Nghe được Mộ Chi Kì khẩn cầu, Nhiếp Vô Tung vừa lòng nhếch môi, ngón tay nhẹ kéo hoa châu, cách tiết khố khẽ cắn hoa môi một chút.
Khuôn mặt anh tuấn gợi lên một chút tà tứ, hắn không buông tha nàng, mờ ám nói: “Cứ như vậy sao? Ngươi muốn bảo ta cái gì?”
“Ô. . . . . . Tung ca. . . . . . Cầu ngươi. . . . . .” Nàng đầu hàng, bại bởi tình dục trong cơ thể, nâng cặp mông trắng lên cầu xin.
“A! Đây mới là mèo nhỏ ngoan của ta ,” Hắn ngẩng đầu hôn trụ nàng, đem đầu lưỡi dính hoa dịch tiến vào trong cái miệng nhỏ nhắn.
“Ân. . . . . .” Nàng khinh ngâm một tiếng, chủ động đón lưỡi thơm tho, ở trên lưỡi của hắn nếm được hương vị động tình của chính mình.
Hương vị kia làm cho nàng cảm thấy thật xấu hổ, nhưng là thân thể lại không hiểu sao cảm thấy một tia hưng phấn, cái lưỡi nhiệt tình mút hắn.
Nhiệt tình của nàng làm cho hắn cúi đầu cười, đầu lưỡi linh hoạt cùng nàng giao triền, cho nhau hơi thở lẫn nhau . Kịch liệt hôn làm cho nước bọt theo khóe miệng tràn ra, càng ẩm ướt dưới hai người.
Mà tay hắn cũng đi theo kéo tiết khố ẩm ướt ngượng ngùng, năm ngón tay ở hoa huyệt nhẹ nhàng vuốt ve, nhẹ nhàng vuốt ve lông tơ mềm mại, đầu ngón tay đùa với hoa môi ẩm ướt, sau đó lại nhanh chóng thối lui.
Động tác như vậy, lặp lại một lần lại một lần, không ngừng trêu chọc tình dục của nàng , khiến nàng ngứa ngáy khó nhịn, chịu không nổi lắc lắc mông trắng.
“Ân. . . . . . Không cần. . . . . . Thật là khó chịu. . . . . .” Nàng khinh thở gấp, liếm lưỡi của hắn, nâng mông trắng lên nghênh hướng tay hắn chỉ, khát cầu hắn chơi đùa.
Đầu lưỡi cùng phấn lưỡi quấn quít, thanh âm trầm thấp mang theo ám muội mê người,”Con mèo nhỏ của ta , ngươi muốn cái gì? Hử?”
“Ô. . . . . . Tung ca ca. . . . . . Tiến vào. . . . . .” Nàng chịu không nổi than nhẹ, tay nhỏ bé chủ động giữ chặt tay hắn, làm cho hoa huyệt ướt đẫm dán vào lòng bàn tay hắn không ngừng cọ xát.
Lập tức, hoa dịch làm bàn tay to nhiễm dính một mảnh ẩm ướt, mùi ngọt ngấy tràn ngập, câu dẫn tình dục của hắn.
Nhiếp Vô Tung thở sâu, áp lực dưới bụng đau đớn, bàn tay dán tại hoa huyệt, một bên khinh cọ, ngón tay cũng đi theo khúc khởi, thâm nhập hoa huyệt ẩm ướt.
Ngón tay rất nhỏ đâm vào, hoa huyệt nhanh chóng gắt gao hấp thụ tay hắn, mê người kia nhanh chóng làm cho hắn cả người khẩn trương.
“Ẩm ướt như vậy, nhanh như vậy, mèo nhỏ nghĩ muốn ta như vậy sao?” Hắn thì thầm, con ngươi đen nhuốm nồng đậm dục hỏa, ngón tay hơi hơi dùng sức, thật sâu tiến vào hoa kính nhỏ hẹp.
“A!” Mộ Chi Kì khẽ rên một tiếng, đột nhiên tiến vào làm cho nàng một trận hưng phấn, bụng đi theo dùng lực, thủy huyệt mê người nhất thời một trận co rút lại, vách tường hoa hút chặt ngón tay hắn càng nhanh.
Dụ hoặc kia nhanh chóng kích thích hắn, hắn rốt cuộc khắc chế không được xúc động, ngón tay bắt đầu nhanh chóng di động, cắm sâu vào thủy huyệt.
Ngón tay một bên đâm ra đâm vào, lòng bàn tay cũng theo vuốt ve ở ngoài hoa huyệt ẩm ướt, không ngừng di động tới mọi góc độ, nghiêng bàn tay, nhẹ nhàng xoa hoa khâu.
Ngẫu nhiên, ngón tay cũng kẹp lấy sớm làm hoa châu đỏ tươi không chịu nổi, theo ngón tay ra vào lôi kéo châu nhụy, kích thích vách tường hoa co rút lại.
“Ân a. . . . . .” Mộ Chi Kì cuồng loạn nức nở, từng trận khoái ý tê dại từ trong cơ thể truyền đến, hoa dịch không chịu được chảy ra ngoài, theo ngón tay chảy xuống, tuôn ra càng nhiều chất lỏng ngọt.
Yêu dịch làm cho con ngươi đen nồng, đẩy hai đùi tuyết trắng ra, làm cho nàng mở hai chân ra thành tư thế thật hổ thẹn, tư thế này làm cho hắn nhìn xem thủy huyệt yêu mị rõ ràng hơn, chỉ thấy hoa huyệt theo ngón tay đẩy đưa hé mở lại phun ra nuốt vào.
Phiếm mùi hoa dịch bị trào ra, mảnh nhung màu đen đã sớm nhiễm thủy quang mê người, giữa chân lại lầy lội không chịu nổi.
Mùi ngọt ngấy kia dụ hoặc hắn cúi đầu, lưỡi khẽ liếm hoa môi, ngậm cắn nhụy châu mẫn cảm, dùng sức hút.
“A a. . . . . .” Khoái ý tê dại làm cho nàng một trận run rẩy, nhịn không được muốn đứng dậy, bụng dưới siết chặt, vách tường hoa cũng căng thẳng theo.
Hưởng thụ hoa huyệt nhỏ hẹp, hắn lại thâm nhập, hai ngón tay khép lại, ở thủy huyệt chuyển đưa qua lại, đầu lưỡi cũng di chuyển theo hoa châu, ngẫu nhiên dùng răng nanh khẽ cắn, lại há mồm hút, đem nhụy hoa đùa bỡn sưng đỏ không chịu nổi.
