watch sexy videos at nza-vids!
doc truyen
Trang ChủTruyện
http://aff.mclick.mobi/ctxd/bigbang3g

Bá Chủ Tam Quốc

http://aff.mclick.mobi/swift-wifi/bigbang3g

Swift Wifi

http://aff.mclick.mobi/uc-in/bigbang3g

UC Browser

DỤ DỖ TIỂU HỒ LY

Chương 46: Rốt cục ăn vào

Bạch Bạch nửa đêm tỉnh lại, phát hiện cả người mình bị bao trong thân thể và cánh tay Mặc Yểm, trở mình cũng không dễ dàng, khó trách ngủ không được ngon! Vì vậy động động chân tay muốn bò ra, nàng vừa động, Mặc Yểm liền tỉnh.

“Tại sao không ngoan ngoãn ngủ?” Mặc Yểm bất mãn, ngữ khí tự nhiên cũng có chút bất thiện.

Bạch Bạch co rụt cổ nói: “Ngươi đè nặng ta, ta khó chịu!”

Mặc Yểm phẫn nộ nói: “Khi luyện phương pháp song tu không phải ta cũng thường xuyên đè nặng ngươi sao? Ngươi rõ ràng rất vui vẻ cơ mà!”

Bạch Bạch nghe được hai chữ “song tu”, thân thể rõ ràng thoáng run rẩy, lập tức cứng ngắc. Mặc Yểm phát hiện nàng không ổn, lại cảm thấy có chút đau lòng, không còn tiếp tục chủ đề, buông cánh tay ra, ôm người nàng chuyển đến bên gối.

Một bên trợn mắt nói lời bịa đặt: “Vừa rồi nàng uống rượu, say khướt, níu lấy ta không tha.”

“A?” Bạch Bạch vẻ mặt mờ mịt, nhìn thì biết là đã quên tiệt hết chuyện xảy ra khi say rượu, Mặc Yểm nhìn bộ dạng thanh thuần vô tội kia mà thấy buồn bực vô cùng.

Bầu không khí chó má! Sau khi say rượu loạn tính chó má! Đối phó với loại hồ ly ngu xuẩn không hiểu phong tình này thì nên dùng biện pháp trực tiếp, dù sao nàng cũng rất dễ bị lừa.

Bạch Bạch không biết trong lòng của hắn thay đổi chủ ý, nghe hắn nhắc tới rượu, xem xét sắc trời ngoài cửa sổ, không khỏi “A” một tiếng. Nguy rồi nguy rồi, chính mình lại ngủ đến hiện giờ, Bích Bích chờ nhất định cực kỳ tức giận! Mặc Yểm đã trở về, muốn trộm rượu là tuyệt đối không có khả năng! Làm sao bây giờ?

Bạch Bạch nhìn Mặc Yểm, lại nghĩ tới Bích Bích mà tức giận thì có thể so sánh với pháo trúc hỏa lực, rốt cục quyết định, chủ động nhảy đến trên ngực Mặc Yểm, nằm sấp trước mặt, vẻ mặt chờ mong hỏi dò: “Ngươi có thể đáp ứng ta một việc không?”

“Việc gì?” Mặc Yểm trả lời mà lòng không yên, trong đầu hắn bây giờ đều đầy chủ ý như thế nào ăn tươi được tiểu hồ ly, thầm nghĩ: Ngươi biến thành tiểu mỹ nhân theo ta luyện phương pháp song tu, đừng nói một việc, mười việc, trăm việc ta đều đáp ứng ngươi! Nhưng mà bây giờ tiểu hồ ly nghe đến song tu thì lông dựng đứng lên, đành phải chậm rãi an ủi vậy.

Hắn đã rất hối hận, lúc trước tại sao phải vì đứa U Lan tiên tử rõ ràng không tốt kia mà làm tổn thương lòng Bạch Bạch. Nếu như không có một ít sự việc xen giữa, Bạch Bạch sẽ không bị con hồ ly tinh đực kia lừa gạt, càng sẽ không thiếu chút nữa bị lừa sắc! Mình cũng sẽ không nổi giận với nàng, dọa nàng chạy mất. Bạch Bạch cũng không đơn thân chịu hết thiên kiếp lại bị thợ săn bắn thành trọng thương. Hiện giờ cũng không khiến cho chính mình nhỏ dãi ba thước thèm thuồng, mà lại cố tình không ăn được.

Kỳ thật cũng không phải không ăn được. Nếu hắn cương quyết muốn, tiểu hồ ly hoàn toàn không có khả năng chống cự, nhưng hắn không nỡ, tiểu hồ ly đã bị thương tổn quá lớn. hơn nữa bởi vì không thoát được quan hệ với hắn, nàng đã từng tin tưởng hắn như vậy, không hề đề phòng chút nào với hắn, mặc hắn ta cần ta cứ lấy, nhưng mà hắn lại không thể bảo vệ nàng được tốt, khiến cho cả thể xác và tinh thần nàng bị tổn thương. Đến hôm nay, hắn sao có thể nhẫn tâm vì nhất thời vui thích mà khiến nàng sợ hãi thương tâm được?

Có lẽ nuôi sủng vật gây nghiện, hắn thật sự đã quen có con vật nhỏ ôn hoà đáng yêu làm bạn bên cạnh như vậy, đã lâu hắn không chạm qua bất kỳ một người đàn bà nào. Nàng tinh khiết giống như tờ giấy trắng, hết thảy đều mở ra đặt trước mặt hắn, thậm chí không biết cần phải phòng bị. Chỉ cần biểu đạt một chút thiện ý đối với nàng, nàng sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn, ỷ lại vào hắn. Hắn không cần lo lắng bên ngoài lúm đồng tiền xinh đẹp của nàng, sau lưng có âm mưu tính toán gì hay không, không cần lo lắng nàng sẽ phản bội hắn, bán đứng hắn…… Mỗi lần nàng dùng cặp mắt hồ ly tràn đầy khờ dại vô tội chăm chú nhìn hắn, lòng của hắn lại không ngăn được liền trở nên mềm nhũn.

Bạch Bạch chưa bao giờ cố gắng che giấu ý nghĩ cùng yêu cầu của mình, tỷ như hiện tại.

“Cái rượu kia có thể cho ta một chút không?” Bích Bích đợi cả ngày không thấy mình quay lại, nhất định rất tức giận, nếu sáng mai mình tay không đi gặp nàng ấy, nàng ấy rất có thể giận quá mà không thèm để ý tới mình.

“Ngươi muốn lấy rượu làm gì?” Mặc Yểm cảnh giác, không phải uống một lần thành nghiện, thành tiểu quỷ sâu rượu chứ?!

“Bích Bích cũng muốn thử xem……” Bạch Bạch làm nũng nói.

Hơn nữa đối bằng hữu rất có nghĩa khí.

“Hừ!” Mặc Yểm mất hứng, con hồ ly ngốc này làm sao lại luôn nhớ thương người khác? Đối với một hoa yêu mới quen còn để ý hơn so với hắn. Hắn hy vọng trong lòng tiểu hồ ly chỉ có hắn, không cần chia xẻ với bất kỳ kẻ nào, cho dù là một đinh điểm vị trí.

“Ngươi đáp ứng ta đi.” Bạch Bạch cố gắng cọ cọ không ngừng trong ngực Mặc Yểm.

“Được, nàng biến thành người, ta sẽ cho Tiểu Hoa yêu một vò rượu đào hoa.” Tốt nhất cho Tiểu Hoa yêu say chết, đừng đến trước mặt Bạch Bạch loạn lắc.

Bạch Bạch chần chừ một hồi, rốt cục nói: “Được rồi!”

