watch sexy videos at nza-vids!
doc truyen
Trang ChủTruyện
http://aff.mclick.mobi/ctxd/bigbang3g

Bá Chủ Tam Quốc

http://aff.mclick.mobi/swift-wifi/bigbang3g

Swift Wifi

http://aff.mclick.mobi/uc-in/bigbang3g

UC Browser

Kinh Trập

Đối với loại người như Bạch Sầu Phi, “chết” gần như là một chuyện hoàn toàn không có khả năng. Y trước giờ gặp mạnh càng mạnh, bị áp chế lại càng vùng lên, sức sống của y ngoan cường đến mức gần như có thể cự tuyệt tử vong.
Nhưng bây giờ y lại cảm giác được nó.
Y chỉ nhìn Quan Thất một cái, một cảm giác trống rỗng mãnh liệt bỗng ập ập đến khiến cho y nghĩ đến cái chết.
Y đột nhiên vung tay phát ra một chỉ, là dùng ngón giữa.
Gió sắc phá không bắn ra.
Y phải giết người, dùng cái chết của người khác để ngăn lại ý nghĩ chết chóc của mình.
Chỉ phong so với gió còn nhanh hơn, so với dao còn sắc hơn, so với ám khí còn lặng lẽ hơn, so với kinh khủng còn đáng sợ hơn.
“Kinh Thần chỉ” phát ra một điểm chỉ kình, nhưng bằng vào một luồng chỉ phong này đã đủ xuyên núi phá đá.
Chỉ phong bắn vào Ấn Đường của Quan Thất.
Quan Thất nghiến răng nghiến lợi, thì thào lẩm bẩm, giống như không hề phát hiện một chỉ kinh thiên này.
Đột nhiên chỉ phong gập lại, bắn về phía Lục thánh chủ.
Lục thánh chủ không ngờ đến chiêu này, lập tức quát to một tiếng. Lúc này hắn đã tránh không được, né không kịp, trốn không xong, chống đỡ càng không nổi. Đột nhiên hai tay Quan Thất vung lên, “ầm” một tiếng, hai khối sắt bên người đã bắn ra, đụng vào bên trái Lục thánh chủ và bên phải Ngũ thánh chủ khiến cả hai người đều bay ra mấy bước.
Một tiếng “xoẹt” vang lên, chỉ của Bạch Sầu Phi bắn về phía Lục thánh chủ chỉ lướt qua cánh tay phải của hắn, không đến mức bỏ mạng đương trường.
Ngũ thánh chủ nhảy ra mấy bước mới cảm thấy nơi tai tê rần.
Hóa ra lúc Bạch Sầu Phi xuất chỉ về phía Lục thánh chủ, ngón út cũng phát ra một chỉ, lặng lẽ bắn về phía Ngũ thánh chủ.
Một chỉ này không hề có dấu hiệu, so với một chỉ sắc bén không thể ngăn cản còn đáng sợ hơn.
Nếu không phải Quan Thất kịp thời ra tay, chỉ sợ trên mặt Ngũ thánh chủ lúc này đã có thêm một lỗ thủng.
Ngũ thánh chủ thần hồn chưa định, vẫn còn sợ hãi.
Lục thánh chủ lại đau đớn kêu lên một tiếng, ôm cánh tay lảo đảo.
Bạch Sầu Phi thấy Quan Thất giống như si ngốc, nhưng chỉ cần giơ tay đã phá vỡ thế công của mình, trong lòng lại rùng mình.
Y giết không được Ngũ, Lục thánh chủ, ý nghĩ chết chóc kia liền không thể tiêu tan, trong lòng cảm thấy nặng trịch, rất không thoải mái.
Quan Thất vẫn hỏi :
- Ngươi dám nói ta là tên điên à?
- Ta không dám.
Bạch Sầu Phi cố ý chọc giận kẻ này, muốn kích động để y ra tay :
- Ngươi không những là thằng điên mà còn là thằng ngu.
Y muốn thử thực lực của đối phương một lần, cũng muốn thử thực lực của mình một lần.
Quan Thất thét lên, giống như một nữ nhân gặp phải chuyện gì cực kỳ kinh khủng.
Y vừa thét lên, màng tai của mỗi người đều giống bị dao nhọn cắt qua, không che lại kịp. Quan Thất bỗng nhiên đứng dậy, lạnh lùng chỉ tay nói :
- Ngươi nói gì? Ta giết ngươi, ta giết chết ngươi!
Bạch Sầu Phi vừa thấy y chỉ tay, cho là y muốn xuất thủ, vội lách người một cái, nhưng lại phát hiện ngón tay của đối phương không hề mang theo kình lực, nhất thời trên mặt không nén được giận, cười lạnh nói :
- Ngươi giết được thì cứ giết. Chỉ sợ giết không được, ngược lại bị người ta giết.
Không ngờ Quan Thất nghe được mấy câu này, trên mặt lại hiện ra vẻ mờ mịt, lẩm bẩm :
- Ta giết được người, người sẽ bị ta giết chết; ta giết không được người, ta sẽ bị người giết chết.
Y ngửa đầu nhìn lên trời, cười thảm nói :
- Ta chế ngự được người, người sẽ bị ta chế ngự; ta không chế ngự được người, ta sẽ bị người chế ngự...
Y nói năng lộn xộn, dây xích chên tay và chân bị lay động kêu lên leng keng.
Bạch Sầu Phi không đáp lời. Hắn muốn thử công lực của Quan Thất một lần, bốn ngón tay liền gập lại, ngón giữa nhô lên bắn ra một chỉ về hướng mi tâm của Quan Thất.
Quan Thất vẫn đang nói :
- Ta thắng được người, người sẽ bị ta đánh bại; ta không thắng được người, ta sẽ bị người đánh bại.
Y nói một cách rất thong thả, đồng thời giơ hai tay lên, vươn ngón trỏ và ngón giữa ra, một tay đặt ở trước mặt còn một tay ấn vào sau đầu. Chỉ phong do Bạch Sầu Phi phát ra giống như khối băng gặp phải kìm sắt, đột nhiên tan biến vô hình.
Hóa ra một chỉ kia của Bạch Sầu Phi bề ngoài là công vào chính diện địch nhân, nhưng chỉ phong lại phân thành hai đạo, một đạo khác ngầm đánh vào sau gáy. Một chỉ này có tên là “Đại Hàn”, còn một chỉ lúc trước công kích Lục thánh chủ, lại ngầm mang theo một luồng chỉ kình khác đánh lén Ngũ thánh chủ, lại có tên là “Tiểu Hàn”. Đều là một trong hai mươi bốn tuyệt chiêu của “Kinh Thần chỉ”.
Quan Thất nhìn có vẻ chậm chạp, nhưng chỉ cần nhấc tay đã lập tức phá tan chiêu thức của đối phương, hơn nữa trong miệng còn lẩm bẩm :
- Ta lừa được người, người sẽ bị ta lừa; ta lừa không được người, ta sẽ bị người lừa...
Bạch Sầu Phi đã đến trước người y, đột nhiên phát động thế công.
Lúc này Vương Tiểu Thạch mới biết mình đã đánh giá sai Bạch Sầu Phi.
Hắn luôn cho rằng Bạch Sầu Phi chỉ pháp lợi hại, khinh công nhất lưu, nhưng lại không biết sự đa dạng trong võ công của y đã đạt đến mức không thể tưởng tượng nổi như vậy. Đa dạng cũng không phải là yếu tố ảo diệu nhất, Trương Thán cũng có thể dễ dàng làm được, nhưng trong mỗi chiêu của Bạch Sầu Phi đều thêm vào sự suy diễn và sáng tạo của mình. Nói cách khác, mỗi chiêu mỗi thức y đánh ra so với người đi trước uy lực càng mạnh hơn, càng không có sơ hở.
Bạch Sầu Phi vừa đến trước người Quan Thất, bỗng giống như biến thành bốn Bạch Sầu Phi.
Bốn Bạch Sầu Phi tấn công vào trước mặt, sau lưng, bên trái và bên phải Quan Thất, chợt trước chợt sau, chợt đông chợt tây, mỗi một chiêu đánh ra đều là tuyệt học của một môn phái. Y đã đánh ra ba mươi bảy chiêu, nhưng không một chiêu nào lặp lại, không một môn phái nào tương đồng.
