watch sexy videos at nza-vids!
doc truyen
Trang ChủTruyện
http://aff.mclick.mobi/ctxd/bigbang3g

Bá Chủ Tam Quốc

http://aff.mclick.mobi/swift-wifi/bigbang3g

Swift Wifi

http://aff.mclick.mobi/uc-in/bigbang3g

UC Browser

Lâm binh đấu giả giai trận liệt tại tiền

Quan Thất chợt giậm chân, bước ngang qua trái hai bước rưỡi.
Trong trận chiến y luôn tiến tới từng bước, không lùi nửa bước, cho dù chạy trốn cũng xông về phía trước phá tan trùng vây. Nhưng lúc này, vì cỗ quan tài này, y lại dời đi hai bước rưỡi.
Có điều chỉ là dời ngang ba thước, vẫn không lui bước.
Sau đó y hét lên một tiếng, “Phá Thể Vô Hình kiếm khí” bao trùm toàn thân, lách qua quan tài muốn xông thẳng ra đầu đường.
Nơi đầu đường đang có một người.
Địch Phi Kinh hào hoa phong nhã.
Địch Phi Kinh cúi thấp đầu.
Địch Phi Kinh đang ngồi.
Địch Phi Kinh trắng bệch.
Nhưng vào một thoáng lúc Quan Thất muốn vươn người lướt qua đỉnh đầu, Địch Phi Kinh hào hoa phong nhã, cúi thấp đầu, đang ngồi và trắng bệch bỗng nhanh chóng ngẩng đầu lên.
Ánh chớp lóe sáng trên bầu trời.
Ánh mắt của Quan Thất đối mặt với y.
Phương hướng Quan Thất lướt đi đột nhiên thay đổi, y không xông đến Địch Phi Kinh mà toàn thân lại hóa thành một luồng kiếm khí, lao vào bức tường đá nơi góc đường.
Tường đá vỡ tan, sụp đổ ầm ầm. Kiếm khí biến thành kiếm quang, muốn lao ra khỏi góc đường.
Đột nhiên một bóng xám chợt lóe lên. Sắc trời vốn đã lờ mờ càng mờ mịt hơn, mưa và tiếng sấm âm ỉ không dứt.
Bóng xám này vừa xuất hiện liền chặn đứng Quan Thất giữa không trung. Với kiếm khí vô hình và vô địch của Quan Thất, lại không thể phá được chiêu thức chợt nhanh chợt chậm của người áo xám này.
Vương Tiểu Thạch kinh ngạc, liền ngưng mắt nhìn, chỉ thấy trong màn mưa dày đặc nặng nề, người chặn đứng đường đi của Quan Thất chính lại là Tổng đường chủ của Lục Phân Bán đường, Lôi Tổn.
Hắn đang muốn tập trung nhìn Lôi Tổn ra tay, chợt thấy Bạch Sầu Phi ôm trán lảo đảo, vội đưa tay đỡ lấy y. Bạch Sầu Phi hít sâu một hơi, nói :
- “Cửu Tự ấn quyết” thật lợi hại, ta chỉ nhìn một lúc đã cảm thấy hoa mắt...
Vương Tiểu Thạch giật mình :
- “Cửu Tự quyết”? Ngươi nói là “Khoái Mạn Cửu Tự quyết” của Mật tông?
Hắn tập trung tinh thần nhìn lại, chỉ thấy Lôi Tổn ra tay lúc nhanh lúc chậm, giống như ngưng kết mưa bụi thành một tấm thiên la địa võng, bao trùm lấy kiếm quang không thể ngăn cản của Quan Thất, nhốt lại bên trong.
Mỗi lần phát chiêu Lôi Tổn đều thét lớn một tiếng.
Khó ai có thể tưởng tượng một lão nhân khô gầy lại có thể phát ra tiếng thét lớn như vậy.
Mỗi lần lão thét lên, tiếng mưa rơi trong trời đất đều giống như dừng lại. Bởi vì lúc tiếng thét vang lên, gần như không ai nghe được bất cứ thanh âm nào khác.
Vương Tiểu Thạch trông thấy ngón tay của Lôi Tổn đan xen biến hóa, môi mấp máy, lúc nhanh lúc chậm, thỉnh thoảng lại thét lớn một tiếng. Nhìn hồi lâu hắn cũng thấy mỏi mệt buồn ngủ.
Đây là “Mật tông Khoái Mạn Cửu Tự quyết” của Lôi Tổn. Khi thi triển quyết pháp và thủ ấn này, có thể đem niệm lực cường đại, chân khí và kỹ xảo hợp lại làm một, chỉ cần khẽ động đầu ngón tay là có thể phát huy lực đảo chuyển càn khôn, trảm thần diệt quỷ.
“Cửu Tự” của “Mật tông Khoái Mạn Cửu Tự quyết” gồm có chín chữ: “Lâm Binh Đẩu Giả Giai Trận Liệt Tại Tiền”, xuất xứ từ câu “lâm binh đẩu giả, giai trận liệt tiền hành” trong “Bão Phác Tử” [1], mỗi chữ đều có thể hóa thành thủ ấn đặc biệt của Mật tông.
Trong đó chữ thứ nhất là “Lâm”: ngón tay gập vào lòng bàn tay, các ngón tay đan xen, ngón trỏ dựng thẳng, đầu ngón trỏ và ngón cái chạm nhau, đây là “Độc Cỗ ấn” của Mật tông.
Chữ thứ hai là “Binh”: các ngón tay đan xen vào nhau, hai ngón cái khép lại, ngón giữa cài lại kẹp lấy ngón trỏ, đây là “Đại Kim Cương Luân ấn” của Mật tông.
Chữ thứ ba là “Đẩu”: hai tay hợp chưởng, các đầu ngón tay trái phải chồng lên nhau, dùng ngón giữa móc ngón trỏ lại, đồng thời dựng thẳng ngón cái, ngón áp út và ngón út, trái phải tương hợp, tức là “Ngoại Sư Tử ấn”.
Chữ thứ tư là “Giả”: ngón giữa giao nhau, móc lấy hai ngón áp út, lại dựng thẳng ngón cái và ngón trỏ, đầu ngón út chạm vào nhau, đây gọi là “Nội Sư Tử ấn”.
Chữ thứ năm là “Giai”: mười ngón tay đan xen với nhau, đầu ngón tay nhô ra bên ngoài, tổ hợp với nhau, ngón cái tay phải đặt bên ngoài nơi giao nhau, đây là “Ngoại Phược ấn”.
Chữ thứ sáu là “Trận”: mười ngón tay gập vào lòng bàn tay, các ngón tay trái phải kẹp lấy nhau, ngón cái tay phải đặt phía trên ngón cái tay trái, đây gọi là “Nội Phược ấn”.
Chữ thứ bảy là “Liệt”: ngón trỏ tay trái dựng thẳng lên, những ngón còn lại gập vào lòng bàn tay, ngón cái đặt ở bên ngoài. Ngón trỏ tay phải gập thành hình số “7”, các ngón còn lại đều gập vào lòng bàn tay nắm lấy ngón trỏ tay trái, đây là “Trí Quyền ấn”.
Chữ thứ tám là “Tại”: Mười ngón tay trái phải xòe ra thành hình quạt, đầu ngón trỏ và ngón cái chạm nhau, lòng bàn tay hướng ra phía ngoài, chính giữa tạo thành hình tròn, gọi là “Nhật Luân ấn”.
Chữ thứ chín là “Tiền”: tay trái nắm nhẹ thành quyền, ngón cái tay phải móc nhẹ vào trên đốt ngó trỏ tay trái, gọi là “Ẩn Hình ấn”.
Đây là “Mạn Cửu Tự quyết”, còn “Khoái Cửu Tự quyết” có thể tại lúc khẩn cấp dùng liền nhau. Lôi Tổn cũng có thể dùng một tay thi triển. Trước tiên gập ngón cái tay phải lại, sau đó đầu ngón áp út, ngón út và ngón cái chạm vào nhau, ngón giữa và ngón trỏ lại duỗi thẳng như viết chữ “Lâm” (临), từ trái vắt ngang qua phải như viết chữ “Binh” (兵), từ trên cao gập thẳng xuống như chữ “Đấu” (斗), đan xen theo thứ tự như đang viết chữ “Tam” (三) và “Xuyên” (川), lại dùng “Tam” và “Xuyên” giao nhau, vẽ lên giữa không trung, có quy luật nhất định, gạt trừ vọng tưởng tà niệm, tập trung tinh thần, thở ra hết khí đục, chuyển hóa thành chân nguyên mạnh mẽ. Đây là bí quyết của “Mật tông Khoái Mạn Cửu Tự quyết”.
Tay trái của Lôi Tổn vốn chỉ còn lại ngón giữa và ngón cái, nhưng hiện giờ lão lại mang thêm ba “ngón tay”.
Những ngón tay này đều làm bằng gỗ, nhưng có vẻ như còn linh hoạt hơn so với ngón tay có máu có thịt.
Ngay cả tu vi và công lực của Vương Tiểu Thạch, chỉ nhìn từ xa một hồi cũng cảm thấy đầu óc quay cuồng, huống hồ là Quan Thất đã bị trọng thương đang giao chiến cận thân với lão.
Chín thủ ấn của Lôi Tổn thi triển ra, phật quang lại hiện lên đầy mặt. Không ai ngờ một kẻ tay đầy máu tanh, giết chóc đầy mình như Lôi Tổn lại có võ công thấu triệt thiền cơ, mang theo phật pháp, dùng niệm lực đem đại vũ trụ, đại tự nhiên và đại thiên địa biến hóa thành lực lượng, kết hợp với lực lượng bẩm sinh của bản thân.
Thủ thế của lão lúc như hoa sen lúc lại như kiếm, khi nhanh khi chậm, dung hợp lực lượng thần phật và bản thân, thông qua thủ ấn phát huy ra uy lực của “Lâm Binh Đẩu Giả Giai Trận Liệt Tại Tiền”.
Nếu như Quan Thất còn đủ hai tay may ra còn có thể ngăn cản được, nhưng hiện giờ y đã như nỏ mạnh hết đà.
Vương Tiểu Thạch không khỏi lo lắng cho Quan Thất.
Đúng lúc này, hắn chợt nghe thấy một giọng nói, một giọng điệu gần như nỉ non.
- Ta trị được người, người sẽ bị ta trị; ta không trị được người, ta sẽ bị người trị.
Giọng nói này đương nhiên là của Quan Thất :
- Ta nếu có thể hàng được ma, ma sẽ bị ta hàng; ta nếu không hàng được ma, sẽ bị ma xâm nhập...
Vương Tiểu Thạch vừa nghe, trong lòng khẽ động và giật mình.
Hắn giật mình là vì Quan Thất trong hoàn cảnh này vẫn không ngừng lẩm bẩm những câu vô nghĩa kia; hắn động dung là vì nghĩ đến một chuyện: trong tính thế như vậy Quan Thất còn có thể thì thào, cũng chính là nói rõ một điều.
Quan Thất vốn không hề bại, thậm chí không có dấu hiệu thất bại.
Một người nếu như gặp nạn, ai có thể phân tâm xuất thần nói ra những lời dông dài này?
Lúc Vương Tiểu Thạch nghĩ đến điểm này, chợt nghe một tiếng hét lớn, hai bóng người tại trong mưa nhanh chóng phân ra.
Lôi Tổn vuốt ngực, khuôn mặt vặn vẹo, rung vai gập người lui bảy tám bước. Khi lão lui đến trước quan tài, giống như đột nhiên nhân được lực lượng, lại đứng thẳng người lên.
“Phá Thể Vô Hình kiếm khí” của Quan Thất càng mạnh hơn.
Tô Mộng Chẩm đã lao nhanh đến, quát lên :
- Xem đao!
Bóng đao mỹ lệ trong mưa.
Quan Thất đột nhiên quay người, “Phá Thể Vô Hình kiếm khí” phát ra một luồng kiếm quang như một con rồng bạc bức ngược về phía ánh đao.
Tô Mộng Chẩm bỗng kêu lớn một tiếng, thân thể lắc lư, ho lên kịch liệt.
Máu nơi cánh tay bị đứt của Quan Thất đã bị nước mưa hòa tan. Kiếm quang trên tay phải của y cũng càng sắc bén hơn.
Y cười the thé nói :
- Ta muốn xông ra, thì nhất định có thể xông ra...
