oOo
Phong Ma sơn...
Với những trận cuồng phong không ngừng khiến cho đỉnh Phong
Ma chẳng khác nào một đỉnh núi trọc, chẳng có cây cối gì cả. Trên
đỉnh Phong Ma chỉ có những tảng đá với bề mặt chẳng khác nào tổ ong nham
nhở, bởi hứng chịu những ngọn cuồng phong liên tục đào khoét theo năm tháng.
Bốn gã đạo tỳ khiêng cỗ áo quan cùng với Tùng Vĩ lên đỉnh Phong Ma
sơn. Bốn gã đạo tỳ đặt cỗ áo quan xuống một phiến đá, mới lẳng lặng quay xuống.
Tùng Vĩ chờ đợi không lâu thì Huyết y nhân xuất hiện. Y che mặt bằng vuông lụa đỏ bước thẳng đến trước mặt Cang Tùng Vĩ.
Tùng Vĩ ôm quyền nói:
‐ Tùng Vĩ và tôn giá đã biết mặt nhau rồi, cần gì phải che mặt chứ?
‐ Bổn nhân không muốn người khác thấy. Y chỉ cỗ áo quan.
‐ Tại sao tiểu tử đem cỗ áo quan này đến đây... Ngươi có ý gì?
‐ Trong cỗ áo quan này là bí mật của Ngọc Chỉ Thần Châu. Huyết y nhân nhìn thẳng vào mắt Tùng Vĩ.
Y gằn giọng nói:
2
‐ Bí mật của Ngọc Chỉ Thần Châu nằm trong cỗ áo quan này ư?
Tùng Vĩ gật đầu.
Huyết y nhân vận công toan đẩy nắp áo quan, nhưng Tùng Vĩ khoát tay.
‐ Khoan!
Huyết y nhân thu chưởng lại:
‐ Tại sao khoan?
‐ Nếu như tôn giá mở nắp áo quan ra... thì xem như chẳng còn gì nữa. Huyết y nhân cau mày:
‐ Tại sao?
Tùng Vĩ mím môi nói:
‐ Nếu tôn giá muốn biết trong cỗ áo quan này có gì thì hãy đưa nó về nơi
cư ngụ của tôn giá.
Chỉ nắp áo quan. Tùng Vĩ nói:
‐ Tôn giá đọc xem chữ gì trên nắp áo quan. Huyết y nhân nhìn nắp áo quan.
Dòng chữ thảo được khắc với những nét tinh tế như rồng bay phượng múa đập vào mắt Huyết y nhân.
“KIM QUA THIẾT MÃ KHÍ THÔN VẠN LÝ”
(Giáo vàng ngựa sắt, khí thế mãnh liệt như cọp, có thể nuốt nghìn dặm giang sơn)
Huyết y nhân nhẩm đọc lại dòng chữ đó.
Nhìn lại Tùng Vĩ khẽ gật đầu:
3
‐ Tiểu tử đã khóa cả trong áo quan này rồi chứ?
Tùng Vĩ lắc đầu:
‐ Chưa.
Huyết y nhân gằn giọng nói:
‐ Được. Bổn tọa sẽ đưa nó đi. Tùng Vĩ lắc đầu.
‐ Khoan!
Huyết y nhân gằn giọng nói:
‐ Tiểu tử muốn gì? Buông một câu cộc lốc.
‐ Giải dược...
Huyết y nhân ngửa mặt cười khanh khách:
‐ Tiểu tử muốn đòi giải dược ư? Tùng Vĩ gật đầu.
‐ Chẳng lẽ tôn giá không muốn giao giải dược cho Cang Tùng Vĩ?
‐ Bổn nhân sẽ trao giải dược cho tiểu tử... bằng cách tống tiễn ngươi... Tùng Vĩ khoát tay, lắc đầu:
‐ Tại hạ biết tôn giá sẽ làm như vậy.
‐ Nhưng tiểu tử chẳng còn sự lựa chọn nào khác, nên phải đến Phong Ma
sơn để hy vọng được sống mà không bị “Đoạn Trường hồn” hủy diệt.
Tùng Vĩ nghiêm giọng:
‐ Tôn giá nói đúng. Nhưng tại hạ cũng đã có sự sắp xếp để đối phó với tôn giá.
4
Đôi chân mày Huyết y nhân nhíu lại:
‐ Tiểu tử làm gì để đối phó với ta?
‐ Trước khi Cang Tùng Vĩ đến Phong Ma sơn thì tất cả võ lâm Hắc ‐ Bạch
đạo trên võ lâm giang hồ đều biết. E rằng tôn giá khó đem cỗ áo quan này đi.
Huyết y nhân ngửa mặt cười khanh khạch. Huyết y nhân vừa cười vừa nói:
‐ Bọn hữu dũng vô mưu kia thì có thể cản chân bổn tọa được không?
nói:
Tùng Vĩ thở hắt ra một tiếng. Bộ mặt của y thoạt lộ vẻ khốn khổ. Y gượng
‐ Một đại cao thủ bản lĩnh kỳ tài như tôn giá mà không giữ lời. Tùng Vĩ
này thất vọng quá. Nếu tôn giá tự cho mình đứng trên thiên hạ thì hãy đem cỗ
áo quan này đi.
‐ Tiểu tử thách thức bổn nhân đó à?
‐ Tùng Vĩ sợ rằng tôn giá không đưa nó xuống được Phong Ma sơn.
‐ Ai nói?
‐ Tùng Vĩ nói.
‐ Tiểu tử cản bổn nhân?
‐ Không chỉ Tùng Vĩ, còn cả võ lâm nữa.
‐ Trên võ lâm, chẳng ai dám chống lại bổn nhân.
Lời vừa dứt trên miệng Huyết y nhân thì Tùng Vĩ thét lên:
‐ Các vị chưởng môn! Huyết y nhân nhìn lại.
Chớp lấy thời cơ đó, Tùng Vĩ đẩy cỗ áo quan về phía miệng vực. Y đứng chắn ngay trước cỗ áo quan. Huyết y nhân chau mày:
5
‐ Cang Tùng Vĩ...
Tùng Vĩ nói:
‐ Nếu tôn giá không trao giải dược “Đoạn Trường hồn” cho Tùng Vĩ thì
tại hạ sẽ đẩy cỗ áo quan này rơi xuống vực. Tùng Vĩ nói là làm đó.
Miệng nói, tay Tùng Vĩ đặt vào cỗ áo quan:
‐ Tôn giá suy nghĩ kỹ chưa?
Huyết y nhân buông một tiếng thở dài:
‐ Tùng Vĩ! Bổn nhân chịu nghe theo ý của ngươi. Tùng Vĩ chìa tay đến trước:
‐ Giải dược đâu?
Huyết y nhân lưỡng lự. Tùng Vĩ gằn giọng:
‐ Tôn giá không đưa ư?
