mộng Viễn cười :
- Bởi vãn bối nghĩ là lão tiền bối có ý định nhiễu hại võ lâm, nên khi gặp Kiếm Sắc bỗng nảy sinh kỳ tưởng, định bằng vào Kiếm Sắc mà buộc lão tiền bối lui ra khỏi võ lâm.
Lý Hàm Băng cảm động :
- Lão đệ dụng tâm thật lương thiện, khiến lão phu vô cùng hổ thẹn.
- Nhưng bây giờ thì không cần đến nữa....
Cốc Mộng Viễn bèn trao Kim Ưng Kiếm Sắc cho Lý Hàm Băng, đoạn nói tiếp :
- Lão tiền bối, Kiếm Sắc này nên trao trả cho đời sau của chủ nhân là phải.
Lý Hàm Băng lắc đầu :
- Lão đệ hãy giữ lấy.
- Vãn bối giữ cũng vô dụng.
Lý Hàm Băng nghiêm giọng :
- Đây là vật tiên tổ đã tặng cho Vu đại hiệp phu phụ, khi thu hồi buộc phải làm hộ Vu đại hiệp một việc, tiên tổ lúc còn sống đã chưa thực hiện được...
Cốc Mộng Viễn cười :
- Hay lão tiền bối cũng phải ra sức vì vãn bối một phen mới chịu thu hồi Kiếm Sắc này?
Lý Hàm Băng nghiêm mặt :
- Lời dặn bảo của tiên nhân, Hàm Băng này sao dám không tuân theo?
Thế là Cốc Mộng Viễn hết xức khó xử, chàng không sao nghĩ ra được phải cần Lý Hàm Băng làm việc gì cho mình...
Chàng đưa mắt nhìn Khô Trúc Tiên Ông.
Khô Trúc Tiên Ông bèn cười nói :
- Ma đầu này rất cố chấp, nếu ngươi muốn trả lại Kiếm Sắc thì phải bảo lão ta làm giúp một việc, không thì ngươi hãy giữ lấy.
Cốc Mộng Viễn chau mày :
- Vãn bối thật khó xử, bởi vãn bối không có quyền ra lệnh cho Lý lão tiền bối.
Lý Hàm Băng cười to :
- Đây đâu phải Cốc lão đệ ra lệnh cho lão phu, mà là lời dặn bảo của tiên nhân. Lão đệ cứ nghĩ ra một việc thật khó khăn, lão phu nhất định sẽ làm tròn.
Cốc Mộng Viễn trầm ngâm, Chân Dật Lan bỗng khẽ nói :
- Cốc đại ca, hiện đang có sẵn việc đấy.
Cốc Mộng Viễn chợt nhớ ra, liền cười nói :
- Có rồi.
Lý Hàm Băng cũng cười giục :
- Lão đệ mau dặn bảo đi!

Thần Phong Mục Trường phong vân hội

Cốc Mộng Viễn mỉm cười :
- Vãn bối xin nhờ lão tiền bối tìm ra Lý Hàm Băng giả đã nhiễu hại võ lâm kia, và bắt giữ để trị tội đích đáng được chăng?
Lý Hàm Băng chau mày :
- Việc ấy...
- Lão tiền bối không dám ư? Vậy thì vãn bối thu hồi những lời này.
- Chẳng phải lão phu không chấp nhận, mà là việc này không kể được là yêu cầu của lão đệ.
- Vì sao vậy?
- Vì dù lão đệ không bảo thì lão phu cũng phải làm.
Cốc Mộng Viễn cười to :
- Vãn bối đã nói ra thì cứ kể như vãn bối đã yêu cầu vậy.
Lý Hàm Băng còn định nói nữa, Khô Trúc Tiên Ông đã lắc đầu xen lời :
- Lý huynh đừng nói nữa, hãy thu hồi Kiếm Sắc đi thôi!
Lý Hàm Băng cười gượng :
- Vậy thì lão phu thật hổ thẹn với Cốc lão đệ...
Đoạn hai tay kính cẩn đón lấy Kim Ưng Kiếm Sắc, bỏ vào trong lòng.
Khô Trúc Tiên Ông lại cười nói :
- Lý huynh, mọi sự đã rõ, lão phu xin cáo từ.
Lý Hàm Băng lắc đầu :
- Tần huynh không chờ Lý mỗ đi cùng ư?
Khô Trúc Tiên Ông thoáng ngạc nhiên :
- Sao? Lý huynh vội đi như vậy ư?
- Nơi đây kiên cố như thành đồng vách sắt, hơn nữa cũng chẳng có gì quý giá, sao không đi được kia chứ?
- Lý huynh, Thần Phong bảo này còn được bao nhiêu cao thủ?
- Nếu kể cao thủ, không dưới ai mươi người.
- Lão phu muốn nói hạng cao thủ võ công tương đương với Lôi lão đệ và Đại Lực hòa thượng kia!
- Bảy người.
- Bảy người nào vậy?
- Ngoài Lôi Tử Cường với Đại Lực hòa thượng còn có Thiếu Lâm Trí Viễn đại sư, võ công Ngọc Huyền chân nhân, Hoa Sơn Diệm Khê Ngư An Huê Thắng Quyền, Nga My Thất Tu Kiếm Tẩu Thành Thiên Dân và Tái Hoa Đà Bệnh Hiệp Quý Thừa Tiên, còn có tên là Bắc Lệnh...
Khô Trúc Tiên Ông cười :
- Chỗ của Lý huynh thật lắm nhân tài.
Cốc Mộng Viễn cũng hết sức kinh ngạc, chàng thật không ngờ các đại môn phái đều có một vị trưởng lão ẩn cư tại đây. Nhưng chàng không hiểu những kỳ nhân tiền bối này vì sao lại tin phục Lý Hàm Băng đến thế?
Chàng bỗng cảm thấy, Lý Hàm Băng này quả kể được là một bậc kiêu hung bất thế.
Bất kể lão sử dụng thủ đoạn gì, những người này đã cam tâm tình nguyện ở lại trong Thần Phong bảo, đó chẳng phải là điều dễ dàng.
Lý Hàm Băng ha hả cười nói :
- Những vị ấy đều là bạn già năm mươi năm giao tình rồi.
Khô Trúc Tiên Ông bỗng hỏi :
- Họ có đáng tin cậy không?
Lý Hàm Băng ngẩn người :
- Gì mà đáng với không đáng tin cậy?
- Họ đều đã cải hối hướng thiện rồi chứ?
- Đương nhiên, không thì họ đâu thể ở lại đây!
Khô Trúc Tiên Ông gật đầu :
- Lý huynh định bảo họ đi cùng ư?
Lý Hàm Băng nhướng mày :
- Theo Tần huynh thì...
Khô Trúc Tiên Ông cười tiếp lời :
- Để lại một hai vị trấn thủ là đủ, ngoài ra vị nào muốn đi cứ cho họ đi, bởi như lão phu với Lý huynh chẳng hạn, mai kia có lẽ không còn thời gian để mà ra sức vì đồng đạo võ lâm nữa.
Lý Hàm Băng gật đầu cười :
- Đúng vậy, nên Lý mỗ định mời hết mọi người cùng đi!
- Vậy thì Thần Phong bảo giao cho ai trấn giữ?
- Một mình Thiên Si Tú Sĩ Mã Đằng của Cái bang là đủ!
Khô Trúc Tiên Ông gật đầu :
- Vậy thì Lý huynh hãy mau đi thu xếp, tối nay ăn uống xong là lên đường ngay, có lẽ không đến mười hôm là diệt trừ xong Thần Phong Mục Trường.
- Mọi sự xin tuân lời Tần huynh.
* * * * *
Trên đường cái quan từ Tị Thử (tránh nắng) sơn trang, hành cung Thừa Đức đến Loan Bình, hôm ấy xuất hiện mười một kỵ mã phóng đi nhanh như gió cuốn, mục đích đến của họ là Thần Phong Mục Trường.
Không cần nói, họ chính là nhóm Lý Hàm Băng vừa rời khỏi Thần Phong bảo ở Thiên Trì để điều tra kẻ đã mạo danh Lý Hàm Băng.
Thần Phong Mục Trường tọa lạc tại Kim Câu Truân, nhưng thế lực phủ trùm thiên hạ, nên hành tung của mười một kỵ mã này sớm đã lọt vào tai mắt của người trong Thần Phong Mục Trường, và dùng chim câu đưa tin báo về căn cứ địa.
