watch sexy videos at nza-vids!
doc truyen
Trang ChủTruyện
http://aff.mclick.mobi/ctxd/bigbang3g

Bá Chủ Tam Quốc

http://aff.mclick.mobi/swift-wifi/bigbang3g

Swift Wifi

http://aff.mclick.mobi/uc-in/bigbang3g

UC Browser

Nhất Dạ Trạch Truyền Thuyết - Chương 06

Kế hoạch

Y Liên lại tiếp tục mơ gặp ác mộng. Vừa mới đặt lưng xuống chăn ấm nệm êm, nàng đã như thấy lại cả gia tộc mình quây quần bên bếp lửa ấm cúng vô cùng vui vẻ ; nhưng chỉ một chốc lát sau, ai nấy toàn thân đều chảy máu đầm đìa, chết thảm dưới ngàn giáo vạn đao của giặc Lương.

Nàng hét lên mà tỉnh dậy, lòng đau như cắt, nước mắt không ngừng chảy ra, tưới đẫm gối chăn.

Trình trạng như vậy cứ trải qua liên tục mấy đêm, làm cho tinh thần của cô gái trở nên vô cùng sa sút, nhiều lúc giống như một cái bóng xanh vật vờ suốt ngày lo nghĩ phiền muộn, khiến không ít người trông vào mà ái ngại thay.

- Tướng quân, người hãy nghỉ ngơi một chút mà uống trà nóng đi.

Y Liên nhỏ nhẹ nói, hai tay bưng bình trà ấm nóng, ngào ngạt khói hương dâng lên. Kể từ sau khi trải qua thảm biến của gia tộc, nàng đã theo ân công của mình về lại nơi đây, chính thức được mọi người đồng thuận kết nạp vào Vạn Xuân quân đoàn, trở thành người hầu hạ bên cạnh Triệu Quang Phục, vị chủ soái tối cao.

Triệu Quang Phục đang tập trung ngâm cứu sổ sách ghi chép của những ngày đã qua, vừa nghe thấy giọng nói trong trẻo vang bên tai đã quay lại mà cười :

- Tốt quá, hãy cứ để đó đi. Nàng có thể đi nghỉ ngơi được rồi.

- Liên nhi không dám. Tướng quân vẫn đang làm việc không quản thời gian, tiện nữ phải luôn túc trực bên cạnh hầu hạ người, sao có thể nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi chứ.

Triệu Quang Phục cười mà xua tay :

- Việc ta làm là chuyện đại sự, không được phép ngơi nghỉ dù chỉ là một khắc, biết đến khi nào sẽ dừng lại đây. Nàng có ở đây cũng đâu giúp được gì, lại chỉ khiến ta thêm phân tâm hơn mà thôi. Hãy quay về tư doanh của mình đi nghỉ sớm đi nào.

Không muốn rời đi, nhưng cũng không thể tiếp tục ở đây quấy quả đến chủ soái. Y Liên đành cố nán lại thêm một chút, rồi luyến tiếc quay gót ngọc lui bước ra ngoài, để khoảng không gian yên tĩnh còn lại cho Triệu Quang Phục ngồi đó tiếp tục suy tính chuyện quốc gia đại sự.

Nàng lặng bước trên thảm cát, suy nghĩ vu vơ. Chẳng biết tự lúc nào hai bước chân đã hướng đến bên một túp lều nhỏ. Y Liên giật mình, khẽ “ a “ lên một tiếng. Nhẹ nhàng tiến tới và vén cửa lều lên, nàng lấy từ đó ra một thanh kiếm.

Thời khắc này, không ai là không bận bịu với trăm mối lo toan. Chính bản thân Y Liên cũng có những sự bận rộn, những suy tính của riêng mình.

Giữ lấy thanh kiếm, nàng âm thầm cất bước về một góc khuất của doanh trại. Nàng chưa hề muốn ngủ vào lúc này, mà bản thân nàng cũng đương rất sợ lại gặp phải ác mộng như mấy bận trước.

Tại sao phải đi nghỉ ngay vào lúc này chứ ? Khoảng không gian thanh bình của trời đêm này là khoảng không gian dành cho Y Liên.

Nàng không hề muốn ngủ, nàng muốn đến với khoảng không gian vô tận đang chờ đợi mình.

Ngoài trời, gió và mưa vẫn đang cùng nhau tấu lên bản hoà ca vô tận định.

Tấm màn của tư doanh khe khẽ rung rinh, phảng phất hiện lại bóng hình trầm tư của người không ngủ.

Kể từ khi trở về, Triệu Quang Phục đã lập tức phải bắt tay vào cáng đáng mọi việc ngay.

Những thám sát viên ngày càng mang về nhiều thông tin của đoàn quân Lương triều nam tiến. Cùng với thời điểm chàng quay trở về, chúng cũng kịp vượt qua những thành lũy trống trải và những hoang thôn, sớm có mặt tại Khoái Châu, hợp nhất dưới ngọn cờ thống lĩnh của tướng giặc Trần Bá Tiên đã đến trước đó mấy ngày.

Quả là tốc độ hành binh quỷ khốc thần sầu, nhanh đến không tưởng !

Chiến sự đến lúc này đã ngày một tiến gần tới hồi gay go hơn. Một cuộc chiến khốc liệt nhất định sẽ xảy ra trong thời gian gần.

Triệu Quang Phục không một khắc nào thoát được khỏi những lo toan. Chàng thấy rõ, quân lực của mình vào lúc này đang yếu hơn rõ rệt, nếu đem ra giao chiến trực diện với địch nhân, chỉ có thể nhận lấy phần thua toàn diện về mình.

Chàng đã là định, ngay sau khi vừa lãnh ngộ vừa truyền thụ vừa hết tinh hoa kiếm pháp của Chử lão cho Vạn Xuân quân mới bắt đầu xuất binh đối quyết.

Chỉ có điều, thời gian chẳng đợi con người.

Giặc bắc đã hành binh đến nhanh hơn mọi dự liệu trước đó. Tất cả những kế hoạch cũng như những toan tính trước đó cũng vì chuyện này mà đã trở nên khó khăn bội phần.

Binh sĩ Vạn Xuân trong một thời gian ngắn vừa qua đã không ngừng trải qua sự huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc của Triệu Quang Phục, chỉ xét đến thực lực thôi cũng đã có những chuyển biến vô cùng tích cực. Không còn là một đoàn quân ô hợp chỉ biết thắng là lao đến mà đánh, thấy thua là quay đầu rút chạy, mà mỗi người lính trong lúc giao chiến đã biết cách nhìn nhận chiến cục để xoay chuyển, đã biết thể hiện ra những thế kiếm rất có nét có thần trong lúc giao chiến.

Chỉ tiếc một nỗi, tất cả những thế kiếm ấy chưa có thời gian học hết trọn vẹn, nên vẫn còn không ít những khiếm khuyết thấy rõ trong lúc giao tranh.

