"Sao? Ngươi muốn khai đàn thuyết pháp hay sao?" "Không phải. Ta đang cảm khái."
"Chuyện thiên hạ như thế, có việc gì mà phải cảm khái?"
"Ta đang cảm khái chuyện cũ về Chiêu viên ngoại và Điêu thị huynh đệ."
'Chiêu viên ngoại? Điêu thị huynh đệ?"
"Cửu Phủ Sơn Chiêu Thượng Từ ngươi cũng không biết ư?"
"Ồ, Chiêu đại thiện nhân a, còn có ai chưa từng nghe qua! Ngài ta thiện danh cả thiên hạ đều biết, ngươi gọi là Chiêu viên ngoại, ta đâu có biết đó là Chiêu thiện nhân! Ngươi nói đến Cửu Phủ Sơn ta mới nhớ tới, Chiêu thiện ông từ Cửu Phủ Sơn lập nghiệp."
"Điêu thị huynh đệ vốn cũng ở tại chân núi Cửu Phủ lập nghiệp, chỉ bất quá Chiêu thiện ông là tại Sơn Dương thôn Long Vi, Điêu thị huynh đệ thị xuất thế ở Báo Đầu trấn; Chiêu thiện ông ít nhất cũng hơn Điêu thị huynh đệ tới bốn mươi tuổi, vốn là không biết nhau, không ngờ sau này đều giàu sang rồi, mới gặp nhau, đã phát sinh rất nhiều chuyện...."
"Ngươi nói là Điêu thị huynh đệ, chẳng phải là hậu nhân của Bát Phong Vạn
Thắng Đao Điêu Thiên Phàm Điêu lão anh hùng?" "Đúng là Điêu Quân, Điêu Câu huynh đệ."
"Điêu Quân. Điêu Câu? Nguyên lai là con trai của Điêu Thiên Phàm! Bọn họ sau này không phải đã gia nhập chủ trì Tây Xưởng, trở thành một lũ phiên tử chuyên làm chuyện ác ư? Không ngờ tới đó là hậu nhân của Điêu lão anh hùng!"
"Bát Phong Vạn Thắng Đao của Điêu Thiên Phàm có thể nói là võ lâm nhất tuyệt, lão tính tình tuy rất nóng nảy, nhưng là người hành hiệp trượng nghĩa. Thích bênh vực kẻ yếu, kết quả dây vào một vụ kiện tụng, lại thêm một thân nghèo bệnh, ngay cả đao pháp truyền cho Điêu gia huynh đệ cũng không tới năm thành đã nhắm mắt xuôi tay, một điêm cũng không rõ ràng."
"Quả thực là anh hùng gặp nạn."
"Đâu chỉ gặp nạn, đến ngay cả nơi an táng cũng không có! May mà sau nhà rách của bọn họ có một cái ao nhỏ, sau này dần dần khô cạn, kết thành bùn nhão, Điêu thị huynh đệ quá đau lòng, muốn an táng thân phụ ở đó, thế nhưng, hai người đem tiền ra, ngay đến cả tiền mua quan tài cũng không đủ, do đó không còn cách nào hơn họ đành định lấy Tam Bính đơn đao trong nhà đem đi cầm đồ, cũng gọi là đủ tiền an táng Điêu lão anh hùng."
"Thực đáng thương. Điêu gia huynh đệ vạm vỡ khỏe mạnh, bọn họ tuy chỉ được chân truyền của Điêu lão anh hùng năm thành, nhưng trong võ lâm cũng có thể lập sự nghiệp, bất quá, chỉ vì học không tốt, không học chính đạo, chơi bời lêu lổng, chỉ thích kết giao với bọn bạn bè rượu thịt trong tam giáo cửu lưu. Điêu Thiên Phàm vừa chết, Điêu thị song hùng vốn muốn đem cầm binh khí, nhưng lại suy nghĩ lại, thấy không đáng, liền tụ tập đám trư bằng cẫu hữu, muốn mạo hiểm đánh cướp, cướp được một món tiền sẽ vì vong phụ an táng rất ồn ào phong quang."
"Hài, nghe tới dụng tâm lương thiện, nhưng biện pháp của bọn họ như thế, chỉ sợ Điêu Thiên Phàm chết cũng không nhắm mắt."
"Bọn họ thắp hương trước thi hài của vong phụ. Điêu Quân nói: 'Phụ thân, người phù hộ chúng con thuận lợi đắc thủ, đem một món lớn quay về, rồi sẽ vì cha mà an bài tẩm liệm an táng.' Điêu Câu cũng khóc mà nói: 'Cha,người
đã nghèo khó cả đời, huynh đệ con cũng nghèo khó nửa đời, không cướp đoạt là không xong, cha ở trên trời có linh thiêng phù hộ phụ hộp cho chúng con.' Bọn họ quần hồ cẩu đảng ngược lại đều nghe theo lời huynh đệ Điêu gia, đều vì Điêu thị huynh đệ lo chuyện an táng phụ thân mà cướp bóc."
"Đây có tính là nghĩa khí không?"
"Đây bất quá cũng chỉ là người mù gây rối, nhưng mà, so với 'có phúc cùng hưởng có họa không cùng chịu' thì cũng hơn được một chút."
"Chẳng lẽ ... ngươi vừa mới nói, Điêu thị huynh đệ tìm Chiêu thiện ông gây chuyện, chẳng lẽ là bọn họ ...muốn đánh cướp Chiêu gia?"
