oOo
Vi Cự Phu bị Đường Uyển Ngọc kể tội và hỏi dồn một hồi, lão cứng họng không biết trả lời ra sao, chỉ biết đứng thộn mặt ra như tượng gỗ.
Đây là lần đầu tiên trong đời lão lâm vào một hoàn cảnh bi thảm nhất, lão đau lòng và hoang mang vô cùng ! Suốt một đời ngang dọc giang hồ lừng lẫy tiếng tăm trong võ lâm Vi Cự Phu đã cay cực không sao nắm được tình yêu chân thật của một người đàn bà. Sau lão phải ra tay hạ sát người bạn kết nghĩa là Cần Nhật Túy để mưu mô chiếm lấy con người ngọc.
Vì muốn giữ vụ này cho được bí mật và khỏi gây nên sóng gió gia đình, lão đã cấm ngặt Cần Quân Hiệp không cho rời khỏi nhà một bước. Nào ngờ diễn biến xảy ra đột ngột để câu chuyện của lão đã bịt kín được hai mươi năm trời nay bỗng nhiên bị vỡ lỡ trách nào lão chẳng nổi lên những trận bão lòng.
Vi Cự Phu đứng ngây người ra hồi lâu rồi từ từ ngẩng đầu lên nói bằng một giọng rất thê lương như kẻ tử tù bị đưa ra pháp trường, lão ngập ngừng:
- Việc đã xảy ra thế này, ta chẳng còn biết nói sao được. . . ta đã làm khổ nàng, hai mươi năm… bây giờ nàng giết ta đi để báo thù.
Rồi lão nghẹn lời không nói tiếp được nữa. Lão vung tay ra một cái thanh Kim Long kiếm trong tay lão bay vọt đến trước người Đường Uyển Ngọc.
Lúc lão phóng kiếm đã vận chân lực vào tay. Thanh Long Kiếm phập một tiếng chênh chếch cắm xuống đất ngập tận chuôi ngay trước mặt Đường Uyển Ngọc.
Đường Uyển Ngọc liền cuối xuống, nắm lấy chuôi kiếm rút mạnh một cái. Bà rút thanh bảo kiếm lên rồi xoay mũi kiếm về phía Vi Cự Phu hỏi:
- Có phải ngày trước ngươi giết Cần Nhật Túy đã dùng thanh kiếm này không ?
Vi Cự Phu trong lòng chua xót gật đầu đáp:
- Phải rồi, đúng là ta dùng thanh bảo kiếm này đâm y bị thương. Đó cũng là y phải bức bách ta dùng đến binh khí.
Đường Uyển Ngọc tím mặt lại thét lên lanh lảnh:
- Ngươi dùng thanh kiếm này để giết chàng ư ?
Vi Cự Phu tuy thấy Đường Uyển Ngọc nói trệch ý nghĩa của lời mình nhưng lão cũng không giải thích hay tranh biện gì nữa, đáp ngay:
- Kể như nàng nói cũng đúng. Có điều khi ta bỏ đi thì y vẫn chưa chết. Khi Viên sư đệ đến nơi dòm lại thì mới phát giác ra y đã chết rồi.
Nói đến đây lão ngừng lại để thở rồi nói tiếp:
- Phải rồi ! Ta đã đâm chết y.
Đường Uyển Ngọc tiến lại gần hai bước, bà đưa kiếm ra, mũi kiếm chỉ còn cách ngực Vi Cự Phu không đầy nửa thước.
Vi Cự Phu sắc mặt lợt lạt. Người lão vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Đường Uyển Ngọc nói dằn từng tiếng:
- Vi Cự Phu ! Ta không ngờ ngươi mặt người dạ thú đến thế được !
Bà nói được một câu rồi thở hồng hộc phải dừng lại. Hồi lâu mới nói tiếp:
- Cần Nhật Túy đã cùng ngươi kết nghĩa anh em, giải vây cho ngươi thoát vòng nguy hiểm. Lúc nào chàng đề cập đến ngươi cũng khen không ngớt miệng và ra chiều khâm phục ngươi lắm. Không ngờ ngươi… ngươi…
Bà nói đến đây thì nước mắt dàn dụa. Lòng bà căm hận Vi Cự Phu thấu xương. Bản thân bà không muốn sa lệ trước mặt kẻ thù. Nhưng bản thân nghĩ đến những ngày cùng Cần Nhật Túy sum họp vui thú. Tuy ngày vui ngắn chẳng đầy gang và thời gian vĩnh viễn đã qua mấy chục năm trời, bà vẫn không cầm lòng được để hai giòng lệ tuôn ra.
Đường Uyển Ngọc hít mạnh một hơi thở rồi nói tiếp:
- Quân tàn ác đê tiện này ! Sao mi hạ độc thủ giết chàng cho đành hỡi quân bất lương !
Vi Cự Phu không nói nửa lời. Lão đứng thộn mặt ra nhìn Đường Uyển Ngọc. Nhưng trong mắt lão tuyệt không lộ vẻ gì sợ hãi, bẽ bàng. Trái lại lão vẫn giữ bộ mặt thản nhiên, tựa như người không phạm phải tội lỗi nào đáng kể?
Đường Uyển Ngọc dứt lời. Cây Kim Long Kiếm trong tay bà đưa lên một chút rồi nhắm vào dưới cằm Vi Cự Phu đâm mạnh một nhát.
Vi Cự Phu không còn hy vọng gì sống nữa. Nhưng giữa lúc tính mạng lão tựa như ngàn cân treo đầu sợi tóc thì ánh mắt hai người chạm nhau. Đường Uyển Ngọc thấy thái độ Vi Cự Phu thì không khỏi sững sờ nên đâm trệch ra ngoài. Bà dừng tay kiếm lại, lạnh lùng hỏi:
- Quân khốn kiếp này ! Đã đến lúc lâm tử mà ngươi vẫn không hổ lòng về những hành vi bạc ác bất nhân ư ?
Vi Cự Phu cười khanh khách đáp:
- Uyển Ngọc nàng ơi ! Một đời ta trời bể ngang tàng, có bao giờ ta làm việc gì mà để hổ thẹn hay hối hận về sau ?
Đường Uyển Ngọc hắng giọng rồi nói:
- Người ta thường bảo rằng ’Con người sắp chết nói ra câu nào cũng là phải là hay’. Thế mà mi mặt vẫn trơ trơ thì thật không phải người mà giống cầm thú biết đội mũ mặc áo.
- Uyển Ngọc ! Bản thân ta muốn đem sự tình ngày trước đầu đuôi thuật rõ một lượt cho nàng nghe còn tin hay không là tùy ở nơi nàng nhưng… hỡi ôi ! Bây giờ ta tưởng…
Da thịt trên mặt lão giật lên từng cơn rồi co dúm lại tỏ ra lão đã đau khổ đến cùng cực. Lão ngập ngừng rồi nói tiếp:
- Bây giờ… Ta biết rằng trong khoảng hai mươi năm trời… ta cùng nàng ở với nhau tuy bề ngoài có danh nghĩa là vợ chồng… mà thực tế nàng coi ta chẳng khác người đi đường… Ha ha ! Những việc ngày trước ta bất tất thuật lại làm chi nữa.
