watch sexy videos at nza-vids!
doc truyen
Trang ChủTruyện
http://aff.mclick.mobi/ctxd/bigbang3g

Bá Chủ Tam Quốc

http://aff.mclick.mobi/swift-wifi/bigbang3g

Swift Wifi

http://aff.mclick.mobi/uc-in/bigbang3g

UC Browser

Nhất Dạ Trạch Truyền Thuyết - Chương 09

Song đấu

Những âm thanh kỳ lạ vang vọng không ngừng. Đánh động tới mọi cơ quan tri giác của ta.

Ta đang tiến bước trên những áng mây trắng xoá, ta đang đi tìm lại những ký ức đã bị lãng quên. Ta đợi chờ tiếng gọi của nó, ta lắng nghe hơi thở của nó. Ta nhìn thấy một ai đó đang gọi tên của ta. Ta đã đến rất gần. Ta cố gắng bỏ qua mọi thứ. Ta sợ, ta sẽ thất bại dù chỉ còn vài bước nữa thôi ...

Rầm !

Đột ngột, quá trình tu thần bị gián đoạn giữa chừng. Xen lẫn vào những âm thanh ấy, có những tiếng kêu đinh tai thấu óc của khiên giáo chạm nhau, khiến ta không tài nào có thể tập trung tiếp vào đường đi.

Vầng trán nhức nhối, đau đớn vô cùng.

Ta ráng sức vận khí, ta ráng sức đại khai tư tưởng. Nhưng những thanh âm quái dị ấy vẫn có thể đột phá vào tâm thức của ta.

Đột nhiên, mọi mạch liên kết giữa ta và ký ức bị cắt giữa chừng. Ta chỉ còn có thể nghe thấy những tiếng gào la, những tiếng đâm chém nơi chiến địa. Mọi thứ trước đó khổ nhọc tìm kiếm đều đã bị mất đi hết chẳng còn lại chút gì.

Ta ngã vật ra đất, thổ ra một bụm máu tươi. Nhất thời cảm thấy tức giận vô cùng, một cỗ hoả nhiệt từ từ dâng lên, mang theo tất cả hung tính, cuồng nộ.

Là kẻ nào đã dám làm loạn ở đây, chen ngang quá trình tu luyện, khiến cho ta phải tổn thương ? Ta thề sẽ giết sạch bọn chúng.

Quay mình nhìn lại, thấy cả khu rừng rực sáng ánh lửa. Giữa nơi kia, hàng trăm người xông vào nhau chém giết, tạo nên một bầu không khí thực sự đẫm máu vô cùng.

Chính những kẻ kia, là những kẻ đã khiến cho việc tu thần tìm lại ý thức bị đứt đoạn giữa chừng, hỏng mất việc lớn. Chúng sẽ phải trả cái giá cực đắt.

Ta cảm thấy bản thân như cuồng loạn, ta cảm thấy chẳng cách nào kiểm soát nổi mình nữa. Bước chân đạp trên cỏ cây, lướt như gió lốc tiến lên.

Đột nhiên kinh ngạc dừng lại.

- Là hắn ư ? Sao lại là hắn ?

Ta không thể tin nổi rằng mình lại có thể thấy lại người đó tại đây.

Ta đã từng nhìn thấy hắn, chỉ có điều không thể nhớ được rằng hắn là ai ? Tại sao dung diện ấy lại mang những nét quen thuộc quá đỗi như vậy ?

Ta còn đương có trong lòng trăm mối tơ vò, bỗng đột ngột nghe bàn chân trượt đánh xoạt một cái. Kinh dị nhìn lại, mới biết bản thân mình vừa đạp trượt một cành cây.

Cành cây gãy vụn, rơi nhanh xuống đất, ta cũng bị rơi theo, không kịp bám vào đâu cả.

Chỉ kịp hét lên một tiếng, mọi thứ sớm chìm vào tĩnh lặng vô thanh.

Chỉ còn tiếng binh đao chém giết vẫn không ngừng vẳng lại nơi này.

...

Trần Bá Tiên ấy đang thi triển thương pháp tung hoành bá đạo, đột nhiên nghe được mấy lời nọ, tỏ ra cực kỳ bất ngờ, vội xoay mình chuyển thế, xem xem kẻ nào vừa dám to gan lớn mật thách thức y.

Chỉ thấy một nam nhân trẻ tuổi, mình vận trường bào, trên thân bê bết nào những bùn đất và máu tanh nhưng dung diện lại rất có thần đứng đó. Chàng dùng nhãn quan sắc lạnh nhìn lại Trần Bá Tiến, đưa mũi kiếm chĩa thẳng vào mặt y lớn giọng thách thức quyền lực.

Cuộc chiến đang cực kỳ quyết liệt, bỗng như lặng hẳn đi sau lời tuyên chiến hùng hồn.

Ngạo khí nổi lên, Trần Bá Tiên cười lớn :

- Hay, thật quá hay, thật vô cùng hay. Cuối cùng thì tên đầu sỏ của lũ giặc cỏ An Nam cũng chịu tiến ra đây, đỡ cho bản tướng phải mấy thời gian truy tìm. Ngươi đang muốn thách đấu với ta ư ?

Triệu Quang Phục trừng mắt nói :

- Trần Bá Tiên, các ngươi đem quân từ đất bắc xâm phạm bờ cõi trời nam, gây đủ thứ tội ác thương thiên bại lý, trời đất quỷ thần đều oán giận. Hôm nay, dù cho có phải chết tại đây ta cũng quyết một phen sống mái với ngươi !

Trần Bá Tiên cười lớn :

- Trải hàng trăm năm qua, Hán, Ngô, Tấn, Tề, Lương ngũ bá Trung Nguyên đều đã lần lượt phân chia đất đai, đặt phương nam thành quận Giao Chỉ, đem tất cả những tinh hoa lớn của văn minh Hoa Hạ đến đây giáo huấn cho đám man di ngu hèn các ngươi. An Nam sớm đã trở thành thuộc quốc của người phương Bắc. Chúng ta xuất chinh lần này cũng chỉ là muốn một trận tiêu diệt sạch đám giặc cỏ đã dám cả gan chống lại “ Thiên triều “ , thiết lập lại chính quyền, tiếp tục khai sáng cho cuộc sống tăm tối của các ngươi. Hỏi chuyện này có gì là sai, có gì đối nghịch với hoàng thiên, khiến cho trời đất quỷ thân kinh động chứ ?

Nghe mấy lời ấy, Triệu Quang Phục cảm thấy cực kỳ căm phẫn, mạnh mẽ phản bác lại :

- Ngươi dám nói Vạn Xuân là thuộc quốc của các ngươi ư ? Ngươi dám kể lại chuyện Hán, Ngô, Tấn, Tề, Lương mấy nước thay phiên nhau đô hộ nước ta mà mặc nhiên coi Vạn Xuân quốc của chúng ta là thuộc quốc của các ngươi ư ? Không, ngươi đã sai, hoàn toàn sai rồi. Tất cả những gì ngươi nói chẳng khác chi những lời xảo trá của phường du thuyết, muốn đem cái danh giả tạo để loè bịp con dân nước nam, muốn lấy cái đức giả dối để che lấp đi những tội ác hung tàn. Hỏi là khai sáng phương nam, vậy các ngươi đã đem được những gì đến nơi đây ? Hết người chết lại đến trăm mái nhà nát tan, các ngươi đã làm gì hơn ngoài việc tàn hại đến con dân Vạn Xuân, các ngươi đã làm được gì hơn ngoài việc cưỡng bách, chiếm đoạt và giết hại những người dân vô tội ? Các ngươi đã đặt ra những thứ thuế má và luật lệ hà khắc thế nào để đàn áp chúng ta, khiến Vạn Xuân quốc kiệt quệ cả về vật chất lẫn tinh thần, khiến con dân Vạn Xuân quốc càng ngày càng chìm vào bóng đen. Thử hỏi chúng ta đã có được gì và đã mất đi những gì ? Chúng ta không có gì cả, mà chúng ta lại mất tất cả, mất luôn sự tự do, mất đi quyền tự chủ, mất đi cuộc sống tốt đẹp bản thân đáng được hưởng. Giữa được và mất như thế, xin hỏi “ Thiên triều “ đã đem lại những gì cho người dân Vạn Xuân đây ?

Những lời buộc tội hùng hồn cất lên, kẻ địch không còn cách nào có thể phản biện lại.

Nghe những lời nói đầy hào sảng từ tận đáy lòng của Triệu Quang Phục, chẳng ai có thể không cảm thấy sục sôi trong lòng một cảm giác thống hận. Sự phẫn nộ trước tội ác giặc thù càng lúc càng dâng cao, ngay lúc này đây mỗi người con Vạn Xuân quốc chỉ có một mong muốn duy nhất - có thể cầm kiếm thẳng tiến triệt diệt kẻ thù.

Trần Bá Tiên nhất thời cứng họng. Một viên tướng dày dạn kinh nghiệm trận mạc như y, cuối cùng cũng có lúc nói chuyện lí lẽ thua người khác. Có chút tức giận, nhưng bản thân nào có để mấy thứ đó vào đâu.

