watch sexy videos at nza-vids!
doc truyen
Trang ChủTruyện
http://aff.mclick.mobi/ctxd/bigbang3g

Bá Chủ Tam Quốc

http://aff.mclick.mobi/swift-wifi/bigbang3g

Swift Wifi

http://aff.mclick.mobi/uc-in/bigbang3g

UC Browser

Tống chánh khanh thâu đạo ti quyên họa

Tống chánh khanh thâu đạo ti quyên họa

Lí thần long thệ diệt thanh ưng bang

Tống Chánh Khanh trở về Tiếu gia trang.

Gã mang lễ vật tặng cho sư phụ, sư nương, Tiếu Chi, Phương Cảnh Thu và Chu Tường. Trong trang viên không ai là không tán dương vị thiếu niên công tử thật anh tuấn, sống có tình có nghĩa. Tiếu Trường Đình đặc biệt vô cùng cao hứng. Từ lúc từ Thái Bình phố trở về, Tống Chánh Khanh đã trở thành một người khác hẳn. Gã không hề xao nhãng luyện tập võ công, luôn tập trung ý chí để có thể vượt mọi gian khổ, đối với Tiếu Chi và những người khác thì vô cùng trân trọng, ăn nói có chừng có mực.

Sau khi luyện công xong thì gã ở suốt trong phòng ra sức học kinh thư, tuyệt không ra cửa. Thật đúng là "Sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tương đãi."

Tống Chánh Khanh đang giả vờ để che mắt sư phụ. Gã đang ngấm ngầm chuẩn bị cho việc trộm bức họa. Vào ngày này, sau khi luyện công xong, gã trở về phòng, cẩn thận đóng cửa lại, lấy từ đáy rương ra một bức hoạ rồi trải ra bàn. Gã đã ước hẹn với Hoàng Chí Viễn sẽ mang bức họa đến Di Xuân lâu. Thật lòng mà nói, gã chẳng muốn phản bội mà làm cái chuyện khi sư diệt tổ, nhưng hiện đã ở bước đường cùng, bí quá hóa liều nên đành phải sử đến hạ sách này. Để lừa dối và qua mặt sư phụ, gã quyết định làm một bức họa giả để đánh tráo với bức họa thật.

Gã cắn lấy đầu bút, suy nghĩ trong chốc lát, cẩn thận nhớ lại hình sơn thuỷ trên bức hoạ bằng lụa, sau đó nhớ đến những phạn văn ở hai bên tả hữu bức họa. Gã thông minh nhạy bén, nhớ rất dai, lại thêm có thiên phú về hội họa, về điểm này thì không một ai trong Tiếu gia trang biết được. Vào đêm hôm đó, gã lén nhìn qua bức họa ở hậu các lâu nên có thể phác thảo lại. Hiện tại gã đang nhớ lại những phạn văn trên bức hoạ.

Gã rất nhẫn nại, hết ngồi lên rồi ngồi xuống để bổ sung thêm mấy chữ Phạn văn.

Cuối cùng thì bức họa cũng ngụy tạo thành công, gã cẩn thận treo bức họa lên, nhìn tới nhìn lui thì thấy khác với bức họa thật xa lắm, nhưng nhất thời vẫn có thể lừa gạt được.

"Hoàng Chí Viễn đòi bức họa này để làm gì? Có thật bức họa có giá trị hơn một ngàn lượng bạc? Tối hôm đó dường như bọn chúng đã hùa với nhau để buộc ta trộm bức họa..." Tống Chánh Khanh lại nghĩ đến những sự tình phát sinh tại Di Xuân lâu. Gã lo lắng về cái bẫy mà "Bùi cữu" dựng nên, nhưng mà hiện bọn họ đang nắm đằng chuôi thì mình cũng đành chịu. Gã thở dài một hơi, tháo bức họa xuống, rồi cẩn thận giấu vào trong rương.

"Cốc! Cốc! Cốc!" Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.

Tống Chánh Khanh vội vàng vụt rương xuống gầm giường, xề đến cạnh bàn mở sách ra, rồi hỏi: "Ai vậy?"

"Tống ca ca, là muội"

"Tiếu Chi?" Tống Chánh Khanh hấp tấp chạy mở cửa phòng.

Tiếu Chi mặt lộ vẻ tươi cười, duyên dáng đứng trước cửa, hai tay cầm một phong thư màu vàng.

"Sư muội, mời vào phòng ngồi." Tống Chánh Khanh nói chuyện với Tiếu Chi hết sức hòa nhã. Tiếu Chi bước vào phòng, đi đến cạnh bàn. Cô bước đi thật uyển chuyển, vóc người thon thả, yêu kiều, vẻ xinh đẹp thật dễ động lòng người. Tống Chánh Khanh cảm thấy lòng mình rung động.

Tiếu Chi nhìn thấy bút pháp của Tống Chánh Khanh thì bất giác khen lên: "Sư ca! Hảo thư pháp!" Lôi Chấn Hoàn không những võ công giỏi mà còn là bậc thầy về thư pháp. Tiếu Chi từ nhỏ đã cùng ông tập luyện viết chữ nên đối với thư pháp cũng biết một chút út. Nhìn thư pháp của Tống Chánh Khanh mà lòng cô vô cùng ngưỡng mộ.

"Sư muội quá khen. Huynh chỉ mới luyện sơ qua Nhan thể nên còn kém lắm. Á, hôm nay sư muội đến đây có việc gì không?" Tống Chánh Khanh nhìn cô dè dặt hỏi.

Tiếu Chi tâm địa thiện lương, thuần khiết. Từ lúc bị Tiếu Trường Đình qưở trách tại hậu sơn, cô rất ít quan tâm đến Tống Chánh Khanh. Nhiều lúc cô cảm thấy xấu hổ nên một mình đứng bên vách núi. Nhưng khi thấy vẻ thống khổ và buồn rười rượi của Tống Chánh Khanh thì lòng lại cảm thấy vô cùng bất an.

Con người nào phải là cây cỏ nên sao có thể vô tình cho được? Cô thấy sư phụ Tiếu Trường Đình cái gì cũng tốt nhưng hình như không thấu hiểu được tình cảm. Sư mẫu Trương Ngọc Mai đối xử với người tốt như vậy mà người vẫn để cho bà phải phòng không chiếc bóng suốt hai mươi mốt năm trường. Cô đã từng hỏi Tiếu Trường Đình về vấn đề này, kết quả hứng lấy một tràng qưở trách, từ đó cô không dám đề cập đến vấn đề đó nữa. Sau khi Tống Chánh Khanh từ Thái Bình phố trở về thì trở nên rất ư là phép tắc. Hôm nay Tiếu Trường Đình sai cô mang thư đến cho gã, trong thư nói rằng Tống Chánh Khanh đã có chuyển biến rất tốt, tự nhiên Tiếu Chi lòng cảm thấy thật là cao hứng.

Cô đưa thư cho Tống Chánh Khanh: "Phụ thân nói nếu huynh chuyên tâm luyện tập thì sẽ có nhiều lợi ích cho huynh lắm đó."

