watch sexy videos at nza-vids!
doc truyen
Trang ChủTruyện
http://aff.mclick.mobi/ctxd/bigbang3g

Bá Chủ Tam Quốc

http://aff.mclick.mobi/swift-wifi/bigbang3g

Swift Wifi

http://aff.mclick.mobi/uc-in/bigbang3g

UC Browser

Lược Mấn (Vuốt Tóc) - Thượng

Toàn Bảng Đức tổ chức hôn lễ này vốn là có tính toán. Năm xưa lão tranh đoạt ngôi vị chưởng môn phái Chung Nam với Trần Du Tử không thành, hôm nay liền lấy chuyện đệ tử Chung Nam kết hôn với yêu nữ Ma giáo để gây tiếng xấu cho sư huynh nhằm phát tiết nỗi uất giận, nhân thể vùi dập thanh danh Chung Nam phái xuống đất bùn, không thể ngẩng đầu lên nổi.

Trăm năm trước, giữa Ma giáo và thiên hạ ngũ phái ân oán dây dưa triền miên, cừu hận chém giết mãi không thôi. Những năm gần đây giang hồ có vẻ yên bình, kỳ thực do Ma giáo cùng Ngũ phái Tam minh đã âm thầm lập ra một khế ước, tóm gọn trong mấy chữ sau: "Nước sông không phạm nước giếng". Bọn họ trải qua nhiều năm tranh đấu, mỗi bên thiết lập phạm vi thế lực riêng của mình, hai phe đều nhận ra sự thực không cần phải chém chém giết giết mãi làm gì. Tuy nhiên đối với cả hai bên, lén lút thông đồng với đối phương là hành động phản bội tối nghiêm trọng. Nhiều năm nay, đệ tử các phái đều nghiêm cẩn tuân theo quy định này, chẳng ai dám bước qua giới hạn. Nào ngờ hôm nay Chung Nam - môn phái có thực lực yếu nhất trong ngũ phái lại có đệ tử dám vượt rào, hơn nữa lại kết hôn cùng Lô Bán Nhi - trưởng công chúa Ma giáo đương thời, việc này đúng là chuyện động trời!

Có kẻ nghe xong chợt la lên: "Không thể nào! Bốn năm trước, bảy vị trưởng lão của Ma giáo dựng nên tòa Tước Bình sơn trang cho Lô Bán Nhi, có hơn hai mươi thiếu hiệp giang hồ đã vượt qua ba cửa ải "Tam quan kén chồng" để được lưu danh trên phiến tước bình. Chiếu theo quy củ, nếu nàng ta thực sự tuyển chồng thì phải chọn một trong số những người có tên trên tấm bình phong ấy chứ?!"

Nghe vậy, Toàn Bảng Đức liền cười đáp: "Nói thì như thế, nhưng Lô Bán Nhi là kẻ si tình, không kể gì quy củ Ma giáo, âm thầm rời khỏi sơn trang lén gặp tình lang, ý muốn se tơ kết tóc cùng người yêu dấu của nàng tại cổ trấn Thanh Ti này. Sư huynh, người dạy được một tên đa tình như thế, xem ra là chuyện kỳ lạ chưa từng có trong võ lâm." 

Đang nói, lão bỗng nghe thấy tiếng kèn tiếng trống từ xa văng vẳng truyền tới càng lúc càng gần, liền vỗ tay ha hả cười lên: "Đến rồi, ha ha đã tới lúc rồi. Chư vị nhường đường cho, tân nương Ma giáo đến rồi! Cả trăm năm nay Ma giáo và ngũ phái mới có đám cưới lần đầu tiên, thật là đáng vui đáng mừng, đáng vui đáng mừng thay!"

Lão đắc ý vô cùng, khách khứa trong viện tự nhiên đều đứng lên, chỉ nghe tiếng nhạc cưới dần dần đến gần, hai cánh cửa đồng thời mở ra, một vị hỉ nương* phe phẩy khăn tay dẫn theo đoàn rước dâu hai mươi người tiến vào cửa lớn. Bốn tên kiệu phu đều mặc áo lụa đỏ rực rỡ, ắt hẳn Toàn Bảng Đức đã hao phí tâm tư không ít cho cuộc nghênh đón này. Trương Hiểu Kí than thầm: "Bán Nhi, Bán Nhi giữa đường đã bị bọn họ đón về rồi".

Toàn Bảng Đức ề à cười nói: "Sư điệt, ngươi vui mừng lắm a."

Ngồi sát ghế thủ tọa, Cảnh Ngọc Quang đệ tử phái Hoa Sơn bỗng vỗ bàn đánh rầm, đứng dậy giận dữ quát: "Vui mừng cái gì, Ngũ phái Tam minh tuyệt không cho phép hôn lễ dơ bẩn này hoàn thành."

