Chương 9
Liên tiếp vài ngày mây mưa thất thường, làm Nguyễn Túy Tuyết cả ngày mê man, ý thức mơ mơ màng màng ; Không có quần áo che đậy thân thể, nàng không thể ra khỏi cửa phòng, Doãn Đông Tinh cũng để cho nàng nàng ra khỏi phòng .
Trải qua lần lượt kịch liệt hoan ái, nàng mệt mỏi dựa vào trong ngực nam nhân cường tráng. Trong ngực truyền đến tiếng tim đập ổn định, Nguyễn Túy Tuyết ý thức mơ hồ, thần trí bay lơ lửng,cả người giống như nửa tỉnh nửa mê,nam nhân dưới thân cũng là thanh tỉnh.
Một đôi tay ngọc vẫn còn bám chặt trên vai nam nhân, vết sẹo trên cổ tay kia vừa vặn rơi vào tầm mắt Doãn Đông Tinh . Vết sẹo sâu như vậy khó có thể tưởng tượng nơi miệng vết thương cổ tay vừa sâu vừa lớn như vậy vẫn còn cứu sống được, nếu không phải thần y Triệu Vô Ngôn đúng lúc xuất hiện, kia...... Doãn Đông Tinh vừa ngĩ đến chuyện này,thân hình không khỏi run lên.
Hắn nhẹ nhàng, cầm lấy cổ tay trái của Nguyễn Túy Tuyết có mang vết sẹo kia,kéo đến bên miệng nhẹ nhàng hôn. Khi Tuyết nhi cắt cổ tay,hắn đang cùng Hàn Phượng Cẩm ở trên giường dâm lãng giao hoan, nay toàn bộ gương mặt của mình bị hủy hoại, bồi tại bên người vẫn là nàng, Hàn Phượng Cẩm đã sớm bỏ đi mất dạng.
Tuyết nhi, ta thực xin lỗi nàng!
Doãn Đông Tinh bởi vì tự trách, tim đập dần dần nhanh lên, trong ngực xao động không thôi, hắn thống khổ tự nói: “Tuyết nhi, ta thực xin lỗi nàng! Năm đó là ta không đúng, ta không nên nghe giang hồ bằng hữu giựt giây nạp Hàn Phượng Cẩm làm thiếp. Một bước sai, lại thêm một bước sai. Phụ thân Lí Loan cũng là người trong giang hồ, một lần gặp mặt, Lí Loan nhìn thấy ta, vừa gặp đã yêu, tự nguyện vào cửa làm thiếp, giang hồ bằng hữu nói mãi đây là diễm phúc của ta, bảo ta không thể cô phụ tâm ý của nàng ấy, hơn nữa bằng hữu của Lý gia một trận nhốn nháo đùa cợt ta, nói dù sao đã có một thiếp, ngại gì lại nạp một thiếp nữa, ta liền để cho Lí Loan vào cửa.”
Doãn Đông Tinh như là lầm bầm lầu bầu, khi thì hôn tay nhỏ bé của Nguyễn Túy Tuyết , khi thì đem tay nàng dán tại vết sẹo trên mặtchính mình
“Lâm Tú Nhi còn lại là ta chủ động nạp nàng vào cửa. Lâm Tú Nhi gia cảnh cũng không giàu có, ta trong một lần ngẫu nhiên nhìn thấy nàng ấy, cảm thấy nàng ấy...... Bộ dạng có chút giống nàng vào năm mười sáu tuổi. Khi đó Hàn Phượng Cẩm cùng Lí Loan thủy hỏa bất dung, ta bị kẹt ở giữa hai người trong long thực khó chịu, lại rất muốn, rất nhớ nàng, liền nạp Lâm Tú Nhi làm thiếp.”
Doãn Đông Tinh thật sâu thở dài một hơi, “Tuyết nhi, ta sai lầm rồi, ta không nên nghe theo người khác giựt giây mà nạp thiếp, cũng không nên tìm người khác làm người thay thế nàng, thương tổn nàng, nhìn xem nàng cát cổ tay...... Mấy năm nay nàng cũng chịu khổ, ta cũng không biết nàng mấy năm nay làm sao trôi qua được, ta nghĩ đến chỉ cần cung cấp đầy đủ cuộc sống thoải mái và sung sướng cho nàng, như thế đã có thể hoàn thành trách nhiệm của một trượng phu, hoàn toàn không chú ý đên cảm nhận của nàng, hay nói đúng hơn…-- Cũng có lẽ là ta rất nhát gan, ta sợ đối mặt nàng, bởi vì ta đã vi phạm lời thề ước hẹn với nàng.Ta từng nói qua muốn yêu ngươi cả đời, lại ở trong khoảng thời gian ngắn đã phản bội nàng.”
“Ta cũng có lỗi với ba người kia, các nàng ta rời đi cũng không sai, bởi vì ta cũng không đem thật tình đặt ở trên người các nàng, cho nên ta để cho các nàng đi...... Này tất cả đều là sai lầm của ta, trách không được các nàng.”
Doãn Đông Tinh hôn nhẹ lên bàn tay của nàng, khinh miệt nở nụ cười một tiếng, “Những bằng hữu tốt trên chốn giang hồ, chỉ biết quạt gió thổi lửa, nói cái gì nam nhân có ba vợ bốn nàng hầu là chuyện đương nhiên, Doãn Đông Tinh ta không có thị thiếp là sẽ bị cười...... Lúc ấy ta tuổi trẻ bốc đồng, nghe theo lời nói của bọn họ, biến thành chính mình thống khổ không chịu nổi, kết quả hiện tại bọn họ ở đâu đâu? Ở bên cạnh ta lúc này vẫn chỉ có một mình nàng!”
“Tuyết nhi, là ta có lỗi với nàng. Từ sau khi xảy ra chuyện ở phủ Vương gia, ta liền giải tán tiêu cục, quyết ý rời khỏi giang hồ, không muốn lui tới cùng những người này , bởi vì theo giúp ta đời đời kiếp kiếp không phải bọn họ, mà là nàng. Ta cũng biết những gia nhân trước kia cũng vì muốn bảo hộ thân mình, hơn phân nửa mọi người đều bỏ ta mà đi.”
“Cũng thật khổ cho nàng, cùng người trong nhà quyết liệt, gả đến kinh sư xa xôi, đã có hơn phân nửa thời gian nàng sống ở đây chỉ cô độc tịch mịch một mình, ta thực xin lỗi nàng...... Nếu nàng thật sự không chê ta, giận ta, ta nguyện thề đời đời kiếp kiếp này trong tâm của ta vẫn luôn chỉ có một mình nàng, không bao giờ có bất cứ ai nữa.Nhưng nếu nàng lựa chọn rời bỏ ta mà đi, ta cũng sẽ thành tâm thành ý chúc phúc cho nàng.”
Cảm xúc kích động làm ngực của Doãn Đông Tinh hô hấp dồn dập, hắn thật hy vọng Nguyễn Túy Tuyết giờ phút này sẽ ngẩng đầu lên nói cho hắn biết, nàng muốn ở bên cạnh hắn . Cho dù đây là hắn bị thương tới nay cũng không dám hy vọng chuyện xa vời này, nhưng dù chỉ có một chút khả năng, hắn cũng sẽ không buông tay.
Tuyết nhi, nói cho ta biết quyết định của nàng đi!
Trong lồng ngực rắn chắc của hắn truyền đến tiếng hít thở đều đặn--
Nàng -- đang ngủ!
Ai, Doãn Đông Tinh vô lực thở dài một tiếng, hắn chỉ sợ rốt cuộc không đủ dũng khí để nói đến việc này.
Qua khoảng một nén nhang thời gian, Nguyễn Túy Tuyết giật mình, lẩm bẩm một tiếng.
“Tuyết nhi, nàng đã tỉnh? Muốn uống nước hay không?” Doãn Đông Tinh vội vàng buông tay nàng ra, vỗ về lưng của nàng, đỡ nàng nằm xuống xuống.
“Ngô...... Không cần. Ta rất nặng sao?”
Đối mặt Nguyễn Túy Tuyết không đầu không đuôi nói một câu, Doãn Đông Tinh không hiểu lắm nàng nói cái gì, đành phải thành thật trả lời, “Sẽ không, nàng rất nhẹ, một chút cũng không nặng.”
Một lát sau, Nguyễn Túy Tuyết ở trên người thân hắn vươn vai, dường như đã hoàn toàn thanh tỉnh, dùng thanh âm có nồng đậm buồn ngủ nói: “Vậy chàng tại sao lại vội vã đỡ muội nằm xướng? Muội thích nằm trên người chàng nhưt thế này, thật thoải mái a!” Nàng nũng nịu đưa hai tay choàng qua cổ của hắn.
“Nàng thích là được rồi. Thì nàng cứ nằm úp sấp, không đứng dậy.” Doãn Đông Tinh ôn nhu vuốt ve ngọc lưng của nàng.
“Đông Tinh, ngày mai là mùng một, muội phải đến Diệp Vân lâu đích thân đứng nấu bếp, muội nằm nghỉ một lát, như thế này chàng gọi người đến Duyệt Vân sơn trang lấy quần áo của muội được không? Muội không thể trần truồng như vậy đi ra ngoài đi. Doãn Đông Tinh nhìn dung nhan xinh đẹp của nàng, “Đêm nay nàng không ở nơi này qua đêm?”