Quan trọng nhất với y vào lúc này, vẫn là truy quét đám giặc cỏ An Nam.

Trần Bá Tiên nhìn xung quanh, cảm thấy sĩ khí quân binh An Nam ngay sau lời luận tội của Triệu Quang Phục càng lúc càng lên cao. Vẫn còn đó những tên man di đầu mình tróc lở, lấm lem máu me, nhưng ý chí và lòng căm thù như được đưa lên trên hết, khiến đoàn quân ấy vượt hẳn khỏi cái tâm thế tầm thường. Ai nấy đều bừng bừng căm phẫn, ánh mắt đỏ rực huyết thù, giống một đoàn quân gồm những “ sát thuần “. Trần Bá Tiên chợt cảm nhận được một cỗ sát khí đằng đằng sẵn sàng bột phát bất cứ lúc nào, cuốn trôi và huỷ diệt tất cả.

Y cảm thấy vô cùng kinh dị trong lòng. Có ai lường hết được đâu, chỉ vài ba lời nói của Triệu Quang Phục đã có thể khiến cho cả đoàn quân ô hợp ấy lên tinh thần như thế.

Ngẫm lại tình hình, thấy quân đội hai bên xáp chiến với nhau, đến giờ vẫn bất phân thắng bại. Lũ giặc cỏ An Nam sau khi được thủ lĩnh tổng động viên, đột ngột trở nên bừng bừng khí thế quyết chiến, đáng sợ gấp trăm gấp ngàn lần lúc trước.

Chiến cục hiện giờ, nếu đem ra cố gắng đấu tiếp, thì thương vong chắc chắn sẽ tăng, chưa kể đến chuyện đối phương có thể dựa trên khí thế ngùn ngụt mà liều chết đánh lại, khó ai hay trước kết cục cuối cùng.

- Việc cần kíp phải làm vào lúc này, là cố gắng giảm đi nhuệ khí địch quân, sau đó nhanh chóng đánh bại bọn chúng.

Trần Bá Tiên vừa nghĩ xong, chợt loé lên một tia sáng trong tâm tưởng.

Y nhìn Triệu Quang Phục, mỉm cười mà rằng :

- Triệu Quang Phục kia, ngươi đã muốn quyết đấu với ta, vậy hôm nay chúng ta sẽ cùng nhau quyết chiến tại đây.

Toàn trường nghe tin như rung chấn ! Cái này chẳng phải chính là chủ soái của quân đội hai bên sẽ cùng nhau quyết một trận sinh tử tại đây sao ?

Triệu Quang Phục lạnh lùng bước tới.

Chàng là người phát ra lời tuyên chiến trước tiên, hẳn nhiên đã quyết sẽ cùng đánh một trận ra trò với Trần Bá Tiên.

Giờ đây binh khốn quân nguy, cũng chẳng còn gì để tiếc lấy sinh mạng của bản thân.

Tự cười với mình.

Nếu là số trời đã an bài, người không thể sống sót mà vào đến đầm Nhất Dạ, thì nguyện làm một trận chiến oanh liệt tại đây, để lưu lại mãi mãi trong lòng người dân nam quốc truyền thuyết cuối cùng về đoàn quân bất khuất.

Cả đoàn binh Vạn Xuân quốc như lặng đi trước người thủ lĩnh dũng cảm, trong lòng thầm cầu chúc những điều may mắn nhất sẽ đến với Triệu Quang Phục. Và đến với chính bản thân họ.

Trần Bá Tiên thấy Triệu Quang Phục chớp mắt đã đồng thuận, thực sự khớp luôn với ý định của y. Hỏi còn gì tuyệt vời hơn thế, người vội thúc chiến mã mang bá vương thương tiến bước. Vó ngựa gõ lộp cộp trên mặt đường.

Y luôn tự hào là người sử dụng thương pháp đệ nhất Trung Nguyên. Bao nhiêu năm qua đã mang trường thương tung hoành nơi xa trận, trở thành một chiến thần dũng mãnh ghi dấu bao kinh hoàng. Người chết dưới thương y có vô số, người sống sót đếm được trên đầu ngón tay. Tự phụ xưng danh bá vương thương Trần Bá Tiên, cái danh ấy cũng chẳng hổ thẹn với cái tài.

Giờ đây, y có một niềm tin rất lớn vào bản thân, hoàn toàn có thể đánh bại Triệu Quang Phục kia bằng thương pháp của mình.

Nói chuyện đánh bại chàng, cũng là nói đến một bước tiến mạnh triệt diệt nhụê khí quân An Nam.

- Lui quân ba mươi bước, chưa có lệnh của ta, chưa được phép động thủ !

Trần Bá Tiên hào sảng quát to. Quân đội Lương triều vừa mới dạ ran, mới đó đã bảo nhau cùng lui bước, giữ vững thế đứng, tuân thủ nghiêm nghị mọi kỷ luật.

Triệu Quang Phục cũng khẽ ra hiệu, để quân đội của mình lùi lại phía sau.

Chiến trường giờ chỉ còn hai vị thủ lĩnh.

Bắc quốc kiêu hùng Trần Bá Tiên. Nam quốc bất khuất Triệu Quang Phục.

Chiến mã bất thần hí lên một tiếng, phá tan không gian tĩnh lặng đến nghẹt thở đương bao trùm lên không gian nãy giờ.

Trần Bá Tiên thúc ngựa lao nhanh, bá vương thương trong tay xoay chuyển cực nhanh, cuồng phát biến hoá thành trăm mũi thương đâm tới Triệu Quang Phục. Chàng đứng lặng yên, ngưng thần chờ đón.

Toàn trường như nổi sóng dữ. Khắp toàn quân Vạn Xuân vang lên những tiếng kêu đầy sợ hãi thay cho chủ tướng của mình.

Triệu Quang Phục đã hai lần kinh qua thứ kiếm pháp kỳ lạ của Chử lão, tuy là chưa đạt đến mức độ tinh minh xuất thần nhập hoá, nhưng cũng biết đem cái hữu dụng trong đó ứng nhập vào trong kiếm thuật của mình.

Chàng dùng nhãn thần thấu suốt vào từng đòn thương đi tới, dù khá khó khăn, nhưng cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ yếu hại nhất bên trong thương pháp.

Nhếch mép nở một nụ cười quỷ dị, Triệu Quang Phục lao tới. Khi đã đến gần mưa thương, chàng chỉ khẽ nhích người thay đổi bộ vị một chút, lại hướng mũi kiếm đánh chếch vào trận, hầu như ngay tức thì trường thương đã bị đẩy trượt dọc theo lưỡi kiếm văng ngược ra sau.

Thân người nhảy lên, lướt trong không trung như phiêu du tiên cảnh, đòn thế cực kỳ uy mãnh của đối thủ chẳng hề gây tổn hại đến thân thể một mảy may nào !

Trần Bá Tiên phải một phen trợn mắt vì kinh ngạc. Thương pháp của y, trong mười mấy năm qua đã tuyệt diệt không biết bao nhiêu cao thủ, số người có thể đấu lại đếm chưa hết một lòng bàn tay. Thế mà Triệu Quang Phục kia chỉ một cái lách người đưa kiếm rất nhẹ nhàng đã phá giải được.

Quả thực không phải tầm thường chút nào !

Nói là vậy, nhưng cũng phải biết Trần Bá Tiên vốn là một con người tự phụ, luôn in sâu trong thâm tâm một sự tự tin rất lớn về bản lĩnh của mình. Y nào có dễ chịu gì khi thấy thương pháp tinh diệu bản thân vừa mới thi triển ra đã bị đối phương hoá giải đơn giản như thế.

Sớm cho rằng Triệu Quang Phục chỉ nhờ gặp may mà chống lại được, y rất nhanh chóng chuyển hướng của chiến mã, quay đầu vung thương tiến kích lần thứ hai.

Toàn trường lại ồ lên lần nữa.

Nếu Trần Bá Tiên biết được Triệu Quang Phục đã lãnh hội được một thứ kiếm pháp tuyệt luân, hẳn nhiên y sẽ chiến đấu với một tâm thế khác hẳn lúc này.

Nhưng đó chỉ là câu chuyện nếu y biết được.

Những mũi thương hiểm ác xé gió lao đến vun vút, khiến cho người ngoài ai ai trông qua cũng phải toát hết mồ hôi.

Triệu Quang Phục trầm lặng, chỉ thoáng rùng mình một cái đã lần thứ hai tiến nhập được tới cảnh giới “ Hộ tâm “. Chàng bình lặng đứng nhìn ngàn thương, tự thấy đây chẳng hề là một thử thách quá lớn, mà chính là dịp thích hợp nhất để kiểm nghiệm lại tất cả những kiếm pháp mà chàng đã tiếp thu được từ Chử lão.

Nắm chặt chuôi kiếm trong tay, Triệu Quang Phục mở to mắt lạnh lùng phóng thẳng nhãn quang đỏ rực sắc máu về phía Trần Bá Tiên đang lao đến từ nơi xa.