Y vừa nói, vừa hơi đẩy cỗ áo quan về phía vực thẳm. Huyết y nhân khoát tay:
‐ Tùng Vĩ! Dừng lại!
Tùng Vĩ chợt rống lên một tiếng ôm đầu.
‐ A! Đau quá!
Cùng với tiếng rống đó, y đẩy cỗ áo quan xuống vực thẳm, đồng thời ôm
đầu lăn lộn dưới đất.
Huyết y nhân thi triển thân pháp thần kỳ. Y lướt thẳng ra ngoài vực, vươn trảo chụp lấy cỗ áo quan quẳng lên. Thân pháp y xoay tròn như chiếc bông vụ, lướt lên cao rồi tống chưởng đẩy áo quan bay trở lại đỉnh Phong Ma.
6
Khi chiếc áo quan đã yên vị trên đỉnh Phong Ma thì Tùng Vĩ ôm đầu rống
lên, lao xuống núi. Y vừa rống lên vừa gào thét.
‐ Ôi đau quá! Chết ta mất!
Huyết y nhân mở chiếc khăn che mặt nhìn theo Tùng Vĩ. Y điểm một nụ
cười mỉm:
‐ Tiểu tử! Ngươi không thể nào sống sót được.
Y quay lại bên chiếc áo quan. Dõi mặt nhìn dòng chữ thảo khắc trên nắp
áo quan, rồi từ từ vận công áp vào nó.
Huyết y nhân lưỡng lự một chút, rồi quyết định đẩy nắp áo quan. Nắp áo quan vừa đẩy ra thì một bầy ong ào ào tủa lên lao thẳng đến mặt Huyết y nhân, cùng với mùi xú uế nồng nặc. Bầy ong rào rào bâu lấy Huyết y nhân khiến gã
phải vận toàn bộ công lực hú lên một tiếng vang động cả đỉnh Phong Ma sơn.
Tiếng hú của Huyết y nhân cất lên, như thể có uy lực vô hình tàn sát lũ
ong rơi rụng phủ đầy dưới chân gã. Nhưng khi Huyết y nhân diệt được lũ ong
thì mặt y cũng sưng tấy với mùi xú uế nồng nặc.
Y nghiến răng kèn két rống lên:
‐ Xảo Tà Cang Tùng Vĩ... Xảo Tà Cang Tùng Vĩ! Ngươi dám bỡn cợt với bổn tọa.
Y vừa thét lên câu nói đó vừa bổ hai đạo Tu La thần chưởng đánh thẳng vào chiếc áo quan.
Ầm...
Chiếc áo quan vỡ toang. Lũ ong còn lại trong áo quan bay toán loạn cùng với số phân vương ra khắp mọi hướng.
Huyết y nhân gần như điên loạn bởi sự kiện này.
Y lao xuống Phong Ma sơn để đuổi theo Tùng Vĩ, nhưng chẳng còn thấy tăm dạng của y đâu.
7
Trở lại Tùng Vĩ.
Rời khỏi Phong Ma sơn, y vừa cười trong bụng, vừa nói:
‐ Có khẩn trương như vậy, tên quỷ nhân đó mới mắc lỡm mình.
Tùng Vĩ chỉ dừng bước nhìn lại Phong Ma sơn khi nghe tiếng rống lồng lộn của Huyết y nhân.
Y nhẩm nói:
‐ Thứ mà ngươi cần là nó đó. Tùng Vĩ trở lại khách điếm.
Mở của bước vào thư phòng, Mặc Linh đang đứng bên cửa sổ quay lại. Tùng Vĩ nhìn nàng ngâm nga đọc bài thơ “Tiêu hữu mai”.
“Tiêu hữu mai, kỳ thực thất hỷ Cầu ngã thứ sĩ, đãi kỳ cát hỷ Tiêu hữu mai, kỳ thực tam hỷ Cầu sĩ, đãi kỳ kim hỷ
Tiêu hữu mai khuynh khuôn ký chỉ
Cầu ngã thứ sĩ, đãi kỳ vị chí.”
Dịch:
(Mơ chín rụng, trái nó chín bảy phần
Những chàng trai theo đuổi em, đã đến giờ tốt rồi đấy
Mơ chín rụng, trái nó còn lị ba phần
Những chàng trai theo đuổi em, nay đã đến lúc rồi đấy
Mơ chín rụng, có thể đựng được cả giỏ
8
Những chàng trai theo đuổi em đã đến lúc cưới xin rồi đó.”
Chân diện Tô Mặc Linh thẹn chín nhìn Tùng Vĩ. Nàng bẽ lẽn nói:
‐ Hình như huynh đang đạt được cái gì đó rất hoan hỷ. Tùng Vĩ đóng cửa lại, bước đến trước mặt Mặc Linh.
‐ Hôm nay, huynh đang cao hứng đây. Nàng nhìn Tùng Vĩ:
‐ Cái gì làm huynh cao hứng vậy? Nắm tay Mặc Linh, Tùng Vĩ nói:
‐ Huynh đã gặp gã Huyết y nhân rồi.
‐ Huynh đã phó hội tại Phong Ma sơn?
Tùng Vĩ gật đầu. Y thuật chuyện mình làm với Huyết y nhân. Mặc Linh nghe mà không dằn được tiếng cười. Nàng phá lên cười khanh khách.
Mặc Linh nhìn Tùng Vĩ, lắc đầu:
‐ Lần này thì hắn sẽ hận huynh tới xương tủy.
‐ Dù muốn hay không muốn thì Huyết y nhân cũng đã hận huynh rồi. Dù
sao đây cũng là chiến thư của Cang Tùng Vĩ gởi cho hắn. Nhân tiện vụ việc này, huynh cũng sẽ biết thực lực y như thế nào.
Tùng Vĩ bước lên bàn, bưng vò rượu.
Y dốc vò rượu tu ừng ực, rồi đật xuống nhìn Mặc Linh, hỏi:
‐ Linh muội! Muội nghĩ xem lúc đó gã như thế nào? Nàng lắc đầu:
‐ Muội cũng không biết. Nhưng nếu gặp lại huynh, Huyết y nhân chi muốn ăn tươi nuốt sống Cang Tùng Vĩ mà thôi.
9
Tùng Vĩ mỉm cười:
‐ Huynh cũng muốn vậy mà.
Bước đến trước mặt Tô Mặc Linh, Tùng Vĩ nói tiếp:
‐ Ca ca đã quyết định đối mặt với gã ác nhân đó rồi. Buông một tiếng thở dài, Tùng Vĩ nói:
‐ Nhưng trước khi đối phó với hắn, huynh còn một việc phải làm đối với những người đã chết. Thứ nhất, phải tìm cho được Nhĩ Lan, nếu Nhĩ Lan còn sống. Thứ hai là trả lại vò rượu Bách Niên Tuyết Liên cho các vị Đạt Ma bên
Tây Vực. Sau khi làm xong hai việc đó, huynh mới tính đến Huyết y nhân. Thế
muội biết tục danh của y không?