Nàng gật gật đầu, “Mỗi lần đến Diệp Vân lâu chủ trù, trước một đêm muội phải thức đọc sách, bình ổn tâm trí, chuyên tâm, như vậy thức ăn được nấu lên hương vị mới thật sự hoàn mỹ.”
“Khó trách món ngon Diệp Vân lâu nổi danh khắp hinh thành này, thì ra là do lâu chủ có lòng như vậy.” Yêu thương nhéo một bên gò má đỏ hồng của nàng một chút.
“Khách tới cửa toàn là những người khách nhiều năm qua đã tận tình ủng hộ Diệp Vân lâu, thì nên cũng có chút tâm ý một chút. Nếu không có những vị khách này thì đã không có Diệp Vân Lâu hôm nay. Cho nên đêm nay muội phải về Duyệt Vân sơn trang để tịnh tâm, được không?”
Doãn Đông Tinh lưu luyến không rời nhìn nàng một cái, lập tức hai tay ôm chặt lấy nàng, vùi đầu vào mái tóc ngát hương của nàng, hấp thu hương thơm của nàng, thanh âm khàn khàn nói, “Nàng sẽ trở về sao?”
“Chàng hy vọng muội trở về sao?” Nguyễn Túy Tuyết hỏi lại.
“Ta...... Ta......” Hắn còn có tư cách yêu cầu nàng sao? Một thiếu phụ như hoa như ngọc, có sự nghiệp và tài sản của riêng mình, nàng có thể tìm một nam nhân tốt để tái giá, không cần cả ngày nhìn gương mặt như quỷ ma của hắn mà tâm đau xót cùng sợ hãi.
“Ta...... Ta gọi là Tiểu Thạch Đầu đến Duyệt Vân sơn trang lấy quần áo giúp nàng.”
Doãn Đông Tinh chật vật muốn ngồi dậy, lại bị Nguyễn Túy Tuyết đặt ở trên giường. Nàng khóa ngồi ở trên người hắn, một đôi ngọc thủ đè nặng đại chưởng của hắn, mái tóc dài buông xỏa xuồng bụng của hắn. Thân thể nàng bóng láng trơn mượt hông hào, hắn nhìn không xót chỗ nào, đôi nhũ hoa trắng tựa tuyết hơi bỗng bềnh trước mắt.
“Đông Tinh, chàng còn chưa trả lời câu hỏi của muội.” Nguyễn Túy Tuyết không buông tha hắn.
“Tuyết nhi nàng...... Nàng trước kia sẽ không như vậy.” Nàng trước kia luôn ôn nhu thuận thuận, không giống hiện tại chủ động bức người như vậy.
“Những lời này chàng đã nói qua rất nhiều lần. Muội đương nhiên không giống như trước kia, chàng không vui khi thấy muội như vậy?” Nguyễn Túy Tuyết nhẹ chớp đôi mắt to.
“Không...... Ta thích.” Hắn thích cực kỳ! Hắn thích nàng chủ động, thích nàng quyến rũ, thích nàng kích tính rên rĩ ngân nga… Chỉ vì nàng là Túy Tuyết, là người mà hắn yêu nhất trong suốt cả cuộc đời này, loại tình yêu khắc cốt ghi tâm không thể nào thay đổi được.
“Chính là...... Tuyết nhi, nàng có thể tìm một nam nhân tốt, mặt của ta đã muốn......” Nói còn chưa nói xong, liền bị nàng đánh gãy.
“Ta chỉ muốn biết, chàng hy vọng ta trở về sao?”
Doãn Đông Tinh bị nàng đặt ở dưới thân, muốn quay đầu đi trốn tránh, lại bị nàng xoay mặt lại, buộc hắn đối mặt nàng.
“Tuyết nhi......” Hắn bất lực nhìn nàng.
“Nói!” Giống như bức cung, nàng thúc giục hắn, cặp đùi tuyết trắng ở trên bụng của hắn nhẹ lướt qua lại, cọ sát khiêu gợi, nhẹ nhàng cúi thân xuống dùng đôi nhũ hoa mềm mại trắng ngần cọ sát vào ngực của hắn,rất nhanh, thân thể Doãn Đông Tinh như bị một ngọn lửa đang nuốt lấy,phân thân nam tính lập tức kiên đĩnh đứng sừng sững, dục vọng thiêu đốt toàn thân.
“Ta......” Doãn Đông Tinh sự khó thở, nói không nên lời một câu.
Nguyễn Túy Tuyết dùng cửa mật huyệt ẩm ướt non mềm, ở ngay trước đỉnh nam tính mẫn cảm nhẹ nhàng ma sát, giống lông chim nhè nhẹ lướt qua nam long căng cứng của hắn, Doãn Đông Tinh cảm thấy miệng khô lưỡi khô, trong cơ thể giống có nham thạch nóng chảy đang cuồn cuộn,nóng cần phát tiết, nếu không cho nó đi ra, chính mình sẽ bị ngọn lửa này cắn nuốt. Hắn khó khăn liếm liếm làm khô môi, hắn muốn nàng! Ngay bây giờ!
“Tuyết nhi...... Ta...... Ta muốn!”
Nguyễn Túy Tuyết cười cười, đem thân mình hơi hơi nâng lên, mật huyệt ly khai lửa nóng phân thân, ngay trước đỉnh điểm của vật nam tình ấy đã bị dục vọng bức ra một giọt nước long lanh trong suốt,Doãn Đông Tinh lộ ra ánh mắt thất vọng , “Tuyết nhi, không cần tra tấn ta...... Nàng sẽ bức điên ta.”
“Vậy nói a. Ta muốn đáp án của chàng , nói!” Nguyễn Túy Tuyết lại cố ý hạ thấp thân dưới thêm một lần nữa, làm cho chỗ tư mật hai người lại tiếp xúc, nàng đem cửa miệng hoa huyệt ẩm ướt nhệ nhàng để ngay đỉnh điểm của nam tính đang sừng sững mà run rẩy, vừa vặn vẹo eo thon nhỏ, khiêu khích trạng thái nam tính của hắn đã đạt tới điên cuồng cực đại, nam long kịch liệt sung huyết mà run nhè nhẹ.
Hắn muốn! Không thể chờ tiếp nữa!
“Chết tiệt!” Doãn Đông Tinh bạo rống một tiếng, rống đến căn phòng đều lâm vào chấn động, nhanh chóng xoay người đem Nguyễn Túy Tuyết đặt ở dưới thân, đem vật nam tính cứng rắn như sắt của hắn sáp nhập thật sâu thật mạnh trong cơ thể của nàng , điên cuồng vận động, điên cuồng hét.
“Ta muốn nàng! Ta muốn nàng trở về! Ta muốn nàng luôn luôn ở bên người ta không ly khai! Tuyết nhi! Tuyết nhi! Nàng bức điên ta!”
Nguyễn Túy Tuyết lộ ra vừa lòng tươi cười, mặc cho hắn lại ở trên người nàng bừa bãi, tàn sát bừa bãi.
Hắn thật yêu nàng a!
Mà nàng lại càng thích bức điên hắn!
* * * *
Từ đó Nguyễn Túy Tuyết qua đêm ngay tại Di Thấm viện, Duyệt Vân sơn trang biến thành nơi dùng để tĩnh tâm một đêm vào ngày mùng một và mười lăm. Nàng cũng từng muốn Doãn Đông Tinh đến Duyệt Vân sơn trang, nhưng hắn không muốn rời khỏi Doãn gia trang.
Nguyễn Túy Tuyết biết hắn là bởi vì khuôn mặt tuấn tú đã bị hủy hoàn toàn.Nàng không ngại mặt hắn tràn ngập vết sẹo xấu xí, hắn cũng không để ý, nhưng hắn không muốn đi ra ngoài chọc người nhàn thoại, làm tăng thêm sự phức tạp, nàng cũng chìu theo ý hắn. Hai người trải qua sự chia cắt lần này càng thêm bền vững, gắn bó lẫn nhau. Bản hưu thư Nguyễn Túy Tuyết viết sớm bị hắn quăng đến hỏa lò, thi cốt vô tồn, nàng vẫn là hiền thê xinh đẹp của hắn, và hắn là trượng phu vô cùng xấu xí của nàng; Doãn Đông Tinh đã sửa đổi bản tính rất nhiều, Nguyễn Túy Tuyết cũng lột xác hoàn toàn trở thành một người khác.
Năm tháng cực nhanh, đã đến thời tiết lá rụng bay tán loạn . Hôm nay Nguyễn Túy Tuyết làm xong công việc ở Diệp Vân lâu, trở lại Di Thấm viện cư nhiên tìm không thấy Doãn Đông Tinh.
Quái! Hắn lại chạy đi đâu? Hắn chưa bao giờ rời khỏi Di Thẩm Viện này, tại sao hôm nay lại không thấy bóng hắn?
Ngay lúc Nguyễn Túy Tuyết hết nhìn đông tới nhìn tây, một đôi bàn tay to từ phía sau ôm choàng nàng, “Tuyết nhi, nàng tìm ta?”
“Đông Tinh, chàng đi đâu vậy? Ta mang thức ăn khuya trở về, đang để ở trong phòng a.” Nguyễn Túy Tuyết xoay người nhìn hắn.
Nhìn đến Doãn Đông Tinh mặc áo bào trắng, đội mặt nạ, nàng khó hiểu hỏi: “Đông Tinh, chàng đội mặt nạ làm gì? Ta sớm nói qua ta không sợ. Không cần đeo, mau cởi xuống.”
