Câu chuyện của sơn thôn
Thôn trưởng lão dẫn Quách Tiểu Phong và Bạch Nguyệt Quang về nhà mình. Nhà của thôn trưởng lão rõ ràng là khấm khá hơn nhà của Vương Hâm, nói là sung túc hơn, kỳ thực cũng chỉ là một căn nhà lợp ngói một tầng, thôn trưởng lão nhiệt tình pha trà mời Quách Tiểu Phong.
- Thôn trưởng, không cần khách sáo, chúng tôi chỉ là tùy tiện đến đây hỏi một số chuyện thôi.
Quách Tiểu Phong ngại ngùng nói.
- Quách công tử mới là người không cần phải khách khí với ta, nhà ta lâu nay không có khách tới, hiếm khi được Quách công tử ghé đến chơi, đương nhiên phải pha trà ngon mời khách rồi.
Thôn trưởng lão vừa nói vừa pha trà một cách thành thục.
- Thôn trưởng, lần này chúng tôi đến đây chủ yếu là muốn tìm hiểu một chút về vụ án Trương Nhược Danh trước đây. Còn nữa, đã đến đây thì nên nói với thôn trưởng một tiếng, Vương Mãnh, anh trai của Vương Hâm vừa mới bị trúng độc chết, cho nên tôi nghi ngờ có người âm mưu gây ra những chuyện này, có điều Vương Hâm vẫn còn nhỏ, có nhiều chi tiết không thể tường thuật rõ được, cho nên tôi muốn đến hỏi thôn trưởng những người có liên quan đến vụ án đó rốt cuộc có ai? Nội tình rốt cuộc là như thế nào?
- Quách công tử quả nhiên lợi hại, biết chuyện này không chỉ có hai người họ, thật ra Vương Hâm không biết, trong thôn này cũng không có mấy người biết, tôi nghĩ Quách công tử cũng đã được nghe Vương Hâm kể cho nghe qua rồi. Thật ra hôm đó Trương Nhươc Danh bị Vương Mãnh và Nhị Cẩu nhốt trong miếu là không sai, có điều người khóa cửa miếu lại không phải là Vương Mãnh và Nhị Cẩu, nhưng sau đó hai người đó bị mắc bệnh, cho nên từ đó không ai nói ra mà thôi, cậu nghĩ mà xem, Trương Nhược Danh và bọn Vương Mãnh chơi thân với nhau từ nhỏ, trêu đùa nhau cũng phải có mức độ. Thật ra hôm đó Vương Mãnh chế giễu Trương Nhược Danh là đồ nhát gan, Trương Nhược Danh không phục, cho nên bọn họ đã cá cược nhau, chỉ cần Trương Nhược Danh một mình ở trong miếu sau thôn trong thời gian một nén hương, thì chứng tỏ rằng cậu ta không phải là kẻ nhát gan. Vương Mãnh và Nhị Cẩu bỏ đi chơi, để Trương Nhược Danh một mình trong miếu. Trương Nhược Danh cũng chẳng phải to gan lớn mật gì, sau khi hết một nén hương, chuẩn bị đi ra ngoài để nói với bọn Vương Mãnh rằng bản thân mình không sợ ma quỷ, nhưng Vương Mãnh và Nhị Cẩu sớm đã bỏ đi chơi, không còn nhớ đến việc Trương Nhược Danh đang ở trong miếu nữa. Điều này đâu phải là nguyên nhân chí mạng, chí mạng là ở chỗ, khi Trương Nhược Danh sợ hãi chuẩn bị ra ngoài, bỗng nhiên phát hiện, cửa của ngôi miếu đó bị khóa. Trương Nhược Danh lại ấu trĩ cho rằng đây là do quỷ thần đang tác quái. Lúc ấy, trong miếu phát ra những tiếng khóc thảm thiết, không những vậy, còn vọng ra tiếng của u hồn: “ Ta chết thảm lắm”, Trương Nhược Danh vốn nhát gan, bị dọa cho chết. Đêm đó nhà họ Trương đốt đèn đi tìm Trương Nhược Danh bị mất tích, bọn họ có nằm mơ cũng không nghĩ rằng Trương Nhược Danh có thể một mình đi tới ngôi miếu sau thôn. Đến nhà Vương Mãnh và Nhị Cẩu hỏi thì hai người nói rằng không biết tăm tích của Trương Nhược Danh. Bời vì hai cậu ta vẫn cho rằng