Gần trưa, khách đến mừng dần đông lên, từng đợt từng đợt bắt đầu ngồi kín các bàn trong sảnh. Toàn lão gia kia là một vị tuổi ngoài bốn mươi, tư thế khoan thai, khuôn mặt mập mạp có phúc tướng, lúc đôi mắt ti hí ấy không lóe lên thì người bình thường chẳng nhìn ra chút hung ý nào cả. Phải nói khách mời của lão đều là anh tài hai mặt nam bắc Đại Giang. Đầu tiên phải kể đến người trên giang hồ, có Khoát Lạc đại sư trụ trì Đạt Ma đường Thiếu Lâm tự, Khâu chân nhân phái Nga Mi, Cảnh Ngọc Quang đệ tử phái Hoa Sơn, cùng với Chu lão ngũ bá chủ một cõi Tầm Dương, không phải đều là các nhân vật có máu mặt a? Một lúc sau, Hồng, Bạch hai vị trưởng lão Cái bang và Ngô Hạ tuần sát sứ của Thần Long môn cũng tới. Vị Toàn lão gia này quả thật thủ đoạn không vừa, lão ngồi ghế thủ tọa lập tức danh nhân tề tựu, ngay cả Bố chánh ti, Án tra ti của Giang Tây cũng cử người tham dự, ấy là chưa kể về phía thương nhân nữa. Mỗi khi có khách đến, một lão già đứng ở cổng sẽ hô to tên họ và danh hiệu của vị đó, do móm mém rụng răng nên mỗi lần hô lão đều phát ra tiếng "xì", nãy giờ không biết lão đã "xì" mấy chục lần rồi.
Bên trong đại sảnh đều là những người quyền quý cao sang. Không chỉ có họ, ở sân trước, những hán tử bình thường trên giang hồ dùng đao kiếm ăn, bán nghệ bảo tiêu cũng đến chẳng ít. Việc tiếp đón nhóm khách này có phần kém hơn, cũng may bọn họ không đến để ăn tiệc mà chủ yếu để xem nhiệt náo - hiếm khi được uống rượu cùng những đại nhân vật trên giang hồ vốn lúc bình thường chỉ nghe tên khó gặp, đúng là cơ hội hiếm hoi để mở rộng tầm mắt, cho nên những ai có thể tham dự được đều đến. Người ở đại sảnh thì thong dong vái chào nhau, kẻ ngoài sân lại ồn ào, đem chuyện của mỗi nhân vật trong kia ra xôn xao bàn tán.
Trong đám khách mừng có một thiếu niên và một tiểu cô nương đã ghé nhà họ Tưởng từ hôm qua. Thiến niên đó chính là Trương Hiểu Kí, hắn đến là do đã ước hẹn gặp Bán Nhi hôm nay tại trang viện nhà họ Tưởng. Tuy chẳng biết thế nào mà nơi đây đã bị người ta thuê tổ chức lễ cưới, nhưng hắn không thể bội ước, trong lòng lo lắng nhiều người thế này làm sao Bán Nhi tìm được mình.
Tiểu cô nương kia vốn không muốn đi, nhưng biết Trương Hiểu Kí chắc chắn sẽ đến nên nàng đành phải theo. Trương Hiểu Kí cũng không rõ câu chuyện hôm qua của tiểu nha đầu tinh linh cổ quái này là thật hay giả, nhưng thấy nàng khả ái như vậy, trong lòng hắn đã có chủ ý sẽ đến gặp ông nội nàng, nếu nàng nói dối thì đành cười trừ bỏ qua, còn nếu lời nàng là thật, hắn sẽ giúp nàng thuyết phục ông. Trương Hiểu Kí thầm nghĩ: xem tuổi của tiểu cô nương không lớn mà khinh công thân pháp đã có thành tựu, chắc là xuất thân từ võ lâm thế gia, mấy lời phải nói giúp nàng chỉ e cũng không phải dễ dàng gì.
