watch sexy videos at nza-vids!
doc truyen
Trang ChủTruyện
http://aff.mclick.mobi/ctxd/bigbang3g

Bá Chủ Tam Quốc

http://aff.mclick.mobi/swift-wifi/bigbang3g

Swift Wifi

http://aff.mclick.mobi/uc-in/bigbang3g

UC Browser

CHƯƠNG 12 MỸ NỮ VỤNG VỀ

Sáng sớm, Lăng Phong chạy bộ dọc bờ đê.

Mấy hôm nay hắn bắt đầu chạy bộ sáng, rèn luyện thân thể, muốn đá vào mồm ai đó thì cũng nên có chút sức lực. Hơn nữa, lần trước chứng kiến chém giết khiến Lăng Phong nhận ra nên rèn luyện một chút.

Nhắc đến Tô Châu là phải nhắc đến Thái Hồ. Hồ này vô cùng rộng, thậm chí có chỗ có sinh sóng nước như ngoài biển. Quanh Tô Châu không biết có bao nhiêu cái bờ đê chắn sóng. Chỗ đê Lăng Phong đang chạy ở phía nam thành, đê này kéo dài từ Bàn Môn đến Phong Hà Tứ Các phía tây. Đào liễu xanh mướt hai bên bờ khiến hắn cũng thư giãn tinh thần ra nhiều. Cái bờ đê này rất nổi tiếng ở Tô Châu, vì là thiên đường của sắc lang.

Phàm là người Giang Nam, ai cũng biết chỗ đất Phong Hà Tứ Các đêm đến ra sao. Dọc chỗ này sẽ nườm nượp thuyền hoa đậu. Cái gì siêu cấp kỹ nữ, tài nữ, dâm nữ đều sẽ xuất hiện. Các loại hình trong truyền thuyết, "bán nghệ không bán thân", "bán thân không bán nghệ", "bán cả nghệ cả thân" hay thậm chí "không bán gì cho miễn phí" cũng có.

Bề ngoài Lăng Phong mấy hôm nay được chu cấp, cải thiện hẳn ra. Hắn không còn bộ dáng nông dân kia nữa, "người đẹp vì lụa". Tuy vẫn mặc đồ hạ nhân, nhưng chất lụa không tệ, nhìn là biết cho dù hạ nhân thì cũng của nhà giàu.

Có điều, một tên hạ nhân kỳ quái mới sáng sớm chạy bộ dọc bờ đê cũng khiến nhiều người xì xào cười đùa. Người cổ đại không có thói quen chạy thể dục buổi sáng như vậy.

Đang chạy thì hắn nghe tiếng "oác oác" đâu đó, nghe như tiếng gà vịt. Lăng Phong dự định không quan tâm, nhưng hắn đột nhiên cảm giác cái tiếng đó đang bay lại gần mình. Hắn đành tránh ra theo phản xạ.

Con gà thì hắn đã thấy, đang chạy tót ra trước mặt hắn. Nhưng cả người Lăng Phong thì đụng phải một tòa gì đó mềm mại, khiến hắn té lăn ra.

Lăng Phong chật vật phủi phủi bụi, ngước lên nhìn, vừa định chửi thì liền ngậm miệng.

Một khuôn mặt thanh tú động lòng xuất hiện trước mặt hắn, tuy có hơi lấm lem chút. Cô gái này ăn mặc rất giản dị, váy áo phối màu lục nhạt kèm theo dải lụa màu cam trên người, nhìn rất đẹp mắt. Trên đầu quấn khăn, để vài lọn tóc dài lất phất hai bên mai. Nàng ta thậm chí còn đang mang cả tạp dề.

Rất đẹp. Đẹp kiểu nhỏ nhắn, thanh xuân, tươi sáng, như một dòng nước mát đang tưới vào tâm hồn Lăng Phong, hắn nhìn đến đơ ra, gần như quên trời đất xung quanh luôn.

Tuy nhiên, chưa kịp nhìn tiếp xuống các vị trí khác thì đột nhiên "tiên nữ tạp dề" cầm cái gì đó trong tay lên nhào về phía hắn.

Lăng Phong chỉ kịp xác định cái thứ kia là một con dao làm bếp nhỏ, hắn như bị sét đánh, theo bản năng phi người ra sau, hắn quên béng mất đang ở trên đê, đằng sau là sông nước. Thế là Lăng Phong thiếu gia của chúng ta bay một cái vèo xuống nước, rất có phong cách nhảy cầu lộn người thi đấu thể thao, tiếc là không được luyện tập đầy đủ, tiếp nước không được chuẩn cho lắm. Cả người hắn đập cái "oành" vào sông, đau không tả được, nước sông buổi sáng còn siêu lạnh khiến hắn còn suýt chuột rút.  

"V*, mới nhìn một chút đã muốn giết người, con gái cổ đại dã man vậy sao? Thằng nào còn bảo nữ nhân cổ đại e lệ thục nữ cái con m** gì đó sai hết. Hại ông suýt chết nhảm lần nữa." Lăng Phong vừa bơi vào bờ vừa chửi tục liên hồi.

- Ngươi ... có sao không?

Một cánh tay trắng bóng, thon gọn tuyệt mỹ xuất hiện trước mặt hắn, Lăng Phong vừa định thò tay ra nắm thì thấy con dao kia cũng đi kèm.

"Ặc, đuổi tận giết tuyệt" Lăng Phong giật lùi người ra giữa hồ, lần nữa nhìn "ma nữ" trên đê kia.

"Rất đẹp, rất thánh khiết, dáng ngồi tuyệt diệu, hình như bộ ngực còn không nhỏ". Nàng kia đang ngồi nên đùi ép cho nó hơi lộ lộ ra ở cổ, Lăng Phong cũng phải nuốt nước miếng. Nhưng mà năm lần bảy lượt cái vị "thánh khiết mỹ nữ" này lại cầm dao quơ quơ muốn giết hắn. 

"M**, anh buổi sáng chỉ muốn hoạt động giãn gân cốt, cũng không làm gì nên tội, sao phải thế này chứ?" Lăng Phong nghĩ thầm sợ hãi.

"Ài, giờ ta mới hiểu cảnh thiên sứ giết người là thế nào." Lăng Phong thở dài.

- Ngươi ... xin lỗi ... có lên được không? - Nàng kia ấp úng, chuyển dao sang tay kia, vẻ bối rối ửng đỏ càng thêm thu hút Lăng Phong.

Lăng Phong tự mình leo lên bờ, có điều gió thổi qua khiến hắn run bắn lên rên hừ hừ.

- Ngươi ... nhanh theo ta, sưởi ấm kẻo bệnh. - Cô gái kia vội vội vàng vàng quay lưng chạy về gian nhà của mình.

"Mông tròn đẹp, eo nhỏ tinh tế, dáng chạy lắc lắc đúng chuẩn người mẫu biểu diễn. Thôi, lần này rơi sông coi như thay cho trả tiền ngắm gái vậy." Lăng Phong vừa đi theo vừa lầm bầm.