Lúc đầu Quan Thất còn lẩm bẩm trong miệng :
- Ta gạt được người, người sẽ bị ta gạt; ta gạt không được người...
Lúc này y chợt dừng lại.
Bởi vì y phái chống đỡ thế công của Bạch Sầu Phi.
Đỡ đến chiêu thứ mười tám, Quan Thất bỗng nhiên làm một chuyện kinh người. Y đột nhiên chổng ngược người xuống.
Người của y vẫn ở trong cũi sắt, đầu dưới chân trên, hai tay và hai chân vẫn mang xích sắt. Càng kinh người là lại dùng tay chống tay chống đỡ thân hình, dùng chân để phá chiêu.
Nói cách khác, y dùng chân để thay tay, dùng tay để thay chân.
Y dùng chân nghênh đỡ, dùng tay bay đá. Chỉ sau mấy chiêu, Bạch Sầu Phi đã cảm thấy không chịu nổi.
Ba mươi bảy chiêu đã qua, sắc mặt Bạch Sầu Phi đã trắng bệch, nhưng vẫn còn cố đánh. Vương Tiểu Thạch bỗng nhiên phát hiện một việc.
Không phải Bạch Sầu Phi muốn đánh tiếp, mà là lui không được.
Quan Thất quyền cước biến hóa, mỗi chiêu xuất ra đều không theo lẽ thường, hoàn toàn không thể đoán trước được, đã hình thành một loại chiêu số cực kỳ đáng sợ. Mặc dù có hơi chút không hợp với thân phận võ lâm tông chủ, nhưng so với những chiêu thức đẹp mắt còn đáng sợ, thực dụng và tuyệt diệu hơn nhiều.
Tuyệt diệu đến mức ngay cả Bạch Sầu Phi cũng không ứng phó nổi.
Sắc mặt của y đã ngày càng trắng, so với giấy còn trắng hơn, so với tuyết còn trắng hơn, so với màu trắng càng trắng hơn.
Vương Tiểu Thạch đang muốn lên giúp đỡ, Bạch Sầu Phi đã rít dài một tiếng, một lần nữa phát ra “Kinh Thần chỉ”.
Tiếng sấm vang âm, mặt đất thăng trầm.
Trên bầu trời sấm chớp đùng đùng, từng tia sáng xé rách không trung, tiếng vang chấn động lòng người.
Trên mặt đất bão táp chợt nổi, giống như có một con rồng giận dữ phá đất bay lên, đến bảy tầng trời, bay chín vạn dặm, thế không thể cản.
Đó là một chỉ cực kỳ uy lực trong “Kinh Thần chỉ”, có tên là “Kinh Trập”.
“Kinh Trập” vừa xuất ra, cả người Quan Thất đều biến đổi.
Biến thành một kẻ cuồng nhiệt, vui mừng, bùng cháy, giống như toàn thân đều đang thiêu đốt.
Bị một loại băng hỏa âm hàn thiêu đốt.
Y vẫn giữ tư thế đầu dưới chân trên, nghênh tiếp “Kinh Trập” của “Kinh Thần chỉ”.
Đại, Nhị, Tam, Tứ, Ngũ, Lục thánh chủ đồng loạt kêu lên :
- Thất thánh chủ!
Cả người Quan Thất bị bắn ra ngoài.
Bạch Sầu Phi lập tức vọt theo, áo gấm tung bay như múa trong mây đen dày đặc, vô cùng đẹp mắt.
“Kinh Trập” trên tay y muốn thừa dịp tấn công Quan Thất.
Nhưng đúng lúc này, Quan Thất lại như đạn pháo bắn trở về, nghênh đón thế công của y.
Khuôn mặt tái nhợt của Quan Thất cùng với y phục màu đen sậm đột nhiên sáng lên, trên người y tỏa ra một lực lượng kỳ dị.
Không phải sát khí, sát khí không dũng mãnh như vậy.
Không phải cương khí, cương khí không tinh tiến như vậy.
Không phải nguyên khí, nguyên khí không sắc bén như vậy.
Không phải tà khí, tà khí không chính trực như vậy.
Không phải chính khí, chính khí không liều lĩnh như vậy.
Không phải sát khí, sát khí không dồi dào như vậy.
Nó giống như kiếm khí, cũng giống như chân khí, đến từ trong cơ thể Quan Thất, phát ra từ trong tay Quan Thất, công kích Bạch Sầu Phi.
Quan Thất vừa ra tay, thần sắc cũng lập tức biến đổi.
Thần sắc như si ngốc trên mặt y hoàn toàn thay đổi, trở nên giống như một thần linh đứng trong mây.
Y đã khôi phục lại tư thế bình thường, dùng chân để đứng, dùng tay công thủ. Luồng chân khí vô hình này của y vừa xuất ra, sắc mặt Bạch Sầu Phi liền tái nhợt, cả hai tay ngón út, ngón giữa và ngón cái đồng thời phát ra kình khí, chỉ phong xé gió bắn ra đầy trời, muốn phá tan bức tường khí của Quan Thất.
Vương Tiểu Thạch “ồ” lên một tiếng.
Đường Bảo Ngưu thấy tình thế bất thường, vội hỏi :
- Đây là chỉ pháp gì?
Vương Tiểu Thạch nói :
- Chỉ pháp dù có hay hơn cũng vô dụng, bởi vì Quan Thất...
Nhất thời lại hắn không nói được.
Trương Thán nhìn không chớp mắt, nói :
- Chẳng lẽ là... “Phá Thể Vô Hình kiếm”?
Hắn thấy Bạch Sầu Phi đánh ra võ công của các nhà các phái, hơn nữa còn tự giải thích và sáng tạo, khiến cho mỗi chiêu càng thêm hoàn mỹ, đã sớm cảm thấy theo không kịp. Nhưng khi nhìn thấy chiêu thức mà Bạch Sầu Phi và Quan Thất giao đấu, hắn lại càng trợn mắt há mồm.
Vương Tiểu Thạch thở dài một tiếng, nói :
- Đúng là “Phá Thể Vô Hình kiếm”.
Trương Thán hít một hơi, lại hỏi :
- Thật sự là “Phá Thể Vô Hình kiếm” sao?
Vương Tiểu Thạch nghiêm mặt nói :
- Hơn nữa còn đã luyện thành “Phá Thể Vô Hình kiếm khí”.
Đường Bảo Ngưu sợ hãi :
- “Phá Thể Vô Hình kiếm khí” à?
Hắn đang muốn hỏi lại, chợt nghe thấy tiếng rút kiếm.
Nhưng trên tay hắn không có kiếm.
Trương Thán cũng không có.
Vương Tiểu Thạch cũng không rút kiếm, nhưng tiếng rút kiếm lại phát ra từ trên người hắn, ngay vào lúc tay trái của hắn từ trong tay áo vươn ra.
Đây cũng là lúc ba ngón tay trái của Bạch Sầu Phi phát ra “Tiểu Tuyết”, ba ngón tay phải bắn ra “Sơ Tình”.
“Tiểu Tuyết” và “Sơ Tình” là hai chiêu thức cực kỳ lợi hại trong “Kinh Thần chỉ”.
Từ khi Bạch Sầu Phi xuất đạo đến nay, đây vẫn là lần đầu tiên y dùng hai chiêu thức lợi hại này để đối địch.
“Phá Thể Vô Hình kiếm khí” của Quan Thất va chạm với chỉ kình của “Tiểu Tuyết” và “Sơ Tình”, lại không phát ra tiếng động nào. Đột nhiên hai người đều dừng tay. Quan Thất trở lại chiếc cũi sắt, bỗng dùng một chưởng đánh vào trên đỉnh đầu mình. Bạch Sầu Phi lại lui mười bảy mười tám bước, trở tay điểm vào mấy huyệt đạo trên người mình.
Sau đó trong tai Quan Thất chảy xuống hai hàng máu tươi.
Máu đỏ chảy trên da trắng, nhìn rõ vô cùng.
Ôn Nhu mừng đến vỗ tay hoan hô :
- Rau cải trắng, ngươi thắng rồi!
Không biết từ lúc nào nàng đã tìm cho Bạch Sầu Phi một cái ngoại hiệu như vậy.
