Đao hay là kiếm
Hắn nhảy lên không.
Thân pháp của hắn cực nhanh và tuyệt diệu, tiêu sái và ưu mỹ, khiến những người nhìn thấy đều “ồ” lên một tiếng.
Khi hắn rơi xuống thì đã ở bên ngoài bên ngoài một trượng, đứng bên người một lão nhân đóng giày rơm cạnh hiệu buôn.
Hắn đã sớm tính toán khoảng cách kỹ càng, ở vị trí này hắn có đầy đủ thời gian để ứng phó với công kích của ba người áo xám kia.
Không ngờ khi hắn vừa rơi xuống đất, một người áo trắng đã xuất hiện trước người, gần như cùng hắn đối mặt với nhau.
Lúc này trong lòng Vương Tiểu Thạch mới kinh hãi.
Hắn đành phải rút kiếm ra.
Vừa rồi khi ba người áo xám kia đột nhiên đồng thời ra tay đánh lén, hắn vẫn không hề rút kiếm, nhưng khi người áo trắng này vừa thoáng hiện, hắn đã biết không rút kiếm thì không được.
Lần này thứ hắn rút là đao hay kiếm?
Hắn không rút, bởi vì người áo trắng kia đã nói ngay :
- Là ta.
Vương Tiểu Thạch cười.
Người đến là Bạch Sầu Phi.
Vương Tiểu Thạch lại nhìn ba người áo xám, chỉ thấy tất cả đều đã nằm trên đất. Trước khi bọn chúng phát ra đợt công kích thứ hai, “Kinh Thần chỉ” của Bạch Sầu Phi đã làm cho bọn chúng mất đi năng lực phát chiêu.
Người đến là Bạch Sầu Phi, Vương Tiểu Thạch đương nhiên cũng không rút kiếm.
Nhưng vẻ mặt của Bạch Sầu Phi lại đầy tiếc nuối, thấp giọng hỏi :
- Vừa rồi ta chỉ nói “là ta”, không hề bảo ngươi “đừng ra tay”, sao ngươi lại không rút kiếm?
Vương Tiểu Thạch mỉm cười nói :
- Nếu là ngươi, sao ta lại cần rút kiếm?
- Ngươi không rút kiếm thì ta sẽ không có cơ hội lĩnh giáo kiếm chiêu của ngươi.
Bạch Sầu Phi nhìn hắn nói :
- Đây là một chuyện rất đáng tiếc, ta không muốn để chuyện đáng tiếc này tiếp tục nữa.
Vương Tiểu Thạch nói :
- Ta chưa bao giờ rút kiếm với bằng hữu.
Bạch Sầu Phi nói :
- Lúc ngươi rút kiếm, có thể không xem ta là bằng hữu.
- Ngươi không chỉ là bằng hữu mà còn là huynh đệ của ta.
Vương Tiểu Thạch nói một cách kiên trì và kiên định :
- Một vị đại hiệp đã từng nói: “một ngày là huynh đệ, cả đời là thủ túc”. Chỉ có những tên khốn mới hạ độc thủ sau lưng, rút đao kiếm trước mặt huynh đệ mình.
Bạch Sầu Phi nhìn hắn chăm chú, nói :
- Biết sớm như vậy, chờ sau khi chúng ta giao thủ mới kết nghĩa với ngươi.
Vương Tiểu Thạch lạnh nhạt nói :
- Sau khi giao thủ, e rằng chưa chắc đã có thể kết nghĩa được.
Bạch Sầu Phi cười lạnh nói :
- Ngươi sợ thua thê thảm sao?
Vương Tiểu Thạch lắc đầu.
Bạch Sầu Phi hơi giận nói :
- Ngươi sợ ta thua sao?
Vương Tiểu Thạch vẫn lắc đầu.
- Vấn đề không phải là thua thê thảm hay không, cũng không phải là ai thắng ai thua. Nếu chúng ta động thủ, e rằng không chỉ phân thắng bại mà còn phân sống chết.
Hắn nói :
- Người chết sao có thể kết nghĩa với người sống?
Bạch Sầu Phi lúc này mới mỉm cười trở lại :
- Biết đâu là hai người chết cùng đến âm tào địa phủ kết nghĩa với nhau.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, nơi này đã xảy ra một số chuyện.
Có mấy người giống như quan sai, trầm mặc và bình tĩnh, không hề biến sắc đến áp giải ba người áo xám đi, cũng không hỏi Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch câu nào.
Trên đường lại náo nhiệt như cũ, rộn ràng tấp nập. Cũng có một số người nhịn không được nhìn Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi với ánh mắt hồ nghi, có ngưỡng mộ, có kính sợ, nhưng rất nhanh lại tập trung vào công việc của mình.
Trong thành lớn, chuyện xảy ra trên đường cái cũng giống như một con thuyền lá lênh đênh bị sóng biển chôn vùi, mới chỉ một lúc mà sóng gợn cũng không còn nữa.
Chẳng phải con người trong dòng thời gian cũng như thế hay sao?
Nếu đã như vậy, cần gì sự nghiệp lẫy lừng, cần gì công danh cái thế? So sánh với dòng sông lịch sử, vũ trụ mênh mông, chẳng phải cũng như giọt nước trong biển cả, yếu ớt không nơi nương tựa? Nhưng người trên thế gian lại không tiếc đấu đá lẫn nhau, không hề nhường nhịn, chỉ để đoạt lấy một chút “thành tựu” vừa đáng buồn lại đáng thương này.
Thế nhưng, chẳng lẽ ngươi có thể làm một tồn tại nhỏ bé, từ bỏ nỗ lực của bản thân, không cố gắng nữa sao?
Không thể.
Công tội ngàn năm một trận cười
Lưu huỳnh đốt lửa vẫn ham vui
Câu thơ tự nghĩ ra này chính là quan điểm của Vương Tiểu Thạch.
Quan điểm của Bạch Sầu Phi thì sao?
Chẳng biết Bạch Sầu Phi có quan diểm gì không, nhưng Vương Tiểu Thạch lại thấy y đang nhìn một người.
Một người bất kể đứng ở đâu, đứng cùng với ai đều giống như hạc đứng giữa bầy gà.
Thậm chí người này lúc sinh ra cũng cao lớn hùng tráng hơn so với người khác, khi cười còn uy vũ hơn so với người tức giận.
Người này đang chắp tay đi về hướng Tam Hợp lâu.
Hắn chỉ tùy ý cất bước, nhưng tất cả người trên đường đều không nhịn được phải nhìn hắn. Người khổ sở đang bận rộn làm việc, nhìn hắn một cái liền giống như quên mất gánh nặng trên lưng. Thiếu niên gia đinh đang giúp chủ nhân cho ngựa ăn, nhìn thấy này người liền cảm giác mình thần uy lẫm lẫm, đã biến thành chủ nhân trên ngựa. Đám người bán hàng rong đang tính toán chi li, chợt thoáng thấy người này liền giống như con ruồi bị đường hấp dẫn, quên cả việc thối lại bạc vụn. Những cô gái trên đường nhìn thấy người này liền nhớ tới tình nhân hàng đêm xuất hiện trong giấc mộng, cũng oai hùng anh tuấn giống như người trước mặt, ánh mắt liền như con ruồi dính lên chất mật. Những đứa trẻ nhìn thấy vị đại ca hào hùng uy phong này, liền ảo tưởng tương lai cũng sẽ trở nên như hắn. Người trong lòng gian trá không dám nhìn thẳng vào hắn. Người tính tình ngay thẳng vừa nhìn cũng tự thấy mình xấu xa. Mà bản thân người này cũng dường như biết rõ mọi người đều đang nhìn mình, nghênh ngang đi qua đường cái tiến về phía Tam Hợp lâu.
Bởi vì đại hán kia quá thu hút, cho nên người trên đường đều tập trung vào hắn, cũng quên nhìn Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi. Lúc người nọ đi qua, có một chiếc xe ngựa đang gấp rút chạy đi, người đánh xe vung dây cương né tránh những người đi đường, chợt thoáng thấy một người cao lớn uy mãnh đi ngang qua đường, ánh mắt như tia chớp liếc nhìn hắn một cái, liền thất thần giống như trúng phải trọng kích. Chiếc xe ngựa bị mất lái, mắt thấy đã sắp sửa đụng vào một đứa bé đang đứng giữa đường ngây ngốc nhìn đại hán uy vũ này.