Được một lát sau, có tiếng bực dọc nói :

- Thôi đưa đây cho ta. Cô chưa nhóm lửa bao giờ à? nguồn t r u y ệ n y_y

- Xin lỗi. - Cô gái kia khó xử nói nhỏ nhẹ.

Cô gái này có vẻ vụng về, đến nhóm bếp cũng không xong, báo hại Lăng Phong ngồi run cầm cập mãi vẫn chả có tí lửa nào, đã vậy còn hít không biết bao nhiêu là khói.

- Chả biết thằng nào lấy được ngươi, chắc tổn thọ. 

- Ngươi ... ta ... 

Lăng Phong buông một câu, hắn đi từ thời hiện đại, nam nữ gì cũng được bực lên là chửi tuốt, chả buồn thương hoa tiếc ngọc. Ngắm gái là một chuyện, đối phương dù sao cũng vừa hù cho Lăng Phong một trận, thậm chí suýt toi mạng, đến bây giờ còn đang run lẩy bẩy. Cô gái kia hơi bất ngờ vì độ vô lại của Lăng Phong, lần đầu tiên nàng gặp kiểu nói chuyện thế này với mình.

Hắn bây giờ đã biết vì sao lại có cảnh "ma nữ cấm dao đuổi giết" vừa rồi. Hóa ra tiểu mỹ nữ này muốn làm thịt con gà kia, loay hoay thế nào bị vụt mất, thế là đuổi theo, vô tình đụng phải Lăng Phong. Đến lúc sau, chỉ nhìn thấy con gà phía trước Lăng Phong mà nhào về phía hắn, tay vẫn cầm nguyên con dao, báo hại hắn còn tưởng bị tiền sát hậu dâm.

Bình thường hắn cũng khá hồi hộp trước mỹ nữ, nhưng cái trường hợp thế này hắn lại tự nhiên thoải mái hẳn. Âu cũng là cái số, nếu không gặp nàng ta trong tình huống này, Lăng Phong e rằng chỉ có ngồi trơ ra mà ngậm miệng, hoặc có khi cũng chả có cơ hội mà ngồi với nàng. Lăng Phong buột miệng hỏi :

- Cô tên gì? 

- Ta ... - Cô gái nhìn Lăng Phong, hỏi tên thẳng tưng như hắn, lần lần đầu tiên nàng gặp.

- Xin lỗi, là ta đường đột. - Lăng Phong lờ mờ nhận ra mình hơi hiện đại quá.

- Ta họ Ngô.

- Ồ, Ngô cô nương. Ta thấy mấy việc này bếp núc có vẻ cô không quen thì phải? - Lăng Phong chuyển chủ đề, tránh để rơi vào bế tắc.

- Ta ... đang học. - Cô gái đỏ mặt, dù sao bị nam nhân nói mình vô dụng không biết nữ công cũng là điều khá xấu hổ.

- Cần ta giúp không? 

Lăng Phong bỗng nhiên nói, hắn cũng phải ngồi sưởi một lúc nữa mới hết run, cái áo ngoài thì đang hong khô, cũng không thể nào vội được. 

- Ngươi ... giúp? - Cô gái khá bất ngờ với kiểu nói chuyện của Lăng Phong.

Nam nhân kỳ quái này khiến nàng không kịp phản ứng mấy lần. Bấy lâu nay đàn ông mà nàng tiếp xúc đều cùng một kiểu đối xử với nàng, kể cả có thi triển đù trò thế nào đi nữa, thì chung quy vẫn rất nâng niu, khách sáo với nàng. Bây giờ nghĩ lại, nàng thấy hình như đều rất giả tạo. Trái lại, người nam nhân này, rất thẳng thắn, rất tự nhiên.

Lăng Phong thấy cô gái này cứ ngơ ra đó, cười nói :

- Cô làm ta phi xuống sông thế này, tiện có con gà đây làm luôn bát cháo gà tạ lỗi không phải quá đáng chứ? Còn ngồi thừ ra đó?

Nói xong hắn cứ thế làm thịt con gà, cắt cổ cạo lông các kiểu, rất nhanh gọn chuyên nghiệp. Cái trò gà vịt này, thời trước hắn làm thường xuyên, ở nhà cứ làm cúng bái các kiểu toàn do hắn lo. Đột nhiên lại nhớ cha mẹ kiếp trước, không biết giờ ra sao. Không khí ím lặng hẳn.

"Hắn ... thật thú vị", cô gái thầm nghĩ. Lúc đầu dù có hơi bất ngờ, nhưng về sau thì nàng rất chăm chú ngồi cạnh nhìn Lăng Phong làm thịt con gà. Nàng còn chưa từng xem ai làm gà từ công đoạn đầu tiên như thế này. Nàng thấy hắn làm thoăn thoắt như vậy, còn đoán hắn làm cho tiệm ăn nào gần đây.

- Xong, bây giờ làm gì với nó thì làm đi. Ta thấy chặt miếng ra làm bát cháo cũng không phải tệ đâu. - Lăng Phong rất thèm món cháo này, liền nói.

- Cháo gà? - Cô gái ngạc nhiên nhìn hắn.

- Đúng, cháo gà. Có gì sai sao?

"Ài, mỹ nữ này, chẳng lẽ không biết mình rất hại nước hại dân sao, còn làm cái vẻ mặt chết người này." Khuôn mặt ngạc nhiên của nàng khiến Lăng Phong trống ngực loạn nhịp. 

- Được, vậy thì ... cháo gà. - Cô gái cũng nhận ra không khí xấu hổ, gật đầu đáp.

Có điều tiếp theo, cả hai lại cùng chờ nhau.

- Gì đấy? Đừng nói cô đến cả cháo cũng không biết nấu nhé. - Lăng Phong dở khóc dở cười nói.

- Ta ... xin lỗi. - Cô gái lại lắp bắp, nàng thật muốn kiếm cái gì đó che mặt lại, cũng chỉ biết nói xin lỗi.

- Ài, thật chưa thấy bệnh nhân nào thảm như ta, tự sưởi tự chặt gà tự nấu cháo, người gây án thì ngồi xem. Đúng là lần đầu trong đời.

- Ta ... sẽ tập dần. - Cô gái cũng nhận ra giọng đùa của hắn, nàng chỉ ửng đỏ đôi má đáp lời.

Lát sau, bên trong gian nhà cạnh bờ đê.

- Có cái gì để nấu nước sôi không?

- Hành lá ở đâu? Hành lá là cái gì à? Nó như thế này thế này ...

- Gia vị nêm bằng cái gì đây?

- Chỗ này có phải nhà cô không vậy? Sao cái gì cũng không biết?

Lăng Phong thật bó tay với Ngô cô nương này, hắn bây giờ mới thấy lấy vợ tiểu thư sẽ khổ thế nào. Chỉ lạ là cô gái này chắc chắn không phải tiểu thư gì đó chứ? Từ lúc đầu tới giờ hắn quan sát xung quanh rõ ràng đây là một căn nhà rất bình thường. Mặc dù cô gái này cử chỉ rất ý tứ lễ độ, nhưng cùng lắm thì Lăng Phong chỉ nghĩ là nữ tử cổ đại thì ai cũng đều thế mà thôi.