Tuy nhiên, tin do họ truyền về nội dung cũng chỉ là mười một kỵ mã này rất khả nghi, cần phải lưu ý mà thôi, chứ đâu ngờ trong số ấy lại có Lý Hàm Băng thật.
Bởi vì ngoài Khô Trúc Tiên Ông, Cốc Mộng Viễn và Chân Dật Lan, những người khác thảy đều cải trang dịch dung, nên không ai nhận ra được.
Đó là ý kiến của Chân Dật Lan, nàng cho là nếu không dịch dung, rất có thể mọi người chưa đến Nhiệt Hà là Kim Tiên Lý Xung đã hoảng sợ bỏ trốn mất rồi.
Thế nên nàng đã lấy dịch dung hoàn của gia gia dịch dung cho tám vị lão nhân trong Thần Phong bảo.
Sau khi dịch dung, quả nhiên chính bản thân họ cũng không còn nhận ra mình nữa.
Ngày thứ sáu, mười một kỵ mã đến huyện Thừa Đức tỉnh Nhiệt Hà.
Từ Thừa Đức đến Kim Câu Truân, nếu đi nhanh lộ trình chưa đầy nửa ngày.
Vì cẩn thận, họ quyết định ăn sáng và nghỉ ngơi tại Nhiệt Hà, sau trưa mới tiếp tục lên đường, dự định sẽ đến Loan Bình vào lúc hoàng hôn, sau đó bỏ ngựa bộ hành đến Thần Phong Mục Trường, đó cũng là ý kiến của Chân Dật Lan.
Bởi theo nàng, việc dọ thám ban đêm tốt hơn ban ngày, nếu không khó tránh khỏi bứt dây động rừng.
Chín lão nhân thảy đều đồng ý, nên Mộng Viễn cũng chẳng phản đối được.
Theo Cốc Mộng Viễn, đương nhiên là khiêu chiến một cách quang minh chính đại.
Thật ra, Chân Dật Lan đã đúng, bởi phen này cũng như là Lý Hàm Băng thanh lý môn hộ, nếu công khai khiêu chiến thì họ đâu thể dịch dung mà đến Thần Phong Mục Trường, do đó sau khi bàn bạc kỹ, mọi người đã chấp nhận kế hoạch của Chân Dật Lan.
Quả nhiên, lúc hoàng hôn mười một người đã đến Loan Bình.
Họ tìm một khách điếm, gởi lại ngựa và các vật, ăn uống qua loa xong, mười một người liền chia làm ba nhóm tiến về phía Thần Phong Mục Trường danh chấn Quan Ngoại.
Họ sở dĩ chia làm ba nhóm là để tránh đông người dễ gây chú ý.
Và sau khi ra khỏi Loan Bình, trước tiên họ đi về hướng Bắc, ngược với hướng đến Thần Phong Mục Trường chừng ba dặm mới quay sang hướng tây nam, rồi vài dặm nữa mới thẳng tiến đến Thần Phong Mục Trường.
Đó là kế hoạch của Bắc Bệnh Quý Thừa Quang, bởi vì Bệnh Hiệp trong Tứ Phương Đại Hiệp này sớm đã phát hiện có người theo dõi hành tung của họ.
Quả nhiên, biện pháp này đã đánh lừa được người của Thần Phong Mục Trường.
Bọn mục chủ ở Loan Bình sau khi thấy mười một người đi về hướng Bắc, lập tức thông báo cho những người ở hướng ấy chú ý.
Nào ngờ mười một người đi được chừng ba dặm lại rẽ sang hướng Tây nam, thế là khi chim câu đưa tin về đến mục trường, họ đều yên tâm nghĩ là mười một người này có lẽ là đến Vân Vu Sơn để tìm Bạch Thủy Chân Quân Triệu Quang Đẩu, một phản đồ của Bài giáo đang ẩn cư tại đó.
Mãi đến khi ba nhóm người này đều đã đến mục trường, bọn họ vẫn chưa hề hay biết.
Mười một ngày đã gặp lại nhau ở trong một khu rừng thấp bên ngoài cổng rào của Thần Phong Mục Trường.
Khô Trúc Tiên Ông quét mắt nhìn mọi người, cười nói :
- Vị nào quen thuộc đường lối trong mục trường nhất?
Thất Thu Kiếm Tẩu Thành Thiên Dân vội đáp :
- Lão ô đã từng đến đây mấy lần.
Khô Trúc Tiên Ông gật đầu :
- Thành huynh có thể mô tả đại khái để khỏi lạc đường chăng?
Thành Thiên Dân cười :
- Thần Phong Mục Trường này có diện tích đến mấy trăm mẫu, chỗ trú của trường chủ và nơi hội họp nằm ở phía bắc, cách đây chừng trăm trượng...
Khô Trúc Tiên Ông xen lời hỏi :
- Trong mục trường này phải chăng chỉ có dãy nhà ấy dành cho người ở?
Thành Thiên Dân lắc đầu :
- Không, mỗi một trại ngựa đều có mười mục chủ trở lên!
- Thành huynh còn nhớ có tất cả bao nhiêu trại ngựa không?
- Sáu!
Khô Trúc Tiên Ông cười :
- Vậy là chúng ta người đủ phân phối rồi.
Đoạn quay sang Lôi Tử Cường nói :
- Lôi lão đệ với Lý huynh và lão phu, thêm Cốc Mộng Viễn và Chân Dật Lan cùng xông vào nơi trú của Lý Xung, còn sáu trại ngựa xin phiền Thành huynh phân công được chăng?
Thành Thiên Dật gật đầu :
- Lão ô xin tuân mệnh!
Thiếu Lâm trưởng lão Trí Viễn đại sư bỗng cười nói :
- Tần thí chủ, trước khi động thủ chúng ta có cần phát ra ám hiệu không?
- Không cần, ai đến trước thì cứ động thủ trước.
Võ Đang Ngọc Huyền chân nhân cười tiếp lời :
- Vậy có ổn không? Tần huynh không sợ làm hỏng việc ở chỗ các vị sao?
Khô Trúc Tiên Ông nghiêm giọng :
- Theo nhận xét của lão phu, bọn mục chủ trong trại ngựa dù có cao thủ thì cũng chẳng đương cự nổi các vị, nên lão phu nghĩ là không cần phải lo ngại.
Đại Lực hòa thượng cười tiếp lời :
- Đúng vậy, bọn nhãi nhép ấy quả là không đáng nhấc kích!
Lý Hàm Băng bỗng mỉm cười nói :
- Các vị cứ rat ay mạnh bạo, nhưng không nên giết người.
Trí Viễn đại sư chắp tay :
- Thiện tai! Lão nạp không dám!
Năm người khác cũng đồng thanh nói :
- Lý huynh yên tâm, chúng huynh đệ hãy còn có đức hiếu sinh.
Lý Hàm Băng gật đầu cười :
- Xin chư vị tự tiện, sau khi đắc thủ sẽ gặp lại nhau tại chính sảnh.
Lý Hàm Băng vừa dứt lời, sáu người đã cất bước đi về phía phải.
Khô Trúc Tiên Ông đưa mắt xem xét hàng rào lưới sắt vây quanh thảo nguyên, cười khảy nói :
- Hàng rào này hẳn là có trò quái quỷ gì đây!
Lý Hàm Băng gật đầu :
- Đúng vậy, hàng rào này trong ngoài ba thước đều rải đầy kịch độc chẳng kém gì Vô Ảnh Hàn Độc ở Thần Phong bảo.
Khô Trúc Tiên Ông đưa tay chỉ nhóm Đại Lực hòa thượng sáu người đang xúm lại bàn tính, hỏi :
- Họ đều biết cả ư?
Lý Hàm Băng cười :
- Các loại độc vật của Lý mỗ, họ đều rõ như lòng bàn tay, không đáng lo ngại.
Khô Trúc Tiên Ông quay sang Chân Dật Lan hỏi :
- Lan nhi thì sao?
Chân Dật Lan chơm chớp mắt cười :
- Lan nhi không rõ, nhưng Thất Giải Hoàn Hồn đơn của Lan nhi hẳn là có thể bảo vệ được tính mạng.