Đại hán cao lớn uy mãnh kia ung dung bước ra một bước, một tay đè chặt đầu ngựa, xe ngựa lập tức khựng lại, người đánh xe cũng bị dừng đột ngột suýt chút nữa đã bay ra khỏi xe. Đại hán kia lại giống như diều hâu bắt con gà con, dùng một bàn tay lớn khác tóm lấy đứa trẻ đưa đến bên đường, lại ôn hòa địa khuyên bảo nó :
- Này nhóc, sau này nếu không có người lớn dẫn theo, đừng nên chạy lung tung giữa đường!
Đứa bé vốn đã sợ đến ngây ra, người đánh xe cũng sững sốt, ngay cả ngựa cũng không dám chạy lung tung. Đại hán kia sau khi nói xong lại tiếp tục đi về phía Tam Hợp lâu, mỗi bước tùy tiện đều ngang với bốn bước của người thường, như rồng như hổ, giống như mỗi bước đều để lại một dấu vết trên mặt đất.
Vì Bạch Sầu Phi nhìn chăm chú, cho nên Vương Tiểu Thạch cũng nhìn theo. Hắn nhìn trễ hơn Bạch Sầu Phi một chút, vì vậy không nhìn rõ diện mạo của đại hán kia.
Đại hán kia đã đi vào trong tiệm.
Tiểu nhị trong tiệm lập tức xem hắn là thượng khách, ngay cả khách trong tiệm cũng tự thấy mình thấp hèn, còn thấp hơn ba bậc so với người này, chỉ ước gì ăn no rồi đi, không dám cùng người này ngang vai ngang vế.
Trên thế gian, trước giờ kẻ có thể nhìn thấu lòng người không nhiều lắm, nhưng kẻ biết nhìn bề ngoài thì lại không hề thiếu. Quần áo mà đại hán này mặc trên người giống như tơ nhưng không phải tơ, giống như gấm nhưng không phải gấm, vừa có sự ấm áp của vải bông, lại có sự mát mẻ của vải tơ, rõ ràng là hàng trân quý của “Gia Hòa đường” tại Đôn Hoàng. Chỉ với bộ quần áo này, so với tất cả quần áo trong nhà mình cộng lại có lẽ còn đắt hơn một chút, cho nên dù không nhìn thấy tướng mạo đường đường của đại hán kia, trong lòng họ cũng đã thấy mình thấp đi một đoạn.
Tiểu nhị cũng làm như vị khách quý này đến đây là quang vinh vô thượng, vội dọn một chỗ ngồi trang nhã, hướng về phía ánh sáng, có thể nhìn sông xa đường gần, sau đó lại chào hỏi ân cần, nâng khăn dâng trà. Giống như rất nhiều quán rượu tiệm trà đều tìm trăm phương ngàn kế mời danh nhân hay quan lại ở kinh thành đến tiệm làm “chiêu bài sống”. Ngay cả người xuất sắc như vậy cũng đến tiệm của ta, đủ thấy tiệm này cao quý ra sao, đặc biệt thế nào.
Cho nên khó trách có người cho rằng: đến tiệm ăn không phải vì ăn ngon, mà là vì “ăn danh tiếng”; mặc quần áo không phải vì giữ ấm, mà là vì “tỏ khí phái”.
Có thể vì nguyên nhân này, “thùng cơm” béo mập kia bỗng thở dài một tiếng, nói :
- Mọi người làm việc cũng chỉ vì muốn có cơm ăn cho đỡ đói, sao bây giờ ai cũng chỉ ăn hết đồ ăn mà không ăn cơm?
Hắn uống một ngụm trà, lại nói :
- Huống hồ hiện giờ ngay cả đồ ăn cũng không phải lấy ra ăn, mà chỉ lấy ra xem; rượu cũng không phải lấy ra uống, mà là lấy ra để phô trương lãng phí.
Lúc này đại hán kia vừa gọi một vò cao lương mỹ tửu. Hắn dùng một tay nhấc vò rượu đổ vào trong miệng. Một nửa rượu chui vào trong miệng, còn một nửa lại tràn ra bên miệng làm ướt cả áo, nhưng hắn lại không hề để ý, vẫn hào sảng như trước.
Có điều “thùng cơm” kia nói như vậy, rõ ràng là đang nhằm vào hắn.
Đại hán kia ngẩn ra một chút.
Người trong tiệm đều biết không hay, trong lòng thầm nghĩ “thùng cơm” kia không biết tự lượng sức, lại dám đắc với tội tên đại hán uy vũ hiên ngang này, nhất định sẽ phải nếm mùi đau khổ.
Quả nhiên đại hán cao lớn kia buông vò rượu xuống, chậm rãi quay đầu nhìn về phía “thùng cơm” kia.
Từ khi hắn bước vào Tam Hợp lâu, đã biết rõ trong Tam Hợp lâu này tầng dưới tầng trên, bất kể là chưởng quầy hay tiểu nhị, khách nhân hay ăn mày, chỉ cần là người sống thì đều nhìn hắn, chỉ có một người là ngoại lệ.
Chính là cái người ăn cơm này.
Thùng cơm và heo
Khi hắn vừa vào tiệm đã chú ý đến người chỉ vùi đầu ăn cơm này.
Nguyên nhân hắn biết rõ, đó là vì rất ít người “dám” không nhìn hắn, “có thể” không nhìn hắn, “được phép” không nhìn hắn.
Nhưng hắn cũng không nhìn thấy “thùng cơm” này, bởi vì người ăn cơm này đã bị chén cơm che khuất.
Tổng cộng có năm mươi lăm cái chén không, phân thành từng hàng chất đống trên bàn của người kia, hoàn toàn che khuất diện mạo của hắn. Không biết hắn làm cách nào ăn hết được chừng đó, cũng không biết có phải hắn còn đang ăn hay không.
Lúc này đại hán kia nghiêng đầu nhìn hắn, nhưng vẫn nhìn không thấy hắn, chỉ nghe thấy tiếng và cơm và nuốt cơm.
Đại hán kia bỗng bật cười, hỏi tiểu nhị :
- Tiếng gì thế?
Tên tiểu nhị có cặp mắt nhỏ và lông mày nhỏ kia ngẩn ra, hỏi lại :
- Khách quan, ngài nói gì?
Đại hán kia cười nói :
- Ngươi nghe xem đây là tiếng gì?
Tiểu nhị thật sự không biết hắn muốn chỉ loại thanh âm nào, bởi vì nơi phố xá quán rượu tiếng gì cũng có, đan vào thành một khúc nhạc phổ của nhân gian, cho nên cũng không biết trả lời thế nào.
Đại hán uy mãnh kia lại nói :
- Ngươi không nghe thấy sao? Đó là tiếng heo ăn cơm.
Tiểu nhị lập tức biết đại hán này là nhằm vào vị khách béo mập kia, chỉ dám gật đầu chứ không dám đáp lời.
Không ngờ “thùng cơm” kia lại đáp :
- Không đúng, không đúng.
Sau đó lại nói :
- Sai rồi, sai rồi.
Đại hán uy mãnh cười nói với tiểu nhị :
- Lần này chắc ngươi nghe rõ ràng chứ? Heo chẳng những biết ăn cơm mà còn có thể nói tiếng người nữa.
“Thùng cơm” lại nghiêm túc nói :
- Thứ heo ăn không phải cơm, cơm là dành cho người ăn, sao ngay cả điểm này ngươi cũng không hiểu, chẳng lẽ đầu ngươi thường ngày cũng giống như heo.
Đại hán uy vũ cười lạnh nói :
- Các hạ nói chuyện tốt nhất nên tôn trọng một chút.
“Thùng cơm” nói :
- Người đối với người mới nên tôn trọng, người đối với trâu đừng ngại đánh đàn, còn người đối với heo, chỉ nhìn xem có đủ trọng lượng hay không, không cần tôn trọng.