“ Hộ tâm “ cảnh giới qua một thời gian luyện tập đã đi rất gần tới mức cực hạn, triệt diệt mọi thứ lao khổ hay hỉ nộ ái lạc xung quanh, chỉ còn kiếm và người, lưỡng tâm nhất thể đồng sức đồng lòng quyết chiến.

Thân pháp và bộ vị của Trần Bá Tiên sớm đã bị Triệu Quang Phục in sâu vào trong tim. Chàng đột nhiên gầm lên một tiếng, xuất kiếm công kích, đánh thẳng vào chỗ yếu hoại nhất trong thương pháp của kẻ địch.

Bình một cái, thương pháp ảo diệu đã bị đánh tan. Toàn bộ mỹ cảnh của người dũng sĩ múa thương lúc trước cũng sớm bị thổi bay vô cùng chóng vánh.

Trần Bá Tiên đang phi ngựa lao nhanh, không tưởng đến chuyện đối thủ có thể phá tan được thương pháp của mình hai lần liên tục.

Y vừa kịp kinh qua câu nói của cổ nhân “ cao nhân tắc hữu cao nhân trị “ đã thấy kiếm phong rít lên dữ dội.

Mũi kiếm của Triệu Quang Phục đâm thẳng tới mặt, cách đến chưa đầy nửa phân.

Toàn quân rung động !

Trần Bá Tiên thất hồn lạc phách, vội đạp lên mình ngựa bật lùi ra sau, ngã đánh phịch xuống một vũng bùn, uy phong đại tướng thoáng chốc đã thất tán. Nhưng cũng nên thấy được tình thế nguy nan, giữ lấy cái mạng nhỏ trên đầu đã là khó, còn ai chú ý đến chuyện rồi.

Kiếm phong vẫn còn rít lên rất dữ dội, nghe tanh tanh nơi cánh môi. Ấy chính cự kình phát ra đánh thẳng vào mặt mà thành thương thế.

Trần Bá Tiên đưa tay áo quệt ngang, nhìn lại đỏ sẫm một màu.

Trong một chốc, y cảm thấy vừa kinh dị, vừa tuyệt đối tức giận.

Có ai nghĩ đến được, thương pháp bao năm tung hoành chiến địa, một chốc bại vong dưới tay một tên tiểu bối vô danh đất An Nam. Nỗi nhục này, phải biết đến bao giờ mới có thể nuốt trôi hết được đây ?

Trần Bá Tiên gầm lên, bão tức xông đến tận đại não, nộ khí chỉ thoáng chốc phát thành cuồng bạo, cây thương trên tay như có hoả nhiệt cuộn trào, đâm thẳng tới người Triệu Quang Phục.

Triệu Quang Phục nãy giờ giao chiến, hiểu rõ bản thân mình hai phen liên tiếp có thể đánh thắng, chỉ nhờ việc đối phương chủ quan khinh địch. Nay thấy y đã cực lực xuất tới chiêu pháp mạnh nhất, cố nhiên phải tính toán kỹ càng hơn.

Chàng rất nhanh chóng xoay người chuyển thế, một lưỡi kiếm xuất ra như sấm sét giáng thẳng vào bá vương thương.

Hai thứ binh khí chạm nhau, nội lực trong người cả hai đấu sĩ một lúc bột phát ra, khiến cho cả không gian thoáng chốc sáng bừng kiếm cương !

Triệu Quang Phục đột ngột xoay chuyển, đẩy lưỡi kiếm trượt theo cán bá vương thương, nhằm thẳng bàn tay Trần Bá Tiên chém tới. Trần Bá Tiên chẳng phải tay vừa, mới thấy chuyển động ấy đã lập tức quét trường thương gạt kiếm văng ra.

Y lập tức chiếm lấy tiên cơ, lần nữa vung thương đâm đến.

Triệu Quang Phục kinh ngạc nhìn lại, tự hỏi đây là đòn tấn công, hay là mưu kế ẩn trong ? Rõ ràng khi nãy, chàng đã hai bận chống được đòn tấn công bằng thương pháp của Trần Bá Tiên, sao bây giờ hắn lại dụng lại ? Lại còn với bộ pháp y hệt như cũ nữa.

Chàng chỉ kịp đưa kiếm lên, thì đã thấy trường thương đột ngột chuyển từ đâm thẳng thành quét ngang !

Hai tiếng “ nguy tai “ chưa kịp phát ra, Triệu Quang Phục đã lập tức phải nhảy lùi lại sau bốn bước. Mặt đất bị quét lên một đường dài tung bay khói bụi, suýt chút nữa đã dính phải đòn truy kích thâm độc của địch thủ.

Trần Bá Tiên thu lại bá vương thương, tung mình nhảy đến. Y vốn đã nghĩ với biến chiêu thương pháp vừa qua, có thể nhanh chóng đánh bại Triệu Quang Phục. Ai biết chàng cao thâm hơn y tưởng, có thể trong chốc lát nhìn ra mưu sâu.

Càng đánh càng nhận thấy địch thủ lợi hại khó lường, càng đánh càng thêm chút kiêng dè lẫn nhau.

Triệu Quang Phục đáp xuống đất, khắp người lấm lem đất bùn. Chiêu thức vừa rồi, nếu không phải đã có một quá trình tôi luyện suốt một thời gian dài thành phản xạ, dám đảm bảo khó mà sống qua nổi. Chàng sớm đoán biết được, sắp tới đây mới là thực lực của bá vương thương Trần Bá Tiên, lập tức tập trung tinh thần, vận khí tức tiến vào trạng thái “ hộ tâm “ , lặng lẽ thu kiếm về bên mình.

Trần Bá Tiên xoay mạnh trường thương, để gió lộng ào ào, khí kình không ngừng luân chuyển quanh thân. Hùng tâm nổi lên, y nhanh chóng đưa thương đối quyết.

Lại một tiếng va chạm kinh khủng, làm cho trời đất quỷ thần cũng phải một phen khiếp hãi. Hai địch thủ lao vào nhau, kiếm cương thương pháp lại có một phen thi triển hết mọi chiêu thức xảo diệu. Mãi một lúc sau, hai người ấy mới tách ra, lùi lại phía quân mình, cùng lúc hộc ra một bụm máu tươi. Toàn lực xuất kích, dính phải phản đạn, cả hai thực sự đã mang nội thương không nhỏ.

Quân sĩ ở ngoài không ngớt lo lắng, ai nấy đều chỉ chờ có biến sẽ lập tức lao lên bảo vệ chủ tướng của mình.

Trần Bá Tiên cười mà rằng :

- Mười mấy năm chinh chiến, đếm trên đầu ngón tay ta chằng mấy ai có thể sống được dưới bá vương thương, vậy mà Triệu huynh đây có thể dùng kiếm đánh lại ngang ngửa, thực quả thiên tài !

Y đã thay đổi giọng xưng hô, chính trong ấy cũng gửi một chút sự khâm phục tới đối thủ của mình.

Triệu Quang Phục lạnh lùng không nói gì, trường kiếm giương sẵn bên vai, bước chân bước ngập trong bùn. Ánh mắt sáng quắc, dáng hình lom lom chẳng khác cá sấu rình mồi.

Trần Bá Tiên cũng không còn hơi sức mà nói tiếp, bá vương thương cũng lập tức chuyển vị, chĩa thẳng vào người Triệu Quang Phục.

Hai người bất thần hống lên mà lao vào nhau.

Tiếng binh khí va chạm dữ dội, trong một chốc kiếm và thương chuyển vị, tiến thẳng tới địch nhân bên kia. Bá vương thương đắc lợi về chiều dài, một chốc đã xuyên vào bả vai của Triệu Quang Phục đến một thốn.

Kiếm trong tay Triệu Quang Phục có phần ngắn hơn, chỉ có khí kình đi tới, để lại một vết thương ngoài da bên mang tai Trần Bá Tiên.

Hai người giao thủ cùng lúc bị thương. Triệu Quang Phục hất kiếm, dùng chân đạp mạnh vào người Trần Bá Tiên. Hai người một bước quấn vào nhau, ngay bước thứ hai đã ly khai cách nhau đến chục thước.

Triệu Quang Phục thở nhẹ, cảm nhận vết thương nơi bả vai chảy máu không ngừng.

Lúc này đây, lợi thế về độ dài của binh khí đã tạo ra một khác biệt đầu tiên.

Trần Bá Tiên cũng như nhận thấy lợi thế của mình, bá vương thương lại một lần nữa lao đến.

Keng !

Một tiếng va chạm dữ dội vang lên khắp không gian, ai nghe qua cũng tưởng sấm nổ bên tai !

Chỉ thấy thanh kiếm trong tay Triệu Quang Phục tức thì vỡ vụn, thanh kiếm bình thường ấy đã chẳng trụ được đến hết cuộc chiến.

Bá vương thương của Trần Bá Tiên, cuối cùng đã phát huy đến trọn vẹn sức mạnh của thương pháp. Y tiếp tục tiến đánh, chĩa thẳng mũi sắc nhọn nhằm ngực địch nhân mà tiến kích.