Dạng tạp khách như hắn và nàng vốn không gây sự chú ý cho người khác, hắn cũng mua qua loa một món quà mừng rồi bước vào cổng, được xếp vào một chiếc bàn ít gây chú ý nhất trong sân. Ở đây có hơn trăm khách đang ngồi, không ít người thầm thì bàn tán rằng vị Đại Mã Kim Đao Toàn lão gia này ra tay quả nhiên rộng rãi, hơn nữa mỗi lần vung tay đều là chuyện động trời khiến người ta tò mò. Hán tử giang hồ tuy thô lỗ, nhưng tâm tình khi nghe tin cũng không khác người bình thường, luôn cả những nhân vật danh môn chính phái, cao nhân đắc đạo, miệng dù chê bai mà trong lòng mỗi khi nghe chuyện do Đại Mã Kim Đao làm, không khỏi đều ngấm ngầm tán thưởng "ta cũng nghĩ thế"*, cho nên nếu Toàn lão gia đãi khách thì mọi người đều thích đến. Trương Hiểu Kí vốn chẳng rõ đầu đuôi gì, cười nói với tiểu cô nương kia: "Ở đây rốt cuộc là người nào mở tiệc? Thật quá phô trương! Đúng rồi, tiểu muội muội tên gì nhỉ? Đến giờ ta còn quên chưa hỏi."
Tiểu cô nương đó nghe thấy câu đầu tiên thì cong cong môi chế giễu, nhưng khi nghe hắn hỏi tên mình lại vui vẻ trả lời: "Ta là Cổ Song Hoàn, nhớ kĩ đấy nhé! Thêm tám tháng một ngày nữa là tròn mười sáu tuổi." Rồi nàng cười hi hi hỏi lại hắn: "Thì ra ngươi không biết ai đang đãi khách. Vậy ngươi tới đây làm gì? Ngươi có biết trên giang hồ lưu truyền một câu chuyện cười: Nếu Chưởng môn phái Võ Đang Ứ Mộc chân nhân công khai truyền dạy Võ Đang tuyệt học Chân Vũ kiếm, ngươi đoán xem sẽ có bao nhiêu người học?"
Trương Hiểu Kí sững sờ, đó có thể xem là tuyệt học nức tiếng đã lâu; lại nghe tiểu cô nương cười nói: "Tối đa không quá mười bảy người, trong đó một nửa là những tên ngốc, những kẻ chịu phí cả nửa kiếp sống để luyện thứ kiếm pháp ngớ ngẩn đó trên đời khẳng định không nhiều đâu. Câu hỏi thứ hai: Nếu Thiếu Lâm trưởng lão Dịch Thanh truyền thụ Dịch Cân kinh thì mấy người sẽ đến?"
Nàng tự hỏi tự đáp luôn: "Tám người, một nửa là những tên thái giám, chỉ có bọn chúng mới rảnh rỗi đi luyện thôi. Nghe nói sau khi luyện qua Dịch Cân kinh của Thiếu Lâm thì trăm thứ ham muốn đều không còn, vậy thì ai mà muốn luyện chứ? Câu hỏi thứ ba như sau: Nếu Toàn Bang Đức phát Anh Hùng thiếp thì sẽ lôi kéo được bao nhiêu người đến xem lão diễn trò?"
"Đáp án là... một nửa võ lâm. Chỉ cần người có chân thì khi nghe được tin sẽ đến, người không có chân cũng sẽ dỏng tai lên mà nghe, đó chính là giang hồ hiện nay."
Nàng nói xong không nhịn được bật cười. Quả thật, giang hồ hiện tại từ khi Ngũ phái Tam minh chia quyền mà trị cũng trở nên thái bình hơn, tuy vẫn còn cảnh máu chảy đầu rơi nhưng chẳng qua chỉ trong qui mô nhỏ, không làm lung lay nổi gốc rễ chế độ của Ngũ phái Tam minh. Cõi giang hồ thật sự chưa có thời nào thái bình như thế. Dân gian có câu "Ninh vì thái bình khuyển, vật tố loạn li nhân" (Thà làm chó thời bình còn hơn làm người thời loạn), có thể thấy thời thái bình đa phần người ta sống như con vật, chỉ lúc loạn li mới thấy nhiều người**. Trong chốn giang hồ trăm loài cẩu tạp tung hoành này, nhờ vào tài quấy rối của Toàn Bang Đức mới có thể khôi phục chút sinh khí, lão sủa trước, rồi bọn người kia mù quáng sủa theo.