Môi lưỡi một bên đùa bỡn nhụy châu, cũng theo liếm mút hoa huyệt, hỗn hợp hoa dịch, khiến hoa huyệt biến thành càng ẩm ướt.
Ngẫu nhiên còn nếm hương vị mật ngọt ngào, phát ra thanh âm dâm mĩ, làm cho Mộ Chi Kì nghe được thật xấu hổ, nhưng cũng càng kích thích tình dục của nàng.
“Thích ta động như vậy sao? Mèo nhỏ. . . . . .” Nhiếp Vô Tung khẽ liếm hoa tâm ẩm ướt, hai ngón tay ở thủy huyệt xoay tròn, càng cong ngón tay chạm vào vách tường hoa.
“A. . . . . . Hỉ, thích. . . . . .” Mộ Chi Kì lắc mông, nâng mông trắng lên qua lại di động tới, đón ý hùa theo ngón tay ra vào.
“Buông thả như vậy?” Hắn nhẹ nhàng cắn hoa môi, nàng phóng đãng làm cho hắn nhẹ giọng nở nụ cười.
“A! . . . . . .” Đóa hoa mẫn cảm không chịu nổi hắn cắn, làm cho nàng phát ra kháng nghị rất nhỏ, đầu lông mày khẽ nhíu.
“Không vui sao?” Hắn càng cố ý dùng sức cắn.
“À không. . . . . .” Rõ ràng đau, nhưng là sau đau đớn lại mang đến càng sâu khoái cảm, làm cho nàng cảm thấy khoái ý lại khó chịu, vách tường hoa cũng co rút nhanh theo, từng trận co rút, hoa dịch theo ngón tay ra vào phát ra tư tư tiếng nước.
Hoa huyệt rung động làm cho Nhiếp Vô Tung biết nàng sắp tới đỉnh, ngón tay ra vào nhanh hơn, chạm vào đỉnh vách tường hoa.
Hắn lại sáp nhập thêm một ngón tay, lấy ba ngón tay đem hoa huyệt chống đỡ mở rộng, bổ sung cho vách tường hoa, đầu lưỡi ẩm ướt nóng cũng khẽ liếm ở ngoài hoa huyệt, chen đẩy vách tường hoa.
“A. . . . . .” Kích thích đột nhiên tới làm cho nàng chịu không được lắc lắc đầu, khoái cảm tầng tầng tích lũy, vách tường hoa co rút lại nhanh hơn.
Mà ngón tay trừu đưa cũng rất nhanh di động trong thủy huyệt, đầu lưỡi theo đỉnh đầu, môi sa vào vách tường hoa co rút.
“Ân a a –” Khoái cảm tê dại làm cho Mộ Chi Kì rốt cuộc nhịn không được phát ra một tiếng kêu, yêu dịch nhanh chóng từ chỗ sâu trong ở hoa huyệt trào ra.
Ngón tay thon dài một bên hưởng thụ vách tường hoa nhanh chóng co rút lại, một bên ra vào nhanh hơn ở thủy huyệt, đưa nàng hướng cao điểm.
“A. . . . . . Tung ca ca. . . . . .” Nàng cuồng loạn rên rỉ, mắt nhiễm sương mù, rất nhanh vách tường hoa từng đợt run rẩy.
Nghe tiếng kêu mê người, hắn mới cam tâm rút ngón tay ra, làm cho yêu dịch trong suốt phun trào ra, mùi ngọt ngấy nồng đậm tràn ngập căn phòng..
Mộ Chi Kì thở gấp, che đậy mắt đẹp, thân thể nhỏ bé sau khi nhiễm đậm sắc hồng tình dục hiếm thấy, dư vị cao trào làm cho cả người nàng mềm nhũn, không có một chút khí lực.
“Con mèo nhỏ, nàng thư thái, ta còn chưa đủ. . . . . .”
Nhìn tư thế nàng kiều diễm mê người, Nhiếp Vô Tung phóng túng nhếch môi, rất nhanh tháo đai lưng, lộ ra nam tính cực đại giữa hai chân sớm đau đớn khó nhịn .
“Không. . . . . .” Lời nói của hắn làm cho nàng cả kinh, nhìn chằm chằm cực đại làm cho người ta sợ hãi kia, nàng muốn chạy trốn, nhưng thân thể mềm nhũn lại không có chút khí lực di động.
Nhìn đến thô dài của hắn, rung động ở nơi riêng tư truyền đến một trận chua xót, tê dại, phảng phất khát vọng của hắn tiến vào.
“Đừng kháng cự, ta biết nàng muốn. . . . . .” Vặn bung chân của nàng ra, nóng thiết để ở hoa huyệt, từng chút từng chút chậm rãi đẩy vào.
“Không cần. . . . . .” Mộ Chi Kì muốn thoái lui, nhưng Nhiếp Vô Tung sớm nhìn thấu lòng của nàng, tay giữ chặt mông trắng, đẩy thắt lưng nhanh chóng tiến vào, nam tính to lớn lập tức tiến vào hoa huyệt, tiến nhập vào chỗ sâu nhất trong thủy huyệt.
“A –” Đột nhiên xông thật nhanh vào làm cho nàng kêu thé lên, vách tường hoa nhanh chóng căng thẳng, đem nam tính cực đại gắt gao hấp trụ.
“Sâu quá. . . . . .” Nàng cắn môi ~ không thể thích ứng của hắn thật lớn, hoa huyệt ẩn ẩn truyền đến một chút đau đớn, làm cho nàng khẽ nhíu mi.
“Đã ẩm ướt như vậy, nàng vẫn là nhanh thế. . . . . .” Hoa huyệt nhỏ hẹp gây cho hắn thư sướng khoái cảm, của nàng nhanh chóng siết chặt hắn, có thể gây cho hắn sung sướng không người nào có thể so sánh được.
Rốt cuộc áp lực nhịn không được dục hỏa, hắn di động mông, làm cho nam tính cực đại thô trưởng ở hoa huyệt qua lại trừu đưa, chịu vách tường hoa gắt gao hút lấy làm thật thống khoái.
“Ân. . . . . . Không cần. . . . . . Quá nhanh. . . . . .” Mộ Chi Kì nhẹ giọng kháng nghị, rút ra đưa vào thâm sâu mạnh mẽ làm cho huyết nộn vách tường hoa cảm thấy một tia đau đớn, làm cho nàng có điểm khó chịu.
“Con mèo nhỏ, nàng có thể mà. . . . . .” Không để ý kháng nghị của nàng, Nhiếp Vô Tung nhẹ giọng dỗ, bàn tay to hướng lên trên cầm một bên tuyết nhũ mềm mại, vuốt ve tuyết trắng rất tròn, đem ngưng nhũ mềm mại no đủ vuốt ve thành các loại hình dạng tuyệt vời mê người.
