Chương 08: Muốn đoạt tiêu, cường bạo ra oai
oOo
Rồi chàng nhớ đến sư thúc. Chàng định bụng chạy về hỏi sư thúc xem gốc gác hai cô gái này là ai ? Chàng chắc rằng nếu hai cô không phải là hạng người ghê gớm lừng lẫy tiếng tăm thì làm gì đến nỗi Thái Sơn Yêu Cơ Bạch U U vừa thấy nàng đã chạy như chuột trốn mèo ?
Hai cô gái vừa đi khỏi. Vi Quân Hiệp từ trong bụi cỏ rậm lướt ra ngoài. Chàng đi chừng bảy tám trượng mới ngoái lại nhìn toà cổ thành một lần nữa, trong lòng ôm bao nỗi nghi ngờ khôn tả !
Nguyên toà cổ thành này trước đối với chàng không có một mối liên quan nào. Nhưng từ khi chàng theo Thiên Sơn Thần Hầu Lao Tất Hỷ đến đây. Lao Tất Hỷ yêu cầu chàng tìm kiếm người mà đến lúc chết cũng chưa nói ra ai. Bây giờ Vi Quân Hiệp nhìn lại toà cổ thành này đối với chàng lại có một mối liên quan cực kỳ mật thiết.
Vi Quân Hiệp liên tưởng đến bức vẽ trên tường, chàng lẩm bẩm:
- Kể ra con người có thể giống hệt nhau mà không có liên quan gì đến nhau. Nhưng chân dung người trong toà cổ thành này đối với chàng dường như có dính liếu đến chàng mà chàng không thể hiểu được.
Vi Quân Hiệp lại sực nhớ đến lúc mình bị người thấp bé bịt mặt áp chế trong bóng tối, chưa báo tin cho sư thúc hay. Rồi lúc sư thúc chàng là Viên Kiến Long hốt hoảng kêu gọi, chàng có nghe tiếng, nhưng không thưa lên được. Bây giờ người thấp bé che mặt không biết đi đâu rồi, mình còn chần chừ ở đây làm gi mà không nhân cơ hội vắng y mau trở về để gặp sư thúc ?
Chàng lại nghĩ đến sư thúc có thể mình mất tích mà sai về phi báo với phụ thân, náo loạn thành cuộc lao sư động chúng. Vấn đề tuy nhỏ mọn mà có thể biến thành lớn tày đình. Nên chàng hấp tấp chạy về cho sư thúc biết chừng mình chưa gặp phải một sự nguy hiểm bất ngờ nào.
Nghĩ vậy, Vi Quân Hiệp thi triển khinh công, chạy thật nhanh. Chớp mắt chàng đã chạy được hơn mười dặm. Chàng buông tầm mắt trông ra xa thấy con đường lớn về Lý gia trang.
Giữa lúc ấy, đột nhiên chàng nghe có tiếng còi thổi lên một hồi.Chàng định thần nhìn xem chuyện gì thì thấy năm, sáu người đang chạy tới.
Đoàn kia theo đường lớn lề mề đi tới rồi rẽ vào đường nhỏ.
Vi Quân Hiệp nghĩ thầm:
- Đây chắc là bọn người đi đón dâu.
Chàng không để ý gì đến bọn họ nữa cắm đầu trong về phía trước xăm xăm bước đi.
Vi Quân Hiệp đi đươc mấy bước, đột nhiên nẩy ra một mối nghi ngờ và băn khoăn trong dạ. Chàng lẩm bẩm:
- Chuyện này như không phải ý mình vừa nghĩ. Vì quãng đường này trong vòng mười dặm tuyệt không có thôn xóm nào hết. Con đường nhỏ này chỉ là một lối đi thông đến toà thành đó. Nếu là việc nghinh hôn thì sao họ lại đi vào lối này ?
Đoàn người hấp tấp đi mỗi lúc một gần.
Lúc bọn họ đi sát qua bên mình, Vi Quân Hiệp càng cảm thấy trong lòng nóng nẩy bồn chồn. Tuy trời không nóng lắm mà áo chàng ướt đẫm mồ hôi phải cởi ra.
Đoàn người đã đi xa rồi, tâm thần chàng mới dần dần bình tĩnh lại.
Vi Quân Hiệp nhìn sau lưng mấy người kia, trong tâm vẫn cảm thấy có điều gì khác lạ. Nhưng hiện tình chàng phải cấp bách đi tìm sư thúc nên không dám đa sự. Chàng hít mạnh một hơi rồi tiếp tục hấp tấp đi về phía trước.
Vi Quân Hiệp đi được chưa bao lâu bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập vọng lại. Chàng ngẩng đầu nhìn ra, thì một vật rất kỳ dị đang lù lù tiến tới trước mặt. Chàng không nhìn rõ là vật gì.
Vi Quân Hiệp còn đang ngơ ngẩn thì vật đó lao đến rất mau, chớp mắt đã tới trước mặt.
Chàng rất lấy làm kỳ nhưng lúc nhìn kỹ lại bất giác bật lên tiếng cười vì đó chẳng phải quái vật mà chỉ là một con lừa nhỏ trắng như tuyết. Toàn thân nó không có một sợi lông nào khác màu sắc.
Trên lưng lừa có một người cưỡi. Người này mình mặc áo đen. Người y đã cao lêu nghêu lại gầy khẳng kheo, coi chẳng khác gì một cành cây đen xì.