Đưa quân ra giao chiến vào lúc này tuyệt chẳng phải ý hay chút nào. Nên biết bắc quốc đất rộng người đông, không nơi đâu thiếu những kiếm thủ giỏi. Xét đến năm xưa hàng trăm hào kiệt dưới trướng Lý Nam Đế, cho dù kể ra hết thảy đều là những anh tài mà ai nấy đều cũng thập phần khó khăn trong những lúc phải giao chiến cùng với kiếm thủ Lương triều. Đoàn quân mà Triệu Quang Phục đang nắm giữ hiện nay, dù không thiếu những võ sĩ sẵn sàng cầm kiếm sống chết với địch, nhưng thực nếu đem so kiếm pháp so với những kiếm thủ nhà Lương thì rõ ràng chưa ra đâu vào đâu. Bên cạnh quân số, sự chênh lệch về đẳng cấp của kiếm sĩ trên xa trận cũng là một khó khăn, khiến cho những cuộc giao tranh gần đây giữa quân đội hai bên thường có những kết quả có lợi cho Lương quốc. Dù bàn tính về thành hay bại, điều trước nhất cần phải làm được vẫn là làm sao có thể xoá tan được những khoảng cách, những điểm bất lợi kể trên.

Triệu Quang Phục không hề đánh mất niềm tin, nhưng thực sự đã có không ít lần cảm thấy tình thế càng lúc càng gấp gáp và khẩn trương, tưởng như địch nhân đã tiến sát đên sau lưng mình.

Cần phải sớm nghĩ ra một phương kế khả thi vào lúc này, tiếc nỗi là chàng đang vô lực trong việc tìm ra một ý niệm mới.

Một cây nến cháy hết, hai cây nến khác được thắp nên.

Triệu Quang Phục lại có thêm một đêm trắng suy nghĩ mưu kế chống giặc.

Chính lúc chàng đang tập trung nhất để nghĩ ra một phương án chiến lược thì đột nhiên có một viên tiểu binh khẽ vén rèm bước vào tấu trình :

- Thưa chủ soái, có hai vị tướng quân Trương Hống và Trương Hát muốn cầu kiến người !

Triệu Quang Phục chỉ mới nghe đến tên hai người, đã lập tức mừng rỡ mà rằng :

- Mau truyền họ vào đây.

Hai nam nhân tầm vóc xấp xỉ nhau, đều trạc ba mươi tuổi bước vào căn lều.

Một người mang gương mặt trẻ hơn, có túm râu trắng bạc dưới cằm, ấy là Trương Hát. Trương Hống là nam nhân còn lại. Vị tướng này, trông qua có thể thấy rõ tuổi tác vượt hơn hẳn so với Trương Hát mấy năm, có một dung diện cương nghị và vẻ ngoài khá già dặn, thật đúng là một bức chân dung khắc họa rõ nét nhất của một con người bao năm lăn lộn chiến đấu nơi xa trường.

Hai người vừa đi vào, chính là hai cánh tay đắc lực nhất bên cạnh Triệu Quang Phục.

Chỉ chịu đứng dưới chàng, hai con người này luôn mang một tầm ảnh hưởng khá bao quát và sâu rộng suốt toàn quân. Họ là những người luôn có được một khối óc sáng suốt và nhạy bén trong việc xét đoán tình hình, là những nhân tố chủ đạo của mỗi cuộc họp bàn quyết định sách lược, luôn được phép đưa ra không ít quyết định quan trọng vào thời khắc tối hậu.

Chính vào lúc này đây, khi chiến sự đang ở tình trạng nước sôi lửa bỏng, có được những con người như thế để cùng nhau luận đàm việc quân chính là điều tuyệt đối quan trọng đối với Triệu Quang Phục.

- Nhị vị tướng quân, trước nhất xin có đôi lời khen ngợi các vị đã hoàn thành tất cả mọi nhiệm vụ vô cùng xuất sắc trong thời gian ta vắng mặt.

Trương Hống, Trương Hát đều mỉm cười :

- Chủ soái không cần phải khen ngợi, đó chính là phận sự mà chúng tôi phải thực hiện.

Triệu Quang Phục bình tĩnh chờ đợi hai người bọn họ an toạ, rồi mỉm cười hỏi :

- Hẳn hai người đã biết về những tin tức được thám sát viên của ta đưa về. Quân giặc đã tiến đến rất sát địa giới của chúng ta. Chiến tranh là điều khó có thể tránh nổi. Có ai trong hai người đã có cao kiến cho tình hình hiện nay rồi ?

Trương Hống chắp tay nói :

- Tình thế hiện tại thực sự rất khẩn trương. Như chủ soái đã thấy, quân giặc đang tiến đến rất gần với chúng ta. Phòng tuyến do chúng ta lập nên quanh khu vực thực sự quá mỏng và chẳng đủ vững chãi, lại thêm địa thế đất bằng vốn không tiện cho việc phòng thủ, rất dễ bị địch quân công phá. Muốn thành công thì không thể lưu lại một khắc, chỉ có cách thu quân, tìm đến nơi hiểm địa mà thủ vững, nhường lãnh địa hiện thời cho quân giặc tạm chiếm.

Triệu Quang Phục nghe đến đây lập tức cất lời phản đối :

- Trong chiến trận, “ địa lợi “ vốn là một trong những nhân tố trọng yếu cần phải nắm được. Lần này chúng ta bỏ đi, nhường lại đất đai cho giặc, khiến chúng không phải đổ một giọt mồ hôi đã tiến được vào sâu trong nội địa, chiếm được quốc thổ, chẳng phải là đã tự mình làm khó mình, đánh mất luôn “ địa lợi “ vào tay giặc sao ? Chuyện này thực sự không ổn chút nào.

Trương Hát vuốt vuốt túm râu dưới cằm mà cười :

- Chủ soái, ngài thực sự đã sai lầm rồi. Chuyện rút quân chẳng hề làm chúng ta thất lợi đi chút nào, mà còn có thể khiến cho thế cân bằng về “ nhân hoà “ và “ địa lợi “ giữa hai bên có chuyển biến đáng kế.

Nói cụ thể ra, quân đội của chúng ta hiện tại, cho dù đã tiếp thu được những kiếm thuật mới, nhưng lại chưa được huấn luyện kỹ càng, chưa có được sự tiến bộ vượt bậc, vẫn rất cần trải qua một thời gian dài nữa mới có thể đủ độ chín để xung trận. Việc rút lui được đề cập đến ở trên chính là để cho quân ta có thêm thời gian chuẩn bị, để tạo được thế cân bằng về “ nhân “ với kẻ địch.

Lại nói thêm về lượng, số nhân sĩ của chúng ta vào lúc này thua kém giặc bắc toàn diện, nếu cùng quân địch giao thủ trực diện, giáp lá cà quyết chiến nơi đồng bằng, dám nói phần chết đến chín mà cửa sống chẳng đến một. Tiếc một chút đất đai mà tử thủ vào lúc này, chính là tự mình đặt mình vào thế “ mua dây buộc mình “, khiến cho bản thân lâm vào tình cảnh thất lợi về mọi mặt.

Chỉ có thể cách nơi hiểm địa dễ phòng thủ khó tấn công làm bình phong vững chắc ở hậu cần, dựa vào đó mà phát triển quân lực đi lên, mới có thể nghĩ đến việc trường kỳ kháng chiến lâu dài, và phát binh tiến kích quân giặc.

Xin tướng quân hãy cân nhắc thật cẩn trọng về vấn đề này trước khi đưa ra quyết định cuối cùng.

Triệu Quang Phục suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy mọi điều hai vị tướng tin cẩn của mình vừa nhắc đến và phân tích quả thực không hề có điểm nào sai.

- Chủ soái, sự kiện trọng đại, xin ngài có thể mau mau có quyết định dứt khoát ngay.

