Trung gian kế nộ trục sư huynh
Động dâm tâm khinh bạc sư muội
Trăng non mới hé lên, rọi sáng khắp nơi nơi. Ánh trăng lãnh đạm chiếu vào cây chương già mọc nơi cầu Đông Doanh. Một làn gió thổi qua, lá bay xào xạc. Hai chân Tiếu Chi bám chặt lấy cành, để mặc cho lá cây rậm rạp bao phủ toàn thân. Tuy rằng khí lạnh thấu xương nhưng trong lòng cô lại nóng như lửa đốt, chẳng thấy một chút lạnh lẽo nào. Cô trợn trừng mắt, lộ vẻ hết sức phẫn nộ, nhìn về một góc cầu Đông Doanh, giờ đây trong lòng cô hết sức rối bời. Cô nghĩ ngợi rất nhiều, phụ thân trúng châm mà chết, hai vị sư huynh bằng mặt mà chẳng bằng lòng, chửi bới lẫn nhau, đại khái là có ý bài xích đối phương để lên nắm giữ chức quán chủ của Tam Tương võ quán. Vừa rồi Tống Chánh Khanh mới lặng lẽ bảo cho cô hay rằng Phương Cảnh Thu phản bội võ quán, chuẩn bị liên thủ với Tống Phúc đoạt lấy chiếc hộp nhưng cô chẳng tin. Trước mắt, quả nhiên Phương Cảnh Thu rời khỏi võ quán vào ban đêm, đi đến đầu cầu Đông Doanh, gã đến đây để làm gì? Tiếu Chi nhẹ nhàng bám theo, núp trên cây chương để quan sát động tĩnh. Phút chốc, lại có thêm một bóng đen nhảy vọt đến bên cầu. Người này có thân hình gầy gò, bước đi nhanh nhẹn, áo dạ hành mở rộng, bên trong ẩn hiện hình một con ngột ưng màu trắng, đó chẳng phải là "Truy hồn thủ" Tống Phúc sao? Cô lập tức bế khí, nhìn không chớp mắt.
Tống Phúc vỗ tay ba cái, chỉ một chút đã thấy Phương Cảnh Thu từ trong tối bước ra. Chỉ nghe Tống Phúc mở miệng hỏi: "Phương anh hùng ước hẹn ta đến đây, chẳng hay có điều chi chỉ giáo?"
Phương Cảnh Thu nói:
"Ta muốn cùng Thanh Ưng Bang hùn vốn làm ăn."
Tống Phúc không nén nỗi hoan hỉ, hỏi:
"Có phải muốn chúng ta liên thủ để đoạt lấy 'Song long dạ minh châu' trong tay của Tiếu Chi hay không?"
Phương Cảnh Thu thong thả nói:
"Ngươi đoán sai rồi, trong tay Tiếu Chi căn bản không có một viên dạ minh châu nào hết."
Tống Phúc hỏi: "Vậy trong đó là cái gì?"
"Nói nghe thiệt tức cười, đó chẳng qua là một bức thư tình, một mái tóc đen và nửa cây trâm của một danh kỹ ở Hải Nam gửi cho Khánh thân vương mà thôi. Đồ vật này chẳng đáng giá là bao, nhưng Khánh thân vương lại xem như bảo bối nên muốn chúng ta áp tiêu, chuyện này đã lan truyền ra ngoài và có quan hệ đến danh dự của Tam Tương võ quán. Nếu như Thanh Ưng Bang có khả năng tương trợ cho võ quán của ta, giúp đưa hộp ra khỏi thành, xin hậu tạ một ngàn lượng bạc."
Tống Phúc vẫn còn lo ngại: "Kỳ quái! Kỳ quái! Nếu không phải là bảo châu thì cớ gì mà lại có nhiều người tranh đoạt, quan phủ cũng nhúng tay vào?"
"Đại nội thị vệ La hán Trùng nhận lời uỷ thác từ cừu địch của Khánh vương gia, nên đặc biệt từ kinh thành đi đến Trường Sa nhằm đoạt chiếc hộp để phá hoại danh dự của Khánh vương gia. Vương gia nghe được bèn phái người đến, vì vậy mới náo nhiệt đến cỡ đó."
Tống Phúc khinh thường nói: "Hừ! Chỉ với một ngàn lượng bạc ít ỏi, ngươi tưởng ta sẽ bán mệnh cho Tam Tương võ quán à?"
Phương Cảnh Thu cười lạnh , nói: "Tống Phúc, ngươi là một người thông minh, nếu ngươi nhất định tham dự vào trường nhiệt náo này thì chưa chắc đã thắng nổi Hưởng Kim Tiêu của ta, nếu ngươi vẫn giữ nguyên ý định, sau này nhất định ngươi sẽ đối địch với quan phủ, Bảo Khởi Báo sẽ bắt ngươi. Choc giận ta, ta sẽ buộc ngươi không còn chỗ trú thân, lúc đó đừng trách!"
Tống Phúc đảo mắt, không biết làm thế nào, đành nói: "Được, như vậy... một ngàn lượng, nhất ngôn vi định."
"Quyết không nuốt lời."
"Chát! Chát!" Hai người kích chưởng làm tin.
Tiếu Chi núp trên cây, chăm chú lắng nghe. Tiếc rằng khoảng cách quá xa, gió thổi ào ào, lá rơi xào xạc, bọn họ nói gì thì cô chẳng nghe rõ, vội vàng phóng xuống cây vì sợ không phải là đối thủ của hai người. Đợi lúc Phương Cảnh Thu và Tống Phúc chia tay, Tiếu Chi vội vàng đi tắt về võ quán, đợi Phương Cảnh Thu về sẽ hỏi cho ra lẽ.
Tiếu Chi về đến võ quán, đến linh đường của phụ thân, nhớ đến việc mới xảy ra khi nãy, càng nhớ càng tức. Từ nhỏ Phương Cảnh Thu đã được phụ thân nuôi nấng, truyền thụ võ nghệ, ngày nay lại phản bội võ quán, cấu kết với Thanh Ưng Bang để cướp lấy chiếc hộp mà phụ thân đã đánh đổi bằng sinh mạng của người, rõ là mặt người dạ thú! Cô phủ phục bên quan tài của Tiếu Trường Đình, không nén được nỗi thương tâm, bật khóc: "Phụ thân, người chết thật oan ức!"
Đột nhiên, từ bờ tường phóng xuống một người. Tiếu Chi lớn tiếng quát hỏi:
"Ai?"
Phía ngoài có giọng hồi đáp khe khẽ:
"Sư muội, là ta."
Phương Cảnh Thu vén rèm linh đường bước vào. Gã nhìn thấy Tiếu Chi mặt hầm hầm ngồi tại linh tiền của sư phụ, hai đạo mục quang sắc nhọn nhìn chòng chọc vào đôi chân lấm bùn do đi trên con đường đầy bùn từ cầu Đông Doanh về đây. Gã nhìn kỹ thì phát giác đôi hài của Tiếu Chi cũng đầy bùn đất, lòng bất giác rung động. Lúc này không khí như bị ngưng đọng lại.
Tiếu Chi đột nhiên gào to lên, giống như tiếng sấm vang dội:
"Phương Cảnh Thu, huynh mau quỳ trước linh tiền của phụ thân đi."
Phương Cảnh Thu đầu gối quỵ xuống đệm.
Tiếu Chi lạnh giọng nói:
"Phương Cảnh Thu, trước linh tiền của phụ thân, huynh không được phép nói láo. Huynh nói phụ thân từng di mệnh lại cho mình, rốt cuộc là nói cái gì? Rốt cuộc trong chiếc hộp đựng "hàng" gì?"
Phương Cảnh Thu chẳng biết nên bắt đầu từ đâu, trầm mặc chẳng nói gì.
Tiếu Chi trợn mắt lên, khí thế bức nhân: "Tối nay huynh đến cầu Đông Doanh để làm gì? Rốt cuộc là vì cái gì? Nói!"
Phương Cảnh Thu tránh né khỏi ánh mắt sắc như kiếm của cô, nhẹ giọng: "Sư muội, xin ngươi... đừng có ép ta...."