Triệu Quang Phục kinh hoàng nhìn đại biến xảy đến ngay trước mắt mà không cách gì xoay sở nổi, thân mình như tê cứng lại trước mũi thương nhọn.

Chỉ nghe “ keng “ một cái, thêm một tiếng dữ dội khác vang lên !

Thoát khốn

Chúng nhân đều đang rất đinh ninh, rằng phen này thủ lĩnh Vạn Xuân quốc sẽ phải chết thê thảm dưới tay Trần Bá Tiên. Đến khi trông ra tình cảnh trước mắt, ai nấy đều phải há hốc mồm kinh dị mà nhìn.

Một bóng trắng từ đâu đột nhiên lao đến ngăn cản. Một cây gậy trúc thi phóng ra đối quyết với thương. Bá vương thương đang tiến công hùng dũng là thế, chỉ trong một chốc đã bị kiếm kình dữ dội đánh bạt ra phía sau.

Tưởng đã chết đến mười mươi, mà lại được cứu vào phút chót. Triệu Quang Phục toát hết mồ hôi, đưa mắt nhìn lại người vừa cứu mình.

Nhận ra mặt người, chàng đã phải kinh dị mà kêu lên :

- Sư ... sư phụ ! Là người ư ?

- Nhóc con, không ngờ ngươi vừa tìm lại đây để chơi với ta đã kéo theo cả một đám đông bầu đoàn thê tử kia theo, thực là ồn ào quá đi, khiến ta ở trong đầm ngồi hoài mà chẳng yên được, phải chạy đến tận chốn này xem xét tình hình.

Người vừa đột ngột xuất hiện, nào có phải ai xa lạ đâu, mà chính là Chử lão !

Trần Bá Tiên trong lúc tiến kích, đột ngột bị chặn đứng lại, chỉ cảm thấy lực đạo tấn công vào cây thương của mình mạnh gấp bội lần công lực của Triệu Quang Phục, mà tốc độ xuất thủ của kẻ ra tay cũng nhanh đến độ phi thường. Ngoại lực truyền dẫn mọi xung động vào cánh tay, không ngừng run lên bần bật. Vừa nhấc ống tay áo lên một cái đã thấy cả hai bên đều đỏ lừ.

Trần Bá Tiên xoa nhẹ lên bàn tay, chỉ cảm thấy cực kỳ đau đớn. Toát mồ hôi lạnh mà tự hỏi, kẻ vừa đến giúp đầu lĩnh quân An Nam là cao thủ phương nào mà có thể dùng gậy trúc đối thương, khiến cho y bị thương thế này ?

Còn đương có vô vàn những thắc mắc khó thể giải khai ngay, đã nghe quân lính sau lưng đồng loạt gào lên đầy phẫn nộ.

- Trong lúc song đấu lại để kẻ khác chen ngang, thật quá ti tiện bỉ ổi. Các anh em hãy cùng ta xông lên, cùng nhau thay chủ tướng dạy cho bọn man di ấy một bài học nhớ đời !

Quân Lương ở đằng sau, ấy đã luôn trù bị sẵn mọi tình huống bất trắc, lần này thấy Trần Bá Tiên đột nhiên bị một người ở ngoài vòng chiến lâm trận đánh lui như vậy, lập tức đồng lòng tiến công. Trần Bá Tiên thấy vậy, hốt hoảng quát lớn bảo các phó tướng thu quân lại.

Tuy nhiên, đúng tại lúc này hắn bỗng dưng cảm thấy kiệt lực, nội khí trong cơ thể không ngừng tách ra. Ấy chính hậu quả của đòn nội thương trước đó, do miễn cưỡng chiến đấu mà thành vậy. Bản thân chẳng cách nào gào át được âm thanh ầm ĩ của ba quân, thành ra đành bất lực nhìn binh sĩ dưới quyền ồ ạt xông lên tiến kích, không cách gì ngăn cản nổi.

Triệu Quang Phục thấy tình hình đột nhiên biến chuyển cấp bách như vậy, cuộc chiến của hai thủ lĩnh mau chóng biến thành cuộc chiến của quân đội hai bên, vội cắn răng chịu nhịn cơn đau thấu tận tâm khản, chống kiếm đứng dậy đốc thúc toàn quân :

- Tập trung bố trận, dồn sức chống lại quân địch !

Chử lão nhìn lom lom khắp xung quanh một hồi lâu, thấy có không ít những người lính mang giáo mác vây quanh, kinh ngạc quay lại hỏi :

- Phục nhi, ngươi kiếm ở đâu lắm người đến đây thế này ?

Triệu Quang Phục lại phải một phen chuốc khổ với vị sư phụ dở dở ương ương. Chàng quay người chỉ vào một toán quân Lương đang xông đến, vội vã giải thích :

- Sư phụ, những tên vận giáp phục như kia vốn là kẻ xấu, muốn đến đây để tiêu diệt con. Chúng còn có ý định tàn phá nơi ở của người nữa. Hãy sát cánh cùng chúng con đấu lại với chúng !

Chử lão chỉ nghe đến đó, mắt đã tức thì trợn ngược lên :

- Cái gì, mấy tên cuồng đồ to gan đó dám tính đến chuyện phá hoại đầm Nhất Dạ của ta ư ? Hãy để lão đầu tử ta dạy cho chúng một bài học !

Lão tức thì nổi giận lao thẳng vào trận địa, gậy trúc trong tay múa may một hồi. Kiếm thức chỉ mới xuất ra đã chóng đạt đến độ linh diệu hoàn mỹ.

Mấy tên kiếm thủ bắc quốc còn đương say máu tấn công, thoạt nhiên thấy một lão nhân áo trắng cầm gậy lao đến, liền bấm bụng cười khẩy mà giương kiếm ra trước.

Không may cho chúng, chưa kịp vung kiếm lên một lần, thì toàn thân đã cùng lúc bị cắt bởi hàng trăm lưỡi kiếm của bậc cao nhân.

Chử lão đã nắm trong tay kiếm pháp xuất thần, đương nhiên chẳng xem mấy tên kiếm thủ Lương quốc kia vào đâu cả. Ông ta vừa nhập trận đã triệt hạ không dưới hai mươi tên giặc khác, khiến cho sĩ khí Vạn Xuân quân lên cao, mà giặc Lương bỗng chốc khiếp đảm vô cùng.

Xác người ngã xuống chất đầy, ngập ngụa thành từng đống lớn trên đất bùn.

Quân đội hai bên Vạn Xuân quốc và Lương triều một lần nữa xông vào quyết chiến, vó ngựa và chân người đạp lên nhau mà tiến thoái. Những bóng thân ảnh đan nhịp vào nhau, cùng lúc vẽ nên những điệu vũ kinh thiên động địa.

Triệu Quang Phục nén đau, dẫn đầu đoàn quân, tả xung hữu đột giữa hàng trăm kiếm thủ của địch. Giặc Lương nãy giờ chứng kiến kiếm pháp của chàng, ấy đã thực sự khiếp sợ, đến giờ thấy người xông đến, không đánh mà tự lui. Hàng ngũ rối ren, với sự rút chạy của một số vị trí khác ấy đã tan tác lại càng tan tác hơn, chẳng khác nào gà vỡ ổ, vịt chạy đàn.

- Coi chừng !

Triệu Quang Phục đang đâm kiếm tới, đột nhiên nghe gió động bên tai. Chàng vừa mới nhích đầu sang, đã thấy một mũi tên do kẻ địch bắn lén bị kiếm phạt đứt đôi, đầu bịt sắt rơi xuống đất nghe cọc cạch.

Chàng giật mình kinh dị, thầm tự trách bản thân đã quá xao nhãng, nếu không có lời cảnh báo và sự can thiệp kịp thời kia, chỉ sợ đã sớm chầu trời.

Người vừa đưa kiếm lên, kịp thời chặn mũi tên, cứu nguy thay Triệu Quang Phục chính là Y Liên.

Dường như lực bắn của cung thủ khá mạnh, khiến cho hai tay Y Liên sau đó phải run lên.

Triệu Quang Phục vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, vội quay đến bên cô gái.

- Nàng đã tỉnh rồi ư ?

Y Liên quan tâm nhìn đến vết thương trên vai Triệu Quang Phục :

- Chủ soái, người có sao không ?

- Ta không sao, đó cũng chỉ là một vết thương nhẹ thôi.

- Người vừa chiến đấu vô cùng ác liệt với Trần Bá Tiên, hãy lui lại sau dưỡng thương để mọi người tiến lên.

Triệu Quang Phục cười mà hướng tầm mắt nhìn về bờ bên kia chiến tuyến :

- Lùi ư ? Trần Bá Tiên còn đứng đầu đốc quân chiến đấu, ta sao có thể lui lại phía sau. Trận chiến này dù thắng dù thua, đã là chủ soái sẽ không bao giờ nấp sau lưng tướng lĩnh của mình !

Chàng đưa mắt nhìn lại Y Liên :

- Nàng vẫn còn đang ốm, nên sớm rời khỏi nơi đây. Chiến trường binh lửa vốn là chốn khắc nghiệt vô cùng, không phải là nơi dành cho nữ nhân yếu đuối.