Lý Hàm Băng cười hào sảng :
- Thất Giải Hoàn Hồn đơn của Chân huynh có thể tị bách độc, nhưng lãng phí thế này thật đáng tiếc, để lão phu tặng cho cô nương một vật tị độc nhé.
Đoạn từ trong lòng lấy ra một cây Mặc Ngọc Kiếm Sắc thật trao cho Chân Dật Lan nói tiếp :
- Kiếm sắc này được luyện chế bằng ôn ngọc vạn năm, đã có thể trừ tà khử độc mà còn có thể chống lạnh giữ ấm, rất hữu dụng cho cô nương trong tương lai.
Chân Dật Lan cảm động đến cơ hồ rơi lệ, đưa tay nhận lấy Mặc Ngọc Kiếm Sắc, lúng búng nói :
- Lão tiền bối, vãn bối thật không biết phải đáp tạ thế nào...
Lý Hàm Băng cười ngắt lời :
- Cô nương không cần đáp tạ, chỉ cần cô nương hiểu cho lão phu không phải là một kẻ đại gian ác, vậy là lão phu hết sức vui sướng rồi.
Chân Dật Lan bẽn lẽn cười :
- Từ nay vãn bối sẽ không cả tin lời đồn đại nữa đâu.
Lý Hàm Băng nhếch môi cười :
- Cô nương hãy cất kỹ kiếm sắc chúng ta đi thôi.
Dứt lời, hai tay áo vung mạnh, người như phi hạc vượt qua hàng rào lưới sắt, nhẹ nhàng hạ xuống đất cỏ trong mục trường, lập tức ngoảnh lại ngoắc tay.
Lôi Tử Cường theo sau phi thân vào.
Khô Trúc Tiên Ông cười nói :
- Hai người hãy vào trước, lão phu đoạn hậu.
Cốc Mộng Viễn và Chân Dật Lan liền vâng lời phóng qua hàng rào.
Sau đó Khô Trúc Tiên Ông cất người lên cao hơn ba trượng, hệt như một đám mây lướt vào mục trường.
Năm người lập tức thi triển khinh công tiến vào, không cách hơn năm trượng, thoáng chốc đã đến nơi.
Lúc này trời đã gần canh ba, nhưng trong đại sảnh mục trường vẫn đèn đốm sáng choang.
Năm người đều võ cao gan cả, biết rõ đại sảnh còn đèn đóm là nhân vật đầu sỏ của mục trường hẳn chưa ngủ nghỉ, song họ vẫn thản nhiên phi thân lên mái dãy nhà đối diện với đại sảnh.
Cốc Mộng Viễn nắm tay Chân Dật Lan nằm mọp ở giữa Khô Trúc Tiên Ông với Lý Hàm Băng, mỗi cảnh tượng trong đại sảnh thảy đều nằm trong tầm mắt của năm người.
Chỉ thấy dưới ánh đèn sáng, hơn hai mươi người đang ngồi theo hình tròn. Chính giữa là một lão nhân giống hệt như Lý Hàm Băng, bên trái là một văn sĩ trung niên tuổi ngoài bốn mươi, tướng mạo khá giống Lý Hàm Băng, hắn là Kim Tiên Lý Xung.
Bên phải chính là Triển Bá Tuấn, cạnh y là một tóc bạc áo trắng, kế nữa là một thư sinh trung niên.
Cốc Mộng Viễn vừa đưa mắt nhìn xuống phía dưới, bỗng nghe Lý Hàm Băng truyền âm nói :
- Cốc lão đệ có biết hết những người trong đại sảnh không?
Cốc Mộng Viễn cũng truyền âm đáp :
- Ngoại trừ Triển Bá Tuấn, vãn bối không biết người nào khác.
- Lão già tóc bạc ngồi bên Triển Bá Tuấn là Miên Chưởng Chấn Tm Giang Giản Bạch Ngọc, trưởng lão tục gia phái Võ Đang. Thư sinh trung niên ngồi bên Giản Bạch Ngọc là Bát Oán Tu Sĩ Vô Ngã, hòa thượng ngồi bên nữa là Dã Tăng Vị Giới... Người ngồi bên trái kẻ giả mạo lão phu là liệt tử Lý Xung, ngồi bên liệt tử là Lạc Thủy Lão Nho Điền Thánh Thông, trưởng lão phái Hoa Sơn, lão khiếu đầu to ngồi bên Điền Thánh Thông là Tam Dương Quái Khất Lôi Minh Viễn, trưởng lão Cái bang.
Cốc Mộng Viễn chau mày :
- Người của Cái bang thật chẳng ngờ!
Lý Hàm Băng cười :
- Ngồi bên Lôi Minh Viễn là Bát Phương Thần Cái Cát Phú, kế nữa là Thất Xà Kỳ Cái Vũ Văn Thông, nhị đệ tử của Lăng Tiêu, và Phục Hổ Chưởng Ngụy Phi Bình...
Cốc Mộng Viễn bỗng hỏi :
- Còn kẻ giả mạo Lý lão tiền bối là ai?
- Lão phu chưa nhận ra...
Ngay khi ấy những người trong sảnh như vì việc trọng đại gì đó, đã lớn tiếng cãi vã nhau.
Chỉ thấy Triển Bá Tuấn sừng sộ hướng về một đại hiệp võ phục nói :
- Mười một người kia sau khi rẽ sang hướng Tây nam, vì sao đến giờ vẫn chưa có tin tức? Chu Thành, thủ hạ ngươi đã phái đến Vân Vụ Sơn lẽ ra lúc này cũng phải có chim câu đưa tin về rồi chứ?
Gã đại hiệp có tên Chu Thành bối rối đáp :
- Thuộc hạ mới vừa nhận được chim câu đưa tin về rồi!
Triển Bá Tuấn trầm giọng :
- Tin báo thế nào?
Chu Thành lúng búng :
- Không thấy tung tích của họ!
Triển Bá Tuấn tức giận :
- Toàn một lũ vô dụng cả!
Kim Tiên Lý Xung cười tiếp lời :
- Nhị đệ, có lẽ mười một kỵ mã kia quả đúng là phải đến Thần Phong Mục Trường này!
Triển Bá Tuấn lắc đầu :
- Sư huynh có suy nghĩ kỹ chưa?
Lý Xung trố mắt :
- Nghĩ gì kia?
Triển Bá Tuấn cười khảy :
- Mười một người đó nếu là người của Bài giáo đến tìm Triệu Quang Đẩu, sao họ lại từ hướng Trường Bạch sơn đến? Chỉ bấy nhiêu cũng đã có vấn đề rồi!
Lý Xung ngẩn người :
- Phải rồi, vậy mà ngu huynh không nghĩ đến!
Triển Bá Tuấn nghiêm giọng nói tiếp :
- Do đó, theo tiểu đệ thì chúng ta nên lập tức điều tra rõ, mười một người ấy hiện đang ở đâu?
Lý Xung mắt rực lên :
- Không sai, quả là cần thiết phải vậy.
Đoạn quay sang Bát Phương Thần Cái Cát Phú nói :
- Cát huynh đành phải vất vả một phen rồi.
Bát Phương Thần Cái đứng lên ôm quyền đáp :
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Đoạn bước qua người bên cạnh, vừa định đi ra cửa...
Thốt nhiên, Thiên Sát Thủ Lôi Tử Cường cười hô hố nói :
- Cát Phú, ngươi chẳng cần phải vất vả đâu!
Tiếng nói vừa dứt, người đã hạ xuống đất.
Lập tức, tất cả những người trong đại sảnh thảy đều sững sờ.
Lôi Tử Cường chân vừa chạm đất, Cát Phú đã tung mình thoái lui, đồng thời quát hỏi :
- Các hạ là ai?
Lôi Tử Cường cười hăng hắc :
- Lão phu chính là một trong số mười một người mà các vị đang cần tìm.
Vừa dứt lời, bóng người nhấp nhoáng, từ trên mái nhà lại phóng xuống bốn người.
Cốc Mộng Viễn chân vừa chạm đất đã ha hả cười nói :
- Triển huynh, lâu nay vẫn khỏe chứ?
Chân Dật Lan cũng đồng thời nói :
- Triển Bá Tuấn, phen này ngươi không trốn thoát được nữa đâu.
