watch sexy videos at nza-vids!
doc truyen
Trang ChủTruyện
http://aff.mclick.mobi/ctxd/bigbang3g

Bá Chủ Tam Quốc

http://aff.mclick.mobi/swift-wifi/bigbang3g

Swift Wifi

http://aff.mclick.mobi/uc-in/bigbang3g

UC Browser

Kinh Biến Phục Thanh Môn

Nam Cung Hải gầm vang:

- Lưu Hoàng lão thất phu! Hãy nạp mạng dưới trận Thất Tinh Kiếm! Choang! Choang! ...Dẫn đầu sáu tay kiếm khác thuộc phái Võ Đang, Lưu Hoàng bị Nam Cung Hải dùng kiếm trận Thất Tinh vây hãm! Cạnh đó, Lưu Thức và Giang Nhật cũng bị Đường Hoá Giao dùng tiểu trận La Hán vây chắc! Xa hơn một chút, Từ Bình và Giang Thanh cũng bị Đường Nhất Vi hãm vào trận địa. Có tiếng Thoát Hư đại sư hô hoán:

- Kiều Tài Nhân! Sao ngươi cứ muốn dồn đuổi quần hùng? Đỡ! Vù...Vù...Kiều Tài Nhân nguyên là Bang Chủ Kim Ma Bang, nếu đúng như Vương Kiên thổ lộ thì bây giờ mụ phải nhường chức vị đó cho lão Phi Thiên Ma! Mụ cười sằng sặc:

- Chỉ đến khi nào toàn bộ võ lâm hoàn toàn đầu phục bổn Bang Kim Ma, bản nhân mới thôi dồn đuổi và truy sát! Đỡ! Vù...Vù...Ào...Ào...Ầm. ! ! ! Tràng cười lồng lộng của Xạ Hồn Lão Tổ bỗng vang lên cực lớn:

- Vương Kiên! Một phó Đường Chủ như ngươi sao dám tạo phản? Chớ trách ta, hãy trách ngươi kém phúc! Đỡ! Ha...Ha...Vương Kiên như biết trước kết quả này nên phẫn nộ gầm vang:

- Vào Kim Ma Bang là để dò xét Kim Ma Bang! Ta không kháng nhận hai chữ tạo phản đó! Xem chiêu! Vù...Vù...Ào...Ầm...! Hự! ! ! Vương Kiên tuy lảo đảo nhưng chưa mất mạng khiến Nhị Lão Tổ phải xen vào:

- Là công phu của phái Thiếu Lâm? Vương Kiên ngươi là đệ tử của ai? Thoát Hoan, Thoát Hư hay Thoát Trần? Đỡ! Vù...Vù...Chợt có tiếng niệm phật vang lên:

- A di đà phật! Lão thí chủ vẫn còn nhớ tiểu tăng Thoát Trần ư? Thiện tai, thiện tai! Vút! Vù...Vù...Nhìn Thoát Trần vừa xuất hiện ung dung xuất lực đỡ thay Vương Kiên, Nhị Lão Tổ gầm gừ:

- Làm sao ta quên ngươi, nhất là lần ngươi cùng lão trọc Tây Phương suýt đưa ta về chầu Diêm Chúa? Nạp mạng! Vù...Vù...Chợt…

- Hắc...Hắc...! Trò vui nhộn như thế này sao không cho ta góp mặt? Hắc...Hắc...Vút! Ầm! ! Đột nhiên có người xen vào, và người đó lại liên thủ với Thoát Trần đại sư, Nhị Lão Tổ vừa lảo đảo vừa kêu lên:

- Ngươi Bạch Diện Quái Nhân? ! ! Vương Kiên chưa kịp tỏ bày sự hốt hoảng vì sự xuất hiện quá bất ngờ của Bạch Diện Quái Nhân, thì ở phía sau có người kẽ chạm vào.