Y Liên nhướng đôi chân mày lên, nhãn thần lạnh lẽo nhìn lại :

- Chủ soái, Liên nhi chẳng hề ốm chút nào. Người không phải là đã quên những điều Liên nhi từng nói đấy chứ ? Mối thù diệt gia còn đó, làm sao bản thân có thể để yên.

Triệu Quang Phục bị ánh mắt lạnh lùng của Y Liên làm rởn gai ốc. Đây chẳng phải là lần đầu tiên chàng được thấy Y Liên như thế này.

- Liên nhi à, cô không phải đã quá chìm sâu vào hận thù đấy chứ ?

- Chủ soái, ngài nói rằng Liên nhi đã bị chìm quá sâu vào trong bể hận. Vậy người thì sao ? Chẳng lẽ người không hề có cảm giác căm phẫn trước lũ giặc cướp nước sao ?

Triệu Quang Phục cười khổ mà rằng :

- Tất nhiên là ta luôn giữ một lòng căm thù sâu sắc không thể hằn phai, chỉ mong sớm quét tan tác bọn chúng ra khỏi bờ cõi. Nhưng cô lại không giống ta, Liên nhi à. Dường như cô đã để nỗi bất hạnh của gia tộc, cùng chính sự hằn thù biến đổi tâm tính của mình đi đấy.

Y Liên trầm lặng một lúc, rồi bất chợt cười lớn :

- Biến đổi ư ? Chính sự khốc liệt đang biến đổi Liên nhi. Liên nhi phải sống, phải tồn tại, vì ân tình của người, và cũng vì cả mối thù dang dở. Thế nên, trong cuộc chiến này, bản thân mình chỉ có thể tiến, chứ chẳng có đường lui.

Triệu Quang Phục nhìn lại cô gái, chỉ thấy trong hai mắt nàng như đỏ rực lên sắc máu. Khe khẽ thở dài, hỏi chăng đây có phải chính một thiếu nữ đôi mươi tràn trề sức sống ?

Chiến tranh thực quá khốc liệt, không chỉ cướp mất những thứ vô giá, mà còn tàn phá tâm hồn của người còn sống.

Chàng đương còn nghĩ, Y Liên đã chạy vụt đi.

Triệu Quang Phục toan đuổi theo, muốn lập tức cản nàng lại, nhưng đã chậm mất một bước chân. Chỉ nhìn qua nhìn lại, đã thấy nàng ta mất hút sau làn khói xám. Vô luận là gọi to đến đâu cũng không có hồi đáp lại. Những âm thanh cuồng nộ và dữ dội của chiến trường đã ngan cẳn chàng.

Triệu Quang Phục có thể cảm nhận rất rõ, cô gái này thực sự chỉ cầm kiếm vì hận thù mà thôi.

Chàng càng thấu suốt hơn, mối thù ấy chưa chắc đã giải được, kể cả khi nàng có thể giết hết giặc Lương.

Điều quan trọng lúc này, chẳng phải là tay kiếm báo hận, mà là tìm lấy một cách nào đó, giải toả tư tưởng giúp nàng ta.

Nhưng liệu Y Liên có đồng thuận hay chăng ? Chuyện này thực khó nói. Nàng ta ngay sau khi tỉnh dậy, vừa rời khỏi Triệu Quang Phục đã một kiếm xung trận, trước sau đã dùng kiếm pháp của mình hạ sát không biết bao tên lính Lương.

Chiến trường đỏ lửa, mọi thứ cứ vun vút kéo vào vòng quay bất tận. Mọi sự đã qua, mọi sự đang xảy đến thực khó tìm đến cái kết vãn hồi ...

Ánh gươm loang loáng, tiếng la thét thấu trời xanh. Quân đội hai bên giao chiến kịch liệt mà vẫn bất phân thắng bại. Thây người chết chất lên thây người chết, thương vong vô số. Tưởng đã sắp tiến tới gần với tình cảnh “ lưỡng bại câu thương “ đến nơi.

Chính lúc không ai ngờ đến nhất, một loạt những tiếng reo hò bất thần vang lên từ phía trời bắc, kéo tất cả mọi sự chú ý về phía đó.

- Tất cả anh em xông lên, cùng nhau giết sạch giặc Lương !

Triệu Quang Phục tưởng như nghe nhầm. Đó chẳng phải giọng nói của Trương Hát sao ?

Chỉ thấy ánh lửa trong thoáng chốc bừng cháy dữ dội. Một đoàn quân từ phía bắc xông lên, thế tiến như vũ bão, đánh thọc sườn giặc Lương, cấp trận dũng đột.

Người người đều chỉ vận chung một loại áo vải nhẹ, đều cầm kiếm dài liều chết mà tiến, cấp trận dũng đột, khiến kẻ địch một phen bất ngờ, kinh khiếp không thôi.

- Mau mau hộ giá chủ soái !

Hai bóng người hiện lên trong màn sương mờ ảo, hai thanh kiếm vung lên tàn sát quân địch. Khói làm nám gương mặt, nhưng khói không ngăn được ý chí chiến đấu mạnh mẽ của hai vị tướng Vạn Xuân.

Quân đội Vạn Xuân quốc còn đương thần người trước cảnh tượng ấy, chỉ trong chốc lát đã vang dậy tiếng hò reo.

Trương Hống và Trương Hát đã kịp dẫn quân về trợ lực. Cán cân thăng bằng giữa hai bên lúc này thực sự sắp có biến chuyển đáng kể rồi.

Trần Bá Tiên đứng giữa trận địa, trên khắp thân mình vương đầy máu tươi. Trường thương vung lên, quật ngã không biết bao kẻ địch, nhưng mũi sắc trên cây thương của y chẳng thể nào làm mòn nổi ý chí kiên định của Vạn Xuân quân.

Những dũng sĩ cảm tử lao lên quyết chẳng từ nan, một thân một kiếm điên cuồng tấn công quân giặc.

Sự trở lại của hai vị tướng họ Trương không khác gì một liều thuốc tinh thần mạnh nhất, khiến cho cả sức mạnh lẫn ý chí của đoàn quân tăng lên rõ rệt.

Triệu Quang Phục cũng thấu được nội tình, càng biết đây là thời cơ chẳng có tới lần hai. Chàng vội dẫn đầu binh sĩ, đốc thúc tấn công, lấy cái uy phong trước mắt đè nén lên sự mệt mỏi và kiệt quệ của quân giặc.

Chiến cục thay đổi đến chóng mặt, đến chính viên tướng gian xảo Trần Bá Tiên cũng chẳng thể lường trước. Quân Lương mau chóng bị hai bên công kích, dồn đến thế hạ phong.

- Quân yếu binh hèn, chẳng thể cầm cự được lâu. Sỹ khí quân An Nam đang lên rất cao, vô luận là dùng đến kế sách gì, cũng không thể xoay chuyển chiến cục được nữa rồi. Ba mươi sáu chước, vào lúc này hãy nên lấy chước chuồn làm thượng sách.

Nghĩ vậy, Trần Bá Tiên vội hạ lệnh thu binh. Cánh quân của y liên tục bị công kích, đánh đến giáp trụi tả tơi.

Không tưởng đến lần này tiến binh mai phục, tưởng đã một trận có thể bắt sống tất cả địch quân, mà lại bị phản kích đến nỗi suýt nữa thất bại, đúng là chiến trận khó học được chữ “ ngờ “.

Trần Bá Tiên nhìn lại đấu trường u ám, để cho thất bại khắc cốt ghi tâm. Thề độc với trời, một lần không thể diệt được phương nam rửa mối nhục hôm nay, sau này sẽ quyết không còn cưỡi trên lưng ngựa, xưng danh đại tướng nữa.

Triệu Quang Phục đứng nhìn toàn cảnh tan hoang. Lại thấy Y Liên thất thần đứng ở ngoài xa, khắp mình vương đầy huyết sắc, thanh kiếm đang đưa lên cao. Dưới đó là một xác lính Lương. Chàng vội chạy đến bên cô gái, xem xét xem nàng ta có bị làm sao không.

Thật may là không hề hấn gì.

- Thế nào, sau khi giết người, có cảm thấy tâm tư được thông suốt hơn chút nào không ?

Y Liên gục đầu nói :

- Thiếp ...

Triệu Quang Phục cười khổ, không tính hỏi tiếp nữa. Chàng liền sau đó đã nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Y Liên, để thanh kiếm trên tay nàng từ từ hạ xuống.

- Hãy về doanh trại dưỡng thương đi.

Chàng nhẹ nhàng bảo Y Liên, rồi cùng lúc phái hai người đi theo giúp nàng.

Có tiếng ngựa phi ngoài xa. Hai vị tướng Trương Hống, Trương Hát đi đến, đồng loạt tấn kiến :

- Để cho giặc Lương thoát xuống, là lỗi của chúng tôi, xin chủ soái trách phạt !

- Không phải tại mưu kế của các ngươi, mà chính là cái tinh của Trần Bá Tiên. Con người này, cả thương pháp lẫn trí mệnh đều thâm sâu khó lường. Một ngày còn hắn, xem ra đại sự vẫn chưa thể thành.