Hắn hưởng thụ, dùng tay nắm lấy vật mềm mại đó, ngón tay thô ráp tiếp theo kẹp lấy nhũ hoa đỏ ửng, khẽ mân mê xiết nhè nhẹ nhũ lôi mẫn cảm, lại đè ép xoay tròn, khiêu khích tình dục của nàng
Mà vật nóng thô to càng nhanh đâm vào qua lại ở huyệt đạo chật hẹp, trào ra càng nhiều yêu dịch, làm cho nóng thiết của hắn ra vào càng thuận lợi.
“Ư a. . . . . .” Dần dần, mi nàng đang nhăn chặt chậm rãi giãn ra, đau đớn chuyển thành tê dại khoái ý làm cho nàng không tự chủ được bật ra tiếng rên dâm mị ‘ưm’, thậm chí chủ động lắc lắc eo nhỏ, đón theo ý hùa của hắn tiến lên.
Thấy nàng bắt đầu hưởng thụ, thậm chí nhiệt tình lắc lư mông phối hợp cùng hắn xâm nhập ra vào, Nhiếp Vô Tung bắt đầu thả chậm động tác.
Vật nam tính cực đại rút ra đến bên ngoài huyệt đạo, đỉnh đầu của vật nóng khẽ đùa giỡn vòng quanh bên ngoài cửa huyệt, lại nhẹ nhàng chậm chạp đâm vào, rồi lại thong thả rút ra.
“Không! Ồ. . . . . .” Vật nóng của hắn thong thả ngược lại làm cho nàng cảm thấy khó nhịn, nâng người lên, muốn hắn đi vào càng sâu.
Nhưng hắn như là cố ý, động tác trở nên càng chậm, thậm chí chính là ở bên ngoài hoa huyệt ngoại nhẹ nhàng ma xát vòng quanh, không hề đi vào.
“Không cần. . . . . . Thật là khó chịu. . . . . . Tung ca ca. . . . . .” Nàng rốt cuộc nhịn không được, khóc cầu hắn không cần lại tra tấn nàng.
“Như thế nào? Nàng vừa không phải bảo ta không cần quá nhanh sao?” Nhiếp Vô Tung nhịn xuống dục vọng như đang muốn tuôn trào, mồ hôi giữa trán rơi xuống, nam tính cực đại sưng to sớm che kín gân xanh, nhưng hắn vẫn cắn răng nhịn xuống, muốn nàng nói ra câu phóng túng.
“Ô. . . . . . Không cần giày vò ta. . . . . .” Nàng hô khóc, nâng mông lên, làm cho hoa huyệt rung động không thôi để sát nam tính cháy nóng, mông trắng chuyển động, không ngừng cọ đỉnh nam tính.
“Vậy nàng nói. . . . . . Phải nhanh hay là chậm?” Hắn cúi đầu hỏi, thanh âm khàn khàn, cánh tay vì nhẫn nại mà hiện lên gân xanh.
“Ưm. . . . . . Mau một chút. . . . . . Tung ca ca a. . . . . .” Khi nàng nói ra cầu xin, đỉnh đầu của lửa nóng nam tính nhanh chóng đâm thật sâu vào thuỷ huyệt.
Đột nhiên xâm nhập thật sâu thật thỏa mãn nàng, cái miệng nhỏ nhắn bật ra rên rỉ, thậm chí chủ động nâng người lên buột chặt thắt lưng của hắn, mông cũng hướng nâng lên trên, làm cho nam tính cực đại xâm nhập vào càng sâu.
“A! Mèo nhỏ của ta thật sự là phóng túng. . . . . .” Nhiếp Vô Tung gầm nhẹ, di động mông tới, nóng thiết lại chạm thật sâu vào bên trong hoa huyệt, mỗi khi rời khỏi hoa huyệt, cực đại căn chỉnh để đâm sâu vào hoa huyệt nhất.
Không ngừng qua lại ma sát vách tường hoa mẫn cảm, mang ra rất nhiều yêu dịch, cũng làm cho hắn đâm vào rút ra càng thuận lợi, nhanh chóng bao vây chặt lấy hắn, làm cho huyết mạch của hắn trương to, khoái hoạt không thôi.
“Ưm a. . . . . .” Mộ Chi Kì ý loạn tình mê yêu kiều, mông trắng cũng đi theo qua lại chuyển động, hưởng thụ va chạm của hắn.
Vách tường hoa nhỏ hẹp theo nam tính cực đại ra vào, không ngừng run rẩy, làm cho hắn mỗi một cái động tác ra vào đều hưởng thụ đến vô cùng thư sướng.
Vẻ đẹp khoái ý càng làm cho hắn sung sướng dùng sức rút ra đâm vào qua lại thủy huyệt, cái mông rắn chắc rất nhanh tiến lên chuyển động, lấy góc độ khác nhau xâm nhập hoa huyệt, cọ sát vách tường hoa mẫn cảm.
Khoái cảm quá nhiều làm cho thanh âm nức nở càng uyển chuyển, yêu kiều mềm mại làm cho nàng cả người tê dại, cũng càng kích thích tình dục của hắn.
Nam căn nhiều lần xỏ xuyên đâm vào chỗ sâu nhất, bị yêu dịch thấm nhiễm tràn đầy mật nước, nam tính trở nên càng thô to, chuyển màu đỏ sậm, cổ nổi gân xanh cũng càng làm cho người ta sợ hãi.
Mà thủy huyệt mê người cũng truyền đến từng trận co rút, càng bao vây chặt chẽ nam tính cực đại.
“Không. . . . . . A a. . . . . .” Từng đợt cao trào đánh úp về phía nàng, làm cho nàng có điểm không chịu nổi, hô hấp trở nên dồn dập, trên ngực non mềm nhiễm một chút sắc côi hồng mê người.
Biết nàng nhanh đạt đến đỉnh cao trào, Nhiếp Vô Tung ra vào càng dùng sức.
Nam tính nóng cháy không ngừng qua lại ra vào tại hạ thể, cọ sát vách tường hoa co rút, hưởng thụ từng đợt co rút lại.
“A. . . . . . Không cần. . . . . . Ô. . . . . .” Khoái cảm mất hồn từ chỗ sâu nhất trong cơ thể nhanh chóng lan tràn, làm cho Mộ Chi Kì rốt cuộc không thể thừa nhận, kêu một tiếng the thé, ngất đi.
Nhưng mà vách tường hoa đó đạt tới cao trào mà vẫn co rút lại run run, hoa kính vây chặt nam tính cực đại.