Hai người Trương Hống, Trương Hát đồng thanh nói.

Triệu Quang Phục gật đầu :

- Phương cách này nói lên thực sự rất khả thi. Ta đã nghĩ tới truyện, nhưng chưa nghĩ tới việc sẽ lui quân. Vậy chúng ta sẽ bắt đầu rút lui như thế nào đây ? Chúng ta sẽ thu quân về đâu ?

Trương Hát chắp tay nói :

- Vạn Xuân quốc có một vùng đất, cách đây trăm năm từng được một bậc tiền nhân sử dụng, xây dựng tại đó một tiểu quốc gia. Từ đó trở đi, nơi ấy dù có người sống hay không, hằng năm vẫn liên tục không ngừng được hấp thu linh khí của trời đất, trở thành thần địa của phương nam. Giặc đến phải thối lui, người dân nam quốc mãi mãi trường tồn vĩnh cửu. Gần đây lại có tin đồn trong dân gian, rằng nơi đó sắp có “ thần nhân “ giáng hạ giúp người phàm thay đổi vận mệnh. Đó chính là cái nơi chúng ta có thể đến a.

- Đầm Dạ Trạch ư ?

Triệu Quang Phục vừa nghe nói qua đã lập tức nhận ra, ngạc nhiên vô cùng. Có ai biết trước được, nơi mà hai vị tướng họ Trương mới đề cập đến, lại chính là cái nơi chàng vô tình tìm đến để truy tìm “ thần sư “ , và đã có được kỳ ngộ với Chử lão để rồi đi đến luyện kiếm ở đó suốt một quãng thời gian dài vắng mặt vừa rồi.

Trương Hát mỉm cười :

- Không sai, đó chính là Nhất Dạ Trạch. Vùng đất này có được cái thế hiểm trở, địa hình cực kỳ khó khăn cho bất cứ người nào muốn di chuyển qua. Kẻ ở trong trông ra thì dễ, mà người ngoài nhìn tới thật khó khăn, như vướng phải một lớp sương mù vô tận. Từ chốn hiểm địa có thể sắp đặt nên cạm bẫy, xây dựng thành đồng vách sắt, liên minh quân dân chung sức kháng địch. Không đâu khác ngoài nơi đó có thể trở thành chiến địa lí tưởng cho quân ta trong cuộc chiến này.

Triệu Quang Phục bình lặng lắng nghe, gật gù cảm nhận.

Chỉ trong một thoáng, những hình ảnh âm u huyền hoặc đã từng thấy trong những cơn mơ về nơi ngàn xưa ấy sớm hiện hữu lại trong mắt.

Ở đó, là thủy xà yêu độc, là đầm sâu không thấu đáy, là mê lộ không có đường ra. Ở đó, là nơi khí thiêng tụ hội, trăm họ quy về một mối; ở đó, là chiến địa oai hùng phơi trắng xác thây quân thù, lưu dấu tên tuổi người anh hùng đến thiên thu vạn đại.

Nhớ lại chuyện lúc trước mới đến cầu “ thần nhân “ , bản thân Triệu Quang Phục đã phải mất không ít thời gian, vượt qua không biết bao nhiêu gió bão và địa thế hiểm trở của núi cao rừng sâu mới có thể tiến nhập vào Dạ Trạch. Chàng cố nhiên cũng đã kinh qua phần nào những sự lợi hại vừa được nhắc đến ở trên.

Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, ấy đã hoàn toàn đồng tình với việc chọn lấy nơi này.

- Ta đồng ý với chuyện lui về cố thủ đầm Dạ Trạch. Vậy hai vị hiện giờ có cao kiến gì về chuyện thu quân không ?

Trương Hống nói :

- Hiện tại, theo tình hình mà các thám sát viên của phe ta đưa về, giặc Lương đã đóng trại rất gần với nơi đóng quân của chúng ta. Chúng đã lần lượt đưa ra không ít những toán quân tinh nhuệ bố phòng ở những vị trí hiểm yếu quanh khu vực, lại mang cả một đội ngũ thám sát viên đông đảo và tinh nhạy để dò xét nhất cử nhất động của chúng ta. Nếu việc rút quân không được sắp xếp chu toàn, mà thu hút sự chú ý của giặc, Trần Bá Tiên sẽ không bỏ qua cơ hội đem quân truy kích từ phía sau. Khi ấy, một điều chắc chắn có thể khẳng định là sẽ không có một ai trong số chúng ta có thể sống sót để đến được Nhất Dạ.

Triệu Quang Phục cũng nhận biết được tình thế vô cùng hiểm ác, bất giác nghe một cảm giác rờn rợn len lỏi vào tâm thức, trách mình không sớm nghĩ đến tình huống nguy hiểm này.

Nhưng chàng cũng chẳng mấy bấy lâu để tái lập thanh uy, đập hai nắm tay lớn vào nhau mà rằng :

- Tướng quân Trương Hống phân tích tình thế từ đâu đến đâu chuẩn xác đến đó. Kế hoạch này muốn thực hiện được, đúng là cần phải tuyệt đối cẩn trọng.

Trương Hát mỉm cười :

- Bởi vậy nên chúng tôi hôm nay mới mạo muội xin gặp chủ soái hôm nay.

Triệu Quang Phục nghe vậy thì ngạc nhiên vô cùng :

- Ô hay, nói như vậy chẳng hoá ra các vị đã có chủ kiến từ trước cho chuyện lui quân này rồi sao ?

Hai người Trương Hống, Trương Hát cùng nhau dâng lên một cuộn giấy trúc :

- Chủ soái, xin tạ tội trước vì đã không hề nói qua với người. Muốn thu binh về Nhất Dạ, ngoài những con đường cũ, có thể đi qua một con đường độc đạo thông qua rừng vắng đã được vẽ sẵn mọi chỉ dẫn trên địa đồ dâng đây. Đó là một lối đi tắt đã được huynh đệ ta suy tính từ trước, nếu đi theo lộ trình này có thể hành binh cực nhanh; thần không biết, quỷ chẳng hay.

Triệu Quang Phục gật gù khen ngợi.

Trương Hát tiếp tục nói :

- Tuy vậy, việc tối quan trọng đang cần bàn đến hiện giờ, không phải là về đường đi, mà chính về chuyện làm sao để có thể có được một cánh quân bọc hậu, thủ vệ mặt sau, hoặc đánh lạc hướng tiến công của Trần Bá Tiên. Hôm nay huynh đệ chúng tôi đến đây, chính là muốn xin được ngài ân chuẩn cho lãnh binh thực hiện nhiệm vụ ấy, đem quân đi về mặt sau thực hiện nhiệm vụ chặn hậu, giúp cho mọi người có thể rút lui vào Nhất Dạ an toàn.

Triệu Quang Phục vừa lắng nghe vừa xem lướt qua địa đồ, chẳng mất mấy thời gian để biết về con đường sẽ tiến, lại càng không phải mất nhiều thời gian để hiểu được ý định của hai viên tướng tâm phúc, vội vàng lắc đầu :

- Tuyệt đối không được ! Việc dẫn dụ kẻ địch là điều nguy hiểm vô cùng, huống chi quân Lương xuất binh lần này lại có lực lượng lại đông gấp nhiều lần quân ta. Ta có thể cử ai đó đi, chứ không thể để hai vị đi được. Hai vị là hai cánh tay trợ giúp đắc lực cho ta, nếu cầm quân đi lần này phải chịu tổn hại, bảo ta phải làm sao đây ?

