Cái dài thì dài bảy thước, cái ngắn chưa tới bảy tấc.
Đối với y mà nói, giết địch đâu có khác gì chặt mía.
Lửa tuy không thể thiêu rụi khu rẫy mía ướt mưa, nhưng cũng đã đủ để nhìn thấy nhất cử nhất động của địch nhân.
Y nhìn thấy bọn họ đang sợ hãi.
Kinh hoàng.
Địch nhân đã kinh hoàng, lại không có đường lui, càng không thể không phản kháng, cuối cùng phải chết dưới đao của y mà thôi.
Y thích những điều đó.
Vì đó là thị hiếu của y.
Y thích giết.
Y sắp động thủ.
Cái động là đao.
Cái hạ là sát thủ.
Vào lúc này, một trận gió chợt lướt qua rừng mía, một trận gió đột ngột...
Như một cơn gió lốc bất chợt bốc lên giữa vùng khoáng dã phương bắc!
--- Ban đầu gầm rú, tiếp đó là sát ý, như một con thú thời hồng hoang thượng cổ xông cái ào đến sau lưng y, trước mặt y, bên hông y, trên trời dưới đất, thình lình dừng sựng lại, chằm chặp dò xét y, thừ lừ bất động.
Mà sát khí lại dần dần xâm lấn.
Thấm vào xương cốt.
"Ai!?".
Đồng tử co thắt lại thành một chấm nhỏ, tay chân y cũng đờ đẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, quát hỏi.
Tĩnh lặng.
Không có tiếng động.
Vương Đông vẫn cảm thấy sau gáy mình có người thổi một làn hơi.
Một làn hơi lạnh.
"Là ngươi?". Vương Đông khổ não: "Có phải là ngươi!?".
Một tiếng hừ lạnh trong rẫy mía sau lưng y.
"Chuyện này đâu còn cách nào khác". Vương Đông dùng trường đao gạt mồ hôi trên trán: "Đây là lệnh của Ngụy công công, là nhiệm vụ Tra đại nhân phái đi làm. Bọn ta không dám không nghe, không thể không chấp hành".
"Các ngươi đã làm đó chứ, chỉ là làm không thành công thôi". Thanh âm cao ngạo lạnh lùng kia thốt: "Nguyên nhân không thành công là vì có ta gây khó dễ. Vậy có thể ăn nói rồi chứ?".
"Phải phải phải". Vương Đông lại dùng đoản đao gạt gạt mái tóc bù xù: "Đã có 'Tuyệt đại đơn kiêu' Văn tiên sinh ra mặt, chuyện này bọn ta làm không xong rồi. Bất quá...".
Y xoay đầu sang phía ba huynh đệ kết bái đã dừng đánh đấm: "Các ngươi thấy sao? Nói sao?".
"Bọn ta chỉ là tiểu nhân vật, đi về cũng khó mà bẩm báo với Tra đại nhân". Trần Xuân nói: "Chẳng lẽ kẻ nào cũng có thể nói nhúng tay vào là mình buông tay cụp đuôi bỏ chạy".
"Muốn bọn ta buông tay cũng được". Lý Hạ thốt: "'Cấp cấp phong' Tuyệt đại đơn kiêu tuy đã đến, phải cho bọn ta lý do buông tay đi!".
"Ta không phục". Trương Thu nói: "Phá Hoại bang của bọn ta tuy thiếu nợ cái nghĩa của Tuyệt đại đơn kiêu, nhưng muốn bọn ta trả tình thì trừ phi có thể dạy cho cả đám bọn ta phục cái đã, nếu không làm sao có cửa".
"Được".
Một người đột nhiên xuất hiện trước mặt Vương Đông.
Vừa xuất hiện, liền ép sát Vương Đông, chót mũi chạm chót mũi, gần đến mức đó.
Người đó tuổi tác không lớn lắm.
Nhưng thần sắc có một vẻ tang thương làm cho người ta đau lòng.
Người đó chưa đến tuổi trung niên.
Bất quá lại khiến cho người ta có một cảm giác cô độc phi thường.
Người đó tuổi tác cũng không còn nhỏ.
Nhưng ánh mắt lại có một thần thái hung mãnh ngùn ngụt.