Nhiếp Vô Tung dùng sức vuốt ve nơi ngực mềm no đủ, cuối cùng dùng bàn tay to ra sức nắm, mông hẹp ra sức nẩy lên, tiến nhập chỗ sâu nhất trong hoa huyệt.
“Ư a. . . . . .” Hắn phát ra một tiếng gầm nhẹ, lúc này mới cam tâm để nam tính nóng rực phun ra, làm cho bạch dịch tràn đầy xuyên vào tường hoa ướt át. . . . . .
Nhiếp Vô Tung thở gấp, rút ra nam tính thô to sau khi phát tiết mà hơi hơi mềm nhỏ lại, vật nóng của hắn rời đi, hoa huyệt không còn có gì trở ngại, hỗn hợp bạch dịch cũng theo tràn ra khỏi hoa huyệt, làm ẩm ướt đệm giường.
“Ưm. . . . . .”
Khi vật nam tính của hắn rời đi, Mộ Chi Kì đang ngất không tự giác phát ra một tiếng than nhẹ, thanh âm kia ngâm cực khẽ, lại cực mê người.
Kích tình qua đi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nổi lên tình dục, sợi tóc hỗn độn, da thịt phiếm ra màu sắc đỏ hồng, mà thủy huyệt yêu mị vẫn hé ra hợp lại nở rộ tư thái dâm lãng.
Bộ dáng mê người đến cực điểm làm cho nam tính cực đại vừa mới tiêu nhuyễn lại nhanh chóng cứng rắn, thậm chí hưng phấn mà nảy lên.
Bất chấp nàng vẫn còn ngất, Nhiếp Vô Tung đem nàng ôm lấy, làm cho nàng đưa lưng về phía hắn, lại nâng mông trắng lên, nóng thiết nhắm ngay hoa huyệt ẩm ướt, mông ra sức đẩy tiến vào –
Nóng thiết qua lại xỏ xuyên qua thủy huyệt, theo của hắn trừu đưa, thân thể va chạm phát ra tiếng vang ba ba, hỗn hợp thanh âm tư tư đầm nước, thanh âm dâm mĩ càng kích thích tình dục của hắn, nóng thiết càng nóng, càng cứng rắn, càng dùng sức rút ra đâm vào.
“Ư. . . . . . A. . . . . .” Động tác điên cuồng mạnh mẽ làm cho Mộ Chi Kì chậm rãi hồi tỉnh, cái miệng nhỏ nhắn sớm tự động bật ra yêu kiều, mông trắng cũng tự động vặn vẹo nâng lên, đón lấy khoái ý luật động của hắn.
Do bị vây bủa trong tàn dư cao trào, thủy huyệt chỉ sau vài lần va chạm, chỉ chốc lát sau lại tiếp tục lên đỉnh tình triều cao nhất.
Tay nhỏ bé nắm chặt vải trải giường dưới thân, đầu ngón tay thật sâu nắm chặt chăn mềm, nàng nâng đầu, sợi tóc phiêu tán ẩm ướt trên lưng trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập tình triều.
Lưng trắng dán chặt trong ngực rộng lớn, nóng thiết va chạm vách tường hoa, đôi môi mỏng cũng dán sát vào cánh môi, câu dẫn chiếc lưỡi thơm tho.
“Ưm. . . . . .” Nàng tìm tòi cái lưỡi đinh hương, cùng đầu lưỡi của hắn và môi quấn quít qua lại, nước bọt chảy ra thành giọt, dưới giường nhiễm thành mảng ẩm ướt dâm lãng.
Mà giữa hai chân ướt đẫm lại trơn ướt không chịu nổi, yêu dịch trào ra, đem giữa giường bị biến thành một mảnh ẩm ướt, cũng làm cho nam tính cực đại ra vào càng thư sướng khoái ý.
Hắn không hề khống chế lực, giống mãnh thú không chút nào thoả mãn, ra sức rút ra đâm vào thủy huyệt, lấy góc độ khác nhau xỏ xuyên qua các nơi nhuyễn nộn vách tường hoa.
“Á không. . . . . . Không được. . . . . . Sâu quá. . . . . . Người ta sắp chết. . . . . .” Cao trào liên tiếp tới, không ngừng hướng nàng đánh úp lại, làm cho nàng chịu không nổi khóc la.
Hoa tâm mẫn cảm không nhịn được rung động, vách tường hoa vì quá khoái cảm mà co rút không thôi, yêu dịch chảy ra, toàn bộ thủy huyệt ẩm ướt nóng không chịu nổi
Đầu ngón tay dùng lực bắt lấy chiếc mền tơ, ngón chân vì khoái cảm mê người mà cuộn lại, vách tường hoa rất nhanh co rút lại, đem lửa nóng nam tính hút thật nhanh.
Bộ dáng mê người kia hòa cùng rung động co rút lại, làm cho cự long đang ra vào cảm thấy vui sướng không thôi, hắn cắn nhanh hàm răng rất nhanh rất động, không ngừng va chạm ở chỗ sâu trong hoa huyệt.
“Ô. . . . . . Không được. . . . . . Nhiều lắm. . . . . .” Mộ Chi Kì lắc đầu, toàn thân vì khoái cảm mà kịch liệt run run, rốt cuộc chống đỡ không được thân mình, yếu đuối ngã trên giường.
Chỉ còn lại có mông bị chế trụ nâng lên cao, bàn tay to nhanh giữ chặt hai cái mông trắng, ngón tay cùng dùng lực mà đâm vào mông trắng.
Ngẩng đầu lên, Nhiếp Vô Tung di động mông, ra sức xâm nhập, như thể vách tường hoa co rút là của hắn, nam tính vĩnh viễn ở lại thủy huyệt, liền không thể nào suy nghĩ được nữa.
Khoái cảm cùng kích tình thực đến mất hồn hao mòn xương cốt làm cho cơ thể hắn càng va chạm mãnh liệt, hưởng thụ khoái ý bị vách tường hoa gắt gao hút chặt.
“Ô. . . . . . Không. . . . . .” Cắn nệm giường, Mộ Chi Kì khóc la, quá sức khoái cảm làm cho nàng rốt cuộc chịu không nổi, kêu hét lên một tiếng, lại vô lực ngất.
Mà nam nhân phía sau vẫn dùng sức qua lại trừu cắm nhanh vào thủy huyệt, thẳng đến cuối cùng thật sâu xuyên vào, hắn mới cam tâm thả lỏng thân mình, làm cho lỗ nhỏ ngay trước nam tính phun ra bạch dịch ấm nóng, toàn bộ tiến vào hoa huyệt rung động. . . . . .