Đại hán uy mãnh biến sắc. Người bình thường vừa thấy hắn sát khí lẫm liệt, sớm đã sợ đến mức hai chân run rẩy. Chỉ nghe hắn trầm giọng nói :
- Ngươi đang nói ta à?
“Thùng cơm” nói :
- Không, ta đang nói heo.
Đại hán uy vũ lại càng không nhịn được, bàn tay to lớn vỗ xuống bàn một cái, nổi giận quát :
- Ngươi nói lại lần nữa xem!
“Ầm” một tiếng, bình rượu trên bàn liền vỡ vụn, rượu văng tung tóe trên đất. Đáng sợ hơn là tiếng quát kia của hắn lại giống như tiếng sấm vang lên bên tai, khiến cho mọi người đều cảm thấy trong tai “ông ông” không dứt. Sau khi định thần lại, tất cả khách trong tiệm đều lén lút tính tiền chuồn đi trước khi hai người đánh nhau.
“Thùng cơm” kia lại ôn tồn nói một câu :
- Ấy, heo tức giận làm lãng phí rượu, đáng tiếc ơi là đáng tiếc! Đúng là là trâu gặm mẫu đơn, không phân biệt được hoa với cỏ.
Đại hán uy vũ không thể nhịn được nữa, liền vươn người đứng dậy.
Bình rượu trên bàn đã vỡ, lúc này Vương Tiểu Thạch mới nhìn rõ diện mạo của hắn.
Chỉ thấy tóc và râu ria của hắn đều quấn lại với nhau, không phân ra rõ ràng, nhưng lại vừa đen vừa không rối, trơn bóng có lực; hai vai hắn như hai thanh đao màu đen, mắt to hữu thần như tia chớp bắn ra vài thước, cằm nhô cổ lớn, vầng trán vươn cao, mũi rộng phục tê [1], áo quần hoa lệ, lưng gấu eo ong, khi đứng lên người bình thường chỉ cao đến giữa ngực và bụng hắn; xương cốt trên người hắn cường tráng rắn chắc giống như rễ cây vảy kết, cơ bắp lộ ra, mười ngón tay co duỗi phát ra tiếng giòn như xào hạt kê, huyệt Thái Dương nhô cao, gò má nổi gân xanh, cùng với tĩnh mạch trên mu bàn tay nhúc nhích như giun. Thần thái của hắn hung ác nhưng vẫn có một khí phái hào hoa phú quý, như bá vương tái thế, quát tháo liền nổi lên mây gió.
Vương Tiểu Thạch không khỏi thần khen một câu: “Hay cho một hán tử như thiên thần!”
Đại hán kia bước nhanh về phía “thùng cơm”, mỗi bước đi giống như tiếng sấm.
Không biết “Thùng cơm” kia đang ở sau chén cơm làm gì, có lẽ là vẫn đang ăn.
Đại hán uy vũ kia nói từng chữ từng câu :
- Ta không đánh kẻ yếu. Chi cần ngươi xin lỗi, ta sẽ bỏ qua cho ngươi lần này.
“Thùng cơm” kia còn và thêm mấy ngụm cơm mới nói :
- Tại sao ta phải xin lỗi heo?
Sau đó hắn liền bổ sung :
- Có điều heo không lớn đến như vậy, nên gọi là trâu thì đúng hơn.
Đại hán uy vũ kia hét lớn một tiếng, một chưởng vỗ xuống trên bàn của “thùng cơm”.
Vừa rồi hắn chỉ tùy ý vỗ bàn một cái, bát đũa liền nhảy dựng lên như đậu nổ, hơn nữa bình rượu hảo hạng của “Dụ Thái Long đường” cũng lập tức vỡ tan.
Huống hồ bây giờ hắn lại vỗ bàn trong cơn thịnh nộ.
Phục vụ, dâng trà, chạy bàn, đầu bếp, chưởng quỹ, lão bản... tất cả người của quán rượu đều đang lo lắng một việc, đó là những cái chén trên bàn kia.
Bọn họ đôi khi cũng làm vỡ chén dĩa, nhưng nếu năm mươi lăm cái cái chén không đồng thời vỡ vụn như hôm nay, chỉ sợ trước nay chưa từng có, sau này cũng không có.
Bọn họ gần như đã “nghe được” tiếng năm mươi lăm cái chén này đồng thời vỡ vụn.
Nhưng chén không có vỡ.
Ngay lúc bàn tay to lớn của đại hán tướng mạo đường hoàng uy vũ kia sắp vỗ xuống mặt bàn, hai tay của “thùng cơm” đột nhiên phân ra. Năm mươi lăm cái chén, kể cả cái chén hắn vừa mới ăn xong bỗng phân làm hai hàng mỗi hàng hai mươi tám cái, xếp thành hai đường thẳng trượt trên cổ tay, sau đó lại xếp thành một hàng đội trên đầu.
Năm mươi sáu cái chén không chồng lên nhau, cái chén ở trên cùng vừa vặn có thể chạm đến sàn nhà của lầu hai.
“Thùng cơm” dùng đầu đội chén như vậy không hề cảm thấy vất vả, thần sắc vẫn ung dung như thường, giống như đó không phải chén mà là một cánh tay khác của hắn, có điều lại mọc trên đỉnh đầu.
Nhưng người trong tiệm và ngoài tiệm nhìn thấy đều ngây dại.
Ngay cả đại hán uy vũ cũng trợn mắt.
Vương Tiểu Thạch chợt nhớ tới một người, một người trong lời đồn.
Đúng lúc này, đại hán uy vũ kia bỗng kêu lên :
- Ngươi là “Phạn Vương”, ngươi là Trương Thán!
Trên giang hồ, người sức ăn tốt, khẩu vị tốt đương nhiên không ít. Gian nan khổ cực, đổ máu chảy mồ hôi cũng chỉ vì ba bữa cơm ăn. Chỉ cần được ăn và còn có thể ăn, ai cũng muốn ăn nhiều một chút, ăn một cách sung sướng, ăn một cách thỏa thích.
Có điều người một hơi ăn năm mươi sáu chén cơm như vậy vẫn rất hiếm thấy. Không ai có thể ăn một hơi năm mươi sáu chén cơm, cơm này rốt cuộc đã đi đâu?
Người có thể ăn một hơi hơn năm mươi chén cơm, hơn nữa còn có thể đem chén cơm múa may như ảo thuật lại càng ít hơn. Hầu hết mọi người khi ăn cơm xong đều không cần chén.
Nếu có người tôn trọng chén và cơm như vậy, chắc chắn chỉ có một.
Nghe nói người này có thể lập tức tiêu hóa cơm, vừa ăn cơm vừa luyện “Phản Phản thần công” của hắn.
Đó chính là “Phạn Vương” Trương Thán.
“Thùng cơm” cười nói :
- Ta là Trương Thán, cũng là “Phạn Vương”. Ở trước mặt cơm, ngoại trừ ta ra, không ai có thể xưng Vương.
- Ăn cơm là chuyện lớn của đời người, cũng là sự nghiệp của ta.
Khuôn mặt béo múp của Trương Thán khi đứng đắn càng đáng yêu :
- Ta trước giờ rất kính trọng nghề nghiệp. Giống như kiếm thủ si kiếm, ta cũng si cơm.
Đại hán thần uy kia nhịn không được nói :
- Nếu các hạ là Trương Thán, vậy có biết ta là ai không?
- Ta chỉ biết ngươi có một bằng hữu gọi là Phương Hận Thiếu, “Thư Đáo Dụng Thời” Phương Hận Thiếu.
Trương Thán vẫn đội năm mươi sáu cái chén trên đầu, trong tay còn bưng một chén cơm trắng, vững như Thái sơn :
- Phương Hận Thiếu mê sách như điếu đổ, tiếc là đọc qua liền quên, đọc càng nhiều thì quên càng nhiều. Hắn càng thích tỏ ra là người trí thức, đáng tiếc luôn dùng sai điển cố, nói sai thành ngữ, trở thành trò cười cho người khác.
Hắn nhìn đại hán uy mãnh kia với vẻ thú vị, hỏi :
- Ngươi biết vì sao ta lại nhớ được tên Phương Hận Thiếu này không?
Đại hán uy vũ hừ lạnh nói :
- Bởi vì hắn với ngươi đều ngu xuẩn như nhau.