Tiếu Chi quỵ xuống trước linh tiền. Hai tay cô ôm lấy quan tài, từng giọt nước mắt như những hạt ngọc tuôn dài:
"Phụ thân ơi! Người mau mở mắt xem đại đồ đệ mà người nuôi dưỡng nè! Xương cốt người còn chưa lạnh, hắn đã phản bội võ quán, cấu kết với tặc tử Thanh Ưng Bang. Phụ thân ơi! Người bảo con nên làm thế nào đây? Người nói đi..."
Phương Cảnh Thu trông thấy tình hình liền minh bạch ngay, thản nhiên nói với Tiếu Chi:
"Sư muội, đừng khóc nữa, ta sẽ nói hết mọi chuyện cho muội nghe." Nói xong, gã quét mắt nhìn qua khắp linh đường, hạ giọng: "Nơi này không nên nói chuyện, xin sư muội đến rừng trúc nơi hậu viện, ta đợi muội ở đó."
Nói xong, Phương Cảnh Thu đứng lên, cất bước rời khỏi linh đường.
Tiếu Chi nhìn theo bóng dáng của Phương Cảnh Thu, nghi vấn nổi lên: "Hắn có điều gì mà không thể nói trước linh đường của phụ thân? Chẳng lẽ..." Lúc này không cho phép cô nghĩ ngợi nhiều, cô vội thắt dây lưng, tay cầm Bích Tiêu Kiếm, chạy như bay ra khỏi đường môn, hướng về rừng trúc nơi hậu viện.
Trong bóng tối, một đạo nhân ảnh bám sát theo cô.
Phía sau của võ quán có một khu rừng trúc, cạnh đó có một ngọn giả sơn lung linh tinh xảo, trông rất bắt mắt, một cái ao sâu nước xanh biếc, sóng gợn lăn tăn dưới ánh trăng, trông giống như vảy của những chú cá.
Tiếu Chi đâu còn lòng dạ nào hân thưởng cảnh sắc đêm trăng gợi tình này, bước nhanh qua ngọn giả sơn rồi tiến vào rừng trúc âm u.
Đột nhiên, một đạo hàn quang bay xé gió bắn thẳng vào vai Tiếu Chi.
"Hưởng Kim Tiêu."
Tiếu Chi hoảng sợ, vội vàng sử chiêu "Mãnh hổ phục thung", ngã người né tránh, hai chân đan chéo vào nhau, lăn ra ngoài chừng một trượng, vừa vặn làm sao tránh được kim tiêu bay sát qua bờ vai rồi vọt thẳng vào rừng trúc nghe "keng" một tiếng, lá tuôn xào xạc, có lẽ đã chạm vào một cây trúc.
"Sư muội!" Phương Cảnh Thu sắc mặt kinh hoàng, từ trong rừng trúc âm u phía sau lưng Tiếu Chi bay vọt ra.
Tiếu Chi tức giận, mặt xanh lè, mắt giận dữ nhìn Phương Cảnh Thu.
Hưởng Kim Tiêu là độc môn tuyệt kỹ của Tiếu Trường Đình, mặc dù cô đã năn nỉ cha hết lời nhưng vẫn không được truyền lại, nói rằng cô thân phận là nhi nữ thì không nên tập qua loại ám khí kịch độc này. Tống Chánh Khanh cầu xin sư phụ truyền cho môn côn phu này, lại nhờ cô năn nỉ với Tiếu Trường Đình nhưng vẫn không được mà chỉ truyền lại cho Phương Cảnh Thu mà thôi. Hiện tại trong võ quán, ngoại trừ Phương Cảnh Thu thì chẳng một ai có được Hưởng Kim Tiêu. Hừ, nguyên lai Phương Cảnh Thu ước hẹn với mình đến rừng trúc là định ngầm hạ thủ để gia hại mình, đoạt lấy chiếc hộp rồi câu kết với Thanh Ưng Bang.
Nghĩ tới đây, Tiếu Chi giận sôi gan, răng cắn chặt lại, "kẻng" Bích Tiêu Kiếm đã được rút ra khỏi vỏ, một đạo hàn quang lấp lánh dưới trăng.
"Phản tặc!" Cùng lúc với lời thóa mạ, bảo kiếm ra chiêu "Trường giang điệp lãng" hung tợn đâm về Phương Cảnh Thu.
"Sư muội..." Phương Cảnh Thu thấy thế kiếm dữ dội, chân vội điểm xuống đất, ra chiêu "Lí ngư khiêu môn" nhảy ra ngoài chừng một trượng. Cổ gã đỏ rần, gắng gượng nói: "Sư muội đừng... đừng động thủ. Nghe... nghe ta nói đi, kim tiêu này không phải của ta..."
Một tiếng hét vang lên từ giữa không trung, Tống Chánh Khanh bay vọt đến.
"Phản tặc! Việc đã rõ như ban ngày, ngươi còn muốn nói gì nữa. Sư muội tránh ra, xem ta làm thịt tên tặc tử bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa này!" Hắn vừa chửi vừa vung bảo kiếm đâm vào tử huyệt của Phương Cảnh Thu.
Phương Cảnh Thu biết rất rõ, lúc này đây Tống Chánh Khanh muốn dồn mình vào tử địa, còn sư muội thì chẳng tin lấy lời của mình. Gã không thể đánh bại hai người, chỉ cần một chút sơ sẩy là nguy hiểm đến tính mệnh, phải dứt khoát thôi. Vì vậy, gã rút kiếm ra chiêu "Bạch hạc lượng sí" đẩy song kiếm ra, đồng thời hét lớn:
"Cẩn thận!" Tả thủ phất lên, Hưởng Kim Tiêu bay vọt ra. Tiếu Chi, Tống Chánh Khanh vội vàng thu kiếm, úp người xuống đất để né tránh. Phương Cảnh Thu thừa thế bèn sử chiêu "Yến tử toản vân" vọt lên bờ tường, lớn tiến nói: "Sư muội, nếu không gặp được chủ hàng, ngàn vạn lần không được giao chiếc hộp cho kẻ khác!" Nói xong, nhún người vọt đi.
"Đừng có đóng kịch!" Tiếu Chi nhìn về hướng Phương Cảnh Thu chạy đi, giậm chân tức tối, chửi: "Cẩu tặc tử, đồ vong ân phụ nghĩa!" Cô nhất thời khí lực cạn kiệt, đầu váng mắt hoa, trước mắt toàn là sao, rừng trúc, giả sơn, bức tường đều chuyển động... Cô té ngã xuống đất.
"Sư muội!" Tống Chánh Khanh vọt đến, nâng cô dậy.
Tống Chánh Khanh bế Tiếu Chi vào phòng, hắn biết Tiếu Chi mấy ngày liền vất vả quá độ, ngủ không ngon giấc, thêm vào ban đêm bị trúng phong hàn, khí lực cạn kiệt, quá mệt mỏi mà bất tỉnh. Hắn sai quán đinh mang vào bát sâm, tự mình mang tới giường Tiếu Chi.
Lúc này Tiếu Chi vẫn chưa tỉnh lại. Dưới ánh đèn yếu ớt, hai mắt cô nhắm lại, lông mi cong vút trông thật diễm lệ vô cùng. Huyết sắc của cô vẫn chưa khôi phục, khuôn mặt nhợt nhạt lộ vẻ đau đớn thật khiến động lòng. Cô nằm yên đó, vừa rồi Tống Chánh Khanh đã cởi đồ cô, đôi gò bồng đảo cứ nhấp nhô khiến hắn cầm bát sâm mà đứng nhìn như trời trồng. Hắn cảm thấy máu dồn lên đỉnh đầu, dục vọng khiến hắn cúi người xuống...
Đột nhiên, Tiếu Chi phát ra tiếng rên khe khẽ, đầu khẽ động đậy. Tống Chánh Khanh giật mình vội rút tay ra khỏi ngực cô. hắn hết sức kinh hoàng, lúc này Tiếu Chi lại phát ra tiếng thở dài. Hắn vội vàng đỡ cô dậy, đưa bát sâm kề sát miệng cô...
Tiếu Chi từ từ tỉnh lại. Trong giấc mộng, cô cảm thấy có một luồng nước ấm vừa ngọt vừa chát từ từ chạy vào thân thể làm cho người ấm hẳn lên. Cô nhọc nhằn mở mắt, thấy một đôi mắt vừa sáng vừa trong đang nhìn mình với vẻ thâm tình.