- Vương huynh Quay lại, Vương Kiên phải kinh hoảng:

- Trước mặt y bây giờ lại có thêm một Bạch Diện Quái Nhân thứ hai! May sao, Vương Kiên chưa kịp kêu đã nghe Bạch Diện Quái Nhân thứ hai lên tiếng:

- Chớ hốt hoảng! Là tại hạ đây! Một lần nữa Vương Kiên định kêu hai chữ Định Hoàng thì Bạch Diện Quái Nhân này nhanh miệng nói tiếp:

- Hãy giao Vũ Nội Tam Tổ cho bọn tại hạ! Nếu tại hạ không lầm, Thoát Trần đại sư cũng là một trong tam tưởng lão của quý phái? Càng tốt! Hãy bảo Thoát Trần và Thoát Hư nhị tăng hợp lực, cố gắng chận mụ Kiều Tài Nhân mau đi đi! Hiểu rõ, đây là cách Định Hoàng quyết lòng giữ kín lai lịch, Vương Kiên vừa chạy đi vừa nghi ngờ mãi về thái độ này của Định Hoàng. Lúc đó, Bạch Diện Quái Nhân thứ nhất đang quát nháo:

- Hay cho trảo Xạ Hồn! Đỡ chưởng! Vù...Vù...Trong lốt Bạch Diện Quái Nhân thứ hai, Định Hoàng lập tức lao đến Tam Lão Tổ. Vút! Chàng lên tiếng:

- Lão bằng hữu còn nhớ ta không? Nếu không đỡ! Vù...Phần thì bất ngờ, phần thì mắc nghe chàng hỏi, lúc Tam Lão Tổ phát hiện thì đã bị chàng áp sát với những chiêu nhanh ảo dị thường! Là một trong Vũ Nội Tam Tổ đương nhiên phản ứng của lão cũng khá nhanh:

- Ngươi là ai? Thử bỏ lớp giả diện ra xem nào!

Vù...Không phải ngẫu nhiên Định Hoàng chọn Tam Lão Tổ! Trong Vũ Nội Tam Tổ, chỉ có lão Tam này là chưa từng cùng chàng chiêu chiết chiêu! Chàng muốn càng giữ kín thân phận thật lâu chừng nào càng tốt chừng đó! Đầu nghiêng qua một bên để tránh cái chộp chính diện của lão, tay chàng hoá giải tay chộp khác của lão! Cũng vừa đủ cho chàng dùng tay còn lại chọc thẳng vào huyệt Hầu Lộ của lão:

- Muốn ta bỏ lớp giả diện, dễ thôi, cứ đỡ chiêu này đã! Vù...Lão động nộ:

- Mặc ngươi là ai...C...H...Ế...T...Vù...Chàng dịch người qua mé tả:

- Xem kìa, lão để hở huyệt Linh Đài thế sao? Vù...Biến sắc, lão dịch bộ thật nhanh. Vút! Chàng đâu thể để lão có dịp thoát xa và tung kình? Quyết liệt bám theo, chàng quát nhẹ:

- Lão không lý gì Mệnh Môn huyệt của lão sao? Đỡ! Vù...Phẫn nộ, lão quay lại, quyết cùng chàng chạm chưởng:

- Thất phu mặt da người chết! Đỡ! Vù...Chàng đâu đủ nội lực để cùng lão chạm kình? Đó là điều kiện tiên quyết chàng phải tránh! Xoay ngang người, xuất kỳ bất ý chàng vỗ vào chính diện lão:

- Lão vẫn lộ chỗ hở! Đáng trách thật! Vù...Lão có hơi hốt hoảng:

- Ngươi nhìn ra chỗ hở của ta thật sao? Xem này! Vù...Thật sự, Định Hoàng chỉ lợi dụng thế áp sát và cách biến chiêu nhanh nhạy để uy hiếp đối phương mà thôi! Chưa bao giờ chàng dám có ý nghĩ tìm chỗ hở của đối phương để đánh vào! Thế nhưng để che kín chỗ hở như vừa bị Định Hoàng hù doạ, chàng thấy lão sử dụng một chiêu mà nếu chàng nhớ không lầm thì đó là chiêu Tịnh Trần đại sư từng sử dụng, khi phải cùng Huyền Thanh đạo trưởng phô diễn công phu cho mụ Kiều Tài Nhân kia xem. Vào thời điểm đó, trong vị thế của người buộc phải quan chiến, chàng có từng thử đặt vào địa vị của Huyền Thanh để hoá giải chiêu này! Nhân cơ hội này, Định Hoàng phần vì hiếu kỳ phần vì không muốn bỏ lỡ cơ hội nên lập tức vận dụng dùng chiêu chàng đã từng nghĩ:

