watch sexy videos at nza-vids!
doc truyen
Trang ChủTruyện
http://aff.mclick.mobi/ctxd/bigbang3g

Bá Chủ Tam Quốc

http://aff.mclick.mobi/swift-wifi/bigbang3g

Swift Wifi

http://aff.mclick.mobi/uc-in/bigbang3g

UC Browser

Chương 47: Nghe tiếng chim hót nghe lòng ngờ vực

oOo

Quản Tam Dương vung chưởng lên đánh. Hắn đã tưởng thần không hay quỷ không biết mà chỉ một đòn là trừ xong hậu họa. 

Triển Phi Yên vẫn khóc ròng tựa hồ vừa xót thương mẫu thân cùng đại tỷ, vừa buồn rầu cho thân phận mình. Dường như nàng không biết gì đến chuyện Quản Tam Dương đang ám toán mình. 

Quản Tam Dương lại càng vững dạ, phóng chưởng đánh xuống đầu nàng. 

Dè đâu phát chưởng chỉ còn cách đầu Triển Phi Yên chừng vài tấc thì vừa đúng lúc nàng nghiêng người đi một chút. Đồng thời nàng co khuỷu tay bên hữu về phía sau. 

Khuỷu tay nàng co về một cách đột ngột. Giữa lúc Quản Tam Dương lấn sát tới phía sau. Hai người chỉ còn cách nhau không đầy nửa thước. 

Cử động của Triển Phi Yên, cực kỳ đột ngột, Quản Tam Dương muốn né tránh cũng không kịp nữa thành ra ngực hắn bị khuỷu tay Triển Phi Yên huých trúng vào. 

Biểu diễn này dù xảy ra lúc Triển Phi Yên còn khỏe mạnh cũng chẳng làm cho Quản Tam Dương bị thương được. Ấy là chưa kể hắn mà kịp đề phòng, thì chỉ vận Tam Dương chân khí cho đẩy ngược ra, là nàng cũng không chịu nổi. 

Lúc này, Triển Phi Ngọc bị trọng thương mới khỏi, nội lực chưa được hoàn toàn khôi phục. May mà Quản Tam Dương yên trí phát chưởng của hắn không còn thể nào trệch được nữa. Không bao giờ hắn ngờ tới Triển Phi Yên mặt buồn rười rượi đang khóc sướt mướt lại có cử động bất ngờ nên hắn không đề phòng chi hết, mà cũng không kịp vận Tam Dương chân khí, nên mới bị trúng đòn của Triển Phi Yên. 

Quản Tam Dương bị khuỷu tay Triển Phi Yên thúc vào ngực vừa lúc phát chưởng của hắn gần đụng đầu nàng, đột nhiên hắn dừng tay lại. 

Quản Tam Dương nghĩ tới ngoại hiệu mình tự xưng là Vĩnh Bất Hoàn Thủ, hắn đã bị đòn của Triển Phi Yên trước rồi nếu còn đánh xuống sau tức là trả đòn. Như thế thì Vĩnh Bất Hoàn Thủ không còn ra nghĩa lý gì nữa. 

Nghĩ vậy, Quản Tam Dương đành dừng tay lại để giữ cho vẹn thanh danh của mình. 

Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này Triển Phi Yên, cặp mắt vẫn châu lệ đầm đìa, đột nhiên ngoảnh lại nói:

- Quản đảo chúa! Tại hạ sơ ý đụng tay phải đảo chúa. Xin đảo chúa miễn trách cho. 

Quản Tam Dương, bàn tay vẫn dừng lại chưa kịp thu về. Hắn dở cười dở khóc, lộ vẻ bẽ bàng. Hắn biết rằng không phải Triển Phi Yên rụt tay về một cách ngẫu nhiên để vô ý chạm phải ngực hắn mà nàng đã dùng cơ mưu để chơi khăm hắn. 

Hắn lẩm bẩm:

- Con tam nha đầu này ghê thật! Không hiểu sao nó lại biết trước là mình toan hạ thủ để chơi mình một vố cay? Chẳng lẽ nó hiểu rõ tâm địa mình bắt Cần Quân Hiệp với mục đích gì?

Quản Tam Dương tinh thần bất định, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, rụt tay về cười khô khan nói:

- Con Tam nha đầu kia! Mi tưởng Quản đại thúc nhà mi chỉ là cái lồng phất giấy chăng?

Triển Phi Yên dơ tay lên gạt nước mắt, nói bằng một giọng cực kỳ bi thiết và thành thực:

- Quản đảo chúa! Mẫu thân tại hạ chết rồi! tại hạ một mình lênh đênh cơ khổ chẳng còn biết nương tựa vào đâu. Bất luận đảo chúa đi đến nơi chân trời góc bể nào, cũng xin cho tại hạ đi theo. 

Vừa rồi Quản Tam Dương đã chắc mẩm phát chưởng của mình kết liễu nàng rồi thì hắn chỉ còn một việc đem Cần Quân Hiệp đi xa. Hắn không nghĩ đến chuyện gì khác hơn nữa. Nhưng bây giờ biến diễn bất ngờ xảy ra thì chương trình hành động của hắn cần thay đổi lại. Hắn nghĩ thầm:

- Từ đây đến Miêu Cương đường xá xa xôi kể hàng vạn dặm. Vậy trước khi mình xin làm môn hạ Độc Long Tôn Giả, cần phải tìm một nơi nào đó để dấu Cần Quân Hiệp chắc chắn đã. Xem chừng con ranh này có một mối tình khăng khít với thằng lỏi Cần Quân Hiệp. Âu là ta lợi dụng con ranh này săn sóc gã kể ra cũng tiện cho mình. 

Hắn nghĩ vậy rồi thay đổi chủ ý không lập tâm hạ sát Triển Phi Yên nữa. Hắn trỏ tay vào Cần Quân Hiệp nói:

- Ngươi biết gã này rồi chứ? Gã trúng chất kích độc nên tâm thần mê muội, không còn biết gì nữa. Ta cần phải nghĩ cách cứu gã. . . 

Nói tới đây Quản Tam Dương ngừng lại đưa mắt ngó Triển Phi Yên xem nàng có lộ vẻ gì không! Hắn thấy nàng vẫn sụt sùi, nghe hắn nói một cách hững hờ, dường như nàng bận tâm lo cho thân phận mình trong hoàn cảnh cô đơn hơn là để ý đến câu chuyện người khác. 

Quản Tam Dương lại nói tiếp:

- Ta cần một người để trông nom quản cố gã. Ngươi muốn theo ta đi cũng được. Nhưng phải nhớ luôn luôn là lúc nào cũng để ý đến gã, đừng để gã đi mất. Ngươi có chịu không?

Triển Phi Yên gật đầu đáp:

- Việc này tại hạ thiết tưởng chẳng có gì là khó khăn cả. 