Phía đối diện, Ngô Hạ tuần sát sứ của Thần Long giáo cũng cười lạnh lên tiếng: "Đúng lắm, Ngũ phái Tam minh sinh ra một tên đệ tử loạn luân đồi bại như thế, nếu không xử lý thì sau này làm sao còn cai quản nổi giang hồ!" Tay gã đang cầm chén rượu bằng bạc, lòng đầy phẫn nộ, có người tinh mắt để ý thấy rượu trong chén lúc này đã sôi lên sùng sục, hơi nước bốc nghi ngút. Ngô Hạ này vốn là kẻ tàn nhẫn bậc nhất Thần Long giáo, hiện giữ chức đường chủ Hình đường, đối với việc vi phạm cấm luật tuyệt chẳng chút nương tình. Mọi người biết Ngô Hạ đã dấy lên sát niệm, chỉ cần Trương Hiểu Kí thực sự dám thành hôn với Lô Bán Nhi, gã sẽ nhanh chóng trừ diệt.

Toàn Bảng Đức cười lên ha hả: "Sư huynh, người hiện giữ chức vị trưởng lão Đức Lễ đường của Tam minh, hắc hắc, thật quá thích hợp để chủ trì lễ hợp cẩn này, phiền huynh vậy." 

Lão chính là muốn nhóm lên ngọn lửa, lửa cháy rồi, lão đương nhiên sẽ tránh ra một bên. Trần Du Tử sắc mặt ngưng trọng, than thở: "Hiểu Kí, vi sư nhớ rằng đã nói với con rồi, con không thể giao du với người trong Ma giáo mà! Điều thứ ba trong môn quy Chung Nam là gì?"

Truơng Hiểu Kí nhìn sư phụ, ánh mắt toát ra vẻ xấu hổ tột cùng, cung kính cất lời đáp: "Sư phụ dạy, điều thứ ba trong môn quy là: nếu có quan hệ với người của Ma giáo thì sẽ bị phế trừ võ công, trục xuất khỏi sư môn."

Trần Du Tử điềm tĩnh nhìn ái đồ chẳng nói lời nào. Người ngoài không rõ, nhưng ông ta thì rất hiểu tính tình của đồ đệ mình, thấy vẻ mặt xấu hổ của Trương Hiểu Kí, ông đã biết việc này hầu như khó có thể vãn hồi. Chỉ nghe Trương Hiểu Kí nói tiếp: "Thưa sư phụ, dù vậy đệ tử chẳng thể làm người vô tình vô nghĩa. Xin sư phụ hãy phế võ công Chung Nam của con, từ nay đệ tử vĩnh viễn rời khỏi phái Chung Nam, không để ý tới chuyện giang hồ nữa."

Cả trang viện thảy đều xôn xao kinh ngạc. Tuy mọi người chẳng biết Trương Hiểu Kí là ai, nhưng nghe Toàn Bảng Đức chỉ đích danh hắn chính là thiếu niên cao thủ đã chiến thắng đệ tử đời thứ hai và thứ ba của Ngũ phái Tam minh ở Long Hoa hội ba năm trước, họ liền nhớ tới nhân vật này. Long Hoa hội là đại hội để Ngũ phái Tam minh khảo xét bản lĩnh các đệ tử, cứ ba năm tổ chức một lần. Trong ngũ phái, Chung Nam vốn thực lực yếu nhất, vậy mà sau trận chiến của Trương Hiểu Kí, cả bốn phái kia khi đề cập đến kiếm thuật của phái Chung Nam, không ai dám có ý khi thường như trước. Hơn nữa vị trí thủ tịch trưởng lão Đức Lễ đường của chưởng môn Chung Nam Trần Du Tử trước đây vốn đã lung lay, nhưng sau khi đệ tử toàn thắng, chiếc ghế của ông liền được bảo đảm chắc chắn. Ngoài ra sư đệ ông ta là Thanh Du Tử còn được đảm nhiệm chức vị trưởng lão Đại Thành đường. 

Đáng lý Trương Hiểu Kí sau chiến thắng này sẽ nổi danh, phải được phong chức thủ tịch Kiếm đường của Đại Đồng minh, nhưng vì hắn không ngỏ ý nên Ngũ phái Tam minh cũng không đề bạt. Trương Hiểu Kí vốn chẳng phải là người muốn nổi danh, sau đấy liền không hề thấy tăm hơi. Chỉ đến năm ngoái, tin tức lan truyền rằng tên ác bá Đỗng Chúc Thiên từ lâu lập cứ ở Động Đình thủy trại đã bị người diệt trừ, mọi người mới một lần nữa mơ hồ nghe lại danh tự của vị thiếu niên này. 