"Cái này thì không đúng, vào lúc này, Chiêu thiện ông còn chưa có phát tài. Điêu Quân, Điêu Câu tụ tập bảy tám tên lưu manh đến cướp tiền của Bả gia ở Báo Đầu Trấn."
"Bả gia?"
"Bả Nam Phong hiện đang làm quan tại Lại Bộ, trong nhà có rất nhiều vàng bạc. Điêu thị song hùng xông thẳng vào Bả gia, già trẻ Bả gia gào khóc liên hồi, đang muốn trắng trơn lục soát. Chẳng ngờ ngay trước nhà có một cái quan tài, hỏi người bên dưới, già trẻ Bả gia chỉ đều khóc lớn lên, Bả gia có một vị quản gia họ Khắc dường như quen mặt, nói ra nguyên nhân, Điêu thị song hùng mới biết được nguyên lai Bả Nam Phong theo Đông Lâm Đảng , bị thủ lĩnh Cẩm y vệ Mã Vĩnh Thành gièm pha, hạ ngục trúng độc mà chết. Tài sản của Bả gia hết thảy xung công, đến ngay cả nhà cửa ruộng đất không lâu cũng đã bị tra phong. Bả gia lớn nhỏ phải đi nương nhờ người khác, đau thương không muốn sống. Quan tài trước nhà chính là thi thể Bả Nam Phong."
"Yêm đảng đáng giận, thiên lý không dung, Điêu Thị huynh đệ có ... tiếp tục xuống tay cướp bóc không?"
"Không những là không hạ thủ. Điêu thị song hùng còn để lại một ít bạc vụn, tặng cho Bả gia lão thái, rồi chán nản đi về."
"Điêu thị huynh đệ trở về đến căn nhà rách, cảm thấy họa vô đơn chí, thi hài Điêu lão anh hùng đã bị chó hoang cắn xé, thiếu đi một bàn chân, bọn họ ngay cả một chút bạc vụn trên người cũng đã cho người ta, càng thêm đau buồn, liền đem Điêu lão anh hùng nhanh chóng chôn cất."
"Thực thảm!"
"Cũng khó nói. Trong họa còn có phúc. Tái ông thất mã, biết đâu họa phúc? Qua chín ngày, quản gia họ Đắc tìm đến Điêu gia, làm cho Điêu thị song hùng giật nảy mình."
"Lão đến vì chuyện gì? Điêu thị song hùng không đoạt tài cướp sắc, cũng không làm khó người nhà!"
"Đúng thể. Nguyên lai Bả gia đã bị sung quân, Khắc quản gia nhìn ra Điêu thị song hùng, đêm đó đã thấy hành động 'nghĩa' của Điêu gia huynh đệ, lại nghe đến trong nhà bọn họ đang để tang thân phụ, liền tìm đến nhà bọn họ, chủ yếu là lão thông hiểu thuật phong thủy, muốn trổ tải của mình, vì thi hài Điêu lão anh hùng mà tìm một huyệt vị tốt không thu tiền công. Điêu gia huynh đệ vừa rồi tưởng Khắc quản gia tìm người tới bắt bọn họ, bây giờ mới yên tâm, liền nhanh chóng dẫn đường cho Khắc quản gia dến thẳng nơi mộ phần của Điêu lão anh hùng. Không ngờ, Khắc quản gia nhìn thấy mộ địa, lập tức biến sắc mặt, giậm chân nói: "Đã lãng phí một huyệt vị rất tốt rồi!"
'Tại sao?"
"Điêu gia huynh đệ cũng hỏi: 'Tại sao?' Khắc quản gia thở dài mộ hơi mới
nói cho bọn họ, nguyên lai khối đất này có tên là 'phấn đầu', là chốn cửu tuyệt chi địa, bĩ cực thái lai, ngoài ra người chết nhất định phải thiên táng, lại còn thêm tứ chi không toàn vẹn, càng thêm không cần quan tài, đào hố phải sâu hơn tám thước, theo khí tiết ở từng vùng, không được lấp đất trọng táng, như thế chín ngày sau chuyển thi mai táng lại, bên trên trồng cây gai thì mới có
thể tụ được tinh hoa của huyệt vị. Điêu thị huynh đệ nghe thế, đứng thẳng ngay dậy, nhớ lại hôm chôn cất thì không có tiền mua quan tài, lại thêm nhiều người, đào hố rất sau, thêm vào đó chuyện dã cẩu đã ăn mất một phần thân thể, tính đến hôm nay thì vừa chín ngày, Khắc quản gia nghe thấy đại hỉ, lập tức ra lệnh đào lên, muốn chuyển thi mai táng lại. Điêu thị huynh đệ bán tín bán nghi, Khắc quản gia nói: 'Đây là huyệt vị đại phú đại quý cho hậu nhân, quyết không thể để địa khí bay mất." Ba người cùng động thủ, đào lên thi hài, chỉ thấy trong hố có hai cái nĩa cầm tay, nguyên lai chính là do hôm đó hai huynh đệ đi cướp mang theo phòng thân, vì quá bi thương mà để lại luôn
trong hố. Khắc quản gia ngửa mặt thở dài: 'Thiên ý, thiên ý!' ...." "Chuyện gì là thiên ý?"
