LỤC ÂM BẤT GIẢM LAI THỜI LỘ
TIỂU KHÊ PHIẾM TẬN KHƯỚC SƠN HÀNH
Đường rợp bóng xanh như lúc đến,
Thuyền cạn dòng khe núi bước sang.”
Sau cuộc chiến, đoàn chiến thuyền của quan binh lại neo đậu bên bờ sông.
Trên thuyền, trong một gian phòng rộng rãi, bày trí trang nhã, một chàng thiếu niên công tử phong lưu anh tuấn đang ngồi trầm tư. Đứng hầu hai bên là hai văn sĩ nho sinh, một cầm quạt lông, một cầm quyển sách, một người oai nghi, một người thanh nhã, mỗi người mỗi vẻ. Chàng công tử vận y phục rất hoa lệ, hai văn sĩ vận y phục trang nhã. Đó chính là Giang Thừa Phong cùng hai thủ hạ thân tín là Lưu Quốc Hiên và Công Tôn Long.
Không gian yên ắng một lúc lâu, rồi văn sĩ tay cầm quạt lông, tức Lưu Quốc Hiên, chợt lên tiếng :
- Công tử. Vụ việc này, ý công tử thế nào ạ ?
Thiếu niên công tử, tức Giang Thừa Phong, nói :
- Công Tôn huynh đệ. Hãy cho đưa bọn chúng vào đây để ta xem tư chất thế nào. Hy vọng là có thể chấp nhận được.
Công Tôn Long cung kính vâng lệnh, đi ra ngoài. Lát sau lão dẫn vào ba tên đầu đảng của bọn thủy khấu. Cả ba tên rón rén đến trước Giang Thừa Phong, đồng phục xuống vái lạy, kính cẩn nói :
- Bọn tiểu nhân là Trương Vụ Đình, Tống Cảnh, Lý Tuấn xin tham kiến công tử. Cầu ngọc thể vạn an.
Bọn họ nói năng trôi chảy, hành lễ kính cẩn, chắc là đã được Công Tôn Long dặn dò từ trước rồi. Thái độ thuận phục đó khiến Giang Thừa Phong có chút hảo cảm. Chàng khẽ mỉm cười, đưa mắt quan sát cả ba tên thật kỹ, đoạn hỏi :
- Công Tôn huynh đệ nói rằng các ngươi mới ra làm ăn chuyến này là lần đầu. Thế nghĩa là sao ?
Tên đại ca là Trương Vụ Đình cung kính nói :
- Xin thưa thật với công tử, bọn tiểu nhân vốn không phải là thủy khấu, trước nay chỉ sinh sống bằng nghề chài lưới, giăng câu. Mấy hôm trước, nhị đệ từ phương Nam về cho hay bọn Thông Thiên Giáo đã đánh chiếm trang viện của Cái Mạnh Thường Lưu trang chủ ở Nam Xương, thu được không ít tài vật, sắp chuyển vận qua đây. Bọn tiểu nhân chẳng lượng sức mình, đã dại dột chặn đường đánh cướp, nào hay bọn tiểu nhân đã nhận lầm, đó lại là tài vật của Thái Chính Cung, cúi xin công tử đại lượng thứ tha.
Gã nhị đệ là Tống Cảnh tiếp lời :
- Hồi bẩm công tử. Bọn tiểu nhân nghĩ Thông Thiên Giáo là bọn tà ma ngoại đạo, cướp đoạt của bọn chúng cũng là vì chính nghĩa võ lâm, nên mới hành động nông nổi, gây nên đại họa. Chứ không phải bọn tiểu nhân cố tình xúc phạm đến Thái Chính Cung, cầu công tử minh xét.
Giang Thừa Phong trầm ngâm suy nghĩ. Lưu Quốc Hiên thấy chàng lẳng lặng không lên tiếng, liền nhìn bọn Trương Vụ Đình hỏi :
- Vậy các huynh đệ của ngươi đều là …
Trương Vụ Đình nói :
- Dạ. Ngoại trừ một số là tráng đinh trong trang, còn lại tất cả đều là ngư dân trong vùng, chỉ vì đi theo bọn tiểu nhân nên mới gặp phải trường kiếp nạn này.
Giang Thừa Phong vẫn mãi trầm ngâm, chưa lên tiếng. Trương Vụ Đình lại hướng vào chàng, vái lạy, nói :
- Công tử. Bọn tiểu nhân nhất thời lầm lỡ, hối hận cũng đã muộn. Tính mạng của bọn tiểu nhân xin tùy công tử xử trí. Chỉ xin công tử mở lượng hải hà mà dung tha cho các huynh đệ. Bọn họ còn có vợ con phải chăm sóc, có phụ mẫu phải phụng dưỡng.
Lưu Quốc Hiên hỏi :
- Thế các ngươi có vợ con không ?
Trương Vụ Đình ngơ ngác đáp :
- Tiểu nhân đã có vợ con. Còn nhị đệ, tam đệ vẫn chưa lập gia thất, nhưng còn có mẹ già em nhỏ.
Lưu Quốc Hiên lại hỏi :
- Ngươi chết rồi, ai sẽ lo cho vợ con ngươi ?
Trương Vụ Đình buồn rầu nói :
- Tiểu nhân đáng tội chết, không làm sao được. Nếu như tiểu nhân chết đi rồi, các huynh đệ có người nào còn được sống sẽ chăm lo cho vợ con tiểu nhân. Còn như tất cả chết hết thì … đó là số mạng.
Lưu Quốc Hiên hướng về Giang Thừa Phong chắp tay nói :
- Công tử. Bọn họ chỉ vì nhất phen lầm lỡ mà phạm phải lỗi lầm, chứ không phải cố ý mạo phạm bản cung, tình cảnh kể cũng đáng thương. Nếu như có thể tha được thì xin công tử hãy dung tha cho bọn họ, để bọn họ có cơ hội đoái công chuộc tội.
Giang Thừa Phong cau mày nói :
- Huynh đệ đã nói vậy thì ta không thể không dung tha cho bọn họ rồi ?
Lưu Quốc Hiên nói :
- Để cha mẹ vợ con bọn họ không còn nơi nương tựa, trở thành cô nhi quả phụ, kể cũng tội nghiệp.
Giang Thừa Phong hỏi :
- Chỉ vậy thôi ư ?
Lưu Quốc Hiên lại nói :
- Thật ra thì thuộc hạ thấy bọn họ cũng là người có nghĩa khí, có thể thu dụng được. Nếu có thể xin công tử hãy gia ân cho phép bọn họ được gia nhập bản cung, để có cơ hội đoái công chuộc tội.
Ba người bọn Trương Vụ Đình nghe lão nói câu này thì vô cùng mừng rỡ, chẳng khác nào có lệnh đặc xá. Được như thế, không những ba người bọn họ được toàn mạng mà các huynh đệ cũng được dung tha. Hơn nữa, từ nay cả bọn sẽ có một thế lực cực kỳ hùng mạnh để nương tựa. Ở vào thời điểm hỗn loạn này, không có chỗ nương tựa vững chắc thì rất nguy hiểm. Mà nhìn trước ngó sau, Thái Chính Cung vẫn là một chỗ dựa vững chắc, ngay cả đối diện Thông Thiên Giáo cũng không phải sợ.
Thế nhưng, Giang Thừa Phong lại lắc đầu nói :
- Không được.
Lưu Quốc Hiên ngạc nhiên hỏi :
- Công tử. Sao thế ạ ?
Giang Thừa Phong nói :
- Có nghĩa khí thì tốt. Nhưng quá có nghĩa khí thì không tốt chút nào. Bởi nếu ta giao cho bọn họ trông coi các việc kinh doanh tại đây, không chừng khi thấy người gặp khó khăn hoạn nạn, bọn họ dám đem tất cả vốn liếng ra giúp đỡ. Có khi còn bán cả nhà cửa đất đai để lấy tiền chu cấp cho người ta.
Lưu Quốc Hiên gượng cười nói :
- Chắc không đến nỗi vậy đâu.
Giang Thừa Phong nhìn Trương Vụ Đình hỏi :
- Thân quyến của ngươi đâu rồi ? Sao không thấy trong trang ?
Trương Vụ Đình đáp :
- Dạ. Tiểu nhân đã cho đưa gia quyến đi ở nhờ nơi khác, vì trong trang có quá nhiều người, bọn họ ở lại không tiện.
Giang Thừa Phong đưa mắt nhìn Lưu Quốc Hiên khẽ lắc đầu. Lão ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói :
- Công tử. Nếu bỏ qua việc bọn họ nhận lầm bản cung là Thông Thiên Giáo. Thuộc hạ nhận thấy ba huynh đệ bọn họ cũng còn có điểm chấp nhận được. Trong khi những người khác kéo tới Nam Xương tiếp trợ Lưu Thành thì huynh đệ bọn họ lại tổ chức đón đường tập kích tại đây. Điều đó cho thấy bọn họ vừa biết tính toán kỹ lưỡng trước khi hành động, vừa biết tự lượng sức mình.
