watch sexy videos at nza-vids!
doc truyen
Trang ChủTruyện
http://aff.mclick.mobi/ctxd/bigbang3g

Bá Chủ Tam Quốc

http://aff.mclick.mobi/swift-wifi/bigbang3g

Swift Wifi

http://aff.mclick.mobi/uc-in/bigbang3g

UC Browser

Phượng gáy trời nam - Cổ Long (hồi 11)

Hồi 11

Cáo già mà lại biết thêu hoa

Lục Tiểu Phụng ngưng thần nhìn lão mỉm cười nói :
- Khi nào các hạ muốn kiếm bằng hữu cũng được.
Diệp Cô Thành chỉ “Ồ” một tiếng.
Lục Tiểu Phụng lại nói :
- Ít ra hiện các hạ cũng có thể tìm được người.
Diệp Cô Thành khoé miệng lộ ra nụ cười đáp :
- Xem chừng bọn họ nói không sai. Công tử quả là người thích kết bạn.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Bọn họ mà các hạ nói là ai?
Diệp Cô Thành không trả lời mà cũng bất tất trả lời vì Lục Tiểu Phụng lúc này đã ngó thấy Kim Cửu Linh và Hoa Mãn Lâu.
Lục Tiểu Phụng bỗng phát giác Diệp Cô Thành có nhiều điểm giống như Tây Môn Xuy Tuyết. Cả hai nhân vật này đều cô độc và kiêu ngạo phi thường.
Bọn họ coi mạng người chẳng có gì quan trọng. Bất luận là tính mạng người khác hay tính mạng họ cũng vậy mà thôi.
Cả hai người đã ra tay là chẳng nể nang gì vì kiếm pháp của họ nguyên là thứ kiếm pháp giết người.
Họ lại thích mặc áo trắng như tuyết.
Người họ đều lạnh lẽo như băng tuyết trên đỉnh núi xa xôi.
Phải chăng chỉ có hạng người này mới luyện được môn kiếm pháp tuyệt thế?
Lục Tiểu Phụng nâng chung rượu lên chàng lại phát giác ra một điều khác lạ.
Diệp Cô Thành không để một giọt rượu nào dính vào người. Thậm chí lão không uống cả nước trà. Đồ uống duy nhất của lão là bạch thủy tinh khiết.
Lục Tiểu Phụng vừa nâng chung lên, rượu đã trôi vào cổ họng.
Diệp Cô Thành nhìn chàng dường như lộ vẻ kinh ngạc hỏi :
- Công tử uống rượu nhiều lắm phải không?
Lục Tiểu Phụng gật đầu đáp :
- Mà còn uống mau nữa.
Diệp Cô Thành nói :
- Vì thế lão phu mới lấy làm kỳ.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Các hạ cho uống rượu là một chuyện kỳ quái ư?
Diệp Cô Thành nói :
- Rượu đã hại người lại làm loạn tính thế mà thể lực và trí tuệ công tử vẫn cao tuyệt.
Lục Tiểu Phụng cười nói :
- Thực ra không phải lúc nào tại hạ cũng uống rượu thế này. Chỉ những lúc thương tâm tại hạ mới uống dữ.
Diệp Cô Thành hỏi :
- Hiện giờ công tử thương tâm lắm ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Lúc người ta bị bạn hữu bán đứng thì không thương tâm sao được!
Hoa Mãn Lâu bật cười. Dĩ nhiên gã đã hiểu rõ chỗ ngụ ý ở câu nói của Lục Tiểu Phụng.
Kim Cửu Linh vừa cười vừa hỏi :
- Công tử tưởng bọn ta đem bán đứng công tử chăng?
Lục Tiểu Phụng dựng mặt lên đáp :
- Các vị đã biết tại hạ tới đây lại biết cả thanh lợi kiếm thiên hạ vô song đang ở đây chờ tại hạ, thế mà các vị như hai tên Tào Tháo ẩn mình một bên để coi náo nhiệt.
Kim Cửu Linh nói :
- Bọn ta quả biết công tử tới đây, vì công tử nhất định đến thử thách để xem đúng có người đã tiến vào bảo khố không?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Vì thế mà các vị ngồi đây chờ coi tại hạ có tiến vào được chăng?
Kim Cửu Linh thừa nhận đáp :
- Nhưng bọn ta chờ mãi đến lúc công tử lên nóc nhà mới phát giác.
Lục Tiểu Phụng hỏi móc :
- Thế rồi các vị chờ coi tại hạ có bị Diệp thành chủ phóng kiếm đâm chết không chứ gì?
Kim Cửu Linh đáp :
- Nhưng công tử cũng biết lão thực tình không có ý hạ công tử.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nhưng chiêu kiếm đó chẳng phải là chuyện giả.
Kim Cửu Linh cười nói :
- Cả Lục Tiểu Phụng cũng không phải là Lục Tiểu Phụng giả.
Hắn nói thật khéo, bất luận ai gặp hạng người như hắn cũng không thể tức mình được.
Kim Cửu Linh lại nói :
- Lúc công tử chưa tới, bọn ta đã đưa ra một kết luận.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Kết luận thế nào?
Kim Cửu Linh đáp :
- Lục Tiểu Phụng mà không vào được thì trên đời này tuyệt không kẻ nào vào được nữa.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Chẳng lẽ tên đại đạo thêu hoa không phải là người?
Kim Cửu Linh cứng họng không trả lời được nữa.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tại hạ không có cách nào vào nỗi, dù trong mình có chìa khóa bảo khố cũng chẳng đến mở cửa được. Thậm chí mở cửa vào trong rồi tại hạ cũng không biết cách nào khóa cửa bên ngoài vào được.
Kim Cửu Linh nói :
- Hôm ấy lúc Giang Trọng Uy tiến vào, cửa bảo khố cũng khóa ở ngoài rồi.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ biết thế.
Kim Cửu Linh nói :
- Theo lý thuyết mà nói thì bảo khố nhất định còn nẻo đường thông ra ngoài. Tên đại đạo thêu hoa kia đã theo nẻo đường đó để tiến vào.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Đáng tiếc là sự thật bảo khố không còn con đường nào khác. Tên đại đạo thêu hoa kia chỉ có lối này để đi vào.
Hoa Mãn Lâu đột nhiên lên tiếng :
- Nhất định là có, đáng tiếc là bọn mình không tìm ra được.
Diệp Cô Thành ngồi bên nghe mấy người nói tỏ vẻ lạnh lùng, chẳng quan tâm gì đến vụ này.
Lão chỉ quan tâm đến một việc, đột nhiên cất tiếng hỏi :
- Tây Môn Xuy Tuyết là bạn của công tử phải không?
Lục Tiểu Phụng gật đầu, bỗng chàng hỏi lại :
- Hiện giờ còn một người ở ngoài đang chờ tin tức của tại hạ. Các vị thử đoán xem người đó là ai.
Chàng sợ Diệp Cô Thành lại hỏi tới Tây Môn Xuy Tuyết, nên nghe lão hỏi chàng liền lái sang chuyện khác.
Nhưng Diệp Cô Thành vẫn không thay đổi vấn đề, lão lại hỏi :
- Công tử đã giao thủ với y chưa?
Lục Tiểu Phụng đáp cộc lốc :
- Chưa!
Diệp Cô Thành hỏi :
- Kiếm pháp của hắn thế nào?
Lục Tiểu Phụng gượng cười đáp :
- Lợi hại lắm!
Diệp Cô Thành hỏi :
- Phải chăng Độc Cô Nhất Hạc chết dưới lưỡi kiếm của hắn?
Lục Tiểu Phụng gật đầu.
Diệp Cô Thành nói :
- Thế thì kiếm pháp của hắn nhất định còn cao hơn Mộc đạo nhân.
Gương mặt lạnh như tiền của lão ra chiều phấn khởi, lão thủng thẳng nói tiếp :
- Lão phu mà được so tài cao thấp với hắn mới là điều khoan khoái nhất đời.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên đứng dậy hỏi :
- Rượu đâu? Sao nơi đây lại không có rượu?
Kim Cửu Linh đáp :
- Ta đi lấy cho công tử.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Ông bạn đi lấy được rượu?
Kim Cửu Linh đáp :
- Nơi đây có hầm rượu.
Lục Tiểu Phụng lại hỏi :
- Kim lão gia vào được không?
Hoa Mãn Lâu cười đáp :
- Trong Vương phủ này e rằng không một nơi nào mà y chưa lần mò tới.
Lục Tiểu Phụng “Ủa” lên một tiếng.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
- Công tử dám lần mò vào đây lúc ban đêm, chẳng lẽ còn chưa hiểu vị Tổng quản mới nhận chức là ai?
Lục Tiểu Phụng cười nói :
- Hầm rượu ở chỗ nào? Xin Kim Tổng quản dẫn đường cho.

