Thái Trí nghe Trịnh Kiếm Hồng hỏi thế, lão tin chắc nó là câu trong Đại Thần bảo kinh thật chớ không phải giả. Lão trầm mặt xuống suy nghĩ tìm cách khai miệng Trịnh Kiếm Hồng, giải nghĩa cho lão nghe, chớ không thể bỏ qua.
Trịnh Kiếm Hồng, trái lại, thần sắc biến đổi không ngừng. Chàng cho rằng, đối phương nếu không phải Bích Linh Ma Ảnh đột lốt Thái Trí đại sư thì ít ra cũng có sự liên hệ mật thiết với lão ma ấy.
Chàng không thấy Thái Trí trả lời, trong lòng bực tức đến cực độ, nghiến răng hét :
- Không chịu nói hả?
Thái Trí giật mình, ngẩng đầu lên :
- Việc này...
Trịnh Kiếm Hồng mặt hiện nét khủng bố, giết người, công lực dồn sẵn hai tay, lạnh lùng nói :
- Bộ ta giỡn với ngươi sao? Có mau nói thật không?
Thái Trí thách thức :
- Không thì làm gì?
- Cho ngươi về Âm phủ!
Câu nói của chàng tựa hồ như nhát búa đập vào tai.
Đối phương trong lòng điên tiết lên, nhưng cố nhịn, lạnh nhạt nói :
- Tại sao Tôn chủ lại hỏi tôi. Ngoài Tôn chủ ra, có ai hân hạnh đọc được Bảo kinh mà Tôn chủ sợ hãi vậy.
- Kha! Kha...
- Sao Tôn chủ lại cười?
Trịnh Kiếm Hồng quét mắt chiếu thẳng vào mặt đối phương quát :
- Có phải Bích Linh Ma Ảnh nói cho ngươi nghe không? Nói!
Thái Trí đại sư chấp hai tay lên ngực.
- Nam Mô A Di Đà Phật! Tôn chủ tự nói thế là ý thế nào, lão tăng thật tình không hiểu.
Trước câu nói của đối phương, Trịnh Kiếm Hồng ngơ ngác, không hiểu đối phương toan tính gì. Nhưng chàng đã có chủ định rồi. Nếu Thái Trí đại sư dù là Thái Trí đại sư thật của chùa Thiếu Lâm mà theo tà đảng, câu kết với Bích Linh Ma Ảnh thì nên giết đi để trừ hại. Sau này phái Thiếu Lâm có tội buộc chàng thế nào chừng đó sẽ tính.
Nghĩ xong, Trịnh Kiếm Hồng hữu chưởng giơ lên, chân bước tới một bước.
Thái Trí tự biết công lực mình không bằng Trịnh Kiếm Hồng, nên lui về, hỏi :
- Tôn chủ! Ngài định giết người à?
Trịnh Kiếm Hồng lạnh lùng trả lời :
- Đúng!
Thái Trí thất sắc, chân lùi dần ra sau.
Trịnh Kiếm Hồng cứ thế tiến tới.
Phút chốc, Trịnh Kiếm Hồng dồn Thái Trí lui sát bờ sông.
Không ai nói với ai một tiếng.
Mắt đăm đăm nhìn nhau nẩy lửa.
Tay sẵn sàng xuất động.
Cảnh vật chìm lặng trong bầu không khí nặng nền, căng thẳng. Chỉ có tiếng chân di động chầm chậm từng bước một, xào xạc trên lá khô.
Ùm! Một tiếng, Thái Trí đã trật chân xuống nước nhưng mắt vẫn không buông rời tầm chẳng của Trịnh Kiếm Hồng.
Trịnh Kiếm Hồng chỉ cần khẽ nhích động là “Diêm Vương Cầu Hồn chưởng” sẽ chém đứt đôi đối phương làm hai đoạn ngay.
Trong cái giây phút thập tử nhất sinh ấy, đột nhiên từ phía sau lưng Trịnh Kiếm Hồng phát ra tiếng nói :
- Lão tăng đây mới chính là Thái Trí đại sư của Thiếu Lâm phái, còn người trước mặt Tôn chủ là giả. Ngài mau giết nó đi.
Trịnh Kiếm Hồng giật nẩy mình, “ồ” lên một tiếng liền nghĩ kẻ vừa đến chắc cũng không phải là người tốt. Chàng thu hồi công lực về. Và như chực nhớ ra điều gì, chàng nhíu mày nói thầm.
- Quái lạ!... giọng nói nghe quen quen chắc... chắc là... là...
Chàng muốn quay lại nhìn coi ai. Nhưng đang đứng vào cái thế giọng kiềm, trước sau đều có địch thủ, sơ suất một chút là bỏ mạng nên chàng không dám cử động. Mắt đăm đăm nhìn vào Thái Trí trước mặt, tai lắng nghe, đề phòng bất trắc phía sau.
Riêng phần về Thái Trí, lão cũng nhớ mường tượng giọng nói của kẻ lạ vừa đến. Nhưng chưa biết được là ai. Lão cũng không dám mở miệng hỏi vì sợ Trịnh Kiếm Hồng ra tay, đành đứng chân trên bờ, chân dưới nước chịu trận.
Tiếng người phía sau lại nói tiếp :
- Tôn chủ hãy bước tránh qua một bên, để lão tăng thu xếp tên giả mạo này cho.
Trịnh Kiếm Hồng đáp :
- Không cần.
Lời chưa dứt, thân hình đã phóng tạt qua một bên.
Hành động chớp nhoáng của Trịnh Kiếm Hồng có hai lý do.
Thứ nhất, đối phương có thân pháp vô cùng tinh nhuệ, chứng tỏ công lực không phải tầm thường.
Thứ hai, vì Trịnh Kiếm Hồng vừa phát giác giọng nói của đối phương, giống hệt như giọng nói của tên Thái Trí đã hạ sát Huyết Thủ Cuồng Sinh trước kia.
Đương lúc chàng tung mình lên, Đỗ Thu Linh cũng lập tức phóng theo chàng.
Véo! Véo! Véo...
Năm đường chỉ phong của tên Thái Trí mới đến say bay xét về phía Trịnh Kiếm Hồng và Đỗ Thu Linh.
Hai người cả kinh, vội nằm rạp xuống. Nhưng đã trễ, năm chỉ phong đã đánh trúng vào huyệt đạo, vô phương cựa quậy.
Chàng chỉ còn biết buột miệng trách thầm sao mình quá vô ý? Rồi thầm vận công giải huyệt.
Đương khi đó, hai lão Thái Trí lườm nhau. Lão Thái Trí đến trước hét lớn :
- Hôm nay là ngày cùng của ngươi.
Tiếp theo câu nói, hữu chưởng đưa lên, nhắm ngay lão Thái Trí kia.
Trịnh Kiếm Hồng sửng sốt, không hiểu tại sao cùng một bọn mà chúng lại đánh nhau.
Liền đó, chàng đã hiểu nguyên do, trong lòng càng thêm căm giận.
- Ừ! Tụi bây muốn độc tham Bảo kinh cứ giết nhau đi.
- Bùng! Ầm! Bằng!...
Liên tiếp hằng loạt kình lực va chạm ép nhau làm kinh tai nhức óc.
Họ quyết thanh toán chết sống với nhau, không ai nhịn ai.
Càng đánh, lão già Thái Trí đến trước càng kém thế, công lực yếu dần hơn lão Thái Trí mới đến.
Qua vài chiêu thức, Trịnh Kiếm Hồng đã nhận ra lão Thái Trí mới đến chính là tên Bích Linh Ma Ảnh. Còn Thái Trí kia là ai, sao lại biết được kinh văn Đại Thần bảo kinh? Trịnh Kiếm Hồng nghĩ ngợi điên đầu cũng không sao giải đáp nổi.