Mặc Linh lắc đầu:
‐ Chân diện của y hoàn toàn xa lạ. Muội đã quan sát kỹ nó có màu vàng
nhạt chẳng khác nào bệnh phong hàn. Không chừng y đã dụng thuật dị dung.
Đôi chân mày Tùng Vĩ nheo lại:
‐ Y đã che mặt lại còn dụng thuật dị dung, giấu chân diện tất hẳn có ý đồ
gì rất lớn. Nếu huynh đoán không lầm thì hắn sẽ độc bá võ lâm chấp chưởng chức Võ lâm Minh chủ.
‐ Ngoài mục đích đó ra, lúc này võ lâm chẳng có mục đích gì khác. Nàng mím môi suy nghĩ một lúc rồi nói:
‐ Ca ca! Muội nghĩ, gã ác nhân đó sẽ thống lĩnh võ lâm ngày khai môn lập giáo của hắn.
Tùng Vĩ khẽ gật đầu:
‐ Huynh cũng nghĩ như muội.
‐ Vậy... huynh và muội có nên cảnh báo với quần hùng không?
Tùng Vĩ tợp một ngụm rượu rồi nhìn Mặc Linh nói:
10
‐ Muội có thể cảnh báo với quần hùng còn huynh thì không.
‐ Tại sao?
Nhướn đôi chân mày lưỡi kiếm, Tùng Vĩ nói:
‐ Trong mắt các vị chưởng môn, Cang Tùng Vĩ hiện nay là một Xảo Tà...
họ chỉ muốn nhổ Xảo Tà ra khỏi cuộc sống này, chứ có đâu mà nghe lời nói của
Tùng Vĩ.
‐ Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?
‐ Dĩ độc trị độc. Theo ý huynh, muốn chống lại Huyết y nhân thì chỉ có mỗi một phương kế duy nhất...
‐ Phương kế gì?
‐ Ai sẽ là Võ lâm Minh chủ. Nếu mục đích của y là chức vị Võ lâm Minh
chủ thì huynh cũng sẽ giành lấy chức vị đó về mình. Có như vậy mới đồng cân
đồng lạng.
Nàng nhìn sững Tùng Vĩ:
‐ Tất cả những vị võ lâm chưởng bối đều căm ghét huynh... Làm sao, làm sao mà họ tôn huynh lên chức vị đó?
Tùng Vĩ mỉm cười:
‐ Thế mới gọi là dĩ độc trị độc. Khi Trương Kiệt minh chủ qua đời thì chiếc ngai minh chủ để trống. Tất cả mọi người đều ngóng mắt nhìn vào chiếc
ngai bỏ trống đó... Đấy chính là nhược điểm mà chúng ta buộc họ phải nhường
lại cho Cang Tùng Vĩ.
‐ Huynh tính bằng cách nào?
‐ Huynh có cái đầu hơn họ. Đầu của huynh thì chẳng theo lệ võ lâm. Còn
họ thì vướng tay, vướng chân đủ thứ trong mấy cái lệ do chính họ đặt ra.
Tợp thêm một ngụm rượu, Tùng Vĩ nói tiếp:
11
‐ Mặc Linh! Huynh muốn nhờ muội làm giùm một chuyện.
Mặc Linh gật đầu:
‐ Huynh nói đi. Mặc Linh sẵn sàng làm tất cả mọi chuyện.
tay:
Nghe nàng thốt ra câu này, Tùng Vĩ phá lên cười. Y vừa cười vừa khoát
‐ Không, không. Chỉ làm cái chuyện huynh nhờ thôi vả lại là một chuyện
nghiêm túc, chứ không nhờ muội phải...
Nàng đỏ mặt, lúng túng nói:
‐ Huynh đừng có nói càn nghe. Tùng Vĩ khoát tay:
‐ Huynh đâu có nhờ muội hôn huynh.
Mặt Mặc Linh đỏ au khi nghe Tùng Vĩ thốt ra câu nói này. Nàng vùng vằng nói:
‐ Muội không nói chơi với huynh đâu.
Tùng Vĩ nheo mắt, tợp thêm một ngụm rượu nữa rồi nói:
chối.
‐ Đúng rồi. Nếu sau này muội có muốn hôn huynh thì huynh cũng sẽ từ
Chỉ văn phòng tứ bửu, Tùng Vĩ nói:
‐ Muội mài mực cho huynh. Mặc Linh nheo mày hỏi:
‐ Mài mực để làm gì?
‐ Huynh bảo mài mực thì cứ mài mực. Tất nhiên là không phải để đề thơ
tặng cho muội rồi. Bởi vì mỗi bài thơ đều có giá cả, mà muội thì chẳng bao giờ
chịu trả giá cho huynh.
12
‐ Cái giá huynh đòi khôn lắm.
‐ Hê! Thế mà người ta chỉ thích trả bằng thứ mà huynh đòi đấy.
Đôi lưỡng quyền của nàng đỏ ửng:
‐ Thôi, không thèm nói chuyện với huynh nữa.
Nàng nói xong bước đến mài mực. Tùng Vĩ thì trải tờ giấy lên mặt bàn. Y
đứng trước tờ giấy nhắm mặt lại. Vẻ mặt Tùng Vĩ trang trọng cực kỳ.
Mặc Linh bưng đĩa mực và cây bút đến đặt lên bàn. Nàng nhìn Tùng Vĩ, nheo mày nhủ thầm: “Tùng Vĩ ca ca làm gì vậy”.
Mặc dù nghĩ thầm như thế, nhưng nàng vẫn im lặng không đánh động gì
đến Tùng Vĩ.
Tùng Vĩ bất ngờ mở mắt, tay cầm cây bút chấm vào mực rồi phác họa bức tranh mỹ nữ trong Ngọc Chỉ Thần Châu. Thỉnh thoảng, y lại nhắm mắt lại để
nhớ lại Tùng Vĩ họa tiết trong bức họa.
Tay Tùng Vĩ loang loáng lướt trên tấm giấy hồng điều, trong khi Tô Mặc
Linh cứ trố mắt nhìn. Chỉ mất độ một khắc, Tùng Vĩ vẽ xong bức họa.
Cầm bức họa lên, Tùng Vĩ đặt vào tay Mặc Linh rồi thối về sau ba bước ngắm nhìn.
Đôi chân mày nheo lại.
Y từ từ bước đến trước mặt Mặc Linh. Thấy thần sắc của Tùng Vĩ quá trang trọng, Mặc Linh buột miệng hỏi:
‐ Ca ca sao vậy?
Tùng Vĩ lắc đầu không đáp lời nàng. Y nhắm mắt lại, rồi bất ngờ vươn
tay chụp lấy bức họa vo tròn quẳng vào góc thư phòng.
Lại cầm bút họa tiếp một bức nữa. Cứ như thế đến bức họa thứ mười thì
trời tối hẳn. Tùng Vĩ treo bức họa thứ mười lên vách thư phòng.
