watch sexy videos at nza-vids!
doc truyen
Trang ChủTruyện
http://aff.mclick.mobi/ctxd/bigbang3g

Bá Chủ Tam Quốc

http://aff.mclick.mobi/swift-wifi/bigbang3g

Swift Wifi

http://aff.mclick.mobi/uc-in/bigbang3g

UC Browser

Chương 76: Đại náo đô ti phủ

Dương Thu Trì chỉ muốn nhanh chóng kính rượu xong, mang tiểu quận chua li khai. Hắn không nói nhiều nữa, trước mặt hắn có bày rượu, tiểu quận chúa dùng mâm bưng rượu, miệng cứ lầm rầm, đi theo sau như người gỗ. Do nàng là thiếp, đồng đẳng với nô tì, trong khi bọn người ngồi đều là cao quan, cho nên mỗi khi nàng kính một người, đều phải quỳ xuống dập đầu.

Những văn quan quy thuận thấy quận chúa ngày nào cao cao tại thượng, hôm nay lại bị đem cho một hộ vệ của Sở vương phủ làm thị thiếp, còn phải theo sau kính tửu dập đầu lạy hết người này đến người khác, lòng không khỏi bi thảm cho nàng, nhưng ngoài mặt thì không dám lộ ra ngoài.

Các văn quan chờ tiểu quận chúa kính đên trước mặt mình, đều vội đứng lên khom người đáp lễ.

Trầm Lỗi cười nói: "Chư vị, không cần đa lễ. Ả hôm nay không còn là quận chúa nữa. Chỉ là một vị thị thiếp của huynh đệ ta thôi. Các người trả lễ với ả, chẳng phải là đáp lễ với nô tì hay sao? Vậy thì còn thành thể thống gì nữa, chỉ đáp lễ cho huynh đệ ta thôi!"

Lần này thì các vị quan lại chỉ có thể ngồi áy náy tiếp thụ tiểu quận chúa quỳ lạy dập đầu.

Đến bàn của vũ quan, những người này đã sớm uống chếnh choáng. Mượn cơ hội kính rượu, một võ quan thân hình khôi ngô mượn tửu hứng dùng ánh mắt đầy dục vọng nhìn chằm chằm vào gò ngực cao vợi của Chu Phượng Đức, lấy sức nuốt nước bọt đánh ực, nói: "Tiểu quận chúa, tần phi của phụ vương nàng, còn có tỷ tỷ của nàng, muội muội của nàng mấy ngày nay đều khoái lạc ở quân doanh của chúng ta đấy!"

Nói đến đây, tên vũ quan ợ một cái rõ to, một mùi rượu nồng nặc tràn tới, khiến người muốn ói, nhưng Chu Phượng Đứ vẫn ngơ ngẫn y như cũ, mắt nhìn về trước, ngoại trừ miệng lầm bầm gì đó, mặt chẳng có bất kỳ phản ứng gì.

Quân quan đó đưa ma trảo từ từ sờ đến gương mặt trắn nỏn của Chu Phượng Đức, cười dâm nói: "Tiểu quận chúa, theo chúng ta về binh doanh nhé? Hắc hắc, thứ đồ chơi của chúng ta đảm bảo nàng vừa ý..."

Đột nhiên, phanh một tiếng, bàn tay sắp sờ đến mặt của Chu Phượng Đức bị một bàn tay khác chụp giữ cứng lại ở giữa không trung.

Vũ quan đó ngẩn ra, chuyển đầu nhìn, mục quan âm lãnh nhìn Dương Thu Trì.

Võ quan này là một bá tổng, là huynh đệ của Trầm Lỗi, biết Dương Thu Trì chỉ là hộ vệ cũ của Sở vương phủ, đương nhiên biết Trầm Lỗi đem tiểu quận chúa Chu Phượng Đức cấp cho Dương Thu Trì làm thiếp chỉ là tiến một bước làm nhục cả nhà Sở vương, cho nên y căn bản chẳng coi Dương Thu Trì vào mắt. Y thân hình cao lớn, cúi người dòm lom lom vào tên oắt nhỏ hơn mình nửa cái đầu này, mắng: "Con mẹ ngươi muốn chết à?" Rồi một cái tát tay phóng tới mặt Dương Thu Trì, không ngờ đánh vào chỗ trống không.

Chờ y nhìn rõ đâu của Dương Thu Trì trở lại, thì dưới khố đã dính một cú thúc đầu gối cực mạnh, kêu hực một cái trợn mắt ôm bộ hạ gục xuống.

Bọn vũ quan ngẩn cả ra. Bọn họ đều nghe Trầm Lỗi trào phúng Dương Thu Trì thích Trầm Tuyết Phỉ là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, không phải nễ mặt muội muội Trầm Tuyết Phỉ, đã sớm giết chết hắn. Do đó các vũ quan nều đều biết Dương Thu Trì trong mắt của Đô ti Trầm Lỗi chẳng là cái thá gì, chỉ biết hắn chẳng qua là một hộ vệ của Sở vương phủ đã quy thuận thế thôi, cưỡi lên đầu lên cổ hắn ị trên đó cũng chẳng sao. Thật không ngờ Dương Thu Trì lại đánh trả, hơn nữa xuất thủ còn tàn nhẫn, một chiêu chế địch. Họ lát sau mới phản ứng lại được. Một quân quan to lớn ở bên cạnh là kẻ đầu tiên vung hai tay ra hùng hổ đánh tới Dương Thu Trì.

Dương Thu Trì có lòng lập uy, tốc chiến tốc quyết, thoắt cái chụp cổ tay đối phương, tay còn lại túm thắt lưng của y, bước tấn lắc eo, hắc một cái nâng tên vũ quan to mập này lên đỉnh đầu chuyển một vòng, rồi quẳng ra khỏi tay, cho y rơi mạnh lên một bàn rượu thịt của các võ quan khác.

Xoảng xoảng xoảng xoảng...! Bàn rượu ngã nghiêng, rươi thịt chén bán bay vỡ tứ tung, một cái nồi thức ăn nóng hổi vừa khéo ụp lên đầu tên võ quang mập này, khiến y rú lên gào thảm liên tục.

Một võ quan khác thân cao lực mạnh, so với võ quan mập kia còn cao hơn cả cái đầu, nhìn giống như con trâu nước quát to một tiếng, nấm đấm như cây trùy đấm thẳng vào ngực Dương Thu Trì.

Dương Thu Trì bước lên nửa bước, khí trầm đan điền, quát chìm một cái, dùng ngực ngạnh tiếp một quyền này.

Phành...! Một quyền cực mạnh đánh lên ngực Dương Thu Trì, nhưng như trúng phải túi da, thân hình của Dương Thu Trì chỉ lắc lư, tiếp đó tinh quang trong mắt bạo phát, một cú móc đánh tới, nhanh như thiểm điện kích trúng bụng dưới của vị võ quan trâu nước đó.

Tên quân quan này lập tức đằng vân giá vụ bay đi, đụng đổ liên tục hai bàn rượu thịt, xong mới ngã nằm dưới đất.

Mọi vũ quan định xông lên đều dừng hẳn lại, tay họ cầm ghế, bình, đũa... ngơ ngẩn nhìn võ quan trâu nước bò lên từ dưới đất, lại vô lực quỳ gối hai chân xuống, hai tay chống đất, oa một tiếng phun ra một vòi rượu thịt dầy máu, tiếp đó gục xuống đất bất động.

Vị đại hán này là kẻ mạnh và hung hãn nhất trong số võ quan, đã từng chụp giũ đầu con trâu điên mấy trăm cân quật chết tươi. Nhưng một quyền vừa rồi chỉ có thể làm cho thân hình Dương Thu Trì lắc lư, còn bản thân y thì chịu không nổi một quyền của Dương Thu Trì.

Mọi thứ đều xảy ra quá nhanh, chỉ trong chớp mắt ba võ quan đã bị Dương Thu Trì đánh ngã xuống đất.

Những võ quan khác đều kinh hãi ngẩn người. Bọn họ lập nhiều chiến công ở sa trường, đều là giết chóc khi hai bên đánh nhau, giỏi về cung mã kỵ xạ, nói đến võ công chấn chánh chỉ tính vào bậc nhị lưu. Trong khi đó, năm xưa để đối phó Kỷ Cương, Liễu Nhược Băng đã tự thân chỉ điểm võ công cho Dương Thu Trì, có câu dưới tay tướng mạnh không có binh hèn, công phu Dương Thu Trì đột phi mãnh tiến, đối phó võ quan tầm thường này dĩ nhiên là dễ dàng.