Nàng giơ tay đem mặt nạ trên mặt hắn cởi xuống, phía sau mặt nạ vẫn những vết sẹo như cũ, khó có thể lọt vào trong tầm mắt, nếu không phải đã nhìn đến quen mắt,thật đúng là sẽ bị dọa nhảy dựng. Có khi nàng lại hoài nghi chính mình như thế nào không sợ? Cho nên mặc kệ mặt Doãn Đông Tinh khó coi như thế nào , nàng cũng sẽ không ghét bỏ hắn, cũng sẽ không sợ hắn.
Nhưng thật ra người bên ngoài nhìn, sẽ có như vậy một chút...... Mượn Tiểu Thạch Đầu mà nói đi, hắn thường cùng Hạ Hà nói chủ tử nhà mình cùng Lâu chủ ở cùng một chỗ thật sự rất giống mỹ nữ cùng dã thú. Ngay cả gã sai vặt bên người đều rất khó tiếp nhận rồi, huống chi người khác? Nhưng những việc như thế này cũng không thể trách người khác được.
“Đã trễ thế này, chàng đến đâu vậy?” Nguyễn Túy Tuyết nhìn trên đôi hài của hắn có lấm chút bùn,tò mò hỏi một câu.
“Không...... Không có gì, ở bên trong trang tùy ý đi một chút.” Doãn Đông Tinh ấp a ấp úng.
Có vấn đề! Nguyễn Túy Tuyết trực giác Doãn Đông Tinh đang giấu diếm cái gì, nhưng nàng cũng không ép hỏi hắn, chỉ cười theo, “Đông Tinh, thức ăn khuya sắp lạnh, mau vào nhà ăn đi!”
“Nga, được.” Doãn Đông Tinh nắm lấy tay Nguyễn Túy Tuyết liền hướng phòng trong đi đến.
Cách hơn mười ngày, Nguyễn Túy Tuyết theo thường lệ đến Diệp Vân lâu chủ trù, trở về Doãn gia trang thuận tay vì Doãn Đông Tinh mang theo chút thức làm ăn khuya.
Di, người đâu? Như thế nào lại tìm không thấy người?
“Đông Tinh? Đông Tinh?” Nàng hô vài tiếng.
Doãn Đông Tinh từ bên cạnh cửa ló ra,trên mặt đội mặt nạ màu trắng . “Tuyết nhi, nàng đã trở lại. Có lạnh hay không ? Nhớ mang thêm một cái áo khoác, kẻo bị đừng cảm lạnh.” Hắn thân thiết dùng đôi tay to lớn của hắn đan vào bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng, lại tự tay tháo mặt nạ xuống.
Loại này động tác nhỏ mấy tháng qua Doãn Đông Tinh thường làm, nhưng hôm nay nhìn ở trong mắt Nguyễn Túy Tuyết , lại cảm thấy có điểm giả dối, quá độ thân thiện giả dối.
Sao lại thế này? Đông Tinh hắn...... Hắn...... Có thể hay không......
Nguyễn Túy Tuyết trong lòng chấn động, lắc đầu, như là muốn xua tan đi nghi vấn trong lòng . Sẽ không! Đông Tinh sẽ không! Nàng thật sâu hít một hơi, lộ ra quyến rũ tươi cười, “Đói bụng a! Mau vào trong phòng ăn một chút gì.”
“Ta hiện tại chỉ muốn ăn nàng! Cả một ngày không gặp nàng, trong lòng ta khó chịu vô cùng.” Doãn Đông Tinh đem nàng bế thốc lên, vô cùng thân thiết hôn hôn cái trán trơn bóng của nàng, cất từng bước lớn hướng về phòng ở Mai Hiên.
“Huynh đi đâu vậy?” Nguyễn Túy Tuyết làm bộ lơ đãng hỏi câu.
“Ở bên trong trang tùy ý đi dạo. ân...... Nàng thơm quá a, Tuyết nhi.” Doãn Đông Tinh không chút để ý trả lời.
Hai người ở trong phòng kịch liệt giao triền, lửa nóng hoan ái qua đi, Doãn Đông Tinh hãy còn đang ngủ, Nguyễn Túy Tuyết nghiêng người nhìn hình dáng hắn không thay đổi, mặt cũng đã hoàn toàn bị hủy , tận sâu trong đáy mắt có một tia hoài nghi.
Nếu...... Nếu lại đến một lần, nàng...... có chấp nhận được không?
Nàng ưu thương nhìn vết sẹo đang lưu ở cổ tay trái của mình, lần đau khổ đến tận xương tủy nàng đã quên rồi sao? Trước kia lúc Đông Tinh theo đuổi nàng chẳng phải ở nửa đêm xuất hiện sao? ậy hắn...... Hắn hiện tại lại thừa dịp nàng không có ở đây, nửa đêm đến trong phòng nữ nhân khác sao? Hắn vì sao phải mang mặt nạ? Là sợ dọa phá hư nữ tử khác sao? Hắn mấy ngày nay sau khi hoan ái liền ngủ, không giống trước kia luôn triền miên cả một đêm, còn kêu không đủ, có thể hay không......
Không, sẽ không! Đông Tinh sẽ không phản bội nàng, nàng đối chính mình phải có tin tưởng, phải tin tưởng hắn, không cần nghi thần nghi quỷ, chỉ biết hoài nghi chuyện xấu.
Ý niệm trong đầu nàng vừa chuyển, dường như nhớ tới chuyện gì trọng đại , cười híp cả mắt.
n, muốn tìm một cơ hội cùng hắn nói chuyện này. Hắn nhất định sẽ thật cao hứng.
Nguyễn Túy Tuyết trấn an cảm xúc chính mình, lại nhìn liếc mắt một cái ngủ hàm thục vị hôn phu, khẽ cười, cũng đi theo đi vào giấc mộng.
* * * *
Nhưng là, sự hoài nghi đã ăn đậm vào trong tâm, liền không phải dễ dàng tiêu trừ như vậy. Nguyễn Túy Tuyết nghĩ trái nghĩ phải vẫn là quyết định cùng hắn hảo hảo nói chuyện, không muốn cứ làm cho chính mình nghi thần nghi quỷ mãi, Vì thế , vào một buổi trưa ngày mười lăm sau khi đã nấu xong, nàng dặn dò Hà Quan Nguyệt ở lại thay mình, liền trở lại Doãn gia trang.
Không nghĩ tới nàng buổi chiều trở lại Di Thấm viện, trong viện không có một bóng người, tìm tổng quản, Tiểu Thạch Đầu đám người tới hỏi, đều nói không gặp trang chủ.
Doãn Đông Tinh lại ra ngoài? Gần hai năm không ra ngoài, ngay cả nàng muốn hắn đến Duyệt Vân sơn trang nhìn xem, hắn cũng không chịu, hiện tại cư nhiên lại ra ngoài? Hắn đi ra ngoài làm cái gì? Sẽ chạy đi đâu?
Nguyễn Túy Tuyết hoài nghi càng ngày càng sâu, nàng ngồi ở mép giường Mai hiên , ngón tay trắng muốt day day huyệt thái dương, cố gắng không cho chính mình miên man suy nghĩ; Nàng dùng nhu tình mật ý mấy tháng qua Doãn Đông Tinh đối nàng, liều mình muốn thuyết phục chính mình hắn yêu nàng, hắn sẽ không làm gì có lỗi với nàng.
Tuyệt đối không thể lại đến một lần!
Tuyệt đối!
Nếu không...... Nếu không nàng sẽ đối với tình yêu hoàn toàn tuyệt vọng!
Theo thời gian một phần một khắc đi qua, nàng đối với sự thuyết phục của chính mình càng ngày càng yếu ớt.Đêm đã khuya, Doãn Đông Tinh còn chưa xuất hiện, Nguyễn Túy Tuyết sắc mặt càng lúc càng phát ra tái nhợt, thân mình nhịn không được run run đến, không biết là lạnh, hay là sợ hãi? Sợ hãi lại một lần nữa bị phản bội? Sợ hãi giả thiết chính mình trở thành sự thật? Nếu thật sự, nàng nên làm cái gì bây giờ? Nàng có thể làm sao bây giờ?
Nguyễn Túy Tuyết dùng một tia lý trí cuối cùng nói cho chính mình không nên suy nghĩ bậy bạ.
Rốt cục, Doãn Đông Tinh xuất hiện -- Không, phải nói hắn đã trở lại.
Hắn bước vào trong phòng, đót ánh nến, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt Nguyễn Túy Tuyết , không nói một tiếng ngồi ở mép giường, thực hiển nhiên lắp bắp kinh hãi.
“Tuyết nhi, Nàng...... Nàng như thế nào...... Như thế nào ngồi ở trong bóng đêm? Sắc mặt của nàng tại sao lại tái nhợt,mau nằm xuống, đắp thêm chăn, thân thể sẽ ấm áp một chút.” Doãn Đông Tinh nói xong, lại giúp đỡ nàng nằm xuống.
Nguyễn Túy Tuyết nắm tay hắn hất sang một bên, ngướt đôi mắt xinh đẹp đã thấm đẫm nước mắt, nhìn thẳng vào hắn, dùng giọng nói hoàn toàn khong có chút độ ấm nói: “Đông Tinh, huynh bận việc gì? Đi chỗ nào ?”