Hầm rượu ở trong gian phòng bình thường và thấp tè ngay bên cạnh bảo khố. 
Kim Cửu Linh lấy chiếc chìa khóa mở cửa. Đã có tên vệ sĩ đốt đèn cho họ.
Vào cửa rồi lật tấm đá lên, đi xuống mười mấy bậc là tới hầm rượu.
Hầm rượu này rất lớn.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói :
- Nếu tại hạ đúng là con tửu qủy thì bây giờ dao kề cổ cũng đừng hòng đuổi tại hạ ra được.
Kim Cửu Linh mỉm cười đáp :
- Kim mỗ biết nhiều người cho công tử là tửu qủy nhưng thực ra công tử có phải là tửu qủy đâu?
Lục Tiểu Phụng “Ồ” lên một tiếng.
Kim Cửu Linh nói :
- Công tử vào trong này chỉ vì sợ Diệp Cô Thành đòi công tử dẫn đi kiếm Tây Môn Xuy Tuyết mà thôi.
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :
- Thực tình tại hạ sợ hai người gặp nhau. Một khi họ rút kiếm khỏi vỏ thì e rằng trên đời không còn ai bảo họ thu về được.
Kim Cửu Linh nói :
- Nhưng chẳng sớm thì muộn tất có phen hai người sẽ chạm trán nhau.
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười đáp :
- Ngày đó sẽ xảy ra chuyện gì thì tại hạ không dám nghĩ tới.
Kim Cửu Linh hỏi :
- Công tử sợ Diệp Cô Thành đâm chết Tây Môn Xuy Tuyết chứ gì?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Đồng thời tại hạ cũng sợ Tây Môn Xuy Tuyết sẽ hạ sát lão.
Chàng thở dài nói tiếp :
- Cả hai nhân vật này đều là những kiếm khách trùm đời. Bất luận ai chết đi cũng không làm sao bồi bổ được cho tổn thất này. Càng đáng sợ hơn nữa là hai người đều dùng kiếm pháp sát nhân. Mỗi khi họ rút kiếm ra khỏi vỏ thì tất nhiên phải có người chết.
Kim Cửu Linh hỏi :
- Tuyệt đối chẳng thể khống chế được ư?
Lục Tiểu Phụng gật đầu.
Kim Cửu Linh cười nói :
- Nhưng trên đời chẳng có việc gì tuyệt đối.
Lục Tiểu Phụng lại “Ồ” lên một tiếng.
Kim Cửu Linh hỏi :
- Trong bảo khố tuyệt đối không có người vào được, nhưng có người đã vào rồi, chẳng lẽ họ từ trên trời rơi xuống hay là từ dưới đất chui lên?
Lục Tiểu Phụng đột nhiên mắt sáng lên hỏi :
- Phải chăng hầm rượu này ở dưới gầm bảo khố?
Kim Cửu Linh đáp :
- Dường như là thế thì phải.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Chúng ta hãy khoét một huyệt động trên đầu, há chẳng chui lên bảo khố được ư?
Kim Cửu Linh cũng sáng mắt lên :
- Bên ngoài hầm rượu này tuy cuộc phòng thủ tương đối sơ sài hơn, nhưng cũng phải có chìa khóa mới vào được?
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Giang Trọng Uy có chìa khóa không?
Kim Cửu Linh gật đầu đáp :
- Nhưng tuyệt chẳng có lý nào hắn lại giao cho tên đại đạo thêu hoa.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Dĩ nhiên không phải hắn, nhưng người khác dám đưa lắm.
Kim Cửu Linh hỏi :
- Người khác mà công tử biết đó là ai?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Phải là con người kề cận hắn mới có thể cởi lấy chìa khóa lên đem đi theo kiểu mẫu mà đánh.
Kim Cửu Linh cặp mắt lấp loáng ánh hào quang hỏi :
- Phải chăng công tử muốn nói Giang Khinh Hà?
Lục Tiểu Phụng vỗ vai hắn đáp :
- Kim lão gia quả không hổ là người thông minh nhất trong sáu tầng cửa lớn.
Lục Tiểu Phụng bưng hũ rượu lớn trở lại. Chàng quyết định khánh chúc cuộc thành công. Chẳng bao giờ chàng nức lòng hả dạ như lúc này.
Nghe tiếng cười khoan khoái của chàng, Hoa Mãn Lâu không nhịn được hỏi :
- Chẳng lẽ công tử tìm ra được bảo bối gì trong hầm rượu này?
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
- Đúng thế!
Hoa Mãn Lâu hỏi :
- Bảo bối vào loại gì?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Một đường dây.
Hoa Mãn Lâu không hiểu hỏi :
- Đường dây ư? Đường dây thế nào?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Nó là loại đường dây không nhìn thấy được, nhưng chúng ta cứ theo nó mà lần bước là có thể nắm được đuôi con cáo già kia.
Hoa Mãn Lâu vẫn chưa lại hiểu hỏi :
- Con cáo già nào?
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
- Dĩ nhiên là con cáo già biết thêu hoa.
Bây giờ chàng tưởng chừng đã chứng minh được một điều.
Giang Khinh Hà nhất quyết ở trong một tổ chức với tên đại đạo thêu hoa kia.
Vì thế chàng chỉ cần tìm đến Giang Khinh Hà là tìm được tên đại đạo thêu hoa.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
- Công tử có nắm chắc là sẽ kiếm được Giang Khinh Hà hay không?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Cũng nắm được một phần.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
- Công tử chuẩn bị đi kiếm y bằng cách nào?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ chuẩn bị đi kiếm một đôi giày đỏ, rồi kiếm một người trước kia chưa đi giày đỏ cho họ đi vào.
Hoa Mãn Lâu thở dài nhăn nhó cười nói :
- Công tử càng nói tại hạ càng đi đến chỗ không hiểu.
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
- Tại hạ đảm bảo một ngày kia công tử sẽ nghe ra.
Đột nhiên chàng phát giác trong nhà thiếu đi một người liền cất tiếng hỏi :
- Diệp Cô Thành đâu rồi?
Hoa Mãn Lâu đáp :
- Y không thích rượu, cũng không ưa bồi tiếp người uống rượu. Bây giờ đã tới lúc y đi ngủ rồi.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Công tử tưởng y đi ngủ thật chăng?
Hoa Mãn Lâu thở dài đáp :
- Tiểu đệ chỉ biết rằng nếu y quyết định đi kiếm Tây Môn Xuy Tuyết thì không ai ngăn cản được.
Lục Tiểu Phụng không mấy khi say, nhưng thường thường chàng lại thích giả vờ say rượu. Khi chàng giả say nói năng lăng líu dứt lác huyên thuyên như trẻ nít.
Hoa Mãn Lâu không sợ chàng dứt lác, nhưng nơi đây ở trong Vương phủ, gã không thể để chàng đập phá cốc chén của Kim Cửu Linh.
Lục Tiểu Phụng cầm đũa gõ vào chung rượu, cất tiếng hát nghêu ngao :
“Trên sông Hoàng Hà mây trắng lửng lơ.
Một mảnh cô thành sao khéo hững hờ?
Tiếng địch oán chi ngàn dương liễu?
Gió xuân mấy độ ngoài quan luống ngẩn ngợ”
Đây là bài thơ của thi gia nổi tiếng tên gọi Vương Chi Hoán về đời nhà Đường làm ra. Bạch Vân thành chủ Diệp Cô Thành rất thích bài thơ này.
Hiển nhiên Lục Tiểu Phụng đang nghĩ tới Diệp Cô Thành mà hát chứ chẳng phải chàng say rượu.
Chàng lại hát một bài Hồ ca ở Bắc Quốc rồi dường như cổ họng ngứa ngáy khó chịu.
Hoa Mãn Lâu đột nhiên hỏi :
- Công tử vừa nói bên ngoài có người đang chờ. Người đó là ai?
Lục Tiểu Phụng lập tức dừng lại không hát nữa.
Dĩ nhiên Lục Tiểu Phụng không say rượu thực sự, nhưng hiện giờ Tiết Băng đang say sưa.
Lục Tiểu Phụng nhảy vọt lên xông ra.
Kim Cửu Linh hỏi :
- Công tử bảo ai chờ y ở ngoài?
Hoa Mãn Lâu không nghĩ ngợi gì đáp ngay :
- Nhất định là Tiết Băng rồi.
Kim Cửu Linh hỏi :
- Sao lại nhất định là Tiết Băng?
Hoa Mãn Lâu đáp :
- Tiểu đệ biết rõ Tiết Băng rất mê y mà y cũng thích Tiết Băng.
Nhưng Tiết Băng không chờ Lục Tiểu Phụng ở khách sạn, cô chưa về Như Ý khách sạn.
Lục Tiểu Phụng biết bây giờ còn một biện pháp may ra kiếm được Tiết Băng. Biện pháp đó là chàng hãy đi kiếm Xà Vương.
Lần này dĩ nhiên chàng không cần người dẫn đường.