Bát chào rốt cục xong, Lăng Phong bắt đầu húp như kiểu chết đói ba năm, ăn thịt gà ngấu nghiến như hổ cướp mồi. Hắn nghiện nhất món này hồi tiền thế.

Cô gái lúc đầu cũng nhíu đôi mày lại với cách ăn uống sỗ sàng của Lăng Phong. Nhưng về sau, nàng đột nhiên dãn đôi mày ra, cười mỉm, mỹ nhân cười duyên, trời đất đổi màu. Chỉ tiếc Lăng Phong đang ăn, hắn không nhìn thấy cảnh này, nếu không chắc chỉ có hóc luôn xương gà mà lăn ra đột tử. 

Cố gái chần chừ nhìn Lăng Phong một lúc rồi hỏi.

- Ngươi ... tên gì?

- Lăng Phong. - Lăng Phong đáp ngay, tên hắn cũng chả có gì bí mật.

- Ngươi ... là đầu bếp?

- Đầu bếp? Cô nương đùa sao. Tại hạ không dối gạt cô nương, tại hạ nghề nào cũng thông, kỹ nào cũng giỏi, giang hồ đặt biệt hiệu gọi là siêu nhân đấy. 

Lăng Phong vẫn ăn, tiện thể bốc phét, trò này hồi trước tán gái hắn tự cho là rất giỏi, lúc nào cũng đem ra dùng, có điều hỏa hầu hình như không đủ, toàn bộ đều thất bại, không em nào mắc câu.

- Hìhì. - Cô gái lại cười, tuy không hiểu cái từ "siêu nhân" kia, nhưng thấy thoải mái với sự vui tính của hắn. Trước kia cũng rất nhiều tài tử công tử bốc phét chém gió trước mặt nàng, nhưng chưa bao giờ nàng thấy vui vẻ kiểu này.

- Lăng ... đại ca, ngươi ở gần đây à? - Cô gái tiếp tục hỏi, nàng không biết xưng hô thế nào với hắn, thiếu gia công tử gì đó chắc chắn không phải. Hai má lại ửng đỏ lên, lần đầu tiên nàng tò mò muốn biết về một nam nhân khác, bình thường bọn họ đều tự khoe ra từ đầu.

- Rất gần, Lăng phủ.

- Ồ, là hạ nhân Lăng phủ, lại còn họ Lăng, vậy chắc cũng có tí thân phận. - Nàng tự nhủ. 

Hai người trò chuyện đôi chút, Lăng Phong đôi khi pha trò. Dù sao đi từ kiếp sau, chuyện thời đại này thì đúng là hắn ngu thật, nhưng điều mới lạ vặt vãnh hắn vô cùng nhiều. Nàng ta vừa nghe vừa hỏi, không khí rất vui vẻ.

Nữ nhân, một khi đã tò mò về một nam nhân khác, thì rất dễ rơi vào "thiên la địa võng". Nhất là khi xung quanh đang có một loạt nam nhân cùng một kiểu, tự nhiên lọt ra một người thú vị. 

Nhoáng cái đã gần trưa, Lăng Phong nửa đùa nửa thật cười nói :

- Thôi, không làm phiền mỹ nữ vụng về, ta phải về, kẻo bị trừ lương thì toi. 

- Ta ... tên Oánh Oánh. - Cô gái nghĩ ngợi một lúc, nói với theo.

- OK, Ngô Oánh Oánh mỹ nữ. - Lăng Phong quay lại cười, giơ tay làm động tác ok, tỏ vẻ đã biết. 

Động tác và câu chữ kỳ cục của hắn khiến Oánh Oánh đứng ngây ra một lúc, chờ Lăng Phong đi khuất, nàng mới nhoẻn miệng cười. Hắn tạm biệt mà còn ngầm khen nàng đẹp, lại bảo nàng vụng về. Nữ nhân thông thường cả đoạn văn ngươi diễn thuyết bao nhiêu nàng cũng không buồn để ý, nhưng chỉ cần có một đoạn đụng đến nhan sắc là họ sẽ bắt sóng cực nhanh. 

"Kỳ quái. Hắn không biết tên ta." Bỗng Oánh Oánh hơi ngạc nhiên nghĩ lại.

"Cũng có thể do hôm nay ta ăn mặc thế này, lại có chút chật vật." Nàng tự nhủ.

...

Tại Nam Tống này, trọng văn khinh võ, chứ đừng nói là buôn bán. Thương nhân trong xã hội này là tầng lớp thấp nhất, có lẽ chỉ hơn làm thuê hoặc nô tài. Nếu đã là thương nhân, kể cả có giàu nứt vách thì bước ra đường vẫn không bằng sỉ tử, đặc biệt sĩ tử có danh phận.

Lăng gia cho dù làm giàu mấy đời, nhưng lúc nào cũng muốn con cháu trong nhà có người đi vào đường quan tước, kể cả làm một chức nhỏ bé ở cái xó nào đó cũng đủ. Nghe nói phải ba đời trước có một vị từng làm huyện thừa ở tận Kiếm Nam. Thế hệ này của Lăng gia đang trông chờ vào Nhị thiếu gia Lăng Hải, Lăng gia lần này gần như quyết tâm đổ vốn liếng cho tên này đi vào con đường làm quan.

Nói đến "niềm hy vọng" Lăng Hải, tên này ở Tô Châu cũng tí tên tuổi, cũng tự xưng "tài tử", có điều chữ tài ở đây là trong "tài lộc" đi.

Lăng Hùng đang ngồi trong thư phòng. Lăng gia cũng như bao nhà khác, có tiền cũng cố xây một cái phòng đọc sách, lại còn bỏ tiền kiếm vài bộ sách bức tranh có giá đem về chưng cho có không khí. 

- Lão gia. - Phong quản gia đi vào nói.

- Chuyện gì? - Lăng Hùng mắt lim dim dựa vào ghế ngồi, mệt mỏi trả lời.

- Thằng nhóc kia muốn gặp ngài.

- Thằng nhóc nào?

- Là tên Lăng Phong.

- Lăng Phong? Thằng nhãi đấy thì có chuyện gì nói với ta?

nguồn t r u y ệ n y_y

- Hắn nói chuyện của mẹ con hắn.

- Vậy sao? Cho hắn vào đi. 

Lăng Hùng mở mắt, nhắc đến Lâm Nghi Anh lão mới tỉnh ra đôi chút, liền giả vờ cầm bút lông lên viết viết.

"M**, toàn con buôn bày đặt sách vở", Lăng Phong đi vào thấy cái cảnh tượng kia, suýt phun ra. 

- Không nghĩ Nhị lão gia lại còn có hứng thú này?

- Ta lâu nay vẫn yêu thích đọc sách làm từ, nếu không bị việc buôn bán quấn thân thì có lẽ cũng sẽ đầu tư một chút.