Đường Uyển Ngọc trầm giọng nói:
- Ngày ấy ta không thấy chàng đâu nữa. Mi lấy ta làm vợ cũng là tránh cho ta được mọi điều xấu xa. Ta rất cám ơn.
Ngừng một lát, bà nói tiếp:
- Trong hai mươi năm trời, ta vẫn đem lòng cảm kích mi. Hơn nữa trong khoảng thời gian dài đằng đẳng này, ngươi cũng không đụng chạm đến ta một lần nào, ta lại càng kính phục. Nhưng bây giờ ta đã biết rõ mi đã hạ sát chàng thì dù mi có mập mờ đen trắng cũng bằng vô ích mà thôi !
Vi Cự Phu từ từ gật đầu nói:
- Phải rồi ! Thật là không được ích gì. Nàng ra tay mau đi. Ta đứng yên chịu chết không chống trả nữa là xong.
Trong mắt Đường Uyển Ngọc lộ ra những tia cừu hận mỗi lúc một trầm trọng hơn. Bà càng nghĩ tới những ngày hoan lạc cùng Cần Nhật Túy thì lại càng thống hận Vi Cự Phu. Cây kiếm trong tay bà mũi nhọn lại phóng về phía kẻ thù.
Vi Cự Phu tuy trải qua trăm trận mà bây giờ lão tự động đưa thanh Kim Long Kiếm cho Đường Uyển Ngọc đâm mình. Lão thấy mũi kiếm từ từ đưa gần tới cổ họng thì vẻ mặt lão không khỏi trở nên hoảng hốt…
Triển Phi Ngọc đứng nấp sau tảng đá lớn, mắt nhìn rõ động tác của Đường Uyển Ngọc tuy rất chậm chạp nhưng tuyệt không có ý chùn tay. Nhát kiếm này phóng thêm chút nữa thì dĩ nhiên Vi Cự Phu khó lòng toàn mạng.
Nàng tự hỏi:
- Bây giờ mình mắt thấy Vi Cự Phu sắp chết ở dưới lưỡi kiếm của Đường Uyển Ngọc có nên ngăn trở hay không ?
- Nếu mình ra tay ngăn trở có được lợi ích gì cho mình không ?
- Hành động của mình liệu có phải là một vấn đề để dẫn dụ Cần Quân Hiệp gần gũi với mình hay không ?
Triển Phi Ngọc đã được nuôi dưỡng thành tư cách ích kỷ. Nàng hành động bất kỳ một việc gì cũng không cần suy xét việc đó phải hay trái, thẳng hay cong mà chỉ tự hỏi việc mình làm có lợi ích gì cho mình hay không mà thôi.
Giữa lúc Triển Phi Ngọc còn đang ngần ngừ không quyết thì bất thình lình nghe phía sau có tiếng sột soạt bất giác giật mình kinh hãi vội ngoảnh đầu lại xem thì thấy Cần Quân Hiệp không biết đã đến sau lưng mình từ lúc nào.
Nàng lại thấy Cần Quân Hiệp chỉ chăm chăm ngó về phía trước, dường như vẫn chưa nhìn thấy nàng.
Triển Phi Ngọc đang sững sờ ngơ ngẩn thì Cần Quân Hiệp đã tiến ra đến năm sáu bước và lướt qua bên mình nàng. Chàng chạy thẳng về phía Vi Cự Phu và Đường Uyển Ngọc.
Giữa lúc ấy mũi kiếm trong tay Đường Uyển Ngọc chỉ còn cách cổ họng Vi Cự Phu không đầy hai tấc.
Thốt nhiên bà nghe thấy tiếng bước chân người đến gần, bất giác quay đầu nhìn lại thì thấy Cần Quân Hiệp chỉ còn cách mình chừng bảy tám thước.
Đường Uyển Ngọc vừa nhìn thấy Cần Quân Hiệp thì tâm thần chấn động vô cùng buột miệng hỏi:
- Chàng đã đến đấy ư ? Có phải chàng muốn được chính mình ra tay báo thù không ?
Nguyên Cần Quân Hiệp giống như Cần Nhật Túy ngày trước. Chính vì thế mà lần đầu chàng len lỏi vào chốn giang hồ đã khiến cho mọi người tưởng lầm chàng là Cần Nhật Túy và cũng vì thế mà chàng hiểu rõ dần dần thân thế mình.
Đường Uyển Ngọc đang lúc chuẩn bị đâm chết cừu nhân, tâm thần bà cực kỳ kích động ! Bà chợt trông thấy Cần Quân Hiệp cũng tưởng lầm là tình lang mình ngày trước.
Vi Cự Phu lúc này cũng đã nhìn thấy Cần Quân Hiệp. Lão buông một tiếng thở dài vì lão biết rằng Đường Uyển Ngọc đã nhận lầm. Đồng thời lão nghĩ đến Cần Nhật Túy được Đường Uyển Ngọc chân tâm yêu tha thiết thì không khỏi nổi lòng ghen tức.
Để phá tan giấc mộng Đường Uyển Ngọc, lão nói ngay:
- Uyển Ngọc ! Đó là Quân Hiệp, con trai nàng chẳng lẽ nàng cũng không nhận ra ư !
Đường Uyển Ngọc trong lúc tinh thần hoảng hốt, bà vừa nói vừa cầm cây Kim Long Kiếm chạy lại đưa cho Cần Quân Hiệp.
Vừa nghe tiếng Vi Cự Phu cảnh tĩnh, bà giật nảy mình lên la hoảng:
- Hiệp nhi ! Con đấy ư ! Con lui ra mà xem ta đâm chết kẻ thù đã sát hại phụ thân con.
Dường như bà sợ Cần Quân Hiệp chưa hiểu rõ những điều ngoắc ngóe trong vụ này mà ra tay ngăn trở chăng, nên bà vừa mở miệng đã kéo chàng lùi ra.
Cần Quân Hiệp không hiểu trong tâm thần còn mải nghĩ ngợi điều chi, dường như chàng chưa phát giác trước mặt mình có những ai, cứ sầm sầm chạy về phía trước.
Chớp mắt chàng đã đến trước mặt hai người và dường như vẫn chưa có ý dừng bước còn chạy nữa đi.
Vi Cự Phu trong lòng rất đỗi nghi ngờ, quát to một tiếng:
- Đứng lại !
Lão vừa nói vừa giơ năm ngón tay ra như móc câu chụp xuống vai Cần Quân Hiệp.
Đường Uyển Ngọc thấy vậy bỗng thét lên lanh lảnh:
- Không được động đến y !