Chợt lão Bích Linh Ma Ảnh cười khặc khặc nói :
- Này đại sư, lần trước chúng ta gặp qua không ra tay. Sao lần này đại sư lại đổi thái độ?
Lão Thái Trí mắt nhìn lom lom vào đối phương đột nhiên thất sắc. Vì đối phương hóa trang giống hệt lão một thứ.
Lão nhếch môi nói :
- Tưởng là tên nào té ra lại là nhà ngươi.
- Dĩ nhiên là ta. Người khác làm gì có tài cải trang được.
- Thế, lúc ở U Ma cốc của bọn Ngũ Đại Ma Tinh, ngươi cải dạng là ai?
- Lúc đó ta không có hóa trang.
- Ồ!...
Thái Trí vô cùng kinh ngạc trước câu nói của đối phương. Lão ngẩng người giây lát mới mở miệng :
- Trong võ lâm khó có ai trông thấy được mặt thật của ngươi. Vậy sao lúc gặp ta lại không tránh mà chường mặt thật ra đó?
Thái Trí giả lạnh lùng cười :
- Nói thật cho đại sư rõ vì lúc đó quá bất ngờ nên chưa kịp...
Thái Trí thật mạnh dạn hỏi :
- Như vậy ta là người đầu tiên đã trông thấy mặt thật của ngươi...
- Có thể nói như vậy.
- Tốt lắm!
- Tốt cái gì?
- Ta sẽ họa hình thù, sắc diện của người truyền cho khắp võ lâm thiên hạ...
- Ha! Ha! Ha!
Thái Trí giả cười thâm độc, nói :
- Phàm hễ ai thấy mặt thật của ta thì chết.
Thái Trí thật thất sắc :
- Chết!
- Đúng vậy!
Lời xác định của đối phương như một án tử hình của quan tòa khiến lão Thái Trí rúng động hồn vía.
- Sao lúc ấy ngươi không giết ta?
Thái Trí giả cười nham hiểm :
- Vì ta rất cần ngươi nhiều việc. Bây giờ thì...
- Thì thế nào?
- Ngươi dù lên trời hay độn thổ cũng khó thoát rồi.
Nghe giọng nói lạnh lùng của đối phương, lão Thái Trí bắt rùng mình, nổi gia gà. Tuy nhiên lão cũng tự tin mấy chục năm tu luyện, bậc nhất võ công Thiếu Lâm tự nếu không cự nổi, ít nhất cũng thoát thân được, liền vận công vào hai tay, thủ thế.
- Ngươi dám?
Đối phương lạnh lùng :
- Ngươi sức mấy mà ta không dám.
- Ta mà có bề gì, Thiếu Lâm tự đâu để ngươi yên.
- Còn lâu! Đừng giở trò rung cây nhát nhỉ với ta.
- Hừ! Ngươi đã mạo danh ta giết Huyết Thủ Cuồng Sinh phải không?
- Đúng!
- Rồi truyền rao khắp thiên hạ... cũng là ngươi.
- Đúng!
- Vậy thì ngươi quá lắm rồi.
- Chưa hết đâu.
- Chưa hết?
- Phải!
- Nói?
- Ta cải trang ra dáng mạo của ngươi xúi dại Nhiệt Trường Sư Thống, giết Lôi Đình kiếm khách Đỗ Thiên Uy, hì hì...
Lão ngừng một chút rồi nói với giọng móc hông :
- Ta cải trang đủ hạng người, đi đi lại lại, gặp tụi bây không biết bao nhiêu lần. Thế mà tụi bây không biết bao nhiêu lần. Thế mà tụi bây có mắt không ngươi có tức không?
Câu nói đó, khiến lão Thái Trí đại sư phái Thiếu Lâm đỏ mặt. Chẳng riêng gì Thái Trí mà Trịnh Kiếm Hồng nằm đó cũng mắc cỡ, bụng không khỏi phục tài cải dạng của kẻ thù.
Chàng càng nghĩ càng thêm tức muốn vùng dậy cho lão ma một trận nát thây, nhưng toàn thân tê liệt, bất động, đành nằm im, lòng không khỏi lo thầm cho Thái Trí.
Thì ra lúc Trịnh Kiếm Hồng, Lý Minh Châu và Bích Linh lão tăng đi rồi, Bích Linh Ma Ảnh mới gặp Thái Trí đại sư.
Như vậy lão Thái Trí này là thật đệ tử của Thiếu Lâm.
Bây giờ Trịnh Kiếm Hồng mới hiểu. Suýt chút nữa chàng đã giết lầm người rồi. Nhưng còn một điều, chàng hết sức khó giải là, tại sao Thái Trí đại sư lại biết rõ được hai câu kinh trong “Đại Thần bảo kinh”.
Thái Trí đại sư nói :
- Được lắm! Ngươi cho chúng ta ngu ngốc không biết gì.
Nhưng xin hỏi, hai câu kinh ngươi nói cho tôi nghe ở đâu mà ngươi thuộc?
Lão Ma Ảnh cười lạt :
- Ngươi đã hỏi qua thằng ranh con Trịnh Kiếm Hồng rồi, còn hỏi ta làm gì.
Bộ không tin hai câu ấy là thật sao?
- Ta hơi lấy làm lạ...
- Lạ? Lạ cái gì?
- Vì Đại Thần bảo kinh chỉ một mình Trịnh Kiếm Hồng biết qua mà thôi.
Sao lại do chính miệng của người nói ra.
Thái Trí giả cười hì hì :
- Ngươi ngạc nhiên cũng phải. Vì chính...
Lão vụt ngừng lại. Trịnh Kiếm Hồng hồi hộp chờ câu trả lời coi lão nói thế nào.
Nhưng lão Thái Trí giả chầm chậm bước qua, bước lại, hồi lâu mới nói :
- Tình cờ gặp người ở U Ma cốc, ta có ý đi... giết ngươi. Chợt nghĩ ra ngươi có thể giúp được ta... nên mới có ngày nay...
Thái Trí nghe ra giật mình...
- Ồ! Ngươi lợi dụng ta?
Lão ma gật đầu :
- Đúng rồi! Lúc gặp ta, chắc ngươi còn nhớ danh hiệu Ma chúa chứ?
- Nhớ!
- Lúc ấy ngươi định giết ta?
- Phải!
- Ta nói là đã nghe qua Đại Thần bảo kinh thì ngươi lại ra vẻ ôn hòa cầu thân với ta, làm mất cả danh dự của con người võ lâm chính phái. Ta nghĩ mà buồn cười mắc cỡ giùm cho ngươi.
Thái Trí đại sư bị chỉ trích, lão điên tiết quát ầm lên :
- Đừng láo! Đừng láo! Ta mà đi cầu thân hạ mình làm nhục môn phái à?
- Nếu không, sao lúc ta nói là biết qua Bảo kinh, ngươi hỏi tới tới vậy.
- Chỉ vì muốn biết coi thật hay giả.
- Ừ, nói nghe cũng có lý. Nhưng tại sao còn đi hỏi thằng ranh con ấy? Có phải vì tham vọng luyện võ công cao cường để chinh phục thiên hạ không?
- Không! Sở dĩ đến hỏi Trịnh Kiếm Hồng là vì ta muốn Trịnh Kiếm Hồng xác nhận hư thực ra sao.
- À! Thực hư à? Chớ không phải vì tham vọng.
- Không!
Lão Ma rùng vai, cười khẩy :
- Khà khà!... Ngươi tự hỏi lương tâm mình thì biết, chớ lời đầu môi chót lưỡi ai nói không được.
- Việc này thì...
- Thôi, đừng nói nhiều. Hễ một khi muốn luyện tập “Đại Thần bảo kinh” tức là mình đã có tham vọng rồi. Dù bằng tư tưởng cũng là tham vọng chứ đừng nói chi khi đã luyện.