13
Dưới ánh đèn bạch lạp nhập nhoạng, bức họa mỹ nhân trông thật sinh
động như được Tùng Vĩ phả vào đó chất sống của một con người bình thường.
Tùng Vĩ ngắm nhìn bức họa lẩm nhẩm nói:
‐ Chính nàng ta đây rồi. Mặc Linh hỏi:
‐ Ca ca vẽ ai vậy. Người yêu của ca ca à? Nhìn lại Mặc Linh, Tùng Vĩ gật đầu.
Sắc diện của nàng xanh nhợt khi nghe câu nói của Tùng Vĩ. Nàng cúi mặt nhìn xuống nhỏ nhẹ nói:
‐ Không ngờ người yêu của huynh đẹp như vậy. Đúng là Thiên hạ Đệ
nhất mỹ nhân không một ai sánh bằng.
Tùng Vĩ bước đến bên Mặc Linh.
‐ Mặc Linh thấy nàng đẹp à?
‐ Đẹp lắm. Có thể nói là một trang giai nhân tuyệt sắc, ngàn năm chưa có một người.
Tùng Vĩ mỉm cười nói:
‐ Huynh phải chọn người đẹp như thế mới vừa ý huynh chứ.
Sắc hoa của Mặc Linh đượm ngay vẻ muộn phiền. Nàng nhìn sang Tùng
Vĩ, từ tốn nói:
‐ Thế mà trước đây muội cứ tưởng huynh chưa có ý trung nhân... Nàng gượng cười nói tiếp:
‐ Mặc Linh chúc mừng cho huynh... chúc mừng cho huynh...
Nàng nói xong toan dợm bước tiến ra cửa, nhưng Tùng Vĩ gọi lại:
‐ Linh muội đi đâu vậy?
14
Nàng nhìn lại Tùng Vĩ gượng cười:
‐ Muội đi để huynh tha hồ nhớ người huynh thương... Muội không... không muốn phá bĩnh tình yêu của huynh đối với nàng ấy đâu.
Nàng ôm quyền:
‐ Ca ca bảo trọng.
Mặc Linh vừa quay bước, Tùng Vĩ thi triển “Vạn tướng di thân bộ” lướt qua nàng chặn lại. Y dang rộng hay tay.
Tùng Vĩ nhìn Mặc Linh chằm chằm. Mặc Linh thẹn thùng nói:
‐ Sao huynh lại chặn muội?
‐ Phải chặn chứ. Nàng gắt gỏng nói:
‐ Mặc Linh không ở đây đâu. Muội sẽ đi.
‐ Muội đi đâu?
‐ Đi đâu mặc muội. Mặc Linh tự lo cho mình được mà... Tùng Vĩ thở dài, nhướn mày nói:
‐ Muội không muốn đi cùng với huynh à? Nàng gắt gỏng nói:
‐ Không. Đi cùng ca ca, người ta sẽ đau khổ đó...
‐ Ai đau khổ nào?
‐ Thì... thì người yêu của ca ca.
Tùng Vĩ phá lên cười. Vừa cười, Tùng Vĩ vừa nói:
‐ Huynh hiểu muội rồi... Hiểu muội rồi.
15
‐ Huynh hiểu gì?
Tùng Vĩ mỉm cười nói:
‐ Muội ghen với bức họa giai nhân kia, phải không?
‐ Người trong bức họa kia là người huynh yêu... Muội đâu có quyền gì mà ghen.
‐ Không ghen sao lại muốn bỏ đi? Y hất mặt nói:
‐ Nói thật cho huynh biết đi. Sau đó huynh sẽ nói cho muội biết người trong bức họa là ai?
Sắc hoa của Mặc Linh đỏ gay như quả chín sắp rụng. Nàng bẽn lẽn nói:
‐ Muội... muội... Nàng gật đầu:
‐ Ừ... Muội ghen với nàng ta đó.
‐ Huynh biết ngay mà.
Y nắm tay Mặc Linh, nhưng nàng rụt tay lại. Tùng Vĩ sượng sùng nói:
‐ Được rồi. Muội nghe huynh nói đây. Bức họa mà huynh vừa vẽ ra đó chính là giai nhân trong Ngọc Chỉ Thần Châu.
Mặc Linh tròn mắt nhìn Tùng Vĩ:
‐ Huynh gạt muội.
‐ Sự thật là như vậy. Huynh không gạt muội đâu. Sau khi khảo cứu Ngọc
Chỉ Thần Châu huynh thấy chỉ có muỗi bức họa này. Ghi nhận bức họa trong
Ngọc Chỉ Thần Châu rồi, huynh đã mài để hủy nó. Huynh tin, bức họa mỹ nữ
này có liên quan đến bí mật của thần châu.
16
Nắm tay Mặc Linh:
‐ Muội tin huynh chứ?
Nàng nhìn Tùng Vĩ rồi gượng gật đầu. Tùng Vĩ hỏi:
‐ Sao muội lại ghen với người trong Ngọc Chỉ Thần Châu vậy? Nàng cúi mặt nhìn xuống nhỏ nhẹ nói:
‐ Muội cũng không biết nữa. Tùng Vĩ mỉm cười:
‐ Muội không biết... nhưng huynh thì biết.
‐ Huynh biết gì?
‐ Phàm nữ nhân mà ghen thì rõ ràng đã yêu... Chắc muội yêu huynh nên mới ghen với cả bức họa trong Ngọc Chỉ Thần Châu?
Mặc Linh vùng vằng.
‐ Hổng thèm yêu huynh đâu.
‐ Xem kìa... Nói mà lại thẹn thùng đỏ mặt.
Nghe Tùng Vĩ nói, nàng càng luống cuống hơn. Mặc Linh bật khóc:
‐ Muội... muội hổng nói chuyện với huynh nữa. Tùng Vĩ khoát tay:
‐ Được rồi. Được rồi. Huynh không nói chuyện đó nữa.
Linh:
Tùng Vĩ bước đến bức họa, cột lại cẩn thận rồi bước đến trước mặt Mặc
‐ Linh muội! Huynh muốn muội tìm người đã khắc bức họa này vào
Ngọc Chỉ Thần Châu. Những nghệ nhân có được thuật điêu khắc như thế này
17
chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi. Trong khi muội làm việc này thì huynh sẽ
khấy động võ lâm. Tất cả mọi người đều chú ý đến huynh mà không chú ý đến muội.
Nàng gật đầu. Tùng Vĩ hỏi:
‐ Muội hiểu ý của huynh chứ?
‐ Muội hiểu.
‐ Theo ý huynh, muội nên đến kinh thành.
Nàng gật đầu. Nhĩ Lan chớp mắt, lệ bất giác trào ra khóe mắt.
‐ Ca ca! Vậy ca ca tính chừng nào mới chia tay? Tùng Vĩ buông tiếng thở dài:
‐ Muội càng tránh huynh chừng nào càng tốt chừng đấy.