Trương Vụ Đình nói :
- Dạ. Bọn tiểu nhân không đến Nam Xương chẳng phải vì tham sống sợ chết, mà chỉ vì tự biết công phu bản thân quá thấp kém, sợ rằng sẽ chẳng giúp gì được mà còn làm vướng bận mọi người.
Lưu Quốc Hiên thấy Giang Thừa Phong vẫn trầm tư, liền hỏi :
- Công tử định thế nào ạ ?
Giang Thừa Phong ngẫm nghĩ giây lâu, mới nói :
- Thôi được rồi. Cứ kể như ta sẽ lập thêm ở đây một viện nữa vậy. Hãy cứ tạm gọi là … là Thủy Hương Viện, vị trí ở dưới Lưu Hương Viện một chút. Lưu huynh đệ hãy thay ta lo liệu thu xếp việc này.
Lưu Quốc Hiên cung kính tuân mệnh. Bọn Trương Vụ Đình vô cùng mừng rỡ, vội phục lạy, hành đại lễ ra mắt công tử gia cùng Đại Tổng quản, sau đó quay sang vái chào Lưu Hương Viện chủ, là người đã tiến dẫn.
Lễ nghi tất, Trương Vụ Đình cúi lạy, cung kính nói :
- Số hàng hóa hiện vẫn còn trong trang. Xin được giao nộp lại cho công tử.
Giang Thừa Phong nhìn Lưu Quốc Hiên hỏi :
- Số hàng đó huynh đệ nhận thấy nên xử lý thế nào cho phải ?
Lưu Quốc Hiên nói :
- Số hàng đó đối với bản cung cũng chẳng cần thiết lắm. Theo ý thuộc hạ hay là cứ để lại nơi đây. Thứ nào còn dùng được thì dùng. Thứ nào không cần dùng thì sẽ đem bán. Khỏi phải mất công vận chuyển phiền phức.
Giang Thừa Phong gật đầu nói :
- Như vậy cũng được. Trước đã định đưa về Lưu Hương Viện. Công Tôn huynh đệ cùng Lưu Hương Viện cũng đã góp nhiều công sức trong việc tiễu trừ bọn Thông Thiên Giáo lần này. Vậy hãy chia lấy hai phần giao cho Công Tôn huynh đệ, còn một phần cứ để lại đây, xem như nguồn vốn ban đầu.
Cả bọn cung kính vâng dạ. Chàng lại ngắm nhìn bọn Trương Vụ Đình, sau đó quay sang Lưu Quốc Hiên nói tiếp :
- Những người ở đây công phu còn kém lắm. Lưu huynh đệ hãy nán lại đây huấn luyện bọn họ, đến khi nào đạt yêu cầu mới cho xuất đạo. Môn hạ của bản cung mà công phu kém quá thì còn gì oai danh của bản cung nữa.
Lưu Quốc Hiên cung kính vâng dạ. Chàng lại nói :
- Chúng ta sẽ chia tay tại đây. Ta và Lý cô nương sẽ đến Hán Khẩu, rồi chuyển sang đường bộ vào Xuyên. Lưu huynh đệ tạm ở lại đây cho đến khi thu xếp xong công việc. Còn Công Tôn huynh đệ cứ về Lư Giang.
Cả bọn cung kính vâng mệnh, tiễn Giang Thừa Phong lên đường. Lưu Quốc Hiên cùng bộ thuộc ở lại. Còn Công Tôn Long dẫn thủ hạ trở về Lư Giang. Trình Tiểu Thanh và Hứa Thanh Bình vì là người của Lưu Hương Viện nên buộc phải theo Công Tôn Long về Lư Giang chứ không được đi theo Giang Thừa Phong. Thật ra thì hai người bọn họ chỉ cần được ở cạnh nhau, thì dù có ở đâu cũng vậy thôi.
Sau đó, các chiến thuyền lại nhổ neo, quay mũi giương buồm tiến thẳng về phía Tây, trở về thủy trại Hán Khẩu. Tại đây, Tuần Giang đô đốc Trần Vũ lại tưng bừng mở tiệc nghênh đón vương gia hồi giá, đồng thời luận công ban thưởng cho những tướng sĩ có công trong chuyến đi này. Cả thủy trại lại được thêm một phen náo nhiệt.
Lúc ấy đã muộn, Giang Thừa Phong quyết định ở lại thủy trại thêm một đêm, sáng sớm mai mới lên đường.
Tối hôm đó, chàng triệu Lưu Hương Tam Kiệt đến để khảo sát công phu tuyệt nghệ, để xem võ công bọn họ đã tiến triển đến mức nào rồi.
Suốt thời gian qua, chàng đã truyền thụ cho ba người bọn họ nhiều môn tuyệt kỹ cả về kiếm pháp, thân pháp, chưởng pháp và cả môn ám khí. Bọn họ sở đắc thần công, trong lòng hứng khởi cố gắng luyện tập nên cũng đã đạt được ít nhiều thành tựu. Vì thế mà hôm trước Lưu Đức Huy mới có thể hiển lộ tuyệt kỹ khiến Vệ Thanh Hoa và Thành Thế Kiệt vô cùng khâm phục.
Chàng bảo ba người họ lần lượt biểu diễn võ công.
Lưu Đức Huy vâng mệnh tiến ra biểu diễn trước. Đầu tiên là kiếm pháp. Thanh trường kiếm trong tay y vần vũ múa lượn, tỏa ra muôn nghìn con rắn bạc, trông rất đẹp mắt, có thể dùng mấy chữ : biến ảo, linh diệu, tinh kỳ để chỉ. Lý Nhược Hồng ngồi bên xem cứ luôn miệng nức nở khen hay.
Được Lý Nhược Hồng khen ngợi, Lưu Đức Huy hý hửng múa hết pho kiếm pháp, rồi bỏ kiếm xuống, thi triển quyền chưởng cùng thân pháp, ám khí. Các môn này cũng vậy, cũng biến ảo tinh kỳ. Xong đâu đó, y đứng chắp tay một bên, chờ Giang Thừa Phong bình phẩm. Chàng ngẫm nghĩ giây lát, mới nói :
- Công phu của huynh đệ nhìn rất đẹp mắt, nhưng uy lực chưa đủ, chỉ có thể lấy điểm với giai nhân chứ khó mà đả thương địch thủ. Chiêu thức do huynh đệ đánh ra bao trùm mọi nơi, cùng một lúc nhắm vào nhiều mục tiêu, tuy có thể khiến đối thủ hoang mang, nhưng cũng vì thế mà nội lực bị phân tán, uy thế giảm đi nhiều. Trong khi giao đấu, chỉ cần điểm trúng một mục tiêu là cũng có thể đả thương đối phương được rồi. Về điểm này huynh đệ cần phải rèn luyện thêm.
Nghe chàng nói đúng ngay điểm yếu của mình, Lưu Đức Huy đỏ mặt ngượng ngùng, bẽn lẽn vâng dạ.
Lại đến lượt Phạm Kinh Quốc trổ tài.
Ngày thường Phạm Kinh Quốc lạnh lùng ít nói, xem có vẻ không có gì nổi bật, nhưng công phu tu vi lại rất thâm hậu, chiêu thức đánh ra cực kỳ oai mãnh, chưởng phong kiếm khí rít ào ào, sát cơ rất mạnh. Từng chiêu từng thức nặng nề chậm chạp, nhưng rất có uy lực, trái ngược hẳn với Lưu Đức Huy. Lý Nhược Hồng xem y thi triển công phu, thấy sát khí quá mạnh, bất giác rùng mình.
Đánh xong chiêu cuối cùng, Phạm Kinh Quốc lại đứng sang một bên, chắp tay chờ đợi Giang Thừa Phong bình phẩm.
Nhưng Giang Thừa Phong chưa vội lên tiếng. Chàng ngắm nhìn y một lượt, ngẫm nghĩ một lúc, rồi mới hỏi :
- Trông tâm trạng huynh đệ có vẻ nặng nề u uất, nên trong kiếm chiêu mới ẩn chứa nhiều sát cơ như vậy. Phải chăng trong lòng huynh đệ còn vướng mắc một mối oán thù nào đó chưa được giải tỏa.
Phạm Kinh Quốc cúi đầu nói :
- Công tử thần nhãn anh minh đã soi thấu tâm can thuộc hạ. Thuộc hạ quê ở Hình Châu, Hà Bắc. Thân phụ bị người biểu đệ ám hại để cướp đoạt gia sản. Mấy năm nay, thuộc hạ đã năm lần báo phục mà vẫn không thành. Thuộc hạ đành đi khắp nơi, mong tìm gặp minh sư cầu giáo, may mà được gặp công tử.