Con người đen thủi đen thui cưỡi trên lưng lừa trắng như bông đã là hai thái cực. Huống chi người này lại cưỡi lừa quay mặt lại phía sau, xa trông tưởng chừng như một quái vật không hiểu là gì.
Vi Quân Hiệp né tránh sang một bên để cho con lừa đi qua. Con lừa này chạy rất lẹ, mới chớp mắt đã lao qua mình chàng ra xa đến sáu bảy thước.
Giữa lúc ấy người cưỡi trên lưng lừa đột nhiên cúi xuống nhoài đầu ra ngó chàng.
Người này chẳng những lưng dài mà cái đầu cũng dài kỳ dị. Gã cuối xuống nhoài đầu ra, mũi gã cơ hồ chạm tới mũi Vi Quân Hiệp.
Vi Quân Hiệp thấy cử động đột ngột lạ lùng của người này bất giác giật mình đánh thót một cái. Chàng với lùi lại một bước, đồng thời nghểnh đầu lên coi, trong bụng không khỏi cười thầm.
Nguyên do người gã dài quá cở mà cái đầu lại bé nhỏ phi thường, ngũ quan xúm xít lại một chỗ, tướng mạo vô cùng quái dị.
Người này thấy Vi Quân Hiệp lùi lại phía sau liền ngồi ngay lại hỏi:
- Phải chăng ngươi ở trong tòa cổ thành ra đây ?
Vi Quân Hiệp thấy gã hỏi vậy rất lấy làm kỳ. Chàng tự nghĩ:
- Trong võ lâm có lắm dị nhân, mình chẳng nên sinh chuyện với họ làm gì.
Chàng lắc đầu đáp vẩn vơ:
- Toà cổ thành nào ? Tại hạ không biết và chỉ là khách qua đường mà thôi.
Người kia “hứ” một tiếng nói:
- Chú nhỏ ! Con đường này chỉ để đi tới toà cổ thành. Sao ngươi còn ỡm ờ hỏi ta ?
Người đó lại bật tiếng cười khành khạch nói tiếp:
- Bọn họ đã đến chưa !
Vi Quân Hiệp ngẩn người ra hỏi lại:
- Các hạ muốn hỏi ai ?
Người kia hỏi:
- Ngươi ở toà cổ thành ra đây mà không biết ư ?
Vi Quân Hiệp sực nhớ ra đáp:
- Té ra ngươi viết thiệp không tên ký ước hẹn những tay cao thủ võ lâm đến toà cổ thành chính là các hạ ! Bọn họ đều đến cả rồi.
Người kia lộ vẻ vui mừng hỏi:
- Bọn họ đã đem đồ đến chưa ?
Người đó hỏi câu này lại vớ vẩn nữa. Vi Quân Hiệp tức mình hỏi lại:
- Đem gì đến ? Vụ này không liên quan gì đến tại hạ, thì tại hạ biết thế nào được ?
Người đó nghe chàng nói vậy đột nhiên lại cúi xuống nhoài đầu ra.
Vi Quân Hiệp đã lùi lại một bước mà gã nhoài đầu ra suýt chạm tới mũi chàng, tựa hồ như con người gã có thể dãn ra co vào tuỳ ý.
Vi Quân Hiệp lại lùi thêm bước nữa. Người kia nói:
- Chú nhỏ ! Nể phụ thân ngươi, ta không chấp chi với ngươi.
Vi Quân Hiệp nghe gã nói vậy, lòng càng thêm nghi hoặc. Chàng tự hỏi:
- Con người dị dạng thế này mình chỉ gặp một lần là không bao giờ quên được. Trước đây mình chưa thấy mặt gã lần nào, sao gã lại biết đến phụ thân mình ?
Vi Quân Hiệp còn đang kinh nghi thì gã kia đột nhiên thúc hai vế đùi vào bụng lừa. Con lừa lại tung gió chạy đi.
Quái nhân dặn với một câu:
- Chú nhỏ ! Phép “Kim Cương khuyên” của phụ thân ngươi mấy năm nay chắc là tiến bộ rất nhiều. Ta gửi lời vấn an y nhé !
Vi Quân Hiệp đã trở gót toan đi, nghe gã kia nói vậy bất giác dừng chân lại. Phụ thân chàng ngọai hiệu là Kim Long kiếm hiệp. Khắp thiên hạ ai cũng biết y là một đại gia kiếm thuật. Y sử dụng thanh kiếm Kim Long vừa dài vừa lớn hơn các bảo kiếm của những nhà kiếm thuật nổi tiếng nhiều. Điều này thiên hạ ai cũng biết cả. Nhưng gã này lại hỏi đến phép “Kim Cương khuyên” gì đó, dường như gã đã nhận thấy phụ thân chàng dùng Kim Cương khuyên làm binh khí.
Chàng vội quay đầu lại toan hỏi thêm mấy câu, nhưng chàng xoay mình vừa xong thì trong thời gian chớp nhoáng này gã kia đã phi lừa chạy xa rồi.
Vi Quân Hiệp không rảnh để kêu gọi gã nữa, chàng lao mình ra đường lớn rồi trông về phía Lý gia trang chạy tuốt.
Trong khi đi đường Vi Quân Hiệp vẫn nghĩ đến chuyện Thiên Sơn Thần Hầu Lao Tất Hỷ sắp chết còn nhờ mình đi kiếm người mà không biết là ai ?