Đêm đã khuya Xà Vương vẫn chưa ngủ. Lão thấy Lục Tiểu Phụng tìm đến không khỏi giật mình hô : 
- Ta đang ở đây chờ công tử.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Lão huynh chờ tiểu đệ ư? Vậy lão huynh biết tiểu đệ sẽ đến hay sao?
Xà Vương gật đầu.
Lục Tiểu Phụng lại hỏi :
- Tiết Băng có tới đây không?
Xà Vương gật đầu đáp :
- Y cứ ở đây uống rượu. Uống cũng lắm mà nói cũng nhiều.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Y đã nói gì?
Xà Vương cười đáp :
- Y bảo công tử chẳng là cái thá gì mà cũng không phải là giống người.
Tuy hắn vừa nói vừa cười mà trong cái cười có vẻ lo âu.
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười đáp :
- Nhất định là y uống say rồi.
Xà Vương nói :
- Nhưng y nhất định đòi đi, nhất định muốn kiếm công tử. Ta đã không thể lôi kéo y, lại chẳng yên dạ để y đi một mình, nên phái hai người ngấm ngầm theo sau bảo vệ y.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Hai người đó đã về chưa?
Xà Vương thở dài đáp :
- Bọn họ chưa về.
Lục Tiểu Phụng động dung hỏi :
- Tại sao vậy?
Vẻ mặt trầm trọng, Xà Vương đáp ngay :
- Có người đã phát giác thi thể bọn chúng, còn Tiết cô nương thì không thấy đâu.
Thi thể của hai người ở trong ngõ hẻm tối tăm. Vết thương chí mạng là ở nơi mắt.
Dĩ nhiên lúc họ chết đã đui mắt rồi.
Lục Tiểu Phụng toàn thân lạnh như băng giá.
- Tú Hoa đại đạo! Tiết Băng đã lọt vào tay Tú Hoa đại đạo rồi chăng? Chẳng lẽ hắn đã biết Lục Tiểu Phụng phát giác ra điều bí mật của hắn.
Vụ này ít ra đã chứng minh một điều : Đường dây mà Lục Tiểu Phụng tìm được thật chính xác.
Đáng lý trong lúc chàng tìm ra được đường dây chính xác trong vụ nghi án này là một điều cao hứng mới phải, nhưng lại cảm thấy tựa hồ trái tim chìm hẳn xuống do chính bàn chân mình đạp lên.
Đột nhiên chàng phát giác tình cảm của mình đối với Tiết Băng còn mãnh liệt hơn là chàng tưởng tượng nhiều.

Về đến tiểu lâu, Xà Vương ngồi chờ chàng, lặng lẽ rót rượu cho chàng. 
Lục Tiểu Phụng nâng chung rượu lên rồi lại đặt xuống.
Xà Vương hỏi :
- Công tử không uống được ư?
Lục Tiểu Phụng gượng cười đáp :
- Lúc này tiểu đệ muốn giữ mình cho thật tỉnh táo.
Nụ cười chàng méo xệch so với người khóc còn khó coi hơn. Xà Vương trước nay chưa từng thấy chàng buồn bã như lúc này bao giờ. Lão kiếm lời an ủi :
- Ta có ba ngàn anh em dưới trướng. Chỉ cần Tiết Băng cô nương hãy còn trong thành này là nhất định tìm cho bằng được.
Đây hoàn toàn không phải chỉ là lời an ủi, thực sự lão có đủ lực lượng làm như vậy.
Nhưng chờ tới khi lão tìm thấy cô thì e rằng thây cô đã giá lạnh.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên hỏi :
- Lão huynh có nghe ai nói đến một đại hán râu quai nón biết thêu hoa bao giờ chưa?
Xà Vương gật đầu đáp :
- Tuy ta chưa hỏi đến nhưng cũng đoán ra công tử nhất định vì vụ này mà tới đây.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Hai vị huynh đệ của lão huynh chết về tay người đó nên....
Xà Vương ngắt lời :
- Nên công tử sợ Tiết Băng lọt vào tay hắn?
Lục Tiểu Phụng lại bưng chung rượu lên. Lần này Xà Vương nắm lấy tay chàng nói :
- Thực ra công tử lúc này cần tỉnh táo. Hay hơn hết là nên nghĩ cách ngủ đi một lúc... 

Phượng gáy trời nam - Cổ Long (hồi 12)