Luồng ánh sáng trắng hiện lên, Mặc Yểm cảm thấy hai tay đang ôm thật sự là tiểu mỹ nhân, không còn là một cục lông xù tiểu hồ ly nữa. Bạch Bạch xoay người đứng lên, nghĩ muốn lấy bình rượu đào hoa. Mặc Yểm vất vả lắm mới đợi được thời khắc này, đâu chịu dễ dàng buông nàng ra, hơi dùng sức một chút, đem Bạch Bạch đặt dưới thân mình.

“Rượu của ta……” Bạch Bạch cho là hắn muốn đổi ý, vừa kháng nghị vừa giãy dụa đòi đứng dậy.

Mặc Yểm đã qua một thời gian dài không hề chạm qua nữ nhân, Bạch Bạch đối với hắn là mỹ nhân có sức hấp dẫn tuyệt đối, thân thể dãy dụa trong lúc này đơn giản chỉ khơi mào mãnh liệt dục vọng của hắn, hắn thuận miệng nói một tiếng: “Không thiếu của nàng được đâu, ta xem thương thế của nàng một chút trước đã.” Vừa nói vừa động thủ lột sạch sẽ quần áo của Bạch Bạch.

Bạch Bạch trước cùng hắn hồ thiên hồ đế hơn một tháng, đến lúc này đương nhiên biết rõ hắn muốn làm gì, nhưng là vừa nghĩ tới vẻ mặt hung ác lãnh khốc của hắn ngày ấy trong động phủ Hồng Hồng, trong lòng nàng sợ hãi, thừa dịp Mặc Yểm cởi áo bào vội co lại làm một cục trốn vào cuối giường.

Sau lúc say rượu đêm qua, Mặc Yểm đã biết vướng mắc trong lòng nàng, bỏ áo bào ra, tính tình nhẫn nại trấn an, nói lừa gạt: “Bạch Bạch lại đây, để ta xem miệng vết thương của nàng đã khỏi chưa.”

Bạch Bạch không mắc mưu: “Ngươi đã sớm xem qua rồi! Ta không qua, ngươi sẽ hung ta!”

Mặc Yểm mỉm cười, thái độ lại càng ôn hòa đi không ít: « Ta sẽ không hung nàng đâu. Nàng xem hơn một tháng qua, có khi nào ta lại hung dữ với nàng chưa ? »

Bạch Bạch mếu máo nói: « Ta không uống thuốc ngươi hung ta, ta đi ra ngoài chơi ngươi hung ta, ta đi tìm Bích Bích ngươi cũng hung ta. »

Mặc Yểm dở khóc dở cười, tiểu hồ ly yếu ớt này thật đúng là mang thù!

« Nàng không cần rượu đào hoa sao? Nàng tới cho ta nhìn xem, ta sẽ đem rượu đào hoa cho nàng. Nếu như miệng vết thương khỏi rồi, hôm nay có thể không uống thuốc, nàng có thể đi tìm Bích Bích chơi.” Theo lời của nàng, nói ra một loạt các điều kiện rất có sức hấp dẫn đối với Bạch Bạch.

Bạch Bạch bán tín bán nghi, Mặc Yểm xem đúng thời cơ, thân thủ bắt lấy mắt cá chân của nàng, một tay kéo nàng tới hung hăng ngăn chặn, không đợi nàng kháng nghị liền hôn lên đôi môi anh đào, một tay liền hướng đến nơi mẫn cảm trên người nàng…… Trong lòng Bạch Bạch có chút sợ hãi, có chút cố kỵ, có chút không muốn, nhưng là cơ thể lại vượt lên trước một bước mà đầu hàng.

Môi của Mặc Yểm, hai tay Mặc Yểm, thân thể Mặc Yểm đối với nàng mà nói, cũng có lực hấp dẫn lớn lao, Bạch Bạch trong mơ mơ màng màng thầm nghĩ, chơi hôn nhẹ và luyện phương pháp song tu cùng chỗ dựa đực thoải mái hơn so với cùng Hồng Hồng……

Sau khi bị thương, thể lực Bạch Bạch không tốt, Mặc Yểm cũng không muốn nàng mệt mỏi quá, càng lo lắng làm đau nàng, cho nên không tự giác khắc chế đi rất nhiều, nói chung, không tính là tận hứng. Nhưng là đối với Mặc Yểm đói bụng đã lâu mà nói, đã rất là thỏa mãn. Sau khi triền miên vẫn hào hứng dạt dào như cũ, ôm Bạch Bạch nhẹ nhàng hôn môi, theo khuôn mặt nhỏ nhắn, lỗ tai đến cổ, rồi đến vai, bộ ngực sữa, eo nhỏ…… Mỗi một tấc đều không muốn bỏ qua. Bạch Bạch bị hắn hôn cho ngứa ngáy, ngọn lửa trong người cháy bừng lên, toàn thân như nhũn ra, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, mông lung nhẹ giọng nức nở nghẹn ngào, khó nhịn mà giãy dụa thân thể, hai ba cái càng trêu chọc Mặc Yểm tăng thêm ba cấp đại hỏa.

“Tiểu yêu tinh!” Mặc Yểm vừa bất đắc dĩ lại vừa tức giận. Làm một lần nữa, Bạch Bạch nhất định khó mà chịu nổi, còn cứ nhịn xuống như vậy hắn lại rất khó qua! Không cam lòng hôn liếm một hồi trên người nàng, cùng nhau ma xát mới miễn cưỡng tiêu tan một hồi hoả, Mặc Yểm không cam lòng, ôm sát Bạch Bạch ngủ.

Dù sao cũng là cá trong nước, từ nay về sau có thể từ từ ăn, không vội không vội……

Chương 47: Hồ ly Phụ thân đến đây

Trong mấy ngày này, Mặc Yểm đã xem đi xem lại hết đám sách vở về tu tiên mà phụ thân để lại, nhưng vẫn không tìm được phương pháp giải quyết đối với hiện tượng kỳ dị trên người Bạch Bạch, trong lòng cũng không khỏi bối rối.

Tính tình hắn kiêu ngạo, thực tế từ sau khi đại náo thiên đình hơn nghìn năm trước, trở mặt với Tiên giới, những năm nay đều là không thèm nhìn mặt lẫn nhau, các tiên nhân có quan hệ cá nhân cũng rải rác, không có mấy. Hắn thật sự không muốn vác mặt đi tới chỗ tiên nhân để lãnh giáo pháp môn tu luyện của bọn họ, hơn nữa công pháp sở luyện của Bạch Bạch, cùng tiên nhân bình thường cũng bất đồng, hỏi cũng như không.

Nhìn những bí tịch tu tiên chưa đọc càng ngày càng ít đi, Mặc Yểm nghiến răng nghiến lợi quyết định, nếu như xem xong tất cả sách trong Mực đầm mà vẫn không thể tìm được phương pháp giải quyết, nói không chừng đành phải đi tìm “người kia”, hắn là kỳ tài đệ nhất ở Thiên đình, cũng có đọc lướt qua các loại môn pháp tu tiên, tất nhiên sẽ biết rõ làm sao mới có thể điều trị tốt cho thân thể Bạch Bạch.

Hiện nay thương thế của Bạch Bạch đã khỏi hẳn, nhưng nhớ tới thời gian trước, ăn hết tiên đan tiên thảo mà hiệu quả chỉ thoáng qua tức thì, dấu hiệu khôi phục căn cơ năm trăm năm tu vi một chút cũng không có! Lúc bắt đầu còn có thể do ảnh hưởng của thương thế, cho nên tu vi khôi phục được tương đối chậm chạp, nhưng hiện giờ thương thế đã khỏi, qua một hai tháng nữa, nếu vẫn không khôi phục chút nào, Bạch Bạch nhất định sẽ rất khó qua.