Những võ quan có mặt đều là kẻ liều mạng sa trường mà có được ngày nay, trường hợp gì mà chưa thấy qua. Nhưng Dương Thu Trì chớp mắt đánh ngã luôn ba người như vậy, quả là bất ngờ. Nhưng họ đều là kẻ đầu ở cán cờ, liều mạng chinh chiến xuất ra, lúc này lại uống không ít rượu, hơn nữa ỷ nhiều người, nên chỉ ngẩn một cái rồi rống lên chụp ghế xông tới.

Lưu Dũng cùng 3 hộ vệ từ khi được Dương Thu Trì cứu về từ hình trường, nhất mực bám theo hắn. Bọn họ không thể ngồi vào bàn, chỉ có thể đứng ở bên hầu hạ. Vừa rồi họ còn chưa kịp phản ứng, Dương Thu Trì đã đánh ngã ba võ sư, lúc này đã phản ứng lại, thấy đám võ quan xông tới, liền cầm ghế rống to xông lên. Bọn họ đã từng là giang hồ hào khách, đương nhiên không sợ đánh hội đồng, nên hai bên hỗn chiến dữ dội.

Trong khi đó, các quan văn đều ôm đầu trốn qua một bên. Nhất thời, bàn ghế bay ào ào, máu văng tứ tán.

Lưu Dũng cùng các hộ vệ đều là võ lâm hào khách xuất thân, võ công đều không tệ. Tuy họ không giỏi cưỡi ngựa bắn cung tác chiến giữa chiến trường, nhưng loại ẩu đả cá nhân này lại cực kỳ giỏi. Cho nên bọn võ quan người đông, nhưng ba tên lợi hại nhất đã bị Dương Thu Trì đánh ngã. Lưu Dũng và ba hộ vệ đều lấy một địch ba mà chẳng rơi vào thế hạ phong chút nào.

Dương Thu Trì kéo Chu Phượng Đức vẫn ngơ ngẩn đứng qua ột bên, khoanh hai tay xem náo nhiệt. Trầm Tuyết Phỉ cũng lùi lại một bên, hết nhìn Dương Thu Trì lại nhìn ca ca, gương mặt trắng bệt không nói câu nào.

Trầm Lỗi mới đầu chỉ tủm tỉm cười xem náo nhiệt. Nhưng khi Dương Thu Trì chớp mắt đánh ngã ba võ quan cao lớn, nụ cười của y không còn nữa. Chờ khi y nhìn thấy mười mấy võ quan mà không đối phó được 4 hộ vệ, thì mặt âm trầm rống lên: "Đủ rồi! Dừng tay hết cho lão tử!"

Trầm Lỗi võ công tuy không xuất sắc, nhưng giọng quát không tệ chút nào. Các võ quan lập tức đều dừng lại, cười khang quẳng dụng cụ làm vũ khí tác chiến trong tay, cà nhắc cà nhắc lùi qua một bên.

Bọn bốn người Lưu Dũng cũng lùi cạnh Dương Thu Trì, cảnh giác nhìn đối phương.

Trầm Lỗi hừ mũi cực mạnh, bước lên mấy bước đưa tay chỉ vào đầu bọn võ quan mặt mày bầm tím: "Các ngươi định làm gì? Hả? Định quậy phá hôn lễ nạp thiếp của Dương huynh đệ ta à? Mấy ly rượu vàng đã nổi tính như vậy rồi à? Cho các ngươi biết, ai không nễ mặt Dương huynh đệ, thì là không nễ mặt lão tử! Biết chưa?"

Những võ quan ấy co đầu rúc cổ không dám nói tiếng nào.

Trầm Lỗi lại nhìn ba võ quan nằm dưới đất, hừ lạnh: 'Coi coi chết rồi hay chưa, chết rồi thì quẳng xuống sông nuôi hà bá, còn chưa chết thì cút đi cho ta!"

Bọn võ quan vội bước lên xốc ba võ quan bị Dương Thu Trì đánh gục đang rên rĩ đó lủi thủi đưa ra ngoài.

Trầm Lỗi áy náy nhìn Dương Thu Trì cười cười: "Thật là xin lỗi, các huynh đệ của ta đều nóng tính, tửu lượng chẳng ra gì nhưng uống vào rồi là nói loạn, đắc tội huynh đệ, làm hỏng khánh điển của huynh đệ, mong xá tội. Chờ ta cho bày tiệc rượu khác, chúng ta uống tiếp."

Dương Thu Trì ôm quyền nói: "Trầm huynh, đa tạ. Tiểu đệ uống hơi nhiều rồi, sáng ngày mai còn phải đi sớm đến Hiếu Cam phó nhậm, đêm nay muốn nghỉ sớm."

Trầm Lỗi gật đầu: "Lời cũng có lý, đêm này là tiểu đăng khoa động phòng hoa chúc của huynh đệ, có câu xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, ngu huynh không giữ nữa. Sáng mai ngu huynh còn có công vụ khẩn yếu cần xử lý, e rằng không có thời gian tiễn huynh đệ được, vậy xin từ biệt ở đây!"

Dương Thu Trì cũng không nói nhiều, ôm quyền nói: "Trầm huynh, núi xanh còn đó, sau này còn gặp lại." Xong kéo tay CHu Phượng Đức, dẫn 4 người bọn Lưu Dũng đi, thậm chí chẳng thèm nhìn Trầm Tuyết Phỉ lấy một cái.

Chương 77: Đi về đâu?

Bọn họ trở về tới tiểu trạch viện của Dương Thu Trì, đóng cửa lớn lại. Lưu Dũng nói với Dương Thu Trì: "Dương huynh đệ....., à không, Dương gia, không ngờ võ công của ngài lợi hại như vậy. Lão Lưu tôi quả là có mắt không tròng, hiện giờ mới biết lúc trương đối chưởng ở vương phủ ngài giơ cao đánh khẽ. Lão Lưu tôi nếu không có kết quả còn thảm hơn ba tên quân quan ngày nay nữa."

Ba người khác đều cười. Mã Lăng Vũ ôm quyền quỳ gối một chân: "Dương gia, ngài cứu tính mệnh của bốn chúng tôi, đêm nay lại liều mạng bảo hộ cho sự thanh bạch của tiểu quận chúa. Phần tình ý này quả là làm chúng tôi kính phục. Từ giờ trở đi, bốn chúng tôi nguyện theo hầu, thề chết phục vụ!"

"Thề chết phục vụ!" Ba người còn lại đều quỳ một chân, ôm quyền đồng thanh nói.

"Xin mau đứng lên!" Dương Thu Trì vội đưa hai tay đỡ họ dậy, "Đều là huynh đệ một nhà, nói thật với các vị, ta không muốn làm quan gì đó của Đại Tây vương. Ta muốn mượn cơ hội này cao bay xa chạy mà thôi. Chờ chúng ta rời khỏi Vũ Xương rồi, thì đường ai nấy đi thôi. Lúc đó, tiểu quận chúa ắt nhờ bốn vị đưa đến nơi an toàn cho nàng ấy vậy."

"a...?" Lưu Dũng cả kinh, "Dương gia, ngài vừa rồi đã nạp tiểu quận chúa làm thiếp, sao lại không muốn nàng ấy nữa....?"

Dương Thu Trì đáp: "Ta đã có vợ rồi, tuy còn chưa cưới về, nhưng đã đáp ứng với vợ là không nạp thiếp nữa. Ta sở dĩ đồng ý nạp tiểu quận chúa làm thiếp, chính là vì muốn cứu nàng ấy thoát li miệng cọp, chứ không phải là thật đâu."

Bốn người nhìn nhau, đều ôm quyền: "Dương gia quả là hán tử trọng tình nghĩa!"

Dương Thu Trì cười cười, quay nhìn Chu Phượng Đức, thấy nàng vẫn trong bộ dạng ngờ nghệch, lắc lắc cánh tay nàng: "Tiểu quân chúa!"

Chu Phượng Đức quay đầu lại, nhìn Dương Thu Trì một cái, vẫn ngờ nghệch y như cũ.

Dương Thu Trì đưa tay lấy văn khế tặng thiếp ra, xem qua một lượt, định xé rách, không ngờ vù một cái, Chu phượng Đức đã chụp nhanh lấy, chỉ Dương Thu Trì cười khờ khờ: "Dương lão gia..., hi hi..., Phượng Đức là tiểu thiếp của ngài! Hi hi..., Phượng Đức là tiểu thiếp của Dương lão gia...., hi hi hi hi." Tiếp đó đút luôn văn khế vào lòng.

Năm người đưa mắt nhìn nhau. Dương Thu Trì tự hỏi nàng này khờ thật hay là giả đây? Hiện giờ ai dám thò tay vào lòng quận chúa sờ mó lấy món đó ra chứ?