Tống Chánh Khanh cúi đầu xuống nhìn, trên mặt phong thư màu vàng viết: "Nội khí công pháp". Gã bất giác nhíu mày, trong luyện võ thì gã sợ nhất là luyện nội công, suốt ngày cứ phải thổ khí, nạp khí, vận khí, rồi phải bài trừ tạp niệm, gã làm sao có thể ngồi yên cho được. Cái gã thích chính là tuyệt chiêu, quái chiêu, nhưng mà trước mặt Tiếu Chi thì không dám bộc lộ sự tình, gã kính cẩn đón lấy phong thư, nói: "Đa tạ sư phụ, huynh nhất định chuyên tâm luyện tập."

Tống Chánh Khanh treo quyển sách mới lên trên tường, trên đó có viết tám chữ lớn: "Đại trí nhược ngu, đại dũng nhược khiếp." Tiếu Chi thầm tán thưởng, cảm thấy nét chữ đúng là của danh gia, nét bút cứng cáp rất có lực, bút phong sắc nhọn. Tuy nhiên, nhìn kỹ thì bắt chước cũng chưa giống lắm, bút phong chẳng thu liễm mà lộ ra rất nhiều, chỉ được cái bề nổi mà thôi. Cô nghĩ cái này chắc có lẽ là do nội công chưa được thâm sâu, chả trách phụ thân lại đưa "Nội khí công pháp" cho Tống Chánh Khanh tu luyện. Tiếu Chi không thể không bội phục nhãn lực của Tiếu Trường Đình. Nhưng mà Tống Chánh Khanh có thể mô phỏng thư pháp của danh gia như vậy thật đâu phải dễ.

Tống Chánh Khanh ngắm nhìn Tiếu Chi đang hân thưởng thư pháp của mình, lòng bỗng dâng lên một luồng hơi nóng. Dáng vóc cô thật là đẹp, cái cổ cao và thật trắng, ngực thật đầy đặn, môi ươn ướt đỏ, mắt sáng, thật khiến người ta phải động lòng.

Tiếu Chi xoay người lại thì thấy mặt Tống Chánh Khanh đỏ bừng, cặp mắt ngây dại thì lòng hơi rung động. Cô cảm thấy có một luồng nhiệt khí vô hình từ gã truyền tới. mặt cô đỏ lên, cúi đầu xuống nói: "Huynh cố luyện công nha, mụi đi à." Không một tiếng hồi đáp, cô vội bước nhanh ra cửa phòng.

Tống Chánh Khanh nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Tiếu Chi, nghiến răng nói: "Huynh nhất định lấy muội làm vợ!"

Hạn kì một tháng nhanh chóng đến, Tống Chánh Khanh đang tìm cơ hội. Lòng gã không ngừng lo lắng, tự nhủ rằng: "Ta phải bình tĩnh, không được phép sai sót."

Cơ hội cuối cùng cũng đã đến. Chu Tường dẫn Phương Cảnh Thu đến "Tam tương vũ quán" cũ ở Trường Sa phủ. Tiếu Trường Đình thì đang ở phòng ngoài tiếp đón đại diện của cửu quán, thập tam bang nhằm để đối phó Thanh Ưng Bang Tống Phúc. Tiếu Chi học thêu thùa tại phòng của Trương Ngọc Mai. Giờ này không hạ thủ thì còn chờ đến khi nào nữa? Xuất kỳ bắc ý mà thực hiện vào ban ngày biết đâu sẽ dễ dàng đắc thủ. Tống Chánh Khanh quyết định lập tức hành động.

Tống Chánh Khanh nhẹ nhàng mang cái bao có chứa bức họa giả làm bằng tơ lụa ra khỏi cửa phòng. Gã băng qua phòng khách, chạy trên con đường nhỏ được lát bằng đá, đi thẳng về hậu các lâu.

Bên hành lang hậu các lâu, Bát Quái Tác được bố trí ẩn ở trong bãi cỏ, ban ngày thì cơ quan thường được đóng lại vì thường thì bọn đạo tặc vào giữa thanh thiên bạch nhật chẳng hề dám mò đến hậu các lâu. Ban đêm dù cho có vượt qua được Bát Quái Tác thì vẫn còn cơ quan được giấu tại bậc thềm bốn góc hành lang. Tiểu đạo đi thẳng vào cổng chính của hậu các lâu thì chẳng hề bố trí cơ quan bởi vì bọn đạo tặc chẳng thể nào dám nghênh ngang đi theo cổng chính vào ban đêm. Tiếu Trường Đình bố trí như vậy rất có đạo lý, tự mình có thể ra vào dễ dàng mà không cần mở đóng cơ quan, rất ư là phiền toái, với lại nếu có phát hiện được bọn đạo tặc thì cũng có thể tróc nã thẳng. Nhưng mà chàng chỉ nghĩ đến bọn đạo tặc bên ngoài mà chẳng hề nghĩ rằng đã tạo phương tiện tác án cho "gia tặc".

Tống Chánh Khanh lần thứ nhất đột nhập vào hậu các lâu lúc ban đêm thì cứ theo lối từ tiểu đạo đi vào. Hôm nay, ban ngày ban mặt, gã lại càng trắng trợn hơn, giả bộ đi loanh quanh, rồi nghênh ngang tiến vào hậu các lâu.

Tống Chánh Khanh chuồn lên lâu phòng, mở tủ, kéo ra một chiếc rương, bức họa chính là nằm trong chiếc rương này. Gã lấy một sợi dây thép từ trong túi ra nhẹ nhàng mở cái ổ khóa bằng đồng rồi đẩy lên, ổ khóa kêu "ren rét" rồi bật ra. Công phu này gã đã có từ lúc còn ở Tam Nguyên trang, chủ yếu lúc đó là học để cho vui, đâu ngờ rằng tại Tiếu gia trang lại có việc dùng đến nó. Gã mở rương ra, tay thò vào bên trong, nhưng thật bất ngờ là trong rương chẳng có một vật chi cả!

'Sư phụ giấu bức họa ở đâu?" Tống Chánh Khanh nghĩ nát óc: "Sư phụ sẽ không mang bức họa bên người vì rất phiền phức và dễ bị người phát giác. Cũng không có khả năng là sư phụ giao cho sư nương vì không tin tưởng, hiện tại cũng không ăn ở với bà. Tiếu Chi? Không... cũng không phải. Hôm đó, tại sườn núi Tiếu Chi đòi vào hậu các lâu để xem thì sư phụ chẳng đáp ứng. Phương Cảnh Thu tuy rằng sư phụ tin tưởng hắn, nhưng xem ra gã lại quá thẳng thắn và cục mịch nên cũng không có khả năng là giao cho gã. Chu Tường..." Tống Chánh Khanh đột nhiên chấn động, sau cái đêm phát hiện đạo tặc đó, ngày hôm sau Chu Tường đã mang theo mộc tượng tiến về hậu các lâu... bức họa nhất định được giấu trong vách gỗ.