Hồi 12

Ngũ Độc nương tử Công Tôn Lan

Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười hỏi :
- Nếu lão huynh mà là tiểu đệ thì liệu lúc này có ngủ được chăng?
Xà Vương gượng cười đáp :
- Đã mười năm nay suốt đêm ta không ngủ được. Đó là thứ bệnh trầm trọng. Cử bệnh thành danh y, ta nghĩ được thứ thuốc chuyên trị bệnh này.
Xà Vương lấy ra một thứ bột trắng đựng trong bình ngọc biếc và bảo chàng :
- Công tử cứ dương mắt lên ngồi đây thì dù cả mười năm cũng chả cứu được Tiết cô nương ra. Nhưng công tử ngủ đi một lúc, tinh thần tỉnh táo lại thì không chừng có cách cứu được y.
Lục Tiểu Phụng ngần ngừ một lúc rồi nâng chung rượu lên uống.
Khi chàng tỉnh dậy thì trời đã sáng tỏ. Ánh dương quang chiếu vào tấm lụa chăng trên cửa sổ.
Xà Vương đang ngồi dưới cửa sổ cầm một mảnh nhung trắng như tuyết nhẹ nhàng lau thanh kiếm.
Thanh kiếm này vừa ngắn vừa nhỏ, đúc bằng sắt luyện. Lúc bình thời có thể dùng làm bội kiếm cài ở đai lưng.
Đó là thanh Linh Xà kiếm, nhờ nó mà Xà Vương nổi tiếng.
Lục Tiểu Phụng ngồi dậy, chau mày hỏi :
- Lão huynh làm gì vậy?
Xà Vương đáp :
- Ta đang lau thanh kiếm.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nhưng ít ra mười năm rồi lão huynh không dùng đến thanh kiếm này.
Xà Vương đáp :
- Ta chỉ lau cho sạch chứ chưa chuẩn bị dùng tới.
Thủy chung lão vẫn không nhìn Lục Tiểu Phụng, dường như lão sợ chàng nhìn khoé mắt mà đoán được chuyện bí mật của lão.
Vẻ mặt Xà Vương đã lợt lạt, lúc này ánh dương quang chiếu vào coi còn đáng sợ hơn nữa.
Chỉ có người không ngủ được mới biết không ngủ được là cực lắm, có thể nói là một việc đáng sợ.
Đó không phải là bệnh tật gì, nhưng là một thứ hình phạt hành hạ con người đáng sợ hơn bất cứ thứ bệnh gì. Lão đã bị nó hành hạ mười năm nay.
Lục Tiểu Phụng nhìn lão hồi lâu mới thủng thẳng nói :
- Tiểu đệ chưa từng hỏi qua về việc dĩ vãng của lão huynh.
Xà Vương đáp :
- Chưa.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tiểu đệ không hỏi có lẽ vì tiểu đệ đã biết rồi.
Xà Vương biến sắc :
- Công tử biết thế nào?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tiểu đệ biết lão huynh không chỉ là Xà Vương. Con người lão huynh không phải vì trốn tránh một việc cực kỳ đau khổ thì chẳng khi nào lại làm Xà Vương.
Xà Vương hững hờ đáp :
- Làm Xà Vương cũng chẳng có gì mất mặt, chẳng lẽ công tử không nhận thấy ta sống cuộc đời khoan khoái hơn nhiều người khác ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Nhưng lão huynh chẳng phải hạng người này, nếu không vì chuyện trốn tránh thì chẳng khi nào lão huynh ẩn mình ở chỗ quê mùa này.
Xà Vương hỏi :
- Vậy ta nên là hạng người nào?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tiểu đệ không hiểu mà chỉ biết lão huynh là bằng hữu của tiểu đệ. Giữa tình bạn bè nêân phải nói thực.
Sắc mặt Xà Vương càng lợt lạt hơn. Đột nhiên lão thở dài nói :
- Công tử không nên tỉnh táo sớm như vậy.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nhưng hiện giờ tiểu đệ đã tỉnh rồi.
Xà Vương hỏi :
- Công tử nhận ra ta trốn lánh là vì chuyện gì?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Cừu hận! Trên đời này ít có chuyện gì khiến người ta bị hành hạ, đau khổ như là cừu hận.
Vẻ mặt Xà Vương qua? nhiên đau khổ thật sự.
Lục Tiểu Phụng lại nói :
- Lão huynh muốn trốn tránh cừu hận nên mới ẩn mình vào trong hang cùng ngõ hẻm ở chốn quê mùa này, vì lão biết kẻ thù vĩnh viễn không bao giờ nghĩ tới lão huynh biến thành Xà Vương.
Xà Vương muốn phủ nhận nhưng rồi lại nhẫn nại không lên tiếng.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Có điều đáng tiếc là mối cừu hận này vĩnh viễn lão huynh không quên được, vì thế mà hễ gặp cơ hội là lão huynh chẳng nghĩ gì nữa, quyết hành động để kết thúc cho lẹ.
Đột nhiên chàng lại bám vai Xà Vương, nhìn thẳng vào mặt hắn, hỏi dằn từng tiếng :
- Hiện giờ phải chăng lão huynh đã có cơ hội? Phải chăng lão huynh đã phát hiện ra hành tung của kẻ thù?
Xà Vương ngậm miệng, vẻ mặt lại càng đau khổ.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Cừu nhân của lão huynh là ai? Hiện giờ hắn có trong thành này không?
Xà Vương vẫn im tiếng.
Lục Tiểu Phụng lại nói :
- Lão huynh không nói cũng được, nhưng tiểu đệ nhất định không để cho lão huynh xuống lầu.
Xà Vương dựng mặt lên lạnh lùng nói :
- Công tử tự rước lấy những chuyện rắc rối đã quá đủ rồi, sao còn muốn dính vào chuyện người khác?
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :
- Tiểu đệ biết lão huynh đã làm ơn cho ai, không mong người báo đáp, nên mới không chịu cho tiểu đệ hay vụ này.
Xà Vương chẳng nói gì.
Lục Tiểu Phụng phân trần :
- Chẳng phải tiểu đệ muốn đền đáp lão huynh mà chỉ muốn đưa ra cuộc trao đổi.
Xà Vương không nhịn được hỏi :
- Trao đổi thế nào?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tiểu đệ đối phó với người kia, còn lão huynh kiếm Tiết Băng cho tiểu đệ.
Xà Vương nắm chặt tay, hai bàn tay lợt lạt gầy đét không ngớt run bần bật, đáp :
- Đúng thế! Ta quả thật có một kẻ thù, ta nhất định kiếm hắn để đòi nợ.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Quả nhiên tiểu đệ đoán không sai.
Xà Vương cười lạt hỏi :
- Đây hoàn toàn là việc của ta, tại sao ta phải cầu cứu công tử làm giúp?
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
- Vì tay lão huynh phát run, vì bệnh hoạn của lão huynh đã kéo dài mười năm và đã bị cừu hận hành hạ không còn giống người sống nữa, bây giờ lão huynh còn ra đi là chỉ đưa mình vào chỗ chết.
Xà Vương người đang cứng đơ đột nhiên mềm nhũn té xuống ghế, tựa hồ cả con người lão đã hoàn toàn băng hoại.
Lục Tiểu Phụng vẫn không chịu buông tha, lạnh lùng nói tiếp :
- Có khi lão huynh tự mình muốn chết cho rồi vì nhận thấy sống còn đau khổ hơn là chết, nhưng tiểu đệ không muốn nhìn lão huynh chết ở trong tay người kia, đồng thời cũng không muốn hắn làm hại lão huynh thành người dở sống dở chết mà hắn vẫn tiêu dao tự tại trên cõi đời này.
Chàng nắm chặt hai bàn tay lạnh ngắt của Xà Vương nói dằn từng tiếng :
- Vì chúng ta là bằng hữu.
Xà Vương nhìn chàng, đột nhiên nước mắt tuôn ra như suối. Lão lẩm bẩm :
- Công tử đã ngó thấy vợ ta chưa? Dĩ nhiên là chưa, nên công tử vĩnh viễn không hiểu nàng là một nữ nhân cực kỳ ôn nhu lương thiện. Công tử cũng chưa thấy hai con ta. Chúng đều là những đứa trẻ rất thông minh khả ái. Bọn chúng mới năm sáu tuổi.
Lục Tiểu Phụng nghiến răng hỏi :
- Bọn họ đều chết về tay người kia cả rồi ư?
Xà Vương nghẹn ngào ú ớ nói :
- Mụ vốn không đáng kể là người, tâm địa mụ độc hơn rắn rít, thủ đoạn mụ đáng ghê hơn qủy sứ. Có lẽ mụ vốn là ma nữ ở địa ngục trốn ra.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Mụ là ai?
Xà Vương lẩm bẩm gật đầu :
- Tên mụ là gì à? Mụ là Công Tôn đại nương.
Xà Vương lại giải thích :
- Thực ra tên mụ là Công Tôn Lan. Nghe nói mụ là con cháu người nổi tiếng nhất ở Giáo phường về đời sơ đường tên gọi Công Tôn đại nương. Vì thế những người biết mụ đều kêu bằng Công Tôn đại nương.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tiểu đệ chưa biết người này, cả tên mụ cũng chưa từng nghe ai nói tới.
Xà Vương đáp :
- Mụ không phải là danh nhân. Mụ không muốn làm danh nhân vì mụ nhận ra làm danh nhân có lắm chuyện buồn bực cho mình.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói :
- Xem chừng ít ra mụ đáng kể là một nữ nhân rất thông minh.
Làm danh nhân bị phiền não và đau khổ thế nào thì Lục Tiểu Phụng hiểu rõ hơn ai hết.
Xà Vương đáp :
- Nhưng mụ lại dùng rất nhiều danh tự khác, những danh tự đó không chừng công tử cũng biết rồi.
Lục Tiểu Phụng “Ủa” lên một tiếng.
Xà Vương lại nói :
- Nữ Đồ Hộ, Đào Hoa Phong, Ngũ Độc nương tử, Tiêu Hồn bà bà... Những danh tự đó chắc công tử đã nghe qua?
Lục Tiểu Phụng động dung hỏi :
- Những ngoại hiệu đó đều là mụ ư?
Xà Vương đáp :
- Đúng thế!
Lục Tiểu Phụng thở dài nói :
- Xem chừng mụ quả là một nữ nhân đáng sợ.
Rồi chàng hỏi :
- Mụ hành động thần bí như vậy thì làm sao lão huynh thấy được?
Xà Vương đáp :
- Ta chưa tìm thấy mụ thì mụ đã tìm đến ta.
Lão móc trong bọc ra một mảnh giấy vo tròn, vuốt thẳng rồi để lên bàn. Trên giấy viết :
“Ta hiểu ngươi là ai rồi, ta cũng biết ngươi muốn gặp ta.