"Ngất mất." Lăng Phong suýt nữa ngả ngửa. Lão Hùng không ngờ được thể chém gió kinh quá.

- Ngươi có chuyện gì? Không đủ ăn? - Lăng Hùng không buồn nhìn, hỏi qua loa.

- Làm gì có, ngược lại. Vì ăn hơi nhiều nên mới qua đây gặp Nhị lão gia thì đúng hơn. - Lăng Phong cố nhịn nói. 

Lão già này nói bừa cũng rõ thâm, vừa rồi chẳng phải chửi hắn ăn bám sao? Lại nói, không vì lão ta cứ úp úp mở mở, khiến Lâm Nghi Anh cứ bắt Lăng Phong nán ở lại Tổ Châu, hắn cũng chả thèm ở chỗ này mãi. Hắn không quen cái kiểu ngồi chơi xơi nước vô tích sự thế này.

Lăng Phong tự nhiên ngồi xuống đối diện. Lão Hùng vờ không thấy, hắng giọng nói :

- Muốn nói gì thì nói, ta còn phải viết nốt.

- Chuyện ngài nói lần trước, rút cục định thế nào?

- Chuyện gì?

- Công nhận ta là thiếu gia Lăng gia.

- Ta có nói đến hai chữ thiếu gia sao? 

Lăng Hùng khinh thường nghĩ thầm. Thằng nhãi này hóa ra cũng vội không chịu nổi, chạy tới đây đòi danh phận. Nếu là Lăng Chiến còn sống, may ra còn có cơ hội, nay lão ta chết rồi, ở đó mà tưởng bở.

Lăng Phong trái lại không bất ngờ, hắn không muốn vòng vo với lão già này mới nói thẳng toẹt ra từ đầu. Cái này giống như một kiểu trả giá giao dịch, nếu ngươi không có thời gian ngồi chờ, vậy thì phải trực tiếp ngả giá. Nhưng để không bị hố quá, đầu tiên ngươi cứ phải ra một cái giá vớ vẩn đã, nhưng vẫn nằm trong mức chấp nhận được, sau đó đối phương sẽ cho ra mức của họ. Muốn khơi chuyện cũng tương tự, đôi khi phải giả ngu nói ra ý kiến của mình trước.

- Vậy ngài nói đưa hai mẹ con ta vào Lăng gia chỉ là nói bừa?

- Ta nói có thể vào, nhưng không nói thành thiếu gia.

- Chả lẽ bắt ta làm hạ nhân? - Lăng Phong nhếch mép nói.

- Ngươi chả lẽ còn đòi hơn? 

Lăng Hùng ngước nhìn Lăng Phong. Lão định dùng ánh mắt khinh thường nhìn thằng nhãi mới 20 tuổi này, nhưng khi ngước lên thì bắt gặp một ánh mắt hoàn toàn khác. Người thanh niên trước mặt, nụ cười và ánh mắt không gà mờ như lão nghĩ. 

Trải qua một đoạn thời gian, Lăng Phong nhận ra trong cái xã hội này, điều cơ bản cần có là một cái thân phận. Lăng Phong là người hiện đại, lúc đầu tới đây, hắn không quá để ý đến chuyện này, hắn vẫn nghĩ có chút tài năng gì đó, kiếm được tiền, cứ thế mà phất dần lên. Kiếp trước, khái niệm danh phận không nặng nề lắm, đổi lại thậm chí lộn tùng phèo lên. Thế nhưng ở chỗ này, không có thân phận đủ tốt, ngươi căn bản không làm nổi điều gì quá phận, nói chung làm cái gì cũng bị bật ngược trở lại. 

- Ta làm hạ nhân cũng chả sao. Nhưng mẫu thân sẽ không đồng ý.

- Thiếu gia là không thể.

Lăng Hùng nghiêm túc hơn một chút. Lão cảm giác như mình như đang ngồi bàn giá cả với dân buôn, khác hẳn suy nghĩ khinh nhờn lúc đầu. Lão thấy kỳ lạ, thằng nhóc trước mặt giống như cũng từng trải chuyện buôn bán như mình vậy.

- Vậy con cháu họ xa. Xem nào, làm thư đồng thì sao? - Lăng Phong nói.

- Thư đồng?

- Đúng vậy. Chả phải Lăng Hải đang chuẩn bị đi thi gì đó sao?

- Ngươi cũng chịu khó tìm hiểu tin tức đấy. - Lăng Hùng cười cười.

- Ta biết Nhị lão gia đưa mẹ con ta vào tộc còn có ích lợi khác. Vì vậy ngài xem giá hợp lý chút đỉnh, nếu không ta hủy giao dịch, ngài coi như mất trắng mấy ngày nuôi chúng ta mà không thu được gì. - Lăng Phong nhìn thẳng vào Lăng Hùng, nói chậm.

Lăng Hùng nhìn nhìn Lăng Phong một chốc, rồi nói.

- Thành giao. 

- Thành giao.

Chủ ý này cũng không tệ. Nếu Lăng Phong thành con cháu chi nào đó trong tộc, chuyện này lão sắp xếp dễ hơn đẩy hắn thành Tam thiếu gia. Ngoài ra, như vậy Lâm Nghi Anh không phải tẩu tẩu của lão nữa, có muốn ý đồ gì cũng dễ hơn. Lão cũng chả muốn mang tiếng xài hàng của đại ca mình. Thậm chí, nếu lão có thể thu nàng ta vào một phòng thiếp, thì mối quan hệ lão tạo dựng với Lâm gia kinh thành sẽ hoàn toàn trực tiếp. Chuyện thuận cả đôi đường như thế, Lăng Hùng dĩ nhiên đồng ý. Mấy hôm nay vì nghĩ chuyện này mà lão ta cũng đang bế tắc.

- Chuyện đã xong, ta cũng rời đi thôi. Để ngài còn viết chữ chứ nhỉ?

- Haha, tuổi trẻ, làm việc lại nhanh gọn, có phong phạm của ta năm xưa. - Lăng Hùng vờ vờ vuốt râu, mặc dù chỉ có mấy cọng lơ thơ.

- Vậy sao? - Lăng Phong trong lòng khinh thường nhưng vẫn cười nói.

Lăng Phong bước chân rời khỏi nội viện. Có điều, hắn thấy kỳ lạ là dù đã đi xa nhưng lại có cảm giác vẫn nhìn thấy Lăng Hùng đang đi lại trong phòng.

"Lại là cái cảm giác kỳ lạ này. Chẳng lẽ ta có giác quan thứ sáu?" Lăng Phong khó hiểu đứng lại một chút, nhưng vừa đứng lại thì những hình ảnh kia lại nhanh chóng biến mất.

Mùa đông đã sắp hết. Lăng Phong tới cái thế giới này cũng đã xấp xỉ ba tháng rồi.

Gió thổi nhẹ, mang theo chút khí lạnh và hương vị cổ kính. Tô Châu một màu xanh lục, năm nay tuyết không rơi. Ở một góc nhỏ bên sông, khung cảnh còn đẹp hơn khi có một thân ảnh lung linh.