Quản Tam Dương lại đưa mắt nhìn Triển Phi Yên, thấy nàng vẫn mặt ủ mày châu, đầy vẻ lo buồn, không có nét nào tỏ ra nàng đang suy nghĩ quỷ kế âm mưu. Hắn tự nhủ:

- Dù con tam nha đầu này có hoàn toàn khôi phục nội thương, cũng không phải là tay địch thủ với mình, thì mình cũng chẳng có điều chi đáng ngại cho lắm. Bây giờ mình hãy đem cả đi Miêu Cương rồi tìm một nơi sơn động hẻo lánh nào giam cả ả lẫn thằng lỏi kia vào với nhau, để ả trông nom gã, như thế là ổn hết. 

Quản Tam Dương càng nghĩ càng lấy làm đắc ý rồi nói:

- Được rồi! Thế thì bây giờ ngươi cũng chung lừa với Cần Quân Hiệp chúng ta lập tức thượng lộ. 

Triển Phi Yên không nói gì nữa. Nàng chạy đến bên con lừa đen, nhảy lưng ngồi đằng sau Cần Quân Hiệp để giữ cho chàng. 

Cần Quân Hiệp vẫn trơ như khúc gỗ, để mặc ai muốn làm gì chàng thì làm. 

Triển Phi Yên thấy tình hình này thì trong lòng không khỏi ngấm ngầm chua xót. Nàng ngồi trên lưng lừa giữ vững cho Cần Quân Hiệp rồi giựt cương cho lừa chạy. 

Con lừa tuy nhỏ phải mang những hai người, nhưng cước bộ nó không vì thế mà giảm phần mau lẹ. Vó lừa giọt xuống đất lộp cộp phóng chạy như bay. 

Quản Tam Dương thi triển khinh công chạy bộ đi trước để dẫn đường cho con lừa. Ba người trông về hướng nam mà đi. 

Dọc đường ba người gặp vô số khách võ lâm. Nhưng họ thấy con lừa đen nhỏ và tướng cổ kỳ quái của Quản Tam Dương đều kính cẩn đứng tránh sang bên đường để nhường lối đi, chờ cho bọn này đi rồi mới dám cất bước. 

Cũng có người vì sợ hắn mà giả vờ như không trông thấy, đi lướt qua bên hắn cho nhanh. 

Những người địa vị kha khá trong võ lâm cũng chỉ cất tiếng gọi một câu rồi mặc kệ cho ba người rong ruổi. 

Đại khái các khách võ lâm đều biết Vĩnh bất hoàn chủ Quản Tam Dương là một tay lợi hại vô cùng, chẳng tội gì mà dây dưa với hắn để mua thù chuốc hận. 

Mấy ngày đầu, trong lòng Quản Tam Dương còn băn khoăn lo lắng đến lão già ốm o lỡ ra xuất hiện một cách đột ngột để cướp Cần Quân Hiệp đem đi. 

Dọc đường không xảy ra chuyện gì. Quản Tam Dương hết qua sông Hoàng Hà rồi sang sông Trường Giang xuống đến địa phận đất Giang Nam. 

Trong khoảng thời gian hơn một tháng trời đi đường, Quản Tam Dương không thấy lão ốm o xuất hiện, hắn mới yên tâm. 

Một hôm trời đã xế chiều, ba người đi theo ven bờ một con sông nhỏ chừng được nửa dặm thì đến một cây cầu đá nhỏ bắc qua sông. Dưới cầu nước chảy trong veo. 

Tại miền Giang Nam rất nhiều sông ngòi nên phong cảnh cầu đá sông nước là chuyện thường. 

Quản Tam Dương đi trước dẫn cho lừa sang qua cầu. Lừa vừa ra tới giữa cầu thì dưới sông có một con thuyền nhỏ đi luồn qua gầm cầu. 

Nước chảy róc rách, chèo bơi bì bõm. Đằng lái thuyền một người sào, tay cầm cây sào trúc dơ lên tưởng chừng như đâm ngọn sào vào mặt Triển Phi Yên. 

Hơn một tháng nay thương thế Triển Phi Yên đã hoàn toàn khỏi hẳn và nội lực nàng đã trở lại như cũ. Tuy bị ngọn sào phóng tới một cách bất ngờ, nàng phản ứng rất mau lẹ, nghiêng người tránh được ngay. 

Lúc tránh ngọn sào, nàng nhanh mắt trông đầu sào có buộc tấm giấy nhỏ. . . Bất giác nàng động tâm đưa tay rút lấy mảnh giấy. 

Cây sào lập tức rút về. 

Triển Phi Yên lại để ý nhìn tới người chân sào chỉ thấy y đầu đội một chiếc nón lá vành rộng, nên không nhìn rõ mặt. 

Con thuyền lướt qua dưới gầm cầu rồi vừa chèo bơi vừa sào đẩy lướt đi băng băng. 

Chớp mắt con thuyền luợn vào khúc quanh trong dòng sông rồi không thấy đâu nữa. 

Triển Phi Yên nắm chặt mảnh giấy trong lòng bàn tay rồi nhìn ra phía trước thì thấy Quản Tam Dương vẫn cắm đầu đi miết, dường như hắn không biết gì đến biến diễn vừa xảy ra.

Triển Phi Yên cẩn thận hơn, nàng giữ vẻ mặt thản nhiên để lừa đi một lúc nữa, rồi mới mở mảnh giấy ra coi lén thì thấy dòng chữ lệch lạc sau đây:

Ta đợi ngươi ở gốc cây liễu cổ thụ bên bờ sông. Ngươi mau tới đó hội diện. 

Cuối thơ không thư danh ai cả. 

Triển Phi Yên xem xét nét nhữ gầy guộc và cứng cỏi bất giác động tâm. Nàng muốn ngó lại người chân sào xem ai, nhưng y đã mất hút rồi. 

Triển Phi Yên xem giấy xong cất đi. Trong lòng nàng suy nghĩ rất nhiều. Nàng tự hỏi:

- Người đưa mảnh giấy này cho ta là ai? Y hẹn ta tới đó để làm gì?

Nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu lẩm bẩm:

- Phải rồi! Phải rồi!. . . 

Nàng để lừa đi thêm chừng mười trượng nữa rồi lên tiếng gọi Quản Tam Dương:

- Quản đảo chúa! Quản đảo chúa!

Quản Tam Dương nghe tiếng Triển Phi Yên vẫn tiếp tục cất bước đều chỉ hỏi vọng lại:

- Có chuyện chi vậy?

Triển Phi Yên nói:

- Quản đảo chúa hãy đi trước. Rồi tại hạ sẽ tới sau. 

Quản Tam Dương dừng lại hỏi:

- Ngươi định đi đâu? Có việc gì?

Triển Phi Yên là tay lý sự già. Nàng dậm chân đáp:

- Con gái lớn rồi có chút việc riêng trong mình thì đến cha mẹ cũng không tiện hỏi vặn. Quản đảo chúa tra hỏi làm chi?

- Được rồi! Ngươi đi đi! Ta chờ ngươi ở phía trước mắt. Ngươi phải mau lên, đừng để ta nóng ruột, nghe!