‐ Vậy bao giờ chúng ta mới gặp lại? Nếu như muội tìm ra người khắc bức họa này vào Ngọc Chỉ... thì tìm huynh ở đâu?
Tùng Vĩ mím môi nheo mày suy nghĩ. Tùng Vĩ bước lại cầm bút viết lên
tờ giấy hồng chữ “NHÂN”. Thư bút của Tùng Vĩ sắc xảo tạo ra chữ nhân thật sống động.
Nhìn lại Mặc Linh.
‐ Linh muội! Đây là dấu hiệu của huynh... để lại cho muội. Nếu chữ
“NHÂN” này mất đi một nét thì...
Mặc Linh lắc đầu:
‐ Ca ca đừng nói vậy. Muội tin ông trời không nỡ hại ca ca đâu. Tùng Vĩ giả lả cười. Y vừa cười vừa nói:
‐ Nhưng chuẩn bị trước vẫn hơn. Còn dấu hiệu của muội là gì?
18
Nàng bước đến cầm bút vẽ một cánh hoa mai bên cạnh chữ nhân.
Tùng Vĩ ngắm nhìn cánh hoa mai khẽ gật đầu:
‐ Đẹp lắm.
đó.
Miệng thì nói, Tùng Vĩ cầm bút thảo luôn một bài thơ dưới hai dấu hiệu
“Hoa quang nóng lạn liễu khinh minh
Chước tửu hoa tiền tống ngã hành. Ngã diệc tha như thường nhất túy Mặc giao huyền quản tác ly thanh.” Dịch:
(Hoa xinh tươi rực rỡ cùng tươi
Rót rượu trước hoa để tiễn tôi Tôi say như thể mọi ngày uống Đừng bảo nhạc trỗi khúc ly bôi.)
oOo
Chia tay với Tô Mặc Linh, Tùng Vĩ bất giác cảm nhận một nỗi buồn nặng trĩu xâm chiếm cả tâm hồn mình. Y vừa rảo bước đi vừa than
thở nghĩ thầm.
“I... Nàng yêu mình hay mình đã yêu nàng rồi. Có lẽ mình đã yêu Tô Mặc
Linh rồi.”
Ý niệm đó trôi qua, Tùng Vĩ nhẩm nói:
‐ Nếu mình yêu nàng thì hay nhất nên tránh xa nàng càng xa càng tốt.
Tùng Vĩ tiến thẳng đến một tòa kỹ lâu. Vốn trước kỹ lâu luôn có những
gã Cái Bang chực chờ để cầu may ở những khách tìm hoa hào phóng.
Tùng Vĩ bước đến trước mặt một lão Cái Bang đang khom mặt khúm núm. Chàng lấy ra một tấm ngân phiếu năm mươi lạng đưa qua trước mặt lão.
Lão Cái Bang nhìn tấm ngân phiếu rồi ngước lên. Lão giả lả cười phơi cả
hàm răng vẩu hoặc, thưa rang thưa rỉnh. Lão khúm núm nói:
‐ Công tử định làm phước cho lão già khốn khổ này?
‐ Tại hạ không chỉ làm phước, còn có ý dẫn tiền bối vui thú một chút trong kỹ lâu này nữa.
Lão Cái Bang tròn mắt nhìn chàng.
‐ Công... công tử nói thật đó chứ?
‐ Lão tiền bối không tin vào lời của tại hạ ư? Thế thì chúng ta vào nào.
2
Tùng Vĩ vừa nói vừa đặt tay lên vai lão:
‐ Tứ hải giai huynh đệ... Huống chi tại hạ còn cần đến lão nữa đó.
‐ Công tử cần đến lão hủ ư? Lão hủ có gì mà công tử cần? Tùng Vĩ nhỏ giọng nói:
‐ Tại hạ muốn gặp bang chủ Ngầu Nại. Lão ngập ngừng hỏi:
‐ Công tử có chuyện gì cần gặp bang chủ Ngầu Nại. Vỗ vai lão, Tùng Vĩ nói:
‐ Chỉ cần lão thông báo đến cho bang chủ có Cang Tùng Vĩ cần gặp... xem như lão đã lập được công lớn rồi đó. Còn bây giờ tại hạ sẽ vào...
Tùng Vĩ ngẩng lên nhìn tấm liễn sơn son thếp vàng.
‐ Tại hạ sẽ vào “Dạ Hương lầu”.
Lão Cái Bang cứ trố mắt nhìn Tùng Vĩ. Lão dụi mắt như thể chẳng tin
được vào mắt mình.
‐ Công tử đây là Cang Tùng Vĩ?
‐ Chính tại hạ. Chắc chắn bang chủ đã thông tin cho tất cả môn hạ Cái
Bang để truy tìm hành tung của tại hạ?
Lão Cái Bang gật đầu.
‐ Thế thì lão trượng hãy thông tin đến bang chủ đi.
‐ Lão sẽ thông tin đến Hương đàn chủ. Chắc chắn Hương đàn chủ sẽ đến... nếu như bang chủ không đến kịp.
Tùng Vĩ gật đầu:
‐ Tốt lắm!
3
Chàng vỗ vai lão:
‐ Tùng Vĩ không thể chờ lâu đâu nhé.
Tùng Vĩ vừa nói, vừa lấy một nén bạc vụn đặt vào tay lão.
‐ Phần công của lão trượng đây.
Tùng Vĩ nói xong, bước thẳng về phía cửa Dạ Hương lâu. Từ trong Dạ
Hương lâu có một thiếu nữ có bộ mặt lòe loẹt hối hả bước ra đón Tùng Vĩ.
Nàng nũng nịu hỏi:
‐ Công tử đến Dạ Hương lầu tìm Chúc Chúc phải không? Tùng Vĩ nhìn nàng:
‐ Chúc Chúc là ai?
‐ Chúc Chúc là thiếp đây. Tùng Vĩ gật đầu.
‐ Cũng được đấy.
Y vừa nói vừa choàng tay qua vai Chúc Chúc. Còn ả thì vòng tay qua thắt
lưng Tùng Vĩ. Hai người sánh bước vào Dạ Hương lâu. Tùng Vĩ và Chúc Chúc
vừa mới bước qua ngưỡng của Dạ Hương lâu thì chạm mặt ngay với Hoạt sát
Diêm la Đường Trung đang ngồi với hai ả kỹ nữ, vừa thấy Tùng Vĩ, Hoạt sát
Diêm la Đường Trung xô ngay hai ả kỹ nữ ra, đứng bật dậy.
Y nói lớn:
‐ Cang Tùng Vĩ!
Nghe Đường Trung gọi, Tùng Vĩ vội buông vai Chúc Chúc nhìn Hoạt sát
Diêm la Đường Trung.
Tùng Vĩ giả lả nói:
‐ Không ngờ được gặp tôn giá ở đây. Hạnh ngộ... Hạnh ngộ.
4
Vừa nói Tùng Vĩ vừa ôm quyền xá Đường Trung.
