watch sexy videos at nza-vids!
doc truyen
Trang ChủTruyện
http://aff.mclick.mobi/ctxd/bigbang3g

Bá Chủ Tam Quốc

http://aff.mclick.mobi/swift-wifi/bigbang3g

Swift Wifi

http://aff.mclick.mobi/uc-in/bigbang3g

UC Browser

Chương 41: Nghiệp Tình Di Oán

oOo

Võ Tự Bình chưởng môn phái Chung Nam gằn giọng nói:

‐ Tiểu tử! Đỡ chưởng kình của bổn chưởng môn!

Cùng với lời nói đó, Võ Tự Bình vỗ thẳng đến Tùng Vĩ một đạo phách không chưởng bằng tả thủ, trong khi hữu thủ thì chuẩn bị sẵn một chiêu Thất Thương quyền với chính thành công lực.

Tùng Vĩ nghiến răng dựng tả thủ phát tác chưởng kình đón thẳng đỡ

thẳng lấy đạo phách không chưởng của vị chưởng môn phái Chung Nam.

Hai đạo phách không chưởng chạm thẳng vào nhau.

Ầm...

Một tiếng sấm nổ ra ngay trong tòa tổng đàn phái Chung Nam.

Đón thẳng lấy đạo chưởng của Võ Tự Bình, Tùng Vĩ những tưởng như

mình vừa hứng lấy cả một ngọn núi Thái Sơn xô đến. Mặc dù vậy, chàng cũng chỉ thối lui nửa bộ.

Mặc dù phát tác chưởng công trước, nhưng Võ Tự Bình cũng phải thối lại

đúng nửa bộ như Tùng Vĩ. Sự kiện đó khiến lão phải ngạc nhiên vô cùng. Lão

đâu biết được rằng, nội lực của Tùng Vĩ hiện tại chính là nội lực của Ác Ma

Nhân Cốc Thừa Tự đã truyền đủ sáu mươi năm công lực cho y. Và hơn thế

nữa, Tùng Vĩ vô tình đã khai thông được hai đại huyệt Sinh Tử Huyền Quan là

Nhâm huyệt và Đốc mạch.

2

Thấy Cang Tùng Vĩ đỡ được một đạo phách không chưởng của mình

trong thế bên tám lạng, kẻ nửa cân, bất giác Võ Tự Bình càng phẫn uất hơn. Trong tâm lão, mặc dù không xem thường Tùng Vĩ nhưng lại nghĩ đối phương chẳng thể nào chịu được một chưởng ngang tài, ngang sức như vậy. Nếu như Tùng Vĩ không bị nội thương thì cũng hộc máu như sự việc không diễn ra như

vậy. Đỡ thẳng một chưởng với lão mà Tùng Vĩ chỉ thối lại nửa bộ. Đến đây, lão cũng chẳng hơn gì. Nếu chuyện này lan ra ngoài, còn gì là Thần Lực Vô Địch

Võ Tự Bình.

Với ý nghĩ đó, Võ Tự Bình đanh mặt, gằn giọng nói:

‐ Tùng Vĩ! Bổn chưởng môn ngạc nhiên về ngươi đó. Hãy đỡ tiếp quyền lực của bổn chưởng môn!

Võ Tự Bình vừa nói vừa vỗ tới quyền kình Thất Thương. Quyền phong ào

ào trút thẳng đến Cang Tùng Vĩ.

Tùng Vĩ chau mày nghĩ thầm: “Lão chưởng môn này quyết ăn thua đủ

với mình đây.”

Với ý niệm đó, Tùng Vĩ dồn nội lực phát ra một đạo Vô Minh Tiên Khí,

tạo thành những vòng xoáy trôn ốc đón thẳng lấy đạo quyền phong Thất

Thương của Võ Tự Bình.

Tiên khí Vô Minh và quyền phong chạm vào nhau. Những tiếng nổ như

sấm động vang lên khiến cho bọn môn hạ Chung Nam phái phải nhăn mặt bịt

lỗ tai.

Ầm... Ầm... Ầm... Ầm...

Võ Tự Bình thối liền bốn bộ, sắc diện xanh như chàm đổ.

Bên kia, Tùng Vĩ cũng phải trượt dài về sau hai bộ, thần sắc toát mồ hôi.

Võ Tự Bình nghiến răng ken két. Lão rống một tiếng:

‐ Ngươi không chết thì ta chết.

3

Lão dồn tất cả vào song chưởng. Tả thủ thi triển chưởng ảnh, hữu thủ thì

phát tác quyền phong đánh tới Cang Tùng Vĩ.

Vũ Văn Hán Dương biến sắc, thét lên:

‐ Võ chưởng môn...

Tùng Vĩ chẳng còn sự lựa chọn nào mà buộc đón thẳng đỡ thẳng lấy hai

đạo chưởng và quyền của Võ Tự Bình chưởng môn nhân phái Chung Nam.

Đạo Vô Minh Tiên Khí của Cang Tùng Vĩ lại tạo ra những vòng tròn như

lốc xoáy hứng lấy chưởng và quyền của Võ Tự Bình.

Ầm...

Lần đối chưởng thứ ba này, vị chưởng môn phái Chung Nam Võ Tự Bình

bị đẩy ngược về sau như một chiếc lá khô bị cuốn đi bởi những vòng xoáy khí

Vô Minh Tiên Khí.

Lão đập lưng vào vách đại sảnh đường Chung Nam phái rồi rớt xuống

sàn gạch tổng đàn phái Tuyết Ngọc như một trái chín rụng khỏi cành.

Lão ôm ngực, mắt hoa như có muôn vàn vì sao nổ trước mặt. Lão rùng mình, cùng với cái rùng mình đó thì hai khóe mép rỉ máu tươi.

Bên kia, chân Tùng Vĩ lún sâu dưới sàn gạch tạo thành những vết rạn nứt. Chàng thở dốc từng hơi một. Hai tay thì buông thõng. Mặc dù thắng

được vị chưởng môn Chung Nam phái sau lần giao chưởng thứ ba đó, nhưng

Tùng Vĩ cảm nhận kinh mạch mình đang loạn nhịp, khí huyết nhộn nhạo. Chàng bặm môi cố trụ chân để giữ thăng bằng, chứ thật tâm thì muốn ngồi

ngay xuống sàn gạch để vận công điều tức.

Những tưởng đâu sau lần giao thủ thứ ba đó, Võ Tự Bình chưởng môn

phái Chung Nam sẽ nhận ra mình là kẻ thua trong cuộc đấu này. Nhưng lão lại gượng đứng lên, lừng lững tiến tới hai bộ, nhìn Cang Tùng Vĩ.

Lão gằn giọng nói:

4

‐ Tiểu tử... Cang Tùng Vĩ! Đỡ tiếp một quyền của... của bổn chưởng môn.

Tùng Vĩ lắc đầu nói:

‐ Chưởng môn đã bị nội thương trầm trọng rồi, còn giao thủ làm gì nữa.

Xem như chưởng môn và Tùng Vĩ chẳng ai thắng cả. Tùng Vĩ cũng không thắng tiền bối, cho dù có đấu đến chết.

Võ Tự Bình nghiến răng.

‐ Không. Bổn chưởng môn phải đấu đến cùng.

Lão chưởng môn phái Chung Nam vừa nói vừa tiếp tục vận công. Nhưng

lão vừa chân chuyển công lực thì phun ra một vòi máu rưới đỏ sàn đại sảnh tổng đàn Chung Nam phái.

Lão ôm ngực lảo đảo, miệng thì nói:

‐ Nhất định Võ Tự Bình này không thua một tiểu tử hậu sinh như Cang

Tùng Vĩ...

Tùng Vĩ lắc đầu nói:

‐ Chưởng môn đừng cố gắng. Vãn bối có thắng tiền bối đâu. Nếu bây giờ

tiền bối và Tùng Vĩ giao nhau một chưởng nữa thì cả hai có thể cùng chết một lượt. Nếu không chết thì cũng tẩu hỏa nhập ma.

Tùng Vĩ vừa nói dứt câu thì Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược bước ra. Mạc Nhược tiến thẳng đến trước mặt Võ Tự Bình.

Tuyết Ngọc thấy Mạc Nhược run bắn cả người. Tứ chi nàng bủn rủn, mặt cúi gằm xuống.

Mạc Nhược lườm Tùng Vĩ và Tuyết Ngọc rồi nhìn Võ Tự Bình.

‐ Lão không cần đấu nữa đâu. Tất cả đã kết thúc rồi. Dương Du bước ra ôm quyền xá Mạc Nhược:

‐ Dương Du bái kiến nương nương.

5

Người đội nón rộng vành cũng bỏ mũ xuống lộ chân diện mục là Hoạt

Sát Diêm La Đường Trung.

Y bước đến trước mặt Tùng Vĩ:

‐ Chúng ta lại gặp nhau.

Tùng Vĩ thở hắt ra một tiếng, nghĩ thầm: “Đúng là có uẩn khúc trong cái chết của Võ Khôi.”

Tự Bình nhìn Chu Mạc Nhược và Đường Trung. Lão gượng nói:

‐ Đây là chuyện riêng tư của Chung Nam phái... các ngươi không được xen vào.

Hoạt Sát Diêm La Đường Trung bất ngờ điểm chỉ tới Tùng Vĩ.

Mặc Linh đứng bên liền phóng chỉ hứng đỡ đạo chỉ khí của Hoạt Sát

Diêm La Đường Trung.

Chát...

Hai đạo chỉ của Mặc Linh và Đường Trung vừa chạm vào nhau thì Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược cũng chớp động thân pháp, sử dụng hai mảnh lụa trắng toát tựa hai con giao long, công đến Mặc Linh, Tùng Vĩ và Võ Tự Bình

cùng lúc.

Bốp... Bốp... Bốp...