Mã Lăng Vũ lúc tước là tổng kỳ thủ lĩnh nội phủ của Sở vương phủ, khá quen mặt với tiểu quận chúa, liền cười hề hề bước lên nói: "Tiểu quận chúa, văn khế vừa rồi xin giao cho thuộc hạ bảo quản cho."

Tiểu quận chúa lắc đầu: "Không giao không giao! Đó là của Phượng Đức, hi hi, Phượng Đức là tiểu thiếp của Dương lão gia, hi hi hi..."

Mấy người đều thở dài, Dương Thu Trì bảo: "Thôi vậy, các vị tìm cơ hội lấy văn khế hủy đi, tránh làm mất sự tôn nghiêm của vương gia."

Thì vậy, nếu như tờ văn khế này lưu truyền, đường đường là Sở vương tiểu quận chúa mà đi làm thiếp cho một hộ vệ , quả là mất mặt đến cả nhà.

Bốn người gật đầu đáp ứng, Mã Lăng Vũ tiếc thương nhìn tiểu quận chúa: 'Quận chúa bị đả kích quá mạnh, nhất thời bị ngu khờ, chỉ còn cách chờ rời khỏi Vũ Xương mới từ từ tìm danh y điều trị mới được."

Dương Thu Trì hỏi: 'Các vị có chỗ nào để đi không?"

Bốn người đưa mắt nhìn nhau, đều lắc đầu. Lưu Dũng nói: 'Hay là đến kinh thành thôi."

Mã Lăng Vũ nói: "Không ổn, lúc này đạo lộ lên bắc đang diễn ra đại chiến giữa Lý Tự Thành và Minh quân chúng ta. Binh hoang mã loạn bất lợi cho sự an toàn của tiểu quận chúa." Y quay sang hỏi Dương Thu Trì: "Dương gia, các vị có tính toán gì không?"

Dương Thu Trì lắc đầu: "Ta cũng không nghĩ ra."

Hắn vốn có ý cùng Liễu Nhược Băng hành tẩu giang hồ, nhưng mà trong mấy tháng Liễu Nhược Băng không thể động võ, nếu không độc chất còn ở trong nội thể sẽ phát tác, đại la kim tiên cũng không cứu được. Điểm này hắn nhất mực suy nghĩ, trước đó nghe Liễu Nhược Băng nói mấy năm nay nàng hành tẩu giang hồ, đến khắp nơi khiêu chiến cao thủ, đã giết không ít ác nhân, thường có người đi tìm cừu với nàng. Một khi cừu gia trên giang hồ biết tình hình của nàng lúc này, e rằng chớp mắt sẽ có cao thủ đến làm phiền. Đến lúc đó, bản thân hắn ứng phó không nổi rồi. Vì thế, cần phải tìm một nơi an toàn để Liễu Nhược Băng bình an vượt qua mấy tháng này, chờ võ công của nàng khôi phục lại bình thường thì lúc đó không sợ gì nữa. Nhưng mà, hiện giờ thiên hạ đại loạn, đến đâu cũng có chiến loạn, nơi nào mới an toàn được đây?

Mã Lăng Vũ trầm ngâm chốc lát, nói: "Hay là chúng ta cùng về nam, đến Trường Sa quy thuận Cát vương? Nơi đó hiện giờ còn khá thái bình."

Cát vương chính là phiên vương con của Minh Anh Tông bị giặc Ngõa Thích bắt sống năm xưa, cùng với Sở vương có cũng lão tổ là Chu Nguyên Chương. Nhà họ Chu quá đông đúc, chư vương được phân phong rãi đều toàn quốc. Truyền đến thời Minh Mạt, thì Sở vương và Cát vương đã cách khá xa so với chính thống của hoàng thất rồi. Do hai phiên vương này có vị trí khá gần, đều ở Hồ Quảng, nên thường đi lại khá thân mật với nhau. Kiến nghị này lập tức được ba người khác tán đồng.

Dương Thu Trì học lịch sử chẳng ra gì, khi đến Minh triều cũng không có mạng Bách độ (baidu) đâu mà tra, do đó không biết Trương Hiến Trung và Lý Tự Thành năm xưa có chiếm được Trường Sa hay không. Chỉ có điều, trong ấn tượng của hắn, dường như Lý Tự Thành và Trương Hiến Trung đều đại chiến với Minh quân ở trung nguyên. Hắn không muốn bị lôi vào vòng hỗn loạn này, và cũng không có năng lực cải biến lịch sử, chỉ muốn tìm được Liễu Nhược Băng rồi sống với nhau tiêu dao tự tại. Cho nên, tránh đến Trường Sa là một chủ ý không tệ hiện giờ.

Nghĩ xong, Dương Thu Trì gật đầu: 'Vậy được, ta và các vị cùng đến Trường Sa."

Bốn người mừng rỡ, vì nếu để họ đơn độc đưa Tiểu quận chúa đến Trường Sa, trong thời binh hoang mã loạn này có bất trắc gì e là không xong. Vừa rồi kiến thức được võ công của Dương Thu Trì, bốn người ngầm tính gộp lại hết cũng không phải là đối thủ của hắn, nếu có hắn đi cùng thì an toàn hơn nhiều.

Dương Thu Trì lại trầm giọng nói: "Trầm Lỗi là người thập phần âm hiểm. Hắn đem tiểu quận chúa cho ta, mục đích là để lăng nhục Sở vương, báo phục cái hận năm xưa. Tiệc rượu lúc tối là mục đích đó, nhưng bị ta làm hỏng. Khi rời khỏi đó, ta thấy thần tình của hắn rất không cam tâm. Chỉ có điều, hắn do ngại mặt muội muội, không thể đương trường làm gì chúng ta được. Ở Vũ Xương xem ra cũng không trực tiếp động thủ. Nhưng cái hận này chưa phát tiết hoàn toàn, đối với ta mà nói vẫn là cái gai trong mắt hắn. Đừng thấy hắn khách khí, kỳ thật trong bụng rất không vui. Ta từng ở Sở vương phủ giết không ít binh sĩ của hắn. Trong tiệc rượu lại đánh mềm xương võ quan thân tín của hắn. Hắn lại e ngại ta dụ dỗ muội muội hắn. Cho nên, nếu ta đoán không lầm, thì hắn không dễ dàng bỏ qua cho tiểu quận chúa và chúng ta đâu."

Lưu Dũng cùng mọi người nghe thế đều khẩn trương hẳn lên, vội hỏi nên làm thế nào?

Dương Thu Trì đã sớm nghĩ ra đối sách, lập tức nói ra, bốn người luôn miệng khen là diệu kế, theo đó mà đi chuẩn bị.

Lúc này trời tối chưa lâu, Lưu Dũng cùng các hộ vệ đều thông thạo Vũ Xương, người quen đất quen, nên chia nhau hành động, tìm người bán nhà cửa, chuẩn bị ngựa xe.

Do cục thế của Vũ Xương đã ổn định, nhà cửa nhanh chóng tăng giá, cho nên họ nhanh chóng tìm được người mua, sau khi xem phòng đã trả chín chục lượng, hơn ba lần lúc mua. Dương Thu Trì rất cao hứng, lập tức làm thủ tục nhận bạc, nói rõ ngày mai sẽ giao nhà dọn ra.

Có bạc rồi mọi chuyện rất dễ. Lưu Dũng cùng mọi người lấy danh nghĩa đến Hiếu Cam phó nhậm, tìm người quen mua bốn cổ xe ngựa, chuẩn bị lương khô vật thực, mua đao kiếm phòng thân, sắ sửa vài bộ quần áo... Tất cả tốn không tới mười lượng bạc.

Mọi chuyện chuẩn bị đâu đó thì trời đã về khuya.

Dương Thu Trì bấy giờ mới xuống giếng, đem sự tình nói qua hết, bảo Liễu Nhược Băng và Quách Tuyết Liên thay đồ bố thô quân gai của nhà nông phổ thông, sau đó ra khỏi chỗ nấp gặp bốn hộ vệ. Dương Thu Trì giới thiệu Liễu Nhược Băng là tỷ tỷ của mình, còn Quách Tuyết Liên là nha hoàn.

Lưu Dũng tuy trước kia đã gặp qua Liễu Nhược Băng một lần ở núi Võ Đang, nhưng là mấy năm về trước. Hơn nữa lúc đó Liễu Nhược Băng toàn thân đồ trắng, lại che mặt, đang kịch liệt giao chiến với chưởng môn Bạch Hồ tử của Võ Đang, cự li hơi xa, căn bản không nhìn rõ tướng mạo. Hiện giờ Liễu Nhược Băng mới vừa lành trọng thương, cho nên y làm sao cũng không thể ngờ vị nữ tử bệnh vàng vọt này lại là vị bạch y nữ sát một kiếm chém bay trường kiếm của chưởng môn Võ Đang, làm y mất luôn ý niệm tầm sư học đạo thiết tha võ nghệ. Y cũng không dám quan sát kỹ nữ quyến của nhà người ta, huống chi là người thân của ân nhân cứu mạn. Ba người khác dĩ nhiên càng không có ấn tượng gì.