"Đây cũng không phải hảo sự. Nguyên lai huyệt vị này không được tiếp kim khí, một khi thấy binh khí, thì giàu sang không được lâu dài, quý không
kham nổi, nhanh giàu mà dễ đột tử. Không thể kiến kim, kiến kim tắc hung;lạ không được ngộ bố, ngộ bố tắc nguy;, càng không được phùng thủy,phùng thủy tất vong."
"Tại sao lại huyền bí như thế? Thế nào gọi là 'kiến kim'? Thế nào gọi là 'ngộ bố'? Lại thêm thế nào gọi là 'phùng thủy'?"
"Điêu thị huynh đệ cũng hỏi những câu như thế, Khắc quản gia chỉ nói:
'Ngày sau hai người tự nhiên sẽ biết, làm nhiều chuyện tốt, thường giữ thiện tâm, tự sẽ giải nguy.' Điêu thị huynh đệ đều thấy mạc danh kì diệu, càng không cho là đúng. Nói cũng kỳ quái, qua đó không lâu, một thân võ công
của Điêu thị huynh đệ được lão đầu tử La Tưởng Sở của Tây Hán trọng dụng, trở thành móng vuốt thân tín.Điêu thị huynh đệ bỗng nhiên đắc thế, liền tác oai tác quái, cưỡng nhục dân nữ, tàn hại trung lương, ức hiếp dân chúng, có thể nói là không ác không làm."
"Ta nhổ! Phú quý như thế này thì không bằng không phú quý!"
"Nhiều người khi đột nhiên đắc thế, liền mất gốc gác, mới ban đầu Khắc
quản gia còn thay bọn họ trông nom sổ sách, sau này thấy bọn họ làm ra nháo sự đã chán ngán bỏ đi, trước khi đi còn gạt lệ: 'Là ta hại hai người rồi.' Điêu thị huynh đệ vì thấy lão có tâm phản nghịch liền sai người chặn đường giết đi Khắc quản gia."
"Lẽ nào lại như thế! Điêu thị huynh đệ vừa gia nhập yêm đảng, nhân tâm thay đổi ra sao? Điêu lão anh hùng cả đời chính trực, ở dưới suối vàng có
biết, nhắm mắt thể nào? Chỉ bất quá ... chuyện này có liên quan gì đến sự tình của Chiêu thiện ông?"
"Chiêu thiện ông trước sau mươi tuổi, đều rất bần hàn, chỉ bất quá ông mặc dù nghèo, vẫn hành thiện như thường. Chiêu thiện ông mỗi ngày đi trên đường nếu thấy những con chó con mèo nhỏ mà người ta ruồng bỏ, hoặc là những con vật đói khát khác, nhất định sẽ đem về nhà nuôi dưỡng, hoặc mua rồi phóng sanh. Với cả những rắn , chó sói cũng không ngoại lệ. Cho đến khất cái bần cùng càng thêm thương cảm, vì thế ông mỗi ngày ra ngoài, mọi người đều gọi là 'Chiêu thiện nhân', ngay đến cả mỗi con chó con mèo đều hướng về ông sủa vang, nhớ kỹ. Bên người ông chỉ có giầy cỏ, nhưng được
người ta xưng hô là Chiêu thiện nhân, có thế thấy hành thiện toàn tâm toàn ý, không phân biệt địa vị giàu sang a."
"Chiêu thiện ông thực danh bất hư truyền."
"Có một lần, Lân gia tài chủ đặc biết chiếu cố Chiêu thiện nhân, Chiêu thiện ông đan được ra một trăm đôi giày cỏ được một khoản tiền, trên đường gặp một vị thanh niên tướng sĩ từ nơi khác đến, tướng sĩ nhìn ông một thoáng, ồ lên một tiếng, rồi bình tĩnh nhìn lại mặt mũi ông.Chiêu thiện ông tưởng vì tưởng tướng sĩ muốn kiếm sinh ý, liền muốn tặng bạc, tướng sĩ lắc đầu từ chối, chỉ nói: 'Cứ mua một dải đất, càng lớn càng tốt, càng hoang vu càng diệu,' Chiêu thiện ông mạc danh kỳ diệu, nhưng thấy thầy tướng khí tự bất phàm, nghĩ tới mua một khối đất dưỡng già, đem cả những động vật bị bỏ hay bần hàn cô nhi có chỗ che gió che mưa, rồi liền ở tại Cửu Phủ Sơn mua một khối đất trên cao, không ngờ …"
"Không ngờ chuyện gì?"
"Ngươi nói trong khối đất nà có cái gì?" "Có cái gì?"
"Hoàng kim a! Chiêu thiện ông vốn đợi lúc rảnh rỗi mới đến canh tác, không
ngờ đào lên được mỏ vàng. Người trong thôn chuyên luyện vàng bạc, đều rất phấn chấn, đến thay Chiêu thiện ông khai thác. Đào lên một lần, kim khoáng ùn ùn không dứt, chỉ chếch ra ngoài khoảng đất hoang này một chút thì đào lên đến cát vàng cũng không có.
Chiêu thiện ông từ đó phát đạt, mọi người đều nói thiện hữu thiện báo, Chiêu thiện nhân trở thành một viên ngoại, chuyện đầu tiên ông làm là đi tìm chủ cũ của mảnh đất về, lợi tức từ quặng vàng, đều tặng họ một phần. Những người xung quanh nghe được nơi hạ lạc của vị thầy tướng, đến Lân Huyện tìm thầy tướng, chân thành mời về, nguyện hàng năm cung phụng. Tướng sĩ thủy chung mỉm cười không đồng ý. Chỉ nói" 'Họa phúc không có cửa, người người tự mời đến, Chiêu viên ngoại hành sự giữ lấy thiện tâm, đừng có quên đó.