Móng vuốt của Lãnh sư chạm đến tiểu mèo hoang
Tâm lạnh lùng
Chỉ vì nàng rung động.
Giống như khi còn nhỏ đã để ý đến nàng. . . . . .
Còn chưa mở mắt, nhuyễn ngọc ôn hương*trong lòng liền làm cho hắn đôi môi mỏng hơi hơi nhếch lên, Nhiếp Vô Tung chậm rãi mở mắt nhìn tiểu mèo hoang trong lòng.
(*ở bên người đẹp)
Nàng đưa lưng về phía hắn nằm úp sấp ngủ, trên da thịt tuyết trắng lưu lại dấu vết của hắn, mùi tình dục đã qua đi ngọt ngấy tràn ngập khắp phòng, làm cho ánh mắt của hắn thâm trầm.
Ngón tay khẽ vuốt đi sợi tóc của nàng, kiều nhan ngủ say ánh vào trong mắt, môi no đủ bị hắn hôn lại cắn, phiếm ra màu đỏ tươi.
Hai mí mắt đang ngủ, nhìn ra được dấu vết khóc kịch liệt hôm qua, ngay cả chóp mũi nho nhỏ cũng ửng đỏ, cũng biết tối hôm qua nàng khóc dữ dội biết bao nhiêu.
Con ngươi đen bình tĩnh xẹt qua một tia nhu tình, môi khẽ cười, vỗ về má non mềm, đầu ngón tay nhẹ như bông, nhẹ nhàng đảo qua, liền đánh thức nàng.
“Ư. . . . . .” Phảng phất cảm giác được hắn khẽ vuốt, Mộ Chi Kì bĩu môi, hai má cọ cọ vải trải giường, thở ra một hơi, lại nặng nề ngủ.
Bộ dáng đáng yêu kia, tựa như một con mèo nhỏ yêu kiều làm nũng, không có chút gì nguy hiểm, làm cho người ta nhịn không được, muốn yêu thương.
Nàng cũng chỉ có thời điểm ngủ mới có thể đáng yêu như vậy, một khi tỉnh lại, tựa như mèo hoang bất tuân, quật cường lại không chịu thua.
Nghĩ đến bộ dáng quật cường của nàng, Nhiếp Vô Tung không khỏi không tiếng động nở nụ cười, con ngươi đen lưu luyến nhìn con mèo nhỏ trong lòng, nghĩ đến tối hôm qua hai người kích tình triền miên, màu sắc con ngươi càng trầm.
Tối hôm qua, hắn không để ý nàng khóc kêu, một lần lại một lần chiếm lấy nàng , giống như mãnh thú không thấy đủ, tham lam ở trên người nàng đòi hỏi.
Không có biện pháp, dục vọng tích lũy hai năm, cũng không phải là có thể giải quyết dễ dàng như vậy, cho dù đòi hỏi một đêm, vẫn không thỏa mãn hắn được.
Giống như hiện tại, chính là nhìn nàng, dưới bụng lại dấy lên một chút lửa nóng quen thuộc, nam tính đã mềm yếu vẫn đang chôn ở trong vách tường hoa mềm mại, chậm rãi thành lớn, bổ sung cho thủy huyệt ướt át.
“Ô. . . . . . Không cần. . . . . .” Mộ Chi Kì hơi hơi nhíu mi, mẫn cảm nhận thấy được trong cơ thể xôn xao, nhịn không được phát ra kháng nghị nhỏ, nhưng cũng không thể nào tỉnh lại, mệt mỏi mê man.
“Mèo nhỏ đáng thương.” Thấy nàng mệt không tỉnh nổi, con ngươi đầy dịu dàng, khuôn mặt lãnh tuấn cũng phiếm một tia nhu tình.
Không đành lòng đánh thức nàng. Hắn nhịn xuống dục hỏa dưới bụng, đem nam tính từ trong tiểu huyệt ấm áp rút ra.
Cùng với vật ấy của hắn rời đi, chất lỏng dâm mĩ cũng đi theo tràn ra, xuất ra mấy phần sợi tơ.
“Ưm. . . . . .” Của hắn rời đi làm cho thân mình mẫn cảm khẽ run, Mộ Chi Kì cắn môi, rên rỉ rất nhỏ từ nhỏ miệng bật ra.
Nghe được thanh âm mị hoặc rên rỉ mê người kia, Nhiếp Vô Tung thiếu chút nữa không đè nén được dục hỏa, lại muốn vùi vào thủy huyệt mê người kia tận tình xâm nhập.
Nhắm mắt lại, hắn cắn răng nhịn xuống dục vọng, hít sâu mấy hơi thở, mới mở mắt bất đắc dĩ nhìn mèo nhỏ vẫn đang ngủ vùi kia.
Nữ nhân này, ngay cả ngủ say cũng không buông tha hắn!
“Con mèo nhỏ, ngươi bắt ta nên làm thế nào mới tốt. . . . . .” Nhiếp Vô Tung mềm nhẹ ôm Mộ Chi Kì, khuôn mặt anh tuấn vùi vào tóc đen mềm mại, nhẹ nhàng thở dài.
Đối với tiểu mèo hoang quật cường ngang bướng này, hắn thật sự không có cách, hắn không thể không nắm bắt lấy nàng, lại không cách nào buông tay được.
Tâm lạnh lùng, chỉ vì nàng rung động, giống như khi còn nhỏ, từ lúc mới nhìn thấy nàng. . . . . .
Nhắm mắt lại, hắn nhớ tới bộ dáng nàng khi mới gặp, một thằng nhóc tuấn tú xinh đẹp, hé ra mặt luôn cười hì hì, tươi cười sáng lạn lại sáng ngời, chói mắt làm cho hắn đui mù.
Hơn nữa cặp đồng tử kia khi phát hiện thấy hắn, cũng không quản hai nhà là kẻ thù, hãy còn đối với hắn tràn ra một chút tươi cười linh hoạt, đôi mắt tò mò nhìn thẳng hắn, hoàn toàn không ngại lạnh lùng của hắn.
Mà hắn lại bị cái nhìn chăm chú sáng ngời như vậy dọa đến, tâm rung động, không thể duy trì bình tĩnh, tâm tình phập phồng như vậy, nhưng là lần đầu có được.
Trong đầu ý niệm muốn nàng khiến hắn kinh hãi, kia là một thằng nhóc, hắn đang nghĩ cái gì?
Hắn cũng không có đoạn tay áo chi phích*, mà khi cần, cũng sẽ cùng nữ nhân hoan ái, nhưng cho tới bây giờ không có cảm giác đối với nam nhân.