"Sư muội, cuối cùng muội đã tỉnh lại rồi!" Tống Chánh Khanh nhẹ giọng hỏi: "Thấy đỡ hơn chưa?"
Cô khẽ gật đầu, nhìn quanh bốn phía, ngạc nhiên hỏi: "Mụi chẳng phải té tại rừng trúc sao? Sao bây giờ lại ở trong phòng?"
Tống Chánh Khanh nói: "Muội bất tỉnh nhân sự, ta đã mang muội về đây đó."
Nghe chính sư huynh mang mình về đây, Tiếu Chi nhất thời ngượng ngùng, cô phát hiện ngực áo bị cời ra, vội vàng dùng tay che lại, càng thêm xấu hổ. Nhưng khi cô thấy Tống Chánh Khanh mang bát sâm đến thì sự ngượng ngùng biến đi, thay vào đó là lòng biết ơn, không khỏi liếc nhìn hắn bằng cặp mắt dịu dàng.
Đôi mắt đầy nhu tình của Tiếu Chi khiến Tống Chánh Khanh vừa mừng vừa lo. Hắn vốn đã say mê dung nhan mỹ lệ của Tiếu Chi từ lâu, nghĩ thầm một ngày kia sẽ có được cô, nhưng sư phụ chẳng thích hắn, lúc nào cũng chỉ biết đến Phương Cảnh Thu. Tống Chánh Khanh tự cho mình tuấn tú hào phóng, thế nào cũng được Tiếu Chi để ý, thế là lại càng ra sức ân cần với Tiếu Chi, nhưng chẳng biết làm sao Tiếu Chi lại đối xử lạnh lùng với hắn. Tống Chánh Khanh nghĩ rằng có lẽ cô vâng lời của phụ thân mà hướng về Phương Cảnh Thu. Suy nghĩ đó đã làm cho hắn vô chuyển từ ái mộ sang căm hận. Hiện tại thì trời chiều lòng người rồi, sư phụ đã chết, Phương Cảnh Thu bị đuổi đi vì cây kim tiêu tại rừng trúc và sẽ chẳng còn chút xíu địa vị nào trong lòng Tiếu Chi nữa. Trước mắt cần phải tận dụng thời cơ tuyệt vời này. Thế là, hắn bèn ngồi cạnh xuống giường, nhẹ giọng an ủi Tiếu Chi:
"Sư muội, muội đừng vì tên tặc tử Phương Cảnh Thu mà tức giận, làm tổn thương đến thân thể. Hiện tại sư phụ đã quy tiên, chỉ còn một mình muội, không còn người nhờ cậy, nếu muội không chê thì hãy xem sư huynh như anh trai của mình. Đợi muội phục hồi sức, chúng ta sẽ tuân theo lời sư phụ, giao chiếc hộp cho chủ của nó, sau đó mang linh cữu của sư phụ hồi hương và chôn cất di cốt của người nơi đó, sư phụ dưới cửu tuyền cũng yên lòng nhắm mắt."
Những lời nói sáo rỗng nhẹ nhàng này đã làm Tiếu Chi cảm động. Rõ thật là, con người lúc gặp nạn mới biết rõ chân tình của nhau. Trước đây sư huynh vốn yêu thích mình, mình đâu phải không biết, nhưng vì phụ thân không thích, mình không thể kháng mệnh người, đối với hắn lúc nào cũng lạnh nhạt. Hôm nay phụ thân chết rồi, Phương Cảnh Thu phản bội bỏ đi, tiền đồ gian hiểm, ta hãy còn là một thiếu nữ trẻ tuổi, tuy có hiểu biết võ công, nhưng nói cho cùng vẫn chưa am hiểu thế sự, nhất định phải tìm người cho chuyện chung thân đại sự. Sư huynh đối đãi với ta chân tình như vậy, con người nào phải cây cỏ, ta sao có thể không báo đáp tấm chân tình của huynh ấy... Nghĩ tới nghĩ lui, cô nhìn hắn với đôi mắt vừa ngượng ngùng vừa thâm tình, cảm kích gật đầu.
Tống Chánh Khanh không nén được nỗi vui mừng, say sưa nắm chặt lấy tay Tiếu Chi, khẽ hỏi:
"Sư muội, đến lúc đó hai người chúng ta... mụi có bằng lòng không?"
Khuôn mặt Tiếu Chi thoáng ửng lên sắc hồng, cô định rút tay ra khỏi bàn tay của Tống Chánh Khanh nhưng hắn càng lúc càng nắm chặt. Trong phút giây ngượng ngùng, cô lại càng lộ thêm vẻ yêu kiều làm say đắm lòng người, đôi gò bồng đảo không ngừng phập phồng, càng kích thích dục vọng của Tống Chánh Khanh. Hắn cảm thấy máu huyết sôi sùng sục, hơi thở trở nên gấp gáp. Cuối cùng, hắn không kiềm nổi mình, điên loạn chụp lấy thân người cô, hôn cô tới tấp...
Tiếu Chi vừa giận vừa xấu hổ, cố hết sức vùng vẫy. Ngực áo cô bị mở ra, tay của Tống Chánh Khanh sờ vào đôi gò bồng đảo trắng muốt...
Mặt cô đỏ bừng, tức giận dùng chưởng đánh vào hắn làm hắn ngã xuống trước giường.
"Huynh..." Cô tủi thân khóc to lên.
"Sư muội, là ta không tốt, ta yêu muội nhiều lắm!" Tống Chánh Khanh cúi đầu, đứng trước giường nhận lỗi. Tiếu Chi quay đầu chẳng thèm lí gì đến hắn. Hắn ngượng ngùng chạy biến đi.
Tống Chánh Khanh đi rồi, Tiếu Chi sửa sang lại xiêm y mà tim vẫn còn đấm thình thịch. Tống Chánh Khanh quá vô lễ, hắn đã yêu mình thì phải tôn trọng mình chứ. Huống chi áo tang phụ thân còn mặc trên người, sao lại có thể tằng tịu như vậy được? Cô càng nghĩ càng giận, nghĩ thầm: Tống Chánh Khanh tuy yêu mình nhưng quá tùy tiện, không thành thật, không thể dễ dàng hứa kết hôn được!
Đột nhiên, cô phát hiện có một luồng gió bay vọt tới, cô kêu lên "Không ổn!" rồi hụp đầu xuống. Chỉ nghe "keng" một tiếng, cô ngẩng đầu lên, phát hiện Hưởng Kim Tiêu sáng chói cắm vào góc giường.
Ủa! Sao Hưởng Kim Tiêu này lại không có tiếng huýt gió? Cô vô cùng giận dữ: Cẩu tặc tử Phương Cảnh Thu! Ngươi tưởng sẽ đánh lén được ta nên thâm hiểm bỏ đi ống sáo trong Hưởng Kim Tiêu ra. Thứ võ lâm bại hoại như ngươi, nếu để ta bắt được sẽ băm ra trăm mảnh!
Tiếu Chi tức giận rút Hưởng Kim Tiêu ra xem. Cô cẩn thận quan sát, phát hiện ống sáo vẫn có trên tiêu nhưng đã bị bịt kín bằng cuộn giấy nên không phát ra tiếng. Cô lấy cuộn giấy rồi mở ra xem, thấy trên đó ghi rằng:
"Bến đò Linh Quan có mai phục, hàng mang đến Đấu Lạp Các. Việc này không được để người khác biết."
Rõ ràng là tờ giấy này do Phương Cảnh Thu viết. Tên tặc tử này cứ tưởng tại rừng trúc dùng Hưởng Kim Tiêu để lấy mạng của ta nhằm đoạt lấy chiếc hộp nhưng không thành, nay lại báo tin giả, đợi ta cắn câu, rõ là độc như rắn rết. Trên giấy có ghi "người khác", rõ ràng là ám thị Tống Chánh Khanh chứ ai. Việc giao hàng đến bến đò Linh Quang chỉ có ba người bọn họ biết. Tống Chánh Khanh tuy khinh bạc, nhưng dù sao trong lúc hoạn nạn như thế này, hắn vẫn chưa có phản bội võ quán. Cho dù Tống Chánh Khanh không thể hoàn toàn tin tưởng, nhưng Phương Cảnh Thu ngươi việc xấu đã quá rõ ràng, ngươi cấu kết với Thanh Ưng Bang chờ ta tại Đấu Lạp Các để đoạt lấy chiếc hộp, phóng tin có mai phục tại bến đò Linh Quan, nhưng không thể tin tại Đẩu Lạp Các không có mai phục, lúc lâm chung phụ thân có dặn dò mang hàng đến bến đò Linh Quan, hiện tại hai người bọn họ chẳng có ai đáng tin tưởng cả, ta cứ theo lời di ngôn của phụ thân mà làm, cho dù bến đò Linh Quan có núi đao biển lửa ta cũng quyết xông vào. Phụ thân có linh thiêng xin hãy phù hộ cho con...