Ba người cùng bị hai mảnh lụa đánh trúng, ngã nhào, ngồi dưới sàn gạch tòa tổng đàn.

Sáu gã môn hạ Chung Nam phái thấy sự biến liền xông ra, nhưng Dương

Du bất ngờ rút trường kiếm lao đến sáu người đó. Gã thét:

‐ Hồ đồ!

Cùng với tiếng thét đó, kiếm quang của Dương Du cắt ra những mảng

hoa kiếm trùng trùng điệp điệp, chẳng thua gì Võ Khôi. Chớp mắt đã tống tiễn

sáu linh hồn của sáu người bằng hữu đồng môn chu du địa phủ.

6

Võ Tự Bình sững sờ bởi hành động của Dương Du.

Lão nghiến răng chỏi tay toan chồm lên, nhưng lực bất tòng tâm lại ngồi bệt trở lại.

Tự Bình thét lớn:

‐ Dương Du! Ngươi...

Dương Du tra kiếm vào vỏ, quay lại bên Chu Mạc Nhược và Hoạt Sát

Diêm La Đường Trung.

Tự Bình gằn giọng nói:

‐ Dương Du! Sao ngươi dám hại huynh đệ đồng môn? Dương Du nhìn Võ Tự Bình cười khẩy rồi nói:

‐ Ai chống lại Dương Du đều phải chết. Ít nhất, cho bọn chúng thấy cái

chết trước, để chúng nhận biết lời nói của Dương Du là thật chứ không phải lời nói ngoa ngôn.

Tùng Vĩ nhìn Dương Du.

‐ Dương các hạ! Bây giờ Tùng Vĩ hiểu thâm ý của các hạ vì sao phun ra những lời thối tha gắn cho Tùng Vĩ rồi.

Nhìn sang Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược, Tùng Vĩ nói:

‐ Ngọc Diện Tu La! Hãy nói sự thật cho mọi người biết. Thà biết rồi, Cang

Tùng Vĩ có chết vẫn đem theo hình bóng của nương nương.

Ngọc Diện Tu La nhìn Dương Du.

‐ Dương Du! Nói rõ cho vị chưởng môn sắp chết của ngươi biết đi.

Mồ hôi vã ra trán Võ Tự Bình, nhưng lão chẳng thể nòa làm gì được nữa,

bởi giơ đây đã bị trọng thương nặng nề. Chân khí chẳng khác nào ngọn đèn dầu leo lét sắp tắp mà thôi.

Mặc dù vậy, lão vẫn cương cường nói:

7

‐ Dương Du! Ngươi đã dự định chuyện gì, mau nói cho ta biết.

Dương Du khoanh tay trước ngực như Võ Tự Bình.

‐ Hôm nay đầu đà mới nghiệm ra lời thiên hạ nói đúng. Vị chưởng môn phái Chung nam là kẻ hữu dũng vô mưu.

Nghe Dương Du thốt ra câu này, mặt Võ Tự Bình đã tái lại càng tái hơn.

Cơn phẫn nộ dồn lên tới đầu khiến lão không chịu được, rùng mình ói ra một ngụm máu tươi.

Thấy sư phụ, hơn nữa là nghĩa phụ hộc máu vì tức giận, nhưng Dương

Du vẫn rất dửng dưng nhưng chẳng có chuyện gì.

Y mỉm cười nói:

‐ Tất cả đều do ta bày sẵn cả... Võ Tự Bình gắt gỏng nói:

‐ Ngươi bày gì?

‐ Cho đến bây giờ mà lão cũng chẳng hiểu. Đúng là một con trâu nước ngốc nghếch và hồ đồ.

Rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực. Dương Du nhướn mày mỉm cười nói tiếp:

‐ Dương Du biết lão có ý truyền ngôi vị chưởng môn phái Chung Nam

cho Võ Khôi, trong khi gã đó thì bản lĩnh chẳng thể nào bì được với Dương Du.

Tự Bình nghiến răng:

‐ Ta biết. Nhưng Võ Khôi là...

‐ Là núm ruột của lão. Còn Dương Du này chỉ là kẻ ngoài tộc.

Y hừ nhạt một tiếng rồi nói tiếp:

8

‐ Dương Du ta đã quyến rũ Võ Khôi vào con đường tửu sắc... biến gã

thành một tên dâm đãng, rồi kết giao với Đường Trung đại ca. Sau khi ta có

được chức vị chưởng môn phái Chung Nam thì sẽ đền đáp cho người.

Máu tươi rỉ ra hai bên mép Võ Tự Bình. Lão đay nghiến nói:

‐ Ngươi...

Dương Du khoát tay:

‐ Lão nghe Dương Du nói hết, rồi tức giận chết cũng được.

Y mỉm cười ve cằm nói tiếp:

‐ Ta đã bày ra cảnh ở thảo xá để dẫn dụ Võ Khôi đến, đặng Đường đại ca

giết gã, tất nhiên là lão buộc phải giao chức chưởng môn cho ta mà thôi. Không

ngờ Cang Tùng Vĩ lại xuất hiện quá đột ngột. Và sự xuất hiện của gã hóa ra lại

có lợi cho Dương Du. Khi Dương Du gặp được Ngọc Diện Tu La nương nương.

Nhin lại Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược, Dương Du ôm quyền:

‐ Nương nương! Giờ Chung Nam phái là của nương nương. Đường đại ca

và Dương Du. Nương nương có quyền phán xử tất cả mọi người ở đây theo ý nương nương.

Nghe Dương Du thốt ra câu nói đó, Võ Tự Bình phẫn nộ đến độ ngã bật

ra sau ngất lịm.

Tùng Vĩ thì bậm môi nhìn Dương Du nghĩ thầm: “Ngươi thật đáng ghét.” Ngọc Diện Tu La nhìn lại Tùng Vĩ. Nụ cười mỉm hiện lên hai cánh môi

của Mạc Nhược. Nàng nhỏ nhẹ nói:

‐ Tùng Vĩ! Bây giờ hẳn ngươi đã biết lời nói của ta không ngoa chứ? Tùng Vĩ giả lả cười:

‐ Ngay từ đầu, Tùng Vĩ đã biết Mạc Nhược nói là làm... không bao giờ

ngoa ngôn.

9

Tuyết Ngọc bẽn lẽn ngẩng mặt nhìn lên.

Mạc Nhược nhìn nàng. Thu nhãn của Mạc Nhược hằn rõ những luồng sát quang hừng hực. Mạc Nhược gằn giọng nói với Tuyết Ngọc:

‐ Ngươi thật là đáng chết. Chết một cách đau khổ nhất trong tất cả những cái chết đau khổ.

Nói dứt câu Mạc Nhược lấy chiếc tráp Kim trùng. Tùng Vĩ lắc đầu nói:

‐ Mạc Nhược! Khoan hành xử Tuyết Ngọc. Mạc Nhược nhìn lại Tùng Vĩ:

‐ Cang Tùng Vĩ! Ngươi bênh vực cho ả phản sư này à? Ngươi đã yêu ả ư? Mạc Nhược phá lên cười the thé.

Nghe tiếng Mạc Nhược cười mà xương sống Tùng Vĩ bất giác gai lạnh.

Tùng Vĩ nghĩ thầm: “Đây mới đúng là lửa hận tình. Với mối hận tình này

thì Mạc Nhược sẽ làm bất kể mọi việc tàn nhẫn nhất để thỏa mãn sự căm phẫn của mụ.”

Tùng Vĩ vừa nghĩ vừa mỉm cười. Mạc Nhược cau mày:

‐ Ngươi cười gì?

‐ Tùng Vĩ cười, bởi vì thấy Mạc Nhược xử sự không công bằng. Và lại ngộ

nhận, nghĩ Tùng Vĩ đã yêu Dĩ Tuyết Ngọc.

Mạc Nhược hất mặt:

‐ Thế Tùng Vĩ nghĩ ta xử như thế nào đây?

‐ Nếu nương nương muốn xử Tuyết Ngọc về tội phản sư, thì trước hết phải xử cái tên Dương Du kia đã.

Dương Du cau mày:

10

‐ Ta liên can gì đến chuyện của Ngọc Diện Tu La nương nương?

Tùng Vĩ gạt ngang:

‐ Ngươi có liên can. Trước tiên ngươi là kẻ phản sư. Chính vì ngươi mà

Võ Tự Bình chưởng môn Chung Nam phái mới ra nông nỗi này.

Tùng Vĩ hất mặt:

‐ Ta nói đúng chứ?

‐ Ơ... Nhưng...

Tùng Vĩ khoát tay:

‐ Không nhưng với nhị gì cả...

Tùng Vĩ nhìn lại Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược, y gượng cười rồi nói:

‐ Mạc Nhược! Không biết Mạc Nhược còn giữ tình với Tùng Vĩ như trước

đây không?

Đôi lưỡng quyền của Mạc Nhược ửng hồng:

‐ Tùng Vĩ! Ngươi hỏi ta điều đó để làm gì?

‐ Có nguyên nhân, Tùng Vĩ mới hỏi.

Y xua tay như thể muốn đuổi Đường Trung và Dương Du ra xa và nói:

‐ Hai người tránh xa ra một chút có được không? Ta nói chuyện với Mạc

Nhược mà hai người cứ dỏng lỗ tai lên nghe... không biết thẹn và mắc cỡ à?

Mạc Nhược nhìn sang Đường Trung và Dương Du. Hai người này bẽn lẽn thối lại ba bộ.

Tùng Vĩ nhìn Mạc Nhược nhỏ giọng nói:

‐ Mạc Nhược! Tùng Vĩ nói với nàng một điều... ta hy vọng Mạc Nhược tin vào lời của Tùng Vĩ.

Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược hất mặt:

11

‐ Tùng Vĩ nói thử xem, coi Chu Mạc Nhược này có tin được không?