Vậy đêm trăng tròn, ta chờ ngươi ở Tây Viên. Hay hơn hết là ngươi mang đi một ít tiền để mời ta ăn một bữa Đỉnh Hồ Thượng Tố và La Hán Trai Miến.”
Nét chữ rất tinh anh, rất xinh đẹp. Phía dưới vẽ đóa hoa lan để tự danh.
Xà Vương nói :
- Lá thơ này mụ giao cho một vị huynh đệ ở Thành Nam để y đưa lại cho ta.
Lục Tiểu Phụng trầm ngâm nói :
- Mụ không trực tiếp đưa cho lão huynh, có lẽ vì mụ chưa biết địa chỉ.
Xà Vương đáp :
- Những người lên căn lầu nhỏ của ta không có mấy.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tây Viên nào? Phải chăng Tây Viên trong đó có cây Liên Lý thụ?
Xà Vương đáp :
- Phải rồi!
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Bữa nay phải chăng là ngày trăng tròn?
Xà Vương đáp :
- Hôm nay là ngày rằm.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Mụ ước hẹn đến đêm, bây giờ hãy còn sớm, lão huynh có chuẩn bị đi không?
Xà Vương hỏi lại :
- Bây giờ là bao giờ? Hãy còn buổi sáng phải không?
Lục Tiểu Phụng chợt phát hiện ra ánh dương quang đã dần dần ảm đạm, sắp đến lúc huỳnh hôn.
Xà Vương nói :
- Thứ thuốc đó đáng lý có thể làm cho công tử ngủ đến sáng sớm mai, nhưng dược lực nào dù mạnh đến đâu đối với con người như công tử cũng không hiệu nghiệm.
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười đáp :
- Có lẽ vì người tiểu đệ đã thành trơ gỗ rồi.
Xà Vương ngưng thần nhìn chàng thủng thẳng nói :
- Ta cũng biết mình tuyệt đối không phải là đối thủ của mụ, nhưng công tử...
Lục Tiểu Phụng ngắt lời :
- Lão huynh bất tất phải quan tâm cho tiểu đệ. Tiểu đệ đã chạm trán những nhân vật lợi hại gấp mười mụ mà vẫn còn sống được đến ngày nay.
Chàng không để Xà Vương mở miệng lại nói tiếp :
- Nhưng có việc làm cho tiểu đệ quan tâm một chút.
Xà Vương hỏi :
- Việc gì?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tiểu đệ không tìm thấy mụ.
Chàng nói tiếp :
- Mụ đã có nhiều tự hiệu như vậy, tất cũng hóa trang nhiều lối khác nhau. Huống chi bọn đàn bà chỉ thay đổi y phục và kết mớ tóc khác kiểu là đủ khiến cho người ngoài khó lòng nhận ra được.
Xà Vương đáp :
- Thuật dịch dung của mụ quả rất tinh thâm, mụ lại ít khi dùng chân tướng để gặp ai, nhưng mụ cũng có cái tật, hễ mình biết thóp là nhận ra được ngay.
Mỗi một nữ nhân chẳng nhiều thì ít đều có tật riêng.
Lục Tiểu Phụng cười hỏi :
- Mụ có tật gì?
Xà Vương đáp :
- Tật của mụ rất đặc biệt.
Những người đàn bà càng thông minh, càng xinh đẹp càng có tật đặc biệt.
Xà Vương nói tiếp :
- Bất luận mụ mặc quần áo gì thì mặc, hóa trang làm người gì thì làm, nhưng đôi giày của mụ không bao giờ thay đổi.
Lục Tiểu Phụng sáng mắt lên hỏi :
- Mụ thường đi giày thế nào?
Xà Vương đáp :
- Mụ đi giày đỏ.
Lục Tiểu Phụng nhảy lên hỏi :
- Giày đỏ tươi mà thêu hoa, tựa hồ tân nương tử, nhưng mũi giày không thêu uyên ương mà lại thêu con cú mèo.
* * * * *
Tây Viên ở phía Tây thành mà lại là một đại hoa viên.
Hiện giờ đã qua buổi hoàng hôn. Những lâu các đình đài trong bụi hoa dưới bóng cây đều thắp đèn như những điểm hàn tinh.
Ngọn gió đêm đưa lại mùi hoa thơm và mùi rượu.
Mảnh trăng tròn vành vạnh như treo lơ lửng đầu cành. Đó là cây Lý Liên thụ.
Cây gỗ đỏ cao lớn, hai cành liền vào nhau tạo thành một gốc tựa hồ đôi tình nhân đang ôm nhau.
Lục Tiểu Phụng lại nhớ tới Tiết Băng. Hễ chàng nhớ tới là trái tim lại đau nhói như bị kim đâm.
Chàng chẳng phải người vô tình, nhưng chàng biết lúc này không phải là lúc nóng nảy bi thương.
Lục Tiểu Phụng đã đi quanh trong vườn hết một vòng. Đêm nay nữ khách không có nhiều và chưa thấy một cô gái nào đi giày hồng.
Chàng vẫn không nóng nảy.
Công Tôn Lan chắc không biết trong vườn lại có Lục Tiểu Phụng đang chờ mụ.
Điều này là một ưu thế cho chàng.
Vừng trăng tỏ dần dần lên cao khiến cho người ta phải nát ruột.
Giả tỷ lúc này Tiết Băng ở bên Lục Tiểu Phụng thì nhất định thị bảo chàng tìm chỗ ngồi và kêu lấy một mâm Đỉnh Hồ Thượng Tố hảo hạng.
Trước mặt người khác thị thường tỏ ra bẽn lẽn, mặt đỏ bừng không nói một câu.
Nhưng khi cùng đi với Lục Tiểu Phụng thị biến thành một cô gái rất nhỏng nhẻo, hết đòi thứ này lại đòi thứ khác, chẳng một lúc nào chịu ngồi yên.
Lục Tiểu Phụng phát giác ra một điều làm cho chàng cao hứng. Chàng thích Tiết Băng nhỏng nhẻo. Chàng muốn thị vòi vĩnh, vòi vĩnh như một đứa con nít bướng bỉnh.
Chàng thích thị nói líu lo... Chàng không muốn nghĩ thêm nữa và sắp sửa đi chỗ khác.
Giữa lúc chàng trở gót, bỗng nhìn thấy một mụ già ở dưới bóng cây đi ra.
Mụ già mặc quần áo xanh vá đến trăm miếng. Trên lưng mụ tựa hồ có một khối đá lớn để lên làm cho lưng mụ sắp gãy đến nơi.
Lúc mụ đi, lưng còng, đầu cúi thấp tựa hồ như đang tìm kiếm vật gì.
Ánh trăng chiếu vào mặt đầy những vết nhăn tựa hồ một tờ giấy vo tròn rồi lại mở ra.
Mụ bán mứt hạt giẻ, tay cầm một chiếc giỏ tre lớn, trên đậy một tấm vải bông dầy.
Mụ vừa đi vừa rao :
- Mứt hạt dẻ vừa mới chiên đây! Mứt vừa thơm vừa dòn mười đồng một cân.
Mụ là một phụ nhân cô đơn nghèo khổ và đã ở vào những ngày cuối cùng trong đời người. Thanh âm mụ ấm ớ rất khó nghe.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên cảm thấy trong lòng bịn rịn. Chàng vốn là người giàu tình cảm, thương xót kẻ cùng nghèo, liền cất tiếng gọi :
- Lão bà bà! Bà bà lại đây bán cho vài cân.
Mùi hạt dẻ quả nhiên vừa thơm vừa nóng, mới lấy ở tiệm ra.
Chàng hỏi :
- Mụ bán mười đồng một cân ư?
Lão bà gật đầu. Lưng mụ còng, đầu cúi thấp, tựa hồ như muốn nhìn chân Lục Tiểu Phụng, vì người mụ không sao đứng lên được.
Lục Tiểu Phụng gục gặc cái đầu nói :
- Mười đồng một cân thì không được rồi.
Lão bà hỏi :
- Có mười đồng một cân mà đại gia còn chê đắt ư?
Lục Tiểu Phụng dựng mặt lên đáp :
- Mứt hạt dẻ ngon thế này ít ra cũng phải mười lạng một cân mới đúng. Thiếu một đồng là tại hạ không chịu mua.
Lão bà cười. Nụ cười của mụ làm cho những vết nhăn trên mặt càng sâu xuống. Mụ nghĩ thầm :
- Gã này là một thằng ngốc. Phải chăng gã là người ở Quân Tử Quốc trong chuyện Kinh Hóa Duyên?
Lục Tiểu Phụng lại hỏi :
- Mười lạng một cân, mụ có bán thì tại hạ lấy hai cân?
Dĩ nhiên lão bà chịu lắm. Dù hai mươi lạng một cân mụ cũng bán.
Con người lúc già nua tuổi tác vẫn chưa hết lòng tham.
Lục Tiểu Phụng cười nói :
- Nhưng tại hạ cũng có việc muốn nhờ mụ giúp cho.
Lão bà nhăn nhó cười hỏi :
- Thân hình lão bà đã thế này thì còn giúp đại gia được việc gì?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Việc này chỉ có lão bà bà giúp được tại hạ mà thôi.
Mụ già hỏi :
- Tại sao vậy?
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
- Vì lão bà bà lưng còng. Việc này cũng như lão bà bà tìm một vật gì trên mặt đất, nên tại hạ yêu cầu lão bà bà tìm kiếm dùm cho.
Mụ già hỏi :
- Tìm cái gì?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tìm một nữ nhân đi giày màu hồng và trên mũi giày có thêu con cú mèo.
Lão bà cười khằng khặc.
Việc này mà nhờ mụ thì trên đời tưởng không còn việc nào khác thích hợp cho mụ hơn. Dù mụ có chui qua đũng quần người ta, cũng chẳng ai đem lòng ngờ vực.
Mụ đón lấy hai chục lạng bạc. Mắt mụ cười híp lại chỉ còn bằng một sợi chỉ. Mụ dặn Lục Tiểu Phụng :
- Đại gia cứ ở đây chờ, hễ lão bà kiếm được là trở lại cho hay liền.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Lão bà bà mà tìm được người đó thì lúc trở lại đây tại hạ mua thêm hai cân mứt hạt dẻ nữa.
Lão bà trong lòng hí hửng tập tễnh cất bước.
Lục Tiểu Phụng cũng nức lòng hả dạ, chẳng những chàng khoan khoái mà còn tự đắc, tự hào. Chàng cho rằng chỉ có hạng người thông tuệ như mình mới nghĩ ra được quyết định rất thông minh này.
Đột nhiên chàng phát giác mình quả nhiên là bậc thiên tài.
Nhưng chàng lại quên mất một điều là bậc thiên tài thường hay chết yểu.
Mứt hạt dẻ còn nóng hổi, vừa dòn vừa thơm.
Lục Tiểu Phụng toan lấy ăn để tự ủy lạo mình.
Chàng liền tìm một tảng đá sạch sẽ ngồi xuống, bẻ miếng mứt toan bỏ vào miệng thì sực nhớ tới Tiết Băng.
Tiết Băng thích nhất mứt hạt dẻ, khi trời lạnh thị bỏ hạt dẻ vào trong bọc, thủ tay cho nóng rồi mới lấy ăn từ từ.
Một hôm Lục Tiểu Phụng gặp thị đang móc hạt dẻ ăn. Hôm ấy tiết trời khá lạnh, hai tay chàng đều cóng lại. Thị lấy tay chàng đút vào bọc cho ấm. Cảm giác ấm áp và ngọt ngào đến bây giờ chàng còn phảng phất thấy ở đầu ngón tay.
Nhưng người thị nay ở đâu? 