Đường Trung bước đến trước mặt Tùng Vĩ, chìa tay đến trước:
‐ Cang tiểu tử! Mau giao cho Đường mỗ Ngọc Chỉ Thần Châu. Tùng Vĩ nhướn cao đôi chân mày:
‐ Ơ hay! Tại hạ đâu có thiếu nợ gì tôn giá... sao bỗng dưng tôn giá lại đòi
nợ tại hạ? Ngọc Chỉ Thần Châu nào?
Đường Trung nheo mày quắc mắt:
‐ Tiểu tử đừng giả vờ nữa... Mau giao Ngọc Chỉ Thần Châu.
Đường Trung to tiếng, khiến cho những người khác chú ý đế Tùng Vĩ và
y.
Tùng Vĩ lắc đầu, thả bước đến bàn ngồi xuống rồi lên tiếng nói:
‐ Cho rượu...
Chúc Chúc lưỡng lự.
Đường Trung chau mày nhìn Tùng Vĩ:
‐ Tiểu tử! Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, có trao Ngọc Chỉ Thần Châu không?
Tùng Vĩ hất mặt nhìn Đường Trung, chậm rãi nói:
‐ Nếu tại hạ không giao Ngọc Chỉ Thần Châu cho tôn giá... tôn giá sẽ làm
gì tại hạ đây?
‐ Không trao Ngọc Chỉ Thần Châu, ngươi sẽ chết đó.
‐ Nếu tại hạ không chết, thì tôn giá phải đem lại cho Tùng Vĩ cái gì nào? Hoạt sát Diêm la Đường Trung gắt giọng:
‐ Cang Tùng Vĩ! Đường mỗ không ngoa ngôn với ngươi đâu. Nếu ngươi không trao Ngọc Chỉ Thần Châu cho Đường mỗ, ngươi sẽ hối hận.
5
Tùng Vĩ khoát tay:
‐ Được rồi. Nếu tôn giá thắng được Tùng Vĩ thì sẽ có Ngọc Chỉ Thần
Châu. Bằng như ngược lại, tôn giá sẽ tiếp nhận tại hạ làm sư tôn. Được chứ?
Đường Trung cau mày:
‐ Tiểu tử nói vậy có ý gì?
‐ Còn có ý gì nữa, được ăn cả, ngã về không. Tùng Vĩ không phải như hồi
đó đâu... Tôn giá mau lượng sức mình. Không khéo trở thành hầu nô của Cang
Tùng Vĩ.
Hoạt sát Diêm la Đường Trung hừ nhạt một tiếng:
‐ Chẳng lẽ luyện được võ công trong Ngọc Chỉ Thần Châu?
‐ Tôn giá đã nhận biết ra rồi đó.
‐ Đường mỗ không tin.
Lời vừa dứt trên miệng Hoạt sát Diêm la thì Tùng Vĩ thi triển Vạn tướng
di thân bộ phối hợp cùng với Tiên pháp. Chỉ trong chớp mắt, ngọn Kim tiên của Tùng Vĩ đã trói chặt Hoạt sát Diêm la.
Tùng Vĩ chắp tay đứng trước mặt y.
‐ Giờ tôn giá tin chưa?
Đường Trung lõ mắt nhìn Tùng Vĩ. Y ngập ngừng nói:
‐ Ngươi...
‐ Hê! Đường tôn giá đã thua mà còn hỗn xược với kẻ thắng hả. Bây giờ
tôn giá có nhận Tùng Vĩ là sư phụ không?
Mặt Hoạt sát Diêm la đỏ bừng. Y lắc đầu.
Tùng Vĩ nhướn mày, đanh giọng hỏi:
6
‐ Không chịu ư?
‐ Không.
‐ Thôi được rồi. Đường tôn giá không nhận Tùng Vĩ làm sư phụ cũng
được, nhưng phải thốt lên câu nói này.
‐ Ngươi muốn nói gì cũng không.
Tùng Vĩ nhìn thẳng vào mặt Hoạt sát Diêm la Đường Trung:
‐ Nếu như Tùng Vĩ cho tôn giá cơ hội làm lại từ đầu, ngươi có tâm phục
và khẩu phục không?
Hoạt sát Diêm la gật đầu.
Tùng Vĩ lườm gã, gằn giọng nói:
‐ Nếu thua Tùng Vĩ một lần nữa, Đường tôn giá phải quỳ xuống cất lên câu nói.
‐ Nói câu gì.
‐ Võ lâm Minh chủ Duy ngã độc tôn Cang Tùng Vĩ.
‐ Một đạo tỳ tiểu tử như ngươi mà có thể là Võ lâm Minh chủ sao?
‐ Trước là đạo tỳ, sau là minh chủ chẳng có gì khác thường cả.
Tùng Vĩ vừa nói vừa ghịt khẽ cổ tay thâu hồi ngọn Kim tiên. Ngọn Kim
tiên vừa thu về, ngay lập tức Đường Trung chớp động chiêu công. Y phối hợp đồng bộ hữu thủ và tả thủ. Hữu thủ dụng chưởng công, tả thủ dụng ám tiễn. Chưởng ảnh công vào thượng đẳng, ám tiễn chỉ công vào ba đại huyệt tối kỵ vùng đan điền. Chiêu công của Hoạt sát Diêm la không để cho đối phương có
cơ hội sinh tồn.
Mặc dù Hoạt sát Diêm la chớp động chiêu công chiếm tiên cơ, nhưng khi
Tùng Vĩ thi triển Vạn tướng di thân bộ thì họ Đường gần như đứng sững ra.
Bởi y ngỡ như chớp mắt, trước mặt có vô số Cang Tùng Vĩ, mà chưởng ảnh đã
đánh ra rồi chẳng biết có nên thu về hay không.
7
Sự kiện kia diễn ra nhanh đến độ khi chưởng kình của Đường Trung vỗ
vào chiếc bàn của Tùng Vĩ, gã mới kịp nhận thức rằng tất cả đã quá muộn màng.
Chưởng kình của Đường Trung công hụt thì cũng là lúc ba ngọn phi tiễn ghim vào búi tóc y.
Phập... Phập... Phập...
Ba ngọn phi tiễn của Đường Trung bay ngược trở lại bởi đầu ngọn Kim
tiên đón lấy chúng. Chưa dừng ở đó, ngọn Kim tiên bỗng vươn thẳng ra như
một ngọn trường côn, đầu của nó chập chờn ngay trước tam tinh họ Đường.
Hoạt sát Diêm la hốt hoảng nhích bộ qua trái, thì đầu Kim tiên cũng theo
gã như bóng với hình. Gã bước qua phải thì nó cũng lại theo về bên phải. Rồi
bất thình lình nó mổ tới như một con rắn, áp dính vào tam tinh của Đường
Trung.
Tam tinh của Đường Trung tê rần, như thể có mũi kiếm nhọn hoắt đặt
đúng vào nó.
