watch sexy videos at nza-vids!
doc truyen
Trang ChủTruyện
http://aff.mclick.mobi/ctxd/bigbang3g

Bá Chủ Tam Quốc

http://aff.mclick.mobi/swift-wifi/bigbang3g

Swift Wifi

http://aff.mclick.mobi/uc-in/bigbang3g

UC Browser

Truyện sắc hiệp - Tiểu Dã Miêu Dưới Móng Lãnh Sư trang 1

Chỉ cần ở Hoan Hỉ thành mọi người đều biết, Mộ phủ ở thành Nam cùng Nhiếp phủ đích thực là đối thủ một mất một còn. Nhiều thế hệ Mộ gia đều là quan văn, ở trong triều giữ một chức quan không hề nhỏ, mà Mộ lão gia vốn là từng đảm đương chức vụ Tể tướng.

Còn Nhiếp gia nổi tiếng về võ, từ trên xuống dưới, chiến tích huy hoàng, được phong làm Nhiếp gia quân thái tộc, nghe thấy mà khiếp sợ.

Hai phủ kề liền nhau, nhưng lại không lui tới.

Hai nhà địch ý từ đâu mà đến, người bên ngoài không biết, chẳng qua quan văn cùng võ tướng xưa nay sẽ không hợp, cho nên cũng không làm người ta bất ngờ.

Có điều làm người ta bất ngờ là — Mộ thừa tướng cùng Nhiếp tướng quân ở trong triều không hợp, thế nhưng ngay cả địa điểm cáo lão hồi hương đều chọn giống nhau như đúc, ở Hoan Hỉ thành, thậm chí, hai phủ còn liền kề nhau.

Này không phải đối thủ một mất một còn sao? Như thế nào còn ở gần nhau như vậy?

Hỏi thăm trên dưới mới biết được, phu nhân hai nhà là tỷ muội cảm tình tốt lắm, hai vị phu quân tuy không vừa mắt lẫn nhau, nhưng hai vị phu nhân cảm tình là thật sự tốt !

Thậm chí các nàng còn ước định, sinh ra tiểu hài tử nếu là một nam một nữ, liền kết làm vợ chồng, bồi dưỡng quan hệ hai nhà .

Nhưng đề nghị này, hai nam chủ nhân thì cười nhạt.

“Há, muốn sinh đương nhiên là sinh con! Sinh nữ nhi gả cho người kia, Mộ gia ta không phải muốn suy giảm ba đời sao?” Đây là Mộ tướng nói.

“Hừ, cưới con gái của lão già đó sao? Lão tử tình nguyện tùy tiện ở trên đường chọn một cái, cũng không nhận họ Mộ vào cửa! Là nói……Mộ lão nhân vô dụng kia, làm sao sinh con bình thường được?” Nhiếp tướng quân cười lạnh, lời nói khinh thường làm Mộ thừa tướng tức giận đến cả người phát run.

Bởi vì, họ Nhiếp khốn nạn kia, con đã lớn đến năm tuổi, mà hắn và vợ đã lớn tuổi lại ngay cả một đứa con cũng không đẻ được!

Mộ phu nhân cũng từng muốn cho phu quân nạp thiếp, kéo dài hương khói Mộ gia, nhưng Mộ thừa tướng không chịu, hắn yêu vợ như mạng, sao có thể làm cho vợ mình chịu ủy khuất?

Cho dù không có đứa nhỏ, miệng cái nhà họ Nhiếp kia không sạch sẽ, không nên để ý đến chuyện nhà hắn là tốt rồi.

Chẳng qua, là ông trời có mắt, khi Mộ phu nhân bốn mươi tuổi lại đột nhiên có thai, việc này làm cho hai người thật vui mừng

“Họ Mộ, thật là chúc mừng! Có thai à? Chẳng qua bằng bản lĩnh của ngươi, bình thường sinh được con trai sao?” Cách một bức tường, Nhiếp tướng quân thực không khách khí hạ mắt xuống ngắm thân mình gầy mỏng của Mộ thừa tướng.~~

“Hừ, họ Nhiếp, thai này nương tử ta nhất định là nam!” Mộ thừa tướng trừng mắt, tức giận gào thét.

“Phải không?” Nhiếp tướng quân cười khẽ, vẻ xem thường.“Nếu không phải là con trai?”

“Nếu không phải con trai? Đầu lão tử ta liền cắm xuống bô trước mặt ngươi!” Tức chết rồi, hắn tuyệt đối phải sinh ra bé trai cho họ Nhiếp này nhìn một cái!;

“Tốt, ta sẽ chờ cái bô của ngươi.” Nhiếp tướng quân cười cười, mười phần khinh thường.

Một thời gian sau, Mộ phu nhân sinh con trai, cái bô không cần làm, chẳng qua hai nhà địch ý lại vẫn tồn tại, hai nam nhân bắt đầu so tới tiểu hài tử.

Nhiếp thiếu gia từ nhỏ thiên phú thần lực, tuổi còn nhỏ liền đã được Hoàng Thượng ban thưởng, tương lai tiền đồ không thể đo đếm được.

Mộ thiếu gia hai tuổi cầm bút, ba tuổi đọc thi từ, bốn tuổi làm văn, có thể nói là một đại thần đồng, viết ra văn thơ làm cho thánh thượng kinh diễm không thôi.

Đáng tiếc khi bảy tuổi bệnh nặng một hồi, sau khi khỏi hẳn tính tình lại thay đổi, thần đồng tiêu thất, biến thành người bình thường.

“Ha……”

Lúc này, Mộ gia thiếu gia thực bình thường ngáp một cách lười biếng, chậm rãi đi ra cửa phòng , tay hắn đặt ở trên bụng, sắc mặt có chút trắng bệch, như là có vẻ không được thoải mái.

Tuy rằng mới mười bốn tuổi, thân mình gầy teo, chẳng qua khuôn mặt kia cực kỳ tuấn tú khả ái, mày rậm mắt to, bộ dáng tuấn tú làm cho cô nương bên ngoài cực kỳ yêu thích!

Chớ trách chỉ cần hắn vừa ra khỏi cửa, liền một đống cô nương lén nhìn hắn. Xoa mắt, lại lười biếng ngáp, Mộ Chi Kì ngẩng đầu, từ sau tường nghe được tiếng quát nhẹ. Hắn nhíu mày, đi hướng cái thang gỗ đặt ở trên tường, chậm rãi đi mấy bước. Quả nhiên, Nhiếp thiếu gia trần trụi nửa người trên đang luyện quyền, khí lực cường kiện, ánh sáng trên cổ màu đồng làm cho hắn nuốt nuốt nước bọt.

Chậc chậc, dáng người tốt nhất!

Mộ Chi Kì ngồi ở trên tường, liền cứ như vậy thưởng thức.

Nhiếp Vô Tung dừng lại động tác, đôi mắt lạnh lẽo thản nhiên ngắm người ngồi ở trên tường liếc mắt một cái, đối với cái nhìn chăm chú như vậy sớm thành thói quen — đương nhiên, cũng bao gồm thanh âm nuốt nước miếng kia.

Nếu không phải họ Mộ này bên ngoài thường đùa với các cô nương, nếu không, hắn thật sự nghĩ đến tên kia đoạn tay áo chi phích*, hơi một tý liền nhìn hắn như trần truồng mà nuốt nước miếng.

* Câu này được bắt nguồn từ điển tích mối tình “đoạn tụ” giữa Hán Ai Đế và Đổng Hiền. Các bạn tra thêm google, đại khái là nói đến mối tình của đàn ông với đàn ông.

Chẳng qua, loại cảm giác bị nhìn chằm chằm này xem vẫn là thật không tốt, ánh mắt kia như hổ rình mồi, như là muốn ăn sống nuốt tươi hắn, quá ghê tởm!