Tiếu Chi càng nghĩ thì càng cảm thấy phán đoán của mình chẳng sai.
Linh quan độ tiếu chi ngộ hiểm
Tam tương quán lực cầm bạn tặc
Ùm! Ùm!... Nước sông nhẹ nhàng đập vào bờ đê.
Sóng nước lăn tăn, trăng mỏng như tơ liễu.
Trên bến đò Linh Quan, bảy tám chiếc thuyền màu đen nằm sát bên nhau không ngừng nhấp nhô do bị nước sông đưa đẩy.
Có một chiếc thuyền chẳng biết chở người chết nào mà trên cột buồm có treo một chiếc khăn tang màu trắng. Dưới khăn tang có treo một cái đèn bão, ánh đèn lúc có lúc không, nhấp nhô theo từng trận ba đào, trông giống như một ngọn đèn ma giữa không gian mờ mịt. Trên đầu thuyền có một người đang ngồi xếp bằng. Trên tấm ván ở phía đầu thuyền, có một ly rượu đặt chỏng đầu xuống, phía trên có hai chiếc đũa gác chéo nhau, bầu rượu đặt đối diện với đầu đũa. Trên khoang thuyền có năm, sáu hán tử mạnh khỏe nằm ép sát xuống, trong tay bọn họ cầm sẵn cương đao, hai mắt nhìn chằm chằm về bến đò. Những chiếc thuyền gần đó cũng có binh sĩ mai phục, bọn chúng đều là những tên mạnh khỏe do Bảo Khởi Báo tuyển chọn. Bọn chúng cải trang thành cướp biển, theo La Hán Trùng ẩn núp tại đây đã nhiều ngày.
Hôm nay La Hán Trùng truyền lời đến: tối nay Tam Tương võ quán Tiếu Chi sẽ đến, ai bắt sống được Tiếu Chi, đoạt lấy chiếc hộp trên mình cô, thưởng cho năm trăm lượng bạc. Tục ngữ có câu "Có tiền mua tiên cũng được." Vào lúc này, bọn binh sĩ đều hăm he muốn thử xem sao.
Người ngồi tại đầu thuyền đương nhiên là La Hán Trùng, hắn phát hiện nơi bến đò có bóng người lúc ẩn lúc hiện, bèn gõ nhẹ lên ván ba tiếng. Bọn binh sĩ nghe xong liền lấy khăn che mặt lại.
Tiếu Chi quả nhiên đã đến.
La Hán Trùng nghĩ Bảo Khởi Báo đã tính toán chuẩn xác. Hắn nghe được tin tối nay nữ nhi của Tiếu Trường Đình là Tiếu Chi sau canh ba sẽ mang chiếc hộp lên thuyền thương thảo, bảo hắn chuẩn bị thật kỹ, bắt được cô sẽ chắc chắn lấy được chiếc hộp. Hiện tại chưa tới canh ba, vị cô nương này quả thật đến rồi. Lần này hắn nhất định lấy được chiếc hộp một cách bí mật, không để lộ chân tướng. Nếu quả như trong hộp chính là châu báu của Khánh thân vương, đương nhiên không thể đụng đến, mà phải mang đến cho vương gia và đổ mọi tội lỗi lên đầu cho Bảo Khởi Báo. Còn nếu đúng như những hoài nghi của Bảo Khởi Báo, Tam Tương võ quán Tiếu Trường Đình là vây cánh của bọn trường mao , thì trong hộp chính là tình báo về quân sự của bọn tặc đảng tóc dài, La Hán Trùng gã sẽ tóm được đầu công, sau này trừ được bọn phản tặc, triều đình luận công ban thưởng, chức quan của hắn sẽ suông sẻ, đầu sẽ gắn hoa linh .
Chỉ trong khoảnh khắc, chỉ thấy bóng đen nọ từ bờ sông nhảy vọt lên cao vài trượng, nghe "bùm" một tiếng, đã hạ người xuống thuyền, chiếc thuyền chỉ hơi lúc lắc một chút. Tiếng động nhỏ như vậy, nếu như La Hán Trùng không ngồi tại đầu thuyền thì khó mà phát giác. Hắn thầm kêu lên:
"Khinh công giỏi thiệt!"
Mặt của La Hán Trùng được che kín nên Tiếu Chi không thấy được, chắp tay về La Hán Trùng nói:
"Tại hạ là nữ nhi của Tam Tương võ quán Tiếu Trường Đình, phụng lệnh phụ thân đến đây thương thảo việc giao hàng."
La Hán Trùng ung dung đứng dậy, phất tay áo, mắt lướt qua khắp người Tiếu Chi, bấy giờ mới chắp tay nói:
"Tại hạ họ La, tên Trùng, phụng mệnh chủ công đến đây nhận hàng. Chỉ bởi vì trên Tương Xuân lâu xảy ra chuyện bất ngờ nên thương thảo không thành, theo ước định với Tiếu quán chủ, tại hạ đã ngồi chờ trên thuyền này mấy ngày rồi."
'Thật phiền La tráng sĩ quá!" Tiếu Chi từ từ móc chiếc hộp từ trong ngực ra: "Thỉnh La tráng sĩ kiểm tra hàng."
La Hán Trùng không kiềm nỗi vui mừng, chìa tay đón lấy, chẳng ngờ Tiếu Chi đột nhiên rút lại, cười hỏi:
"Xin hỏi tráng sĩ, chủ nhân của món hàng này là ai?"
La Hán Trùng không lấy được hàng thì vừa tức vừa giận, cô bé này vậy mà giảo hoạt thiệt! Nhưng mà La Hán Trùng tính cách gian xảo. Hơn nữa những năm gần đây, hắn thường giao thiệp với bọn lục lâm hảo hán trên chốn giang hồ nên càng gian giảo hơn. Hắn chẳng động thanh sắc đáp lời:
"Chủ hàng? Tiếu quán chủ không có nói cho cô biết à?"
Tiếu Chi đang định hồi đáp, đột nhiên nghe thấy trên khoang thuyền có tiếng đao kiếm chạm nhau, cô cảnh giác nắm lấy chuôi kiếm, chuẩn bị ứng phó bất ngờ. Nói thì chậm nhưng việc xảy ra lại nhanh, La Hán Trùng nhảy vọt người lên, năm ngón tay phải xòe ra, ra chiêu "Hùng kê trác túc" chụp lấy chiếc hộp, tả thủ ra chiêu "Thôi sơn điền hải" đánh thẳng vào ngực Tiếu Chi.
"A!" Tiếu Chi buông tay xuống, đẩy chiếc hộp sang một bên, từ trên đầu thuyền bay xéo lên, nhưng đến giữa không trung thì thân hình cô chợt biến đổi, lộn người thay đổi lực đạo, đồng thời rút kiếm ra, hàn quang vụt sáng, Bích Tiêu Kiếm múa nửa vòng, thừa thế đâm vào cổ tay La Hán Trùng. La Hán Trùng khen hay, lánh người tránh khỏi thế kiếm. Tiếu Chi chân vừa chạm đất, mười tên che mặt từ các thuyền sớm đã nhảy qua, bao chặt lấy cô. Đối mặt với mười tên hung thần ác sát che mặt này, Tiếu Chi vô cùng cẩn trọng, người thủ trung bình tấn, đưa kiếm hoành ngang trước ngực, nhãn quang nhanh chóng quét qua tứ phía. Cô suy nghĩ nên xuất thủ từ phương hướng nào để tìm ra lổ hổng. Nhưng đối thủ mạnh như lang sói, tuy bọn chúng võ nghệ không cao cường cho lắm nhưng thân thể đều cường tráng, không có ai yếu cả, vì vậy thối lui nhịp nhàng, phối hợp chặt chẽ, thật khó đối phó...