Lúc này những người trong đại sảnh đều đã đứng lên rời khỏi ghế.
Cốc Mộng Viễn vừa dứt lời, Triển Bá Tuấn đã nhanh bước ra đến ngoài đại sảnh, cười nói :
- Ra là Cốc huynh, thật quá thất kính! Chẳng hay Cốc huynh đang đêm đến đây có việc gì vậy?
Cốc Mộng Viễn thầm nhủ :
- Gã này quả là thâm hiểm xảo quyệt.
Chàng cười lạnh lùng nói :
- Tại hạ đến đây vì việc gì, có lẽ Triển huynh đã hiểu rõ.
Triển Bá Tuấn thản nhiên cười :
- Cốc huynh, mấy vị đi cùng này là ai vậy?
Cốc Mộng Viễn biết y định dung lời nói để kéo dài thời gian, bởi lúc này những người trong đại sảnh đã có nửa số từ phía sau lẻn đi mất.
Nhưng chàng cười thầm nhủ :
- Mặc cho ngươi xảo quyệt đến mấy thì hôm nay các ngươi cũng không thể nào thoát khỏi sự toan tính của bọn ta.
Trong khi nghĩ, chàng đáp :
- Mấy vị này đều là thân hữu của tại hạ.
Đưa tay chỉ Khô Trúc Tiên Ông nói tiếp :
- Vị này là Khô Trúc Tiên Ông lừng danh trong võ lâm, Triển huynh từng nghe nói đến chưa?
Bốn tiếng “Khô Trúc Tiên Ông” vừa thốt ra khỏi miệng chàng, lập tức khiến những người trong đại sảnh giật nẩy mình, kể cả người đã giả mạo Lý Hàm Băng.
Triển Bá Tuấn thoáng chau mày nhưng lập tức ôm quyền cười nói :
- Phải Tần lão tiền bối không biết. Vãn bối Triển Bá Tuấn xin bái kiến.
Khô Trúc Tiên Ông ha hả cười to :
- Miễn lễ! Miễn lễ!
Đồng thời tay áo phất nhẹ, đẩy cho Triển Bá Tuấn lùi sau ba bước.
Triển Bá Tuấn sau khi thi lễ đã phòng trước có vậy, nên đã ngầm vận công lực sẵn sàng đề kháng, nhưng kết quả vẫn bị đẩy lùi ba bước, chứng tỏ võ công của Khô Trúc Tiên Ông còn cao hơn so với lời đồn đại.
Triển Bá Tuấn đỏ mặt, lạnh lùng nói :
- Lão tiền bối công lực lợi hại thật!
Khô Trúc Tiên Ông một cái phất tay áo mà chỉ đẩy lui Triển Bá Tuấn ba bước, trong lòng cũng thoáng kinh ngạc, nghe vậy ha hả cười nói :
- Tiểu tử, ngươi cũng chẳng phải kém.
Chân Dật Lan đứng bên bỗng ré lên :
- Triển Bá Tuấn, ngươi không nhận ra bà cô ngươi rồi hả?
Triển Bá Tuấn lúc này đang phừng lửa giận, tuy cảm thấy Chân Dật Lan mặt quen quen, nhưng nhất thời không nghĩ ra là ai, nghe vậy càng thêm tức giận quát :
- Ai mà biết tiện tỳ vô sỉ ngươi là ai, thiếu gia trong đời đã từng ngủ qua biết bao đàn bà, nếu người nào cũng nhớ thì thiếu gia...
Đột nhiên, bốp bốp hai tiếng giòn giã, Chân Dật Lan đã giận tím mặt, nhanh như chớp xáng cho Triển Bá Tuấn hai cái tát tai, lui về chỗ cũ toét miệng mắng :
- Ngươi là đồ heo... ngươi là...
Triển Bá Tuấn đang nói một cách đắc ý, bỗng thấy bóng người thấp thoáng, hai má mỗi bên đã lãnh lấy một cái tát nẩy lửa, lập tức sưng húp lên.
Nhờ vậy, y đã nghĩ ra được thiếu nữ này chính là Cổ Hoàn Bạch.
Thế nhưng, lúc này y chẳng còn lòng dạ nào mà suy nghĩ nữa, lửa giận đã bốc cao, buông tiếng quát vang và lao bổ vào Chân Dật Lan.
Nhưng vừa đến giữa chừng, y bỗng lại lui về chỗ cũ, thì ra y đã bị Cốc Mộng Viễn một chưởng đẩy lui.
Cốc Mộng Viễn vừa đẩy lui Triển Bá Tuấn, liền cười nói :
- Triển huynh hãy tạm nguôi giận, muốn động thủ lát nữa tại hạ sẵn sàng hầu tiếp.
Đoạn quay sang Lý Hàm Băng giả hỏi :
- Dám hỏi các hạ quý danh tôn tánh?
Lúc này Lý Hàm Băng giả với Lý Xung đang đi đến gần, Cốc Mộng Viễn vừa dứt lời, Lý Hàm Băng giả liền lạnh lùng nói :
- Lão phu Lý Hàm Băng, bằng hữu võ lâm gọi là Hắc Thủy Điếu Tẩu, Quỷ Oán Thần Sầu! Tiểu tử ngươi là ai? Có từng nghe nói đến đại danh của lão phu chưa?
Cốc Mộng Viễn thầm cười khẩy, ngoảnh lại nhìn Lý Hàm Băng thật lúc này đã dịch dung thành một người mặt đen, cười nói :
- Tại hạ là Cốc Mộng Viễn ở Thiên Đài, đại danh của tôn giá, tại hạ cho nghe gia sư đề cập đến...
Lý Hàm Băng giả trầm giọng :
- Lệnh sư là ai mà đề cập đến lão phu?
Cốc Mộng Viễn đã có ý định cưới tinh thần địch thủ trước, bèn cười nói :
- Gia sư là Cát Hàn.
Lập tức chẳng những Lý Hàm Băng giả mà hầu hết những người của Thần Phong Mục Trường đều sững sờ, đứng thừ ra tại chỗ.
Cốc Mộng Viễn vờ vĩnh nói tiếp :
- Tôn giá có biết gia sư không?
Lý Hàm Băng đảo mắt, để che giấu vẻ kinh hãi của mình, cố cười nói :
- Đương nhiên là biết, lão phu với lệnh sư giao tình rất là thân thiết.
Cốc Mộng Viễn chau mày thầm mắng :
- Lão tặc thật là vô sỉ.
Song ngoài mặt vẫn cười nói :
- Vậy là vừa rồi vãn bối đã thất lễ rồi.
Đoạn ôm quyền thi lễ, nói tiếp :
- Lý lão, vãn bối xin giới thiệu một người bạn già...
Lý Hàm Băng cười sắc lạnh ngắt lời :
- Khô Trúc Tiên Ông phải không? Ông ấy là bạn cũ của lão phu rồi!
Khô Trúc Tiên Ông cười tiếp lời :
- Đúng vậy! Lý huynh, chúng ta biệt tích đã ba mươi năm rồi.
- Tần huynh lâu nay vẫn khỏe chứ?
- Rất khỏe! Sauk hi từ Thần Phong bảo trở về, lão phu bỗng nảy sinh ý định kỳ lạ, bèn mạo danh một người bạn già tung hoành trên giang hồ rất lâu. Ha ha, Lý huynh biết không? Thật chẳng còn gì lý thú bằng, hôm nào Lý huynh thử bắt chước xem!
Nói xong, buông tiếng cười vang, ra chiều hết sức đắc ý.
Nhưng Lý Hàm Băng giả thì chẳng tài nào cười được nữa, lời nói của Khô Trúc Tiên Ông chẳng khác nào kim nhọn đâm vào trái tim lão, nhưng lão lại chẳng thể phát tác, bèn vờ vĩnh cười nói :
- Tần huynh thật khéo quá!
Chân Dật Lan nghe cuộc đối thoại giữa hai lão nhân, không nén được ôm bụng cười ngặt nghẽo, nỗi bực tức khi nãy đã hoàn toàn tan biến.
Cốc Mộng Viễn lại ôm quyền nói :
- Lý lão, để vãn bối giới thiệu với lão tiền bối một người bạn già...
Đưa tay chỉ Lý Hàm Băng thật, nói tiếp :
- Vị tiền bối này cũng họ Lý, tên là Tái Hỏa, ngoại hiệu Bạch Sơn Thánh Tẩu, Quỷ Khóc Thần Khâm, lão tiền bối có nghe nói đến chưa?