Đỗng Chúc Thiên là một tên giặc cướp hùng mạnh, lập căn cứ tại kẽ hở trong khu vực phân chia quyền lợi của Ngũ phái Tam minh, lại thêm thủ hạ là Thất Ác công phu rất cao, không ai dám động vào. Ngũ phái Tam minh đối với hành vi của tên ác khấu thủy tặc này đều giả điếc giả mù làm lơ chẳng ai muốn xử lý, mặc hắn tung hoành, mấy năm gần đây không biết đã gây ra bao nhiêu tội ác rồi. Có thể vì làm ác quá nhiều nên bị trời phạt, một năm trước, có vị đệ tử Trường Sa thấy Động Đình hồ đã lâu không gây họa, trong lòng hiếu kì liền bí mật dò thám thủy trại, phát hiện cả Đỗng Chúc Thiên lẫn Thất Ác mỗi người đều bị một kiếm đâm chết ở trong trại. Cả hang ổ Quân Sơn chén đĩa tan tành, ghế bàn ngổn ngang, không gì không nát vụn, có thể thấy đã diễn ra một trận ác chiến. Ngay cả cột xà mái hiên đều hằn vết kiếm. Mà các vết thương trên thân thể Đỗng Chúc Thiên và Thất Ác, theo kết quả khám nghiệm tử thi của danh y Chu Hoa thuộc "Chiến Bãi đường", đều phát xuất từ một thanh kiếm. Tin này ngay lập tức làm xôn xao khắp cõi, mọi người mò mẫm phỏng đoán ai đã ra tay, liệu có phải là minh chủ Thần Kiếm Hướng Qua tự thân xuất thủ? Người từng trải lão luyện thì âm thầm suy luận đấy không thể là kiệt tác của Hướng Qua. Lại có kẻ bàn luận trong chỗ riêng tư rằng, quan sát kiếm ý kiếm thế có vẻ rất giống với Mộ Hàn kiếm pháp mà Trương Hiểu Kí đã thi triển ở Long Hoa hội.

Ngoài mặt, trong võ lâm ở bất kỳ chốn miếu đường tụ tập nào cơ hồ không ai đề cập đến tên Trương Hiểu Kí, tuy nhiên mọi người đều ngầm hiểu, che đậy như thế chính vì muốn áp chế ý định xuất đầu lộ diện của hắn. Nhưng thực tế tên tuổi hắn đã âm thầm nổi như cồn, chẳng biết đã truyền qua miệng bao nhiêu khách giang hồ rồi, còn làm chạm đến ngạo khí của nhiều vị thiếu hiệp, làm xúc động con tim các thiếu nữ.

Vậy nên khi Trương Hiểu Kí tuyên bố cam tâm tình nguyện phế đi võ công, hết thảy đều kinh hô. Toàn Bảng Đức mỉm miệng cười ruồi, Cảnh Ngọc Quang thì không ngớt cười lạnh. Chén rượu trong tay Ngô Hạ tuần sát sứ Thần Long giáo dần lắng xuống. Hồng, Bạch hai vị trưởng lão Cái Bang lại nhìn nhau thở dài, khung cảnh nhất thời thật yên lặng.

Bên trong kiệu cũng mơ hồ truyền ra một tiếng kêu, nhưng đã bị thanh âm của mọi người át đi. Trương Hiểu Kí chẳng hề quay đầu, trong lòng thầm nghĩ: "Bán Nhi, vì nàng, một thân võ công này mất đi nào đáng kể gì? Báu vật còn dễ kiếm, người thương mới khó tìm. Chỉ cần hai ta sống bên nhau thì mọi sự đều ổn thỏa."

Trần Du Tử ngửa mặt nhìn trời, một lúc sau mới ngó lại Trương Hiểu Kí, nói: "Ngươi quỳ xuống." Trương Hiểu Kí liền quỳ gối xuống ngay trước chân ông, Trần Du Tử đưa một cánh tay lên, giữ trên không trung, hồi lâu vẫn chẳng nói gì. Mọi người đều biết, chỉ cần một ngón tay ông hạ xuống, một thân công phu của bậc võ lâm anh tài mới nổi này sẽ hoàn toàn bị hủy đi. Có mấy kẻ ánh mắt chớp động, lòng mừng thầm, gồm cả Ngô Hạ, Cảnh Ngọc Quang đang im lặng quan sát. Mười năm trước bọn họ đều là thiếu niên cao thủ, đối với Trương Hiểu Kí quật khởi trong ba năm vừa qua khó tránh khỏi đố kị, lúc này thấy hắn lâm vào khốn cảnh, dĩ nhiên trong lòng rất vừa ý. 

--------------------------------

Chú giải:

Hỉ nương: người đi theo cô dâu về nhà trai để ca hát và nói những lời chúc tụng.

Lược Mấn (Vuốt Tóc) - Trung

Trần Du Tử nhìn trời hồi lâu, bỗng nhiên khẽ than thở, một ngón tay đã đặt xuống nơi eo phải Trương Hiểu Kí, mọi người liền hiểu ra ông ta định điểm phá Thận Du huyệt của hắn. Chung Nam Âm Lĩnh Tú tâm pháp vốn là đưa tinh lực quy về thận, nếu phá huyệt này, công lực sẽ bị phế sạch. Mọi người đang nín thở theo dõi, Trần Du Tử bỗng nhiên mở miệng nói: "Cảnh sư huynh, ngài hiện quản Luân Lý đường của Tam minh, đối với chuyện xử lý tên đồ đệ kém cỏi này, ngài xem có phải là phế công phu của hắn xong thì tha cho hắn đi không?"

