"Xin lỗi tỷ tỷ" Diệp Vô Ưu thở dài nói, lúc này trong lòng hắn quả thật không muốn vậy, nhưng cũng không thể không cho Triệu Thiên Tâm biết được địa vị của Yến Băng Cơ trong lòng hắn, vị trí mà không ai có thể thay thế được.
"Nói cho ta biết, vị hôn thê của ngươi là ai?" Triệu Thiên Tâm tự đáy lòng thở dài buồn bã, nàng đã không còn sự lựa chọn nào khác "Tiêu Hồn Bát Chỉ" quả là lợi hại hơn nhiều so với suy nghĩ của nàng. Nàng bây giờ ngoài mặt tuy rất bình tĩnh nhưng cũng chỉ là đang cố gắng trong tuyệt vọng mà thôi, nàng biết rõ cứ tiếp tục tình trạng này thì bất quá chỉ còn chống đỡ được hết buổi uy lực của chỉ pháp tối nay. Nhất là trong lúc này, dưới địa lao lại cùng với một nam nhân, nàng càng khó có thể chống đỡ được tác dụng của "Tiêu Hồn Bát Chỉ".
"Vị hôn thê ta là Yến Băng Cơ" Diệp Vô Ưu thoáng chút do dự rồi nói ra sự thật: "Ta cùng Băng tỷ tỷ từ nhỏ đến lớn luôn ở cạnh nhau".
"Vô Song Thánh Nữ Yến Băng Cơ?" Cái tên này Triệu Thiên Tâm không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh nàng cũng hiểu ra: "Nguyên lai là nàng ta, vốn là đệ tử duy nhất của mẫu thân ngươi đúng không ?"
Đúng, mẫu thân ta chỉ có duy nhất một đồ đệ là Băng tỷ tỷ. Diệp Vô Ưu gật nhẹ đầu, một chút tò mò hỏi: "Thiên Tâm tỷ tỷ, người biết Băng tỷ tỷ sao?"
"Chưa từng gặp qua, chỉ là tất cả mọi người đều biết Vô Song Cung có thánh nữ tân nhiệm tên là Yến Băng Cơ" Triệu Thiên Tâm lắc nhẹ đầu: "Các ngươi quan hệ sâu sắc, nàng là vị hôn thê của ngươi cũng là một điều chính đáng."
Hiện tại trong lòng Triệu Thiên Tâm có chút an ủi khi biết chánh thất của Diệp Vô Ưu chính là Vô Song Thánh Nữ. Mặc dù Yến Băng Cơ không thuộc Vân Mộng thập đại mĩ nhân nhưng Thiên Tâm hiểu bất luận thân phận thánh nữ của Yến Băng Cơ, nhan sắc của nàng không dưới mình chỉ vì Yến Băng Cơ xuất môn quá trễ nên không được liệt vào thập đại mỹ nhân.
Nữ nhân trong lòng nhiều ít cũng thích hư danh, Triệu Thiên Tâm dù là tuyệt thế tiên tử nhưng cũng khó tránh được chút đố kỵ. Nếu vị hôn thê của Diệp Vô Ưu từ dung mạo đến danh khí chỉ là một nữ tử bình thường thì nàng không bao giờ cam bái hạ phong, nhưng bây giờ Yến Băng Cơ tịnh không thể thua kém nàng, mặc dù trong lòng cũng có chút ủy khuất nhưng có thể tự thuyết phục mình chấp nhận sự thật này.
"Băng tỷ tỷ vốn ở cùng ta nhưng vài ngày trước nàng đã bí mật đi đâu mất" Diệp Vô Ưu ngữ khí có vẻ không vui. Ban đầu hắn vì sợ Yến Băng Cơ mà trốn nhà ra ngoài nhưng lúc này thì đã hoàn toàn ngược lại, hắn lúc nào cũng hi vọng, cùng Yến Băng Cơ mãi luôn bên nhau.
"Có thể kể cho ta chuyện trước đây ngươi như thế nào không?" Triệu Thiên Tâm nghẹ giọng hỏi, nàng không muốn ủy khuất trao thân cho một người nam nhân mà không hề biết người đó ra sao.
Nghe Triệu Thiên Tâm hỏi, Diệp Vô Ưu bắt đầu thuật lại cuộc đời mình, mười tám năm nay hắn hầu như không đi khỏi Tiêu Diêu cốc nửa bước nên phân nửa sự việc là tình cảnh hắn bị Yến Băng Cơ và Hàm Yên hí lộng, dọa nạt.
Hai người mải mê trò chuyện bên trong địa lao đồng thời không cảm nhận được bây giờ đã chiều rồi, bên ngoài bỗng truyền vào tiếng người: "Cơm chiều này!"
Lúc này Diệp Vô Ưu cùng Triệu Thiên Tâm mới biết được, thời gian nói chuyện giữa hai người đã trôi quá nửa ngày, giờ đã là buổi tối rồi.
Dù là tù nhân nhưng chỉ cần nhìn qua mâm cơm cũng có thể hiểu được Diệp Vô Ưu và Triệu Thiên Tâm là tù nhân đặc biệt, được sự đãi ngộ rất lớn. Một bữa ngục phạn sang trọng, thịt thơm rượu ngon đủ cả. Chỉ là Triệu Thiên Tâm không tâm trí mà ăn, còn Diệp Vô Ưu đã sớm có cảm giác cồn cào ruột gan, sáng vừa mới ngủ dậy mở cửa đã bị tống giam vào đây, trưa chúng không đưa cơm đến, cho đến lúc này dạ dày hắn đã lép kẹp, nhìn thấy mâm cơm thịnh soạn này, hắn quả không khách khí, bắt đầu ăn như "lang thôn, hổ yết"
Nhìn thấy cảnh Diệp Vô Ưu ăn uống, Triệu Thiên Tâm trong lòng có chút bất lực. Hơn nửa ngày nói chuyện, nàng đối với Diệp Vô Ưu có chút hiểu rõ. Hắn nhắc nhiều nhất là Yến Băng Cơ, có thể nói trong lúc này, địa vị của Yến Băng Cơ trong lòng hắn khó ai có thể so sánh được.
Những việc xảy ra sau khi Diệp Vô Ưu trốn nhà ra đi Triệu Thiên Tâm cũng biết không ít, thậm chí là sự tình của Tạ Phinh Đình. Nàng biết Diệp Vô Ưu đào hoa háo sắc, gặp mỹ nữ là thích, nhưng hắn quả cũng có ưu điểm, việc gì mình làm không bao giờ phủ nhận, cũng không vì lấy lòng Triệu Thiên Tâm mà giấu đi bất kì sự việc nào.