Rồi thở dài mà hỏi :

- Tình hình chiến địa thế nào ?

Một thám sát viên mặt mũi lấm lem bùn đất hớn hở chạy tới báo cáo :

- Cấp báo, quân ta đã thắng, địch quân đã phải lui hết rồi.

Hai vị tướng họ Trương mừng rỡ hoan hỉ, chia vui cùng chủ soái.

Triệu Quang Phục thở nhẹ, đột ngột cảm thấy lồng ngực đau nhói khủng khiếp. Khí huyết trong người chốc chốc lại cuộn lên, chuyển hoá thành hàng trăm dòng nghịch lưu. Vết thương ở vai và ngực trở nên đau nhói, chính lúc này đây mọi nội thương dính phải trước đó phát tác kịch liệt trên người.

Chàng khẽ ụm ra một bụm máu.

- Chủ soái !

Nhị vị tướng quân họ Trương chứng kiến tình cảnh ấy, lo lắng kêu lên.

- Ta không sao, đừng lo.

Đã đến lúc phải rời khỏi chiến địa rồi.

Triệu Quang Phục thở ra một hơi nặng nhọc, yếu ớt truyền đi mệnh lệnh sau cùng :

- Lập tức thu quân vào trong đầm Nhất Dạ, xây dựng căn cứ phòng thủ, chữa trị cho các tướng lĩnh bị thương, tống táng cho các anh em tử trận.

Thông suốt

Mùa đông lạnh giá trôi qua. Tất cả những nghĩa sĩ Vạn Xuân quốc đã tề tựu đông đủ tại đầm Nhất Dạ.

Trận đánh lúc trước để lại không ít tổn hại. Quân binh chỉ một lúc đã có hơn ngàn người phải vùi thây nơi xa trường.

Để tưởng nhớ, Triệu Quang Phục đã cho xây hàng chục ngôi mộ quanh đầm, ghi công những chiến sĩ anh dũng, để tang trong suốt một tháng sau đó.

Từ ngày thoát khốn, tiến nhập vào trong Nhất Dạ Trạch, tìm được chốn tốt gây dựng cơ đồ, tinh thần của Triệu Quang Phục ngày một có những chuyển biến tích cực hơn.

Chàng một mặt tập trung sức lực xây dựng quân đội, mặt khác lại tiếp tục đợt tập huấn dang dở lúc trước cùng với Chử lão. Kiếm pháp nhờ tinh thần cực tốt mà tiếp thu vào rất nhanh chóng, liên tục phi thăng lên mấy cảnh giới trong những tháng qua. Khó có thể tưởng được thương thế bình phục, mà kiếm thuật cũng đạt đến cực thịnh chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.

“ Hộ tâm “ cảnh giới đem đến một tư tưởng cực kỳ khoáng đạt, khiến cho ý thức chẳng những đạt đến ngưỡng cao nhất của tu tâm, mà còn có thể xung phát năng lực ra thành kình khí, một điểm tuyệt đối mới mẻ chưa hề thấy qua trong kiếm thuật đương thời.

Ngẫm lại chuyện đã qua, cũng thấy có một chút nuối tiếc. Nếu đổi lại là mấy tháng trước, trong tình trạng này quyết chiến cùng Trần Bá Tiên, dám khẳng định y sẽ chẳng có lấy nổi một cơ hội sống sót dưới kiếm của Triệu Quang Phục.

Triệu Quang Phục quay lại doanh trướng, cùng lúc họp bàn với huynh đệ họ Trương. Hai người này khi quay trở lại, thấy một trung niên nhân dáng điệu ngớ ngẩn suốt ngày bám theo Triệu Quang Phục, ấy thực sự lấy làm thắc mắc lắm.

Phải mãi đến khi được chàng kể lại mọi chuyện đã diễn ra, hai người họ mới kinh dị mà cung kính tiếp đón Chử lão.

Dù không phải là “ thần nhân “ , nhưng cũng không thể quên được, thời đại này vốn là thời đại loạn lạc “ vị anh hùng “. Bất cứ ai có bản sự đều được tôn vinh, đề cao hết mực. Chử lão đây sở hữu kiếm pháp thượng đẳng, lại có thể ngay lần đầu xuất trận đã đánh bại được Trần Bá Tiên; chỉ hai điểm ấy thôi cũng đã quá đủ để những viên tướng khác trong Vạn Xuân quân đoàn bội phục mà truy tôn làm người giỏi nhất.

Đi đi đến đến, chẳng mấy đã trở thành người được cung nghinh thứ hai, chỉ xếp sau Triệu Quang Phục, chủ soái tối cao của Vạn Xuân quân đoàn.

...

Bầu trời đỏ ánh tà dương. Những cánh chim mải miết bay về cuối chân trời.

Giữa đầm thanh vắng lặng, một thiếu nữ đương đứng đó, ra sức thi triển kiếm pháp.

Kiếm thức xuất ra liên tục, phải cái dường như nàng vẫn chưa biết đến cái gọi đấu pháp chính quy, nên mấy bận đánh ra những đòn dứt điểm cuối cùng lại hoá thành những chiêu thức có đôi phần lạc điệu, vụng về, không hề có chút sức lực.

- Kiếm pháp ấy vẫn cần phải luyện nhiều hơn nữa a.

Một giọng nói trầm ấm đột ngột cất lên, khiến thiếu nữ giật mình quay lại.

- Chủ soái !

Triệu Quang Phục nãy giờ đứng bên gốc cây, lặng ngắm Dịch Y Liên thi triển kiếm pháp, âm thầm nhận định.

Chàng đột ngột bước khỏi tán cây, tiến lên phía trước :

- Kiếm pháp của cô, xét cả về tinh lẫn lực đều có những thiếu sót trầm trọng.

- Thiếu sót ra sao, ngài có thể chỉ rõ ra không ?

Triệu Quang Phục rút thanh kiếm đeo ngang hông, giơ lên cao đón lấy ánh nắng của chiều muộn. Chàng lặng lẽ nheo mắt ngắm nhìn ánh quang chiếu qua lưỡi kiếm, phát thành những quầng sáng đa sắc như bảy màu của cầu vồng.

Chàng đột nhiên vung kiếm, chém sạt một tảng đá. Chỉ nghe một tiếng “ rắc “ lớn vang lên, tảng đá to vậy đã sớm vỡ nát thành trăm mảnh. Y Liên giật nảy mình, hai tay ôm lấy ngực, ấy rất khó hiểu, không nghĩ được là Triệu Quang Phục đang định làm gì.

Chỉ thấy chàng ta nhu hoà nói :

- Uy chấn càn khôn, đấy chính là kiếm lực.

Triệu Quang Phục lại xoay kiếm, đưa lưỡi kiếm quay ngược một vòng tròn, rồi bất thần chém nhanh, cắt qua một thân cây. Vô thanh vô thức mà tiến, không ngờ chỉ mới đó thôi, cây đã đứt gãy ngang thân, đổ sụp xuống đất, bụi toả ra mịt mù.

- Vô thanh xuất thủ, đấy là kiếm tinh mà người ta vẫn nói đến.

Triệu Quang Phục, chỉ qua hai kiếm thức rất đơn giản, đã bộc lộ được hết mọi cái linh diệu nhất có trong kiếm thuật, khiến cho Dịch Y Liên nhất vô cùng vị nể, nhìn chàng bằng con mắt bội phục tuyệt đối.

- Chủ soái, người có thể giúp Liên nhi khắc phục những khiếm khuyết đó không ?

Triệu Quang Phục cười nhẹ.

- Đó chẳng phải chuyện khó khăn. Chỉ là ta đang rất lấy làm thắc mắc trong lòng, cô đã học kiếm pháp từ đâu vậy ?

Y Liên di di mũi giày xuống đất, nói :

- Tiện nữ nhìn các vị tướng quân tập kiếm, rồi sau đó bắt chước làm theo họ.

- Luôn có một thanh kiếm đặt cạnh bao lương trong túp lều nằm phía đông trại, có phải chính là thanh kiếm mà nàng sắp đặt sẵn cho mình ?

Y Liên kinh ngạc nói :

- Người cũng hay cả chuyện đó ư ?

Triệu Quang Phục cười lớn :

- Ta thân làm thủ lĩnh của toàn quân, chuyện trong doanh trướng nếu chính bản thân mình không nắm rõ, thì còn có thể đứng đầu mà quản được ai ?

Kì thực, chính trong một lần đi dạo vào ban đêm, chàng đã biết được chuyện này.

Y Liên cúi đầu không biết nói gì. Triệu Quang Phục thở nhẹ một tiếng, bước tới nhẹ nhàng nói :

- Nếu nàng muốn học lấy kiếm pháp, thì có thể lập tức học một cách chính quy, chứ đâu cần phải làm như vậy.

Y Liên kinh ngạc nhìn lên, còn chưa kịp nói gì, đã thấy Triệu Quang Phục trầm lặng bước tới đầm nước lạnh.

- Nàng đã biết khiếm quyết của mình nằm tại chỗ nào, vậy có biết tại sao lại có nó không ?