Thiếu niên Trương Hiểu Kí chỉ lơ đãng cười cười, lòng thầm nghĩ: thời thế này không có cái gọi là sự say mê võ thuật thật sự, ngay cả tại sư môn hắn cũng vậy thôi, võ nghiệp bất quá chỉ là viên gạch lót đường cho danh lợi. Trong số các sư huynh sư đệ của hắn, chân chính dốc hết lòng cho võ thuật có mấy người? Một số ít người dụng tâm bất quá cũng chỉ là tính dựa vào đó để xuất thế. Như ở Ngũ phái - gồm Chung Nam, Hoa Sơn, Nga Mi, Thiếu Lâm, Võ Đang, cùng Cái bang và những nhân sĩ tự do trên giang hồ hợp thành tam minh là Đồng Tâm minh, Nghĩa Lợi minh và Thái Bình minh, thảy đều tranh giành chức này tước nọ mà thôi, một khi đã chính thức ngồi được vào vị trí đó rồi, còn có mấy người tiếp tục theo đuổi luyện tập công phu?
Vừa lúc ấy, Trương Hiểu Kí nghe thấy một người ăn mặc theo lối lục lâm ngồi ở bàn bên cạnh hỏi: "Toàn lão gia lần này không biết định bày trò phá ai đây?"
Kẻ ngồi bên cạnh y trả lời: "Lão lần này hình như không phải kiếm chuyện phá thiên hạ đâu, nghe nói là đang lo đám cưới cho sư điệt."
Tên vừa hỏi cười: "Biết thế nào được, vị Toàn lão gia tử này cũng có thể chẳng quản gì đến thân sơ. Những năm gần đây, bọn ngụy quân tử không phải là hiếm, trong khi ấy hầu hết những người có chức vị đều thuộc dạng tuổi cao đức lớn không muốn đa sự, may còn có Toàn lão gia tử vạch mặt bọn đó cũng sướng." Trong lời nói ẩn chứa vẻ vui thích trước tai họa của người khác.
Tên còn lại hờ hững đáp: "Lão ta bất quá cũng vì ngày trước tranh giành hơn thua ở Chung Nam phái không được, cuối cùng mới phải bỏ ra ngoài to mồm thôi. Coi lại xem lão có dám vạch mặt những đại nhân vật chân chính không?"
Nghe thấy hai chữ "Chung Nam", vẻ mặt Trương Hiểu Kí có chút biến đổi. Chỉ nghe Cổ Song Hoàn hỏi bên tai hắn: "Nói cả nửa ngày rồi mà ta vẫn chưa biết tên ngươi. Đại ca ca, huynh tên là gì?"
Trương Hiểu Kí cười nhẹ, thầm nghĩ: tên họ ta cũng không biết mà ngày hôm qua còn đòi trốn đi với ta! Nhưng hắn không phải là người vô ý vô tứ, chỉ mỉm cười đáp: "Đến giờ mới nghĩ đến chuyện hỏi sao? Ta tên là Trương Hiểu Kí, Hiểu Kí là con ngựa buổi sớm (Hiểu là buổi sáng sớm, Kí là con ngựa)".
Tiểu cô nương cười hi hi: "Được rồi", đang định nói tiếp hai từ "tên họ...", nàng bỗng như phát hiện ra có cái gì đó không đúng, lầm bầm đọc đi đọc lại ba chữ "Trương Hiểu Kí", liền đó lắp bắp như nhìn thấy ma: "Ngươi... thật... sự... tên... là... Trương... Hiểu... Kí... sao?"
Thiếu niên cười xác nhận: "Đúng vậy."
Tiểu cô nương đưa tay vỗ đầu một cái kêu: "Trời!"
--------------------------------
Chú giải:
"Vu ngã tâm hữu thích thích yên" - đây là một câu nói của Phu Tử trích trong cuốn Mạnh Tử - Lương Huệ Vương thượng.
Cả đoạn này đại ý là vào lúc thái bình con người chỉ như loài động vật, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, nhưng vào lúc chiến tranh con người có muốn thế cũng không được, phải gồng mình mà sống, mới ra dáng con người hơn.