Trương Hống mỉm cười :

- Tướng quân, chúng tôi chỉ đem quân đi đánh lạc hướng, chứ không phải là lao đầu vào cửa tử, ngài không cần phải quá băn khoăn như thế.

Trương Hát cũng đứng ngoài nói vào :

- Tướng quân, chúng tôi là những viên tướng đã cùng ngài bao năm sát cánh dưới tên đạn khói lửa, về kinh nghiệm và mưu lược tác chiến ấy so với người ngoài đã vượt lên năm, sáu bậc, có gì phải lo về bất trắc chứ ?

Triệu Quang Phục lúc ấy thực sự rất băn khoăn khó quyết. Cảm thấy thực sự không an tâm chút nào khi để hai người đi vào chốn trăm bề hiểm nguy, nhưng ngẫm kỹ lại một lúc cũng không thấy có viên tướng nào khác trong tay mình có đủ kinh nghiệm và bản lĩnh để có thể chỉ huy những người ở lại quyết chiến với giặc.

Chàng dù không thực muốn, nhưng qua sự du thuyết của huynh đệ họ Trương, cuối cùng cũng đành chấp thuận điều này.

Ba người tiếp tục bàn bạc mọi lộ trình đến mờ sáng hôm sau mới nghỉ ngơi.

Mọi sách lược tác chiến đã đặt ra cuối cùng đã được người thủ lĩnh thống nhất và hưởng ứng. Chỉ còn chờ đến lúc thực hiện.

Thu quân

Khuất Liễu tối hôm ấy sáng rực đèn đuốc. Hàng trăm con người ra ra vào vào, tạo nên một bầu không khí vô cùng tấp nập và nhộn nhạo.

Hết hàng hoá, lương thực lại đến vũ khí, bất cứ thứ gì có giá trị có thể chất lên xe đều được quân binh ra sức nhồi nhét vào, làm thành một mớ hỗn độn bừa phứa. Nhưng cũng đành bỏ qua, bởi thời gian lúc này đã trở nên vô cùng gấp gáp, không thể hành sự chậm trễ được.

Kế hoạch rút lui vào đầm Dạ Trạch của hai vị tướng quân họ Trương đã được Triệu Quang Phục thông qua, và rất sớm đã đem ban bố trước toàn quân. Khắp quân doanh lúc này, mọi người ai ai cũng trở nên vô cùng khẩn trương, chẳng người nào lại không đầu tắt mặt tối với bộn bề công việc. Ấy vậy mà cũng hoàn thành mọi thứ rất sớm. Chưa đến canh tư, hàng hoá và người đã được lấp đầy lên những cỗ xe ngựa, chiến mã quay đầu nhằm thẳng hướng đầm Nhất Dạ trực chỉ.

Triệu Quang Phục tóc vấn lên cao, chụp lên một mũ sắt, trông thật uy vũ tiêu sái trong hắc y phục. Chàng đứng trên một cỗ chiến mã lớn nhất, hướng cái nhìn tin tưởng về phía hai vị giám quân dũng mãnh Trương Hống, Trương Hát. Hai người họ cũng vận trường bào màu đen, khoác thêm bên ngoài khôi giáp màu bạc, nai nịt gọn gàng, vũ trang đầy đủ, chính là chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới, giam chân quân địch tại Khuất Liễu - nhiệm vụ khó khăn nhất trong chiến dịch hôm nay.

- Bảo trọng.

- Lên đường bình an.

Đoàn người ngựa sau lời tiễn biệt đã rất nhanh chóng và âm thầm di chuyển trong đêm đen, vượt qua những con đường sỏi đá trắng xoá ánh trăng, vượt qua cả những cánh rừng âm u huyền hoặc.

Mất hút tận nơi vô định nào đằng sau ánh trăng bàng bạc và lớp lớp khói sương che mờ bóng nhân ảnh.

Trương Hống, Trương Hát hướng đôi mắt có phần lưu luyến nhìn đoàn quân cùng chủ soái tối cao của mình đi mất, rồi khẽ khàng lui bước, tập trung xem xét lại tuyến phòng thủ do mình vừa lập nên.

Vốn phải biết thám sát viên của giặc Lương ở khu vực quanh đây thực sự rất tinh nhạy và quỷ quyệt. Hai người Trương Hát, Trương Hống dù đã không ít lần bắt được những tên do thám, nhưng số lượng gián điệp chẳng thể hề suy chuyển chút nào, mà còn có chiều hướng ngày một tăng lên. Sự đa dạng cũng như mức độ tinh vi của hoạt động phản gián cũng gia tăng không ít.

Với một đội ngũ đông đảo như vậy, dám bảo việc rút lui hôm nay không sớm thì muộn cũng sẽ đến được tai Trần Bá Tiên.

Tên tướng giặc thâm hiểm này cố nhiên sẽ không bỏ qua một cơ hội ngàn vàng tiến công quân đội Vạn Xuân quốc. Hai người Trương Hống, Trương Hát sẽ phải bằng mọi giá ngăn chặn được âm mưu này, để thủ lĩnh và những người khác có thể rút lui an toàn.

Nửa đêm. Gió bấc lạnh lẽo thổi, băng sương vương đầy nơi đất lạnh.

Một đoàn chiến mã lớn âm thầm chuyển vận. Một viên tướng dung diện khôi vĩ, mình vận trường bào cầm bá vương thương dẫn đầu đoàn quân.

Còn kẻ nào khác ngoài Trần Bá Tiên.

Thông tin của thám sát viên thực sự rất nhanh nhạy, giúp y sớm biết được mưu kế của huynh đệ họ Trương. Đại quân bí mật xuất chinh lúc nửa đêm thế này, ấy thực muốn bất ngờ tiến kích, một mẻ quét gọn cả đám phản tặc An Nam vào trong bao.

Trần Bá Tiên mỉm cười, nghĩ đến viễn cảnh tươi sáng khi bắt được tất cả những thủ lĩnh của nghĩa quân. Đến lúc đó, y sẽ lần thứ hai liên tiếp lập được đại công “ bình nam “ , cộng với những quân công đã giành được trong quá khứ, chắc chắn địa vị trong triều đình nhà Lương sẽ ngày một cao lên. Chuyện sẽ được thăng chức và phong ấp khi ấy cũng chẳng còn phải bàn đến nữa.

Mơ tưởng tới khoái lạc ấy, tự hỏi còn gì khác tuyệt diệu hơn đây ?

Trần Bá Tiên cười vang, rồi đốc thúc quân sĩ di chuyển. Thầm nhạo báng trong lòng, tự hỏi Triệu Quang Phục là ai cơ chứ ?

Dù cho có tài giỏi đến đâu chăng nữa, sau trận chiến hôm nay, chàng rồi cũng phải quỳ gối chịu trói dưới chân y.

Hai bên đường là những bụi cây lùm cỏ xum xuê, rậm rạp những cành lá tươi xanh. Một ngày như mọi ngày, nơi đây có thể trở thành chốn nghỉ chân tuyệt vời của lữ khách; đến lúc có biến thì lại là vị trí tốt nhất có thể ẩn thân.

Như tận dụng điều kiện tuyệt vời ấy, Trương Hống, Trương Hát đã sớm bố trí mười bốn hàng cung thủ, gồm tất cả những xạ tiễn đệ nhất của Vạn Xuân quân, bí mật ẩn thân nơi ấy, trương cung sẵn sàng.