Cầm lấy quần áo một bên, hắn không có hứng trí luyện võ.

“A, ngươi không luyện nữa à?” Người xem vẫn không tự giác, thanh âm mang theo vẻ thất vọng thực rõ ràng.

Đáng tiếc, xem qua nhiều thân thể nam nhân như vậy, vẫn là Nhiếp Vô Tung đặc biệt đẹp mắt, khí lực kia vừa mới tốt làm sao, làn da hoàn mỹ, làm cho hắn thật muốn sờ một phen.

Đương nhiên, hắn không dám, trừ phi hắn muốn cắt tay mình.

Chẳng qua, bộ dạng Nhiếp Vô Tung cũng xem tốt lắm.

Bất đồng với tuấn tú của hắn, ngũ quan Nhiếp Vô Tung nam tính nhưng lại không mất đi vẻ tuấn mỹ, cùng với thân hình thật tương xứng, tuy rằng luôn tỏ ra lạnh lùng, nhưng khí chất lãnh khốc kia cũng rất mê người, không trách được bên ngoài một đống khuê nữ muốn được gả cho hắn.

Ai, đáng tiếc, hắn đời này cùng bộ dáng Nhiếp Vô Tung tinh tráng kia vô duyên!

Nhìn thân mình gầy teo của mình, Mộ Chi Kì nhịn không được than nhẹ ở trong lòng.

Đột nhiên, bụng truyền đến một trận đau đớn, đầu cũng choáng váng, làm cho hắn thiếu chút nữa không ổn định được thân mình, ngã xuống.

May mắn, hắn đúng lúc nhịn xuống, chẳng qua sắc mặt lại càng thêm tái nhợt.

Nhiếp Vô Tung phát hiện, mày kiếm khẽ nhíu, cũng không tiến lên, cũng không ra tiếng quan tâm, mặc quần áo chuẩn bị rời đi.

“Này! Ngươi cứ như vậy không để ý tới ta sao?” Thực là không có lòng từ bi mà!

“Ta với ngươi quen sao?” Nhiếp Vô Tung lãnh đạm nói, hắn cùng Mộ Chi Kì không có gì để nói, hai người lại không quen, càng không có giao tình.

“A! Nói cũng đúng.” Mộ Chi Kì không bị Nhiếp Vô Tung lãnh đạm châm chọc ảnh hưởng đến, không sao cả dẫu môi, đã sớm quen dáng vẻ hắn lạnh như băng.

Nếu một ngày nào đó đột nhiên Nhiếp Vô Tung thân thiện đối với mình, không chừng mình còn có thể bị dọa cho sợ!

“Nghe nói ngươi thống lĩnh quân lính đánh bại bọn người man rợ phía Nam, làm cho Thánh Thượng rất vui, chuẩn bị ban thưởng vị trí đại tướng quân cho ngươi? Chúc mừng ngươi.” Làm như không nhìn thấy hắn lạnh lùng, Mộ Chi Kì tiếp tục mở miệng nói chuyện.

Nhiếp Vô Tung không lên tiếng trả lời, chẳng qua theo dõi bộ dáng hắn tái nhợt, mi tâm không tự giác nhíu nhẹ.

Xem bộ dạng hắn gầy yếu, giống như gió thổi qua sẽ đổ, còn dám ngồi ở trên đầu tường, thật sự là không sợ chết!

“Hai mươi tuổi an vị đến vị trí tướng quân, nhất định sẽ có rất nhiều người đố kỵ với ngươi……” Ôi! Bụng thật sự đau quá.

Một trận đau đớn lại từ bụng dưới truyền đến, Mộ Chi Kì cảm thấy đầu càng choáng váng, trước mắt tối đen, thân thể mềm nhũn, làm cho hắn ngồi không vững, không cẩn thận từ trên tường ngã xuống. Nhắm mắt lại, hắn chờ đau đớn lan đến, nhưng đợi hồi lâu, lại không cảm thấy đau.

Mộ Chi Kì nghi hoặc mở mắt ra, đã thấy hé ra khuôn mặt anh tuấn cách hắn thật gần. Tròng mắt di động…… Môi hai người chạm vào nhau, một bàn tay của hắn đặt ngay tại trước ngực mình…… Nhiếp Vô Tung nhíu mày, cảm giác được bàn tay mềm mại, hắn sửng sốt , ngón tay theo bản năng bắt lấy…… Mềm nhũn! Này…… Nhiếp Vô Tung mở to mắt, không thể tin trừng mắt nhìn thiếu niên gầy yếu trước mắt. Hai người chỉ ngây ngốc nhìn, rốt cuộc nói không nên lời.

Tục ngữ nói đúng, trời làm bậy vẫn còn sống, người tự làm bậy không thể sống.

Nhìn “Con trai” bước vào cửa nhà, Mộ lão gia thật sự cảm thấy những lời này nói thật đúng, rõ ràng là hoàn cảnh của hắn hiện tại !

“Cha, sao người lại dậy sớm như vậy? Trời vừa mới sáng thôi mà!” Mộ Chi Kì nhìn cha ngồi ở vị trí chủ thượng, mày nhọn khẽ động.

“Hắn” ngũ quan thanh tú tuấn nhã, quần áo tơ lụa màu xanh nhạt, tóc đen lấy dây màu xanh nhạt cột một nửa tóc lên, cầm trên tay một chiếc quạt bằng bạch ngọc, bộ dáng tao nhã nho nhã mê đảo bao cô nương trong thành.

Trong Hoan Hỉ thành ai chẳng biết Mộ phủ có Mộ thiếu gia phong lưu phóng khoáng? Khuôn mặt tuấn tú luôn ẩn hiện nụ cười, chỉ cần tuỳ ý kể câu chuyện vui cũng làm cô nương người ta thích thú, phấn khởi.

Hết người này đến người nọ đều nghĩ cách tối ưu nhất để khuê nữ nhà mình được làm Mộ gia thiếu phu nhân, còn có người đến tận cửa bày tỏ lòng hâm mộ với Mộ lão gia, mong muốn song phương có thể kết làm thân gia.

Mỗi khi nghe đến mấy cái tin đồn đãi này, còn có bằng hữu bái phỏng bày tỏ, Mộ lão gia vừa phẫn nộ lại vừa xấu hổ, chỉ có thể pha trò cho qua, làm như nghe không hiểu.

Đùa giỡn cái gì chứ! “Con trai” của ông thật có thể cưới vợ, Mộ gia đã sớm con cháu cả sảnh đường, sẽ không để cho “Con trai” hắn đến hai mươi tuổi mà người vẫn còn cô đơn một mình!

“Hừ! Con cũng biết trời đã sáng? Lúc này mới trở về, con nói con chạy tới nơi nào?” Trợn trừng mắt, Mộ lão gia tức giận đến run run chòm râu.

“Cha, người không phải biết rõ còn cố hỏi sao?” Không chút để ý đến tâm tình của cha, liếc mắt một cái, Mộ Chi Kì lười biếng ngồi vào trên ghế.

“Con mới từ Túy Nguyệt lâu trở về, cả đêm cũng chưa ngủ, người muốn nói gì có thể chờ con ăn no ngủ ngon hay không?”

Mộ Chi Kì nói xong, lười biếng ách xì một cái.

“Túy Nguyệt lâu? Lại đi Túy Nguyệt lâu? “Con” một cô nương khi không chạy tới Túy Nguyệt lâu làm gì?” Mộ lão gia tức giận đến rống to.

“Suỵt!” Mộ Chi Kì nhanh ý chạy lại bảo cha mình nhỏ giọng. “Cha, cẩn thận tai vách mạch rừng, nếu như bị nghe thấy được, chuyện đó chắc chắn không tốt lắm đâu cha à.” Nàng lắc lắc ngón tay, thực thân thiết nhắc nhở lão cha nhà mình.