Lý Hàm Băng giả lắc đầu :
- Hạng vô danh, lão phu chưa từng nghe bao giờ.
Cốc Mộng Viễn cười :
- Giờ vãn bối đã giới thiệu rồi, ngoại hiệu hai vị đều có sở trường riêng, hãy nên thân mật với nhau, không chừng sẽ có thu hoạch to đấy!
Lý Hàm Băng thật đanh mặt nhìn Lý Hàm Băng giả, lạnh lùng hỏi :
- Tôn giá là Lý Hàm Băng ư?
Lý Hàm Băng giả cười khảy :
- Tôn giá dám không tin ư?
- Trên cõi đời này có quá nhiều kẻ đê hèn tranh danh đoạt lợi, mạo danh người khác, nên lão phu chẳng thể thẩm ra thật kỹ người mới quen biết.
Lý Hàm Băng giả cười phá lên :
- Lão phu là hạng người gì? Ai dám mạo danh? Chỉ có điều là danh hiệu của tôn giá, trong võ lâm chưa bao giờ nghe nói đến, thật khiến lão phu hết sức hoài nghi.
Lý Hàm Băng thật tại hạ cười :
- Tuy tôn giá nói vậy, nhưng lão phu vẫn chưa tin.
Lý Hàm Băng giả tức giận :
- Cả gan dám tự đại trước mặt lão phu, tôn giá chán sống rồi phải không?
Lý Hàm Băng thật cười khảy :
- Tôn giá định làm gì nào?
Lý Hàm Băng giả gằn giọng :
- Định cho tôn giá nếm thử thủ đoạn quỷ khóc thần kinh của lão phu.
Lý Hàm Băng cười to :
- Phải rồi, lão phu cũng đang muốn lãnh giáo thủ đoạn của tôn giá đây.
Lý Hàm Băng giả gằn giọng :
- Đó là chính tôn giá đã tự chuốc lấy họa sát nhân...
Bỗng quay sang Khô Trúc Tiên Ông nói :
- Tần huynh! Vị Lý huynh này đã bức người quá đáng, lão phu đành phải đắc tội thôi.
Khô Trúc Tiên Ông thản nhiên cười :
- Xin cứ tự tiện! Vị Lý huynh này với lão phu rất là bất hòa, nếu Lý huynh mà trừ khử được, lão phu thật vô vàn cảm kích.
Chân Dật Lan nghe vậy bật cười khúc khích, cả Cốc Mộng Viễn cũng không nén được, cười lên thành tiếng.
Lý Hàm Băng giả nghe Khô Trúc Tiên Ông nói vậy, bất giác ngẩn người nói :
- Tần huynh vậy là...
Lão bỗng ngưng lời, bởi lão không sao hiểu nổi mối quan hệ giữa họ.
Lý Hàm Băng cười to nói :
- Tần huynh, e rằng tâm nguyện của Tần huynh khó mà trở thành sự thật.
Khô Trúc Tiên Ông cũng buông tiếng cười to :
- Vậy ư? Vậy thì lão phu đành ôm hận suốt đời rồi.
Lý Hàm Băng giả bị Lý Hàm Băng thật nói khích, liền cả giận nói :
- Họ Lý kia, hôm nay lão phu quyết không để cho ngươi sống rời khỏi đây.
Lý Hàm Băng thật thản nhiên cười :
- Tốt thôi, giữa hai ta chắc chắn sẽ có một người không thể yên lành rời khỏi đây! Nghe đâu Kinh Thần thất chưởng của tôn giá uy chấn võ lâm, lão phu rất muốn thỉnh giáo.
Lý Hàm Băng giả cười hăng hắc :
- Ngươi chưa xứng đáng để lão phu sử dụng Kinh Thần thất chưởng đâu!
Chân Dật Lan đứng bên cười khỉnh nói :
- Ngươi có biết không chứ?
Song vì tiếng của nàng không to, Lý Hàm Băng giả lại đang lúc kinh nộ, nên không nghe rõ Chân Dật Lan đã nói gì, không thì lão đã kinh hoàng thất sắc rồi.
Lý Hàm Băng thật vẫn thản nhiên cười nói :
- Tôn giá không sử dụng Kinh Thần thất chưởng vậy thì lão phu thử môn khác cũng được...
Đột nhiên vung tay, tung ra một quyền và quát :
- Hãy nếm thử Kinh Thần thất quyền của lão phu xem sao?
Thì ra ông đã chuyển đổi chưởng pháp thành quyền pháp, chiêu “Khổn Long Trường Ngâm” này là một chiêu thức cương mãnh, nên chuyển thành quyền chiêu phát ra, uy thế lại càng khủng khiếp hơn.
Lý Hàm Băng giả thoáng sửng sốt, nhưng quyền lực của Lý Hàm Băng thật đã công đến, không để lão có thời gian suy nghĩ, buộc phải lách người sang bên, tung ra song chưởng mới đánh bạc được chiêu quyền của đối phương.
Lý Hàm Băng thật nhếch môi cười :
- Khá lắm! Đại Cương Cầm Long Thủ! Lão tiểu tử, sao ngươi lại trộm dùng tuyệt học của Cái bang? Lão phu chẳng tin ngươi vô sỉ đến vậy.
Lý Hàm Băng giả cười hăng hắc :
- Để ngươi biết Lý mỗ võ học uyên bác...
Lý Hàm Băng thật cười quái lạ, ngắt lời :
- Vậy ư? Lý Hàm Băng mà lại dám tự khoe là võ học uyên bác, thật lão phu lần đầu tiên mới nghe... Nào, hãy thử thêm một quyền nữa.
Chưa dứt lời, lại một quyền tung ra.
Quyền này tuy trông uy thế không bằng chiêu trước, song lại hàm chứa rất nhiều biến hóa kỳ ảo, và cũng là một tuyệt chiêu trong Kinh Thần thất chưởng.
Lý Hàm Băng giả lại sửng sốt, lần này lão đã nhận r alai lịch võ công của đối phương, liền buông tiếng cười khẩy, vung tay liên tiếp tung ra năm chưởng, và vẫn là Đại Cương Cầm Long Thủ của Cái bang.
Đồng thời, lão cười gằn nói :
- Họ Lý kia, ngươi đã học được Kinh Thần thất chưởng của lão phu từ đâu.
Chiêu “Thần Sầu Thiên Nộ” của Lý Hàm Băng giả đón cản, lòng cũng thầm kinh hãi.
Ông không sao nghĩ ra được kẻ đã giả mạo mình là ai? Nhưng qua chưởng pháp của đối phương, đã luyện được tuyệt học của Cái bang đến trình độ thế này, người này hẳn là một cao thủ bậc nhất trong Cái bang.
Nhưng có thể Cái bang hiện nay ngoài Lôi Tử Cường, ai có công lực tuơng đương như vậy nữa?
Lý Hàm Băng thật lòng đầy thắc mắc, song ngoài mặt vẫn cười khảy nói :
- Lão phu họ Lý, đồng tông với ngươi, sao lại không thể học Kinh Thần thất quyền? Vả lại, lão phu có ngoại hiệu Quỷ Khóc Thần Khâm kia mà!
Vừa dứt lời lại một quyền tung ra và quát :
- Lão tiểu tử, hãy nếm lão phu một quyền.
Lý Hàm Băng giả mắt rực hàn quang, song chưởng cùng lúc tung ra, trầm giọng nói :
- Mặc ngươi đã học trộm được bao nhiêu chưởng pháp của lão phu, lão phu cũng chẳng ngán sợ.
Bảy chưởng liên tiếp tung ray, uy thế hệt như bão tố cuồng phong.
Lý Hàm Băng thật chợt động tâm, nhận thấy Lý Hàm Băng giả này công lực trên Đại Cương Cầm Long Thủ còn cao hơn Lôi Tử Cường mấy phần. Qua đó suy luận, người này hẳn có địa vị trong Cái bang cao hơn cả đương kim Bang chủ Ngốc Cái Truy Hồn Tẩu Lăng Hư, vậy thì y là ai?