Nhưng nàng còn chưa dứt lời, đã đổi thành kinh hô.
Bởi vì dưới mũi Bạch Sầu Phi cũng chảy xuống hai hàng máu tươi, hơn nữa trên người y ít nhất có bảy chỗ đang từ từ thấm ra vết máu.
Vương Tiểu Thạch tiến lên một bước, thấp giọng nói :
- Nhị ca...
Ngạo khí trên mặt Bạch Sầu Phi càng tăng lên, hừ lạnh một tiếng phóng lên trời.
Thân pháp của y so với trước khi bị thương còn nhanh nhẹn, dũng mãnh và nhẹ nhàng hơn.
Hai tay của y liên tục bắn ra, thi triển “Lập Xuân”, “Vũ Thủy”, “Xuân Phân”, “Thanh Minh”, “Cốc Vũ”, “Lập Hạ”, “Tiểu Mãn”, “Mang Chủng”, “Hạ Chí”. Nơi thân hình lướt qua, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Từ những mái hiên, tường vây, nhà tranh, sân nhỏ, nóc nhà, đỉnh mái, sườn mái, phòng trong, cửa ngõ đều có người ngã xuống, mỗi người đều trúng phải một chỉ tại trên huyệt Mi Tâm, tất cả đều không sống nổi. Thật không biết “Mê Thiên thất thánh” đã mai phục bao nhiêu nhân thủ tại phố lớn ngõ nhỏ, nhà trong nhà ngoài.
Bạch Sầu Phi xuất chỉ một hơi giết chết mười ba người, sát ý bừng lên, ý nghĩ chết chóc trong lòng cũng tiêu tan, tinh thần vô cùng phấn chấn, lập tức lại tấn công. Hai tay của y hợp chỉ, dùng một chiêu “Đông Chí” công thẳng về phía Quan Thất.
“Đông Chí” vừa xuất ra, những người ở đây đều cảm thấy gió lạnh thấu xương, giống như trời vừa hạ xuống một cơn mưa tuyết.
Quan Thất đột nhiên trợn mắt lên.
Hắn mắt y vừa mở ra, nhìn thẳng vào Bạch Sầu Phi, Bạch Sầu Phi liền giống như gặp phải ám khí, đột nhiên ngửa người một cái. Hai tay Quan Thất hợp lại, “Phá Thể Vô Hình kiếm khí” còn mãnh liệt hơn so với lúc trước lập tức cắt đứt chỉ kình của “Đông Chí” trong “Kinh Thần chỉ”, hơn nữa còn bắn vào đầu Bạch Sầu Phi.
Bạch Sầu Phi biết đây là giờ khắc sống chết, đành phải toàn lực ứng phó, phát ra “Tam Chỉ Đạn Thiên”.
“Tam Chỉ Đạn Thiên” vốn là ba tuyệt chiêu trong tuyệt chiêu của “Kinh Thần chỉ”. Ba tuyệt chiêu này có ba tên gọi khác nhau là “Phá Sát”, “Kinh Mộng” và “Thiên Địch”.
Bạch Sầu Phi vốn không dám tùy tiện dùng ba chỉ này, bởi vì ba chiêu chỉ pháp này mỗi lần sử dụng, chân khí đều bị tiêu giảm một phần. Hơn nữa với những loại võ công khác, chân khí hao tổn chỉ cần vận khí điều tức thích hợp là có thể khôi phục lại, nhưng “Tam Chỉ Đạn Thiên” thì không, cho dù có thể giết được kẻ địch cũng sẽ tự thương hại đến mình, chân lực hao tổn, vĩnh viễn không cách nào hồi phục.
Cho nên không phải lúc bất đắc dĩ, Bạch Sầu Phi quyết không dùng đến ba chỉ này.
Hiện giờ y đã không có lựa chọn, đành phải thi triển ra “Phá Sát”.
Sắc mặt Bạch Sầu Phi càng trắng hơn, nửa người hơi hóp xuống, bởi vì “Tam Chỉ Đạn Thiên” khi thi triển tiêu hao rất nhiều thể lực chân nguyên.
Không ngờ khi chỉ của Bạch Sầu Phi còn chưa phát ra, chợt thấy gió nhẹ thổi vào mặt.
Binh khí xé gió lao đến, nhưng không phải công về phía y mà là Quan Thất.
Binh khí lao đến là kiếm, nhưng kiếm này không phải kiếm, mà là tay.
Tay của Vương Tiểu Thạch, là tay trái.
Đây chính là “Lăng Không Tiêu Hồn kiếm” của hắn.
Hắn từng dùng thanh kiếm không phải kiếm này dễ dàng đánh lui Tứ đại thánh chủ, lúc này lại đối kháng với “Phá Thể Vô Hình kiếm khí” của Quan Thất.
Kiếm của Quan Thất cũng không phải kiếm, kiếm của Vương Tiểu Thạch lại càng không phải kiếm, nhưng bất kể bảo kiếm danh kiếm nào trên đời e rằng đều không thể phát ra kiếm khí và kiếm phong như vậy.
“Phá Thể Vô Hình kiếm khí” và “Lăng Không Tiêu Hồn kiếm” giao đấu với nhau, kết quả như thế nào?
Kết quả của trận này, chẳng những người trong võ lâm đều muốn biết, kể cả người không phải trong võ lâm cũng muốn biết.
Rốt cuộc kết quả thế nào?
Kết quả là những biến hóa xảy ra liên tiếp, rất nhanh, hơn nữa không có một chút thời gian để suy nghĩ hay thở dốc, thậm chí chỉ cần nháy mắt một cái, ngươi sẽ không còn nhìn thấy gì nữa.
Chưởng kiếm của Vương Tiểu Thạch đánh vào “Phá Thể Vô Hình kiếm khí”, tay phải của hắn cũng lập tức chém xuống, “Cách Không Tương Tư đao” đồng thời phát ra.
Nhưng hắn vẫn chống cự không nổi.
Gần như cùng lúc, hắn đã rút đao.
Thanh loan đao xinh xắn như ánh mắt lắng trầm, chân mày xa xăm.
Hắn chém ra một đao, giống như một vết mộng của tháng năm.
Một đao này là đao thật.
Đao chém vào “Phá Thể Vô Hình kiếm khí” phát ra tiếng ngân dài trong trẻo.
“Phá Thể Vô Hình kiếm khí” vẫn bức đến gần.
Vương Tiểu Thạch không hề do dự, cũng không thể do dự, hắn rút kiếm ra.
Thanh kiếm mang theo ba phần rực rỡ, ba phần tiêu sái, ba phần thương cảm và một phần không gì sánh được, đánh ra loại kiếm pháp rực rỡ, tiêu sái, thương cảm và không gì sánh được.
Kiếm quang nghênh đón kiếm khí.
“Xoẹt” một tiếng, kiếm khí tách ra, lại trở về trên tay và trên người Quan Thất.
Ngay lúc này, hai tay Quan Thất bỗng vang lên tiếng vỡ vụn giòn giã.
Hóa ra sau khi y tiếp một chỉ “Đông Chí” của Bạch Sầu Phi, hai tay đã kết một lớp băng mỏng gần như trong suốt, bị “Cách Không Tương Tư đao” và “Lăng Không Tiêu Hồn kiếm” của Vương Tiểu Thạch công kích mới bắt đầu vỡ ra.
Vết máu bên tai Quan Thất ngày càng đậm, máu chạy qua khuôn mặt, đọng lại dưới cằm, còn chảy xuống dưới cổ, hoàn toàn tương phản với với làn da trắng nõn thần kỳ của y.
Quan Thất đột nhiên ho lên, ho rất kịch liệt.
Y vừa ho, vừa ngưng tụ “Phá Thể Vô Hình kiếm khí” lần thứ ba, hơn nữa so với hai lần trước càng mạnh và bá đạo hơn.
Vương Tiểu Thạch ngẩn cả người.
Đối phương chỉ dùng một chiêu đã làm cho hắn phải đao kiếm cùng xuất, “Thủ Đao Chưởng Kiếm” cùng thi triển, nhưng đối phương lại giống như không hề bị tổn thương.
“Phá Thể Vô Hình kiếm khí” chém xuống đầu. Chỉ thấy bóng người chợt lóe lên, một thân ảnh làm cho người ta nhất thời sinh ra cảm giác tiêu sái tự nhiên, cùng với thân pháp xuất trần lao đến nghênh đón kiếm khí.