Hiển nhiên, Diệp Vô Ưu mới hành tẩu trên giang hồ không được bao lâu, kinh nghiệm không nhiều nhưng đối với nàng thì đó lại là một chuyện tốt. Nếu tài bồi dưỡng một người như Diệp Vô Ưu thuận lợi hơn bồi dưỡng một người kinh nghiệm phong phú. Hơn nữa, tính cách của Diệp Vô Ưu tùy tâm sở dục, thích gì làm lấy, xem ra tính cách cũng hợp cách với nàng, chỉ cần chỉ điểm công phu, cố gắng bồi dưỡng thì việc đối phó với Lãnh Tâm m cũng không phải là quá khó.
Đột nhiên nội tâm Triệu Thiên Tâm có một cảm giác nóng bỏng, bứt rứt, "Tiêu Hồn Bát Chỉ" đã bắt đầu phát tác. Lúc mới phát tác thì Triệu Thiên Tâm khả dĩ có thể miễn cưỡng nhẫn trụ, nhưng khi công kích lên đến cực đại thì sẽ tạo ra cho người trúng một cảm giác khát khao ân ái làm Triệu Thiên Tâm trong lòng tự thấy xấu hổ vô cùng. Đối với kinh mạch con người, Triệu Thiên Tâm là một thần y dĩ nhiên hiểu biết hơn nhiều so với thường nhân, lúc này ngoài việc cùng nam nhân giao hoan thì dù là lão thần tiên cũng không thể làm cách khác được.
"Vô Ưu, ngươi qua đây" nhìn Diệp Vô Ưu đã ăn xong, Triệu Thiên Tâm nói trong tiếng thở gấp.
"Thiên Tâm tỷ tỷ, sắc mặt tỷ dường như không được tốt!" Diệp Vô Ưu vội vàng chạy đến bên Triệu Thiên Tâm quan tâm hỏi.
Triệu Thiên Tâm im lặng, vươn đôi ngọc thủ ôm lấy cổ hắn, thân thể mềm mại bám chặt lấy thân hình hắn không ngừng cọ xát.
Thân ngọc mềm mại, hương thơm quyến rũ mê người, Diệp Vô Ưu không hề kiềm nén mà ôm chặt lấy thân hình mềm mại của nàng, từ từ cảm nhận da thịt mềm mại nóng bỏng đó.
"Vô Ưu, đáp ứng ta sau khi ra ngoài, giúp ta tìm Lãnh Tâm m báo thù?" Triệu Thiên Tâm tù trong hơi thở gấp gáp nói.
"Được rồi mà" Diệp Vô Ưu hơi ngập ngừng một chút, liền đáp ứng. Lãnh Tâm m vô duyên vô cớ bắt giam hắn vào nơi này, trong lòng rất bất mãn. Sau này ra ngoài có cơ hội, tất nhiên hắn cũng sẽ tìm Lãnh Tâm m tính sổ. Chỉ là nói đi nói lại, nếu không bắt hắn giam vào nơi này thì làm sao có cơ hội tốt như thế này để chiếm được Triệu Thiên Tâm.
"Tiêu Hồn Bát Chỉ đã phát tác, ta có lẽ không duy trì được nữa" Triệu Thiên Tâm khuôn mặt hồng rực ngẩng lên: "...ư..ư...bây giờ tỷ sẽ thuộc về đệ..."
Triệu Thiên Tâm thân thể mềm mại dị thường, lời nói mang sự nóng bỏng mềm mại thở hổn hển nặng nề, tràn ngập hấp dẫn Diệp Vô Ưu. Hắn vốn không phải Liễu Hạ Huệ, lại càng không là chánh nhân quân tử, gặp chuyện tốt loại này hắn tự nhủ không bao giờ cự tuyệt,song thủ giữ chặt, để cho thân thể mềm mại của Triệu Thiên Tâm dính sát vào người hắn,cúi đầu xuống, hướng về đôi môi anh đào của nàng.
Thiên Y Tiên Tử mỹ lệ thánh khiết lại bây giờ không thua gì một đãng phụ, hai người môi vừa mới tiếp xúc nhau, nàng cuồng nhiệt đáp trả lại Diệp Vô Ưu, chỉ tiếc kỹ thuật của nàng thật sự quá tệ, nụ hôn đó không bao lâu khiến Diệp Vô Ưu cảm giác môi rất đau,lại bị nàng không cẩn thận cắn một cái.
Đôi môi thế là thống khổ, Diệp Vô Ưu ý thức rời khỏi đôi môi anh đào của nàng, mà Triệu Thiên Tâm lúc này cũng biết mình không cẩn thận đã cắn Diệp Vô Ưu một cái,đột nhiên trong lúc đó nàng đẩy Diệp Vô Ưu ra.
“Vô Ưu, đừng cử động, hãy nhìn ta đi.“ Triệu Thiên Tâm lui về phía sau mấy bước, đột nhiên xoay tròn thân,bất ngờ bắt đầu nhảy múa.
Đây là một vũ điệu rất nóng bỏng, Diệp Vô Ưu về phương diện kiến thức rất ít, tự nhiên nhận không ra lai lịch điệu múa này kêu là tên gì, chỉ là đơn thuần thưởng thức theo cảm giác,vũ đạo không phải rất ưu mỹ , nhưng đủ làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào.
Tiếp tục, Diệp Vô Ưu phát hiện bản thân đang sôi trào, Triệu Thiên Tâm vừa bước đi theo vũ điệu nóng bỏng, vừa bất ngờ bắt đầu cởi y phục, loại múa dị thường này khiến người ta kích thích và hấp dẫn, nhất thời làm Diệp Vô Ưu hô hấp nặng nề hơn. Khẳng định cái loại mị thuật này không phải loại Hàm Yên thường xuyên đối phó hắn,nhưng Hàm Yên mị thuật có sự thua kém lực hấp dẩn hơn.
Triệu Thiên Tâm một mặt nhảy múa, một mặt cởi hết y phục trên người ra, một thân thể hoàn toàn hoàn mỹ dần hiện ra ở trước mặt Diệp Vô Ưu, ngọc nhũ nàng căng chắc cùng cặp đùi ngọc thon dài đều bày ra ở trước mắt. Diệp Vô Ưu không thể ức chế dục hỏa bản thân, nhanh chóng cởi y phục mình, rồi sau đó hướng về Triệu Thiên Tâm như hoàn toàn khỏa thân đi tới.