Giang Thừa Phong khẽ thở dài, nói :
- Phụ thù tất phải báo. Nhưng cũng không nên quá bất cận nhân tình. Kẻ kia dù gì cũng là biểu thúc của huynh đệ. Việc này có lẽ cũng cần nên tra rõ chân tướng sự việc xem thử thế nào. Nếu quả là kẻ kia vì tham mê tiền tài mà ám hại lệnh tôn thì không việc gì phải nói. Bằng như có uẩn khúc gì thì … cũng cần nên xem lại.
Phạm Kinh Quốc cúi đầu nói :
- Dạ. Thuộc hạ xin vâng theo lời dạy của công tử.
Giang Thừa Phong lại nói :
- Từ ngày mai, các vị huynh đệ không cần phải theo ta nữa, cứ đi hành đạo giang hồ để giải quyết những chuyện riêng và thu thập thêm kinh nghiệm. Khi nào cần, ta sẽ cho người đến triệu.
Cả ba người đồng vâng dạ. Chàng lại nhìn Phương Nhân Kiệt, nói :
- Đến phiên huynh đệ rồi đó.
Phương Nhân Kiệt vâng dạ, cắp kiếm bước ra. Đầu tiên là biểu diễn kiếm thuật, rồi đến chưởng pháp, thân pháp, các môn khác. Võ công của y không linh diệu biến ảo như của Lưu Đức Huy, cũng không có uy lực như của Phạm Kinh Quốc, nhưng đã khiến Giang Thừa Phong rất hài lòng. Chàng nói :
- Chiêu thế của huynh đệ bình hòa trung chính, không ẩn chứa sát cơ, đó mới là phong độ của người quân tử.
Sáng hôm sau, mọi người chia tay nhau. Ba người bọn Lưu Đức Huy cùng đi về phương bắc. Lưu Đức Huy và Phương Nhân Kiệt vốn chỉ ngao du giang hồ, không có việc gì nên định đi theo giúp Phạm Kinh Quốc trả mối gia thù.
Trong khi đó, Giang Thừa Phong cùng Lý Nhược Hồng đi về phía tây, thẳng đường vào đất Thục.
Tứ Xuyên chính là đất Thục.
Đất Thục nổi tiếng khắp thiên hạ bởi đường sá gập ghềnh hiểm trở, đèo cao dốc dựng cùng với cái nắng kinh người.
Đất Thục hiểm trở, dễ thủ khó công, nên nhiều bậc vương đế đã dựa vào đó để tranh thiên hạ hoặc cố giữ lấy cơ nghiệp đế vương. Thời Sơ Hán, Hán Bình Đế tránh loạn Vương Mãng đã chạy vào đất Thục, đắp thành Bạch Đế để chống cự. Và Đường Minh Hoàng khi tránh loạn An Lộc Sơn cũng đã chạy vào đất Thục.
Đất Thục có nhiều danh lam thắng tích, như miếu Vũ Hầu, thành Bạch Đế, sông Gia Lăng, … đã để lại dấu ấn trong nhiều thi phẩm cổ kim.
Trên đường vào Xuyên có hai nhân vật mỹ mạo xinh đẹp đang ung dung cưỡi ngựa sánh bước, vừa đi vừa thưởng thức cảnh vật hai bên đường.
Nhân vật bên trái là một thiếu niên công tử, dung mạo phương phi anh tuấn, vận y phục rất hoa lệ, mặc dù hai tay chàng bị trói chặt bởi một mảnh lụa trắng, nhưng vẻ mặt lại luôn hớn hở tươi cười. Còn người bên phải là một thiếu nữ vận áo màu lục, trông cũng rất xinh đẹp, nhưng sắc diện lại hơi có vẻ lạnh lùng. Hai người chính là Giang Thừa Phong và Lý Nhược Hồng.
Rời Hán Khẩu, hai người đi men theo dòng Trường Giang. Từ Sở vào Xuyên đường xá gập ghềnh hiểm trở, hai người lại đi một cách thong thả ung dung nên cuộc hành trình rất là chậm chạp.
Một buổi chiều nọ, hai người đi đến một vùng núi non hùng vĩ, tùng bách ngút ngàn, xa xa thấy ẩn hiện một tòa thành quách.
()
Lý Nhược Hồng dừng ngựa, đưa mắt ngắm nhìn khắp xung quanh, đoạn quay sang Giang Thừa Phong hỏi :
- Đây là nơi nào ? Sao lại có thành quách giữa nơi rừng núi hoang vu thế này ?
Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười, ngâm nga :
“Triêu từ Bạch Đế thái vân gian,
Thiên lý Giang Lăng nhất nhật hoàn,
Lưỡng ngạn viên thanh đề bất trụ,
Khinh chu dĩ quá vạn trùng san.”
Lý Nhược Hồng nói :
- Hóa ra nơi đây chính là thành Bạch Đế. Ngươi đã từng đi qua đây rồi ư ?
Giang Thừa Phong khẽ lắc đầu. Nàng lại hỏi :
- Chúng ta có nên đến đó nghỉ qua đêm hay không ?
Giang Thừa Phong nói :
- Tiểu sinh cũng không rõ. Danh sơn thắng tích thường có các ẩn sĩ cư ngụ. Chúng ta đến chẳng biết có được hoan nghênh hay không nữa ?
Trong một cánh rừng cạnh đó đột nhiên vang lên một giọng cười trong trẻo, thanh âm của thiếu nữ :
- Được đón tiếp bậc danh sĩ là điều hân hạnh cho bọn tiểu nữ.
Lý Nhược Hồng giật mình, vội ngoảnh mặt lại nhình. Còn Giang Thừa Phong thì chỉ khẽ mỉm cười. Chàng cũng từ từ quay lại.
Một thiếu nữ mình mặc áo lụa hồng, vóc người thanh tú kiều diễm, đang đứng dưới cội tùng già. Đôi mắt trong veo và đen láy của nàng đang chăm chú ngắm nhìn Giang Thừa Phong, tựa hồ như đã bị tư thái phong lưu, khí chất hào hoa, cùng dung mạo anh tuấn của chàng hấp dẫn.
Thiếu nữ có khuôn mặt trái xoan, vành môi anh đào, tóc buông rũ vai, mũi cao mắt sáng, so với Lý Nhược Hồng thì quả là mỗi người mỗi vẻ khó phân hơn kém. Giang Thừa Phong nhìn nàng khẽ mỉm cười. Nàng bị nụ cười ấm dịu của chàng thu hút, đứng ngây người, chẳng thốt nên lời
BẠCH ĐẾ THÀNH NGỘ KIẾN KỲ NHÂN
BÁCH HOA CUNG VONG NIÊN KẾT NGHĨA
Lại nói, thiếu nữ áo hồng vừa xuất hiện đã bị nụ cười ấm áp của Giang Thừa Phong thu hút, đứng ngây người, chẳng thốt nên lời. Lý Nhược Hồng thấy nàng ta cứ mãi chăm chú ngắm nhìn Giang Thừa Phong, tức giận nói :
- Cô nương. Trước nay cô nương chưa từng trông thấy nam nhân hay sao ?
Thiếu nữ giật mình bừng tỉnh. Nhưng nàng cũng chẳng có vẻ gì là tức giận, chỉ mỉm cười nói :
- Không phải đâu. Nam nhân thì ta cũng đã gặp qua nhiều rồi, nhưng chưa thấy người nào anh tuấn xinh đẹp như vị công tử đây. Được gần gũi chàng một khắc đáng nghìn vàng, vậy mà cô nương chẳng biết quý trọng, lại còn trói chàng lại nữa. Chao ôi ! Trông chàng thật đáng thương làm sao ! Cô nương thật nhẫn tâm mà !
Lý Nhược Hồng đôi má ửng hồng, tức giận nói :
- Đó là việc riêng của ta. Liên quan gì đến cô nương chứ ?
Thiếu nữ tươi cười nói :
- Nếu như cô nương đã không biết quý trọng thì nhường chàng lại cho ta vậy.
Nói chưa dứt lời, nàng ta đã nhảy vụt tới ôm chầm lấy Giang Thừa Phong, rồi băng mình chạy đi. Lý Nhược Hồng lập tức nhảy xuống ngựa, sử dụng tột đỉnh khinh công đuổi theo. Nhưng phần vì khinh công của nàng không bằng thiếu nữ kia, phần lại không thông thạo địa hình, nên chỉ trong chốc lát là đã không còn thấy thiếu nữ kia cùng Giang Thừa Phong đâu nữa, chỉ còn nghe vọng lại tiếng cười trong trẻo của nàng ta. Rồi tứ bề vắng lặng. Chỉ còn lại một mình nàng giữa vùng rừng núi hoang vu.
Nàng tức giận bừng bừng, vung chưởng đánh bừa vào một cây bách trước mặt. Chỉ sau vài chưởng, thân cây to lớn kia đã không chịu nổi, gãy ngang. Cơn giận rồi cũng dần dần lắng dịu, thay vào đó là cảm giác hoang mang. Trước nay nàng đã quen dựa vào Giang Thừa Phong, giờ chỉ còn lại một mình lạc lõng giữa nơi hoang sơn dã lĩnh, nàng không biết nên phải làm sao. Cho đến lúc này, nàng mới nhận ra Giang Thừa Phong đối với nàng quan trọng như thế nào. Và cảm giác khi thiếu vắng chàng thật khó chịu làm sao.
