LỤC TIỂU PHỤNG 1 - KIM BẰNG VƯƠNG TRIỀU
Nằm Cự Địch Quần Ma Khiếp Vía
Lục Tiểu Phụng nằm duỗi dài trên giường, trước mặt đặt một chung lớn đầy rượu.
Rượu không rớt ra ngoài chút nào vì chàng nằm yên không cử động, coi như người
chết rồi. Cặp mắt chàng nhắm lại, thủy chung không mở ra.
Lông mày chàng rất rậm, lông mi cũng dài. Trên môi chàng để hai hàng râu cắt
xén rất chỉnh tề.
Lão bản nương ngồi đối diện với Lục Tiểu Phụng ngắm nghía bộ râu mép của
chàng.
Mụ quả là thiếu phụ xinh đẹp phi thường với cặp lông mày cong vút, đôi mắt to
lớn,
đôi môi mọng mà tươi thắm chẳng khác trái đào chín. Bất luận là ai ngó thấy cũng
không nhịn được muốn ngoạm một miếng.
Nhưng chỗ khêu gợi nhất trong người mụ chẳng phải là gương mặt, cũng không
phải ở thân hình mà ở cái phong vận rất thành thuộc.
Đã là trai mà ngó thấy người đàn bà như mụ là nẩy lòng ham muốn.
Nhưng hiện giờ dường như mụ lại khoái hai hàng râu mép của Lục Tiểu Phụng. Mụ
ngắm nghía hồi lâu, lâu lắm, bỗng nổi lên tràng cười khanh khách nói :
-Hai hàng râu mép của Lục đại thiếu gia hoàn toàn giống hệt hai hàng lông mày.
Không trách người ta nói đại thiếu gia là người có bốn hàng lông mày.
Mụ cười tươi như hoa nở nói tiếp :
-Ai chưa nhìn thấy đại thiếu gia, nhất định không nghĩ ra được hai hàng lông mày
mọc ở trên môi.
Lục Tiểu Phụng vẫn không nhúc nhích. Bỗng chàng hít một hơi dài, chung rượu đầy
ở trước bỗng bị chàng hút lên miệng. "Ưïc" một cái, chàng nuốt rượu xuống bụng
rồi.
Lục Tiểu Phụng nhả hơi ra, cái chung không lập tức trở về chỗ cũ.
Lão bản nương hỏi :
-Đây là cách uống rượu của đại thiếu gia, hay là đại thiếu gia làm trò quỉ thuật
?
Lục Tiểu Phụng vẫn nhắm mắt, không mở miệng, chỉ đưa tay lên lau cái chén
không ở trước ngực.
Lão bản nương lại rót rượu vào chung cho chàng, nhưng mụ không nhịn được hỏi:
- -
-Ô hay ! Đại thiếu gia kêu tiện thiếp đến bồi tiếp đại thiếu gia uống rượu mà
sao cứ
nhắm mắt nằm thẳng cẳng như người chết, thậm chí không ngó tiện thiếp một lần
nào?
Lục Tiểu Phụng đành lên tiếng :
-Tại hạ không dám nhìn nương tử ?
Lão bản nương hỏi :
-Tại sao vậy ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Tại hạ sợ bị nương tử hấp dẫn.
Lão bản nương cắn môi hỏi :
-Đại thiếu gia cố ý muốn cho nhiều người nhận ra giữa tiện thiếp và đại thiếu
gia
có những vụ không rõ rệt mà lại sợ tiện thiếp hấp dẫn là nghĩa làm sao ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Là vì đấng trượng phu của nương tử.
Lão bản nương hỏi :
-Vì hắn ư ? Chẳng lẽ đại thiếu gia tưởng hắn thích làm con rùa sống ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Dù sao con rùa sống còn hơn con rùa chết.
Lục Tiểu Phụng không để lão bản nương mở miệng, chàng nói tiếp :
-Con người như hắn bất cứ chỗ nào và nơi đâu đều có thể bị người ta chặt đầu.
Hắn
quen biết rất nhiều người lại hiểu nhiều chuyện bí mật.
Lão bản nương chẳng thể không thừa nhận những điều này. Chu Đình quả là làm
lắm chuyện bí mật và kỳ quái cho nhiều người. Những người đó tuy tin hắn kín
tiếng
nhưng dù sao miệng người chết vẫn yên ổn hơn là người sống.
Giết người bịt miệng, hủy thi diệt tích là việc thông thường xảy ra như cơm bữa.
Lục Tiểu Phụng lại nói :
-Sau khi hắn chết rồi, tại hạ không tin rằng nương tử thủ tiết với hắn được một
năm.
Lão bản nương giương cặp lông mày lên, cười lạt hỏi :
-Lục đại thiếu gia coi tiện thiếp là hạng người nào ? Phan Kim Liên trong chuyện
Thủy Hử chăng ?
Lục Tiểu Phụng thản nhiên đáp :
-Đáng tiếc là dù nương tử có làm Phan Kim Liên, tại hạ cũng chẳng phải là Tây
Môn Khánh.
- -
Lão bản nương trợn mắt lên nhìn chàng rồi đột nhiên đứng phắt lên cắm đầu chạy
đi ngay.
Lục Tiểu Phụng vẫn nằm yên không nhúc nhích mà cũng không tỏ ý giữ mụ lại.
Nhưng lão bản nương vừa ra tới cửa, bỗng quay trở lại đứng gần đầu giường, hai
tay
chắp để sau lưng, mụ cười lạt hỏi :
-Phải chăng đại thiếu gia tưởng tiện thiếp thực sự không hiểu ý tứ của đại thiếu
gia? Chẳng lẽ đại thiếu gia cho là tiện thiếp ngu ngốc đến thế ?
Lục Tiểu Phụng hỏi lại :
-Nương tử không phải là...