Mỉm cười cầu tình, Tùng Vĩ từ tốn nói:

‐ Khi Tùng Vĩ đi cùng với Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc mới nhận ra một điều...

‐ Điều gì?

‐ Tùng Vĩ cũng có tình ý với Chu Mạc Nhược.

Đôi chân mày Mạc Nhược nhíu lại. Hừ nhạt một tiếng, Mạc Nhược nói:

‐ Mạc Nhược không tin. Tùng Vĩ! Ngươi đang định giở trò gì với Mạc

Nhược vậy?

Hoạt Sát Diêm La Đường Trung lên tiếng:

‐ Mạc Nhược! Đừng nghe Xảo Tà Cang Tùng Vĩ nói. Chúng ta cứ theo thỏa thuận mà làm.

Tùng Vĩ gắt giọng quát Đường Trung:

‐ Đường Trung! Tân Võ Lâm Minh Chủ không cho ngươi chen vào, sao ngươi lại chen vào?

Đường Trung bật cười khanh khách. Y nói:

‐ Xem kìa... Võ Lâm Minh Chủ đâu có ai ngồi bệt dưới đất như Cang

Tùng Vĩ.

Tùng Vĩ nạt ngang:

thôi.

‐ Ta muốn ngồi thì ngồi, muốn đứng thì đứng. Tại ta chưa muốn đứng

‐ Đường mỗ sợ ngươi đứng không nổi đấy.

‐ Sai rồi.

Tùng Vĩ vừa nói vừa gượng đứng lên.

12

Y nhìn Mạc Nhược nói:

‐ Tùng Vĩ không giở trò với Mạc Nhược đâu. Nhưng khi Tùng Vĩ vừa chớm nghĩ tới Mạc Nhược thì lại thất vọng vô cùng.

Mạc Nhược chau mày. Gay gắt hỏi:

‐ Tùng Vĩ nghĩ gì về ta nào?

‐ Bị xích chung với Tuyết Ngọc, ta mới nghiệm ra chỉ có những người nặng tình, nặng nghĩa như Mạc Nhược mới thật yêu Cang Tùng Vĩ. Thế nên, thiên hạ mới có câu: “Trái gần thì chẳng với, mà đòi với trái trên cao, khi với được rồi mới thất vọng.”

Y lắc đầu nói tiếp:

‐ Thà Tùng Vĩ để tình cho người yêu mình, chứ không bao giờ để tình cho

kẻ không yêu mình.

‐ Bây giờ Tùng Vĩ mới nhận ra à? Tùng Vĩ gật đầu:

‐ Giờ Tùng Vĩ mới nhận ra, nhưng lại sớm bị thất vọng.

‐ Ngươi thất vọng gì?

Tùng Vĩ nghiêm giọng nói:

‐ Mạc Nhược khiến cho Cang Tùng Vĩ biến thành kẻ bất nghĩa. Một con người bất nghĩa thì chắc chắn một ngày nào đó sẽ là kẻ bất tình, bất đạo.

‐ Mạc Nhược không có ý biến Cang Tùng Vĩ thành một kẻ bất tình, bất nghĩa, bất đạo.

Tùng Vĩ dựng đôi chân mày lên nhìn nàng:

‐ Có đấy.

‐ Ngươi đừng có ngậm máu phun người.

13

‐ Tùng Vĩ nói có là có mà. Mạc Nhược hẳn vô tình mà bị tên Dương Du

kia lợi dụng. Hắn là kẻ bất nghĩa, bất hiếu, bất nhân, bất trung và bất đạo nên

mới bày trò quỷ kế chiếm đoạt chức vị chưởng môn. Hắn lại lợi dụng được Mạc

Nhược giúp cho hắn... vô tình biến Mạc Nhược cũng giống như hắn. Sau này

Tùng Vĩ thành thân với Mạc Nhược...

Y buông một tiếng thở dài:

‐ Cổ nhân nói: Nồi nào úp vung đó... Tùng Vĩ sánh duyên cùng Mạc

Nhược tự biến mình thành kẻ bại hoại, bất nhân, bất nghĩa, bất đạo.

Đôi chân mày vòng nguyện của Chu Mạc Nhược nhíu lại. Nàng nghiêm giọng nói:

‐ Thế Tùng Vĩ muốn Chu Mạc Nhược phải làm gì?

Du.

Tùng Vĩ nặn nụ cười cầu tình với Chu Mạc Nhược rồi bất ngờ chỉ Dương

‐ Kẻ bất nhân, bất nghĩa, bất đạo phải chết.

Dương Du tròn mắt ngơ ngẩn nhìn Tùng Vĩ. Y ngập ngừng nói:

‐ Ngươi... ngươi... hàm hồ...

Cười khẩy một tiếng, Tùng Vĩ nói:

‐ Chỉ khi nào ngươi đền tội, cái tội bất nhân, bất nghĩa, bất trung thì Tùng

Vĩ mới có thể sánh duyên cùng Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược.

Dương Du rít giọng nói:

‐ Hàm hồ... Hàm hồ! Ngươi muốn mượn tay Mạc Nhược nương nương

để giết ta thì có. Ngươi là hạng xảo trá ai cũng biết mà. Ngươi xảo trá, định chia

rẽ Mạc Nhược với Dương Du.

Dương Du nhìn lại Mạc Nhược.

‐ Ngọc Diện Tu La nương nương... Đừng tin lời tên Xảo Tà Tùng Vĩ... Lời nói của gã chẳng thể nào đáng tin được.

14

Mạc Nhược nhìn Cang Tùng Vĩ từ tốn nói:

‐ Mạc Nhược tự hỏi có nên tin vào lời của Cang Tùng Vĩ không? Tùng Vĩ nghiêm giọng đáp lời nàng:

‐ Nếu Mạc Nhược tin thì đó mới đúng là tình yêu mà Mạc Nhược muốn

vun đắp với Tùng Vĩ. Bằng như ngược lai... những lời Mạc Nhược nói chẳng có

gì chứng minh được cả.

Y lắc đầu:

‐ Tùng Vĩ tin Mạc Nhược hiểu Tùng Vĩ.

‐ Được.

Nghe Mạc Nhược thốt ra tiếng nói này, Tùng Vĩ cảm thấy nhẹ tênh trong long. Trong khi đó, Dương Du lại biến sắc. Y miễn cưỡng hỏi Mạc Nhược:

‐ Nương nương định... định nghe lời Xảo Tà lấy mạng Dương Du sao?

Bây giờ gã đã thuộc về nương nương rồi... cần gì nương nương phải nghe lời hắn.

Dương Du vừa thốt dứt câu thì bất ngờ Chu Mạc Nhược xoay nửa bộ

cách không phóng chỉ kình điểm vào tĩnh huyệt của Dương Du.

Mạc Nhược phát lạc chỉ khí quá bất ngờ khiến Dương Du chẳng thể nào

kịp phòng bị. Khi y phát giác được thì tĩnh huyệt đã hứng trọn đạo chỉ khí của

Ngọc Diện Tu La.

Y thốt lên:

‐ Ôi!

Cùng với tiếng thốt đó, Dương Du trơ ra như pho tượng. Y tru tréo nói:

‐ Trời ơi! Trên thế gian này bộ hết nam nhân rồi hay sao, mà nương nương lại nghe lời khuyến dụ của Cang Tùng Vĩ?

15

Không màng đến lời oán trách của Dương Du. Mạc Nhược nhìn Tùng Vĩ,

nghiêm giọng nói:

‐ Mạc Nhược và Tùng Vĩ bái thiên địa thành thân, rồi ta sẽ lấy mạng họ

Dương kia.

Tùng Vĩ giả lả cười nói:

‐ Cần phải bái thiên địa à?

‐ Đó là sự bắt buộc. Ở đây, có bao nhiêu người làm chứng cho Chu Mạc

Nhược. Tùng Vĩ đồng ý hay không đồng ý?

Tùng Vĩ giả lả cười rồi nói:

rồi.

‐ Được. Chỉ cần Mạc Nhược hứa với Tùng Vĩ lấy mạng họ Dương là được

Dương Du tru tréo quát tháo:

‐ Ngươi... ngươi lập thê tử mặc ngươi, có gì lại muốn giết ta chứ? Tùng Vĩ nhìn gã:

‐ Ta thích làm vậy đó. Bởi vì ta là Xảo Tà nhưng vẫn còn không sánh bằng ngươi. Dã tâm của ngươi còn gian giảo hơn gấp bội Cang Tùng Vĩ nữa. Không

lấy mạng ngươi thì sợ sau này có người thứ hai tranh giành chức vị Thiên hạ đệ

nhất Xảo Tà với Cang Tùng Vĩ đó.

Dương Du nghiến răng. Y toan nói nữa, thì Ngọc Diện Tu La lại cách không điểm chỉ vào á huyệt, nên gã vừa giơ miệng thì chỉ phát ra những thanh

âm ư ư.

Mạc Nhược nhìn Tùng Vĩ:

‐ Mạc Nhược hứa sẽ lấy mạng gã, sau khi bái thiên địa thành thân với

Cang Tùng Vĩ.

Tùng Vĩ miễn cưỡng hỏi:

16

‐ Giờ phải lập bàn hương án chứ?

Đảo mắt nhìn quanh rồi hướng mắt nhìn Hoạt Sát Diêm La Đường Trung. Chạm vào ánh mắt của Tùng Vĩ, mặt Đường Trung sa sầm. Y quay mặt ra chỗ

khác để tránh.

Tùng Vĩ nói:

‐ Đường các hạ! Tùng Vĩ phiền các hạ lập bàn hương án cho ta và Mạc

Nhược bái thiên địa thành thân, có được không?

Đường Trung nhìn Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược. Mạc Nhược khẽ gật đầu với Đường Trung từ tốn nói:

‐ Phiền Đường Trung nghĩa đệ vậy.