Người này đương nhiên chính là Bạch Sầu Phi.
Ngón cái của y gập lại, ngón út nhếch lên, ngón giữa bắn ra “Phá Sát” trong “Tam Chỉ Đạn Thiên”.
Sát, có thể phá được không?
Kiếm khí lúc nào mới có thể tiêu tan?
Thù hận, rốt cuộc liệu có chấm dứt?
Đấu tranh trong nhân thế, khi nào mới có thể dừng tay?
Những vấn đề này ai cũng sẽ hỏi, ai cũng đang hỏi, ai cũng có thể hỏi, nhưng người hỏi vốn cũng đang thù hận và đấu tranh.
Bởi vì đấu tranh và thù hận là đặc tính của con người từ xưa tới nay.
Đặc tính này đã tồn tại trong quá khứ, tồn tại trong hiện tại, cũng tồn tại trong cả tương lai.
May mắn là nhân gian còn có hài hòa và yêu thương, ôn nhu và nghĩa khí.
Cho nên Vương Tiểu Thạch vì Bạch Sầu Phi mà đón đỡ “Phá Thể Vô Hình kiếm khí”.
Bạch Sầu Phi cũng vì Vương Tiểu Thạch mà nghênh tiếp “Phá Thể Vô Hình kiếm khí”.

Tương Tư nhất đao, Tiêu Hồn nhất kiếm, Kinh Mộng nhất chỉ

“Phá Sát” của Bạch Sầu Phi vừa xuất ra, Quan Thất đột nhiên biến mất. Chỉ thấy một bóng đen lóe lên, đã lướt qua trên đầu mọi người.
Sắc mặt Bạch Sầu Phi hoàn toàn trắng bệch, trắng đến mức gần như trong suốt.
Chỉ kình do hắn phát ra giữa không trung rít lên một tiếng, giống như cây to sụp đổ, xe ngựa quay nhanh.
Chỉ kình của “Phá Sát” đột nhiên vẽ thành một đường cong đuổi theo sau lưng Quan Thất.
Quan Thất đã đến trước người Lôi Thuần.
Đường Bảo Ngưu và Trương Thán đều muốn ngăn cản, nhưng lại bị một luồng kình khí lạnh lẽo không thể chống cự đẩy văng ra. Chẳng những Đường Bảo Ngưu và Trương Thán bị đẩy lui, ngay cả Nhan Hạc Phát, Đặng Thương Sinh và Nhâm Quỷ Thần ở một bên cũng bị chấn ra mấy bước.
Quan Thất đã đến trước người Lôi Thuần, nói :
- Cô không phải sợ, ta tới đón cô về.
Lúc y nói câu này rất ôn hòa, “Phá Thể Vô Hình kiếm khí” vốn tràn ngập toàn thân cũng bỗng nhiên tiêu tán.
Lôi Thuần không cảm thấy sợ hãi, cặp mắt trong trẻo của nàng cũng không có vẻ sợ hãi.
Nàng cũng không biết mình không sợ là vì gan lớn, hay là từ trong ánh mắt của y, nàng không thấy được sự chết chóc mà là ý nghĩ yêu thương.
Lúc này Ôn Nhu đột nhiên lao đến, chém một đao về phía Quan Thất.
Bạch Sầu Phi bỗng hét lớn một tiếng, cưỡng chế thu hồi chỉ kình đã phát ra.
Bởi vì Lôi Thuần đang ở đó, Ôn Nhu cũng ở đó. Cho dù này một chỉ có thể giết chết Quan Thất, Ôn Nhu và Lôi Thuần nhất định cũng bị vạ lây.
Uy lực của “Tam Chỉ Đạn Thiên” quyết không thể triệt tiêu, Bạch Sầu Phi đành phải cường hành thu hồi chỉ kình lại.
Vương Tiểu Thạch trông thấy Bạch Sầu Phi giống như bị trọng thương, hai hàng vết máu dưới mũi y càng đậm hơn.
Hắn cũng không thể chiếu cố Bạch Sầu Phi, bởi vì với võ công của Quan Thất, muốn giết Ôn Nhu e rằng dễ như trở bàn tay, hắn phải lập tức ngăn cản lại.
Lúc này Quan Thất đang đối diện với Lôi Thuần, nói :
- Cô hãy đi theo ta!
Y vươn bàn tay trắng nhợt, thon dài, run rẩy ra.
Lôi Thuần kiên định nói :
- Không.
Quan Thất run lên. Lúc này một đao của Ôn Nhu đã chém xuống.
Không biết do Quan Thất không muốn tránh, hay là tránh không được, một đao này chém xuống, máu trên người y lập tức bắn ra.
Tinh Tinh đao trên tay Ôn Nhu và Bất Ứng đao của Lôi Tổn được xưng là binh khí có thể khắc chế được hộ thân cương khí của Quan Thất, huống hồ Quan Thất vừa thấy Lôi Thuần, cũng đã quên dùng cương khí hộ thân.
Quan Thất kêu lên một tiếng, ánh mắt bỗng nhiên biến đổi, trừng mắt nhìn Ôn Nhu một cái. Ôn Nhu một đao chém trúng mục tiêu, đang vô cùng đắc ý, chợt tiếp xúc với ánh mắt của y, trong lòng run lên, Quan Thất đã chụp lấy đao trên tay nàng.
Lôi Thuần vội kêu lên :
- Ngươi không được làm tổn thương cô ấy!
Quan Thất nghe xong, không tự chủ được buông tay.
Ôn Nhu đang dùng sức rút đao, Quan Thất lại đột nhiên buông tay khiến cho nàng liên tục lui bảy tám bước mới đứng vững lại được.
Lúc này Vương Tiểu Thạch đã đến trước người Quan Thất, chắn giữa Ôn Nhu và Lôi Thuần, lập tức xuất đao.
Hắn vẫn không rút đao ra, chỉ dùng tay phát đao.
Hắn cảm thấy không nên giết chết người nửa điên nửa khùng trước mặt này.
Hắn tổng cộng phát ra sáu đao, phương hướng đều không giống nhau, góc độ cũng không đồng nhất. Sáu đao này có tên là “Đạp Phá Hạ Lan Sơn Khuyết”. Sáu đao phát ra cùng lúc, cho dù là sáu mươi kẻ địch ở trước mặt cũng vẫn bị bức lui.
Nhưng Quan Thất lại không lùi nửa bước.
Vết thương của y vẫn đang chảy máu.
Tâm hồn của y cũng giống như đi đâu mất.
Nhưng “Thủ Đao” của Vương Tiểu Thạch công đến đâu, dây xích giữa cổ tay y lại đón ở đó. Mỗi đao của Vương Tiểu Thạch chém xuống đều đánh vào trên dây xích.
Cũng không biết dây xích này dùng sắt gì đúc thành, Vương Tiểu Thạch sau khi chém mấy đao, tay đã bắt đầu run lên.
Lôi Thuần vội kêu lên :
- Cẩn thận, không được giúp y chặt đứt dây xích!
Lúc này Vương Tiểu Thạch lúc này mới chợt bừng tỉnh, lập tức dừng tay. Quan Thất lại nổi giận gầm lên một tiếng, một chưởng đánh về phía hắn.
Vương Tiểu Thạch muốn tránh, nhưng lại tránh không được.
Hắn chỉ có thể ngăn đỡ.
Hắn vừa tiếp một chưởng này, một luồng cương khí vô hình liền đẩy hắn bắn ngược về phía sau, lui nhanh đến mức ngay cả hai chân cũng cách khỏi mặt đất, nhưng bàn tay của hai người vẫn dính chặt vào nhau.
Chỉ cần Vương Tiểu Thạch đụng phải vật gì phía sau, “Phá Thể Vô Hình kiếm khí” trong tay Quan Thất sẽ hoàn toàn trút ra.
Vương Tiểu Thạch hiểu rõ, nếu như đối phương trút nội lực ra, với tu vi của mình e rằng rất khó chống được.
Đúng lúc này, hai giọng nói một già một trẻ của Chu Tiểu Yêu và Nhan Hạc Phát đồng thời vang lên :
- Thất thánh chủ, cẩn thận!