Tùng Vĩ nói:
‐ Sao... giờ tôn giá đã phục chưa?
Hoạt sát Diêm la Đường Trung ngập ngừng một lúc rồi nói:
‐ Ta phục rồi... Ta phục rồi. Tùng Vĩ mỉm cười nói:
‐ Nếu phục thì Đường tôn giá phải nói theo tại hạ.
Đanh giọng, Tùng Vĩ gằn từng tiếng:
‐ Võ lâm Minh chủ Duy ngã độc tôn.
Hoạt sát Diêm la miễn cưỡng đọc theo Tùng Vĩ:
‐ Võ lâm Minh chủ Duy ngã độc tôn.
8
Tùng Vĩ khẽ gật đầu, gằn giọng nói:
‐ Cang Tùng Vĩ.
Mặt Hoạt sát Diêm la đanh lại.
Đầu ngọn tiên chích tới như muốn khoét vào tam tinh lão. Cảm nhận ra
điều đó, Đường Trung phải gượng thốt lên:
‐ Cang Tùng Vĩ.
Tùng Vĩ mỉm cười nói:
‐ Đã đọc rồi, giờ đọc lại cho trọn câu.
‐ Võ lâm Minh chủ Duy ngã độc tôn Cang Tùng Vĩ.
Đường Trung chẳng còn cách nào khác, buộc phải đọc lại câu nói của
Tùng Vĩ.
‐ Võ lâm Minh chủ Duy ngã độc tôn Cang Tùng Vĩ.
Những người có mặt tại tiền sảnh Dạ Hương lầu cứ đứng đực ra trước
hiện cảnh đó. Võ công của Hoạt sát Diêm la Đường Trung đâu phải tầm thường, nếu không muốn nói là khó có cao thủ Hắc đạo nào xứng là đối thủ
của y, nay thì phải khuất phục trước một Cang Tùng Vĩ mà niên kỷ chưa quá
đôi mươi.
Hoạt sát Diêm la Đường Trung thấy mọi người nhìn mình đâm ra bối rối.
Y vừa thẹn thùng, vừa uất ức nhưng không biết làm gì được, nên muốn ly khai ngay khỏi Dạ Hương lầu.
Y toan dợm bước bỏ đi thì Túy đầu đà Đường Ngao bước xuống cầu thang. Lão vừa bước xuống cầu thang vừa nói:
‐ Hoạt sát Diêm la huynh đệ vừa mới nói ai là Võ lâm Minh chủ Duy ngã
độc tôn... còn gọi tên tiểu tử Cang Tùng Vĩ nữa?
Nói dứt câu thì Túy đầu đà Đường Ngao nhận ra Tùng Vĩ. Lão reo lên:
9
‐ A! Tùng Vĩ đây... Tùng Vĩ đây rồi.
Thay vì tiếp tục bước xuống cầu thang. Đường Ngao chỉ lắc vai thi triển khinh công băng qua cầu thang lướt đến ngay trước mặt Tùng Vĩ.
Y giả lả nói:
‐ Tùng Vĩ tiểu đệ nhận ra Túy đầu đà này chứ. Tùng Vĩ ôm quyền:
‐ Không nhận ra Túy đầu đà tôn giá thì Tùng Vĩ còn nhận ra ai nữa. Chúng ta đã gặp nhau ở Bách Hoa lâu.
‐ Hay lắm! Tiểu huynh đệ đã nhận ra Đường Ngao này. Còn ta thì chẳng
bao giờ quên Xảo Tà Tùng Vĩ. Chúng ta cùng là người một cánh đúng không?
Tùng Vĩ gật đầu nói:
‐ Nếu tôn giá cho Tùng Vĩ cùng một thuyền thì hay biết mấy.
‐ Đường Ngao này lúc nào cũng hào phóng tình huynh đệ cả. Nếu như
Tùng Vĩ nhận Đường Ngao là huynh trưởng thì cứ gọi ta là Đường đại ca.
Tùng Vĩ gật đầu:
‐ Túy đầu đà, Đường đại ca.
Tùng Vĩ vừa thốt dứt câu, Đường Ngao ngửa mặt cười kha khả. Tràng tiếu ngạo của y nghe thật sảng khoái.
Y vừa cười vừa nói:
‐ Hay lắm! Hay lắm... Xảo Tà đệ đệ. Túy đầu đà quay vào trong kỹ lâu.
‐ Đem rượu ra đây.
Bọn kỹ nữ bưng rượu bày ra bàn.
10
Đường Ngao quay lại Đường Trung và những người đang có mặt tại tiền
sảnh. Y cao giọng nói:
‐ Tất cả mọi người lại đây.
Vẻ hào phóng, xởi lởi của Túy đầu đà Đường Ngao khiến Tùng Vĩ cũng cao hứng theo gã.
Túy đầu đà Đường Ngao bưng cả vò rượu năm cân đưa đến trước.
‐ Xảo Tà đệ đệ... Túy đầu đà Đường Ngao huynh có nghe đệ xỏ mũi bọn ngụy quân tử chưởng môn tại trấn Hàm Đan, thích thú vô cùng. Đường huynh
đã có ý kết thân với đệ, nhưng chẳng biết đệ ở đâu, không ngờ duyên của chúng ta đã được trời định... Huynh sẽ uống cạn vò rượu này thay cho lời thề
kết tình huynh đệ.
Tùng Vĩ cao hứng bưng cả vò rượu.
ca.
‐ Tùng Vĩ cũng sẽ uống cạn vò rượu này để tỏ lòng thành với Đường đại
‐ Hay lắm! Chúng ta sẽ là huynh đệ... Tất cả mọi người cùng uống chứ?
Mọi người nhao nhao hẳn lên.
‐ Uống... Uống...
Tất cả cùng dốc rượu tu ừng ực. Rượu chảy ra cả hai bên mép Túy đầu đà
Đường Ngao.
Túy đầu đà đặt vò rượu xuống bàn thì đã cạn sạch chẳng còn giọt nào.
Khi uống vò rượu đó, đầu óc Tùng Vĩ quay cuồng. Y đặt vò rượu xuống bàn thì ngồi ngay xuống ghế không đứng được nữa.
Túy đầu đà Đường Ngao cao hứng nói:
‐ Xảo Tà đệ đệ tửu lượng cũng khá lắm.
Tùng Vĩ nhìn Đường Ngao.
11
‐ Nhưng không thể nào bì với huynh được.
Đường Ngao vỗ vai Tùng Vĩ.
‐ Như thế đã là hay lắm rồi.
Y nhìn lại Hoạt sát Diêm la Đường Trung vẫn đang ôm khư khư vò rượu trong tay mình.
thế?
‐ Hoạt sát Diêm la Đường lão đệ! Khi nãy, Đường Ngao nghe đệ nói gì
Đường Trung đỏ mặt, nhưng ngậm miệng không thốt ra lời đáp lại câu
hỏi của Túy đầu đà Đường Ngao.