Thế nhưng Chiêu thiện ông ba lần bốn lượt mời mọc, thịnh tình thành khẩn, tướng sĩ liền nói: 'Ngài chỉ cần theo ta đến một chỗ tại trước núi, cấp cho ta một gian nhà, mỗ tháng cung cấp cho ta tám mươi lạng bạc, thế nào?' Chiêu thiện ông liền đáp ứng ngay. Hôm sau, tại nơi thầy tướng chỉ định làm nhà, lại cứ theo tháng sai người đem bạc trình lên...."
"Thầy tướng kia cần nhiều ngân lượng như thể làm gì? Hắn cũng là người thích tài ư?"
"Chuyện này về sau sẽ nói. Chiêu thiện nhân sau khi phát tài, bận càng thêm bận, không có thời gian thăm thầy tướng, việc này dường như đã quên, chỉ có dặn dò kế toán trong nhà, theo tháng đem tiền đến. Chiêu thiện ông vẫn làm việc thiện như xưa, hòa ái như trước.Cứ như thế qua hơn nửa năm. Vào lúc này ở sau núi, cấp trên của Điêu thị huynh đệ La Tường bị ám sát, Điêu thị huynh đệ bình sinh tính tình thích đánh bạc, phát tài càng đánh bạc tràn lan, đến nỗi vay tiền khắp nơi, lại thêm trong nhà có một thuật sĩ cửu lưu tâm
thuật bất chính Kham Dư Sư bên cạnh Điêu thị huynh đệ buông lời gièm pha, nói cái gì rằng Sơn Dương Chiêu Thượng Từ ở tại phía trước núi cắt đứt long mạch của hai người, biện pháp đối phó là phải trừng trị lão vân vân. Trong lòng Điêu thị anh hùng sinh độc kế, lại hướng thủ lĩnh Cẩm y vệ Mã Vĩnh Thành lấy việc công làm chuyện tư. Gán cho Chiêu viên ngoại tội lén lút
trộm quốc bảo. Gia sản, hầm mỏ hết thảy đều xung công, giao cho Điêu thị huynh đệ tiếp thu."
"Ái chà! Cứ như thế thì Chiêu thiện ông chẳng phải sẽ bị ép về nguyên hình ngày trước."'
"Vốn ban đầu không có vật chi, lại vướng vào bụi trần. Phú quý vốn là phù vân. Chỉ bất quá, Chiêu thiện ông hoảng sợ vô kế, bỗng có đứa sai vặt đến mời đi, Chiêu viên ngoại trong lòng nghi hoặc, đi theo thẳng đến một căn nhà
phía trước, chỉ thấy bố trí u nhã, lờ mờ giống như căn nhà buổi bản thân mình gặp thầy tướng số đã thấy qua. Lúc này, tướng sĩ từ bên trong bước ra, mỉm cười nói với viên ngoại: 'Ta sớm đã đoán được có kiếp nạn này, vì ngài mà ở long mạch đã lưu lại một long nhãn, người nào mà chiếm được long thân
cũng vô dụng thôi, uổng công gây hại cho ngài. Theo như mảnh đất này, chú định sẽ có hai nhà giàu sang, nhưng một nhà sẽ được kết quả yên lành, một nhà gặp được kết quả bất hạnh, chỉ bằng cá nhân tu trì.Chiêu thiện nhân vừa rồi mới biết, tướng sĩ lấy ngân lượng hàng tháng, đem cho khất cái ở đầu phố, cả những người nghèo khổ bần tiện, cho đến cả chó mèo cầm thú cũng đều được thu dưỡng. Giờ lại còn giúp cho Chiêu viên ngoại có nơi náu thân đến già, hắn tự bản thân một đồng cũng không lấy.
"Tướng sĩ này chẳng lẽ là thần tiên trong cõi người, chẳng lẽ đó là ..."
"Ngươi đừng có quên, Chiêu thiện nhân tuy có chỗ dựa, nhưng Điêu thị song hùng cũng không buông tha, sau khi chuyển chủ khoáng tràng, thì lại gặp lũ lụt ở Bắc Hà, toàn bộ khoáng tràng ngập trong nước. Mã Vĩnh Thành trút giận lên song Điêu, song Điêu đổ lên mình Chiêu thiện nhân, tức giận sôi gan, lai nghe Chiêu thiện nhân đang ở Sơn Dương, liền giở mánh cũ năm xưa, nửa đêm cầm đao, muốn tìm Chiêu viên ngoại trút giận,"
"ÁI chà!"
"May mà bọn họ vừa vượt tường tiến vào thì gặp thanh niên tướng sĩ. Hai người thi triển Vạn Thắng Đao Pháp, nhưng không những không thắng được mà đến ngay cả chéo áo của địch thủ cũng không chạm vào được. Tướng sĩ lấy ra cây gậy trúc, một chiêu liền đánh rơi đao trong tay ai người. Cành trúc
hơi rung, nguyên bản là ở trên thanh trúc có một tấm vài trắng, đột nhiên tung bay lên, trên đó viết năm chữ lớn ..."
"Chũ gì thế?"
"Thần tướng Lý Bố Y."
'A, là Lý Bố Y, quả thực là Lý Bố Y!"