* Đoạn tay áo chi phích: Câu này được bắt nguồn từ điển tích mối tình “đoạn tụ” giữa Hán Ai Đế và Đổng Hiền.
Cuộc đời lần đầu tiên động tâm, cũng là đối với một thằng nhóc mười tuổi, hắn. . . . . . Nhất định là có vấn đề!
Loại cảm giác khủng bố này thực dọa hắn, làm cho hắn bắt đầu tránh né nàng, đối với nàng lãnh đạm, ngay cả tới gần cũng không nghĩ.
Nhưng nàng, lại luôn không nhìn hắn lạnh lùng, thường thường ngắm hắn, hơn nữa khi hắn luyện công, luôn không kiêng kị ngồi ở một bên, y như hổ rình mồi nhìn hắn, một bên chảy nước miếng, làm cho hắn vừa bực mình vừa buồn cười.
Mặc kệ lời nói lạnh nhạt như thế nào với nàng, chính là đuổi không đi, mà rung động trong lòng hắn cũng theo mỗi lần nàng tới gần mà càng sâu sắc.
Ngay tại thời điểm hắn sắp không thể khống chế chính mình, lại làm cho hắn phát hiện nàng là con gái, mà không phải con trai.
Khi biết nàng là nữ nhi, hắn rốt cuộc không thể khắc chế chính mình uy hiếp nàng, muốn nàng nghe hắn, hèn hạ giữ lấy nàng, chiếm đoạt hết thảy của nàng.
Nàng càng phản kháng, hắn càng tấn công! Bất chấp tâm nàng hờ hững, hắn muốn có được nàng, mặc kệ cơ thể hay tâm, nàng đều phải là của hắn.
Nhưng là! Tiểu mèo hoang này, nếu chịu phục tùng thật tốt như thế, hắn sẽ không phiền não như vậy rồi.
Giơ lên một chút cười khổ, Nhiếp Vô Tung nâng lên tuấn mâu, đôi môi mỏng khẽ hôn hai má non mềm của Mộ Chi Kì, thật sâu trong con ngươi đen có tia bất đắc dĩ.
Nàng nha, thầm nghĩ trốn khỏi hắn, đối với hắn không có gì quyến luyến, mỗi khi nhìn thấy biểu tình nàng ước gì cách hắn rất xa kia, hắn lại cảm thấy thật không biết làm sao.
Rõ ràng nàng đối với hắn cũng không phải thờ ơ, nàng nghĩ rằng hắn không biết sao?
Nàng thường thường vụng trộm nhìn hắn, ánh mắt nhìn hắn chăm chú có chút che giấu yêu say đắm, chính là khi đối mặt với hắn, lại nhịn không được tự nhiên muốn cùng hắn đối nghịch, chính là không dễ dàng chịu thua, làm cho hắn thật sự không biết nên làm thế nào với nàng mới tốt.
Khi đang giằng co, hắn lại nhận thánh chỉ, phụng mệnh tấn công dị tộc, tin tức này mỗi người đều biết, nàng nếu có chút tâm, nhất định cũng sẽ biết.
Nhưng nàng chính là cố ý tránh né tin tức của hắn, không nghe không xem không theo dõi, hắn cũng tùy nàng, cũng đùa giỡn không báo cho nàng biết chuyện hắn xuất chinh.
Hắn muốn thử nàng, nếu hắn biến mất, nàng sẽ như thế nào?
Không nghĩ tới, thời gian tấn công dị tộc so với suy nghĩ của hắn còn lâu hơn, hai năm không thấy, mèo nhỏ của hắn càng quật cường, trong ánh mắt của nàng nhìn hắn mang theo ẩn ẩn lửa giận.
Hừ. . . Xem ra bất cáo nhi biệt (ra đi không lời từ biệt) thật sự chọc giận nàng.
“Bất quá, mèo nhỏ, nàng muốn tới khi nào thì mới bằng lòng thành thực một chút đây?” Khẽ liếm môi dưới phấn nộn, Nhiếp Vô Tung thì thào.
Kiên nhẫn của hắn đã không còn đủ, hắn không nghĩ lại cùng nàng tiếp tục trốn tránh đam mê!
Con ngươi trở nên u ám, một tia thâm trầm xẹt qua, khuôn mặt anh tuấn lãnh đạm mang một chút tình thế bắt buộc bá đạo, đầu lưỡi khẽ liếm môi, đang muốn tăng thêm lực hôn, lại nghe đến ngoài cửa một trận tiếng bước chân đến.
“Nhiếp tướng quân, thời điểm không còn sớm, ngài còn muốn tiếp tục ở lại sao?” Một thanh âm mềm nhẹ từ ngoài cửa truyền đến.
Nhiếp Vô Tung nhướn một bên chân mày, cơ thể chậm rãi rời đi.
Bên ngoài ánh mặt trời chiếu tràn cửa sổ, sắc trời đã sáng rõ, hắn đi xuống giường, nhanh chóng mặc quần áo, xoay người lấy ngón tay nhẹ vỗ về hai má trắng mịn của nàng .
“Ưm. . . . . .” Mộ Chi Kì khẽ rên một tiếng, gãi ngứa vật gây phiền nhiễu trên mặt, cọ cọ vải trải giường, lại nặng nề ngủ.
Nhiếp Vô Tung hé môi cười, thu hồi tay, đi đến trước cửa. Vừa mở cửa ra, chỉ thấy Tần Túy Nguyệt, mặt ái muội tươi cười, nhìn chằm chằm hắn, đối với sự xuất hiện của hắn tuyệt không có bất ngờ.
“Chậc chậc! Nhiếp tướng quân, sáng sớm lại thấy ngài xuất hiện ở đây, xem ra tối hôm qua thực kịch liệt không thôi!” Mùi vị ngọt ngấy mê người kia, nồng đậm ngay cả ở ngoài cửa đều có thể ngửi được.
Nhiếp Vô Tung thản nhiên ngạo nghễ liếc mắt nhìn nàng một cái, tuấn nhan lạnh lùng không có biểu tình,”Nàng mệt mỏi, đừng ầm ỹ nàng, cho nàng tiếp tục nghỉ tạm.”
“Yên tâm, thực không cần ngươi nói, ta cũng biết.” Tần Túy Nguyệt cười khẽ, mắt đẹp khẽ nhìn hắn.”Bất quá, mèo nhỏ của ngươi ta giúp ngươi trông coi hai năm, ta cũng mệt mỏi, nếu ngươi lại rời đi, ta cũng không giúp ngươi trông giữ nữa.”
“Lần này, không cần ngươi quản.” Chờ đợi nhiều năm, tính nhẫn nại của hắn đã đến cực hạn.