Thái Trí đại sư như nghẹn họng. Lão ấp úng một hồi gượng gạo nói :
- Ta là võ lâm chính phái không thể có ý tưởng đó được. Chỉ vì hiếu kỳ hỏi cho biết vậy thôi. Mà dù cho có muốn luyện tập đi nữa cũng phải hỏi qua chủ nhân “Đại Thần bảo kinh” cho phép hay không chớ nào tự ý một mình...
Chủ nhân Bảo kinh là Trịnh Kiếm Hồng, tại sao không dùng lời ôn hòa dịu ngọt coi nó có ưng thuật cho mình luyện tập không. Sao lại dùng ám khí hạ nó.
Ngươi tự xưng là võ lâm chính phái, mà có thái độ, hành động còn hèn hạ hơn bọn ta ma của ta. Chưa chắc ngươi giết Trịnh Kiếm Hồng mà tự luyện được Bảo kinh đâu. Ngươi quên Thần Long Kỳ Hiệp, một đại võ lâm, kiến thức rộng bằng trời mà còn phải phản tẩu nhập ma, ọc máu mà chết đó sao?
Thái Trí đại sư bị đối phương chửi vào mặt, cứng họng, đứng ngơ ra một hồi rất lâu mới ấp úng :
- Ta... ta tưởng Trịnh Kiếm Hồng cũng như bọn ngươi, một thứ ma đầu phá hoại võ lâm nên...
- Lão Ma cười gằn :
- Ngươi không biết Trịnh Kiếm Hồng là người thế nào mà dám quơ nó vào bọn gian tà?
Thái Trí đại sư uất giận la lớn :
- Tại sao ngươi nói thế? Chẳng phải ngươi đã nói với ta ở U Ma cốc là nó và ngươi đồng ý cho nhau Bảo kinh luyện tập, ngươi trở nên “Ma chúa” nó làm “Tôn chủ võ lâm” đó sao?
- Hừ! Ai đã nói?
Trịnh Kiếm Hồng nằm nghe đôi bên nói với nhau đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác như người trong mơ vừa tỉnh.
Thì ra Thái Trí đại sư, một phần cũng muốn luyện tập võ công độc đáo này, một phần cũng muốn ra tay hạ chàng cũng như lão Ma kia để tiêu trừ di hại cho võ lâm chính phái. Nếu chàng và Bích Linh Ma Ảnh đồng ý chia nhau như vậy, võ lâm chính phái nhất định bị tiêu diệt.
Nghĩ thế, chàng chỉ ân hận là mình suýt chút giết người ngay, thông cảm hành động của Thái Trí mà không nỡ trách.
Bích Linh Ma Ảnh lạnh lùng nói :
- Kể ra ngươi cũng khá sáng suốt lắm đó. Nhưng rất tiếc năm đường chỉ phong “Phật châu âm khí” của ngươi đánh ra quá nhẹ, không giết chết nó mà chỉ làm nó bất tỉnh. Thôi, mau cho nó một chưởng giết chết nó đi, để nó làm gì đó.
Thái Trí đại sư hử lên một tiếng, nói :
- Ngươi đừng tỏ ra quá thông minh. Coi thái độ ngươi ta cũng đủ hiểu âm mưu của ngươi rồi...
Bích Linh Ma Ảnh cười âm trầm :
- Bây giờ ngươi đã hiểu phần nào âm mưu ly gián của ta rồi phải không?
- Ừ!
- Ta đã nói ra cho ngươi nghe qua hai câu kinh, tức là ngươi đã mang của ta một món nợ, ta có thể yêu cầu ngươi một việc...
- Việc gì?
- Tuân theo lịnh ta.
- Hừ! Tuân theo? Tuân theo cái gì?
Bích Linh Ma Ảnh lạnh lùng nói :
- Giết Trịnh Kiếm Hồng!
Thái Trí đại sư la lớn :
- Giết nó?
- Đúng!
- Ngươi đừng mơ.
Câu trả lời phản kháng không làm cho Bích Linh Ma Ảnh phẫn nộ. Lão cười lạt :
- Thái Trí! Ngươi đừng giả bộ nữa. Ra tay đi.
- Không!
Bích Linh Ma Ảnh cười lớn :
- Ngươi muốn mặc cả à?
Thái Trí đại sư biết mình đã lầm, muốn tìm cách giải cứu Trịnh Kiếm Hồng, nhưng không có phương cách. Còn như ra sức chống lại Bích Linh Ma Ảnh, khó lòng địch lại y. Mồ hôi lão rịn ướt trán.
Bích Linh Ma Ảnh nói :
- Chờ gì? Giết nó dễ như vặn cổ con gà con chớ khó gì mà ngươi chưa chịu ra tay.
- Ta không cần phải giải...
Nói xong Thái Trí bước tới một bước, gằn giọng :
- Tại sao ngươi bắt ta phải làm chuyện này.
Bích Linh Ma Ảnh đáp :
- Ngươi đừng lôi thôi. Ta ra lịnh thì cứ việc thi hành.
- Ta biết rồi.
- Biết cái gì?
- Ngươi sợ ra tay để dấu vết người ta phát giác ra ngươi phải không?
Bích Linh Ma Ảnh cười hì hì :
- Ngươi khá thông minh đấy.
Thái Trí đại sư nghiến chặt răng :
- Được! Ta ra tay thế cho.
Dứt lời, lão hít vào một khẩu khí, phi thân đến bên Trịnh Kiếm Hồng.
Bích Linh Ma Ảnh nói :
- Đánh đi!
Liền đó, tay hữu Thái Trí đại sư xòe ra nhắm ngay tử huyệt Trịnh Kiếm Hồng bổ xuống. Nhưng vụt cái, lão xoay bàn tay đánh quật qua Bích Linh Ma Ảnh.
Trịnh Kiếm Hồng hí mắt thấy Thái Trí nhắm ngay tử huyệt mình, chàng toát mồ hôi hột. Đinh ninh chết đến một trăm phần trăm.
Không ngờ, Thái Trí xoay ngược thế cờ, chàng nghe nhẹ nhõm trong người.
Bích Linh Ma Ảnh là con người đa mưu, tức trí dễ gì lão để cho đối phương qua mặt được lão.
Cho nên, khi thấy Thái Trí giơ tay lên, lão đã chuẩn bị sẵn, để kịp thời đối phó nếu đối phương làm phản.
Quả thực, suy đoán của lão trúng phóc.
Thái Trí vừa trở tay là nhanh như chớp, tay lão phóng chụp tới, dính cứng ngắt tay Thái Trí theo thế “Đơn Thu Sát Long”.
Lão cười khà khà :
- Ta biết ngươi không tuân lệnh. Bây giờ coi ngươi tuân lệnh không cho biết.
Dứt lời, lão nghiến răng, tay bóp mạnh vào cánh tay Thái Trí.
Thái Trí cảm thấy cánh tay mình tê buốt xuất mồ hôi hạt.
Nhưng không vì thế Thái Trí lại chịu theo sự sai khiến của lão lam. Y cố gắng vận công chống cự. Càng chống cự, bàn tay Bích Linh càng siết mạnh thiếu điều gãy ra từng đoạn. Mồ hôi trong người Thái Trí tuôn ròng như nước.
Qua vài giây kịch chống, Bích Linh Ma Ảnh hoàn toàn khống chế được Thái Trí.
Tay Bích Linh Ma Ảnh dằn mạnh cánh tay Thái Trí xuống sát não huyệt Trịnh Kiếm Hồng.
- Chết rồi!
Trịnh Kiếm Hồng tối cả mặt mày thầm kêu lên tiếng hốt hoảng, mắt thoạt mở to, lửa giận phụt vào mặt Bích Linh Ma Ảnh.