“Tuyết nhi......” Doãn Đông Tinh cũng nhìn ra Nguyễn Túy Tuyết không thích hợp, miễn cưỡng cười cười, dùng thanh âm có chút khẩn trương nói: “Ta sau khi ăn cơm trưa, đi đến thư phòng xử lí một chuyện, trì hoãn một chút.”
Nói dối!
Nguyễn Túy Tuyết lòng đang rướm máu!
Ông trời, nàng Nguyễn Túy Tuyết làm người thật ngu ngốc mà!Rơi vào kết cục hôm nay , chẳng trách người khác, là nàng tự tìm!
Nguyễn Túy Tuyết lạnh nhạt đứng lên, không khóc cũng không nháo, dù sao nàng cũng đã không còn Nguyễn Túy Tuyết không biết làm sao kia .
“Ta hôm nay có chút không thoải mái, phải về Duyệt Vân sơn trang.” Nói xong nàng liền ra cửa phòng.
“Đợi chút! Tuyết nhi, đã trễ thế này, nàng ở lại đây nghỉ ngơi đi!” Khó trách sắc mặt của nàng kém như vậy.
“Không được, sơn trang có dược, ta dùng sẽ thoải mái chút.” Thanh âm của nàng đang run rẩy. Đúng vậy, chuyện này nhất định phải dùng thuốc để giải quyết.
“Vậy kêu Tiểu Thạch Đầu lái xe đưa nàng trở về. Tiểu Thạch Đầu!”
“Dạ. Trang chủ có gì phân phó?” Tiểu Thạch Đầu lập tức theo từ bên ngoài cửa đã chạy tới.
“Đưa phu nhân trở về Duyệt Vân sơn trang, trên đường cẩn thận một chút ......”
“Dạ!” Tiểu Thạch Đầu cung kính ứng thanh.
Sắc mặt tái nhợt Nguyễn Túy Tuyết bị Doãn Đông Tinh bế lên xe, trước khi đi Doãn Đông Tinh còn lần nữa công đạo Tiểu Thạch Đầu lái xe thật cẩn thận, miễn cho phu nhân không thoải mái, hơn nữa sau khi trở về phải lập tức báo cho hắn hay.
Nhìn xe ngựa chậm rãi chạy tới, Doãn Đông Tinh trở về phòng dỡ xuống mặt nạ, mệt mỏi thở ra, lẩm bẩm: “Tuyết nhi còn không biết chuyện này, nàng nếu đã biết......” Trong đôi mắt đen khẽ ánh lên một đạo quang mang không hiểu.
* * * *
Tiểu Thạch Đầu đem Nguyễn Túy Tuyết trở về Duyệt Vân sơn trang, sau khi trở lại Doãn gia trang lập tức hướng Doãn Đông Tinh báo cáo, “Trang chủ, phu nhân đã bình an trở lại Duyệt Vân sơn trang.”
Doãn Đông Tinh đã cởi ra ngoại bào, chuẩn bị đi ngủ. Hắn ngồi ngay ngắn ở trước bàn nghe Tiểu Thạch Đầu hồi báo, “Vậy là tốt rồi. Phu nhân sắc mặt như thế nào? Vẫn là tái nhợt giống như trước sao?”
Hắn lo lắng Nguyễn Túy Tuyết trước khi đi sắc mặt trắng nhợt như giấy.
“Dạ, phu nhân sắc mặt thực tái nhợt, đại khái là chờ trang chủ chờ lâu lắm. Trang chủ không có việc gì dặn dò nữa, tôi xin lui xuống.”
Doãn Đông Tinh nghe vậy cảm thấy cả kinh, “Đợi chút! Tiểu Thạch Đầu, ngươi vừa rồi nói cái gì chờ thật lâu?”
“A, trang chủ không biết sao? Phu nhân từ buổi ngọ thiện sau đi đến trong viện tìm trang chủ, nhưng người không ở đây, phu nhân ở bên trong trang tìm khắp nơi nơi , cuối cùng ở ngay tại Di Thấm viện chờ. Có lẽ chính là chờ lâu, thân mình không thoải mái đi!”
Đáng chết! Nàng đã biết! Khó trách nàng hôm nay đòi về Duyệt Vân sơn trang!
Hắn quát lên một tiếng lớn, ngoại bào nhanh chóng khoác lên, bất chấp tóc tai bù xù, lập tức thi triển khinh công, hướng Duyệt Vân sơn trang phi nước đại.
Chương 10
Nguyễn Túy Tuyết ngồi yên tại chủ phòng ở Liễu hiên, trên mặt nước mắt còn lưu lại . Nàng từng muốn chính mình không khóc, nhưng trở lại khoảng không gian riêng nhỏ bé của mình, cảm xúc kích động nhịn không được liền bộc phát ra. Cũng tốt, tối nay hảo hảo khóc một trận, ngày mai sẽ là một bắt đầu hoàn toàn mới, nàng không bao giờ muốn dính đến tình yêu nữa.
Nàng khóc vì sự ngu xuẩn của chính mình. Nàng làm sao có thể ngốc đến mức nghĩ rằng Doãn Đông Tinh đã biết hối cải, sửa chữa sai lầm? Nam nhân ai mà không phong lưu bay bướm? Ngay cả khi diện mạo hắn hoàn toàn bị hủy, cũng không buông tha cho bất cứ cơ hội nào, nàng như thế nào cho rằng hắn toàn tâm toàn ý yêu nàng?
Thật ngu xuẩn a!
Nhìn vòng ngọc dính máu ở trên bàn, Nguyễn Túy Tuyết mắng nhiếc chính mình, từ sự tình lần trước còn học chưa đủ giáo huấn sao? Bản thân có mấy cái cổ tay để cắt? Còn có bao nhiêu chân tình để đem ra đùa giỡn?
Thật ngu xuẩn a! Nàng tự mắng chính mình.
Nàng không khóc, không nháo, lại càng không cắt cổ tay!
Nàng có phương thức giải quyết của mình!
Lần này Triệu Vô Ngôn sẽ không xuất hiện, mọi chuyện có thể giải quyết xong hết.
Nàng bình tĩnh nhìn chén thuốc trên bàn liếc mắc một cái. Đen như mực, như vậy thực đắng a! Nàng không thích vị thuốc, khi vừa rồi sắc thuốc đã cho một ít mật để giảm bớt vị đắng......
Quên đi, mấu chốt tại đây, nàng không muốn so đo.
Nàng cười lạnh một tiếng, bưng chén thuốc trên bàn tới gần bên môi, không biết tại sao, hai tay lại khẽ run rẩy.....
Ở đáy lòng có tiếng hò hét: Ngươi thật muốn làm như vậy? Sinh mệnh đáng quý a!
Không! Nàng không muốn cả đời phải chịu loại tra tấn này!
Nàng hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí đưa chén thuốc đến bên miệng. Uống xong chén thuốc này, vấn đề liền được giải quyết vĩnh viễn, không còn vướng bận, không còn dính líu tới tình yêu.....Nguyễn Túy Tuyết trong lòng không ngừng hô: Uống xong đi! Uống xong đi!
Nàng khẽ hé mở cánh môi, định uống thuốc.....
Ba! Chén thuốc vỡ tan, nước thuốc đen như mực bắn tung tóe lên người Nguyễn Túy Tuyết.
Nàng trấn định lại thì thấy, ngoài chén thuốc bị vỡ, chỉ có một chiếc lá rụng.
Sao lại thế này? Lá rụng làm vỡ chén thuốc? Làm sao có thể? Lá rụng từ đâu đến?
Ngay khi Nguyễn Túy Tuyết còn suy nghĩ chưa ra mọi việc, Doãn Đông Tinh dùng khinh công trác tuyệt bay vọt xuống.
"Tuyết nhi!" Hắn thở hổn hển, "Tuyết nhi, ta không phải cố ý gạt nàng!"
Nguyễn Túy Tuyết vừa thấy Doãn Đông Tinh, lập tức trở nên lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo. "Doãn trang chủ, ngươi không được phép tiến vào Duyệt Vân sơn trang, mời ngươi đi ra ngoài!"
"Tuyết nhi, nàng hãy nghe ta nói....."
"Đủ! Ta đã nghe đủ lí do của ngươi, đời này ta không muốn nghe lại, cũng không muốn gặp lại ngươi, mời ngươi đi ra ngoài!" Nguyễn Túy Tuyết rống lên.
Hắn tại sao lại có thể tổn thương nàng như vậy? Tại sao lại có thể? Khi tất cả mọi người rời hắn đi, chỉ có nàng ở lại, hơn nữa lại một lần nữa dâng ra chân tình của mình. Nhưng chân tình này đã bị sự phản bội của hắn đập nát, hiện tại nàng đã hoàn toàn tan biến, nàng thậm chí không biết nên thu thập trái tim đã bị phá nát của mình như thế nào!
"Tuyết nhi, tỉnh táo lại, nghe ta nói!"
"Hừ, ngươi vẫn là như vậy, luôn cho rằng vấn đề là ở trên người người khác. Doãn Đông Tinh, ngươi đi đi! Đời này ta không muốn gặp lại ngươi! Ngươi không cho ta uống thuốc, ngươi tưởng ta không tìm được biện pháp khác chấm dứt sinh mệnh này sao?" Nguyễn Túy Tuyết cầm lấy cây kéo bên cạnh hộp dụng cụ may vá.