Đêm đó, Dương Thu Trì để Liễu Nhược Băng, Quách Tuyết Liên và tiểu quân chúa lên lầu ngủ phòng ngủ chính, còn hắn và bọn bốn người Lưu Dũng ngủ ở dưới lầu.

Suốt đêm không chuyện gì xảy ra, sáng hôm sau bốn cổ xe ngựa thuê trước đã đến cửa. Người chủ mua cũng đến tiếp nhận nhà. Lưu Dũng cũng 3 hộ vệ bận rộn vận chuyển hành lí, chợt nghe chuông leng keng, thấy một tiểu kiệu đang đến, do 4 binh sĩ Trương Hiến Trung khiêng. Kiệu dừng lại trước cửa nhà của Dương Thu Trì, rèm kiệu vén lên, một thiếu nữ xinh đẹp bước xuống, bạch y trắng toát, dung nhang mê người, chính là Trầm Tuyết Phỉ.

Chương 78: Ràng buộc cả đời

Dương Thu Trì vội bước tới: "Tuyết Phỉ, cô sao lại đến đây?"

Trầm Tuyết Phỉ u buồn: "Đến tiễn huynh không được sao?" Nói xong lệnh cho bốn thân binh khiêng kiệu chờ ở ngoài, vén áo quần tiến nhanh vào vườn, đi thẳng tới mái hiên đứng lại hỏi: "Tỷ tỷ đâu?"

Dương Thu Trì ngước cằm chỉ lên lầu.

Trầm Tuyết Phỉ lên lầu, đến phòng ngủ, thấy Liễu Nhược Băng thay đồ bố, đang ngồi trên ghế. Quách Tuyết Liên đứng bên cạnh, tiểu quận chúa Chu Phượng Đức đứng bên cửa sổ, ngơ ngẩn nhìn ra cửa không biết nhìn gì.

Trầm Tuyết Phỉ bước nhanh tới, quỳ xuống trước Liễu Nhược Băng: "Tỷ Tỷ, Tuyết Phỉ đặc ý đến đây tiễn tỷ tỷ."

Liễu Nhược Băng cười điềm đạm: "Không cần khách khí, đứng dậy ngồi đi."

Quách Tuyết Liên bước tới đỡ nàng dậy, ngồi trên ghế dành cho khách, và rót trò mời.

Đôi mắt trong veo của Trầm Tuyết Phỉ nhìn Dương Thu Trì đầy vẻ u oán, định nói gì lại thôi.

Lúc này tâm Trầm Tuyết Phỉ như đao cắt, nam nhân yêu dấu của mình sắp rời xa, không biết đến bao giờ có thể gặp lại.

Cùng tiếp xúc với Dương Thu Trì trong đoạn thời gian này, Trầm Tuyết Phỉ đã sớm hứa thầm cho hắn. Nhưng Trầm Tuyết Phỉ là nữ tử con nhà giàu, hiện giờ huynh trưởng lại là Đô ti của Đại tây vương. Y tuyệt không để muội muội gả làm thiếp cho một hộ vệ nhỏ nhoi. Điểm này nàng đã từ một loạt ngôn ngữ và cử chỉ của Trầm Lỗi mà nhìn thấy ra. Điều này khiến nàng không có cách gì mở miệng;

Hơn nữa, âm soa dương thác thế nào, ca ca của nàng lại thiết độc kế hảm hại suýt giết luôn Liễu Nhược Băng, còn Liễu Nhược Băng là vợ chưa cưới của Dương Thu Trì, cũng là ân nhân cứu mạng của nàng. Trầm Tuyết Phỉ đã không còn mặt mũi nào đối mặt với điều này, không dám nói ra lời.

Nàng lại biết DƯơng Thu Trì nhất mực tình thâm với Liễu Nhược Băng, nhiều lần nói rõ là không nạp thiếp, thập chí Tiểu Nhị liều mạng ngăn hắn tự sát để bị thương như vậy, cũng không thể khiến hắn mềm lòng thu làm tiểu thiếp. Điều này khiến nàng hiểu rõ, cho dù mở miệng cũng vô vọng mà thôi.

Vì thế, Trầm Tuyết Phỉ chỉ còn biết lòng yêu thương chỉ mới vừa mang nha như mầm mùa xuân chôn vùi dưới ba tấc đất, rồi dập hai chân lên, không cho phép nó mọc chồi rẻ nhánh nữa.

Mọi người đều không nói, tình hình có vẻ căng thẳng, Quách Tuyết Liên để che sự khó xử, vội tìm lời hỏi: "Trầm tỷ tỷ, Tiểu Nhị đâu?"

Trầm Tuyết Phỉ thần tình ảm đảm, cúi đầu nhìn Dương Thu Trì: "Tiểu Nhị xuất gia rồi."

"Hả?" Đến lúc này thì Dương Thu Trì cũng sửng sốt, "Vì sao?"

"Nhân vì... em nó nói đã được gả cho huynh rồi, cả đời này sinh là người của Dương gia các người, chết là quỷ của Dương gia. Nếu như huynh không muốn em nó nữa, thì chỉ còn cách xuất ra làm ni cô, sống nương nhờ cửa phật cho hết kiếp này."

"Cái này...., thật đúng là cổ hủ quá mà!" Thần tình của Dương Thu Trì bối rối, nhìn Liễu Nhược Băng một cái, thấy nàng lành lạnh tựa như chẳng thèm quan tâm, càng khẩn trương hơn, "Cô ta... cô ta làm vậy chẳng phải là bức ta sao? Cô ta không thể dùng biện pháp đó để ép ta thu về a! Ta đã nói rõ với cô ta rồi, ta không thể nạp thiếp nữa, ta đã cùng Bang...., à cái gì cái

gì đó, đã nói rõ rồi mà. Ta chỉ cùng vợ ta hai người ân ân ái ái đến bạc đầu, tuyệt không nạp thiếp nữa! Cô ấy phải hiểu cho ta chứ! Sao lại dùng cách xuất gia mà bức ta vậy?"

Trầm Tuyết Phỉ nói: "Em nó không bức huynh, em nó thậm chí cầu ta đừng đem chuyện này báo cho huynh biết, nói em nó đã nhận ra huynh nói đúng là thật lòng. Em nó không muốn làm huynh khó xử. Đó chỉ là lựa chọn của riêng nó, với huynh không quan hệ gì. Nếu chẳng phải Tuyết Liên đề cập đến chuyện này, muội cũng không chủ động nói ra đâu."

Nàng càng giải thích, Dương Thu Trì càng cảm thấy chẳng ra sao, toàn thân có cảm giác mà miệng không thể nào nói rõ được, cứ cười khổ nhìn Liễu Nhược Băng.

Liễu Nhược Băng vẫn dùng thần tình đạm bạc chuyện chẳng liên quan gì đến ta. Dương Thu Trì đành phải quay đầu lại oán trách Trầm Tuyết Phỉ: "Nàng sao không ngăn cô ấy lại, sao dễ dàng để cho cô ấy xuất gia vậy?"

"Muội làm sao ngăn trở?" Trầm Tuyết Phỉ kỳ quái nhìn Dương Thu Trì, "Em nó đã được tiểu quận chúa hứa cấp cho huynh làm tiểu thiếp rồi, có văn khế hẳn hoi. Cho nên em nó đã không là nữ tì của muội nữa. Hơn nữa huynh đã đốt văn khế bán thân rồi, chẳng khác gì cho phép em nó tự do. Huynh không cần em nó làm thiếp nữa, thì đã là thân tự do, muốn đi đâu thì đi, muội làm sao cản trở đây?"

Dương Thu Trì tức thời tắc họng, ngập ngừng một hồi, cuối cùng nói: "Cho dù là thế, cô khuyên một lời dù sao cũng được chớ? Trong thời binh hoang mã loạn này, đâu phải lời thời điểm xuất gia tu hành! Cô ấy là nữ tử yếu ớt, cô thân trong am ni cô, gặp phải loạn binh thì làm thế nào?"

Trầm Tuyết Phỉ thở dài: "Khuyên rồi, muội đã bảo em nó ở bên muội như cũ, cho em nó chuyện làm, nhưng em nó nhất định xuất gia, căn bản chẳng thèm nghe, chấp ý đi rồi."