Lão bản nương lớn tiếng ngắt lời :
-Đại thiếu gia gây chuyện long trời lở đất với hắn với hắn sao còn sợ người giết
hắn? Té ra đại thiếu gia cố ý để cho người ta nhận thấy tiện thiếp cùng đại
thiếu gia
tuy có mối liên quan mà tiện thiếp tỏ ra trong trắng, không thành quả phụ, đương
nhiên phải cầu đại thiếu gia bảo vệ cho hắn. Hắn được đại thiếu gia bảo vệ thì
người
nào muốn giết hắn ít ra cũng còn phải suy tính...
Máu nóng bốc lên, mụ lớn tiếng hơn nói tiếp :
-Nhưng sao đại thiếu gia không nghĩ giùm tiện thiếp. Vì đâu mà tiện thiếp phải
đeo
mo vào mặt một cách không minh bạch ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Nếu có phải vậy thì cũng là vì trượng phu của nương tử.
Lão bản nương đột nhiên không thốt ra được lời nữa.
Người đàn bà vì chồng mà phải hy sinh một điểm nào thì cũng là thiên kinh địa
nghĩa.
Lục Tiểu Phụng hững hờ nói tiếp :
-Vì thế mà chỉ cần trượng phu của nương tử đem lòng tin tưởng nương tử là đủ,
còn
miệng thế phôi pha, tưởng nương tử chẳng cần phải để ý.
Lão bản nương cắn môi ngơ ngẩn hồi lâu. Sau mụ không nhịn được hỏi nữa :
-Đại thiếu gia cho rằng hắn thực sự tín nhiệm tiện thiếp ?
Lục Tiểu Phụng uể oải thở dài hỏi lại :
-Sao nương tử không hỏi thẳng hắn câu này ?
Chàng hít một hơi chân khí làm cho chung rượu ở trước ngực chạy vào miệng rồi
nói :
-Bọn người Thanh Y Lâu không phải là hạng ngu dốt. Bây giờ họ sắp đến, nương tử
nên về cho lẹ.
- -
Lão bản nương trong mắt lộ vẻ quan thiết, mụ hỏi :
-Bọn chúng muốn kiếm đại thiếu gia thật ư ? Kiếm để làm gì ?
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng đáp :
-Cái đó chính tại hạ muốn hỏi chúng, không thì tại hạ cũng chẳng để bọn họ đến
kiếm mình.
oOo
Chu Đình ngồi trên ghế thái sư ngơ ngẩn xuất thần, chẳng hiểu hắn đang nghĩ vơ
vẫn điều chi?
Phải chăng nghĩ xem điều kỳ quái gì rồi sẽ xảy ra ?
Lão bản nương thoăn thoắt tiến vào. Mụ bọc hai ngón tay bằng tấm khăn nhỏ vừa
uốn éo tấm lưng thon vừa cau mặt hai lần.
Chu Đình lờ đi như không nhìn thấy.
Lão bản nương không nhịn được lên tiếng :
-Tiện thiếp đã về đây.
Chu Đình đáp :
-Ta đã ngó thấy rồi.
Lão bản nương cố làm ra vẻ thần bí nói :
-Tiện thiếp vừa uống rất nhiều rượu ở trong quán với Tiểu Phụng, bây giờ vẫn còn
choáng váng.
Chu Đình đáp :
-Ta biết rồi.
Lão bản nương chuyển động mục quang nói :
-Nhưng bọn tiện thiếp ngoài chuyện uống rượu, chẳng làm việc gì khác.
Chu Đình đáp :
-Ta biết rồi.
Lão bản nương ra vẻ tức mình la lên :
-Lão còn biết cái đếch gì ?
Chu Đình hững hờ đáp :
-Cái đếch thì ta không biết được.
Máu nóng của lão bản nương càng bốc mạnh, mụ lớn tiếng :
-Ta cùng gã trai ngồi uống rượu hàng nữa ngày trong phòng mà lão không ăn một
chút dấm chua nào, lại còn ngồi đây nghĩ vơ nghĩ vẫn.
- -
Chu Đình đáp :
-Bởi vì ta không có tư tưởng hồ đồ nên ta mới không ăn phải giấm chua.
Lão bản nương lại chắp tay để sau lưng nói :
-Một chàng trai như gã và một phụ nữ như ta nhốt vào trong căn phòng nhỏ, chẳng
lẽ hai người vẫn giữ mực thước mà uống rượu được chăng ?
Lão bản nương lại hỏi tiếp :
-Lão cho gã là hạng người nào ? Là thánh nhân hay Liễu Hạ Huệ ngồi chung xe
với đàn bà mà vẫn nhìn thẳng chứ không hề nhìn ngang lần nào ?
Chu Đình cười đáp :
-Ta biết gã là quân khốn kiếp, nhưng ta vẫn tín nhiệm gã.
Lão bản nương càng tức hơn, lớn tiếng :
-Lão không ghen vì tín nhiệm gã chứ không phải vì tín nhiệm ta ư ?
Chu Đình đáp :
-Đương nhiên ta tín nhiệm cả mụ.
Lão bản nương nói :
-Nhưng lão tín nhiệm gã hơn ta.
Chu Đình đáp :
-Mụ nên nhớ giữa chúng ta đã có một thời kỳ nối khố.
Lão bản nương cười lạt hỏi :
-Hai người là bạn hữu mấy chục năm, sao bây giờ lại trở mặt thành thù, thậm chí
chẳng ai nhìn đến ai hay nói với nhau một lời nào cả ?
Chu Đình thản nhiên đáp :
-Vì gã là quân khốn kiếp mà ta cũng là quân khốn kiếp.
Lão bản nương nhìn Chu Đình rồi không nhịn được bật lên tiếng cười khúc khích,
mụ lắc đầu cười nói :
-Hai vị là quân khốn kiếp như thế nào, ta chẳng biết tí gì mà càng nghĩ lại càng
hồ
đồ.
Chu Đình đáp :
-Vụ chúng ta là quân khốn kiếp dĩ nhiên mụ không hiểu được, vì mụ chẳng phải là
quân khốn kiếp.