Giả tỉ là người thường thì thấy Lao Tất Hỷ lúc lâm tử đã không nói rõ tất bỏ qua chuyện đó chẳng nghĩ làm gì vô ích. Song Vi Quân Hiệp lại là người bất luận việc gì cũng muốn dò xét đến căn nguyên. Chàng nghĩ rằng việc này rất kỳ quái, bao nhiệu việc kỳ quái khác mà chàng đã gặp tựa hồ như đều có mối liên quan với nhau. Không những mối liên quan đó thế nào chàng không thể giải đáp được.
Vi Quân Hiệp vừa đi vừa nghĩ ngợi.
Chẳng mấy chốc lại thấy bốn người cưỡi ngựa từ phía trước chạy tới. Đi gần đến trước mặt chàng mấy người này vội xuống ngựa chạy tới. Chàng nhìn ra thì bốn gã này đều là những tay tiêu đầu đi bảo tiêu. Gã nào cũng lộ vẻ hoảng hốt líu lưỡi lại gọi:
- Vị công tử ! Công tử về Lý gia trang cho mau ! Viên tổng tiêu đầu đang nóng ruột.
Vi Quân Hiệp hỏi:
- Y nóng ruột chuyện gì ?
Mấy gã tiêu đầu đáp:
- Người nóng chờ công tử, cho khoái mã hết thông báo các nhân vật võ lâm ở dọc đường, lại phái người chạy suốt ngày đêm về báo cho lệnh tôn hay.
Vi Quân Hiệp chau mày hỏi:
- Làm kinh động cả đến lão gia nữa kia ư ?
Bọn tiêu đầu nói:
- Xin thiếu gia đi mau, đừng hỏi nhiều nữa.
Rồi một gã kéo Vi Quân Hiệp lên ngựa chạy thật nhanh.
Chỉ trong khoảnh khắc đã nhìn thấy Lý gia trang ở đằng xa. Hai gã tiêu đầu hô to lên:
- Vi công tử đã về ! Vi công tử đã về !
Tiếng hai gã hô rất lớn, thanh âm vang dội cả một vùng.
Thấy hai gã luôn miệng không ngớt, Vi Quân Hiệp không biết nên cười hay nên khóc.
Chỉ trong khoảng khắc bốn con ngựa lao về đến cổng Lý gia trang thì dừng lại. Khu vực Lý gia trang rộng đến một dặm vuông.
Đệ nhất đại trang chúa là Kim Điêu Lý Thọ Nguyên, một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong võ lâm, nhưng trong trang cực kỳ tịch mịch dường như không có người nào.
Bốn gã tiêu đầu cùng Vi Quân Hiệp năm người đứng thộn mặt ra đưa mắt nhìn nhau.
Vi Quân Hiệp lên tiếng hỏi:
- Ô hay sao chẳng thấy một ai ? Người trong trang đi đâu mất cả rồi ?
Chàng chưa dứt lời bỗng nghe thấy tiếng ồn ào ở phía sau trang trại.
Vi Quân Hiệp liền phi ngựa lên trên gò để nhìn vào phía sau trang trại. Bất giác chàng ngẩn người ra vì thấy mấy chục xe lớn đang đi về phía tây, Những người đi theo sau xe đủ già trẻ lớn bé dắt dìu nhau, lưng đeo khăn gói, tay dắt trâu dê. Xem tình hình này thì người toàn trang trại chuẩn bị dời sang phía tây.
Vi Quân Hiệp rất lấy làm lạ vội xuống ngựa, chạy vào trong xem, chàng vừa chạy được nữa chừng thì thấy Viên Kiến Long đi ra.
Viên Kiến Long bị thương nặng vẫn chưa khỏi, mặt mũi rất khó coi. Lão vừa thấy Vi Quân Hiệp vội hỏi:
- Quân Hiệp ! Ngươi đã về đấy ư ? Ta chỉ còn mong phụ thân ngươi tới đây kịp thời nữa là hay lắm
Vi Quân Hiệp lại càng kinh ngạc hơn. Chàng tự hỏi:
- Mình đã về rồi sao sư thúc còn mong phụ thân đến làm gì ?
Chàng chưa kịp hỏi thì một lão già đi ra. Lão này vẻ người đường bệ, lại có phúc tướng. Lông mày lão hơi nhíu lại ra chìu nóng nảy, nhưng không đến nổi khẩn trương, hoang mang như Viên Kiến Long.
Vi Quân Hiêp vội tiến lại gần một bước thi lễ nói:
- Lý trang chúa ! Vãn bối thật làm phiền trang chúa nhiều quá !
Viên Kiến Long nhăn nhó cười đáp:
- Quân Hiệp ! Chúng ta đã gây tai họa cho Lý trang chúa rồi !
Lý Thọ Nguyên cười ha hả thò tay ra vỗ vai Viên Kiến Long nói:
- Viên lão đệ ! Sao lão đệ lại nói thế ? Chúng ta đã học võ nghệ, đã biết chơi dao kiếm thì còn nói gì đến hoạ với phúc ?
Vi Quân Hiệp biết rằng sự việc cực kỳ nghiêm trang, vội hỏi:
- Lý trang chúa ! Đã xảy ra chuyện chi vậy ?