Nàng cũng tự trách mình sao lại trói chàng làm chi, khiến chàng không thể phản kháng, để mặc cho “yêu nữ” kia bắt đi. Nàng lo lắng cho bản thân thì ít, mà lo lắng cho chàng thì nhiều. Chàng đã lọt vào tay “yêu nữ” thì sợ rằng lành ít dữ nhiều. Trong tâm tưởng của nàng, “yêu nữ” kia là kẻ xấu xa nhất.
Sau một lúc đắn đo suy nghĩ, nàng quyết định cứ nhắm hướng thành Bạch Đế mà đi thẳng tới, rồi sẽ tùy cơ ứng biến. Nàng cũng không biết chắc thiếu nữ kia có phải ở nơi đó hay không. Nhưng trước tình cảnh như thế này thì nàng cũng đành phải làm thế chứ chẳng biết sao hơn.
Trong khi đó, Giang Thừa Phong bị thiếu nữ kia bắt đi. Chàng bị nàng ôm sát vào lòng, thân mình lơ lửng, chân không chấm đất, gió lạnh thổi tạt vào mặt, mũi ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ người nàng tỏa ra. Chàng bất giác ngây người.
Thiếu nữ lướt đi vùn vụt, mang thêm Giang Thừa Phong mà thân pháp vẫn rất nhanh nhẹn, chứng tỏ công phu không phải tầm thường. Dù vậy, đối với Giang Thừa Phong vẫn chưa phải là đáng kể. Nhưng … chàng vẫn chịu để cho nàng bắt mang đi. Có lẽ chàng không muốn động võ đối phó với giai nhân.
Lát sau, hai người đến trước một tòa trang viện rất rộng lớn. Không, phải nói là một tòa cung điện thì mới diễn tả được vẻ tráng lệ của nó. Cung điện đồ sộ bề thế, kiến trúc tinh xảo, tuy đã cũ kỹ nhưng vẫn còn vẻ tráng lệ nguy nga. Xung quanh lại trồng đủ trăm thứ hoa. Hương thơm ngan ngát tỏa bay khắp chốn.
Thiếu nữ chợt cúi xuống khẽ thì thầm vào tai Giang Thừa Phong :
- Tiểu oan gia. Kể từ hôm nay chúng ta sẽ cùng chung sống tại nơi đây. Chàng có thích không ?
Nàng vừa dừng chân thì có bốn thiếu nữ vận hoàng y, tuổi độ mười sáu mười bảy, trông cũng rất xinh đẹp đột nhiên xuất hiện. Cả bốn người đồng tiến đến trước mặt nàng, cung thân hành lễ :
- Tham kiến công chúa.
Thiếu nữ áo hồng gật đầu nói :
- Được rồi. Các ngươi hãy mau sắp bày yến tiệc để ta tiếp đãi vị công tử đây.
Bốn hoàng y thiếu nữ cung kính vâng dạ, khẽ liếc mắt ngắm nhìn Giang Thừa Phong, rồi lập tức đi ngay vào trong, lo chuẩn bị yến tiệc. Sau khi bốn người họ đã khuất dạng, thiếu nữ lại cười nói :
- Chúng là tỳ nữ của thiếp, và cũng sẽ là tỳ nữ của chàng. Chàng có thích không ?
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Cô nương hỏi ta có thích nơi này không mà không cho ngắm nhìn thì làm sao mà trả lời cô nương được.
Thiếu nữ tươi cười nói :
- Phải rồi. Phải rồi. Thiếp quên mất chuyện đó.
Tuy nói vậy, nhưng nàng vẫn không chịu bỏ Giang Thừa Phong xuống mà vẫn tiếp tục ôm chàng trong lòng, đưa chàng đi dạo một vòng quanh cung điện, vừa đi vừa luôn miệng giới thiệu.
Sau đó, nàng đưa chàng trở lại đại điện, đặt chàng ngồi trên một chiếc ghế, rồi kéo ghế ngồi sát bên cạnh chàng. Trên bàn đã được bày sẵn yến tiệc rất là thịnh soạn. Nàng nhẹ đưa tay vuốt má chàng, tươi cười hỏi :
- Chàng thấy nơi đây thế nào ?
Giang Thừa Phong nói :
- Quanh cung điện trồng đủ trăm thứ hoa, rất xứng đáng để gọi bằng danh xưng Bách Hoa Cung.
Thiếu nữ cười nói :
- Nơi đây quả thật gọi là Bách Hoa Cung. Chàng chỉ nói một câu mà đã nói đúng ngay tên nơi này. Xem ra chàng với thiếp quả thật hữu duyên đó nha. Nó là nhà của thiếp, và từ nay nó cũng sẽ là nhà của chàng nữa. Chàng có thích nó không ?
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Nơi đây điện đài tráng lệ, lầu các nguy nga, trăm hoa bốn mùa tỏa hương khoe sắc, quả là tiên cảnh giữa chốn nhân gian.
Thiếu nữ vui vẻ nói :
- Vậy là chàng thích nơi này rồi đấy nhé.
Giang Thừa Phong không đáp mà chỉ khẽ mỉm cười. Thiếu nữ vẫn chưa chịu cởi trói cho chàng. Nàng với tay cầm lấy bình rượu, rót đầy chung, đoạn quay sang nhìn chàng âu yếm nói :
- Thiếp xin mời chàng uống chung mỹ tửu để mừng ngày đôi ta hội ngộ.
Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười, há miệng ra. Thiếu nữ đưa chung rượu lên miệng chàng, từ từ trút vào. Sau khi cho chàng uống hết chung rượu, nàng cầm đũa gắp một miếng thịt, kề vào miệng chàng, nói :
- Chàng lại há miệng ra đi.
Rồi cứ như thế, nàng vừa ăn uống vừa chăm chút đút thức ăn cho chàng. Chàng khẽ thở dài nói :
- Cô nương mở trói để ta tự ăn uống có phải hơn không ?
Thiếu nữ tươi cười nói :
- Không được. Thiếp muốn được tự tay đút thức ăn cho chàng. Từ nay về sau mỗi ngày đều sẽ như thế.
Giang Thừa Phong ngẩn người giây lát, bỗng nói :
- Không biết giờ này Lý cô nương như thế nào rồi ? Một mình nàng ở giữa nơi hoang sơn vắng vẻ chẳng biết sẽ ra sao đây ?
Thiếu nữ nói :
- Cô ta đã lạnh nhạt với chàng như thế, chàng còn lo lắng cho cô ta làm chi nữa, cứ ở lại đây cùng thiếp vui vẻ có hơn không ?
Giang Thừa Phong lắc đầu nói :
- Không được đâu. Sắp tới ta còn có nhiều việc phải giải quyết. Không thể lần lữa ở đây được.
Thiếu nữ trầm giọng nói :
- Chàng không muốn ở lại đây ?
Giang Thừa Phong nói :
- Mong cô nương đừng làm khó ta mà.
Thiếu nữ sắc mặt bỗng trở lại tươi cười, nói :
- Thôi được rồi. Thiếp không muốn ép buộc chàng làm việc gì trái với ý nguyện của chàng. Thiếp sẽ cho chàng thời gian để suy nghĩ thêm. Từ nay chàng cứ ở yên trong Bách Hoa Cung, không được đi đâu cả, việc phục dịch đã có bọn tỳ nữ lo liệu. Đến khi nào chàng nguyện ý chung sống với thiếp thì thiếp sẽ thả chàng ra.
Giang Thừa Phong nói :
- Cô nương …
Thiếu nữ ngắt lời :
- Thiếp đã quyết định như thế rồi. Chàng đừng nên nói gì thêm nữa. À. Mà thiếp vẫn chưa được biết danh tính của chàng.
Giang Thừa Phong nói :
- Ta họ Giang.
Thiếu nữ cười tươi như hoa, nói :
- Còn thiếp họ Vân. Chàng hãy gọi thiếp là Vân muội nhé.
Đoạn nàng lớn tiếng gọi :
- Người đâu.
Từ bên ngoài lập tức có hai hoàng y thiếu nữ bước vào, chắp tay cung kính chờ lệnh. Thiếu nữ họ Vân nói :
- Các ngươi hãy đưa Giang công tử về phòng nghỉ ngơi. Nhớ là phải canh giữ chàng cho thật cẩn thận. Nếu không có lệnh của ta thì không được để cho chàng rời khỏi phòng dù chỉ nửa bước.
Bọn hoàng y thiếu nữ cung kính vâng dạ. Nàng lại quay sang Giang Thừa Phong, nắm lấy tay chàng, khẽ nói :
- Chàng hãy suy nghĩ lại nhé. Thiếp luôn mong chờ chàng hồi tâm chuyển ý. Khi nào chàng muốn gặp thiếp thì cứ bảo bọn chúng một tiếng, thiếp sẽ đến ngay. Mỗi ngày thiếp đều sẽ đến thăm chàng.