Lão bản nương mỉm cười nói :
-Lão nói câu này thì con nghe được.
Chu Đình cười xòa nói:
-Mụ có là quân khốn kiếp thì cũng chỉ là quân khốn kiếp nhỏ xíu mà thôi.
- -
oOo
Lục Tiểu Phụng đang nhắm mắt nằm ruỗi dài nguyên chỗ. Trước ngực đặt một
chung rượu đầy.
Chung rượu này lão bản nương đã rót cho chàng trước khi mụ ra về.
Dĩ nhiên Lục Tiểu Phụng không vì rót chung rượu mà phải đứng lên.
Cái giường chàng năm rất êm ái dễ chịu. Hiện giờ trông khắp thiên hạ không mấy
người yêu cầu chàng bước xuống khỏi giường được.
Tấm áo choàng màu hồng của Lục Tiểu Phụng treo trên mắc ở đầu giường. Bất
luận đi đâu chàng cũng khoác tấm áo này. Vì thế hễ ai ngó thấy tấm áo choàng màu
hồng là biết ngay nhất định chàng ở quanh đây.
Trong phòng có bóng người thấp thoáng ánh vào giấy dán cửa sổ. Thiết Diện Phán
Quan và Câu Hồn Thủ đã ngó thấy tấm áo màu hồng. Hai người bèn đẩy cửa sổ
chuồn vào. Chúng đi tới đầu giường trợn mắt lên nhìn Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng vẫn nằm thẳng cẳng trên giường như người chết, tuyệt không phản
ứng chi hết. Thậm chí chàng còn giống người tắt thở.
Thiết Diện Phán Quan lớn tiếng hỏi:
-Phải chăng đại thiếu gia là Lục Tiểu Phụng ?
Vẫn chẳng thấy phản ứng gì.
Câu Hồn Thủ chau mày lạnh lùng hỏi:
-Có phải người này chết rồi không ?
Thiết Diện Phán Quan cười lạt đáp:
-Có thể lắm hạng người này không sống lâu được.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên mở bừng mắt ngó hai người một cái, nhưng rồi nhắm lại
ngay. Miệng chàng lẩm nhẩm:
-Lạ thiệt ! Dường như ta vừa ngó thấy có hai người vào nhà này.
Thiết Diện Phán Quan lại lớn tiếng:
-Trong nhà vẫn co hai người.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Có hai người vào nhà ư ? Sao ta không nghe tiếng gõ cửa ?
Câu Hồn Thủ đáp:
-Ta có gõ cửa đâu mà ngươi nghe tiếng ?
Lục Tiểu Phụng giương mắt lên dòm ngó bọn chúng rồi đột nhiên hỏi:
- -
-Các người có phải là người thật không ?
Thiết Diện Phán Quan tức giận hỏi lại:
-Không phải người chẳng lẽ là quỷ sống chăng ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Ta không tin.
Câu Hồn Thủ hỏi:
-Sao lại không tin ?
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng đáp:
-Nếu là người thì lúc vào phòng ta phải gõ cửa trước, chỉ có loài dã cẩu mới
sùng
sục nhảy qua cửa sổ lẻn vào.
Câu Hồn Thủ biến sắc, đột nhiên vung roi quất xuống Lục Tiểu Phụng.
Hắn chẳng những là một trong bốn tay đại cao thủ chuyên sử song câu tại Quan
Nội, mà công phu xử Xà bì tiên cũng khá cao minh. Cây roi của hắn bằng da rắn
kết
lại.
Người ta nói hắn có thể dùng cây tiên này để đập nát hạt đào đặt trên ba tấm đậu
hủ.
Con người Lục Tiểu Phụng dĩ nhiên so với hạt đào còn lớn hơn nhiều mà chàng lại
giống người chết nằm đừ trước mặt hắn. Cây roi quất xuống mười phần đết chín là
ăn
chắc.
Dè đâu Lục Tiểu Phụng giơ hai ngón tay lên khẽ bóp một cái, tựa hồ gã ăn xin bóp
một con bọ thối tha. Chàng đã nắm được cây roi giống như con linh xà của đối
phương.
Thủ pháp này không phải Hoa Mãn Lâu truyền thụ cho chàng mà là chàng đã dạy
Hoa Mãn Lâu.
Hiện giờ Câu Hồn Thủ lâm vào tình trạng giống như Thôi Nhất Động bị Hoa Mãn
Lâu dùng hai ngón tay kẹp chặt lưỡi đao. Mặt hắn lúc xanh lè, lúc trắng bệch,
lúc đỏ
bừng.
Hắn vận dụng toàn lực mà chẳng tài nào giật được cây roi kẹp trong hai ngón tay
Lục Tiểu Phụng ra.
Lục Tiểu Phụng vẫn nằm yên một cách rất khoan khoái. Chung rượu trên ngực
chàng không đổ ra lấy nửa giọt.
Thiết Diện Phán Quan đứng bên thấy thế, khóe mắt cũng lộ vẻ khủng khiếp. Đột
nhiên hắn cười rộ nói :
-Bọn tại hạ chỉ muốn thử xem đây có đúng là Lục Tiểu Phụng hay không mà thôi.
- -
Câu Hồn Thủ nói theo :
-Thói đời đang đà xuống dốc, lòng người chẳng thành thực như trước. Trên chốn
giang hồ mỗi ngày một sản xuất nhiều của giả. Tưởng Lục bằng hữu không nên trách
bọn tại hạ về chuyện thất lễ này.
Hai người một tung một hứng tìm cách hạ đài.
Lục Tiểu Phụng nằm im nhắm mắt tựa hồ đã ngủ say.
Câu Hồn Thủ hồi lâu không nhịn được, hắng đặng hai tiếng rồi nói :
-Lục bằng hữu dĩ nhiên đã biết bọn tại hạ là ai rồi !
Chừng như hắn muốn nhắc Lục Tiểu Phụng đừng quên những nhân vật ở Thanh Y
Lâu chẳng phải là hạng người để chàng coi thường.