Cảnh Ngọc Quang là người phái Hoa Sơn, dù còn ít tuổi nhưng ngang vai vế với Trần Du Tử, vì vậy ông ta mới khách khí gọi là sư huynh. Cảnh Ngọc Quang nghe hỏi liền đáp: "Sao lại dễ dàng thế được, phế xong phải đem hắn về tổng đường Tam minh giữ chuồng xí, quét rửa nhà xí, cho hắn nhục nhã cả đời, để làm gương cho kẻ khác. Còn với nữ nhân Ma giáo Lô Bán Nhi kia chúng ta phải giam lại, rồi gọi người của Ma giáo đến nhận con tiện nhân này về, nhân cơ hội hạ nhục cho bọn chúng bẽ mặt."

Gã ta thấy Trương Hiểu Kí đã quy phục nên khi Trần Du Tử đột nhiên cất tiếng hỏi, trong đầu nghĩ gì đều nói thẳng ra. Trần Du Tử lại nhìn qua Ngô Hạ, hỏi: "Ngô huynh thì sao?"

Ngô Hạ cười lạnh lùng: "Cảnh huynh nói rất phải."

Trần Du Tử dường có thâm ý liếc mắt ngó Trương Hiểu Kí, sau đó liền trầm giọng quát: "Nghiệt đồ, chẳng phải vi sư không bênh vực ngươi mà do ngươi thói xấu khó dạy", vừa nói vừa điểm ngón tay xuống.

Khi hai người Cảnh, Ngô lên tiếng, Trương Hiểu vốn đang cúi đầu chờ đợi mệnh số do sợ rằng khi sư phụ phế bỏ võ công nhìn thấy khuôn mặt mình sẽ đau khổ, lúc này lại từ từ ngẩng đầu lên. Thì ra dù phế công phu hắn đi, bọn họ vẫn không chịu buông tha cho hắn. Trong lòng cả kinh, hắn giữ nguyên tư thế vụt bật người lên, chuyển thân ra ngoài một trượng.

Lúc hắn quỳ xuống, trong lòng cũng kịch liệt đấu tranh, hai tay run rẩy chẳng dứt. Hắn định hy sinh thân mình để kết thúc chuyện này, không ngờ bọn người kia lại bức bách quá đáng như thế. Ngô Hạ thấy nảy sinh biến hóa, gã ta vốn muốn tự tay phế bỏ Trương Hiểu Kí, lúc này chính đang có cớ ra tay, liền lập tức vận kình, rượu trong chén bị gã dụng lực hai ngón tay kẹp lại tựa một đạo thủy tiễn bắn ra, nhắm thẳng vào Khí Hải huyệt của Trương Hiểu Kí, miệng kêu lên: "Ngươi trở lại đây!"

Trong lòng Trương Hiểu Kí đang bi phẫn, sao có thể chịu bị áp bức lần nữa. Hắn chẳng nói lời nào, vọt thân đứng lên, xoay người bước về hướng chiếc kiệu. Thế chuyển người của hắn tự nhiên ung dung tránh khỏi mũi thủy tiễn. Ngô Hạ cong ngón tay búng ra, chiếc chén bạc đang bị bóp méo bắn thẳng vào cổ họng Trương Hiểu Kí. Chẳng ngờ Trương Hiểu Kí chân không ngừng bước, nhẹ nhàng há miệng cắn một cái, chén rượu đã bị hai hàm răng trắng giữ chặt, lại nhẹ nhàng nhả rơi xuống đất, một cước giẫm lên, chiếc chén đã bị ấn chìm vào nền gạch. Mọi người trong viện dù biết hắn có hành động phản nghịch cũng không nhịn được phải hoan hô thân thủ của hắn. 

Ngô Hạ sao có thể chịu nổi sự vũ nhục như thế, liền duỗi song trảo, hướng về sau lưng Trương Hiểu Kí chộp tới. Trương Hiểu Kí vẫn không quay đầu lại, sau vai như có mắt, trở tay tiếp chiêu, đỡ một chiêu lại tiến một bước, cứ thế thoáng chốc đã đến cách chiếc kiệu một trượng. Trảo của Ngô Hạ vừa đánh tới, Trương Hiểu Kí quật tay đánh ra, một chưởng vỗ thẳng lên trảo - vừa rồi hết thảy đều dùng chiêu thức xảo diệu đỡ đòn, bây giờ mới lần đầu lấy thực đối thực, không gì giả trá. Ngô Hạ kêu lên một tiếng, bị đẩy lui hai thước. Chiêu này của gã ta toàn lực phát ra, Trương Hiểu Kí chỉ tùy tiện vung tay xuất chưởng, ai mạnh ai yếu nhìn là biết ngay. Ngô Hạ vừa thua, Cảnh Ngọc Quang từ chỗ ngồi lẳng lặng rút kiếm, tung người nhảy lên, gã đang ở cách Trương Hiểu Kí ba trượng lại có thể chân không chạm đất, một kiếm hướng về hậu tâm Trương Hiểu Kí đâm tới. Chiêu này gọi là Hoa Sơn Hoành Độ, mọi người trong sảnh liền ồ lên khen hay. Trương Hiểu Kí tay trái đặt lên eo lưng, "leng keng" một tiếng đã rút ra một thanh nhuyễn kiếm, rung thân kiếm hướng về yết hầu của Cảnh Ngọc Quang nghênh đón.