Ngô Oánh Oánh mấy hôm nay mỗi sáng đều vô tình hữu ý đi ra sau nhà, nàng giống như thành thói quen chờ hình bóng kỳ quái nào đó chạy qua đây. Thậm chí còn cố gắng tu chỉnh trang điểm nhẹ nhàng. Chỉ một chút, nàng sợ nếu nàng thực sự ăn mặc tỉ mỉ, người kia sẽ không nhận ra.

Ngô Oánh Oánh cũng dành thời gian làm lại một lần món cháo gà kia, gà chặt có hơi khó, phải nhờ Hồng phụ nhân cạnh bên, nhưng bát cháo thì nàng tự làm được, nàng nghĩ nó cũng khá ngon rồi. Lúc đó Oánh Oánh vui vẻ vô cùng, nàng còn tưởng tượng cả cảnh mình hếch mũi lên nhìn hắn ăn món này và khen nàng nấu ngon nữa. Mấy ngày nay lúc nào cũng bị hắn ta chỉ trỏ bảo nàng cái gì cũng không biết, khiến nàng rất không phục.

Thời gian này với Lăng Phong phải nói là không tệ, hắn đã trở thành con cháu trong Lăng phủ, còn là thuộc dòng nào chi nào hắn cũng chả buồn quan tâm, Lăng phủ cũng chả mấy ai soi mói, hàng năm đều có vài tên "con cháu" không biết từ đâu lòi ra tới xin việc. Công việc Lăng Phong là thư đồng cho Lăng Hải, nhưng tên Nhị thiếu gia này căn bản một khắc đọc sách cũng không có, đâm ra làm thư đồng như Lăng Phong không khác gì vô công rỗi việc cả, đến tháng lại có tiền, việc thế này ai cũng muốn, mấy tên hạ nhân còn nhìn với ánh mắt ghen tị. 

Nói đến tiểu mỹ nữ Ngô Oánh Oánh này, Lăng Phong rất thích trò chuyện với nàng, đúng hơn là hắn chém gió, còn nàng hỏi chuyện. Người đẹp, cho hắn ngồi ngắm không cả ngày cũng đã thú vị rồi. Mặc dù trong nhà hắn còn một vị mỹ nữ khác, Khương cô nương, nhưng cô gái này quá nội tâm, lúc nào cũng một bộ dáng tránh hắn không hiểu vì sao, khiến Lăng Phong lúc đầu cũng muốn nói chuyện đôi chút, về sau nản dần đều. Thôi thì mỹ nữ sáng ngắm một vị, chiều nhìn một vị, phúc đức như thế cũng quá đủ với một tên thư đồng như Lăng Phong rồi.

Hôm nay Ngô Oánh Oánh đem cổ tranh ra biểu diễn, nàng muốn chứng minh cho hắn biết mình không phải nữ nhân vô dụng.

Có điều, Lăng Phong ngồi nghe một lúc buông một câu, lại chả phải tâng bốc khen ngợi gì :

- Nghe cũng tạm. Nhưng nói cho nàng biết nhé, ở quê hương ta, cái thể loại nhạc đơn âm này, căn bản không ai nghe nữa. 

Ngô Oánh Oánh hơi đỏ mặt, thậm chí tức giận. Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com

Hắn có thể nói nàng nấu ăn tệ, nhưng đến đàn mà hắn cũng chỉ nói tạm, còn nói chỗ hắn không ai nghe, thì có hơi đụng chạm tự tôn của nàng quá rồi. Riêng về tấu đàn, Ngô Oánh Oánh bấy lâu nay luôn trên đỉnh cao, kể cả không phải thiên hạ đệ nhất cũng là hàng khủng, làm gì có kẻ nào dám chê chứ.

- Không biết Lăng công tử có thể chỉ giáo đôi chút? - Ngô Oánh Oánh hơi sẳng giọng nói. 

- Haha, dỗi sao? Được thôi. Mặc dù cái kiểu đàn này của nàng ta chưa sờ qua bao giờ, nhưng đều bộ dây cả, chắc cũng tương tự đi.

Lăng Phong dĩ nhiên nhìn ra cô nàng này đang tự ái, hắn chỉ cười nói. Hắn kiếp trước cũng học qua guitar, còn cả piano. Tất nhiên rồi, thằng nào muốn tán gái thời trước không học qua guitar chứ. Lăng Phong cũng chỉ biết chút ít, học thuộc vài bài cơ bản, nhưng lại chả có em nào để thể hiện cả, đều có thằng khác giành mất. Ngược lại, bản thân Lăng Phong đánh đàn thì không đâu ra đâu, nhưng chém gió thì vô đối. Có điều, người ta nói, một người học qua guitar và piano, thì chơi được hầu hết nhạc cụ.

- Ta có thể thử cây đàn của nàng chứ?

- Thử? - Ngô Oánh Oánh nhìn hắn. Chiếc đàn này, trước giờ là bảo vật của nàng, chưa ai khác đụng vào.

- Không cho ta đụng vào làm sao mà chỉ nha.

- Ngươi cẩn thận, mấy hôm nữa ta còn dùng đến nó. - Ngô Oánh Oánh lưỡng lự.

- Mỹ nữ cứ yên tâm đi.

Nói rồi Lăng Phong tiếp cây đàn qua. Thật nặng, hắn lần đầu sờ đến cái thể loại đàn cổ to đùng thế này. Cây cổ tranh này màu gỗ sẫm, tổng cộng đến 25 dây. Thử qua từng dây, Lăng Phong nhận ra hình như chỉ có 5 quãng 5 nốt, thiếu mất 2 nốt, có lẽ phải dùng thêm tay trái.

Ngô Oánh Oánh hiếu kỳ nhìn người này, lúc đầu nàng muốn cười, vì thấy hắn cứ như trẻ con nghịch đàn, cứ đánh tới đánh lui mấy dây không ra giai điệu nào, nhưng nhìn hắn thực sự chăm chú, nàng cũng dần nghiêm túc.

Lăng Phong dĩ nhiên nhìn ra chút gì đó mới dám chém gió. Hắn nghe qua cũng thừa biết Ngô Oánh Oánh là đỉnh cấp về thứ này, tuy nhiên trước mặt mỹ nữ kiểu gì cũng phải tỏ vẻ một chút, hơn nữa hắn đúng có biết chút ít thật. Cách chơi đàn của Ngô Oánh Oánh là kiểu cổ điển, chỉ có móc và vê dây nhiều ngón bằng tay phải, tay trái gần như chỉ để chỉnh cao độ.

- Ở chỗ quê hương chúng ta, ta thấy còn có kiểu chơi hợp âm ... Hợp âm sao? Ví dụ mấy dây này.

- Ngoài ra còn có thể kết hợp âm trầm một chút, nàng đánh lại bài vừa rồi đi, ta thử cho nàng xem.

- Nếu tiết tấu nhanh, có thể bịt hoặc chặn dây thế này ... thế này nữa ...