Phượng gáy trời nam - Cổ Long (hồi 13)

Hồi 13

Lục Quảng giải vây Lục Tiểu Phụng

Lục Tiểu Phụng nghĩ tới Tiết Băng rồi không ăn được nữa.
Từ trong bụi hoa ở xa xa văng vẳng có tiếng hát thê lương vọng lại :
“Tóc mây rối loạn buổi xuân tàn,
Vò võ thâu canh tiếng thở than.
Giấc mộng năm xưa còn vương vấn,
Vì ai rơi lụy tựa lan can?”
Tiếng ca rất não nuột của khách tương tư nhớ bạn tình.
Lục Tiểu Phụng ngơ ngẩn xuất thần nhẹ buông tiếng thở dài, bất giác nắm hạt dẻ rơi xuống đất.
Chính chàng cũng không hiểu tại sao mình lại là người đa sầu đa cảm đến thế! Chàng tựa lưng vào gốc cây, nhắm mắt lại lẩm bẩm :
- Nếu vĩnh viễn ta không tìm thấy nàng thì làm thế nào?
Mối tình của chàng biến thành trầm lặng, chàng không muốn cất nhắc chân tay nữa. Ai đứng ngoài ngó vào cũng thấy chàng chẳng khác chi người chết.
Giữa lúc ấy bà lão bán mứt hạt dẻ từ trong bóng tối đi ra.
Lục Tiểu Phụng tuy nhắm mắt, nhưng vẫn còn mở ti hý như sợi chỉ.
Chàng toan cất tiếng hỏi mụ đã kiếm thấy nữ nhân đi giày màu hồng chưa thì đột nhiên chàng phát giác cặp mắt lờ đờ của mụ già lúc này sáng lên như ánh đao lấp loáng.
Một mụ già lụ khụ đáng lý mắt không thể nào tinh anh đến thế mới phải. Trong lòng đột nhiên nảy mối hoài nghi. Một tia sáng loé lên trong đầu óc. Chàng liền thử phong tỏa đường hô hấp.
Lão bà hết nhìn Lục Tiểu Phụng lại ngó những hạt dẻ tản mát dưới đất. Khóe môi mụ tựa hồ lộ ra tia cười đanh ác.
Nét mặt Lục Tiểu Phụng dưới bóng cây lúc này xám ngắt như một kẻ chết trôi.
Lão bà miệng lẩm bẩm :
- Những hạt dẻ tẩm đường này, một hạt có thể độc tử được ba người. Không lượm lấy mà bỏ phí thì thật là đáng tiếc.
Mụ tập tễnh bước tới.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên phát giác ra dáng đi của mụ tuy lụ khụ mà bước chân rất mau lẹ.
Mụ mặc quần dài quá, chùng quét đất, che lấp cả bàn chân nên không nhìn rõ mụ đi giày gì.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên mở bừng mắt ra trợn nhìn mụ.
Lão bà thản nhiên, không lộ vẻ gì kinh hãi. Nhãn lực của Lục Tiểu Phụng mà cũng không ngó thấy mụ giật mình.
Lão bà quả là một người trầm tĩnh phi thường. Khóe mắt mụ ti hý vừa cười vừa lên tiếng :
- Dường như địa phương này chẳng một nữ nhân nào đi giày đỏ. Chỉ thấy mấy cô đi giày tím giày vàng.
Lục Tiểu Phụng cười nói :
- Cũng có một người đi giày đỏ mà tại hạ lại kiếm thấy rồi.
Lão bà hỏi :
- Đại gia kiếm thấy rồi ư? Người đó ở chỗ nào?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Ở ngay đây, người đó chính là lão bà bà.
Bây giờ mụ già mới giật mình ngó chàng hỏi :
- Là lão thân ư? Mụ già thế này mà còn đi giày đỏ?
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng đáp :
- Mắt tại hạ nhìn qua lần vải được. Tại hạ đã ngó thấy chân của lão bà đi giày đỏ mà còn nhìn rõ cả mũi giày thêu con cú mèo.
Lão bà đột nhiên nổi một tràng cười.
Tiếng cười của mụ như tiếng nhạc vàng nghe rất lọt tai.
Mụ hỏi sang chuyện khác :
- Đại gia không ăn mứt hạt dẻ của lão thân ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ không ăn.
Lão bà hỏi :
- Hạt dẻ này mới chiên dòn lắm. Sao đại gia không ăn?
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :
- Vì tại hạ là người đa tình.
Lão bà chớp mắt hỏi :
- Thế ra người đa tình thì không ăn mứt hạt dẻ hay sao?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Thỉnh thoảng có ăn nhưng chỉ ăn thứ hạt dẻ không có chất độc.
Lão bà lại cười xòa, tiếng cười trong như suối ngọc. Mụ nói :
- Hay lắm! Lục Tiểu Phụng quả nhiên không hổ là Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Lão bà bà cũng biết tại hạ là Lục Tiểu Phụng ư?
Lão bà cười đáp :
- Trên mặt có bốn hàng lông mày, khắp thiên hạ phỏng có mấy người?
Lục Tiểu Phụng cũng cười.
Dĩ nhiên tiếng cười của chàng không lọt tai chút nào, thực tình không phải chàng cười. Chàng biết lão bà ra tay rất mau lẹ, mụ động thủ đánh một đòn thì khó mà chịu nổi.
Chàng đoán không sai, lúc chàng vừa mở miệng định cười, lão bà đã rút cặp đoản kiếm ở trong giỏ ra. Thanh kiếm buộc dây thao đỏ như máu.
Chàng vừa ngó thấy cặp đoản kiếm thì mũi kiếm đã lấp loáng đưa tới cổ họng.
Mụ ra tay cực kỳ mau lẹ, mau lẹ đến thần sầu qủy khóc.
Lục Tiểu Phụng không dám đưa tay ra đón tiếp vì chàng sợ lưỡi kiếm có chất độc. Bình thời có khi chàng còn lơ là ra tay khinh xuất, bạo hổ băng hà, nhưng đã đến lúc sinh tử quanh đầu thì chàng lại rất cẩn thận, cẩn thận hơn cả người cẩn thận nhất trong thiên hạ.
Người chàng đột nhiên như con cá chuồn đi. Chẳng những phản ứng mau lẹ, động tác còn mau lẹ hơn.
Nhưng bất luận người chàng chạy về phía nào kiếm quang cũng vọt theo phía đó.
Kiếm quang như cầu vồng như điện chớp. Lá cây bị khí âm hàn va chạm rơi lả tả, chớp mắt bị luồng kiếm quang quét tan ra từng mảnh.
Lục Tiểu Phụng chạy toát mồ hôi.
Chàng cứ tưởng Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thành là những tay kiếm khách đáng sợ nhất đời, không ngờ kiếm pháp của mụ già cũng chẳng kém gì.
Chàng nhớ đến trong sách có câu: “Ngày trước một giai nhân họ Công Tôn múa kiếm lên, kiếm phong làm chuyển động bốn phương. Người đứng coi mặt xám như tro tàn. Sắc núi cũng lu mờ, vòm trời tựa hồ sa xuống đất...”. Mặt chàng quả nhiên xám lại.
Trăng tỏ đêm rằm tựa hồ cũng bị kiếm khí âm hàn làm cho ảm đạm.
Chẳng lẽ giai nhân này đã được Công Tôn đại nương ngày trước thu làm đồ đệ và dạy cho kiếm thuật khủng khiếp như vậy.
Lục Tiểu Phụng chợt hiểu ra kiếm khí không phải múa lên để người coi mà còn để giết người nữa.
Lúc này bất cứ ai cũng có thể chết vì kiếm khí.
Sợi dây hồng lay động thanh đoản kiếm còn linh hoạt hơn cả tay cầm. Chiêu thức biến hóa mau lẹ khiến người coi càng khiếp sợ.
Vạt áo Lục Tiểu Phụng bị rách tứ tung. Người chàng đã bị ép vào cành cây.
Soạt một tiếng! Hai thanh đoản kiếm như rồng thiêng lấp loáng chém tới.
Lúc này chàng hết đường tháo lui.
Khóe miệng Công Tôn đại nương lộ ra nụ cười đanh ác. Nhưng mụ không hiểu Lục Tiểu Phụng cũng bản lãnh phi thường. Chàng lâm vào tuyệt lộ cầu sinh, tìm sự sống ở trong cái chết.
Người chàng ở trên cành cây tuột xuống vọt đi trên mặt đất như một con rắn.