Bạch Sầu Phi lại phát ra ba chỉ công tới. Quan Thất cười lạnh xuất kiếm. Chỉ phong của Bạch Sầu Phi lập tức bị kiếm khí chặt đứt, đành phải vừa đánh vừa lui, khi lui đến cạnh quan tài thì Quan Thất đột nhiên dừng lại. Lúc này Vương Tiểu Thạch lại vung đao kiếm xông đến, Tô Mộng Chẩm và Lôi Tổn cũng đánh bọc lên.
Quan Thất lại cười the thé nói :
- Lên trời xuống đất, ta là vô địch...
Đột nhiên chân trời nổ vang một tiếng, một luồng ánh sáng từ trên bầu trời đen kịt như mũi thương đâm về phía Quan Thất.
Quan Thất thét lớn, “Phá Thể Vô Hình kiếm khí” bừng lên.
“Ầm” một tiếng, trời đất đều sáng ngời, nhợt nhạt trong suốt.
Toàn thân Quan Thất run lên, phản kích lại một kiếm. Sắc trời lại trở nên đen kịt, mờ mịt thê lương.
- Thiên địch...
Quan Thất khàn giọng nói :
- Thượng thiên vô địch...
Lúc tia sét đánh xuống đường, y đã hướng lên trời trả lại một kiếm, nhưng vẫn bị lôi điện đánh trúng.
- Trời diệt ta sao...
Quan Thất thê lương nói.
Lôi Tổn lặng lẽ vọt người lên, “Khoái Cửu Tự quyết” nhanh chóng đánh vào tử huyệt trên người Quan Thất.
Thủ quyết của lão vừa động, chợt nhìn thấy đao kiếm.
Đao của Vương Tiểu Thạch, còn có kiếm của hắn.
Lão đành phải chuyển thủ ấn thành “Mạn Cửu Tự”, hóa giải đao thế và kiếm chiêu.
Nhưng lúc này Quan Thất đã đi mất, không còn thấy bóng dáng đâu.
Trong màn mưa tràn ngập một loại sương mù kỳ dị, lững lờ nơi khúc cua ở đầu đường phía trước.
- Hắn bị thương rất nặng...
Trong cơn mưa, Tô Mộng Chẩm lấy tay che bờ môi ứa máu, trầm giọng nói :
- Hắn không địch lại trời, bị sét đánh trúng, e rằng phải thành tàn phế... nhưng chúng ta vẫn không ngăn được hắn. Hay cho Quan Thất!
Bạch Sầu Phi cũng nhịn không được thở ra sự kinh hãi trong lòng :
- Hay cho một Quan Thất!
Lôi Tổn nhìn sang Vương Tiểu Thạch, cả giận nói :
- Sao ngươi lại ngăn cản ta giết hắn?
Vương Tiểu Thạch nói :
- Bởi vì không công bằng.
- Cái gì không công bằng?
- Chúng ta nhiều người, còn hắn chỉ một người.
Vương Tiểu Thạch thản nhiên nói :
- Hắn còn bị sét đánh. Giết hắn lúc này không thể xem là anh hùng hảo hán.
Lôi Tổn giận quá thành cười :
- Được! Được! Ngươi xưng anh hùng, gọi hảo hán, đợi ngày sau hắn quay lại lần lượt giết chết chúng ta, cũng không còn mạng để làm anh hùng hảo hán đâu.
Lão lại quay đầu nói với Tô Mộng Chẩm :
- Vị huynh đệ tốt này của ngươi đúng là đã phá hỏng kế hoạch mà chúng ta vất vả bố trí để giết Quan Thất, một lần quét sạch Mê Thiên thất thánh.
Tô Mộng Chẩm lạnh lùng nói :
- Chuyện huynh đệ ta làm cũng chính là chuyện ta làm, hoàn toàn như nhau.
Lôi Tổn giận tới mức bốc khói, đành nói :
- Được! Được! Các ngươi đã muốn thả Quan Thất, ta cũng không còn lời nào để nói, dù sao tay của hắn cũng không phải do ta chặt xuống.
Tô Mộng Chẩm lạnh lùng trầm tĩnh nói :
- Ngươi cũng không cần lo lắng. Quan Thất thần trí mơ hồ, liên tục bị công kích, sau đó vì kiếm quang quá thịnh nên lại gây nên sét đánh, mặc dù không chết nhưng công lực tuyệt đối không thể khôi phục như cũ được.
Bạch Sầu Phi đột nhiên nói :
- Nhổ cỏ phải tận gốc, sao chúng ta không lập tức đuổi theo?
Tô Mộng Chẩm nói :
- Không được.
Bạch Sầu Phi hỏi :
- Vì sao?
Tô Mộng Chẩm nói :
- Đệ không phát hiện lớp sương mù này...
Lúc này mưa rơi đã nhỏ dần, nhưng phía trước vẫn có một đoàn sương mù lơ lửng giống như ngưng kết lại.
Bạch Sầu Phi kinh hãi :
- Đây... chẳng lẽ là... “Yên Vũ Mông Mông”...
Khi y nói bốn chữ “Yên Vũ Mông Mông” này, giống như đang nói đến một thứ gì rất kinh khủng.
- Chính là “Yên Vũ Mông Mông”.
Tô Mộng Chẩm trầm trọng nói :
- Có người mời cao thủ của Thục Trung Đường môn tới chặn đường giúp hắn.
Lôi Tổn đột nhiên nói :
- Chuyện này có vẻ không giống với tác phong của Quan Thất.
Tô Mộng Chẩm nói :
- Quan Thất trước giờ đều không tính đường lui.
Lôi Tổn cũng nói :
- Quan Thất chưa bao giờ chạy trốn.
- Cho nên nhất định là có người tiếp ứng hắn.
Địch Phi Kinh ở phía xa bỗng ngắt lời :
- Đúng như chúng ta dự liệu, sau lưng Mê Thiên thất thánh còn có người khác. Nếu không sớm trừ tận gốc thế lực này, đó mới là mối họa lớn nhất trong kinh sư.
Lôi Tổn nói :
- May là chúng ta đã diệt sạch bọn chúng.
Địch Phi Kinh ngẫm nghĩ, thận trọng nói :
- Mặc dù còn chưa trừ tận gốc, nhưng bọn chúng muốn khôi phục lại cũng không phải là chuyện dễ.
Lôi Tổn cười nói :
- Không ngờ Kim Phong Tế Vũ lâu và Lục Phân Bán đường lần đầu bắt tay hợp tác, lại hoàn thành được một đại sự như vậy.
Lão nói câu này lại có vẻ hơi tự hạ mình lấy lòng Tô Mộng Chẩm.
Nhưng Tô Mộng Chẩm lại không đáp, chỉ nói :
- Còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý.
Khi y xoay người sang hướng khác, nhìn thấy trong số sáu thánh chủ chỉ còn lại có bốn người, đó là Nhan Hạc Phát, Chu Tiểu Yêu, Nhâm Quỷ Thần và Đặng Thương Sinh.
Về phần Ngũ thánh chủ và Lục thánh chủ đã thừa dịp Quan Thất và Tô Mộng Chẩm kịch chiến, sớm chuồn đi không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Địch Phi Kinh cao giọng nói :
- Các bằng hữu Mê Thiên thất thánh mai phục ở đây! Các ngươi không có lựa chọn, bởi vì nơi này đã bị ba trăm bốn mươi lăm cao thủ của Kim Phong Tế Vũ lâu và ba trăm ba mươi bảy đệ tử của Lục Phân Bán đường chặn tất cả đường lui, các ngươi chỉ có cách đầu hàng hoặc bỏ mạng ở đây.
- Kẻ đầu hàng có thể tùy ý chọn lựa gia nhập Kim Phong Tế Vũ lâu hoặc Lục Phân Bán đường.
Cánh cửa gỗ của một gian nhà đá bỗng nhiên mở rộng, một người đi ra bên ngoài, chính là Dương Vô Tà. Y chậm rãi nói :
- Đương nhiên, các ngươi muốn tận trung với Mê Thiên thất thánh cũng được, nhưng dù là thánh chủ của các ngươi cũng hiểu được kẻ thức thời mới là tuấn kiệt...
Nhan Hạc Phát chợt rút trong tay áo ra một ống còi bằng sắt, dúm môi lại thổi một cái, lập tức phát ra một tiếng kêu sắc bén.
Chu Tiểu Yêu nhìn nhìn, ngẫm nghĩ, cũng từ trong ống tay áo nhỏ lấy ra một chiếc còi trúc, thổi một tiếng, dừng một chút sau lại thổi thêm tiếng nữa.
Nhâm Quỷ Thần và Đặng Thương Sinh nhìn nhau, sau đó đều lấy ra một chiếc còi to dài ở bên hông, hai người đều thổi ba tiếng.
Người của Mê Thiên thất thánh mai phục tại các nơi trên đường lập tức đều hiện thân. Mặc dù đang trong cảnh thất thế toàn diện, nhưng những người này vẫn thần sắc dũng mãnh, thân thủ nhanh nhẹn, có khoảng chừng hai trăm người.
Nhan Hạc Phát hắng giọng một tiếng nói :
- Ta là Đại thánh chủ của các ngươi. Quan Thất vừa rồi đã trọng thương bại vong...
Tô Mộng Chẩm đột nhiên nói :
- Hắn chỉ bị thương, không có bại cũng không có chết.
- Đúng vậy.
Nhan Hạc Phát dừng một chút, nói tiếp :
- Thất thánh chủ đã không còn, Mê Thiên thất thánh dĩ nhiên cũng tan rã. Ta vốn là người của Kim Phong Tế Vũ lâu, về sau vâng lệnh Tô công tử gia nhập vào Mê Thiên thất thánh làm nội ứng. Tô công tử và Lôi tổng đường chủ lần này quyết định trước tiên tiêu diệt Mê Thiên thất thánh, sau đó mới tính đến chuyện đối kháng hay giảng hòa. Vì vậy hôm nay chúng ta đã mượn cớ tranh đoạt Lôi cô nương, dẫn Quan Thất đến đây tiêu diệt một lần.
Chu Tiểu Yêu cười cười. Nụ cười này của nàng có vẻ rất mệt mỏi, lại mang chút khinh thường, nhưng giống như tự khinh thường mình hơn là khinh thường người khác. Nàng chỉ vào Nhan Hạc Phát, nói :
- Ta chịu ân huệ của y, mắc nợ ân tình của y, chuyện y làm ta đều ủng hộ, cho nên ta cũng là người của Kim Phong Tế Vũ lâu.
Nhâm Quỷ Thần và Đặng Thương Sinh lại liếc mắt nhìn nhau.
Nhâm Quỷ Thần nói :
- Chúng ta vốn là người của Lục Phân Bán đường.
Đặng Thương Sinh lớn tiếng nói :
- Bây giờ chúng ta phản lại Mê Thiên thất thánh.
Nhâm Quỷ Thần nói với Lôi Thuần :
- Tiểu thư, vừa rồi đã đắc tội! Chúng tôi vâng lệnh Địch đại đường chủ, không làm như vậy thì không thể hiện được võ công chúng tôi không bằng người, Ngũ, Lục thánh chủ cũng sẽ không mời Quan Thất ra mặt; Quan Thất mà không ra trận, tất cả kế hoạch đều không thể tiến hành.
Đặng Thương Sinh thẳng thắn nói :
- Bây giờ chúng ta khôi phục lại thân phận là Tả Hữu sứ của Lục Phân Bán đường. Các ngươi ai muốn thuần phục Lục Phân Bán đường thì hãy nhanh chân gia nhập.
Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi đứng cạnh nhau, vai dựa vào vai.
Trong trận chiến kịch liệt vừa rồi, mặc dù bị thương nhưng bọn họ vẫn cảm thấy rất hào hứng mãnh liệt, kinh tâm động phách. Có điều lúc này bọn họ lại có một cảm giác kỳ lạ, thậm chí là đôi chút hoang đường.
Đến bây giờ bọn họ mới hiểu ra. Trong chiến dịch lần này, bọn họ chỉ là một phần của kế hoạch, tất cả thay đổi cũng đều nằm trong tính toán. Chẳng những hai người bọn họ mơ mơ màng màng, mà xem ra hầu hết những người ở đây cũng thân không do mình, không làm chủ được.
Hai người bọn họ chẳng qua chỉ là hai quân cờ trong kế hoạch chu đáo chặt chẽ này mà thôi.