"Điêu thị huynh đệ lúc này cũng đã tỉnh rồi, nhớ lại Khắc quản gia từng có nói qua: 'kiến kim tắc hung, ngộ bố tắc nguy, phùng thủy tắc vong', đến hôm nay đã ứng hết rồi, vội quay đầu định chạy. Lý Bố Y quát lớn: ' Khắc Dụng
Sơn là sư chất của ta, y không học võ công, chỉ học thuật phong thủy, đối với các ngươi có lòng tương trợ, các ngươi không những không cảm ân tình, mà còn không tha cho y!' Liền vung tay công tới hai tên giảo tử, đánh nát mắt cá chân phải của Điêu Quân cùng đầu gối Điêu Câu, hai người loạng choạng
đau đớn, nhưng vẫn cố chạy trốn, muốn chạy tới chiếm lấy gian nhà lớn của Chiêu thiện nhân. Không ngờ, lại gặp ngay một dòng nước lũ, quấn trôi hai người vào trong động, liền đã chết đuối..."
"Thực là báo ứng xác đáng!" "Cho nên ta mới cảm thán."
"Những cố sự của ngươi cũng thực là không ít!"
"Hỏi sao mọi chuyện rõ ràng như thể? Vì chuyện gì cũng có ngọn nguồn mà ra! Giang hồ mỗi ngày có bao nhiêu chuyện thú vị, có bao nhiêu nhát vật thú vị, sao ta lại không có được một để tài sống động?"
CHƯƠNG 3 LÃNH HUYẾT ĐÍCH HUYẾT
“Ta ngồi trầm tư, nhưng không phải là buồn rầu chuyện gì cả. Thỉnh thoảng tâm tư tùy ý nghĩ ngợi, vô câu vô thúc, cũng là một kiểu hưởng thụ ấy chứ!”
“Nói vậy, con người suy nghĩ thật không như vẻ ngoài của họ. Chính như Tuyết Phong Thần Ni, luôn luôn mặt lạnh mà lòng hiền, Lãnh Huyết cũng tên lạnh mà con người đầy nhiệt huyết.”
“Lãnh Huyết? Ngươi nói đến Lãnh Huyết trong tứ đại danh bộ? Con người kỳ quái này nếu là người có nhiệt tâm, làm sao mà lại có cái tên như thế chứ!”
“Ngươi có điều không biết, kì thực Vô Tình, Thiết Thủ, Truy Mệnh, Lãnh Huyết trong tứ đại danh bộ đều không phải tên thật. Vô Tình tên gọi Thành Nhai Dư. Y từ bé tàn phế, không thể luyện nội lực, chỉ dùng ám khí, xuất thủ vô tình, vì thế nên giang hồ xưng là Vô Tình. Thiết Thủ tên Thiết Du Hạ, toàn luyện quyền, hủy kim phá thạch, người ta dựa vào đó mà gọi Thiết Thủ. Truy Mệnh sở trường khinh công, công phu cước pháp càng là võ lâm nhất tuyệt, tên y là Thôi Lược Thương. Lãnh Huyết nguyên danh Lãnh Lăng Khí. Kiếm pháp của y chiêu chiêu đều công, không chiêu nào phòng thủ, dũng mãnh không màng tính mệnh, ngay cả người có võ công hơn y cũng phải e dè, nên y mới có ngoại hiệu đó.”
“Thì ra là vậy. Chẳng trách mỗi lần ta nghĩ tới danh tự của y, luôn cảm thấy không hợp, trên đời sao mà có người tên như thế được? Nguyên là ngoại hiệu! Xem ra, gọi Lãnh Huyết là “lưu huyết” cũng không phải không thể.”
“Không được, không được.” “Ấy? Tại sao?”
“Bởi Lãnh Huyết là con người như vậy, muốn đổi danh tự, cũng nên đổi thành “nhiệt huyết” mới đúng.”
“Tại sao thế?”
“Bởi vì y chỉ khiến kẻ ác lưu huyết, kẻ địch chảy máu. Đối với người tốt, y tình nguyện đổ máu, nếu gặp hán tử nghĩa khí thì y rất nhiệt huyết! Ngươi
chẳng lẽ chưa từng nghe qua cố sự giữa y và Tiểu Hắc Long à?”
“Tiểu Hắc Long? Trên giang hồ, trong võ lâm, sử dụng danh tự Tiểu Hắc Long, không có năm trăm, cũng có ba trăm rưỡi, ta không biết ngươi nói đến Tiểu Hắc Long nào?”
“Chính là người toàn thân vận áo đen, quần đen, ủng đen, bao tay đen, áo choàng đen, lưng vắt một thanh kiếm đen, Tiểu Hắc Long. Hắn từng là một huynh đệ kết nghĩa của Quan Đường Song Phách Thiên.
“Quan Đường Song Phách Thiên? Ngươi nói đến Quan Phách Thiên và
Đường Phách Thiên? Với Lãnh Huyết có quan hệ thế nào?”
“Không phải bọn họ thì ai vào đây! Nếu ký ức ngươi tốt, còn nhớ Lãnh Huyết từng vì truy bắt gã tham quan Ngô Thiết Dực làm đủ chuyện ác, ngang qua
đại sa mạc, gặp gió lớn, nước và lương thực hết sạch, chịu đựng suốt năm ngày năm đêm, khi không trụ nổi thì vừa vặn gặp Tiểu Hắc Long…”
“Tiểu Hắc Long cứu mạng y?”