Chát một tiếng vang lên. Mũi kiếm đâm vào cành cây.
Trong khoảng thời gian nhấp nháy này người Lục Tiểu Phụng đã văng đi. Chàng xoay tay quét một cái, sợi dây buộc kiếm bị đứt liền.
Chiêu này chàng đánh đứt dây chẳng khác gì đánh gãy tay mụ cầm kiếm.
Người Công Tôn đại nương vọt lên không. Ống quần bay phấp phới. Lục Tiểu Phụng đã nhìn rõ chân mụ xỏ đôi giày đỏ.
Vừng trăng tỏ trên không chiếu vào đôi giày đỏ càng rõ rệt. Người mụ đã vọt ra ngoài năm trượng.
Lục Tiểu Phụng dĩ nhiên không để mụ chạy thoát, nhưng lúc thân hình chàng hoạt động thì đã chậm một bước.
Một bước chậm thủy chung chàng không tài nào vượt lên được. Bất luận chàng thi triển thân pháp mau lẹ đến đâu, khoảng cách giữa hai người thủy chung vẫn giữ độ bốn năm trượng.
Những cao thủ trứ danh về khinh công trên chốn giang hồ Lục Tiểu Phụng chạm trán cũng không phải ít. Tư Không Trích Tinh dĩ nhiên là một trong những tay khinh công tối cao. Rồi đến Diêm Thiết San, Hoắc Thiên Thanh, Tây Môn Xuy Tuyết, Lão Thực hòa thượng cũng không phải hạng tầm thường. Nhưng người đang chạy phía trước này nếu là một trong những người kia thì không chừng đã đuổi kịp rồi.
Đột nhiên chàng phát giác lão bà này chẳng những kiếm pháp khủng khiếp mà khinh công lại càng ghê gớm. Trước nay chàng chưa gặp người nào bì kịp mụ.
Cây cối trên đường, đình đài lâu các dường như chạy lùi lại phía sau.
Tiếp theo chạm phải nóc nhà trùng điệp, đường lớn ngõ nhỏ mà thân pháp của Công Tôn đại nương thủy chung chẳng chậm lại chút nào. Hiển nhiên mụ không phải là lão bà khí lực đã suy giảm. Nhưng Lục Tiểu Phụng cũng đang thời niên tráng lực cường, tinh thần đến chỗ tuyệt cao thì tự nhiên thân pháp chàng cũng không kém sút.
Công Tôn đại nương đã phát giác muốn bỏ đối phương một quãng xa thật không phải là chuyện bình thường dễ dàng.
Phía trước là một đường phố đèn lửa huy hoàng, lúc này đêm chưa khuya, đường phố trong thành đang lúc nhộn nhịp.
Trên đường này có ba quán trà và mấy tửu điếm. Giữa đường bày bán đủ thứ hàng hóa và đồ ăn.
Công Tôn đại nương đột nhiên hạ mình xuống đường lớn tiếng hô :
- Cứu mạng! Cứu mạng!...
Mụ vừa la vừa chạy vào trong quán trà thì Lục Tiểu Phụng đuổi tới nơi.
Nhưng một lão bà la cứu mạng bị một chàng trai tráng tuổi trẻ rượt theo thì dĩ nhiên tình trạng này không hợp con mắt mọi người.
Mấy chú nhỏ dương mày trợn mắt tức giận gầm lên nhảy xổ lại. Còn có người rút đao ra nữa.
Lục Tiểu Phụng biết cơ sự hỏng rồi. Dĩ nhiên chàng chẳng thể đánh ngã hết bọn thanh niên giữa đường thấy chuyện bất bằng mà ra tay nghĩa hiệp. Nhưng bọn người kia lại hận mình không thể đánh ngã chàng ngay.
Bảy tám người xông lại. Người cầm đao, kẻ cầm ghế vây Lục Tiểu Phụng vào giữa và thóa mạ chàng đủ điều như thóa mạ một tên cường đạo hành động cướp bóc, cưỡng gian.
Lục Tiểu Phụng dở khóc dở cười muốn giải thích mà không biết giải thích cách nào, muốn động thủ cũng không động thủ được.
Một cái ghế chụp xuống đầu chàng, chàng phải đưa tay lên đỡ, bỗng nghe đánh chát một tiếng. Cái ghế đã gãy rời.
Mọi người thấy vậy cả kinh. Giữa lúc ấy một đại hán xông tới tát “bốp bốp” liên hồi. Những người bao vây đều bị hắn đánh một bạt tai.
Bọn thanh niên và trẻ nít chỉ dương mắt lên nhìn, chẳng ai dám đánh trả một đòn nào.
Lục Tiểu Phụng thở phào một cái, ngó thấy người mới tới là một trong hai đại hán mà chàng gặp hôm trước ở trong viện dưới lầu của Xà Vương. Hai đại hán đó đã muốn thử công phu của chàng.
Bọn người kia hỏi :
- Thằng cha này ở đâu tới đây sao ngươi còn bênh vực gã?
Đại hán trỏ vào Lục Tiểu Phụng lớn tiếng quát :
- Y là hảo bằng hữu của Xà Vương lão nhân gia, mà cũng là một tay công phu lợi hại nhất thiên hạ, tên gọi là Lục Tiểu Phụng.
Bọn thanh niên chẳng sợ gì cái tên Lục Tiểu Phụng, nhưng nghe nói chàng là bạn của Xà Vương nên chẳng ai dám đụng đến. Người cầm đao vội giấu đao đi, kẻ cầm ghế vội đặt ghế xuống. Họ đều muốn lại xin lỗi, nhưng Lục Tiểu Phụng đã nhân cơ hội này vọt đi liền. Chàng xông ra cửa sau.
Ngoài cửa sau là một ngõ hẻm.
Lục Tiểu Phụng vừa ngó thấy Công Tôn đại nương vọt qua cửa, nhưng hiện giờ trong ngõ hẻm chỉ có con dã cẩu đang cúi xuống gặm xương ở cạnh rãnh nước, chứ chẳng thấy Công Tôn đại nương đâu.
Lục Tiểu Phụng thở dài. Chàng biết chẳng thể nào đuổi kịp mụ được nữa đành trở gót quay vào.
Đại hán kia cũng theo chàng ra tới cổng. Gã cất giọng ấm ớ nói tiến Quan Thoại :
- Bọn tại hạ đang chuẩn bị đến Tây Viên kiếm công tử không ngờ công tử đã tới đây.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Kiếm tại hạ có việc gì?
Đại hán gật đầu đáp :
- Bọn tại hạ đã kiếm thấy chỗ cô nương kia... cô...
Lục Tiểu Phụng chẳng biết sợ trời đất là gì, nhưng lại sợ người Quảng Đông nói tiếng Quan Thoại. Đại hán nói lắp bắp khiến cho lòng chàng thêm nóng nảy đến toát mồ hôi. Chàng hỏi ngay :
- Y ở chỗ nào?
Đại hán đáp :
- Tại hạ đưa công tử đi.
Trên đường phố còn đông người đứng coi, nhưng khi thấy đại hán đi tới đều tránh ra xa.
Đại hán tự giới thiệu :
- Tại hạ họ Lục tên gọi Lục Quảng.
Dường như gã nhận thấy họ Lục là một điều rất quang vinh, mắt gã sáng lên.
Lục Tiểu Phụng chỉ mong gã ít lời và đi cho lẹ. Chàng nói :
- Tại hạ kính phục công phu của ông bạn rất cao thâm.
Lục Quảng vẫn muốn lấy lòng Lục Tiểu Phụng. Gã hỏi :
- Cái này thơm lắm. Công tử có ăn không?
Gã lấy trong bọc ra mấy viên mứt hạt dẻ vừa thơm vừa nóng hổi.
Lục Tiểu Phụng ngó thấy mứt hạt dẻ chẳng khác gì nhìn thấy rắn độc, chàng vội giữ tay gã nói :
- Cái này ở đâu ra?
Lục Quảng sửng sốt đáp :
- Dĩ nhiên là Lục mỗ mua. Lục mỗ chẳng ăn không cái gì của ai bao giờ.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Ông bạn mua của ai? Người bán hạt dẻ đâu rồi?
Lục Quảng đáp :
- Mua ở bên kia.
Gã vừa nói vừa trỏ ngón tay về phía trước. Quả nhiên người bán hạt dẻ ngồi ngay ở đầu phố đang chiên một chảo hạt dẻ rất lớn.
Lục Tiểu Phụng thở phào một cái, nhưng lòng bàn tay của chàng đã ướt đẫm mồ hôi. Bây giờ chàng nhớ lại lúc bóc hạt dẻ vừa rồi liền phát giác ra là lúc nguy hiểm nhất trong đời chàng. Chàng mà bỏ vào miệng ăn rồi thì bây giờ không còn là Lục Tiểu Phụng nữa.