Thần sắc của người đó lạnh lùng, mà bên miệng lại ngậm một đóa hoa, trên lưng cắm một thanh kiếm, xem ra kiếm của hắn còn cô độc hơn cả hắn.
Hắn vừa xuất hiện là nói: "Được, ta giúp các ngươi đi về ăn nói được".
Hắn vung hai cánh tay, đoạt lấy song đao của Vương Đông.
Trường đao phất ra, đánh lùi Lý hạ và Trần Xuân, đồng thời đoản đao quét một đường, chém đứt vành tai trái của Trương Thu.
Vương Đông đứng đờ như tượng gỗ, tay trống không, tới giờ mới biết đao đã bị người ta đoạt đi.
Bất quá y cũng ứng biến hết sức thần tốc: song thủ tung ra, tả quyền hữu chưởng, đánh về phía người kia.
Hơn nữa đều đánh trúng.
Quyền đánh lên lưng người kia.
Chưởng cũng vậy.
Bình bình hai tiếng, người kia chẳng chút động đậy, chỉ hừ khan một tiếng, từ từ xoay mình, Vương Đông liền thoái lui ba bốn bước.
Người đó đưa song đao cho Vương Đông, thốt: "Trả cho ngươi". Trên đoản đao còn dính vành tai vấy máu của Trương Thu.
Vương Đông phải một hồi sau mới dám tiếp lấy.
"Ta đã lưu lại ký hiệu, các ngươi đi về có thể ăn nói rồi". Người đó lạnh lùng thốt: "Ngươi cũng đã để lại chút kỷ niệm cho ta, bọn ta ai cũng không nợ ai".
Vương Đông nghiến răng kèn kẹt, dậm chân thình thịch, rướn cổ hú dài một tiếng. Trần Xuân, Lý Hạ vội vàng đỡ Trương Thu đang ôm tai đau điếng, hoảng vía kéo quân bỏ đi.
Đi mau làm sao.
Hơn nữa lui rất có kỷ luật.
"Tứ đại thiên vương" của Phá Hoại bang quả danh bất hư truyền. Đại vương ăn cát vui mừng nói: "May sao 'Tuyệt đại đơn kiêu' Văn Tùy Hán đã đến".
Tuyệt đại đơn kiêu hừ khẽ một tiếng, mặt mày vàng nhợt, ôm ngực khạc ra một ngụm máu.
Ai nấy cũng thất kinh, muốn chạy đến đỡ hắn. Hắn lại ngồi phệt xuống, không cho ai chạm vào mình.
"Người của ngươi đâu?". Hiệu úy miệng méo hỏi vội. Hán tử trong giang hồ dĩ nhiên phải lo cảnh giới đề phòng người không quen biết, tránh để người ta thừa cơ. Nhưng gã lại biết "Tuyệt đại đơn kiêu" cũng có thực lực vô cùng, khinh công của hắn có tên "Cấp cấp phong", ngoài cái ý hình dung sự quỷ dị của thân pháp, còn tả rõ sự thần tốc trong việc điều binh bố trận của hắn. Mọi người bụng biết rất rõ: trận này nếu không có "Tuyệt đại đơn kiêu" đến kịp thời, e phải thua rồi, hơn nữa đã thua từ lâu, nhất định không thể bảo vệ được Tiêu Hồn cô nương.
"Một quyền một chưởng của Vương Đông đánh đâu có nhẹ!".
"Đi về đi!". Tuyệt đại đơn kiêu lạnh lùng thốt: "Các ngươi không đi xuống phương nam được đâu!".
"Không có lý nào đến đây rồi mà còn bỏ dở!". Lương Thương Trung bực tức nói: "Tứ đại thiên vương cũng đã chạy dài rồi, còn sợ gì chứ!". Lúc y phẫn nộ, giọng nói rất hay.
"Con người sợ nhất là cái gì cũng không sợ! Biết sợ còn tự bảo vệ được". Tuyệt đại đơn kiêu nói một cách lãnh khốc: "Bằng vào các ngươi e là qua Khổ Qua giang cũng không xong".
Lương Trà giận dữ: "Qua không được cũng qua, không có lý nào phải ì ra không dám tiến tới!".