- Hừ! Ngươi mượn giáo giết người.
Bích Linh Ma Ảnh sửng sốt, không ngờ Trịnh Kiếm Hồng còn tỉnh khiến y thêm điên người lên. Lập tức gia tăng thêm mười phần công lực đẩy mạnh tay Thái Trí xuống, cười hì hì.
- Giết mày xong, ta dùng Ngũ Long kim kiếm giết luôn tên Thái Trí. Như vậy người ngoài sẽ cho là hai đứa bây đánh giết nhau. Hì hì..
Bàn tay Thái Trí bị Bích Linh Ma Ảnh dằn xuống đầu Trịnh Kiếm Hồng, một phút, một gần hơn.
Hai tấc!
Tấc rưỡi!
Một tấc...
Trịnh Kiếm Hồng mồ hôi ra ướt áo. Mắt không dám ngó. Miệng cũng không mở được.
Bên cạnh chàng, Đỗ Thu Linh nằm bất tỉnh nào có hay biết gì.
Chàng lúc này chỉ còn có một chút hy vọng là ước sao tám người Chưởng môn tám đại môn phải hay được Thái Trí lâm nan, chạy đến cứu. May ra chàng mới sống sót.
Xem tiếp hồi 36 Thái Trí thứ ba xuất hiện
Đột nhiên, một tiếng hét lớn :
- Dừng tay!
Bích Linh Ma Ảnh sửng sốt, ngẩng nhìn lên thì thấy một lão hòa thượng mặc áo cà sa từ phía Nam lao mình bay xẹt tới, khiến y thất sắc.
Y nghĩ nên giết chết Trịnh Kiếm Hồng trước khi lão hòa thượng đến.
Trong thời gian cấp bách này, lão cố vận dụng công lực, ấn mạnh bàn tay Thái Trí vào đầu Trịnh Kiếm Hồng.
Trịnh Kiếm Hồng sợ run lên. Nếu người kia tới không kịp chắc mạng chàng khó sống.
Bàn tay Thái Trí chỉ còn cách đầu chàng hai phân. Thái Trí cố đem sức bình sinh chống lại sự áp đảo của Bích Linh Ma Ảnh.
Bởi thế một sự giằng co giữa Thái Trí và lão Ma lúc này vô cùng gay cấn.
Người nào mồ hôi cũng đổ hột ướt đầm.
Thình lình, Bích Linh Ma Ảnh hét lên một tiếng như nghiến :
- Sát!
Bùng!
Một luồng kình lực vô hình ập mạnh vào người Bích Linh Ma Ảnh, chấn động tâm can. Y bị đẩy văng ra hơn bảy thước.
Bích Linh Ma Ảnh cả kinh, lập tức buông tay Thái Trí đại sư hầu lo đối phó với người đánh ra chưởng lực.
Nhờ thế, Trịnh Kiếm Hồng thoát khỏi dây tử thần.
Thái Trí lúc này cũng mệt lả người, nhưng cố đem công lực vào tay hướng qua Bích Linh Ma Ảnh.
Giữa lúc ấy, bóng lão hòa thượng xuất hiện trước mặt mọi người.
- Á! Lão...
Cổ họng họ như cứng lại, đứng nhìn lão hòa thượng thiếu điều muốn khùng luôn. Vì dung mạo sắc phục lão hòa thượng giống hệt như Thái Trí đại sư và Bích Linh Ma Ảnh.
Trái lại lão hòa thượng cũng không hơn gì hai người, lão thầm hỏi :
- Quái, ai là Thái Trí đại sư? Ta cũng là Thái Trí đại sư. Ai thiệt? Ai giả?
Lão cất tiếng cười há há. Tiếng cười có một sức lực khiến người nghe lùng bùng lỗ tai, đủ rõ công lực lão thâm hậu vô lường.
- Ai thật là Thái Trí đại sư? Đệ tử Thiếu lâm phái?
Thái Trí đại sư đưa tay chỉ vào ngực :
- Ta!
Bích Linh Ma Ảnh cũng nói :
- Đừng láo. Ta chính là Thái Trí đệ tử Thiếu Lâm.
Lão hòa thượng nhìn vào hai người vỗ ngực nói :
- Ta cũng là Thái Trí. Ha ha!
Không ngờ chùa Thiếu Lâm có tới ba Thái Trí. Há há!
- Các ngươi dám mạo danh ta, còn lớn tiếng nói gì?
Hòa thượng nghiêm sắc mặt đáp :
- Đúng rồi! Ta mạo danh người thì ta đâu chối cãi.
- Khá lắm! Dám làm dám chịu mới đáng bực trượng phu. Nhưng xin hỏi, người là ai và tại sao đi mạo danh ta?
- Xin lỗi đại sư, vì có chỗ khổ tâm lão nạp không thể nói ra được.
Rồi hướng qua Bích Linh Ma Ảnh lão hỏi :
- Còn nhà ngươi là ai sao đi hại Võ lâm Tôn chủ và người của Thiếu Lâm phái.
Bích Linh Ma Ảnh nghe giọng nói, biết lão hòa thượng này chính là sư huynh mình, nhưng người sư huynh chưa nhận ra mình là sư đệ, trong lòng rất mừng.
Tuy nhiên y không khỏi lo sợ vì nếu chống cự với sư huynh chắc chắn là chống không lại. Huống hồ lại có thêm lão Thái Trí đại sư hợp lực, mạng chết khó thoát rồi.
Nghĩ vậy, Bích Linh Ma Ảnh giả bộ buồn rầu thở dài nói :
- Việc này có hơi dài, nhưng ngươi muốn biết thủng thẳng, ta kể cho ngươi rõ đầu đuôi.
- Thì nói mau đi, cần gì phải dài dòng, rào trước đón sau.
Bích Linh Ma Ảnh trầm mặt xuống, suy nghĩ phương cách để đối phó.
Đương lúc đó, có tiếng chân người chạy phình phịch, tiếp theo là tiếng hét chát tai.
Mọi người đều giật mình, quay lại nhìn, thì ra tám người Chưởng môn tám đại môn phái.
Bích Linh Ma Ảnh lão tăng lo sợ, không phải vì chống cự không lại, mà vì sợ gặp nhiều rắc rối lôi thôi. Lão muốn giữ kín thân thế hầu dễ bề đi tìm người sư đệ.
Thái Trí đại sư thì lại mừng vì có cứu binh tới.
Bích Linh Ma Ảnh trong lòng vừa sợ vừa tức tối. Nếu không có Bích Linh lão tăng xuất hiện, y đã hạ được Thái Trí và Trịnh Kiếm Hồng, trừ được mối nguy hiểm.
Trịnh Kiếm Hồng trong lòng không khỏi run lên sợ sệt. Vì cái hận bị chàng đả thương đệ tử Bái Đại môn phái thì họ dễ gì để chàng yên thân.
Chàng muốn tung người đứng dậy, song tứ chi rũ liệt, không thể nào thực hành ý định.
Chàng thở dài, than :
- Đời ta chắc tới đây tàn rồi. Tiếc vì thù chưa trả...
Tiếng chàng chưa dứt, Bích Linh Ma Ảnh vụt hét lớn, tay hữu phát chưởng hướng đánh Thái Trí đại sư.
Nhanh như chớp, Bích Linh lão tăng đưa hai tay lên, chưởng lực quật qua Bích Linh Ma Ảnh. Nhưng đã trễ.
Thái Trí đại sư trở tay không kịp, thân ảnh văng bổng lên, một tiếng kinh hô phát ra rúng động lòng người.
Nhìn lại, Thái Trí đại sư bị ám khí xuyên tâm té ngã trên vũng máu.
Bích Linh lão tăng căm giận, hét lớn :
- Đồ ác độc!