Bà vừa nói vừa vung ra thanh Kim Long Kiếm nhắm đâm thẳng vào nách Vi Cự Phu.
Vi Cự Phu khẽ né người đi một chút. Mũi kiếm trượt qua sau lưng lão, lão lượn người đi mà chiêu thức lão chụp xuống vai Cần Quân Hiệp vẫn không biến đổi chút nào.
Vi Cự Phu nắm được vai Cần Quân Hiệp liền giữ chặt lấy.
Cần Quân Hiệp vừa đứng lại, đột nhiên chàng thét lên một tiếng quái gở như tiếng trâu rống rồi giật mạnh một cái.
Chàng vừa cử động thì trên đầu vai phát ra một luồng kình lực hất ngược lại mãnh liệt phi thường, làm cho năm ngón tay của Vi Cự Phu không giữ vững được nữa phải buông ra. Người lão cũng lùi lại phía sau một bước.
Vi Cự Phu chỉ biết Cần Quân Hiệp võ công khi ở nhà hãy còn rất tầm thường mà bây giờ nội lực chàng đã ghê gớm ra ngoài sức tưởng tượng của lão. Lão không khỏi giật mình kinh hãi đứng trố mắt ra mà nhìn.
Vi Cự Phu còn đang kinh nghi chưa trấn tĩnh lại được thì Đường Uyển Ngọc đã phóng chiêu kiếm thứ hai tới.
Đường Uyển Ngọc cũng là tay bản lãnh phi thường, bà phóng kiếm nhanh như gió táp mưa sa, lúc bà thấy Vi Cự Phu nắm giữa Cần Quân Hiệp tưởng là lão lại có ý sát hại con mình. Bây giờ bà thấy Cần Quân Hiệp thoát khỏi tay lão thì vừa phóng kiếm ra đâm và la hoảng:
- Hiệp nhi ! Chạy mau đi ! Chạy mau đi ! Thằng giặc này đã sát hại phụ thân ngươi, hắn còn cho là chưa đủ còn toan giết cả ngươi nữa đó !
Cần Quân Hiệp thoát khỏi tay Vi Cự Phu rồi, chàng đứng thộn mặt ra một chút rồi không hiểu nghĩ sao, chàng cũng không nói nữa lời lại tiếp tục cắm đầu chạy tuốt. Thậm chí mẫu thân chàng la gọi thét lên mà dường như chàng vẫn không nghe tiếng.
Vi Cự Phu vừa đứng vững lại thì nhát kiếm thứ hai của Đường Uyển Ngọc đã phóng đến nơi.
Không hiểu sao thái độ Vi Cự Phu lúc này lại khác hẳn lúc trước. Trước lão đã định đứng yên để cho Đường Uyển Ngọc đâm chết, nhưng bây giờ lão lại né tránh. Lão ứng biến thân pháp một cách kỳ tuyệt và mau lẹ phi thường.
Vi Cự Phu thấy nhát kiếm phóng đến nơi, lão lộn người đi và nằm rạp xuống đất. Đồng thời lão lấy tay ấn xuống mặt đất để lấy đà nhảy vọt lên nhanh như tên bắn khỏi mặt đất chỉ chừng một thước rồi băng mình vút đi như mũi tên ra xa đến năm, sáu trượng. Lão lại cong lưng nhảy vọt lên không, vừa nhảy vừa la:
- Uyển Ngọc hãy dừng tay ! Uyển Ngọc hãy dừng tay ! Dường như Hiệp nhi đang gặp việc gì nguy cấp ngoài ý nghĩ của chúng ta !
Số là Vi Cự Phu cứ thấy Cần Quân Hiệp cắm đầu chạy, lão cho là chàng đang gặp cường địch đuổi theo hay gặp chuyện gì bất trắc chứ không phải lão định gia hại Cần Quân Hiệp mà cũng không phải lão biến thành kẻ hèn nhát muốn chuồn đi để thoát chết.
Đường Uyển Ngọc lại không biết thế, bà tưởng lão có ý sát hại con mình nên bà vừa phỉ nhổ, vừa thóa mạ thét lên lanh lảnh:
- Cự Phu ! Mi chỉ là hạng cầm thú chứ không bằng loài súc sinh. Mi muốn giết y mà không dám nói ra lại bảo y gặp việc nguy cấp. Thật là quân đê tiện !
Vi Cự Phu rú lên:
- Uyển Ngọc ! Nàng…
Lão chưa nói dứt lời thì thanh Kim Long Kiếm trong tay Đường Uyển Ngọc đã vung tay lên đâm tới theo thế liên hoàn.
Vi Cự Phu phải luôn luôn né tránh, không còn mở miệng để giải thích thêm.
Chớp mắt Đường Uyển Ngọc đã phóng liền ra bảy chiêu kiếm, mà chiêu thức toàn do Vi Cự Phu sáng chế, gọi là Kim Long kiếm pháp. Vì vậy mà bao nhiêu đường biến hóa kỳ diệu lão đều đã thuộc lòng. Đường Uyển Ngọc sắp ra chiêu thức thế nào, biến hóa ra sao, lão đều biết trước cả.
Đường Uyển Ngọc vung tít thanh Kim Long Kiếm đâm chém theo thế liên hoàn, cực kỳ thần tốc, chiêu nọ chưa qua chiêu khác đã ầm ầm chém tới.
Kiếm thế phi thường hung hiểm, xem chỉ trong chừng sợi tóc là Vi Cự Phu có thể mất mạng như chơi. Vậy mà lão vẫn né tránh một cách rất ung dung.
Đường Uyển Ngọc phóng luôn bảy nhát, gọi là liên hoàn thất kiếm mà không hạ được đối phương. Bà biết không có cách nào chém chết lão được.
Đột nhiên bà thu kiếm về lớn tiếng quát hỏi:
- Mi vừa nói nguyện ý chết dưới lưỡi kiếm của ta, nhất định không né tránh và trả đòn. Thế mà mi lại nuốt lời được ngay. Bây giờ mi nói sao đây ?
Vi Cự Phu đứng vững lại rồi đáp:
- Uyển Ngọc ! Dù sao mặc lòng ta vẫn coi Hiệp nhi như chính con ruột ta. Chẳng lẽ ta đứng yên để nàng đâm chết không trí hoãn (lại) để hộ vệ cho y hay sao ? Ta nghĩ rằng mình chịu chết là chuyện tầm thường, nhưng trước mắt nhìn thấy Hiệp nhi gặp nguy mà không giải cứu thì còn ra thế nào ? Chẳng lẽ nàng không nhìn thấy vẻ mặt của y hoảng hốt cắm đầu chạy tuốt hay sao ?
Đường Uyển Ngọc cười khẩy đáp:
- Mi nói dễ nghe đấy ! Y có điều chi không ổn, ta đây tự biết liệu lý cho y, ai cần mi phải nhọc lòng ?