Lăng Phong biết kỹ thuật hợp âm và âm trầm mãi đến khi âm nhạc phương Tây gia nhập vào mới có, nên chắc chắn hiện tại không ai biết. Hắn từng nghe qua mấy bản phối của Châu Kiệt Luân, thậm chí nhạc Adele đánh bằng đàn cổ tranh, nên biết rõ điều này. 

Mặc dù Lăng Phong nói thì hay, nhưng thọc tay vào thì đôi chỗ hỏng bét. Tuy nhiên, Ngô Oánh Oánh là dân trong nghề, nàng chỉ cần hiểu ý tưởng là biết tên Lăng Phong này muốn nói cái gì. Kể cả nàng không hiểu "hợp âm" là gì, nhưng thiên tài có cách lý giải của thiên tài, Ngô Oánh Oánh tự mình cũng có thể tìm ra một khái niệm tương tự cho nó. Nàng từ giận dỗi dần dần chuyển sang trầm mê vào. Bất kỳ ai khi đã đam mê thứ gì, lúc đầu muốn giỏi như người đi trước, sau đó vượt qua, sau cùng là sáng tạo ra cái mới. Cái này chính là cái mới. Nếu làm tốt, không chừng nàng sẽ lưu danh về sau.

Lăng Phong nhìn cô gái này quên hết xung quanh tập trung vào chiếc đàn, thi thoảng còn quay qua hỏi hắn. Lăng Phong chỉ cười cười, nàng hỏi gì đáp nấy. Thực tế hắn chỉ biết tí da lông, cũng không muốn giữ làm của riêng làm gì. Nhưng Ngô Oánh Oánh vẫn nghĩ hắn giấu nghề không chịu nói hết. Nàng tuy thế cũng không giận, những tuyệt kỹ thế này, người ta chịu nói ra đã tốt. 

Giống như hai người bạn, chỉ có điều là nam và nữ, lại còn mỹ nữ, quả hiếm có. Bình thường cặp đôi kiểu này, nam chắc chắn là gay.

Chỉ là, tên Lăng Phong gà mờ này, căn bản không biết mình đang ngồi cùng ai.

Ngô Oánh Oánh, cái tên này chỉ cần hắn bước ra đường lớn phía trước hỏi một cái, gần như ai cũng nghe qua. Tài nữ đầu bảng của Hoa Tú phường.

Hoa Tú phường, cùng với Thu Cung phường là hai nữ phường lớn nhất Tô Châu, thậm chí cả Giang Nam này. Nghe qua còn tưởng chốn thanh lâu kỹ viện? Thực ra hai nơi này kinh doanh rất nhiều thứ khác, thành cả một hệ thống, gồm cả đổ phường, chọi phường, thanh lâu, thuyền hoa, tiệm rượu, tiệm ăn. Nói chung gần như mọi dịch vụ giải trí ở Tô Châu đều bị cả hai "tập đoàn" này nắm gần như toàn bộ, còn lại chỉ để chút canh thừa cho vài kẻ làm ăn lẻ. Thu Cung phường có Dương tri châu chống lưng, còn Hoa Tú phường của Ngô Oánh Oánh thì không rõ ai đằng sau.

Oánh Oánh là tài nữ duy nhất trên tầng bốn - tầng cao nhất của Phượng thuyền, hoa thuyền số một Thái hồ.

Nàng không hề liên quan gì đến mấy thanh lâu của Hoa Tú phường, mặc dù cùng một hệ thống. Nói chung nó giống như phân chia đẳng cấp vậy. Trong thành này, danh khí của nàng có lẽ chỉ dưới mấy vị đại quan, tộc trưởng. Nếu nói riêng trong cánh công tử thiếu gia, nàng là lớn nhất, thần thánh nhất, mấy lão già kia cái gì Dương tri châu với chả Mạc tướng quân đều là con rệp hết.

Hồng bài của mấy thanh lâu kia, cao mấy cũng là kỹ nữ, không đủ tiền thì thêm tiền, không đủ quyền thì kéo thêm chỗ dựa, rồi cũng sắp xếp lên giường được hết. 

Nhưng tài nữ thuyền hoa như Oánh Oánh lại là một chuyện hoàn toàn khác, nàng muốn cùng ai uống trà, vậy thì không cần chi phí cũng có thể, nàng không muốn nói chuyện với ai, vậy thì mặc kệ người tiền tài cỡ nào, quan vị ra sao, cũng chỉ vô ích. 

Dân gian xem nàng gần giống với những sĩ tử có danh phận. Tuy cũng có kẻ đồn thế này thế kia, nào là hình như Dương tri châu, Từ đại thiếu gia, Thái Minh tài tử, thậm chí còn tận võ lâm cao thủ đã từng ghé khuê phòng nàng ta. Chẳng qua đều "ăn không được thì đạp đổ", mấy kẻ tung tin này biết mình không có cơ hội, nên tìm cách khinh nhờn mỹ nữ, ra vẻ nàng ta cũng thường thôi, ta đây chả cần. Thực ra trong lòng đám này đều chảy hết các loại nước ra rồi.

Oánh Oánh nổi bật như vậy, một là vì nàng quá xinh đẹp. Điều này chả có gì bàn cãi, nàng cùng với Tô Đóa Nhi của Thu Cung phường là hai mỹ nữ nhất nhì của Tô Châu, thậm chí cả Giang Nam cũng không sai. Ai hơn ai vậy còn tùy vào mắt nhìn của từng người, dù sao không phải sắc lang nào cũng có sở thích giống nhau. Oánh Oánh giống như một vị muội muội cạnh nhà, khiến ngươi thấy muốn gần gũi, nhưng rồi lại đột nhiên mông lung như một tiên nữ không nhiễm bụi trần. Trái ngược với Đóa Nhi, nàng kia thì có vẻ hơi sắc sảo, xa vời, rất giống với kiểu diễn viên hạng A thời hiện đại.

Thứ hai, là bởi tài năng của nàng. Ngươi có biết bài "Thái hồ vịnh" do ai sáng tác? Không biết? Ngươi có biết "Thủy khúc" ai phổ nhạc, ai đánh đàn? Cũng không rõ? Vậy thì mới ra khỏi Giang Nam đi thôi, ngươi không thuộc về nơi này rồi. 

Lăng Phong chính là thể loại cần bị đuổi khỏi Giang Nam này. Hắn chả biết gì cả, còn đang ngồi chê đệ nhất tài nữ.

Lăng Phong một bộ nghênh ngang, ngậm cọng cỏ bên miệng, đi dạo lững thững trong thành. Mặc dù mỹ nữ mặc đồ mát mẻ dạo phố, chụp ảnh tự sướng cái trò chơi cao quý này ở thời này không có, nhưng trái lại giúp Lăng Phong quan sát được nhiều hơn một chút. Nói cho cùng, nếu ra đường lúc nào cũng toàn mấy em lượn qua lượn lại, chỉ tổ gây mất trật tự đường phố thôi. 

- Thật thanh bình nha ...