Hai vị tướng bình lặng đứng trong một góc khuất ánh sáng khác trong chỗ ẩn nấp rộng rãi. Sương trắng đã phủ đầy lên khôi giáp, nhưng không một ai có chút phân tâm khỏi trận chiến sắp tới kia.

Đã gần hai canh giờ trôi đi, nhưng sao chẳng thấy có chút động tĩnh gì. Có lúc tự hỏi, liệu kẻ địch không đến chăng ?

Không ai biết được.

Hai người Trương Hống, Trương Hát ấy vẫn kiên trì chờ đợi mọi sự có thể xảy ra. Họ chỉ có thể rút lui sau hai canh giờ nữa, bởi khi ấy mới có thể chắc chắn rằng thủ lĩnh và các anh em đã thực sự vào được trong đầm Nhất Dạ.

Nếu rút ngay bây giờ, giả như Trần Bá Tiên kéo quân đến, thì với những xạ kỵ vào hàng thượng mã phẩm của phương bắc - những chiến mã đã qua tôi luyện dày dạn phong sương, chuyện chúng sẽ thu ngắn khoảng cách hai canh giờ đi đường với Triệu Quang Phục là khả năng hoàn toàn có thể xảy ra.

Lúc ấy, thật khó mà tưởng tượng nổi hậu quả có thể xảy đến.

Chưa đến lúc có thể lui quân, việc duy nhất có thể làm vào lúc này, là kiên trì mà bám trụ tại nơi đây. Và lặng lẽ chờ đợi.

Lại thêm một khắc qua đi trong tĩnh lặng. Nhiều người đã tỏ ra rất sốt ruột. Đúng lúc ấy, đột ngột có tiếng vó ngựa vang lên cuối con đường !

Một thám sát viên của Vạn Xuân quốc hoả tốc phi ngựa về hô lớn :

- Giặc Lương đang đến đây !

Trương Hống, Trương Hát hai người nãy giờ đương tập trung tất cả tinh thần lực của mình vào chờ đợi, đến thời điểm hiện tại đã thực sự cảm nhận được những thanh âm dữ dội tới từ phía địch nhân.

Hai người bọn họ vội vàng tuốt gươm khỏi vỏ, ở tư thế sẵn sàng chiến đấu, lại nhẹ nhàng đánh mắt cho quân binh xung quanh.

Những cung thủ sớm đã ở một trạng thái tương tự, rất nhanh chóng trương cung, hướng thẳng ra con đường lớn.

Tiếng vó ngựa vọng trên nền đất, vẳng lại từ nơi xa xôi. Những bóng hình leo lét bên đuốc đèn và trăng xanh, hắt lên núi lớn hư ảo mờ nhạt.

Kẻ địch đang đến đây, đến rất gần ...

Lại nhắc qua chuyện đoàn người ngựa do Triệu Quang Phục dẫn đầu, sau khi bái biệt huynh đệ họ Trương đã nhằm thẳng hướng đầm Nhất Dạ phóng bước.

Không được một phút ngơi nghỉ, đoàn quân cứ đi mãi. Cần phải hành sự nhanh chóng như vậy, vì thời gian vốn chẳng thể đợi bất cứ ai.

Vẫn biết đã có một toán quân trợ lực bọc hậu phía sau, nhưng mọi tình huống xấu nhất đều có thể xảy đến. Quan trọng lúc này, là phải tiến, tiến quân càng tốc độ càng tốt. Chỉ có thế mới hi vọng nhanh nhanh chóng chóng thoát khỏi phạm vi kiềm toả của kẻ thù.

Nghĩ về những người ở lại, Triệu Quang Phục có một chút gì đó lo lắng cho Trương Hống, Trương Hát. Nhưng chàng vẫn giữ được trong thâm tâm một niềm tin sâu sắc, rằng hai người bọn họ rồi sẽ an toàn trở về.

Bao nhiều năm qua cùng cưỡi chiến mã rong ruổi chốn sa trường, đồng sinh cộng tử đã từng kinh hết, chưa có khó khăn thử thách nào chưa vượt qua.

Tự hỏi rằng trận chiến lần này có thấm vào đâu nhỉ ? Nỗi băn khoăn và lo lắng lúc này thực sự chẳng đặt ở người đi sau, mà hướng về hành trình trước mắt của đoàn người.

Mới đó thôi đã hai canh giờ trôi qua. Thế là đã tiến được một nửa chặng đường rồi.

Nhưng đi mãi mà chưa thể tới được đích cuối. Cảm giác như con đường càng tiến càng dài ra thêm, khiến cho con tim của những người lữ khách cũng có phần nào đó mỏi mòn.

- Tất cả mọi người hãy ráng sức lên, sắp đến nơi rồi !

Triệu Quang Phục ra sức đốc thúc, động viên binh sĩ.

Đoàn quân tiếp tục tiến bước vào sâu hơn lãnh địa của mình. Đã đi qua đường mòn và rừng cây, giờ là đến đường lầy. Có một chút gì đó nặng nhọc hơn cho xe ngựa di chuyển, nhưng với sự nỗ lực ráng sức của toàn quân, mấy cỗ xe nặng nề rồi cũng mau chóng lết được qua.

Tiến trình trong chốc lát bị đình trệ lại đã khiến cho không ít người cảm thấy lo lắng.

Triệu Quang Phục trán mướt mát mồ hôi, đưa mắt nhìn quanh quất, ánh mắt như muốn xuyên cả qua bóng đêm vô tận mà trông ra ánh sáng của đích đến.

Chàng đã đến rất gần Nhất Dạ, gần đủ để có thể cảm nhận được cả phong vị quen thuộc và những hơi thở của nó phả lên cánh áo của mình.

Trong một thoáng, đột nhiên nhớ đến Chử lão, người đã truyền dạy và nâng tầm sở học kiếm pháp cho mình trong quãng thời gian tu tâm tĩnh tại nơi đầm Nhất Dạ.

Chàng thầm tự nhủ, lần này nếu có thể quay về đó gặp lại Chử lão, nhất định sẽ phải học hết trọn pho kiếm pháp quý giá của ông ta, và đem tất cả truyền thụ cho những anh em binh sĩ trong Vạn Xuân quân, để sĩ tốt trong tay mình ngày một tinh ngày một mạnh, sẵn sàng cho cuộc chiến lớn với giặc thù.

Đoàn quân tiếp tục tiến bước, khi vượt qua một vũng lầy, thì đột nhiên thấy tiếng lội bì bõm nơi xa.

Một người cưỡi ngựa trắng đuổi theo hành trình.

Ai nấy còn đang ngạc nhiên chưa biết được y là ai, thì đã thấy người đó không ngừng vẫy tay lớn tiếng gọi :

- Chủ soái, chủ soái, có cấp báo từ hai vị tướng quân Trương Hống, Trương Hát muốn gửi đến người !

Trúng kế

Triệu Quang Phục nhận ra ngay người thông sát viên quen thuộc của Vạn Xuân quân, thoạt nhiên giật mình. Tự hỏi tại sao anh ta vốn luôn hoạt động bên cạnh hai người Trương Hống, Trương Hát, sao hôm nay lại đột nhiên tìm đến đây. Không phải là đã có chuyện gì đó không hay với hai vị tướng quân của chàng rồi chứ ?