"Tuyết nhi, không cần a! Ta thực xin lỗi nàng, là ta sai lầm, ta không nên gạt nàng. Mau buông kéo xuống, ngoan, Tuyết nhi, nghe lời." Doãn Đông Tinh nhìn nàng cầm kéo, hết hồn nói, sợ nàng sẽ lại tự sát.
"Ngươi cũng biết là ngươi sai lầm? Nhưng những lời này ngươi đã nói bao nhiêu lần rồi, ngươi có sửa đổi sao? Không tưởng tượng được ngươi vẫn như cũ, không đổi được thói trăng hoa! Ta không nên tin tưởng ngươi, ta không nên trở về! Trong lòng ngươi nhất định là đang cười ta, Nguyễn Túy Tuyết vẫn như trước, ngu xuẩn, không biết gì, rất dễ lừa! Đi ra ngoài! Ta không muốn gặp lại ngươi! Chuyện của ta tự ta sẽ giải quyết!"
Nước mắt mà Nguyễn Túy Tuyết cố nén trụ lại chảy xuống. Nàng cho rằng nước mắt là tượng trưng cho sự yếu đuối, khi nàng đối mặt hắn tuyệt không rơi lệ, nhưng sự thật rất đả thương người a! Tối nay cho nàng thoải mái khóc một trận đi......
Doãn Đông Tinh vừa thấy nàng khóc, lực chú ý bị phân tán, lập tức đoạt kéo trong tay nàng, sau đó liền đem nàng ôm vào ngực, ôm chặt lấy, không cho nàng lại có hành động tổn thương chính mình.
"Buông! Buông! Ngươi kẻ lừa đảo này!"
Nàng rất hận hắn a! Hắn có thể nào lần lượt giẫm lên chân tình của nàng như vậy? Nay tâm đã vỡ, nàng không biết phải thu dọn tàn cục này như thế nào?
Doãn Đông Tinh, ta hận ngươi! Nhưng.....
Ta càng hận chính mình!
Nguyễn Túy Tuyết lắc đầu mãnh liệt, nội tâm tự trách giống như bị lửa thiêu.
Doãn Đông Tinh đau lòng ôm nàng, liên tục nhận lỗi về phía mình.
"Tuyết nhi, ta không nên dối gạt nàng, là ta không đúng. Nàng là người ta yêu nhất, ta làm sao có thể dối gạt nàng? Nhưng lần này tình thế thật khó xử a.”
“Tại sao lại là tình thế khó xử? Lần này lại là cô nương nhà ai coi trọng ngươi? Lại là bằng hữu giựt dây sao? Hay là diện mạo rất giống ta? Doãn Đông Tinh, ngươi muốn nạp thiếp cũng không cần tìm nhiều lí do vậy, xem như mắt Nguyễn Túy Tuyết ta bị mù, mới có thể tin tưởng ngươi thật sự sửa đổi, là ta ngu ngốc, chẳng trách người khác! Buông! Ngươi buông!" (Vivy: Tuyết tỷ chết cũng vì mấy lời này a *cảm thán* bị cấm túc 7 tháng T_______T)
Nguyễn Túy Tuyết liều mình giãy dụa, nàng không cần ở trong lòng hắn, nàng đã chịu không nổi.
Doãn Đông Tinh vẻ mặt xấu hổ, "Tuyết nhi, nàng..... Nàng làm sao có thể biết?"
"Làm sao vậy, ta nói không đúng sao? Ngươi cứ việc nạp thiếp đi, ta ở Duyệt Vân sơn trang sẽ không gây trở ngại cho ngươi, ta không bao giờ muốn gặp lại ngươi nữa! Mau thả ta ra!" Tay phấn dùng sức đánh vào lồng ngực kiên cố của hắn.
Lúc này hắn mới cảm thấy không thích hợp, "Tuyết nhi, ai nói ta muốn nạp thiếp?"
(Vivy: Doãn ca chậm hỉu ==')
Nguyễn Túy Tuyết không muốn cùng hắn dây dưa, thầm nghĩ nhanh chút giãy ra khỏi lòng hắn, giãy dụa của nàng giống như con kiến lay tảng đá lớn, không chút tác dụng.
Giãy dụa cả nửa ngày lại không động đậy được mảy may, nàng bỏ cuộc, trừng mắt nhìn hắn, "Doãn Đông Tinh, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?"
Doãn Đông Tinh nhìn tiểu mỹ nhân trong lòng, lường trước sự tình nhất định là có vấn đề. nàng cho dù biết sự việc kia cũng không tới mức đòi tự sát chứ.
Hắn muốn cùng nàng hảo hảo giải thích.
"Giường bên này ở đâu?" Hắn không đầu không đuôi toát ra một câu này.
Thời điểm mấu chốt này, hắn cư nhiên còn muốn..... Vô sỉ!
Nguyễn Túy Tuyết trừng mắt nhìn hắn, không trả lời.
"Xem ra ta phải tự mình tìm." Doãn Đông Tinh ôm lấy thiên hạ trong lòng, ở Liễu hiên tìm đông tìm tây. Phòng trong lớn như vậy, giường đương nhiên không khó tìm.
Doãn Đông Tinh ôm Nguyễn Túy Tuyết ngồi ở mép giường, nàng không muốn lại gần hắn, nhưng giãy không được, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở mép giường. Hắn đánh giá trong phòng, “aan, bố trí so với Doãn gia trang càng ấm áp hơn. Ta nên tới chỗ này sớm một chút, thưởng thức bố trí khéo léo của nàng.”
Hừ! Vuốt mông ngựa cũng vô dụng.
“Tuyết nhi, ta xác thực đã lừa nàng, những lời vài đêm trước ta nói với nàng cũng không phải lời nói thật.”
Ta đã sớm biết!
Doãn Đông Tinh nhìn thê tử trầm mặc không hé răng, biết nàng còn tức giận, nhưng đây là lỗi của mình, vì thế hắn tiếp tục giải thích.
“Ta nói với nàng đi một chút ở bên trong trang, là lừa nàng, kỳ thật là ta đi ra ngoài, đi ra ngoài...... Ách, làm một chuyện.”
Nguyễn Túy Tuyết đã sớm nghe không nổi nữa, nàng không muốn lại một lần nữa từ miệng hắn nghe được hắn nói muốn nạp thiếp, nàng quát: “Doãn Đông Tinh, ta nói rồi, ngươi muốn nạp thiếp cứ việc nạp, không cần thông báo với ta! Ngươi buông!”
Doãn Đông Tinh tâm bình khí hòa nói: “Tuyết nhi, cám ơn nàng toàn thành.”
tâm bình khí hòa: bình tĩnh từ tốn
Nguyễn Túy Tuyết tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Ta đã biết! Doãn Đông Tinh, ngươi lang tâm cẩu phế!
lang tâm cẩu phế: lòng lang dạ sói
Ngừng một chút, Doãn Đông Tinh tiếp tục chậm rãi nói: “Nhưng ta cũng không muốn nạp thiếp.” (Vivy: Doãn ca vô sỉ thật >.< làm muội đau tim-ing~) QH: Tỷ cũng đau…..
Hả?
Nhìn thấy vẻ mặt Nguyễn Túy Tuyết ngây ngốc, hắn biết nàng hiểu lầm. Hắn phát ra tiếng cười rất nhỏ, “Tuyết nhi, nàng quá đề cao ta. Trong thiên hạ, chỉ sợ khó có người muốn cùng kẻ xấu như quỷ là ta thân thiết. Cũng thật sự chỉ có nàng yêu ta, Tuyết nhi thân ái.”
Nguyễn Túy Tuyết lại ngẩn ngơ. Như thế nào...... Tại sao có thể như vậy? Hắn không phải là muốn nạp thiếp sao?
“Ta đi ra ngoài làm việc đứng đắn. Tuyết nhi, ta năm nay cũng đã ngoài ba mươi, nhưng cảm thấy chưa làm chuyện gì có ích, sau khi thu hồi tiêu cục, chỉ muốn làm chút chuyện có ích.”
Nguyễn Túy Tuyết nghe xong, biết chính mình thật sự hiểu lầm, dùng khăn lau lau cái mũi, ho một tiếng, ra vẻ đứng đắn, nhưng nàng vẫn là không ra tiếng, bởi vì nàng không biết nên nói gì.
“Ta liền nghĩ tới quản lý trường học. Tuyết nhi, nàng trước kia không biết chữ, nay đã trở thành người viết chữ rất tốt, nhất định là phải trải qua một phen vất vả. Ta nghĩ nữ tử cũng có thể giống như nam tử, có cơ hội đọc sách biết chữ, vì thế ta liền nghĩ thiết lập một trường học miễn phí dành cho nữ tử, miễn phí dạy nữ tử biết chữ học bài.”
“Đông Tinh......” Nguyễn Túy Tuyết khó có thể tin tưởng những gì mình nghe thấy.
Doãn Đông Tinh cười cười, “Mấy ngày nay ta vội vàng xem xét. Doãn gia trang tuy rằng thu hồi công việc tiêu cục, nhưng vẫn là tam đại cự phú*, không thiếu bạc để quản lý trường học này. Mặt khác còn có vấn đề mời phu tử rất rườm rà, ta phải tự mình đi thương lượng.” (Giàu có ba đời.)