- Công tử, là tiểu nhân có mắt không tròng.

Còn chưa kịp khen hết câu thì ở góc đường có tiếng van xin. Lăng Phong nhìn qua, một tên mặc đồ gia đinh đang quỳ lạy xin xỏ, mặt mũi bầm dập, xem ra vừa bị đánh thảm. Trước mặt hắn là một vị thiếu gia ăn mặc lượt là chài chuốt, quạt cứ phe phẩy. Trời thì rõ lạnh, vậy mà còn quạt cái gì không biết.

- Hừ, xéo, may cho ngươi là sắp đến giờ hoa khôi hội, bản thiếu gia đang có hẹn gặp mặt các mỹ nữ, nếu không thì ... 

- Công tử tha mạng.

Tên "phong lưu tiêu sái" kia đạp cho tên gia đinh một cái rồi đi thẳng, một bầy lóc chóc theo sau, cười nói vang cả phố.

"Ài, vừa mới khen thanh bình xong thì đã có cái tuồng này. Còn tưởng công tử thiếu gia ở thành này chết hết rồi." Lăng Phong cười khẩy.

- Có điều, hoa khôi hội là cái đếch gì? Nghe thú vị đấy.

- Ngươi, đi theo ta. - Đang thơ thẩn thì có thằng "mắt không tròng" nào đấy chỉ vào Lăng Phong hét lên.

- Kinh, giữa thanh thiên bạch nhật bắt bớ mỹ nam? - Lăng Phong giật mình quay lại.

- A, hóa ra là Lăng nhị thế tổ, haha, ngài cần gì?

Lăng Phong nhìn thấy kẻ kia liền làm mặt cười. Còn tưởng thằng nào đui mù, hóa ra Nhị thiếu gia Lăng Hải. Mặc dù mang tiếng làm thư đồng cho hắn ta, nhưng Lăng Phong có thể nói một ngày gặp mặt tên kia không đến vài nháy mắt. Tên Lăng Hải này, hơn Lăng Phong chỉ 1 2 tuổi, ăn uống tiêu xài thừa thải, dù không béo lắm, nhưng da mặt trơn trượt như bôi dầu, râu mọc không lên nổi. Đúng như chữ "nhị" của mình, Lăng Hải phát huy đầy đủ tố chất "nhị thế tổ", danh tiếng thuộc vào bảng xếp hạng top 10 phá gia chi tử toàn Tô Châu cũng không ngoa. 

Lăng Hải khoa chân múa tay, tưởng như đi đánh giặc tới nơi, phừng phừng nói :

- Nhanh nhanh theo ta tới hoa khôi hội, lấy lại thể diện cho Lăng gia. 

- Thể diện? Rất tốt, nên lấy một cái, haha, ngài nên lấy một cái mà dùng. - Lăng Phong vừa nói vừa cười. Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com

Hóa ra Lăng nhị thiếu hôm nay trời sáng ra đường ngắm gái, mắt mũi thế nào đụng độ lão đối thủ Quách Kỳ Quách đại thiếu gia của Quách gia, chỉ vì đem theo ít người quá mà bị ăn quả đắng. Cái tên van xin vừa rồi ngoài phố chính là gia đinh trong Lăng gia, hắn chậm chân ở lại ăn đòn nhiều nhất. Đáng lẽ  phải cố nhịn đau chờ Nhị thiếu đem viện binh tới phá trận mới phải, ai ngờ chịu không nổi quỳ xuống nhận thua, làm Nhị thiếu mất mặt tức xì khói. Bây giờ hô hào tập hợp đại quân tới đòi lại công bằng với Quách Kỳ.

Đoàn quân Lăng nhị thiếu đi trên đường cái, không khác gì Cẩm Y vệ nhà Minh đi tuần, phá quán liên tay, chửi mắng liên mồm, thiếu điều gian dâm giữa đường nữa là đủ bài.

"Ài, đạo đức xuống cấp, trẻ trâu hoành hành." Lăng Phong vừa đi theo vừa thở dài.

Bên cạnh Lăng Hải, có một tên nhỏ con, tên A Ngưu A Miêu gì đấy, cứ ton hót xum xoe, chỉ đông chỉ tây, thi thoảng còn liếc mắt thị uy với Lăng Phong, làm hắn nhịn cười không thôi.

- Thiếu gia, đã đến nơi. - Tên A Ngưu lại ton hót, người cứ cúi cúi, Lăng Phong nhìn chả khác gì thái giám cả.

"Tên này chắc đang lo mình giành vị trí đệ nhất cận thần đây." Lăng Phong nghĩ thầm.

Chỗ này ở gọi là Viên lâm, nói trắng ra là một vườn hoa "phong nhã" cạnh Thái hồ. Hoa đèn cũng đã dần được đốt lên, trời chuyển tối sẽ rất lung linh huyền ảo. Chỗ này chỉ cần nhìn cũng biết là thiên đường sờ mó cho các cặp uyên ương rồi, Lăng Phong cười cười. Thời nào cũng có những chỗ thế này, không biết có kèm theo vài tên cướp giật nữa không, nếu vậy không khác gì quay lại thời trước kia.

Đi xuyên qua Viên lâm, đám Lăng Phong đứng trước một dãy nhà. Chỗ này vô cùng tấp nập, tiếng nữ nhân nheo nhéo khắp nơi, đèn lồng thì toàn màu đỏ, Lăng Phong thấy quen quen.

Lăng Hải đi tới một tòa lâu, ngay lập tức có một tên tiếp khách chạy ra hô to :

- Lăng Nhị thiếu đại giá.

- Thưởng.

Lăng Hải không buồn liếc mắt, nhưng tên Ngưu bên cạnh thì nhanh chóng đưa ra một thỏi bạc vứt cho cái tên vừa la kia, xem ra hai đại nhân đây tới đây cũng thành lão luyện rồi.

- Ấy, đại tỷ nào mà trang điểm nặng nề thế này? - Lăng Phong trước mắt sáng ngời.

- Ai nha, ai đây ai đây? Lâu lắm mới thấy Lăng thiếu gia đại giá quang lâm, Tiểu Hồng nhớ ngài lắm đấy, khóc mấy ngày, còn muốn quyên sinh. - Có tiếng eo éo vang lên.

"Hóa ra tú bà. Cái mặt này, ài, đêm về ngồi cạo phấn ra chắc cũng mệt lắm." Lăng Phong suýt nữa thì phun. Giờ thì hắn đã hiểu, thảo nào thấy quen. Thời này, chỗ mà nữ nhân ra đường đứng hết cả thế này chỉ có cửa thanh lâu.

- Thất lễ thất lễ. Tại hạ Lăng Phong.

Dĩ nhiên câu này của Lăng Phong chả ai nghe thấy, xung quanh tiếng ồn ào đã vang lên.

Đây là Minh Nguyệt lâu, một trong số vài chục thanh lâu nổi tiếng của Tô Châu. Chỗ này nằm trong phía bên kia Phong Hà Tứ Các.