Y Liên lắc đầu. Triệu Quang Phục cười nhẹ, vẫy nàng ta tới.

- Hãy đến đây, rồi ta sẽ chỉ cho nàng thấy.

Y Liên ngạc nhiên bước theo.

Chỉ thấy Triệu Quang Phục đứng yên nhìn xuống bóng nước xanh. Phản chiếu lại từ mặt gương trong suốt là hai hình ảnh, một nam tử uy vũ cùng với một nữ nhân tú lệ cùng lúc nhìn lại, không ngoài chính chàng và Y Liên vừa bước đến.

- Những hình ảnh hiện lại vô cùng rõ nét, phải không ?

Triệu Quang Phục từ từ nhấc thanh kiếm lên, ngay trong sự kinh ngạc của Y Liên, đột ngột xuất một kiếm thức đánh thẳng xuống nước.

Trong thoáng chốc, mặt nước phải chịu đựng một luồng nội lực cực mạnh xung phá, phát tới hàng trăm xung động lớn có nhỏ có trải rộng ra khắp bốn bề, liên tục hình thành những cột nước xoáy bắn tung toé lên trên những bụi cỏ ven bờ. Đợi đến mãi một lúc sau, sóng nước mới lăn tăn gợn lại, nhưng mặt nước chẳng thể khôi phục sự tĩnh lặng lúc trước.

Hình ảnh mới đây phản chiếu không khác một bức tranh tú mỹ bị lưới kiếm rạch nát thê thảm, những đợt sóng qua lại không ngớt trên mặt nước xanh chẳng khác nào những vết sẹo tàn khốc còn lại.

- Nàng có thấy gì dưới mặt nước không ?

Triệu Quang Phục trầm giọng hỏi. Y Liên ngơ ngác nhìn lại chàng, khe khẽ lắc đầu.

Thanh kiếm được Triệu Quang Phục khẽ khàng thu lại. Hai người tiếp tục đứng đó một lúc lâu. Đứng yên để chờ đợi những đợt sóng gợn tắt dần cái nhịp điệu hối hả của nó.

Chầm chậm chầm chậm rồi cũng hiện ra. Bình lặng nơi kia bóng hình người.

Triệu Quang Phục nói :

- Kiếm phổ của các bậc tiền nhân đã ghi lại, việc học kiếm trọng nhất là tinh thần, mà tinh thần được biểu hiện ra, có thể xem như mặt nước hồ dưới kia. Việc thi triển cái tinh, cái thần của kiếm vào trong chiêu thức chính là việc phác thảo lại mọi hình ảnh của thể pháp và tinh thần của sự vật. Muốn được như thế, thì mặt nước phải phẳng lặng, không một chút gợn; tinh thần phải tìm được đến sự an tĩnh nhất thì kiếm thế mới có thể có được cả tinh lẫn lực trong mỗi chiêu kiếm xuất ra.

Triệu Quang Phục quay lại, nghiêm khắc nhìn Y Liên :

- Tinh thần của nàng, coi đến nửa điểm cũng bất yên, thế kiếm càng thi triển càng trở nên lạc điệu, cách nhịp, vô hồn. Thi triển kiếm pháp trong điều kiện trì đọng như thế, làm sao có thể đạt đến kiếm lực và kiếm tinh để phát huy triệt để sức mạnh của mình được chứ ?

Y Liên không biết nói gì trước những lời chê trách của Triệu Quang Phục, chỉ biết im lặng cúi đầu.

- Trong lòng nàng sóng cuộn ba đào, nên chỉ nghĩ đến chuyện thi phóng kiếm thuật đã sớm bị thất cơ. Nếu thực sự vẫn giữ tình trạng này, thì việc luyện kiếm chẳng thành, mà ngay đến cả tinh thần lực cũng sẽ càng lúc càng bị đả kích nghiêm trọng.

Triệu Quang Phục thẳng thừng nói.

Sau khi đưa cô gái về tư doanh từ thảm biến ngày trước, chàng đã không giây phút nào không để tâm đến Y Liên, kinh sợ khi phát hiện thấy bản thân nàng ta chẳng những không hề tiến triển tốt hơn, mà dường như còn trở nên càng lúc càng lún sâu vào lửa hận, làm cho tinh thần càng lúc càng bị triệt diệt, thực sự vô cùng lo ngại.

Thấy không thể để yên chuyện nữa, đã chính thức bước ra can thiệp vào. Phê bình nặng như vậy vào lúc này, cũng là để thức tỉnh nàng mà thôi.

Triệu Quang Phục xoay người đối diện, nắm chặt lấy vai Y Liên :

- Hãy tỉnh lại đi Y Liên, đừng để những mất mát và đau thương làm thương tổn đến nàng, nàng không đáng bị như thế !

Y Liên nhìn lại gương mặt đầy lo lắng và phiền muộn của Triệu Quang Phục với một ánh mắt vô hồn.

Vô hồn, và có gì đó lạc lõng đến phát sợ trong ánh mắt ấy.

Triệu Quang Phục cảm tưởng như mình đang bất lực. Tại sao việc cải biến cô gái này lại trở nên khó khăn là vậy. Những chuyện chinh chiến binh lửa nơi xa trường đều đã kinh qua, nhưng với chàng, thực không đâu khó bằng chuyện này.

- Chủ soái, nói như vậy, người bảo thiếp phải làm sao đây ?

Y Liên thống thiết kêu lên, đột nhiên hai hàng lệ chảy dài xuống gương mặt tú lệ.

Triệu Quang Phục thoáng giật mình, đứng đực ra đó. Bao lần giáp mặt, tính cả lúc xảy nên thảm kịch ở thôn trang nọ, đây mới là lần thứ hai thấy Y Liên khóc.

Đang tính tiếp tục khuyên răn nàng ta thực nghiêm khắc, mà trước tình huống bất ngờ phát sinh, nhất thời khó biết phải làm gì tiếp theo.

- Chủ soái, người có biết hằng đêm khi nằm xuống, Liên nhi luôn phải nhìn thấy hình ảnh cả họ hàng thân tộc bị tàn sát bi thảm vô cùng. Người có biết rằng Liên nhi đã bị ký ức kinh hoàng đó không ngừng đeo đuổi bấy lâu nay không ?

Lời Y Liên nói chẳng phải bịa đặt. Kể từ thảm kịch xảy ra, nàng không lúc nào được sống yên ổn. Đau thương đã đành là vậy, nhưng những hình ảnh khủng khiếp còn hằn sâu thấu tận tâm linh, khiến cho người chết chẳng thể yên nghỉ, mà người sống cũng phải không ngừng bất an.

- Thiếp đã không ít lần bị dằn vặt và ám ảnh về kết cục bi thảm của gia tộc, muốn bản thân mình có thể dùng kiếm đâm lên thân xác của kẻ thù để báo cừu cho mọi người, để tâm thức có thể bình ổn lại. Nhưng mỗi khi cầm đến thanh kiếm đứng ở nơi chiến địa trăm sống ngàn chết lại cảm thấy bất lực làm sao. Máu và đau thương đã làm chùn mũi kiếm đi đến, khiến cho thiếp chẳng thể nào thoát khỏi tình trạng này.

Ngài nói xem, Liên nhi là một nữ nhân yếu đuối, hay là một kẻ đang bị mù quáng vì hận thù ? Ngài bảo xem, thiếp là ai và thiếp sẽ phải làm gì đây ?

Triệu Quang Phục khẽ lắc đầu một bận, dĩ nhiên là tức khắc phủ định hai ý niệm có phần hoang đường trên.

Chàng vẫn giữ lấy thần sắc ngưng đọng nhìn lại, bản thân vẫn biết rõ cô gái này chính là vì đau thương và thống hận cực điểm sinh ra ám ảnh triền miên, hoàn toàn muốn giúp nàng ta có được sự tĩnh trí và bình ổn mà nhìn nhận lại mọi chuyện thực sự xác đáng.

Chàng nhẹ nhàng bước tới, khẽ khàng vỗ về Y Liên :

- Hãy tĩnh tâm lại đi, rồi nàng sẽ vượt qua được nó thôi ?

Y Liên đau khổ gạt nước mắt :

- Người muốn nói tới chuyện hãy quên tất cả đi ư ? Đó không phải là một điều dễ dàng làm được ...

- Ta đâu có ý nào nói rằng nàng hãy quên điều đó đi.

Y Liên kinh ngạc ngước nhìn lên. Chỉ thấy Triệu Quang Phục sắc diện trầm ngâm nhìn ra tít cõi trời xa :

- Đau thương vẫn cứ còn đó. Đó là quá khứ, là một phần chẳng thể tách rời khỏi chỉnh thế. Cho dù ta có khuyên nàng cố gắng gạt bỏ chúng đi, thì cuối cùng tất cả những nỗ lực ấy vẫn sẽ vô hiệu thôi. Ý ta nói đến, không phải đề cập đến việc hãy quên đi, mà chính là muốn nàng vượt qua những đau đớn và ám ánh, để có thể tiếp tục sống.