“Con……” Mộ lão gia tức giận đến thiếu chút nữa thở không nổi. Thật sự là một bước sa chân ngàn năm mang hận nha !

Nhớ lại năm đó, chỉ vì một trận đánh cuộc, ông dù chết cũng muốn sinh ra con trai, bằng không phải làm cái bô cho họ Nhiếp kia! Không nghĩ tới, đứa nhỏ vừa ra sinh, lại chính là một nữ oa nhi.

Bản thân ông cũng nhận thức, sinh nữ nhi cũng tốt, ông đã chờ hơn mười năm mới được đứa con, yêu thương còn không kịp, quản chi nó là nam hay là nữ.

Không nghĩ tới họ Nhiếp khốn kiếp kia lại ở ngoài cửa nói mỉa mai, nói ông cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu một cái bô.

Phải nhẫn nhịn, nhưng không thể nhẫn nhịn được! Dưới cơn giận dữ, ông đã nói sinh con trai. Lời vừa ra khỏi miệng, đã không còn kịp hối hận nữa rồi.

Thở dài một hơi, ông đem nữ nhi nuôi như nam tử, vì việc này, phu nhân ông còn cùng ông náo loạn một thời gian, nhưng là biết ông sĩ diện, cuối cùng cũng chỉ chịu đựng đè nén, theo ông cùng nhau giấu diếm.

Nữ nhi từ nhỏ tư chất thông minh, hai tuổi đã cầm bút, ba tuổi đã đem tứ thư ngũ kinh* xem xong, hơn nữa đọc đến đâu là nhớ đến đấy, bốn tuổi đã biết viết ra thành văn, ngay cả hắn là lão cha nhìn xem đều kinh diễm không thôi, so với con Nhiếp gia, tuyệt không kém cỏi.

* Là bộ sách làm nền tảng cho Nho giáo

Văn nàng viết ra, ngay cả đương kim thánh thượng đều yêu thích không thôi, thẳng thắn mà nói bằng tài năng văn thơ thần đồng, tương lai nhất định sẽ là văn sĩ Trạng Nguyên trẻ tuổi nhất.

Nghe được lời này ông một trận kinh hoàng, nếu thật sự là con trai, ông nhất định kiêu ngạo không thôi, nhưng mà lại là đứa con gái! Nữ nhân làm quan, đây là tội khi quân, ông cũng không muốn phạm pháp!

Nơm nớp lo sợ trong vài năm, ông nhận ra như vậy không phải là biện pháp tốt, đành phải khi nữ nhi bảy tuổi, nói dối nàng bệnh nặng một trận, cũng không cho nàng lại viết thơ làm từ, để cho nàng biến thành người bình thường.

Nhưng thân phận vẫn không thể thay đổi được, đành phải cho nàng tiếp tục làm thiếu gia Mộ gia, cũng bởi vì vậy, tính tình nữ nhi càng lúc càng hoang dã, ông hoàn toàn không quản được.

Thế cho nên đến bây giờ, là hai mươi tuổi, một chút bộ dạng cô gái cũng không có, lại còn bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, làm các cô nương xuân tâm nhộn nhạo, thậm chí còn đến nơi yên hoa tìm hoan mua vui, quả thực muốn tức chết người làm cha là ông mà!

Nàng là cô nương đó! Một đại cô nương thì đi thanh lâu làm gì? Muốn làm gì ở đó?

Mộ lão gia càng nghĩ càng tức, một hơi đau nhức ở ngực, thẳng đến không thở nổi?

Thấy cha miệng thở ra hít vào, Mộ Chi Kì xem cũng biết cha nàng đang suy nghĩ gì, miệng đang nhâm nhi trà, nàng lười biếng nhướng mày.“Cha, hãy bình tĩnh, tuổi của người cũng không còn nhỏ, đừng quá kích động, bằng không mẹ của con sẽ lại làm quả phụ.”

“Con……” Mở miệng ra nói là không tốt, mỗi một lời nói ra đều làm cha giận thêm.“ Con…… Con thật là muốn ta tức chết mà, khi không đi Túy Nguyệt lâu, con đi đến đó làm gì?”

“Cha, một người nam nhân đi thanh lâu làm gì, người không biết thật à?” Mộ Chi Kì tựa tiếu phi tiếu* dẫu môi.

(*tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười)

“ Con…… Con là nam sao?” Mộ lão gia tức giận đến cả người gào lên.

“Toàn Hoan Hỉ thành ai chẳng biết Mộ phủ chỉ có Mộ thiếu gia, con không phải nam thì là cái gì?” Phe phẩy chiếc quạt bạch ngọc, Mộ Chi Kì cười đến phóng đãng.

“ Con……” Nghiệt nữ mà!

Thấy cả người cha giống như sắp bị nàng chọc đến tức chết, Mộ Chi Kì đành phải thu hồi bộ dáng thong dong, lười biếng, đổi thành biểu tình vô tội, “Bằng không, cha còn muốn con phải như thế nào? Biến trở về thân nữ nhi sao? Chỉ sợ khi Mộ thiếu gia biến thành Mộ tiểu thư, tội khi quân xét nhà đã tới rồi!”

Cũng đừng quên, nàng mới trước đây viết văn vẻ, còn làm cho thánh thượng ban thưởng bức hoành (tấm biển), giờ phút này vẫn được đặt tại đại sảnh trong nhà.

“Đến lúc đó, đừng nói suy yếu ba đời, chỉ sợ Mộ gia chúng ta chỉ ở một thế hệ này liền toàn bộ bị diệt hết, ha ha……” Nói xong, nàng còn tự đắc cười to.

Thấy lão cha đang nhìn chằm chằm, nàng ngay lập tức thu hồi tươi cười, ho nhẹ vài tiếng, tiếp tục uống trà.

“ Con……” Mộ lão gia đã không biết nên nói cái gì, chỉ có thể xoa trán, khóc không ra nước mắt than nhẹ: “Ai! Ta rốt cuộc là tạo ra cái nghiệt gì, sao lại dạy dỗ con thành nghiệt nữ thế này……”

“Oán ai? Còn không phải tại ông sao ?!” Mộ phu nhân đi vào đại sảnh, tức giận liếc mắt nhìn phu quân một cái.“Ai kêu ông sĩ diện, không có việc gì lại nói dối!”

Hừ, hiện tại mới oán than, còn kịp sao?

“Ai kêu họ Nhiếp kia muốn khiêu khích ta?” Mộ lão gia thở phì phì vỗ đầu.“Bằng không ta sẽ nói dối sao? Hừ! Hơn nữa ta cũng đã thề, người Mộ gia ta tuyệt đối không gả cho Nhiếp gia, bằng không liền suy giảm ba đời……

“Gả cho Nhiếp gia có cái gì không tốt?” Mộ phu nhân đánh gãy lời nói phu quân, “ Vô Tung nhà người ta rất có tương lai, là một nhân tài tiêu biểu, hai mươi tuổi coi như đã có uy quyền tiến đến làm đại tướng quân, vì triều đình lập bao nhiêu công lao hiển hách, thời gian trước mới bình định dị tộc, mấy ngày tới sẽ khải hoàn hồi kinh.

“Rất giỏi sao?” Mộ lão gia hừ lạnh.

“Thực sự rất giỏi.” Mộ phu nhân trừng mắt nhìn qua, mỗi lần nhắc tới việc này bà liền nổi giận, cắn răng, mắng liên thanh, nếu không tại ông, Kì nhi chúng ta từ lâu vốn đã tốt như vậy, sẽ không đến bây giờ hai mươi tuổi còn không ra nam không ra nữ. Mọi người chỉ biết có Mộ thiếu gia, không biết trên thực tế là Mộ tiểu thư, ông nói đi, ông tính để cho Kì nhi làm Mộ thiếu gia bao lâu? Cả đời sao?”