Tống Chánh Khanh nhẹ nhàng khẽ vào vách gỗ, vừa gõ vừa lặng lẽ van vái: "Bồ tát đại từ đại bi phù hộ Tống mỗ vượt qua được cửa ải khó khăn này..." Vách gỗ vang lên "Két... két" Tống Chánh Khanh vui mừng, lấy một thanh chủy thủ từ trong ngực ra chọc vào vách gỗ rồi nhẹ nhàng mở lên, một cái cửa bằng đá nhỏ lộ ra. Tống Chánh Khanh chui vào, tay chạm vào một cái bao nhỏ. Mắt gã sáng lên, toàn thân run rẩy. Tống Chánh Khanh mở cái bao ra rồi nhìn vào, quả nhiên chính là bức họa bằng lụa.

Hai mắt gã sáng bừng lên, kêu lên một tiếng, lập tức lấy bức họa giả từ trong ngực ra bỏ vào bọc, sau đó gói lại.

Sau nửa thời thần, Tống Chánh Khanh li khai hậu các lâu, lòng chỉ muốn nhảy cẳng lên, nhưng sợ gặp phải sư phụ.

Tuy nhiên, Tống Chánh Khanh chỉ lo lắng thừa. Vào lúc này đây, Tiếu Trường Đình đang phải tiếp đãi các đại biểu của cửu quán thập tam bang là Tổng phiêu sư của Kim Long tiêu cục Trương Thiên Kiếm, bang chủ Thanh Trúc bang Sa Long, Vu Sơn đường chủ Lý Thần Long của Võ Đang tại tiền sảnh: "Tiếu Trường Đình mỗ chỉ là mãng phu, chỉ có hư danh trên chốn giang hồ, làm sao có thể đứng đầu liên minh "Quán Bang" của cửu quán thập tam bang? Huồng hồ năm đó tại hạ đã có hứa với Tống Phúc của Thanh Ưng bang là nước sông không phạm nước giếng, kính mong các vị anh hùng thứ lỗi."

Trương Thiên Kiếm và Sa Long đưa mắt nhìn nhau, mặt lộ rõ vẻ thất vọng. Lần này cửu quán thập tam bang đến đây thỉnh Tiếu Trường Đình phục xuất sơn lâm là chủ ý của hai người bọn họ. Kể từ lúc Tống Phúc đào thoát tại Thạch Tuyền động, quần hùng đều cho rằng Tống Phúc bị hao tổn nguyên khí, không thể nào trở lại giang hồ trong một thời gian ngắn, nhưng nào ngờ đâu Tống Phúc chạy đến vùng duyên hải, tìm sư thúc của hắn là "Hắc phong ma" Triệu Chấn Vũ. Triệu Chấn Vũ nguyên là một tên độc cước đại đạo trên chốn giang hồ, do cướp mười vạn bạc vận chuyển bằng đường thuỷ mà bị quan phủ tróc nã và áp giải đến Cửu Giang để xử trảm. Trước giờ hành quyết, Triệu Chấn Vũ đã dùng một số tiền lớn mua chuộc tên quan trông coi việc hành quyết tìm người thế thân rồi bỏ trốn đến vùng duyên hải ở Phúc Kiến. Hắn ỷ mình có một thân công phu nên câu kết với những kẻ liều mạng chạy đến ven bờ duyên hải, tập hợp khắp vùng ma nhai. Sau khi Tống Phúc đến, lão đã đổi tên bọn thổ phỉ ở ma nhai thành "Thanh ưng" môn phái, rồi cùng Tống Phúc trở về Tam Tương. Những năm gần đây, "Thanh ưng bang" luôn quấy nhiễu tứ quán, ngũ bang, võ lâm lập tức chìm trong biển máu. "Thần Kiếm Thủ" Lý Thần Long hay tin bèn một mình một kiếm ước hẹn Triệu Chấn Vũ nhưng đã thất bại dưới "Thất huyệt truy hồn đinh" và "Nhạn linh đao" vốn vô cùng sắc bén, chém sắt như bùn của Triệu Thiên Vũ.

"Thất huyệt truy hồn đinh" vô cùng kịch độc, gây ra kiến huyết phong hầu, thập phần lợi hại, chỉ có Bát Quái Kim Đao và Hưởng Kim Tiêu của Tiếu Trường Đình mới có thể đối địch. Quần hùng ở Tam Tương bèn khẩn cấp tụ họp để thương lượng đối sách. Trương Thiên Kiếm cà Sa Long đề xuất dùng võ lâm hồng thiếp để thỉnh Tiếu Trường Đình xuất sơn. Nhân tiện cũng mời Lý Thần Long cùng đến Tiếu gia trang.

Sa Long đẩy bàn trà ra, đứng lên nói: "Lẽ nào Tiếu trang chủ quên đi sát phụ chi cừu? Hơn nữa, lần này nhờ người xuất sơn là để đối phó với "Hắc phong ma" Triệu Thiên Vũ, còn Tống Phúc là do bọn tôi đối phó, như vậy đâu có gì là trái với lời hứa ở Thạch Tuyền động."

Tiếu Trường Đình thở dài nói: "Con người đấu tranh cho dù cỡ nào đi nữa thì cuối cùng cũng nên làm hòa với nhau. Tiếu mỗ đã ẩn thối sơn trang, lòng vốn đã nguội lạnh, sớm đã tách mình ra khỏi giang hồ, còn trở lại để đối phó "Hắc Phong Ưng" để làm gì nữa?"

Lý Thần Long nghe vậy bèn đột ngột đứng dậy, giận dữ nói: "Bọn Thanh Ưng bang tặc tử thiêu sát quán bang, hoành hoành tại quê nhà, võ lâm gặp nạn, bách tính đồ thán, Tiếu quán chủ thân là võ lâm chi sĩ của Tam Tương sao lại nhắm mắt làm ngơ, chẳng chút động lòng? Nhớ lại những ngày Tiếu Cốc Hoa lão anh hùng còn tại thế, bảo tiêu hành đạo, thấy chuyện bất bình liền bạt đao tương trợ, khuông phò chính nghĩa, nghĩa bất dung từ, thật là con người hiệp nghĩa! Thật đáng tiếc, đáng tiếc, Tiếu lão anh hùng lại sớm khuất bóng!"

Tiếu Trường Đình nghe Lý Thần Long nhắc đến phụ thân thì sắc mặt lộ vẻ đau thương, bên trong ẩn chứa một làn sát khí. Nhưng lúc này đây chàng chẳng biết hồi đáp với Lý Thần Long như thế nào cho phải.

Sa Long nói: "Tiếu trang chủ, chẳng lẽ lời của Lý lão anh hùng chẳng có phân lượng nào ư?"