Đột nhiên, ngay giữa lúc ấy, từ phía ngoài có một hoàng y thiếu nữ hốt hoảng chạy vào, đến trước thiếu nữ họ Vân lắp bắp nói :
- Công chúa … bên ngoài có lão … Thái lão gia … cùng đi với một vị cô nương đến đòi gặp công chúa nói chuyện. Vị cô nương đó trông có vẻ đang rất giận dữ.
Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười. Chàng tin chắc người đến chính là Lý Nhược Hồng. Biết tin nàng vẫn bình an, chàng đã yên tâm lắm rồi. Đối với chàng mà nói, sự an nguy của Lý Nhược Hồng còn quan trọng hơn cả sự an nguy của chàng. Và việc nàng tìm người đến cứu chàng càng khiến chàng vui lắm.
Trong khi đó thì thiếu nữ họ Vân lại biến sắc, nàng có vẻ lo ngại vị lão nhân kia. Nàng quay sang bọn hoàng y thiếu nữ, nói :
- Các ngươi hãy mau đưa Giang công tử về phòng. Nhớ phải canh giữ chàng thật cẩn thận. Không được sơ thất.
Bọn hoàng y thiếu nữ kính cẩn vâng dạ, đưa Giang Thừa Phong đi. Chàng hai tay vẫn còn bị trói, và cũng không có vẻ gì là muốn phản kháng. Tuy vậy, thiếu nữ họ Vân vẫn chưa muốn cởi trói cho chàng.
Trước lúc chàng bị đưa đi, nàng còn ghé sát tai chàng thì thầm :
- Chàng cứ ngoan ngoãn ở yên trong phòng chờ thiếp nhé. Thiếp ra ngoài một lát rồi sẽ đến với chàng ngay.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Nãy giờ có khi nào ta không ngoan ngoãn đâu ?
Thiếu nữ bật cười nói :
- Vậy là mối chân tình của thiếp đã làm chàng động lòng rồi phải không ?
Giang Thừa Phong chỉ khẽ mỉm cười. Nụ cười ấm dịu của chàng khiến lòng nàng cảm thấy ấm áp. Sự lo lắng cũng theo đó mà vơi đi. Bọn hoàng y thiếu nữ đưa chàng về phòng. Còn nàng thì đi ra ngoài cửa cung.
Lại nói, Lý Nhược Hồng rảo bước đi nhanh, chẳng bao lâu là đã đến bên ngoài thành Bạch Đế. Bạch Đế Thành tọa trấn trên đỉnh Bạch Đế Sơn, thuộc huyện Phụng Tiết, cũng là một cổ tích nơi đất Thục.
Cuối đời Tây Hán, Vương Mãng cướp ngôi. Hán Bình Đế cùng tôn thất nhà Hán là Công Tôn Thuật chạy vào đất Thục, đắp thành Bạch Đế để chống cự, mưu việc khôi phục đế nghiệp. Đến thời Tam Quốc, Lưu tiên chủ thua trận ở Hào Đình, cũng chạy về thành Bạch Đế, rồi sau chết ở đấy. Bốn mặt xung quanh thành được xây bằng đá ong, trải qua mấy triều đại cũng đã hư hại khá nhiều.
Khi nàng đến nơi, thấy cảnh thành quách tiêu điều, bốn bề hoang vắng, dường như đã lâu không có người lui tới nên khẽ thở dài.
Bỗng nhiên, từ phía sau lưng nàng có một giọng nói già nua cất lên :
- Bé con từ đâu tới ? Sao lại lạc bước tới đây ?
Lý Nhược Hồng giật mình kinh hãi, vội quay phắt lại. Nhưng lạ thay, phía sau hoàn toàn vắng lặng, nào có thấy ai. Nàng còn đang ngơ ngác thì giọng nói kia lại vang lên, lần này phát xuất từ trên cao :
- Bé con. Sao còn chưa trả lời câu hỏi của lão phu ?
Nàng vội ngửa mặt nhìn lên, chợt thấy một lão già thân thể cao lớn, mặt đỏ như son, râu tóc bạc phơ nhưng sắc mặt vẫn còn hồng hào, chỉ điểm vài nếp nhăn nơi trán và khóe mắt. Ánh mắt lấp lánh hàn quang. Lão đang ngồi vắt vẻo trên một nhánh cây cổ thụ, cách mặt đất chừng hai trượng.
Thấy nàng ngước nhìn lên, lão liền nhẹ nhàng hạ thân xuống ngay trước mặt nàng, thân pháp rất kỳ ảo. Biết là đã gặp được dị nhân ẩn sĩ, có cơ cứu được Giang Thừa Phong, nàng liền cúi mình vái chào :
- Tiểu nữ xin ra mắt lão tiền bối.
Lão già cười ha hả nói :
- Bé con không cần quá đa lễ, chẳng hay tên họ là chi, và vì sao lại lạc bước đến nơi đây thế ?
Lý Nhược Hồng cung kính nói :
- Dạ. Tiểu nữ là Lý Nhược Hồng. Lúc chiều tiểu nữ cùng một người bạn đi ngang qua đây, bất ngờ gặp phải một thiếu nữ áo hồng. Người bạn của tiểu nữ bị nàng ta bắt mang đi. Tiểu nữ đang định tìm kiếm, nhưng vì không biết đường lối nên mới lạc bước đến đây. Cúi mong tiền bối thương tình chỉ giúp một con đường sáng.
Lão già mỉm cười hỏi :
- Phải chăng đồng bạn của bé con là một chàng trai anh tuấn hào hoa ?
Lý Nhược Hồng ngạc nhiên hỏi :
- Sao tiền bối lại biết ạ ?
Lão già cười ha hả :
- Nếu không phải thế thì đâu khiến con bé đó động tâm.
Lý Nhược Hồng vui mừng hỏi :
- Vậy là lão tiền bối có biết nàng ta ?
Lão già nói :
- Con bé đó tự xưng là Bách Hoa công chúa, ở tại Bách Hoa Cung. Nơi đó cách đây cũng chẳng bao xa.
Lý Nhược Hồng mừng rỡ chắp tay nói :
- Bách Hoa Cung ở tại nơi nào ? Xin lão tiền bối thương tình chỉ giúp.
Lão già ngắm nhìn nàng một lượt, lắc đầu nói :
- Ta xem công phu của bé con không bằng ả nha đầu đó đâu. Đừng nên tìm đến đó làm gì cho mất công.
Lý Nhược Hồng cương quyết nói :
- Cũng vì tiểu nữ mà chàng mới bị ả ta bắt đi. Dù sao thì tiểu nữ cũng không thể bỏ mặc chàng được.
Lão già bỗng bật cười ha hả, hỏi :
- Phải chăng hắn là tình lang của bé con ?
Lý Nhược Hồng thẹn thùng đỏ mặt. Nàng không gật đầu nhưng cũng chẳng lắc đầu. Lão già gật gù nói :
- Thôi được rồi. Bé con gặp được lão phu âu cũng là duyên số. Để lão phu đi cùng bé con đến đó một chuyến.
Lý Nhược Hồng mừng rỡ vội cảm ơn rối rít. Nàng nôn nóng thúc giục lão mau chóng lên đường. Lão già gật đầu, giở khinh công lướt đi như đằng vân giá vũ. Lý Nhược Hồng hộc tốc chạy theo, nhưng thủy chung vẫn cách lão hơn trượng. Cũng may là lão còn có ý chờ đợi, không muốn để nàng tụt lại sau nên nàng còn miễn cưỡng theo kịp.
Chẳng mấy chốc là hai người đã đến trước tòa cung điện mà trước đó ít lâu thiếu nữ áo hồng đã đưa Giang Thừa Phong vào. Lão nhân gọi một tỳ nữ canh gác, bảo thị vào thông báo. Hai người đứng trước cửa cung chờ đợi.
Lát sau, thiếu nữ họ Vân, tức Bách Hoa công chúa, đã ra tới nơi, và gặp ngay Lý Nhược Hồng cùng lão già mặt đỏ đang đứng chờ. Nàng liếc nhìn Lý Nhược Hồng, rồi tiến đến trước mặt lão già, vòng tay cung kính nói :
- Tiểu điệt không hay lão nhân gia quang lâm nên không kịp nghênh đón, mong lão nhân gia thứ lỗi cho.
Lão già lạnh lùng nói :
- Nha đầu đừng nên nhiều lời. Chàng trai mà ngươi bắt mang về đâu rồi ? Sao còn không mau thả ra ?
Bách Hoa công chúa biến sắc nói :
- Đây là việc riêng của tiểu điệt, mong lão nhân gia đừng can thiệp vào.
Lão già hừ lạnh nói :
- Ngươi vô cớ bắt người, sao lão phu không xen vào được chứ ?