“Ta……” Bị Mộ phu nhân hỏi liên tục, Mộ lão gia ấp úng, chột dạ nói không nên lời. Mà Mộ Chi Kì ngồi một bên ở ghế tâm tư đã sớm lạc vào cõi thần tiên, không rảnh nghe cha mẹ khắc khẩu.

Lúc nàng nghe được mẹ nói người nọ chiến thắng khải hoàn hồi kinh, tách trà trên tay thiếu chút nữa rơi xuống đất. Không thể nào? Người nọ sắp về đến đây…… Mồ hôi lạnh từ giữa trán chảy xuống, sắc mặt cũng trắng bệch……

Hắn thật sự đã trở lại……

* * *

Trên gác xép, Mộ Chi Kì đứng núp ở một góc, khuôn mặt trắng bệch nghiêm nghị, nhìn nam nhân tuấn mỹ được mọi người hoan nghênh.

Hắn cưỡi một con tuấn mã màu đen, tóc dài đen tùy ý phân tán, thêm một tia không kềm chế được, hai năm không thấy, ngũ quan lại có thêm vẻ phong sương, nhưng lại không tổn hao gì đến nét tuấn mỹ của hắn, ngược lại làm cho hắn càng thêm mê người.

Chỉ có biểu tình lạnh như băng kia là không thay đổi, không vì lập công lớn mà kiêu ngạo, cũng không vì mọi người hoan nghênh mà mỉm cười, phảng phất hết thảy này đều là đương nhiên.

Bộ dáng lãnh đạm kiêu ngạo kia, đều giống như năm đó.

Không, thậm chí càng thêm khí phách hơn so với năm đó!

“Sao lại…… Không chết ở biên ngoại?”

Thật không thể tưởng tượng nổi! Dị tộc dũng mãnh thiện chiến nổi tiếng thiên hạ, nàng tưởng hắn nhất định là chết mất xác, tuyệt đối sẽ không trở lại.

Huống chi, hai năm rồi chưa từng nghe qua tin tức gì của hắn, nàng càng đương nhiên cho rằng hắn nhất định sẽ chết ở trên chiến trường.

Nhưng mà, hắn đã trở lại, hơn nữa bình định được bọn man di, khải hoàn trở lại.

“Trời muốn hại chết ta sao?” Dẩu môi, Mộ Chi Kì thật muốn khóc. Đột nhiên, đôi mắt lạnh kia giống như cảm giác được ở phía trên nhìn chăm chú, quét lại hướng nàng. Dọa! Nàng động tác nhanh chóng che giấu thân mình, chỉ sợ bị phát hiện. Làm ơn! Trăm ngàn không cần phát hiện…… Nín thở chờ đợi hồi lâu, nghe thanh âm hoan nghênh dần dần đi xa, nàng mới nhẹ nhàng thở ra một chút.

“Sao vậy? Dáng vẻ ngươi sao lại khẩn trương đến thế? Xảy ra chuyện gì?” Tần Túy Nguyệt đi vào sương phòng, mặt mày như họa, dung nhan làm cho người ta kinh diễm.

“Túy Nguyệt!” Mộ Chi Kì nhanh chóng xông lên, dùng sức bắt lấy tay Túy Nguyệt ,“Làm ơn, cho ta mượn Túy Nguyệt lâu của ngươi ở lại!”

“Đang êm đẹp, sao lại không ở nhà mình, muốn tới nơi yên hoa này của ta ở lại?” Tần Túy Nguyệt nhíu mày, nhìn thấy vẻ mặt Mộ Chi Kì không còn bộ dáng thong dong trong quá khứ, không khỏi cảm thấy thú vị.

“Ngươi biết rõ còn cố hỏi! Nhiếp Vô Tung trở về tin tức đều truyền khắp đại giang nam bắc, ngươi không biết sao?” Nữ nhân này biết rõ nàng muốn trốn người, lại vẫn giả ngu!

“Tránh được nhất thời, tránh được cả đời sao?” Tần Túy Nguyệt không cho là đúng nhìn Mộ Chi Kì, giãy tay nàng ra, tao nhã ngồi trên ghế.

“Có thể trốn nhất thời thì nhất thời.” Mộ Chi Kì nghiêm mặt, vẻ mặt kích động.

Trên đời này, người biết nàng là nữ nhi không nhiều lắm, trừ bỏ cha mẹ nhà nàng , vài tri kỷ bạn tốt biết, còn có.. có…… Nhiếp Vô Tung.

Nghĩ đến năm đó bị hắn phát hiện, nàng liền biết vậy chẳng làm.

Sớm biết vậy lúc trước sẽ không tham lam xem nam sắc, chính mình hôm nay cũng sẽ không rơi vào tình thế này.

Lúc ấy khi bị hắn phát hiện, nàng sợ tới mức muốn đẩy hắn ra để thoát đi, ai ngờ đến nam nhân lạnh như băng kia nhưng lại xoay người chế trụ nàng, không để ý nàng giãy dụa, thô bạo kéo quần áo của nàng, tinh tường nhìn đến mảnh vải bao ở bộ ngực sữa khéo léo.

“Ồ…… là nữ?” Nhiếp Vô Tung nhíu mày, nhìn rõ ràng miên nhũ, kinh ngạc ngay từ đầu sớm biến mất, cảm thấy nồng đậm hứng thú.

Như là phát hiện ra cái sự việc tốt lành, cực kỳ có hứng thú nhìn người nhỏ bé dưới thân bối rối .

“Ngươi, ngươi……” Mộ Chi Kì hoàn toàn nói không ra lời, như thế nào cũng không nghĩ tới hắn lạnh như băng sẽ điên cuồng tùy tiện làm thành như vậy, rõ như ban ngày liền xé rách quần áo của nàng.

“Kinh nguyệt đã đến sao?” Mắt nhìn xuống dưới đến tiết khố tuyết trắng của người đang kịch liệt vặn vẹo hơi hơi phiếm ra một tia màu đỏ, lại đối chiếu bộ dáng nàng yếu đuối tái nhợt, liền dễ dàng đoán ra.

Mộ Chi Kì đỏ mặt, vừa tức lại quẫn bách.“Thả ra…… Buông!” Tên khốn kiếp này, uổng phí nàng từng tán thưởng thân thể hắn, còn lén lút động tâm qua ……

Hừ! Nàng thật sự là mắt bị mù!

“Không nghĩ tới lúc ngươi tức giận còn rất đáng yêu.”

Hai má tái nhợt kia vì lửa giận mà phiếm hồng, đôi mắt trợn tròn vo, hoàn toàn không giống với bộ dáng hắn thấy lúc trước.

Nàng như vậy, bất ngờ lấy lòng hắn.

Đôi môi mỏng mơ hồ cong lên, ngón tay thon dài tiến vào trong mảnh vải, ở giữa khe rãnh hai vú mê người nhẹ nhàng chậm chạp di động.

“Ngươi…… Ngươi làm gì vậy?” Mộ Chi Kì trừng lớn mắt, trừng mắt nhìn tay Nhiếp Vô Tung, tức giận đến giãy dụa vặn vẹo.“Nhiếp Vô Tung, bỏ tay ngươi ra!”

“Còn quá nhỏ, không đủ mê người, bất quá cũng không sao, một, hai năm còn kém không nhiều lắm.” Nhìn nàng, Nhiếp Vô Tung ý vị sâu xa nói xong, khuôn mặt anh tuấn xẹt qua một tia tà khí.

Nàng hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt hắn như muốn đoạt lấy làm cho người ta sợ hãi, như đang tập trung nhìn con mồi, mà nàng, là con mồi của hắn.

Tâm, không hiểu vì sao run run, ở dưới ánh mắt của hắn, nàng hoảng hốt.