Triển Phi Yên nói:

- Dĩ nhiên là thế! Chính ra tại hạ phải sợ đảo chúa đi mất hút rồi không biết đi đâu mà tìm. Đảo chúa cần chi phải căn dặn. Lâu lắm là chỉ trong thời gian chừng uống cạn tuần trà, tại hạ sẽ đến ngay. 

Quản Tam Dương chờ cho Triển Phi Yên xuống rồi, hắn nhảy lên lưng lừa để giữ cho Cần Quân Hiệp và tiếp tục đi về phía trước. 

Triển Phi Yên chờ cho hai người cưỡi lừa đi xa rồi, nàng ven theo bờ sông mà đi. Đi chừng mấy chục trượng thì quả nhiên thấy một cây liễu cổ thụ. Một cơn gió rung cành liễu phất phơ lướt trên mặt sông làm cho dòng nước chỗ vùng sông này đang yên lặng thành lăn tăn gợn sóng. 

Dưới gốc liễu hoàng có một người ngồi. Người này tuổi đã già tóc bạc phất phơ. 

Triển Phi Yên nhìn kỹ lại, thì chính là lão ốm o, nàng không tỏ vẻ gì sửng sốt, dường như đã đoán ra từ trước rồi. 

Lão ốm o đang ngồi vừa thấy bóng nàng liền giơ tay ra vẫy và cất tiếng gọi:

- Ngươi lại đây!

Lúc này hai người còn cách nhau chừng sáu bảy trượng, nhưng thanh âm lão vang lên tựa hồ như người nói ngay bên tai. 

Triển Phi Yên băng mình đi. Nàng chỉ nhô lên hụp xuống hai cái đã đến bên lão ốm o, nhưng nàng vẫn lầm lì không nói gì. 

Lão ốm o nhìn nàng hồi lâu rồi mới lên tiếng hỏi:

- Ngươi bị nội thương đã hoàn toàn bình phục chưa?

Triển Phi Yên buông một tiếng thở dài rồi lạnh lùng đáp:

- Vãn bối đã bình phục rồi. 

Lão già ốm o nói bằng một giọng khôi hài nhưng vẻ mặt rất nghiêm nghị:

- Hôm ấy lão phu bằng lòng cho ngươi đi coi Cần Quân Hiệp. Ngươi đã coi gã hơn một tháng trời, từ phía bắc sông Hoàng Hà cho tới phía nam sông Trường Giang. Như vậy đã đủ chưa?

Triển Phi Yên lằng lặng cúi đầu xuống, không nói nửa lời. 

Lão ốm o từ từ đứng lên nói:

- Ngươi đừng giở trò nữa! Hãy theo lão phu lại đây!

Triển Phi Yên vội nói:

- Tiền bối! Vãn bối đã xem tình hình thì Quản Tam Dương quả nhiên đưa gã đi Miêu Cương. 

Lão ốm o nói:

- Dĩ nhiên là thế. Quản Tam Dương đi chuyến này phạm vào một điều tối kỵ trong võ lâm, là lạy một kẻ tà môn làm sư phụ. Số là hắn đi Miêu Cương xin vào làm môn hạ Độc Long tôn giả để học phép Hấp tinh thần công về hút hết nội lực trong người Cần Quân Hiệp. Nếu hắn mưu đồ cho thọ mạng sống lâu thì còn tạm nghe được, nhưng cuộc âm mưu để trở thành một tay võ công quán thế mà làm điều phi nghĩa thì không thể nào tha thứ được. 

Triển Phi Yên bất giác thở lên hồng hộc, vì nàng sợ âm mưu của Quản Tam Dương có nguy hại đến Cần Quân Hiệp. Nàng hỏi ngay:

- Tiền bối! Tiền bối đã biết rõ hắn dùng mưu sâu kế độc mà sao lại để hắn đi không ngăn chặn lại? Chuyến này hắn đem Cần Quân Hiệp đi thì còn chi là đời y?

Lão ốm o tủm tỉm cười đáp:

- Ngươi cứ yên tâm đừng lo ngại chi hết. Võ công hắn rất cao cường, đại khái người võ lâm chẳng ai dám gây sự với hắn. Mặt khác không đời nào hắn để Cần Quân Hiệp cho người của phái Độc long nhìn thấy đâu. Thế thì gã ở trong tay Quản Tam Dương là nơi an toàn nhất, ngươi còn băn khoăn làm chi?

Triển Phi Yên lại hỏi:

- Nhưng nếu hắn học phép Hấp tinh thần công rồi về thu hết nội lực của Cần Quân Hiệp thì sao?

Lão ốm o giơ tay ra vỗ vào vai Triển Phi Yên đáp:

- Ngươi tưởng học phép Hấp tinh thần công dễ lắm hay sao? Ta e rằng Quản Tam Dương bị trăm cay ngàn đắng cũng chưa chắc đã được một chút vỏ ngoài môn này đâu. 

Triển Phi Yên vẫn chưa hết thắc mắc, nàng hỏi:

- Vạn nhất mà hắn học thành tài thì sao?

Lão ốm o cười đáp:

- Dù hắn có học được chăng nữa thì trong khoảng thời gian hai ba năm trời chúng ta đủ thời giờ tìm cho ra hết tám con ngựa sắt. Khi có đủ ngựa sắt rồi chúng ta hãy đi Miêu Cương để tìm Cần Quân Hiệp cũng chưa muộn. Hiện nay chúng ta nên mừng rằng đã gửi gã trong tay Quản Tam Dương rồi. 

Triển Phi Yên tuy nghe lão ốm o nói rất có lý nhưng nàng vẫn chưa yên dạ, nàng đứng ngẩn người ra hồi lâu, buông một tiếng thở dài rồi ấp úng nói:

- Y. . . một mình. . . ở nơi đất khách. . . lại tinh thần hôn mê. . . 

Lão ốm o ngắt lời:

- Dù ngươi có ở bên mình gã thì gã cũng chẳng hay biết gì mà lại lỡ việc của ngươi phải làm. 

Triển Phi Yên hỏi:

- . . . Bây giờ vãn bối phải làm gì?

Lão ốm o đáp:

- Bây giờ ngươi phải mau đi tìm nhị thư ngươi để hỏi lấy con ngựa ở trong tay y. Theo lời ngươi đã nói với ta thì trong mình ngươi cũng có một con rồi bị thất lạc sau khi bị thương có phải thế không?

Triển Phi Yên đáp:

- Đúng thế!

Lão ốm o nói:

- Dĩ nhiên con ngựa sắt đó trong mình nhị thư ngươi. 

Triển Phi Yên vẫn ngần ngừ không muốn đi, nàng hỏi:

- Nhị thư vãn bối bây giờ chẳng biết ở đâu? Vãn bối làm sao mà tìm được?

Lão ốm o nói:

- Ngươi đừng thoái thác nữa. Ta đã được tin nhị thư ngươi hiện đến Giang Nam rồi. Y cùng ở với Đường Uyển Ngọc dường như ở trên núi Cực Lạc bên Thái Hồ. Chắc là Bách lão bà an cư tại đó đã lâu, nên rủ rê cả hai người tới đó. Ngươi cứ đến núi Cực Lạc thể nào cũng gặp. 