Đường Uyển Ngọc quả đang nóng ruột về con. Tuy miệng bà nói vậy nhưng trong dạ rất băn khoăn lo lắng. Bà vừa nói vừa ngoảnh đầu nhìn về phía Cần Quân Hiệp chạy đi.
Lúc này Cần Quân Hiệp đã chạy xa đến hơn ba trượng. Đường Uyển Ngọc chỉ trông thấy bong người chàng vun vút như nước chảy mây trôi. Phía sau chàng cũng có một bong người chạy theo, dường như đã đuổi gần kịp, và đang đi rất mau tựa hồ muốn nhảy xổ tới bắt Cần Quân Hiệp.
Đường Uyển Ngọc cả kinh thất sắc quát hỏi:
- Ai !
Tiếng quát của bà không ngăn cản được bóng người đang ra sức vượt chàng.
Đường Uyển Ngọc vô cùng kinh hãi ! Trong lúc cấp bách bà không kịp suy nghĩ gì nữa, vung tay một cái, thanh Kim Long Kiếm vụt ra một đường biến ảo như cầu vồng bay vút ra rất nhanh như chớp.
Bóng người chạy theo Cần Quân Hiệp ngừng lại một cái rồi đột nhiên vung tay áo ra. Một luồng kình phong lướt tới cuốn ngay lấy chuôi kiếm giữ lại.
Lúc bong người kia dừng lại. Đường Uyển Ngọc nhìn rõ mặt thì ra là một thiếu nữ rất xinh đẹp.
Tay áo nàng cuốn được thanh Kim Long kiếm rồi lại tiếp tục nhảy vọt về phía trước.
Cánh tay nàng rung động một cái, thanh Kim Long kiếm đã bay vọt ra đâm mạnh vào gốc cây lớn đánh sột một tiếng.
Thiếu nữ nhảy vọt đến gần Cần Quân Hiệp, nàng giơ tay ra chụp xuống vai chàng rồi nắm chặt lấy.
Thiếu nữ này nào phải ai xa lạ, nàng chính là Triển Phi Ngọc.
Từ nãy tới giờ Triển Phi Ngọc vẫn nấp gần đó để xem cuộc diễn biến xảy ra giữa Vi Cự Phu và Đường Uyển Ngọc.
Khi nàng nhìn thấy Cần Quân Hiệp xuất hiện, chẳng những mình Vi Cự Phu phát giác ra vẻ mặt chàng có điều khác lạ mà cả Triển Phi Ngọc cũng nhận ra chàng có điều hốt hoảng.
Ban đầu nàng cho là Cần Quân Hiệp cố ý làm ra như vậy hay vì chàng vừa gặp kẻ thù sát hại phụ thân mình đang cùng mẫu thân động thủ, chàng bị khích động bất ngờ nên mặt mũi biến sắc.
Nhưng sau một lúc, nàng nhận thấy Cần Quân Hiệp không chú ý gì đến diễn biến xảy ra trước mắt, tựa hồ như chàng không trông thấy, không nghe thấy gì. Nàng liền nhảy vọt ra để rượt chàng.
Đường Uyển Ngọc chưa từng gặp Triển Phi Ngọc bao giờ, dĩ nhiên bà không hiểu nàng là hạng người nào ? Bà vừa trông thấy con mình bị nàng rượt theo và nắm vai giữ lại thì trong lòng nóng nảy vô cùng. Bà cho là chàng bị kẻ thù đột kích, nên không để ý gì đến Vi Cự Phu nữa, hấp tấp rượt theo để hộ Cần Quân Hiệp vệ cho chàng.
Đường Uyển Ngọc chưa nhảy tới nơi thì đã chắp hai tay lại, phóng ra một chiêu Tố Thủ Phất Vân.
Chiêu thức này huy động chưởng lực của hai bàn tay phóng ra một lượt đánh về phía trước.
Triển Phi Ngọc tay phải đang nắm giữ lấy vai Cần Quân Hiệp bỗng phát giác ra có một luồng chưởng lực mãnh liệt đang xô về phía mình. Nàng nhanh mắt nhìn thấy Đường Uyển Ngọc.
Lòng nàng đối với Cần Quân Hiệp cực kỳ tha thiết, dĩ nhiên nàng không hạ độc thủ đánh trả mẫu thân chàng. Nàng giơ tay áo bên trái lên phất nhẹ về phía sau một cái, một luồng kình lực nhu hòa đẩy ra. Vậy mà cũng đủ làm cho chưởng lực của Đường Uyển Ngọc tiêu tán mất ngay.
Đường Uyển Ngọc thấy chưởng lực của mình tự nhiên mất tiêu không còn tăm tích đâu nữa, thì bà không khỏi giật mình kinh hãi. Bây giờ bà mới biết võ công của thiếu nữ này cao hơn mình nhiều.
Đường Uyển Ngọc ngẩn người ra một chút rồi gọi to:
- Cô nương ! Cô nương là ai ! Cô nắm giữ y làm chi vậy ?
Bản ý của Triển Phi Ngọc nắm giữ Cần Quân Hiệp là cốt không để cho chàng tiếp tục chạy về phía trước. Nàng vừa nghe tiếng Đường Uyển Ngọc hỏi toan cất tiếng trả lời thì đột nhiên phát giác ra trên vai Cần Quân Hiệp phát ra một luồng đại lực như hất nẩy tay nàng lên. Luồng kình lực mãnh liệt đến nổi nàng không tự chủ được phải buông tay ra và người nàng cũng bị rung chuyển phải lùi ra xa một bước.
Triển Phi Ngọc vừa kinh hãi vừa lấy làm kì dị. Nàng lại xoay tay mặt đi một cái nhảy lại nắm lấy vai Cần Quân Hiệp. Lần này nàng dùng sức mạnh hơn trước nữa.
Cần Quân Hiệp vừa khoa chân bước đi được nửa bước lại bị Triển Phi Ngọc nắm giữ.
Đường Uyển Ngọc nhân lúc thời gian chớp nhoáng này nhảy vọt ra lớn tiếng hỏi:
- Cô nương là ai ?
Triển Phi Ngọc tươi cười đáp:
- Xin bá mẫu an tâm. Điệt nữ là bạn thân với lệnh lang đây.
Đường Uyển Ngọc sửng sốt tự hỏi:
- Trước nay mình chưa biết thiếu nữ này bao giờ mà sao nàng quen biết mình và kêu bằng bá mẫu ?
Đường Uyển Ngọc còn đang ngần ngừ chưa biết hỏi thế nào thì nghe Triển Phi Ngọc la lên một tiếng kinh hoảng. Bàn tay nàng đang nắm vai Cần Quân Hiệp lại bị luồng nội lực của chàng hất ra thật mạnh. Nàng không thể nào nắm giữ được nữa đành phải buông tay ra và toàn thân bị rung động, khiến nàng phải lùi lại một bước.