Bách Hoa công chúa nói :
- Lão nhân gia định bênh vực người ngoài mà hiếp đáp tiểu nữ ư ?
Lão già nói :
- Lão phu chỉ theo công đạo mà hành xử thôi.
Bách Hoa công chúa ngẫm nghĩ giây lát, chợt nói :
- Trước đây lão nhân gia đã từng hứa với gia sư là sẽ không tự tiện bước chân vào Bách Hoa Cung nếu như không được mời. Chẳng hay lời nói đó lão nhân gia có còn nhớ không ?
Lão già ngẩn người :
- Chuyện này …
Bách Hoa công chúa nhân lúc đó lập tức lùi ngay vào phía sau cửa cung. Nàng sợ lão già đột ngột ra tay khống chế nên đã rút lui rất nhanh và cũng rất bất ngờ. Cả lão già và Lý Nhược Hồng không ai kịp có hành động gì. Đến khi cả hai người kịp nhận ra thì nàng ta đã đứng phía trong cửa cung rồi. Nếu theo đúng lời hứa trước đây thì lão nhân không thể làm gì được nàng ta nữa.
Nhưng bỗng nhiên nàng loạng choạng muốn ngã vì đụng phải một người. Vì nàng lùi lại, không nhìn thấy sau lưng nên mới đụng phải người kia. Nàng tưởng đó là bọn tỳ nữ, đã định lên tiếng quở trách.
Nhưng nàng chợt giật mình kinh hãi khi nhận ra người đó lại là chàng công tử họ Giang mà nàng đã cho giam lại trong phòng, còn phái bọn tỳ nữ canh gác thật cẩn thận. Thế mà chàng lại đang đứng ung dung, hai tay chắp sau lưng, nhìn nàng mỉm cười. Từ nơi chàng toát lên một phong thái uy nghi tuấn dật, phong nhã hào hoa, khiến người đối diện phải sinh lòng kính phục. Nàng thấy chàng đột ngột xuất hiện ở đây thì hết sức sửng sốt, ấp úng hỏi :
- Sao … sao chàng lại ra được đây ?
Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười :
- Cô nương không cho phép ta rời khỏi cung. Hiện tại ta vẫn còn đứng trong địa phận Bách Hoa Cung mà.
Lý Nhược Hồng thấy chàng vẫn bình an vô sự thì rất mừng rỡ. Nàng chạy đến bên cạnh chàng, khẽ hỏi :
- Ngươi có sao không ? Ngươi vẫn bình yên chứ ? Từ khi ngươi bị ả bắt đi, ta rất lo lắng cho ngươi.
Nói đến đây, nàng bỗng thẹn thùng đỏ mặt. Giang Thừa Phong đưa mắt nhìn nàng với vẻ thân thiết, mỉm cười nói :
- Cảm ơn cô nương đã lo lắng. Tiểu sinh không sao. Vân cô nương đối đãi với tiểu sinh cũng rất tốt.
Lý Nhược Hồng hừ lạnh nói :
- Ả dĩ nhiên là đối đãi tốt với ngươi rồi. Nhưng ả đã làm gì ngươi chưa ?
Giang Thừa Phong cười hỏi :
- Làm gì đó nghĩa là thế nào ?
Lý Nhược Hồng nói :
- Ngươi còn giả bộ không hiểu nữa hả ?
Giang Thừa Phong chỉ khẽ mỉm cười, khiến nàng càng thêm thẹn thùng. Nàng đã không thể che giấu sự quan tâm của mình đối với chàng.
BÁCH HOA CUNG KẾT GIAO HUYNH MUỘI
THẤY MỸ TỬU THÁI LÃO MỪNG VUI
Lại nói, khi Lý Nhược Hồng quan tâm hỏi han, Giang Thừa Phong giả vờ không hiểu ý nàng muốn nói, khiến nàng càng thêm thẹn thùng. Trong lúc đó, Bách Hoa công chúa bỗng hỏi xen vào :
- Giang công tử. Chàng đã ra được ngoài này. Thế còn bọn tỳ nữ phụ trách canh giữ chàng, hiện giờ chúng thế nào rồi ?
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Hiện giờ bọn họ vẫn còn đang ngồi uống rượu trong đại điện.
Bách Hoa công chúa thảng thốt :
- Sao ạ ? Bọn chúng lẽ nào không chịu lo canh giữ chàng mà lại có thể ngồi đó uống rượu được ư ?
Giang Thừa Phong cười nói :
- Ta đã lên tiếng mời, bọn họ từ chối sao được.
Bách Hoa công chúa ấp úng nói :
- Chàng … chàng …
Lý Nhược Hồng cũng nói :
- Ngươi đã làm gì bọn chúng ? Xem ra ngươi cũng phong lưu lắm đấy chứ.
Giang Thừa Phong mỉm cười :
- Về khoản ấy tiểu sinh không hay dùng, chứ nếu đem so sánh với Hoa huynh đệ thì … tiểu sinh vẫn trên hắn một bậc cơ đấy.
Lý Nhược Hồng hừ lạnh nói :
- Chuyện đó có gì hay ho đâu mà ngươi cũng khoe khoang ?
Lão nhân nãy giờ im lặng, giờ mới lên tiếng :
- Tiểu huynh đệ. Khí chất phong độ của tiểu huynh đệ thật hiếm có, chắc chắn gia thế không nhỏ. Chẳng hay danh tính là gì ?
Giang Thừa Phong nói :
- Tiểu sinh họ Giang. Chẳng hay tiên sinh xưng hô thế nào ?
Lão nhân cười nói :
- Lão phu họ Thái, tên Quảng Long, đã ẩn cư ở thành Bạch Đế mấy chục năm nay rồi. Cá tính lão phu cô độc và rất khác thường, chẳng giống ai cả. Nhưng hôm nay vừa gặp tiểu huynh đệ là có thiện cảm ngay. Lão phu bất quá lớn hơn tiểu huynh đệ vài tuổi. Tiểu huynh đệ cứ gọi lão phu là Thái lão ca được rồi.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Thế ra lão ca ca chính là Thiên Cực lão nhân danh lừng võ lâm mấy mươi năm trước. Vậy nếu tiểu đệ không lầm thì tiền đại chủ nhân của Bách Hoa Cung chắc hẳn phải là Địa Sát Tiên Cơ ?
Lão nhân họ Thái gật đầu nói :
- Đúng thế. Không ngờ chúng ta đã ẩn cư mấy chục năm rồi mà hiền đệ vẫn còn nhớ đến tệ danh.
Giang Thừa Phong nói :
- Oai danh Thiên Nam Địa Bắc tiểu đệ sao không biết được. Chỉ vì việc của tiểu đệ mà đã khiến cho lão ca ca phải nhọc công. Tiểu đệ vô cùng cảm kích.
Lão nhân cười ha hả nói :
- Chỉ là chút chuyện nhỏ nhặt, hiền đệ bất tất phải khách sáo. Nếu hôm nay ngu huynh không đến đây thì làm sao kết giao được với hiền đệ. Lát nữa chúng ta phải tìm nơi uống một bữa say túy lúy mới được.
Lão nhân vẻ mặt rất hớn hở, giọng cười hùng hậu sảng khoái cho thấy lão đang vui sướng thật lòng.
Trong khi đó, Bách Hoa công chúa đứng lặng giây lâu. Bên ngoài đã có lão già họ Thái án ngữ, chạy ra thì không thể được rồi. Còn bên trong lại có Giang Thừa Phong đứng đó, xem ra cũng khó bề vượt qua. Hơn nữa, lòng cảm mến của nàng đối với chàng hiện giờ lại càng tăng thêm mấy phần, khiến nàng quyến luyến không nỡ rời xa chàng. Nàng trầm ngâm suy nghĩ, mong tìm ra biện pháp lưỡng toàn. Sau một lúc lâu, nàng chợt quay sang Giang Thừa Phong thỏ thẻ nói :
- Giang công tử. Thiếp rất cảm mến chàng. Chàng … chàng có thể nhận thiếp làm tiểu muội hay không ?
Giọng nói của nàng trong trẻo êm dịu, âm hưởng nhu hòa, khiến lòng người ngây ngất. Nhưng xem ra đối với Giang Thừa Phong lại chẳng có chút ảnh hưởng. Chàng vẫn đứng yên dõi mắt đăm đăm nhìn về phía xa xa. Còn nàng thì cứ trố mắt nhìn chàng chờ đợi, trong lòng rất hồi hộp.
Hồi lâu, Giang Thừa Phong mới quay sang nhìn nàng, mỉm cười nói :
- Tiểu huynh đến giờ vẫn chưa biết phương danh của hiền muội ?
Vừa nói chàng vừa chìa tay ra. Bách Hoa công chúa vô cùng mừng rỡ, hai tay vội nắm lấy bàn tay chàng, giữ chặt trong lòng, khẽ nói :
- Thiếp … ơ … tiểu muội tên gọi Vân Tuyết Nghi, xin ra mắt ca ca.