Triển Phi Yên không còn cách nào từ chối được nữa, nhưng nàng nghĩ tới Cần Quân Hiệp chỉ có một mình mà thần trí lại hôn mê. Chàng ở với Quản Tam Dương là người có dã tâm nham hiểm ở tận cõi Man Hoang xứ Miêu Cương thì thật là mối nguy hiểm vô cùng cho tánh mạng chàng. 

Nghĩ tới đây, Triển Phi Yên tưởng chừng như chân mình đeo cái gì nặng tới ngàn cân, không muốn lê bước đi nữa. 

Lão ốm o sa sầm nét mặt quát to:

- Đi mau lên!

Lão đứng đối diện với Triển Phi Yên. Tay lão chưa giơ tay lên mà chưởng lực thấu qua tay lão xô ra ngoài. 

Triển Phi Yên thấy một luồng đại lực xô ra, nàng không tự chủ dược, bị hất tung lên. Người nàng đang lơ lửng trên không thì lão ốm o lại phóng thêm luồng đại lực nữa, hất bắn nàng sang bờ bên kia con sông nhỏ. 

Triển Phi Yên đứng bờ bên kia vội nói:

- Tiền bối! Nếu Cần công tử mà xảy chuyện bất trắc thì tiền bối. . . 

Nàng chưa dứt lời thì lão ốm o đã lạng người đi như một chiếc bóng rồi mất hút. 

Triển Phi Yên ngẩn người ra hồi lâu. Nàng lẩm bẩm:

- Lão ốm o này xuất hiện bất thường, đi chẳng ai thấy, đến chẳng ai hay. Võ công lão đã đến mức cao thâm khôn lường. Cho đến bây giờ mình vẫn chưa biết lão là ai? Lão đã an bài như thế này chắc là đúng lý không thể sai lầm được. Mình phải nghe theo lời lão chỉ bảo mới xong. Việc đầu tiên là mình phải đến ngay chân núi Cực Lạc bên Thái Hồ để kiếm nhị thư. 

Triển Phi Yên đã được lão ốm o kể cho hay những hành động của Triển Phi Ngọc. Bây giờ nàng phải đi chạm mặt cô chị lòng dạ hiểm sâu thì không khỏi hãi hùng. 

Triển Phi Yên theo nẻo duyên giang mà đi, trong lòng trăm mối tơ vò, mặt buồn rười rượi, cặp lông mày buông rủ. So với khi trước nàng vui tươi nhảy nhót như chim sẻ, thì tưởng chừng bây giờ là người khác, chứ không phải là nàng nữa. 

Triển Phi Yên đi chừng được nửa dặm, bỗng nghe phía trước có chim hót líu lo vang lên bên tai không ngớt. Nàng tưởng chừng như có đến hàng trăm hàng ngàn con tụ tập vào một nơi. 

Triển Phi Yên ngẩng đầu nhìn ra thì ở phía xa xa bên bãi sông có một tảng đá lớn. Trên tảng đá có một đạo nhân ngồi. 

Bên mình đạo nhân rất nhiều chim chóc đủ màu sắc, bay chuyền nhảy nhót ríu rít hót vang. Con thì đứng trên vai áo đạo nhân, có con lại đứng cả lên đỉnh đầu y. 

Đạo nhân này cũng chủm môi bắt chước tiếng chim:

- Húi hu! Húi hu!

Triển Phi Yên trong lòng rất lấy làm kỳ, nàng từ từ tiến về phía trước. Khi đến nơi, nàng nhìn rõ đạo nhân này nước da đen nhẻm, mặt gầy như hạc. Mắt lõm, răng lồi, lưỡng quyền cao nhô lên. Tướng mạo chẳng khác gì xác chết, trông mà phát khiếp. Chỉ có hai mắt chiếu ra những tia sáng loáng. 

Đạo nhân thấy Triển Phi Yên đến, chỉ đưa mắt lạnh lùng nhìn nàng một cái, rồi quay đi tiếp tục công việc bọc tiếng chim của mình. Đạo nhân lại chủm môi:

- Húi hu!. . Húi hu!. . . 

Triển Phi Yên đã là một tay nội công gia truyền về môn: Bách cầm liên minh, tru tâm đoạt hồn. Công việc thứ nhất trong môn này là chuyên học các tiếng chim hót. Bây giờ nàng thây đạo sĩ cũng học tiếng chim thì không khỏi ngứa nghề. Nàng cũng chũm môi hót lên những tiếng như giọng oanh vàng rất uyển chuyển lọt tai. 

Mấy con hoàng anh trước mặt đạo sĩ đang bay nhảy, vừa nghe tiếng nàng hót đột nhiên vút lên không bay đi xa. Xem tình hình này thì biết rằng chúng sợ tiếng nàng hót mà bay đi. 

Triển Phi Yên đùa một chút rồi chẳng thấy gì hứng thú nữa, toan rở gót ra đi. 

Nàng chưa kịp cất bước thì đạo nhân trợn mắt lên nhìn nàng, ra chiều căm tức nói:

- Ngươi cút đi cho mau!

Triển Phi Yên lại nỗi tính bướng bỉnh. Chính nàng đã toan đi, nhưng thấy đạo nhân quát đuổi thì lại không chịu đi nữa. 

Nàng cũng trợn mắt lên quát hỏi:

- Ta không đi thì ngươi đã làm gì được ta?

Đạo nhân quắc mắt lên, đứng phắt dậy nhìn nàng. 

Triển Phi Yên tưởng đạo nhân sắp động thủ. Ngờ đâu hành động của y đã trái với ý nghĩ của nàng. Đạo nhân đứng lên rồi phất tay áo dài rộng thùng thình một cái rồi bỏ đi. 

Đạo nhân đi rồi, mấy trăm con chim cũng ríu rít vang lên rồi bỏ đi theo chứ không chịu rời bỏ đạo nhân. 

Triển Phi Yên lại càng ngạc nhiên. Nàng nghĩ thầm:

- Đạo nhân này hẳn là người có lai lịch nhiều đây. Ta thử hỏi y xem sao?

Nàng nghĩ vậy rồi đi nhanh mấy bước cho kịp đến bên đạo nhân. Nàng cất tiếng hỏi:

- Xin hỏi đạo trưởng: Đây lên Thái Hồ đi đường nào? Xin đạo trưởng chỉ bảo cho. 

Nàng đã chắc đạo nhân đang tức mình tất không trả lời mình. 

Ngờ đâu đạo nhân dừng bước hỏi lại:

- Thái Hồ rộng bao la đến ba vạn sáu ngàn mẫu. Bờ bên đông cách bờ bên tây đến mấy trăm dặm. Cô nương muốn đến khu nào trong Thái Hồ?

Triển Phi Yên buột miệng đáp ngay:

- Tại hạ muốn đến núi Cực Lạc bên bờ Thái Hồ. 