La Hán Trùng đoạt được chiếc hộp vào tay thì vô cùng cao hứng. Chiếc hộp thần bí này cuối cùng là có chứa "hàng" gì, hắn vội vàng xé giấy niêm phong ra để nhìn vào chiếc hộp. Năm ngón tay hắn giữ chặt lấy bìa hộp rồi vận lực, "bụp" một tiếng, chiếp hộp được mở ra, trong bóng tối hắn cố trợn trừng hai mắt lên để nhìn, bất giác hắn ngây người ra: nguyên lai trong chiếc hộp rỗng tuếch, nào có quái gì đâu!Chắc chắn là con nha đầu này giở trò!
Đã từng trãi qua nhiều sóng to gió lớn thì sao có thể để lật thuyền ngay trên dòng sông nhỏ này được. La Hán Trùng nghiến răng giận dữ, gân xanh trên cổ nổi cả lên, vết thương trên khuôn mặt giống như một con độc xà nhỏ đang nhúc nhích. Hắn rút Truy Hồn Độc Kim Châm từ bên hông ra, nhãn quang nhìn về bến đò nơi mà bọn binh sĩ đang đánh nhau kịch liệt với Tiếu Chi. Vào lúc này, Tiếu Chi như đang bị con rắn quấn chặt, bị bọn binh sĩ che mặt bức bách đến bên cạnh bậc thang lên xuống nơi bến đò. Phía sau bậc thang là vách núi thẳng đứng, hai bên trái và phải đều là dốc, Tiếu Chi khó có thể thi triển khinh công để vọt lên dốc đó vì khi người vọt lên dốc thì chẳng có gì yểm trợ thì tất sẽ bị ám khí hoặc cung đả thương. Nhìn thấy Tiếu Chi giống như cá nằm trong chậu, sắp sửa bị bắt, không cần La Hán Trùng phải đích thân ra tay. Hắn ra lệnh cho bọn binh sĩ phải bắt sống Tiếu Chi, không được làm thương hại đến tính mạng của cô. Đợi bọn chúng mang cô lên khoang thuyền, hắn muốn thưởng thức tư vị của cô nương vừa xinh đẹp vừa chua ngoa này... nghĩ đến đây, trên mặt La Hán Trùng hiện lên nụ cười dâm ô. Lúc này bọn binh sĩ đã kéo khăn che mặt xuống, ba mặt vây lấy Tiếu Chi, ép cô lùi dần, nhả ra toàn những lời tục tĩu dâm ô.
Tiếu Chi tuy ở vào tình thế gian nan nhưng bọn binh sĩ được lệnh không đả thương cô, chỉ cần chiếm được địa thế, tìm lấy cơ hội sơ hở thì vẫn còn có khả năng đào thoát khỏi ma chưởng của họ La kia. Cô thấy bọn binh sĩ đến gần, vội nhảy lên bậc thang, trên cao nhìn xuống, Bích Tiêu Kiếm trong tay hết đâm bên tả rồi hữu, bạch quang bay lượn, kiếm phong vù vù. Đồng thời, hai chân tại bậc thang hết đá, dậm, ngoặc, rồi quét... như hai con rồng quấn lấy cột, vô cùng mạnh mẽ, bọn binh sĩ không tài nào đến gần được. Cô cảm giác bậc thang dưới chân hơi nhúc nhích, rõ ràng là chưa kết chặt với đất trên bờ. Thế là cô đột nhiên nhảy ngược về sau, dựa vào vách đá, hữu cước vận khởi mười hai thành công lực, cố sức đạp xuống bậc thang, bậc thang liền bị lật lại, ầm ầm lăn xuống. Bọn binh sĩ lo tấn công chính diện, chẳng đề phòng Tiếu Chi ra chiêu này, trốn chẳng kịp, có vài tên bị đá lăn đè lên, tay chân bị chặt đứt.
"Ây da!"
"Mẹ ơi!" Tiếng gào thét rên la tứ phía.
Trận thế của bọn binh sĩ lập tức đại loạn. Tiếu Chi lợi dụng cơ hội, sử chiêu "Hạn địa bạt thông", vận khởi khinh công thượng thừa, vọt lên dốc đá.
La Hán Trùng thấy Tiếu Chi thoát khỏi vòng vây bèn phóng lên dốc đá, định quăng võng bắt lại. Trước tình thế cấp bách, hắn bèn vung tay lên, một đạo kim quang từ tay bay ra "vù, vù, vù" thẳng về bối huyệt của Tiếu Chi. Tiếu Chi vừa mới lên tới dốc đá, chân còn chưa đứng vững thì đã nghe tiếng ám khí từ sau bắn tới, bất giác hoảng sợ. Biết rõ khó bề tránh né, cô vội nghiêng người qua một bên, Bích Tiêu Kiếm ra chiêu "Tô tần bối kiếm" chặn về phía sau.
"Keng! Keng!" Hai mũi ám khí bay trúng vào thân kiếm. Nhưng mà cùng lúc đó cô cảm thấy vai trái đau dữ dội. Cô thầm kêu "Không ổn!" Ám khí đâm trúng vào da thịt vẫn chưa thấy đau nhưng cảm thấy vô cùng ngứa ngáy, ắt hẳn là vật cực độc.
Tiếu Chi hơi chậm lại, bọn binh sĩ ào ào vọt lên dốc đá, lại vây chặt lấy cô. Lúc này, La Hán Trùng chen lên phía trước, chiêu "Độc xà đáng đạo" với thế kiếm chặn ngang lối thoát của Tiếu Chi. Hắn nhìn Tiếu Chi cười lạnh:
"Tiếu cô nương, cô đã trúng Truy Hồn Đoạt Mệnh Châm của ta, muốn sống hãy ngoan ngoãn giao chiếc hộp thật ra đây!"
Truy Hồn Đoạt Mệnh Châm? Tiếu Chi đầu như phát nổ, mắt như thấy sao. Phụ thân bị trúng độc châm là do La Hán Trùng bắn ra, cô nghiến răng nghiến lợi hỏi:
"Ngươi là La Hán Trùng? Phụ thân của ta bị ngươi..."
La Hán Trùng kéo khăn che mặt xuống, vỗ tay cười nói:
"Ha ha... không sai, ta chính là thị vệ của Thái Hòa điện La Hán Trùng. Tiếu Trường Đình ban đêm ló đầu ra khỏi thành, không nghe khuyên nhủ nên bị kim châm của ta bắn chết. Cô nương là người thông minh, sẽ không giống Tiếu Trường Đình không thức thời vụ đó chứ? Ngươi theo bổn đại nhân lên thuyền, ta sẽ "trị thương" cho..."
Bọn binh sĩ nghe vậy cười thật lớn: "Ha ha ha! Đại nhân! Sau khi người 'trị thương' rồi thì giao lại cho tôi 'trị' một tí nghe!"
Tiếu Chi phải chịu đựng ô nhục như vậy, toàn thân run cả lên, phun nước miếng vào mặt La Hán Trùng: "Phì! Cẩu tặc tử!"
La Hán Trùng chẳng thèm né tránh, để cho nước miếng bắn vào vết thương trên mặt. Hắn sờ vào chỗ đó, xong rồi đưa lên mũi ngửi, cười mỉm nói:
"Thơm quá! Thơm quá!"
Bọn binh sĩ lại có thêm một trận cười nghiêng ngã.
Tiếu Chi lúc này đây chẳng còn thèm đếm xỉa đến việc sống chết nữa, cô chỉ hận là không thể đâm một kiếm xuyên qua người tên dâm tặc này. Cô đột nhiên vọt về phía trước một bước, sử chiêu "Độc xà xuất động" với tất cả sức lực còn lại đâm vào yết hầu của La Hán Trùng. Nhưng do vai cô đã trúng độc châm, nay dùng lực quá độ nên cảm thấy xây xẩm mặt mày, người không trụ vững, lảo đảo té ngã. La Hán Trùng cười lạnh, phất tay một cái.
"Keng!" Bích Tiêu Kiếm rớt khỏi tay của Tiếu Chi.
"Hừ, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, đừng trách La mỗ ta không khách khí. nếu không giao chiếc hộp ra, ta sẽ sờ khắp mình mẩy ngươi cho mọi người cùng thưởng thức!" Nói xong, đôi mắt dâm tặc của hắn chăm chăm nhìn vào bộ ngực của cô, đưa tay về "Nhũ phong huyệt" của cô.