Người chết là người chết. Người chết chẳng có danh tự chi hết.
Chàng tưởng chừng dù có bị mũi kiếm của Diệp Cô Thành đâm tới trước ngực cũng không nguy hiểm bằng.
Chàng còn phát giác ra con người đa tình cũng có chỗ hay. Huống chi bây giờ chàng đã biết Tiết Băng lạc lõng nơi đâu.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên cảm thấy trong lòng khoan khoái. Chàng vỗ vai Lục Quảng cười nói :
- Không ngờ ông bạn họ Lục hay quá nhỉ! Lúc nào rảnh tại hạ sẽ mời ông bạn đi uống trà.
Uống trà là một thị hiếu hạng nhất của con người Quảng Đông. Không có cơm ăn thì còn được chứ không có trà uống thì không chịu nổi.
Ai ngờ Lục Quảng lại lắc đầu đáp :
- Tại hạ không uống trà mà chỉ uống rượu.
Lục Tiểu Phụng nổi lên tràng cười hô hố. Chàng cười khiến người ta ngoảnh đầu đi vì khiếp sợ không dám nhìn.
Nhưng chàng vẫn không để ý. Lúc chàng cao hứng chàng muốn cả bao nhiêu người trên thiên hạ cũng cao hứng như chàng.
Lúc này Lục Quảng đã rẽ vào một ngõ hẻm. Ngõ hẻm này rất chật hẹp, chật hẹp đến hai người muốn sóng vai cũng không đủ chỗ. Một bên ngõ hẻm là tiệm bán bánh còn một bên là cửa hàng gấm đoạn. Hai bên ngõ hẻm đều không có cửa, xem chừng hai cửa hàng lúc xây nhà cố ý lưu lại quãng trống. Cũng có thể người trong hai nhà không muốn nhìn thấy nhau nên xây tường vít kín.
Đầu ngõ hẻm là một khuôn cửa đỏ nhỏ.
Cánh cửa chỉ khép hờ. Một người đứng trước cửa hình như đang nóng ruột, nóng ruột đến độ hai bàn tay chà xát vào nhau.
Vừa ngó thấy Lục Quảng, người này lập tức tiến ra nghinh tiếp và ghé vào tai gã nói nhỏ mấy câu gì đó.
Sắc mặt Lục Quảng bỗng biến đổi. Gã quay lại nhìn Lục Tiểu Phụng gượng cười nói :
- Đến nơi rồi... Tại hạ không thể bồi tiếp công tử để tiến vào được.
Tại sao gã không vào được? Chẳng lẽ ở trong này có chuyện gì đáng sợ?
Lục Tiểu Phụng lật đật bước vào nhưng chẳng thấy Tiết Băng đâu. Ngoài Tiết Băng chàng không để ý thấy một cái gì.
Trong viện chia làm hai phòng. Trong phòng có hai người mà hai người đều không phải là Tiết Băng.
Hai người đàn ông thì một là Kim Cửu Linh.
Lục Tiểu Phụng sửng sốt hỏi :
- Sao các hạ lại ở đây? Tiết Băng đâu rồi?
Kim Cửu Linh không trả lời câu hỏi, hắn đưa tay ra. Trong tay hắn cầm tấm áo vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại. Đúng là áo của Tiết Băng.
Dĩ nhiên Lục Tiểu Phụng đã nhận ra, chàng biến sắc.
Áo của Tiết Băng ở đây mà người lại không có. Dĩ nhiên tấm áo chẳng thể tự nó chạy đến đây được.
Dĩ nhiên Tiết Băng cũng không cởi bỏ áo lại để mình trần chạy đi.
Lục Tiểu Phụng bỗng cảm thấy hai chân nhũn ra. Chàng lùi lại hai bước ngồi phệt xuống ghế. Nước chua trong bao tử đã trào ra.
Kim Cửu Linh vẻ mặt trầm trọng. Hắn ngần ngại một lúc rồi cất tiếng hỏi :
- Công tử cũng nhận ra được tấm áo này của Tiết Băng chứ?
Lục Tiểu Phụng gật đầu. Lúc chàng cùng Tiết Băng chia tay thị đang mặc tấm áo này. Trong đầu chàng hiện ra câu hỏi :
- Áo y ở đây thì dĩ nhiên người y cũng tới đây rồi, mà sao lại không thấy?
Lục Tiểu Phụng hãy còn một tia hy vọng cất tiếng hỏi :
- Các hạ có ngó thấy y không?
Kim Cửu Linh lắc đầu nói :
- Lúc bọn tại hạ tới đây thì trong nhà đã không có người.
Lục Tiểu Phụng lại hỏi :
- Tại sao các hạ lại tìm tới đây?
Kim Cửu Linh đáp :
- Không phải bọn tại hạ tìm tới đây.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Thế thì Xà Vương hay sao?
Kim Cửu Linh gật đầu đáp :
- Xà Vương quả là vì bạn mà hết lòng.
Lục Tiểu Phụng không nói gì nữa. Chàng tự hỏi :
- Ta đã vì y mà hết sức chưa?
Kim Cửu Linh lại nói :
- Bắt đầu từ sáng sớm hôm nay, Xà Vương có bao nhiêu thủ hạ cùng anh em đều được phái đi tìm kiếm Tiết Băng cho công tử.
Bọn họ có phương pháp tìm kiếm rất hữu hiệu vì họ vào cả những nơi hang cùng ngõ hẻm trong thành thị này. Nhất là những trà lâu tửu quán, những khách sạn lớn, phạn điếm nhỏ, thậm chí những nơi bán cháo chật hẹp cho đến những tiệm quay ngỗng rất lớn chúng cũng lần vào. Đó đều là những nơi lượm được nhiều tin tức rất phức tạp.
Bọn họ bắt đầu thám thính ở những nơi ăn uống nhưng chẳng thấy ai là người lạ khả nghi. Người nào cũng chỉ ăn uống rồi đi ngủ.
Ba ngàn hảo hán đồng thời đi dò la một việc dĩ nhiên hỏi ra được manh mối mau lẹ.
Phía sau một tiệm bán bánh mì có căn phòng nhỏ cho người mướn từ hai ba tháng trước.
Hỏi đến người mướn thì chủ nhà đáp :
- Kẻ mướn phòng là một gã hậu sinh nhỏ tuổi rất diêm dúa, xài tiền rộng rãi, trả tiền mướn trước một năm, nhưng từ ngày đó, gã không xuất hiện lần nào nữa, phòng vẫn bỏ không, thủy chung chẳng có một ai lai vãng.
Trên đời làm gì có hạng người bỏ tiền mướn phòng để không bao giờ? Trong vụ này tất có nguyên nhân hay có điều bí mật?
Kim Cửu Linh nói tiếp :
- Hôm nay vào lúc hoàng hôn, bọn họ hỏi ra vụ này, lập tức phái người đến thám thính. Lúc đó dường như trong nhà có tiếng nữ nhân rên rỉ. Người đến thám thính không dám vọng động một cách khinh xuất, lại quay về tìm thêm người tới thì nơi đây lại chẳng thấy ai nữa.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Sao các hạ lại biết rõ vụ này?
Kim Cửu Linh cười đáp :
- Những anh em ngày trước theo tại hạ, bây giờ đều được thăng quan, nổi danh rồi.
Hắn vỗ vai người bên cạnh nói tiếp :
- Vị này là Lỗ Thiếu Hoa, Tổng bộ đầu ở Dương Thành.
Bây giờ Lục Tiểu Phụng mới chú ý đến bên cạnh Kim Cửu Linh còn một người thấp lùn bé nhỏ mà rất tinh lanh. Tuy y chưa nhiều tuổi mà tóc đã hoa râm. Y mình mặc áo xanh, ăn mặc như người thông thường, nhưng cặp mắt lấp loáng hào quang, mũi khoằm khoằm như mũi chim ưng. Trên lưng có chỗ gồ lên. Hiển nhiên phía trong lần áo có đem theo nhuyễn tiên, hay luyện tử thương, một loại binh khí mềm mại.
Không chừng có cả xiềng khóa nữa.
Hễ gặp người giang hồ mới trà trộn vào mấy bữa là y nhận ra ngay. Nhất định y là một tay cao thủ ở trong sáu lần cửa.
Bạch Đầu Ưng Lỗ Thiếu Hoa quả là một tay danh bộ đắc lực khiến bạn hữu phe Hắc Đạo miệt Đông Nam phải kinh hồn. 


Quay lại  l Xem tiếp 


BigKool BigKool
Vườn Hoàng Cung - Nông Trại Online Vườn Hoàng Cung
Khu Vườn Thần Kỳ Khu Vườn Thần Kỳ
Vườn Thủy Cung Vườn Thủy Cung
goPet Online goPet Online

C-STAT