***
oOo
Triển Phi Ngọc nắm lấy Cần Quân Hiệp lần thứ hai bị nội lực chàng hất tay và nàng phải lùi lại một bước.
Triển Phi Ngọc rất đỗi kinh nghi vì bấy lâu nay nàng luôn luôn theo bên mình chàng và biết rõ võ công chàng nông sâu thế nào rồi. Nào ngờ đâu hai lần nắm được vai Cần Quân Hiệp đều bị nội lực chàng hất phải lùi lại.
Nàng lẩm bẩm:
- Mình vừa nhốt chàng trong nhà thạch thất chưa đầy một giờ chẳng lẽ công lực chàng trong thời gian ngắn ngủi này đã tiến triển ghê gớm đến mức độ hơn cả mình ?
Trong lòng nàng rất đỗi nghi ngờ, nàng lại thử khoa chân tiến lại gần trước mặt Cần Quân Hiệp thì lạ thay ! Coi vẻ mặt chàng thì tựa hồ như không nhìn thấy cả người đứng sững gần trước mặt, vẫn sầm sầm rảo bước chạy tới.
Triển Phi Ngọc hốt hoảng cất tiếng la:
- Quân Hiệp ! Ngươi làm gì vậy ?
Nàng vừa la vừa phải lùi lại vì nếu không lùi thì nhất định chàng sẽ đâm sầm vào mình. Triển Phi Ngọc lùi luôn đến bảy, tám bước và không ngớt la hoảng.
Cần Quân Hiệp vẫn không nói năng gì, chẳng hiểu bụng chàng đang mải nghĩ chuyện gì hay vì chàng lơ đãng mà Triển Phi Ngọc thét lên, chàng dường như vẫn không nghe tiếng chỉ cắm đầu hùng hục chạy.
Trước cảnh tượng kỳ dị này, Triển Phi Ngọc chẳng hiểu Cần Quân Hiệp không trông thấy mình và không nghe tiếng mình la hét là thật hay giả vờ. Nàng vừa kinh hãi vừa tức giận lại chỉa năm ngón tay ra nhằm chụp xuống vai Cần Quân Hiệp.
Rút kinh nghiệm hai lần trước bị thất bại, lần này nàng ra tay đặc biệt thận trọng. Trước khi động thủ nàng đã vận hết công lực ra năm đầu ngón tay rồi nhảy xổ lại chụp vai Cần Quân Hiệp.
Triển Phi Ngọc định bụng hễ lần này chụp được vai Cần Quân Hiệp thì nhấc hẳn chàng lên. Nhưng năm đầu ngón tay vừa chạm trúng lập tức luồng kình lực trên vai đối phương hất ngược lại, còn mãnh liệt hơn hai lần trước nhiều.
Năm ngón tay Triển Phi Ngọc chỉ trong chớp mắt là bị hất văng trở lại.
Đang lúc Triển Phi Ngọc trước ngực sơ hở Cần Quân Hiệp vẫn không dừng bước, tiếp tục tiến lại như muốn đâm vào ngực nàng.
Triển Phi Ngọc không sao được đành phải lùi lại. Rồi cứ thế lùi một bước, Cần Quân Hiệp lại tiến thêm một bước. Hai người một giật lùi, một tiến tới vẫn cách nhau một khoảng rất gần và nhất định.
Triển Phi Ngọc vừa bị luồng đại lực của đối phương hất tay lên, nàng hoảng hốt lùi lại luôn mấy bước. Lòng nàng bối rối quá chừng, sau lùi không kịp.
Cần Quân Hiệp vẫn tiếp tục tiến thẳng về phía trước. Triển Phi Ngọc hốt hoảng né sang bên, nhưng cũng bị đối phương húc vào vai.
Luồng kình lực của Cần Quân Hiệp chạm vào người nàng hất nàng lùi lại thêm bảy, tám bước liền.
Nàng liền thu cước lực dừng bước thì Cần Quân Hiệp tới sát trước mặt. Lúc này Triển Phi Ngọc sợ hãi quá rồi, nàng tiếp tục giật lùi. Nàng nhìn thấy hai mắt Cần Quân Hiệp trợn ngược lên, tựa hồ như chàng trông thấy vật gì trước mắt, nàng vội giơ ngón tay đến trước mắt chàng mà chàng vẫn không chớp mắt.
Cảnh tượng này làm nàng sợ hết hồn, vừa chạy giật lùi vừa thét lên inh ỏi.
Cần Quân Hiệp vẫn trơ trơ như không trông thấy và nghe thấy gì hết.
Triển Phi Ngọc tuy thông minh tuyệt thế, cơ trí hơn người xoay chuyển rất mau lẹ để đối phó với bất cứ một trường hợp nào dù có nguy cấp nàng vẫn giữ được thái độ bình tĩnh.
Thế mà tình cảnh này nàng đành chịu bó tay, vì Cần Quân Hiệp tại sao nội lực cùng tâm hồn biến đổi một cách đột ngột, mà nàng không hay biết thành ra nàng luống cuống chẳng biết làm thế nào để ổn định tình thế.
Cần Quân Hiệp tiếp tục sầm sầm tiến thẳng về phía trước.
Triển Phi Ngọc lùi lại ba bước nữa, mắt thấy chàng vẫn còn tiếp tục tiến thẳng một chiều thì tất va vào một cây táo lớn, nếu chàng không chịu tránh đi.
Triển Phi Ngọc hốt hoảng la lên:
- Phải cẩn thận đấy !
Cần Quân Hiệp dường như vẫn chẳng nghe thấy gì, vẫn tiếp tục tiến bước theo đường thẳng.
Bỗng nghe đánh sầm một tiếng, người chàng đã đụng mạnh vào cây táo.
Cây táo này lớn bằng miệng bát.
Triển Phi Ngọc nghĩ bụng nếu Cần Quân Hiệp đâm vào tất bị vỡ đầu sứt trán máu chảy đầy mặt.
Nhưng sự thực đã trái hẳn với sự tiên liệu của nàng.
Người và cây vừa xô vào nhau, thì cây táo đổ xuống đánh sầm một tiếng.
Cần Quân Hiệp tưởng như không có chuyện gì xảy ra vẫn băng băng tiếp tục đi về phía trước.
Trước diễn biến lạ lùng này, Triển Phi Ngọc bất giác đứng thộn mặt ra. Vừa rồi nàng đã ba lần ra tay chụp xuống vai Cần Quân Hiệp và bị luồng nội lực của chàng hất ngược lại, sau nàng lại bị Cần Quân Hiệp đụng vào mình, cơ hồ đứng không vững. Những việc đó nàng còn có thể coi là sự ngẫu nhiên. Nhưng bây giờ Cần Quân Hiệp đụng vào cây táo mà cây phải gãy đổ xuống thì thật là một chuyện phi thường.