Lý Thọ Nguyên đáp:
- Vi hiền diệt cứ vào nhà đại sảnh mà coi sẽ rõ.
Vi Quân Hiệp ba chân bốn cẳng chạy vào nhà đại sảnh.
Nhà đại sảnh này rất rộng lớn thường dùng làm nơi tụ hội khu võ lâm, cách kiến trúc cực kỳ hùng vĩ. Bốn cây cột lớn hai người ôm không xuể. Chân cột là những tảng đá to bằng cái trống. Vi Quân Hiệp vừa vào nhà đại sảnh đã thấy một cảnh tượng khác thường hiện ra. Bốn cây cột lớn rời khỏi chân tàng cắm xuống đất sâu hơn ba thước. Những hoành trên đầu cột đã có bảy tám chiếc xa xuống. Đầy nhà, ngói trên mái rớt xuống, vỡ tan và mái nhà có nhiều lỗ thủng, trông thấy trời.
Vi Quân Hiệp cả kinh, tiến thêm vào mấy bước nữa thì thấy một cây cột sơn đỏ đã bị lưỡi đao sắc gọt sơn đi khắc vào tám chữ:
“Củng thủ nhượng tiêu võng khai nhất diện”.
( chắp tay nhường lại thì sẽ mở đường ra cho thoát ).
Vi Quân Hiệp nhìn tám chữ này trong lòng vừa kinh hãi vừa tức giận. Chàng biết rằng có người đến cướp hàng. Bọn này thấy mình gửi hàng tại Lý gia trang mà chúng chẳng coi trang chúa vào đâu thì thật là lớn mật.
Nhưng chàng thấy người để chữ lại đã nhấc được những cây cột lớn lên để ra ngoài chân tảng đá thì công lực của hắn cao đến thế nào, không cần hỏi cũng biết rõ, nên hắn mới dám ngông cuồng đến như vậy.
Vi Quân Hiệp từ từ quay lại hỏi:
- Người nào vậy ?
Lý Thọ Nguyên nhăn nhó cười đáp:
- Nói ra thiệt mắc cỡ. Lão phu cũng không biết nữa.
Vi Quân Hiệp tường mình nghe lộn. Con người đã nhấc nổi cột bỏ ra ngoài chân tảng thì thần lực phải ghê hồn. Và những cây hoành xà xuống, ngói rơi vỡ tan tành thì chuyển động tất phải long trời lở đất, sao người trong trang lại không hay biết ?
Vi Quân Hiệp ngơ ngác nhìn Kim Điêu Lý Thọ Nguyên.
Lý Thọ Nguyên vẻ mặt ra chiều bẽn lẽn nói:
- Lúc bọn ta nghe tiếng động “sầm sầm” chạy ra thì đã không thấy một người nào nữa.
Viên Kiến Long trầm giọng nói:
- Lý trang chúa ! Chúng tôi đem hàng rời khỏi nơi đây, chắc không còn liên quan đến quý trang nữa.
Lý Thọ Nguyên cười ha hả. Tiếng cười đầy vẻ hào phóng, nhưng rõ ràng có lẫn vẻ thê lương và có cảm giác là bậc anh hùng đến bước đường cùng. Lão ngừng tiếng cười nói:
- Viên lão đệ ! Nếu lão đệ đem hàng đi thì cái bộ mặt già nua của lão phu còn dám nhìn ai nữa không ? Bọn đàn bà con trẻ trong trang ta đã cho dời đi nơi khác. Vàng bạc cũng đem đi hết. Chỉ còn một mình lão phu chẳng bận bịu gì nữa, chính nên đem cái mạng già để liều mình vì bạn hữu.
Lão càng nói càng phấn khởi hào khí, chòm râu trắng phất phơ. Lão chuyển mình rung tay lên. Bỗng nghe đánh véo một tiếng, một vệt đen vụt ra. Chính là cây phán quan bút, nhờ nó mà lão nổi tiếng bấy lâu. Lão cầm cây phán quan bút vạch luôn hai vạch. Cây bút đã gạt hết những vết tích tám chữ khắc sâu trên cột.
Viên Kiến Long tiến lại một bước chắp hai tay nói:
- Lý trang chúa ! Tại hạ là Viên Kiến Long e rằng kiếp này không báo đáp được, kiếp sau xin hãy đền bồi !
Hai người tay cầm tay cả cười từ biệt.
Vi Quân Hiệp đứng bên thấy hai vị tiền bối võ lâm tuy cả cười không ngớt, nhưng biết rằng bọn mình không địch lại người, nên mới thốt ra lời như vậy. Vi Quân Hiệp trong lòng cực kỳ nóng nẩy đang muốn lên tiếng thì Viên Kiến Long đã ngưng tiếng cười nói:
- Quân Hiệp ! Nơi đây ngươi không còn có việc gì nữa ! Về nhà đi thôi !
Vi Quân Hiệp đã biết Viên Kiến Long sẽ nói vậy, chàng vội hỏi:
- Sư thúc ! Tiểu điệt đi về rồi, chẳng lẽ cứ nấp ở trong nhà mãi không ra ngoài nữa hay sao ?
Viên Kiến Long ngẩn người ra không biết nói thế nào ?
Giữa lúc ấy một người trong trang khách chạy ra nói:
- Bẩm trang chúa, Thái Sơn Yêu Cơ Bạch U U muốn vào ra mắt.