--------------------------------------------------------------------------------

[1] Ý nghĩa của câu này là “gặp việc khó khăn, cứ tiến về phía trước”. “Bão Phác Tử” là tài liệu do Cát Hồng (284-364) thời Đông Tấn biên soạn, tổng kết những lý luận thần tiên từ thời chiến quốc đến nay, từ đó xác lập hệ thống lý luận của đạo giáo thần tiên, lại kế thừa lý luận luyện đan của Ngụy Bá Dương và thuật luyện đan của Tập Ngụy Tấn, ngoài ra còn nghiên cứu về lịch sử và tư tưởng của đạo giáo trước đây.

Ngạo mạn và nhẫn nhục

Đặng Thương Sinh, Nhâm Quỷ Thần, Chu Tiểu Yêu và Nhan Hạc Phát đều lần lượt lên tiếng. Đám môn đệ của Mê Thiên thất thánh đang do dự không biết nên làm thế nào, chợt nghe thấy một tiếng “phì”.
Đặng, Nhâm, Chu, Nhan đều quay đầu nhìn lại, trông thấy Trần Trảm Hòe nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, hung hăng nói :
- Phì! Các ngươi đang nghĩ gì vậy? Thất thánh chủ còn sống sờ sờ mà chúng ta lại đi mưu phản, gió chiều nào theo chiều nấy, còn ai dám nói mình gan dạ trung thành.
Hắn vừa nói như vậy, đám người của Mê Thiên thất thánh trên mặt đều xuất hiện vẻ hổ thẹn, ngay cả Đặng Thương Sinh và Chu Tiểu Yêu cũng cúi thấp đầu xuống. Nhan Hạc Phát nổi giận quát lên :
- Trần đà chủ, ngươi chán sống rồi à!
Trần Trảm Hòe ngang nhiên nói :
- Nói thật nhé Nhan đại thánh chủ, mấy năm nay cơm no áo ấm, có ai lại chán sống nghĩ đến chuyện cắt cổ tự sát bao giờ. Có điều Trần mỗ làm việc trong bóng tối, nhưng lòng luôn hướng về chỗ sáng, có một số việc thà chết không làm.
Sau đó hắn lớn tiếng nói với đám người của Mê Thiên thất thánh :
- Những đệ tử có tâm huyết xin hãy đứng sang phía Trần mỗ đây, chúng ta cùng kề vai sát cánh, làm rạng danh tên tuổi của Mê Thiên thất thánh.
Sau lời hiệu triệu này, quả thật có hơn mười đệ tử trung thành và tận tâm đứng sang phía hắn.
Nhâm Quỷ Thần cả giận nói :
- Trần Trảm Hòe, ngươi đúng không biết lượng sức!
Trần Trảm Hòe cười lạnh nói :
- Ta đúng là không biết lượng sức, nhưng cũng không bán chủ cầu vinh.
Nhâm Quỷ Thần giận không kiềm được :
- Ngươi...
Nhan Hạc Phát cao giọng nói :
- Những người muốn bỏ gian tà theo chính nghĩa gia nhập Kim Phong Tế Vũ lâu, chúng ta đều hoan nghênh, xin hãy đứng sang phía ta!
Nhâm Quỷ Thần vốn định đối phó với Trần Trảm Hòe trước, chợt thấy Nhan Hạc Phát đang chiêu binh mãi mã, hắn không muốn rớt lại phía sau, bị Lôi Tổn và Địch Phi Kinh chỉ trích, vội nói :
- Lục Phân Bán đường luôn mở rộng cửa, chỉ cần có tài là dùng, không để ý đến hiềm khích lúc trước. Những ai muốn thi triển thân thủ, không phụ sở học, xin hãy hãy đến bên phía ta!
Lúc này, trong hai trăm môn hạ của Mê Thiên thất thánh có gần trăm người đi qua bên phía Nhâm Quỷ Thần, còn gần trăm người khác đứng qua bên phía Nhan Hạc Phát.
Kỳ thật trước khi chiến dịch này diễn ra, trong Mê Thiên thất thánh đã chia làm ba phe phái. Đại thánh chủ Nhan Hạc Phát và Nhị thánh chủ Chu Tiểu Yêu tất nhiên là một phái, Tam thánh chủ Nhâm Quỷ Thần và Tứ thánh chủ Đặng Thương Sinh là một phe, còn những người thật sự trung thành với Quan Thất e rằng không đến một phần.
Năm đó Quan Thất lập nên Thất thánh minh, thanh thế to lớn, Lục Phân Bán đường chỉ có thể đưa mắt nhìn theo, không thể nào sánh được. Cho đến khi Lôi Tổn chấp chưởng quyền hành, chỉnh đốn đại sự, lại kết hôn cùng với em gái ruột của Quan Thất là Quan Chiêu Đệ, Lục Phân Bán đường mới phát triển vượt bậc, dần dần trở thành mối họa ngầm của Mê Thiên thất thánh. Đúng lúc này thần trí của Quan Thất lại bỗng nhiên có vấn đề, cả ngày tự giam mình, nói năng lộn xộn, làm việc ngược đời, hơn nữa buồn vui bất thường, lơ là chính sự, động một tí là giết chóc. Ngay cả bộ hạ cũ là Nhị thánh chủ “Kim Diện Thú” Mẫn Tiến, Ngũ thánh chủ “Khai Tâm Thần Tiên” Lữ Phá Quân và Lục thánh chủ “Độc Thủ Ma Thập” Trương Phân Yến vốn trung thành và tận tâm đều bị chết dưới tay của y. Vì vậy mới xuất hiện những người như Chu Tiểu Yêu, cùng với Ngũ, Lục thánh chủ lai lịch không rõ như hiện giờ.
Thế lực của Lục Phân Bán đường ngày càng mạnh, còn Mê Thiên thất thánh lại từ từ suy thoái, lòng người tan rã. Vào bảy năm trước Thất thánh minh đã chuyển sang hoạt động bí mật, biến thành một bang hội thần bí. Lục Phân Bán đường thừa thắng truy kích, vốn chờ cơ hội quét sạch Mê Thiên thất thánh một lần, nhưng lúc này thế lực Kim Phong Tế Vũ lâu do Tô Mộng Chẩm lãnh đạo lại đang dần lớn mạnh, còn có xu thế vượt qua cả Lục Phân Bán đường.
Vì vậy Lục Phân Bán đường đành phải chuyển dời mục tiêu, toàn lực đối kháng với Kim Phong Tế Vũ lâu.
Mê Thiên thất thánh nhờ vậy mới có thể tiếp tục tồn tại, nhưng lại không màng đến chuyện phục hưng. Quan Thất vẫn không nghe không hỏi, tất cả chuyện lớn nhỏ đều giao cho Ngũ, Lục Thánh xử lý. Bởi vậy mới có nhiều thủ hạ của Mê Thiên thất thánh lưu lạc giang hồ làm cường đạo, ỷ thế khinh người, không việc xấu nào không làm. Giống như tại Hán Thủy, đám “Thất Sát” của Giả lão đại phụng mệnh đuổi bắt Lôi Thuần, nhưng sắc tâm lại nổi lên, không màng phạm giới.
Có điều thời gian gần đây, thế lực của Mê Thiên thất thánh trong kinh thành lại đột nhiên tăng mạnh, có không ít cao thủ thần bí gia nhập, hơn nữa đệ tử các nơi còn được lệnh triệu tập về kinh thành. Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu bề ngoài dĩ nhiên là tranh đấu sống chết, trên thực tế hai bên cũng không thể cùng tồn tại, nhưng Lôi Tổn và Tô Mộng Chẩm đều là nhân tài kiệt xuất.
Bọn họ không hề xem nhẹ sự tồn tại của Mê Thiên thất thánh, hơn nữa càng biết võ công của Thất thánh chủ Quan Thất cao như thế nào.
“Về võ công ta không sợ Lôi Tổn, nhưng lại sợ cỗ quan tài kia của hắn”. - Tô Mộng Chẩm từng nói với Quách Đông Thần: “Nếu không phải mấy năm qua Quan Thất phát điên, hắn mới là địch thủ đáng sợ nhất”.
“Hơn nữa thân phận và võ công của Địch Phi Kinh vẫn là một bí mật”. - Quách Đông Thần nói: “Nhưng thế lực sau lưng Quan Thất càng làm người ta ăn ngủ không yên”.