"Sa bang chủ, Tiếu mỗ thật có lời mà chẳng biết nói sao..." Tiếu Trường Đình úp úp mở mở khiến Trương Thiên Kiếm không nhịn được nữa, lập tức đứng dậy nói: "Tiếu trang chủ, tại hạ xin nói thẳng. Trên chốn giang hồ có lời đồn đãi rằng Tiếu trang chủ đã nhận được bảo họa của Thiên Địa Hội tại Tam Phật đường ở Vũ Lăng, lúc đó liền trở về sơn trang để ẩn cư nhẳm chiếm lấy nó làm của riêng. Ta tuy không tin nhưng Tiếu trang chủ có thái độ và hành vi như vậy thật khiến người khả nghi."

Tiếu Trường Đình giật mình sửng sốt, nhưng ngay lập tức giữ vẻ bình tĩnh, lãnh đạm nói: "Tiếu mỗ tự vấn mình không có làm điều gì hổ thẹn, ai nói sao thì nói."

Trương Thiên Kiếm chắp tay: "Nếu đã như vậy, bọn tôi xin cáo từ tại đây. Nhưng chúng tôi cũng có lời muốn phụng cáo với Tiếu trang chủ rằng bọn Thanh Ưng bang tặc tử sau khi làm cỏ xong cửu quán, thập tam bang cũng chẳng để yên cho ngài đâu. Ngài cứ chờ đi, bọn chúng sẽ đến thăm trang viên của ngài. Cáo từ!"

"Thỉnh tam vị anh hùng nán lại dùng bữa..."

"Không cần đâu, ngài dùng một mình đi!" Sa Long vừa thở hổn hển vừa cùng Trương Thiên Kiếm và Lý Thần Long rời khỏi tiền sảnh.

"Lý lão anh hùng, thình dừng bước." Tiếu Trường Đình chạy theo: "Võ lâm hồng thiếp này..."

Lý Thần Long quay đầu lại: "Ngài giữ lại đi để còn nhớ đến phụ thân mình. Ta ở Vu Sơn đường lúc nào cũng mong chờ."

Tiếu Trường Đình đứng đờ người ra, trầm tư suy nghĩ miên man...

o0o

Thái Bình phố. Phía dưới hạ thất của Di Xuân lâu các.

La Hán Trùng, Hồ Trạch nhìn vào bức hoạ bày ra trên bàn, nhưng nghĩ mãi không ra.

Bức hoạ vẽ núi nhưng chẳng phải núi, cây cũng chẳng phải cây, mà Phạn văn nữa chữ bẻ đôi cũng không biết, bọn chúng cảm thấy vô cùng bối rối, người như bị rơi vào ngũ lí vụ.

"Đây là bức họa quỷ quái gì vậy?" Hồ Trạch nhẹ giọng hỏi La Hán Trùng. Hắn tự biết về phương diện hội họa thì mình không sánh bằng La Hán Trùng, bằng không thì đã chẳng mang bức họa giao cho La Hán Trùng.

La Hán Trùng chẳng trả lời, các thớ thịt trên mặt giật giật, miệng mím chặt lại. Hắn đã dùng nhiều phương pháp để kiểm tra bức hoạ: ngâm nước, hơ lửa, bôi thuốc nước... nhưng vẫn chưa tìm ra manh mối. Hắn có cảm giác chắc chắn rằng bức hoạ có ẩn tàng một bí mật vô cùng to lớn, nhưng vấn đề là chìa khóa nằm ở đâu? Hắn mãi mê suy nghĩ, đầu óc rối bời nhưng chẳng tìm được một chút manh mối nào cả.

Đột nhiên, những Phạn văn đập vào mắt hắn. Giải được những Phạn văn thì biết đâu sẽ tìm ra được chìa khóa để vén lên bí mật trong bức hoạ. Hắn quay qua Hồ Trạch nói: "Ngày mai dẫn người lên núi, đến Từ Ân tự."

"Lên Từ Ân tự?"

Từ ân tự cầu giải bí họa

Từ ân tự cầu giải bí họa

Ấn pháp tăng bào phất kim châm

Nắng mai mờ nhạt, sương lượn lờ bay trên Tuyết Phong sơn vốn đứng sừng sững, kéo dài trăm dặm, thật là trùng trùng điệp điệp.

La Hán Trùng, Hồ Trạch dẫn theo Tiền Tứ Hải và Mã, Vương thị vệ; một đoàn có hơn mười người cải trang thành hương khách, bước nhanh trên sơn đạo.

Sơn đạo ngoằn ngoèo, cổ thụ hai bên um tùm cành lá, mọc ngút trời cao. Đi được một đoạn ngắn, sơn đạo nghiêng nghiêng theo triền núi, tương đối dễ đi nhưng lại đối diện với những vách đá sừng sững, khí thế trông cực kì hùng vĩ. Vầng thái dương vừa hé đã chiếu xuống vách đá tạo nên một sắc tía rực rỡ, thác nước từ trên vách đá tuôn xuống ào ào như một dải lụa bạc, va đập vào đá tạo nên hoa nước tứ phía.

"Keng! Keng!" Phía sau vách đá vang vọng lại tiếng chuông, rất lâu sau mới có tiếng vọng lại từ những dãy núi.

Đi vòng qua thạch bích, đập vào mắt bọn La Hán Trùng là một ngôi cổ miếu nhưng đầy vẻ uy nghi và tráng lệ.

La Hán Trùng dẫn mọi người tiến đến trước cổ miếu. Ngôi miếu cổ được xây nương theo thế núi, gạch ngói lưu ly, mái cong theo hình cái đấu, khí thế mạnh mẽ. Phía trên cổng chính được sơn đỏ, một cái biển treo nằm ngang, trên có khắc ba chữ vàng "Từ Ân Tự" chiếu lấp lánh. La Hán Trùng mới vừa giơ tay gõ cửa thì nghe "két" một tiếng, cổng nhà chùa đã được mở ra. Một tiểu hòa thượng đang cầm chổi hết hồn nhìn bọn người La Hán Trùng. Đã lâu lắm rồi tiểu hòa thượng này chẳng thấy khách hành hương cùng một lượt đến chùa thắp nhang với số lượng nhiều như vậy. Chú tiểu hơi sờ sợ, bỏ chổi xuống, hai tay chắp trước ngực: "A di đà phật! Chư vị thí chủ đến sớm!"

La Hán Trùng tiến lên trước một bước, nói: "Tiểu hòa thượng, chúng tôi là hương khách từ xa đến, vốn mộ danh Ấn Thiện đại sư, nay muốn cầu kiến người, chẳng biết đại sư có ở trong chùa không?"

Tiểu hòa thượng thi lễ nói: "Ấn Thiện đại sư đang cùng chúng đệ tử tế lễ tại Phật đường, thỉnh chư vị thí chủ theo tiểu tăng đến bảo điện nghỉ ngơi chốc lát."

La Hán Trùng nhìn về bọn Vương, Mã thị vệ nháy mắt ra hiệu, rồi quay sang tiểu hòa thượng nói: "Phiền tiểu sư phụ đi trước dẫn đường."

Tiểu hòa thượng dẫn mọi người tiến vào trong chùa. Mã, Vương thị vệ vẫn lưu lại phía ngoài, bọn chúng phụng mệnh không cho bất cứ ai bước vào trong. Năm, sáu tiểu hòa thượng đang tập trung quét lá rụng ở phía trong đình viện, chẳng thèm để ý xem coi ai đến chùa.