Lý Hàm Băng nghĩ đến đây, bỗng nảy sinh ý định dùng công lực buộc đối phương phải lộ ra lai lịch. Nếu bất thành ông sẽ chẳng quản phá giới đả thương đối phương, lột bỏ mặt nạ da người, như vậy hẳn sẽ rõ y là ai.
Nghĩ vậy ông liền dồn dập tấn công, Kinh Thần thất quyền cũng trở nên hung mãnh hơ, kình phong dậy lên như vũ bão.
Lý Hàm Băng giả cũng chẳng chịu kém, giở hết toàn lực ứng phó.
Lão vẫn sử dụng Đại Cương Cầm Phong Thủ! Thật ra nếu Lý Hàm Băng giả đúng là người Cái bang, toàn bộ võ công của Cái bang cũng chỉ có Đại Cương Cầm Long Thủ là miễn cưỡng có thể đối phó với Kinh Thần thất chưởng của Lý Hàm Băng thật mà thôi.
Ba mươi chiêu qua đi, Lý Hàm Băng thật đã dần hiểu ra.
Đồng thời Thiên Sát Thủ Lôi Tử Cường cũng trố to mắt, ông nhận thấy nhất cử nhất động của Lý Hàm Băng giả hết sức quen thuộc.
Bỗng ông đã phát hiện chuyện lạ...
Cốc Mộng Viễn lúc này cũng đang toàn thần theo dõi trận đấu.
Đột nhiên Lôi Tử Cường quát to :
- Lôi Tử Cang, đại ca còn sống ư?
Tiếng quát hệt như sấm rền, vang xa hằng chục dặm, khiến mọi người hiện diện thảy đều giật mình sửng sốt và nhất là Lý Hàm Băng giả lại càng bàng hoàng kinh hãi.
Ngay trong khoảnh khắc phân thân ấy, ngực lão lập tức lãnh lấy một quyền của Lý Hàm Băng thật.
Cũng may Lý Hàm Băng thật không có ý giết người, không thì Lý Hàm Băng giả đã tang mạng tại chỗ rồi.
Thế nhưng, lão vẫn thọ thương, loạng choạng lùi sau năm bước, Lý Xung và Triển Bá Tuấn vội lướt đến đỡ lấy lão.
Lý Hàm Băng không truy kích, chỉ cười khảy nói :
- Kinh Thần thất quyền của lão phu thế nào, trội hơn Thất chưởng của ngươi nhiều chứ?
Lúc này lệnh chủ đã sải bước đến bên Lý Hàm Băng thật nói :
- Lý huynh, người này chính là gia huynh Tử Cang.
Ông nói khá lớn tiếng, nên ngay cả Lý Hàm Băng giả đang thọ thương cũng nghe rất rõ.
Lập tức Lý Hàm Băng giả cùng Lý Xung và Triển Bá Tuấn thảy đều sững sờ, chả lẽ lão nhân mặt đen này lại là Lý Hàm Băng thật?
Lý Xung không tin bởi y nghĩ phụ thân dù dịch dung khéo đến mấy cũng chẳng thể không có sơ xuất.
Triển Bá Tuấn cũng không tin, thì ra Lý Hàm Băng đã thi triển Xúc Cốt công khiến người thấp hơn, và thêm thuốc dịch dung độc đáo của Tà Hiệp Chân Cửu, thử nghĩ hai người sao thể nhận ra được?
Lúc này Lý Hàm Băng nhếch môi cười nói :
- Khi Lôi lão đệ nói là lão phu cũng đã nhận ra rồi.
Lôi Tử Cường thấp giọng :
- Lý huynh, hôm nay chúng ta quyết không buông tha họ được.
Lý Hàm Băng gật đầu :
- Không sai, chúng ta phải làm sáng tỏ việc này mới được.
Đoạn quay sang Khô Trúc Tiên Ông cười nói :
- Tần huynh hãy ra lệnh cho họ không được rời khỏi đây.
Khô Trúc Tiên Ông cười ha hả :
- Lão phu rất sẵn sàng...
Đoạn cao giọng nói :
- Xin các vị hãy vào đại sảnh, lão phu Khô Trúc có điều cần thỉnh giáo với Lý trường chủ phụ tử, những mong các vị làm chứng cho...
Quả nhiên nhìn quanh, trầm giọng nói tiếp :
- Nếu các vị muốn bỏ trốn thì cứ việc, nhưng hãy nghĩ kỹ trước, nếu không đủ bản lãnh qua được nhãn lực của lão phu, tốt hơn là không nên bêu xấu, hãy ngoan ngoãn mà vâng lời lão phu...
Ngay khi ấy, bỗng nghe Cốc Mộng Viễn quát to :
- Triển huynh, chúng ta còn chưa hàn huyên với nhau, đâu thể bỏ đi được.
Vừa dứt lời đã phi thân lên, chỉ nghe bình một tiếng, từ trên thềm đại sảnh đã rơi xuống hai người, đó là Triển Bá Tuấn và Cốc Mộng Viễn.
Thì ra Triển Bá Tuấn thừa lúc Khô Trúc Tiên Ông đang nói định bỏ trốn, nhưng y đã bị Cốc Mộng Viễn ngăn lại, y giận đến xám ngắt, nhưng chẳng làm gì được Cốc Mộng Viễn, đành tức tối trừng mắt nhìn chàng.
Khô Trúc Tiên Ông đưa mắt nhìn Triển Bá Tuấn, cười khẩy nói :
- Tiểu tử, ngươi tưởng trốn thoát được sao? Đi... Xin mời các vị vào trong đại sảnh!
Dứt lời ông liền dẫn trước đi vào đại sảnh.
Chân Dật Lan, Lý Hàm Băng và Lôi Tử Cường cất bước theo sau, chỉ còn lại một mình Cốc Mộng Viễn đứng ngoài.
Người của Thần Phong Mục Trường một vì khiếp danh Khô Trúc Tiên Ông, hai nữa càng kinh hồn trước v võ công cao siêu của Cốc Mộng Viễn qua việc ngăn chận Triển Bá Tuấn vừa rồi, ai dám không đi vào đại sảnh?
Khô Trúc Tiên Ông, Lý Hàm Băng và Lôi Tử Cường chễm chệ ngồi trên cao.
Chân Dật Lan đứng bên Khô Trúc Tiên Ông.
Người của Thần Phong Mục Trường hỗn loạn đứng ở bốn phía.
Khô Trúc Tiên Ông lạnh lùng quét mắt nhìn quanh, đoạn đưa tay chỉ Lý Xung hỏi :
- Lý hiền điệt còn nhớ lão phu không?
Kim Tiên Lý Xung đành ôm quyền đáp :
- Lão tiền bối tiên dung vẫn như xưa, vãn bối sao thể quên được?
Khô Trúc Tiên Ông gật đầu cười :
- Tốt lắm!
Đoạn đưa mắt nhìn Lý Hàm Băng giả lúc này thương thế đã bình phục, song vẫn giả vờ còn thọ thương, ha hả cười nói :
- Các hạ vì sao lại giả mạo kẻ khác?
Lý Hàm Băng giả không ngờ Khô Trúc Tiên Ông lại hỏi thẳng như vậy, bất giác giật mình quên mất giả vờ thọ thương, tức giận nói :
- Tần huynh sao lại bảo là lão phu giả mạo chính mình?
Khô Trúc Tiên Ông quắc mắt :
- Chính bản thân các hạ ư? Các hạ là ai?
- Lão phu là Lý Hàm Băng.
Khô Trúc Tiên Ông cười quái lạ :
- Các hạ Lý Hàm Băng ư?
- Trên đời này không thể có hai Lý Hàm Băng, Tần huyh đừng đùa như vậy nữa.
Khô Trúc Tiên Ông lắc đầu :
- Không đúng! Không đúng!
Lý Hàm Băng trố mắt :
- Gì không đúng!
- Lão phu vừa mới gặp Lý Hàm Băng, đã nói với nhau rất nhiều điều hệ trọng, sao chỉ trong thoáng chốc lại xuất hiện một Lý Hàm Băng khác thế này?
- Người mà Tần huynh nói đó chính là lão phu.
Câu nói này của Lý Hàm Băng giả thật là không thông minh, có lẽ thần trí của lão đã có phần rối loạn rồi.
Khô Trúc Tiên Ông cười thầm, buộc miệng hỏi :
- Vậy Lý huynh còn nhớ khi nãy chúng ta đã thương nghị đại sự gì không?