Chưa kịp cất lời hỏi, thì viên tiểu binh kia đã ghìm cương ngựa lại, thở hồng hộc tuôn ra một hơi :

- Hai vị tướng quân muốn tiểu tướng tìm tới, nhắn với chủ soái rằng họ đã cản lại và đẩy lui được quân địch, trong lúc này đang trên đường theo đến Nhất Dạ. Mọi người không cần phải băn khoăn hay lo toan gì nữa rồi.

Toàn quân nghe thế, tưởng như sấm động bên tai. Ngay sau bất ngờ, hàng trăm người đã giương giáo mác lên trời, vỗ tay reo hò.

Triệu Quang Phục mừng rỡ hỏi :

- Quân ta đã làm thế nào để có thể đánh lui được giặc Lương ?

- Quân đội của chúng ta mai phục ở hai bên, khi kẻ địch đến đã liên tục bắn tên phóng hoả chặn bước tiến, lại dụng tới các cạm bẫy đã sắp sẵn trước đó giam chân chúng lại; đến khi tên bắn ra hết, hầm chông đã đầy xác địch thì gần trăm dũng sĩ cảm tử của ta ồ ạt lao ra quyết một phen sống mái cùng địch. Hai bên ác chiến kịch liệt, long trời lở đất. Quân ta tuy ít hơn, nhưng nhờ sự quyết tâm và gan lì bám trụ, cuối cùng đã khiến kẻ địch tiến bước không nổi mà phải thoái lui.

- Quả đúng là đại hảo sự, ta sẽ trọng thưởng ngay sau khi hội quân tại Nhất Dạ. Vậy còn thương vong của các anh em thì sao ?

- Bẩm tướng quân, có khoảng bảy mươi người đã anh dũng hi sinh trong lúc chặn giặc, cùng một trăm người khác bị trọng thương. Phía bên kia giặc Lương cũng nhận lấy tổn hại vô cùng đáng kể.

Không khí đang cực kỳ sôi nổi và hưng phấn với chiến thắng, đột nhiên vì tin này mà chùng xuống. Triệu Quang Phục cùng các binh sĩ trầm ngâm, trên mặt lộ ra thần sắc đầy tiếc thương.

Dù thắng dù thua, dù thành hay bại, trong mỗi cuộc chiến, mất mát ấy vẫn luôn là thứ chẳng cần phải bàn đến.

Triệu Quang Phục bỗng chốc thần người ra, lãnh đạm mà nói :

- Sau khi về đến đầm Nhất Dạ, hãy cùng nhau tống táng thật hậu cho tất cả những anh em dũng cảm đã không may hi sinh trên xa trận.

- Tuân lệnh chủ soái !

Đoàn quân tiếp tục hành trình, vượt qua bóng đêm vô tận.

Đáng lẽ ai cũng nên mừng, vì lúc này đã có thể thu binh an toàn.

Tuy thế, sự việc những chiến hữu đã cùng kề vai sát cánh trong nghĩa quân bấy lâu nay bị mất tới bảy mươi người đã khiến cho những người còn sống không còn lòng dạ nào mà chúc mừng nổi.

Chỉ còn biết lặng lẽ bước tiếp, dùng tất cả tâm ý và tấm lòng thành kính còn lưu lại hướng đến những người đã đi xa.

Đoàn binh tiếp tục phải vật lộn cùng những vũng lầy. Ngựa và người dắt nhau bì bõm lội qua bùn lạnh và ẩm ướt. Đi một quãng xa mới có thể đến được nơi đây, hiện giờ đã tiến rất sát tới ranh giới giao nhau giữa đầm Nhất Dạ và thế giới bên ngoài.

Nếu có thể ngay trong lúc này lập tức xuyên qua cửa ngõ, tiến nhập vào bên trong, dám đảm bảo chắc chắn sẽ nhận được sự an toàn tuyệt đối, không kẻ nào có thể tiến kích nổi mình.

Đích đến đang ở trong tầm mắt. Mệt mỏi mà đoàn quân đã phải trải qua suốt cuộc hành trình dài như tan biến hết đi.

Triệu Quang Phục hăng hái dần đầu quân binh tiến bước.

Chàng vẫn còn đương trong niềm hân hoan, toàn bộ thần trí cứ nghĩ mãi về việc đã có thể đánh lui được địch nhân, quay về Nhất Dạ thiết lập nên thế phòng thủ vững mạnh.

Chính lúc đó, một loạt những ngọn đuốc lớn đột ngột bừng cháy, sáng rực cả một góc trời nam yên bình.

Thật chẳng khác mấy đăng đèn trong những đêm hội, hư hư thực thực giữa khói sương mịt mùng.

Cả đoàn người không hẹn trước mà cùng lúc dừng chân đứng lại, cảm thấy như bị ánh lửa kia làm cho tâm ý mê muội đi.

Ngay đến Triệu Quang Phục cũng chẳng phải ngoại lệ chút nào.

Trước sự kiện bất ngờ, chàng cứ như bị hút vào đó. Ngựa dừng chân đứng nhìn mãi hình ảnh nhạt nhoà trong khói sương, cảm giác như đang nhìn thấy những ánh sao lung linh huyền ảo.

Phải mãi đến khi nghe được tiếng hò reo ngút trời, bản thân mới bất ngờ sực tỉnh.

Hàng loạt những bóng người khôi giáp vũ trang đầy đủ xuất hiện từ phương nam. Những mũi hoả tiễn không ngừng phóng xuống, cháy sáng cả một khu rừng.

Triệu Quang Phục đại kinh thất sắc, không khác gì bị một đòn giáng cực mạnh vào tinh thần.

Trong một thoáng, chàng đã sớm nhìn nhận ra được tình thế hiểm nghèo trước mắt đây.

Nào phải đèn đuốc do ai khác thắp lên ? Chúng chính là phục binh của quân giặc !

Trong tâm thức Triệu Quang Phục ấy nhất thời kinh dị, vốn chẳng thể tưởng tượng nổi, giặc Lương đã đến tận nơi đây.

Mới vừa hay tin Trương Hát, Trương Hống đánh chặn được bọn chúng, sao đến giờ sự tình lại có thể thành ra thế này ?

Mọi chuyện xảy đến thực sự quá đột ngột làm đầu óc rối ren hết cả, trong một chốc chẳng cách gì sáng suốt được sự tình.

Viên tiểu binh vừa báo tin vừa nãy tỏ ra vô cùng sợ sệt :

- Tướng quân, sự thực, sự thực là hai vị giám quân đã chặn được kẻ địch. Sao đến giờ chúng lại xuất hiện tại đây ?

Triệu Quang Phục còn chưa kịp nói ra điều gì, thì đã thấy một mũi hoả tiễn từ xa lao đến vun vút, xuyên thủng qua họng viên tiểu binh này, hất anh ta ngã xuống ngựa, chết bất đắc kỳ tử. Chàng vừa kinh dị, vừa phẫn hận nhìn lên trên đồi cao. Ở trên đó đột nhiên xuất hiện một viên tướng oai phong vận hắc giáp, đang ghìm cương của chiến mã mà giương trường thương chỉ xuống dưới quát lớn thị uy :

- Lũ phản tặc An Nam nghe đây, bản tướng là Trần Bá Tiên, phụng mệnh thiên triều mang quân đến trấn an các ngươi. Hãy mau mau chóng chóng buông hết vũ khí đầu hàng, sẽ nhận được lượng khoan hồng của “ thiên triều “, còn nếu cứ ngoan cố chống lại, thì sẽ bị giết sạch chẳng tha một ai !