Đường Trung mỉm cười.

Y ôm quyền hướng về Tùng Vĩ:

‐ Tùng Vĩ! Đường mỗ chúc mừng ngươi... Xem như sau ngày hôm nay chúng ta đã là huynh đệ với nhau... thù hằn không còn nữa...

Y nói xong, hối bọn thuộc hạ Chung Nam phái lập bàn hương án ngay tại

đại điện tổng đàn phái Chung Nam.

Tùng Vĩ lẩm bẩm: “Nếu như vừa rồi, Tùng Vĩ không bị cạn kiệt nội lực thì ngươi đừng hòng tự đắc như vậy.”

Khi bàn hương án đã lập xong rồi, Mạc Nhược mới nói với Cang Tùng Vĩ:

‐ Tùng Vĩ! Đến bái thiên địa với Mạc Nhược.

‐ Chưa được.

Mạc Nhược cau mày.

‐ Sao lại chưa được?

Tùng Vĩ đưa sợi Kim thừng lên trước mặt Ngọc Diện Tu La.

17

‐ Còn phải tháo cái này ra nữa chứ. Chẳng lẽ...

Y giả lả cười trông thật hóm hỉnh rồi nói tiếp:

‐ Mạc Nhược chẳng lẽ muốn tướng công của mình xích tay với Tuyết

Ngọc mãi mãi sao?

‐ Chuyện này không khó.

Mạc Nhược nhìn lại Võ Tự Bình đang nằm ngất lịm dưới sàn gạch. Nàng nói với Đường Trung:

‐ Nghĩa đệ! Bắt gã chưởng môn này tỉnh lại cho tỷ.

Đường Trung gật đầu. Y sai bọn môn hạ của Chung Nam phái xối nước

vào mặt Võ Tự Bình. Lão chưởng môn Chung Nam phái rên khẽ một tiếng rồi mở mắt.

Lão thều thào nói:

‐ Dương Du...

Mạc Nhược tát vào mặt Võ Tự Bình để cho lão tỉnh hẳn, rồi mới nghiêm giọng nói:

‐ Võ chưởng môn muốn trừng trị sư đồ phản trắc Dương Du không? Võ Tự Bình nghiến răng:

‐ Bổn chưởng môn muốn lắm chứ. Không trừng trị tên sư đồ đầy giã tâm kia. Võ mỗ chết không nhắm mắt.

Mạc Nhược nghiêm giọng nói:

‐ Võ chưởng môn sẽ được trừng trị Dương Du, nhưng phải cho ta mượn

Ngọc trượng của Chung Nam phái.

Võ Tự Bình gật đầu.

Lão lấy trong ống tay áo ra một phiến ngọc bằng bàn tay đặt vào tay Chu

Mạc Nhược.

18

‐ Cầm lấy đi.

Sắc diện Dương Du tái nhợt, tái nhạt. Tim y đập như trống trận nhưng

chỉ còn biết thốt ra những tiếng ư ư không thành lời. Gã muốn van xin Ngọc

Diện Tu La Chu Mạc Nhược, nhưng khốn nỗi lại không nói được.

ndtnl Chu Mạc Nhược bước đến vung miếng ngọc chém xả vào chiếc còng trên tay Tùng Vĩ.

Cạch...

Chiếc còng Kim thừng bị chẻ làm hai.

Rút tay ra khỏi cong, Tùng Vĩ xoa hổ khẩu chỉ Tùng Vĩ:

‐ Mạc Nhược! Giúp cho Tùng Vĩ luôn đi.

‐ Tại sao Mạc Nhược phải giúp cho ả chứ?

‐ Nếu không có Tuyết Ngọc, Tùng Vĩ đâu nghiệm được tình yêu đối với

Mạc Nhược.

Mạc Nhược lườm Tùng Vĩ, hừ nhạt một tiếng rồi nhìn sang Tuyết Ngọc, gắt giọng nói:

Đưa tay lên!

Tuyết Ngọc rụt rè cúi gằm mặt.

‐ Tuyết Ngọc mang chiếc còng Kim thừng này suốt đời cũng được. Nàng nói xong ngẩng mặt nhìn lên Chu Mạc Nhược:

‐ Sư nương hãy phát lạc cho Tuyết Ngọc đi.

‐ Được. Ta sẽ phát lạc cho ngươi.

Mạc Nhược vừa nói vừa vung Ngọc trượng toan chém ngang qua cổ Mỹ

Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc. Tùng Vĩ hốt hoảng thét lên:

‐ Dừng tay!

19

Hoạt Sát Diêm La Đường Trung cũng lúng túng. Y vội vã nói:

‐ Tỷ tỷ! Hãy dành nàng ấy cho nghĩa đệ chứ.

Buông một tiếng thở dài, Mạc Nhược gằn giọng nói với Đường Trung:

‐ Ả xinh đẹp nhưng chẳng còn trong trắng đâu... Ngươi đừng mơ tưởng

đến ả làm gì.

Tuyết Ngọc cúi gằm mặt xuống. Lệ trào ra khóe mắt nàng.

Đường Trung nói:

‐ Giết nàng cũng chăng có ích gì. Tỷ hãy ban nàng cho đệ có hay hơn không.

Mạc Nhược nhìn Đường Trung.

‐ Mạc Nhược giao ả cho ngươi đó.

Mạc Nhược vừa thốt dứt câu thì một giọng nói trong trẻo từ ngoài tòa tiền sảnh Chung Nam phái cất lên.

‐ Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc thì mụ giao cho Hoạt Sát Diêm La

Đường Trung. Còn Cang Tùng Vĩ hẳn giao cho ta chứ?

Chương 42: Trùng Trùng Nghi Vấn

oOo

Tùng Vĩ nằm mơ cũng không tưởng được người vừa xuất hiện thốt ra

lời nói vừa rồi là Trương Minh Minh. Nàng chắp tay sau lưng rảo

bước ung dung tiến vào.

Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược nhìn Trương Minh Minh gần như

không chớp mắt.

Minh Minh nói:

‐ Sao... mụ đồng ý chứ?

‐ Hừ! Nha đầu! Bổn nương chưa tìm đến ngươi thì ngươi tự dẫn xác tìm

đến bổn nương.

Minh Minh nhạt nhẽo đáp lời Chu Mạc Nhược:

‐ Nếu ta không tìm Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược thì làm sao trả lại cho ngươi mũi châm hôm nào tại Vong Mạng cốc.

Mạc Nhược dấn đến hai bộ.

‐ Bổn nương nhưng tưởng đâu sau lần gặp mặt ở Vong Mạng cốc sẽ

chẳng bao giờ thấy mặt nha đầu nữa.

‐ Nếu không gặp Minh Minh... hóa ra Minh Minh chết yểu sao? Hai cánh môi của nàng mỉm lại:

‐ Giờ ta trả cho mụ mũi phi châm này.

2

Minh Minh vừa nói vừa lắc nhẹ hữu thủ. Mũi châm thoát ra khỏi tay

nang. Không thấy mũi châm lướt đi nhưng lại nghe âm thanh rít lên như tiếng lụa xé.

Mạc Nhược vốn dĩ biết sự lợi hại của mũi châm kia thế nào, nên đâu dám xem thường, mà phải dụng chỉ khí đón lấy nó.

Chỉ khí của Mạc Nhược hứng thẳng lấy mũi châm cản nó lại. Mũi châm

như sợi lông tơ là đà đáp xuống sàn gạch không tạo ra tiếng động nào.

Minh Minh cười khảy một tiếng rồi nói:

‐ Phi châm của mụ, mà mụ không nhận à? Nếu mụ không nhận thì tặng cho mụ vật khác vậy.

Nàng vừa nói vừa thi triển Tu La thân pháp. Chỉ một cái lắc vai, Minh

Minh đã lướt đến Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược.

nói:

Ngọc thủ của nàng dựng lên bổ thẳng đến Ngọc Diện Tu La, miệng thì

‐ Nhận Tu La chưởng của bổn cô nương!

Chu Mạc Nhược không một chút e dè, mà vũ lộng đôi ngọc thủ khiến mảnh lụa che chắn thể pháp hứng lấy đạo Tu La Thần Chưởng của Trương Minh Minh.

Đạo Tu La Thần Chưởng vỗ thẳng vào mảnh lụa trắng.

Một tiếng sấm động trỗi lên làm xáo trộn cả không gian trong tòa đại điện tổng đàn Chung Nam phái.

Ầm...

Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược cùng với dải lụa trắng như thể bị một ngọn cuồng phong đẩy bật về sau non hai trượng. Mảnh lụa tiếp tục xoay quanh Ngọc Diện Tu La.

Mạc Nhược rít giọng nói:

3

‐ Đến lượt bổn nương.

Cùng với lời nói đó, mảnh lụa biến hóa thành một con giao long quẫy khúc chụp tới Trương Minh Minh.

Minh Minh thấy mảnh lụa của Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược phóng

đến công thẳng vào mình, chẳng một chút kiêng nể, mà lớn tiếng nói:

‐ Mãn Vũ Phi Vân chẳng làm gì được bổn cô nương đâu.

Minh Minh vừa nói vừa điểm mũi hài lướt đến cao ba bộ, để mảnh lụa trắng trượt qua dưới hai đế hài nàng. Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược dụng

Mãn Vũ Phi Vân công hụt Minh Minh, chưa kịp thu hồi về thì Minh Minh như

thể đạp trên mảnh lụa đó lướt thẳng về phía đối phương.

Hữu thủ với năm ngón chỉ pháp của nàng đồng loạt phóng ra năm đạo

chỉ với những âm thanh nghe buốt cả cột sống chụp đến vùng thượng đẳng của

Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược.

Hoạt Sát Diêm La Đường Trung bột miệng thốt:

‐ Tu La Thần Chỉ!