“Vì cho nàng một cái kinh hỉ, ta mới thừa dịp nàng đến Diệp Vân lâu ra ngoài làm việc. Vì tránh cho người khác đã bị hoảng sợ, ta mới đội mặt nạ. Tuyết nhi, nói dối nàng là ta không đúng, nếu biết nàng sẽ hiểu lầm, ta đã sớm nói với nàng việc này. Tuyết nhi, nàng có nguyện ý tha thứ cho ta không?”
Nguyễn Túy Tuyết nước mắt đảo quanh, dùng âm thanh khàn khàn nói: “Đông Tinh...... Là ta hiểu lầm chàng.”
Doãn Đông Tinh vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, đau lòng nói: “Về sau cũng không được vì hiểu lầm mà nháo tự sát! Tuyết nhi, nàng vừa rồi làm ta sợ muốn chết, nếu không ta tức thời vận công dùng một mảnh lá cây đánh rớt bát thuốc kia, có phải hay không nàng sẽ dùng thuốc để phí hoài bản thân mình? Không thể a! Khắp thiên hạ đã không còn người yêu ta, mất đi nàng, ta cũng không nghĩ sẽ tiếp tục sống.”
Hắn lại xoa bóp lòng bàn tay của nàng .
“Kia...... Bát dược không phải kia để tự sát.” Nguyễn Túy Tuyết ấp a ấp úng nói.
Trời ạ! Đông Tinh mà biết nhất định sẽ rất tức giận.
“Vậy ư? Vậy chính là dược bình thường. Thì ra thân mình nàng thật sự là không thoải mái, là ta hiểu lầm. Ta đã quên Tuyết nhi cũng không gạt ta.”
Doãn Đông Tinh gật gật đầu. Túy Tuyết cũng không nói dối, không giống hắn, hắn thật ti bỉ, thường nói dối.
Một câu cuối cùng của hắn làm cho Nguyễn Túy Tuyết phải nói thật. Nàng cúi thấp đầu, “Kia...... Kia cũng không phải dược bình thường.”
Doãn Đông Tinh cảm thấy rất kỳ quái, “Không phải dược để tự sát, cũng không phải dược bình thường, còn có thể là thuốc gì? Thuốc bổ sao?”
“Kia...... Kia cũng không phải thuốc bổ.” Nguyễn Túy Tuyết đầu cúi càng thấp.
“Tuyết nhi......” Doãn Đông Tinh nhìn nàng.
“Kia...... Đó là...... Dược để nạo thai.” Nàng rốt cục nói.
“Dược để nạo thai?”
Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng yên tĩnh không tiếng động, chờ Doãn Đông Tinh có đủ thời gian tiêu hóa bốn chữ sau cùng, trong phòng vang lên tiếng rống giận kinh thiên động địa.
Nam nhân cao lớn toàn thân máu như ngừng chuyển động, gân xanh nổi lên, bắt lấy hai vai của nàng, dùng hết khí lực toàn thân quát nàng: “Nguyễn -- Túy -- Tuyết! Nàng...... Nữ nhân chất tiệt này, cư nhiên...... Cư nhiên muốn bỏ đi con của chúng ta!”
Nguyễn Túy Tuyết bị rống đến mức nhãn mạo kim tinh, bên tai ông ông; Nàng cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ như cô con dâu ngoan nói: “T...... Ta nghĩ chàng sẽ nạp thiếp! Ta nghĩ không thương ta, ta...... Ta sẽ không muốn tiểu hài tử trong bụng, bởi vì đứa nhỏ sinh ra không có cha sẽ thực vất vả.”
nhãn mạo kim tinh: nghĩa đen là ‘sao bay đầy trời’, chỉ chứng chóng mặt choáng váng.
“Chết tiệt, Tuyết nhi! Nàng thiếu chút nữa đã giết con chúng ta !” Doãn Đông Tinh vẫn quát nàng, một đôi mắt trợn trừng như muốn rớt ra ngoài.
“Chàng...... Chàng không cần hung dữ như vậy đâu, nên nói chuyện nhẹ giọng, nếu không đứa nhỏ trong bụng ta sẽ bị dọa hư.” Nguyễn Túy Tuyết vẻ mặt vô tội nhìn hắn.
Doãn Đông Tinh vừa nghe hai chữ đứa nhỏ , sắc mặt lập tức hòa hoãn xuống, nhưng hắn vẫn rất tức giận, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn nàng làm bộ đáng thương một hồi lâu.
Ai -- Quên đi! Hắn ở trong lòng điên cuồng hét lên một tiếng, liền ôm lấy nàng hướng ra ngoài cửa.
“A! Đông Tinh, chàng muốn ôm ta đến chỗ nào?” Thấy hắn không quát nàng nữa, nàng liền an tâm.
“Nàng có thai, không cho phép ở tại nơi này! Về Doãn gia trang, mỗi ngày đều nhìn thấy nàng, ta mới an tâm!” Doãn Đông Tinh tiềm tàng khí phách lại nhảy đi ra.
“Nhưng...... Nhưng là......”
“Không có nhưng là!” Không cho nàng kháng nghị, Doãn Đông Tinh ôm âu yếm thê tử ra cửa phòng, khi đi ngang qua cạnh bàn, đem chén thuốc bị vỡ kia đá rất xa, thi triển khinh công bay vọt đi.
Nghe tiếng động, Hà Quan Nguyệt cùng Hạ Hà chạy tới, chỉ kịp nhìn thấy làn váy màu hồng nhạt của Nguyễn Túy Tuyết. (chỗ này muội chém >.<)
Nguyễn Túy Tuyết ở ngay tại Di Thấm viện của Doãn gia trang dưỡng thai. Doãn Đông Tinh mãi đến năm ba mươi tuổi mới có đứa con đầu tiên, cực kỳ cao hứng. Nguyễn Túy Tuyết cũng đã hai mươi lăm tuổi, lúc ấy xem như sản phụ cao tuổi, cho nên cao thấp Doãn gia trang ai ai cũng nơm nớp lo sợ hầu hạ phu nhân, hy vọng phu nhân thuận lợi bình an sinh hạ tiểu chủ nhân. (Vivy: 25 = sản phụ cao tuổi *ngất-ing~* tuổi này muội còn chưa mún lấy chồng a @.@)(QH: Hiện đại khác hơn cổ đại muội ơi!!!!)
Đã qua ba tháng, bụng Nguyễn Túy Tuyết vẫn còn chưa lộ rõ, nhưng nàng cả ngày không phải ăn chính là ngủ, sẽ nhanh biến thành heo. Diệp Vân lâu bên kia ra thiếp bố cáo nói lâu chủ dạo chơi ở bên ngoài một năm, lâu vụ tạm thời do tổng quản Hà Quan Nguyệt toàn quyền xử lý.
Cái gì dạo chơi ở bên ngoài, rõ ràng là bị "giam" ở Doãn gia trang! Doãn Đông Tinh căn bản không cho phép nàng bước ra khỏi trang nửa bước, mỗi ngày nuốt một đống thuốc bổ, hại nàng hiện tại chỉ cần nghĩ đến dùng bữa, da đầu liền run lên!
Nguyễn Túy Tuyết ở Di Thấm viện vừa chơi bàn đu dây vừa thầm oán hận, đang lúc cao hứng, đột nhiên có người điên cuồng quát lên: “Ngừng lại! Mau xuống dưới!”
Nàng quay đầu thì thấy, Doãn Đông Tinh khẩn trương chạy tới phía này, “Tuyết nhi, mau dừng lại! Nếu từ trên bàn đu dây rơi xuống làm sao bây giờ? Mau xuống dưới!”
Không thể nào! Ngay cả chơi bàn đu dây cũng......
Nguyễn Túy Tuyết mím chặt cái miệng nhỏ nhắn, dỗi không ngừng, ngược lại càng đu càng cao, nhìn Doãn Đông Tinh kinh hãi. “Tuyết nhi, mau dừng lại, không cần chơi.”
Nhìn thấy hắn đường đường một đại nam nhân ở dưới đau khổ cầu xin, bộ dạng đáng thương, Nguyễn Túy Tuyết mềm lòng, ngừng lại.
Nàng ngồi ở bàn đu dây, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, “Đông Tinh, muội cả ngày không phải ăn chính là ngủ, cả ngày lười biếng ở Di Thấm viện, chuyện gì nguy hiểm cũng không thể làm, phòng bếp cũng không thể đi vào, hiện tại, ngay cả chơi bàn đu dây cũng không được!”
Doãn Đông Tinh ở ngồi xuống bên cạnh nàng, vỗ về lưng ái thê, “Tuyết nhi, vì đứa nhỏ của chúng ta, nàng nên nhẫn nại chịu đựng một chút. Đây chính là tiểu bảo bối của chúng ta a!”
Nguyễn Túy Tuyết dỗi nói: “Cũng không phải chuyện gì ám muội, vì sao không thể ra ngoài?”
Lời vừa ra khỏi miệng, nàng kinh sợ cảm thấy sai nói, vội vàng che miệng, liếc mắt nhìn Doãn Đông Tinh ở bên cạnh, nhìn không ra vẻ mặt của hắn.
Trên thực tế, nàng cũng không muốn cùng hắn nói chuyện này. Vì thế nàng thật cẩn thận mở miệng, “Đông Tinh, việc này......”
“Tuyết nhi, có việc cứ nói thẳng. Lần trước ở Duyệt Vân sơn trang chúng ta đã nói rõ, sẽ không giấu diếm đối phương bất cứ điều gì, tuyệt đối chân thành, nếu nói dối sẽ bị đối phương trừng phạt vô điều kiện.”