Mà hắn, lại vào lúc này buông nàng ra.

Vừa được tự do, Mộ Chi Kì nhanh chóng chỉnh sửa quần áo lung tung, nhanh chóng bò lên, còn không có kịp chạy, một đôi bàn tay to liền ôm thắt lưng của nàng.

“A!” Nàng không kịp phản ứng, đã bị ôm lấy. “Buông –”

Nàng mở miệng phẫn nộ, thân thể giãy dụa.

Nhiếp Vô Tung không đem giãy dụa của nàng giống con mèo nhỏ để vào mắt, một tay vững vàng giam giữ nàng, đôi môi mỏng ở bên tai nàng nói nhỏ.“Tường cao như vậy, ngươi chỉ một mình không có trở ngại sao? Cũng là nghĩ ngươi xiêm y không chỉnh tề lại từ cổng Nhiếp gia ta đi ra ngoài?”

Hắn nói làm cho nàng ngừng giãy dụa, trừng mắt nhìn tường cao, nói không ra lời.

Hắn vừa nói xong, đầu lưỡi tiếp theo khẽ liếm vành tai khéo léo giống vỏ sò kia.

“A!” Mộ Chi Kì chạy nhanh che lỗ tai, quay đầu trừng hắn.“Ngươi……”

Còn không kịp mắng chửi người, hắn đã nhanh chóng ôm lấy nàng, mũi chân nhẹ chút, phóng qua bức tường cao.

Động tác đột nhiên tới này làm cho nàng kinh hãi, hai tay theo bản năng gắt gao ôm chặt cổ của hắn, chỉ sợ không cẩn thận rớt xuống.

“Ngươi muốn tiếp tục ôm ta sao?” Rơi xuống mặt đất, Nhiếp Vô Tung cúi đầu nhìn người trong lòng, đôi môi mỏng cong lên một nụ cười nhẹ.

“A!” Mộ Chi Kì nhanh chóng thu hồi tay, đẩy hắn ra, nắm chặt vạt áo, chạy nhanh thoát đi.

Vừa vặn lời nói đến sau đó, lại làm cho nàng dừng lại bước chân –

“Con mèo nhỏ, đêm mai giờ tý đến chỗ này chờ ta.”

“Ai để ý đến ngươi!” Nàng quay đầu trừng hắn, từ nay về sau nàng sẽ cách hắn thật xa, không bao giờ muốn liếc mắt nhìn đến hắn một cái.

“Ngươi không sợ ta đem chuyện ngươi là nữ nhi nói ra sao?” Nhiếp Vô Tung nhếch môi uy hiếp, nhìn cặp mắt trừng càng lớn của nàng, càng giống con mèo nhỏ giương nanh múa vuốt, thực đáng yêu.

“Ngươi…… Đê tiện!” Dám uy hiếp nàng?

“Một khi bị Thánh Thượng biết được, chính là khi quân tội lớn, ngươi cảm thấy Mộ phủ có thể nhận nổi sao?” Nhiếp Vô Tung không thèm để ý nàng lên án, cười thật nhẹ nhàng lại có tự tin, như là biết trước nàng sẽ khuất phục.

“Ngươi……” Mộ Chi Kì trừng mắt nhìn hắn, lại không có kế sách, ai bảo nhược điểm của nàng bị nắm! Nàng hung hăng cắn răng, trừng hắn liếc mắt một cái, cũng không quay đầu lại rời đi. Từ nay về sau, bắt đầu nàng bi thảm ở dưới dâm uy của hắn, hắn nói Đông, nàng không dám đi Tây, giống như con mèo nhỏ ôn thuần, rõ ràng là nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng chỉ có thể khuất phục.

Mà họ Nhiếp vương khốn kiếp kia, khi nàng mười sáu tuổi say rượu, ti bỉ muốn thân thể của nàng, mà nàng hoàn toàn không có năng lực phản kháng, chỉ có thể mặc hắn khi dễ, thầm hận trong lòng.

Thật vất vả, năm ấy nàng mười tám tuổi, hắn nhận thánh chỉ, phụng mệnh bình định dị tộc.

Biết có thể thoát khỏi ma chưởng của hắn, nàng cao hứng chỉ kém không đốt pháo chúc mừng, lại mỗi ngày thắp hương bái Phật hy vọng hắn chết ở bên ngoài.

Không nghĩ tới, mới qua hai năm tự do, nàng cũng đã sắp quên hắn, hắn lại đã trở lại.

Đây không phải ông trời muốn hại chết nàng sao?

“Không được, ta nhất định phải trốn! Ta nhất định phải trốn đi thật xa.” Mộ Chi Kì cắn ngón tay, khẩn trương đi qua đi lại.

Mà Tần Túy Nguyệt thì đang ngồi ở ghế ưu nhàn cầm bát trà, một bên uống trà ngon, một bên thưởng thức bộ dáng bạn tốt bối rối hiếm thấy.

“Trốn như thế nào ? Trốn ra sao ?” Nàng uống ngụm trà, lành lạnh hỏi.

Mộ Chi Kì dừng lại bước chân, kiên quyết nhìn nàng.“Mặc kệ, dù sao ta nhất định ở lại Túy Nguyệt lâu, trước khi hắn rời đi, ta chết cũng không trở về!”

Nàng cũng không tin, hắn sẽ thần thông quảng đại, biết nàng ở Túy Nguyệt lâu.

Đêm, rất khuya

Mộ Chi Kì ngủ thật sự say, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào chiếc chăn tơ tằm mềm mại, thỏa mãn thở hắt ra, môi khẽ mở ra, như là mộng đẹp, hơi hơi cong lên.

Cho đến khi một tia hơi thở bừa bãi nhiễu loạn giấc ngủ của nàng……

Da thịt không hiểu bắt đầu có chút khó chịu, nàng nhanh chóng mở mắt, nhìn đến một thân ảnh cao to ở mạn giường mỏng manh.

Dọa!

Ôm chặt chăn, nàng kinh hách ngồi dậy, còn không kịp há mồm thét chói tai, người phía mạn giường đã lên tiếng.

“Con mèo nhỏ của ta, nàng cho là tránh ở đây, ta tìm không ra sao?”

“Ngươi……” Mộ Chi Kì mở to mắt, thanh âm khẩn trương mà lắp bắp. Thanh âm này …… Tuy rằng đã qua hai năm, nhưng vẫn là quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn được rồi. Nhưng mà…… Làm sao có thể? Hắn làm sao có thể biết nàng ở đây?

Hắn không phải hôm nay vừa mới trở về, tin tức sẽ không linh thông như vậy đi? Lập tức biết nàng ở Túy Nguyệt lâu?

Nàng không phải không nghĩ tới hắn sẽ điều tra, ngay từ đầu là muốn trước ở tạm Túy Nguyệt lâu một đêm, ngày mai liền trốn đến nơi khác, hạ quyết tâm không cho hắn tìm được, trước khi hắn rời khỏi Hoan Hỉ thành, tuyệt không bước vào Mộ phủ nửa bước.

Nhưng mà, nàng còn không có kịp trốn, thế nhưng đã bị hắn tìm được rồi……

Ô……Đây là ác mộng sao?:

Nuốt nuốt nước miếng, Mộ Chi Kì nghĩ không tin tưởng hai mắt của mình, liều mình tưởng là một cơn ác mộng, nhưng mà……

Hơi thở bừa bãi khiếp người kia, ánh mắt nóng cháy như muốn đoạt lấy, rành mạch nói cho nàng, đây không phải mộng……

“Như thế nào? Bình thường không phải rất nhanh mồm nhanh miệng sao? Sau hai năm không thấy, ngay cả một câu đều nói không được?” Thanh âm lãnh đạm từ sau mạn giường truyền đến.