Triệu Quang Phục như một lần nữa trải niệm lại những nỗi đau đã qua. Những hình ảnh đau thương trước sự tàn ác của quân giặc, những sự căm thù trước cái chết của người cha. Chàng cứ bình lặng mà nói, giống như những lời bộc bạch chân tình :

- Mọi ám ảnh suy cho cùng cũng chỉ đến từ sự bất yên của lòng người mà ra. Nàng vì căm thù quân giặc quá sâu sắc, trong suốt một thời gian dài không thể giải toả, mới hình thành oán niệm trong tâm, sinh ra một sự đả kích nghiêm trọng như hiện thời. Hãy nghe lời khuyên của ta, vẫn chung thủy một lòng với món nợ máu, nhưng hãy giữ nó nằm lại như một ánh lửa không tắt, chứ đừng để sự hận thù triệt để chi phối toàn bộ ý thức của mình; hãy gạt bỏ đi những sự dằn vặt ám ảnh. Nàng sẽ không còn bị những bóng ma quá khứ đeo bám nữa. Rồi nàng sẽ có được cuộc sống bình thường trở lại, mà vẫn có thể lưu giữ được lòng căm phẫn trong tâm.

Triệu Quang Phục nói lên vài lời, tuy là diễn không thực sự trôi chảy, nhưng cũng một lúc kể ra được hết những tâm sự và giằng xé chất chứa trong lòng Y Liên. Nàng ta nhất thời vừa bội phục, vừa cảm động mà không biết nói gì.

- Liên nhi sẽ vâng lời dạy, xin cảm tạ sự chiếu cố của chủ soái.

Triệu Quang Phục nghe được mấy lời ấy rồi thì đã cảm thấy thực sự yên tâm, thở nhẹ một tiếng, an nhiên cất bước dời đi.

Trong mắt Y Liên bỗng lộ ra một nét khó hiểu. Nàng gọi với theo bước chân của Triệu Quang Phục :

- Chủ soái, người chưa bao giờ giống như hôm nay. Có phải người cũng từng ở một hoàn cảnh tương tự, nên mới có những lời khuyên này dành cho Liên nhi ?

Triệu Quang Phục đương quay gót bước lui, bỗng nghe mấy lời này, cảm tưởng như bị dội thấu vào ký ức một đòn giáng mạnh mẽ.

Trong trí óc chàng như hiện lại hình ảnh của những ngày đã qua, những ký ức đã được bản thân chôn chặt vào trong tâm, tưởng như chằng có ngày tìm lại.

Những hình ảnh theo tháng năm cũng chẳng chút phai mờ.

Từ mớ hỗn độn của ý thức, cả trang ấp tuổi thơ từ từ hiện lên. Nơi đó, là những cánh đồng xanh thẳm bất tận màu cỏ; là những rặng tre kéo dài tới ngút ngàn trời cao. Là những cánh chim mải miết vô tận tìm về chốn thanh bình.

Sau một trận càn dữ dội, cái nơi tưởng như cực kỳ bình yên ấy đã sớm chìm trong khói lửa, xác khô chất đầy thành đống. Chỉ còn người chết và một dải đất hoang phế để lại, tạo nên một sự trống vắng không thể nào khoả lấp trong lòng Triệu Quang Phục, kéo dài đến suốt những năm về sau.

Dòng thời gian như tiếp tục chảy trôi, đưa đến hình ảnh chiến trận, khi Triệu Quang Phục rời khỏi cố hương, cùng phụ thân đầu quân dưới trướng Lý Nam Đế, xung trận đánh giặc, chinh chiến trên xa trường.

Cảm nhận được vị nám của khói lửa như còn vương trên cánh áo. Những sự hùng tráng khi đứng trên cỗ xe thiên lý mã đạp bằng thành quách còn lưu dấu mãi không phai.

Lại tưởng như một lần nữa phải chịu đựng sự mất mát cực lớn, những sự mâu thuẫn và đấu tranh nội tâm cực kỳ gay gắt, những điều tự khiển trách chính bản thân mình khi nhận được di hài của phụ thân.

Những dòng ý thức vốn đã chôn vào nơi sâu thẳm nhất kể từ khi bắt đầu sinh ra, cho đến lúc đặt thân mình lên lưng chiến mã như được dẫn lối, lần lượt được đưa hết ra ngoài.

- Phải ư ?

Triệu Quang Phục khe khẽ thở dài :

- Ngày ấy, nơi ta từng sống cũng bị quân giặc tàn phá. Đó là một hồi ức lưu dấu đầy những sợ hãi và căm thù.

Phụ thân của ta, người thân duy nhất của ta, đã bị quân giặc sát hại một cách cực kỳ tàn nhẫn ngay sau khi chúng hạ được thành. Khi ấy, ta đã bị kìm chân ở động Khuất Liễu để bảo vệ Lý Nam Đế, không kịp đưa quân đến trợ giúp cho người.

Đó đã trở thành điều dằn vặt ta suốt thời gian dài đã qua. Những mất mát khúng khiếp trải dài theo hồi ức đã để lại trong ta những khoảng trống vô tận ...

Có những lúc, ta đã từng chìm trong những mớ bòng bong của những hận thù. Đó là một quãng thời gian khó khăn nhất với ta. Nhưng rồi ta vẫn sống được, và vẫn có thể tiếp tục chiến đấu. Vẫn nuôi dưỡng mối thù thiên thu, vẫn không quên những mất mát trong quá khứ. Bình lặng nỗ lực và chờ đợi, đợi đến một ngày nào đó, bản thân mình có thể đem binh quét sạch tất cả những tên giặc cướp hung tàn ra khỏi Tổ quốc.

Bởi ta biết, đó là cách hay nhất có thể làm để báo phục.

Chìm ngập trong hận thù chỉ là một hành động tự đả kích chính bản thân mình, làm lợi cho địch nhân mà thôi. Nếu thực sự muốn phục cừu, hãy giữ quyết tâm ấy bền vững ở trong tâm, nhưng đừng để nó kiểm soát bản thân, và hãy dùng tất cả những nỗ lực của mình, để biến ý chí thành hiện thực. Đó là điều duy nhất bản thân ta có thể khuyên nàng à.

Y Liên chăm chú nghe người chủ soái của nàng kể ra mọi chuyện. Đây là lần đầu tiên nàng biết được, đằng sau một nam tử mạnh mẽ đứng đầu Vạn Xuân quân, cũng có không ít ký ức đau thương.

Triệu Quang Phục nhìn thẳng vào Y Liên, nói :

- Muốn đạt được đến chính đạo, nhất thiết phải qua giai đoạn tu tâm. Hãy lựa ra thời gian cho chính mình, suy ngẫm mọi thứ cho thật thấu đáo, để đến một lúc nào đó có thể đưa bản thân mình đi vào cảnh giới “ hộ tâm “, không còn bị những vẩn gợn của hận thù làm nhiễu mặt gương tâm thức.

Được đến khi ấy, hãy tìm tới ta. Ta có thể truyền dạy tất cả những gì thuộc về kiếm pháp chính quy cho nàng.

Y Liên vừa mừng vừa cảm động, định nói một điều gì đó, nhưng rồi lại không biết nên nói gì ra tiếp. Nàng chỉ còn biết đi đến, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cứng cáp của Triệu Quang Phục.

- Xin cảm tạ người.

Triệu Quang Phục trầm lặng đứng nhìn người con gái xinh đẹp đứng trước mặt.

- Cảm ơn ta ư ? Vì cái gì ?

- Vì tất cả những gì đã làm cho Liên nhi.

Triệu Quang Phục cảm nhận được một bàn tay mềm mại nóng ấm cầm lấy tay mình. Chàng ôn nhu nắm lại.

- Chủ soái à, đến giờ thiếp mới được biết, ngài âu cũng là một con người mang nhiều cố sự a.

Triệu Quang Phục mỉm cười. Cố sự của chàng, vẫn còn không ít, thời gian để Y Liên biết được hết có lẽ vẫn còn đang ở thời gian trước mắt a.

Chàng nhìn lại Y Liên. Nàng nhìn lại Triệu Quang Phục.

Bốn mắt chạm nhau vô cùng khẽ khàng. Vào lúc này, hai người giống như đang có được sự đồng điệu vô cùng sâu sắc và mãnh liệt về tâm hồn. Như có thể thấu rõ vào nhau.

- Ta phải đi rồi, nàng hãy cố gắng giữ gìn nhé.

Triệu Quang Phục đột nhiên nói, rồi buông bàn tay mềm mại của Y Liên ra. Nàng ta ve vuốt hai bàn tay, còn đương luyến tiếc cảm giác ấm áp đã lâu không có, nhìn qua nhìn lại một lượt, đã thấy bóng dáng phiêu hốt của Triệu Quang Phục mất hút tận nơi nào.


Quay lại  l Xem tiếp 


BigKool BigKool
Vườn Hoàng Cung - Nông Trại Online Vườn Hoàng Cung
Khu Vườn Thần Kỳ Khu Vườn Thần Kỳ
Vườn Thủy Cung Vườn Thủy Cung
goPet Online goPet Online

C-STAT