“Muội nói, chàng không được tức giận nha.”
“Vi phu tuyệt đối sẽ không tức giận. Nàng cứ việc nói.”
“Vâng. Đông Tinh, ta nghĩ qua, Triệu Vô Ngôn y thuật nổi tiếng thiên hạ , nếu mời nàng đến trị liệu cho chàng, mặt của chàng hẳn là có thể khôi phục bảy tám phần.”
“Nàng không thích nhìn khuôn mặt này của ta?” Doãn Đông Tinh bình tĩnh nói.
“Không, không phải! Đông Tinh, chàng vì khuôn mặt này cả ngày không ra khỏi cửa, cho dù bất đắc dĩ muốn ra ngoài cũng phải đeo mặt nạ, không thuận tiện chút nào! Hơn nữa cả ngày ở bên trong trang cũng thực không tốt.”
“Tuyết nhi, vẫn là nàng muốn ra ngoài chơi, sẽ bị mặt của ta phiền toái?” Doãn Đông Tinh âm điệu thoải mái nói, đáy mắt mang ý cười, trong lòng nghĩ cũng nên nói cho nàng.
“Không...... Không phải.” Nguyễn Túy Tuyết căng thẳng khẩn trương, nghĩ đến hắn tức giận, giương mắt nhìn thấy đáy mắt hắn ẩn chứa ý cười, mới biết là hắn đùa giỡn nàng, liền đánh hắn một cái. “Chán ghét! Muội đang nói chuyện nghiêm túc với chàng. Đông Tinh, đứa nhỏ của chúng ta bảy tháng sau sẽ ra đời, ta hy vọng chàng có thể quang minh chính đại mang đứa nhỏ ra ngoài du ngoạn, dạy hắn về thế giới bên ngoài, cho nên muội mới muốn Triệu Vô Ngôn đến trị liệu chàng. Muội cũng không để ý mặt của chàng, nhưng vì đứa nhỏ, chàng lo lắng một chút đi!”
Nguyễn Túy Tuyết nói xong, nhìn xem Doãn Đông Tinh, thấy hắn đang ở ngửa mặt lên trời thở dài, nàng khó hiểu nhìn hắn.
Giờ phút này Doãn Đông Tinh đang suy nghĩ, Tuyết nhi sau khi biết chân tướng sẽ chỉnh hắn như thế nào...... Hiện tại Túy Tuyết cùng hình tượng mềm mại uyển trước kia khác nhau rất lớn, nàng hiện tại trở nên hoạt bát nghịch ngợm, hắn càng đem nàng sủng vô pháp vô thiên...... Nhưng hắn vui mừng, hắn vô cùng thích khi thấy nàng chỉnh hắn, có khi hắn thực hoài nghi chính mình có phải thích cuồng bị ngượchay không . (Vivy: chấp nhận đi Doãn ca à, ai bảo lúc trước ca gây họa làm gì!)
Hắn ho một tiếng, “Tuyết nhi, vi phu muốn cùng nàng nói một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Ta nói dối nàng.” Trước tiên là nói một câu này, đây là chính sách điểm nhi ai binh, phải nói như thế này nếu không sẽ rất thảm.
Nguyễn Túy Tuyết vừa nghe, mạc danh kỳ diệu nhìn hắn một cái. Hắn còn có thể giấu giếm nàng chuyện gì? Doãn gia trang lớn như vậy, nói, nghe, không phải sao? Huống chi hắn cả ngày đều cùng một chỗ với nàng, không có cơ hội tiếp xúc với nữ nhân khác, không có khả năng nạp thiếp, cho nên không phải là sự việc trọng đại gì.
Nguyễn Túy Tuyết cười ngọt ngào, cố ý biểu hiện ra mặt ôn nhu uyển chuyển của nàng, “Đông Tinh, chàng cứ nói, ta sẽ không để ý.”
Xem ra tâm tình của nàng rất tốt, sự tình hẳn là sẽ không quá tệ...... Hắn cẩn thận nói: “Mặt của ta...... Hoàn toàn bị hủy......”
“Ta biết, ta cũng không để ý.” Nàng vẫn mỉm cười ngọt ngào.
“Là giả.”
Gì? Cái gì? Nguyễn Túy Tuyết thử đem lời nói của Doãn Đông Tinh ghép lại.
Mặt của ta hoàn toàn bị hủy là giả.
Hắn đang nói cái gì a? Khuôn mặt xấu xí kia là giả?!
Khi Nguyễn Túy Tuyết còn chưa tiêu hóa hết câu nói vừa rồi, Doãn Đông Tinh tiếp tục nói: “Lúc trước nàng rời Doãn gia đi, tâm ta rất đau. Ta từng thề kiếp này chỉ yêu một mình nàng, nhưng ta lại bội ước nạp thiếp. Có thị thiếp Hàn Phượng Cẩm trong phủ, nàng tuyệt đối không thể lại để ý đến ta, vì thế trong chuyến bảo tiêu hàng hóa của phủ Vương gia hai năm trước, ta động tay động chân, làm bộ chính mình gặp tai kiếp, tự hủy dung, lén lút đem bảo vật trả về phủ Vương gia, tuyên bố với bên ngoài chính mình bị thương, muốn chấm dứt tiêu cục, cũng thuận tiện rời khỏi giang hồ, không muốn cùng những bằng hữu giả dối trên giang hồ lui tới.”
“Ta làm như vậy, chủ yếu là làm cho Hàn Phượng Cẩm, Lí Loan, Lâm Tú Nhi phải lựa chọn. Nếu các nàng bất kể bề ngoài của ta, vẫn muốn cùng ta, ta đây cùng Tuyết nhi nàng duyên phận coi như hết; Nhưng nếu các nàng cầu đi, ta tuyệt không bắt lưu lại, còn có thể cấp các nàng rất nhiều phí phụng dưỡng, như vậy ta có thể một lần nữa theo đuổi nàng.”
“Kết quả, ba người nhìn đến dung mạo sau khi bị thương của ta, đều cầu đi, ta cũng y theo kế hoạch của ta, cho các nàng rất nhiều bạc...... Chuyện về sau, nàng đã biết. Cho nên...... Tuyết nhi, nàng không cần mời Triệu Vô Ngôn đến, mặt của ta cũng không có...... Cũng không có bị thương.” Doãn Đông Tinh rốt cục nói xong.
Nguyễn Túy Tuyết vẻ mặt khiếp sợ, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên nhìn hắn. Khuôn mặt kia nhìn thế nào đều là bộ dáng rõ ràng mười phần a! Bỏng, đao thương, da tróc thịt bong, vết sẹo rối rắm...... Khuôn mặt này làm sao có thể là giả?
Nhưng nàng hiểu được, Doãn Đông Tinh sẽ không lừa nàng. Cảm xúc khiếp sợ qua đi, nàng cố giữ vững tâm trạng bình thường thản nhiên cười, hướng Doãn Đông Tinh mềm mại nói: “Đông Tinh, nếu mặt này là giả, chúng ta đi vào trong phòng đem nó hạ xuống, khôi phục khuôn mặt tuấn tú trước kia của chàng, như vậy tương lai chàng có thể mang đứa nhỏ của chúng ta đi ra ngoài một chút.”
“Nàng không tức giận?” Doãn Đông Tinh trong lòng nhẹ nhõm thở dài một hơi. Hắn vốn tưởng rằng Nguyễn Túy Tuyết sẽ rất giận dữ! Lừa nàng lâu như vậy, còn làm cho nàng phải nhìn khuôn mặt khủng bố hai năm.
“Làm sao có thể? Chàng có thể khôi phục lại bộ dáng trước kia, ta cao hứng còn không kịp, làm sao có chuyện tức giận đâu?” Nguyễn Túy Tuyết mỉm cười.
Oa! Tuyết nhi ôn nhu uyển chuyển hàm xúc trước kia đã trở lại, mình sẽ không bị phạt! Doãn Đông Tinh trong lòng hô lớn vạn tuế.
Nhưng hắn không phát hiện khi Nguyễn Túy Tuyết mỉm cười, đôi mắt tính kế tránh một chút.
Hai người trở lại trong phòng, Doãn Đông Tinh lấy tiểu đao lợi hại, cẩn thận theo bên tai cắt ra da mặt xấu xí, rốt cục đem khuôn mặt xấu hạ xuống, hé ra gương mặt tinh xảo ẩn bên trong lớp vỏ bọc.
“Tuyết nhi, đây là cái mà giang hồ gọi là thuật dịch dung. Doãn gia ba đời hành tẩu giang hồ, có khi bởi vì bảo tiêu, phải cải trang thành người khác, liền sử dụng thuật dịch dung này để che mắt.” Doãn Đông Tinh hướng Nguyễn Túy Tuyết cẩn thận thuyết minh.
“Nga! Thì ra là thế.” Nguyễn Túy Tuyết gật gật đầu, nhìn nhìn hắn.
Hắn vẫn anh tuấn cao ngất như trước kia, khả năng bởi vì đeo mặt nạ xấu xí hai năm, không phơi nắng dưới ánh mặt trời nhiều, sắc mặt rám nắng dày dặn sương gió trước kia trở nên trắng nõn, cũng bởi vì không đi giang hồ, khí chất tục tằng dần dần bị thay thế bởi hào hoa phong nhã, chợt xem, còn có cổ hương vị đệ tử thế gia.