Viên Kiến Long cùng Lý Thọ Nguyên giật mình đánh thót một cái đưa mắt nhìn nhau và đều tự hỏi:
- Phải chăng là mụ ?
Lý Thọ Nguyên khoát tay nói:
- Xin mời vào đây !
Người trang khách lui ra.
Lát sau đã thấy Bạch U U đi vào.
Viên Kiến Long tiến lên mấy bước ra ngoài nhà đại sảnh nói:
- Phải chăng Bạch bằng hữu vì muốn cướp tiêu mà đến đây ?
Bạch U U lộ vẻ kinh ngạc hỏi:
- Sao trang chúa lại nói thế ?
Lý Thọ Nguyên chưa kịp đáp thì lại thấy trang khách đến trước bẩm:
- Chưởng môn phái Hoa Sơn là Tử Kim Thần Đao Dương Phát cùng chưởng môn phái Thanh Thành là Thiên Ngô lão nhân xin vào ra mắt.
Lý Thọ Nguyên thấy hai người này đến nửa bất giác cả mừng, vì họ là những tay cao thủ chính phái thứ nhất, thứ nhì trong võ lâm. Địch nhân dù lợi hại đến đâu cũng không đáng sợ.
Chương 09: Nghe chim hót, quần hùng khiếp đảm
oOo
Lý Thọ Nguyên chưa kịp trả lời, Viên Kiến Long đứng ở phía sau đã nói ngay:
- Ra mời họ vào đây ! Mau !
Bạch U U bỗng nhiên biến sắc, mụ lẩm bẩm:
- Thật là ma đưa lối, quỷ dẫn đường ! Oan gia lại chạm trán nhau ở đây !
Nhưng lúc này mụ không còn đường lẩn tránh mà cũng không có lý gì rút lui ngay được. Mụ đành mặt dạn mày dày ngồi chờ.
Chớp mắt đã thấy Dương Phát cùng Thiên Ngô lão nhân rảo bước đi vào.
Cả hai người này thân hình đều cao lớn đặc biệt, một người râu trắng phất phơ, một người râu quai nón mọc đầy mặt ra đến mang tai, tướng mạo khác thường.
Chưa vào đến nơi, Dương Phát đã cất tiếng oang oang hỏi:
- Lý lão đầu ! Phải chăng có kẻ muốn đến vặt lông điêu vàng ( Lý Thọ Nguyên biệt hiệu là Kim Điêu ) của lão ?
Lý Thọ Nguyên gượng cười đáp:
- Hai vị đã đến đây, xin mời lên coi sẽ biết.
Dương Phát nheo mắt nói:
- Lý lão đầu ! Lão còn muốn sống đến bao giờ nữa ? Ta trông lão chả giống con Kim Điêu chút nào, mà chỉ giống con chim ưng trụi đầu. Bọn ta đã đến đây, có lẽ đâu thỏng tay ngồi nhìn ? Có phải thế không Thiên Ngô lão nhân?
Dương Phát là người nóng nảy thẳng thắng, hơn nữa là có mối thâm giao với Lý Thọ Nguyên, dĩ nhiên y không ngần ngại gì về việc giúp Thọ Nguyên đánh lui địch nhân.
Nhưng Thiên Ngô lão nhân là người bụng dạ thâm trầm, lão đứng xa đã nhìn thấy mấy cây cột trong nhà sảnh đường bị nhấc ra để ngoài chân tảng, trong lòng lão thầm kinh hãi nên khi Dương Phát lớn tiếng bô bô hỏi, lão chủ ấm ứ không phát biểu ý kiến.
Lý Thọ Nguyên cười nói:
- Hại vị đã tới đây, đáng lẽ phải mời hai vị vào nhà khách sảnh ngồi chơi uống trà. Nhưng không hiểu trong đại sảnh có ông bạn nào đến làm bừa bãi ra thế kia, mong rằng hai vị thông cảm cho.
Lý Thọ Nguyên vừa nói vừa giơ tay ra mời hai người vào nhà.
Thiên Ngô lão nhân vừa bước vào đã thấy Thái Sơn yêu cơ Bạch U U ngồi bên thì nét mặt sa sầm nói:
- Lý trang chúa ! Trong võ lâm rất nhiều hạng yêu ma quỷ quái mà trang chúa lập trang ở đây, tiếng tăm đồn đại ra ngoài không chừng bọn yêu tà sẽ mò mẫm đến. Vậy trang chúa phải cẩn thận lắm mới được !
Lão nói mấy câu này rõ ràng để châm chọc BạchUU.
Viên Kiến Long đã bị Bạch U U chơi cho một vố cay đắng, nên khi nghe Thiên Ngô lão nhân nói vậy lấy làm khoái chí nói tiếp:
- Lý trang chúa ! Lời Thiên Ngô lão nhân nói rất đúng. Trang chúa hễ thấy người là mời là gọi, tất khó lòng tránh khỏi mắc tay yêu tà.
Bạch U U trong lòng căm giận đến cực điểm. Nhưng mụ không hé răng hé lợi gì, họ nói bóng nói gió thoá mạ yêu tà, chứ không phải chỉ mặt đặt tên, nếu mụ lên tiếng phản đối, chẳng hoá ra tự nhận mình là yêu tà ư ?
Lý Thọ Nguyên chỉ cười xã giao mấy tiếng, không nói hùa theo mà cũng không phủ nhận.