Hai người cầm y phục lót trên mặt đất, Diệp Vô Ưu ôm Triệu Thiên Tâm, một tay kéo xuống vật che đậy cuối cùng trên người nàng, rồi hắn áp chặt lấy người nàng ........
Bấy giờ tại Bách Hoa đế quốc hoàng cung, nhị hoàng tử Hoa Thừa Thiên cùng công chúa Hoa Nguyệt Lan ở bên trong công chúa tẩm cung tiếp đãi một nữ nhân, gương mặt thiếu nữ thập phần lo lắng, dung mạo không tầm thường, so với Hoa Nguyệt Lan, nàng hoàn toàn có vài phần hấp dẫn nam nhân. Ít nhất, Hoa Thừa Thiên cảm giác hảo cảm với nàng, hai mắt nhìn nàng không rời.
Hoa Thừa Thiên cùng Hoa Nguyệt Lan đồng thời tiếp đãi vị khách này, ban đầu cũng không tự nhiên lắm. Thiếu nữ chính là Nhạc Thiên Thiên từ Y cốc, nàng cùng Triệu Thiên Tâm mang một quan hệ mật thiết, bởi vì nàng là thị nữ của Triệu Thiên Tâm.
“Thiên Thiên tiểu thư,nàng nói rằng Triệu tiên tử mất tích? Hơn nữa, là mất tích ở trong Bách Hoa đế quốc chúng ta?“ Sau khi Nhạc Thiên Thiên thuật lại mục đích , Hoa Thừa Thiên lộ vẻ kinh ngạc, Y cốc mặc dù không nằm trong Bách Hoa đế quốc, lại không phải thuộc thập đại tu tiên môn phái, nhưng thế lực Y Cốc đều rất cường đại, Y Cốc lợi dụng y thuật phi phàm cứu chữa vô số tính mạng bệnh nhân trầm trọng, vì bọn họ vốn là một số quyền quý nhận ân huệ, ngay cả Bách Hoa đế quốc hoàng thất, quan chức cũng có nhiều người từng mang ơn Y Cốc cứu trị mới giữ được tính mạng.
Y Cốc bản thân thực lực dù không mạnh lắm, nhưng có khả năng hợp lại thế lực cũng khó có thể tưởng tượng, cho nên Hoa Thừa Thiên quả thật có chút không dám tin tưởng rằng, thình lình có người xuống tay đối phó Triệu Thiên Tâm, bất ngờ hơn nữa còn ở trong Bách Hoa đế quốc.
“Đúng vậy, nhị điện hạ và công chúa, tiểu thư nhà ta bây giờ rất nguy hiểm, hiện tại nhân thủ Y Cốc không đủ, hy vọng tìm được các người trợ giúp“. Nhạc Thiên Thiên gật đầu “Căn cứ theo điều tra của chúng tôi, tiểu thư rất có thể hiện ở trong Bách Hoa thành.“
“Nhạc tiểu thư, người biết Triệu tiên tử mất tích khi nào? Hơn nữa,tiểu thư nghĩ có thể là ai ra tay?“ Hoa Nguyệt Lan ở bên cạnh hỏi.
“Tiểu thư mất tích vào buổi tối, lúc ấy chúng tôi ở ngoài thành Bách Hoa ước chừng ba mươi dặm ở một chổ nghỉ tạm. Sau đó, buổi sáng ngày thứ hai không thấy tiểu thư. “ Nhạc Thiên Thiên ngẫm nghĩ “Ta nghĩ tiểu thư bị người ta cướp đi rồi, mà đối phương thực lực rất mạnh rất có thể là một trong Vân Mộng thập đại cao thủ và chỉ có một người cùng Y cốc chúng tôi từng có chút xích mích.
“Là ai? “Hoa Thừa Thiên cùng Hoa Nguyệt Lan đồng thanh hỏi, Hoa Nguyệt Lan trong đầu đã hiện lên một danh tự.
“Ma Tông tông chủ Lãnh Tâm m.“ Nhạc Thiên Thiên căm hờn nói: “Tiểu thư có tám thành khả năng bị nàng cướp đi“
“Quả nhiên là nàng ta!“ Hoa Nguyệt Lan ở trong lòng thầm nhủ, thong thả trầm mặc một chút nàng mở miệng nói: “Lãnh Tâm m hiện tại thật sự ở Bách Hoa thành, nhưng mà, bất quá từ trước tới nay chúng tôi cùng Ma Môn đều là nước giếng không phạm nước sông, nếu không có xác định chứng cớ, có lẽ không thể đi tìm được tiên tử của nàng.
“Nhưng chúng tôi không có thời gian, thời gian quá lâu đối với tiểu thư càng bất lợi.“ Nhạc Thiên Thiên có chút lo lắng nói: “Nhị hoàng tử điện hạ, công chúa điện hạ chúng tôi đã điều tra đến chổ ở Lãnh Tâm m, nhanh chóng mời hai vị hỗ trợ.
“Hoàng huynh người trước tiên cùng Nhạc tiểu thư đi xem Lãnh Tâm m ở đó thử một chút, ta đi tìm một người, hắn có thể biết một ít tình huống Lãnh Tâm m .
Hoa Thừa Thiên vẫn còn do dự, Hoa Nguyệt Lan lại bước lên trước một bước ra quyết định.
“Được rồi Thiên Thiên tiểu thư, nàng xem coi thế nào?“ Hoa Thừa Thiên đáp ứng Hoa Nguyệt Lan đồng thời còn không quên thăm dò ý kiến Nhạc Thiên Thiên .
“Đa tạ điện hạ,chúng ta đi.“ Nhạc Thiên Thiên có vẻ rất lo lắng, Triệu Thiên Tâm đã mất tích không sai biệt lắm một ngày một đêm, nàng không gấp sao được? Tuy nhiên chỉ là Hoa Thừa Thiên và nàng cùng đi tìm kiếm Lãnh Tâm m, thân là Bách Hoa đế quốc hoàng tử thân ở Bách Hoa thành nội, dám hạ thủ đối với hắn thật sự không có mấy người, ngay cả Lãnh Tâm m khẳng định cũng sẻ có chút cố kỵ, cho nên nàng cũng không cho rằng Hoa Thừa Thiên không có hữu dụng.
Trên mặt đất nhà lao tiếng rên rỉ phóng đãng không ngừng vang lên, bên ngoài địa lao hai tên cai ngục Ma Tông đệ tử , khích động đều muốn cố rình coi, đáng tiếc bọn họ không dám chống lại ý chỉ tông chủ,tông chủ đã phân phó qua, bất luận bên trong phát sinh sự tình gì bọn họ đều không thể quản, canh gác không thể nhìn lén, nếu bọn họ nghĩ có gì không đúng, có thể tìm nàng bẩm báo.