Trương Nhược Danh sau khi đợi hết một nén nhang thì đã về nhà rồi, hai người nào biết chuyện Trương Nhược Danh bị dọa chết trong miếu, mãi đến ngày hôm sau, sau khi tìm khắp thôn một lượt, chỉ có mỗi cái miếu đó là chưa tìm, ai biết được Trương Nhược Danh ở trong đó chứ. Mẹ của Trương Nhược Danh cho đến bây giờ vẫn kiên quyết nói rằng Trương Nhược Danh chưa chết, chuyện này đối với bà ấy là một sự đả kích quá lớn, thật là một người đáng thương. Nhưng, khi ấy mọi người cho rằng việc này sẽ kết thúc ở đó, sơn thôn lại trở về cuộc sống yên bình, cha của một đứa trẻ khác trong thôn tên là Đỗ Bình đã đến tìm tôi, nói với tôi chuyện mà con trai của ông ấy Đỗ Bân đã làm. Khi đó Đỗ Bân đứng khép nép sau cha nó, thần sắc hoảng loạn. Đỗ Bình nói với tôi, kỳ thực hôm đó người giả vờ làm ma quỷ trong miếu chính là con trai ông ta Đỗ Bân. Thôn chúng tôi rất nhỏ, trẻ con cũng không nhiều, Đỗ Bân sinh ra vốn không được thông minh lanh lợi như những đứa trẻ khác nên không có ai muốn chơi với nó, từ đó nó sinh ra lòng hận thù, ai coi thường nó, nó nhất định sẽ trả thù người đó, trước hôm xảy ra án mạng đó, Trương Nhược Danh vì một chuyện nhỏ nhặt mà đã cãi nhau với Đỗ Bân, còn gọi cả Vương Mãnh và Nhị Cẩu tới để tròng ghẹo cậu ta. Bởi vậy, Đỗ Bân luôn muốn tìm cơ hội để báo thù Trương Nhược Danh, hôm đó, sau khi thấy Vương Mãnh và Nhị Cẩu đi, vì nghe trộm được câu chuyện của bọn Vương Mãnh nên Đỗ Bân biết được mọi chuyện, khi ấy cậu ta linh động đi khóa cửa miếu, còn giả vờ tiếng u hồn ma quỷ để dọa Trương Nhược Danh, mục đích chỉ là muốn trả thù, cho Trương Nhược Danh một bài học, nào ngờ Trương Nhược Danh vì quá sợ hãi mà bị dọa chết. Sau hôm đó, Đỗ Bân bị ám ảnh, ngày nào cũng nói là gặp ma quỷ, nửa đêm thì hét lớn, ngày càng tiều tụy. Sau đó cha của Đỗ Bân mới quyết định đến gặp ta và kể rõ mọi chuyện. Ta nhìn bộ dạng Đỗ Bân như vậy cũng thấy rất đáng thương, cho nên cũng giấu kín chuyện này, sau này cậu ta dần dần cũng trở về được cuộc sống bình thường.
Thôn trưởng nghe được tin Vương Mãnh chết thì vô cùng thất kinh, cuối cùng cũng hổi ức lại chuyện cũ thương tâm, phải mất gần một nén nhang mới kể hết nội tình của câu chuyện.
- Nếu là như vậy, tôi cảm giác người bị hại tiếp theo có khả năng sẽ là Đỗ Bân. Thôn trưởng, nhà Đỗ Bân ở đâu?
Quách Tiểu Phong vội hỏi.
- Ở thôn tây, Quách công tử cậu muố tới đó sao?
- Đúng vậy, chỉ có liên hệ với “sợi dây” đầu mối của Đỗ Bân, chúng ta mới có thể tìm ra hung thủ thực sự. Nguyệt Quang, chúng ta đi.
Quách Tiểu Phong sốt ruột nói.
- Vâng, được.
Bạch Nguyệt Quang trả lời.
- Thôn trưởng, phiền ông đi cùng chúng tôi tới nhà Đỗ Bân một chuyến, như thế sẽ tiện hơn.
Quách Tiểu Phong nói.
- Được, ta cũng muốn kể cho cậu nghe một câu chuyện khác của thôn chúng tôi.
Thôn trưởng nói. Cứ như vậy, Quách Tiểu Phong, Bạch Nguyệt Quang và thôn trưởng, ba người cùng nhau tới nhà Đỗ Bân, đi tới cổng, Đỗ Bân đang làm làm ngoài ruộng, vợ của Đỗ Bân đon đả tiếp đãi Quách Tiểu Phong và thôn trưởng.
- Để tôi đi gọi Đỗ Bân về.
Vợ cậu ta khách khí nói.
- Mau lên, mau lên nhé…
Quách Tiểu Phong nhắc nhở.