“Ngươi…… Ta……” Trừng mắt nhìn bóng người đứng trước mạn giường, Mộ Chi Kì sợ tới mức nói không ra lời, ấp úng không thành lời.

“Con mèo nhỏ, chắc là bởi vì rất nhớ ta, đột nhiên nhìn thấy ta, cảm động đến nói không ra lời?” Ngón tay thon dài vén lên mạn giường, khuôn mặt anh tuấn tà nịnh kia xuyên thấu qua ánh trăng đập thẳng vào mắt của nàng.

Cảm động cái rắm!

Thiếu chút nữa trước khi ý thức được những lời này đã muốn thốt ra, nhưng hắn đột nhiên đẩy mạn giường ra, nàng nhìn đến khuôn mặt anh tuấn khiếp người kia, nhất thời đần ra, nói không ra lời.

Nhìn hắn gần như vậy, so với buổi sáng nhìn từ xa, ngũ quan tuấn mỹ càng tươi sáng, khí thế bức người cũng càng rõ ràng, đánh thẳng đến nàng, làm cho nàng nhất thời đã quên hít thở.

Mà hắn cũng không nói nữa, trong mắt đen thuần nhìn nàng.

Hai năm không gặp, nhóc con ngây ngô đã trưởng thành, khuôn mặt mang theo vị nữ nhân ôn nhu, bất quá anh khí trong ánh mắt vẫn như cũ không thay đổi, sự quật cường trong mắt cũng không biến mất, làm cho đôi môi mỏng xinh đẹp của hắn khẽ cong lên.

Tầm mắt chậm rãi dời xuống, con ngươi đen nhìn chăm chú vào trước ngực cao ngất no đủ, trung y tuyết trắng, mảnh vải quấn ở trước ngực sớm bị cởi bỏ, lại chưa từng có thói quen mặc cái yếm, nhũ tiêm phấn nộn dán vào vải dệt, buộc vòng quanh tạo thành độ cong mê người.

“Nhiếp Vô Tung, ngươi đang nhìn gì hả?” Nhận thấy được tầm mắt của hắn, Mộ Chi Kì đỏ mặt, vội vàng lấy tay che trước ngực, ngăn trở tầm mắt của hắn, mắt đẹp trợn lên, hung tợn trừng mắt hắn.

Tên háo sắc này!

“Nàng nghĩ gì?” Nhiếp Vô Tung lười biếng nhìn Mộ Chi Kì, con ngươi đen cố ý nhìn lướt qua bộ ngực của nàng, mới lại mở miệng, “Hai năm không thấy, xem ra nàng “Lớn lên” không ít đó!”

Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, ngữ khí của hắn có ý ám chỉ.

Mộ Chi Kì không phải ngu ngốc, đương nhiên biết ý tứ của hắn, hai gò má nàng hồng lên, xấu hổ nhìn hắn.“Liên quan cái rắm gì đến ngươi!”

“Đương nhiên là có liên quan đến ta, con mèo nhỏ, nàng đã quên, đây chính là phúc lợi của ta.” Thưởng thức vẻ mặt của nàng, Nhiếp Vô Tung tiếp tục đùa với nàng.

Hai năm không gặp nàng, thực hoài niệm cảm giác này, còn có phản ứng của nàng, tươi sáng thú vị làm cho hắn thật muốn một ngụm nuốt vào.

“Câm miệng! Đừng gọi ta là con mèo nhỏ.” Xưng hô chán ghét này, đã hai năm không nghe đến, hiện tại lại xuất hiện, thật sự là chói tai!

“Chậc chậc! Mới hai năm, móng vuốt của nàng lại vươn dài đến vậy, ta thực không thích.” Nhiếp Vô Tung lắc đầu, ánh mắt đoạt lấy không chút nào che giấu.

Ánh mắt của hắn làm cho Mộ Chi Kì kinh hãi, thân mình tiếp tục lui về sau, chỉ sợ hắn tiến tới, nhưng miệng lại vẫn là không chịu thua, quật cường đáp lời.

“Này! Ngươi thích hay không thích kiên quan gì ta? Cũng đã biến mất hai năm, ngươi sao không chết ở biên ải, không có việc gì trở về làm gì?” Nhìn liền thực chán ghét!

“A! Ngươi là đang trách ta ra đi không cáo biệt sao?” Nhiếp Vô Tung cười khẽ, nghiêng người chậm rãi dựa vào nàng.“Hay là trách ta hai năm nay không có tin tức gì, ngay cả một tin tức cũng không báo cho ngươi?”

“Đi tới địa ngục đi! Đừng tự mình đa tình, ta ước gì ngươi chết ở biên ải, vĩnh viễn đừng xuất hiện nữa …… Đáng chết! Ngươi đừng tới gần nữa được không?”

Nàng liều mình lui, hắn nhưng vẫn nhích về hướng nàng, đem nàng bức đến thành giường, lui không thể lui, bị hơi thở của hắn gắt gao vây quanh. Hơi thở nam nhân quen thuộc lại xa lạ làm cho nàng khẩn trương lại bối rối, mà lời của hắn, càng làm cho nàng tức giận đến nói năng không lựa lời.

Nàng vĩnh viễn sẽ không quên, ngày đó hai năm trước –

Đôi mắt Mộ Chi Kì lạnh lùng, nghĩ đến một đêm kia.

Hắn giống như ngày xưa đi vào trong phòng nàng, hắn bừa bãi đòi hỏi mãnh liệt làm cho nàng khóc hô lên thành tiếng, không tự chủ được cầu xin, thẳng đến bình minh, hắn mới buông tha nàng.

Nàng bị hắn đòi hỏi vô độ nên mệt không xuống giường được, nhưng sau ngày đó hắn lại biến mất, không thấy bóng dáng.

Sau đó, từ miệng hạ nhân nàng mới nghe được hắn phụng mệnh Hoàng Thượng xuất quân bình định dị tộc, không biết ngày về, mà lúc này, hắn đã sớm xuất phát từ lâu.

Việc này ai ai cũng đều biết, chỉ có nàng, sau khi hắn rời đi mới biết được.

Nàng…… Thật sự là cực kỳ cao hứng!

Không cần lại phải chịu hắn chèn ép, không cần lại bị hắn uy hiếp, nàng được tự do, cỡ nào thống khoái sướng ý nha! Nàng mỗi ngày nguyền rủa hắn, tốt nhất chết ở trên chiến trường, vĩnh viễn cũng đừng trở lại.

Nàng mới là không giận hắn đâu! Làm sao phải giận?

Hắn biến mất, nàng vui vẻ không kịp rồi, có gì phải tức giận?

Mím môi, nàng ngẩng đầu, quật cường trừng mắt với hắn, không bị hơi thở của hắn mê hoặc, thậm chí không khuất phục ở dưới khí thế của hắn.

Tuy rằng, thân mình khẽ run đã sớm để lộ ra cảm xúc của nàng.

Nhìn vẻ mặt quật cường của nàng, Nhiếp Vô Tung khẽ nhếch tuấn mi, thấp giọng nở nụ cười.“Con mèo nhỏ, nàng vẫn đáng yêu như thế, làm cho người ta vô cùng yêu thích.” Ánh mắt khiêu khích của nàng làm cho máu hắn sôi trào, cảm thấy một tia hưng phấn, chỉ có nàng, có thể cho hắn cảm giác này.

“Nàng càng trốn, sẽ chỉ làm ta càng hứng thú hơn……” Đầu ngón tay khẽ chạm vào má không tỳ vết, nàng muốn tránh nhưng nhanh chóng bị chế trụ.

“Thả ra…… Ôi!”

Không cho nàng cơ hội mở miệng, đôi môi mỏng nhanh chóng bao phủ môi nàng.