Gã đại hán lực lưỡng đứng bên Đường Trung, liền thuật lại mọi chuyện xảy ra giữa Tùng Vĩ và Đường Trung.
Tùng Vĩ ôm quyền nói với Đường Ngao.
‐ Đường Ngao đại ca. Hoạt sát Diêm la huynh nhường đệ đó.
Đường Ngao nheo mày nhìn Tùng Vĩ. Y lắc đầu nói:
‐ Túy đầu đà ta không tin. Chắc chắn Xảo Tà đệ đệ đã dụng Tiên pháp
của Long Tiên thần sát đối phó với Hoạt sát Diêm la Đường Trung lão đệ rồi.
Đúng không?
Tùng Vĩ gật đầu:
‐ Đường đại ca nói không sai. Tiểu đệ đã dụng Tiên pháp của Mặc Tử tiên sinh để đối phó với Đường Trung huynh.
nói:
Túy đầu đà Đường Ngao ngửa mặt cười khanh khách. Y vừa cười vừa
‐ Thảo nào... thảo nào, Đường Trung lão đệ không thảm bại ê chề. Thắng
thì thắng, thua thì thua... Ngay như Túy đầu đà Đường Ngao và Cuồng nhân
Hào Doãn cũng không phải là đối thủ của Xảo Tà tiểu đệ.
12
Y lại cất tiếng cười sang sảng. Gã vừa cười vừa nói:
‐ Xảo Tà đệ rất xứng đáng là Võ lâm Minh chủ Duy ngã độc tôn Cang
Tùng Vĩ.
Tùng Vĩ lắc đầu nói:
‐ Đường Ngao đại ca! Tùng Vĩ nhất thời phô trương thôi, không dám tự
cho mình tài đức hơn đại ca.
Túy đầu đà Đường Ngao khoát tay:
‐ Không. Đệ đệ đừng khách sáo. Thử hỏi, ở đây bao nhiêu người chứng
kiến rồi... Sự thật vẫn là sự thật. Đường Ngao tuy thô lỗ, cộc cằn nhưng lại rất trọng sự thật. Ở đây, chẳng có ai là đối thủ của Xảo Tà đệ đệ cả...
Y dang tay như ôm lấy cả một tán cây cổ thụ vô hình rồi cao giọng nói:
‐ Chư vị huynh đệ! Các người đồng ý với Túy đầu đà Đường Ngao này...
chỉ có Cang Tùng Vĩ mới xứng là Võ lâm Minh chủ Duy ngã độc tôn không?
Mọi người đồng loạt phụ xướng với Túy đầu đà Đường Ngao:
‐ Rất xứng đáng... Rất xứng đáng.
Túy đầu đà Đường Ngao với tay bưng tiếp vò rượu nữa:
‐ Vậy chúng ta uống mừng đã có Tân Võ lâm Minh chủ.
Nghe Đường Ngao nói, Cang Tùng Vĩ đỏ mặt hổ thẹn. Y hoàn toàn bất ngờ với sự biến kỳ lạ này.
Đường Ngao nói lớn, trong khi Tùng Vĩ còn đang bối rối:
‐ Tân Võ lâm Minh chủ Duy ngã độc tôn Cang Tùng Vĩ.
Mọi người cùng giơ cao vò rượu trong tay mình đồng loạt xướng lên:
‐ Tân Võ lâm Minh chủ Duy ngã độc tôn Cang Tùng Vĩ.
13
Phàm một người muốn đảm đương chức vị Võ lâm Minh chủ đâu phải
muốn nhận thì nhận, mà phải có sự tôn vinh của các đại phái trong chốn võ lâm giang hồ. Được sự tôn vinh đó rồi thì phải đăng đàn Phong Thần bảng trên
Kim đỉnh tử. Nay Tùng Vĩ ngang nhiên được Hắc đạo tôn vinh mà chẳng có lễ
bái thiên địa, mà lại thật hỗn độn, bừa bộn nhưng đó cũng là sự kính trọng mà
Hắc đạo dành cho Tùng Vĩ.
Túy đầu đà dốc chổng vò rượu tu ừng ực. Y uống trọn vò rượu thứ hai rồi nói:
‐ Kể từ bây giờ, đối với chư huynh đệ chúng ta, Xảo Tà Cang Tùng Vĩ là
Tân Võ lâm Minh chủ.
Y chìa vò rượu đến trước mặt Tùng Vĩ.
‐ Tùng Vĩ đệ đệ! Chúng ta không cầu thị, không rườm rà, không lễ tiết
như bọn ngụy quân tử Bạch đạo... mà chỉ có tấm lòng đối với nhau...
Túy đầu đà liếm mép nói tiếp:
‐ Tấm lòng này, Túy đầu đà kính cho Tân Võ lâm Minh chủ Cang Tùng Vĩ
Xảo Tà đệ đệ. Mời đệ đệ.
Tùng Vĩ bối rối:
‐ Đường đại ca khiến cho Tùng Vĩ hổ thẹn quá.
‐ Hê! Hổ thẹn hay không thì danh tiếng của đệ đệ đã lẫy lừng trong giới
Hắc đạo. Với giới Hắc đạo chưa một ai làm được như Tùng Vĩ đệ đệ. Đường huynh chúc mừng cho đệ.
Tùng Vĩ ôm quyền nói:
‐ Cung kính không bằng phụng mệnh.
Y nói xong, bưng lấy vò rượu của Đường Ngao tu một hơi dài, rồi chuyển qua người bên cạnh.
Tùng Vĩ cao hứng nói:
14
‐ Tứ hải giai huynh đệ. Vò rượu này xem như sự kết giao của huynh đệ
chúng ta, hoạn nạn cùng chia, phúc đức cùng hưởng. Tất cả sẽ dùng chung một
vò rượu.
Mọi người reo lên:
‐ Tân Minh Chủ hào phóng... Rộng lượng.
Vò rượu nhanh chóng được chuyển đi từ người này qua người khác, đến khi quay lại Túy đầu đà thì đã cạn sạch.
Đón lại vò rượu, Đường Ngao cao giọng nói:
‐ Kể từ hôm nay, chúng ta hoạn nạn cùng chia, phúc đức cùng hưởng.
Tòa Dạ Hương lâu này sẽ là Tổng đàn võ lâm của Tân Minh chủ.
Tùng Vĩ trố mắt nhìn Túy đầu đà. Y nghĩ thầm: “Lấy cả kỹ lâu làm Tổng
đàn võ lâm... Eo ôi! Xem chừng Đường đại ca sai mất rồi. Nếu các vị chưởng
môn kia biết chắc phải ôm bụng cười thôi. Còn lão Chánh Giới đại sư và Thiên
Nhất đạo trưởng, cho dù có bái phục mình là Tân Võ lâm Minh chủ thì cả cuộc
đời chẳng dám kéo đến Tổng đàn võ lâm.
Trang 13 l Xem tiếp