Chưởng lực cuồn cuộn như phong ba bão táp đánh thốc vào ngự Bích Linh Ma Ảnh.
Bình!
Thân người của lão ma bị đẩy lùi xa hơn mười trượng.
Ngay lúc đó, Thái Thông cũng vừa tới nơi.
Lão đứng há hốc mồm kinh ngạc. Vì hai người trước mặt lão đều là Thái Trí đại sư, khiến lão không phân biệt được ai là sư đệ của mình.
- Sư huynh Chưởng môn! Tôi... tôi là Thái Trí...
Lập tức Thái Thông phóng mình chạy đến bên người nằm oằn oại trên vũng máu.
- Sư đệ! Ai... ai đã giết sư đệ?
Thái Trí đại sư miệng đầy máu me, run run nói :
- Bích... Bích Linh... Ma.. Ma Ảnh...
- Á! Nó giả dạng hiền đệ.
- Phải... phải...
Tiếng lão tắt nghẹn, mắt trợn trắng, hơi thở không còn nữa.
Sự kiện này khiến Bích Linh lão tăng cả kinh, không dám mở miệng cải chánh.
Thái Thông lão trượng đứng phắt dậy, mắt đỏ ngầu, tiến bước về phía Bích Linh lão tăng.
Bích Linh lão tăng lùi ra sau, nói :
- Ngươi nhầm rồi, không phải ta đâu.
Thái Thông hét :
- Đã giết người còn chối sao?
Bích Linh lão tăng liếc mắt hướng qua Bích Linh Ma Ảnh, nhưng y mất dạng từ lúc nào rồi. Lão run lên nói :
- Ta không giết ai cả. Người giết Thái Trí là...
- Hừ! Chính miệng Thái Trí đã nói ra là người giết nó.
Quả thầy pháp ăn bắt thầy chùa chịu. Lão dù có trăm môi ngàn lưỡi, cũng nói không được.
Lão đành câm miệng, đứng lặng như pho tượng.
Thêm vào đó, bảy người Chưởng môn và chúng đệ tử vừa kéo tới.
Thấy tình hình, họ liền vây đối phương vào giữa.
Mặt người nào cũng hằm hằm sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống Bích Linh lão tăng.
Thái Thông lạnh lùng quát :
- Giết người thì đền mạng.
Bích Linh lão tăng lắc đầu :
- Quí vị lầm rồi! Tôi không phải là hung thủ. Tôi là...
- Ngươi là ai?
- Tôi là...
Thốt tới đó, Bích Linh lão tăng vụt ngừng lại. Lão nghĩ nói ra thân thế biết đối phương có chịu hiểu và tin mình không?
Thấy Bích Linh lão tăng do dự, tám người Chưởng môn không dằn được cơn thịnh nộ :
- Là ai cũng kệ thây ngươi.
Lời chưa dứt, mười sáu ngọn kình phong bổ túa ra.
Bùng! Bùng! Bùng!...
Lập tức Bích Linh lão tăng đưa chưởng ra đỡ, thân ảnh chuyển xẹt qua kẹp nách Trịnh Kiếm Hồng.
- Đừng để nó thoát!
Tiếng quát đi đôi với kình phong của tám người Chưởng môn đánh rát tới.
Bích Linh lão tăng buộc lòng quay lại đẩy chưởng chống cự, chân lui dần ra.
Đột nhiên, phía sau lưng Bích Linh lão tăng hai ngọn chưởng của Ngọc Trúc lão trượng ép lại.
Cả kinh Bích Linh lão tăng nhảy vọt lên cao. Liên tiếp phóng chưởng.
Chưởng thế lẹ và nhanh ngàn cân, khiến tám người Chưởng môn phải lui ra.
Thừa thế, lão phòng mình bay vọt đi luôn.
- Á! Nó chạy kìa.
Vút! Vút! Vút!
Nhưng đã trễ rồi.
Khinh công Bích Linh lão tăng đệ nhất gia môn. Chỉ thoáng cái, tám người Chưởng môn chận không kịp, lão mất dạng rồi.
Thái Thông dậm chân rống :
- Tức... tức chết thôi!
Lão xụ mặt thở dài bước đến bên xác Thái Trí nói :
- Sư đệ! Ta hôm nay không trả được thù cho đê, ta ân hận vô cùng. Nguyện vì sư đệ, vì danh dự môn phái, có ngày ta cũng phanh thây nó ra trăm mảnh.
Nói xong, lão hướng mắt qua môn hạ ra lịnh cho họ thu lượm thi xác Thái Trí đem về chùa an tang.
Thiết Lâm lão trượng bước đến bên Thái Thống, nói :
- Huynh đừng thương tâm thái quá có hại. Chúng ta công lực kém hơn nên nó mới thoát thân dễ dàng như vậy.
Thái Thông không cầm được nước mắt :
- Thật là nhục nhã, mấy mươi năm tu luyện công lực so ra không bằng một thằng Trịnh Kiếm Hồng và lão ma gian ác ấy.
Câu nói của Thái Thông vô tình làm bảy người Chưởng môn chột dạ, đỏ mặt.
Vì chẳng riêng gì một mình Thái Thông đương cự mà luôn cả bảy vị ấy nữa. Họ hợp nhau vây đánh một người mà đánh không lại thử hỏi không xấu hổ sao được.
Chúng đệ tử bị thương, Thái Trí bỏ mạng, lòng căm thù họ càng tăng thêm thâm sâu.
Thiết Lâm lão trượng nhẹ than :
- Xem tình hình thằng Trịnh Kiếm Hồng và Bích Linh Ma Ảnh cùng một phe thì phải. Nếu thế chúng ta khó dẹp được bọn tà ma đấy.
Ngọc Trúc lão trượng nói :
- Thêm vào tay chúng có Đại Thần bảo kinh thì chính phái chúng ta làm sao sống cho nổi.
Thái Thông mím môi nói :
- Đúng! Chúng ta phải vì chính nghĩa quên mình khử bảo mới được. Chớ không thể bó tay chịu chết. Chư vị anh hùng nghĩ thế nào?
Mọi người đồng thanh nói :
- Việc thế này thì dù chết cũng không lui.
- Tốt lắm! Xin mời chư vị anh hùng về Thiếu Lâm, chúng ta hoạch định phương kế.
Bỗng một môn hạ chạy lại nói :
- Còn con bé này tính thế nào?
Nghe nói, tám người Chưởng môn lật đật chạy lại.
- Nó còn sống sao?
- Có lẽ!
Thái Thông xem kỹ qua Đỗ Thu Linh rồi đứng dậy nói :
- Nó bị trọng thương.
Ngọc Trúc hỏi :
- Liệu có thể sống không?
- Nếu cứu thì không đến nỗi nào.
Văn Hoa Chính Nhân phái Không Động nói :
- Nó cũng một phe với Trịnh Kiếm Hồng, có chết cũng kệ thây nó. Nhưng nhớ tình giao hữu giữa chúng ta và Lôi Đình kiếm khách Đỗ Thiên Uy sâu rộng, chúng ta không lẽ bỏ cho nó chết.
Thái Thông nói :
- Phải! Để cô ta chết tức là ta có lỗi với Lôi anh hùng lắm.
Văn Hoa Chinh Nhân nói :
- Vậy tôi đề nghị cứu cô ta sống rồi bắt về giam ở Thiếu Lâm làm con tin như Trịnh Kiếm Hồng, chư vị thấy thế nào?
Thái Thông nghĩ cũng phải, gật đầu đáp :
- Huynh nói có lý! Thế nào thằng ranh con Trịnh Kiếm Hồng cũng đến tìm.
Dứt lời lão cúi xuống giải huyệt và đổ thuốc cho nàng uống.