Trong cái lâu này, tầng càng lên cao càng cao cấp, tầng dưới dành cho bình dân. Tất nhiên kèm theo rất nhiều những tên gọi mỹ miều khác, cái gì mà Thiên phòng Địa phòng, Âm đường dương điện cái quái gì đấy. Chốt lại đơn giản, giá tiền đều đã có, ngươi đủ tiền phòng nào, vậy vào phòng đó. Cô nương thì do tùy ý chọn, phòng loại B tất nhiên không được chọn cô nương loại A, còn lại cứ thế mà vào. Chọn cô nương, mất phí. Vào phòng, tiền rượu hoa, ngươi trả. Tiền lên giường, tự chi. Ngươi hứng lên tặng tiền, vậy hoan nghênh. Nhìn chung, đặt chân vào đây, tiêu xài chỉ có theo cấp số nhân.

Trong sảnh đường sẽ là các thể loại thiếu gia tầm trung, vì thiếu gia loại xịn sẽ khinh thường ngồi chỗ này, phải lên phòng riêng ngay từ đầu.

Đi cùng Lăng nhị thiếu, Lăng Phong cũng được hưởng chút phong quang vào sảnh, nhưng đến đoạn lên phòng riêng, thì hắn bị đẩy lui lại.

Tên Ngưu quay lại đắc ý nhìn hắn hếch mồm lên.

"Ài, trẻ trâu khó dạy" Lăng phong thở dài, nhưng mắt thì không ngừng liếc ngang liếc dọc. Dù sao cũng lâu lắm mới lọt vào chốn tiên giới, hở ngực hở mông khắp nơi, không nhìn thì chỉ có ngu.

Vừa nhoáng một cái thì trên lầu hai đã có tiếng "ầm ầm".

"Lại hai con trâu đực nào chơi nhau rồi" Lăng Phong thầm nghĩ.

Quả đúng thế, là Quách nhị gia và Lăng nhị gia hai vị đại tướng, đang phừng phừng chửi nhau, tay áo xắn lên nhưng tuyệt nhiên không có ai xông vào nhau, chỉ đá bàn đá ghế.

- Ta nói này Lăng Hải. Ngươi ở Tô Châu cũng lâu rồi, chút lễ phép cũng không có. Không biết trước sau à?

- Quách Kỳ tiểu đệ e là nhìn sai chăng? Rõ ràng Tiểu Hồng là do ta gọi vào, có Phùng đại tỷ làm chứng.

- Ai da, hai vi thiếu gia làm gì mà phải tranh chấp. Tiểu Hồng để cả hai vị cùng lên là được thôi mà.

- Tiểu Hồng tuy thân thể đơn bạc, nhưng vì hai thiếu gia Tiểu Hồng sẽ cố gắng cùng lúc phục vụ. - Một vị tiểu mỹ nhân ỏng ẹo đứng một bên the thé lên.

- Ngậm mồm. - Hai tiếng quát cùng vang lên.

- Ài, Hoa khôi hội chỉ còn một canh giờ nữa là bắt đầu. Hai vị đệ đệ không lo sắp xếp giành chỗ, ở đây tranh ít bướm tàn sao. 

Đột nhiên từ cầu thang có người đi lên. Lăng Phong cũng quay sang nhìn.

- Hóa ra là Từ lão đệ, lão đệ cũng vì Hoa khôi hội chạy tới sao? Ta còn tưởng đệ chết ở chỗ nào rồi. Haha.

Tên mới tới này, khuôn mặt vẫn khắc rõ hai chữ "thiếu gia". Ăn mặc trắng xóa, thắt lưng vàng xệ xuống, chắc bằng vàng thật không chừng. Tên này dáng dấp có vẻ cao to, da ngăm đen, trông rắn chắc hơn hai tên trên lầu. Hắn ta không có quạt, thay vào đó cầm một cây sáo màu xanh lục, chả biết có thổi được không hay chỉ làm cảnh.

"Mấy tên này rất biết trang điểm nha". Lăng Phong có chút tự ti, bề ngoài hắn chỉ có thể coi là "rất đàn ông", ngoài ra bình thường, nếu so với mấy tên này, hắn cũng thấy hơi thiệt thòi.

"Xem ra phải nhanh nhanh kiếm tiền, tu sửa nhan sắc. Nếu không vào những nơi thế này, chị em cũng ít chú ý, rất không hợp phong cách của mình." Lăng Phong nghĩ thầm.

 Ba thằng này thằng nào cũng xưng người khác là "đệ", rút cục không biết thằng nào mới là đệ thằng nào. Rõ loạn.

Người mới tới, Từ Chính Huy của Từ gia, cùng Quách Lăng hai nhà tạo thành tam đại thương tộc ở Tô Châu. Tên này ít ra đỡ hơn hai thằng trên lầu. Hắn có tật xấu thích khoe của rất lộ liễu, nhiều lần bị trộm móc mất đồ quý trên đường. Thành ra cũng chịu khó ra mấy võ đường của gia tộc luyện tập, cơ thể vì thế cũng có tí cơ thịt. Dù mấy thứ võ mèo mửa nhưng cũng đủ cho hắn xưng đại ca với khối đồng liêu nhị thiếu khác trong thành.

- Hừ, coi như nể mặt Ngô Tô hai vị hồng nhan tri kỷ, ta đây không chấp với ngươi, còn phải tới ngồi chỗ đẹp ngắm hai nàng.

- Haha, còn chưa biết ai mới có chỗ đẹp hơn.

Cũng không biết thằng nào đang chém gió. Nhìn chung cuộc tranh đấu này rất tẻ nhạt đối với Lăng Phong. Ngoài một thông tin là chuẩn bị có Hoa khôi hội gì đó, đại loại thi mỹ nữ thì phải, và hai cái tên đắt giá nhất là Ngô Tô nhị vị đại mỹ nữ, còn lại Lăng Phong đang lo nhìn ngắm.

- Đi thôi, thằng thư đồng, còn không mau lên hộ tống cho thiếu gia. 

Tên Ngưu nhìn thấy Lăng Phong ngoái cổ nhìn khắp nơi, liền mắng loạn. Bình thường không có ai để tranh đua, gã toàn phải khúm núm nghe Lăng nhị thiếu gia, hôm nay tự nhiên có thằng ngu tên Phong gì đó chen vào, anh Ngưu chụp lấy cơ hội lên mặt.

"Ài, cái Hoa khôi hội gì kia, không đi xem không được rồi" Lăng Phong "lực bất tòng tâm" nghĩ nghĩ. Vừa vào thanh lâu còn chưa kịp sờ nắn gì đã lại phải đi ra. Tuy nhiên sắp tới hy vọng khá chú, chỗ này hắn cũng chả thấy cô nương nào ra hồn.


Quay lại  l Xem tiếp 


BigKool BigKool
Vườn Hoàng Cung - Nông Trại Online Vườn Hoàng Cung
Khu Vườn Thần Kỳ Khu Vườn Thần Kỳ
Vườn Thủy Cung Vườn Thủy Cung
goPet Online goPet Online

C-STAT