Cho nên Tô Mộng Chẩm quyết định phải diệt trừ Mê Thiên thất thánh trước. Chỉ khi nào giải quyết xong thế lực của Mê Thiên thất thánh, mới có thể yên tâm cùng Lục Phân Bán đường quyết một trận tử chiến.
Điều này lại tình cờ trùng với ý của Lôi Tổn.
“Trước khi chúng ta quyết chiến với Kim Phong Tế Vũ lâu, nhất định phải diệt trừ thế lực của Quan Thất”. - Địch Phi Kinh cũng nói với Lôi Tổn như vậy: “Cho dù là kiểu thế lực nào, chỉ cần lão đại và lão nhị tranh chấp, người được lợi nhất định sẽ là lão tam. Lão Tam một khi được lợi thì sẽ biến thành lão nhị. Cho dù chúng ta thắng, lão tam cũng sẽ uy hiếp đến chúng ta, khi đó chúng ta đã nguyên khí đại thương, chưa chắc có thể giải quyết được hắn, hắn sẽ trở thành mối họa; còn nếu chúng ta thua, sẽ lâm vào tình trạng kiệt sức, mà năm đó chúng ta từng đoạt mất địa vị của Quan Thất trong kinh thành, ngài nghĩ xem hắn sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?”
“Nhưng Quan Thất đã phát điên rồi”. - Lôi Tổn cố ý nói như vậy. Lão làm ra vẻ ôn hòa hiền hậu, nhớ đến tình xưa, không mưốn đai khai sát giới. Mà có một số việc và một số lời nên do người khác làm, do người khác nói thì thích hợp hơn. Lôi Tổn biết rõ điều này, Địch Phi Kinh cũng biết rõ điều này, cho nên một người hiểu rằng phải nói, còn một người biết rằng không cần nói.
“Điên không phải là chết”. - Địch Phi Kinh nói: “Có đôi khi, điên giống như một người thất bại; thất bại có thể đợi ngày trở lại, vì sao điên lại không thể khôi phục thần trí như cũ?”
Vì vậy, Lôi Tổn và Tô Mộng Chẩm đều có chung ý kiến.
Ý kiến của bọn họ chính là trước tiên phải tiêu diệt Mê Thiên thất thánh, giết chết Quan Thất.
Điều này bọn họ đã làm rất triệt để.
Đặng Thương Sinh và Nhâm Quỷ Thần là thân tín của Quan Thất năm xưa. Đối với việc Quan Thất điên điên khùng khùng, tin tưởng vào người ngoài, bọn họ tự nhiên nhìn không vừa mắt, trong lòng không phục. Đặng Thương Sinh là người bảo thủ không dễ đả động, còn Nhâm Quỷ Thần trong lòng sớm đã không cam, dễ dàng mua chuộc hơn. Hơn nữa Đặng Thương Sinh lại thường nghe theo lời Nhâm Quỷ Thần. Vì vậy Lôi Tổn đã phái Địch Phi Kinh lén bắt liên lạc với Nhâm Quỷ Thần và Đặng Thương Sinh.
Nhâm Quỷ Thần thấy Quan Thất hoàn toàn tin tưởng Ngũ Thánh và Lục Thánh, còn hai sư huynh đệ mình động một tí là lại bị bắt lỗi, được bữa sáng lo bữa tối, cứ chịu đựng như vậy không bằng dứt khoát làm phản. Hiển nhiên là hắn chấp nhận ngay đề nghị của Lôi Tổn. Còn về phần Đặng Thương Sinh, trước giờ đều là Nhâm Quỷ Thần nói gì thì nghe nấy.
Tô Mộng Chẩm thì phái Dương Vô Tà đi phân hóa người của Mê Thiên thất thánh. Dương Vô Tà lại nhìn trúng Nhan Hạc Phát.
Nhan Hạc Phát mặc dù địa vị là Đại thánh chủ của Mê Thiên thất thánh, nhưng thấy mình dần dần thất thế, địa vị ngày càng dao động, trong lòng bất mãn, vốn đã không cam.
Nhan Hạc Phát chắc hẳn là người thông minh. Nếu không phải là người thông minh, không lý nào Nhị thánh chủ Mẫn Tiến, Ngũ thánh chủ Lữ Phá Quân và Lục thánh chủ Trương Phân Yến đều bị giết, còn hắn vẫn có thể ngồi yên không ngã.
Một người thông minh, đương nhiên biết sống sót mới là chuyện quan trọng nhất.
Người thông minh lại thường sợ chết, bởi vì người thông minh biết làm cách nào để sống cho thoải mái.
Một người chú trọng hưởng thụ, lại có lòng tham, nhất định là có mưu đồ.
Dương Vô Tà nhận định điểm này, cho nên đã mua chuộc Nhan Hạc Phát.
Hơn nữa y còn nhìn ra, Nhan Hạc Phát và Nhị thánh chủ Chu Tiểu Yêu mới gia nhập là cùng một bọn, chỉ cần thu phục được Nhan Hạc Phát cũng giống như lôi kéo được Chu Tiểu Yêu, vô tình bớt được không ít sức lực và thời gian.
Dương Vô Tà quả nhiên nhìn rất chuẩn, vì vậy Nhan Hạc Phát và Chu Tiểu Yêu đã trở thành nội ứng của Kim Phong Tế Vũ lâu ẩn tàng trong Thất thánh minh.
Cho nên mới có “sự kiện Tam Hợp lâu” lần này.
Bọn họ dùng Lôi Thuần gây nên vài cuộc chiến nhỏ, dẫn dụ Quan Thất ra mặt, sau đó là ác chiến toàn diện, muốn tiêu diệt Quan Thất một lần.
Nhưng Quan Thất vẫn có thể chạy khỏi trùng vây, mặc dù đã bị trọng thương.
Có điều trong kế hoạch “hai hổ tương tranh, ý tại Quan Thất” này, Kim Phong Tế Vũ lâu và Lục Phân Bán đường vẫn ngầm đối kháng với nhau.
Tô Mộng Chẩm vừa có thêm hai trợ thủ mạnh là Vương Tiểu Thạch Bạch Sầu Phi. Y thừa dịp này, khi thế lực của Kim Phong Tế Vũ lâu đang đối chọi với Lục Phân Bán đường, lại lệnh cho Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch đi uy hiếp Lôi Cổn và giết chết Lôi Hận.
Y lại cùng với chủ lực của Kim Phong Tế Vũ lâu giả vờ cố thủ trên núi Thiên Tuyền, cùng với thế lực của Lôi Tổn án binh bất động, cho đến khi Quan Thất hiện thân tranh đoạt Lôi Thuần, bọn họ mới bất ngờ xông đến Tam Hợp lâu, hoàn thành chiến dịch tập kích và vây quét.
Hiện giờ chỉ còn việc khắc phục hậu quả và chiêu binh mãi mã.
Giết chóc chỉ là thủ đoạn bất đắc dĩ, đó là một kiểu phá hoại; còn kết hợp lực lượng là điều cần thiết, đó mới là xây dựng.
Nhìn tình thế trước mắt, trong đội đội ngũ của Mê Thiên thất thánh đã có bốn phần đi qua phía Kim Phong Tế Vũ lâu, còn bốn phần khác đi đến chỗ Lục Phân Bán đường. Thật ra bọn người Nhan Hạc Phát và Nhâm Quỷ Thần sớm đã lôi kéo một số môn hạ, âm thầm củng cố thế lực của mình. Nếu như không phải Quan Thất quá mê muội vô năng, chỉ cần để ý một chút thì sẽ phát hiện ra Thất thánh minh sớm đã lòng người tan rã rồi.
Lúc này chỉ còn lại không đến hai phần môn hạ, một phần đi qua phía Trần Trảm Hòe, nguyện tận trung với Quan Thất; còn một phần vẫn do dự, liều cũng không được, chạy cũng không xong, vừa không muốn phản lại không muốn chết, không biết làm thế nào cho tốt.
Tô Mộng Chẩm chợt nói với Dương Vô Tà :
- Ngươi biết ta ghét nhất là loại người nào không?
Nốt ruồi trên trán Dương Vô Tà dường như sáng lên :