Trong viện trồng đầy cây bạch quả, thân cây to khỏe, cành là cong cong, làm tăng thêm bầu không khí trang nghiêm ở đây.

Tiểu hòa thượng dẫn bọn người La Hán Trùng tiến về Đại Hùng bảo điện, dâng trà lên, sau đó rời khỏi điện.

Tám tên thị vệ được La Hán Trùng chỉ đạo bước ra ngoài điện, giả ngắm phong cảnh, hai người một tổ, đi quan sát bốn phía, phong tỏa các lối ra vào của chùa.

La Hán Trùng đưa mắt nhìn qua bảo điện, cột được làm bằng đá quý, rồng bay trong gió. Đặc biệt nhất là phía bên trên có chín con rồng đang nhe nanh múa vuốt như muốn bay vút lên tận trời xanh. Trên vách có khắc một trăm lẻ tám vị La hán, đứng có, ngồi có, nằm có, chẳng ai giống ai, kỹ thuật điêu khắc tinh tế làm cho các bức tượng rất có hồn. La Hán Trùng thầm khen: quả thật vô cùng quý phái, thật đúng với câu "Tuyết phong đệ nhất tự".

La Hán Trùng từ tiền điện đi qua chánh điện, đến trước phật đường hắn nhẹ nhàng vén màn cửa để bí mật quan sát phía bên trong thì chợt có mùi hương nồng nặc đập vào mũi hắn.

Ở giữa phật đường có treo một cái đèn lưu ly to bằng cái chén, bảy bảy bốn chín cây nến được xếp ngay ngắn thành từng hàng phát ra ánh sáng rực rỡ. Trong cái tủ pha lê trên thần đàn có một bức kim thân pháp tướng, tay nhón đóa hoa miệng mỉm cười, bảo tướng trang nghiêm. Ở phía trước bàn cúng, Ấn Thiện đại sư tay chắp trước ngực, ngồi ngay ngắn trên một chiếc bồ đoàn. Có hơn mười vị hòa thượng xếp bằng, tay đặt trước ngực, hai mắt khép hờ, miệng lầm thầm đọc gì đó, ngồi đối diện với Ấn Thiện đại sư. Ấn Thiện đại sư đang chủ trì việc tảo khóa.

La Hán Trùng tính tình rất nhẫn nại, đợi Ấn Thiện đại sư "tảo khóa" xong rồi dẫn chúng tăng nhập chánh điện thì mới cùng Hồ Trạch và hai tên thị vệ bước vào bái kiến lão tăng.

Ấn Thiện đại sư là chủ trì phương trượng của Từ Ân tự, niên kỷ xấp xỉ bát tuần nhưng vẫn còn mạnh khỏe, nét mặt hồng hào, tinh thần tráng kiện, cặp mắt như tỏ rõ lòng người, chỉ cần nhìn qua thì cũng đủ biết đây là một cao tăng đầy trí tuệ, không việc gì mà không thể giải quyết. Ấn Thiện đại sư thấy bọn người La Hán Trùng nhập điện thì vội vàng dẫn chúng tăng nghênh tiếp: "Chẳng biết các thí chủ giá đáo, không kịp nghênh tiếp, xin bỏ lỗi cho." Ấn Thiện đại sư đối với hương khách thì chẳng phân biệt sang hèn, phần lớn đều tự thân nghênh tiếp, thập phần khiêm tốn hữu lễ, vì vậy hương hỏa của Từ Ân tự rất sung túc, khách đến cúng bái rất đông đúc.

La Hán Trùng bước lên trước thi lễ: "Chúng tôi là những đệ tử hết sức sùng kính phật môn, từ lâu đã nghe đến pháp danh Từ Ân tự, hôm nay đặc biệt đến chiêm ngưỡng bảo tự."

Ấn Thiện đại sư cười đáp lễ: "Từ Ân tự là hoang sơn dã tự, làm sao xứng đáng với hai chữ "Bảo Thế". Nhưng mà thí chủ đã thành tâm đến đây thì lát nữa lão nạp sẽ cùng với chư vị thí chủ tham quan chùa một chuyến." Dứt lời, nhẹ nhàng phất tay áo. Các hòa thượng đứng sau Ấn Thiện đại sư hướng về bọn người La Hán Trùng thi lễ rồi trở gót, quét dọn điện đường, thắp hương lên. Chỉ trong khoảnh khắc, hương khói bay lượn lờ khắp cả nội đường. Hai chú tiểu dâng trà lên, mọi người phân ngôi chủ khách ngồi xuống.

La Hán Trùng nâng chung trà lên rồi nhấp một ngụm, hương thơm lập tức ngập tràn, tinh thần sảng khoái, bất giác khen lên: "Trà ngon! Trà ngon!"

Hồ Trạch cầm chung trà lên, trừng mắt nhìn La Hán Trùng, lòng thầm nghĩ: "Dài dòng với lão hòa thượng này làm gì? Sao còn chưa động thủ?"

Hắn kiềm chế không được.

La Hán Trùng phớt lờ đi Hồ Trạch, hắn một hơi uống hết trà rồi đặt chung xuống, cười với Ấn Thiện đại sư: "Thứ cho tại hạ bạo gan, trưởng lão chắc hẳn là Ấn Thiện đại sư, chủ trì phương trượng của Từ Ân tự?"

"Không dám. Chính là lão nạp. Xin hỏi đại danh của thí chủ?" Ấn Thiên đại sư hỏi lại.

"Tại hạ họ La tên Trạch. Từ lâu đã nghe đến pháp danh vang dội của Ấn Thiện đại sư, hôm nay được diện kiến, thật là tam sinh hữu hạnh."

"La thí chủ quá khen rồi." Ấn Thiện đại sư thản nhiên nhìn La Hán Trùng: "Ngoài việc chiêm ngưỡng tệ tự, La thí chủ còn có điều chi cần lão nạp cùng giải quyết?"

La Hán Trùng thầm giật mình: hảo nhãn lực! Hắn suy tính thật nhanh rồi nói: "Từ lâu đã nghe Ấn Thiện đại sư tinh thông phật pháp và kinh văn, hiểu được thiền cơ và kinh sách, có một điều chưa hiểu nên nhờ đại sư chỉ giáo."

Ấn Thiện đại sư khép hờ đôi mắt, mở lời: "Chẳng biết thí chủ có điều chi nan giải?"

La Hán Trùng nói: "E rằng chuyện không tiện nói ở đây."

Ấn Thiện đại sư mở to mắt, mục quang sáng ngời: "Phật môn không có chỗ nào mà không nói được, nếu thí chủ không có thành ý..."

La Hán Trùng giả ra chiều khó xử: "Tại hạ nhận lời uỷ thác của người, xin đại sư thứ lỗi."

Ấn Thiện đại sư trầm mặc trong giây lát, hai tay chắp lại rồi đứng lên: "A di đà Phật! Thỉnh thí chủ theo bần tăng vào phật đường."