Giọng nói vang lên mang đầy tinh thần lực dũng mãnh và sự cường hản áp chế kẻ dưới.

Còn có thể tìm ra ai khác lợi hại hơn y ? Trần Bá Tiên đã đến được nơi này !

Triệu Quang Phục lúc trước đã bất ngờ, đến khi ấy lại càng cảm thấy kinh hoàng hơn.

Không ai có thể tin được, tên giặc già quỷ quyệt này sau khi bị huynh đệ họ Trương chặn lại, vẫn có thể dẫn đại quân đi theo chàng được đến tận đây. Vậy hai người Trương Hống, Trương Hát đã ra sao rồi ?

Hàng loạt mũi hoả tiễn phóng xuống tấn công. Triệu Quang Phục phải luống cuống đưa ngựa lùi lại tránh.

Thật cũng chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm đến những người ở lại hậu quân nữa !

Chàng nhìn lại nơi trận tiền, thấy quân giặc đang có trong tay chiến mã chạy ngàn dặm, trang bị đủ mọi thiết giáp, trong khi bản thân Vạn Xuân quân chỉ có vài con ngựa già yếu thồ hàng. So về tốc độ và khoảng cách, có thể khẳng định chắc chắn sẽ bị kẻ địch bắt kịp trước khi vào đến đầm Nhất Dạ.

Tình thế hiểm nghèo, mọi sự trù bị đều vượt ra ngoài khuôn khổ ước định. Trong tình huống hiện tại, mọi thứ đều tuyệt đối chẳng cho phép người thủ lĩnh có thể do dự được lâu. Triệu Quang Phục nghiến răng, quyết đoán đưa ra một phương cách :

- Toàn quân không rút nữa, lập tức quay lại dàn trận nhanh để chống lại địch !

Đoàn quân đang không ngừng di chuyển, đột ngột nghe người thủ lĩnh gầm lên, tức khắc dừng chân bước, lúc đầu có thoáng do dự, nhưng đã rất nhanh xoay người triển khai thế trận dưới những vũng ngập lẫn nước và bùn đất.

Trần Bá Tiên vừa cất lời phủ dụ xong thì nhìn thấy cảnh đó. Nhãn cầu của y trong giây lát loé lên một tia sát cơ, giận dữ gầm lên :

- Ta đã rộng rãi mở cho các ngươi một con đường sống, lại còn dám ngoan cố chống lại. Xem ra chẳng thể tha cho bất cứ kẻ nào.

Y lập tức hạ lệnh, để những cánh khinh kỵ binh men theo dốc thoai thoải phi thẳng xuống sườn lầy, tiêu diệt quân An Nam !

Tiếng gào thét vang trời. Trong tiếng trống trận vang rền, hai cánh quân cứ thế lao vào xáp chiến, đao, thương, kiếm pháp tung ra, loang loáng ánh sắc dưới trăng tròn.

Hàng loạt cung thủ của Vạn Xuân quân giương cung bắn, tạo thành một đám mưa tên đạn, tưởng như lưu tinh chao liệng giữa không trung.

Người ngựa của kẻ địch, cứ một bước tiến một bước lần lượt đổ gục xuống, tên và lao sắc xuyên khắp khôi giáp trên người.

Nhưng chúng vẫn không ngừng tiến lên.

Một số tên lính khinh kỵ nhà Lương có kinh nghiệm tác chiến lâu năm, mấy bận dùng khôi giáp và lá chắn bọc hậu cho chính bản thân và chiến mã, rồi sử đao thương công kích các cung thủ của Vạn Xuân. Không ít các cung thủ đã anh dũng hi sinh khi đối mặt với những tên này.

Trận chiến càng về sau càng trở nên quyết liệt hơn. Nhận thấy chẳng còn đường lui trước những kỵ mã nhanh hơn xạ tiễn của những tên lính Lương , đoàn quân Vạn Xuân quốc dồn hết sức mình, liều chết mà lao đến. Từ mã tấu đến kiếm, cung, hết thảy những thứ cứng và sắc đều được dùng làm khí giới, tấn công địch nhân.

Một quang cảnh hỗn loạn vô cùng diễn ra giữa mịt mùng sương khói âm u và bão lửa ngút trời.

Lại nhắc tới Triệu Quang Phục, bấy giờ đang cầm kiếm, tả xung hữu đột, cứ mỗi kiếm lần lượt hạ sát một tên. Chàng dứt khoát lao đến nơi có những kiếm thủ của địch nhân, dùng tất cả sức mạnh và lòng căm thù trút vào thanh kiếm, để cho lưỡi kiếm tha hồ vấy máu kẻ địch.

Tâm thức không hẹn trước đã lại đi vào trạng thái lãnh đạm, để cho cảnh giới của kiếm pháp tiến triển đến mức độ vô vi.

Chàng cảm nhận như có muôn ngàn vì tinh tú hiển hiện trước mắt, mỗi đường kiếm như biến ảo theo quỹ đạo của một ngôi sao bay qua bay lại, vừa thanh tú mỹ lệ, lại huyền hoặc dụ nhân.

Đây là một bước chuyển mình lớn trong kiếm pháp của bản thân, đã được chàng đại thành trong thời gian qua.

Không kẻ nào có thể đối mặt mà không khiếp hãi trước lối đánh dữ dội của Triệu Quang Phục.

Bất quá, chiến trường càng lúc càng lộn xộn, nên chẳng ai có thể nhìn thấy kiếm pháp siêu quần của chàng, cùng những tên kiếm sĩ Lương đã bị gục ngã.

Đột nhiên có tiếng nữ tử hét lên đầy kinh hoàng.

- Y Liên !

Triệu Quang Phục suýt chút nữa đã quên mất cô gái này. Chàng nghe thấy tiếng hét, lo sợ quay lại, hỏi chăng có chuyện gì đã xảy ra với nàng ta.

Chỉ thấy một cỗ xe chở lương thực và đồ đạc bị lật nghiêng. Trong một thoáng ấy, mấy người trên xe chẳng kịp làm gì đã bị kẻ địch tàn nhẫn chém thành năm sáu khúc. Ba bốn tên lính Lương cùng lao tới công kích lúc trước giờ đang ra sức tranh giành chiến lợi phẩm. Cánh tay của chúng vươn qua cửa khung xe, vừa cuống cuồng giật lấy hết những đồ đạc quý giá, vừa muốn tóm lấy Y Liên đang co rúm người lại bên trong. Nàng đã lấy một thanh kiếm từ một người lính chết gần đó để làm vũ khí hộ thân, vô tình trong lúc kiếm chạm nhau có thể chém trúng được một tên. Mấy tên còn lại thấy thế thì giận dữ vô cùng, huơ huơ kiếm tới trước đầy đe doạ.

Y Liên luống cuống giương kiếm chặn lại mũi kiếm của địch nhân, qua một chốc đã bị bọn chúng ép vào thành xe.

Nàng bị một mũi kiếm sắc lạnh cắt qua bờ vai, một dòng máu nóng hổi chảy đầy tràn, thấm lên từng thớ vải trên người.

Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Triệu Quang Phục chẳng còn thời gian để thắc mắc, tại sao một nữ tử chân yếu tay mềm như nàng ta lại có thể biết kiếm thuật. Chàng vội vã nhảy qua hai xác lính, cầm kiếm lao đến giải nguy.