Lời của Hoạt Sát Diêm La Đường Trung còn đọng trên miệng thì Mạc

Nhược cũng kịp vỗ ra một đạo phách không chưởng đón thẳng đỡ thẳng.

Năm đạo chỉ Tu La chạm vào chưởng kình của Chu Mạc Nhược, chẻ đạo chưởng kình tản mác sau một âm thanh chấn động.

Ầm...

Âm thanh kia còn vang dội thì năm đạo chỉ tiếp tục công tới Mạc Nhược với uy lực chỉ giảm sút phân nửa.

Mạc Nhược hoàn toàn bất ngờ với sự biến hóa vô lượng của Tu La Thần

Chỉ. Nàng cũng hoàn toàn bất ngờ bởi uy lực vô song của năm đạo chỉ pháp, nhưng khi phát hiện được điều đó thì những đạo chỉ Tu La đã xuyên qua bờ

vai phải rồi.

4

Mạc Nhược thối liền bốn bộ, mặt tái nhợt. Máu từ bờ vai Mạc Nhược

phóng ra làm ướt đẫm xiêm y.

Minh Minh trầm giọng nói:

‐ Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược! Mụ còn đủ sức đối đầu với bổn cô nương chứ?

Minh Minh vừa nói vừa toan phát một đạo Tu La Thần Chưởng. Nhưng

Tùng Vĩ đã bước xê ra chặn trước mặt Ngọc Diện Tu La.

‐ Minh Minh dừng tay!

Minh Minh hạ tay xuống lườm Tùng Vĩ. Mạc Nhược buông tiếng thở dài nói:

‐ Lần sau, bổn nương sẽ tìm ngươi.

Nói dứt câu, Mạc Nhược thi triển khinh công theo cửa hậu bỏ đi, để mặc

Hoạt Sát Diêm La Đường Trung và Dương Du ở lại.

Minh Minh quay ngoắt lại nhìn Hoạt Sát Diêm La Đường Trung.

Chạm vào đôi thu nhãn hừng hực sát khí của nàng. Đường Trung bất giác thối bộ. Y miễn cưỡng nói:

‐ Trương Minh Minh cô nương! Tại hạ...

Minh Minh khoát tay cướp lời Đường Trung.

‐ Đừng nói nhiều. Bổn cô nương theo di huấn của nghĩa phụ Trương Kiệt, lập lại chính đạo võ lâm.

Nàng hừ nhạt một tiếng, đanh giọng nói:

‐ Đường Trung tôn giá tự xử, hay buộc bổn cô nương thế thiên hành đạo trừ khử ác nghiệp võ lâm?

Đường Trung thối tiếp hai bộ, ngập ngừng nói:

5

‐ Đường mỗ cho dù là người của hắc đạo, cũng không hề làm điều gì

khiến trời đất phẫn nộ.

‐ Sai. Hoạt Sát Diêm La Đường Trung đã dụng trảo quỷ giết Doãn Hớn và cưỡng bức thê tử của y.

Mặt Đường Trung tái nhợt. Y miễn cưỡng nói:

‐ Chuyện ta làm không liên can gì đến cô nương.

‐ Đường các hạ đã thừa nhận, đừng trách Minh Minh sao lại nhẫn tâm đó. Nàng nói dứt lời thi triển Tu La thân pháp, phối hợp cùng Tu La Thần

Chưởng bổ thẳng đến Hoạt Sát Diêm La Đường Trung.

Thế chưởng của nàng như một võng lưới trùng trùng điệp điệp bịt tất cả

mọi sinh lộ của Hoạt Sát Diêm La Đường Trung, buộc gã chẳng còn sự lựa chọn

nào khác là phải dựng trảo quỷ đón lấy Tu La Thần Chưởng của Trương Minh

Minh.

Ầm...

Hoạt Sát Diêm La Đường Trung như thể bị nhấc lên khỏi sàn gạch quẳng vào vách đại điện tòa tổng đàn Chung Nam phái.

Y rơi xuống sàn gạch. Huỵch...

Hoạt Sát Diêm La Đường Trung rơi xuống như một quả mít rụng, ngũ

quan đều ứa máu. Hắn chẳng thể nào gượng đứng nổi.

Mặc dù chẳng có chút tình cảm nào với Hoạt Sát Diêm La Đường Trung, nhưng Tùng Vĩ không khỏi chạnh lòng khi thấy tình cảnh của gã.

Minh Minh rảo bước tiến thẳng đến trước mặt Hoạt Sát Diêm La Đường

Trung.

6

Tùng Vĩ muốn nói một lời ngăn nàng đừng giết Đường Trung, nhưng đã

quá muộn. Đạo chỉ khí Tu La của Trương Minh Minh đã phát ra xuyên thủng yết hầu họ Đường.

Tùng Vĩ không khỏi rùng bởi thủ pháp giết người của nàng.

Giết chết Đường Trung rồi, Trương Minh Minh quay bước tiến đến bên

Võ Tự Bình. Nàng lấy một hoàn dược thảo đặt vào tay lão.

‐ Võ chưởng môn hãy dùng dược hoàn này, sẽ sớm hồi phục.

nuốt.

Đón lấy hoàn dược của Trương Minh Minh, Võ Tự Bình cho vào miệng

Hoàn dược mà Minh Minh trao cho Võ Tự Bình công hiệu lạ thường, chỉ

trong khoảnh khắc, Võ Tự Bình đã hồi phục công lực. Lão đanh mặt nhìn

Dương Du, lừng lững bước đến.

Võ Tự Bình rít giọng nói:

‐ Dương Du! Ngươi biết lỗi của ngươi chưa. Dương Du cứ ậm ừ chẳng thốt được lời nào.

Lão cách không giải khai á huyệt cho gã. Vừa nói được, Dương Du đã rối

rít van xin.

‐ Nghĩa phụ! Dương Du biết lỗi... xin nghĩa phụ tha tội cho Dương Du. Con sẽ ăn năn hối cải... không làm chuyện bậy bạ nữa.

Võ Tự Bình đay nghiến nói:

‐ Nhục nhã... Nhục nhã! Ngươi thốt ra câu nói đó khiến cho lão phu hổ

thẹn hơn. Hôm nay, nếu không có Minh Minh hiệp nữ đến kịp lúc thì Chung

Nam phái này sẽ đi về đâu?

Lão nghiến răng ken két.

Nghe tiếng nghiến răng của Võ Tự Bình, Dương Du càng biến sắc hơn. Y

cúi gằm mặt, miễn cưỡng nói:

7

‐ Nghĩa phụ! Dương Du biết tội của mình... Nghĩa phụ tha tội cho Dương

Du.

‐ Nếu Võ Tự Bình lão phu tha cho ngươi, thì đâu còn mặt mũi nhìn bằng hữu trên chốn võ lâm Trung Nguyên này chứ?

Lão vừa nói, vừa vận công vào hữu thủ rồi dựng cao quá khỏi đầu, bản thủ nắm lại thành một thoi quyền.

Dương Du khẩn thiết xin:

‐ Nghĩa phụ...

‐ Ai là nghĩa phụ của ngươi, nghịch tặc.

Cùng với câu nói đó, Võ Tự Bình nện thẳng quả thôi sơn xuống đỉnh đầu

Dương Du.

Bình...

Thủ cấp của Dương Du vỡ toang bởi thôi quyền uy mãnh của vị chưởng môn nhân phái Chung Nam.

Chứng kiến cái chết của gã, Tùng Vĩ phải nhăn mặt quay ra chỗ khác không dám nhìn.

Võ Tự Bình giết xong gã ác đồ mưu phản mới quay lại ôm quyền thành khẩn xá Trương Minh Minh.

‐ Lão phu đội ơn Minh Minh điệt nữ... Cái ân này không biết chừng nào

Chung Nam phái mới trả được.

Minh Minh đáp lễ lão rồi nói:

‐ Chưởng môn đừng khách sáo. Những gì Minh Minh làm hôm này đều

do nhị thúc Thượng Kỳ chỉ điểm mà hành động.

Võ Tự Bình nói:

8

‐ Lão phu phải đến bái tạ Thượng Kỳ tôn giá mới được. Cái ân này,

không biết chừng nào lão mới đáp lại cho Thượng Kỳ tôn giá.

Lão vừa nói dứt câu thì Thượng Kỳ từ ngoài bước vào. Vận bộ trường y bằng vải thô, trông phong thái Thượng Kỳ vô cùng phương phi đĩnh đạc.

Vừa thấy Thượng Kỳ bước vào, tiền bối hối hả ra tiếp. Trong khi Minh Minh cách không phóng Thiếu Lâm Thần Chỉ giải khai huyệt đạo cho mọi người.

Thượng Kỳ ôm quyền xá Võ Tự Bình. Võ Tự Bình khúm núm nói:

‐ Tôn giá! Lão phu không dám nhận. Lão phu phải hành lễ tôn giá mới

đúng lễ.

Thượng Kỳ ôn nhu nói:

‐ Chưởng môn khách sáo quá, Thượng Kỳ vô cùng hổ thẹn. Thân phận

Thượng Kỳ đâu thể sánh bằng với Võ chưởng môn mà để cho người bái lễ.

Võ Tự Bình vỗ vào ngực mình.

‐ Lão phu hổ thẹn... Lão phu hổ thẹn. Nếu không có Thượng Kỳ tôn giá

đến kịp lúc với Minh Minh... Chung Nam phái mạt vận bởi tên ác đồ kia rồi.

‐ Võ lâm có lúc thịnh, lúc suy, chưởng môn đừng lấy điều đó mà trọng lễ, chỉ khiến cho Thượng Kỳ này áy náy mà thôi.