Thiết Diện Phán Quan nói theo :
-Bọn tại hạ chuyến này đến đây bất quá vâng lệnh trên... Lục bằng hữu dời gót
ngọc theo bọn tại hạ trở về một chuyến. Bọn tại hạ chẳng những phụ trách việc
đưa
đón mà còn bảo đảm không đụng đến một sợi lông của Lục bằng hữu.
Lục Tiểu Phụng uể oải thở ra một hơi rồi nói :
-Theo các vị về làm chi ? Lão bản nương của các vị không chịu bồi tiếp ta trong
giấc ngủ.
Thiết Diện Phán Quan xịu mặt lại, cất giọng lạnh lùng đáp :
-Bọn tại hạ làm gì có lão bản nương ? Chỉ ở đây mới có.
Lục Tiểu Phụng sa sầm nét mặt nói :
-Các vị đã biết rõ vụ này thì mau trở về nói cho họ Vệ của các vị ở trên lầu
biết
hay hơn hết là y đừng động đến Chu Đình, không thì ta cho một mớ lửa đốt sạch
một
trăm lẻ tám tòa Thanh Y Lâu của các vị đó.
Thiết Diện Phán Quan cười nhạt nói :
-Bọn ta giết Chu Đình há chẳng phải làm điều hay cho Lục bằng hữu ?
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng hỏi lại :
-Chẳng lẽ các vị còn chưa nghe người ta nói tại hạ trước giờ không ưa đàn bà goá
?
Thiết Diện Phán Quan đáp :
-Chỉ cần Lục bằng hữu chịu theo bọn ta một chuyến là ta bảo đảm không để cho
lão bản nương thành góa phụ...
Hắn chưa dứt lời, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
Không phải bên ngoài có người gõ cửa, mà người gõ cửa chẳng hiểu đã vào nhà từ
lúc nào.
Người này không phải dùng tay để gõ cửa vì y không có tay.
- -
Trời đã huỳnh hôn.
Bóng tịch dương từ ngoài cửa sổ chiếu đúng vào mặt người gõ cửa, đây không thể
là một gương mặt.
Cái mặt này đã bị người ta hớt đi một nửa về mé tả, vết thương bây giờ đã khô
đét
và co lại khiến cái mũi và tròng mắt đều lệch lạc không còn hình thù gì nữa. Cái
mũi
không còn là cái mũi mà là nữa cái. Cặp mắt cũng chỉ còn một con.
Mũi bên tả của hắn đã biến thành một lỗ sâu hoắm đen sì.
Góc trán bị người ta lấy mũi dao rạch chữ thập vào. Hai tay bị chặt từ cổ tay.
Hiện
giờ tay mặt lắp một cái thiết câu hào quang lấp loáng, tay trái lắp một quả
thiết cầu
lớn hơn đầu người. Đem Thiết Diện Phán Quan so với người này thì hắn biến thành
con người mặt trắng phong tư anh tuấn.
LỤC TIỂU PHỤNG 1 - KIM BẰNG VƯƠNG TRIỀU
Sợ Ai Không Sợ, Sợ Mỹ Nhân
Quái nhân đứng bên trong cửa dùng cái thiết câu để gõ cửa. Hắn lạnh lùng nói:
-Ta là người chứ không phải dã cẩu. Khi vào phòng người khác bao giờ cũng gõ
cửa.
Lúc hắn nói, gương mặt bị người ta hớt một nửa không ngớt co rúm lại thêm nhăn
nhó, đã giống người khóc mà cũng giống người cười.
Ngó thấy quái nhân, Thiết Diện Phán Quan cũng không nhịn được, người run bần
bật.
Hắn chưa phát giác quái nhân ở đâu tới, có việc gì?
Câu Hồn Thủ lùi lại hai bước cất tiếng hỏi:
-Liễu Dư Hận?
Quái nhân từ trong cổ họng phát ra tiếng cười như tiếng đao chặt sắt rồi đáp:
-Không ngờ trên cõi đời này còn có người nhận ra ta được. Hay lắm! Hay lắm!
Thiết Diên Phán Quan ngơ ngác hỏi:
-Các hạ là Ngọc Diện Lang Quân Liễu Dư Hận đấy ư?
Hắn lẩm bẩm:
-Con người thế kia mà kêu bằng Ngọc Diện Lang Quân thì thật là kỳ.
Quái nhân lẳng lặng không đáp. Vẻ mặt buồn rầu, tự nói một mình:
-Đa tình tự cổ không dư hận, vãng sự như yên bất kham đề. Hiện này Ngọc Diện
Lang Quân chết rồi, đáng hận là Liễu Dư Hận hãy còn sống.
Thiết Diện Lang Quân biến sắc hỏi:
-Các hạ ... các hạ đến đây làm chi ?
Dường như hắn rất sợ quái nhân. Tiếng nói run run mà lạc giọng.
Liễu Dư Hận lạnh lùng đáp:
-Mười năm trước Liễu Dư Hận cũng tưởng mình chết rồi. Không ngờ vẫn phải sống
mãi cho đến bây giờ, Liễu mỗ tới đây để tìm chết mà thôi.
Thiết Diện Phán Quan hỏi:
-Tại sao các hạ lại muốn chết ?
Liễu Dư Hận đáp:
- -
-Vì ngươi không muốn cho ta chết thì ta phải làm cho ngươi chết.
Thiết Diện Phán Quan sững sốt đứng ngay người ra.
Câu Hồn Thủ cũng nét mặt xám xanh.
Giữa lúc ấy, mọi người lại nghe có tiếng gõ cửa nổi lên.
Lần này thì người gõ cửa còn ở bên ngoài nhưng đột nhiên y đã tiến vào. Cửa
không mở y cũng vào được.
Cánh cửa bằng ván gỗ rất dầy ở trước mặt y cũng biến thành tờ giấy mỏng.