- Không. Bởi vì hắn và ta đều đồng dạng, đều có sở thích riêng khi lót bụng. Ta thích ăn cơm, ăn thật nhiều cơm, càng nhiều càng tốt, hơn nữa còn chính khí đường đường. Người tu luyện công lực nội gia, tốt nhất nên ăn nhiều cơm, ăn ít đồ ăn lại, càng không nên ăn thịt cá. Ta ăn cơm rất để ý xem gạo ở đâu mới đủ sạch, gạo chỗ nào mới xem như hoàn chỉnh, gạo gì trộn lẫn với nhau nấu lên mới tuyệt diệu, gạo gì không thể trộn lẫn được, có một số gạo lại phải dùng độ lửa khác nhau mới có thể trộn lẫn được, khi đó mới xem như thật sự ăn gạo ăn cơm. Nấu cơm không chỉ cần chú ý mấy chén nước, mà là phải chú ý đến từng phần nước, nhiều một phần là quá ướt, thiếu một phần lại quá khô. Cơm không thể quá mềm, cũng không thể quá cứng. Cứng có ăn cứng, mềm có ăn mềm, cơm nhão và cháo thì cũng như nhau. Dùng nồi gì nấu cơm, dùng niêu gì nấu cơm, dùng thứ gì xúc cơm, dùng thứ gì trộn cơm, thậm chí là dùng củi gì, than gì, lò gì, độ lửa gì nấu cơm, kể cả thời gian và những điều cấm khi nấu cơm, tất cả đều cần phải chú ý.
Trương Thán thở dài :
- Người người mỗi ngày đều ăn cơm, nhưng đối với việc ăn cơm lại không hề nghiên cứu, hoàn toàn không biết gì cả, lại đi tốn công vào mấy cái thực đơn, đúng là ngu muội buồn cười.
Đại hán uy vũ bỗng nhiên nói :
- Ngươi thì cái biết gì!
Hắn lại nói :
- Ngươi thích ăn cơm, còn Tiểu Phương là thích ăn trứng.
Khi nhắc đến Phương Hận Thiếu, hắn giống như rất tiếc nuối, vừa hận vừa yêu :
- Tên đó thích ăn trứng, trứng kho, trứng chiên, trứng xào, trứng nấu, trứng hầm, trứng luộc, trứng sống, trứng chín, trứng nửa chừng chưa chín, trứng ấp một nửa gà con, trứng vừa sinh ra còn ấm áp... tóm lại là vô số. Còn phải chú ý đến phương pháp ăn. Xem ra hắn coi trứng giống như tự mình sinh ra vậy.
- Đúng, nên chú ý bỏ bao nhiêu muối, có bỏ đường hay không, dùng loại nước tương gì, cắt bao nhiêu gừng và hành tây, tất cả đều phải suy nghĩ. Ta cũng xem cơm như ngang hàng với mình vậy.
Trương Thán kiêu ngạo nói :
- Cho nên hắn là “Đản Vương”, còn ta là “Phạn Vương”.
Đại hán kia cười nói :
- Cho nên các ngươi một kẻ là trứng ngốc, còn một kẻ là thùng cơm.
Lần này đến phiên Trương Thán tức giận, lập tức sầm mặt :
- Ngươi nói cái gì?
Đại hán kia nói :
- Nếu như ngươi không phải thùng cơm, làm sao chỉ biết Phương Hận Thiếu, mà không biết danh hiệu “thần dũng uy vũ thiên hạ vô địch vũ nội đệ nhất tịch mịch cao thủ đao thương bất nhập duy ngã độc tôn ngọc diện lang quân” của Đường Bảo Ngưu ta?
Trương Thán nghe xong cả buổi, lẩm bẩm một hồi mới nói ra :
- Phiền ngươi... phiền ngươi lập lại lần nữa!
Đại hán kia trên mặt có vẻ đắc ý, lại làm như mặt không đổi sắc nói :
- Ta chính là “thần dũng uy vũ thiên hạ vô địch vũ nội đệ nhất tịch mịch cao thủ đao thương bất nhập duy ngã độc tôn ngọc diện lang quân” Đường tiền bối Bảo Ngưu đại hiệp.
Lần này trong lúc vội vàng hắn còn có thể kịp thời thêm vào bốn chứ “tiền bối” và “đại hiệp”.
Trương Thán nhất thời buồn cười, nhịn không được ôm bụng cười.
Hắn cười đến gập cả người, khiến cho đống chén trên đỉnh đầu kêu lên lộp cộp. Phục vụ nhìn thấy trong lòng hồi hộp, chưởng quỹ nhìn thấy răng cũng lập cập, nhưng chén vẫn không rơi xuống.
Đường Bảo Ngưu tức giận quát lên :
- Ngươi cười cái gì? Có gì buồn cười?
Trương Thán cười đến thở không ra hơi, nói :
- Nếu như ngươi nói sớm một chút, ta đã ăn không được cơm rồi.
- Ngươi đúng là giỏi tự tuyên truyền mình, không biết làm sao lại nghĩ ra được cái loại danh hiệu này.
Hắn cười đến toàn thân như nhũn ra, nhưng vẫn không quên bổ sung một câu :
- Nhìn thấy loại bảo bối như ngươi, ai có thể nuốt trôi cơm?
Đường Bảo Ngưu tức giận đến toàn thân run lên.
Lúc hắn tức giận phát run giống như quả dầu nổ ra, khắp núi đầy đồng đều vang lên tiếng “phụp phụp”.
Hiện giờ đương nhiên không phải giữa núi đồng, mà là trong quán rượu.
Tiếng ồn ào náo động của phố xá bên ngoài cũng không che lấp được tiếng vang như trong xương cốt nổ ra.
Trương Thán nghe được thanh âm này, cũng không cười nữa.
Hắn biết Đường Bảo Ngưu đã nổi giận thật sự, hơn nữa còn muốn ra tay, ra tay toàn lực.
Đương nhiên không chỉ có Trương Thán biết. Nhìn thần sắc của Đường Bảo Ngưu hiện giờ, ai cũng biết là hắn đang muốn ra tay đối phó với Trương Thán, hơn nữa một khi ra tay sẽ là sát chiêu không gì sánh được. Mọi người đều cảm thấy lo lắng cho tên Trương Thán có gương mặt béo tròn này.
Dù là người trong tiệm hay ngoài tiệm, đều chăm chú nhìn vào tràng diện vô cùng căng thẳng này.
Có người đang nghĩ: liệu đại hán uy mãnh này có thể đánh chết tên mập mạp kia không? Có người thì nghĩ: lần này có thể xem náo nhiệt rồi! Có người lại đang nghĩ: tên mập mạp kia đã ăn nhiều cơm như vậy, có thể cầm cự được một lúc không? Cũng có người lại nghĩ: tên mập mạp kia nuốt xuống nhiều cơm như vậy, dù không bị đánh chết cũng bị phình bụng chết rồi.
Ý kiến của mỗi người có thể khác nhau, nhưng tất cả đều tập trung vào tình thế vô cùng căng thẳng giữa Trương Thán và Đường Bảo Ngưu.
Vương Tiểu Thạch lại không phải.
Bởi vì hắn phát hiện có một bóng người, đúng vào lúc này, thừa dịp mọi người không chú ý đã vòng qua góc lầu, sau đó lướt lên lầu hai, lách qua cánh cửa sổ nhìn xuống đường đang mở. Thân pháp so với chim én còn nhanh hơn, so với tơ còn nhẹ hơn, nhưng lại có chút quen mắt.
Hắn đang muốn nói cho Bạch Sầu Phi, chợt thấy Bạch Sầu Phi đã xuất hiện trên mái ngói lầu hai, lách đến phía sau nóc nhà như đang chú ý chuyện xảy ra trên lầu hai, còn vẫy vẫy tay với hắn.
Vương Tiểu Thạch lập tức vọt lên, cũng rất cẩn thận.
Giữa ban ngày ban mặt, dưới cặp mắt của nhiều người, hắn cũng không muốn bị người đầy đường phát giác đang lén lút trên nóc nhà.