Hống lên một tiếng dữ dội, Triệu Quang Phục giận dữ phóng kiếm tới trước, trong một chốc tiến phát ra ngoài hàng trăm chiêu thức hùng hậu.

Bốn đòn sát thủ cực kỳ ác hiểm cùng lúc được xuất ra.

Chỉ nghe như gió thoảng qua, bốn tên lính nọ chưa kịp ô hô a ha một tiếng, hồn đã sớm rời chiến địa về chầu bá vương. Thực đáng kiếp thay cho những tên giặc cướp bạo tàn !

Đột nhiên khi ấy, một loạt những ngọn đuốc chẳng biết từ đâu bay đến, chiếc xe mới đó đã bốc hoả dữ dội.

Cảm nhận tình thế càng lúc càng gấp rút hơn, Triệu Quang Phục vội dẫn Y Liên chạy qua vòng lửa. Chàng đi trước mở đường, dẫn cô gái đến bên những dũng sĩ đang bị kẻ địch uy hiếp, mạnh mẽ vung kiếm giết sạch địch nhân, thâm tâm tự định sẵn một minh thệ sẽ sát cánh cùng các anh em khác quyết chiến đến cùng.

Rầm !

Thêm hai cỗ xe khác bị khinh kỵ binh của giặc đánh lật nhào.

Triệu Quang Phục trông thấy tình cảnh ấy, cảm thấy tức giận vô cùng.

Chàng vội múa kiếm lao đến, chỉ hai đường đưa qua đưa lại cực kỳ ảo diệu đã sớm “ xin “ được bốn móng sắt của chiến mã, hất ngã một tên giặc xuống đất bùn. Gã này còn chưa kịp đứng lên, đã bị hàng trăm dũng sĩ Vạn Xuân khác ùa vào chém đến nát nhừ như bún.

Y Liên bước theo sau Triệu Quang Phục, vào lúc này tâm ý không thể nào ngăn được được nỗi kinh hoàng trải rộng ra khắp tâm can.

Dù đã tận mặt chứng kiến cảnh cả gia đình mình, trên dưới già trẻ lớn bé bị giết vô cùng thảm thương, nhưng bản thân nàng thực sự chưa hề một lần kinh qua hình ảnh thực sự của chiến trường. Không lúc nào có thể tưởng đến cảnh tượng này lại hiện hữu trước mắt khốc liệt đến vậy.

Nàng la hét,nàng muốn thoát khỏi chốn điên rồ này ! Phải chăng lựa chọn đi cùng Triệu Quang Phục là một điều sai ư ?

Ai có thể biết được ?

Y Liên chỉ còn biết cố gắng giấu gương mặt đầy nỗi kinh hoàng vào lòng bàn tay mỗi khi có một người lính ngã xuống bể máu.

Những âm thanh của gào thét và rên la không ngừng vang vọng trong đầu. Nàng ôm đầu đau đớn. Tự hỏi những điều kinh khủng đang diễn ra trước mắt, đến bao giờ mới có thể kết thúc đây ?

Thanh kiếm và máu tanh !

Trong tâm lúc này phải không ngừng tự cật vấn, đó có phải thực sự những điều Y Liên muốn. Đó có phải chính là tâm nguyện duy nhất còn lại trong nàng - giết sạch quân giặc rửa mối thâm thù ?

Nàng đã cố gắng tập kiếm cả tháng nay, chỉ hi vọng có thể một ngày không xa cầm nó đâm vào trái tim lũ giặc cướp nước, báo thù cho gia tộc. Nhưng ấy mọi chuyện ấy cũng chẳng dễ chút nào.

Tuy đã tự ấn định trong ý thức, sẽ giết sạch giặc thù báo cừu cho toàn gia, nhưng vào chính cái lúc thanh kiếm thực sự được đặt lên tay, nàng lại chẳng hiểu sao bản thân mình chẳng còn một chút sức lực nào nữa.

Có phải nàng quá nhân từ, hay nàng quá hèn nhát để có thể cầm lấy thanh kiếm báo hận. Hỏi tại sao ? Ai có thể cho nàng hay ?

Y Liên ấy cũng chẳng cho mình một trả lời được. Chỉ thấy mọi thứ không ngừng đến rồi lại đi, quay cuồng trong miên man vô tận, chẳng thể tìm đến một điểm dừng.

Nàng ngất. Nàng ngã xuống đất và thiếp đi, trong cái không gian mịt mùng khói toả ngàn sương, cái không gian đỏ những máu và đen những thây người.

Ngã xuống, bỏ mặc tất cả, bỏ mặc cả cho chủ soái Triệu Quang Phục lo lắng lay gọi, bỏ mặc cho những người khác che chắn tên đạn, dìu mình tới những cỗ xe phía sau.

Ngoài kia, cuộc chiến vẫn đang tiếp diễn không ngừng.

Trong thời điểm hiện tại, quân đội nhà Lương kéo xuống vùng trũng đã rất đông. Tưởng như bao gọn cả vùng ngập nước là vó ngựa của kẻ địch. Triệu Quang Phục tâm ý không khỏi tránh được nỗi lo toan, nhưng vẫn cố gắng thể hiện cái hùng khí của một người thủ lĩnh kiên gan, chẳng từ việc vung kiếm lên giết địch, luôn luôn tiến lên hàng đầu.

Chỉ hiềm có một nỗi, mỗi khi một tên lính Lương ngã xuống, lại có hàng trăm tên khác lao đến. Bản thân dù dai sức đến đâu cũng có lúc mỏi mệt, khó lòng chiến đấu đến cùng.

Trần Bá Tiên mình vận hắc giáp, tay cầm bá vương thương, dũng mãnh tiến bước giữa chiến địa. Y như hồi tưởng lại những hình ảnh quá khứ không ít lần cuồng sát nơi xa trận.

Tư vị mặn mòi của máu và khói lửa, sự thống khoái của những cuộc chinh phạt tàn khốc, tưởng cũ mà thực như mới, vẫn là những thức nhắm cực phẩm đối với Trần Bá Tiên.

Hàng trăm võ sĩ thịt nát xương mòn nằm xuống dưới móng sắt của ngựa. Vó ngựa đạp lên thây người chết, kẻ tiến người lui, ra sức giằng co với nhau, thực sự chẳng ai muốn nhường ai cả.

Chính lúc không khí nơi chiến địa đang lên đến hồi cao trào của những căng thẳng, Triệu Quang Phục một kiếm đột kích vòng vây, lao nhanh đến bên chiến mã của Trần Bá Tiên. Bốn tên lính Lương vội lao gia giương giáo hộ vệ cho y, chỉ trong chốc lát đã bị chàng dùng kiếm đánh văng khỏi chiến địa.

Chàng bước tới, vận khí mà hống lên một tiếng kinh động chúng nhân :

- Trần Bá Tiên kia, có thượng tướng quân Vạn Xuân quốc Triệu Quang Phục muốn được tiếp kiến ngươi đây !


Quay lại  l Xem tiếp 


BigKool BigKool
Vườn Hoàng Cung - Nông Trại Online Vườn Hoàng Cung
Khu Vườn Thần Kỳ Khu Vườn Thần Kỳ
Vườn Thủy Cung Vườn Thủy Cung
goPet Online goPet Online

C-STAT