Bạch Sầu Phi đã lướt đến phía sau Quan Thất, một thức “Phá Sát” công vào sau lưng.
Quan Thất bỗng nhiên quay lại.
Thân thể của y vốn đang lao về phía trước cực nhanh, nhưng muốn ngừng là ngừng; bàn tay của y đang dính chặt với “Thủ Đao” của Vương Tiểu Thạch, nhưng cũng muốn buông là lập tức buông ra.
Vương Tiểu Thạch lại không muốn buông tay, lập tức vận kình, đao chặn kiếm ngăn, không để cho Quan Thất rảnh tay.
Quan Thất bỗng nhiên quay người, đánh ra một chưởng ngăn cản ba ngón tay của Bạch Sầu Phi.
Sau đó hai người đều đứng lại, đứng yên, đứng cứng đờ.
Sắc mặt Bạch Sầu Phi càng trắng đến thê lương.
Sắc mặt Quan Thất lại dần dần phát xanh.
Ai nấy đều thấy được, Quan Thất dùng tay trái hời hợt hóa giải “Cách Không Tương Tư đao” của Vương Tiểu Thạch, đó là động, trong nháy mắt có thể biến hóa ngàn lần; nhưng cùng với “Tam Chỉ Đạn Thiên” của Bạch Sầu Phi so đấu nội lực, lại là tĩnh, là phương pháp hao tổn nội lực nhất.
Loại giao đấu này, bên nào thất bại e rằng không chết cũng bị trọng thương, thậm chí là công lực phế hết, sống không bằng chết.
Vương Tiểu Thạch liên tiếp đánh ra mười một chiêu, nhưng Quan Thất cũng không quay đầu lại, chỉ vung tay hóa giải. Trong lòng hắn nảy sinh ác độc, tay trái đã vận “Kiếm Chưởng”, nhất thời cũng không biết nên phát hay không.
Lôi Thuần vội kêu lên :
- Vương thiếu hiệp, không thể mềm lòng được!
Vương Tiểu Thạch nghe vậy liền tỉnh ngộ, trong lòng thầm than, lập tức chém ra một kiếm về phía bả vai Quan Thất.
Kỳ quái là Lục thánh khác chỉ tập trung quan sát cuộc chiến, không hề xông vào giúp đỡ.
Vương Tiểu Thạch hiểu rõ, với công lực của Nhan Hạc Phát, Chu Tiểu Yêu, Nhâm Quỷ Thần, Đặng Thương Sinh và Ngũ, Lục thánh chủ, muốn xông đến vây công hắn và Bạch Sầu Phi, chỉ sợ Đường Bảo Ngưu, Trương Thán, Ôn Nhu và ba tỳ nữ cũng không thể ngăn cản được.
Dùng hai địch một, thắng cũng không hay.
Cho nên một kiếm này của Vương Tiểu Thạch chỉ dùng năm thành công lực.
Một chiêu “Kiếm Chưởng” này chém xuống vai Quan Thất, cánh tay kia của Quan Thất nhất định là bị phế.
Không ngờ biến hóa đột nhiên xảy ra.
Quan Thất trúng một kiếm này, đột nhiên rít lên.
Thanh âm của y vang dội thê lương, trên mặt nổi l gân xanh, chưởng lực lập tức trút ra. Bạch Sầu Phi bỗng cả người run lên, kêu thảm một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
“Thủ Đao” nơi tay trái Vương Tiểu Thạch cũng cảm thấy một luồng lực lượng to lớn ập đến, rõ ràng chính là “Kiếm Chưởng” do hắn phát ra.
“Phá Thể Vô Hình kiếm khí” của Quan Thất lại có thể chuyển hóa nội kình của kẻ địch đánh vào mình thành nội lực của bản thân, phản kích lại địch nhân.
Vương Tiểu Thạch chém Quan Thất một kiếm, cũng giống như đem nội kình “Kiếm Chưởng” của mình truyền vào trong kiếm khí của Quan Thất, công kích Bạch Sầu Phi.
Đúng là đã rét vì tuyết còn lạnh vì sương.
May mắn là Vương Tiểu Thạch vốn không muốn giết Quan Thất, cho nên chỉ dùng năm thành nội lực. Trong đó một thành lại quay về phản kích chính mình, nhất thời hắn cũng ứng phó không được.
Lần này hắn biết là thời khắc sống chết, không thể tiếp tục khoan dung.
Hắn lập tức rút đao.
Thanh Tương Tư đao cong cong nho nhỏ.
Đao thật, là hảo đao, là bảo đao.
Hắn chém một đao vào bả vai Quan Thất.
Hắn vẫn chỉ chém vào bả vai. Hắn vẫn không muốn giết người.
Tay phải của Quan Thất đang ngăn đỡ ba ngón tay Bạch Sầu Phi đột nhiên thu về. Bạch Sầu Phi sắc mặt trắng bệch giống như hư thoát, toàn thân run lên, lui lại một bước, rồi lại lui hai bước, lắc lư một chút lại lui thêm bước nữa.
Hai tay Quan Thất hợp lại ép chặt lấy Tương Tư đao.
Đối phó với Tương Tư đao, y không dám dùng thân thể nghênh tiếp.
Vừa nhìn thấy Tương Tư đao, trong mắt Quan Thất liền cháy lên một sự vui mừng khó có thể hình dung, một sự cuồng nhiệt không nói nên lời, giống như nhìn thấy tình nhân nhiều năm không gặp mà phong thái vẫn như trước.
Vương Tiểu Thạch cho dù có tuyệt thế đao pháp, cũng không rút đao ra được khỏi tay Quan Thất.
Hắn chỉ đành rút kiếm, Tiêu Hồn kiếm.
Kiếm múa lên ba phần rực rỡ, vẽ lên ba phần thương cảm, sáng lên ba phần tiêu sái, vang lên một phần không gì sánh được, chém về phía Quan Thất.
Trong kinh thành ngoại trừ đối phó với Lôi Động Thiên, Vương Tiểu Thạch còn chưa đồng thời rút đao xuất kiếm với ai.
Đao kiếm đều xuất ra, vẻ mặt Quan Thất lại trở nên lạnh đến đáng sợ.
Quan Thất vội buông hai tay ra, cố gắng kéo dài khoảng cách, đi một bước lại phát ra vài kiếm, chính là “Phá Thể Vô Hình kiếm khí”. Phát đến kiếm thứ bảy, thứ tám thì khoảng cách giữa hai người đã là mười bước. Sắc mặt Vương Tiểu Thạch càng lúc càng đỏ, còn Quan Thất lại gần như biến thành tái xanh.
Vương Tiểu Thạch chỉ có thể chống đỡ, không thể phản kích.
Nhưng đáng sợ nhất là Quan Thất cũng biết không thể để cho đối phương phản kích.
Chỉ cần có một cơ hội phản kích, đối phương sẽ đánh nát kiếm khí của mình, cho nên nhất định phải làm cho đối phương hoàn toàn không có cơ hội triển thi triển đao kiếm trong tay, thậm chí không thể thi triển một chiêu nào.
Đúng lúc này, Bạch Sầu Phi bỗng thốt lên một câu như ngâm nga :
- Kinh Mộng.
Lúc y phát ra một chiêu “Phá Sát”, đó là ám toán, cho nên trước đó cũng không cảnh báo; nhưng khi y phát ra thức thứ hai của “Tam Chỉ Đạn Thiên” này, lại nói rõ trước sau đó mới xuất chiêu.
Y xuất chiêu một cách chậm rãi, giống như là không hề vội vã, như đang trải qua một giấc mộng chiều tà, ngọt ngào và dài đằng đẵng.
Là do y có lòng tin rất lớn đối với một chiêu này, hay là một chiêu này vốn chỉ là một giấc mộng, mộng thì luôn luôn phải tỉnh?
Quan Thất biết mình tiếp không nổi một chiêu này.
Bởi vì y chỉ vừa nhìn, đã giống như rơi vào giấc mộng, mộng tỉnh luôn thành hư không.
Cho dù y có thể ứng phó với hư không và giấc mộng man mát này, cũng địch không nổi đao kiếm chân thật và tàn khốc.
Đao tương tư, còn vô tình hơn tất cả loại đao.
Kiếm tiêu hồn, còn hút hồn hơn bất cứ kiếm nào.