Hắn không muốn lại lần nữa thất tín với Bạch Bạch!

Cho nên, mất mặt thì mất mặt, cứ để cho người nọ được đắc ý một hồi!

Kỳ thật còn có một biện pháp nữa, là đi tìm cha mẹ Bạch Bạch. Cha mẹ ruột của nàng hẳn phải biết nữ nhi luyện công pháp gì, mất đi đồng căn thì nên từ từ bổ cứu như thế nào, cho dù cha mẹ của nàng không hiểu, nhưng qua cha mẹ của nàng, nói không chừng có thể tìm tới vị thần tiên sư phụ mà Bạch Bạch thường nhắc tới.

Chỉ là Mặc Yểm một mực hoài nghi, thần tiên sư phụ của Bạch Bạch có quan hệ tới người kia, thậm chí còn hoài nghi bọn họ căn bản chính là một người. Nhưng người kia gần đây tự xưng là quang minh chính đại, không có đạo lý gì lại né tránh giấu diếm thân phận đối với đồ đệ của mình, cho nên bọn hắn có thể là trùng hợp mà cùng tu luyện một loại pháp môn, hoặc cũng có thể có loại quan hệ thầy trò họ hàng dây dưa liên quan.

Bất kể như thế nào, một khi cuối cùng cũng phải trông cậy vào người kia, thì không cần lại phải trải qua một lễ với cha mẹ Bạch Bạch. Trong lòng có lời nói lên tiếng, hắn hại nữ nhân nhà người ta thất thân, lại bị mất tu vi, đối mặt gia trưởng cũng khó không chột dạ, hơn nữa hắn còn muốn Bạch Bạch làm của riêng nữa……

Tốt nhất là chờ hết thảy đã thành kết cục đã định, thân thể Bạch Bạch điều dưỡng tốt lên nhiều, nguyện ý cả đời ở bên cạnh hắn rồi nói sau. Vả lại, đương nhiên là thời gian gặp gia trưởng càng muộn càng tốt! Vĩnh viễn không gặp thì càng lý tưởng hơn.

Chỉ là, thế sự làm sao được như ý người?

Nếu như hắn nhớ không lầm, yêu tinh tu tiên được năm trăm năm sẽ một mình đến hồng trần trong lịch kiếp, kỳ hạn trong một năm. Bạch Bạch đến thế gian đã hơn nửa năm, nói cách khác, qua mấy tháng, nàng sẽ phải về nhà, cho dù nàng không quay về, cha mẹ của nàng cũng tới tìm nàng!

Sau ngày hai vợ chồng Bạch Nguyên Tùng vàVân Hạo Tuyết rời khỏi Thanh Hà quan, chẳng mấy chốc lại qua một tháng, cuối cùng không chịu nổi, bọn họ biết rõ nếu tìm Minh Ất chân nhân câu trả lời hơn phân nửa là thuyết phục tính mạng Bạch Bạch không có gì lo lắng, mấy tháng sau có thể bình yên quay lại, đại loại là làm cho bọn họ yên tâm chờ đợi.

Thân là cha mẹ, sao có thể thực sự yên tâm, mặc kệ nữ nhi? Nhất là bọn họ chưa bao giờ cùng Bạch Bạch đoạn tuyệt tin tức lâu như vậy. Vốn bọn họ đã từng nghĩ tới tìm bạn bè khác tại Thiên đình, xem bọn họ có cơ hội hạ phàm không, tiện thể nghe ngóng chút tin tức của Bạch Bạch. Kỳ quái chính là, những người này nếu không phải gần đây không thể hạ phàm thì căn bản là tìm khắp không thấy bóng người, hai ba người như thế còn không nói, nhưng tháng này bọn họ tìm đến, e là có tới hơn một hai chục bằng hữu như vậy, mà lại không thu hoạch được gì.

Hai người lại lo lắng cảm thấy có chút không ổn, mày nhíu lại càng chặt hơn. Bọn họ không biết, Minh Ất chân nhân đã âm thầm phái tiên đồng đưa thư đến, phàm là tiên nhân giao hảo với vợ chồng bọn họ, cũng đã bị thông báo trước một bước, yêu cầu giấu diếm tất cả tin tức về Bạch Bạch. Minh Ất chân nhân bản lĩnh hàng đầu, trong Thiên đình thậm chí cũng không kém Thiên đế, các phương diện lực lượng cùng lúc phát động, mà tư cách lai lịch hai vợ chồng tại Thiên đình quá mức bình thường, người giao hảo cũng không nhiều, thật đúng là làm cho bọn họ chẳng hay biết gì.

Chỉ là, Minh Ất chân nhân đã đánh giá quá thấp lòng quan tâm ân cần của bọn họ đối với Bạch Bạch, hơn nữa việc phong tỏa tin tức cũng làm sự bất an trong lòng bọn họ ngày càng mạnh hơn, cũng càng làm họ kiên định quyết tâm tự mình hạ phàm xem xét đến tột cùng là thế nào.

Ngày hôm đó, hai vợ chồng họ thương định, thừa dịp thiên binh thiên tướng trấn thủ Nam Thiên môn đổi canh, một mình Bạch Nguyên Tùng lén lút hạ phàm, kể cả vi phạm thiên quy bị phạt cũng phải liều mạng tìm hiểu rõ những ngày qua Bạch Bạch rốt cục có bình an hay không, vì sợ Bạch Bạch sau này không người chăm sóc. Một mình Vân Hạo Tuyết ở lại Thiên đình, để cho hai vợ chồng khỏi cùng nhau chịu phạt.

Vợ chồng bọn họ từ trước đến nay đều hạ mình đối nhân xử thế, lại là người mới trên Thiên đình, căn bản không ai ngờ tới bọn họ sẽ lớn mật dám lén hạ phàm như thế, cho đến một tháng sau Minh Ất chân nhân phát hiện ra việc này, hết thảy đã muộn.

Bạch Nguyên Tùng xuống đến thế gian, đầu tiên chính là đến kinh thành đi tìm Lăng Thanh Ba. Ngày đó trước khi Bạch Bạch hạ phàm, ông ta đã từng nhiều lần dặn dò, nhất định phải đến bên cạnh vị quý nhân này né tránh tai kiếp.

Cũng không biết là Bạch Nguyên Tùng vận khí quá tốt, hay là Mặc Yểm vận khí quá xấu, ông ta không tìm được Lăng Thanh Ba, mà lại trước một bước gặp được Hồng Hồng cùng Lăng Thanh Giám đi về Lăng phủ!

Việc một người một hồ này hoán hồn trừ độc, đến hai ngày trước rốt cục đại công cáo thành, tự đổi quay về thân thể của chính mình, đều vô cùng vui sướng. Trải qua những ngày ở chung, bọn họ đã thành bạn bè sinh tử chí cốt, vì vậy Lăng Thanh Giám liền mời Hồng Hồng đến kinh thành du ngoạn một thời gian.

Hồng Hồng chính là sợ buồn chán, đồng thời nghĩ Bạch Bạch không biết có thể đi tìm Lăng Thanh Ba hay không. Hắn đối Bạch Bạch nhớ mãi không quên, ngày ấy chuyện tốt không thành, muốn có cơ hội tiếp tục tiền duyên, liền vui vẻ đồng ý. Hai tiểu tử phong lưu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã trên đường kết bạn mà đi, một đường trêu hoa ghẹo nguyệt rất tiêu dao khoái hoạt.