Trương Hiểu Kí còn đang muốn hỏi, đã thấy tiểu cô nương lầm bầm trong miệng: "Nguyên lai ngươi không già, thì ra là như thế..." Thanh âm nàng rất nhỏ, Trương Hiểu Kí không nghe được gì, chỉ thấy nàng ta hai má ửng hồng, dùng ánh mắt chẳng biết phải tả thế nào liếc hắn một cái, má càng hồng hơn. Tiểu cô nương mạnh dạn tinh nghịch như nàng chẳng hiểu sao lại có dáng vẻ xấu hổ quá đỗi như thế, rồi bỗng nhiên nhảy đựng lên trách cứ: "Sao ngươi không nói sớm? Ngươi thật là đồ... bại hoại."
Trương Hiểu Kí còn đang líu lưỡi há mồm thì tiểu cô nương đã lộn một vòng trên không. Bọn hắn đang ngồi gần sát bờ tường, chiêu lộn nhào này của nàng gọi là Diêu Nhi dược (kiểu nhảy diều hâu), một vòng đã vượt tường ra ngoài viện. Trương Hiểu Kí đành phải đứng dậy, miệng kêu nho nhỏ: "Song Hoàn, Song Hoàn...", chẳng hiểu tiểu nha đầu nghịch ngợm này biến đi đằng nào rồi. Không thấy nàng đáp lời, hắn không yên tâm, còn đang muốn đuổi theo thì ngoài cổng bỗng có người hô to: "Trần Du Tử, chưởng môn phái Chung Nam!"
Trương Hiểu Kí sững sờ, lầm bầm trong miệng: "Sư phụ!"
Trong võ lâm hiện nay, Chung Nam phái có thể xem là một phái lớn tề danh cùng Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi và Hoa Sơn. Năm phái này được xưng tụng là thiên hạ ngũ phái, liên kết lại thành Đại Đồng minh, nền tảng của Tam minh đang cai quản võ lâm. Việc chưởng môn một phái đến dự thế này đương nhiên không phải là chuyện tầm thường. Chỉ nghe trên đại sảnh có tiếng niệm Phật hiệu "A di đà phật", rồi một giọng nói hùng hậu vang lên: "Toàn thí chủ, thì ra quý sư huynh cũng đến rồi."
Người vừa cất tiếng chính là Khoát Lạc đại sư của Thiếu Lâm tự. Chỉ nghe Toàn Bang Đức cười đáp: "Huynh ấy là người chủ trì buổi lễ mà, không đến sao được?! Hôm nay tại hạ chỉ phụ giúp huynh ấy thôi."
Đang nói, lão cười to ha hả, đon đả đi ra cửa chào đón: "Sư huynh, ta phải mười lăm năm rồi chưa gặp lại lão ca!" Vị chưởng môn phái Chung Nam ở ngoài cửa cũng bước vào, mọi người đều muốn xem chưởng môn một phái xưng hùng một phương trong võ lâm hiện nay rốt cuộc là như thế nào nên bất giác đều đứng cả dậy... Chỉ thấy vị Trần Du Tử, chưởng môn phái Chung Nam đó trông không cao lớn như sư đệ của mình, ông ta rất nhỏ người, mang một chiếc đạo bào màu xám sạch sẽ gọn gàng, toát ra khí khái xuất trần. Vị Toàn lão gia chạy ra nghênh đón, hai sư huynh đệ nắm chặt tay nhau, Toàn Bang Đức cười nói: "Sư huynh, huynh càng ngày càng gầy đi, có chút khí chất của tiên nhân rồi."
Trần Du Tử cười cười không nói gì. Hai người trong mắt đều ánh lên nét cười, nhưng Trương Hiểu Kí từ đằng xa nhìn lại không hiểu sao lại có cảm giác lạnh sống lưng. Có người ngồi cạnh lấy làm lạ hỏi: "Kì quái! Sư huynh đệ bọn họ không phải là bất hòa sao? Xem ra tin đồn có điểm sai biệt."
Một kẻ gần bên có dáng vẻ ta đây hiểu sự đời cười lạnh tiếp lời: "Sai ư? Tôn giá cứ từ từ chờ xem."