- Trước giờ công tử không thích nhất là loại người một chân đạp hai thuyền, cỏ ở đầu tường, nay Tần mai Sở.
- Đúng vậy.
Tô Mộng Chẩm nói :
- Trung thì trung, gian thì gian, tốt thì tốt, xấu thì xấu, chẳng có gì ghê gớm. Sống chính là sống, chết chính là chết. Người sống thì nên hành động quyết đoán, có chọn sai cũng chẳng qua là sai, nếu chọn đúng thì cũng chỉ là đúng. Một đao hạ xuống, thứ chém được không phải ma thì là thần, chẳng có gì không thể. Đánh khinh nhất chính là kẻ phía trước sợ hổ, phía sau lại sợ sói, hoảng hốt nhìn quanh, co đầu rụt đuôi, muốn toàn vẹn cả hai nhưng lại không dám thử. Đây là loại người gì? Không bằng giết đi cho xong chuyện.
Dương Vô Tà hình như cả vết mụn trên mặt cũng sáng lên :
- Công tử nói đúng.
Tô Mộng Chẩm vừa nói mấy câu này, lại có không ít người đi sang phía Kim Phong Tế Vũ lâu.
Lôi Tổn ho khan một tiếng, nói :
- Tô công tử, lâu ngày không gặp!
Tô Mộng Chẩm đột nhiên hỏi :
- Ngươi bị cảm mạo sao?
Lôi Tổn sững sốt, nói :
- Nhờ hồng phúc công tử, lão phu trước giờ vẫn khỏe mạnh.
Tô Mộng Chẩm lại hỏi :
- Ngươi bị bệnh lao à?
Câu nói này do Tô Mộng Chẩm thốt ra, không nghi ngờ là có ý châm chọc Lôi Tổn, thậm chí gần như là vũ nhục.
Lôi Tổn lại không tức giận, còn trả lời :
- Không có.
Tô Mộng Chẩm ngạo mạn nói :
- Vậy tại sao trước khi nói ngươi lại ho một tiếng?
Lôi Tổn không ngờ đến câu hỏi này, nhất thời lại đáp không được.
Địch Phi Kinh bỗng nhiên trả lời thay. Y nói chuyện một cách uể oải chán chường, nhưng lại vang lên rất rõ trong mưa gió :
- Tổng đường chủ trước khi nói ho một tiếng, đó là muốn ngươi chú ý rằng ngài đang nói chuyện với ngươi.
- Hắn nói chuyện, ta dĩ nhiên nghe được. Ta cũng không phải kẻ điếc, hắn cần gì phải ho như vậy?
Tô Mộng Chẩm nói :
- Chẳng lẽ ở trước mặt ta, hắn không có lòng tin vào mình?
- Nói như vậy.
Địch Phi Kinh lạnh nhạt nói :
- Trưa hôm qua lúc cùng ta gặp mặt trên Tam Hợp lâu, Tô công tử tổng cộng đã ho mười bảy tiếng, vậy là biểu thị điều gì?
Địch Phi Kinh vừa một ra câu này, đệ tử của Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu ai cũng ngầm sờ binh khí, người mướt mồ hôi.
Những lời này nói ra, Tô Mộng Chẩm chỉ cần động thủ, hai bang sẽ lập tức máu nhuộm phố dài, quyết phân sống chết.
Tô Mộng Chẩm lại không tức giận, còn hời hợt trả lời câu hỏi này :
- Bởi vì ta có bệnh, cho nên không thể không ho.
Y chỉ vào Lôi Tổn nói :
- Còn hắn đã không có bệnh, vậy ho làm gì?
Nói đến đây, y ngừng một chút rồi nói tiếp :
- Trừ khi là hắn muốn khiêu khích, thấy ta ho nên cố ý ho lên mấy tiếng để chế giễu ta.
Lúc này ai cũng có thể thấy được, Tô Mộng Chẩm là đang cố ý kiếm chuyện với Lôi Tổn.
Một lãnh tụ đường đường, muốn kiếm chuyện với lãnh tụ một phương khác dĩ nhiên là có ngàn vạn lý do, nhưng Tô Mộng Chẩm lại chọn lý do vặt vãnh này để gây phiền toái, rõ ràng là không hề để đối phương vào mắt.
Lôi Tổn vẫn không tức giận.
- Ta ho kia một tiếng là biểu thị ý tốt, muốn thân cận với công tử hơn.
Lôi Tổn vẫn bình thản, sắc mặt vốn xám xịt như trận mưa hiện giờ lại có vẻ tươi cười :
- Ta vốn không có ác ý, kính xin công tử thứ lỗi!
Lão vừa nói ra câu này, trong số mấy chục người còn lại của Mê Thiên thất thánh lập tức có mười mấy người đi sang phía Kim Phong Tế Vũ lâu.
Tô Mộng Chẩm nheo mắt nhìn toàn trường, thản nhiên nói :
- Ngươi lấy lòng ta cũng vô dụng. Về chuyện đó, ngươi vẫn phải cho ta câu trả lời thuyết phục.
Lôi Tổn lại cười trừ nói :
- Ta biết. Có điều công tử cho ta kỳ hạn ba ngày, hiện giờ mới chỉ qua một ngày.
Tô Mộng Chẩm giống như không nghe rõ :
- Cái gì?
Lôi Tổn đành phải nói lại lần nữa :
- Công tử cho ta kỳ hạn ba ngày, hai ngày sau ra nhất định sẽ trả lời.
Lúc này, chẳng những phần lớn môn hạ đang do dự đều đi qua phía Kim Phong Tế Vũ lâu, ngay cả những đệ tử Mê Thiên thất thánh vốn đang đứng bên phía Lục Phân Bán đường cũng có người lặng lẽ đi qua.
Tô Mộng Chẩm nghiêng đầu ngẫm nghĩ, dáng vẻ giống như không nhớ :
- Ta có cho ngươi thời gian ba ngày sao?
Lôi Tổn nói :
- Đúng.
Tô Mộng Chẩm lúc này mới như tỉnh ngộ :
- À!
Sau đó y lại không kiên nhẫn nói :
- Ba ngày à? Thờì gian quá lâu. Hiện giờ đã dẹp xong Quan Thất, ta muốn ngươi ngay ngày mai phải cho ta câu trả lời thuyết phục.
- Ngày mai à?
Lôi Tổn hơi do dự :
- Chuyện này... không phải hơi nhanh quá sao?
Tô Mộng Chẩm lạnh lùng nói :
- Ngươi ngại nhanh à?
Y lập tức sầm mặt xuống :
- Ngươi muốn nhanh hơn cũng được.
Lôi Tổn lập tức rối rít nói :
- Không nhanh, không nhanh, ngày mai vừa khéo, vừa khéo.
Nghe những lời đối đáp này, những đệ tử Lục Phân Bán đường ở đây đều gần như không ngẩng đầu lên được, còn người của Kim Phong Tế Vũ lâu lại cảm thấy ý chí chiến đấu sục sôi.
Tô Mộng Chẩm vẫn không buông tha :
- Ngươi có biết phải trả lời cái gì không? Địch tiên sinh đã nói cho ngươi biết chưa?
Trong lời nói của y, dường như còn coi trọng Địch Phi Kinh hơn cả Lôi Tổn.
Lôi Tổn đành đáp :
- Có.
Tô Mộng Chẩm vẫn nói ra :
- Ta là muốn ngươi đầu hàng, chỉ cần ngươi đầu hàng, Lục Phân Bán đường sẽ có thể sát nhập vào Kim Phong Tế Vũ lâu, không cần phải diệt vong. Còn nếu các ngươi muốn đấu tiếp, vậy ta nói cho ngươi biết, đó là tự tìm đường chết.
Mấy câu này vừa thốt lên, người của Lục Phân Bán đường đều gần như kiềm chế không được, chỉ ước gì Lôi tổng đường chủ và Địch đại đường chủ ra lệnh một tiếng sẽ lập tức liều mạng.
Nhưng Địch Phi Kinh vẫn giống như không nghe thấy.
Lôi Tổn cũng không đổi sắc nói :
- Ta biết.
- Rất tốt.
Tô Mộng Chẩm dường như lúc này mới có vẻ hài lòng :
- Ngày mai, vào giữa trưa, địa điểm đổi lại là Kim Phong Tế Vũ lâu.
- Cái gì?
Lần này Lôi Tổn cũng nhịn không được.
- Hử?
Tô Mộng Chẩm liếc mắt nhìn lão nói :
- Ngươi không đồng ý à?
Lôi Tổn muốn nói lại thôi.
- Không thể, tuyệt đối không thể.
Lần này lại là Địch Phi Kinh lên tiếng, y lớn tiếng nói :
- Cho dù Tổng đường chủ đồng ý, ta cũng không đồng ý.