- Vâng, tôi đi ngay đây, mọi người cứ tự nhiên nhé.
Vợ của Đỗ Bân nói xong liền chạy đi ngay.
- Thôn trưởng, ông vẫn còn câu chuyện nào nữa?
Quách Tiểu Phong hỏi.
- Chuyện này xảy ra sau khi Trương Nhược Danh chết được hai ngày, cũng là ngày Trương Nhược Danh được chôn cất, hôm đó, đích xác là ngày thứ ba, mộ của Trương Nhược Danh không biết vì sao bị đào lên, thi thể cũng không cánh mà bay. Việc này đã làm kinh động cả thôn, đó cũng là nguyên nhân tại sao mẹ của Trương Nhược Danh không tin con trai mình đã chết, bà ta luôn tin rằng con trai bà ta đã đi đến một nơi khác, mai danh ẩn tính, bắt đầu một cuộc sống mới. Cũng chính là đêm đó, cha Đỗ Bân đã tới tìm ta. Câu chuyện này với người trong thôn mà nói là một sự kiêng kị, cho nên mọi người cũng không nhắc lại chuyện này nữa, bởi vì thi thể của Trương Nhược Danh đã mất tích một cách bí ẩn, nên cũng khiến người dân trong thôn suy diễn ra những điều hoang đường, vì chúng tôi không nhắc lại chuyện này nên mấy năm nay câu chuyện này đã rơi vào quên lãng. Vì chuyện của Trương Nhược Danh nên cái miếu sau thôn đó cũng bị chúng tôi phá bỏ rồi.
Thôn trưởng lão âm trầm kể.
- Nếu lần này Quách công tử có thể tìm ra chân tướng của vụ việc mười mấy năm về trước, và tìm ra cả chân tướng về “Tam đại thần khí” giết người, là một thôn trưởng như tôi sẽ rất cảm kích Quách công tử.
- Tại hạ sẽ cố gắng hết sức, chỉ có điều vụ án lần này rất phức tạp, lại không có điểm đột phá nào, đúng là rất khó phá, trước mắt chỉ có tìm Đỗ Bân, sau đó từng bước tìm ra manh mối.
Quách Tiểu Phong e ngại nói.
- Thôn trưởng, tìm tôi có việc gì vậy?
Đỗ Bân đã về. Đỗ Bân có tướng mạo cao to, cơ thể cường tráng, nếu chỉ nhìn vẻ ngoài thì không ai nghĩ cậu ta trí tuệ kém.
- Vị này là…
Đỗ Bân nhìn thôn trưởng, hỏi thăm thân phận của Quách Tiểu Phong.
- À, cậu ấy là Quách bổ đầu từ Kinh thành đến, đang điều tra về vụ án “Tam đại thần khí”.
Thôn trưởng giải thích.
- Đỗ huynh, xin chào.
- Ồ, vậy có can hệ gì đến tôi?
- Đỗ huynh chắc không biết, theo điều tra của ta, vụ án này có thể có liên quan đến vụ án Trương Nhược Danh ngày trước, cho nên chúng tôi đến đây để bảo vệ cậu trước khi hung thủ tìm thấy và hạ thủ với cậu.
Quách Tiểu Phong giải thích.
- Cái gì, vụ án đó là người làm, không phải do quỷ thần sao?
Đỗ Bân kinh ngạc hỏi.
Bảo vệ Đỗ Bân
Từ câu chuyện mà thôn trưởng lão kể, Quách Tiểu Phong xác định Đỗ Bân là nhân vật then chốt của vụ án này. Quách Tiểu Phong suy đoán hung thủ rất có thể sẽ ra tay với Đỗ Bân, Quách Tiểu Phong và thôn trưởng đã lập tức đi tới nhà của Đỗ Bân, sau khi thấy Đỗ Bân vẫn bình an vô sự, Quách Tiểu Phong mới thở phào nhẹ nhõm. Đã là vụ án “Tam đại thần khí” giết người, như vậy búa Lưu Tinh có khả năng sẽ xảy ra chuyện vào tối nay hoặc muộn nhất là tối mai hung thủ sẽ động thủ, đến lúc đó Quách Tiểu Phong xem xem “Thần khí” đã giết người như thế nào, chỉ cần bảo vệ được Đỗ Bân, hung thủ sẽ không có cơ hội hạ thủ, nhưng thật sự có thể đơn giản như vậy không ?
Quách Tiểu Phong dặn dò Đỗ Bân tuyệt đối không được đi đâu quá xa, đặc biệt là hôm nay và ngày mai, nhất định phải cẩn thận.