Tiêu Hồn Bát Chỉ uy lực thật sự quá lớn, ngay cả trinh khiết liệt nữ cũng khó có thể chống cự, bởi vậy Triệu Thiên Tâm lúc này cũng hoàn toàn quên đi cảm giác xấu hổ của nữ nhân, toàn tâm toàn ý vặn vẹo trên người nam nhân.
Sau cơn phong cuồng còn lại sự mỏi mệt rã rời, hai người ôm chặt nhau nằm trên mặt đất, ngoại trừ tiếng hơi thở nhè nhẹ, địa lao đặc biệt an tĩnh.
Lúc này, Hoa Thừa Thiên cùng Nhạc Thiên Thiên hai người đã gặp Lãnh Tâm m.
Lãnh Tâm m ở Bách Hoa thành không phải là một bí mật nên Hoa Thừa Thiên cùng Nhạc Thiên Thiên đều rất dễ dàng tìm được nơi ở của nàng. Hoa Thừa Thiên cùng Nhạc Thiên Thiên đang ở ngoài cửa vào, đồng thời Lãnh Tâm m đang chuẩn bị xuất môn.
Nhìn thấy Nhạc Thiên Thiên cùng Hoa Thừa Thiên, Lãnh Tâm m giữ nguyên sự lạnh lùng, căn bản là không chú ý tới, tiếp tục hướng về phía trước đi.
“Lãnh Tâm m, ngươi đứng lại“, thấy Lãnh Tâm m đi qua đối với mình lờ đi, Nhạc Thiên Thiên rốt cuộc nhịn không được quát ra tiếng.
Vừa dứt lời, Hoa Thừa Thiên nghe được một âm thanh tức giận, nhìn lại Nhạc Thiên Thiên nghiêm mặt phẫn nộ nhìn Lãnh Tâm m.
“Tiểu nha đầu vô lễ“ Lãnh Tâm m lạnh lùng hừ một tiếng tiếp tục đi về phía trước.
“Lãnh tiền bối, xin chờ một chút.“ Hoa Thừa Thiên vội vàng đi đuổi theo.
“Nhị hoàng tử điện hạ, Ma tông cùng với Bách Hoa đế quốc dường như không có giao tình gì.“ Lãnh Tâm m dừng lại, bất quá không quay đầu lại, hiển nhiên mặc dù nàng biết thân phận Hoa Thừa Thiên,nhưng không có để hắn vào mắt.
“Lãnh tiền bối, chúng tôi có chuyện muốn mời tông chủ giúp đỡ.“ Hoa Thừa Thiên rất khách khí nói:“ Mong người tha thứ sự quấy rầy này“
“Có việc gì nói mau, bất quá, giúp hay không giúp ngươi, phải xem tâm tình của ta.“ Lãnh Tâm m nhạt nhẽo nói.
“Là như thế này,Y Cốc Triệu tiên tử mất tích ở phụ cận Bách Hoa thành,chúng tôi muốn biết Lãnh tiền bối biết nàng đang ở đâu không?“ Hoa Thừa Thiên hỏi thẳng vấn đề, sau đó quan sát sắc mặt Lãnh Tâm m.
“Triêu Thiên Tâm nha đầu nào?“ Điều Hoa Thừa Thiên thất vọng chính là sắc mặt Lãnh Tâm m không có gì biến hóa vẩn như cũ vẫn lãnh đạm không biến sắc, nhanh chóng thuận miệng hỏi một câu.
“Lãnh...“ Nhạc Thiên Thiên ở bên cạnh muốn thốt lên.
“Đúng là nàng, xin hỏi Lãnh tiền bối, ngài có tin tức nàng không?“ Hoa Thừa Thiên lại chặn Nhạc Thiên Thiên lại, vội vàng hỏi, còn Nhạc Thiên Thiên ngoài một từ “Lãnh“ nàng vốn không nói được gì.
“Đừng nói ta không có tin tức nàng, cho dù có cũng sẻ không nói cho các ngươi “Lãnh Tâm m lạnh đạm hừ một tiếng: “Ta còn có việc, xin đi trước.“
Nhạc Thiên Thiên ở bên cạnh tràn đầy giận dữ, mở miệng đã muốn mắng chửi , lại bị Hoa Thừa Thiên Dùng ánh mắt ngăn lại.
“Đa tạ Lãnh tiền bối, chúng tôi cáo từ “Hoa Thừa Thiên thật sự có bản lĩnh, từ đấu tới cuối, Lãnh Tâm m đều chưa cho hắn toại ý, nhưng hắn vẫn luôn khách khí.
Chỉ là, hắn còn chưa nói hết,Lãnh Tâm m thân ảnh đã biến mất trước mặt hắn.
“Nhị điện hạ, ngài để Lãnh Tâm m đi như vậy sao?“ Nhạc Thiên Thiên không thể chịu đựng hơn nữa tức giận hỏi.
“Thiên Thiên tiểu thư, việc này cần phải cân nhắc kĩ lưỡng, với thân thủ Lãnh Tâm m, nếu Triệu tiên tử thật sự ở trong tay bà ta, chúng ta muốn dụng vũ lực cứu thoát, e là không có khả năng.“ Hoa Thừa Thiên cười khổ nói: “Căn cứ câu trả lời vừa rồi, chúng ta căn bản nhìn không ra, thật sự có phải là Triệu tiên tử ở trong tay Lãnh Tâm m hay không?“
“Không cần phải nói, tiểu thư nhất định ở trên tay yêu nữ, thị khéo ở chỗ này, tiểu thư đột nhiên mất tích xung quanh đây,ngoại trừ thị còn ai vào đây?“ Nhạc Thiên Thiên nghiến răng nói, vừa mới bị Lãnh Tâm m đánh một bạt tay vào mặt, bây giờ hai má đều có chút nóng, làm trong lòng nàng tràn đầy hận ý với Lãnh Tâm m.