Theo tình hình này mà suy đoán, Triển Phi Ngọc biết chắc nội lực Cần Quân Hiệp lúc này cao thâm lắm, cao thâm đến mức độ khôn lường, hơn cả mình nhiều. Thiệt là một sự nói ra chẳng ai tin. Nhưng sự thực đã hiển nhiên không tin không được.
Triển Phi Ngọc kinh hãi quá đứng ngẩn người ra không nhúc nhích.
Mắt nàng nhìn Cần Quân Hiệp chạy đi mỗi lúc một xa. Nàng bụng bảo dạ:
- Thôi đành để y đi vậy. Mình chẳng còn cách nào giữ y lại được nữa.
Rồi không biết nghĩ sao, nàng lại chúi đầu ngón chân xuống, lăng mình nhảy về phía trước rượt theo.
Triển Phi Ngọc vừa lao người đi, bỗng nghe phía sau có tiếng thét lên gọi:
- Hiệp nhi ! Hiệp nhi ! Đứng lại đã !
Tiếng hô vừa dứt, một bóng người vút ra, chính là Tố Thủ Tiên Tử Đường Uyển Ngọc.
Bây giờ Triển Phi Ngọc thấy Đường Uyển Ngọc lướt qua bên mình mới nhìn rõ vẻ mặt bà cực kỳ thê thảm, đầu tóc rối tung. Bà lao về phía trước nhanh như bay.
Triển Phi Ngọc ngừng lại một chút thì lại nghe tiếng người la lớn ở phía sau:
- Ta tuyệt không có điều gì đáng thẹn với y ! Nàng đứng lại !
Tiếng la vừa dứt, bóng người to lớn như con chim ưng khổng lồ từ trên không nhào xuống đến bên mình Đường Uyển Ngọc.
Người mới lao tới đó chính là Vi Cự Phu.
Vi Cự Phu còn chạy lẹ hơn, lướt lên phía trước Đường Uyển Ngọc.
Khinh công Triển Phi Ngọc thật ra chẳng kém gì Vi Cự Phu và Đường Uyển Ngọc. Nhưng vừa rồi nàng ngần ngừ không quyết nên mới để hai người vượt qua. Bây giờ nàng đề khí phóng mình đi, chỉ mấy cái nhô lên hụp xuống đã tới sát sau lưng Vi Cự Phu.
Đường Uyển Ngọc chạy tới trước gần kịp Cần Quân Hiệp, có thể với tay là đến vai chàng. Bà liền vươn tay ra…
Triển Phi Ngọc biết nội lực Cần Quân Hiệp ghê gớm, vì ba lần nàng đã nắm được vai chàng đều bị hất ra. Nàng toan lên tiếng ngăn trở thì thình lình một người ở phía bên nhảy xéo ra chặn trước người Đường Uyển Ngọc.
Người này vừa cử động thì Triển Phi Ngọc và Vi Cự Phu đã phát giác ra ngay.
Nguyên y đứng chờ sẵn dưới gốc cây không biết từ lúc nào. Nếu y không cử động thì chẳng ai chú ý đến là ở dưới gốc cây đã có người đứng từ trước.
Người kia xuất hiện một cách đột ngột, nhảy xổ ra chắn đường Đường Uyển Ngọc. Bà đang hấp tấp định chụp xuống vai Cần Quân Hiệp chưa rút tay về kịp. Bà vừa hốt hoảng co tay lại thì bỗng nghe đánh roạc một tiếng. Vai áo người này bị rách một miếng lớn.
Người đó bật lên tiếng cười ha hả nói:
- Đại tẩu ! Đại tẩu vừa thấy mặt tại hạ, chưa hỏi rõ đầu đuôi gì, sao đã xé áo tại hạ ra thế này ?
Thanh âm người lạ chỉ thều thào tưởng chừng như người bị trọng bệnh mới khỏi, khí lực chưa được phục hồi.
Đường Uyển Ngọc định thần nhìn lại thì ra là một lão già, nét mặt tiều tụy, quần áo lôi thôi, tựa hồ như con người bệnh hoạn suốt đời. Bà liền hỏi:
- Các hạ là ai ?
Người kia cười đáp:
- Đại tẩu ! Đại tẩu không nhận ra tại hạ nhưng trượng phu đại tẩu thì quen biết tại hạ lắm !
Đường Uyển Ngọc tưởng lão hỏi về Cần Nhật Túy liền hỏi bằng một giọng ôn hòa:
- Tôn giá là ai, sao lại biết lang quân ta. Y bị hại rồi kia mà ?
Lão ốm o trỏ về phía sau đáp:
- Y còn đó chứ chết đâu ?
Đường Uyển Ngọc quay đầu lại thì chỉ thấy Vi Cự Phu đứng sững sau lưng mình. Bà vỡ lẽ ra thì sắc mặt biến đổi. Bà đang căm hận Vi Cự Phu đến cực điểm lại bị lão già ở đâu đến dường như giở giọng trêu cợt mình thì lại càng điên tiết lên, vung chưởng đánh tới Vi Cự Phu.
Vi Cự Phu nghiêng người né tránh nhưng cũng bị phát chưởng của Đường Uyển Ngọc đập trúng tai, nửa mặt lão ửng đỏ lên.
Đường Uyển Ngọc quay lại quát hỏi lão già:
- Hắn là ai ? Sao lão dám bảo là lang quân ta ? Lang quân ta chết rồi, lão còn đến đây ăn nói lăng nhăng là có ý gì ?
Lão già ốm o buông một tiếng thở dài rồi đáp:
- Đại tẩu ! Đại tẩu đừng tưởng y là hạng người đốn mạt. Tư cách y thế nào, tại hạ hiểu rõ hơn ai hết.
Lúc này trong lòng Đường Uyển Ngọc vừa oán hận vừa căm phẫn, bà không muốn giây lời với lão ốm o làm chi nữa cho thêm bực mình. Bà chỉ hứ một tiếng rồi quay mặt làm lơ.
Vi Cự Phu trong lòng lấy làm kỳ.
Y tự hỏi:
- Mình chưa gặp lão này bao giờ, sao lão bảo là quen biết mình, cùng hiểu cả tư cách mình nữa ?
Dù sao câu nói của lão già ốm o cũng khiến Vi Cự Phu tự an ủi được một chút. Y cho là lão già kia đồng tình với mình trước mặt Đường Uyển Ngọc, liền tiến lại gần ôn tồn hỏi:
- Các hạ là ai ? Sao các hạ biết tại hạ ? Các hạ gặp tại hạ ở đâu nhỉ ? Dạo này tại hạ gặp nhiều hoàn cảnh bất ngờ làm cho quẫn trí hay quên quá. Xin các hạ tha lỗi cho.