“Ôi! Không……”

Mộ Chi Kì nhíu chặt mi, hàm dưới bị nắm chặt truyền đến một trận đau đớn, môi của hắn kề sát nàng, không để ý chống cự của nàng, lưỡi linh hoạt, bá đạo tiến quân thần tốc, nếm hương vị ngọt ngào như mật trong cái miệng nhỏ.

“A!” Đột nhiên, hắn nhanh chóng thối lui, đôi môi mỏng tràn ra một giọt máu, con ngươi đen trừng mắt nàng.

Mộ Chi Kì quật cường kiêu ngạo ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đắc ý nhìn hắn, đôi môi nhiễm tơ máu của hắn.

“Ngươi còn đụng chạm ta nữa, ta liền cắn đứt đầu lưỡi của ngươi!” Giọng nói lạnh nhạt, nàng khiêu khích nói xong, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm máu trên môi, giống như mèo hoang cùng kẻ thù giằng co, bừa bãi lại mê người.

Con ngươi đen híp lại, Nhiếp Vô Tung cũng liếm đi máu trên môi, miệng vết thương trên đầu lưỡi truyền đến một chút đau, lại càng kích thích hưng trí của hắn.

Nàng nhất định không biết, nàng như vậy, chính là càng kích thích dục vọng nam nhân muốn chinh phục, ánh mắt khiêu khích kia, làm cho hắn càng muốn áp đảo nàng.

“Con mèo nhỏ, lại tùy tiện một chút, ta ăn hương vị mới có thể càng ngọt.” Nhiếp Vô Tung nhếch môi, ánh mắt xâm lược nhìn thẳng nàng.

Ánh mắt kia, làm cho nàng run rẩy, lại quật cường không chịu cúi đầu.

Nàng khóe mắt vụng trộm tìm kiếm khe hở chạy trốn, nàng so với ai khác đều rõ ràng, nàng đấu không lại hắn, phản kháng nho nhỏ này, hắn căn bản không để trong mắt, chính là càng kích thích ý chí chiến đấu của hắn.

“Sao, muốn chạy trốn à?” Phát hiện ý đồ của nàng, hắn bắt đầu tới gần. “Ta đã nói rồi, nàng càng trốn, chính là làm cho ta càng muốn bắt nàng.”

“Đáng chết!” Mộ Chi Kì hoàn toàn bị chọc giận,“Nhiếp Vô Tung, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Vẫn quấn quít lấy nàng không rời, rốt cuộc hắn nghĩ muốn cái gì?

Con ngươi đen lóe ra, xẹt qua một tia hào quang, nhìn nàng.“Con mèo nhỏ, nàng thật sự không biết ta muốn gì sao?”

Khuôn mặt anh tuấn hướng đến gần nàng, đầu lưỡi khẽ liếm môi.

Nàng trừng mắt nhìn hắn, không nhúc nhích.

“Sao? Không cắn ta sao?” Ngậm lấy môi dưới mọng nước, hắn khẽ mút, nói nhỏ, mang theo khiêu khích thản nhiên.

Nghe được lời của hắn, một tia lý trí còn sót lại của Mộ Chi Kì nháy mắt biến mất, bất chấp tất cả, hé môi cắn hắn.

Nhiếp Vô Tung không lùi mà liền tiến tới ngậm cái lưỡi thơm tho, cắn một phát. “Á!” Không nghĩ tới hắn sẽ cắn nàng, đột nhiên đau đớn làm cho nàng nhíu mày, tơ máu từ đầu lưỡi chảy ra. Bàn tay to của hắn giữ chặt cái gáy của nàng, không cho nàng lui, thô bạo cắn nàng.

Đau đớn làm cho nàng nhíu mày, cũng không chịu nhận thua, quật cường học hắn, cắn hắn. Muốn đau cùng nhau đau, nàng cũng sẽ không bỏ qua cho hắn!

Hai người môi, lưỡi đều bị đối phương cắn bị thương, nụ hôn thô bạo mang theo đau đớn, môi lưỡi giao triền, cho đến khi vị máu mặn chát hoà với hơi thở đối phương.

“Uhm……” Mộ Chi Kì không tự chủ được hừ nhẹ một tiếng, than nhẹ mang theo một tia tình dục, miệng mũi tràn ngập mùi của hắn, dần dần mê hoặc nàng.

Không biết ai bắt đầu ôn nhu tấn công trước, lưỡi của hắn đảo qua, liếm mọi chỗ trong cái miệng nhỏ của nàng, khẽ mút, liếm qua cái lưỡi thơm tho, sau đó làm càn dây dưa quấn mút, trêu đùa dụ dỗ giống như mỗi lần mút lấy toàn bộ, mà không hề thô bạo cắn mút.

“Uhm……” Chịu không nổi trêu đùa của hắn, ngược lại là nàng khẩn cấp cuốn lấy lưỡi dài, đầu lưỡi nhẹ xoắn cùng hắn quấn lấy, tạo ra tiếng vang dâm mĩ. Trung y tuyết trắng vì mới vừa rồi giãy dụa mà tuột ra, lộ ra vai và một bên tuyết nhũ, câu dẫn tầm mắt của hắn.

Bàn tay to thâm nhập vạt áo, cầm một bên ngực mềm no đủ, năm ngón tay vuốt ve nhuyễn nhũ non mềm, càn rỡ vân vê, lại dùng ngón tay kẹp lấy nhũ tiêm hồng nhạt, động tác nhẹ nhàng làm cho nhũ tiêm cọ xát qua ngón tay.

Chỉ chốc lát sau, nhũ lôi đỏ bừng trong tay bị vuốt dần dần đứng thẳng, từ khe hở ngón tay nở rộ màu đỏ mê người.

Ngực mềm no đủ cũng bị hắn hôn thành một mảnh hồng, lưu lại dâm mĩ chỉ ngân, từng trận ôn nhu làm cho tê dại truyền tới toàn thân, làm cho cái miệng nhỏ nhắn của nàng không tự chủ được rên rĩ ra tiếng ‘ưm’ mê người.

Thấy vẻ mặt nàng mê loạn, Nhiếp Vô Tung hơi hơi hé môi, ngón tay kẹp lấy nhũ tiêm, thô ráp khẽ cọ nụ hồng mẫn cảm, hơi hơi dùng lực nắm bắt.

Đôi môi ẩm ướt nóng bỏng cũng khẽ mút trên vai, một chút một chút, để lại dấu vết ẩm ướt, trung y tuyết trắng sớm bị cởi tới thắt lưng, da thịt cảm nhận được lạnh lẽo làm cho thần trí Mộ Chi Kì thanh tỉnh.

Cúi đầu, chỉ thấy ngực nhũ tuyết trắng bị hắn chơi đùa vân vê, nhũ tiêm bị kẹp ở hai ngón tay hắn mà môi của hắn đang ngậm một bên miên nhũ khác.

“Không……” Nàng cả kinh, thối lui về sau. Nhưng thân thể của nàng đã sớm bị hắn giữ chặt, không để ý phản kháng của nàng, môi hắn ngậm nhũ lôi, dùng lực khẽ hút, một tay cũng đùa bỡn một bên ngực mềm mại khác.

“Không! Ưm……” Cắn môi, nàng muốn chống cự khoái cảm truyền đến từ ngực mềm, không nghĩ khuất phục, nhưng thân mình mẫn cảm lại tinh tường cảm nhận được từng trận ma khoái.

“Suỵt……Đừng phản kháng, nàng muốn, có phải không?” Đầu lưỡi khẽ cắn nhũ lôi, Nhiếp Vô Tung khẽ liếm xuống, đỉnh đầu gối chạm vào chỗ riêng tư mềm mại, hơi hơi dùng sức ở đỉnh đầu gối.

“A!” Theo cọ xát của hắn, từ hoa huyệt truyền đến một trận run rẩy, rung động hơi ướt át làm cho Mộ Chi Kì vừa quen thuộc lại ảo não.