Trần Du Tử dù sao cũng là chưởng môn một phái, ngoài bốn đệ tử đi theo bên mình còn có năm sáu người tùy tùng. Trương Hiểu Kí nhìn thấy thầm nhủ: "Nhị sư huynh, lục sư huynh, Ngô sư huynh và Thanh Đạm tử sư điệt đều đến. Lạ thật, có bao giờ nghe sư phụ nhắc đến chuyện có một vị sư thúc đâu."
Trần Du Tử lúc này đã được Toàn Bang Đức mời vào đại sảnh, sau khi chào hỏi xã giao mọi người xong liền nói với Toàn lão gia: "Toàn sư đệ, có việc gì cần mà phải lấy tín vật Âm Lĩnh thiếp của sư phụ truyền lại để mời huynh đến vậy? Chẳng lẽ sư đệ gặp chuyện khó khăn sao?"
Toàn Bang Đức cười tươi như hoa: "Tiểu đệ thì có thể có chuyện gì phiền phức đây, ăn rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, tâm tình thoải mái, người mập mạp, không giống sư huynh ngày ngày phải lao lực vì Chung Nam phái, sự vụ chẳng dứt. Tiểu đệ làm như vậy bất quá là tận tâm lo việc thay cho sư huynh mà thôi."
Trần Du Tử dường như có ý đề phòng với vị sư đệ này, cười khan: "Hử, tận tâm cái gì? Toàn sư đệ lại làm tiểu huynh hồ đồ rồi."
Toàn Bang Đức khuôn mặt giãn ra, mắt miệng đều cười ha hả: "Sư huynh, tiểu đệ bất đắc dĩ phải nói là huynh không đúng rồi. Huynh thật sự hồ đồ hay giả bộ hồ đồ đây? Chuyện lớn như vậy huynh còn muốn giấu diếm mọi người đến bao giờ nữa. Huynh nói đi... Chung Nam phái chúng ta, trong lớp anh tài sau này, ai là người có công phu cao cường nhất?"
Trần Du Tử ngạc nhiên, lòng thầm đề phòng, hờ hững đáp: "Bên mình sư huynh không có ai xuất sắc cả, ngược lại Toàn sư đệ có phương pháp dạy dỗ thích hợp, muốn là có thể đào tạo nên một thiếu niên cao thủ. Ở đây treo đèn kết hoa thế này, có phải là muốn tổ chức hôn lễ cho vị cao đồ đó chăng? Nếu đúng như vậy, ta phận làm sư bá, ra mặt là phải rồi. Toàn sư đệ cũng không báo trước một tiếng, tiểu huynh lần này không đem theo cái gì có thể làm lễ vật được cả."
Chỉ nghe Toàn Bang Đức cười đáp lời: "Sư huynh thật khéo đùa. Đệ tử nhà ta còn chưa đạt đến mức của Chung Nam lục thúy đang ngồi cạnh sư huynh, đó là chưa kể đến Trương hiền điệt công phu kinh nhân một kiếm hạ đệ tử hai đời của hai, ba phái trong ngũ phái ở Long Hoa hội ba năm về trước, nhân tài như thế Toàn Bang Đức ta có thể đào tạo được sao. Huống chi vị sư điệt ấy còn được công chúa Ma giáo đem lòng yêu thương, tự nguyện phó thác tấm thân. Dạy được một đệ tử như vậy, làm thân sư đệ như ta cũng phải cúi đầu bái phục, bái phục!"
Trần Du Tử lặng người. Ở ngoài sân phản ứng của mọi người còn chậm chạp chưa hiểu rõ, nhưng trong sảnh đa phần đều là cao thủ nhân tài các phái nên lúc này đã nghe ra thâm ý. Toàn Bang Đức cười nói tiếp: "Sư huynh, huynh cũng quá hẹp hòi rồi, đệ tử số một của mình thành thân mà chẳng tổ chức gì cả, huynh còn kêu hắn trốn đến tiểu trấn Thanh Ti này giấu giấu diếm diếm cưới vợ. Tính toán vậy là sao? Chỉ e người xung quanh không nói huynh tằn tiện, mà ngược lại hiểu lầm cả phái Chung Nam chẳng lo được hôn lễ cho đệ tử thì thật là nhục nhã chẳng dám nhìn ai, huống chi đây là chuyện lớn - lấy giang hồ đệ nhất danh nữ Lô Bán Nhi làm vợ. Thân sư đệ như ta nhìn không thuận mắt, nên cực chẳng đã đành phải thay sư huynh lo lắng chuyện này một phen."