Đến kinh thành, Lăng phủ hết thảy như thường, thân phận Hồng Hồng chỉ có huynh muội Lăng gia biết rõ, đối với tất cả những người khác trong phủ đều công bố là bằng hữu kết giao của Lăng nhị thiếu gia bên ngoài giang hồ. Lăng Thượng thư vì phiền não về việc con gái chưa kịp tiến cung, nên cũng không để ý tới.

Hồng Hồng không gặp được Bạch Bạch, cảm thấy mất hết hứng thú, trong lòng đoán bạch hồ ly xinh đẹp bất phàm kia nhất định bị Mặc Yểm chiếm đi. Ngẫm lại cũng đúng, mỹ nhân như vậy, người nào cam lòng buông tay, ngày ấy Mặc Yểm đến động phủ của hắn “bắt gian”, tình trạng khẩn trương nổi giận, rõ ràng là cực kỳ để ý Bạch Bạch.

Không nghĩ tới đang chuẩn bị buông tha, liền phát giác được ở gần Lăng phủ xuất hiện khí tức hồ tiên, hắn cho là Bạch Bạch, âm thầm vui mừng trong bụng. Trên mặt cũng không lộ thanh sắc, nói với Lăng Thanh Giám: “Lăng huynh, ta nghĩ trong kinh thành còn có vài vị đạo hữu ẩn thế, vừa vặn nhân cơ hội này bái phỏng một phen, ta sẽ đi gặp, nhanh thì một ngày, chậm thì ba bốn ngày.”

Lăng Thanh Giám ngạc nhiên nói: “Sao trên đường không nghe thấy ngươi nhắc tới? Chắc là hồng nhan tri kỷ rồi! Hồng huynh đệ, gặp sắc quên bạn hữu là việc tuyệt đối không được làm!”

Hồng Hồng trong lòng buồn cười, mũi người này ngược lại thực là linh, làm sao mà vừa đoán đã trúng liền? Miệng nói qua quít: “Lăng huynh nghĩ đi đâu vậy. Ta là người nhỏ mọn như vậy sao?”

“Ngươi không phải sao?” Lăng Thanh Giám đấm một cái lên vai hắn, không quấn lấy nữa. Nói đến phong hoa tuyết nguyệt, hồ bằng không chịu bồi hắn, còn sợ không tìm thấy cẩu hữu sao?

Chương 48: Hồ gặp hồ

Hồng Hồng chia tay Lăng Thanh Giám ở trước cửa Lăng phủ, đi theo chân tường hơn mười bước, liền gặp một người mặc y phục trắng đi tới từ ngã ba trước mặt, khí tức hồ tiên đúng là do trên người hắn phát ra.

Chẳng qua người áo trắng này chắc chắn là nam tử, Hồng Hồng vừa nhìn đã cảm thấy thất vọng, nhưng hắn cũng lập tức phát giác được người áo trắng này cùng tiểu bạch hồ xinh đẹp chắc có chút ít quan hệ. Những thứ khác không nói, nhưng gương mặt làm điên đảo hết thảy chúng sinh cùng phong độ khí chất và cử chỉ mị mà không yêu, nên biết rằng, hồ ly tinh có thể mỹ đến trình độ này, cũng là đã ít càng thêm ít.

Người áo trắng đúng là Bạch Nguyên Tùng, ông ta đứng lại trước mặt Hồng Hồng, mỉm cười nói: “Không biết có được vinh hạnh thỉnh Tiểu công tử uống cùng chén rượu?”

Người áo trắng này nói không chừng chính là người nhà Bạch Bạch, Hồng Hồng tự nhiên cung kính không bằng tuân mệnh. Hai người dắt tay nhau đến một tửu lâu gần đó, tìm một gian ngồi xuống. Bọn họ đối với thân phận đối phương thập phần hiểu rõ, Bạch Nguyên Tùng cũng không có tâm trạng quanh co lòng vòng, hỏi thẳng: “Công tử có từng gặp qua Bạch Bạch nhà ta không?”

Hồng Hồng sững sờ nói: “Nàng ấy thật sự gọi là Bạch Bạch?” Hắn vẫn nghĩ Bạch Bạch là nghe thấy hắn gọi “Hồng Hồng”, cho nên mới thuận miệng trêu đùa hắn mà báo tên lung tung.

Bạch Nguyên Tùng nói: “Đúng, ta họ Bạch, trong tên của phu nhân ta cũng có chữ viết nhầm, cho nên nữ nhân liền đặt tên là Bạch Bạch. Ngươi có gặp qua nó ở trong Lăng phủ không, hiện giờ nó đang ở trong Lăng phủ sao?” Nếu như không phải sợ phá hỏng việc Bạch Bạch tu hành ở thế gian, ông ta đã sớm ẩn vào Lăng phủ xem xét đến cùng.

Hồng Hồng nói: “Thì ra là thế bá. Khi ta gặp được nàng, nàng cùng Lăng tiểu thư đã mỗi người đi một ngả.”

“Ngươi có biết bây giờ nó ở nơi nào không?” Bạch Nguyên Tùng khẩn trương, vợ chồng bọn họ dự cảm không sai, Bạch Bạch quả nhiên đã xảy ra chuyện!

Hồng Hồng cũng không hoàn toàn biết rõ việc liên quan đến Bạch Bạch, chỉ có thể sẽ đem những gì mình mắt thấy tai nghe nói cho Bạch Nguyên Tùng biết, kể cả Bạch Bạch vốn đúng là ở bên cạnh Lăng Thanh Ba chờ đợi một thời gian, về sau vô cớ mất tích, sau đó lại ở bên một công tử áo đen tên là Mặc Yểm, về sau xà yêu muốn thương tổn huynh muội Lăng thị, hắn cùng với Vân Hư không đủ sức ngăn cản, may mắn có Bạch Bạch mời Mặc Yểm ra tay tương trợ.

Lại sau đó ở ngoài động phủ U Lan tiên tử nhìn thấy Bạch Bạch lẻ loi một mình, bởi vì muốn tách khỏi Mặc Yểm chạy ra, hắn đưa Bạch Bạch về động phủ của mình an trí, ý định đưa nàng đến kinh thành tìm Lăng Thanh Ba. Trước mặt cha người ta, tất nhiên là không muốn nói mình có ý đồ làm loạn, hời hợt sơ lược, chỉ nói Mặc Yểm tìm đến động phủ, hiểu lầm hắn cùng với Bạch Bạch cấu kết, vô cùng nổi giận, hắn ngăn cản không được liền bỏ chạy, Bạch Bạch ở lại giải thích hiểu lầm với hắn ta…… Sự tình sau đó cũng không biết.

Nói đến đây, Hồng Hồng vô cùng hổ thẹn, dù sao để một mình Bạch Bạch đối mặt Mặc Yểm, bất luận như thế nào đều là không thể nào nói nổi.

Bạch Nguyên Tùng nghe được, trên mặt lúc trắng lúc xanh, chuyện tình ông ta lo lắng nhất quả nhiên đã xảy ra, Bạch Bạch cùng người đàn ông kia ở cùng một chỗ, tình hình cụ thể Hồng Hồng tuy không rõ ràng lắm, nhưng từ một ít chi tiết, tỉ mỉ nghe được, Bạch Bạch tám chín phần mười bị người đàn ông kia lừa thân thể! Chỉ cầu việc đó là sau khi nó vượt qua Thiên kiếp, tu vi đại thành, nếu như là trước…… Bạch Nguyên Tùng quả thực cảm thấy khó có thể tưởng tượng!

“Bạch Bạch cùng Mặc Yểm kia….., ở chung có tốt không?” Bạch Nguyên Tùng hỏi han một cách khó khăn.