Quách Tiểu Phong và Bạch Nguyệt Quang đã cả ngày nay không ăn gì, đương nhiên rất đói bụng.
- Quách công tử, cậu ngồi đây, tôi đi kiếm chút đồ ăn cho hai người.
Đỗ Bân vốn mang bản tính của người ở trong núi nên rất rộng rãi, hiếu khách, không thể để khách đói bụng được.
- Không cần đâu, cậu cứ ngồi đây đi, tôi bảo Nguyệt Quang ra ngoài mua chút gì đó là được.
Quách Tiểu Phong khách khí nói.
- Thế sao được, ở chỗ chúng tôi không có quán cơm, người dân ở đây đều là làm ruộng, cơ bản chẳng có hàng quán gì, cho nên ở đây nhà nào làm nhà đó ăn, có tiền cũng chẳng mua được đồ ăn ngon.
Đỗ Bân nói.
- Nếu đã như vậy, Đỗ huynh đệ, không cần thịt cá gì đâu, chỉ cần làm chút rau rừng là được rồi.
Quách Tiểu Phong ngại ngùng nói.
- Xuân Hoa, nàng nghe thấy chưa, mau đi làm cơm đi, Quách công tử là vì ta mới đến đây, mau đi chuẩn bị đồ ăn đi, giết gà, chúng ta phải tiếp đãi Quách công tử cho chu đáo.
Đỗ Bân hiếu khách nói.
- Không cần đâu, Đỗ huynh đệ đừng khách khí như thế, rau rừng là được rồi, ta và Nguyệt Quang đói sắp chết rồi, đợi cậu làm gà xong thì ta và thê tử đã chết vì đói rồi, haha…
Quách Tiểu Phong vui vè nói.
- Công tử đã nói vậy, Xuân Hoa, mau đi làm cơm đi, hôm nay ta phải cùng Quách bổ đầu uống cạn hai bình rượu mới được.
Đỗ Bân cũng vui vè nói.
- Không không, tôi không thể say, uống say thì sao có thể bảo vệ cậu đây, không thể uống rượu.
Quách Tiểu Phong ra sức khuyên Đỗ Bân.
- Được, Xuân Hoa, mau đi làm cơm đi, còn đứng ngẩn ra đó làm gì.
- Đỗ Bân đập bàn nói.
- Vâng, xin Quách bổ đẩu và Quách đại tẩu đợi một lúc, tôi đi làm cơm ngay đây.
Xuân Hoa nói.
- Đợi đã, Đỗ đại tẩu , tôi giúp tẩu một tay.
Bạch Nguyệt Quang đứng dậy, khách sáo nói.
- Nào dám làm phiền Quách đại tẩu.
Xuân Hoa vui vẻ nói.
Sau khi Bạch Nguyệt Quang và Xuân Hoa đi, Đỗ Bân và Quách Tiểu Phong nói chuyện đông chuyện tây.
- Đỗ huynh đệ, tối nay tôi tính ở lại nhà cậu.
- Ồ, vậy tốt quá, song Quách bổ đầu này sao cậu biết vụ án này không phải do “Tam đại thần khí” làm, mà là có người cố ý mưu sát?
Đỗ Bân hiếu kỳ hỏi.
- Cậu biết Vương Mãnh không?
Quách Tiểu Phong hỏi Đỗ Bân.
- Vương Mãnh, chẳng phải đã trở nên khờ khạo sao, cậu ấy và Trương Nhược Danh trước đây vốn là bạn thân, năm đó tôi đã lén lút dọa chết Trương Nhược Danh, đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy rất có lỗi với cậu ấy. Nhưng việc này có can hệ gì tới Vương Mãnh ?
Đỗ Bân tiếp tục truy hỏi.
- Đỗ huynh đệ, chắc cậu cũng đã biết về cái chết của Nhị Cẩu, thật không dám giấu, thực ra vừa mới lúc trưa, tôi cũng đã ở nhà Vương Hâm và chứng kiến Vương Mãnh bị người ta hạ độc thủ, cho nên tôi mới đoán định rằng việc này tuyệt đối không thể đơn giản là “Tam đại thần khí” giết người, thôn trưởng cũng đã kể cho tôi sự việc liên quan tới cậu trong vụ án này, cho nên tôi mới lập tức đến đây để bảo vệ cậu.
Quách Tiểu Phong kể rõ sự tình cho Đỗ Bân nghe.
- Phải rồi Đỗ Bân, tôi muốn hỏi cậu một chuyện, thôn các cậu có phải là có hoạt động gì, tất cả mọi người đều phải tập trung không?