Chỉ phút chốc Vương Tiểu Thạch đã đến bên cạnh Bạch Sầu Phi, vừa lúc nhìn thấy trên mặt y lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bạch Sầu Phi kinh ngạc, là vì hắn nhìn thấy tình cảnh bên trong cửa sổ trên mái nhà.
Bạch Sầu Phi vừa lên đến nóc nhà, cũng không lập tức quan sát tình cảnh bên trong, mà trước hết ổn định tâm thần lại. Hắn lập tức nghĩ đến hôm qua, lúc cùng với Tô Mộng Chẩm đi lên Tam Hợp lâu gặp Địch Phi Kinh, Lôi Tổn rất có thể cũng đứng ở chỗ mình bây giờ.
Lôi Tổn là Tổng đường chủ của Lục Phân Bán đường.
Nếu như là mười năm trước, hắn là bang chủ của đệ nhất đại bang trong kinh thành, ngoại trừ thiên tử, có thể xem như là người có thực lực lớn nhất trong dân gian.
Cảm giác của Bạch Sầu Phi lúc này rất kỳ lạ.
Hắn vì cảm giác này mà trầm mặc một hồi, sau đó mới quan sát tình hình bên trong.
Hắn vừa nhìn liền thấy năm cô gái.
Trong có có một cô gái tóc mây cài trâm phượng, hiển nhiên là tiểu thư khuê các, còn lại là bốn ả nha hoàn trong tay đều cầm đoản kiếm.
Từ phía trên nhìn xuống, trông thấy dáng vẻ của bốn nha hoàn kia đều rất xinh đẹp. Còn vị tiểu thư kia lại lưng quay về phía y, ngồi một góc nhìn ra dòng sông ở phía xa. Từ góc độ của Bạch Sầu Phi, không thể nhìn rõ dung nhan nàng.
Nhưng người khiến cho Bạch Sầu Phi kinh ngạc lại không phải năm cô gái này.
Chính giữa quán rượu lớn như vậy, ngoài năm cô gái này ra còn có một cô gái khác.
Cô gái này mặc màu đồ bó màu đỏ thẫm, gương mặt như cười lại không cười, vừa giận vừa vui, như hoa đào dưới gió xuân.
Bạch Sầu Phi nhìn một cái liền cảm thấy quen thuộc.
Nhìn cái nữa lại cảm thấy thân thiết.
Ngay sau đó là một cảm giác vui sướng không lý do, gần như muốn kêu lên thành tiếng: “Ôn Nhu”.
Cô gái này đương nhiên là Ôn Nhu.
Nếu không phải là Ôn Nhu, ai có thể vừa giận vừa vui như vậy?
Nếu không phải là Ôn Nhu, ai lại có một khuôn mặt như hoa đào cười hết gió xuân?
Nếu không phải là Ôn Nhu, ai có thể đem khí khái hóa thành nhu nhược?
Trước khi nhìn thấy Ôn Nhu, Bạch Sầu Phi đã cảm giác được nàng, cho nên hắn không kinh, cũng không hỉ.
Giống như một số người giang hồ, trải qua lữ hành trong nhân thế, đã tạo thành thói quen không kinh không hỉ.
Chỉ có những người mới chân chân vào, mới dễ kinh, dễ hỉ, dễ bị tổn thương.
Bạch Sầu Phi kinh ngạc không phải vì nhìn thấy Ôn Nhu, mà là kinh ngạc vì bản thân lại vui mừng khi nhìn thấy nàng.
Tại sao lại như vậy? Ngày đó không phải chính y đã làm Ôn Nhu tức giận bỏ đi sao?
Ôn Nhu vẫn là Ôn Nhu, Bạch Sầu Phi vẫn là Bạch Sầu Phi.
Nhưng ở trên nóc Tam Hợp lâu, giờ phút này Bạch Sầu Phi cúi người nhìn cô gái dịu dàng bên dưới, sự cao ngạo lãnh đạm đã không còn, trong lòng chỉ còn lại một cảm giác ôn nhu.
Lúc này Vương Tiểu Thạch đã đi đến bên cạnh, chợt nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt y.
Vì vậy hắn cũng đi lên phía trước nhìn vào.
Hắn cũng nhìn thấy Ôn Nhu, cùng với thanh đao của nàng.
Có ai biết thế nào mới là đao của Ôn Nhu?
Giống như ánh đèn vừa mới tỏ.
Giống như sóng mắt của nữ nhân.
Giống như nét đẹp của người tình.
Giống như cánh hoa vừa rụng xuống.
--------------------------------------------------------------------------------
[1] Chỉ người từ trán cho đến mép tóc xương cốt nhô cao. Trước đây những người mê tín cho rằng đó là tướng quý.
Là yêu hay là hận
Đao ôn nhu, còn người thì sao?
Người hung dữ.
Ôn Nhu giơ đao lên, ánh đao chiếu rọi khuôn mặt xinh đẹp nhưng hung dữ của nàng. Ít nhất Ôn Nhu hi vọng bản thân nàng đủ hung dữ, muốn mọi người đều biết nàng rất hung dữ. Nàng hiểu rõ thân là một nữ hiệp lưu lạc giang hồ, đầu đao nhuốm máu, không hung dữ thì không được.
Cho nên nàng quát lên :
- Lôi Mị, quả dưa thối ngươi đúng là không biết xấu hổ, thừa dịp bản tiểu thư vừa vào kinh thành không phòng bị, liền dùng thủ đoạn hèn hạ trộm đi vỏ đao của bản cô nương. Nếu ngươi không trả lại, ta ta ta một đao sẽ sẽ sẽ...
Nàng muốn nói vài lời hung ác, nhưng lại không nói được.
Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch nghe xong đều không nhịn được phì cười.
Bọn họ cười là vì nghe được, hóa ra Ôn Nhu vừa vào kinh đã gặp phải Lôi Mị, bị trộm đi vỏ đao. Ôn Nhu đương nhiên cảm thấy rất tức giận. Có điều Lôi Mị trộm đi vỏ đao của nàng làm gì? Đây cũng chuyện làm người ra phải suy nghĩ.
Ngoài ra thứ khiến bọn họ cười là lời Ôn Nhu mắng chửi người khác. Mắng người ta là “quả dưa thối”, thật không biết vị đại tiểu thư này làm thế nào học được.
Lôi Mị vẫn quay lưng về phía Ôn Nhu.
Bốn nha hoàn đều trừng mắt nhìn nàng.
Vương Tiểu Thạch phát hiện cặp mắt của bốn nha hoàn này đều rất đẹp, có người như trân châu, có người như làn nước, có người như hạt mưa, có người như những vì sao, so với đôi mắt đa tình quyến rũ của Ôn Nhu lại càng tôn nhau lên.
Hắn chợt phát hiện vì sao Ôn Nhu làm cách nào cũng không hung dữ nổi.
Bởi vì đó là một đôi mắt hoa đào, cho dù trừng lên thế nào cũng không đủ lớn, cho nên không thể hung dữ được.
Hắn cảm thấy buốn cười vì phát hiện này của mình.
Đúng lúc này, hắn chợt nghe Lôi Mị nói một câu.
Lôi Mị vẫn không quay người lại, nàng nói câu này khi vẫn quay lưng về phía Ôn Nhu.
Đó là một câu nói bình thường.
- Sao Tô công tử lại phái cô tới?
Nàng thở dài xa xăm :
- Sao y lại yên tâm để cô tới?
Đây là một câu nói rất ôn hòa, ngữ khí càng khiến người ta cảm thấy gần gũi và ấm áp.
Nhưng khi câu nói này vừa thốt lên, chẳng những Vương Tiểu Thạch giật mình, Bạch Sầu Phi biến sắc, mà ngay cả Ôn Nhu cũng chợt kêu lên một tiếng.
Lần này đôi mắt hoa đào của nàng đã mở đến mức lớn nhất, nhưng vẫn còn dim díp, khóe mắt cong cong, nhịn không được kêu lên :
- Là cô! Là cô! Sao lại là cô?
Mỹ nhân kia lúc này mới chậm rãi quay người, mỉm cười nói :
- Là ta. Là ta. Sao không phải là ta?
Nàng vừa quay người chớp mắt, bốn đôi mắt to bên cạnh liền giống như biến mất, chỉ còn lại đôi mắt thâm thúy và trong trẻo của nàng, tựa như một giấc mộng ngọt ngào.