Một kiếm của hắn tính toán khoảng cách cực chuẩn, giống như cổ họng của Cảnh Ngọc Quang cố ý lướt về mũi kiếm. Cảnh Ngọc Quang kinh hoảng chẳng kể đến phong độ gì nữa, lập tức tiết khí, người tựa hòn đá rơi xuống, đổi qua thế Hoành Sa Lạc Nhạn là là hướng mặt xuống nền gạch. Trương Hiểu Kí chuyển thân chạy về phía chiếc kiệu, Cảnh Ngọc Quang nắm được cơ hội liền một tay chống đất, sử kiếm ngầm tập kích. Chiêu này vô thanh vô tức đúng là chiến thuật đánh lén. Trương Hiểu Kí chợt cất tiếng cười, nhuyễn kiếm trong tay huy động, tựa một dải ngân hà vắt ngang, nhắm thẳng vào kiếm của Cảnh Ngọc Quang đang đâm tới. Một chiêu này kiếm thế kỳ lạ, khí thế hùng mạnh thật hiếm thấy! Hào quang lóe lên, Cảnh Ngọc Quang kinh hãi nhắm nghiền mắt lại, sau đó mới phát hiện bàn tay nhẹ bẫng, thanh kiếm chế bằng thép xanh tôi luyện trăm lần đang nắm trong tay chỉ còn một nửa.

Ngay đến Trần Du Tử cũng phải biến sắc, Đạt Ma đường Khoát Lạc đại sư nãy giờ không nói lời nào bỗng tuyên Phật hiệu, thốt lên: "Niên niên kim dạ, nguyệt hoa như luyện, trường thị nhân thiên lí (năm năm lại đêm này, trăng sáng như lụa ngà, soi người ngàn dặm xa)**- tiểu thí chủ quả nhiên đã luyện thành chiêu thức này."

Lão sư nhìn về phía Trần Du Tử, vốn định mở lời chúc mừng, nhưng liền nghĩ lại, cục diện hiện tại đã như thế, lấy đâu ra vui với mừng nữa?!

Trương Hiểu Kí đứng cách chiếc kiệu một trượng, ném nửa đoạn kiếm gãy của Cảnh Ngọc Quang xuống dưới gót chân, trầm giọng nói: "Niên niên kim dạ, nguyệt hoa như luyện, trường thị nhân thiên lí - Cảnh huynh, Ngô huynh, các vị hà tất phải bức người quá đáng. Tiểu tử hôm nay nghênh hôn Lô Bán Nhi xong sẽ vĩnh viễn rời khỏi giang hồ, như thế trong võ lâm sẽ không còn ai là Trương Hiểu Kí nữa, các vị anh hùng mặc sức tung hoành, sao cứ phải nhất định ép buộc ta vào cảnh ngộ 'xa cách người ngàn dặm' thế?" 

Giọng hắn u uất làm động lòng người, một số kẻ lớn tuổi tâm tư độ lượng ngồi đấy cũng cảm thấy lời hắn nói không phải không có lý. Tuy nhiên bọn họ hiểu rõ gánh nặng lớn lao của sự phân biệt rạch ròi giữa chính và tà đã hoàn toàn trút xuống thân Trương Hiểu Kí, vì thế ai nấy đều thấy "chính nghĩa bừng bừng trong lòng". Họ vốn hiểu rõ rằng lúc cao thủ ra chiêu với nhau, mũi nhọn chẳng bao giờ đâm vào người họ cả, hà huống bây giờ ai cũng đứng ở lập trường "chính nghĩa", nên nhất thời trong viện huyên náo ầm ĩ: "Đi cưới yêu nữ, đồ mặt dày a đồ mặt dày".

"Đệ tử chính phái cái gì, toàn là thứ tạp chủng!"

Trương Hiểu Kí khẽ than, trả kiếm vào vỏ, vọt thân đến trước rèm kiệu cất tiếng: "Bán Nhi, ta trăm ngàn lần cũng không nghĩ sẽ đem đến cho nàng loại hôn lễ như thế này, nàng muốn trách thì cứ trách ta đi."

Hắn biết Toàn Bảng Đức giúp tổ chức hôn lễ này chỉ là có ý làm nhục hắn, nhưng hắn đã ước định thành hôn tại đây, như vậy sớm muộn gì hắn cũng cần phải đối mặt với chuyện này. Vì lẽ hắn chẳng hề cảm thấy xấu hổ - sợ gì toàn thiên hạ coi đó là đáng xấu hổ chứ, hắn mặc xác! Hắn lại bước tiếp một bước. Ngô Hạ và Cảnh Ngọc Quang bình thường vốn không hòa hợp lúc này lại sóng vai một chỗ cùng tiến lên, ý muốn ngăn trở. Trương Hiểu Kí đột ngột dừng chân âm trầm nói: "Hôm nay là ngày đại hỉ của ta, dù là không thể đổ máu, nhưng nếu ai dám đến cách kiệu một trượng, ta nhất định sẽ ném hắn lộn nhào, cho chịu sỉ nhục cả đời."