Tiếu Chi muốn lách người tránh né, tiếc rằng độc tính của kim châm bộc phát, toàn thân vô lực, động đậy một chút cũng không xong.
Cô nhắm mắt lại, kêu lên tuyệt vọng.
Một đạo hàn quang mang theo tiếng xé gió lăng không bay tới.
"Hưởng Kim Tiêu!" La Hán Trùng vội vàng thu hồi tay lại, vai trầm xuống, dùng "Ô quy súc đầu" tránh kim tiêu. Nào hay ở phía sau lưng có một luồng bạch quang do kiếm tạo ra xẹt tới. La Hán Trùng không kịp chống đỡ, phải dùng "Lại lư đả cổn" lăn mình ra xa.
Nguyên người mới đến chính là Phương Cảnh Thu. Gã lớn tiếng chửi:
"Cẩu tặc tử, dám làm hại sư muội ta à!"
Kiếm trong tay như giao long xuất thủy đâm về phía La Hán Trùng. Lúc này bọn binh sĩ chỉ nhớ đến phần thưởng năm trăm lượng, chẳng quản gì đến sống chết của La đại nhân, vội vàng chạy đến bên người Tiếu Chi để lấy chiếc hộp mà nhận thưởng. Trong lúc nguy cấp, lại có một đạo nhân ảnh từ trên vách đá nhảy xuống, hoành kiếm bảo vệ Tiếu Chi, kêu lên:
"Sư muội đừng sợ! Sư ca đến cứu muội đây!"
Tiếu Chi cố gắng mở mắt ra:
"Chánh Khanh, là huynh à? Muội..." Nói chưa xong, đầu đã ngã vào ngực của Tống Chánh Khanh, chẳng còn biết gì nữa cả.
Nguyên lai Phương Cảnh Thu phóng tiêu cảnh báo cho Tiếu Chi biết có Thanh binh mai phục ở bến đò Linh Quan, bảo cô mang đến Đấu Lạp Các. Tiếu Chi hoài nghi Phương Cảnh Thu giả trá, lại thêm chẳng tin tưởng Tống Chánh Khanh cho nên một mình đến bến đò Linh Quan xem thực hư như thế nào, quả nhiên đã trúng phải mai phục.
Tống Chánh Khanh đẩy lùi bọn binh sĩ, sờ vào hông của Tiếu Chi thì chẳng thấy chiếc hộp đâu, hắn bèn cõng lấy cô, quay sang nói với Phương Cảnh Thu: "Sư muội đã trúng phải độc châm, tính mệnh ngàn cân treo sợi tóc, ta cứu muội ấy trước, ngươi đoạn hậu theo sau!"
Phương Cảnh Thu chẳng hồi đáp, gã một mặt ngăn thế công như điên cuồng của La Hán Trùng và bọn binh sĩ, một mặt quan sát hướng đi của Tống Chánh Khanh.
Gã đến Đấu Lạp Các nhưng chẳng thấy Tiếu Chi đâu, đoán chừng là cô không tin mình nên vội vàng đến bến đò Linh Quan để thương thảo việc giao hàng. Khi gã vừa đến thì gặp ngay lúc Tiếu Chi đang trong tình huống nguy cấp nên vội vàng phóng Hưởng Kim Tiêu để cứu lấy sư muội, chẳng ngờ Tống Chánh Khanh từ đâu lại xuất hiện, mang Tiếu Chi chạy đi. Gã nhận định Tiếu Chi vẫn chưa nhìn rõ âm mưu của Tống Chánh Khanh, một khi chiếc hộp rơi vào tay Tống Chánh Khanh, gã làm sao ăn nói với sư phụ? Làm sao có thể giao hàng cho chủ nhân của nó? Quyết không để Tống Chánh Khanh chạy mất! Phương Cảnh Thu nghĩ đến đó, khí lực lập tức gia tăng, kiếm trong tay ra chiêu "Cuồng phong tảo lạc diệp". Nghe tiếng keng kẻng vang lên, cương đao của hai tên binh sĩ bị đánh bay đi, La Hán Trùng bị đẩy lùi hai bước. Gã thừa thế quát lên: "Tránh ta thì sống, cản ta thì chết, xem tiêu đây!" Kim tiêu phát ra vù vù liên tục, nó là loại ám khí cực độc thì thử hỏi có ai mà không sợ? La Hán Trùng vội vàng lăn người xuống đất. Hai tên binh sĩ định né tránh nhưng không kịp, tiêu trúng ngay yết hầu, lập tức hồn du địa phủ. Phương Cảnh Thu lần theo dấu vết, truy đuổi Tống Chánh Khanh.
Tống Chánh Khanh mang Tiếu Chi sau lưng, chạy như bay, lòng vô cùng đắc ý, Phương Cảnh Thu đã bị La Hán Trùng cầm chân, quả bất địch chúng, nhất thời khó lòng mà thoát thân, nói không chừng còn táng mạng trong tay La Hán Trùng là đằng khác. Lần này cứu được sư muội, nhất định sẽ làm cho cô tín nhiệm, đợi cô ấy tỉnh lại rồi sẽ hỏi xem chiếc hộp giờ ở đâu... sau đó nên... Hắn càng nghĩ càng đắc ý, đột nhiên nghe mấy tiếng vèo vào vang lên, Hưởng Kim Tiêu từ sau lưng lăng không bay tới. Hắn tuy biết mình mang Tiếu Chi ở sau lưng, Phương Cảnh Thu tất sẽ không dám bắn, nhưng vẫn khiến cho hắn vô cùng hoảng sợ. Hắn quay đầu nhìn lại, Phương Cảnh Thu cầm kiếm rượt theo, phía sau lưng Phương Cảnh Thu là ánh đuốc chập chờn, bọn quan binh cũng đang vội vàng theo gót. Tống Chánh Khanh mắt đảo liên tục, lớn giọng nói:
"Phương Cảnh Thu, bọn quan binh đang theo sát lưng ngươi, ngươi mau đoạn hậu, phải mau cứu sư muội mới được!"
Phương Cảnh Thu đương nhiên chẳng thèm để ý, tiếp tục rượt theo. Tống Chánh Khanh trên lưng mang người, nên chạy chẳng nhanh bằng Phương Cảnh Thu, chỉ trong chốc lát thôi là gã đã có thể bắt kịp.
"Sư huynh, đại địch trước mắt, ta và ngươi nên đẩy lùi quan binh trước."
Phương Cảnh Thu lạnh lùng hỏi:
"Những kẻ truy đuổi sau lưng ta đều che kín mặt mày, ăn mặc theo kiểu thổ phỉ, sao ngươi biết đó là quan binh?"
"Ta..." Tống Chánh Khanh nhất thời cứng họng, nhưng gã nhanh chóng khỏa lấp: "Nếu không phải quan binh thì ai dám cản đường chúng ta ngay bến đò. Ngươi xem, phía trước lại có bọn binh sĩ trên biển cản đường nữa kìa..."
Phương Cảnh Thu nhìn về phía xa, quả nhiên là một nhóm người tay cầm đuốc, chiên trống đập um xùm, lớn tiếng hô:
"Bắt trộm đi!" Trước sau đều thọ địch, ngoại trừ liều mạng một phen thì chẳng còn kế sách nào khác nên trường kiếm trong tay gã đã sẳn sàng, chuẩn bị liều thân tác chiến.
Lúc này, một chiếc tiểu thuyền đột nhiên từ trong bóng tối xuất hiện trên mặt sông. Đứng tại đầu thuyền là một ngư ông, tay cầm một cây chổi dài, đang từ từ cập bờ. Người vừa đến nói với sang Phương Cảnh Thu:
"Mau lên thuyền!"
"Phương bá bá!" Người vừa đến chính là Phương Chiêu Khiết, Phương Cảnh Thu hết sực ngạc nhiên và mừng rỡ. Lúc này Tống Chánh Khanh đanh định quay người chuồn đi, Phương Cảnh Thu nhảy vọt đến bên cạnh hắn, mũi kiếm kề sát lưng, quát:
"Lên thuyền!"
Tống Chánh Khanh không biết làm sao đành phải chụp lấy cây chổi của Phương Chiêu Khiết.