“Thiên Thiên tiểu thư, chúng ta hợp lại phái thêm nhân thủ điều tra sự việc này, nàng yên tâm chúng ta nhất định hợp lại nghĩ ra biện pháp tìm Triệu tiên tử, sẽ tìm ra thôi.“ Hoa Thừa Thiên thong thả trầm ngâm một chút rồi nói: “Ta thấy không bằng chúng ta về cung trước, Thiên Thiên tiểu thư, nàng ở trong cung nghĩ tạm cho khỏe một chút, việc tìm kiếm Triệu tiên tử nên giao cho chúng tôi xử lý“
“Đa tạ điện hạ,bất quá ta đã có chỗ ở“ Nhạc Thiên Thiên ngữ khí có chút lảnh đạm, hiển nhiên với Hoa Thừa Thiên có chút bất mãn: “Ta còn muốn tiếp tục tìm kiếm tiểu thư, ta đi trước một bước.“
Hoa Thừa Thiên mở miệng ra muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ là nhìn theo bóng lưng Nhạc Thiên Thiên, rồi nhăn mặt nhíu mày.
Mà lúc này,Triệu Thiên Tâm cùng Diệp Vô Ưu đều đã mặc lại y phục , Diệp Vô Ưu ngồi dựa lưng vào tường, mà Triệu Thiên Tâm nằm ở trong lòng ngực hắn như con mèo nhỏ ôn thuận nhu hòa.
“Thiên Tâm tỷ tỷ, nàng bây giờ có khỏe không?“ Diệp Vô Ưu nhẹ giọng hỏi“ Tiêu Hồn Bát Chỉ kia có phải là đã được giải khai?“
“Ngốc tử, đâu đơn giản như vậy?“ Triệu Thiên Tâm toàn thân kiều nhuyễn vô lực,ngữ khí cũng trở nên nhu mỳ rất nhiều, vừa mới điên cuồng tiêu hao tất cả khí lực của nàng.“ Nếu Tiêu Hồn Bát chỉ có thể dể dàng phá giải như vậy thì không thành tuyệt kĩ Ma Tông, chỉ có Tông chủ mới có thể sử dụng tuyệt kĩ này.“
“Từ nay nàng còn có bị phát tác hay không?“ Diệp Vô Ưu nhịn không được hỏi.
“Tiểu sắc quỷ, có phải là rất muốn ta mỗi ngày đều phát tác vài lần?“Triệu Thiên Tâm bất ngờ nói.
Diệp Vô Ưu cười bối rối, trong lòng, hắn hoàn toàn có điểm chân thực nghĩ Triệu Thiên Tâm mỗi ngày đều phác tác vài lần, như vậy hắn có thể tiếp tục hưởng thụ ngọc thể kiều mỵ của nàng. Bất quá nghĩ đến trong khi nàng phác tác có thể còn muốn hắn bị thống khổ khác. Trong lòng lại nghĩ tốt nhất nàng không cần phát tác.
“Tiểu sắc quỷ, cho ngươi chiếm ưu thế, trước kia và bây giờ đều giống nhau, ta mỗi ngày vẫn gặp phát tác, bất quá ngươi yên tâm, một ngày nào đó ta có biện pháp giải khai Tiêu Hồn Bát chỉ này.“ Triệu Thiên Tâm nhẹ nhàng thở dài, thong thả trầm mặc một chút, nàng nói tiếp“ Trước khi giải khai Tiêu hồn Bát Chỉ, ta sẽ khiến ngươi tu vi lên tới cảnh giới nhất lưu cao thủ, ta trước tiên nói vài lời cụ thể về phương pháp, cho ngươi trong lòng có chuẩn bị.“
“Được rồi“ Diệp Vô Ưu gật đầu, kì thật hắn đối với quá trình đều không cảm thấy hứng thú, hắn chỉ cần kết quả, cần cuối cùng hắn thật sự có được tài năng như lời Triệu Thiên Tâm một thời gian ngắn ở trong cơ thể có bốn mươi năm công lực, mà người khác tu luyện mới có. Bất quá ,Triệu Thiên Tâm muốn nói ,hắn cũng sẽ không nghe lọt tai, dù sao, tại đây ở địa lao ngoại trừ cùng Triệu Thiên Tâm nói chuyện phiếm tán tỉnh , hắn cũng không có việc gì khác để làm.
“Cơ hồ tất cả mọi người biết, đối với Thiên Tâm Đan mỗi tu tiên giả theo lý thuyết đều chỉ ăn một viên mới hữu hiệu. Bất quá, Thiên Tâm Đan dù sao là ta thân tự luyện chế ra, công hiệu của nó, ta có thể giải thích và so sánh bất luận với kẻ nào.Ta có một loại biện pháp, có thể để cho một người đồng thời ăn năm viên, hơn nữa mỗi viên nhất định đều có khả năng phát huy hiệu quả, cuối cùng gom góp lại cùng một chỗ không sai biệt lắm đúng là bốn mươi năm tu vi của người bình thường.“ Triệu Thiên Tâm chậm rãi nói: “ Ta tự nghĩ ra một loại châm pháp, tên là Nghịch Thiên Thập Tam Châm, chỉ cần cho ngươi ăn năm viên Thiên Tâm Đan sau đó thi triển Nghịch Thiên Thập Tam Châm trên người ngươi, ngươi có thể hấp thu hoàn toàn dược liệu Thiên Tâm Đan“
“Nhưng Thiên Tâm tỷ tỷ nàng bây giờ Tiêu Hồn Bát Chỉ còn chưa có giải khai, công lực còn bị chế trụ, làm sao có thể thi triển Nghịch Thiên Thập Tam Châm?“ Diệp Vô Ưu nghe nhưng thật ra rất hiểu được, chỉ là đã có chút lo lắng.
“Yên tâm đi, việc thi triển Nghịch Thiên Thập Tam Châm lại không cần yêu cầu nhiều công lực, chỉ cần chờ ta có thể khôi phục tí khí lực.” Triệu Thiên Tâm tràn đầy sự tự tin:” Đêm nay ta muốn ngủ thật ngon, để ngày mai ta có thể thi triển Nghịch Thiên Thập Tam Châm.”
“Là như vậy à!” Nghe Triệu Thiên Tâm nói như vậy,Diệp Vô Ưu yên tâm nghỉ ngơi.
“Tiểu sắc quỷ, ta cần nghỉ ngơi, ngươi không được lộn xộn biết không?” Triệu Thiên Tâm nũng nịu nói.
“Yên tâm, ta sẽ rất đàng hoàng.” Diệp Vô Ưu long trọng thề thốt, chỉ là hắn thật sự có đàng hoàng hay không?
“Cái gì? Hắn không ở đó?” Khi Hoa Nguyệt Lan nghe nói Diệp Vô Ưu không có ở nhà, nàng không khỏi có chút kinh ngạc
“Phải rồi, công tử đã sớm đi khỏi” Thất Thất gật đầu nói.
“Ngươi có biết hắn đi đâu không?” Hoa Nguyệt Lan mày liễu khẽ động buồn rầu hỏi.