Dương Thu Trì không biết nói gì, một lúc sau mới hỏi Trầm Tuyết Phỉ: "Nàng ấy xuất gia ở đâu? Để ta đi khuyên thử."

"Ở Từ Hàng am mười dặm ngoài cổng bắc của thành. Sáng sớm hôm qua đã đi, không biết đã thế độ hay chưa."

Dương Thu Trì chợt hiểu ra, hèn gì hôm qua Trầm Tuyết Phỉ chỉ đến một mình. Lúc này, phó quan chạy vào thông báo: "Dương gia, hành trang đã chuẩn bị xong, có thể xuất phát rồi."

Dương Thu Trì nói: "Tuyết Phỉ, cô có thể đi cùng ta khuyên Tiểu Nhị không? Nếu không, như vầy mà đi phó nhậm, ta không an tâm chút nào a."

Trầm Tuyết Phỉ gật đầu đáp ứng, mọi người xuống lầu ra vườn.

Trong bốn xe ngựa thì có 1 xe đựng hành lý, ba xe còn lại chở người. Trầm Tuyết Phỉ ngồi kiệu như cũ, mọi người đến bắc thành.

Liễu Nhược Băng đã thay đổi trang phục. Trước đây nàng toàn che mặt, dường như trước đó không ai nhìn thấy gương mặt chân thật của nàng, lần này có Trầm Tuyết Phỉ đi cùng, Trầm Lỗi tuyệt không thể ngờ Liễu Nhược Băng lại ở trên xe ngựa của Dương Thu Trì. Do đó, quan giữ thành chỉ giản đơn nhìn ngó, biết là quan viên đi phó nhiệm, liền cho qua.

Rời khỏi bắc thành, dọc đường theo quan đạo từ từ tiến nửa canh giờ sau thì đến Từ Hàng am.

Am ni cô này ở trên một tòa núi nhỏ, xung quanh rừng xanh ngắt, phong cảnh xinh đẹp mê người. Quan đạo đi ngang qua đầy, xe ngựa liền dừng trên đường, Trầm Tuyết Phỉ ngồi tiểu kiệu theo bọn Dương Thu Trì lên núi.

Núi không cao, chẳng mấy chốc đã lên Từ Hàng am trên đỉnh.

Hiện giờ là thời binh hoang mã loạn, ni cô trong am đã chạy gần hết, chỉ còn lại hai lão ni cô sáu bảy chục tuổi ở lại giữ am. Tài vật trong am bị cướp sạch trong chiến loạn, nhưng quân đội dường như vẫn còn sự kính úy với phật môn, nên không thiêu hủy mấy phòng ốc giản lậu này.

Trong vườn, sân đá mọc đầy cỏ xanh. Một lão ni cô đang cúi mình nhổ cỏ. Trên bậc đá chánh điện có một nữ tử đang quỳ, ánh mắt đở đẫn nhìn lão ni cô trong đại điện. Nhưng lão ni cô này như không biết gì, vẫn ngồi trên một bồ đoàn cũ kỹ trên đại hùng bảo điện, nheo mắt lần chuỗi hạt, miệng lầm rầm niệm kinh văn nghe không ai hiểu gì, thỉnh thoảng ho hai ba tiếng.

'Tiểu Nhị!" Dương Thu Trì chỉ cần nhìn là nhận ra ngay thiếu nữ trên bậc đá, khẽ gọi.

Tiểu Nhị chuyển đầu nhìn lại, thấy đó là Dương Thu Trì, mắt thoáng chút vui mừng, nhưng rồi lại ảm đạm lại ngay. Nàng chống tay dưới đất, cố gượng định đứng dậy, nhưng nàng đã quỳ ở ngạch đá này cả ngày cả đêm, hai chân tê bại, căn bản không rút lên được.

Quách Tuyết Liên vội chạy tới bậc đá, từ từ đỡ nàng dậy, bước một bước dừng một bước lần xuống các bậc đá, đến chỗ Dương Thu Trì và Trầm Tuyết Phỉ làm lễ chào: "Tiểu Nhị xin chào Dương gia, xin chào nương nương."

Dương Thu Trì nhìn quanh, hạ giọng hỏi: "Cô định xuất gia ở đây?"

"Vâng...!" Tiểu Nhị cúi đầu, nhìn từng khối đá đứt vỡ dưới chân.

"Bọn họ không đồng ý?"

Tiểu Nhị quay đầu nhìn hai vị lão ni cô thần tình vẫn lạnh nhạt, cười thảm: "Đúng, hai vị sư phụ nói, trong thời loạn thế này, người mà thu em xuất gia, chẳng khác nào hại em, khuyên em tìm một... tìm một chỗ dựa để sống qua ngày... em đang cầu xin đây."

Dương Thu Trì thở dài: "Hai vị sư phụ nói có lý, trong thời buổi loạn li này, đích xác không hợp xuất gia. CÔ nên tìm nhà nào tốt, có chỗ tương tựa, sống chết có nhau qua ngày."

Tiểu Nhị khẽ lắc đầu, kiên định nói: "Phụ nhân chi nghĩa, tòng nhất nhi chung (Cái nghĩa của đàn ba là chung thủy trước sau như một). Có câu hảo nữ không lấy hai chồng, ngựa tốt không đặt hai yên. Tiểu Nhị đã được hứa gả cho lão gia làm thiếp, sinh tử gì cũng là người của lão gia. Lão gia không muốn Tiểu Nhị, là Tiểu Nhị mệnh bạc, nhưng phụ đức nữ trinh, Tiểu Nhị không thể làm ngược lại. Chỉ còn có xuất gia để biểu đạt tâm này. Nếu như sư phụ không thu lưu, Tiểu Nhị quỳ chết ở đây cho xong."

Nói xong, Tiểu Nhị khẽ tránh thoát khỏi tay đỡ của Quách Tuyết Liên, từ từ chuyển thân, vịn lên lan can tàn phá bất kham, lần từng bước lên bậc đá, quỳ xuống dưới cửa đá trước nguyệt đài trước đại hừng bảo điện.

Quách Tuyết Liên nhìn đến mắt ửng hồng, quay mặt đi không nhẫn tâm nhìn.

Dương Thu Trì quay đầu nhìn Liễu Nhược Băng một cái. Gương mặt trắng như sương của Liễu Nhược Băng bắt đầu đỏ hồng, nhướn mày gắt: "Nhìn ta làm cái gì? Nếu không phải vì ngươi ác tâm, cô ấy đâu có khổ thế này?"

Chương 79: Thông minh quá hóa dại

"Ta..., ta..." Dương Thu Trì đúng là muốn khóc mà không có lệ, lòng nghĩ ta làm thế này đều là vì nàng a, vì sống cùng nàng cả đời mới cự tuyệt Tiểu Nhị. Nàng hay lắm, thế mà lại còn trào phúng ta ngoan tâm. Ông trời hỡi...!"

"Ta ta cái gì, ngươi đã nạp người ta làm thiếp rồi lại vô duyên vô cớ không thèm nữa, ai mà chịu được chứ? Còn không chịu sớm thu hồi lệnh, mang người ta đi." Dừng lại một chút, Liễu Nhược Băng làm ra vẻ già cả dạy đời: "Trì đệ, tỷ tỷ nói một lời thật, đệ cũng lớn rồi không nhỏ nữa, nên thành gia thất rồi. Nếu đệ cảm thấy người ta là nô tì không xứng với đệ, thì làm thị thiếp cũng đâu có sao. Sau này tìm người thích hợp mai mối đàng hoàng a."

Thấy nàng trịnh trọng khuyên giải như vậy, Dương Thu Trì hơi động tâm. Nhưng hắn lập tức phản ứng lại, Băng nhi hiện giờ chưa khai khiếu không nhớ lại ước định của hai người kiếp trước, hiện giờ cũng chưa yêu hắn, thuần túy xuất phát từ sự quan tâm đối với đệ đệ kết bái mà thôi. Chờ nàng khai khiếu nhớ lại ước định của hai người, lúc đó hắn đã nạp thiếp thì nhất định sẽ đau lòng lắm. Hắn bây giờ có thể mượn cớ "Đó là nàng bảo ta nạp thiếp mà", nhưng nàng chuyển thế không biết ước định đó, chẳng lẽ hắn lại nói bản thân cũng không biết sao? Biết mà còn nạp, rõ ràng biết mà cố phạm, sao có thể nói cho suông đây. CHo nên, vì hạnh phúc tương lai, đành phải đứt ruột cự tuyệt mối tình này mới được.

Chỉ có điều, thấy nha đầu ngốc Tiểu Nhị cứ cố chấp như vậy, muốn khuyên cũng khuyên không được, chỉ có động não chút thôi.