Hai người Cảnh, Ngô ngừng chân, bọn họ không sợ chết, nhưng thực sự sợ bị làm nhục. Trong đám khách có tên vô lại tin rằng Trương Hiểu Kí sẽ không đả thương người khác, liền vọt thẳng đến trước kiệu to tiếng: "Ta phải ngắm yêu nữ này một chút."

Vẻ mặt Trương Hiểu Kí trầm xuống, đưa một tay chộp lấy thắt lưng kẻ ấy ném về phía sau kiệu. Thủ pháp của hắn thật xảo diệu, quần của gã kia tức thì đã bị lột ra, còn gã với phần thân dưới trần trụi bị quăng ở lề đường ngoài cửa lớn, mọi người ầm ĩ cười ồ lên. Trương Hiểu Kí vung tay ném bỏ chiếc quần, bước đến cửa kiệu, quay đầu về hướng Trần Du Tử, cất tiếng: "Sư phụ, nhớ rằng mẹ của con ngày trước từng nói, khi con được hai mươi mốt tuổi thì có thể tự động rời khỏi phái Chung Nam, đi hay ở đều tự do. Theo như điều ước của mẹ và sư phụ khi ấy, năm ngoái con đã tròn hai mươi mốt tuổi. Hôm nay Hiểu Kí thoát ly khỏi Chung Nam, mọi lời nói việc làm nếu mang tiếng xấu đều chỉ là chuyện riêng của Hiểu Kí, không liên can đến phái Chung Nam."

Tiếp đến khi Trương Hiểu Kí nhấc rèm kiệu lên, đám đông liền yên ắng lại, ánh mắt đều chăm chú theo dõi muốn nhìn xem Lô Bán Nhi danh lừng thiên hạ rốt cuộc hình dáng ra sao. Chỉ thấy rèm kiệu vén lên, từ trong lộ ra một khuôn mặt nửa mừng nửa thẹn, không ngờ lại chẳng khoác khăn trùm đầu, mọi người ngạc nhiên thầm nghĩ: quả thật tuyệt đẹp. Trương Hiểu Kí lại đưa tay vỗ trán, thối lui một bước ý như không thể tin nổi, dụi dụi mắt nói: "Nàng không phải là Bán Nhi."

--------------------------------

Chú giải:

** Câu thơ trích trong bài từ "Ngự Nhai Hành" của Phạm Trọng Yêm.

Lược Mấn (Vuốt Tóc) - Hạ

Định thần nhìn lại, hắn chỉ thấy người trong kiệu đầu đội phượng quan (mũ cô dâu) thân mặc lụa hồng tối đa chỉ mười lăm mười sáu, tuy cúi mặt xuống nhưng làn da trắng mịn tựa mỡ đông, mắt sáng mày tươi, dung mạo có thể thấy rõ là người quen. Trương Hiểu Kí càng thêm kinh hãi, thì thầm: "Trời ơi, ngươi là... Song Hoàn."

Mọi người nhìn thấy nhan sắc diễm lệ của cô dâu trong kiệu thảy đều kinh ngạc, vừa nghe Trương Hiểu Kí nói "nàng không phải Bán Nhi" làm họ càng thêm kỳ quái. Đang ngạc nhiên kinh dị, thình lình lại thấy xuất hiện một lão già mặc áo bào xanh đội mũ tre hạ thân xuống giữa sân, ha hả cười lớn: "Nàng ta đương nhiên không phải Bán Nhi, khẳng định so với Bán Nhi còn xinh đẹp hơn gấp bội. Trương Hiểu Kí, lão đầu ta hôm nay vì ngươi mà đến. Hôm nay ta làm chủ hôn, đem cháu gái ta ước gả cho ngươi, ngươi có chịu không?"

Lão già này chính là người lúc trước đã giải đáp nghi vấn cho đám đông trước cửa lớn, mọi người không nghĩ lại nảy sinh ra cục diện rối loạn, trong lòng thảy đều hết sức kinh dị. Ai cũng muốn xem việc này rốt cuộc sẽ kết thúc ra sao!

Chỉ nghe Trần Du Tử đứng lên gọi: "Cổ huynh..."

Lão già kia cười nói: "Hắc hắc, lão đạo sỹ, ngươi không nên rườm rà, hôm nay là ngày đồ đệ của ngươi thành thân cùng cháu gái ta. Ha ha, sau này chúng ta đã chính thức trở thành thân gia, chỉ là lão đầu ta lại phải chiếm tiện nghi của ngươi, tạm cao hơn ngươi một vai vậy."