La Hán Trùng, Hồ Trạch theo sát Ấn Thiện đại sư đi vào phật đường. Hai tên thị vệ lập tức đứng chặn ngay cửa.

Ấn Thiện đại sư đầu tiên tham bái các tượng phật ở thần đàn, xong rồi ngồi xuống bồ đoàn: "Xin nhị vị thí chủ cứ nói."

La Hán Trùng thi lễ, kính cẩn cúi đầu, nói: "Vị Hồ huynh đệ này được tiên phụ giao lại cho một bức họa bằng lụa, trong đó như vẽ núi mà không phải núi, nước không phải nước, khó bề phân biệt, trên góc lại còn có những chữ Phạn văn khiến mọi người nghĩ mãi chẳng ra. Trước phút lâm chung, tiên phụ của Hồ huynh đệ đã dặn dò rằng nếu muốn giải đáp được những bí ẩn trong bức họa thì nên đến Từ Ân tự bái kiến Ấn Thiện đại sư. Do đó hôm nay đặc biệt đến quý tự đây là nhờ đại sư khai sáng cho."

Dứt lời bèn ra hiệu cho Hồ Trạch dâng bức họa lên.

Hồ Trạch trong lòng đang rất ư là giận dữ, tên tiểu tử La Hán Trùng này thật là khi người thái quá, bức họa này rõ ràng là của Lôi Chấn Hoàn giao lại, hóa ra mình là con của Lôi Chấn Hoàn ư? La Hán Trùng tay không ngừng ra hiệu, Hồ Trạch buộc lòng phải lấy bức họa từ trong ngực ra giao cho Ấn Thiện đại sư.

Tại đại điện, Ấn Thiện đại sư đã thấy hành động khả nghi của Hồ Trạch, lúc này đây lại thấy biểu tình của Hồ Trạch như vậy thì bất giác nỗi nghi ngờ dâng lên. Ông tiếp lấy bức hoạ rồi mở nó ra, hy vọng sẽ từ bức họa mà biết được lai lịch của đối phương. Nào ngờ khi bức họa được bày ra trước mắt thì ông lại bị các nét họa thần bí, cổ quái cũng như những chữ Phạn văn lộn xộn nhưng thâm sâu lôi cuốn, thế là dòng suy nghĩ cứ như bị cuốn vào đó.

Ấn Thiện đại sư là một cao tăng có tu vi thâm sâu nhưng không phải về công lực mà là sự hiểu biết về kinh phật. Ông từng học tại Thiếu Lâm Tự, từng vân du thiên hạ, đọc nhiều kinh văn, học sâu hiểu rộng, kiến thức vô cùng uyên bác. Ông cùng đại sư Quốc Trí Ma của Thiên Trúc là bạn thâm giao, cùng trao đổi về kinh giáo, nghiên cứu Phạn văn đã nhiều năm, trình độ về kinh Phạn thuộc dạng thâm sâu. Nay thấy những chữ Phạn văn trên bức họa ngầm giấu kinh văn trong từng nét bút thì lòng vô cùng chấn động. Thử tưởng tượng xem một vị võ lâm đại sư chợt thấy một đối thủ cân tài cân sức với mình thì chắc sẽ không thể nào dời mắt cho được. Ông vốn là một vị cao tăng lục căn thanh tịnh, tâm vô tạp niệm nên vừa nhìn thấy bức họa thì mọi sự nghi ngờ đối với hai vị thí chủ bên cạnh chợt tan biến đi, lòng chỉ tập trung nghiên cứu bức họa.

La Hán Trùng thấy vẻ mặt của Ấn Thiện đại sư thì vô cùng vui mừng. Hắn vốn đã chuẩn bị mở miệng để không cho Ấn Thiện đại sư có cơ hội thăm dò Hồ Trạch bèn kéo gã ra khỏi cửa điện, sau đó ra hiệu cho thị vệ.

Phía trong Từ Ân tự rối loạn lên. Rối loạn rất nhanh rồi lập tức yên ắng. Đóng cửa. Trên cửa dán bố cáo: bổn viện sửa chữa điện đường, đóng cửa ba ngày. Bọn người Ấn Thiện chẳng một ai hay biết. Ấn Thiện đại sư nhìn những chữ Phạn văn trong bức họa thấy ẩn trong đó là núi mà không phải núi, cây không phải cây thì bèn giải thích theo từng chữ một: trương, đường, lưu, chu... Nhưng những chữ đó chẳng có một mối quan hệ nào với nhau cả, nhìn kỹ lại kinh văn thì văn bất thành văn, câu chẳng phải câu, thật chẳng thể giải thích nổi, dịch Phạn văn sang Hán ngữ theo từng chữ một thì âm rất giống nhau, mỗi từ đều có cách giải thích riêng biệt. Ấn Thiện đại sư bất giác chau mày, mắt sáng hẳn lên, hình như trong Phạn văn có ẩn chứa dòng nước chảy, đây chẳng phải là đường lên núi hay sao? Ông lập tức minh bạch ngay, nhưng xem kỹ lại thì thấy không phải vậy.

Ấn Thiện đại sư tập trung nghiên cứu những điều ký bí trên bức họa.

"Bình! Bình! Bình! Một lão hòa thượng mặt đen, tuổi có hơn năm mươi, xô hai tên thị vệ chặn đường ra, xăm xăm tiến về phật đường.

"Sư huynh!" Hắc hòa thượng vừa kêu to vừa lao nhanh về phật đường.

La Hán Trùng và Hồ Trạch sớm đã mai phục hai bên cửa, song chưởng cùng vỗ thẳng về phía hắc hòa thượng. Hắc hòa thượng chẳng thèm dừng bước, hai vai trầm xuống, song chưởng vung ra, sử chiêu "Song chưởng khai bi" tiếp đón. Bốn chưởng giao nhau nghe "Ầm! Ầm!" La Hán Trùng chỉ cảm thấy có một luồng lực đạo ép hắn phải lùi một hơi mấy bước, bèn sử Thiên Cân Truỵ nhưng không tài nào dừng lại được, ngực như bị tắc nghẽn lại, hổ khẩu đau nhức kịch liệt. Bên kia Hồ Trạch người dựa vào tường, phún ra một họng máu tươi, xem ra thụ thương chẳng nhẹ. Hắc hoà thượng vừa rồi sử "Kim Cương chưởng" của Thiếu Lâm với công lực thâm hậu như vậy khiến La Hán Trùng cả kinh thất sắc. Mặt mày hắn trắng bệch, hối hận là đã không mang nhiều binh lính đến chùa. Hiện tại thì không kịp nữa rồi. La Hán Trùng thủ sẵn ám khí âm độc của sư môn là "Truy hồn uy độc kim châm" trong tay, chờ đợi hắc hòa thượng tấn công. Chẳng ngờ hắc hòa thượng sau khi đắc thế lại chẳng thèm tấn công La Hán Trùng mà lại bước thẳng đến bên cạnh Ấn Thiện đại sư, lớn tiếng nói: "Sư huynh! Có chuyện rồi!"