Đệ nhất vô sỉ Quỷ Kiến Sầu

Tô Mộng Chẩm liếc Địch Phi Kinh, sắc mặt lạnh lẽo âm trầm, cặp mắt như hai đốm lửa, không ai biết y có tức giận hay không.
- Ồ? Ngươi không đồng ý à?
Y lạnh nhạt hỏi lại.
- Nếu như chúng ta đến Kim Phong Tế Vũ lâu đàm phán, rõ ràng là đi vào hang hổ, thân hãm trùng vây, chui đầu vào lưới.
Địch Phi Kinh nói :
- Loại chuyện này chúng ta chưa bao giờ làm.
- Vậy sao?
Tô Mộng Chẩm cười nói :
- Lần này chắc phải phá lệ rồi.
- Vì sao?
- Bởi vì ta bảo ngươi làm.
Tô Mộng Chẩm nói.
Lần này Địch Phi Kinh trầm tư một lúc mới lên tiếng.
- Vẫn không được.
Địch Phi Kinh trịnh trọng nói :
- Biết ngày mai nhất định sẽ bại, không bằng liều mạng ngay hôm nay.
Tô Mộng Chẩm chậm rãi hít một hơi, bốn ngón tay trái gập vào trong lòng bàn tay phải. Đây là phương pháp mà Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi thường dùng để giải tỏa căng thẳng, lúc này y lại bất giác dùng tới.
- Ngươi không dám sao?
Y nhìn chằm chằm Địch Phi Kinh.
- Nếu đổi lại là gặp mặt ở Tổng đường của Lục Phân Bán đường chúng ta, ngươi có dám không?
Địch Phi Kinh hỏi ngược lại.
- Được.
Tô Mộng Chẩm nói một tiếng như dao gọt qua trúc, không hề khoan nhượng :
- Chúng ta sẽ đến Lục Phân Bán đường.
Lời này vừa nói ra, bất kể là đệ tử của Lục Phân Bán đường hay là người của Kim Phong Tế Vũ lâu đều kinh hãi.
Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con?
Nhưng người chui vào hang cọp, cũng thường phải trả giá rất nhiều.
Đi vào trọng địa, địch tối ta sáng, điều này kẻ trí không bao giờ làm, huống hồ là đối mặt với địch thủ như Lục Phân Bán đường. Chẳng lẽ Tô Mộng Chẩm đã điên rồi?
Tô Mộng Chẩm vừa nói ra câu này, Sư Vô Quý liền đến gần một bước, hiển nhiên là muốn nói chuyện. Mạc Bắc Thần cũng không biết từ nơi nào xuất hiện, đi về hướng Tô Mộng Chẩm.
Tô Mộng Chẩm không chờ bọn họ mở miệng, đã nói :
- Các ngươi có dám không?
Ánh mắt Lôi Tổn sáng lên, lập tức cười nói :
- Tô công tử chịu quang lâm tệ đường, xin cung kính chờ đợi đại giá.
Địch Phi Kinh lại nói :
- Không được.
Tô Mộng Chẩm nhìn sang cỗ quan tài kia, ánh mắt xuất hiện thần sắc rất quái dị, lạnh lùng nói :
- Không ngờ Địch đại đường chủ lại nhát gan như vậy.
Địch Phi Kinh không hề giận, nói :
- Vấn đề không phải là nhát gan hay không, mà là ở chữ tín.
- Chữ tín?
- Tô công tử từng nói rằng ba ngày sau mới phải trả lời. Với thân phận là Lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu, nói ra nhất định phải giữ lời, nếu lật lọng thì cho dù có thể đánh bại đối phương cũng nhất định sẽ bị thiên hạ gièm pha.
Địch Phi Kinh nói :
- Tô công tử muốn làm đại sự, dựng nghiệp lớn, không nên vì chuyện nhỏ nhặt này mà thất tín với người khác, để bị người đời lên án.
Trong mắt Tô Mộng Chẩm đã hiện lên vẻ tán thưởng :
- Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?
- Dựa theo ước định ban đầu của Tô công tử, vẫn là buổi trưa ngày kia.
Địch Phi Kinh cúi đầu nói chuyện, không ai thấy rõ sắc mặt của y :
- Về phần địa điểm, Tô công tử dũng cảm gan dạ, bằng hữu của Kim Phong Tế Vũ lâu cũng can đảm hơn người, vậy cứ đổi lại thành Lục Phân Bán đường. Nếu Lục Phân Bán đường đón không được, tiếp không xong, vậy từ nay về sau cũng không có mặt mũi tiếp tục ở lại kinh thành nữa.
Mạc Bắc Thần tiếp lời :
- Địch đại đường chủ, ngươi rõ ràng là tính toán có lợi cho mình, như vậy không phải Lục Phân Bán đường đã chiếm hết thiên thời, địa lợi, nhân hòa sao?
Địch Phi Kinh bỗng nhìn nhìn bàn tay trên đầu gối mình, nhàn nhã nói :
- Vậy phải xem Kim Phong Tế Vũ lâu có dám xông vào đầm rồng hang hổ hay không.
Sư Vô Quý cả giận nói :
- Địch Phi Kinh, ngươi...
Tô Mộng Chẩm đột nhiên nói :
- Được, ta đồng ý.
Mọi người lại càng hoảng sợ.
Địch Phi Kinh nói :
- Quân tử nhất ngôn.
Tô Mộng Chẩm đang định lên tiếng, Bạch Sầu Phi đã cướp lời :
- Không được.
Địch Phi Kinh nói đầy mỉa mai :
-Tô công tử, hiện giờ trong Kim Phong Tế Vũ lâu rốt cuộc có mấy người có thể ra lệnh vậy?
Bạch Sầu Phi nói :
- Ta là tân nhiệm Phó lâu chủ, ta không đồng ý. Chuyện đưa dê vào miệng cọp, ta không thể làm, Lâu chủ cũng không nên làm. Nếu muốn đàm phán thì nên gặp ở Tam Hợp lâu, còn nếu mọi người đủ can đảm, gặp trong cấm cung cũng không sao.
- Cho dù ngươi là Phó lâu chủ.
Dương Vô Tà cắt lời :
- Việc này cũng phải do công tử định đoạt.
- Ta là người của Kim Phong Tế Vũ lâu.
Bạch Sầu Phi ngang nhiên nói :
- Vì lợi ích của Kim Phong Tế Vũ lâu, ta phải tranh luận theo đạo lý.
- Tô công tử!
Địch Phi Kinh giống như rất kiên nhẫn nói :
- Mấy lãnh tụ của Kim Phong Tế Vũ lâu các ngươi có cần thương nghị trước, sau đó cho chúng ta một câu trả lời khẳng định không?
- Không cần.
Tô Mộng Chẩm quả quyết nói :
- Ta đồng ý với ngươi.
Địch Phi Kinh nhướng mày, lại hỏi lần nữa :
- Quân tử nhất ngôn?
Tô Mộng Chẩm nói :
- Khoái mã nan truy.
Y bổ sung một câu :
- Trừ khi là các ngươi không coi trọng chữ tín trước.
Địch Phi Kinh nói :
- Tốt! Hai ngày sau chúng ta xin đợi đại giá, không gặp không về.
Bạch Sầu Phi giậm chân nói :
- Thả Quan Thất chạy trốn đã là chuyện không nên, bỏ qua hội nghị ngày mai, không muốn tốc chiến tốc thắng đã là sai mười phần, lại tự mình đi vào Lục Phân Bán đường, hoàn toàn không cần thiết.
- Đệ không hiểu sao?
Thần sắc Tô Mộng Chẩm đã có chút không vui :
- Ta muốn người của Lục Phân Bán đường phải thua tâm phục khẩu phục.
Bạch Sầu Phi ngoan cường nói :
- Tranh đấu của binh gia chỉ ở thắng chứ không ở phục, được làm vua thua làm giặc, nếu thất bại cũng sẽ mất đi lòng người. Huynh chưa từng nghe câu chuyện Tống Tương công đợi quân địch qua sông rồi mới xuất kích sao? [1]
Sư Vô Quý liền quát lên :
- Vô lễ!
Địch Phi Kinh cười nói :
- Xem ra hiện giờ trong Kim Phong Tế Vũ lâu, người muốn quyết định quả thật không chỉ có một.
Dương Vô Tà đột nhiên nói :
- Rất đúng. Xem ra Lục Phân Bán đường hiện giờ đều là do Địch đại đường chủ nói chuyện, còn Lôi tổng đường chủ giống như đã an dưỡng tuổi già, không hỏi thế sự nữa.
Lôi Tổn mỉm cười :
- Trước giờ Địch đại đường chủ đều có thể quyết định thay ta, sự vụ lớn nhỏ đều do y suy tính.
Địch Phi Kinh lập tức nói :
- Đều nhờ sự tín nhiệm và rộng lượng của Tổng đường chủ.
Bạch Sầu Phi khinh thường nói :