Lương Thủy lớn tiếng: "Bọn ta không có các hạ cũng đã đến đây được!".
"Tốt hơn hết là chỉ đến đây thôi". Tuyệt đại đơn kiêu thốt: "Sợ cũng chỉ có thể đến đây thôi!".
"Con dù bọn ta xung phá không được sự ngăn chặn của địch nhân", Đại vương ăn cát giọng nói hằn học, mắt đỏ ngầu, siết chặt song quyền: "Có ngươi giúp bọn ta, bọn ta nhất định xông qua được!".
"Ta giúp các ngươi? Giúp các ngươi để cùng đi tìm chết à?". Tuyệt đại đơn kiêu dùng ánh mắt coi thường liếc chúng nhân, như nhìn mấy cây mía mục vậy: "Ai nói vậy!".
Nói xong, hắn bỏ đi.
Trước khi đi còn buông thêm một câu:
"Các ngươi muốn tìm chết thì mặc các ngươi!".
Đi mà còn chăm chú nhìn Tiêu Hồn một cái.
Tuyệt đại đơn kiêu đã biến mất vào rẫy mía rậm rạp.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau giữa ánh lửa tàn dư.
Chợt Tiểu thư thư tay to chân bự khóc rống lên, ôm mặt nói: "Hay là bọn ta...".
"Không". Tiêu Hồn cô nương lại dùng bàn tay thon thả nắm giữ bàn tay thô kệch của Tiểu thư thư: "Con đường này bọn ta đã cất bước, có gian khó đến đâu cũng đi tiếp, hơn nữa phải đi cho xong. Không có đường, bọn ta mở đường, đi theo một con đường mới!".
Nàng nói một cách kiên định phi thường.
Giọng nói kiên cường.
Như một ánh hừng đông le lói.
Vừa đẹp vừa sáng.
CHƯƠNG 11 MỘT BÔNG CÚC ĐẠI ĐÓA XINH ĐẸP
Sau rạng đông, trời sáng rỡ.
Sau nương mía là vườn rau.
Hoa nở bên vệ đường.
Quanh đây có nhà dân.
"Không biết có phải là hoa dại không?". Tiêu Hồn hỏi. Như tiên nữ rải hoa, như thanh nữ khảy cầm, nàng giơ những ngón tay ngà ngọc ngắt một đóa hoa cúc: "Thật là đẹp quá".
Cúc gầy gò, có một vẻ đẹp vò võ.
"Vết thương của ngài đỡ hơn chứ?". Nàng hỏi Hiệu úy miệng méo.
Hiệu úy miệng méo hứng khởi đến mức miệng cũng hết méo.
Sau đó nàng đưa đóa hoa cho Đại vương ăn cát.
"Hoa tặng cho ngài".
Nàng lại chẳng để ý gì tới Lương Thương Trung.
Thấy Lương Thương Trung buồn bực không vui, Lương Thủy bất bình nói: "Đàn bà con gái không biết điều mà!".
"Đàn bà con gái vốn bất tất phải biết điều". Lương Trà lại vặn cổ nghe răng rắc. Cái cổ cao nhồng của gã giống như một cái khăn quấn vậy, chừng như bất cứ lúc nào cũng có thể cột cứng cằm mình: "Đàn bà con gái chỉ cần khiến người ta biết điều theo ý của nàng ta thì được rồi".
Ngày hôm đó Đại vương ăn cát rất cao hứng, miệng cứ há hốc như cát nhét đầy không thể tiêu hóa.
Đương nhiên nếu là cát thì cũng là cát thơm ngọt.
Bọn họ đi một lèo đến gần Khổ Qua giang.
Cũng mắng "Tuyệt đại đơn kiêu" suốt dọc đường.
"Y cho rằng y là cái gì chứ". Cổ Lương Trà lại rướn rướn thụt thụt, đại khái như muốn luyện cho cái đầu mình có thể co rụt như rắn: "Cứu xong rồi bỏ đi, đưa Phật chẳng đưa đến Tây thiên, lại bỏ sang đông sang nam sang bắc, lẽ nào không có y thì không đi được sao?".