Đạo nhân vừa nghe nàng nói, liền hắng dọng một tiếng. Hai cánh tay y vung lên một cái, khiến cho đàn sẻ đứng bên mình lão bỗng bay lên lưng trời. 

Đạo nhân cặp mắt sáng loáng đảo nhìn bốn mặt, rồi đứng ngây người ra nhìn Triển Phi Yên hồi lâu, không nói gì hết. 

Chương 48: Núi Cực Lạc, Phi Yên tìm chị

oOo

Triển Phi Yên thấy vậy không khỏi xao xuyến trong lòng. Nàng không chờ đợi được nữa hỏi lại:

- Tại hạ hỏi đạo trưởng về đường lối lên núi Cực Lạc, sao đạo trưởng lại không trả lời?

Đạo nhân lạnh lùng hỏi lại:

- Ngươi định lên núi Cực Lạc ư? Mấy bữa nay trên đó xảy ra nhiều chuyện lôi thôi. Ngươi đến đấy làm chi?

Triển Phi Yên trong lòng tuy hoang mang, nhưng nàng làm mặt giận hỏi:

- Tại hạ đã lên đây thì hẳn là có việc chỉ cần đạo trưởng chỉ đường lối cho, còn ngoài ra, đạo trưởng bất tất phải bận tâm. 

Đạo nhân bật lên mấy tiếng cười quái gở, không hiểu tiếng cười của lão để tỏ ý khinh rẻ hay ra chiều bí mật. Đạo nhân bỗng dừng tiếng cười lại, rồi đáp:

- Ngươi đã muốn ta chỉ cho con đường chết thì không có khó gì. Ở đây ngươi cứ nhắm về hướng đông mà đi. Từ giờ đến tối sẽ đến chỗ hồ nước rộng mênh mông. Đó là Thái Hồ. Ngươi hỏi người ta sẽ chỉ chỗ lên núi Cực Lạc cho. Ngươi tới bờ hồ thì thủ hạ của Bách lão tự nhiên chở thuyền ra đón ngươi đó. 

Triển Phi Yên nghe đạo nhân nói rõ đầu đuôi và còn cho biết thêm núi Cực Lạc là quản hạt của Thúy hoa Bách lão bà đúng như lời lão ốm o đã bảo mình trước thì biết chắc là mình sẽ tới nơi được nhanh chóng. 

Có điều nàng vẫn băn khoăn về câu đạo nhân bảo mình đi tới con đường chết thì nàng không hiểu ý tứ của lão ra sao?

Nàng tự hỏi:

- Đạo nhân này là ai? Y là nhân vật thế nào?

Nhưng nàng lại nghĩ rằng:

- Bất luận lão là hạng người nào nhưng xem tình hình đường lối lão vạch cho mình không có điều gì đáng nghi nữa. Âu là ta hãy đi tới núi Cực Lạc rồi sau sẽ liệu. 

Triển Phi Yên quyết định chủ ý xong không muốn chần chờ nữa - liền chắp tay nói:

- Cảm ơn đạo trưởng đã có lời chỉ bảo cặn kẽ, tại hạ xin cáo từ để thượng lộ cho kịp tới nơi trong ngày hôm nay. 

Đạo nhân cười lạt nói:

- Con nhỏ kia! Từ nay trở đi ngươi đừng bắt chước tiếng chim kêu, chim hót gì nữa nghe!

Triển Phi Yên đã toan cất bước thì đạo nhân lại nói tiếp:

- Nếu ngươi muốn học tiếng chim thì đến lạy ta làm sư phụ ta chỉ bảo cho. 

Đạo nhân vừa nói vừa giương mắt lên nhìn Triển Phi Yên chằm chặp. 

Triển Phi Yên vốn đã muốn biết lai lịch đạo nhân, bây giờ được lão hỏi vậy, nàng đứng ngẩn người ra bởi ký ức để nhớ lại trong võ lâm có những dị nhân nào ưa nuôi chim và học tiếng chim?

Nàng chợt nhớ tới một nhân vật võ công cao cường đặc biệt khác người. Ngoài ra dị nhân này còn thông hiểu tiếng chim. Y chính là con cháu Công dã Trường ngày trước. Y tự xưng là Bách cầm chân nhân Công Dã Huỳnh. 

(Công Dã Trường là người nước Tề, cũng có thuyết nói là người nước Sở vào thời Chiến Quốc. Ông là môn đồ Đức Khổng Tử. Ngài thấy ông là người tài giỏi đã gả con gái cho)

Nàng còn nghe người ta đồn Công Dã Huỳnh tuy tính tình cổ quái. Nhưng bất luận tính nết lão thế nào, hỏi lão đã chịu trả lời và hơn nữa, lão còn bảo nàng có muốn học tiếng chim thì đến xin vào làm môn hạ. Vậy chắc lão có cảm tình với nàng. 

Nghĩ vậy nàng tự nhủ:

- Lão này thần thông quảng đại mà ta lên núi Cực Lạc một mình, e rằng còn nhiều điều trở ngại. Chi bằng ta thử năn nỉ xem lão có chịu giúp ta điều gì chăng?

Quyết định chủ ý rồi, nàng toan cất tiếng đáp bỗng nghe tiếng chim én kêu ra chiều cấp bách. 

Hai con chim én này lướt tới trước mặy đạo nhân rồi vừa bay liệng vừa kêu réo không ngớt. 

Đạo nhân dường như hiểu tiếng chim, gọi chúng xuống rồi lão cùng cặp chim én líu lo với nhau một hồi lâu tựa hồ một cuộc đối thoại. Vẻ mặt đạo nhân mỗi lúc một nghiêm trọng hơn. 

Sau một lúc lâu, đạo nhân bỗng buông một tiếng thở dài. Đôi én cũng vỗ cánh bay đi. 

Tiếng én líu lo, Triển Phi Yên tuy bắt chước được rất giống nhưng nó nói gì thì không tài nào nàng hiểu được. Nàng đứng ngẩn người ra nhìn đạo nhân. 

Đạo nhân hắng giọng nói:

- Ngươi muốn dấn thân vào chỗ chết thì đi đi, còn chờ gì nữa?

Triển Phi Yên liền nở một nụ cười cầu tài hỏi:

- Phải chăng tiền bối là Bách cầm chân nhân Công dã đạo trưởng?

Đạo nhân trợn mắt lên hỏi:

- Phải thì sao mà không phải thì sao? Ta có xin tiền ngươi đâu. Cần gì ta phải tỏ họ nêu tên ra với ngươi?

Triển Phi Yên cười nói:

- Công Dã tiền bối! Vãn bối phải leo lên núi Cực Lạc là vì có một việc rất trọng yếu. Vừa rồi đạo trưởng lại bảo: Đến núi Cực Lạc là đi vào đường chết. Vãn bối không hiểu ý tiền bối ra sao? Xin tiền bối chỉ rõ cho. 

Công Dã Huỳnh quay phắt đi đáp:

- Ta không biết! Ta không biết! Ngươi đừng hỏi ta nữa. 