Giây lát sau, Đỗ Thu Linh thở hắt ra một cái, mắt mở lớn, lồm cồm ngồi dậy.
Nàng ngơ ngác hỏi :
- Tôi... tôi làm sao rồi?
Thái Huệ đại sư tay cầm cây “Ngũ Long kim kiếm” đưa ra trước mặt nàng, nói :
- Đỗ cô nương đừng bận tâm. Mau đi theo chúng tôi.
Đỗ Thu Linh đảo mắt nhìn không thấy Trịnh Kiếm Hồng, mặt thất sắc, hỏi :
- Chuyện gì đã xảy ra? Các vị hãy nói cho tôi biết.
Thái Thông liền đem sự tình kể lại, sau cùng nói :
- Đỗ cô nương đi theo chúng tôi.
Đỗ Thu Linh kinh ngạc :
- Lão trượng bảo tôi đi đâu?
- Về Thiếu Lâm tự.
- Mà Thiếu Lâm tự ở đâu? Và lão là ai?
- Ồ!
Thái Thông kinh ngạc, hướng qua hỏi tám người Chưởng môn :
- Thế này là thế nào?
Một vị Chưởng môn đáp :
- Có lẽ nàng bị đánh mạnh vào não huyệt nên mất trí nhớ.
Người khác lại nói :
- Cô ta giả vờ đó.
Thái Thông gật đầu :
- Có lý!
Ngọc Trúc nói :
- Mất trí hay giả bộ gì thì về Thiếu Lâm sẽ tính sau.
Thái Thông nói :
- Cũng được! Vậy chúng ta đi thôi.
Dứt lời lão nắm tay Đỗ Thu Linh lôi đi.
Nàng giẫy nẩy la :
- Các ngươi làm gì kỳ vậy?
- Hừ! Đem ngươi về Thiếu Lâm.
- Tôi không đi.
- Không đi cũng phải đi.
- Buông tôi ra. Buông tôi ra.
- Câm mồm không?
Vừa nói lão ấn mạnh tay vào cườm tay Đỗ Thu Linh.
- Ái da! Các người ỷ nhiều đi ăn hiếp một cô gái không biết mắc cỡ sao?
Câu nói của nàng làm mọi người đỏ mặt.
Cuối cùng Đỗ Thu Linh cũng phải ríu ríu đi theo Bát đại môn phái về chùa Thiếu Lâm.
Nhắc lại, Bích Linh lão tăng thoát được vòng vây của tám đại môn phái chạy một mạch vào rừng sâu và khi không thấy gì nguy hiểm, lão đặt Trịnh Kiếm Hồng xuống, giải huyệt cho chàng.
Trịnh Kiếm Hồng lật đật đứng dậy lạy tạ ơn và nói :
- Đa tạ lão tiền bối cứu mạng.
Bích Linh lão tăng nói :
- Đừng khách sáo! Việc này là bổn phận của lão phu thôi.
Trịnh Kiếm Hồng than :
- Vì vãn bối mà tiền bối gặp chuyện không may. Thế nào tám đại môn phái cũng tìm trả thù...
- Không quan hệ!
- Sao!
- Vì họ đâu biết được mặt thật của ta thì tìm ta cho tới chết cũng không sao nhận nổi.
Trịnh Kiếm Hồng nghi ngờ nói :
- Không chắc lắm! Vì võ công tiền bối quá đặc biệt e khó giấu diếm cho được.
- Cũng không quan hệ.
- Không quan hệ?
- Ta có nhiều cách đánh lạc hướng họ.
- Theo vãn bối, tiền bối cố tránh giao tranh với họ thì hơn.
- Dĩ nhiên là ta cố tránh họ.
Lão gừng giây lát, nói tiếp :
- Phải ta lúc nãy nói thật danh tánh chắc cũng không đến đỗi nào. Tiếc là lúc nãy ta không nói nên bây giờ ta ân hận quá.
Trịnh Kiếm Hồng ngạc nhiên :
- Ân hận! Ân hận gì hả tiền bối?
Bích Linh lão tăng buồn bã đáp :
- Vì ta cố giấu thân thế mình mà không cứu được cô bạn gái của ngươi. Thật ta khó chịu vô cùng.
Trịnh Kiếm Hồng vội nói :
- Tiền bối yên tâm, vãn bối tin rằng Đỗ Thu Linh cũng không đến nỗi nào đâu.
Xong, một già một trẻ lại bàn tính chuyện tới Đạt Ma nham cho đúng ngày giờ.
Tuy họ đã bàn tính như thế nhưng sự việc có đúng như họ nghĩ không?
Điều này chờ hồi sau phân giải...
Xem tiếp hồi 37 Linh Quang ngộ kiến
Đạt Ma nham là một tảng đá to lớn, nằm trên một vùng cao nguyên đầy những tùng bá xanh rì.
Quanh năm thác nước chảy ven Đạt Ma nham rì rào và trắng xóa.
Thêm vào đó, trời trong, khí hậu ôn hòa, tạo nên một cảnh thần tiên cực lạc.
Đối diện Đạt Ma nham có một tảng đá khác to hơn trượng cao, trên ấy in hình một hòa thượng đang ngồi tọa thiền.
Bích Linh lão tăng nói :
- Đó là hình của đức Đạt Ma lão tổ. Còn trên Thạch Nham là chỗ người ngồi.
Trịnh Kiếm Hồng nhìn thì thấy vết tích còn in đậm nét trên Nham thạch mà trên trăm năm rồi không bị mưa gió xói mòn hoặc bụi bặm dính bám.
Hai người bước tới Thạch Nham rồi hướng qua hình tượng Đạt Ma lão tổ quỳ xuống lạy chín lạy.
Trịnh Kiếm Hồng hỏi :
- Xem qua chỗ Đạt Ma lão tổ tu luyện cung đủ cho người kính phục.
Bích Linh lão tăng đáp :
- Cố nhiên!
- Nhưng thưa tiền bối linh quang xuất hiện ở chỗ nào?
- Đúng chu kỳ 81 năm vào ngày 9 tháng 9 thì nơi hai mắt hình tượng Đạt Ma sư tổ sẽ phát ra ánh sáng. Cậu có thể ngồi lên Nham thạch đem cả tâm thành, ý chánh nhìn vào hai mắt của người. Tự nhiên mọi vấn đề thắc mắc sẽ được giải quyết. Cậu có phúc đức lớn lắm mới tìm gặp cái ngày này.
Trịnh Kiếm Hồng hỏi :
- Nhưng hiện giờ Linh Quang chưa xuất hiện, vãn bối phải ngồi ở đâu để chờ?
- Ngồi tại chỗ Đạt Ma sư tổ tham thiền.
- E làm ô uế thánh địa.
- Cậu phải bỏ tất cả mọi tính sân, si giữ sao cho tâm trong sạch thì không có gì gọi là ô uế. Thôi ngồi xuống đi cậu.
Trịnh Kiếm Hồng gật đầu, đoạn từ từ bước lên Nham thạch ngồi.
Bích Linh lão tăng căn dặn :
- Cậu phải chuyên cần tu luyện, tâm, thần và trí óc cùng giữ yên tinh, quên đi mọi sự bên ngoài, đức lão tổ không phụ cậu đâu.
- Vâng!
- Thôi, ta đi ra ngoài phòng bất trắc cho cậu đấy. Nếu Bích Linh Ma Ảnh có đột ngột xuất hiện thì có ta thu xếp. Cậu đừng vì thế bỏ cuộc nhé.
Nói xong, Bích Linh lão tăng lui ra. Và như còn quên điều gì, lão quay lại nghiêm trang bảo :
- Cậu nên nhớ ký một điều...
Trịnh Kiếm Hồng giật mình, hướng nhìn quanh phía lão, hỏi :
- Thưa tiền bối, điều gì ạ?