“Không đơn giản như vậy. Tiểu Hắc Long khi ấy vì không đồng tình với Quan Phách Thiên và Đường Phách Thiên, xảy ra xung đột. Tiểu Hắc Long sợ thủ hạ của Song Phách Thiên truy sát liền trốn vào đại sa mạc, cũng bị lạc đường, trên tay còn đúng một bầu nước và nửa túi lương thực…”
“Tiểu Hắc Long không biết Lãnh Huyết sao?” “Đương nhiên không biết.”
“Thế này… có điểm khó rồi đây.”
“Sau khi Tiểu Hắc Long gặp Lãnh Huyết, Lãnh Huyết đã khát đến sắp chết, bằng vào võ công của y, muốn đoạt bầu nước thật không khó gì, nhưng Lãnh Huyết là người thế nào mà làm vậy cho được!”
“Đáng tiếc trên đời này, những chuyện đó hằng ngày đều có người làm. Vì cơ hội sinh tồn của bản thân mà trừ khử kẻ khác, người ta đã quen đến nỗi
dường như không làm thế mới là điều không nên.”
“Nói cũng phải. Tuy nhiên Tiểu Hắc Long không chút do dự, mang nước và lương thực còn sót lại đưa cho Lãnh Huyết.”
“Tiểu Hắc Long thật tốt!”
“Lãnh Huyết cũng chỉ ăn uống một nửa.”
“Kết quả thế nào?”
“Người tốt được báo đáp. Cuối cùng, nửa ngày sau bọn họ tìm được ốc đảo, không cần chôn thân nơi đại mạc.”
“Đây chính là trời cao có mắt… Bất quá nghe nói về sau Quan Đường Song
Phách Thiên phạm họa lớn tày trời đúng không?”
“Không sai chút nào. Quan Đường Song Phách Thiên có mười lăm huynh đệ kết bái, trong đó lão đại họ Quan, lão nhị họ Đường nên người giang hồ mới gọi họ là Quan Đường Song Phách Thiên. Kì thực tổ chức của bọn họ có mười lăm người được gọi chung như thế. Trong số đó thì Tiểu Hắc Long đứng hàng thứ chín. Hắn vốn có ý định thoát ly Quan Đường Song Phách Thiên quá huyên náo ấy, về sau không biết thế nào. Những con người trẻ tuổi ấy vốn tụ tại một nơi thành lập tổ chức, họa phúc cùng hưởng, cùng chung
chí hướng. Họ vốn chỉ vì luyện võ công nên tụ tập lại để giao lưu, chẳng qua về sau vì nơi sinh sống gặp cơn hạn lớn khiến bọn họ chịu nhiều khổ sở mới hợp thành lưu khấu, thành ra cướp bóc cưỡng đoạt, không gì không làm.”
“Ài, kì thực có rất nhiều người trong giang hồ thân hoài tuyệt nghệ, chỉ cần cho họ một con đường phải, tự họ nguyện làm điều có ích thì sẽ không rơi vào ma đạo.”
“Ma và hiệp chỉ cách nhau một đường ranh, có đôi khi vì thời thế mà nên song có lúc lại phải dựa vào ý chí có đủ kiên định hay không. Quan Đường Song Phách Thiên tưởng rằng rửa tay gác kiếm là xong rồi, không ngờ mỗi người bọn họ không ai muốn đi lại đường cũ nên đều ở lại Tể Châu biểu diễn tạp kĩ kiếm sống.”
“Như thế thì tốt rồi! Không trộm không cướp, tự mình kiếm sống, dù khổ một chút nhưng so với bọn cường đạo thì tốt hơn nhiều!”
“Đáng tiếc lại có chuyện xảy ra! Tể Châu có vài trấn như là trấn Nguyệt Nha, huyện Kinh Sơn, bên bờ Tiêu Hà là nơi tụ tập những con người có tâm địa thập phần bại hoại. Mỗi lần có người bên ngoài đến mãi nghệ bọn họ đều
quát mắng, kể cả trưởng trấn của trấn Nguyệt Nha Trình Phân cũng la ó phụ họa. Người của Quan Đường Song Phá Thiên ngày ngày ra diễn tạp kĩ, dân trong trấn đứng bên dưới cười nhạo văng tục, nói bọn họ lừa bịp, không có công phu thật. Có điều Quan lão đại cùng Đường lão nhị đã gia hạn khế ước với quan địa phương về hưu, do đó đành nhẫn nhục biểu diễn bằng không sẽ phải bồi thường tổn thất. Vì lẽ đó bọn họ phải cắn răng chịu đựng, giao đấu
bằng đao thật kiếm thật đến độ đổ máu, nhưng bọn người trong trấn vẫn nói họ đóng kịch, cười cợt…”
“Thật quá đáng rồi! Bất quá là xem kịch thôi, bọn chúng muốn xem đánh nhau thật sao không tự lên đài mà biểu diễn!”
“Bởi vậy nên sự tình mới phát sinh. Trấn trưởng Trình và những người xem kịch cười cợt như thế, Tiểu Hắc Long nhất thời phẫn uất thất thần nên bị Đường lão nhị dùng đao nhọn đâm phải, máu tuôn ra, thấy mọi người vẫn còn cười, hắn uất ức. Quan lão đại phía sau đài kiềm chế không được, nhảy
ra, vượt qua đài đến cửa lớn, nhãn tình đỏ rực, giương đao muốn giết người!” “Điều này có thể lắm chứ!”