Ấn Thiện đại sư ngồi xếp bằng chăm chú nhìn vào bức họa bên cạnh, vẫn chưa nghe tiếng gào thét của hắc hòa thượng. Hắc hòa thượng vội vàng chụp lấy bức họa: "Sư huynh! Người..."

Lúc này Ấn Thiện đại sư mới ngẩng đầu lên, cặp mắt sáng quắc nhìn vào hắc hòa thượng, không chậm mà cũng không vội nói: "Ấn Pháp, xảy ra chuyện gì?"

Ấn Pháp đại sư vội vàng nói: "Sư huynh, những hương khách này đã bắt giữ hết chúng tăng trong điện."

Ông chuyển người quay sang nhìn Hồ Trạch đang đứng cạnh cửa phật đường với vẻ mặt giận dữ.

Hồ Trạch sắc mặt trắng bệch, khóe miệng thấm đầy máu tươi. Hắn cầm trường kiếm trong tay, cố gắng đứng vững, khi thấy nhãn quang như muốn phún hỏa của Ấn Pháp đại sư thì vô cùng kinh hoảng, thối lui về sau vài bước, suýt nữa đã té nhào. Hắn quay đầu nhìn quanh bốn phía, chẳng thấy bóng dáng của La Hán Trùng đâu cả, tức tối chửi thầm: "Cẩu tiểu tử, chuồn nhanh thiệt!" Hắn mới vừa nhìn sang Ấn Pháp đại sư thì chợt cảm thấy lạnh mình, lòng không ngừng kêu khổ!

"Sư đệ, đừng có làm ẩu!" Ẩn Thiện đại sư bảo Ấn Pháp, xong hướng về cửa phật đường chắp tay thi lễ, sau đó nói:

"Thí chủ đã đến đây để mong giải quyết bí mật trên bức họa, chẳng biết vì cớ gì mà lại giam cầm chúng tăng của tệ tự? Phật môn vốn từ bi, cửa thiền luôn rộng mở, lão nạp đã đáp ứng, chẳng lẽ lại không làm hết sức mình hay sao, hà tất sử dụng hạ sách như vậy?"

Hồ Trạch đang định đáp lời, lại thấy La Hán Trùng dẫn theo Tiền Thế Hải cùng ba tên thị vệ áp giải ba hòa thượng bước vào phật điện. La Hán Trùng bảo Tiền Thế Hải và ba tên thị vệ áp giải ba hòa thượng đứng ở phía xa đại điện, một mình bước vào cửa phật đường, hướng về Ấn Thiện đại sư thi lễ nói:

"Ấn Thiện đại sư, thật không dám dấu diếm, bức họa này có liên hệ đến một bí mật cực lớn của gia môn. Chỉ là do quý tự có nhiều hương khách vãng lai, sợ lộ phong thanh nên bất đắc dĩ phải đóng cửa chùa ba ngày, khước từ hương khách, lại lo sợ đại sư và các vị tăng đây không cho phép nên đành phải sử đến hạ sách này. Chúng tăng hiện tại đều ở bên điện và đều có thuộc hạ của tại hạ chăm sóc, chỉ cần đại sư trong ba ngày giải quyết được bí mật trong bức họa, bọn chúng tôi sẽ tự động li khai, quyết không dám thương hại đến tính mệnh của bọn họ, mong Ấn Thiện đại sư an lòng."

"Ha ha ha..." Ấn Thiện đại sư cười dài một tràng "Thí chủ đã có hành động như vậy thì chắc là người của quan phủ, chẳng lẽ là thị vệ ở kinh đô? Ngài cải trang thành hương khách đến Từ Ân tự cầu giải Phạn văn thật là hao tổn tâm huyết, nếu lão nạp đoán không lầm thì bức họa này nhất định có liên quan đến quan án."

La Hán Trùng nghe xong thì sắc mặt đại biến, xem ra khó mà qua mặt được lão tăng này.

Trầm mặc trong giây lát, La Hán Trùng đưa ra quyết định. Hắn cởi áo ngoài, lộ ra hào y của đại nội thị vệ: "Đại sư đoán không sai. Tại hạ chính là La Hán Trùng, phó thống lĩnh đại nội thị vệ, còn vị này đây là Hồ Trạch, đái đao thị vệ của Anh Vũ điện, phụng thánh mệnh nam hạ nã tặc, đoạt được bức họa này, nếu đại sư giải được tức đã lập được đại công, La mỗ sẽ tự thân tấu lên thánh thượng mà pháp phong cho quý tự và trọng thưởng cho đại sư."

Ấn Pháp đại sư sắc mặt đỏ tía, mình run rẩy. Ấn Thiện đại sư trái lại chỉ cười lên một tràng dài, từ tốn nói: "Lão nạp đã thoát ly tam giới, bất tại ngũ hành, xem công danh như nước chảy, phú quý như mây trôi, đối với cao quan hậu lộc lão nạp chẳng cầu. Nhưng, lão nạp là đệ tử của Phật môn nếu nắm bắt được điều gì, giúp đỡ được ai thì sẽ tận tâm tận sức, quan án hay việc gia môn gì cũng vậy, lão nạp sẽ dốc hết sức mình. Nhưng nếu như học thức còn thiển lậu, không thể thông suốt và chẳng giải quyết được vấn đề, thí chủ có ép buộc và liên luỵ đến chúng tăng hay không?"

La Hán Trùng cười lạnh, nói với giọng đe dọa: "Ấn Thiện đại sư tinh thông Phạn văn, chẳng lẽ không giải được bí mật trên bức họa, trừ phi là đại sư không muốn mà thôi."

Ấn Thiện đại sư vuốt râu, điềm đạm nói: "Nếu như lão nạp không nguyện ý, chẳng biết La thị vệ sẽ làm gì?"

La Hán Trùng lộ vẻ cười âm hiểm, tay chỉ vào ba hòa thượng nói: "Trước tiên là ba ngày sau sẽ giết ba hòa thượng này, sau đó mỗi ngày sẽ giết ba..." "Hừ!" Ấn Pháp đại sư hét lớn một tiếng, mắt lộ hung quang, thân người như chim ưng bay vọt lên cao, nhắm hướng La Hán Trùng.

Hữu thủ của La Hán Trùng phất lên, một đạo "Uy độc kim châm" bay "vù" đến Ấn Pháp đại sư. Ấn Pháp đại sư người đang giữa không trung bèn phất tay áo một cái, một trận cuồng phong nổi lên, nến ở đại điện lập tức chao động, bụi bay lả tả, kim châm của La Hán Trùng bị dạt về tường và cột, lửa bắn tung tóe nghe leng keng.

Bọn thị vệ thấy công lực của Ấn Pháp đại sư thì líu cả lưỡi, hoảng sợ tột cùng. Chẳng ngờ vào đúng phút này, La Hán Trùng lại cầm kiếm bước ra, nhìn Ấn Pháp đại sư quát hỏi: "Ấn Pháp! Ngài muốn máu tắm phật đường hay sao?"