Quan Thất chỉ phát động “Phá Thể Vô Hình kiếm khí”, chiêu thức lại không hề hoa xảo.
Đao và kiếm của Vương Tiểu Thạch bỗng chuyển hướng tấn công Bạch Sầu Phi.
“Kinh Mộng chỉ” của Bạch Sầu Phi cũng biến thành công kích Vương Tiểu Thạch.
Quan Thất dùng cương khí hùng hậu không thể ngăn cản, khiến cho tuyệt chiêu của hai địch thủ chuyển hướng vào nhau.
Đao tương tư, kiếm tiêu hồn và chỉ kinh mộng va chạm với nhau, kết quả sẽ như thế nào?
Là sống hay là chết? Hay là ngọc đá đều tan?
Không thể va chạm được.
Nếu như Tương Tư đao, Tiêu Hồn kiếm và “Tam Chỉ Đạn Thiên” cùng va chạm, nhất định là lưỡng bại câu thương.
Nhưng nếu như đột nhiên thu chiêu, cũng sẽ tự thương hại đến mình.
Phương pháp duy nhất chính là đối phương thu chiêu, còn mình thì tiếp tục công kích giết chết đối phương, mới có thể một chết một bình an.
Từ xưa đến nay đều thường gặp những trường hợp như vậy, cũng có những phương pháp khác nhau để giải quyết khốn cảnh này.
Đối phương chết đi, còn mình lại không việc gì, đây chẳng phải là lựa chọn tốt nhất sao?
Nhưng khi hai bên đều nghĩ như vậy, kết quả thường là lưỡng bại câu thương.
Hiện giờ chính là lúc Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi phải giải quyết cục diện này.
Vương Tiểu Thạch dùng đao phải đập vào kiếm trái, ma sát vào nhau, những đốm lửa nhỏ văng khắp nơi.
Bạch Sầu Phi cũng lập tức hất tay.
Hai người đều bị thế công của mình quay lại áp chế, bị chấn đến huyết khí bốc lên, lồng ngực giống như bị đối phương đánh trúng một chưởng.
Nếu không phải hai bên tâm ý hợp nhất, đồng thời thu chiêu, chỉ cần một bên thu lại hơi chậm một chút, đối phương sẽ chết thảm ngay tại chỗ.
Quan Thất cũng không truy kích.
Y hơi sững sờ nhìn hai người, bỗng nhiên giơ ngón tay cái lên :
- Tốt!
Hai gã đại địch võ công cao cường này không hề làm y động dung, nhưng hai người lại tâm ý tương thông, bảo vệ an toàn của đối phương, đây mới là điều trên đời khó cầu, so với tuyệt thế võ công càng hiếm có hơn.
Sau đó y mới phát động thế công.
Đây mới là “Phá Thể Vô Hình kiếm khí” thật sự, kiếm khí tung hoành, lúc hợp lúc phân, thu phát tùy tâm, cắt sắt phá đá. Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi khí tức đang hỗn loạn, đành phải vội vàng nghênh chiến, nhất thời đỡ trước hở sau.
Ngay lúc này, Bạch Sầu Phi chợt có một cảm giác quen thuộc, Vương Tiểu Thạch cũng bỗng nhiên sinh ra cảm giác thân thiết.
Sau đó bọn họ chợt nghe thấy một thanh âm, là tiếng ho.
Tiếp đó bọn họ nhìn thấy một thứ, là ánh đao.
Bọn họ trông thấy ánh đao, nhưng không nhìn thấy đao.
Bởi vì đao quá nhanh. Ngoại trừ bọn họ, chỉ sợ những người đang đứng xem cuộc chiến ngay cả ánh đao cũng không nhìn thấy.
Ánh đao mỹ lệ như bóng hình xinh đẹp của tình nhân; lúc đao lướt qua còn mang theo chút mùi hương và tiếng ngân. Chỗ đao cong như vai mềm của xử nữ, khi đao rơi còn điểm xuyết một chút tao nhã xinh đẹp.
Một đao rực rỡ, giống như ai cũng nguyện chết vì một đao này, nguyện sống vì một đao này sống, vì một đao này mà không màng sống chết.
Ngay cả Tương Tư đao trong tay Vương Tiểu Thạch cũng không ngừng ngân khẽ.
Có lẽ là hảo đao vui mừng khi gặp gỡ bảo đao, cũng như anh hùng tài tử gặp được tuyệt đại giai nhân.
Ngoại trừ Hồng Tụ đao, ngoại trừ Hồng Tụ đao của “Mộng Chẩm Hồng Tụ đệ nhất đao”, trong thiên hạ còn có thanh đao nào phong tình như vậy?
Một bóng người đáp xuống.
Một thanh đao rực rỡ.
Đó là Tô Mộng Chẩm, cùng với Hồng Tụ đao của y.

Quan tài

Trận chiến đột nhiên ngừng lại.
Mọi người đều bất động, yên tĩnh đến nỗi ngay cả tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được rõ ràng.
Thanh đao kia đang gác nghiêng trên cổ Quan Thất.
Quan Thất không cử động, ngay cả mí mắt cũng không nháy một lần.
Y nhìn thanh đao kia.
Một bóng người gầy ốm quay lưng về phía Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi, đao của y đặt giữa vai cằm Quan Thất.
Y vừa mới hiện thân, mạng của Quan Thất đã nằm trong tay.
Người này không quay đầu lại, nhưng Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi đều biết y là ai.
Từ khi tiếng ho lọt vào tai, ánh đao đập vào mắt, bọn họ đã biết người đến là ai, không cần đợi nhìn thấy bóng lưng đã bật thốt lên :
- Đại ca!
Đao nằm ngay trên cổ Quan Thất.
Quan Thất vẫn rất bình tĩnh, trong mắt không có vẻ sợ hãi, thậm chí cũng không có chết, không có sống, giống như tính mạng này vốn không phải của y. Y còn khách quan và bình tĩnh hơn so với bất cứ người nào ở đây.
Y lạnh lùng nhìn Tô Mộng Chẩm, trong mắt dường như có chút khinh thường, có chút khinh miệt, lại giống như chẳng có thứ gì.
Tô Mộng Chẩm đột nhiên nói :
- Ta không thể giết ngươi như vậy.
Dứt lời đao của y bỗng biến mất một cách thần kỳ, trở về trong tay áo.
Y đã thu đao.
Y vốn có thể một đao giết chết Quan Thất, nhưng lại quyết định thu đao.
Đúng lúc này, từ xa xa giống như đầu phố, hoặc là nơi xa hơn bỗng vang lên một tiếng thét âm trầm :
- Không thể...
Nhưng Tô Mộng Chẩm đã thu đao.
Trong mắt Quan Thất lại xuất hiện một vẻ kỳ quái :
- Ngươi chính là Tô Mộng Chẩm sao?
Tô Mộng Chẩm nói :
- Không phải Tô Mộng Chẩm thì ai có thể một đao chế ngự được ngươi?
Quan Thất hỏi :
- Tại sao ngươi lại thu đao?
Tô Mộng Chẩm nói :
- Bởi vì một đao này đắc thủ là nhờ đánh lén.
Quan Thất chậm rãi lắc đầu, nói với giọng lạnh như băng :
- Đánh lén cũng là giao thủ. Người với người giao thủ vốn đã bao gồm cả đánh lén. Trên đời này, người động đao giết người đã xem như là quân tử, bởi vì phần lớn đều là giết người không động đao, không thấy máu, thậm chí là không cần tự mình ra tay.
Tô Mộng Chẩm cười lạnh nói :
- Chẳng lẽ ngươi cũng đánh lén địch thủ của ngươi?
- Ta không làm chuyện như vậy, bởi vì ta khinh thường, nhưng thủ hạ của ta thì không phải.
Cặp mắt Quan Thất mắt như băng lửa, đã lạnh mà lại nóng :
- Nếu như ta đủ mạnh, vậy không cần phải đánh lén người khác; nếu như ta đủ mạnh, người khác cũng không đánh lén được ta.
Y dừng một chút rồi nói :
- Hiện giờ ta bị ngươi đánh lén thành công, ta không có gì để nói.
Vương Tiểu Thạch kinh ngạc. Bạch Sầu Phi cũng kinh ngạc.