- Cậu ngồi đó, tâm không được nghi đến điều ác. Nếu có, xuất huyết chết liền tại chỗ đó.
Trịnh Kiếm Hồng khẽ rùng mình, đáp :
- Vâng! Vãn bối nguyện y lời tiền bối dạy bảo.
Bích Linh lão tăng bây giờ mới yên lòng lui gót đi ra ngoài tìm chỗ ẩn mình, canh giữ cho Trịnh Kiếm Hồng tham ngộ Linh Quang.
Trịnh Kiếm Hồng còn lại một mình, ngồi tọa lập trên Nham thạch hành công.
Chỉ một lát sau, chàng như người nửa tỉnh nửa mê, đi vào một thế giới thần thánh kỳ ảo, quên mất tất cả cảnh vật trần tục.
Thời gian trôi qua.
Một ngày, hai ngày rồi ba ngày là đến chu kỳ Linh Quang xuất hiện.
Một thứ ánh sáng trong xanh từ đôi mắt bức tượng Đạt Ma sư tổ bỗng lóe lên.
Trịnh Kiếm Hồng cảm thấy một luồng chân khí âm ấm chạy khắp châu thân, tinh thần trở nên sảng khoái, sáng suốt kỳ lạ.
Nội thương trong người tự nhiên cung hết, công lực trái lại còn gia tăng gấp bội.
Chàng mơ màng chìm trong ánh sáng đôi mắt của Đạt Ma.
- Đệ tử Trịnh Kiếm Hồng mang trách vụ “Võ lâm Tôn chủ” xin bái kiến sư tổ. Vang ân trên soi sáng trí tuệ đệ tử.
Trịnh Kiếm Hồng miệng lẩm nhẩm cầu khẩn nhưng chàng không thấy xảy ra hiện tượng nào lạ, ngoại trừ sự im lặng của cảnh vật.
Thời gian cứ trôi qua...
Trôi qua suốt ba tiếng đồng hồ rồi...
Tâm trí Trịnh Kiếm Hồng có phần hoang mang, dao động, phiêu diêu vào một thế giới mông lung.
Và cũng trong cái thế giới ấy, tâm trí chàng nhớ lại tất cả mọi việc xảy ra trong đời chàng. Khi nhớ đến đêm ân ái với hai nàng Lý Minh Châu và Đỗ Thu Linh, chàng có cảm tưởng như hai nàng đang ngả mình vào cánh tay chàng nói ra không biết bao nhiêu lời âu yếm. Tự dưng máu nóng trong người xung lên, da thịt như bị dồn nén, căng thẳng bởi những cảm giác kỳ thú.
Nghĩ tới đó, đột nhiên cánh tay hữu chàng nện mạnh vào đầu, “bốp” một tiếng đau thấu trời xanh.
Nhờ cái đánh đó, tâm trí chàng tỉnh táo lạ thường.
- Kiếm Hồng! Mày hư thân rồi. Mày quên tất cả lời căn dặn dạy bảo của tiền bối ư! Ta phải đánh mày! Đánh mày!
Chàng tự trách mắng mình, tay phải đánh vào đầu mấy cái nữa.
Giữa lúc ấy, hào quang từ trong đôi mắt Đạt Ma sư tổ từ từ lu mờ.
Thấy sự biến đổi kỳ lạ, Trịnh Kiếm Hồng vội phóng mình ra khỏi Nham Thạch, sợ phát run lên :
- À phải rồi! Phải rồi! Ta tư tưởng hắc ám nên sư tổ giận ta đó.
Nghi vậy, Trịnh Kiếm Hồng liền chạy lại bức tượng Đạt Ma sư tổ quỳ sụp xuống lạy và nói :
- Đệ tử có lỗi, xin sư tổ dung tha cho một lần. Nguyện từ nay không dám nghi vẩn vơ, bậy bạ nữa. Xin sư tổ mở rộng khoan dung ban cho đệ tử ân huệ Linh Quang cuối cùng hầu thấu rõ “Đại Thần bảo kinh” luyện thành tuyệt nghệ võ vì chính nghĩa khử bạo.
Khấn xong, Trịnh Kiếm Hồng quay gót trở lại Nham Thạch toan ngồi xuống tọa thiền. Bỗng mắt chàng phát giác một hàng chữ ghi trên tảng đá gần đó.
- Lão phu cảm thấy Linh Quang xuất hiện rồi mà cường địch hình như lai vãng đâu đây. Cậu dù sao cung cứ yên tâm lo tham ngộ võ công, để mặc lão đối phó với chúng. Chớ đừng vì lẽ đó mà bỏ qua cơ hội hiếm có này.
Đọc xong hàng chữ, Trịnh Kiếm Hồng thất sắc và giận cho mình không ít.
Nếu như chàng đừng có ý nghi vẩn vơ, bây giờ có lẽ chàng đã đạt được kết quả mong muốn, chớ đâu làm mất thì giờ và làm bận lòng đến Bích Linh lão tăng.
Chàng than nho nhỏ trong miệng :
- Tiền bối lo cho tôi mà tôi không làm đúng như lời tiền bối dạy bảo, thật có lỗi với tiền bối vô cùng. Tiền bối tha lỗi cho nhé. Bây giờ tôi bắt đầu lo tu luyện đây.
Thốt xong mấy lời, Trịnh Kiếm Hồng liền ngồi xuống Nham Thạch, tay chấp lên ngực, mắt nhìn thẳng vào bức tượng khắc trên vách đá.
Tuy nói không nghi gì khác nữa nhưng cái chết của người mẹ làm chàng khó nghi. Vì có phải Bích Linh Ma Ảnh dùng Vô Tâm thảo chuốc độc cho mẹ chàng chết không? Hay là có bàn tay bí mật nào khác.
Chợt nhìn thấy ánh hào quang từ trong mắt bức tượng Đạt Ma sư tổ dần dần chiếu ra, chàng bảo thầm :
- Không! Ta phải để tâm thành ý chánh đừng nghi gì khác hơn là lo ngộ kiến Linh Quang soi sáng trí tuệ, tìm hiểu “Đại Thần bảo kinh”.
Kỳ lạ thay!
Trong ánh mắt bức tượng Đạt Ma sư tổ chớp ngời vài cái lại tủa ra một vòng hào quang sáng như ánh sáng mặt trời chớm mọc ở phương Đông.
Trịnh Kiếm Hồng mắt từ từ khép lại tham thiền. Ánh hào quang dần dần loang rộng rồi phủ lên mình chàng, mỗi lúc thêm rực rỡ. Chàng có cảm tưởng như mình đứng trước một vòm trời cao rộng, sáng sủa, tươi mát.
- Bẩm sư tổ, xin sư tổ giải nghĩa giùm hai câu “Nghịch chuyển trùng lâu. Càn khôn đảo lập”.
Nói xong Trịnh Kiếm Hồng hồi hộp chờ đợi lời chỉ dạy của đấng chí tôn. Thật ra thâm tâm chàng có ý định hỏi về cái chết của người mẹ để hiểu rõ nguyên do ai giết mẹ chàng. Song chàng nghi, bắt được Bích Linh Ma Ảnh, chắc rõ được căn nguyên, cội rễ. Bởi thế, chàng không hỏi, bình tâm, tỉnh trí xô đuổi tất cả mọi ý niệm.
Thoáng qua vài phút, chàng thấy hình như đôi môi hòa thượng đối diện chàng mấp máy hỏi :
- Nầy cậu bé kia, cậu muốn ta giải quyết gì nào?
- Mô phật! Xin sư tổ cho đệ tử biết... Mẫu thân...