Lão già ốm o không trả lời thẳng vào câu Vi Cự Phu hỏi, lão bật lên tiếng cười, mặt lão nhăn nhó, tưởng chừng như không còn chút khí lực để cười cho tươi được. Lão nói với Vi Cự Phu bằng một giọng đàn anh:
- Lại đây ! Lão phu thấy hai vợ chồng tôn giá xảy ra chuyện xích mích gây ra cãi lộn, khiến cho lão phu cũng thấy phiền lòng. Thôi đừng hờn giận nhau làm chi cho mệt, bắt tay nhau đi nào.
Chưa dứt lời đột nhiên lão xoay người lại nắm lấy tay Đường Uyển Ngọc.
Động tác của lão già ốm o rù rờ có vẻ chậm chạp mà thực ra mau lẹ vô cùng.
Đường Uyển Ngọc thấy lão ăn nói dông dài chẳng lọt tai chút nào đã rất bực mình, lại thấy lão thò tay về phía mình, bà chưa nghĩ đến chuyện phản ứng thì đột nhiên thấy cổ tay mình đã bị lão nắm chặt một cách đột ngột. Bà chỉ thấy cử động lão lừ thừ bất lực mà không hiểu lão đã chỉa ngón tay ra từ lúc nào.
Liền lúc đó, lão già ốm o lại đưa tay kia nắm chặt lấy tay Vi Cự Phu.
Vi Cự Phu và Đường Uyển Ngọc hai người cùng cựa quậy giật tay ra nhưng cổ tay vẫn bị lão nắm chặt như lồng vào cái đai sắt không sao thoát ra được. Mười đầu ngón tay lão cứng rắn phi thường đủ tỏ ra nội lực lão rất cao thâm, thì ra ngoài mặt lão đã giả vờ như người bất lực.
Lão già ốm o nắm chặt cổ tay hai người kéo sát lại nhau, miệng nói:
- Thôi hai vị bớt giận làm lành. Nắm tay nhau đi để cho lệ khí biến thành hòa khí. Hai vợ chồng nhất dạ đồng sàng tình nghĩa trăm năm, làm gì mà phải đi đến chỗ dùng đao kiếm ?
Đường Uyển Ngọc vừa tức mình vừa kinh hãi, bà không hiểu lão này là nhân vật như thế nào ? Sao lão lại biết cả chuyện riêng về nhà mình.
Lão ốm o không để hai người nói gì nữa, kéo tay Đường Uyển Ngọc để vào bàn tay Vi Cự Phu, rồi lão buông tay lùi về phía sau.
Đường Uyển Ngọc đang căm hận Vi Cự Phu thấu xương. Hành động của lão già ốm o càng làm cho bà cáu tiết. Lão vừa buông tay lùi lại, bà liền vung tay phóng chưởng nhằm ngay vào trước ngực Vi Cự Phu.
Võ công Vi Cự Phu kể ra còn cao thâm hơn Đường Uyển Ngọc nhiều. Giả tỷ lúc lão già ốm o buông tay ra mà hai người động thủ thì nhất định Đường Uyển Ngọc kém thế mà Vi Cự Phu có thể đoạt được thượng phong một cách dễ dàng.
Nhưng Vi Cự Phu không có ý định như vậy Đường Uyển Ngọc đánh ra một phát chưởng này, y không kịp né tránh.
Đường Uyển Ngọc đang vận công lực đến tột độ để phóng chưởng đánh vào chỗ trọng yếu trong mình Vi Cự Phu.
Một tiếng sầm vang lên.
Người Vi Cự Phu đột nhiên bị hất lên không, ngửa người về phía sau rồi rớt xuống. Nhưng lúc người còn lơ lửng trên không chưa té xuống đất, y đã xoay mình đi một cái cho chân thõng xuống nên không đến nỗi ngã lăn ra.
Người y như chiếc chong chóng xoay đi mấy vòng. Đồng thời miệng phun máu tươi ra, vết máu rớt xuống theo đà người đang xoay đi, thành một cái vòng đỏ lòm trên mặt đất.
Vi Cự Phu đáp chân xuống đứng vững người lại. Y trấn tĩnh tinh thần lại rồi ngửa mặt lên trời cả cười. Tiếng cười của y rất thê thảm, ai oán. Sắc mặt y lợt lạt, miệng vẫn còn ứa máu tươi không ngớt.
Mặt cười mà miệng đỏ lòm thì cái cười ấy khiến cho người ngoài trông thấy phải não ruột.
Vi Cự Phu cười một lúc rồi vì máu ra nhiều, người y lại lảo đảo như say rượu muốn ngã lăn ra.
Lão già ốm o lại tiến về trước mấy bước. Lão giơ tay ra điểm mấy cái vào trước ngực Vi Cự Phu. Vi Cự Phu ngã lăn ra nằm duỗi dài dưới đất.
Lão già ốm o quay lại bảo Đường Uyển Ngọc:
- Đại tẩu ơi ! Đại tẩu làm thế chẳng là quá đáng ư ?
Đường Uyển Ngọc lớn tiếng quát lại:
- Hắn giết lang quân ta…
Dường như bà căm tức lão già ốm o, nên lại nói luôn:
- Hắn còn lừa gạt ta hai chục năm nay. Ta phanh thây hắn cũng không phải là quá đáng.
Lão già ốm o từ từ lắc đầu rồi vẫn nói bằng một giọng thều thào bất lực:
- Chính y là trượng phu đại tẩu chứ còn ai nữa đâu !
Đường Uyển Ngọc hắng giọng một tiếng rồi quát lên:
- Lão còn biết cóc gì ! Sở dĩ bữa nay ta chưa ra tay giết hắn để báo thù mà còn lưu tính mạng của hắn là để nhường cho con ta sẽ hạ thủ đâm chết hắn để y báo thù cho phụ thân y.
Đường Uyển Ngọc sắc mặt xám xanh, vừa nói vừa nghiến răng ken két tỏ ra bà căm phẫn đến cực điểm.
Lão già ốm o ung dung chậm rãi nói:
- Đại tẩu ơi ! Đại tẩu nhầm rồi đó, mà lại là cái nhầm lớn nhất trong những cái nhầm !
Đường Uyển Ngọc thấy mình giải thích đủ điều mà lão già gàn dở này vẫn giữ một thái độ ngoan cố mà bà ta cho là rất khả ố. Bà tức quá không nhịn được nữa, lớn tiếng văng tục ra:
- Ngươi còn biết con chó gì mà nói ! Thúi lắm !
Nguyên Đường Uyển Ngọc là một danh gia hiệp nữ, văn võ kiêm toàn. Trước nay không bao giờ bà nói tục mắng người. Bây giờ vì nóng giận quá không giữ được bình tĩnh nên nặng lời mắng nhiếc. Đây là lần đầu tiên bà dùng đến lời bất nhã để thóa mạ một người già cả. Câu nói vừa ra cửa miệng bà liền biết mình nóng giận thất ngôn mà không khỏi tự thẹn, mặt đỏ bừng.