- Những lời a dua xu nịnh thì ai không biết nói? Nếu biết rõ là sai mà còn không nói ra, vậy chẳng qua là một đám tiếp tay cho giặc, bè lũ chó má, không làm được đại sự.
Địch Phi Kinh cười nói :
- Lục Phân Bán đường trước giờ luôn tiếp thu ý kiến của môn hạ, với tài năng của Bạch huynh, lo gì không có đất dụng võ chứ?
- Địch đại đường chủ quá xem thường vị nhị ca này của ta rồi.
Vương Tiểu Thạch bỗng nói :
- Chúng ta là huynh đệ tốt của Tô đại ca, một sáng kim phong (gió thu), một chiều tế vũ (mưa nhẹ), sẽ vĩnh viễn không dính đến ánh mặt trời của Lục Phân Bán đường. Ngược lại ta rất khâm phục tài năng của các hạ, không bằng hãy nghĩ đến Kim Phong Tế Vũ lâu, đại ca nhất định sẽ dùng lễ tiếp đãi.
Địch Phi Kinh thở dài nói :
- Được, đó là chuyện giữa các ngươi, ta không quản được. Nhưng Tô công tử đã đồng ý với chúng ta, ngày mốt sẽ gặp tại Lục Phân Bán đường.
Bạch Sầu Phi nhìn Tô Mộng Chẩm nói :
- Đại ca, huynh còn không thu lại mệnh lệnh đã ban ra sao?
Tô Mộng Chẩm nói :
- Lời ta nói, cũng giống như đao đã chém ra.
Bạch Sầu Phi lớn tiếng nói :
- Nhưng nếu như nói sai, vậy thì nên nhanh chóng sửa lại.
Tô Mộng Chẩm lạnh lùng nói :
- Ta không sai, không cần sửa lại.
Bạch Sầu Phi cả giận nói :
- Huynh...
Vương Tiểu Thạch lén giật giật ống tay áo của hắn, hạ giọng nói :
- Nhị ca, những chuyện này không bằng chúng ta hãy nói với đại ca sau...
Bạch Sầu Phi hất tay lên, bực tức nói :
- Nói sau à? Khi đó thế cuộc đã định, không thể vãn hồi được nữa rồi.
- Nhưng mà cãi lại đại ca trước mặt mọi người, đó là chuyện không nên.
Vương Tiểu Thạch kiên trì nói :
- Đại ca chủ trì đại cuộc nhiều năm, chắc chắn phải suy nghĩ kỹ càng mới đưa ra quyết định, huynh ấy tự biết chừng mực.
Bạch Sầu Phi vốn đang giận trắng cả mặt, lúc này mới chịu hạ giọng hừ một tiếng nói :
- Nghĩ gì vậy chứ? Mọi người đều không nói, cũng không dám nói, đối với mọi người là chuyện tốt sao?
Lúc này các đệ tử của Thất thánh minh nghe nói Kim Phong Tế Vũ lâu muốn xuất binh thẳng đến hang ổ kẻ địch, có nhiều người lại lén lút chuồn qua phía Lục Phân Bán đường.
Lỗ Tam Tiễn là một trong những kẻ dẫn người bao vây Tam Hợp lâu mặt trước mặt sau, đường lớn ngõ nhỏ, lúc này liền xin chỉ thị của Lôi Tổn :
- Tổng đường chủ, đám người này nên xử lý thế nào?
Lôi Tổn chưa trả lời, Trương Thán vốn im lặng một lúc lâu đột nhiên nói :
- Đám người này lúc nghiêng bên này lúc ngả bên kia, đúng là đám cỏ đầu tường, lục bình trong gió, có thu nhận cũng sẽ không hết lòng tận trung. Bọn chúng chỉ vì muốn giữ tính mạng, sẽ không cống hiến hết sức, không bằng đuổi đi hết cho rồi.
Đám đệ tử Mê Thiên thất thánh kia vội nhao nhao bày tỏ sự thuần phục với Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu.
Bạch Sầu Phi đột nhiên nói :
- Giết đi!
Câu này vừa nói ra, mọi người đều yên tĩnh lại.
- Những kẻ này hôm nay phản bội Mê Thiên thất thánh, khó bảo đảm ngày mai sẽ không phản lại Kim Phong Tế Vũ lâu, không nghịch lại Lục Phân Bán đường. Loại người này còn giữ làm gì? Không bằng giết đi cho xong chuyện.
Nơi này có đến hơn hai trăm người, Bạch Sầu Phi nói ra chữ “giết” quả thật rất hời hợt, giống như chẳng đáng quan tâm.
- Giết à? Không cần thiết phải như vậy.
Vương Tiểu Thạch nghe Bạch Sầu Phi nói như vậy liền giật mình, vội vàng nói :
- Chi bằng thả bọn họ đi, trục xuất ra khỏi kinh thành, không cho phép xuất hiện ở đây lần nữa, như vậy chẳng phải được rồi sao?
Bạch Sầu Phi hừ lạnh nói nhỏ :
- Ngươi đúng là kẻ thiện lương, đáng tiếc giang hồ là nơi ngươi lừa ta gạt, sẽ không ai so nhân từ với ngươi.
Vương Tiểu Thạch cười nói :
- Nhị ca không nên tức giận. Ta cũng không định so sánh với ai.
Lôi Tổn giống như do dự không quyết, quay sang hỏi Địch Phi Kinh :
- Ngươi định làm thế nào?
Địch Phi Kinh nhíu nhíu mày, nói :
- Cho dù chúng ta không tin tưởng bọn họ, cũng phải tin tưởng Cao Sơn đường Nhâm đường chủ và Lưu Thủy đường Đặng đường chủ. Nếu bọn họ không hoàn toàn tận trung cống hiến, có giết cũng không muộn.
Địch Phi Kinh vừa nói ra, đám người trong Mê Thiên thất thánh gia nhập vào Lục Phân Bán đường đều như được hoàng ân đại xá, lập tức ca tụng, dùng ngôn ngữ hùng hồn để bày tỏ lòng trung thành. Địch Phi Kinh cười lạnh nói :
- Cũng không sợ các ngươi trở mặt, ta tự có biện pháp để trị các ngươi.
Vì vậy, bên phía Kim Phong Tế Vũ lâu cũng thu nhận toàn bộ bang chúng của Mê Thiên thất thánh gia nhập, giao cho Dương Vô Tà và Sư Vô Quý quản lý. Tô Mộng Chẩm và Mạc Bắc Thần lại cùng với Lôi Tổn và Địch Phi Kinh bàn một số chi tiết cho cuộc gặp mặt ngày mốt. Lúc này sương mù và mưa đã bớt đi, sắc trời dần chuyển thành sáng trong, ngược lại có một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái giống như được nước mưa tẩy rửa qua. Đám tử sĩ Trần Trảm Hòe thề sống chết trung thành với Mê Thiên thất thánh nhất thời lại không biết nên làm thế nào.
Bạch Sầu Phi mặt lạnh đứng một bên, dáng vẻ như không muốn hỏi đến, vô cùng cao ngạo.
Vương Tiểu Thạch biết y không vui, liền kéo kéo tay y nói :
- Đại ca tất có đạo lý của huynh ấy. Nếu như ngươi có gì muốn nói, đợi khi quay về lâu rồi nói sau.
- Hữu dũng vô mưu, lòng dạ đàn bà, làm theo cảm tình, bảo thủ cố chấp.
Bạch Sầu Phi cao ngạo nói :
- Như vậy sao có thể quân lâm thiên hạ, chủ trì đại cuộc?
Vương Tiểu Thạch nghe được liền hoảng hốt, sợ người khác nghe thấy, giậm chân nói :
- Ai da! Ngươi...
Bạch Sầu Phi lạnh lùng nói :
- Không ngờ ngươi cũng là kẻ nhát gan sợ phiền phức.
Vương Tiểu Thạch cũng tức giận :
- Tùy ngươi muốn nói thế nào, ta cũng là vì...
Chợt nghe một giọng nói êm tai, nói ra một câu làm hắn không biết nên khóc hay cười, câu nói này là vừa vỗ tay vừa “hát” ra.
- Đệ nhất vô sỉ Quỷ Kiến Sầu.
Câu nói này còn có phần tiếp theo :
- Thiên hạ ngốc nhất Tiểu Thạch Đầu.
Vương Tiểu Thạch nghe xong liền cảm thấy nhức đầu.
Hắn biết người hát là Ôn Nhu, đành phải hỏi :
- Tiểu Thạch Đầu là ai?
Ôn Nhu cười híp mắt nói :
- Là ngươi.
Hắn đành phải chỉ vào cái mũi của mình :
- Ta ngu ngốc sao?
- Kỳ thật ngươi cũng không xem là quá ngốc.
Ôn Nhu giống như lương tâm trỗi dậy, thở dài :
- Chỉ có điều so với bản cô nương thật sự nhiều hơn mấy thứ.