Trịnh Kiếm Hồng vốn là đứa con có hiếu, tâm trí lúc nào cung chỉ nghi đến cái chết đau đớn của mẹ nên khi nghe Đạt Ma sư tổ hỏi, chàng giật mình mở miệng đáp không chút do dự mà quên mất điều cần thiết nhất là hai câu kinh trong Đại Thần bảo kinh.
Tiếng Đạt Ma sư tổ lại vang lên văng vẳng bên tai chàng :
- À, Cậu hỏi về mẫu thân của cậu ư?
Trịnh Kiếm Hồng giật mình kinh sợ :
- Chết rồi! Tại sao ta lại đi hỏi chuyện mẫu thân mà sao không lo hỏi ý nghĩa kinh văn Đại Thần bảo kinh?
Chàng toan trả lời là “không” thì chợt nghe phía sau lưng có tiếng ám khí bay tới. Chàng lạnh toát mồ hôi, muốn quay lại đưa chưởng đỡ nhưng lại sợ mất cơ hội tham ngộ Linh Quang.
Bùng! Bùng!
Teng! Teng!
Hai luồng kình phong quét tới, hai mui tên ám khí rơi xuống thềm đá khua vang.
Té ra Bích Linh lão tăng dùng chưởng giải nguy cho Trịnh Kiếm Hồng.
Tiếp theo, tiếng của lão quát :
- Sư đệ! Ngươi cả gan mạo danh Thái Trí đại sư. Đứng lại! Chạy đi đâu?
Một bóng người vụt thoát chạy.
Tiếng chân người đuổi theo, đạp vào tai Trịnh Kiếm Hồng mỗi lúc một xa.
Chàng hiểu, có lẽ Bích Linh Ma Ảnh dùng ám khí hại chàng thì bị Bích Linh lão tăng phát giác. Y hoảng kinh bỏ chạy nên Bích Linh lão tăng đuổi rượt. Nhưng có điều làm chàng thắc mắc khôn cùng là Thái Trí đại sư đã chết rồi, tại sao Bích Linh Ma Ảnh còn cải dạng làm Thái Trí đại sư?
Ngay lúc đó, đôi mắt Đạt Ma thánh tượng chuyển biến liên hồi, ánh hào quang tua tủa như muôn ngàn vì sao xẹt.
Thình lình có tiếng thét vang lên tựa hồ trâu rống :
- Kiếm Hồng! Ta đến giết mày đây.
Trịnh Kiếm Hồng run bắn người, thần sắc như bay bổng lên chín từng mây.
Tiếng nói lạnh lùng của Bích Linh Ma Ảnh chẳng khác kim đâm vào tim phổi chàng.
- Sao? Bích Linh lão tăng đã đuổi y đi rồi mà! Hay là...
Bằng! Bằng!
Song chưởng đối phương thình lình ép tới, cắt đứt dòng suy nghi của Trịnh Kiếm Hồng.
Nhanh như chớp, hai tay chàng vung mạnh một cái, chận được hai luồng kình lực của đối phương, gây tiếng nổ kinh thiên động địa.
Bích Linh Ma Ảnh như cơn gió lốc, nhún mình bay xẹt về phía Trịnh Kiếm Hồng.
- Ranh con, mau xuống nạp mạng cho ông.
Trịnh Kiếm Hồng bị đe dọa dữ dội, cơ nguy khó thoát, song Linh Quang cung đã xuất hiên.
Làm sao chàng thoát chết tay lão ma? Nếu quay ra chống cự với Bích Linh Ma Ảnh thì bỏ mất cơ hội tham kiến Linh Quang.
Nguy cấp!
Nan giải!
Lòng Trịnh Kiếm Hồng rối như tơ vò.
Đột nhiên, ánh hào quang tỏa ra màu xanh biếc, như có ma lực thu hút Trịnh Kiếm Hồng. Chàng mê say, ngồi nhìn vào bức thánh tượng, không còn màng chú ý đến cảnh vật bên ngoài.
Phút chốc, chàng như quên hết mọi sự de dọa chết chóc mà kẻ thù đang đứng rình rập.
Trên vách đá, đức Đạt Ma Sư thánh tượng hình như lay động dần dần biến mất, để lại trước mặt Trịnh Kiếm Hồng một cánh đồng đầy hoa thơm cỏ lạ, có một bà lão già lom khom chống gậy bước chân chậm chạp trên đường mòn quanh co, khúc khuỷu.
Giây lát sau, mụ già đứng lại đưa mắt nhìn ngơ ngác, miệng nói bật thành tiếng khàn khàn giống hệt như tiếng nói Bích Linh Ma Ảnh, khiến Trịnh Kiếm Hồng sửng sốt, tâm can chấn động hai mắt chàng còn mở to ra, chăm chú nghe :
- Thần Long Kỳ Hiệp muốn để Phụng Hoàng kiếm khách Hứa Vô Trần thừa kế chức “Võ lâm Tôn chủ”. Ta chỉ có một kế mọn, bức bách được Đỗ Thiên Uy, tống khứ được con bé, mất ngôi chúa tể. Kha kha... Để bọn võ lâm khỏi phát giác bí mật này, ta còn chờ gì không ra tay hạ sát nó cho rồi...
Đang lúc mụ già nói thì từ xa, một thiếu phụ trẻ đẹp, lưng mang trường kiếm tiến về phía mụ ta.
Trịnh Kiếm Hồng hốt hoảng la lên :
- Mẹ ơi! Mẹ...
Chàng tưởng chừng mình đang đứng trước mặt người mẹ xấu số.
- Con đây nè mẹ! Mẹ! Mẹ!...
Tiếng chàng lạc vào cõi mênh mông huyền ảo mà thiếu phụ kia nào có nghe thấy.
Mụ già mắt hướng về phía thiếu phụ, miệng lại lẩm bẩm :
- Đúng là con bé đến rồi. Giết nó không khó nhưng ngại Thần Long Kỳ Hiệp xuất hiện làm âm mưu mình hỏng cả. Chi bằng... chi bằng...
Mụ ngừng nói, đưa tay vào giỏ sửa lại những cánh hoa cho ngay ngắn, ngăn nắp.
Vừa lúc thiếu phụ đi tới, mụ già đưa tay chận :
- Ồ! Tưởng ai lại là nữ hiệp.
Thiếu phu kinh ngạc, vội rút kiếm ra nhưng thấy là mụ già, liền cười nói :
- Việc gì thế?
- Nữ hiệp có mua hoa không?
- Cảm ơn! Tôi không mua đâu.
- Xin nữ hiệp mua giùm cho già một bó. Sáng giờ chưa bán được đồng nào.
- Tôi không mua hoa, nhưng tôi có thể tặng bà một số tiền.
- Cho tiền à?
- Vâng! Tôi tặng bà một lạng bạc để bà chi dùng.
Mụ già ngần ngại :
- Làm vậy.. làm vậy kỳ quá.
- Có gì mà kỳ. Bà cứ lấy đi.
Dứt lời thiếu phụ để một lạng bạc vào bị cho mụ, rồi phóng chạy đi.
Mụ già hớt hải kêu :
- Nữ hiệp! Nữ hiệp chờ... chờ tôi một chút.
Thiếu phụ nghe gọi, dừng bước quay nhìn mụ già.
- Bà cần gì thêm không?
- Không! Không! Già muốn nữ hiệp cho biết quý danh...
- Việc này có đáng gì mà bà hỏi.
- Nữ hiệp đừng nói thế khiến già này...
Mụ đưa tay vào giỏ lấy ra một bó hoa dâng lên trước mặt thiếu phụ.
- Nữ hiệp không cho biết quý danh thì thôi vậy. Bây giờ già xin tặng nữ hiệp bó hoa này gọi là đáp lễ.
- Khỏi! Bà để bán cho người khác.
Thiếu phụ mỉm cười rồi quay ra rảo bước.
Xem tiếp hồi 38 Mưu thâm chước độc