“Quan lão đại đao đã vấy máu, Đường lão đại cũng lao xuống lôi đài, một hơi giết chết mấy người, huynh đệ của bọn họ đều động thủ, giết người quỷ khốc thần sầu. Trong tình trạng huyên náo không lường trước này, mọi người đều không cách nào chống đỡ. Tiểu Hắc Long thấy sự thể nghiêm trọng, lớn tiếng ngăn cản, ngược lại bị Đường lão đại sai đi truy sát Trình Phân.”
“Hắn thực giết Trình Phân chứ?”
“Chuyện này không có. Tiểu Hắc Long chỉ đánh ngã Trình Phân, chém một đao nơi eo lưng hắn, lòng nghĩ hắn với mình trước không oán, nay không thù, liền bảo hắn nằm xuống giả vờ đã chết. Trình Phân máu chảy không ngừng, sớm đã tiêu ba hồn bảy vía, nằm phục trên đất, không dám động đậy. Tiểu
Hắc Long đối với những người khác đều không giết ai, sau sự kiện ấy bị Quan lão đại, Đường lão đại trách mắng một phen, bảo hắn đột nhiên đứng ngoài cuộc, phụ lòng bọn họ vì hắn mà ra tay.”
“Cái họa này lớn rồi.”
“Mười bốn người bọn họ ra tay, giết hết người có mặt tại tràng, mắt thấy thế, cơn giận cũng tiêu đi, lúc này mới dừng tay, trở thành hoảng hốt, biết chuyện này sẽ kinh động hình bộ.”
“Ai, cái này gọi là tự tác nghiệt, không thể sống.”
“Cũng gọi là tự chui và lưới. Quan Đường Song Phách Thiên lên núi làm cướp, Quan lão đại và Đường lão đại đều có tình nhân, tên gọi Thủy Tiên, là một danh kỹ, xinh đẹp như hoa, giỏi mê hoặc. Hai vị lão đại đều muốn thu phục mang về núi. Nhưng nàng Thủy Tiên đặc biệt sáng suốt, bên ngoài thì theo lão Quan, với lão Đường hời hợt, trong lòng đối với Tiêu Hắc Long có
chút thiên lệch, nhu tình ám hệ…”
“Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, ta thấy cái loạn này có thể càng lúc càng lớn.”
“Bọn họ không tính là anh hùng, chỉ miễn cưỡng gọi là nửa hảo hán, nhưng hảo hán cũng không qua được ải mỹ nhân. Thủy Tiên lấy một trăm hai mươi lượng bạc, một mặt ổn định Quan Đường Song Phách Thiên, một mặt cho người thông báo quan phủ, nhưng nàng ta có tình ý với Tiểu Hắc Long, lại biết hắn rất trọng nghĩa khí, liền mượn cớ xui hắn chạy đi. Đến lúc này, một tốp quan binh đông đảo bao vây Quan Đường Song Phách Thiên, mà vụ án này thương vong rất lớn, án tình trọng đại, tứ huyện thập tam hương liên kết truy bắt hung đồ. Người chủ trì vụ án là hình tổng Hà Gia Ngã đặc biệt mời Lãnh Huyết của tứ đại danh bộ truy nã hung đồ.”
“A, Quan Đường Song Phách Thiên hết đường rồi.”
“Xong thật. Nếu là bộ dịch khác, sợ rằng không ngăn được mười bốn tay cường đồ này, nhưng Lãnh Huyết đến, chỉ với một thanh kiếm đã làm bị thương cả mười bốn gã, nhất nhất chế phục.”
“Nhưng gã Tiểu Hắc Long…”
“Đúng, quan phủ kiểm lại nhân số, cũng biết thiếu một người. Tiểu Hắc Long về sau biết sự tình là do Thủy Tiên báo quan, qua hai ngày đêm, bắt được Thủy Tiên…”
“Không thể được!” “Tại sao?”
“Thủy Tiên trọng tình, lúc báo quan đã sớm bảo Tiểu Hắc Long bỏ chạy, hắn có thể nào ra tay đối với nàng?”
“Nhưng Tiểu Hắc Long trọng nghĩa. Hắn tuy không đồng tình hành vi của Quan Đường Song Phách Thiên, tuy nhiên bọn họ đã kết nghĩa trước, huynh đệ nếu gặp nạn thì hắn không thể không vì bọn họ mà báo thù.”
“Ài ài, cái này gọi là tình nghĩa khó lưỡng toàn.”
“Nghe đồn Tiểu Hắc Long giương kiếm, chỉ chém Thủy Tiên một kiếm, Thủy
Tiên kêu lên một tiếng ngã xuống, có người phá cửa xông vào, hét lớn: “Dừng tay!” ngươi biết là ai không?”
“Lãnh Huyết!”
“Đương nhiên là y!”
“Vậy, y muốn tróc nã Tiểu Hắc Long sao? Tiểu Hắc Long từng cứu y mà?” “Lãnh Huyết làm sao muốn bắt ân nhân của mình, nhưng luật pháp không thể
buông lỏng. Ngọn đèn soi rõ diện mạo cả hai. Tiểu Hắc Long tự biết không đánh lại Lãnh Huyết nhưng cũng nói: “Ta chém Thủy Tiên một kiếm, vì đại ca, nhị ca cùng các huynh đệ báo thù. Bọn họ hành ác hại người tuy không nên, nhưng đối với Thủy Tiên có tình, ả không nên cáo mật. Ngươi muốn bắt thì bắt đi.” Thanh kiếm của hắn chỉ chém vào vai trái của Thủy Tiên, quyết không phải trí mạng, chỉ làm Thủy Tiên đau đớn đến tái mặt nhưng vẫn van xin Lãnh Huyết: “Chàng chỉ làm tiện thiếp bị thương, ngài hãy buông tha chàng”.”