Võ Tự Bình xúc động nói:

‐ Được rồi. Lão phu không dám để cho Thượng Kỳ tôn giá áy náy nữa. Thượng Kỳ tiến đến trước mặt Tùng Vĩ và mọi người. Tùng Vĩ ôm quyền

hành lễ rồi nói:

‐ Vãn bối Cang Tùng Vĩ tham kiến tôn giá.

9

Thượng Kỳ nhìn Tùng Vĩ từ đầu đến chân. Thượng Kỳ khẽ gật đầu rồi

nói:

nào.

‐ Có tân mục sở thị, Thượng Kỳ mới biết Tùng Vĩ là con người như thế

Tùng Vĩ mỉm cười nói:

‐ Theo tôn giá... Tùng Vĩ là người như thế nào. Thượng Kỳ mỉm cười, từ tốn nói:

‐ Anh hùng không dễ có ai sánh bằng. Lão khẽ gật đầu nói tiếp:

‐ Thượng Kỳ đã gác tay quy ẩn giang hồ, nhưng nghe thiên hạ đồn đãi về

Tùng Vĩ... ta rất muốn gặp mặt, nay không ngờ gặp ở đây.

Đặt tay lên vai Tùng Vĩ, Thượng Kỳ nói:

‐ Những việc làm của Tùng Vĩ khiến ta vừa khâm phục vừa nực cười. Có

lẽ trên võ lâm không ai thông minh và gian xảo như Cang Tùng Vĩ.

Tùng Vĩ thở ra rồi nói:

‐ Tôn giá nói khiến cho vãn bối phải hổ thẹn. Thật ra, Tùng Vĩ bị buộc phải giở thủ đoạn, ngộ hầu bảo vệ mạng sống của mình thôi.

‐ Ai cũng như vậy cả. Có tránh là trách những người kia không sớm nhìn

ra tiểu long còn ẩn trong sương mù.

‐ Tôn giá. Tùng Vĩ vô cùng cả kích sự thấu đáo của tôn giá.

Chàng ôm quyền xá nhưng mắt thì liếc nhìn trộm Trương Minh Minh. Thượng Kỳ nhìn sang Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc, từ tốn nói:

‐ Cô nương đây là Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc... người được thiên hạ

cho là mỹ nữ đẹp nhất trên thế gian này?

10

Tuyết Ngọc ôm quyền.

‐ Diệt nữ chính là Dĩ Tuyết Ngọc.

‐ Nhan sắc của Tuyết Ngọc quả là bất phàm xuất chúng.

‐ Tôn giá! Tuyết Ngọc hổ thẹn. Nhan sắc không giúp gì cho bá tính cả. Ngược lại, chỉ làm cho Tuyết Ngọc lụy phiền thôi.

Thượng Kỳ mỉm cười:

‐ Ậy! Đã là nữ nhân thì ai cũng muốn mình có nhan sắc cả. Cô nương có phúc có phần mới được như vậy. Âu đây cũng là phúc phần của cô nương.

Nghe Thượng Kỳ nói mà đôi lưỡng quyền của Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết

Ngọc ửng hồng. Nàng liếc trộm Tùng Vĩ.

Thượng Kỳ nhìn Tuyết Ngọc rồi nói tiếp:

‐ Tuyết Ngọc cô nương! Ta có một lời muốn nói với cô nương. Tuyết Ngọc ôm quyền xá.

‐ Tuyết Ngọc thỉnh thị kim ngôn của tôn giá.

Nhìn thẳng vào mắt Dĩ Tuyết Ngọc, Thượng Kỳ ôn nhu nói:

‐ Bổn nhân vốn đã quy ẩn võ lâm giang hồ, không thiết đến chuyện thị

phi nữa. Nhưng biết cô nương là sư đồ của Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược,

ta chỉ khuyên cô nương lấy đạo nghĩa làm người mà hành sự. Cô nương có thể

ly khai được với Ngọc Diện Tu La sớm chừng nào tốt chừng đấy.

Tuyết Ngọc cúi gằm mặt xuống. Thượng Kỳ nói:

‐ Ta biết nỗi khổ của cô nương. Nhưng phải quyết cho mình một hướng

đi đúng đạo lý làm người.

Thượng Kỳ chợt đổi qua chất giọng nghiêm khắc:

11

‐ Thượng bất chính... hạ tất loạn.

Tuyết Ngọc miễn cưỡng đáp lời Thượng Kỳ.

‐ Tuyết Ngọc sẽ ghi nhớ kim ngôn của tôn giá. Nhìn lại Tô Mặc Linh, Thượng Kỳ nói:

‐ Cô nương đây là Tô Mặc Linh, nghĩa nữ của Long Tiên thần sát. Mặc Linh ôm quyền.

‐ Chính Mặc Linh.

Buông một tiếng thở dài, Thượng Kỳ nói:

‐ Chuyện của Long Tiên thần sứ Thượng Kỳ này biết, nhưng đã gác tay

quy ẩn giang hồ nên không thể giúp gì được. Ta chỉ muốn nói một lời chia buồn với cô nương. Huyết y nhân kia sẽ có ngày trả nợ máu bởi tham vọng của

hắn mà thôi.

Mặc Linh ôn nhu đáp lời:

‐ Mặc Linh vô cùng cảm kích tấm lòng độ lượng của tôn giá. Thượng Kỳ mỉm cười:

‐ Sau này có cần gì, cô nương cứ nói với Minh Minh. Nếu được, Thượng

Kỳ sẽ giúp cho cô nương.

Nhìn lại Vũ Văn Hán Dương, Thượng Kỳ ôm quyền:

‐ Nếu tại hạ đoán không làm, lão trượng đây là Vũ Văn Hán Dương, người nghệ nhân độc nhất vô nhị ở Dương Châu trấn?

Vũ Văn Hán Dương lão trượng ôm quyền đáp lễ:

‐ Lão phu chính là Vũ Văn Hán Dương... Nhưng không nổi danh lẫy lừng như Thượng Kỳ đại hiệp đâu.

12

‐ Tai nghe không bằng mắt thấy. Thượng Kỳ hạnh ngộ được gặp Vũ Văn

Hán Dương tiên sinh. Một ngày nào đó, vui thú nhàn cư, Thượng Kỳ sẽ đến bái lão tiên sinh thụ học nghệ thuật chạm khắc.

‐ Lão phu không dám truyền, mà chỉ mong được tiếp đón Thượng Kỳ tôn giá thôi.

Võ Tự Bình bước lên ôm quyền xá.

‐ Thượng Kỳ tôn giá! Đại yến đã được bày trên thượng khách sảnh... Võ mỗ cung thỉnh mọi người.

‐ Chưởng môn khách sáo quá. Nhưng cung kính không bằng phụng mệnh.

Mọi người kéo nhau qua thượng khách sảnh, ngồi quanh bàn đại yến với

đầy những món ăn cao lương mỹ vị và hảo tửu.

nói:

Võ Tự Bình tự tay chuốc rượu cho Thượng Kỳ, rồi bưng chén trịnh trọng

‐ Lão phu mượn chén rượu này, trước là để kính Thượng Kỳ tôn giá và

Minh Minh diệt nữ, sau là mời mọi người... xem như những gì lão phu đã hiểu lầm mong các vị miễn thứ.

Tùng Vĩ bưng chén đáp lễ.

‐ Đa tạ chưởng môn đã hiểu cho vãn bối.

Hướng chén rượu về phía Thượng Kỳ và Minh Minh, Tùng Vĩ nói:

‐ Tùng Vĩ kính Thượng Kỳ tôn giá và Minh Minh đã giúp Tùng Vĩ giải oan nghiệp với Võ chưởng môn.

Thượng Kỳ gật đầu:

‐ Tất cả cùng uống với ta nhé.

Mọi người cùng nâng chén rượu uống cạn.

13

Tùng Vĩ thỉnh thoảng lại nhìn Thượng Kỳ. Mới giáp mặt lần đầu, nhưng

phong thái và ngôn phong của Thượng Kỳ khiến Tùng Vĩ ngầm kính phục.

Chuốc đầy chén rượu cho Thượng Kỳ, Tùng Vĩ nói:

‐ Tùng Vĩ kính Thượng Kỳ tôn giá một chén rượu. Thượng Kỳ nói:

‐ Hay lắm! Hậu sinh khả úy... Trên giang hồ hiện nay không có mấy ai đủ phong độ và thông minh như Tùng Vĩ. Ta rất thích phong độ của Tùng Vĩ đó. Chính vì kính phục phong thái của Tùng Vĩ mà ta đã khuyên Minh Minh bỏ

qua cái hận tiểu tiết đối với Cốc Thừa Tự.

‐ Việc làm của tôn giá khiến cho Tùng Vĩ tâm phục khẩu phục. Bưng chén rượu đưa đến trước, Tùng Vĩ nói:

giá.

‐ Chén rượu này Tùng Vĩ thay mặt cho Cốc Thừa Tự tiên sinh kính tôn

Mặt của Minh Minh sa sầm.

Thượng Kỳ mỉm cười nói:

‐ Ai cũng có lúc tức giận lầm lỡ mà. Nhưng oán thù nên hóa giải thì mới

là người trượng phu.

‐ Đa tạ tôn giá đã chỉ giáo.

Nói rồi Tùng Vĩ dốc chén rượu lên đổ vào miệng mình.

Mọi người uống tàn hai tuần rượu, Thượng Kỳ mới đứng lên nhìn Võ Tự

Bình nghiêm giọng hỏi:

‐ Võ chưởng môn có kế sách gì chưa, khi đã sắp đến ngày khai môn “Hỏa

Dương thần giáo”.

Võ Tự Bình bối rối, miễn cưỡng nói:

‐ Thời gian qua, Chung Nam phái có bao nhiêu chuyện xảy ra.

14

Lão buông một tiếng thở dài nói tiếp:

‐ Võ mỗ đã nhận được thiệp mời của Hỏa Dương thần giáo... Nhưng thật

sự chưa có kế sách gì để đối phó.