Bọn họ đều không ngờ Quan Thất nhìn giống như nửa điên nửa khùng, nhưng lại có thể nói ra những đạo lý như vậy.
Tô Mộng Chẩm trầm mặc một chút rồi nói :
- Dù sao chúng ta cũng nhiều người hơn.
- Ngươi biết “vạn nhân địch” có nghĩa là gì không?
Quan Thất đột nhiên hỏi một câu như vậy.
- “Vạn nhân địch” là có thể một địch vạn người.
- Nếu có mười kẻ “thiên nhân địch” đến đấu với y, y lại không thể ngăn cản được người thứ mười một, vậy y có còn tính là “vạn nhân địch” không?
Tô Mộng Chẩm không ngờ lại có câu hỏi này, nhất thời đáp không được. Quan Thất lại tự trả lời :
- Đương nhiên không tính. “Vạn nhân địch” thật sự là bất kể cao thủ nào, bất kể bao nhiêu người đến, y vẫn là vô địch.
Tô Mộng Chẩm trong lòng cảm phục khí phách của y, nhưng lại không hoàn toàn đồng ý :
- Đó không phải người, mà là thần.
Quan Thất nói :
- Kỳ thật người cũng chính là thần. Không có người thì nào có thần.
Tô Mộng Chẩm không khỏi ngẩn người.
Quan Thất nói từng chữ từng câu :
- Vừa rồi ngươi không giết ta, ta sẽ không lĩnh tình.
Tô Mộng Chẩm ngạo nghễ nói :
- Ta không giết ngươi không phải vì muốn ngươi cảm kích. Ta bình sinh làm việc không cần người cảm kích.
- Tốt!
Quan Thất chỉ về phía Lôi Thuần nói :
- Vậy ta vẫn muốn đưa cô ấy đi.
- Vậy ta cũng không cho phép
Tô Mộng Chẩm nói :
- Hơn nữa, ta còn muốn giết ngươi.
Quan Thất nói :
- Cho nên vừa rồi ngươi chỉ là không muốn giết ta trong hoàn cảnh như vậy, đúng không?
Tô Mộng Chẩm nói :
- Giết ngươi như vậy, đối với ngươi mà nói thật không công bằng, là một chuyện vô sỉ vô nghĩa.
Y nói tiếp :
- Ta trước giờ ra tay tàn độc, nhưng quyết không phái kẻ vô sỉ vô nghĩa.
- Vậy ngươi sẽ lại giết ta thêm lần nữa chứ?
Quan Thất nói :
- Nếu không, chính ta sẽ giết ngươi.
Y vừa nói xong liền ra tay.
Y lao nhanh về phía Lôi Thuần.
Tô Mộng Chẩm lập tức ngăn cản, dùng người của y, còn có đao của y.
Y ho một tiếng, phát ra một đao. Tiếng ho đột nhiên vỡ thành từng mảnh, không còn thành tiếng.
Bởi vì kiếm phong.
Bởi vì kiếm khí.
Bởi vì “Phá Thể Vô Hình kiếm khí” còn đáng sợ hơn kiếm phong và kiếm khí, phát ra từ hai tay Quan Thất.
Kiếm khí của y cực thịnh, giống như vừa rồi giao đấu với hai đại cao thủ là Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi, chẳng những khí lực của y không hề hao tổn, ngược lại còn dồi dào hơn.
Cả thân thể y đều dào dạt, tràn trề, sôi sục vô hình kiếm khí.
Hồng Tụ đao của Tô Mộng Chẩm đã không thấy rực rỡ, không nghe phong tình, hơn nữa cũng không còn mãnh liệt.
Mỗi lần y đều tiến đến vị trí có lợi mới xuất đao. Mỗi lần xuất đao đều đánh vào nơi hiểm yếu, khiến đối phương phải thủ, phải bại, phải chết.
Đối phương dù có thể tiếp được một đao của y cũng phải chật vật vô cùng.
Thế công của Quan Thất quả nhiên yếu đi.
Khi bắt đầu đối mặt, Tô Mộng Chẩm xuất ra ba đao thì Quan Thất đã phát ra bảy kiếm, còn tình thế hiện giờ lại là Tô Mộng Chẩm xuất ra sáu đao thì Quan Thất mới có thể phát ra bốn kiếm.
Tô Mộng Chẩm trong lòng vừa khẽ vui mừng, liền phát hiện một chuyện.
Hóa ra Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi cũng đã gia nhập vào trận chiến, kiềm chế “Phá Thể Vô Hình kiếm khí” của Quan Thất.
Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi vốn muốn tham gia trận chiến, trợ giúp Tô Mộng Chẩm một tay. Nhưng bọn họ không ra tay, bởi vì bọn họ cũng không biết Tô Mộng Chẩm có cao hứng hay không, có bằng lòng hay không, huống hồ bọn họ đều có nỗi khổ của riêng mình.
Vương Tiểu Thạch vốn không muốn giết chết Quan Thất, còn Bạch Sầu Phi lại rất kiêu ngạo, vốn khinh thường việc liên thủ.
Có điều hiện giờ bọn họ đã không thể không liên thủ.
Chẳng những hai người liên thủ, mà còn là ba người hợp lực. Bởi vì Quan Thất vừa hăng hái chiến đấu với Tô Mộng Chẩm, vô hình kiếm khí lại ngầm công kích Bạch Sầu Phi.
Lúc Bạch Sầu Phi phát giác ra, kiếm khí đã đến gần ngay trước mắt, chỉ đành xuất ra “Đại Mãn” phản công.
Bạch Sầu Phi mới phát ra sáu bảy chỉ, Vương Tiểu Thạch ở bên cạnh cũng cảm thấy kiếm khí bắn thẳng vào mặt.
Kiếm khí đã đến gần, hắn chỉ đành ứng chiến.
Như vậy chẳng khác nào cả ba người Tô Mộng Chẩm, Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi cùng hợp công Quan Thất.
Quan Thất đối mặt với địch thủ đáng sợ như Tô Mộng Chẩm, nhưng dường như vẫn còn chưa thỏa mãn, liền chủ động phát ra công kích khiến Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch ở gần đó cũng đành phải ra tay.
Đến nước này bọn họ đã không có lựa chọn.
Quan Thất cũng không có lựa chọn.
“Phá Thể Vô Hình kiếm khí” của y tung hoành, quyết chiến với Hồng Tụ đao và “Tam Chỉ Đạn Thiên”, còn có “Cách Không Tương Tư đao” và “Lăng Không Tiêu Hồn kiếm”.
Đao phong bức người. Kiếm khí ngang trời. Trong đó còn có chỉ kình rít lên bắn đến, lại rít lên bay đi, giống như cướp biển trên tàu thuyền.
Đúng lúc này Quan Thất đột nhiên ngã nhào.
Hồng Tụ đao lập tức chém xuống. Quan Thất dang hai chân ra, một đao kia liền chém vào trên xích chân của y.
Xích chân này lại không đứt.
Tô Mộng Chẩm lập tức thu đao.
Không phải y giật mình vì xích sắt kia không đứt, bởi vì y đã sớm nhìn ra xích sắt kia không phải vật tầm thường, mà là y tiếc thanh đao của mình.
Quan Thất lại bật dậy.
“Hàn Thực” của Bạch Sầu Phi cũng xé gió bay đến.
Quan Thất lại dang hai tay ra, chỉ kình bắn vào trên xích sắt. Bạch Sầu Phi chợt cảm thấy đầu ngón tay run lên, trong lòng phát lạnh, không tự chủ được lui về sau hai bước.
Trong khoảnh khắc này Vương Tiểu Thạch đã đến nơi, tay trái đao, tay phải kiếm.
Vốn là tay phải đao, tay trái kiếm, lúc này lại đảo ngược, đao kiếm trên hai tay vận chuyển tự nhiên.
Nhưng lúc hắn dùng đao kiếm tấn công Quan Thất, một luồng kiếm khí quái dị lại ập đến, khiến cho đao của hắn đánh vào kiếm của mình, kiếm cũng ngược lại đâm về phía đao, tia lửa bắn ra khắp nơi.
Trong nháy mắt này, Quan Thất lại lao về phía Lôi Thuần.
Chẳng lẽ trong vòng vây của chúng cường địch, y vẫn muốn mang Lôi Thuần đi?
Tại sao y phải làm như vậy?