Lý Hàm Băng giả ngẩn người nói :
- Đại sự gì kia?
- Lý huynh chớ vờ vĩnh, mới đây thôi sao lại quên được kia chứ?
Lý Hàm Băng giả giờ mới nhận ra mình đã bị mắc lừa, nhưng lão đã mất cơ trí ứng đối, bèn giả vờ ngẫm nghĩ một hồi mới nói :
- Tần huynh, vậy là đã có sự hiểu lầm rồi!
- Hiểu lầm ư?
- Người mà Tần huynh đã gặp khi nãy hẳn là kẻ giả mạo...
- Người này thật là cả gan.
- Đúng vậy! Chẳng những Tần huynh đã gặp kẻ giả mạo lão phu, mà người lão phu đã gặp khi nãy có lẽ cũng là kẻ giả mạo Tần huynh.
Khô Trúc Tiên Ông tức giận thầm mắng :
- Lão khốn khiếp thật là xảo quyệt.
Nhưng miệng lại nói :
- Có chuyện lạ lùng vậy sao?
- Lão phu cũng hết sức lấy làm lạ.
Lý Hàm Băng giả tưởng đâu mình đã dối gạt được Khô Trúc Tiên Ông, lòng bất giác hết sức khoái trá, nhưng không kéo dài được lâu, bởi đã nghe Khô Trúc Tiên Ông nói :
- Lão phu không tin có chuyện lạ lùng như vậy.
- Tần huynh không tin, lão phu cũng chẳng biết sao hơn!
Khô Trúc Tiên Ông bỗng cười to :
- Theo sự suy xét của lão phu, người mà lão phu đã gặp khi nãy chắc chắn là Lý Hàm Băng thật.
Lý Hàm Băng giả cười sắc lạnh :
- Tần huynh cố ý nói ngang, lão phu không muốn nghe nữa.
Khô Trúc Tiên Ông cười khảy :
- Lý huynh không muốn nghe ư? Gần đây trong võ lâm có rất nhiều kẻ quỷ mị gian trá, nên gặp bất kỳ người bạn già nào, lão phu đều kiểm tra trước, xem đối phương là thật hay giả mới đám yên tâm chuyện trò.
Lý Hàm Băng giả ngẩn người :
- Tần huynh đa nghi quá!
- Cũng không hẳn, chẳng hạn như vị Lý huynh mà lão phu gặp khi nãy, lão phu đã sử dụng Quy Nguyên thần công để thử Khu Quỷ Kinh Thần huyền công của ông ấy.
Lý Hàm Băng giả chau mày :
- Kết quả thế nào?
- Nửa cân tám lạng, không phân cao thấp.
- Kẻ giả mạo lão phu này võ công thật chẳng kém.
- Đúng vậy... nên lão phu rất hoài nghi các hạ không phải là Lý Hàm Băng thật.
Lý Hàm Băng giả sầm mặt :
- Tần huynh nói năng nên thận trọng một chút.
Khô Trúc Tiên Ông cười to :
- Vậy ư? Nhưng vừa rồi sao các hạ lại bại thương dưới tay Lý Tái Hỏa?
Lý Hàm Băng giả nghe hỏi vậy lại ngẩn người, vờ thở dài nói :
- Quyền pháp của vị Lý huynh ấy thật quá mạnh, nên lão phu đã thất thần thọ thương...
Khô Trúc Tiên Ông lắc đầu :
- Quyền thế quá mạnh ư? Lão phu không tin!
- Điều ấy mọi người đều chứng kiến...
Khô Trúc Tiên Ông bỗng cười khảy hỏi :
- Thương thế các hạ đã khỏi chưa?
Lý Hàm Băng giả chẳng thể giải thích được nữa, đành cười gượng đáp :
- Rồi!
Khô Trúc Tiên Ông cười phá lên :
- Đó chẳng phải một sự chứng minh rõ ràng hay sao? Các hạ bị trúng một quyền vào ngực mà không có thương đến nội phủ, vậy thì quyền thế sao là mạnh được?
Lý Hàm Băng giả đuối lý, đành ấp úng nói :
- Đó có lẽ vì lòng dạ vị Lý huynh này quá tốt!
Khô Trúc Tiên Ông cười khảy :
- Giờ các hạ mới hiểu ư?
Bỗng ngửa mặt cười, quát to :
- Lôi Tử Cang, hãy gỡ mặt nạ ra đi thôi.
Lý Hàm Băng giả giật nảy mình :
- Ai là Lôi Tử Cang? Tần huynh, Lôi Tử Cang chẳng phải đã chết rồi ư?
Tuy lão vẫn cố chối cãi, nhưng không còn kiên quyết trước nữa.
Lý Xung và Triển Bá Tuấn đứng bên thảy đều cả kinh thất sắc, nhưng họ đã kềm chế được bản thân. Triển Bá Tuấn ánh mắt thoáng lộ vẻ căm thù, còn Lý Xung thì nhếch môi cười thâm hiểm, họ đã quyết định hành động kế tiếp. Bởi họ đã nhận thấy, rất có thể sư phụ họ đã thật sự có mặt tại đây rồi.
Lý Hàm Băng vừa dứt lời, Lôi Tử Cường đã lớn tiếng nói :
- Đại ca có nhận ra tiếng nói của tiểu đệ không? Tiểu đệ là Lôi Tử Cường đây.
Trong khi nói đã sải bước đi đến gần Lý Hàm Băng giả.
Lý Hàm Băng giả vờ tức giận trầm giọng nói :
- Ngươi là Lôi Tử Cường ư? Vì sao không ở trong bảo mà lại dịch dung đến đây?
Chả lẽ ngươi không biết phạm tội thất trách phải bị xử trị thế nào hay sao?
Lôi Tử Cường chau mày :
- Đại ca thật quá cố!
Bỗng dừng bước và nhanh chóng quay về chỗ cũ ngồi xuống, trầm giọng nói :
- Tần huynh, xin cứ thẳng tay xử lý mọi sự!
Có lẽ Lôi Tử Cường đã thật sự đau lòng, bởi lúc này ông ta đã khẳng định chắc chắn Lý Hàm Băng giả chính là Lôi Tử Cang, bào huynh của mình.
Khô Trúc Tiên Ông gật đầu :
- Xem ra cũng đành phải vậy thôi.
Đoạn quay sang Lý Hàm Băng giả nói :
- Các hạ là Lý Hàm Băng thật hay giả, lão phu không màng đến nữa.
Liền tức, Lý Hàm Băng giả và Triển Bá Tuấn cùng thở phào.
Nhưng Lý Xung lại khác, y càng chau chặt mày hơn, bởi y biết Khô Trúc Tiên Ông chẳng phải tầm thường, rất có thể sẽ đưa ra những câu hỏi khó khăn hơn nữa.
Quả nhiên Khô Trúc Tiên Ông lại cười hỏi :
- Lý huynh, sự nhiễu nhương gần đây trong võ lâm, phải chăng chính là kiệt tác của các hạ?
Lý Hàm Băng giả vờ vĩnh :
- Tần huynh nói sự nhiễu nhương gì vậy?
- Về việc Chưởng môn nhân bốn phái Thiếu Lâm, Côn Luân, Nga My và Hoa Sơn bị bắt cóc.
Lý Hàm Băng giả lắc đầu :
- Lão phu chưa từng nghe nói!
Khô Trúc Tiên Ông tuy tức giận, song vẫn thản nhiên cười nói :
- Vậy Tam Âm bang phải chăng đã quy thuận Lý huynh rồi?
Lý Hàm Băng lại lắc đầu :
- Không hề có việc ấy.
Khô Trúc Tiên Ông vẫn thản nhiên cười :
- Lý huynh có phái người khống chế Cái bang hay không?
- Lão phu sao lại có thể làm vậy? Chúng ta cùng là người trong giới võ lâm cả kia mà.
Khô Trúc Tiên Ông thầm cười mắng :
- Lão khốn kiếp thật khéo chối cãi.
Nhưng lại quét mắt nhìn quanh, cười nói :
- Việc môn hạ Thần Phong Mục Trường đả thương người trên Động Đình hồ, hẳn là Lý huynh hay biết chứ?
Lý Hàm Băng giả gật đầu :
- Đúng vậy!