"Không đi? Bọn ta đã đi đến đây rồi!". Lương Thủy lại nặn mụn, chừng như mấy cái mụn đó là thành quả của sự hết lòng gieo trồng vun xới của gã vậy: "Nghe nói y là đại địch số một của Tra Mỗ, là nhân vật bè lũ hoạn quan muốn trừ diệt cho bằng được. Y không đi thì bọn ta đỡ bị liên lụy rồi!".
"Đường đi ngàn dặm, nếu phải dựa dẫm người ta, một gang một tấc cũng khó bước". Lương Thương Trung gần đây lắm lời dữ, liên miên oán trách nói gần nói xa: "Chỉ có thể dựa vào đôi chân của mình. Chỉ cần bắt đầu đi, dứt khoát sẽ có ngày đến".
"Đúng". Tiêu Hồn lần này đáp lời, nhưng đôi mắt đẹp lại nhìn Đại vương ăn cát hé cười (ánh mắt của nàng luôn cười trước đôi môi hồng): "Bọn ta cuối cùng đã đến Khổ Qua giang".
Sau đó nàng lại cười hỏi Hiệu úy miệng méo: "Vết thương của ngài đỡ rồi chứ?".
Sông nước mênh mông, gió dông hù hụ, tay áo nàng phất phơ, dáng dấp rất ư hữu tình.
Nàng không nói gì với Lương Thương Trung, không hỏi thăm thương thế của y, không để ý đến sự mệt nhọc của y, không thăm dò lòng y đang nghĩ gì.
Khổ Qua giang là một con sông rất lớn, rất dài, rất rộng.
Dòng đục cuồn cuộn về đông, sóng nước chôn lấp anh hùng (Nguyên tác là: trọc thủy cổn cổn đông thệ, lãng hoa đào tận anh hùng. Ôn Thụy An dựa theo câu "Cổn cổn Trường Giang đông thệ thủy, lãng hoa đào tận anh hùng" trong đoạn từ theo điệu Lâm Giang Tiên của Dương Thận,văn học gia thời Minh, vốn đã được Mao Tôn Cương đưa vào đầu truyện Tam Quốc diễn nghĩa. Có lẽ Dương Thận dựa vào câu trong bài từ "Xích Bích hoài cổ" theo điệu Niệm Nô Kiều của Tô Đông Pha: "Đại giang đông khứ, lãng đào tận thiên cổ phong lưu nhân vật").
Nhìn thấy sông, Đại vương ăn cát, Hiệu úy miệng méo, Lương Thương Trung ai nấy cũng cau mày.
"Nếu người của Phá Hoại bang bày trò phá hoại ở đây". Hiệu úy miệng méo lần này lên tiếng bày tỏ sự lo âu trước: "Hoặc Tứ đại thiên vương kéo binh trở lại, vậy thì nguy hết sức".
"Ta thấy không cần lo chuyện đó". Đại vương ăn cát nhăn nhó trầm tư, canh cánh không yên: "Cái ta lo là mọi người chịu lỗ dưới nước kìa".
"Cũng là 'Tuyệt đại đơn kiêu'". Lương Thương Trung không nhịn được thán oán: "Y đắc tội với 'Tứ đại thiên vương', lại chẳng chịu làm đến nơi đến chốn. Ta thì không lo, chỉ sợ mọi người đều phải lội sình thôi".
Tiểu Kế bỗng cười khì một tiếng.
Lương Thương Trung mặt ửng hồng, khẩu khí ứ nghẽn ở cổ họng, lần này giọng nói không còn trôi chảy hay ho nữa, ấp úng hỏi: "Kẻ giữa đường bỏ rơi không mắng, lẽ nào kẻ bất chấp thân mình phấn đấu giúp người ta mới đáng mắng sao!?".
Tiêu Hồn vẩu môi cười nói: "Tôi chỉ muốn nói kẻ trượng nghĩa xuất thủ lại chuốc họa bị người ta mắng nhiếc. Nếu sớm biết như vậy thì còn nhào ra làm người tốt làm gì, cứ tụ thủ bàng quang lại hay hơn nhiều!".