May ra chỉ có đôi mắt như trăng khuyết của Ôn Nhu, mới có thể so sánh được với đôi mắt đen láy khiến lòng người say, hít thở không thông của nàng.
Ôn Nhu vừa thấy nàng, liền nhịn không được vui mừng chạy đến, đồng thời kêu lên :
- Cô đi đâu vậy? Ta tìm cô, ta nhớ cô, chúng ta đều tìm kiếm cô. Ai da, cô làm hại chúng ta thật khổ. May mà cô lên tiếng sớm, nếu không thì ta đã ra tay rồi. Ta mà chém xuống một đao, hì hì, ngay cả mình cũng không nắm được sống chết, lỡ chém trúng cô thì phải làm sao đây? Ta còn tưởng cô là quả dưa thối Lôi Mị kia.
Nàng nói một hơi không ngừng, người không hiểu rõ nhất định sẽ cảm thấy đầu óc quay cuồng, chẳng biết nói gì. Hơn nữa nàng chỉ lo ôn chuyện, lướt nhanh về phía trước, đã quên mất bốn nha hoàn kia vẫn còn mang ý nghĩ thù địch, cho rằng nàng có ý đồ không tốt. Thân hình của nàng vừa khẽ động, bốn thanh kiếm đã ngăn đón trước mặt.
Ôn Nhu vẫn còn đang hí hửng, không chú ý đến bốn thanh kiếm trước mặt này.
Bốn nha hoàn cũng không ngờ Ôn Nhu lại chẳng thèm đếm xỉa gì đến bốn thanh kiếm chặn đường, bọn họ cũng không có ý làm người khác bị thương, nhưng kiếm chiêu đã phát ra không thể thu lại kịp.
Mỹ nhân kia kêu lên một tiếng, vội nói :
- Không được đả thương người!
Nhưng nàng không biết võ công, không thể kịp thời ngăn lại. Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, bốn thanh kiếm đã đâm về phía Ôn Nhu. Trong mắt Ôn Nhu chỉ có mỹ nhân kia, đã quên mất trước mặt còn có kiếm, trong tay còn có đao. Bốn kiếm này mặc dù không chí mạng, nhưng cũng có thể khiến nàng bị thương.
Đúng lúc này, đột nhiên tại phía bậc thang xuất hiện một chiếc đầu lớn, tóc mai liền má xoắn lại với nhau, hét lớn một tiếng :
- Dừng tay!
Tiếng hét này chẳng những giống như tiếng sấm mùa xuân, mà còn là đất bằng dậy sóng. Trên lầu hai, bàn, ghế, cột, xà, ngói, ngay cả ly, chén, đũa, đĩa, thậm chí là đao, kiếm đều đồng loạt kêu lên. Bốn tỳ nữ như gặp phải sấm vang, trong lòng hoản hốt, bốn kiếm va chạm vào nhau kêu leng keng.
Ôn Nhu kêu lên một tiếng, bịt hai tai lại. Đại hán kia chính là Đường Bảo Ngưu, một bước vượt qua năm bậc thang, lúc này đã lên lầu, nhìn Ôn Nhu toét miệng cười. Ôn Nhu giậm chân tức giận nói :
- Cái tên Thiên Lôi ngươi, ồn ào chết đi được!
Mỹ nhân kia cũng bị tiếng hét này làm cho sắc mặt trắng bệch, dùng tay ôm ngực, một lúc sau mới có thể lên tiếng :
- Ôn nữ hiệp là bạn tốt của ta, các ngươi sao lại tổn thương nàng?
Bốn nah hoàn đều biết tội cúi đầu.
Lúc này một người nhanh như chớp “bay” lên, chính là tên thanh niên có làn da đen thui nhưng dáng người lại tròn vo kia. Kỳ quái là mỗi tay của hắn còn mang theo hai mươi tám cái chén không dính liền với nhau. Hai tay hắn nâng hai hàng chén không, lướt lên lầu như chân không chạm, giống như trong tay không phải chén mà là hai cây nhẹ cây gậy trúc bền chắc.
Người này đương nhiên chính là “Phạn Vương” Trương Thán.
Trương Thán vừa lên đến liền hung hăng trừng mắt nhìn Đường Bảo Ngưu. Đường Bảo Ngưu cười ha hả nói :
- Ngươi đi lên thật lưu loát.
Trương Thán xấu hổ không ngừng giải thích với mỹ nhân kia :
- Tên này không hiểu một chút quy củ võ lâm nào, rõ ràng nói là muốn giao thủ với ta, không ngờ mới có mấy chiêu hắn lại đột nhiên xông lên lầu. Ta... nhất thời sơ xuất, không ngờ hắn lại không có phép tắc như vậy, nên không kịp ngăn lại...
Mỹ nhân khẽ mỉm cười, ôn hòa nói :
- Vậy cũng không thể trách ngươi.
Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi nghe xong đã hiểu rõ, hóa ra khi mình leo lên nóc nhà, Trương Thán và Đường Bảo Ngưu đã ở dưới lầu giao thủ, mà tên Trương Thán này giống như ở dưới trướng của mỹ nhân kia, còn Đường Bảo Ngưu lại cùng một nhóm với Ôn Nhu.
Những điều này khiến Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch rất kinh ngạc.
Nhưng điều làm bọn họ kinh ngạc nhất, chính là vị mỹ nhân gọi là “Lôi Mị” kia lại chính là người mà bọn họ thường nhớ tới.
Điền Thuần.
Điền Thuần vẫn đẹp như vậy.
Cặp mắt của nàng vẫn lung linh như mộng, giữa chân mày vẫn thấp thoáng vẻ lo lắng, mái tóc vẫn mềm mại như sông ngân đen nhánh, lúc cười lên vẫn như đóa hoa nở ra đón gió, ca múa dưới trăng.
Có điều vẻ buồn rầu trong nụ cười của nàng dường như càng đậm thêm.
Ôn Nhu không kiên nhẫn, vội hỏi :
- Sao lại là cô? Sao cô lại ở đây?
Điền Thuần khẽ liếc Đường Bảo Ngưu, hỏi :
- Đây là bằng hữu của cô sao?
Câu hỏi này cũng giống như hoàn toàn gạt đi vấn đề của Ôn Nhu.
Ôn Nhu lại không hề cảm thấy điều đó, nói :
- Hắn gọi là Đường Bảo Ngưu. Cô đừng thấy hắn thô lỗ, thật ra con người hắn rất tốt. Lúc trước khi tra xét huyết án của Thanh Đế môn ta tình cờ kết bạn với hắn, còn có một vị Phương Hận Thiếu, còn có Thẩm Hổ Thiền...
Nói đến mấy người này, ánh mắt của nàng lại hiện vẻ vui mừng, bên má cũng hơi đỏ lên.
Điền Thuần thương tiếc nói :
- Mặc dù cô gia nhập giang hồ... không phải quá lâu, nhưng lại kết giao được không ít bằng hữu tốt. Có điều sao Tô công tử lại phái cô đến đây?
Ôn nhu nói :
- Huynh ấy không có phái ta.
Ngón tay như lá cây thủy tiên của nàng chỉ vào Đường Bảo Ngưu, thiếu chút nữa đã đâm vào chiếc mũi to của hắn. Đường Bảo Ngưu vội nghiêng đầu tránh khỏi.
- Sư huynh không hề gọi ta.
Ôn Nhu bực bội bĩu môi nói :
- Ta gặp được hắn trong thành, liền túm lấy hắn lôi vào trong lâu. Sư huynh thấy dáng vẻ của hắn nhàn rỗi vô sự, có tài nhưng không gặp thời, liền bảo hắn đến nơi này đối phó với một người gọi là Lôi Mị, sao lại là cô?
Ánh mắt Điền Thuần như chợt hiểu ra :
- Khó trách, y làm sao dám để cô mạo hiểm.
Ôn Nhu nhíu mày nói :
- Hử? Cô nói sao?
Điền Thuần nói :
- Tô công tử phái vị Đường tiên sinh này tới bắt Lôi Mị, cô lại lén lút theo đến, có phải không?