Đối với tiểu mèo hoang quật cường này, hắn muốn sẽ dễ như trở bàn tay!
“Ôi. . . . . .”
Mộ Chi Kì hừ khẽ một tiếng, thân mình khẽ nhúc nhích, cảm giác đau nhức lập tức truyền tới toàn thân, làm cho nàng khó chịu nhăn lại mày nhọn.
Chậm rãi mở mắt ra, ánh chiều tà chiếu vào cửa sổ, ánh hào quang vàng óng, chiếu mờ ảo.
Trừng mắt nhìn, nàng còn mơ mơ màng màng ngủ, có điểm thất thần, đôi mắt mê man nhìn thẳng mạn giường, toàn thân đau nhức làm cho nàng lười biếng nằm ở trên giường, cũng không muốn nhúc nhích.
“Đã tỉnh?” Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, thân ảnh mềm mại đi đến trước giường.” Vừa vặn, ta cho người chuẩn bị nước ấm, ngươi muốn tẩy rửa một chút sao?”
“Túy Nguyệt?” Mộ Chi Kì nhỏ nhẹ, ánh mắt mờ mịt dần dần thanh minh, cũng nghĩ tới tất cả tối hôm qua. “Nhiếp Vô Tung?”
Nàng nhanh chóng ngồi dậy, xương cốt lập tức truyền đến từng trận đau nhức, “Hừ. . . . . . Đáng chết!” Nàng nhăn mi, khó chịu rên rỉ.
“Nhiếp tướng quân sáng sớm liền rời đi.” Tần Túy Nguyệt thò tay đem mạn giường gạt sang một bên, mắt đẹp tò mò nhìn về phía Mộ Chi Kì.
Sợi tóc tán loạn, khuôn mặt nhiễm màu hồng mê người, con ngươi ướt át sóng nước, ánh mắt có dấu vết khóc sưng phù, thân thể mềm mại toàn lưu lại dấu vết nam nhân, bộ dáng sau khi hoan ái quyến rũ làm cho nàng nhìn mãi không rời mắt.
“Chậc chậc, xem ngươi, vừa thấy đã biết bộ dáng người bị yêu mạnh mẽ, xem ra tối hôm qua thực tình cảm mãnh liệt thôi!” Tần Túy Nguyệt cười đến vẻ mặt mờ ám.
“Tối hôm qua. . . . . .” Mộ Chi Kì thì thào lặp lại lời của nàng, trong óc hiện lên hình ảnh tối hôm qua, mỗi một hình ảnh đều dâm mĩ làm cho người ta mặt đỏ tim đập.
Bao gồm lời nói phóng túng của nàng, khóc kêu của nàng, hắn một lần lại một lần chiếm lấy, làm cho nàng không thể tự kềm chế sa vào trong đó, còn đáp ứng hắn, phóng đãng rên rỉ. . . . . .
“Đáng chết!” Mộ Chi Kì càng nghĩ mặt càng đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ xấu hổ lúng túng ảo não. Nhiếp Vô Tung vương bát đản kia! Nàng gặp phải hắn thực không hay ho gì.
Mà hỗn đản kia, sau khi “xâm chiếm” nàng, nói cũng không nói một tiếng liền rời đi, giống như hai năm trước.
“Nhiếp Vô Tung! Ngươi rốt cuộc coi ta là cái gì?” Mèo nhỏ mặc hắn trêu đùa sao? Hứng trí lên sẽ lại gần trêu chọc nàng, chơi đùa xong rồi liền rời đi.
Mà nàng, vẫn phải mặc hắn đùa bỡn như vậy sao?
Nàng mới không cần!
Nhưng là, nàng chính là không thắng được hắn, mặc kệ trốn như thế nào, chính là sẽ bị hắn đến bắt, nàng càng phản kháng, hứng thú của hắn càng cao.
Đối mặt với hắn, nàng vẫn là thua, ai bảo nàng có nhược điểm ở trên tay hắn, làm cho nàng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Thật sự là. . . . . . Đáng chết!
“Chi Kì, biểu tình của ngươi thật là khủng khiếp.” Thấy vẻ mặt nàng giống như hận không thể cắn người một miếng thịt.
“Nhiếp Vô Tung vương bát đản kia, ta tuyệt không để hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay!” Nàng thề, nàng nhất định phải phản kích.
“Đùa giỡn? Có vậy sao?” Tần Túy Nguyệt không cho là đúng nhíu mày, chân thành ngồi ở ghế, “Nhưng là Nhiếp tướng quân người ta đem ngươi yêu thương xem như bảo vật quý giá!”
“Bảo vật cái rắm!” Mộ Chi Kì tức giận đáp lời.”Tên kia chính là đem ta làm đồ chơi, động một chút liền xem ta là con mèo nhỏ, luôn gọi mèo nhỏ a, hắn nghĩ hắn là kêu ta như sủng vật sao? Còn có. . . . . . Đợi chút. . . . . . Không đúng! Mộ Chi Kì ngẩng đầu, trừng hướng Tần Túy Nguyệt.
“Ngươi đã biết Nhiếp Vô Tung tới?” Nàng nhớ rõ mới vừa rồi Tần Túy Nguyệt giống như có nói, họ Nhiếp sáng sớm liền rời đi.
Tần Túy Nguyệt gật gật đầu, cũng không giấu diếm.
“Ta buổi sáng còn đưa hắn rời đi mà! Nếu ta không thúc giục hắn, không chừng hắn còn luyến tiếc chưa muốn xuống giường đâu!”
Mộ Chi Kì chậm rãi mở to mắt .” Chính ngươi đưa hắn rời đi? Ngươi là nói. . . . . . Ngươi đã sớm biết hắn ở trong phòng ta?”
“Là ta!” Là người giúp hắn trông coi hai năm, nam nhân thôi, nàng sớm đoán được Nhiếp Vô Tung một khi hồi thành sẽ tìm tới Mộ Chi Kì.
Mộ Chi Kì chậm rãi nheo mắt, giọng nói âm u.”Không cần nói cho ta, chính là ngươi nói cho hắn biết ta ở Túy Nguyệt lâu?”
“Không cần ta nói hắn cũng biết, ta chính là làm cơ sở ngầm của hắn hai năm mà!” Tần Túy Nguyệt ôm bụng cười, cũng không sợ Mộ Chi Kì tức giận, thành thật khai nhận.
“Cơ sở ngầm?” Mộ Chi Kì sửng sốt, đầu óc vừa chuyển, nhất thời hiểu được.”Tần Túy Nguyệt, ngươi giúp hắn giám thị ta?”