Phương Chiêu Khiết sau khi chia tay với Tiếu Trường Đình, trở về Tứ Xuyên, phát động tổ chức Thiên Địa Hội kháng Thanh, phối hợp chặt chẽ với Thái Bình quân. Lần này đến Tam Tương liên lạc, phụng mệnh tiếp ứng Tiếu Chi trên sông, chỉ thấy cây chổi điểm một cái, tiểu thuyền đã ra đến giữa sông...
"Tặc tử lên thuyền trốn rồi!"
"Giết hết bọn chúng!"
"Phóng tiễn! Mau phóng tiễn!"
Trên bờ sông, tiếng đồng la, tiếng gào thét chửi bới cùng tiếng cung hòa thành một khối. Những ngọn đuốc thông trên tay bọn binh sĩ chiếu rõ khuôn mặt xanh lè của La Hán Trùng. Hắn nghiến răng nghiến lợi, hai mắt tóe lửa, chẳng biết làm sao chỉ đành nhìn bóng chiếc thuyền từ từ xa khuất.
Nhờ Phương Chiêu Khiết tiếp ứng mà Tiếu Chi và Phương Cảnh Thu thoát khỏi tay của bọn quan binh.
o0o
"Sư muội, sư muội! Muội tỉnh, tỉnh..."
Tiếu Chi vô cùng mệt mỏi, như tỉnh mà không phải tỉnh. Bờ vai cô đau nhói, trong mình vô cùng khó chịu. Nghe loáng thoáng có người gọi mình, thanh âm như từ một nơi nào xa thẳm... Tiếp đó cô lại cảm thấy có người ra sức lay vai cô. Cuối cùng Tiếu Chi cũng mở mắt. Cô thấy một đôi mắt chứa đầy lo âu. Chiếc thuyền để tang ở bến đò Linh Quan, bọn người bịt mặt mai phục, ánh mắt dâm tà của La Hán Trùng, ác chiến trên dốc núi, bản thân không may trúng phải độc châm, Tống Chánh Khanh lăng không bay tới... những sự việc đó lần lượt hiện ra trong đầu cô. Cô nhìn vào đôi mắt đó đầy cảm kích, nhẹ nhàng nói:
"Sư ca, là huynh cứu muội?"
"Đúng vậy!" Tống Chánh Khanh đến sát bên tai Tiếu Chi, khẽ giọng nói:
"Muội trúng độc châm, là ta cứu muội đó. Sư muội, chiếc hộp ở đâu? Ngàn vạn lần không thể để nó rơi vào tay ác tặc. Muội hiện thọ thương, để sư ca hoàn thành di mệnh của sư phụ cho! Nói cho huynh biết chiếc hộp hiện giờ ở đâu?"
"Chiếc hộp ở... ở..." Tiếu Chi cảm thấy choáng váng, chỉ mới được một nửa. Lúc này, Phương Cảnh Thu vén màn bước vào, hỏi:
"Ngươi đang làm gì đó?"
"Không... không làm gì cả, nhìn không được à?" Tống Chánh Khanh lúng ta lúng túng lùi qua một bên.
Sau khi bị Phương Cảnh Thu ép lên thuyền, bảo kiếm, đồ đạc của hắn đều bị tịch thu.
Phương Chiêu Khiết thấy Tiếu Chi hôn mê bất tỉnh nên vội vàng lấy từ trong tay áo ra một viên thuốc màu đen nhét vào miệng cô. Đây là viên thuốc của Thiếu Lâm phương trượng đưa cho Phương Chiêu Khiết có khả năng cứu mạng, giải được bách độc. Nhưng Truy Hồn Đoạt Mệnh Châm là một loại ám khí cực độc nên sợ viên thuốc này không thể giải được hết chất độc, dưới tình thế cấp bách, Phương Cảnh Thu đành phải áp dụng phương pháp cực kỳ nguy hiểm, dùng miệng để hút hết những máu độc nơi vết thương của Tiếu Chi ra. Gã cúi xuống bờ vai của Tiếu Chi, hút lấy từng chút, phun ra nước miếng xanh lè. Sắc mặt Tiếu Chi từ từ hồng hào trở lại, nhưng Phương Cảnh Thu thì đầu óc quay cuồng, cảm thấy buồn nôn, mặt sưng phù lên.
Tiếu Chi mở mắt, lờ mờ thấy cái gì đó giống như đầu quái vật, chẳng biết từ đâu đến? A, thì ra là khuôn mặt của Phương Cảnh Thu, làm sao lại sưng phù đến như vậy? Hồi nãy cô lờ mờ cảm thấy có người cúi xuống vai mình hút máu, thì ra là Phương Cảnh Thu mạo hiểm hút lấy chất độc. Cô nhớ lại mình chẳng tin lời của Phương Cảnh Thu, đuồi hắn ra khỏi võ quán, đến nỗi trúng mai phục tại bến đò Linh Quan mà bị thụ thương. Xem ra Phương Cảnh Thu là người tốt. Còn Tống Chánh Khanh thì sao? Hắn cũng xuất hiện lúc ta nguy cấp rồi cứu ta. Xem ra hai vị sư huynh này cãi vả nhau đều bắt đầu từ đố kị. Hiện tại ta bị trọng thương, có hoàn thành di mệnh của phụ thân hay không là trông cậy vào bọn họ. Sau khi tỉnh dậy, Tiếu Chi lại lo lắng cho những ngày sắp đến. Cô cố sức đứng dậy, nói với giọng ngắt quãng:
"Các huynh... không nên cãi nhau... đều là người một nhà. Nghe đây, chiếc hộp muội giấu tại... Tam Tương võ quán."
"Sư muội!" Phương Cảnh Thu vội vàng ngăn cô lại: "Đừng nói nữa! Muội vẫn còn chưa khỏe!"
"Không, muội nhất định nói cho các huynh... chiếc hộp ngàn vạn lần cũng không thể để rơi vào tay tặc tử, bọn huynh mau đến lấy... nó nằm dưới viên gạch ngay tấm thảm ở linh đường của võ quán đó..."
Tiếu Chi lời còn chưa dứt, Tống Chánh Khanh đã dùng "Ngọc miêu tham huyệt" nhảy lên khoang thuyền, vỗ một chưởng vào lưng Phương Chiêu Khiết vốn đang ngồi ở đầu thuyền, nhún người vọt lên bờ. Phương Cảnh Thu vừa mới chạy ra, thấy Phương Chiêu Khiết gục xuống mạn thuyền, miệng trào máu tươi, bèn vội vàng đỡ ông dậy. Phương Chiêu Khiết nghiêm nghị nói: "Đừng lo cho ta! Mau truy đuổi tên tặc tử, không để cho hắn chạy thoát!"
"Phương bá bá, nhờ người đưa sư muội đến Đẩu Lạp Các giùm" Phương Cảnh Thu nghiến răng, chân đạp xuống, tiểu thuyền đột nhiên chao đảo, gã bắn người về phía bờ sông.
o0o
Vào lúc này, ánh sáng ban mai mờ nhạt, sươn mù lượn lờ. Sương mù tựa khói bay lơ lửng, bao phủ khắp cả phố lớn ngõ nhỏ ở Trường Sa thành. Do quan binh cấm đi lại ban đêm nên hiện tại trên đường chẳng có lấy một bóng người, Trường Sa thành chìm đắm trong tĩnh mịch. Phương Cảnh Thu vội vội vàng vàng đi trong sương mù. Phía trước chẳng thấy tung tích của Tống Chánh Khanh đâu cả nên muôn phần lo lắng. Hiện tại, gã khẳng định sư phụ liều mạng để bảo vệ chiếc hộp không phải là do Song Long dạ minh châu, mà rất có khả năng đó là cơ mật của Thiên Địa Hội, vì để mê hoặc mọi người nên cố ý làm như vậy. Gã tuy chẳng biết trong hộp đựng tin tình báo quan trọng nhưng thấy Thái Bình quân xem trọng như vậy, đặc biệt phái người đến tiếp ứng, nhất định là vật vô cùng quan trọng. Chiếc hộp ngàn vạn lần không được để lọt vào tay của Tống Chánh Khanh, sự thật tên này chính là gian tế của tên Bảo Khởi Báo. Việc giao hàng ở Quan Đế miếu, thương thảo ở Tương Xuân lâu đều do hắn tiết lộ tin tức, đến nỗi sư phụ trúng phải độc châm, ôm hận nơi cửu tuyền. Tại bến đò Linh Quan, hắn thông đồng với La Hán Trùng tạo ra cái bẫy, dục cầm tiếu Chi để bức lấy chiếc hộp. Hiện hắn đã biết nơi giấu chiếc hộp, phải vội vã giành trước hắn mới được. Nếu mà để cho hắn lấy rồi chạy đi, hoạt động của Thái Bình quân sẽ thất bại, người già người trẻ ở Tam Tương sẽ phải chịu sự đàn áp. Phương Cảnh Thu càng nghĩ càng lo lắng, chạy nhanh như sao xẹt về hướng Tam Tương võ quán.