Y không dùng một thứ gì để đập cửa mà cũng chẳng đá chân vào, cứ đi tự nhiên
tiến về phía trước là cánh cửa trước mặt tan nát ra liền
Nhưng coi người y chẳng có vẻ gì ngang ngạnh cứng cỏi mà còn là con người văn
nhược thư sinh phong độ rất hòa nhã. Gương mặt trắng trẻo sạch sẽ, bao giờ cũng
lộ
nụ cười.
Y mỉm cười nói:
-Tại hạ cũng là người và cũng gõ cửa.
Thiết Diện Phán Quan phát giác lúc y cười, trong khoé mắt lại đầy sát khí mà sắc
như luỡi dao.
Câu Hồn Thủ tiến gần thêm mấy bước, la thất thanh:
-Tiêu Thu Vũ !
Người kia mỉm cười đáp:
-Hay lắm ! Các hạ là người có kiến thức, nhãn lực cũng hay lắm !
Thiết Diện Phán Quan lại lộ vẻ xúc động hỏi:
-Phải chăng là Đạon Trường kiếm khách Tiêu Thu Vũ.
Người kia gật đầu thở dài đáp:
-Thu phong, thu vũ sầu sát nhân. Vì thế mỗi khi giết người ta không khỏi buồn
tủi.
Thiết Diện Phán Quan không nhịn được hỏi:
-Buồn rầu vì nỗi gì ?
Tiêu Thu Vũ hững hờ đáp:
-Bây giờ cái buồn của ta là không hiểu ta hạ thủ giết ngươi hay là Liễu huynh
phải
ra tay ?
Thiết Diện Phán Quan lại cười lớn, nhưng tiếng cười tựa hồ bị ứ lại trong cổ
họng.
Chính hắn nghe mình cười cũng tưởng là mình khóc.
Câu Hồn Thủ càng chân tay luống cuống không ngớt nhìn ngang nhìn ngửa, tựa hồ
muốn kiếm đường ra.
Đột nhiên nghe tiếng người cười hỏi:
- -
-Ông bạn tìm chi vậy? Phải chăng ông bạn tìm đôi Ngân Câu ?
Người nay đứng trước cửa sổ mặt ốm nhắt và đem nhẻm.
Thân hình vừa bé nhỏ vừa thấp lùn nhưng mặt đỏ như lửa. Tay cầm đôi ngân câu và
chính là đôi Ngân Câu của Câu Hồn Thủ.
Y mỉm cười nói tiếp:
-Thiết Câu thì ta đã đem lại giúp ông bạn. Vậy ông bạn đón lấy.
Người đó nói rồi khẽ vung tay một cái. Cặp Ngân Câu từ từ bay về phái Câu Hồn
Thủ một cách rất chậm chạp tựa hồ như có một bàn tay vô hình đang đỡ ở dưới.
Thiết Diện Phán Quan nhận ra được người này, la thất thanh:
-Phải chăng các hạ là Thiên Lý Độc Hành Độc Cô Phương?
Độc Cô Phương gật đầu đáp:
-Tại hạ trước nay ít khi tiền vào phòng người khác nhưng lần này ra ngoài lệ đó.
Lời nói vừa dứt đã không thấy người đâu nữa.
Đột nhiên hắn xuất hiện ở trước cửa ra vào và gõ cạch cạch mấy tiếng. Tiếng gõ
cửa vừa vang lên đã thấy hắn đứng trước cửa sổ. Hắn do cửa sổ chuồn vào cười rộ
nói:
-Tại hạ là người nên trứơc khi vào nhà đã gõ cửa.
Cánh cửa vào hiển nhiên đã bể tan tành mà hắn còn quay ra gõ rồi mới chạy lại
phía cửa sổ tiến vào.
Câu Hồn Thủ đón lấy song câu của mình rồi đột nhiên lớn tiếng hỏi:
-Các hạ cũng kiếm bọn tại hạ để phiền nhiễu chăng?
Độc Cô Phương lạnh lùng đáp:
-Tại hạ không giết loài dã cẩu mà chỉ coi người khác hạ sát.
Hắn mạnh dạn kéo ghế ngồi gần sát cửa sổ.
Cảnh vật ngoài cửa sổ biến đổi rất nhiều.
Lục Tiểu Phụng vẫn nằm yên trên giường một cách rất thoải mái. Dường như bất
luận một việc gì xẩy ra ở đây cũng hoàn toàn không can hệ đến chàng.
Liễu Dư Hận, Tiêu Thu Vũ, Độc Cô Phương là những người mà chàng đã biết cả.
Trên chốn giang hồ ít ai không biết đến ba nhân vật này nhưng bây giờ mà Lục
Tiểu Phụng vẫn nằm yên trên giường không bước xuống thì những người như chàng
lại càng rất hiếm. Dường như chàng chuẩn bị cứ nằm ỳ ra ở trên giường.
Độc Cô Phương, Tiêu Thu Vũ, Liễu Dư Hận, nếu ba người này mà vẫn chưa phải là
người lạnh lẽo nhất, cổ quái nhất thì cùng vào hạng hiếm có trên đời. Thế mà
hiện giờ
họ xuất hiện cả ở nơi đây kể cũng là một chuyện lạ. Họ đến đây để làm gì?
- -
Câu Hồn Thủ tuy trong lòng khiếp sợ nhưng vẫn làm bộ lạnh lùng hỏi:.-Giữa Thanh
Y Lâu và ba vị vốn không có hiềm khích gì, tại sao hôm nay ba vị lại đến tìm anh
em
tại hạ?
Tiêu Thu Vũ đáp:
-Vì ta thích thế.
Hắn cười rộ nói tiếp:
-Trước nay ta thích giết ai là giết người đó. Bữa nay ta muốn giết các ngươi nên
tới
đây để hạ sát.
Câu Hồn Thủ liếc mắt nhìn Thiết Diện PHán Quan rồi thủng thẳng hỏi:
-Còn các hạ không thích thì sao?