Hồng Hồng có thể hiểu được ông ta đang lo lắng cho con gái, vì vậy an ủi: “Ách, hắn có chút hung với Bạch Bạch, tuy vậy hắn rất quan tâm Bạch Bạch, ông xem hắn vì Bạch Bạch mà chịu ra tay giết xà tinh, lại không thích Bạch Bạch ở gần người khác, chắc là hắn thích Bạch Bạch!”

Bạch Nguyên Tùng cười khổ một tiếng, ông ta nhớ vừa rồi Hồng Hồng từng nói, lần cuối cùng nhìn thấy Bạch Bạch, là vì Mặc Yểm bận chuyện yêu đương, để Bạch Bạch chạy đi…… Nếu quả thật hắn quý trọng Bạch Bạch, làm sao lại như thế được?!

Mặc Yểm…… Mặc Yểm, hôm nay Bạch Bạch rơi vào trong tay người đàn ông này, ông ta nhất định phải mau chóng tìm được Bạch Bạch, nữ nhi đáng thương của ông, nhất định chịu rất nhiều ủy khuất!

Nếu như ngày đó không phải vì mau chóng làm cho con gái thành tiên lên thiên đình cùng vợ chồng bọn họ đoàn tụ, họ cũng sẽ không nghe theo đề nghị của Minh Ất chân nhân, để Bạch Bạch tu luyện đồng tử công, hồ ly tinh trời sinh đa tình nặng dục, bọn họ chỉ nghĩ để nàng không biết đến chuyện nam nữ có thể khiến nàng tĩnh tâm tu luyện, tìm một nữ quý nhân trên thế gian che chở cho nàng để có thể bình yên vượt qua Thiên kiếp, không nghĩ tới chuyện xấu trầm trọng, hiện tại hối hận cũng đã muộn……

Lên tiếng hỏi e rằng Hồng Hồng cũng không biết Mặc Yểm giờ ở chỗ nào, Bạch Nguyên Tùng cũng không muốn chậm trễ một khắc nào, đứng dậy cáo từ định đi tới động phủ U lan tiên tử nghe ngóng hành tung của Mặc Yểm. Yêu tinh hoa lan này đã có quan hệ với Mặc Yểm, chắc hẳn biết rõ lai lịch của người này.

Đáng tiếc Hồng Hồng cũng không biết Vân Hư cùng Minh Ất chân nhân là quan hệ thầy trò, nếu không kết quả rất nhiều chuyện có lẽ đã hoàn toàn khác.

Bên kia, Bạch Bạch cùng Mặc Yểm quan hệ tiến triển cực nhanh, thời gian qua luôn tiêu diêu tự tại. Mỗi ngày sáng sớm thức dậy, trước tiên cùng Mặc Yểm luyện đan đọc sách, buổi chiều đến vườn hoa tìm Bích Bích chơi, đến buổi tối lại cùng Mặc Yểm chăm chỉ luyện phương pháp song tu, thời gian thật vui vẻ.

Nàng cảm giác vận rủi của mình dường như đã kết thúc rồi, mỗi ngày có gà nướng thơm ngon để ăn, còn có hoa yêu Bích Bích cùng chơi đùa, mắt thấy thời hạn trên thế gian chỉ còn ba tháng, nàng thường xuyên đến vườn hoa chơi, đợi không lâu nữa có thể lên Thiên đình gặp cha mẹ!

Điều duy nhất không hoàn mỹ chính là, căn cơ của mình so với trước hình như kém rất nhiều, mỗi ngày ngồi trụ luyện công đều không có lấy nửa điểm hiệu quả, xem ra phương pháp song tu tuy là rất vui vẻ, nhưng lại không thích hợp cho mình luyện lắm, chờ đến lúc lên Thiên đình nhất định phải thỉnh giáo cặn kẽ thần tiên sư phụ, làm thế nào để khôi phục lại pháp lực.

Hôm nay Bạch Bạch đang ghé vào bên cạnh vườn hoa phơi nắng, Bích Bích như thường lệ ngồi trên người nàng đọc sách. Bích Bích là tiểu cô nương hiếu học, tuy bây giờ còn chưa thể rời khỏi chân thân của mình quá xa quá lâu, nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự hiếu kỳ của nàng đối với thế giới rộng lớn bên ngoài cùng lý tưởng vĩ đại đi khắp thiên hạ, trước mắt biện pháp tốt nhất đương nhiên là đọc sách đã ghiền á!

Nàng bây giờ so với lúc mới biến thành hình người thì lớn hơn một chút, cũng đã cao hơn, nhưng là so với một quyển sách bình thường mà nói, thì thân thể của nàng vẫn là quá nhỏ, cho nên phương pháp đọc sách chính là đặt sách bên cạnh Bạch Bạch , mình ngồi trên người Bạch Bạch “quan sát” sách vở, xem hết một trang lại nói Bạch Bạch thay nàng giở sang trang kế tiếp.

Tính tình Bạch Bạch rất tốt, cũng rất có tính nhẫn nại, chưa bao giờ ngại nàng phiền.

“Bạch Bạch, trong sách nói đi hết vùng đồng bằng phía đông chính là biển màu xanh lam, đó là một hồ rộng mênh mông, tuy nhiên nước đều rất mặn! Thật sự sao? Ngươi gặp qua biển chưa?” Bích Bích tò mò hỏi. Trước đây nhất định Bạch Bạch sẽ trả lời vấn đề của nàng trước tiên, hôm nay đợi nửa ngày vẫn không thấy Bạch Bạch lên tiếng.

Bích Bích kỳ quái quay đầu xem xét, chỉ thấy Bạch Bạch đang vểnh tai, có vẻ đang tập trung tinh thần nghe âm thanh gì đó, vì vậy cũng nghiêng đầu chú tâm đi nghe. Nghe nửa ngày, ngoại trừ tiếng gió, âm thanh cành lá bị gió thổi động sàn sạt, thanh âm kỳ quái gì cũng đều không có!

Nhịn không được lấy tay đi đâm đâm vào lỗ tai Bạch Bạch, Bạch Bạch đang hết sức chăm chú đột nhiên bị người quấy rầy, sợ tới mức nghiêng người nhảy dựng lên. Đáng thương cho Bích Bích còn chưa kịp phản ứng, liền rớt xuống từ trên người Bạch Bạch, cái đầu đập lên quyển sách.

“A!” Tiếng kêu ai của Bích Bích cuối cùng làm cho tinh thần Bạch Bạch phục hồi lại.

Bạch Bạch cúi đầu duỗi chân trước đỡ Bích Bích đang đè lên trên sách dậy, hổ thẹn nói: “Hình như ta nghe thấy tiếng cái còi của Phụ thân, nhất thời không chú ý, ngươi không sao chứ?”

“Ta có sao! Ô ô, âm thanh gì vậy! Ta không nghe được gì hết!” Bích Bích ôm đầu ai oán nói.

“Thật sự có! Bích Bích, ta phải đi nhìn xem, nhanh chóng sẽ trở về!” Bạch Bạch lại lần nữa nghe được âm thanh quen thuộc vang lên trong tai vội vàng nói lại một câu, trong hưng phấn, chạy nhanh như chớp ra ngoài sân

Chương 49: Đi theo ta

Mực đầm có đại boss Mặc Yểm ngồi trấn, chưa bao giờ lo lắng có người nào không mở to mắt mà chạy tới quấy rối, hơn nữa một tên tôi tớ đồng tử vớ vẩn trong Mực đầm cũng không yếu tay yếu chân, cho nên muốn vô thanh vô tức (*không một tiếng động) lẻn vào Mực đầm căn bản là việc không thể.