- Nếu là trước đây, cứ mỗi khi đến ngày 15 mọi người đều đi tới miếu Ngũ Hiển sau núi cầu khấn sự che chở của đại đến Ngũ Hiển, nhưng từ sau khi cái miếu đó bị phá bỏ, sau núi liên tiếp xảy ra những chuyện quái lạ, cho nên mọi người không dám đi qua đó, bây giờ thì căn bản không còn ai đến đó nữa.
Đỗ Bân nhớ lại nói.
- Nếu là như vậy, vậy vào buổi trưa liệu có thể có người qua đường đặt “Tam đại thần khí” ở cổng thôn không?
Quách Tiểu Phong nhớ ra hôm nay là ngày 15.
- Bình thường thì chắc không có, nhưng có mấy người lên núi đốn củi, ví dụ như Vương Hâm chẳng hạn có thể đi qua đó.
Đỗ Bân khá hiểu việc trong thôn này.
- Nếu đúng là như vậy, vào buổi trưa, cũng chính là sau khi tôi và Nguyệt Quang đi, người in vết máu lên “Thần khí” chắc phải là người trong thôn, nhưng, người trong thôn nào có ai lại to gan như vậy, theo như tôi quan sát, cổng thôn tuy không lớn, nhưng nếu một người ở cổng thôn vào buổi trưa, nếu có người đi đến, thì tuyệt đối không thể ẩn nấp mà không bị phát hiện, hơn nữa, vào lúc đó, người trong thôn đi qua đó rất ít, nhưng nếu nhỡ có người đi qua, như vậy kế hoạch của kẻ đó chẳng phải bị tan tành mây khói sao, vậy nên không thể là người trong thôn làm, chỉ có thể là…
- Đến đây, canh rau rừng thơm ngon đây.
Đỗ đại tẩu đang bưng một nồi canh rau rừng, Quách Tiểu Phong cũng đang đói sôi bụng, Bạch Nguyệt Quang đang bê một nồi cháo, mùi thơm lan tỏa khắp nhà. Quách Tiểu Phong bị nồi canh rau rừng và nồi cháo làm cho hấp dẫn.
- Quách bổ đầu, mau đến ăn đi, đừng khách sáo.
Đỗ Bân vội nói.
- Vậy tôi cũng không khách sáo nữa, mời.
Nói xong Quách Tiểu Phong ăn như sói nhai hổ nuốt.
- Chàng ăn chậm một chút, không ai cướp của chàng đâu, nhìn chàng ăn kia, khó coi quá.
Bạch Nguyệt Quang nhắc nhở Quách Tiểu Phong.
- Sợ gì chứ, Đỗ đại ca và Đỗ đại tẩu đều rất thoải mái mà, sợ gì , Nguyệt Quang, nàng mau ngồi xuống ăn đi.
- Chàng thật không có lương tâm, bây giờ mới nhớ đến ta, bản cô nương đã ăn trước rồi.
Bạch Nguyệt Quang cười nói.
- Đỗ đại ca huynh xem xem, rốt cuộc là ai không có lương tâm.
Quách Tiểu Phong chỉ tay vào Bạch Nguyệt Quang nói.
- Haha…Quách lão đệ, cậu đừng tức giận, đây là quyền lợi của phụ nữ bọn họ mà
Đỗ Bân trêu đùa.
- Cậu mau ăn đi…
Đỗ đại tẩu nói chen vào.
- Đủ rồi đủ rồi, ăn nhiều sẽ khiến đầu óc không linh hoạt.
Đối với Quách Tiểu Phong mà nói, canh rau rừng này thật sự là thứ ngon nhất từ trước tới giờ hắn được ăn.
- Chàng xem chàng đi, còn nói là ăn nhiều đầu óc sẽ không được linh hoạt gì gì chứ, chàng là heo, ăn hết cả phần của đại ca đại tẩu rồi còn đâu.
Bạch Nguyệt Quang ngại ngùng nói.
- Sợ gì, đại ca đại thúc hiếu khách mà, nếu ta biến thành heo, vậy nàng chẳng phải là vợ của heo sao.
Quách Tiểu Phong ăn rất no.
- Chàng, chàng thật là đồ xấu xa.
Bạch Nguyệt Quang tức giận nói.
- Ôi, đệ muội, ăn hết thì ăn hết chứ sao, Xuân Hoa, nàng lại đi nấu tiếp một nồi nữa đi.
- Phải đấy, chỉ là một nồi canh thôi mà, nàng cũng nghe đại ca nói rồi đấy, mọi người không vội, nàng vội gì chứ.