Nói đoạn, lão quay xuống quát lớn: "Còn đợi gì nữa? Không mau thay y phục chú rể cho Trương hiền điệt đi! Hôn lễ này sư huynh ta và Trương sư điệt hai thầy trò muốn làm đơn giản, nhưng ta thân sư thúc không thể để người khác nói ra nói vào được."
Chỉ nghe dưới sảnh "Dạ" một tiếng đáp lại. Mười một mười hai người, một nửa bưng khay, trên đó có mũ và áo, không nói năng gì, vội vàng chạy đến trước mặt Trương Hiểu Kí. Một tên thân thể cường tráng trong bọn hô to: "Mời Trương thiếu gia thay áo."
Mấy tên kia đáp lại một tiếng, bước lên phía trước. Người ngoài nhìn vào thấy những kẻ này bộ pháp tinh thuần, mỗi tên đều là hảo thủ, mà bọn chúng mỗi bước đều dụng lực, ở sát tường phía sau Trương Hiểu Kí cũng có người chặn, rõ ràng là muốn cắt đường lui của hắn. Trương Hiểu Kí chầm chậm ngồi dậy, hắn vừa đứng thẳng lên, tuy thân nhẹ mình gầy, không thể so với bọn phục vụ mặc lễ phục vốn người đông thế mạnh, vai u thịt bắp, nhưng chỉ với thế đứng đó, ngạo nghễ lẫm liệt vững chãi, đường đường chính chính nổi bật, những người hiểu chuyện đều giật mình thầm nhủ: Thiếu niên này là ai? Rõ ràng đã luyện Chung Nam tâm pháp Âm Lĩnh Tú đến mức tột cùng!
Trần Du Tử trong sảnh thấy Trương Hiểu Kí đứng đó, vẻ mặt không khỏi sửng sốt, hỏi: "Hiểu Kí, là ngươi à?"
Trương Hiểu Kí thi lễ từ xa: "Sư phụ!"
Toàn Bang Đức nhận thấy thiếu niên này chỉ e không thuận theo ý tốt của lão, dù sao lão cũng không thật sự muốn thay áo cho hắn, liền xua tay ra lệnh: "Phi hồng!" (Đeo dải lụa hồng!)
Một đệ tử dưới trướng đem một dải lụa hồng đã kết thành đóa đại hoa khoác lên người Trương Hiểu Kí, mọi người nín thở đổ dồn mắt về phía hắn. Trương Hiểu Kí hít vào một hơi, đã vô số lần hắn tưởng tượng đến hôn lễ của mình và Bán Nhi, nhưng chưa từng nghĩ sẽ bị đeo dải lụa hồng một cách ác ý như thế. Không hề che giấu, mắt hắn ánh lên tia nhìn lạnh lẽo, cho dù cả thiên hạ coi việc hắn lấy Bán Nhi là chuyện hoang đường hay trò diễn hài kịch, lòng hắn vẫn giữ nguyên cảm giác ngọt ngào như kẹo mạch.
Lễ cưới này hắn vốn muốn lánh xa người đời, nhưng không tưởng là trốn đến tiểu trấn này rồi mà vẫn chẳng thể tránh được. Bọn họ đã muốn xem đến thế thì hắn cho họ xem cũng được, nhưng đừng nghĩ sẽ xem được cái chúng muốn. Dải lụa hồng vẫn nặng trĩu trên người, Trương Hiểu Kí đi vào sảnh, hành đại lễ với sư phụ, lại thi lễ với Toàn Bang Đức, nói: "Cám ơn sư thúc đã quan tâm."
Trong sảnh ngoài sân nhất thời không ai lên tiếng, nhưng một tin ấy khiến lòng mọi người đều chấn động. Anh tài Chung Nam phái muốn đón yêu nữ Ma giáo về làm vợ ư? Sao lại như thế được? Quá hoang đường, quá cổ quái, quá không hợp với quy củ lễ giáo, thậm chí có người còn phẫn nộ cho rằng: Thật quá vô sỉ!