Hồ ly trời sinh cẩn thận cảnh giác, Bạch Nguyên Tùng cũng không ngoại lệ, ông ta đi quanh một vòng bên ngoài Mực đầm đánh giá, biết rõ không thể xông vào, linh cơ vừa động, liền lấy chiếc còi đặc chế mang theo bên người ra thổi. Cái còi này vốn là trước đây ông ta hay dùng để chơi đùa cùng con gái, người thường không nghe thấy được, nhưng là hồ ly, khuyển lại có thể tinh tường nghe được. Nếu như con gái mình thật sự ở trong Mực đầm, nó nhất định sẽ có phản ứng, nghĩ biện pháp đi ra gặp mặt mình, hoặc sẽ có phương thức liên lạc với mình.

Thổi liền ba hồi còi, Bạch Nguyên Tùng ngồi dưới cây đã thấy có chút nóng vội, tuy đã chuẩn bị sẵn sàng phải chờ đợi một thời gian, nhưng hắn vẫn mong có thể mau chóng nhìn thấy nữ nhi bảo bối đã hơn nửa năm chưa được gặp.

Mặc Yểm đã hạ pháp chú trên thân Bạch Bạch, cũng không lo lắng không tìm được nàng, hơn nữa hai tháng nay Bạch Bạch biểu hiện vô cùng hài lòng, phạm vi hoạt động chưa từng ra ngoài Mực đầm, cho nên hắn cũng không quan tâm hạn chế việc gì.

Bạch Bạch theo hướng tiếng còi chạy đến, dễ dàng tìm được vị trí của Bạch Nguyên Tùng.

Bạch Nguyên Tùng chứng kiến xa xa thân ảnh tuyết trắng quen thuộc đang hướng về phía mình chạy đến, kích động không dám tin vào hai mắt mình. Bạch Bạch so với ông ta cũng không khá hơn bao nhiêu, hận mình không thể có thêm được mấy chân, một giây nhanh chóng nhào vào ngực Phụ thân.

Nhìn thấy Bạch Bạch từng chút từng chút chạy tới gần còn mấy bước liền bổ nhào về phía mình, Bạch Nguyên Tùng vội vàng chạy về phía trước một tay ôm lấy nàng, nghe thấy Bạch Bạch một tràng âm thanh hoan hỉ nói: “Phụ thân, Phụ thân, con rất nhớ người cùng mẫu thân! Người thật sự đến thăm con?”

“Nữ nhi ngoan! Nữ nhi ngoan! Bảo bối của Phụ thân, cuối cùng cũng tìm được con! Con không sao chứ! Nhanh để Phụ thân nhìn một cái.”

Bạch Nguyên Tùng vui mừng đến chảy nước mắt, ngồi trên mặt đất, đem Bạch Bạch đặt trên đầu gối mà đánh giá tỉ mỉ tường tận. Bạch Bạch rất phối hợp ngoan ngoãn ngồi xổm, ngóc đầu lên để phụ thân xem xét cẩn thận.

Hai tay nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ của Bạch Bạch, lại ôn nhu vuốt ve trên người nàng một hồi, xác định trên người nàng không thương không đau nhức, Bạch Nguyên Tùng mới buông nửa cõi lòng.

Thoáng thở phào, lại theo nửa cõi lòng khác, hỏi vấn đề mình lo lắng rất nhiều ngày qua: “Bạch Bạch, con thành thật nói cho Phụ thân biết, con cùng Mặc Yểm kia có …… có cùng làm chuyện nam nữ kia không?”

Bạch Bạch vui vẻ bổ nhào vào ngực phụ thân thặng lai thặng khứ (*đại loại hành động của con chó lúc nhảy cẫng cẫng lên người chủ thì phải), nghe nói như thế ngẩng đầu hỏi: “Chuyện nam nữ gì cơ?”

Bạch Nguyên Tùng há mồm trợn mắt, thầm nghĩ nếu như lúc này là thê tử hắn tới, chắc sẽ tương đối dễ dàng nói rõ vấn đề này…… Tự hỏi một hồi, mới miễn cưỡng mở miệng nói: “Chính là một nam một nữ, hoặc là nói một đực một cái không mặc quần áo ở cùng một chỗ ôm ấp, ừm, cùng nhau hôn tới hôn lui, lần lượt lần lượt đi từ từ……” Đây là cực điểm hắn có thể biểu đạt trước mặt con gái, nếu như Mặc Yểm đã cùng nữ nhi làm tới bước này, đồng thân của nữ nhi nhất định là đã bị phá. Hắn quá biết rõ nữ nhi xinh đẹp thuần chân có sức hấp dẫn lớn đối với nam nhân, nếu vẫn chưa loạn loại chuyện này thì người đang ngồi trong lòng tuyệt đối không phải là nữ nhi nhà mình, trừ phi người nam nhân kia căn bản là bất lực.

Bạch Bạch hiểu được, rất thản nhiên gật đầu nói: “Đã làm a, đó không phải là song tu?”

Quả nhiên, chút hy vọng nhỏ bé trong lòng Bạch Nguyên Tùng cũng tan vỡ hết sạch, trầm mặt nói:” Các ngươi…… Các ngươi song tu lúc nào? Trước hay sau khi con gặp Thiên kiếp?” Nghe Minh Ất chân nhân nói, nữ nhi đã vượt qua Thiên kiếp, chỉ trông mong vấn đề này phát sinh sau khi gặp Thiên kiếp.

Bạch Bạch nhìn thấy sắc mặt phụ thân, biết sự tình có phần nghiêm trọng, rụt rè nói: “Trước……”

Bạch Nguyên Tùng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, run giọng nói: “Con…. con… con có thấy trên người có gì không tốt không?”

Bạch Bạch chần chừ một chút, trên người nàng quả thật có chút không tốt, ví như pháp lực trước kia biến mất, căn cơ tu vi rõ ràng hạ thấp, đến nay đều không có dấu hiệu khôi phục, ban đầu nàng tưởng bởi vì gặp Thiên kiếp bản thân lại bị trọng thương, nhưng hiện tại thương thế trên người đã khỏi hẳn, những ngày qua chính mình đã ăn rất nhiều tiên đan linh dược hiếm có, song tình hình vẫn như cũ không có một chút chuyển biến nào…… Nàng không thể không hoài nghi là do chuyện cùng Mặc Yểm tu luyện phương pháp song tu. Chỉ là ngoại trừ lần đầu tiên rõ ràng cảm thấy không khỏe, thì sau mỗi lần tu luyện cũng chỉ thấy hơi mệt, nói chung đều rất thoải mái rất sung sướng, chẳng lẽ Mặc Yểm lại lừa gạt nàng?

Chẳng may nói cho Phụ thân, ông nhất định sẽ cho là Mặc Yểm hại nàng. Nếu như Phụ thân đánh nhau với Mặc Yểm…… Bạch Bạch không dám tưởng tượng, chỉ lắc đầu một cái.

Không cần nhiều lời, trong lòng Bạch Nguyên Tùng minh bạch hơn phân nửa, Bạch Bạch lúc này còn muốn bảo vệ cho tên Mặc Yểm lòng dạ hiểm độc kia càng khiến ông vừa đau lòng vừa tức não.

Bạch Nguyên Tùng cố gắng bình tĩnh lại, vuốt ve Bạch Bạch, cười lớn nói: “Bạch Bạch, những ngày hạ phàm qua như thế nào, kể từng chuyện cho Phụ thân nghe được không?”