Quách Tiểu Phong thích nhất là được nhìn thấy bộ dạng tức giận của Bạch Nguyệt Quang.
- Đại tẩu, tẩu nhìn xem hai người họ.
Bạch Nguyệt Quang càng tức giận thì trông càng đáng yêu.
- Được rồi, tôi lại nấu một nồi nữa là được chứ gì, hiếm khi mọi người được vui vè như hôm nay.
Đỗ đại tẩu hào phóng nói.
- Đại tẩu, ta lại giúp tẩu, không cần phải để ý tới anh ta, đáng ghét chết được.
Bạch Nguyệt Quang tức giận nói.
- Được, muội đi giúp ta, nam nhân bọn họ cũng có chuyện riêng để nói đấy.
Nói xong hai người liền đi ra ngay.
Chú thích :
“Tẩm trư lung” : là một loại hình phạt cổ xưa, cho phạm nhân vào lồng nhốt lợn rồi treo lên trên cao. Sau đó dìm xuống sông, nếu tội nhẹ thì đầu vẫn được để trên mặt nước, nếu tội nặng thì dìm đến chết thì thôi. Trong một bộ phim mới của Trung Quốc “Chiếc giày thêu hoa” , nhân vật chính do diễn viên Lâm Tâm Như thủ vai cũng đã phải chịu hình phạt này, chi tiết thế nào mời các bạn xem phim nhé……
Mục tiêu của hung thủ
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mãi cho đến khi trời tối, cuối cùng là đến đêm khuya. Xem ra tối nay hung thủ không có ý định động thủ, Quách Tiểu Phong mệt mỏi suy nghĩ. Bốn bề yên tĩnh không một tiếng động, ngay đến tiếng chó sủa cũng không có, cả sơn thôn chìm vào màn đêm yên tịnh, thời gian như ngừng trôi. Tuy không hề muốn, nhưng sự mệt mỏi khiến Quách Tiểu Phong chìm vào giấc ngủ, hai mắt khẽ nhắm, đầu từ từ hạ xuống, sau đó lại ý thức được điều gì đó, nếu lúc này hung thủ đến, thì nó quá dễ để giết Đỗ Bân, Quách Tiểu Phong nghĩ vậy, cho nên hắn lay đầu cố không cho bản thân được ngủ, cứ như vậy cho tới khi hừng đông, Quách Tiểu Phong xác định hung thủ hôm nay sẽ không đến, mới đặt mình xuống ngủ một giấc. khi mặt trời mọc, Quách Tiểu Phong giật mình thức giấc.
- Đỗ Bân, Đỗ Bân không sao chứ?
Quách Tiểu Phong la lớn.
- Chàng xem chàng, thành ra thế nào rồi, chàng ngủ tiếp đi, nếu chàng cứ như vậy mà ra ngoài, không chừng có thể bị người ta tưởng là gấu rồi mang đi đấy. Yên tâm đi. Đỗ đại ca không sao.
Bạch Nguyệt Quang trông thấy bộ dạng của Quách Tiểu Phong xót xa nói. Mới có hai ngày mà Quách Tiểu Phong gầy đi trông thấy, sắc mặt cũng không được tốt lắm. Cho nên Bạch Nguyệt Quang mới mang bữa sáng đến cho Tiểu Phong.
- Không được, không được ngủ nữa, hung thủ đêm qua không động thủ, vậy nhất định sáng nay nó sẽ ra tay, hung thủ này lòng dạ như sói, nếu không chú ý, ta nghĩ nó sẽ động thủ ngay, đi, mau đi xem Đỗ đại ca có sao không.
Nói xong Quách Tiểu Phong vội lao ra khỏi giường rồi chạy đi ngay.
- Này, bữa sáng…
Bạch Nguyệt Quang vời lại.
- Nàng cứ mang tới nhà khách đi.
- Quách huynh đệ, sao dậy sớm vậy.
Đỗ Bân nhìn thấy Quách Tiểu Phong thì vui vẻ chào hỏi.
- Đỗ đại ca, hai ngày này chúng ta phải đặc biệt chú ý cẩn thận, trước khi ăn đồ gì cũng phải dùng kim bạc thử trước, tránh việc hung thủ hạ độc thủ.
- Được, không hổ là bổ đầu, có thể nghĩ tới những việc mà người khác không nghĩ tới.
- Đỗ đại ca, hôm nay huynh đừng ra đồng nhé, hung thủ sẽ dễ có cơ hội ra tay với huynh đó, ta cũng khó bảo vệ được huynh.
Quách Tiểu Phong vừa nói vừa ăn đồ ăn sáng mà Nguyệt Quang mang đến.