Dương Thu Trì xoay chuyển ý, nghĩ ra biện pháp, bước lên bậc đá ngồi xuống bên cạnh Tiểu Nhị, hỏi: "Tiểu Nhị, nàng còn muốn làm thiếp của ta không?"

Tiểu Nhị vui mừng, đúng là không dám tin vào tai mình, vội ngẩn đầu run giọng nói: "Tiểu Nhị...., Tiểu Nhị rất muốn! Lão gia!"

"Muốn thì được rồi, vậy đứng lên đi."

'Dạ! Lão gia!" Tiểu Nhị mừng đến nước mắt rơi đầy, được Quách Tuyết Liên đỡ gượng đứng lên nhìn Dương Thu Trì, nét mặt tái nhợt hiện lên vẻ vui mừng mang sắc đỏ.

Dương Thu Trì ngẫm nghĩ, nói: "Nhưng mà ta đã đốt khế ước bán thân rồi, nàng muốn làm thiếp không bằng không cớ, làm sao đây?"

"Dạ, Tiểu Nhị lập tức viết một khế ước bán thân cho lão gia!"

Lưu Dũng nghe xong, vội chạy vào am ni cô mượn bút mực giấy tờ ra.

Tiểu Nhị theo Trầm Tuyết Phỉ nhiều năm, cũng biết chút sách vỡ, đem giấy chặt bày lên cạnh thùng công đức trên đại điện, đề bút viết một văn khế bán thân làm thiếp, ghi tên áp bàn tay lên, đỏ hồng mặt đưa cho Dương Thu Trì.

Dương Thu Trì tiếp lấy văn khế nhìn qua, gật đầu nói với Tiểu Nhị: "Nàng hiện giờ là thiếp thất của ta rồi, cái gì cũng phải nghe ta, đúng không?"

"Dạ...! Tiểu Nhị... cái gì... cũng nghe lão gia hết...!" Tiểu Nhị mừng quá mà khóc, lại thẹn vô cùng, mặt đỏ hồng như thạch lựu, gạt lệ hít mũi dùng con mắt đen lại vui mừng nhìn hắn.

Bộ dạng yêu kiều như hoa lê sũng nước mưa của Tiểu Nhị quả là khiến người ta thương xót, Dương Thu Trì gần như mềm lòng mang nàng theo, nhưng khóe mắt của hắn khẽ liếc Liễu Nhược Băng, cắn răng quyết tâm nói: "Tiểu nhị, ta hỏi nàng, lúc trước tiểu quận chúa đem nàng cho ta làm thiếp, vậy ta có thể đem nàng tặng lại cho người khác hay không?"

"A...!" Tiểu Nhị đại kinh thất sắc, thân người chợt run lên, suýt chút nữa té phịch xuống đất, run giọng hỏi: "Lão gia..., lão gia định đem tặng Tiểu Nhị cho người khác?"

"Ta hỏi nàng trước có được không mà?"

Nước mắt của Tiểu nhị trào xuống như mưa, nếu không phải Quách Tuyết Liên nâng đỡ thì đã té xuống đất rồi.

"Có thể không?" Dương Thu Trì cố làm mặt lạnh hỏi dồn.

"Tiểu Nhị..., tùy lão gia... xử trí..." Nói đến cuối cùng, nàng nhịn không được nấc lên.

Đến lúc này sắc mặt Trầm Tuyết Phỉ hơi biến, Lưu Dũng cùng mọi người đều bất nhẫn, ngay cả Liễu Nhược Băng cũng nhíu mày. Nhưng nếu như đã là thiếp thất của Dương Thu Trì, thì hắn muốn cho tặng bán cho ai là quyền của hắn, người khác không có quyền can thiệp.

"Vậy tốt! Lão gia ta hiện giờ đem nàng chuyển tặng cho Tuyết Phỉ làm nô tì, cái đó gọi là vật quy nguyên... à không, trả ngọc về cho Triệu!" Dương Thu Trì đưa văn khế bán thân làm thiếp của Tiểu Nhị cho Trầm Tuyết Phỉ.

Mọi người lúc này mới hiểu, đầu mày của Liễu Nhược Băng cũng giản ra, trách: "Con người đệ thật là..."

Tiểu Nhị ngước đôi mắt đầy lệ nhìn Dương Thu Trì: "Lão gia... lão gia cho em làm trở lại nô tì của nương nương... không... của tiểu thư à?" SỞ vương đã chết, Trầm Tuyết Phỉ cũng khôi phục lại thân phận tiểu thư của Trầm gia rồi.

"Đúng!" Dương Thu Trì cười, "Ta đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần rồi, cả đời này ta không nạp thiếp, khi xưa chỉ là kế quyền nghi, không thể không làm, nhưng không thể tính. Có điều em quá cô chấp, ta chỉ có thể dùng biện pháp cố chấp này thôi, đem em tặng trở lại cho tiểu thư của em. Nhưng mà, lão gia ta tôn trọng ý nguyên của em, cho nên mới đặc biệt hỏi một câu, em có chịu không?"

Trầm Tuyết Phỉ đối với Tiểu Nhị cực tốt, dường như là đối với em gái ruột vậy. Đặc biệt là trong hai năm ở Sở vương phủ, chủ tớ sống dựa vào nhau, cảm tình cực kỳ thâm hậu. Cho nên, để cho Tiểu Nhị trở lại làm nữ tì của Trầm Tuyết Phỉ, trong thâm tâm đương nhiên đồng ý.

Tiểu Nhị đắn đo đôi chút, khẽ đáp: "Tiểu nhị... Tiểu Nhị nguyện ý..."

"Hắc hắc, như vậy tốt rồi!" Dương Thu Trì rất đắc ý.

Không ngờ, Tiểu Nhị lại tránh thoát ra từ từ quỳ xuống, dập đầu nói với Dương Thu Trì và Trầm Tuyết Phỉ: "Lão gia đem Tiểu Nhị tặng cho tiểu thư, Tiểu Nhị nhất định sẽ tận tâm phục thị tiểu thư. Nhưng mà, có câu này Tiểu nhị muốn nói rõ trước, rằng Tiểu Nhị đã được gả cho lão gia rồi, kiếp này là người của lão gia. Sau này kính thỉnh tiểu thư hãy bảo toàn danh tiết cho Tiểu Nhị, đứng đem Tiểu Nhị cấp cho người khác, nếu không, Tiểu Nhị chỉ còn có chết để bảo toàn trinh khiết!"

Dương Thu Trì tức thời trợn mắt.

Mã Lăng Vũ suýt soa khen ngợi: 'Hay! Hay cho một liệt nữ trinh khiết! Hay! Nếu như Sở vương gia lão nhân gia còn, bỉ nhân nhất định bẩm báo vương gia, cấp cho cô thẻ bài trinh tiết!"

Lưu Dũng cùng các hộ vệ khác cũng lộ vẻ khâm phục, gật đầu tán đồng lia lịa.

Trầm Tuyết Phỉ đã sớm lệ rơi đầy mặt, bước lên đỡ Tiểu Nhị, dịu giọng nói: "Tiểu Nhị, đừng lo lắng, tiểu tỷ sẽ bảo toàn danh tiết cho em. Kiếp này ngoại trừ lão gia của em hồi tâm chuyển ý thu em nhập phòng, thì tuyệt không tặng bán em cho ai khác!"

"Tiểu thư...!" Tiểu Nhị nhào vào lòng Trầm Tuyết Phỉ, òa lên khóc.

...

Hạ sơn, đưa mắt tiễn kiệu của Trầm Tuyết Phỉ về thành, nhìn Tiểu Nhị đi mấy bước lại quay đầu nhìn, Dương Thu Trì dậy lên cảm giác khó tả trong lòng. Lưu Dũng cùng các hộ vệ cứ khen Tiểu Nhị mãi, càng làm Dương Thu Trì khổ não hơn. Nếu như Tiểu Nhị thật vì hắn mà thủ tiết ở vậy cả đời, thì chẳng phải là hại đời cô nương người ta rồi sao?

Hắn hiện giờ phát giác suy nghĩ của hắn trước giờ đơn giản và ấu trĩ quá!

Bốn chiếc xe ngựa buông rèm tiếp tục tiến từ từ. Tốc độ chậm như trâu này quả khiến người buồn buồn ngủ gục. Đường trên quan đạo dần thưa thớt, cách mấy chiếc xe ngựa này nửa dặm cũng có một dãy xe ngựa dài, dường như là một đòan ngựa thồ. Chỉ có điều, khoang xe được dùng vải bố bao rất kỹ.