Chỉ nghe Ấn Pháp đại sư lại hét lớn ở giữa không trung, thân hình lập tức biến đổi, giảm đà lao tới, lướt về phía trước, cách Hồ Trạch khoảng chừng ba xích. Ấn Pháp đại sư thu phát công lực tuỳ ý, nội công đã đến mức lô hỏa thuần thanh khiến La Hán Trùng hết sức ngạc nhiên, lòng tự biết mình không sánh bằng.

Ấn Pháp đại sư nhìn La Hán Trùng giận dữ, cặp mắt cơ hồ muốn tóe lửa.

La Hán Trùng cố gắng trấn tĩnh, nói: "Ấn Pháp, ngài mà bước về trước một bước nữa, ba vị phật môn đệ tử này..."

Ấn Pháp đại sư quay đầu nhìn lướt qua ba vị hoà thượng đang bị Tiền Thế Hải cùng bọn thị vệ kề đao trên cổ thì rủ hai tay áo xuống rồi im lặng. Diện sắc ông trông thật khó coi, người cứ run lên từng hồi.

La Hán Trùng yên lòng. Vị Ấn Pháp đại sư này mặc dù có bản lĩnh và đảm lược đó nhưng không thể nào không quan tâm đến tính mệnh của phật môn đệ tử mà đại khai sát giới tại nơi "sạch sẽ" này. Nắm được nhược điểm của đối phương, hắn lập tức dũng cảm hẳn lên. Hắn tra kiếm vào vỏ, gật đầu cười lạnh: "Bọn chúng tôi phụng chỉ hành sự, mong đại sư soi xét. Nói thật, quan quân đã bao vây khắp núi, đại sư có muốn họ tiến sơn không. Nếu Ấn Thiện đại sư cứ khăng khăng không chịu hợp tác mà để Từ Ân tự tư thông với bọn phản nghịch, mà quan phủ đã có lệnh nếu tư thông với bọn phản tặc thì giết tất bất luận tội! Ấn Thiện đại sư ngài là một vị cao tăng đức độ, chẳng lẽ lại đưa mắt nhìn đệ tử vô tội của bản tự tự tìm cái chết mà không ra tay cứu giúp hay sao?"

Ấn Thiện đại sư gật gật đầu không nói, chỉ thở dài một hơi.

Ấn Pháp đại sư quay người nhìn sang Ấn Thiện, căm phẫn nói: "Sư huynh! Chẳng lẽ chúng ta lại đáp ứng lời bọn họ sao?"

"A di đà Phật!" Ấn Thiện đại sư lại ngồi xếp bằng ngay ngắn, trải bức họa ra trước mặt rồi nói với Ấn Pháp đại sư: "Sư đệ qua đây, hãy giúp ta một tay mà cùng nghiên cứu bí họa này."

"Sư huynh, đệ chẳng biết gì về hội họa, sao có thể giúp huynh?" Ấn Pháp đại sư nghi hoặc hỏi rồi cũng bước trở vào phật đường, lời của Ấn Thiện đại sư, ông không thể không nghe.

Ấn Thiện đại sư chăm chú nhìn bức họa nói: "Bức họa này không chỉ có Phạn văn kinh từ mà còn hàm chứa võ công trong đó, nếu không có đệ trợ giúp, ta làm sao có thể giải được bí mật trong bức họa?"

Nghe Ấn Thiện đại sư nói, La Hán Trùng vô cùng chấn động. Hắn bước đến cửa phật đường rồi nói với Ấn Thiện và Ấn Pháp đại sư: "Nhị vị đại sư cứ yên lòng, La mỗ quyết chẳng dám có ý đối địch với quý tự, chỉ cần nhị vị giải được bí họa, ta sẽ lập tức thả các tăng chúng ra, quyết không làm tổn thương đến bất cứ sợi tóc nào trên người bọn họ." Miệng thì nói vậy nhưng hắn lại nghĩ rằng, nếu như quả thật bức họa này có chứa một bí mật vô cùng trọng đại thì bọn hòa thượng ở Từ Ân tự này quyết không thể chừa một móng, nhưng làm sao có thể thu thập lão hòa thượng mặt đen này đây?

Ấn Pháp đại sư ngồi trên bồ đoàn, đối diện với Ấn Thiện đại sư, bức hoạ được đặt giữa hai người. Hai người câm lặng, chẳng nói một lời, chỉ tập trung nghiên cứu bức họa.

La Hán Trùng phân phó hai tên thị vệ trong coi cửa phật đường, lại sai Tiền Thế Hải đến bên cạnh dặn dò vài câu, xong mới giúp Hồ Trạch ra ngoài đại điện trị thương.

Nội thương của Hồ Trạch là do chưởng lực của Ấn Pháp đại sư gây ra, hổ khẩu đau nhức dữ dội, máu tươi cứ chảy ra, khí huyết toàn thân bị đình trệ, vận khí bất thông, hành động thật bất tiện. La Hán Trùng nhìn qua thì vô cùng hoảng sợ, lão hoà thượng mặt đen này phân chưởng đối địch mà công lực còn mạnh như vậy, nếu mà một chưởng tập trung hết công lực thì đừng nói chi Hồ Trạch mà bản thân hắn sợ rằng cũng táng mệnh dưới chưởng đó.

Nghĩ tới đây, trán hắn toát đầy mồ hôi. Hắn vận dụng nội công để đả thông kỳ kinh bát mạch cho Hồ Trạch, xong rồi sai thị vệ giúp Hồ Trạch vào phòng ngơi nghỉ.

La Hán Trùng đứng tại đình viện, ngẩng đầu nhìn lên trời cao. Trời trong vắt, dương quang mãnh liệt khiến hai mắt không thể mở ra.

Hắn nheo nheo mắt, tức thì các màu sắc của ánh dương quang cũng không ngừng biến đổi khiến cho hắn cảm thấy mình như bồng bềnh trôi trên một thế giới hư ảo: Đại nội điện, Anh Vũ điện, lầu son gác tía, tử bào kim đái, hoa linh bay quanh quẩn, lượn lờ trước mặt. Đây chẳng phải là mơ ước cả đời của hắn sao? Hiện tại tính mệnh của hai mươi bốn vị hòa thượng tại Từ Ân tự đều nằm trong tay hắn thì sợ gì Ấn Thiện hòa thượng chẳng chịu cúi đầu tuân theo lời hắn. Chỉ cần giải được bí mật trong bức họa thì những đích nhắm của hắn chẳng khó khăn gì để trở thành hiện thực.

Hắn lấy từ trong ngực ra một tờ giấy nhỏ hình bát giác, cười gằn lên rồi bước về hướng nhà bếp.


Quay lại  l Xem tiếp 


BigKool BigKool
Vườn Hoàng Cung - Nông Trại Online Vườn Hoàng Cung
Khu Vườn Thần Kỳ Khu Vườn Thần Kỳ
Vườn Thủy Cung Vườn Thủy Cung
goPet Online goPet Online

C-STAT