Tùng Vĩ lên tiếng:

‐ Thượng Kỳ tôn giá! Tùng Vĩ nghe nói Huyết y nhân cũng biết sử dụng

Tu La Thần Chưởng, nội lực lại cao minh không thể nào lường được. Tùng Vĩ

nghĩ Thượng Kỳ tôn giá đã biết chuyện của Huyết y nhân tất có kế sách đối phó với y?

Nhìn Tùng Vĩ, Thượng Kỳ buông một tiếng thở dài:

‐ Rất tiếc, ta đã gác tay quy ẩn giang hồ, không thể chen vào chuyện võ

lâm được nữa. Nhưng ngay cả Thượng Kỳ dã rửa tay gác kiếm rồi mà vẫn nhận

được thiệp mời của Huyết y nhân.

Tùng Vĩ lắc đầu, ôm quyền nói:

‐ Theo ý tôn giá, Huyết y nhân lập Hỏa Dương thần giáo có mục đích gì? Mặt Thượng Kỳ trầm hẳn lại.

‐ Theo ta đoán thì y sẽ chiếm lấy chức vị Võ Lâm Minh Chủ không cần chờ đến ngày hội Long Hoa.

Thượng Kỳ nhìn qua Minh Minh.

‐ Chính vì muốn bảo vệ chính đạo của võ lâm, mà ta buộc phải cho Minh

Minh dấn bước vào chốn võ lâm giang hồ đầy hiểm ác, và gian trá.

‐ Tùng Vĩ có một điều thắc mắc... Thượng Kỳ hỏi:

‐ Tùng Vĩ thắc mắc gì?

‐ Huyết y nhân biết dùng Tu La Thần Chưởng. Môn tuyệt công đó vốn dĩ

của Trương Kiệt tiền bối... Nay Trương Kiệt tiền bối tịch diệt rồi, thì Minh Minh

15

dùng Tu La Thần Chưởng, không nói làm gì. Nhưng đằng này... Huyết y nhân

lại biết dùng... Tôn giá thấy có lạ lùng không?

Đôi chân mày của Minh Minh cau lại. Nàng nhìn Tùng Vĩ hỏi:

‐ Huyết y nhân biết dùng Tu La Thần Chưởng à? Tùng Vĩ giật đầu:

‐ Điều đó ai cũng biết. Thượng Kỳ nói:

‐ Chuyện đó cũng dễ hiểu thôi. Nếu Trương minh chủ biết dùng Tu La

Thần Chưởng thì Huyết y nhân kia có thể dùng Tu La Thần Chưởng. Thậm chí

ta nghĩ y còn có chưởng pháp cao thâm hơn cả Tu La Thần Chưởng mà chưa dùng đến đấy.

Thượng Kỳ nghiêm mặt nói:

‐ Y biết dùng Tu La Thần Chưởng hay không thì không quan trọng. Mà

điều chúng ta phải suy nghĩ lúc này là tìm ra kế sách để chống lại y.

Tùng Vĩ ôm quyền xá Thượng Kỳ.

‐ Tôn giá có thể tái xuất giang hồ vì võ lâm chứ.

‐ Thượng Kỳ có chắc là đối thủ của Huyết y nhân không? Nếu như

Thượng Kỳ có bản lĩnh cao hơn gã, thì ta hẳn đã không nhận được thiệp mời.

Thượng Kỳ chợt định nhãn nhìn Tùng Vĩ.

‐ Ta nghe nói Tùng Vĩ công tử đã được quần hùng Hắc đạo bầu chọn làm

Võ Lâm Minh Chủ?

Mặt Tùng Vĩ đỏ rần, như thể vừa hứng trọn một chậu nước sôi vào ngay chính diện.

16

Tùng Vĩ miễn cưỡng thuật lại chuyện mình đã làm với Huyết y nhân và

những việc đã cợt nhả các vị chưởng môn võ lâm, nên vô tình khiến cho Túy

Đầu Đà Đường Ngao cao hứng suy tôn làm Tân Võ Lâm Minh Chủ.

Nghe Tùng Vĩ kể, ai nấy cũng phá lên cười. Thượng Kỳ lắc đầu nói:

‐ Ta cũng bái phục công tử. Theo ta biết, Túy Đầu Đà Đường Ngao mặc

dù tính tình càn rỡ nhưng rất được quần hùng Hắc đạo kính nể... Nếu Đường

Ngao đã suy tôn công tử thì hiển nhiên công tử là Minh chủ của Hắc đạo rồi.

Tùng Vĩ ôm quyền:

‐ Tùng Vĩ chỉ có mục đính muốn phá bĩnh Huyết y nhân mà thôi. Tùng Vĩ chợt buông một tiếng thở dài rồi nói:

‐ Thật tâm, Tùng Vĩ cũng muốn trả thù cho dưỡng mẫu Cơ Thục Nhi. Y

đã sát tử dưỡng mẫu... bởi dưỡng mẫu biết y là ai.

Thượng Kỳ gật đầu:

‐ Thế thì võ lâm Bạch đạo và Hắc đạo có chung một kẻ thù rồi. Muốn chống lại Huyết y nhân, Thượng Kỳ nghĩ Hắc đạo và Bạch đạo phải đoàn kết

lại. Bạch đạo thì có Minh Minh, Hắc đạo của Tùng Vĩ công tử. Chúng ta thừa sức đối phó với gã kia.

Câu nói của Thượng Kỳ bất giác khiến Minh Minh và Tùng Vĩ nhìn nhau. Thượng Kỳ mỉm cười:

bình.

‐ Ta mong chuyện này sớm kết thúc để võ lâm sớm trở lại thời kỳ thái

Khi tàn buổi đại yến, thì cũng đã quá nửa đêm. Mọi người được chưởng

môn nhân Võ Tự Bình mời về nghỉ lại những gian biệt phòng.

Màn đêm thanh vắng, tĩnh lặng, nhưng Tùng Vĩ lại có cảm giác nao nao không sao ngủ được. Chàng có cảm giác một sự biến gì đó rất lớn sắp xảy ra

17

trên giang hồ và ngay đêm nay. Lòng dạ bồn chồn, tạo ra trong Tùng Vĩ một sự

lo lắng khó tả.

Không ngủ được, Tùng Vĩ bước ra ngoài mái hiên nhìn lên trời. Những vì

sao đêm lấp lánh như một rừng ngọc châu, tạo ra một không gian hỗn độn trên bầu trời đêm.

Tùng Vĩ hướng mắt về phía thư phòng của Minh Minh. Ánh bạch lạp heo hắt ra khoảng cửa sổ.

Tùng Vĩ nghĩ thầm: “Đến bây giờ mà Minh Minh vẫn chưa ngủ.”

Ý niệm kia còn lởn vởn trong đầu Tùng Vĩ thì một bóng người với khinh công kỳ tuyệt lướt đến. Tùng Vĩ giật mình nhận ra người đó vận huyết bào. Trong màn đêm chỉ còn ánh sáng của những vì sao trên bầu trời, bộ huyết bào

tạo ra một nhân dạng quái gở chẳng khác nào bóng quỷ đêm.

Huyết y nhân dừng cước bộ đối mặt với Tùng Vĩ. Hai người nhìn nhau.

Tùng Vĩ ôm quyền miễn cưỡng nói:

‐ Tại hạ không ngờ tôn giá cũng đến đây.

‐ Tiểu tử ở đâu thì nơi đó có bổn nhân.

Nặn một nụ cười mỉm, Tùng Vĩ gượng nói:

‐ Tôn giá theo chân Cang Tùng Vĩ không ngoài mục đích tìm hiểu bí mật

về Ngọc Chỉ?

‐ Còn nhiều cái cớ để bổn nhân phải theo ngươi. Mục đích sau cùng của bôn nhân là bắt ngươi làm nô mục cho ta.

‐ Nô mục... Tôn giá muốn trả thù tại hạ? Huyết y nhân gật đầu, nghiêm giọng nói:

‐ Tại đỉnh Phong Ma sơn, ngươi đã bỡn cợt bổn nhân.

18

‐ Tại hạ chỉ bỡn cợt thôi. Còn tôn giá thì lại nhẫn tâm giết dưỡng mẫu Cơ

Thục Nhi của tại hạ. Điều tại hạ làm với tôn giá chưa đủ để tại hạ thỏa mãn sự

căm phẫn của mình.

Huyết y nhân hừ nhạt một tiếng rồi gằn giọng nói:

‐ Tùng Vĩ! Bổn nhân cho ngươi một cơ hội lập thân. Ngươi sẽ là người

hậu sinh duy nhất, trong tuổi đôi mươi có thể phát dương quang đại, nếu theo hầu bổn nhân.

Tùng Vĩ lắc đầu:

‐ Không. Tại hạ không có cái thú giao kết với kẻ thù, nhất là kẻ thù đã lấy

đi mạng người đã nuôi mình.

Đôi chân mày của Huyết y nhân cau lại:

‐ Hản tiểu tử bây giờ tự thì mình là Tân Võ Lâm Minh Chủ của bọn Hắc

đạo tiện nhân?

Tùng Vĩ nhún vai.

‐ Cái chức vị đó không thể lấy được mạng của tôn giá. Nhưng sắp tới đây, quần hùng võ lâm sẽ tróc nã tôn giá đó.

Huyết y nhân hừ nhạt một tiếng:

‐ Ai đủ thống lĩnh võ lâm để đối mặt với bổn tọa? Hẳn ngươi nghĩ

Thượng Kỳ ư? Y rửa tay quy ẩn giang hồ rồi. Cho dù Thượng Kỳ có tái xuất võ

lâm đi nữa thì y cũng không phải là đối thủ của bổn tọa. Quỷ Trảo Truy Hồn

của Thượng Kỳ chỉ là môn võ công tầm thường đối với bổn tọa mà thôi.