Tiêu Thu Vũ đáp:
-Khi ta không thích thì ngươi có quỳ xuống mà năn nỉ ta hạ sát, ta cũng chẳng
thèm
động thủ.
Câu Hồn Thủ buông tiếng thở dài.
Giữa lúc ấy, Thiết Diện Phán Quan vọt lên không xoay mình đi. Trong tay hắn đã
cầm đôi bút phán quan đen sì, quét ngang nhằm điểm vào huyệt Nghinh Vương trên
người Liễu Dư Hận.
Chiêu thức của Thiế Diện Phán Quan tuy chẳng có gì là ngoạn mục nhưng mau lẹ
và chuẩn đích phi thường.
Liễu Dư Hận vẫn lờ đi như chưa ngó thấy cặp phán quan bút.
Hắn tiến lên một bước, bỗng nghe đánh " sộp " một tiếng. Cặp phán quan bút của
Thiết Diện Phán Quan đã đồng thời đâm vào đầu vai và trước ngực Liễu Dư Hận.
Đồng thời trái Thiết Cầu ở trong tay Liễu Dư Hận đá đánh trúng vào mặt Thiết
Diện Phán Quan một đòn nặng.
Thiết Diện Phán Quan đột nhiên bể mặt. Hắn chưa kịp bật tiếng rú đã ngã ngửa ra
nhưng Thiết Câu ở trong tay mặt Liễu Dư Hận đã móc lấy người hắn không để té
xuống.
Cặp phán quan bút của Thiết Diện Phán Quan cắm vào da thịt Liễu Dư Hận tuy
không trúng huyệt đạo nhưng đâm rất sâu.
Liễu Dư Hận tựa hồ không cảm giác thấy gì hết. Hắn lạnh lùng nhìn bộ mắt máu
thịt bầy nhầy của Thiết Diện Phán Quan lạnh kùng hỏi:
-Té ra cái mặt này không phải bằng sắt sao lại kêu bằng Thiết Diện?
Thiết Câu giơ lên, Thiết Diện Phán Quan bay qua cửa sổ ra ngoài để đi bái kiến
Phán Quan thật.
- -
Giữa lúc ấy cặp Ngân Câu của Câu Hồn Thủ cũng vung lên và bay ra ngoài cửa sổ.
Người hắn còn ở trong nhà, mặt xám như tro tàn. Hai tay rũ xuống, những khớp
xương tay đều máu chảy đầm đìa.
Thanh đoản kiếm trong tay Tiêu Thu Vũ máu vẫn còn nhỏ giọt.
Hắn mỉm cười ngó Câu Hồn Thủ nói:
-Xem chừng từ này trở đi hai tay của ông bạn chẳng thể bắt được hồn ai nữa.
Câu Hồn THủ không ngớt nghiến răng vang lên những tiếng ken két. Đột nhiên
hắn quát hỏi:
-Sao ngươi còn chưa giết ta?
Tiêu Thu Vũ lạnh lùng đáp:
-Vì bây giờ ta không cao hứng giết ông bạn. Ông bạ trở về bảo cho đồng bọn ở
Thanh Y Lâu hay trong vòng hai tháng tốt hơn hết hãy ngoan ngoãn nằm yên trên
lầu, nếu không thì ta e rằng khó lòng sống nổi.
Câu Hồn Thủ biến đổi sắc mặt mấy lần, không nói gì nữa, hắn cắm đầu đi ra cửa.
Không ngờ Độc Cô Phương đột nhiên lại xuất hiện ra trước mặt lạnh lùng nói:
-Ngươi đã do cửa sổ tiến vào thì bây giờ cũng do đường cửa sổ mà ra.
Câu Hồn Thủ hằm hằm nhìn hắn nhưng rồi cũng nhảy cửa sổ chuồn ra.
Liễu Dư Hận đang chăm chú nhìn cảnh đêm tối tịch mịch bên ngoài. Hai cây phán
quan bút hãy còn cắm ở trên người hắn.
Tiêu Thu Vũ tiến lại nhẹ nhàng nhổ ra cho hắn rồi ngó máu chảy đầm đìa trước
ngực hắn. Cặp mắt họ Tiêu vốn lạnh như băng lúc này tựa hồ lộ vẻ đồng tình và
thương xót.
Liễu Dư Hận bỗng thở dài nói:
-Đáng tiếc, đáng tiếc.
Tiêu Thu Vũ hỏi:
-Có phải đáng tiếc là lần này ông bạn lại không chết?
Liễu Dư Hận không đáp. Tiêu Thu Vũ cũng thở dài lộ vẻ buồn rầu đáp:
-Tội gì mà ông bạn khổ tâm như vậy?
Độc Cô Phương cũng thở dài nói:
-Ngươi làm đứt ruột người khác thì chính ngươi cũng pahỉ đứt ruột.
Trong nhà đã có một người chết. Cuộc ẩu đả xảy ra rất náo loạn mà Lục Tiểu
Phụng vẫn mặc kệ, tưởng chừng không ngó thấy mới thật là kỳ. Kỳ hơn nữa là ba
người kia dường như cũng không nhìn thấy chàng và tựa hồ không biết có người nằm
trên giường.
- -
Giữa lúc ấy đột nhiên ngọn gió đêm đưa tiếng nhạc du dương tới. Khúc nhạc vang
lừng và rất lọt tay như tiên nhạc.
Độc Cô Phương phấn khởi tinh thần và trầm giọng nói:
-Đến nơi rồi!
-Ai đến nơi?
Nhân vật này tấu nhạc mà tiếng nhạc mỹ diệu thế?
Lục Tiểu Phụng cũng nghe thấy rồi. Khúc nhạc này bất luận là của ai cũng được
chú ý lắng tai nghe.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên phát giác trong nhà đang đầy mùi máu tanh chợt biến
thành mùi thơm ngào ngạt.
Đây là mùi hom thơm nhất trong các mùi hoa theo gió bay lại, tiếp theo là tiếng
nhạc du dương.