Thực ra Lý Thọ Nguyên cũng chẳng hoan nghênh Bạch U U cho lắm, nhưng mụ đã vào nhà, chẳng lẽ mở miệng xua đuổi.
Trang chúa thấy Bạch U U không lên tiếng, cũng mong mụ đứng dậy cáo từ. Nhưng Bạch U U vẫn ngồi yên chẳng nói năng gì.
Bốn người ngồi trong nhà sảnh đường, chỉ có Tử Kim Thần Long Dương Phát là cao đàm hùng biện. Y nhắc đến cả vụ uớc hội thần bí trong tòa cổ thành, bằng một giọng oang oang, y kể lại cái thơ không người thư danh đã làm chết uổng hai mạng anh hùng Lôi gia trang chúa Lôi Đại Khuê và Thiên Sơn Thần Hầu Lao Tất Hỷ.
Viên Kiến Long cùng Lý Thọ Nguyên thấy vụ này không liên quan gì đến mình, nên cũng chẳng để ý đến cho lắm. Chỉ có Vi Quân Hiệp đứng sau lưng Viên Kiến Long là rung động trong lòng. Chàng lẩm bẩm:
- Chủ nhân bức thư không thư danh đó mình đã gặp rồi. Hay là mình kể lại cho Dương Phát nghe ?
Chàng toan đem chuyện gặp quái nhân người cao như cây gậy trúc cưỡi lừa mà chàng đã gặp ở dọc đường lúc tìm về Lý gia trang. Nhưng chàng nghĩ lại thì các nguời ngồi đây toàn là những tay cao thủ võ lâm vào hạng tiền bối, nên chàng không tiện mở miệng chen vào đành đứng im.
Một lúc sau, đột nhiên có tiếng oanh vàng uyển chuyển rất dễ nghe vang lên. Nhưng tiếng oanh vàng này rõ ràng là tiếng người học tiếng chim. Nội công của người này cũng vào hạng cực kỳ thâm hậu nên thanh âm truyền đi rất xa mà lọt vào tai cục rõ ràng.
Gịong oanh vàng của người này giống hệt tiếng chim, khiến người nghe ai cũng chăm chú lắng tai và ngơ ngẩn xuất thần. Gịong oanh vàng tuy ở rất xa mà dường như chim hót ở ngay trên đầu.
Ai nấy không tự chủ được, cũng ngẹo đầu lắng tai nghe. Chỉ có một mình Bạch U U vừa nghe tiếng oanh vàng, thốt nhiên biến sắc đứng dậy.
Lúc này mọi người đang để hết tâm thần nghe thanh âm cực kỳ hấp dẫn nên không để ý đến mụ.
Trong khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, tiếng oanh vàng đột nhiên im bặt.
Tiếng oanh vàng vừa dứt thì từ góc tây bắc lại vang lên giọng chim Đỗ Quyên. Tiếng quyên gào cực kỳ thê thảm. Và lập đi lập lại câu “bất như quy khứ” (nên về đi thôi ) khiến người nghe phải nao nao trong dạ…
Bọn Thiên Ngô lão nhân bị tiếng quyện thê thảm thu hút không khỏi ngẩn mặt ra. Còn Vi Quân Hiệp công lực nông cạn hơn nên chỉ nghe một lúc là nuớc mắt chảy quanh.
Lúc này Bạch U U càng kinh sợ hơn nữa, mặt mụ xám ngắt. Mụ tiến lên hai bước nói:
- Lý trang chúa ! Tại hạ xin cáo từ !
Đoạn không chờ Lý Thọ Nguyên trả lời, chấp tay vái chào rồi bỏ đi luôn.
Tiếng quyên gào liên tiếp không ngớt và cũng trong khoảng thời gian uống cạn tuần trà thì ngưng lại.
Tiếng quyên vừa dứt thì vang lên tiếng chim yến hót ríu rít khiến người nghe tâm thần sảng khoái. Vi Quân Hiệp không tự chủ được, mắt còn ngấn lệ đã bật lên tiếng cười.
Viên Kiến Long nghe chàng cười bất giác quay đầu lại thì thấy mắt chàng còn ngấn lệ, không khỏi ngạc nhiên hỏi:
- Sao ngươi lại khóc ?
Lão vừa nói xong, đã thấy trên mặt ngứa ngáy, đưa tay lên sờ thì thấy một giọt nước mắt theo tay rơi xuống. Lão giật mình tự hỏi:
- Ơ hay ! Tại sao mình cũng vô cớ rơi lệ ?
Rồi lão thất thanh la lên:
- Hỏng rồi ! Trong tiếng chim này có điều quái gở ?
Thiên Ngô lão nhân, Dương Phát cùng Lý Thọ Nguyên ba người nét mặt đang tươi cuời lắng tai nghe tiếng yến hót đầy vẻ hứng thú tựa hồ như có những đứa cháu bé đến vuốt râu mình. Chợt nghe tiếng Viên Kiến Long la lên, họ mới giật mình thộn mặt ra và cũng cảm thấy tiếng chim quả có điềm không hay.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau đồng thời vận khí ngưng thần. Lúc này tiếng yến cũng thôi không hót nữa.