“Không rõ lắm, bất quá là sư tỷ công tử tìm đến công tử, công tử cùng đồng hành với sư tỷ công tử.” Thất Thất ngẫm nghĩ nói.
“Sư tỷ hắn? Chẳng lẽ là đồ đệ khác của Lãnh Tâm m?” Hoa Nguyệt Lan lẩm bẩm nói. Mặc dù nghe được nàng nói, nhưng không có nói gì.
“Như thế sao, nếu hắn trở về bảo hắn đến hoàng cung tìm ta!” Hoa Nguyệt Lan thong thả trầm ngâm một chút. Đối với lời nói Thất Thất, nàng cùng Thất thất dĩ nhiên nhận thức lẩn nhau, đương nhiên, thân phận tự nhiên của hai người cách biệt quá xa.
“Tốt lắm, đợi công tử trở về tôi nhất định sẽ chuyển lời cho hắn”. Thất Thất cung kính nói.
Hoa Nguyệt Lan không nói lại gì, xoay người rời khỏi.
Hoa Nguyệt Lan tịnh không hồi cung, mà thẳng hướng chỗ ở Lãnh Tâm m đi đến. Mà nàng đi vào nơi này trong khi Hoa Thừa Thiên cùng Nhạc Thiên Thiên vừa mới rời khỏi không lâu, rất hiển nhiên Lãnh Tâm m cũng không có ở chổ này. Hoa Nguyệt Lan nhìn thấy dĩ nhiên chỉ có Lãnh Sương Sương.
“Tìm ai?”Lãnh Sương Sương sinh khí rất lạnh lùng, ngữ khí càng lạnh lùng hơn.
“Xin hỏi Lãnh tông chủ có ở đây?” Hoa Nguyệt Lan luôn luôn là một công chúa quý phái, nhưng lúc này cũng rất khách khí.
“Không có” Lãnh Sương Sương vẫn như cũ xuất ra hai chữ lạnh như băng. Tựa giống như lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Vô Ưu, ngay cả vài lời cũng không muốn.
“Lãnh cô nương xin hỏi lệnh sư đệ ở đâu?” Hoa Nguyệt Lan lại hỏi.
“Ngươi kiếm sư đệ làm cái gì?” Lần này Lãnh Sương Sương chịu nói không ít chữ, có lẽ nguyên nhân là liên hệ đến Diệp Vô Ưu.
“Ta có chuyện riêng tìm hắn.” Hoa Nguyệt Lan do dự một chút nhỏ nhẹ nói.
“Hắn không ở chỗ này” Lãnh Sương Sương thong thả trầm mặc một chút nói” Ngươi phải đi đến nhà hắn tìm hắn chứ.”
“Ta đã đi rồi, thị nữ hắn nói cho ta biết hắn với ngươi vừa đi khỏi.” Hoa Nguyệt Lan đột nhiên mỉm cười ” Lãnh cô nương, ta tìm hắn chỉ là có chút việc nhỏ mà thôi, ngươi lại làm gì cất giấu hắn hả?”
“Ta nói hắn không có ở đây là không có ở đây.” Lãnh Sương Sương hừ lạnh một tiếng: ”Tin hay không do ngươi, còn có ta ở đây không chào đón ngươi, ngươi có thể đi rồi.”
Lãnh Sương Sương mặc dù biết thân phận Hoa Nguyệt Lan, bất quá nàng mặc kệ nàng có phải là công chúa hay không, tâm tình không tốt nên không muốn gặp người.
“Nếu như vậy, ta xin cáo từ trước.” Hoa Nguyệt Lan khóe miệng hiện lên một nụ cười không thể đoán được” Nếu Lãnh cô nương gặp lại Vô Ưu, phiền người thay ta chuyển cáo hắn một tiếng, nói ta nhớ đến hắn.
Lãnh Sương Sương không trả lời Hoa Nguyệt Lan,chỉ là ngữ khí đáp lại sự bất mãn.
Triệu Thiên Tâm nàng rất ư mỏi mệt nên nàng nằm ở trong lòng Diệp Vô Ưu ngủ say rất nhanh, đang ngủ say không biết qua bao lâu nàng tỉnh lại, lúc này nàng cảm giác có chút không bình thường, ngực tựa hồ có chút khác thường.
Rất nhanh nàng phát hiện bộ ngực mình lộ ra phân nửa, đôi ngọc nhũ đầy đặn chắc chắn đều ở trong tay Diệp Vô Ưu, điều duy nhất may mắn đáng giá chính là hai tay Diệp Vô Ưu ở trên song phong nàng không có động tác gì.
“Tiểu sắc quỷ, còn nói ngươi đàng hoàng!” Triệu Thiên Tâm quay đầu liếc mắt trừng Diệp Vô Ưu có chút bất mãn nói. Vừa quay đầu lại nàng phát hiện một việc dở khóc dở cười. Cuối cùng nàng biết vì cái gì Diệp Vô Ưu hai tay không có cử động, bởi vì hắn lúc này đang ngủ chỉ là hắn ngủ còn không quên chiếm tiện nghi nàng, thật sự là nàng có cảm giác không diễn tả được.
Chỉ là Diệp Vô Ưu mặc dù ngủ ngon giấc nhưng trong lòng bàn tay hắn truyền đến luồng nhiệt lực xuyên thấu qua ngọc phong mềm mại của Triệu Thiên Tâm đi vào thân thể nàng, làm dấy lên trong lòng khác thường, mà thay đổi chết người chính là nàng đột nhiên phát hiện Tiểu phúc liên tục nóng và khô ở phía sau truyền đến.
“Đáng chết, Tiêu Hồn Bát Chỉ lại phát tác” Triệu Thiên Tâm ở trong lòng mắng Lãnh Tâm m. Cứ như vầy, nàng từ một thuần lương ngọc nữ biến thành một xuân tình dâm nữ.
Trong cơ thể hiện đang nóng và khô cùng truyền đến nhũ phong một cảm giác khác thường , làm Triệu Thiên Tâm nhịn không được bắt đầu từ từ rên rỉ, nàng đã nếm qua tư vị nam nữ, hiện lại đang bên cạnh một nam nhân chân chính, lực chống cự càng trở nên nhỏ yếu dị thường, không bao lâu rốt cục nàng nhịn không được xoay mạnh người Diệp Vô Ưu lật lại trên mặt đất, hiện nàng như dâm nữ ngồi ở trên người hắn.