Chiều đến, khi đi ngang qua rừng cây rậm rạp, đoàn xe ngựa thồ đột nhiên gia tốc, đuổi theo bốn chiếc xe ngựa phía trước. Đám xe thồ chạy với tốc độ cao này chợt kéo bỏ hết vải phủ mui, lộ ra vô số hắc y nhân che mặt, tay cầm các loại vũ khí nhảy ngay xuống xe ngựa. Bọn chúng một phần chiếm cứ các chỗ cao, giương cung lắp tên chỉa thẳng vào bốn xe ngựa, số còn lại thì tay cầm đao kiếm, nhanh nhẹn đuổi theo xe, bao vây trùng trùng, rồi cùng quát lớn ra lệnh cho người bên trong xuống xe.

Bốn người đánh xe run rẫy bước xuống, quỳ xin tha mạng.

Quát gọi một lúc lâu mà không thấy người trong xe xuống, một hắc y nhân thân hình to mập cẩn thận dùng mũi kiếm vén rèm xe, thấy bên trong trống hoắc chẳng có ai, cả kinh hỏi: "Người trong xe đâu?"

Người đánh xe run rẫy đáp: "Xuống... xuống xe rồi!"

"Hả? Xuống xe khi nào? Ở đâu?"

Người đánh xe ấp úng thưa: "Đã xuống từ sớm rồi, trưa nay sau khi rời khỏi Từ Hàng Am không lâu..., bọn họ đã... đã xuống xe rồi, cho chúng tôi... mỗi người năm tiền, bảo chúng tôi... tiếp tục đi. Khi trời tối .... mới về thành. Chúng tôi..."

Hắc y đầu lĩnh đó sầm mặt đi kiểm tra hết 4 xe ngựa, xe cuối cùng đầy hành lý chưa động qua, ba xe còn lại đều chẳng có người nào.

Hắc y nhân này lột khăn đen che mặt xuống, thì ra là võ tướng thủ hạ của Trầm Lỗi, là tên bị Dương Thu Trì nâng lên quật té, bị nồi thức ăn nóng ụp vào đầu (Hai võ quan to hơn bị thương trầm trọng, ít nhất phải nằm liệt giường hơn hai mươi ngày mới dậy nổi). Tên này đã phụng mệnh Trầm Lỗi giả làm cường đạo theo truy sát, nhưng bị bọn Dương Thu Trì chạy thoát.

Võ quan mập đó mắng một câu: "Mẹ nó! Kim thiền thoát xác! Bọn chúng đến đâu chứ?"

Mấy người đánh xe vội ôm đầu hoảng hốt đáp: "Bọn tiểu nhân không biết a, bọn họ xuống xe liền chuyển qua mép đồi không thấy nữa, bọn tiểu nhân không biết họ đi đâu..."

Tên võ quan đó chạy lên gò cao, ngước mắt nhìn tứ phía, nhưng khắp nơi là đồi núi, chẳng biết họ đã đi về đâu.

Chương 80: Luận ái tình

Trên Trường Giang, một con thuyền nhỏ đang giương buồm lướt sóng.

Trong khoang thuyền, tiểu quận chúa Chu Phượng Đức đang ngờ nghệch và hứng thú xem Quách Tuyết Liên chơi trò Cửu liên hoàn (Là chín cái vòng gắn vào một cây gậy đồng để sắp xếp theo vị trí, là công cụ để chơi thử tài trí tuệ thời cổ). Tiểu Hắc cẩu đang ngóng cổ nhìn hai nàng. Lưu Dũng và các hộ vệ đưa ánh mắt xót thương nhìn Chu Phượng Đức tinh thần ngờ nghệch thất thường. Mấy người làm công đang cố sức gạt mái chèo, mượn lúc thuận gió buồm no căng đưa con thuyền nhỏ đi như bay trên mặt nước.

Ở đầu thuyền, Dương Thu Trì và Liễu Nhược Băng ngồi ngang đón gió sông, nhìn từng dãy núi xanh từ từ di chuyển hai bên bờ, thỉnh thoảng nhìn nhau cười.

Thì ra, tối đó Dương Thu Trì đã chuẩn xác đoán được Trầm Lỗi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình, nhất định sẽ tìm cơ hội tránh tầm mắt của Trầm Tuyết Phỉ, phái binh bám đuôi truy sát họ. Cho nên, hắn đã an bài trước mọi thứ. Bốn người bọn Lưu Dũng khi tìm người bán nhà và thuê xe, đã lợi dụng quan hệ hình thành sau nhiều năm ở Vũ Xương, bí mật nhờ bằng hữu có thể tin được đến trước Hán Khẩu thuê một con thuyền nhanh, lại nhờ bằng hữu ở phía trước chuẩn bị sẵn mấy thớt ngựa. Khi đi giữa đường, họ đạ xuống xe để xe ngựa tiếp tục tiến, còn bản thân thì cưỡi khoái mã chạy thẳng đến Hán khẩu, lên thuyền dọc theo sông mà đi, đến Trường Sa bằng đường thủy.

Dương Thu Trì đoán Trầm Lỗi chẳng qua mà tức giận đôi chút mà thôi, còn mấy người của hắn không phải là khâm phạm trọng tội gì, cho nên y có thể sẽ không dùng quá nhiều quân đội truy sát. Và các đầu mối giao thông ở Vũ Xương thì thông suốt cả đường thủy và đường bộ, căn bản không thể truy tìm. Lúc này đã là tháng năm âm lịch, nước sông dâng cao, mặt nước bình ổn, lại gặp gió đông, thuyền lớn nhỏ trên sống qua lại dày đặc. Cho dù y có đuổi theo đường thủy, cũng rất khó truy kích bọn hắn.

Sau khi thực hiện diệu kế tránh khỏi truy sát, lòng Dương Thu Trì rất vui, và sự buồn bực về chuyện của Tiểu Nhị đã giảm đi không ít. Hắn bèn cùng Liễu Nhược Băng ngồi ở đầu thuyền, hân thưởng phong cảnh hai bờ, tận dụng dịp tôn tạo tình cảm.

Liễu Nhược Băng hỏi: "Trì đệ, đệ bộ không muốn nạp thiếp thật?"

"Đúng a! Tỷ tỷ không tin à?"

"Vốn là không tin, nhưng đệ liên tục cự tuyệt hai tiểu thiếp rồi, ta bắt đầu cú chút tin đây. Nhưng ta không biết đệ làm vậy là vì sao?"

"Tỷ cảm thấy là vì sao?" Dương Thu Trì quay mặt nhìn, thấy mày liễu của Liễu Nhược Băng như khói, hai mắt như mùa thu, mũi thon cao như ngọc, gương mặt trắng như tuyết đượm nét hồng đào, quả thực là đẹp đến cùng cực.

Liễu Nhược Băng quay đầu lại, khóe miệng hơi cười, có vẻ ngượng: "Ta không rõ mới hỏi đệ chứ!"

Dương Thu Trì không dám nói lại câu chuyện chân thật nhưng không thể khiến Liễu Nhược Băng tin. Nếu như nàng đã không tin, có nói thêm lần nữa chỉ làm nàng hoài nghi hắn là tên lừa gạt suốt ngày chỉ biết nói láo. Nếu như vậy thì phiền phức to. Do đó, hắn hạ quyết tâm, mọi chuyện sẽ làm lại từ đầu, làm sao cho Liễu Nhược Băng thích hắn thì thôi. Hắn bèn thở một hơi dài, nhìn mặt sống cố ra vẻ thâm trầm, nói: "Đệ nhìn không quen những nam nhân ở hiện tại, vì sao nhất định phải cưới nhiều vợ chứ. Tam thê tứ thiếp, hà hà, như vậy là bảy người. Vậy hắn lo hết nổi sao? Một tay ôm hết cả bảy người sao? Một mình ngủ trọn hết được sao?" Nói những lời này, hắn cảm thấy mặt nóng bừng, vì hắn chẳng khác nào đang mắng hắn ở kiếp trước.

Hắn hơi nghiêng mặt lại, thấy đôi mắt trong veo của Liễu Nhược Băng đang lấp lánh, nhìn hắn đăm đăm, lòng biết có cửa, lại quay đầu đi nói tiếp: "Đệ cảm thấy rằng nam nữ muốn trở thành chồng vợ thì tiền đề là phải có tình yêu trước, Ân Cách Tư (Ăng Ghen - Friedrich Engels (1820-1895) nhà triết học xã hội Đức, là một trong người phát minh ra học thuyết Marxis....)...., không, là ai cà..., khụ khụ...., có một người xưa từng nói, 'hôn nhân không có ái tình là vô đạo đức'! Mà ái tình là riêng tư, là ích kỹ, là từng đôi, là chiếm hữu. Yêu một người, thì phải toàn tâm toàn ý mà yêu, do đó một người có bảy tám người vợ, có thể nói là y yêu tất cả họ hay không? Không! Chỉ có thể nói là y muốn chiếm hữu họ, đối với họ chẳng qua là một loại thú dục, thỏa mãn nhu cầu về mặt sinh lý mà thôi, căn bản không phải yêu! Tỷ thấy có đúng không?"