Bạch Bạch nghiêng đầu kỳ quái nhìn phụ thân, hình như không có vấn đề gì, lúc này mới thật vui vẻ vừa làm nũng vừa kể khổ, nói đến hơn nửa năm kinh nghiệm của mình. Bạch Bạch tính tình đơn thuần, Bạch Nguyên Tùng chỉ hơi dẫn dắt một chút, dễ dàng đem chuyện tình của nàng cùng Mặc Yểm kể hết, làm ông ta tức giận đến toàn thân phát run. Nếu như Mặc Yểm đang ở trước mặt, ông sợ sẽ không nhịn được tiến lên liều mạng với hắn!

Tuy vậy, cuối cùng ông ta vẫn còn lý trí. Tổng kết lại theo lời của Hồng Hồng và Bạch Bạch, thực lực của tên Mặc Yểm này rất mạnh, so với mình thật sự cao hơn nhiều, việc trước mắt là đem Bạch Bạch về Ngọc sơn đã, việc thành tiên chỉ sau này có thể nghĩ biện pháp. Về phần Mặc Yểm, chỉ sợ chỉ có Minh Ất chân nhân mới có thể đối phó được.

Suy nghĩ kỹ càng, Bạch Nguyên Tùng nói với Bạch Bạch : “Bạch Bạch, giờ con theo Phụ thân trở về Ngọc sơn đi.”

Bạch Bạch vui vẻ nói: “Được!” Rồi đột nhiên lại chần chừ nói: “Phụ thân, không phải nói mấy tháng nữa hoàn thành thời gian tu luyện ở thế gian xong thì có thể đến Thiên đình đoàn tụ với người cùng mẫu thân sao? Bây giờ trở về Ngọc sơn có thể xảy ra vấn đề gì không!”

Bạch Nguyên Tùng lòng đau như cắt, Bạch Bạch căn bản không biết, nếu như nó còn muốn thành tiên, chỉ sợ còn phải tu luyện cực khổ mấy trăm năm nữa! Đáng thương nó vô duyên vô cớ phải chịu Thiên kiếp, lại bởi vì căn cơ bị hao tổn, mất đi tư cách thành tiên…… Nhưng những việc này chỉ có thể đợi trở về Ngọc sơn chậm rãi nói rõ với nó, giờ phút này nói ra, nó chắc chắn sẽ đau lòng thương tâm!

“Không sao, bây giờ con cùng Phụ thân đi thôi!” Bạch Nguyên Tùng cố giữ bình tĩnh nói.

“Con trở về cáo biệt một tiếng với Mặc Yểm và Bích Bích được không?” Bạch Bạch nghĩ đến lập tức phải rời khỏi Mực đầm, đột nhiên cảm giác có chút không muốn.

“Không cần, Phụ thân sẽ để lại tin tức cho bọn họ biết, bây giờ mau cùng Phụ thân đi thôi!” Bạch Nguyên Tùng thầm nghĩ lập tức mang Bạch Bạch rời xa “nơi nguy hiểm”, lời nói đã có chút khẩn trương, thần sắc nghiêm nghị.

Bạch Bạch còn định nói gì đó, đột nhiên sau lưng tiếng gió vừa động, giọng nói quen thuộc của Mặc Yểm từ phía sau truyền đến: “Nàng sẽ ở lại Mực đầm, không đi đâu cả!”

Chương 50: Chỗ dựa của hồ ly

Hôm nay Mặc Yểm ở trong thư phòng đọc sách, vô tình phát hiện được một quyển sách nhỏ mỏng, ở trong kẹp một bộ tư liệu tu tiên bằng ảnh, bên trong ghi lại bí quyết tu tiên đồng thân cùng những điều cấm kỵ. Mặc dù không đặc biệt nói rõ lý do tình hình quái lạ của thân thể Bạch Bạch, nhưng dựa vào bộ công pháp kia, cũng có thể đại khái dự đoán được mấu chốt của vấn đề.

Mặc Yểm trong lòng mừng rỡ, mang theo quyển sách vội vàng đi tìm Bạch Bạch, lại phát hiện trong vườn hoa hồng mà nàng thường xuyên hoạt động, chỉ thấy một mình Bích Bích đang chán đến chết lăn lộn chơi đùa trên quyển sách, vừa hỏi mới biết Bạch Bạch nói nghe được tiếng còi, liền chạy đi….

Trong lòng Mặc Yểm nổi lên một hồi nôn nóng khủng hoảng, không hiểu cũng không nói nên lời, phảng phất dường như bị mất đi một vật thật quan trọng, nén tâm ý hoảng loạn xuống, hắn mới ngẩn ngơ nhớ tới việc dùng pháp chú tìm kiếm bóng dáng Bạch Bạch.

Gần như dùng pháp lực lên tới đỉnh điểm, trong nháy mắt đuổi tới chỗ Bạch Bạch, còn chưa hiện ra thân hình, đã nghe thấy một câu của Bạch Nguyên Tùng: “Bây giờ con cùng Phụ thân đi thôi!” Dưới tình thế cấp bách, hoàn toàn không nghĩ đến lịch sự, hắn vội mở miệng ngăn cản.

Bạch Nguyên Tùng vừa nhìn thấy người này, liền đoán được hắn chắc chắn là ác nhân Mặc Yểm, kẻ lừa con gái mình thất thân, hại căn cơ của nữ nhi bị hao tổn, thiếu chút mất mạng dưới thiên kiếp.

Nếu đổi vào một hoàn cảnh khác, Bạch Nguyên Tùng thật muốn khen ngợi một tiếng đối với vị công tử áo đen tuấn mỹ phi phàm này!

Nhưng vào giờ phút này, chỉ là gặp mặt cừu nhân (*kẻ thù), tức giận đến đỏ mắt! Bạch Nguyên Tùng hết sức kiềm chế mong muốn nhào tới cho hắn thiên đao vạn quả, giọng căm hận nói: “Bạch Bạch là nữ nhi của ta, đi hay không đi không tới phiên ngươi làm chủ!” Vừa nói vừa vội vàng ôm Bạch Bạch vào trong ngực.

Mặc Yểm coi như không nghe thấy, gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Bạch nói: “Bạch Bạch, theo ta trở về!”

Bạch Bạch nhút nhát e lệ nhìn thần sắc hung ác của Mặc Yểm một chút, lại nhìn Phụ thân như đang lâm đại địch, không biết làm thế nào cho phải. Nếu nói không có một chút động lòng đối với Mặc Yểm, tuyệt đối là gạt người, mấy tháng ở chung tuy từng có những lúc không thoải mái, nhưng nói tóm lại, Mặc Yểm đối với nàng chiếu cố có thừa, nhất là mấy ngày sau khi nàng thiếu chút bị bắn chết, thật lòng sủng ái thương tiếc, đã sớm xua đi tất cả ấn tượng xấu của Bạch Bạch đối với hắn.

Nhưng bên kia lại là cha mình, từ khi nàng sinh ra tuy không thường gặp mặt, nhưng luôn quan tâm lo lắng nàng, coi nàng còn quan trọng hơn tính mạng, cho nên Bạch Bạch do dự một lúc, mở miệng nói: “Ta, ta cùng Phụ thân trở về thăm mẫu thân, từ nay về sau nếu rảnh tới thăm ngươi, được không?”

Mặc Yểm vừa nghe nàng mở miệng nói phải đi, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, Bạch Nguyên Tùng lại lại thở ra một ngụm khí lớn, tuy ông ta không hy vọng nữ nhi sau này có quan hệ với tên hỗn đản kia, nhưng chỉ cần đem nó về, chậm rãi nói cho nó biết rõ ràng sự tình, Bạch Bạch cũng sẽ không nguyện ý để ý tới tên hỗn đản này.