Giang Thừa Phong gật đầu nói :
- Đứng ở đây nói chuyện không tiện chút nào. Thái lão ca lại đang muốn uống rượu. Sao hiền muội không mời mọi người vào cung ?
Bách Hoa công chúa Vân Tuyết Nghi vội nói :
- Vâng. Vâng. Xin mời mọi người vào trong.
Nói rồi nàng quay mình đi trước. Ba người bọn Giang Thừa Phong cũng lững thững theo sau, cùng đi đến đại điện.
Vừa bước vào đại điện, Vân Tuyết Nghi bỗng giật mình kinh hãi khi trông thấy mấy tên hoàng y thiếu nữ được nàng giao cho việc canh giữ Giang Thừa Phong hiện đang ngồi bên bàn tiệc mà nàng đã tiếp đãi Giang Thừa Phong lúc trước, dáng vẻ đã rất say sưa, vậy mà cả bọn vẫn còn đang tiếp tục rót rượu uống, cười đùa với nhau, giọng nói lè nhè. Nàng tức giận quát hỏi :
- Các ngươi đang làm gì thế ?
Cả bọn tuy đang say sưa, nhưng khi nghe tiếng quát cũng giật mình ngoảnh lại, nhìn thấy Vân Tuyết Nghi thì hết sức sợ hãi, sụp lại nói :
- Xin … xin công chúa tha tội.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Đây là do tiểu huynh đã chuốc cho bọn họ uống say, hiền muội đừng trách bọn họ tội nghiệp.
Vân Tuyết Nghi nhìn cả bọn nói :
- Nể lời ca ca, ta tạm tha cho lần này, nhưng không được tái phạm.
Cả bọn mừng rỡ vái lạy tạ ơn. Vân Tuyết Nghi lại nói :
- Thôi được rồi. Các ngươi mau đi nghỉ đi.
Cả bọn vâng dạ dắt dìu nhau lui ra. Đợi cả bọn đi khuất, Vân Tuyết Nghi mới quay lại nói :
- Bọn nữ tỳ của tiểu muội thật chẳng ra gì, thật đáng xấu hổ. Để tiểu muội đi làm vài món để tiếp đãi mọi người.
Nói đoạn nàng quay mình đi vào trong hậu sảnh, để xuống nhà bếp. Lý Nhược Hồng bỗng nói :
- Để ta theo giúp Vân cô nương.
Rồi nàng cũng lập tức đi theo Vân Tuyết Nghi vào trong. Trong đại điện giờ chỉ còn lại Giang Thừa Phong cùng Thái lão.
Lúc này, trên bàn vẫn còn lưu lại bình rượu mà lúc nãy bọn nữ tỳ uống dở. Nhìn thấy rượu, tửu hứng nổi lên, Thái lão không chút ngại ngùng, mà cũng chẳng hề khách sáo, liền ngồi ngay xuống chụp lấy bình rượu đưa lên miệng tu ừng ực. Giang Thừa Phong ngồi xuống đối diện lão, khẽ mỉm cười.
Uống sạch bình rượu, lão mới ngẩng mặt lên, thấy Giang Thừa Phong đang nhìn lão mỉm cười, liền nói :
- Ôi. Ngu huynh nhất thời cao hứng, uống sạch hết không còn một giọt rượu nào. Thật là ngại quá.
Giang Thừa Phong cười nói :
- Lão ca ca không cần khách khí. Tiểu đệ không hay uống rượu, chỉ sợ sẽ làm lão ca ca mất cả tửu hứng.
Thái lão hỏi :
- Hiền đệ không thích uống rượu ư ?
Giang Thừa Phong chưa kịp trả lời thì có giọng cười trong trẻo vang lên :
- Ca ca không thích uống rượu thì lão nhân gia có thể uống thỏa thích, khỏi sợ bị giành mất phần.
Lúc này, Vân Tuyết Nghi và Lý Nhược Hồng đã trở lại, trên tay mang mấy đĩa thức ăn, đem đặt lên bàn. Thái lão trừng mắt nhìn Vân Tuyết Nghi, nói :
- Con nha đầu này nói vậy mà nghe được à. Lão phu uống rượu một mình thì còn gì hứng thú nữa ?
Vân Tuyết Nghi tươi cười nói :
- Vậy chứ suốt mấy chục năm nay lão nhân gia không phải vẫn uống rượu một mình hay sao ?
Thái lão trợn mắt nói :
- Lúc trước khác, bây giờ khác, sao có thể so sánh với nhau được. Ví như ngươi được gặp Giang hiền đệ rồi, giờ lão phu lại không cho ngươi gặp Giang hiền đệ nữa thì ngươi có chịu được không ?
Vân Tuyết Nghi chu miệng nói :
- Lão nhân gia nói kỳ quá.
Thái lão cười ha hả :
- Lão phu nói vậy có gì đâu mà kỳ. Hay là lão phu đã nói trúng tim đen của nha đầu ngươi rồi phải không ?
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Lão ca ca. Thôi thì để tiểu đệ liều mình bồi tiếp lão ca ca vui say một bữa thỏa thích. Nhưng chỉ một lần này thôi đó.
Thái lão cười ha hả nói :
- Vậy mới được chứ. Tiểu nha đầu, trong Bách Hoa Cung của ngươi có loại rượu gì ngon mau đem ra đây để lão phu cùng Giang hiền đệ vui say một bữa.
Vân Tuyết Nghi nói :
- Trong cung có mấy vò Bách Hoa Tửu trăm năm do tiên sư để lại. Để tiểu điệt mang ra cho mọi người thưởng thức.
Thái lão khoái chí cười tít mắt :
- Được được. Thứ rượu do sư phụ ngươi để lại hẳn phải là tuyệt phẩm. Vừa mới nghe nói thôi là con sâu rượu trong người lão phu đã ngọ nguậy rồi.
Vân Tuyết Nghi nói :
- Nhưng mà lão nhân gia phải hứa là không được ép ca ca uống say quá đó.
Thái lão gật đầu lia lịa, nói :
- Được rồi. Được rồi. Ngươi hãy mau đem ra đây.
Vân Tuyết Nghi chạy vào trong, lát sau khệ nệ ôm ra một vò rượu khá lớn, chừng độ hai mươi cân. Thái lão vừa nhìn thấy là đã vội chạy ngay đến tranh xách vò rượu, mang đặt lên bàn. Vừa mở niêm phong thì mùi rượu đã xông ra nức mũi. Đây quả là một loại giai tửu hiếm có.
Thái lão ngửa mặt hít mấy hơi dài khoan khoái. Lão nghiêng vò rượu rót vào chung của lão trước, rồi mới rót vào chung của mọi người. Đoạn lão nâng chung, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, sau đó còn chép miệng ra chiều khoan khoái.
Trong khi đó, Giang Thừa Phong chỉ nâng chung rượu đưa lên môi từ từ nhấm nháp từng ngụm một, chậm rãi thưởng thức tửu vị. Cả Vân Tuyết Nghi và Lý Nhược Hồng cũng đều làm như vậy.
Vân Tuyết Nghi trông thấy cách uống rượu của Thái lão như thế, không nhịn được cười, nói :
- Lão nhân gia. Loại rượu quý như thế này mà lão nhân gia lại uống như thế thì làm sao thưởng thức được tửu vị.
Thái lão trừng mắt nói :
- Nha đầu ngươi biết gì mà nói. Lão phu đã từng tuổi này rồi, uống rượu sợ còn nhiều hơn các ngươi uống nước. Mấy chục năm nay đã từng thử qua biết bao nhiêu thứ rượu. Chỉ cần ngửi hơi rượu thôi là cũng đã biết ngon dở thế nào rồi, cần gì phải nhấm nháp phiền phức như các ngươi.
Đoạn lão quay sang Giang Thừa Phong hỏi :
- Thế nào ? Loại rượu này rất tuyệt phải không ?
Giang Thừa Phong gật đầu nói :
- Loại Bách Niên Bách Hoa Tửu này quả thật cũng khá đặc sắc.
Thái lão ngạc nhiên hỏi :
- Chỉ khá đặc sắc thôi ư ?
Giang Thừa Phong hỏi :
- Vậy chứ lão ca ca thấy sao ?
Thái lão đáp :
- Lão phu trước nay chưa từng được nếm qua loại rượu nào tuyệt hảo như thế này. E là đến cả Bồ Đào mỹ tửu cũng khó sánh bằng.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Bồ Đào mỹ tửu thông thường thì quả là không thể sánh bằng, nhưng với loại thượng hạng, nguyên là cống phẩm của Ba Tư thì có chỗ đặc biệt hơn.
Thái lão ngạc nhiên hỏi :
- Rượu Bồ Đào cũng có loại thượng hạng được dùng làm cống phẩm nữa ư ? Nếu như hiền đệ đã nói thế thì khi nào có dịp ngu huynh sẽ vào Hoàng cung kiếm một ít uống thử xem hương vị của nó như thế nào.