Dương Thu Trì quay đầu lại nhìn Liễu nhược Băng một cái, thấy nàng đang kinh ngạc nhìn mình, vội hỏi: "Thế nào? Tỷ không tán đồng quan điểm của đệ à?"

Liễu Nhược Băng a lên một tiếng, bấy giờ mới lấy lại tinh thần: "Không, không phải vậy, chỉ có điều ta không hiểu lắm ý vừa rồi của đệ."

"Điểm nào không minh bạch?" Dương Thu Trì cũng cảm thấy lời mình nói vừa rồi quá hiện đại.

"Ví dụ như, cái câu gì ... gì mà... 'không có ái tình...'"

"'Hôn nhân không có ái tình là vô đạo đức' - một vị cổ nhân nói thế!"

"Ai a? Sao ta chưa hề nghe qua vậy?" Liễu Nhược Băng dõi đôi mắt xanh, lộ vẻ hâm mộ, hàng mi dài hơi chớp, một vệt tôi tối càng hiện vẻ mê người.

Dương Thu Trì nhìn châm vào đó mà lén nuốt nước bọt. Bà xã của mình ở gần trong tầm với, thế mà phải giả vờ ngây thơ cụ chẳng dám động, quả thật là ông trời quá đáng mà! Hắn tùy miệng đáp: "Một người ngoại quốc!" Đột nhiên hắn cảm thấy mấy chữ người ngoại quốc này có thể sẽ khiến nàng không hiểu, đành giải thích thêm: "À...! Đó là người dị tộc ở hải ngoại. Là đệ xem được từ một cuốn sách."

"Vậy sao...! Người hải ngoại nói mà đệ cũng hiểu à? Trì đệ, đệ quả là học rộng hiểu nhiều a!"

"Hà hà, tỷ tỷ, tỷ cảm thấy y nói có lý không?"

Hai tay Liễu Nhược Băng ôm gối, đặt cái cầm xinh lên hai đầu gối, nhìn nước sông chảy. Một lúc sau, mới khẽ đáp: "Ta chưa nghĩ qua, thật đó, ta từ nhỏ đến lớn theo sư phụ luyện công, sư phụ viên tịch rồi thì hành tẩu giang hồ, bốn biển là nhà, trước giờ chưa ai nói với ta chuyện đó, cũng không ai cho ta hay những chuyện như vậy."

Dương Thu Trì hơi ngẩn ra, hỏi: "Vậy...., vậy những năm nay, tỷ không gặp nam nhân nào khiến tỷ động tâm hay sao?"

Hỏi câu này, tim Dương Thu Trì co thắt lại, sợ nàng sẽ kể ra một chuyện tình triền miên đẹp đẻ, khi ấy hắn chắc ói máu mà chết.

Rất may, Liễu Nhược Băng khẽ lắc đầu: 'Những năm này ta nhất mực tiềm tâm luyện võ, chưa bao giờ nghĩ đến điều này, và cũng chưa có ai nói chuyện đó với ta..." Nói đến đây, Liễu Nhược Băng xoay đầu liếc nhanh hắn một cái, thẹn đỏ cả mặt,

"Ngày đó, khi ta sắp chết rồi, đệ nói với ta những lời đó, là lần đầu tiên ta nghe được đấy..."

"Hắc hắc, không phải chứ? Tỷ hoa dung nguyệt mạo, khuynh quốc khuynh thành, sao lại không có ai thích tỷ? À, đệ hiểu rồi, nhất định là tỷ thường mang mạng che mặt, vừa lộ diện là cầm đoản kiếm chém chém giết giết, không có nam nhân nào nhìn qua vẻ đẹp của tỷ, cũng không ai dám nhìn. Hoặc là, nam nhân nhìn qua thích tỷ rồi đều đã bị chém chết hết, do đó không có ai tỏ bày với tỷ!"

Liễu Nhược Băng cười đáp, đôi mắt phượng biện thành mắt vòng nguyệt khả ái: "Đệ nha, mồm miệng trơn tuột!"

"Hắc hắc." Dương Thu Trì cười cười, nhìn thẳng Liễu Nhược Băng, trịnh trọng nói: "Dù gì thì cả đời của đệ cũng chỉ yêu một người con gái!"

"Ai vậy?" Liễu Nhược Băng hỏi ra lời, lập tức tỉnh ngộ, nét đỏ thẹn càng nặng hơn, áy náy dịu giọng nói: 'Trì đệ, ta đã nói qua, kiếp này ta không lấy ai đâu, chúng ta chỉ là tình tỷ đệ, đệ... đệ hãy tìm chỗ hợp khác đi."

Dương Thu Trì khẩn cầu: "Tỷ tỷ, đệ đối với tỷ là thật lòng..."

Liễu Nhược Băng nghiêm mặt: "Trì đệ, lời này sau đừng nói nữa, nếu không, ta... ta chỉ còn cách một mình rời đi mà thôi!"

"Ai...! Biết rồi." Dương Thu Trì ủy khuất ôm đầu.

Liễu Nhược Băng thấy thần tình u rũ của hắn, dịu giọng bảo: "Trì đệ, tỷ tỷ đã nói rõ rồi, cả đời này chẳng lấy ai nữa. Sau này đệ đừng đem chuyện này làm khó tỷ tỷ nữa a!"

Dương Thu Trì chẳng còn cách nào khác, gật đầu. Hắn hỏi tiếp: 'Đúng rồi, tỷ tỷ, lần trước tỷ thương thế nghiêm trọng, đệ không tiện hỏi kỹ, hiện giờ tỷ có thể cho đệ biết vì sao tỷ không muốn lấy ai không?"

Gương mặt băng sương ngọc khiết của Liễu Nhược Băng khôi phục lại vẻ ưu thương điềm đạm, ôm gối nhìn vầng mặt trời đã chìm hơn nửa xuống triền núi: "Mẹ ta vốn rất mặn nồng với cha ta, nhưng mẹ ta chỉ sinh có mình ta là nữ, không sinh con trai. Gia gia của ta rất tức giận, yêu cầu mẹ ta bỏ vợ. Cha không chịu, nhưng sau này một trận lửa lớn đã thiêu hủy dung mạo của mẹ ta, gia gia ta lại bức cha ta bỏ vợ tiếp..."

"Kết quả là cha tỷ đáp ứng?"

"Đúng..., mẹ ta dẫn ta đi, không mặt mũi nào về nhà, chỉ còn mang ta lưu lãng tứ xứ, không lâu bệnh chết. Khi sắp chết, sư phụ ta vừa khéo đi qua, mẹ ta cầu sư phụ ta thu ta làm đồ đệ." Dừng lại một chút, quay đầu lại hỏi: "Đệ hiểu vì sao ta không muốn lấy ai không?"

Điều này giống y như kiếp trước của Liễu Nhược Băng, Dương Thu Trì gật đầu: 'Hiểu chút chút, tỷ sợ hôn nhân, sợ sau khi yêu sâu đậm một người rồi cuối cùng không thể không thống khổ li khai, do đó tốt nhất đừng yêu ai cả."

Liễu Nhược Băng thở dài, không nói gì nữa.

....

Trên đường đi, tuy họ nghĩ đủ biện pháp nhưng không lấy được văn khế tặng thiếp trong lòng tiểu quận chúa hủy đi, cuối cùng đành vậy.

Càng đến Trường sa, dấu vết chiến tranh càng ít.

Khi tiếp cận Trường Sa, gần như không nhìn thấy bóng dáng chiến tranh nữa. Hai bờ sông thỉnh thoảng xuất hiện nông phụ vừa giặt tẩy vừa cười đùa, hoặc mục đồng cưỡi trâu thổi sáo, nông hán cày ruộng, khói xanh từ các thôn trang... Tất cả hiện lên vẻ ruộng đồng yên tĩnh.

Dương Thu Trì rất cao hứng, cuối cùng cũng tìm được nơi thế ngoại đào nguyên, bình an hạnh phúc rồi.

Trên đường không có gì xảy ra, mười mấy ngày sau họ cuối cùng cũng đến được Trường Sa.


Quay lại  l Xem tiếp 


BigKool BigKool
Vườn Hoàng Cung - Nông Trại Online Vườn Hoàng Cung
Khu Vườn Thần Kỳ Khu Vườn Thần Kỳ
Vườn Thủy Cung Vườn Thủy Cung
goPet Online goPet Online

C-STAT