“Nàng xem, rõ ràng cũng đã ẩm ướt……” Nhận thấy được sự ướt át kia, Nhiếp Vô Tung tà tứ cười, đầu gối lại không ngừng chạm vào nơi riêng tư kia, làm cho vải dệt chạm vào hoa khâu, làm cho nơi đó càng nhiều ẩm ướt.

Đầu lưỡi trên đỉnh nhũ tiêm phấn nộn nhẹ nhàng cuốn vòng quanh, làm cho trên nhũ lôi dính đầy nước bọt ẩm ướt, lại khẽ cắn nhũ lôi cứng rắn, một chút một chút khẽ liếm, đùa..

Lấy đầu lưỡi đùa bỡn một bên miên nhũ, bàn tay to cũng không buông tha bên kia, đang vuốt ve nhũ tiêm, lôi kéo xoay tròn, làm cho ánh sáng màu hồng nhạt chuyển thâm, biến thành màu mân côi đỏ động lòng người.

“Ôi…… Không……” Mộ Chi Kì thống khổ khó nhịn lắc đầu, biết rõ nên phản kháng, nhưng tình dục lại dần dần khống chế nàng.

Ý niệm phản kháng dần dần biến mất, cái miệng nhỏ nhắn nhịn không được phát ra rên nhẹ, từng trận sướng khoái truyền đến, thấm ra ẩm ướt đem vải dệt nhiễm ướt đẫm, hoa huyệt kề sát tiết khố, phiếm ra bên ngoài màu dâm mị.

Mà đầu gối của hắn vẫn tiếp tục cách tiết khố càng cọ xát nơi mẫn cảm riêng tư, làm cho thấm ra chất lỏng khiến vải dệt càng thêm nhiễm ẩm ướt.

Cảm giác được thật nhiều ẩm ướt, Nhiếp Vô Tung hơi hơi nhướng mày, chậm rãi liếm xuống, trên da thịt tuyết trắng, ở rốn khéo léo nhẹ nhàng liếm, quanh một vòng.

“Không…… Ngứa……” Mộ Chi Kì khó nhịn khinh suyễn, giữa hai chân ẩm ướt tràn ngập, dục hỏa từ trong bụng thiêu đốt, nóng làm cho nàng chịu không nổi.

“Ngứa?” Nhiếp Vô Tung tiếp tục liếm chiếc rốn đáng yêu, bàn tay to đi theo vào hoa huyệt, cách tiết khố nhẹ nhàng vuốt ve.

“Nàng là muốn chỗ này? Hay là chỗ này?” Một bên hỏi, đầu lưỡi một bên liếm chỗ mẫn cảm, ngón tay cũng dán vải dệt, đi theo vuốt ve hoa huyệt.

“A……” Hai loại tra tấn làm cho nàng nhíu mi, nói không ra lời, lại cảm giác ngứa làm cho nàng cả người khó nhịn.

“Không cần……” Mộ Chi Kì lắc lắc thân mình, mồ hôi thấm ra da thịt, đôi mắt ngập nước của nàng mông lung, cầu xin nhìn hắn.

Nhưng hắn cũng không dễ dàng buông tha nàng, ngón tay cách vải dệt đè nặng hoa huyệt, làm cho vải dệt ẩm ướt theo ngón tay đi vào hoa khâu.

“Nói! Làm sao ngứa?” Đầu lưỡi của hắn tiếp tục liếm đi xuống, ngón tay đâm vào vải dệt, làm cho hoa huyệt gắt gao hấp thụ.

“Không……” Hoa huyệt cảm nhận vải dệt đâm vào mà truyền đến một trận không thoải mái, nhưng cũng mang đến một tia khoái cảm làm cho hoa huyệt co rút lại, khiến cho vải dệt cùng ngón tay hắn hút chặt càng nhanh.

“Không nói sao? Hả?” Trán Nhiếp Vô Tung thấm ra mồ hôi, áp chế dục hỏa dưới bụng của hắn, cố ý muốn khiêu khích nàng, muốn nàng khuất phục, muốn nàng cầu hắn.

Lời lẽ nóng cháy đi theo đi vào hoa huyệt, khẽ liếm vải dệt, đem tiết khố liếm càng ẩm ướt, thậm chí ở chung quanh hoa khâu khẽ liếm một chút.

Ngón tay cũng dùng lực, cảm giác được làm hoa khâu rung động, đầu ngón tay xoay tròn, ở bên ngoài hoa khâu vuốt ve.

“Ân a……” Lại cảm giác dính và ẩm ướt từ chân cùng với từng trận tê dại khoái ý làm cho Mộ Chi Kì không chịu nổi, thiếu chút nữa sẽ mở miệng khẩn cầu hắn.

Nhưng lời nói vừa đến miệng, lại quật cường nhịn xuống, không chịu dễ dàng khuất phục. Nhưng là thân mình run rẩy, còn có hoa dịch tràn ra từ hoa huyệt, lại thành thực nói ra rung động của nàng, da thịt tuyết trắng càng nổi lên hồng mê người.

Biết nàng đã nhanh đến cực hạn, Nhiếp Vô Tung khóe môi khẽ nhếch ,“Như thế nào? Còn không nói sao? Đều ẩm ướt như vậy, còn quật cường như vậy?”

Chính là quật cường này, làm cho hắn cố ý muốn chinh phục nàng!

Ngón tay bên ngoài hoa khâu khẽ vuốt ve rồi dùng lực đâm vào hoa khâu, cách vải dệt, thật sâu thâm nhập hoa huyệt.

“A–” Đột nhiên tiến vào làm cho nàng rên rỉ một tiếng, vách tường hoa co rụt lại, hấp thụ ngón tay hắn càng nhanh.

Còn không kịp cảm thụ khoái cảm vừa đau lại mê người kia, ngón tay thon dài lại nhanh chóng lui ra, sửa lấy đầu lưỡi để ở hoa khâu, cách vải dệt nhẹ nhàng liếm.

Mà ngón tay cũng đi theo thâm nhập tiết khố, nắm nhụy châu giấu ở trong hoa huyệt, ngón tay khẽ kẹp rồi lại nắn bóp.

“À không……” Hoa châu mẫn cảm nhất bị đụng chạm, làm cho nàng chịu không nổi phát ra thở dài nhỏ, hoa huyệt chịu không được co rút lại, cuốn ra càng nhiều hoa dịch.

Mà đầu lưỡi linh hoạt càng ở ngoài hoa huyệt trêu chọc, một chút một chút cách tiết khố khẽ liếm hoa khâu, cái loại cảm giác gãi không đúng chỗ ngứa này làm cho nàng càng cảm thấy thống khổ.

“Không…… Cầu ngươi……” Mộ Chi Kì rốt cuộc chịu không nổi, cái miệng nhỏ nhắn rốt cục bật ra cầu xin, thắt lưng cũng vặn vẹo đứng lên.

“Vậy ngươi muốn nói gì?” Hắn lại cảm thấy chưa đủ, muốn nàng nói ra lời nói dâm đãng nhất.

“Ưm……”Cắn môi, nàng chần chờ, ngón tay nắm hoa châu càng thêm dùng lực cọ xát nộn nhụy mẫn cảm, đầu lưỡi cũng đi theo đỉnh đầu, đâm vào hoa khâu……

“Ô a……” Nàng rốt cuộc chịu không nổi khóc lên tiếng, khóc cầu hắn.“Cầu ngươi…… tiểu huyệt của ta rất ngứa…… Cầu ngươi……”


Full  l Xem tiếp 


BigKool BigKool
Vườn Hoàng Cung - Nông Trại Online Vườn Hoàng Cung
Khu Vườn Thần Kỳ Khu Vườn Thần Kỳ
Vườn Thủy Cung Vườn Thủy Cung
goPet Online goPet Online

C-STAT