- Được, ta nghe cậu, có điều trong hai ngày này, nếu ngày nào cậu chưa bắt được hung thủ thì ngày đó tôi chưa được ra đồng sao.
- Chỉ hai ngày này thôi.
Quách Tiểu Phong cười khổ nói. Nếu hai ngày tới không bắt được hung thủ, bản thân sẽ bị “Tẩm trư lung”, đến khi đó cứ cho là huynh có không đi làm đồng, hung thủ có thể đến nhà giết huynh, mạng sống không giữ nổi thì còn nghĩ gì đến làm đồng áng nữa. Sáng nay hung thủ chưa có bất kì động tĩnh gì, Quách Tiểu Phong bắt đầu hoài nghi mục tiêu của hung thủ rốt cuộc có phải là Đỗ Bân hay không? Không sai, người có liên quan đến vụ án đó, trừ Nhị Cẩu và Vương Mãnh thì chỉ còn có Đỗ Bân mà thôi, cứ đợi đến buổi chiều, nếu hung thủ vẫn chưa động thủ, chắc phải suy tính lại. Quách Tiểu Phong thầm nghĩ. Sau khi ăn xong cơm trưa, Quách Tiểu Phong lại bắt đầu đưa ra một sự suy đoán khác, nếu hung thủ không phải là người trong thôn, vậy chỉ có ba khả năng. Thứ nhất, hung thủ không phải là người của thôn này, mà là người từ nơi khác đến, mà người ngoại lai thì chỉ có người của Quách phủ bọn họ, theo Quách Tiểu Phong được biết, người trong nhà hắn từ trước tới giờ đều ở Kinh thành, chưa ai bỏ đi đâu cả, vậy chỉ có khả năng thứ hai, hung thủ thật đúng là không phải người, lẽ nào lại đúng là do quỷ thần làm, thứ ba, suy đoán của bản thân đã sai, hung thủ đúng là người trong thôn này, có lẽ nó có cách nào đó khiến người khác không đi qua cổng thôn ra, chẳng hạn như nó đã thương lượng vào thời gian đó không được ra ngoài đốn củi.
- Đỗ đại ca, xin hỏi một chút, thôn các huynh có những ai thường đi đốn củi?
Quách Tiểu Phong dường như nhớ ra điều gì, tiếp tục hỏi Đỗ Bân.
- Nếu nói đi đốn củi thì cả thôn chúng tôi, nhưng người mà mưu sinh bằng việc đốn củi, tức đã là tiều phu, thì có Vương Hâm, Lý Minh, Lưu Thiêm, còn cả Nhị Cẩu nữa.
Đỗ Bân không biết tại sao Quách Tiểu Phong lại hỏi vậy.
Vương Hâm thì hôm đó đi cùng mình, Nhị Cẩu thì đã chết rồi, cho nên chỉ còn Lý Minh và Lưu Thiêm là đáng nói, có khả năng một trong hai người đó là hung thủ. Quách Tiểu Phong ngầm dự liệu.
- Đỗ đại ca, ta lại hỏi một chút, Lý Minh và Lưu Thiêm có phải là thường cùng nhau lên núi đốn củi không?
- Phải, nhà bọn họ gần nhau mà, cho nên cũng thường cùng nhau lên núi đốn củi. Đúng rồi, tôi nhớ hôm đó, là trước hôm cậu tới thôn này mấy ngày, Lý Minh vì việc đốn củi mà cãi nhau với Nhị Cẩu.
“Hóa ra là vậy, nhưng tại sao, tại sao kẻ đó phải giết hại Vương Mãnh, chỉ vì một chút củi đốt sao”. Quách Tiểu Phong tập trung suy nghĩ, không lâu sau, Quách Tiểu Phong vội bật dậy, thì ra là như vậy.
- Nguyệt Quang, chúng ta mau đi thôi, ta nghĩ ta đã biết hung thủ là ai rồi.
- Hung thủ là ai?
Bạch Nguyệt Quang hỏi.
- Bây giờ chưa tiện giải thích, Đỗ đại ca, cảm ơn món canh rau rừng của huynh, huynh có thể ra đồng được rồi, không sao đâu.
Dứt lời, Quách Tiểu Phong chạy ra ngoài cửa, một lúc sau lại chạy lại:
- Đúng rồi, Đỗ đại ca, nhà của Lý Minh ở đâu? Đi hướng nào vậy?
- Cứ đi theo con đường phía trước là tới, cuối con đường là nhà của Lý Minh.
Đỗ Bân chỉ tay ra con đường trước mặt nói với Quách Tiểu Phong.