Đến võ quán thấy đại môn đóng chặt, Phương Cảnh Thu leo qua tường rồi đi vào linh đường. gã sử chiêu "Yến tử lược thuỷ" nhẹ nhàng nhảy lên bậc thềm, áp sát vào vách, nhìn trộm qua khe cửa, thấy Tống Chánh Khanh đang quay lưng về đường môn, khom lưng di chuyển cục gạch dưới thảm sang một bên.
Lại thấy nơi lưng của hắn có gì đó nhô lên, chiếc hộp đã rơi vào tay hắn.
"Bình!" Phương Cảnh Thu đạp cửa xông vào, kiếm thủ sẵn trong tay. Gã chẳng thèm nói nhiều, ra chiêu "Ngạ hổ phác dương" đánh về Tống Chánh Khanh để đoạt lấy chiếc hộp. Đột nhiên nghe "rầm" một tiếng, một cái lưới chụp xuống, toàn thân Phương Cảnh Thu bị trói chặt, bảo kiếm rơi xuống đất. Phương Cảnh Thu cả kinh thất sắc, định vùng vẫy thì tấm lưới đột ngột được kéo lên, trói chặt Phương Cảnh Thu giữa không trung.
Tống Chánh Khanh lấy chân đạp cơ quan của tấm lưới, xoay người cười khoái trá:
"Phương Cảnh Thu, Ngươi đâu ngờ đến chiếc lưới này phải không? Ta vốn biết ngươi sẽ đuổi theo nên đã giăng lưới sẵn chờ ngươi từ lâu rồi."
Phương Cảnh Thu thầm trách mình sao quá nôn nóng vì chiếc hộp, đến nỗi phải trúng ám toán của tặc nhân, hối hận thì đã muộn. Gã lớn tiếng la: "Người đâu!"
"Ha ha ha! Đừng phí sức vô ích. Những tên tráng đinh trung thành của bọn ngươi sớm đã bỏ trốn, còn lại đều là người của ta. Bọn họ canh tại hậu viện, nếu không có lệnh của ta thì bọn họ chẳng ra mặt đâu."
Phương Cảnh Thu chửi:
"Phản tặc vô sĩ!"
Tống Chánh Khanh quay quay chiếc hộp trong tay, đắc ý nói:
"Chửi đi! Chửi nữa đi! Hôm nay ngươi đã chết trước mắt, ta nói thật cho ngươi hay cũng chẳng sao. Bức họa mà sư phụ giấu tại hậu các lâu là do ta lấy, sau khi đến Trường Sa phủ thì sư phụ chẳng tín nhiệm ta nữa, nhưng Bảo đề đốc lại phong cho ta là "Du Kích", ta sớm đã trở thành thủ hạ của Bảo đề đốc đại nhân. Bảo đại nhân hoài nghi Tiếu Trường Đình và ngươi là thành viên của Thiên Địa Hội nên bảo ta điều tra nghe ngóng, tìm bằng cứ thật xác thực. Hiện tại hộp đã nằm trong tay ta, ta sẽ mở ra để xem coi trong đó có chứa cái quái gì. Nếu như đây đúng là tin tình báo của bọn tóc dài, ta sẽ mang cả nó và ngươi cho Bảo đại nhân để thỉnh công lĩnh thưởng, còn nếu như đó là hàng của Khánh thân vương thì ta sẽ đưa ngươi về Tây Thiên để giao hàng cho vương gia. Sau đó đợi khi sư muội trở về, chẳng biết rõ ất giáp như thế nào, ta sẽ nói ngươi bị bọn quan binh giết chết. Quán chủ Tam Tương võ quán chắc chắn sẽ thuộc về ta. Ha ha ha..." Tống Chánh Khanh cười nghiêng cười ngửa, hắn đặt chiếc hộp vào tay, vận khởi công lực định mở hộp ra.
"Vèo!" Một đạo kim quang từ cửa sổ bắn tới, Tống Chánh Khanh cảm thấy phía sau có tiếng gió, vừa mới né tránh thì "Khúc trì huyệt" nơi tay trái đã bị trúng ám khí, tay đau buốt dữ dội, chiếc hộp rơi xuống đất. Hắn vội vàng dùng tay chụp lại thì một đạo nhân ảnh từ ngoài cửa sổ phóng xuống. Người còn chưa chạm đất thì đã dùng hai ngón tay điểm vào "Đại chuy huyệt" nơi gáy của Tống Chánh Khanh thật mạnh. Tống Chánh Khanh la lên một tiếng, ngả ngửa ra đất ngay lập tức. "Đại chuy huyệt" sau gáy là nơi giao nhau của ba đốc mạch: mình, chân và tay. Người đến xuất hiện thật đột ngột, vận hết toàn thân công lực điểm vào huyệt của Tống Chánh Khanh thì làm sao hắn không té ngã cho được?
Phương Cảnh Thu thấy người vừa đến là Thiếu đà chủ Thiên Địa Hội Chu Thiên Minh thì bất giác cả mừng:
"Chu đại ca!"
Chu Thiên Minh nhặt lấy chiếc hộp lên, sau đó dùng mũi chân hất bảo kiếm của Phương Cảnh Thu lên, tả thủ vung lên, dây trói lập tức bị chặt đứt, lưới bị xé tan nát. Phương Cảnh Thu nhảy người ra khỏi lưới, quay sang Chu Thiên Minh, chắp tay nói: "Thật vô cùng xấu hổ! Nếu đại ca không tương cứu kịp thì mạng của đệ coi như đã xong!"
Chu Thiên Minh nói:
"Ta tại Đấu Lạp Các đợi hoài không thấy đệ quay trở lại, nghĩ chắc đã có chuyện rồi nên bèn vội vàng chạy đến võ quán, chẳng ngờ đệ trúng ám toán của bọn tặc tử."
Phương Cảnh Thu liếc mắt nhìn Tống Chánh Khanh đang nằm co rút trên mặt đất, nhớ tới sư phụ bị thảm tử, sư muội trúng độc châm, bản thân suýt chút bị độc thủ, tất cả đều do tên tặc tử này gây ra. Trong cơn giận dữ, gã giơ bảo kiếm lên, Chu Thiên Minh vội vàng ngăn lại: "Chậm đã! Tên tặc tử này chắc biết rõ nội tình của Bảo Khởi Báo, lưu hắn lại rồi giao cho Thiên binh thẩm vấn cặn kẽ!"
Phương Cảnh Thu tìm lấy một cái bao bố, mở thắt lưng của Tống Chánh Khanh ra rồi trói hắn thật chặt bỏ vào bao bố, chừa lấy một lỗ trên bao bố cho hắn thở. Hai người khiêng bao ra ngoài.
Lúc này từ hậu viện truyền lại tiếng bước chân của bọn tráng đinh. Phương Cảnh Thu khẽ nói với Chu Thiên Minh:
"Đừng làm kinh động bọn họ." Chu Thiên Minh nhún người vọt qua tường. Phương Cảnh Thu vận khởi công lực, đưa chiếc bao bố nặng có hơn trăm cân qua đầu tường, Chu Thiên Minh nhẹ nhàng tiếp lấy. Lúc này đây, trời đã dần dần sáng, hai người khiêng chiếc bao đi dọc theo những con đường, hướng Đẩu Lạp Các mà bước.
__________
(1) tóc dài (từ khinh miệt của giai cấp thống trị nhà Thanh gọi quân đội Thái Bình Thiên Quốc).
(2) lông công; lông chim công; lông khổng tước (lông khổng tước gắn trên mũ của quan lại thời Thanh, để phân biệt cấp bậc.)