“Tiểu sắc quỷ, ngủ cũng háo sắc.” Triệu Thiên Tâm thoát y dưới kiều đồn ra, thân thể mềm mại lộ ra nữa thân thượng ngồi ở trên người Diệp Vô Ưu, bạch ngọc thủ nõn nà kia duỗi ra hướng về cái tượng trưng cho nam nhân của Diệp Vô Ưu, tiếp xúc vật nóng bỏng, nàng trong lòng tràn lên ý thẹn thùng, trong miệng lại lẩm bẩm mắng chửi hắn.
Thẹn thùng trả lại thẹn thùng. Trong tâm nàng hiện tại tràn đầy dục vọng bản thân. Nàng từ từ nâng kiều đồn lên, rồi sau đó nhắm ở vật Diệp Vô Ưu rắn chắc nóng bỏng kia chậm rải ngồi xuống, một tiếng rên rĩ thỏa mãn, không kiểm soát theo miệng nàng bay ra .
Cảm giác mỹ diệu dị thường rất lớn xuất hiện, Diệp Vô Ưu rốt cuộc đã tỉnh lại, mở to mắt nhìn thấy một đôi ngọc phong tuyết bạch ở trước mắt hắn nhịp nhàng lên xuống, mà hạ thân hắn truyền đến một cảm giác chạy mỹ diệu hoan hảo, Triệu Thiên Tâm mất hồn lạc vía, thống khoái không ngừng theo bay ra từ trong cái miệng anh đào nhỏ bé của nàng. Diệp Vô Ưu tỉnh táo hẳn, dục vọng trong nháy mắt đạt tới tột đỉnh, đột nhiên xoay người ngồi dậy, rồi sau đó phản khách vi chủ, đặt Triệu Thiên Tâm nằm ở dưới, một mặt tùy ý xâm chiếm ngọc thể nàng, một mặt hai tay dùng sức uốn nắn song phong của nàng.
“Tiểu sắc quỷ, ngươi như thế nào, như thế nào tỉnh lại?” Triệu Thiên Tâm một mặt nghênh đón xâm nhập của Diệp Vô Ưu, còn lại yêu kiều hỏi.
Diệp Vô Ưu lại không có trả lời, chỉ là chuyên tâm tập trung vào hưởng thụ cảm giác ân ái với nữ nhân, hắn tựa hồ đã hoàn toàn là người đã quên mình là tù nhân, trong lòng hắn tràn ngập cảm giác vui sướng.
Chỉ là Diệp Vô Ưu cùng Thiệu Thiên Tâm như thế nào cũng không thể tưởng được chính là lúc này bên ngoài trên mặt địa lao đã có hai người đi thăm trong lúc đó bọn họ đang say đắm hết sức vui vẻ.
Cùng đứng xem cảnh đó, ngoài Lãnh m Tâm ra còn có đệ tủ bảo bối của nàng, Lãnh Sương Sương.Lãnh m Tâm không chỉ hiểu biết nhiều mà bản tính sinh ra lãnh đạm,tận mắt nhìn thấy cảnh tượng kích thích như vậy mà sắc diện không có chút gì biến đổi.Có điều Lãnh Sương Sương thì lại khác,nàng vừa mới nhìn qua,sắc mặt đỏ bừng ,quay pắt đi không dám nhìn tiếp nữa.
"Thật là nữ nhân không biết xấu hổ" .Nàng không dám xem nữa nhưng vẫn thầm mắng,có điều hai người như đang điên cuồng trong kia lại chẳng nghe thấy nàng nói gì.
" Đi thôi" Lãnh m Tâm thấy Lãnh Sương Sương như vậy thì thì cười nói.Sau đó cả hai nhanh chóng rời khỏi,nhưng trong phòng xuân tình vẫn nồng nàn như trước.
"Triệu Thiên Tâm sẽ mắc lừa chứ?" Một lát sau Lãnh Sương Sương không nhịn được liền hỏi."Chắc chắn" Lãnh m Tâm cười khẽ ,ngữ khí đày tự tin :"Chúng Ta chỉ việc ngồi chờ mà tận hưởng thành quả thôi".
o0o
Diệp Vô Ưu và Triệu Thiên Tâm sau khi quấn lấy nhau triền miên không dứt,đều cảm thấy không còn một chút khí lực,chỉ có thể ôm nhau nằm nghỉ. " Tiểu sắc quỷ,chúng ta không thể cứ thế này mãi được,bằng không,mãi mãi ta không còn chút khí lực nào để thi triển Nghịch Thiên Thập Tam Châm cho chàng được đâu". Triệu Thiên Tâm vừa nói vừa thở dốc.
"Thiên Tâm tỉ tỉ,tỉ không cần phải gấp đâu,cứ chờ tỉ có biện pháp giải khai Tiêu Hồn Bat Chỉ rồi mới lại dùng đến Nghịch Thiên Thập Tam Châm cũng được mà." Dù đang còn ở trong đại lao nhưng tâm trạng Diệp Vô Ưu lại có chút cảm giác thoải mái.Cũng chẳng lạ,có một tuyệt sắc giai nhân như thế bồi tiếp hắn thì dù ở trong hoàn cảnh nào hắn cũng có cảm giác như vậy thôi.
" Không thể được.cho dù ta có biện phap giải khai được cấm chế Tiêu Hồn Bát Chỉ đi nữa thì vẫn cần có chàng ở bên cạnh hỗ trợ.Vì vậy trước hết ta phải dùng Nghịch Thiên Thập Tam Châm tăng cường tu vi cho chàng đã.Bằng không chúng ta chẳng có hi vọng gì rời khỏi đây." Triệu Thiên Tâm lắc đầu giải thích.Nói rồi,nàng khẽ lách ra,ngồi dậy,mặc lại y phục ,tránh sang một bên,thoát khỏi vòng tay ôm ấp của Diệp Vô Ưu.
Sau đó,Triệu Thiên Tâm nói tiếp:" chàng không được lại gần ta đâu đấy,ta còn phải nghỉ ngơi điều tức đã .Chàng cũng ngủ đi ,phải đến sáng sớm mai ta mới có đủ sức thi triển châm pháp được/"
" Vây. cũng được,Thiên tâm tỉ tỉ cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi" Diệp Vô Ưu dương nhiên mong được om Tiệu Thiên Tâm mà ngủ,có điều,dù trong lòng không có chút nguyện ý,hắn vẫn phải đáp ứng yêu cầu của Triệu Thiên Tâm.Hắn không phải là kẻ ngốc mà cũng không biết Triệu Thiên Tâm làm thế để tránh kích thích của Tiêu Hồn Bát Chỉ,cũng để có thời gian mà khôi phục để thi triển Nghich Thiên Thập Tam Châm giúp hắn.
o0o
Giao hoan phong cuồng như vậy cũng lấy đi của Diệp Vô Ưu rất nhiều tinh lực,chẳng mấy chốc hắn chìm vào trong giấc ngủ.Nhưng một cơn đau đã khiến Diệp VÔ Ưu tỉnh lại.Mở mắt ra hắn thấy Triệu Thiên Tâm đang ở bên cạnh,hắn vẫn nằm trên mặt đất nhưng cơ thể lại thấy vô vàn những đau đớn khôn tả.