Chớp mắt khắp vòm trời chỗ nào cũng giàn giụa mùi hương kỳ diệu.
Sau nữa trong nhà tối đen bỗng sáng lòa.
Lục Tiểu Phụng bây giờ không nhịn được nữa phải mở mắ t ra, chà ng phát giác
trong nhà đầy hoa tươi nhảy múa.
Đủ các thứ hoa từ ngoài cửa sổ bay vào rồi nhẹ nhàng hạ xuống đất.
Trên mặt nền nhà dường như đã trải một tấm thảm bằng hoa tươi từ trong nhà ra
đến ngoài cửa.
Một người đủng đỉnh từ ngoài cửa tiến vào.
Lục Tiểu Phụng đã coi rất nhiều phụ nữ. Người đẹp có mà người xấu cũng có.
Nhưng suốt đời chàng chưa từng thấy ai tuyệt mỹ như nữ lang này.
Nữ lang mặc tấm áo đen bằng tơ mềm. áo nàng chùng quét đất thướt tha trên tấm
thảm hoa.
Mái tóc đen trên đầu nữ lang xoà xuống trên vai. Da mặt nàng trắng và xanh mướt.
Cặp mắt nàng đen láy và sáng ngời.
Nữ lang không đeo một thứ trang sức nào khác mà cũng không mượn vẻ đẹp nào ở
bên ngoài.
Nữ lang lững thững đi vào rồi đứng yên trên đống hoa tươi.
Những bông hoa rực rỡ màu sắc trài dưới nền nhà vì nàng mà bị lu mờ.
Cái đẹp của nữ lang không phải là cái đẹp trên thế gian mà là cái đẹp siêu phàm
thoát tục, cái đẹp không thể bình luận hay tả bằng ngòi bút.
Liễu Dư Hận, Tiêu Thu Vũ, Độc Cô Phương len lén lùi vào góc nhà, vẻ mặt dường
như rất cung kính.
- -
Lục Tiểu Phụng dường như đã ngừng hơi thở nhưng chàng vẫn chưa ngồi dậy.
Hắc y thiếu nữ lẳng lặng ngưng thần nhìn chàng bằng cặp mắt trong suốt như giọt
sương đọng trên ngọn Mai Côi buổi sáng sớm.
Thanh âm nàng cũng nhẹ nhàng như hơi gío mà là ngọn gió xuân lay động mặt
nước trên ngọn núi ở đằng xa.
Nụ cười của nữ lang rất thần bí, thần bí như tiếng sao vi vu từ đằng xa đưa lại,
lay
chuyển hời hợt khiến người ta vĩnh viễn không biết đâu mà mò.
Nữ lang ngưng thần nhìn Lục Tiểu Phụng mỉm cười rồi đột nhiên quỳ xuống trước
mặt chàng.
Cử động của nàng coi chẳng khác một đám mây trắng lư lửng hạ xuống nhân gian.
Lục Tiểu Phụng không thể nằm im trên giường được nữa.
Đột nhiên chàng nhảy vọt lên. Người chàng biến thành viên đạn bắn tung xuyên
qua đình màn.
Tiếp theo " bình " một tiếng vang lên, chàng đã phá thủng nóc nhà.
ánh trăng do lỗ thủng chiếu xuống, người chàng không thấy đâu nữa.
Cặp mắt to tướng của một vị tiểu cô nương đứng trên hoa, phía sau hắc y thiếu nữ
giương lên thao láo ra chiều kinh ngạc.
Lục Tiểu Phụng tựa hồ đột nhiên nhìn thấy ma quỷ nên mới bỏ chạy lạc lõng.
Vị tiểu cô nương kia sợ bắn người, không nhịn được hằn học hỏi :
-Công chúa đối với y lễ mạo như vậy mà tại sao y chạy trốn? Y sợ gì vậy?
Hắc y thiếu nữ không trả lời trực tiếp câu hỏi của tiểu cô nương. Nàng từ từ
đứng
dậy, nhẹ nhàng vuốt tóc như bóng mây trôi. Cặp mắt sáng người của nàng lộ vẻ
quái
lạ. Sau một lúc lâu nàng cất giọng nói khẽ:
-Y quả là người thông minh, thông minh tuyệt vời.
Trong tay Lục Tiểu Phụng còn cầm chung rượu. Rượu trong chung quá ổưa đã vãi
ra người chàng.
Chàng sấn vào nhà Hoắc lão đầu.
Lúc này Hoắc lão đầu đang uống rượu.
Đây là một căn nhà gỗ hủ lậu cô đơn, dựng lên trong khu rừng táo trên sườn núi.
Tuy căn nhà đã cũ nhưng bên trong có quét tước rất sạch sẽ. Cách bài trí cũng
khả
quan.
Người Hoắc lão đầu cũng giống như căn nhà gỗ, thấp lùn bé nhỏ, cô đơn, sạch sẽ
và sáng sủa.
- -
Lão đang ngồi trên cái ghế nhỏ xinh xắn uống rượu..Mùi rượu rất thơm. Trong nhà
bày hai hàng hũ lớn hũ nhỏ toàn là hũ rượu và dường như toàn là rượu ngon.
Hoắc lão đầu thấy Lục Tiểu Phụng tay cầm chung rượu, không nhịn được phải bật
cười gãi đầu hỏi:
-Phải chăng đại thiếu gia sợ ta không biết đại thiếu gia tới đây là để uống rượu
mà
phải cầm chung rượu đến nhắc nhở ta?
Lục Tiểu Phụng cũng cười đáp:
-Lúc tại hạ chạy đi hốt hoảng đến nỗi suýt nữa không kịp mặc quần còn thì giờ
đâu
mà buông chung rượu xuống. Huống chi trong chung còn rượu vứt bỏ giữa đường thật
cũng đáng tiếc.
Hoắc lão đầu lấy làm kỳ chau mày hỏi:
-Chuyện gì mà làm cho đại thiếu gia hốt hoảng dữ vậy?