Lương Thương Trung nhận ra lời nói đó có ý châm chích, mà y cũng chỉ nghe thấy ý lời châm chích thôi. Khổ là lúm đồng tiền của Tiêu Hồn làm cho người ta chẳng thể nào phát tác, chỉ đành hừ hừ trong họng, lí nhí như tiếng muỗi vo ve: "Sau này phải học cho rành, né càng sớm càng tốt! Nào là Du Hiệp Nạp Lan danh chấn thiên hạ, nào là đệ nhất nữ danh bộ La Tống Thang lừng lẫy giang hồ, nữ thần bộ hàng đầu Ôn Nhu Hương! Toàn là lũ rùa rút đầu, ai mà tìm ra được!".
Đại vương ăn cát thấy y nổi nóng, nói nhỏ với y: "Lão đệ, ăn dung nham nóng hổi chưa đủ sao? Đi dằn co la mắng với đàn bà con gái, Khổng thánh nhân cũng không thắng cái cửa miệng được. Càng nói tới, lão đệ ngươi càng buồn rầu oán tức, bây giờ để đầu ướt nhẹp, thân cũng không khô được, làm sao mà thụt vô vỏ".
Lương Thương Trung cũng biết.
Y nóng tính.
Nóng ghê gớm.
Tiêu Hồn cô nương chỉ quan tâm đến người khác, không lý gì tới y, sự "đối đãi không công bình" đó quả đã khiến cho Lương Thương Trung đầu óc tê tái máu nóng bừng bừng!
Nhưng y đâu có muốn vì vậy mà giữa đường co tay rụt chân bỏ đi.
Một người có máu anh hùng đâu có làm được chuyện như vậy.
Lương Thương Trung rất có máu anh hùng.
Có điều vấn đề là:
Làm sao vượt qua Khổ Qua giang?
Khổ Qua Giang nước chảy ầm ì, sóng trào cuồn cuộn, như một con rồng già chịu đựng mọi đày ải đớn đau.
Cỏ lau cao vút bên bờ.
Còn thấp là hoa.
Hoa màu vàng.
--- Hoa cúc màu vàng đối ánh với cỏ lau màu trắng thật thú vị, đậm đà cảnh trí.
Đại vương ăn cát phân phó cho thủ hạ đi hỏi sao công ở bến đò: mọi người chia thành nhóm hay là qua một lượt? Bao nhiêu tiền? Tốn bao nhiêu thời gian? Có nguy không? Có hiểm không? Mấy ngày nay vùng này có người khả nghi không?".
"Người khả nghi?". Một giọng nói sang sảng vang lên: "Các người không phải là người đáng nghi sao?".
Người còn chưa đến, thanh âm đã đến trước.
Giọng nói của gã còn sang sảng hơn là mười hai người nhất tề rống lên.
Người chưa xuất hiện, hoa cúc xuất hiện trước.
Một bông cúc đại đóa mỹ lệ làm sao!
--- Đóa hoa cúc đó không ngờ lại có thể di động!
Nhìn kỹ lại, thì ra đóa hoa cúc đó là một đóa hoa thêu trên lụa.
Mà lụa là đồ mặc trên mình người đó.
Người đó rất gầy rất nhỏ, bộ dạng tuy không lạ lùng gì, lại có chỗ khác rất kỳ dị: tướng mạo như một con quỷ rất khó coi.
Tinh hoa khắp toàn thân gã phảng phất đều thêu vẽ lên bông cúc đại đóa đó!
Còn chừa một phần cho thanh âm của gã nữa.
--- Có lẽ vì giọng nói của gã quá ngân vang, nên hoa cúc thêu trên y phục lại càng bắt mắt, những chỗ khác thì không thể so sánh nhìn ngó nổi!
Vừa gặp người đó, Đại vương ăn cát mừng rỡ kêu lên: "Kim Lão Cúc, ngươi quả nhiên đã đến! Ngươi cuối cùng đã đến! Ngươi đến thật đúng lúc! Ngươi đến thật hay quá!".
Hắn quen Kim Lão Cúc từ lâu rồi, tuy không phải là bằng hữu tri giao, nhưng biết Kim Lão Cúc không những võ công cao cường, hơn nữa am tường thủy tính, mà lúc này thật đúng lúc để dùng tới!