Đường Bảo Ngưu nhếch miệng cười nói :
- Gọi ta là Đường Bảo Ngưu được rồi, không cần gọi là Đường tiên sinh. Ta bình sinh sợ nhất là mấy cái lễ tiết khách sáo vô nghĩa.
Điền Thuần nhìn sang Đường Bảo Ngưu, cười nói :
- Ta vốn không quen biết các hạ, sao có thể gọi thẳng tên được.
Đường Bảo Ngưu trừng mắt nói :
- Có gì là không thể?
Điền Thuần cười nói :
- Các hạ mặc dù thấy không sao, nhưng ta là nữ nhi, cần phải tuân thủ một chút lễ nghi.
Đường Bảo Ngưu cười hề hề nói :
- Nói cũng phải.
Điền Thuần nói :
- Cho nên, nếu ta không gọi các hạ là Đường tiên sinh, chẳng lẽ lại gọi là Đường tiểu thư?
Đường Bảo Ngưu gãi đầu, vội nói :
- Không được, không được.
Hắn lại cười hì hì nói :
- Không bằng cứ gọi ta là Đường công tử, hay là Đường đại hiệp, vậy là được rồi.
Hắn lại bổ sung :
- Có điều, những người thật sự hiểu rõ ta đều gọi ta là Đường cự hiệp.
Điền Thuần ngạc nhiên :
- Đường cự hiệp?
Đường Bảo Ngưu nói :
- Đúng. Cự hiệp là đại hiệp trong đại hiệp, gọi ta là Đường cự hiệp là thích hợp nhất, ta cũng sẽ gắng gượng tiếp nhận cái danh hiệu đương nhiên này.
Điền Thuần cười, đám nha hoàn bên người nàng cũng không nhịn được che miệng :
- Đường cự hiệp đúng là một người dí dỏm.
Ôn Nhu không cam lòng nói :
- Bởi vậy mới nói sư huynh ta không biết dùng người.
Câu nói này của nàng thật sự là kinh người. Một lãnh tụ danh lừng thiên hạ, một mình chống đỡ Kim Phong Tế Vũ lâu, lại bị nói là “không biết dùng người”, chắc cũng chỉ có Ôn Nhu mới nói ra được.
Vẻ mặt Ôn Nhu lại bình thản ung dung như thường, giống như vừa ăn một khối đậu hủ vậy.
- Huynh ấy phái Đường Bảo Ngưu đến, không bằng cứ phái ta đến. Cho nên ta mới bảo Đường Bảo Ngưu gây náo loạn dưới lầu, còn ta lại thần không biết, quỷ không hay lẻn lên lầu hai.
Ôn Nhu nói vô cùng đắc ý.
Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi ở trên nóc nhà, trong lòng đồng thời nghĩ thông một chuyện.
Tô Mộng Chẩm đã từng nói: y đã phái “một người khác” đi đối phó với lôi Mị, đó là một “người rất ham vui”, ít nhất cũng là một “người rất thú vị”.
Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch đều thừa nhận Tô Mộng Chẩm nói rất đúng.
Bất kể Ôn Nhu hay là Đường Bảo Ngưu, đều có thể xem là người “rất ham vui” hoặc “rất thú vị”.
Nhìn Ôn Nhu nói một cách thỏa thuê mãn nguyện như vậy, Trương Thán không nhịn được cắt lời :
- Cho nên Điền cô nương mới bảo ta ứng phó với kẻ gây sự dưới lầu, để cô ấy đối phó với người từ cửa sổ tiến vào.
Không biết Ôn Nhu có nghe được hàm ý chế giễu trong lời nói của hắn hay không, lại không hề tức giận, bởi vì nàng nhớ lại vấn đề kia :
- Điền Thuần, sao cô lại ở chỗ này? Lôi Mị thì sao?
Điền Thuần lẳng lặng nhìn Ôn Nhu, sau đó dùng một loại ngữ điệu bình tĩnh nói :
- Trước khi trả lời vấn đề này của cô, ta muốn thỉnh giáo cô một vấn đề trước.
Ôn Nhu cao hứng nói :
- Cô cứ nói đi! Có chuyện gì cứ việc thỉnh giáo ta!
Điền Thuần hỏi :
- Lần này Kim Phong Tế Vũ lâu chỉ phái cô và Đường cự hiệp đến Tam Hợp lâu sao?
Ôn Nhu nói :
- Chỉ phái Đường Bảo Ngưu đến thôi.
Điền Thuần nói :
- Vậy thì dễ xử lý rồi.
Ôn Nhu ngạc nhiên hỏi :
- Cái gì dễ xử lý?
Điền Thuần cao giọng bình thản nói :
- Bằng hữu trên nóc nhà, các vị cũng nên xuất hiện rồi!
Một cô gái không biết võ công, sao lại biết bọn họ ở trên nóc nhà?
Nhưng đến lúc này, dù có khó xử, bọn họ cũng đành phải hiện thân.
Bọn họ vừa xuất hiện, ngược lại khiến Điền Thuần và Ôn Nhu đều giật mình.
Ôn Nhu hô một tiếng nhảy dựng lên, “bay” tới đấm cho Bạch Sầu Phi một cái, lại ôm lấy Vương Tiểu Thạch, vui mừng nói :
- Ngươi đến rồi, ngươi cũng đến, các ngươi đều đến cả rồi.
Bạch Sầu Phi cười, nụ cười hơi có vẻ thê lương.
Vương Tiểu Thạch lại đỏ mặt, ngượng ngùng không nói nên lời.
Ôn Nhu lúc này mới phát giác, vội buông tay ra, mặt cũng đỏ lên.
Bạch Sầu Phi và Điền Thuần nhìn nhau cười.
Bạch Sầu Phi vốn tưởng rằng mình sẽ để bụng chuyện Điền Thuần không từ biệt mà đi, trong lòng sẽ mang hận ý, nhưng lúc này khi vừa thấy mặt, hắn lại cười như vậy, không còn nhớ từng có hận ý gì, ngay cả nỗi giận cũng tiêu tan.
Vương Tiểu Thạch và Ôn Nhu vẫn còn đỏ mặt.
Bạch Sầu Phi đành phải nói với Điền Thuần :
- Lôi cô nương!
Điền Thuần lộ ra hàm trắng đều, cười nói :
- Bạch công tử! Vương thiếu hiệp!
Vương Tiểu Thạch lúc này mới nhớ lại lời muốn nói :
- Điền Thuần, cô lừa chúng ta thật khổ.
Hắn chỉ vào Bạch Sầu Phi :
- Nhất là hắn, vi cô mà hồn đi đâu mất, thần hồn điên đảo, hồn bay lên trời, hồn phi phách tán...
Hắn đại khái có ý che giấu cho mình, cho nên đặc biệt khoa trương.
Bạch Sầu Phi cả giận nói :
- Ngươi nói cái gì?
Y vươn tay huých Vương Tiểu Thạch một cái, vội giải thích :
- Ta là cảm thấy hối tiếc với Ôn nữ hiệp. Lần đó tại bờ sông ta thật sự đã mở lời xúc phạm, làm hại Vương lão tam cả ngày hoàng hốt, như chó nhà có tang, cơm nước không vào, ăn ngủ không yên, lệ ướt áo xanh, mồ hôi ướt gối...
Vương Tiểu Thạch kêu lên :
- Ngươi nói cái gì?
Hắn lại dùng cùi chỏ thúc Bạch Sầu Phi một cái.
Ôn Nhu cười mỉm nói :
- Ha! Tên quỷ ngươi, hôm nay lương tâm mới trỗi dậy, đi tạ lỗi với bản cô nương sao?
Điền Thuần cười nói :
- Bọn họ đang làm trò quỷ đấy.
Ôn Nhu không hiểu ý nghĩa của câu nói đó, lại hỏi :
- Ấy! Sao bọn họ lại gọi cô là Lôi cô nương? Cô không phải họ Điền sao?
Điền Thuần bình tĩnh nói :
- Ta vốn là họ Lôi, không phải họ Điền.
Lần này lại là Vương Tiểu Thạch nói :
- Nhưng Lôi Mị mà chúng ta biết, không phải là cô.
Lôi Thuần ngạc nhiên nói :
- Ai bảo ta là Lôi Mị?