“Nàng danh kỹ thực trọng tình.”
“Kỹ nữ cũng trọng tình nghĩa. Đương lúc Lãnh Huyết cảm thấy khó quyết, đám người Hà Gia Ngã và Trình Phân nhanh chóng chạy đến. Hà Gia Ngã vừa lên tới, một chưởng đánh Tiểu Hắc Long trọng thương. Y vốn danh xưng Thiết Kiểm Hình Tổng, chấp pháp như sơn, không hề nương tay. Trình Phân ở hiện trường đang chỉ tay tố cáo Tiểu Hắc Long chính là người của Quan Đường Song Phách Thiên. Vì chứng cứ xác thực, cứ chiếu theo tội danh của mười bốn gã yếu phạm kia, áp giải lên quan nha, trước bắt giữ, sau sẽ xử trảm.”
“Tuy nhiên, Tiểu Hắc Long không giết ai cơ mà!”
“Chính vậy. Tiểu Hắc Long cũng không biện bạch, chỉ nhìn Trình Phân cười lạnh nói: “Tự hỏi lương tâm xem, ta không để lại trên người ngươi một nhát đao ấy, hôm nay có thể đến phiên ngươi chỉ tội ta chăng!” Trình Phân nghe thế, có chút hổ thẹn, tự vấn một lúc, trong sự kiện thảm sát ấy, Tiểu Hắc Long trừ việc đâm hắn một đao bên ngoài, chưa động thủ giết một người nào cả.”
“Theo đó mà nói, Tiểu Hắc Long gây lỗi vì bị ép buộc nên vô tội. Hắn đả thương Thủy Tiên, Thủy Tiên không tố cáo hắn. Có nên để cho Tiểu Hắc Long một con đường sống không?”
“Nhưng Thiết Kiểm Hình Tổng Hà Gia Ngã không cho rằng như vậy. Lão cho rằng Tiểu Hắc Long từng là lưu khấu, nên vì thế mà định tội. Tuy nhiên tại hiện trường Thủy Tiên bảo rằng: thời gian Tiểu Hắc Long rời bỏ Quan Đường Song Phách Thiên, vừa lúc những người kia ở nơi khác cướp bóc, xem như Tiểu Hắc Long không tham gia vào phi vụ cướp bóc.”
“Sau những chuyện ấy đã có thể thả người được chưa?” “Không.”
“Lại là chuyện phiền toái gì nữa?” “Trình Phân.”
“Hắn?”
“Hắn không cam tâm bị Tiểu Hắc Long chém một đao. Hắn nói trừ phi để hắn trả lại một đao, để Tiểu Hắc Long cũng đổ máu như hắn. Bằng không, hắn quyết chẳng cam tâm.”
“Tiểu Hắc Long đã bị Đại Lực Kim Cang Thủ của Hà Gia Ngã đánh bị thương, làm thế nào còn chịu nổi một đao?”
“Bởi thế! Lãnh Huyết chuyển mình nói: “Trấn trưởng Trình, để ta thay y thọ giáo một đao.” Trình Phân cười lạnh bảo: “Lãnh bộ đầu thật đại nhân đại nghĩa, nhưng ta chỉ e ngài chịu không nổi.” Lãnh Huyết cũng không nhiều lời, đứng trước mặt hắn, khoanh tay nói: “Được, chỉ cần một đao có thể làm người nguôi giận, Lãnh mỗ quyết không báo thù.”.”
“Có chuyện vậy sao! Kết quả có đâm không?”
“Đâm. Đâm vào bên hông, rất sâu. Trình Phân đối với Lãnh Huyết cũng có chút ân oán, nhân cơ hội mà đâm y một đao. Máu chảy xuống đất, thần sắc Lãnh Huyết vẫn điềm tĩnh, đỡ Tiểu Hắc Long đứng dậy, hướng về Thiết Kiểm Hình Tổng hỏi: “Bọn ta đi được chưa?” Trình Phân còn định truy sát,
nhưng phần vì sợ khí thế của Lãnh Huyết, phần vì nể mặt Hà Gia Ngã, không dám xuống tay lần nữa. Hà Gia Ngã thì có ý thuận tình, nhưng chỉ sợ Lãnh Huyết cầm cự không được liền nói “Không cần phí sức”, rồi giúp đỡ Tiểu
Hắc Long đi ra ngoài. Lúc ấy, mũi đao vẫn còn cắm nơi hông Lãnh Huyết!”
“Được lắm! Ngày trước Tiểu Hắc Long mang nước cho Lãnh Huyết, về sau đã đổi thành máu.”
“Ngươi nói máu này có lạnh hay không?” “Nhiệt huyết! Máu của anh hùng!”
“Đoạn cố sự như thế, từng xuất hiện trong kỷ sự võ lâm, cũng lưu truyền qua nhiều người, nhưng mỗi lần ta nhắc đến, máu lại sôi lên một lần.”
“Cho nên khuôn mặt ngươi cả ngày hờ hững, kỳ thực rất là có nhiệt tâm đấy!”
''Như nhau, như nhau!"
'Nói phải, nói phải!"