Triển Phi Yên đứng đằng sau đạo nhân đưa bộ mặt ngáo ộp ra nói:

- Công dã tiền bối! Tiền bối đừng giấu diếm vãn bối nữa. Vừa rồi hai con én nói gì vãn bối đã nghe hết cả rồi. 

Nàng nói nhặng như vậy tưởng là để cho đối phương không nhịn được phát cáu lên sẽ nói loạt ra. 

Ngờ đâu Công Dã Huỳnh đột nhiên quay phắt lại, dơ năm ngón tay khoằn khoằn như một móc câu chụp xuống vai Triển Phi Yên một cách đột ngột. Tuy chiêu này vừa mau lẹ vừa phóng ra một cách bất ngờ, song thân pháp Triển Phi Yên cũng vô cùng linh hoạt. Nàng vừa thấy động tác khác lạ của đạo nhân biết là nguy đến nơi. Nàng vừa hít chân khí vận động nội lực, vừa né vai đi một chút. 

Chiêu trảo của đạo nhận chụp xuống chỉ đánh rách vai áo nàng vài vệt. 

Công Dã Huỳnh bất giác thộn mặt ra. Lão không động thủ nữa, hững hờ nói:

- Hà! Té ra ta nhận lầm người. Thân pháp ngươi khá đấy. Bản lãnh này đủ để đi nộp mạng rồi đó!

Triển Phi Yên lễ phép hỏi:

- Công dã tiền bối! Vãn bối đang muốn thỉnh giáo tiền bối cho biết chân núi Cực Lạc có những việc rắc rối gì đã xảy ra. Vãn bối lên đó liệu có nguy hiểm gì không?

Công Dã Huỳnh lờ đi như không nghe tiếng rồi tiếp tục đùa giỡn với mấy con chim trên vai lão. 

Triển Phi Yên gặng hỏi đến bảy tám lượt mà Công Dã Huỳnh cũng chẳng thèm để ý đến. 

Triển Phi Yên tức mình lẩm bẩm:

- Mình đối với lão hết sức dè dặt, ăn nói cực kỳ cung kính, goi lão đến mười bảy, mười tám lần bằng tiền bối mà chẳng được chút gì. Trái lại phải rước cái bực mình vào người. Bản cô nương khi nào chịu để cho ai coi thường mình đến thế?

Nàng càng nghĩ càng không thể dằn lòng được bèn hắng dọng một tiếng, rồi xẵng giọng:

- Đạo trưởng không nói thì mặc đạo trưởng. Tại hạ đâu có sợ gì mà không dám lên núi Cực Lạc?

Dù sao Triển Phi Yên cũng biết Công Dã Huỳnh không phải tay vừa, nên không dám buông lời hỗn xược. Có điều nàng vừa nói xẵng giọng vừa trợn mắt trợn mũi nhìn Công Dã Huỳnh để chế giễu lão một cách kín đáo và có ý bảo cho lão đạo nhân biết:

- Dù lão muốn hăm dọa thế nào ta đây cũng chẳng sợ đâu. 

Rồi nàng trở gót lướt mình đi. Người nàng vừa băng đi chừng ba bốn thước, nàng còn nghe tiếng Công Dã Huỳnh cười khẩy sau lưng. 

Tuy nhiên Triển Phi Yên cũng không quay lại nàng chỉ nói vọng lại mấy câu để trêu tức lão chơi:

- Mình đã không dám đi rồi tưởng tất cả mọi người thiên hạ đều nhát gan như mình không dám đi. Như vậy thiệt đáng tức cười. 

Lúc Triển Phi Yên nói câu này nàng yên trí Công Dã Huỳnh sẽ tức mình dượt theo nàng nên chí đầu ngón chân băng mình về phía trước thật nhanh. 

Nhưng Triển Phi Yên đã đoán sai. Chẳng những Công Dã Huỳnh chẳng thèm đuổi theo mà chỉ bật lên những tràng cười lạt lẽo mà thôi. 

Triển Phi Yên băng băng lao về phía trước. Nàng nhiệt đâm lo lắng cho Cần quân Hiệp, tự hỏi:

- Lão già ốm o sao lại đem giao Cần quân Hiệp cho con người tâm địa bất trắc là Quản tam Dương? Dù lão nói không đến nỗi xảy ra việc gì nguy hại cho chàng, nhưng đưa dê vào miệng cọp thì mình yên tâm thế nào được?

Càng nghĩ tới Cần quân Hiệp bao nhiêu, thì lòng nàng càng xao xuyến, nóng nảy bấy nhiêu. Dù nàng suy tính hoài mà cũng không có cách nào giải được nỗi lo âu. Nàng không biết làm thế nào được, chỉ còn cách đi mau đến núi Cực Lạc tìm nhị thư đòi con ngựa sắt về rồi sẽ liệu. 

Triển Phi Yên thi triển khinh công đến tột độ chạy cho tới lúc hoàng hôn thì trước mặt ở phía xa xa đã hiện ra một hồ nước rộng. Ánh hoàng hôn chiếu xuống mặt hồ làm cho mông mênh biến ảo ra không biết là bao nhiêu màu sắc rực rỡ thật là đẹp. 

Những ngọn núi cao ngất trời bên bờ hồ dường như để thêu dệt nên một phong cảnh hùng vĩ tự nhiên. 

Trước phong cảnh này, Triển Phi Yên thoáng qua tấm lòng xao xuyến. Nàng cất tiếng hát rồi xăm xăm chạy tới bờ hồ. 

Đột nhiên trong đám bụi lao có tiếng mái chèo xột xoạt rồi một chiếc thuyền bơi lại. 

Triển Phi Yên đứng bên bờ hồ để ý nhìn thấy người bơi thuyền là một thiếu phụ đứng tuổi, mình mặc áo ngắn màu lam thẫm có hoa trắng tỏ ra một mụ quê mùa chất phác. 

Nàng vội lên tiếng hỏi:

- Đại tẩu ơi! Tiểu muội muốn tới núi Cực Lạc. Chẳng hiểu đại tẩu có thể cho tiểu muội đi cùng được không?

Người đàn bà gật đầu đáp:

- Mời cô nương xuống thuyền đi. 

Triển Phi Yên biết ngay thiếu phụ đúng là thủ hạ của Bách lão bà quả như lời Công Dã Huỳnh đã báo trước. Nàng càng nghĩ càng khâm phục, Công Dã Huỳnh là tay rất từng trải biết hết mọi chỗ trong khu vực Thái Hồ bát ngát này. Nhưng nàng không khỏi băn khoăn về cái lão bảo mình vào đường chết. Nàng tự hỏi:

- Bách lão bà bố trí thuyền bè chở người lên núi để làm chi? Liệu bà ta có ác ý gì không? Sao người chở thuyền lại không hỏi gì đến lai lịch mình đã mời xuống thuyền ngay?

Tuy trong lòng Triển Phi Yên vẫn hoang mang lo nghĩ, nhưng chân nàng đã nhảy xuống thuyền rồi. 

Thuyền đi mau quá khiến cho Triển Phi Yên xịu người đi muốn té. 