Lão già này nguyên tên là Cổ Bất Hóa, hiệu xưng Thương Giang Điếu Tẩu, giao hảo rất tốt với Trần Du Tử và phái Chung Nam. Lão ngẫu nhiên thám thính được kế hoạch của Toàn Bảng Đức muốn mượn hôn lễ này để lăng nhục phái Chung Nam, vốn là bạn tốt của Trần Du Tử, sao lão có thể buông tay không quản. Cũng do đầu óc lão ta rất quái dị, cứ tưởng tiểu tử họ Trương của phái Chung Nam chẳng qua vì lòng xuân khao khát nên mới quấn quít với yêu nữ Ma giáo. Lão suy nghĩ đơn giản, cứ muốn theo phép Đại Vũ trị thủy khơi dòng dẫn lối hơn là trấn áp be bờ, cháu gái lão vừa thông minh vừa xinh đẹp, sao không dùng kế thay mận đổi đào để hóa giải sự việc rắc rối ngổn ngang này. Nào ngờ cháu gái mình vừa nghe xong liền một mực cự tuyệt, nói rằng: "Con chưa từng thấy qua người đó!" Cổ Bất Hóa cũng chưa gặp Trương Hiểu Kí bao giờ, nhưng nghĩ là đệ tử Chung Nam chắc cũng chẳng đến nỗi nào, liền quát lên: "Ông nội ngươi đây trước kia cũng chưa từng gặp bà nội ngươi, mà theo lệnh của ông cố ngươi lấy vợ, sinh ra cha ngươi, hôn sự của cha ngươi cũng do ta quyết định. Nếu ai cũng bướng bỉnh không nghe lời như ngươi thì ngay cả cha ngươi còn chẳng được sinh ra đời chứ đừng nói gì nhà ngươi? Lần này ta vì nghĩa khí giang hồ, cái gì cũng có thể rũ bỏ hết."

Lão không ngờ Song Hoàn hôm đó khóc khóc mếu mếu bỏ chạy làm lão phải tìm kiếm khắp nơi, vậy mà hôm nay nàng ta mừng mừng thẹn thẹn trở về, một tiếng cũng không nói, còn chấp nhận đóng giả Lô Bán Nhi, tự mình đi chặn kiệu hoa. Nàng ta còn chịu làm theo kế sách thay mận đổi đào của lão. Lão già trong lòng rất đỗi vui mừng, chỉ muốn xem kết quả sau khi Trương Hiểu Kí vén rèm kiệu ra sao. Trương Hiểu Kí than thở xong liền nhìn lại Song Hoàn, chẳng lẽ.. chẳng lẽ người hôm qua nàng nói ông nội ép gả chính là mình sao? Hèn chi khi nàng nghe tên mình liền bỏ chạy mất như gặp phải ma quỷ.

Cổ Bất Hóa cười hi hi đối mặt Toàn Bảng Đức, lên giọng: "Thế nào, ta gả cháu gái ta cho sư điệt ngươi, ngươi không vui hả? Hi hi, ngươi thân là sư thúc chuẩn bị tốt lắm, tiểu lão ta càng nhàn rỗi chẳng cần phải làm gì cả, hôn lễ này có người lo liệu đầy đủ hết rồi." Nói đoạn lão đưa tay tóm lấy Trương Hiểu Kí kéo hắn đến giữa sảnh, lại quát lớn ra lệnh cho hỉ nương: "Mau đỡ tân nương bước ra."

Hỉ nương vội lùi lại, lấy chiếc khăn lễ trùm lên đầu Cổ Song Hoàn, dìu nàng ta bước vào sảnh. Cổ lão nhi tự biên tự diễn hô lên: "Hành lễ!"

Mọi người chẳng ngờ còn có biến đổi như thế, có kẻ cười bảo: "Cổ lão nhi này thật quá cổ quái, nhưng phương pháp cũng rất hay, chẳng những vãn hồi thể diện của phái Chung Nam mà cứu được một thiếu niên tài tuấn mới là điều đáng nói."

Trương Hiểu Kí vội kêu lên : "Sư phụ", ý muốn cầu giúp đỡ.

Trần Du Tử than rằng: "Cổ lão gia đã có ý tốt, Hiểu Kí, ngươi đừng nên quật cường nữa." Cổ Bất Hóa một lòng muốn làm "việc nghĩa", nào để tâm đến ý tứ của Trương Hiểu Kí, hô lên: "Nhất bái thiên địa!", nắm lấy vai Trương Hiểu Kí mạnh mẽ ép hắn cúi xuống vái lạy. Trương Hiểu Kí cố sức chống đỡ, muốn ngoảnh về phía Cổ Song Hoàn đang trùm khăn cưới mà hỏi: "Song Hoàn, ngươi để cho ông nội ngươi tự tung tự tác à?", tuy nhiên chỉ thấy Cổ Song Hoàn chẳng nói năng gì, nàng dù khăm trùm kín từ đầu đến mặt không biết vui buồn thế nào, nhưng dáng vẻ biểu lộ chẳng hề có ý chán ghét uất giận. Trương Hiểu Kí không dám nghĩ nhiều, sự việc nay đã loạn càng loạn, đã rối thêm rối, hắn không thể để cho mọi chuyện cứ thế tiếp tục nữa. Hắn bất thần tránh sang một bên, giận dữ quát lớn: "Thôi ngay đi!", tay trái vừa xuất chiêu Tiểu Chiết Mai, thân người đã thoát ra khỏi sự kìm giữ của Cổ Bất Hóa.