Thực tình lão nghĩ không ra vì trước nay Lục Tiểu Phụng rất gan lỳ, những chuyện
tầy đình chàng cũng coi thường.
Lục Tiểu Phụng thở dài nhăn nhó cười đáp:
-Thực ra chẳng có chuyện gì quan trọng mà chỉ vì một nữ nhân vào nhà tại hạ.
Hoắc lão đầu cười lớn hơn nói:
-Ta nhớ rằng trong nhà đại thiếu gia dường như ngày nào cũng có con gái đến mà
chẳng lần nào đại thiếu gia phát sợ đến phải bỏ chạy.
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Nhưng nữ nhân này có chỗ khác đặc biệt.
Hoắc lão đầu hỏi:
-Khác biệt chỗ nào?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Chỗ nào cũng khác cả.
Hoắc lão đầu cười híp mắt lại hỏi:
-Chẳng lẽ là một mụ đàn bà xấu như quỷ dạ xoa?
Lục Tiểu Phụng lập tức lắc đầu thật mạnh đáp:
-Chẳng những không xấu như quỷ dạ xoa mà mỹ diệm như thiên tiên, cao quý như
công chúa.
Hoắc lão đầu cười hô hố hỏi:
-Thế thì đại thiếu gia còn sợ gì? Sợ nàng cưỡng gian chăng?
Lục Tiểu Phụng cười đáp:
- -
-Nếu thực sự được nàng cưỡng gian thì có người cầm cám cán chổi đuổi tôi cũng
không đi, can chi mà chạy?
Hoắc lão đầu hỏi:
-Vậy y đã làm gì mà đại thiếu gia phải bở vía cúp đuôi chạy trốn?
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp:
-Nàng quỳ xuống trước mặt tại hạ.
Hoắc lão đầu giương mắt lên nhìn chàng, mũi lão tựa hồ dài thêm một tấc.
Lục Tiểu Phụng dường như sợ lão không hiểu liền giải thích ngay :
-Nàng tiến vào nhà tại hạ rồi đột nhiên quỳ xuống trước mặt mà quỳ cả hai chân
chứ không phải một.
Hoắc lão đầu thở dài sườn sượt nói:
-Trước nay ta vẫn nhận đại thiếu gia là người bạn trẻ rất thông thường, chẳng có
bệnh tật chi cả nhưng bây giờ ta lại bắt đầu nẩy dạ hoài nghi.
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười hỏi:
-Bây giờ lão gia hoài nghi tại hạ mắc bệnh chăng?
Hoắc lão đầu hỏi lại:
-Một nữ lang đẹp như thiên tiên đến nhà quỳ xuống trước mặt đại thiếu gia mà đại
thiếu gia khiếp sợ chạy lạc lõng ư?
Lục Tiểu Phụng gật đầu đáp:
-Chẳng những chạy lạc lõng mà lại xuyên thủng đình màn, phá thủng nóc nhà để
chạy trốn.
Hoắc lão đầu thở dài nói:
-Xem chừng không những đại thiếu gia không mắc bện tầm thường mà đầu óc bị
tổn thương rất trầm trọng.
Lục Tiểu Phụng cãi:
-Chính vì đầu óc tại hạ rất minh mẫn nên mới chạy trốn.
Hoắc lão đầu " ủa " lên một tiếng.
Lục Tiểu Phụng nói tiếp:
-Tại hạ đã bảo không những nàng đẹp lắm mà lại danh đầu rất lớn.
Hoắc lão đầu hỏi:
-Y ở môn phái nào mà danh đầu rất lớn?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-So vứoi công chúa còn lớn hơn.
Hoắc lão đầu hỏi:
- -
-Đại thiếu gia đã nhìn thấy công chúa bao giờ chưa?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Chưa, nhưng tại hạ biết rồi. Nàng đã dùng ba tay bảo tiêu thì dù là công chúa
chân
chính cũng không thể thỉnh được những vị này.
Hoắc lão đầu hỏi:
-Ba nhân vật bảo tiêu đó là những ai?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Liễu Dư Hận, Tiêu Thu Vũ và Độc Cô Phương.
Hoắc lão đầu chau mày hỏi:
-Phải chăng là Liễu Dư Hận khi gặp cuộc chiến là đánh liều mạng?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Chính hắn.
Hoắc lão đầu hỏ i:
-Tiêu Thu Vũ con người có dáng văn nhược thư sinh mà sức khỏe hơn bò rừng phải
không?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Đúng rồi.
Hoắc lão đầu hỏi:
-Còn Độc Cô Phương hành tung bất định đi đâu chỉ có một mình chứ gì?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Chính thị.
Hoắc lão đầu hỏi:
-Cả ba nhân vật này làm bảo tiêu cho thiếu nữ đó ư?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Đúng thế.
Hoắc lão đầu hỏi:
-Y có ba người bảo tiêu như vậy mà lại quỳ xuống trước mặt đại thiếu gia ư?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Phải rồi.
Hoắc lão đầu không nói nữa, tự rót một chung rượu đưa lên miệng uống.
Lục Tiểu Phụng cũng cầm chung rượu còn lại ít rượu uống hết rồi nói:
-Bây giờ lão gia hiểu rõ rồi chứ?
Hoắc lão đầu gật đầu.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- -
-Lão gia thử nghĩ coi tại sao nữ lang kia lại quỳ xuống trước mặt tại hạ?
Hoắc lão đầu đáp:
-Y có việc thỉnh cầu đại thiếu gia.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Một nhân vật như vậy mà lại quỳ xuống thỉnh cầu tại hạ, thỉnh cầu việc gì?
Hoắc lão đầu đáp:
-Vụ này rắc rối đây.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Tại hạ chưa gặp nàng bao giờ mà sao nàng lại đến rắc rối?
Hoắc lão đầu đáp:
-Chỉ có hạng ngu ngốc mới giây vào chuyện rắc rối này.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Tại hạ có phải là người ngu ngốc không?