Nàng đứng vững lại rồi ngoảnh đầu nhìn vào bờ thì không khỏi kinh hãi vì mới chớp mắt chiếc thuyền đã ra xa bờ đến hai chục trượng. 

Nàng lại ngoảnh mặt nhìn ra bốn mặt thì quảng hồ này toàn là hồng hoa bát ngát, ngoài tiếng thuyền chạm vào lá lăng sột soạt tuyệt không thấy động tĩnh gì nữa. 

Mùi hoa thơm mỗi lúc một ngào ngạt thêm. So với hoa mai thì mùi thơm này không nồng nàn bằng, nhưng so với hoa quế thì lại kém bề êm dịu. Thật là một mùi hương khó tả. 

Triển Phi Yên nghe tiếng con thuyền nhỏ chạm vào lá lăng bật lên những tiếng sột soạt thì kinh hãi nói:

- Đại tẩu! Cánh tay đại tẩu mạnh quá!

Mụ đàn bà cười lạt đáp:

- Ta sinh nhai ở trên đó, lâu ngày bơi thuyền quen rồi, cho nên chèo thuyền rất lẹ. 

Triển Phi Yên đang nghi hoặc thì mụ lái thuyền bắt đầu hỏi chuyện:

- Cô nương! Cô đến núi Cực Lạc là chỗ ở của Thúy Y Bách lão bà làm chi vậy?

Triển Phi Yên ngẫm nghĩ một chút rồi nói thật:

- Tiểu muội đến tìm thư thư. 

Thiếu phụ ngẩng đầu lên Triển Phi Yên ra vẻ không tin lời nàng. Hồi lâu mụ lại hỏi tiếp:

- Thư thư cô đến hầu hạ Bách lão bà hay đến làm gì?

Triển Phi Yên tuy đối với nhị thư không có chút tình cảm gì tốt đẹp, nhưng dù sao Triển Phi Ngọc cũng là chị ruột nàng. Nàng nghe thiếu phụ có vẻ coi thường Triển Phi Ngọc thì tức giận nói:

- Bách lão bà thì đã là cái thá gì mà thư thư ta phải làm thủ hạ bà?

Thiếu phụ nghe Triển Phi Yên nói vậy lập tức dừng chèo. Con thuyền đang chạy vun vút nên vừa dừng chèo, nó quay tít đi. 

Triển Phi Yên sẵng giọng hỏi:

- Ô hay! Sao ngươi không chèo thuyền đi. 

Thiếu phụ giơ tay lên đáp:

- Ngươi muốn đến chóng thì lại mà chèo lấy!

Triển Phi Yên cười gằn một tiếng sấn lại trước mặt thiếu phụ nắm lấy tay mụ giật mạnh một cái nói:

- Như vậy thì tránh ra để ta chèo cũng được. 

Tuy nàng giật tay mụ nhưng cũng chưa vận hết nội lực. Nàng chắc rằng mình chỉ giật nhẹ một cái là đối phương dủ ngã quay. 

Không ngờ thiếu phụ bị nàng giật liền theo đà tránh sang bên. Nhưng chẳng những mụ không ngã lại còn rung tay một cái hất chân đá vào lưng Triển Phi Yên. 

Phát đá này cực kỳ đột ngột và rất lợi hại. Bỗng nghe đánh chát một tiếng. 

Triển Phi Yên bị đá trúng lưng. Người nàng không tự chủ được bị hất tung lên. 

Triển Phi Yên còn đang lơ lửng trên không. Nàng đứng thẳng người lên để từ từ hạ xuống. Nhưng nàng trông thấy mình sắp rơi tõm xuống hồ, trong lòng vừa căm hận vừa nóng nảy. 

Bỗng thấy thiếu phụ cầm mái chèo gạt thuyền lảng ra xa đến hơn một trượng. Rõ ràng mụ muốn cho Triển Phi Yên ngã xuống nước làm cho nàng phải một phen hú vía. 

Triển Phi Yên vội la lên:

- Mau mau bơi thuyền lại đây!

Người nàng đang từ trên không lướt mau xuống thì nghe mái chèo bì bõm khua động hồ nước. Đồng thời mặt nước bắn tóe lên một con cá dài hơn một thước quẫy mạnh rồi nhảy vọt lên mặt nước. 

Triển Phi Yên cả mừng trầm khi cho người rớt mau xuống. Chân nàng đạp trúng mình cá lấy đà rồi nhảy vọt đi như trên bắn, người nàng vừa rớt xuống đứng mạn thuyền. 

Thiếu phụ lún người xuống hai tay mụ cầm mái chèo dùng hết sức quét ngang Triển Phi Yên. 

Triển Phi Yên vươn tay ra nắm được mái chèo rồi theo đà lộn mình đi một cái buông tay ra cho người rớt vào thuyền. 

Giữa lúc nàng buông hai tay, vì dùng sức quá mạnh mái chèo hất ngược lại đập vào thiếu phụ đánh chát một cái. Mái chèo gẫy làm đôi. Thiếu phụ bị mái chèo đập phải, người mụ loạng choạng suýt nữa ngã xuống nước. 

Triển Phi Yên nhảy về phía trước hai bước quát lên:

- Chèo thuyền cho mau! Nếu mi còn trùng trình không đưa ta đến núi Cực Lạc ngay thì ta sẽ cho mi nếm mùi đau khổ. 

Thiếu phụ sắc mặt xám xanh, cúi xuống như để lượm mái chèo. Ngờ đâu động tác này chỉ là giả vờ. Mụ cong người đi, khuỷu tay phải chống xuống mạn thuyền, tay trái vung chưởng đánh ngược lên. 

Triển Phi Yên ứng biến rất mau lẹ. Nàng đã coi chừng từ lúc thiếu phụ đảo cặp mắt trắng dã lên nhìn mình. Nàng biết mụ sắp dở trò nên nàng chuẩn bị sẵn. 

Thiếu phụ vừa phóng chưởng ra, người nàng hơi né đi một chút rồi xoay tay lại, dơ năm ngón tay khoằn khoằn như móc câu cụp xuống cổ tay đối phương một cách thần tốc phi thường. 

Triển Phi Yên nắm được cổ tay thiếu phụ rồi, lập tức phóng nội lực xô ra thât mạnh. 

Thiếu phụ đau quá, mồ hôi trán toát ra đầm đìa. Mụ không tự chủ được nữa, quỳ ngay hai chân xuống năn nỉ:

- Xin cô nương tha mạng cho!

Triển Phi Yên hắng giọng một tiếng rồi quát hỏi: 

- Bây giờ mi đã biết thân chưa? Thư thư hiện có ở trên núi Cực Lạc không?

Thiếu phụ hỏi lại:

- Lệnh thư là ai? Tại hạ không được biết. 

Triển Phi Yên gắt lên:

- Thư thư ta là Triển Phi Ngọc. 