Cổ Bất Hóa có thể xem là đệ nhất cao thủ trong đám giang hồ tiền bối, không khỏi kinh ngạc, tiếp đó mới "hắc hắc" cười nói: "Tiểu tử quả có chút đạo hạnh, lão nhân gia ta vui mừng thay. Nhưng nói thật, về chuyện động thủ thì ngươi vẫn còn non lắm! Ngươi đừng nghĩ lão đầu nhi ta dễ chơi giống như hai tên tiểu tử Cảnh - Ngô kia, hôm nay dù ngươi muốn hay không muốn cũng phải trở thành cháu rể của lão đầu ta."

Vừa nói lão vừa hướng về Trương Hiểu Kí chộp tới. Trương Hiểu Kí nhất thời chẳng biết đối xử làm sao với lão nhân "nhiệt tâm" thái quá này, chỉ biết tránh né. Hai người một chụp một lách, "ông vợ cháu rể" cuối cùng đã động thủ động cước ngay trong sảnh. Cổ Bất Hóa quả là cao thủ, vừa ra tay thì khắp nơi ngập tràn bóng trảo khô gầy của lão, công phu Quỷ Ảnh Bách Trảo này chính thực khiến người trong giang hồ nghe tên là biến sắc. Trương Hiểu Kí chỉ một mực nhượng bộ, hai bàn tay trần không hề chống trả. Hắn mà cứ tiếp tục như thế, chỉ sợ chắc chắn sẽ thua Cổ lão đầu. Với mấy kẻ lòng dạ hiểm ác như Ngô Hạ hay Cảnh Ngọc Quang, hắn dễ dàng ra tay, nhưng với lão nhân gia một lòng "trợ giúp" này, tâm trạng hắn cảm thấy rất khó xử, chẳng biết phải đối phó như thế nào.

Tuy nhiên Cổ Bất Hóa không nề nương tay, sau mười chiêu, Trương Hiểu Kí mồ hôi đầy mặt, tóc tai bê bết. Hắn than dài một tiếng: "Bán Nhi, nếu nàng không mau đến, ta thực sự khó lo liệu rồi."

Lời hắn vừa dứt, chợt nghe truyền tới một giọng than thở khe khẽ, thanh âm ấy thật mềm mại êm đềm, xuyên qua tiếng gió quyền ánh trảo của Cổ Bất Hóa mà đến, mang theo một ý vị bi thương riêng biệt. Trương Hiểu Kí nhảy lùi về sau, vui mừng gọi: "Bán Nhi."

Một bóng người từ trên xà nhà nhẹ nhàng đáp xuống, chính là một nữ tử yểu điệu hạ thân trước mặt Trương Hiểu Kí. Vẻ mặt Trương Hiểu Kí tràn đầy vui sướng, nắm lấy tay nàng ta, cất giọng nghẹn ngào: "Nàng... đến rồi."

Nữ tử kia vuốt vuốt mấy sợi tóc mai của Trương Hiểu Kí, cười nói: "Khấu Nhi, vẫn cứ cái tính hay quấy phá, chẳng phải đã hứa sẽ không đánh nhau nữa hay sao? Nhìn này, đầu tóc bay loạn cả."

Nàng ta gọi Trương Hiểu Kí là "Khấu nhi", đấy chính là danh xưng mà hắn tự đặt cho mình, hắn từng nói: "Nàng là Bán Nhi, ta sẽ là Khấu Nhi, chúng ta 'khấu khấu bán bán' (giằng giằng buộc buộc) vĩnh viễn không rời." Cả hai vốn đều là người trẻ tuổi si tình, gọi đi gọi lại mãi thành luôn tên thật.

Người trong sảnh ngoài sân đều cùng hô lên, cuối cùng cũng thấy Lô Bán Nhi xuất hiện, nhưng chẳng hiểu sao tâm lý mọi người lại như nghẹt thở. Họ đều là kẻ sống theo khuôn phép lễ nghi, nhất cử nhất động bên ngoài đều tuân theo quy củ, vậy mà hôm nay cử chỉ của hai thanh niên này rõ ràng đã phá vỡ nền nếp hành vi của nam nữ bình thường. Mặc dù ở đây phần lớn từng trải qua cảnh cười đùa lãng mạn, yêu đương trai gái, nhưng chỉ ở trong chốn riêng tư thì cũng là thuận theo quy củ. Còn như chuyện Lô Bán Nhi vuốt tóc Trương Hiểu Kí ngay tại đây, dù chỉ đơn thuần xuất phát từ tình yêu vẫn khiến người ta cảm thấy vượt ngoài khuôn thước. Kẻ nghiêm cẩn không khỏi khó chịu. Người biết tự vấn liền so sánh với bản thân liền sinh ra cảm giác ghen ghét, từ ghen ghét lại càng tức tối ngấm ngầm. Còn cả loại nguời không thấy lỗi mình mà cứ chăm chăm bắt lỗi người khác thì lập tức mở miệng chửi rủa: "Đúng là đồ yêu nữ!"


Quay lại  l Xem tiếp 


BigKool BigKool
Vườn Hoàng Cung - Nông Trại Online Vườn Hoàng Cung
Khu Vườn Thần Kỳ Khu Vườn Thần Kỳ
Vườn Thủy Cung Vườn Thủy Cung
goPet Online goPet Online

C-STAT