" Ta đang thi triển Nghịch Thiên Thập Tam Châm trên người chàng,cũng đã cho chàng uống 5 viên Thiên Tâm Đơn.Sợ chàng loạn động nên đã dùng ngân châm chế trụ huyệt đạo của chàng.Hiện tại chàng không thể cử động,cũng không thể nói được.có thể còn cảm thấy rất đau đớn nhưng chàng hãy cố gắng chịu đựng 1 chút.Tin ta đi,sẽ không có chuyện gì đâu." Triệu Thiên Tâm tay cầm một cây ngân châm,vừa nói vừa châm vào thân thể Diệp Vô Ưu.
Diệp Vô Ưu há miệng hét lớn,thấy không có thanh âm nào phát ra,biết răng Triuệ Thiên Tâm không hề nói sai,đành cố gắng chịu đựng những cơn đau đớn trong cơ thể.Những giọt mồ hôi lớn bắt đầu xuất hiện trên trán hắn.
Lúc này Diệp Vô Ưu chỉ mong mình chưa hề tỉnh lại,có thể hắn đã không phải chịu đựng cảm giác thống khổ như thế này.Giờ hắn chẳng còn sự lựa trọn nào khác,đành nghiến răng chịu đựng.
" Nhẫn nại ... Nhẫn nại đi,sẽ nhanh thôi.Sau dó ta sẽ trở thành cao thủ rồi,như thế cũng đáng mà." Diệp Vô Ưu tự an ủi trong lòng.Dù từ nhỏ đến lớn,hắn chưa từng trải qua cảm giác thống khổ như thế này nhưng hiện tại hắn không có chút cảm giác hối hận.Người khác phải vất vả hàng chục năm mới đạt được,hắn lại chỉ cần một thời gian ngắn ,đối với hắn mà nói,đó là lãi lắm rồi. Chỉ có điêu,sự chịu đụng này cũng mất nguyên một ngày.Diệp Vô Ưu tỉnh lại mới là sáng sớm ,nhưng khi hắn không chịu đựng được nữa gần như là ngất đi thì cũng chẳng mấy nữa là tối rồi.Toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi,trông như vừa ở dưới nước lên vậy.Triệu Thiên Tâm cũng không tót hơn là bao nhiêu,một thân bạch u cũng ươt sẫm,dán sát vào người,cơ thể với những đường nét tinh xảo mê hoặc hoàn toàn hiển lộ.
"Chỉ còn một châm cuối này thôi,kiên trì một chút." Triệu Thiên Tâm cuối cùng cũng phải lên tiếng,chỉ là không biết những lời nói đó nàng nói cho Diệp Vô Ưu hay là nói cho bản thân nàng nữa,sắc mặt nàng trở nên trắng bệch lại điểm xuyết những điểm ửng đỏ.-Tiêu Hồn Bát Chỉ đã bắt đầu phát tác.Nàng cắn chặt môi bắn ra một tia máu,cùng lúc cắm ngập cây ngân châm cuối cùng vào ngực Diệp Vô Ưu.
Diệp Vô Ưu sau khi thoát khỏi hôn mê,cuối cùng cũng có cách di chuyển ánh mắt.Hắn háo hức trân trối nhìn vào những bộ vị lúc ẩn lúc hiện trên cơ thể Triệu Thiên Tâm ,trong đầu hồi tưởng lại lúc hai người quấn lấy nhau không dời.Thân thể nàng cực kì nóng bỏng ,chỉ hình dung thôi cũng khiến hắn tạm thời quên đi những đau đớn cùng cực mà cơ thể đang đang phải chịu đựng.Khi ngân châm cuối cùng đâm vào cơ thể Diệp Vô Ưu hắn dột nhiên pháy hiện những đau đớn khổ sở toàn thân hoàn toàn biến mất.Chân khí phát ra mạnh mẽ lưu chuyển khắp các kinh mạnh trong cơ thể.
" Vô Ưu chàng không được khống chế chân khí trong người ,để chúng tự do vận chuyển.Chàng chỉ cần nhớ rõ lộ tuyến vận hành của nó thôi.Rồi sau này chàng cứ theo lộ tuyến đó mà tu luyện." Triệu Thiên Tâm hoàn toàn suy nhược,buông người xuống đất,hơi thở đứt quãng nói: "Ngân châm sẽ lưu lại cơ thể chàng trong vòng một khắc khi lấy ngân chảma cưng là lúc đai công cáo thành".
Diệp Vô Ưu cảm thấy chấn động tinh thần cảm nhạn được lộ tuyến mà chân khí lưu chuỷen trong cơ thể âm thầm ghi nhớ.Cho dù chân khí di chuyển theo môt lộ tuyến có chút cổ quái hắn cũng không quan tâm.Tất nhiên đã quyết định tin tưởng vào Triệu Thiên Tâm.
"Một khắc,chỉ một khắc nữa thôi,Diệp Vô Ưu ta sẽ trở thành một cao thủ". Nghĩ đến điều ấy Diệp Vô Ưu không khỏi hưng phấn lạ thường.Trở thành cao thủ có rất nhiều ích lợi,không những đánh bại những kẻ dám coi thường mình mà việc thâu hương tiết ngọc cũng dễ dàng thành tựu. So với cả ngày dài phải chịu đựng thì một khắc quả thật rất ngắn .Có điều ,đối với Diệp Vô Ưu lúc này,một khắc cũng là dài,đó là vì hắn sắp hết kiên nhẫn rồi.
Một khắc sau Triệu Thiên Tâm đã khôi phục lại đươc chút ít khí lực,bắt đàu thu lại những cây ngân châm trên người Diệp Vô Ưu,những cấm chế nàng thi triển trên người hắn ngay từ khi hắn vận chuyển chân khí dã tự động tiêu thất.Cảm nhận được chân khí sung mãn tràn ngập cơ thể,Diệp Vô Ưu mừng rỡ đến phát cuồng,đột ngột bế xốc Triệu Thiên Tâm lên,mạnh mẽ xoay tròn.