Vương Tiểu Thạch ngạc nhiên nói :
- Thứ gì?
Ôn Nhu cười hì hì nói :
- Một mùa xuân và hai con sâu. [1]
Vương Tiểu Thạch chán nản, đành phải hỏi lại :
- Quỷ Kiến Sầu mà cô hát, chẳng lẽ là y?
Lúc nói đến chữ “y”, hắn lại cố ý chỉ về hướng Bạch Sầu Phi. Trong thiên hạ có rất nhiều chuyện, kéo thêm được một người làm bạn thì tâm lý sẽ trở nên cân bằng hơn, nhất là khi bị người khác bảo rằng “ngu ngốc”, huống hồ còn là Ôn nữ hiệp Nhu tiểu thư mắng hắn là “ngu ngốc”.
Ôn Nhu vừa thấy Bạch Sầu Phi, lập tức lạnh mặt lại.
- Không phải hắn thì là ai.
Nàng hung hăng mà nói :
- Thế gian còn có ai vô sỉ hơn hắn?
- Có.
Người nói câu này là Đường Bảo Ngưu.
- Ai?
- Chính là hắn.
Đường Bảo Ngưu lớn tiếng nói :
- “Phạn dũng” (thùng cơm) Trương Thán tiên sinh.
Đường Bảo Ngưu trước giờ mở miệng đắc tội với người thì nhiều, còn xưng hô một cách đàng hoàng thì ít, lần này hắn lại tôn xưng Trương Thán là “tiên sinh”, nhưng lại sửa một chữ trong ngoại hiệu của đối phương.
Một chữ rất quan trọng.
Một chữ rất nghiêm trọng.
Trương Thán cũng đã đi tới, vẻ mặt vẫn tươi cười, điểm này lại là cùng Ôn Nhu trời sinh một đôi. Vẻ mặt cả hai đều tươi cười, có điều khuôn mặt Ôn Nhu rất xinh đẹp, mềm mại trơn bóng giống như lòng đỏ trứng; còn khuôn mặt Trương Thán vừa dài lại đầy rỗ, da đen vết đỏ, đối lập một cách rõ ràng. Hơn nữa khuôn mặt tươi cười kia của Ôn Nhu giống như trời nắng nhiều mây đột nhiên đổ xuống một trận mưa, lại giống như thuật hóa trang của Xuyên Trung, vừa rồi còn cười, nháy mắt sau đã thành dỗi, lại nháy mắt lần nữa có lẽ đã biến thành nổi giận, điểm này Trương Thán tuyệt đối đuổi theo không kịp. Cảm xúc của Ôn Nhu biến đổi khó lường giống như thuật ăn trộm của Trương Thán vậy.
Vương Tiểu Thạch thấy hai người Trương Thán và Đường Bảo Ngưu đều rất thích đùa, liền cố ý hỏi :
- Vì sao?
- Hắn trộm khăn tay của ta.
Đường Bảo Ngưu như vẫn thù sâu oán nặng nói :
- Quân tử không lấy đồ của người khác. Ngươi nói xem hắn có phải đệ nhất hèn hạ vô sỉ hạ lưu đê tiện...
Đống chén của Trương Thán đã sớm đặt xuống đất, có vẻ rất hứng thú hỏi :
- Ồ, còn gì nữa không?
- Đương nhiên còn có.
Đường Bảo Ngưu vừa thấy dáng vẻ hắn như chẳng hề quan tâm, trong lòng càng bốc lửa :
- Ác độc âm hiểm lãnh huyết vô tình...
Trương Thán cười nói :
- Ồ? Lãnh huyết vô tình? Chẳng phải là do sánh ta với “Tứ Đại Danh Bổ” à?
- Ta khinh! Ngươi xứng à?
Đường Bảo Ngưu càng mắng càng giận :
- Gian trá giảo hoạt thất đức đồi bại...
Trương Thán lại hỏi :
- Còn gì nữa không?
Đường Bảo Ngưu nổi giận đùng đùng nói :
- Hẹp hòi cẩu thả xấu xí quái đản...
Trương Thán vẫn tươi cười, nghiêng đầu hỏi :
- Lần này hết rồi chứ?
Vương Tiểu Thạch nghe Đường Bảo Ngưu mắng nhiều như vậy, chỉ sợ Trương Thán đời này cộng lại cũng không có nhiều “tội danh” đến như vậy, khó tránh khỏi giận dữ, vội vàng đáp thay Đường Bảo Ngưu :
- Không còn nữa, không còn nữa.
Đường Bảo Ngưu moi hết cảm hứng, vắt hết đầu óc cũng nghĩ không ra lời nào để mắng tiếp. Tục ngữ có câu “nắm đấm không đánh mặt người cười”, đối phương không hề cãi lại, những lời mắng thô tục không khỏi có chút khó nói, đành phải mượn cơ hội xuống đài :
- Hôm nay nhất thời không nghĩ ra được, lần sau khi Phương Hận Thiếu đến, ta sẽ bảo hắn mắng tiếp.
Trương Thán nói :
- Cuối cùng ngươi cũng mắng xong rồi sao?
Đường Bảo Ngưu cho rằng đối phương chuẩn bị mắng lại, liền bày ra tư thế khiêu khích nói :
- Thế nào?
Trương Thán lại hỏi :
- Sao ngươi lại mắng ta?
Đường Bảo Ngưu ngẩn ra, nghĩ cả buổi trời mới nhớ lại nguyên nhân :
- Ngươi đã trộm khăn tay của ta.
- Khăn tay à?
Trương Thán cười quái dị nói :
- Khăn tay không phải ở trong vạt áo của ngươi sao?
- Rõ ràng là ngươi đã lấy, còn muốn...
Lời còn chưa dứt, hắn lại thật sự mò được một thứ mềm mại, liền móc ra nhìn một cái, quả đúng là chiếc khăn lụa kia, lập tức đỏ mặt lên, lúng ta lúng túng nói :
- Chuyện này... đó... ta... đó... chuyện này... hì hì... chuyện này...
Trương Thán không kiên nhẫn nói :
- Đừng có chuyện này chuyện kia nữa, ngươi đã mắng lầm ta, còn không nhận lỗi với ta sao?
- Tại sao ta phải nhận lỗi với ngươi?
Đường Bảo Ngưu kháng nghị, nhưng đã không còn lớn tiếng như vừa rồi mắng chửi người khác :
- Vừa rồi quả thật ngươi đã lấy khăn tay của ta, không biết khi nào lại lén trả về.
Nói đến đây, hắn nhịn không được thêm vào một câu :
- Trộm chính là trộm.
Trương Thán vừa rồi là cố ý chọc ghẹo đối phương, cho nên Đường Bảo Ngưu mắng gì hắn cũng không để ý, còn câu này lại khiến hắn nổi giận thật sự, liền nói :
- Ngươi đúng là thứ mở miệng là hại người, ngươi...
Lôi Thuần chợt thở dài nói :
- Khuyên người nên có lòng khoan dung. Trương ngũ ca, ta thấy mọi người nên nói ít một câu đi.
- Được.
Trương Thán cố nén cơn giận, hậm hực nói :
- Nể mặt của tiểu thư nên ta không trách hắn. Tục ngữ có câu “chó cắn Lã Động Tân”, không thấy được lòng tốt. Gặp phải loại động vật này, tốt xấu không biết, thị phi không phân, ta không thèm chấp nhặt với hắn.
Lần này đến phiên Đường Bảo Ngưu giận dữ, quát lên :
- Ngươi nói cái gì?
Chợt thấy thân hình Trương Thán nhoáng lên. Đường Bảo Ngưu cho rằng Trương Thán muốn động thủ với mình, liền không kìm được đánh ra một quyền.
Theo lẽ thường, với thân thủ của Trương Thán không lý nào không tránh được một quyền này, không ngờ một quyền này lại thật sự đánh trúng vào vai trái hắn. Trương Thán khẽ kêu lên một tiếng, chỉ lắc lư một cái, sau đó vẻ mặt quan tâm đi nhanh về hướng Lôi Thuần.
Chỉ thấy cặp mắt trong trẻo của Lôi Thuần đã chảy xuống hai hàng nước mắt trong suốt. Đường Bảo Ngưu ngẩn ra, bật thốt lên :
- Xin lỗi, ta đánh sai rồi, ta không đánh hắn là được!
Trương Thán lướt đến bên người Lôi Thuần, cũng không rảnh đấu võ mồm với Đường Bảo Ngưu, chỉ lo lắng nói :
- Lôi cô nương, ta không đánh nhau, cô đừng khóc nữa!

--------------------------------------------------------------------------------

[1] Chữ “xuẩn” (蠢 - ngốc) được tạo thành từ một chữ “xuân” (春 – mùa xuân) và hai chữ “trùng” (虫 – con sâu).


Quay lại  l Xem tiếp 


BigKool BigKool
Vườn Hoàng Cung - Nông Trại Online Vườn Hoàng Cung
Khu Vườn Thần Kỳ Khu Vườn Thần Kỳ
Vườn Thủy Cung Vườn Thủy Cung
goPet Online goPet Online

C-STAT