- Đa tạ Đỗ đại ca. Nguyệt Quang, chúng ta đi.
Hai người vội đi theo con đường mà Đỗ Bân đã chỉ dẫn.
- Nguyệt Quang, ta nghĩ Lý Minh chính là hung thủ.
Quách Tiểu Phong nói.
- Nhưng tại sao hắn ta lại phải giết Nhị Cẩu?
Bạch Nguyệt Quang nghi ngờ hỏi.
- Còn nhớ những gì mà Đỗ đại ca đã nói chứ? Trước khi Nhị Cẩu chết, Lý Minh và cậu ta đã nảy sinh mâu thuẫn, cho nên Lý Minh ghi hận trong lòng và đã giết Nhị Cẩu.
- Nếu đúng là như vậy, cứ cho là lý do đó là hợp lý, nhưng tại sao hắn phải giết Vương Mãnh đại ca?
Bạch Nguyệt Quang bắt đầu truy vấn.
- Lúc đầu ta cũng không rõ, nhưng chúng ta đã bỏ qua một chi tiết nhỏ, đó là nồi canh rau rừng mà Vương Hâm nấu vốn là để cho chúng ta ăn, mà không phải cho Vương Mãnh. Theo ta suy đoán Lý Minh có lẽ đã tận dùng thời cơ để lén lút tới cổng thôn xem xét động tĩnh, nhưng hắn lại vô tình gặp chúng ta đang đi điều tra về “Tam đại thần khí”, cho nên mới có động cơ giết chúng ta, ngay từ đầu, người mà hắn muốn giết không phải là Vương Mãnh, mà là chúng ta, bởi vì hắn sợ chúng ta sẽ vạch trần được sự thật, nên muốn giết người diệt khẩu, đáng tiếc Vương Mãnh lại ăn món canh đó trước. Lý Minh là tương kế tựu kế, lợi dụng truyền thuyết về “Tam đại thần khí” giết người để làm lệch hướng suy đoán của chúng ta
Quách Tiểu Phong đắc ý nói.
- “Tam đại thần khí” giết người không phải là từ khi Nhị Cẩu chết mới bắt đầu sao? Tại sao chàng nói Lý Minh là sau khi Vương Mãnh chết mới tạo ra vụ án “Tam đại thần khí” giết người?
Bạch Nguyệt Quang tò mò hỏi.
- Cái này, đi hỏi Lý Minh sẽ rõ.
Xem ra Quách Tiểu Phong đã nhận định Lý Minh là hung thủ.
Lúc này, ở quán trọ, Hoàng Tam đã mất tích. Hoàng Tam trước đây cũng đã giới thiệu rồi, cậu ta là phu xe của Quách phủ. Lần cuối cùng mọi người gặp cậu ta, cậu ta không được bình thường cho lắm, mọi người còn nói cậu ta bị điên rồ, vậy là một thân một mình đi lên núi, mọi người đi tìm đã nửa ngày mà vẫn không thấy tăm hơi của Hoàng Tam đâu, tình hình gấp gáp, một gia nhân khác đã chạy đi tìm Quách Tiểu Phong, khi tìm được Quách Tiểu Phong thì trời cũng chạng vạng tối rồi.
Lý Minh quỳ dưới đất, gào khóc rằng mình bị oan.
- Công tử, không hay rồi, Hoàng Tam đã mất tích.
Người gia nhân đó lo lắng nói.
- Cái gì, sao có thể chứ? Lẽ nào ta lại suy đoán sai, lẽ nào lại đúng là “Thần khí” giết người? Lý Minh, xin lỗi, tôi đã vu oan cho cậu, mau đứng dậy đi.
Quách Tiểu Phong vội đi lại đỡ Lý Minh, sau đó quỳ dưới đất than trách bản thân:
- Quách công tử, ngươi đang làm cái gì vậy?
Lý Minh thấy vậy cũng vội vàng kéo Quách Tiểu Phong đứng dậy.
- Lý Minh, hôm nay nếu cậu không tha thứ cho tôi, tôi sẽ không đứng dậy.
- Đừng đừng đừng, tôi đâu có trách công tử, mau đứng dậy, mau đứng dậy đi.
- Nếu đã như vậy, Lý huynh, tại hạ xin cáo từ, tôi còn phải đi tìm Hoàng Tam nữa.
Nói xong, Quách Tiểu Phong vội vàng dời khỏi nhà Lý Minh.
Chú thích:
“Tương kế tựu kế” (将计就计) : dùng mưu của địch để làm cho kế hoạch của mình được thành công.