Từ góc tây bắc bỗng nổi lên tiếng nhạn yêu thương như bị hạ đàn. Thanh âm này với tiếng đỗ quyên lúc trước còn thê thảm hơn, khiến người nghe trong lòng kinh hãi, bắp thịt giựt lên từng cơn. Một là vì tiếng chim gần hơn trước nhiều. Hai là nhạn là giống vật ưa hợp quần, con nhạn nhỏ lìa đàn thì không khác gì đứa con nít mất cha mẹ, tiếng nó kêu bi ai đặc biệt. Lý Khẩu tả cái giọng bi ai của giống chim này bằng câu:
Thương cho chiếc nhạn xa lìa mẹ.
Đau đớn canh trường giọng nỉ non.
Mọi người trong nhà đại sảnh kể cả Thiên Ngô lão nhân đầu óc đều bị chấn động. Dương Phát không chịu nổi la lên:
- Ông bạn ở phương nào, sao lại giở trò buồn thảm này ? Mau đổi giọng cho dễ nghe hơn một chút đi thôi !
Lý Thọ Nguyên thấy Dương Phát nói vậy, vội bão:
- Dương huynh cần trấn tĩnh lại !
Nhưng đã chậm mất rồi ! Dương Phát vừa la hoảng thì đột nhiên có tiếng sẻ vàng kêu ríu rít như thúc giục.
Mọi người nghe tiếng sẻ chưa việc gì, mà Dương Phát đã như người điên, y đứng lên múa may quay cuồng.
Gỉa tỷ một cô gái tuyệt sắc nghe tiếng sẻ vàng động tâm, nhún nhảy múa theo điệu hót tất khiến cho lòng ngừơi thư thái. Nhưng Dương Phát là một đại hán mặt mũi râu ria xồm xàm mà cũng uốn éo nhảy múa thì lại khiến cho mọi người phải sửng sốt, râu tóc đứng dựng cả lên.
Thiên Ngô lão nhân lập tức quát lên một tiếng thật to, vươn tay ra nắm lấy vai Dương Phát. Nhưng Dương Phát sức mạnh vô cùng, Thiên Ngô lão nhân không giữ được y dừng lại.
Lý Thọ Nguyên thấy tình trạng này, bất giác gầm lên một tiếng, lão phóng người lên, vung chưởng ra đánh “bốp” một cái trúng người Dương Phát, Dương Phát loạng choạng mấy bước rồi ngã chúi về đằng trước.
Lý Thọ Nguyên cùng Thiên Ngô lão nhân hai người không hẹn mà đồng phát ra một tiếng hú rất dài.
Hai người cùng phát ra tiếng hú cùng một lúc nhưng công lực Thiên Ngô lão nhân thâm hậu hơn Lý Thọ Nguyên nhiều nên tiếng hú của Lý Thọ Nguyên bị tiếng hú của Thiên Ngô lấn át.
Lý Thọ Nguyên vốn biết người biết mình, lão tiến ra hai bước nâng Dương Phát dậy thì thấy y xám đen, ra chiều hoảng hốt.
Lý Thọ Nguyên lớn tiếng gọi:
- Dương huynh ! Dương huynh !
Dương Phát thở phào một tiếng hỏi:
- Phải chăng ta đang nằm mơ ?
Lý Thọ Nguyên không biết nói sao đành đỡ Dương Phát ngồi lên ghế
Giữa lúc Thiên Ngô lão nhân chưa dứt tiếng hú thì tiếng sẻ vàng đã im bặt. Tiếng hú của Thiên Ngô lão nhân chưa dứt tiếng hú thì tiếng sẻ vàng cũng đã im. Tiếng của Thiên Ngô lão nhân cũng hạ thấp dần rồi ngừng bặt.
Lúc này không thấy tiếng chim nào vọng đến nữa. Mọi người trong nhà đại đường chỉ có mình Dương Phát thở lên hồng hộc, còn ai nấy ngồi im không nói năng gì.
Hồi lâu Lý Thọ Nguyên mới cất tiếng hỏi:
- Thiên Ngô lão nhân ! Phải chăng là Bách Cầm chân nhân Công Dã Chiếu đã đến ?
Bách Cầm chân nhân Công Dã Chiếu, tự xưng là hậu nhân Công Dã Trường đã thông hiểu tiếng chim lại võ nghệ cao cường. Đến đâu lão cũng mô phỏng tiếng chim tung ra trước. Tính tình lão cực kỳ cổ quái. Thật là một người làm cho ai cũng phải nhức đầu nhức óc.
Thiên Ngô lão nhân lắc đầu đáp:
- Tại hạ chỉ nghe nói Công Dã Chiếu thông hiểu tiếng chim chứ chưa từng nghe ai nói y mô phỏng được các thứ tiếng chim, vả lại mấy lần tiếng chim này nổi lên, ít ra cũng cách xa đây năm ba dặm vọng lại mà Dương chưởng môn đã xúc động đến thế ! Công Dã Chiến đâu có công lực thâm hậu như vậy ?
Lý Thọ Nguyên cả kinh hỏi:
- Chẳng lẽ người này so với Công Dã Chiến còn lợi hại hơn ?
Thiên Ngô lão nhân lẳng lặng không đáp.
Viên Kiến Long ngoảnh đầu lại. Ngạc nhiên hỏi:
- Không hiểu ma đầu đi từ lúc nào ?
Thiên Ngô lão nhân cùng Lý Thọ Nguyên không khỏi biến sắc kinh nghi vì Bạch U U đi lúc nào hai lão điều không biết.