Lão già ốm o vẫn không nổi giận, thủng thẳng lễ phép hỏi:
- Đại tẩu ! Sao tại hạ lại không biết ? Tại hạ có thể tự hào là mình biết khá nhiều nữa. Theo lời đại tẩu nói thì Cần Nhật Túy mới chính là đại trượng phu của đại tẩu có phải thế chăng ?
Đường Uyển Ngọc vừa nghe thấy lão già ốm o nhắc đến tên tuổi của Cần Nhật Túy, bất giác thộn mặt ra. Nét mặt căm phẫn hổ thẹn biến thành vẻ thê lương. Bao nhiêu nỗi thương tâm bao chiếm hết cả tâm hồn bà. Bà không nhẫn nại được, nước mắt tuôn ra như mưa, không nói được gì nữa.
Lão già ốm o lại nói:
- Cần Nhật Túy là cái thá gì ! Hắn không xứng đáng là trượng phu đại tẩu. Huống chi Cần Nhật Túy có phải do Vi Cự Phu giết đâu !
Đường Uyển Ngọc nghe lão già ốm o mỗi lúc một li kỳ, mỗi lúc một trái tai. Vụ Vi Cự Phu hạ sát Cần Nhật Túy, chính hắn còn không phủ nhận. Vậy mà lão này dám cả quyết là không phải hắn thì thật là câu chuyện hoang đường hết sức vô lý.
Đường Uyển Ngọc nghĩ vậy nhưng không nói gì nữa, ngoảnh lại thì Cần Quân Hiệp đã đi cách xa đến mấy chục trượng và chàng cứ vẫn tiếp tục bon bon đi về phía trước.
Đường Uyển Ngọc dường như ra chiều tức giận lão già ốm o đã ngăn trở mình không cho nắm Cần Quân Hiệp lại. Phần thì bà hối hận mình đã giây lời với lão già chưa từng quen biết, trùng trình làm mất thời giờ.
Bà không nói gì với lão già ốm o nữa, chỉ vào mặt Vi Cự Phu đang nằm dưới đất bảo:
- Mi hãy chờ đấy. Mẹ con ta nhất định không buông tha cho mi đâu !
Vi Cự Phu rõ ràng bị lão già ốm o điểm huyệt, không còn nói được ra lời, y chỉ thộn mặt ra nhìn Đường Uyển Ngọc.
Đường Uyển Ngọc nói xong trở gót băng mình lao về phía trước chạy như bay.
Triển Phi Ngọc từ nãy đến giờ vẫn đứng yên theo dõi diễn biến đột ngột. Bây giờ nàng thấy Đường Uyển Ngọc đuổi theo Cần Quân Hiệp mới lên tiếng:
- Bá mẫu ! Bá mẫu hãy chờ điệt nhi một chút !
Đường Uyển Ngọc dừng bước lại ngơ ngác hỏi:
- Ngươi là ai ?
Triển Phi Ngọc bẽn lẽn cuối đầu xuống ngập ngừng:
- Điệt nữ… điệt nữ… là bạn Cần Quân Hiệp.
Đường Uyển Ngọc thấy tình hình này liền hiểu ngay vội nói:
- Vậy chúng ta cùng đuổi theo y.
Triển Phi Ngọc trong bụng mừng thầm vì được Đường Uyển Ngọc bảo mình cùng bà rượt theo Cần Quân Hiệp. Như vậy tỏ ra bà đã nhìn nhận mình là bạn của con bà.
Hai người chuyển động thân mình, băng băng chạy về phía trước.
Cần Quân Hiệp vẫn đi đều bước mà chỉ cách có vài chục trượng nên chớp mắt hai người đã đuổi kịp.
Đường Uyển Ngọc cùng Triển Phi Ngọc đuổi đến gần sau lưng Cần Quân Hiệp khi chàng vừa xích qua một gốc cây lớn. Hai người định cất bước tránh gốc cây để nắm lấy chàng thì một bóng người thấp thoáng ở sau gốc cây nhảy xổ ra ngăn lối đi.
Hai người giật mình dừng bước nh́n kỹ lại th́ì người này nào phải ai đâu, chính là lão già ốm o vừa rồi.
Đường Uyển Ngọc và Triển Phi Ngọc vừa nhận ra lão thì cả hai người đều kinh hãi vô cùng, vì lúc hai người cất bước chạy đi, lão ốm o vẫn còn đứng lại sau. Vậy mà bây giờ lão đã ngồi ở gốc cây phía trước từ lúc nào ? Hai người không phát giác ra lúc lão vượt qua mình để đi lên phía trước.
Đường Uyển Ngọc và Triển Phi Ngọc trong lòng đều nảy ra một ý nghĩ:
- Biết đâu không còn có người khác ngoài lão này đang rình rập mình ở đây.
Rồi bất giác cả hai người cùng xoay mình nhìn lại phía sau.
Nhưng nhìn lại vẫn không thấy bóng một người nào, vì cả Vi Cự Phu bị trọng thương cũng không biết đã bỏ đi đâu từ lúc nào, không còn nằm ở đó nữa.
Lão già ốm o không chờ hai người lên tiếng đã nói ngay:
- Đại tẩu ! Đại tẩu không nghe lời khuyên can của tại hạ thì tại hạ cũng chẳng biết làm thế nào. Có điều lão phu cần nhắc đại tẩu là những điều lão phu vừa nói đều đúng sự thực cả.
Đường Uyển Ngọc biết lão già ốm o là một cao nhân tuyệt thế nhưng ngoài mặt bà vẫn ra vẻ lạnh lùng, hững hờ đáp:
- Lão nói thật hay nói hư thì cũng vậy thôi. Ta chẳng hoài hơi mà để ý làm chi. Ta chỉ hỏi lão một câu ’Lão cố ý cản đường chúng ta là có mục đích gì?’
Lão ốm o nghe hỏi chưa trả lời vội, lão vươn cánh tay ra rất dài nắm lấy vai Cần Quân Hiệp và chỉ khẽ lôi một cái đã khiến cho Cần Quân Hiệp phải quay đầu lại rồi đứng yên không nhúc nhích.
Cần Quân Hiệp trợn hai mắt lên nhìn mọi người.
Lão già ốm o khẽ vỗ vai Cần Quân Hiệp hai cái rồi hỏi:
- Hai vị đuổi gã chẳng lẽ không nhận ra nét mặt gã có gì quái lạ ư ?
Đường Uyển Ngọc vẫn cho là con mình thấy mình cùng Vi Cự Phu tranh đấu, gã bị kích thích mạnh, không muốn nhìn cảnh gia đình bối rối mà bỏ đi. Bây giờ bà nghe thấy lão già ốm o bảo vậy mới để ý nhìn kỹ thì quả nhiên thấy con mình như người si ngốc, bà thộn mặt ra hỏi:
***