“Tuyết nhi, thực xin lỗi, lừa nàng hai năm...... Nàng có trách ta không?”
“Đông Tinh, chàng lừa người ngoài bộ mặt hoàn toàn hủy, khiến cho Hàn Phượng Cẩm các nàng chủ động cầu đi, sau khi các nàng cầu đi, chàng đã đạt được mục đích, vì sao không bỏ mặt nạ đầy sẹo này đi, khôi phục bộ dáng trước kia?”
“À...... Đó là bởi vì ta còn chưa theo đuổi được nàng a!” Doãn Đông Tinh đem Nguyễn Túy Tuyết ẳm lên đùi mình vô cùng thân thiết nói.
“Thì ra chàng dùng là khổ nhục kế a!” Nguyễn Túy Tuyết nhìn hắn liếc mắt một cái.
“Tuyết nhi, không nên nói như vậy, ta thật sự không phải có ý định muốn gạt nàng, ta...... Ta chỉ là cho rằng có lẽ nàng...... Nàng sẽ lập tức đến gặp ta, không nghĩ tới......”
“Không nghĩ tới ta cách một năm mới nhìn đến chàng.”
“Tuyết nhi, ta là thật tình! Trong lòng ta tuyệt không có những người khác, nàng là người duy nhất ta yêu.”
“Kia vì sao ta đã ở cùng một chỗ với chàng, đến một năm mà vẫn đeo mặt nạ xấu xí này?” Này không phải ý định lừa gạt sao?
“Kỳ thật ta vài lần muốn mở miệng thẳng thắn nói với nàng, nhưng lại sợ nàng sẽ tức giận; Chính yếu là nàng một mình trải qua năm năm cô độc, ta cảm thấy tất yếu phải tự trừng phạt một chút, liền vẫn đeo mặt nạ xấu xí này.”
“Chàng...... Chàng không dỡ mặt nạ này xuống là muốn trừng phạt chính mình vì trước kia đối xử với ta như vậy?”
Doãn Đông Tinh gật gật đầu. “Tuyết nhi, ta trước kia thật sự có lỗi với nàng, lại không nghĩ ra phương thức nào để chuộc lỗi, nên ta đã dùng chiêu này. Kỳ thật giả dạng làm người xấu xí cũng không sai, không cần đối mặt với bên ngoài, ngược lại có thể tùy tâm sở dục làm chuyện mình muốn.”
Nguyễn Túy Tuyết nghe xong, trong lòng kích động mênh mông không thôi. Hắn xác thực hoàn toàn đem nàng để trong lòng, vì nàng nguyện ý không dỡ mặt nạ xấu xuống, làm chính mình xấu xí để trừng phạt trước đây hắn đối với nàng bất trung......
Nàng nhịn không được kích động, ôm hắn mãnh liệt khóc. Doãn Đông Tinh có điểm bối rối, “Tuyết nhi, làm sao vậy? Tại sao lại khóc?”
“Chàng...... Chàng không cần ngược đãi bản thân như vậy a! Ta đã sớm tha thứ cho chàng rồi, không phải sao?”
“Tuyết nhi, cho dù nàng đã tha thứ cho ta, nhưng ta vẫn cảm thấy nếu không gì, sẽ không bù lại được thương tổn mà ta gây cho nàng. Khuôn mặt xấu xí này chính là phương thức tự trừng phạt của ta. Chỉ là cũng khổ nàng, phải xem khuôn mặt xấu xí hơn một năm.”
Nguyễn Túy Tuyết hai mắt đẫm lắc đầu, tỏ vẻ không thèm để ý.
“Tiếp qua vài năm, chờ đứa nhỏ lớn, chúng ta lại đến Tô Châu thăm nhạc phụ, nàng có chịu không?”
“Di? Về nhà của muội?” Nguyễn Túy Tuyết lại lần nữa kinh ngạc nâng lên khuôn mặt đang rơi lệ.
“Đúng vậy. Năm đó nhạc phụ lấy môn không đăng hộ không đối cự tuyệt hôn sự đôi ta, nay ta rời khỏi giang hồ, thiết lập trường học miễn phí, cũng coi như là thân sĩ, cùng nhạc phụ dòng dõi thư hương mặc dù không thể đánh đồng, nhưng tin tưởng người sẽ không cự tuyệt cho ta ở ngoài cửa. Quá vài năm, cả nhà chúng ta đến Tô Châu một chút, được không?”
Nguyễn Túy Tuyết sớm đã cảm động nói không ra lời, nguyên bản ý niệm tưởng trêu cợt hắn cũng đánh mất. Nàng vội vàng gật gật đầu, cầm khăn lau nước mắt đã vỡ thành đê của mình.
Hắn thật là đem nàng để trong lòng a!
Doãn Đông Tinh thân mật ôm nàng, khẽ mỉm cười, phảng phất hai người trong lúc đó không còn bí mật nào ──
Chờ một chút!
Doãn Đông Tinh nghĩ đến một sự kiện, ánh mắt dừng ở thiên hạ xinh đẹp bên người, “Tuyết nhi, ta đã đem bí mật lớn nhất nói cho nàng, nàng...... Không có gì gạt ta chứ?”
“Đông Tinh, chàng như thế nào hỏi như vậy? Không có chuyện ta gạt chàng a.” Nguyễn Túy Tuyết mới từ trong lòng tràn đầy cảm động khôi phục, dùng ánh mắt sùng bái nhìn trượng phu anh tuấn khôi ngô mắt trước. (Vivy: giống Hạ Hà tỷ a, suốt nàng nhìn trượng phu với ánh mắt sùng bái ==")
“Không có sao?” Doãn Đông Tinh dừng ở nàng.
“Đương nhiên không có a! Như thế nào, chàng không tin ta? Như vậy tốt lắm, nếu chàng tìm được bằng chứng ta nói dối chàng, ta sẽ tùy ý chàng xử trí.” Nguyễn Túy Tuyết tràn đầy tin tưởng nói. (Vivy: tỷ chết chắc rùi >//<)
“Hảo! Đây chính là nàng nói, không thể hối hận.”
“ Chàng yên tâm, ta Nguyễn Túy Tuyết nói chuyện giữ lời.”
“Hảo, Tuyết nhi, ta hỏi nàng, nàng làm sao mà biết nguyên nhân ta nạp ba thị thiếp?”
“Di?” Nguyễn Túy Tuyết tựa hồ còn chưa hiểu Doãn Đông Tinh đang nói cái gì.
“Lần trước chúng ta nói chuyện ở Duyệt Vân sơn trang, nàng nói ra nguyên nhân ta nạp thiếp, nhưng ta nhớ rõ ta chưa bao giờ đề cập qua điều này với nàng a!”
“A!” Nàng nhớ tới đến lần trước bởi vì hiểu lầm nên lỡ thốt ra. “Đó là...... Đó là bởi vì......”
Doãn Đông Tinh giơ lên mày kiếm nhìn thê tử hai gò má ửng hồng.
“Ta đoán!” Nàng miễn cưỡng dắt khóe miệng nở nụ cười, lén lút đứng lên.
“Nói dối.” Hắn bình tĩnh phun ra những lời này. “Tuyết nhi, nói thật!”
“Kia...... Ưm...... A...... Kia thật sự không thể trách muội a, là chàng......” Nguyễn Túy Tuyết đã muốn xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, hướng cửa phòng di động.
“Ta?”
“Là chàng tim đập quá lớn, đem muội đánh thức! Muội không phải nghe lén nha, muội là không thể không nghe a! Muội không có nói dối chàng......” Nguyễn Túy Tuyết chân trước đã muốn bước ra cửa phòng, chạy vội đi ra ngoài.
“Đừng trốn! Tuyết nhi, phạt nàng bảy tháng không được phép ra khỏi trang!”
Trời ạ! Thực thảm!
Đây là Nguyễn Túy Tuyết bị ôm trở về phòng trong lòng khóc thét!
* * * *
Bảy tháng sau, Nguyễn Túy Tuyết bình an sinh hạ một đôi long phượng thai, Doãn gia trang cùng Diệp Vân lâu bốn phía chúc mừng, Doãn Đông Tinh cực kì vui mừng.
Trường học miễn phí dành cho nữ tử ở kinh thành học cực kì thành công, nghĩa cử dạy biết chữ miễn phí của Doãn gia trang được quan phủ treo biển, Hoàng Thượng còn hạ chỉ ban cho Doãn Đông Tinh tên cử nhân. Vào ngày hai người đến Tô Châu, Nguyễn gia đại biểu hoan nghênh, khua chiêng gõ trống nghênh đón vị con rể này, rốt cục sau nhiều năm Nguyễn Túy Tuyết cũng cùng trượng phu đường hoàng bước vào gia môn, hết thảy là tốt đẹp như vậy!
Nhưng vào lúc này, ở một nơi khác, đại tuyết bay tán loạn, Triệu Vô Ngôn đối mặt một vị phu nhân xinh đẹp tự sát chưa thành ở Vương gia phủ, chậm rãi nói: “Phu nhân, ngươi trước đem thuốc này uống, ta cùng ngươi nói về một cái chuyện cũ thú vị ở kinh thành, là chuyện cũ có thật nha, chuyện này nhân vật chính tên là Nguyễn Túy Tuyết. Ngoan, trước đem thuốc này uống ......”
Cớn gió tuyết vẫn bay tán loạn như trước ......
End