Dĩ nhiên vì lẽ khinh công Bạch U U quá cao mà lúc mụ ra đi tâm thần những vị này thảng thốt, lúc vui mừng, lúc bi thương vì tiếng chim quyến rũ, đến nỗi có người bọ đi cũng không biết mà dù có người đến thăm cũng không hay. Mấy vị này vội đưa mắt ra nhìn quanh bốn phía nhà, trong nhà đại sảnh không thấy có thêm một người nào.
Viên Kiến Long thở dài nói:
- Có lẽ người mô phỏng tiếng chim này là kẻ đối đầu, kẻ khắc chữ vào cột để lại ?
Lý Thọ Nguyên rút cây kim điêu phiêu đánh “soạt” một tiếng cầm trên tay, đồng thời một luồng kình phong lấp loáng, ánh thanh quang bay ra như cây phán quan bút nhưng chỉ dài độ một thước ba tấc, một đầu có móng. Kim điêu phiêu của lão là một thứ khí giới khác thường. Nó gần giống như móng của con Diều, sắc nhọn vô cùng. Ánh kim quang ở móng nhọn loé ra. Móng này cũng lớn bằng ngón tay người. Còn đầu kia vừa tròn vừa nhọn, vì thế có thể móc trước đâm sau được, đã có khí giới vừa ngắn ngủi vừa lợi hại nên Lý Thọ Nguyên đã sáng chế ra bảy mươi hai chiêu để tấn công kẻ địch gần mình. Chiêu nào cũng nhằm đánh vào huyệt đạo trọng yếu cực kỳ lợi hại.
Lý Thọ Nguyên cầm khí giới trong tay phóng chiêu đánh chát một cái, đầu nhọn đã cắm vào mặt bàn.
Giữa lúc ấy thốt nhiên một cơn gió nhẹ thoảng qua rồi không có một tiếng động, trong nhà đại sảnh đã thêm một người nữa.
Người này xuất hiện một cách đột ngột nên bọn người trong nhà đại sảnh ai cũng sửng sốt nhìn chằm chập vào y.
Vi Quân Hiệp vừa trông thấy, y đã hít mạnh một hơi dường như bị nghẹt thở vì người này đâu phải ai đâu ? Chính là cô gái tuyệt sắc đã chế nhạo chàng lúc trước và kêu là Tam cô nương.
Vi Quân Hiệp vội ngoảnh đầu qua phía khác.
Nữ lang cười khanh khách nói:
- Đừng dấu mặt nữa, ta đã trông thấy rồi !
Mọi người thấy nữ lang nói đột ngột như vậy, trông lòng không khỏi kinh hãi nên đều lặng yên coi chừng.
Vừa nghe nàng lên tiếng, Lý Thọ Nguyên mới hỏi:
- Cô nương ở đâu đến ? Nơi đây sắp xảy ra chuyện lôi thôi. Cô nương xa lánh đi là hơn.
Nữ lang không trả lời lão, nàng tiến lại phía trước, đưa tay ra chụp lấy cây Kim Điêu Phiêu còn cắm ở trên bàn.
Lý Thọ Nguyên nhờ cây Kim Điêu Phiêu này mà nổi danh. Cả cái ngoại hiệu “Kim Điêu”của lão cũng đặt theo món khí giới này.
Tuy lão chưa hiểu nữ lang có ác ý gì hay không, nhưng lão không muốn để người tuỳ tiện nắm lấy khí giới của mình. Nên lão vừa thấy nữ lang vừa đưa tay ra toan lấy cây Kim Điệu, lão cũng lập tức vươn tay ra nắm lại. Lão ra tay mau lẹ phi thường, thế mà cũng chậm mất một chút thành ra vào quãng không. Lão liền quay đầu lại xem thì cây Kim Điêu đã lọt vào tay nữ lang rồi…
Lý Thọ Nguyên trong lòng kinh hãi, vì lão không hiểu sao cây Kim Điêu Phiêu lại lọt vào tay nàng trước được. Lão ngẩn người ra, toan lên tiếng hỏi thì đã nghe nữ lang nói:
- Chà ! Cái món “bất cầu nhân” ( không cần ai ) này làm khéo quá !
Lý Thọ Nguyên nghe nàng nói toan trả lời nhưng lập tức im bặt không nói nữa. Sắc mặt lão biến thành vàng như nghệ.
Nguyên “bất cầu nhân” là một đồ vật làm bằng tre có răng để gãi ngứa còn cây “ Kim Điêu Phiêu” là một thứ binh khí nổi tiếng lợi hại trong võ lâm.
Thấy nữ lang gọi khí giới của mình là “bất cầu nhân”, Lý Thọ Nguyên tức quá nét mặt xám ngắt không biết nói sao.
Hồi lâu lão trầm giọng nói:
- Đây không phải là “bất cầu nhân” đâu !
Nữ lang cười khanh khách nói:
- Không phải “bất cầu nhân” thì là gì ?
Nàng vừa cười vừa giơ cây Kim Điêu Phiêu ra rất lẹ gãi vào mặt Lý Thọ Nguyên.
Lý Thọ Nguyên thấy mắt ánh vàng loé lên cả hai tả hữu đều bị chính khí giới của mình lại cào vào mặt. Trong thời gian chớp nhoáng này, mặt lão xám như tro, ngồi nhũn ra trên ghế, không nhúc nhích được.
***
Quay lại l Xem tiếp