Tần Túy Nguyệt nhíu mi, không đồng ý nhìn Mộ Chi Kì,”Không cần nói giám thị, thật khó nghe! Ta chỉ là ngẫu nhiên hỗ trợ nhắn dùm tin tức của ngươi cho hắn mà thôi.
“Này, việc đó cùng giám thị có cái gì khác?” Bất chấp thân mình vẫn còn đau nhức, Mộ Chi Kì tức giận đến nhảy dựng lên.”Tần Túy Nguyệt, ta với ngươi nhiều năm giao tình, ngươi cư nhiên phản bội ta?”
Cho đến bây giờ, hóa ra chính là người bên cạnh người nàng!
“Chết tiệt! Tên hỗn đản kia cho ngươi cái lợi lộc gì?” Mộ Chi Kì tức giận đỏ cả khuôn mặt nhỏ nhắn, phẫn nộ gào thét.
Không nhìn đến lửa giận của nàng, Tần Túy Nguyệt thảnh thơi uống một ngụm trà. “Ưu đãi cũng có ích, ví như truyền đi một ít tin tức, thì còn được có chiếu bạc trải sáng bóng.”
“Bạc? Chỉ vì bạc ngươi bán đứng ta?” Mộ Chi Kì không thể tin trừng mắt Tần Túy Nguyệt. “Họ Tần, Túy Nguyệt lâu của ngươi kiếm nhiều tiền như vậy còn chưa đủ sao?”
“Có người lo ngại kiếm được nhiều tiền sao?” Tần Túy Nguyệt buồn cười nhìn Mộ Chi Kì.
“Ngươi. . . . . .” Ôm ngực, Mộ Chi Kì tức giận đến không thở nổi, nói không ra lời, “Đáng chết! Kết giao với bằng hữu như ngươi, xem ra ta thật xui xẻo mà!” Nàng thừa nhận.
Mộ Chi Kì tức giận nhảy xuống giường, nhặt quần áo lên, rất nhanh mặc vào. “Họ Tần, giao tình chúng ta dừng ở đây, ta muốn tuyệt giao với ngươi!
Xem bộ dáng nàng thở phì phì, Tần Túy Nguyệt không khỏi lắc đầu.”Chi Kì, nếu không phải xem Nhiếp tướng quân để ý ngươi như vậy, ta sẽ không giúp hắn.”
Nữ nhân này bình thường thông minh, mặc kệ người khác chọc như thế nào đều cười hì hì, chưa từng tức giận, chỉ có đối mặt Nhiếp Vô Tung mới có thể mất đi lý trí.
“Để ý ta?” Mộ Chi Kì dừng lại động tác, nực cười nhìn nàng.”Ha ha! Những lời này tuyệt không buồn cười, ngươi cũng không cần giải thích, ta xem thường ngươi!”
“Chi Kì, nhiều năm giao tình, ngươi cảm thấy ta thực sẽ bởi vì ngân lượng mà đi bán đứng ngươi?” Mặt đông cứng lại, Tần Túy Nguyệt thu hồi tươi cười.
Mộ Chi Kì mím môi, không nói một câu, nhưng lý trí lại bởi vì lời của nàng mà quay về một chút.
Thấy nàng tỉnh táo lại, Tần Túy Nguyệt hơi hơi dương môi, buồn cười nhìn nàng. “Ngươi nha, như thế nào nhắc tới đến Nhiếp tướng quân, lý trí liền hoàn toàn mất hẳn, nóng tính thật giống con mèo hoang?”
“Bởi vì ta chán ghét hắn!” Cắn môi, Mộ Chi Kì oán hận bật ra một câu.
“Phải không?” Tần Túy Nguyệt có điểm hoài nghi.”Nhưng là ta xem Nhiếp tướng quân người ta thực thích ngươi.”
“Là thế này, hắn rất thích giở trò với ta, đem ta trở thành đồ chơi, mặc hắn xoa bóp đè ép.” Mộ Chi Kì hừ lạnh.
“Thật không phải!” Tần Túy Nguyệt phản bác.
“Ngươi là cái thân phận gì? Tuy rằng cha ngươi cáo lão hồi hương, nhưng tại triều đình vẫn là có được thế lực nhất định, mỗi người nhắc tới Mộ thừa tướng, ai không tôn kính? Dám động ngươi, cần phải có rất nhiều dũng khí.
“Như vậy thì sao chứ? Mỗi người chỉ biết Mộ gia có Mộ thiếu gia, nếu thiếu gia biến thành tiểu thư, ngươi nói, Mộ gia sẽ như thế nào?” Nhìn Tần Túy Nguyệt, Mộ Chi Kì lạnh lùng trào phúng. “Tội khi quân xét nhà ai không sợ?
Cho dù ta không sợ, cũng phải thay cha mẹ ta sợ, Nhiếp Vô Tung chính là nhìn trúng điểm này, ta vĩnh viễn đều là Mộ thiếu gia, sẽ không là Mộ tiểu thư, hắn có thể đùa bỡn Mộ thiếu gia, dù sao không sao cả, bởi vì thân phận Mộ thiếu gia này biến mất, hắn cũng không chịu trách nhiệm. . . . . .”
“Chi Kì. . . . . .” Tần Túy Nguyệt nhíu mày.
Mộ Chi Kì cũng không để ý nàng, cúi đầu, tiếp tục nói, như là phát tiết: “Nếu là Mộ tiểu thư sẽ không giống nhau, Mộ tiểu thư là hắn không thể chạm vào, chạm vào phải chịu trách nhiệm. . . . . . Bởi vì ta là Mộ thiếu gia, cho nên hắn có thể mặc sức đùa giỡn, cho dù hắn cưới vợ sinh con, người nọ cũng sẽ không phải là ta, ta vĩnh viễn chính là Mộ thiếu gia, chỉ có thể ở bên cạnh xem, bởi vì thân phận ta sẽ không thay đổi, cũng không thể biến. . . .”
Ngẩng đầu, nàng đỏ mắt, rống lớn: “Nếu hắn thực để ý, nếu hắn thực thích, sẽ không đối đãi ta như vậy, cũng sẽ không ở hai năm trước không nói một tiếng liền bỏ lại ta!”
Rống xong, chính nàng cũng ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn Tần Túy Nguyệt.
“Chi Kì. . . . . .” Tần Túy Nguyệt đau lòng nhìn Mộ Chi Kì, nếu Mộ Chi Kì không nói, nàng cũng không biết Mộ Chi Kì trong lòng có nhiều đấu tranh như vậy. Mộ Chi Kì chật vật đứng lên, cố ý giương lên một chút cười.