Không cần biết vì sao đối phương làm như vậy, Tô Mộng Chẩm đều không thể cho phép, loại chuyện này quyết không thể xảy ra ngay trước mặt y.
Y bay vọt lên. Lúc tay trái của Quan Thất đặt lên vai Lôi Thuần, một đao của Tô Mộng Chẩm cũng chém xuống.
Một đao này của Tô Mộng Chẩm chỉ muốn cứu Lôi Thuần, đã quên mất an nguy của mình. Hơn nữa y cũng đã tính toán kỹ càng, Quan Thất nhất định phải bảo vệ tay của mình trước; chỉ cần Quan Thất rút tay về, muốn công kích thì đao pháp cũng đã triển khai, quyết không để cho đối phương đắc thủ.
Không ngờ tay trái Quan Thất lại rung lên, rời khỏi bờ vai mềm của Lôi Thuần, bắt lấy lưỡi đao của Tô Mộng Chẩm.
Tô Mộng Chẩm không kịp suy nghĩ, đao thế vừa kéo vừa đè xuống, ánh máu bừng lên, một bàn tay của Quan Thất đã rơi xuống.
Tô Mộng Chẩm một đao đắc thủ, nhưng muốn thu đao thì đã chậm. Quan Thất đã tính trước, tay phải như điện vươn ra, kiếm khí ngưng tụ nơi cổ họng Tô Mộng Chẩm.
Tô Mộng Chẩm bất động.
Y không thể động, bởi vì mạng của y đã ở trên tay Quan Thất.
Mặc dù Quan Thất chỉ còn có một tay.
Vương Tiểu Thạch cũng không thể động, hắn không dám động.
Bạch Sầu Phi cũng ngừng lại, không dám vọng động.
Cục diện bỗng nhiên yên tĩnh lại, chỉ có tiếng bàn tay bị đứt của Quan Thất rơi xuống trước người Lôi Thuần, còn có tiếng giọt máu rơi từ cổ tay.
Lôi Thuần rất muốn khóc lên.
Máu nhiều như vậy, tràng diện đáng sợ như vậy.
Nhưng nàng cũng không dám động. Nàng sợ vừa lên tiếng sẽ chọc giận Quan Thất, khiến y giết chết Tô Mộng Chẩm.
Đáng tiếc nàng cố kìm nén, nhưng lại có người khác hét lên giúp nàng.
- Ai da!
Ôn Nhu che mặt kêu lên :
- Không hay rồi!
Tai sao những lúc bên bờ sinh tử, thời khắc quan trọng, nữ nhân lại luôn làm ra một số chuyện chẳng có chút ý nghĩa nào như vậy?
Bạch Sầu Phi thật sự không hiểu.
Trái tim Vương Tiểu Thạch cơ hồ nhảy ra ngoài theo tiếng hét của Ôn Nhu, hắn dường như trông thấy gân xanh trên mu bàn tay Quan Thất cũng nổi lên.
Gân xanh cũng hiện ra trên trán Tô Mộng Chẩm.
Nhưng tay của Quan Thất vẫn không đâm xuống.
- Ta đã từng nói.
Quan Thất cười, miệng ứa máu, hàm răng trắng tinh cũng biến thành đỏ tươi :
- Ta sẽ không lĩnh tình của ngươi.
Sau đó y bỗng nhiên thu tay lại, cũng là thu kiếm.
- Bây giờ ta trả lại cho ngươi.
Y nói :
- Lần này ta không giết ngươi, từ giờ trở đi chúng ta không ai nợ ai.
Y lại buông tha Tô Mộng Chẩm như vậy.
Những năm gần đây, không biết có bao nhiêu người muốn giết chết Tô Mộng Chẩm. Bởi vì giết chết Tô Mộng Chẩm, chẳng khác nào phá hủy “Kim Phong Tế Vũ lâu”, cũng đủ xưng bá kinh sư.
Nhưng Quan Thất lại dễ dàng buông tha.
Hơn nữa còn vì chế ngự đối phương, y không tiếc hi sinh một tay của mình.
Tô Mộng Chẩm không nói gì, chỉ dùng bàn không cầm đao sờ sờ cổ họng, cặp mắt như ma trơi không mừng, không bi, chỉ có ngọn lửa không tên.
Quan Thất lại dùng tay phải điểm vào mấy huyệt đạo trên cánh tay trái, đồng thời nói với Lôi Thuần :
- Hôm nay ta chỉ còn lại một tay, không thể đưa nàng đi được. Nàng phải đi theo người khác...
Y không nói dứt câu, đột nhiên hét lớn một tiếng :
- Nhưng một ngày nào đó ta nhất định sẽ tới đón nàng. Nàng hãy chờ ta!
Y vừa nói xong, đột nhiên lại tấn công Tô Mộng Chẩm.
Y chỉ còn một tay, nhưng thế công vẫn điên cuồng như cũ.
Tô Mộng Chẩm giống như đã sớm đoán được y sẽ tấn công, liền vọt người né tránh.
Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch lập tức xông đến.
Quan Thất chợt vọt người lên.
Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch sợ hắn lại đánh lén người khác, liền một trái một phải, đao kiếm và chỉ pháp đồng thời giáp công giữa không trung.
Quan Thất vẫn đang bay vút đi, kiếm khí trên tay chỉ mạnh hơn chứ không yếu. Ba người giao thủ giữa không trung. Quan Thất bỗng nhiên lại đảo ngược thân hình, thế công trở nên quái dị. Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi nhất thời không biết ứng phó ra sao, đành phải chuyển mình đáp xuống đất, lại phát hiện đã đứng ở đầu đường.
Quan Thất lộn nhào ba cái giữa không trung, xoay người bảy lần, nhanh chóng bay ra. Y vốn định thừa dịp này nhảy đến góc đường, nhưng thân hình chợt khựng lại, đáp xuống mặt đất.
Bởi vì có một người đang ngồi ở góc đường.
Một người áo trắng ngồi trên ghế mây vô cùng thoải mái.
Người áo trắng kia cúi thấp đầu, không ai thấy rõ mặt của y.
Trước người y bảy thước có đặt một cỗ quan tài, một cỗ quan tài sơn màu đen, nhìn có vẻ cũ kỹ, lớn hơn một chút so với quan tài bình thường.
Sắc mặt Quan Thất lúc này lại tái xanh đến phát lạnh, ánh mắt cũng hiện lên vẻ sợ hãi.
Dường như không phải y sợ người cúi đầu ngồi trên ghế mây, mà là sợ cỗ quan tài này.
Đây rốt cuộc là quan tài gì? Vì sao có thể làm cho Quan Thất đứt tay còn không động dung lại biến sắc?
Vương Tiểu Thạch nhìn Bạch Sầu Phi. Bạch Sầu Phi lại nhìn về phía Tô Mộng Chẩm.
Bọn họ đều biết người áo trắng cúi đầu kia chính là Địch Phi Kinh của Lục Phân Bán đường, nhưng lại không biết quan tài này có chỗ nào đáng sợ.
Bọn họ vừa nhìn thấy thần sắc của Tô Mộng Chẩm, trong lòng càng thất kinh.
Vừa rồi khi Tô Mộng Chẩm bị Quan Thất chế ngự, trên mặt vẫn bình thản ung dung, nhưng khi nhìn thấy cỗ quan tài kia, ánh mắt của y cũng hiện lên vẻ lo lắng.
Không chỉ có y, Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi còn phát hiện, kể cả Địch Phi Kinh ngồi trên ghế cũng rất cung kính đối với cỗ quan tài này.
Đây chỉ là một cỗ quan tài. Bọn họ không có lý do gì sợ hãi và tôn kính với một cỗ quan tài không có sinh mạng như vậy, trừ khi...
Chẳng lẽ là trong quan tài có thứ gì làm bọn họ kính sợ?
Rốt cuộc là thứ gì có thể khiến cho đám nhân vật võ lâm không sợ trời, không sợ đất này cũng phải động dung?


Quay lại  l Xem tiếp 


BigKool BigKool
Vườn Hoàng Cung - Nông Trại Online Vườn Hoàng Cung
Khu Vườn Thần Kỳ Khu Vườn Thần Kỳ
Vườn Thủy Cung Vườn Thủy Cung
goPet Online goPet Online

C-STAT