Giờ ông ta thầm nghĩ mau mau mang theo Bạch Bạch rời đi, tên Mặc Yểm trước mặt này không biết có địa vị gì, khí thế cực kỳ kinh người, trong lúc phẫn nộ phát ra cảm giác áp bách cường đại, làm ông ta cảm thấy toàn thân phát run, cơ hồ ăn không tiêu! Rõ ràng là hỗn đản này làm chuyện xấu, Bạch Nguyên Tùng lại thấy đối mặt hắn, trong lòng dâng lên một hồi e sợ khủng hoảng, giống như lúc ông còn chưa thành tiên, phải đối mặt với mãnh thú yêu ma hung ác cường hoành.

Dáng vẻ này của Mặc Yểm, cũng đồng thời doạ đến Bạch Bạch, nàng nhớ lại đêm đó Mặc Yểm che mắt nàng lại, không biết dùng thủ đoạn gì tàn nhẫn chém đầu hai xà yêu trong nháy mắt, nhớ lại trong động phủ của Hồng Hồng, tàn bạo muốn giết Hồng Hồng cùng vẻ lạnh lùng đáng sợ quát mắng mình, cái đầu nhỏ rụt lại, chui vào trong ngực phụ thân, không dám liếc nhìn Mặc Yểm.

Mặc Yểm biết mình làm Bạch Bạch sợ, miễn cưỡng tỉnh táo lại, dưới tình huống như vậy cho dù cưỡng chế đoạt lại Bạch Bạch, cũng không biết nàng sẽ náo loạn với mình bao lâu…… Không thể để Bạch Bạch không còn có một chút cảm tình nào đối với mình, chỉ cần thuyết phục Bạch Nguyên Tùng để Bạch Bạch lại, sau một thời gian ngắn, sẽ có biện pháp khiến Bạch Bạch vĩnh viễn trở thành của riêng mình.

Hít hai hơi thật sâu, Mặc Yểm rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, nhìn Bạch Nguyên Tùng nói: “Ta có biện pháp khôi phục pháp lực căn cơ của Bạch Bạch, nhưng cần phải có thời gian, ngươi để Bạch Bạch lưu lại, ba năm sau, ta sẽ cho nàng có tu vi gấp mười.”

Bạch Nguyên Tùng cũng không chịu tin, cười lạnh hai tiếng nói: “Nào dám làm phiền, sư phụ Bạch Bạch sẽ có biện pháp giúp nó lại nhập vào tiên đồ!”

Bạch Bạch nghe xong Mặc Yểm nói, hiếu kỳ hỏi: “Tại sao phải ba năm? Không phải ngươi nói mấy tháng pháp lực căn cơ của ta sẽ khôi phục? Ta không cần phải tăng gấp mười lần tu vi, như nguyên bản vậy là tốt rồi.”

Nàng mới mở miệng, ánh mắt Mặc Yểm lại chuyển đến trên người nàng. Bạch Nguyên Tùng e sợ nữ nhi của mình sẽ bị hắn nhìn mệt, liền đem tay áo che Bạch Bạch lại, thấp giọng nói: “Bạch Bạch ngoan, đừng đáp lời.”

Bạch Bạch quả nhiên rất nghe lời ngậm miệng, trong lòng Mặc Yểm nổi lên một cơn ghen tuông, Bạch Bạch đối với hắn cũng không thành thật như vậy! Nhưng cũng hiểu rõ, không thu phục được Bạch Nguyên Tùng, khó có thể giữ được Bạch Bạch trong tay.

Bạch Bạch rất dễ lừa gạt, nhưng phụ thân của nàng không phải dễ dàng xử lý ổn thỏa được như vậy, hơn nữa trước mặt Bạch Bạch căn bản không thể động vào một sợi lông tơ của ông ta.

“Xin thỉnh giáo cao tính đại danh của sư phụ Bạch Bạch.” Đây đã là khách khí khó có của hắn, không thể phủ nhận, trong lòng hắn cũng có vài phần hiếu kỳ đối với vị “Thần tiên sư phụ” thần bí của Bạch Bạch.

Minh Ất chân nhân đã từng dặn không thể đề cập quan hệ của hắn với Bạch Bạch trước mặt người khác, nhưng Bạch Nguyên Tùng biết rõ Mặc Yểm trước mắt lợi hại, cũng chỉ có thể đem lão nhân gia của ông ta ra để trấn trụ tên hỗn đản này!

“Sư phụ của Bạch Bạch, là Thiên đình đệ nhất cao thủ Minh Ất chân nhân!” Một lời Bạch Nguyên Tùng nói ra, sắc mặt Mặc Yểm liền thay đổi, không phải sợ hãi, mà là một loại thần thái nói không nên lời, vẻ như phẫn nộ, vẻ như khinh thường, vẻ như oán hận, vẻ như không cam lòng…… Nói tóm lại, chính là không có cảm tình thiện lương tốt đẹp.

Không ngờ lại là hắn? Quả nhiên là hắn? Mặc Yểm không biết nên giận dữ hay là cười to, người mình lưu luyến không rời không ngờ lại là đồ nhi của kẻ đại đối đầu?! Truyện nực cười! Truyện nực cười thiên đại! Nhưng là hắn cười không nổi, vốn cho rằng đã dẹp đi, oán hận không cam lòng lại cuồn cuộn nổi lên trong lòng. Trong hỗn loạn, hắn phát hiện, một ý niệm chết tiệt vẫn y nguyên, vô cùng rõ ràng trong đầu — muốn giữ Bạch Bạch lưu lại!

Bạch Nguyên Tùng thấy thần sắc hắn biến đổi bất định, liền muốn nhân cơ hội rời đi. Ông ta vừa động, Mặc Yểm liền cả kinh, theo trực giác vươn tay ra muốn đánh bại người đàn ông có ý đồ cướp Bạch Bạch đi này.

Hắn muốn ra tay, Bạch Nguyên Tùng còn có thể có đường sống? May mắn pháp lực của Mặc Yểm tự nhiên phóng ra đã sớm thu lại, bàn tay vừa chạm vào ông ta lại nghĩ lại, vội thu hồi đại bộ phận công lực, nhưng dù là thế, Bạch Nguyên Tùng vẫn bị đánh ngã xuống đất.

Bạch Bạch sợ hãi, lóe lên hiện ra hình người, ôm chặt lấy phụ thân, cả kinh nói: “Phụ thân, Phụ thân!”

Quay đầu lại nhìn Mặc Yểm lúc, trong mắt lộ vẻ sợ hãi không tin, khóc cầu nói: “Ta theo ngươi trở về, ngươi đừng giết Phụ thân ta!”

Bạch Nguyên Tùng nhổ ra hai ngụm khí đục, liền cảm thấy thoải mái hơn không ít, biết rõ đối phương là xuống tay lưu tình, nhưng hôm nay chỉ sợ không cách nào mang Bạch Bạch đi được, khóe mắt quét đến trên mặt Mặc Yểm vừa lóe lên một chút hối hận rồi biến mất, tâm niệm thay đổi thật nhanh, cắn răng nói: “Bạch Bạch không cần cầu hắn! Phụ thân dù chết cũng không để cho ngươi trở về với hắn! Ma đầu! Có bản lĩnh ngươi đánh chết hai cha con chúng ta đi!”


Quay lại  l Xem tiếp 


BigKool BigKool
Vườn Hoàng Cung - Nông Trại Online Vườn Hoàng Cung
Khu Vườn Thần Kỳ Khu Vườn Thần Kỳ
Vườn Thủy Cung Vườn Thủy Cung
goPet Online goPet Online

C-STAT