Giang Thừa Phong nói :
- Với loại thượng phẩm này thì trong Tử Cấm Thành cũng không có đâu. Minh đế bạc đức, Phù Thánh Đế việc gì phải tiến cống cho y. Thứ này hiện không có nhiều, ngay cả ở Ba Tư cũng rất khó kiếm, mỗi năm chỉ sản xuất được một ít, vừa đủ để phụng tiến lên Thánh Cung mà thôi.
Thái lão ngơ ngác hỏi :
- Phù Thánh Đế là ai ? Thánh Cung là gì ?
Giang Thừa Phong hỏi :
- Lão ca ca trước giờ chưa nghe nói đến ư ?
Thái lão lắc đầu nói :
- Chưa nghe bao giờ.
Giang Thừa Phong nói :
- Phù Thánh Đế là một trong số Cửu Thiên Đại Đế, phụng thánh mệnh cai quản cõi Ba Tư, cũng như Minh đế chịu mệnh mà làm Hoàng đế ở cõi Trung Nguyên vậy. Còn Thánh Cung là nơi đấng chí tôn ngự trị, là chủ quản của Tam Thiên Cửu Giới thiên hạ bát hoang, và cũng là nơi định đoạt thiên mệnh.
Thái lão hiếu kỳ hỏi :
- Hiền đệ nói chỉ có Tam Thiên mà sao lại có đến Cửu Thiên Đại Đế thế ?
Giang Thừa Phong nói :
- Cửu Thiên này là nói ở thiên hạ, Cửu Thiên Đại Đế cai quản chín cõi trong thiên hạ, gọi là Cửu Thiên. Còn Tam Thiên là ba tầng trời, thuộc Thiên giới.
Thái lão hỏi :
- Vậy Tam Thiên đó là gì ?
Giang Thừa Phong đáp :
- Tiên Thiên, Hậu Thiên, Thượng Thiên do Tam Thiên Thánh đế chưởng quản, chia nhau tra xét mọi sự ở nhân gian. Tiên Thiên Thánh đế quản về công tội trong quá khứ. Hậu Thiên Thánh đế quản về sự thưởng phạt trong tương lai. Còn Thượng Thiên Thánh đế coi giữ thiên mệnh.
Thái lão lại hỏi :
- Vậy còn Cửu Giới ?
Giang Thừa Phong nói :
- Thánh giới, Thần giới, Tiên giới, Phật giới, Minh giới, Âm giới, Không giới, Hạ giới và U Minh Giới. Hạ giới là cõi nhân gian. U Minh Giới là Cửu U Địa Phủ, nơi Cửu U Diêm Quân ngự trị. Còn lại được gọi chung là Thiên giới.
Thái lão ồ lên nói :
- Hiền đệ kiến văn quảng bác quá nhỉ.
Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười, trong khi Vân Tuyết Nghi nhìn chàng với ánh mắt ngưỡng mộ. Ngay lúc đó, Lý Nhược Hồng chợt nghĩ ra một chuyện, liền nhìn Giang Thừa Phong hỏi :
- Loại rượu thượng phẩm mà ngươi nói đó phải chăng là thứ mà chúng ta đã được uống ở Trường Bích Trang khi trước ?
Giang Thừa Phong gật đầu nói :
- Chính nó đó.
Lý Nhược Hồng nói :
- Quả thật nó có một phong vị rất đặc biệt, uống qua một lần là nhớ mãi.
Vân Tuyết Nghi nắm lấy bàn tay Giang Thừa Phong, nũng nịu nói :
- Nghe ca ca nói tiểu muội sao lại muốn thưởng thức quá đi ?
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Sau này hiền muội theo tiểu huynh về cung thì thiếu gì trân phẩm cho hiền muội thưởng thức. Ngay cả thứ Bồ Đào mỹ tửu thượng phẩm đó trong cung cũng có một ít, do Phù Thánh Đế gửi tặng.
Vân Tuyết Nghi ngạc nhiên hỏi :
- Ca ca. Phải chăng ca ca là một vị vương giả ?
Giang Thừa Phong chưa kịp đáp thì Lý Nhược Hồng đã đỡ lời :
- Phải rồi. Bản thân hắn là một vị vương gia đó. Mà trong giang hồ địa vị của hắn cũng không phải nhỏ. Hắn chính là chủ nhân của Thái Chính Cung.
Thái lão chợt ồ lên, nhìn Giang Thừa Phong hỏi :
- Hiền đệ là chủ nhân của Thái Chính Cung ?
Giang Thừa Phong khẽ gật đầu, hỏi lại :
- Lão ca ca cũng đã nghe đến danh hiệu Thái Chính Cung ?
Thái lão gật đầu nói :
- Gần đây ngu huynh nghe thiên hạ đồn đãi rất nhiều.
Giang Thừa Phong hỏi :
- Lão ca ca đã ẩn cư mấy chục năm nay, sao lại có thể nghe được những lời thiên hạ đồn đãi ?
Thái lão cười nói :
- Ngu huynh tuy ẩn cư nhưng cái bụng của ngu huynh lại không chịu để yên. Hễ bỏ rượu vài ngày là không chịu nổi.
Nói đến đây, lão đưa tay vỗ vào bụng bình bịch, rồi cười nói :
- Cái bụng này nó làm khổ ngu huynh rất nhiều. Nó ham uống rượu quá, bao nhiêu cũng không đủ. Cứ lâu lâu là ngu huynh lại phải xuống trấn thành mua rượu mang về trữ để uống từ từ.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Mấy mươi năm nay, số vò rượu bỏ không chắc cũng phải chất cao như núi ?
Thái lão cả cười nói :
- Đúng thế. Đúng là thế đấy.
Vân Tuyết Nghi cũng nói :
- Tiểu muội cũng nghe người thiên hạ bàn tán rất nhiều về Thái Chính Cung. Họ ca ngợi Thái Chính Cung võ công tuyệt đỉnh, uy danh hiển hách, là thế lực hùng mạnh nhất, và cũng thần bí nhất võ lâm hiện nay. Tiểu muội rất vui mừng khi có được một vị ca ca là đại anh hùng.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Chỉ sợ tiểu huynh không được là đại anh hùng như hiền muội nói.
Vân Tuyết Nghi nắm chặt bàn tay chàng, nói :
- Không. Không. Ca ca quả thật là một vị đại anh hùng, đại hào kiệt.
Lý Nhược Hồng cười hỏi :
- Thế còn cô nương thì sao ?
Vân Tuyết Nghi ngượng ngùng nói :
- Tiểu muội … trước mặt thì người ta gọi tiểu muội là Bách Hoa công chúa, nhưng sau lưng lại gọi là Bách Hoa yêu nữ.
Lý Nhược Hồng hỏi :
- Sao bọn chúng lại gọi cô nương là Bách Hoa yêu nữ ? Vậy mà cô nương cũng bỏ qua cho bọn chúng ư ?
Vân Tuyết Nghi ánh mắt long lanh, khẽ thở dài nói :
- Biết sao bây giờ ? Chỉ tại tiểu muội rất thích các nam nhân xinh đẹp. Hễ gặp ai vừa mắt là lại bắt mang về cung. Đến khi chán mới thả họ ra. Tuy tiểu muội chưa từng ra tay giết ai, nhưng số người bị tiểu muội làm hại cũng không phải ít.
Đoạn nàng quay sang Giang Thừa Phong, nói với giọng buồn buồn :
- Ca ca là một vị vương gia, một đại anh hùng. Còn tiểu muội chỉ là một yêu nữ trong chốn võ lâm, thật không xứng với ca ca.
Giọng nói của nàng nghe thật đáng thương. Cả Lý Nhược Hồng cũng sinh lòng tội nghiệp. Giang Thừa Phong đưa tay vuốt nhẹ mái tóc nàng, khẽ nói :
- Hiền muội là tiểu muội của tiểu huynh thì đã là một vị công chúa thật sự rồi. Có gì mà xứng với không xứng ?
Ngừng lời một lát, chàng lại nói tiếp :
- Nhưng thân phận của tiểu huynh chưa tiện tiết lộ ra ngoài cho người võ lâm biết. Hiền muội và Thái lão ca nên giữ kín giúp cho.
Vân Tuyết Nghi khẽ gật đầu. Thái lão thấy chuyện không vui, liền nói sang chuyện khác. Lão nhìn Giang Thừa Phong hỏi :
- Hiền đệ bảo trong cung có một ít Bồ Đào mỹ tửu thượng phẩm, sao lúc đầu lại nói ngay cả trong Tử Cấm Thành cũng không có ?
Thái lão quả là con sâu rượu, nói tới nói lui cũng không ra ngoài chủ đề mỹ tửu. Lúc này lão vẫn còn nhớ đến Bồ Đào mỹ tửu thượng phẩm mà Giang Thừa Phong mới nói đến khi nãy. Nếu như trong Tử Cấm Thành mà có thượng đẳng mỹ tửu, lão không ngại đột nhập Hoàng Cung, trộm mỹ tửu uống..