Tùng Vĩ quệt mũi nhìn thẳng vào mắt Huyết y nhân. Y nghĩ thầm: “Đôi thần nhãn của y sẽ tố giác y là ai.”

Như thể đọc được ý niệm trong đầu Tùng Vĩ, Huyết y nhân nói:

‐ Tiểu tử đang có nhận chân diện của bổn tọa à?

Tùng Vĩ gật đầu:

19

‐ Đúng. Tùng Vĩ muốn biết chân diện tôn giá. Bởi lẽ chính vì biết chân

diện mục của tôn giá mà dưỡng mẫu mới bị tôn giá giết chết.

Huyết y nhân cười nhạt rồi nói:

‐ Dưỡng mẫu Cơ Thục Nhi của ngươi biết quá nhiều, nên phải sớm rời bỏ

cuộc đời này mà thôi.

Đôi chân mày của Tùng Vĩ nhíu lại với ý nghĩ thầm: “Huyết y nhân xuất

hiện tại đây nhằm mục đích gì? Chẳng lẽ y đến chỉ để tán ngẫu với mình?”

Ý niệm đó trôi qua trong đầu Tùng Vĩ, buộc y phải lên tiếng hỏi:

‐ Tôn giá đến đây hẳn có mục đích. Và mục đích của tôn giá không ngoài

Cang Tùng Vĩ?

‐ Không sai.

‐ Tùng Vĩ muốn biết mục đích đó?

‐ Bổn nhân không muốn ngươi chống lại bổn nhân. Hơn thế nữa, bổn tọa

cho ngươi tọa thị chứng thấy thực lực võ công của bổn tọa như thế nào, để tiểu

tử có thời gian quyết định.

Huyết y nhân vừa nói vừa vận công. Ngay lập tức có một lớp huyết quang đỏ ối bao quanh toàn bộ thể pháp gã. Màn huyết quang kia che chắn từ

đầu đến chân, thậm chí Tùng Vĩ không còn thấy được ánh mắt của gã nữa.

Huyết y nhân nói:

‐ Cang Tùng Vĩ! Ngươi hãy nhìn hòn giả sơn đằng kia.

Tùng Vĩ định mắt nhìn hòn giả sơn cách Huyết y nhân độ năm trượng.

Tư thể pháp của Huyết y nhân, một đạo huyết quang đỏ ối bắn xẹt đến hòn giả sơn.

Không có một tiếng nổ nào phát ra nhưng hòn giả sơn lại bốc cháy khiến Tùng Vĩ phải giật mình nghĩ thầm: “Đá mà còn bốc cháy bởi chưởng khí của Huyết y nhân thì da thịt con người không cách chi chịu được.”

20

Huyết y nhân nhìn lại Tùng Vĩ:

‐ Tiểu tử đã nhận thức được võ công của bổn tọa chưa?

Đổi qua chất giọng ồm ồm, Huyết y nhân nói tiếp:

‐ Khi bổn tọa đảm nhận chức vị Minh chủ võ lâm, thì sẽ cho ngươi giữ

chức vị Tổng giáo đầu Tổng đàn võ lâm. Ngươi đồng ý chứ?

‐ Tại sao tôn giá lại ưu ái cho Cang Tùng Vĩ?

‐ Bởi chỉ có một kẻ duy nhất có thể cản đường bổn tọa.

‐ Chính là Cang Tùng Vĩ?

Huyết y nhân cười khảy rồi nói:

‐ Bổn tọa nghĩ như thế thôi. Nhưng để đối phó lại bổn tọa kiếp này e rằng tiểu tử không có đặng cơ hội đó.

‐ Nhưng tôn giá vẫn e dè Cang Tùng Vĩ.

‐ Đúng. Bổn tọa muốn thu phục ngươi. Mặt Tùng Vĩ đanh lại.

Y giả lả nói:

‐ Tôn giá muốn thu phục Tùng Vĩ, tất Tùng Vĩ có cơ may thắng tôn giá. Thế thì sao không thử nhỉ?

Y vừa nói, vừa thi triển “Vạn Tướng Di Thân Bộ”, phối hợp với Vô Minh

Tiên Khí công thẳng đến Huyết y nhân. Hai đạo chỉ Vô Minh Tiên Khí chia làm

hai đường thượng và hạ. Thượng thì công vào vùng thượng đẳng, hạ thì công

vào đan điền. Xuất ra chiêu công như thế, Tùng Vĩ dụng đến chín thành công

lực tu vi mà Ác Ma Nhân Cốc Thừa Tự đã truyền thụ.

Không một chút e dè, Huyết y nhân dựng chưởng ảnh đón thẳng đỡ

thẳng lấy hai đạo Vô Minh Tiên Khí của đối phương.

Ầm...

21

Tùng Vĩ ngã bật về phía sau, va lưng xuống sàn gạch không gượng đứng

lên được.

Huyết y nhân bước đến trước mặt Tùng Vĩ. Gã gằn giọng nói:

‐ Bổn nhân chưa muốn giao thủ với tiểu tử, sao tiểu tử lại muốn giao thủ

với bổn nhân?

Tùng Vĩ nhìn Huyết y nhân lồm cồm đứng lên. Y nói:

‐ Không phải tôn giá không muốn giết Tùng Vĩ đâu, mà vì chưa phải lúc

để lấy mạng Cang Tùng Vĩ thôi.

Đôi chân mày của Huyết y nhân cau lại. Tùng Vĩ nhướn mày nói tiếp:

‐ Nếu tôn giá muốn lấy mạng Tùng Vĩ thì đã dụng đến chưởng khí Hỏa chưởng khi nãy rồi... Tôn giá chưa thực hiện ý muốn loại trừ Cang Tùng Vĩ chẳng qua còn vướng mắc. Mà điều vướng mắc đó thì ở Tùng Vĩ, đó chính là bí

mật Ngọc Chỉ.

Huyết y nhân hừ nhạt một tiếng. Gã nói:

‐ Không sai. Tiểu tử đủ thông minh để đoán ra điều đó. Bổn tọa nghĩ sự

thông minh của ngươi sớm cho ngươi nhận biết ngươi phải làm gì.

Tùng Vĩ gượng cười:

‐ Theo ý tôn giá, Cang Tùng Vĩ phải làm gì?

Y còn chưa nói dứt câu buột miệng thốt lên:

‐ Ý... Coi chừng!

Câu nói không rõ nghĩa của Tùng Vĩ, buộc Huyết y nhân phải quay mặt nhìn lại.

Nhưng y hoàn toàn chẳng thấy gì sau lưng mình cả, liền quay ngoắt lại

Tùng Vĩ.

22

‐ Ngươi giở trò gì thế?

‐ Tại hạ vừa chớp thấy một con muỗi chực lao vào mặt tôn giá nên buột miệng thốt ra câu nói đó.

Chân mày của Huyết y nhân nhíu lại:

‐ Tiểu tử đừng giở trò với bổn tọa nữa.

‐ Tùng Vĩ lo cho tôn giá là chính mà.. Ôm quyền, Tùng Vĩ nói:

‐ Nếu tôn giá là Võ Lâm Minh Chủ, tôn giá làm gì trước tiên nào? Huyết y nhân cười khẩy rồi nói:

‐ Việc đầu tiên bổn tọa làm là giết ngươi.

Câu nói này của Huyết y nhân khiến Tùng Vĩ sững sờ. Y buột miệng hỏi:

‐ Tại sao?

‐ Ngươi là chiếc gai trong mắt bổn tọa. Huyết y nhân lắc đầu, gằn giọng nói:

‐ Đừng hy vọng vào bất cư người nào có thể thay đổi được định số này, cho dù kẻ đó có là Thượng Kỳ.

Huyết y nhân nói dứt câu, quay lưng thi triển khinh công, vụt cái đã mất

hút ra ngoài tầm mắt của Tùng Vĩ. Để lại trong đầu Tùng Vĩ một dấu hỏi thật

lớn: “Mục đính của y đến đây để làm gì? Chẳng lẽ chỉ muốn cho mình thị

chứng võ công và tặng một câu đầy ác ý... Thật sự mục đính của y là gì?”

Tùng Vĩ còn đang ngơ ngẩn với ý tưởng đó thì mọi người kéo đến. Vũ

Văn Hán Dương hỏi:

‐ Tùng Vĩ thiếu hiệp! Chuyện gì vừa xảy ra?

Tùng Vĩ ôm quyền nói:

23

‐ Một vị cao nhân vừa tìm đến Tùng Vĩ, cho một lời chỉ giáo thôi mà.

Tùng Vĩ ngáp một cái thật dài, rồi nói:

‐ Tiên sinh! Ngày mai chúng ta sẽ lên đường đến Loạn Thạch cốc chứ?

‐ Tất nhiên rồi, nếu công tử muốn.

‐ Nếu nói muốn thì vãn bối đi ngay bây giờ, nhưng khốn nỗi khi muốn đi thì lại buồn ngủ.

Nói dứt câu, Tùng Vĩ lại ngáp dài một lần nữa, rồi ôm quyền xá mọi người quay trở vào biệt phòng của mình.

Nằm dài trên trường kỷ. Tùng Vĩ gác tay lên trán, với câu hỏi trong đầu mình.

“Mục đích của Huyết y nhân trong lần xuất hiện này là gì? Y muốn mình

làm gì? Y có mục đích gì... mục đích gì?” Căng não để tìm câu trả lời, cuối cùng

Tùng Vĩ chìm vào giấc ngủ lúc nào mà y không biết.


Quay lại  l Xem tiếp 


BigKool BigKool
Vườn Hoàng Cung - Nông Trại Online Vườn Hoàng Cung
Khu Vườn Thần Kỳ Khu Vườn Thần Kỳ
Vườn Thủy Cung Vườn Thủy Cung
goPet Online goPet Online

C-STAT