Nguyên tướng mạo thiếu phụ đã rất khó coi. Bây giờ mụ nghe nói đến ba chữ Triển Phi Ngọc thì mặt mụ xám xanh cắt không còn hạt máu trông chẳng khác gì xác chết. Mụ đập đầu xuống thuyền binh binh kêu van:

- Tiện phụ có mắt mà chẳng khác gì kẻ đui mù, quả không biết cô nương là Triền tam tiểu thư. Xin cô nương tha tội cho, tiện phụ không dám hỗn láo nữa. 

Triển Phi Yên nguyên là người ưa mềm dẻo và rất ghét kẻ bướng bỉnh. Nàng nghe mụ kêu van không khỏi động lòng, liền buông tay ra. Nàng thấy thiếu phụ vẫn đập đầu hì hục lạy như tế sao, bất giác bật cười nói:

- Thôi được rồi! Ta tha chết cho ngươi, nhưng phải chèo thuyền mau lên! Nếu còn bướng bỉnh thì đừng trách ta tàn nhẫn. 

Thiếu phụ vẫn sợ run cầm cập đứng dậy cầm mái chèo bơi thẳng một mạch đến chân một tòa núi xanh biếc thì từ từ dừng chèo lại. 

Lúc này trời đã tối mịt. Trên núi có một dãy đèn lồng từ chân núi đến đỉnh. Đứng đằng xa nhìn dãy đèn lồng này tưởng chừng trên núi có con hỏa long ngự trị. 

Chẳng bao chiếc thuyền ghếch vào bờ. Trên bờ đã có mấy gã hán tử đứng đó từ trước. Mỗi tên trong tay đều cầm một chiếc đèn lồng. Chiếc đèn nào cũng màu xanh thẫm. Ánh sáng bên trong tỏ ra huyền ảo lờ mờ càng thêm vẻ thần bí rùng rợn. 

Thiếu phụ lớn tiếng hô:

- Triền tam tiểu thư đã đến! Sao các ngươi không quỳ xuống nghênh tiếp?

Bốn gã hán tử nghe thiếu phụ hô mà rùng mình. Quả nhiên chúng quỳ cả xuống. 

Triển Phi Yên biết mình lúc này oai lắm. Nàng đường hoàng bước lên bờ cất tiếng oanh thỏ thẻ nói:

- Các ngươi đứng lên đi! Bất tất phải đa lễ. 

Nàng nói vậy nhưng vẫn nhìn thẳng không thèm để mắt ngó bốn gã hán tử. 

Thiếu phụ đi bên mình Triển Phi Yên để chỉ đường cho nàng. 

Dọc đường nàng gặp rất nhiều người và đa số trong tay đều cầm đèn lồng với ánh sáng huyền ảo âm u. 

Mỗi khi gặp người, thiếu phụ hoặc bảo họ quỳ xuống thi hành đại lễ, hoặc bảo chúng thõng tay thị lập. 

Triển Phi Yên biết thiếu phụ cũng là một tay anh chị quyền thế rộng lớn trên núi Cực Lạc. Mụ đã nói câu gì không một tên nào dám trái lệnh. 

Thiếu phụ đưa Triển Phi Yên đi chừng nửa dặm thì đến một tòa nhà rộng lớn. 

Trước cổng tòa nhà có treo bốn chiếc đèn lồng sáng rực. Nhưng đèn cũng phất giấy màu lục. Ánh sáng chiếu vào những mặt người đứng trước cửa, thành ra sắc mặt xanh lè. Coi gớm khiếp. 

Thiếu phụ chưa lên tiếng gọi, mấy gã hán tử cũng chưa chạy vào, mà phía trong đã có thanh âm Triển Phi Ngọc vọng ra:

- Chị em cả thảy ba người thì đại tỷ và tam muội đều mất mạng cả rồi. Thế mà người mới đến tự xưng là em gái ta thì chắc thị mượn danh để lừa gạt đó. 

Tiếp theo là thanh âm một bà già rất chói tai:

- Sao? Có việc ấy ư?

Câu chuyện đối thoại giữa hai người trong nhà chẳng những Triển Phi Yên nghe rõ, cả thiếu phụ cũng nghe thấy. Mụ quay lại nhìn nàng vẻ mặt hầm hầm tức giận. 

Triển Phi Yên nghe Triển Phi Ngọc nói vậy cũng nổi giận đùng đùng, đẩy thiếu phụ ra xồng xộc tiến vào. Nàng tưởng Triển Phi Ngọc ở ngay bên trong cổng ngờ đâu cổng mở rồi, thì bên trong là một tòa nhà tối om, chẳng biết Triển Phi Ngọc ở chỗ nào. 

Triển Phi Yên liền để tụ chân khí vào huyệt đan điền buông một tiếng cười lạt nói:

- Nhị thư! Chúng ta chị em ruột thịt mà bây giờ thốt nhiên thành ra giả mạo được ư? Chẳng lẽ trên đời có chuyện buồn cười đến thế?

Thanh âm nàng vang đi rất xa và liên miên không ngớt. 

Bỗng nghe thanh âm Triển Phi Ngọc vọng ra nói:

- Trời ơi! Tam muội thật đấy ư?

Thanh âm nàng rất đỗi hân hoan khiến cho Triển Phi Yên không khỏi thộn mặt ra. 

Tuy nàng là một cô gái tinh nghịch nhưng không có tâm địa thâm độc. Những hành vi của Triển Phi Ngọc nàng đã biết hết, tưởng chừng như giận đến bầm gan tím ruột, vĩnh viễn không bao giờ quên được. Thế mà nàng vừa nghe thanh âm Triển Phi Ngọc ra chiều hoan hỉ mình thì lòng căm giận bấy lâu nay cũng giảm đi một vài phần. 

Nàng đứng thộn mặt ra tự hỏi:

- Ô hay! Sao nhị thư ta thấy ta đến mà vui mừng như vậy?

Triển Phi Yên còn đang nghi hoặc thì lại nghe tiếng Triển Phi Ngọc tiếp tục vọng ra:

- Tam muội ơi! Tam muội ở chỗ nào? Tam muội. . . 

Bóng người thấp thoáng, Triển Phi Ngọc đã xuất hiện. Phía sau nàng có bốn người đi theo trong tay mỗi người đều cầm một chiếc đèn lồng. 

Triển Phi Ngọc vừa nhìn thấy Triển Phi Yên đã châu lệ tầm tã run run nói:

- Tam muội ơi! Không ngờ chị em ta bữa nay được còn gặp mặt. 

Nàng nói bằng một thanh âm rất cảm động, tiếng nói nghẹn ngào tửng chừng như thấy cô em quí báu mà nàng nghĩ là bị chết từ lâu rồi là một sự sung sướng bất ngờ. 

Triển Phi Yên cũng không khỏi xúc động trong lòng, nàg tiến lại một bước cầm tay Triển Phi Ngọc. 

***

Quay lại  l Xem tiếp 


BigKool BigKool
Vườn Hoàng Cung - Nông Trại Online Vườn Hoàng Cung
Khu Vườn Thần Kỳ Khu Vườn Thần Kỳ
Vườn Thủy Cung Vườn Thủy Cung
goPet Online goPet Online

C-STAT