Vương Tiểu Thạch lấy làm lạ hỏi :
- Cô không phải là Lôi Mị sao?
Bạch Sầu Phi cũng nghiêm mặt hỏi :
- Vậy cô là ai?
Trương Thán cao giọng nói :
- Cô ấy là hòn ngọc quý trên tay Tổng đường chủ của Lục Phân Bán đường chúng ta, Lôi Thuần đại tiểu thư.
Tại khoảnh khắc này, Vương Tiểu Thạch nhớ đến rất nhiều chuyện.
Nếu như Điền Thuần chính là Lôi Thuần, mà Lôi Thuần lại là con gái một của Lôi Tổn, Lôi Tổn và Tô Mộng Chẩm là tử địch, Lục Phân Bán đường do Lôi Tổn chủ trì và Kim Phong Tế Vũ lâu do Tô Mộng Chẩm lãnh đạo đối địch với nhau, Tô Mộng Chẩm là đại ca kết nghĩa của mình và Bạch Sầu Phi, như vậy Lôi Thuần trước mắt này là địch hay là bạn? Đây là chuyện thứ nhất.
Theo hắn quan sát, Bạch Sầu Phi vốn có tình cảm với Lôi Thuần, nhưng Lôi Thuần lại phải gả cho Tô Mộng Chẩm để hòa hoãn xung đột giữa hai phái, vậy cảm thụ hiện giờ trong lòng Bạch Sầu Phi là yêu hay là hận? Đây là chuyện thứ hai.
Nếu hôm nay người có mặt tại Tam Hợp lâu không phải Lôi Mị mà là Lôi Thuần, Tô Mộng Chẩm sao lại phái hai người bọn họ đến? Là do y tính sai, là trùng hợp, hay là có dụng ý khác? Lôi Thuần sao lại xuất hiện ở Tam Hợp lâu? Là ý của Lôi Tổn hay là ý của cá nhân nàng? Ôn Nhu sao lại chen chân vào vũng nước đục này?...
Vương Tiểu Thạch càng nghĩ càng rối, càng nghĩ càng loạn.
Có điều, trong đống suy nghĩ rối như mớ bòng bong này, có một ý niệm lại đặc biệt rõ ràng.
Đó là tâm tình của Bạch Sầu Phi.
Vì vậy hắn lập tức pha trò :
- Hóa ra là Lôi đại tiểu thư, thất kính, thất kính! Không ngờ chúng ta lại gặp được Lôi đại tiểu thư ở bờ Hán Thủy, đã sớm kết duyên với Lục Phân Bán đường. Sớm biết như thế chúng ta đã không dám tùy tiện ra tay.
Lôi Thuần nói :
- Hiện giờ các người cũng là khách quý của Kim Phong Tế Vũ lâu.
Nàng nói chuyện với Vương Tiểu Thạch, nhưng ánh mắt lại liếc về phía Bạch Sầu Phi.
Vương Tiểu Thạch cười nói :
- Tin tức của cô quả thật linh thông.
- Chuyện lớn như vậy, Lục Phân Bán đường sao lại không biết chứ.
Lôi Thuần thở dài xa xăm nói :
- Thật ra ta vẫn luôn chú ý đến hành tung của các người, chỉ hi vọng các người có thể sớm ngày rời khỏi kinh thành.
Bạch Sầu Phi hừ lạnh một tiếng.
Vương Tiểu Thạch vội nói :
- Lôi đại tiểu thư cảm thấy chúng ta không thích hợp ở lại kinh thành sao?
Lôi Thuần nói :
- Đó là một nơi thị phi.
Bạch Sầu Phi lạnh lùng nói :
- Chúng ta cũng không sợ thị phi.
Lôi Thuần nói :
- Cũng là chỗ máu tanh.
Bạch Sầu Phi nói :
- Ta thích nhất chính là những nơi có thị phi và máu tanh, như vậy có vị người.
Lôi Thuần nói :
- Vậy thì tùy công tử. Chỉ có điều, bất cứ người nào muốn dương danh lập nghiệp ở nơi này, trước hết đều phải trả giá thật nhiều, sau đó biến chất, dần dần mất đi diện mạo ban đầu, trở thành một kẻ giang hồ bất đắc dĩ.
Bạch Sầu Phi nói :
- Ta vốn chính là người giang hồ.
Lôi Thuần nói :
- Các người vốn không phải... các người còn có một chút... không phải.
Bạch Sầu Phi cười lạnh nói :
- Dù là phải hay không phải, chúng ta cuối cùng đã gia nhập Kim Phong Tế Vũ lâu. Tô đại ca sẽ trọng dụng chúng ta, đối kháng với quý bang. Cô đương nhiên không ngờ được chúng ta lại ở nơi này.
Lôi Thuần thở dài một tiếng :
- Tùy công tử nói thế nào, tùy công tử nghĩ ra sao... Ta vẫn luôn cảm thấy các người không nên ở lại đây, bởi vì trả giá quá lớn, rất không đáng.
Bạch Sầu Phi nói :
- Cô là con gái một của bang chủ kinh thành đệ nhất đại bang năm đó, lại sắp là phu nhân của bang chủ kinh sư đệ nhất đại bang hiện nay, đương nhiên là có tư cách nói không đáng. Còn chúng ta chỉ là những kẻ lưu lạc giang hồ tay không tấc sắt, nói không được những lời này.
Hắn dừng một chút, lại nói :
- Điều ta không muốn nói nhất là: sao chúng ta không tự lượng sức mình như vậy, lại lên thuyền cứu cô tại bờ Hán Thủy, trơ mắt nhìn mình tự chui vào tròng.
Lôi Thuần cũng không khỏi hơi tức giận :
- Các người cứu ta, ta rất cảm kích, đó không phải cạm bẫy. Không có các người, ta cũng sẽ không còn ở nơi này. Nếu như ta muốn lợi dụng các người, sao lại phải lén lút bỏ đi? Ta vốn có thể khuyên các người gia nhập liên minh Lục Phân Bán đường.
Bạch Sầu Phi chợt bình tỉnh lại :
- Cho dù cô không định khiến chúng ta rơi vào cạm bẫy, cũng vẫn lừa gạt chúng ta.
- Điều duy nhất ta lừa các người, chỉ có thân phận của ta.
Lôi Thuần thở dài nói :
- Các người cứu ta, vốn không phải vì thân phận của ta. Chúng ta kết giao, cũng không phải vì thân phận của ta. Có đúng không?
Ôn Nhu lớn tiếng nói :
- Đúng vậy.
Nói xong liền trừng mắt nhìn Bạch Sầu Phi.
Đường Bảo Ngưu ở một bên cũng phụ họa, lớn tiếng nói :
- Đúng vậy.
Trương Thán thấy tình thế hơi căng thẳng, cũng vội nói :
- Rất đúng.
Đường Bảo Ngưu học theo dáng vẻ Ôn Nhu nhìn Bạch Sầu Phi, cũng trừng mắt nhìn Trương Thán, lẩm bẩm nói :
- Người ta nói ngươi cũng nói theo, đúng là kẻ bám đuôi.
Trương Thán lại cố ý chỉ ra ngoài cửa sổ, cũng không nhìn mà nói :
- Ngươi nhìn kìa! Trời sắp mưa rồi.
Đường Bảo Ngưu hiếu kỳ, vừa nhìn quanh vừa hỏi :
- Trời mưa à?
Trương Thán cười nói :
- Trâu ơi! Trên đường có con trâu ngốc, vừa rồi còn lẩm bẩm mấy tiếng. Trâu rên rỉ khi trời nắng, không phải là dấu hiệu trời sắp mưa sao?
Trương Thán nói như vậy, vốn cho rằng Đường Bảo Ngưu sẽ rất tức giận, ai ngờ hắn lại không phản ứng.
Trương Thán cảm thấy ngạc nhiên, lại trông thấy Đường Bảo Ngưu đang há hốc mồm nhìn xuống lòng đường.
Trương Thán hiếu kỳ, cũng nhìn ra ngoài đường.
Hắn cũng trợn mắt há mồm.
Vốn là một buổi sáng trong lành, hiện giờ quả thật mưa gió sắp kéo đến rồi.