- Lý huynh còn gì bào chữa nữa không?
Lý Hàm Băng giả cười to :
- Lão phu chẳng cần bào chữa, bọn họ vô cớ đả thương người, lão phu đã xử tội chết rồi.
Khô Trúc Tiên Ông sửng sốt :
- Xử tội chết ư? Lý huynh sao thể làm vậy?
Lý Hàm Băng giả nghiêm giọng :
- Bất kỳ ai vi phạm môn quy, nhất luận trảm thủ...
Quay sang Triển Bá Tuấn ra lệnh :
- Tuấn nhi, bảo họ lấy người Hổ Đại Mãnh, Chư Kiệt và Lý Cang mang đến đây.
Triển Bá Tuấn vâng một tiếng, quay người định bỏ đi.
Khô Trúc Tiên Ông xua tay nói :
- Không cần đâu.
Nhưng Triển Bá Tuấn vẫn tiếp tục đi ra phía sau sảnh.
Bỗng Chân Dật Lan lướt đến đứng cản trước mặt, cười khảy quát :
- Lui về ngay!
Triển Bá Tuấn sầm mặt, vừa định động thủ, bỗng nghe Lý Hàm Băng giả quát :
- Tuấn nhi, trở lại đây!
Triển Bá Tuấn bất đắc dĩ đành phải lui trở về.
Chân Dật Lan cũng cười khanh khách, đi đến bên Khô Trúc Tiên Ông.
Lý Hàm Băng giả chau mày :
- Tần huynh không tin lão phu đã xử tử họ hay sao?
Khô Trúc Tiên Ông ha hả cười to :
- Sao lại không tin? Chuyện giết người diệt khẩu thế này, đương nhiên lão phu tin chứ.
Lý Hàm Băng giả chau mày :
- Tần huynh sao lại vu oan giá họa thế này?
Khô Trúc Tiên Ông lắc đầu :
- Xem ra lão phu không hỏi ra được manh mối gì rồi...
Bỗng quay sang Chân Dật Lan nói :
- Lan nhi hãy giúp lão phu nghĩ cách...
Chân Dật Lan cười :
- Cứ ra tay lột bỏ mặt nạ của lão ta là xong chứ gì!
Khô Trúc Tiên Ông lắc đầu :
- Không được...
Lý Hàm Băng tiếp lời :
- Lan nhi, chúng ta không cần phải vậy!
Đoạn quay sang Lý Hàm Băng giả nói :
- Các hạ tự xưng là Lý Hàm Băng, lão phu cũng tạm thừa nhận như vậy, nhưng lão phu có một câu hỏi này, các hạ phải trả lời với hào khí năm xưa của Lý Hàm Băng, các hạ bằng lòng không?
Lý Hàm Băng giả lòng lo âu khôn tả, nhìn Lý Hàm Băng thật hồi lâu mới gật đầu nói :
- Được, lão phu bằng lòng trả lời, nhưng lão phu phải hỏi các vị vài câu trước.
Lý Hàm Băng thật cười :
- Xin cứ hỏi, lão phu biết là trả lời ngay.
Lý Hàm Băng giả hắng giọng :
- Các vị từ đâu đến đây?
- Trường Bạch sơn.
Câu trả lời này thật khiến Chân Dật Lan bất ngờ, và cũng khiến Lý Xung và Triển Bá Tuấn tái mặt.
Nhưng Lý Hàm Băng giả lại thản nhiên cười nói :
- Trường Bạch sơn rất rộng lớn, chính xác là ở ngọn núi nào?
- Thần Phong bảo ở bên Thiên Trì.
- Các hạ quen với người trong bảo ư?
- Lão phu chính là chủ nhân Thần Phong bảo.
Lập tức trong đại sảnh nhốn nháo lên, bàn tán xôn xao.
Nhưng Lý Hàm Băng giả vẫn điềm tĩnh hỏi :
- Các vị có bao nhiêu người đến đây?
- Mười một.
- Đó là những ai?
- Ngoài năm người có mặt tại đây...
- Năm người có mặt tại đây hãy còn mấy người lão phu chưa biết danh tánh.
Lý Hàm Băng thật gật đầu cười :
- Đúng rồi, lão phu đã quen giới thiệu...
Đoạn đưa tay chỉ Lôi Tử Cường dịch dung thành đại hiệp mặt đỏ nói :
- Vị này chính là Thiên Sát Thủ Lôi Tử Cường. Vị cô nương đứng bên Khô Trúc Tiên Ông là Chân Dật Lan, tôn nữ nhi của Tà Hiệp Chân Cửu...
Lý Hàm Băng nói đến đó, trong đại sảnh càng nhốn nháo hơn.
Lý Hàm Băng giả vẫn điềm nhiên cười hỏi :
- Còn vị thiếu niên ngoài kia là ai?
- Y là Cốc Mộng Viễn, tôn nhi của Nam Nho Cốc Dương, truyền nhân của Không Linh Luyện Sĩ Cát Hàn.
Lý Hàm Băng giả tự nãy giờ vẫn điềm tĩnh, nhưng vừa nghe đến bốn tiếng Không Linh Luyện Sĩ lập tức giật nẩy mình, hồi lâu không thốt nên lời.
Lão đưa mắt nhìn Cốc Mộng Viễn một hồi, mới nói :
- Còn sáu vị nữa là những ai?
- Đều là hộ pháp trong bảo của lão phu.
Lý Hàm Băng giả nhướng mày :
- Trưởng lão các phái phải không?
- Đúng vậy!
Lý Hàm Băng thật quét mắt nhìn :
- Họ hiện ở đâu?
- Họ đã đến các trại ngựa...
Kim Tiên Lý Xung bỗng tức giận nói :
- Các ngươi lại dám cậy mạnh hiếp yếu, cho trưởng lão các phái đi sát hại những mục chủ trong trại ngựa ư?
Lý Hàm Băng thật rất khách sáo với Lý Hàm Băng giả, nhưng đối với tên nghịch tử này, ông chẳng chút khách sáo, liền quắc mắt quát :
- Im mồm, đây không có chỗ cho ngươi lên tiếng.
Kim Tiên Lý Xung sững sờ, mặc dù y không tin lão nhân mặt đen này là phụ thân mình, nhưng không dám lên tiếng mắng trả, đó thật là điều khiến mọi người ngạc nhiên.
Lý Hàm Băng thật lúc này trầm giọng nói :
- Họ quả là không nên cậy mạnh hiếp yếu, chả lẽ các hạ không biết các cao thủThần Phong Mục Trường thảy đều cư trú quanh gian đại sảnh này hay sao?
Lý Hàm Băng thật cười :
- Họ không giết người đâu, các hạ hãy yên tâm. Chẳng hay các hạ đã hỏi xong chưa? Nếu xong thì đến lão phu hỏi đây.
Lý Hàm Băng thật giả đảo mắt :
- Còn một điều nữa.
- Nói mau đi.
- Các vị đến đây để làm gì?
Lý Hàm Băng thật ha hả cười to :
- Hay lắm, đó chính là điều lão phu đang định nói.
Thoáng dừng, trầm giọng nói tiếp :
- Bọn lão phu đến đây gồm ba đại sự.
- Điều thứ nhất...
- Vạch trần thân phận các hạ.
Lý Hàm Băng giả thản nhiên cười :
- Hoàn thành chưa?
- Rồi.
Lý Hàm Băng giả chau mày :
- Còn điều thứ nhì...
Lý Hàm Băng thật đanh giọng :
- Đòi mạng cho đồng đạo võ lâm.
- Ai đã lấy mạng đồng đạo võ lâm nào?
- Thần Phong Mục Trường.
Lý Hàm Băng giả cười khẩy :
- Các hạ rõ là nói không có chứng cứ, còn điều thứ ba?
Lý Hàm Băng thật thoáng lộ vẻ tức giận :
- Thanh lý môn hộ Thần Phong động.
Lập tức Triển Bá Tuấn và Lý Xung kinh hoàng thất sắc.


Quay lại  l Xem tiếp 


BigKool BigKool
Vườn Hoàng Cung - Nông Trại Online Vườn Hoàng Cung
Khu Vườn Thần Kỳ Khu Vườn Thần Kỳ
Vườn Thủy Cung Vườn Thủy Cung
goPet Online goPet Online

C-STAT