- Vẫn còn chỗ hở! Đỡ! Vù...Vù...Lần này chàng thật sự phát kình nên chưởng phong làm tăng thêm khí thế uy hiếp! Lão thất kinh, phải lo che chắn nhiều hơn là hoá giải:

- Hừ! Ngươi cũng lợi hại thật đấy! Xem đây! Vù...Lão dùng một chiêu của Lâm Minh Chủ? Định Hoàng bật cười:

- Lão quên che bên này! Vù...Lão lập tức đối chiêu:

- Chiêu này thì sao? Vù...Chàng trầm giọng:

- Cũng chưa đủ kín! Đỡ! Vù...Cứ thế, Tam Lão Tổ và Định Hoàng có thể nói là đã chiết chiêu đến lượt thứ năm mươi là ít! Qua đó, có một câu chuyện mà nếu không có diễn biến này có lẽ Định Hoàng đã quên! Đó là cách nhận định vừa nhanh vừa tài tình của lão Phi Thiên Ma để tìm ra chỗ sơ hở trong chiêu thức cửa đối phương! Lão Phi Thiên Ma từng cao ngạo bảo chàng chưa có thể sử dụng đến hai lần cũng một chiêu mà thắng được lão! Vả lại, trong di tự của Nho Tiên có ghi rõ: Như Tây Phương Phật tiên đoán, chỉ ai hiểu rõ Phi Thiên Ma mới có thể trừ khử Phi Thiên Ma! Như vậy, phải chăng để hiểu rõ Phi Thiên Ma, Định Hoàng phải vận dụng đấu pháp của lão quật trả lại lão? Kinh nghi khôn siết, Định Hoàng còn chưa tin lắm vào lời tiên đoán này nhưng trong tình thế hiện giờ, chàng nghĩ, chỉ có thể hạ Tam Lão Tổ nếu vận dụng được đấu pháp của lão Phi Thiên Ma! Và qua năm mươi mấy chiêu vừa rồi, cách nhận định chiêu thức của đối phương đã có phần nào thay đổi trong chàng, do đã quen nên bây giờ hễ nhìn thấy bất kỳ chiêu nào của Tam Lão Tổ chàng cũng nhìn thấy có ít lắm là một chỗ hở có thể khắc chế lại ngay! Như hiện tại, Tam Lão Tổ vừa xuất phát một chiêu, có thể xem là tuyệt kỹ của lão:

- Ngươi chớ mong hoá giải chiêu này! Vù...Chàng nhìn và lập tức phát hiện chỗ hở ở hạ bàn của lão:

- Thật ư? Xem đây! Vù...Lão thất kinh nhảy bắn lên Vút! ! Chàng cũng nhảy lên theo Vút! Lão kêu không thành tiếng:

- Là Đăng không...Chàng quát át đi:

- Trúng! Vù...Ầm! ! Lão rơi xuống và loạng choạng! Chàng lao đến:

- Xem chừng! Vù...Lão phừng phừng lửa giận:

- Thì ra ngươi là...Vù...Vù...Chờ lão thật sự phát chiêu, chàng biến chiêu và công vào chỗ hở của lão:

- Trúng! Vù...Ầm! ! Hai lượt trúng kình dù chưa đủ để lấy mạng lão nhưng lão dĩ nhiên cũng phải suy kiệt khá nhiều! Lão gào lên:

- Lão Nhị! Mau bảo lão Đại phát xạ Tiêu Xạ Hồn! Lão Nhị giật mình hỏi:

- Tại sao? Có cần...Do Lão Nhị phân tâm, Bạch Diện Quái Nhân kia có phần lơi tay nên kêu lên:

- Ta không thể chi trì lâu hơn nữa! Định Hoàng biết, nên cấp tốc quật kình vào Tam Lão Tổ:

- Đỡ! Vù...Lần này Tam Lão Tổ nào dám phát kình, phần vì đang mang thương thế, phần vì sợ Định Hoàng lại nhìn thấy chỗ hở, lại phát chưởng vào thì chết! Lão quay người định chạy! Không cần che giấu nữa, Định Hoàng dùng Đằng Không Đảo Thức lao đến thật nhanh:

- Chạy ư? Vút! Vù...Ầm! Hự! Kịp nhớ lại, một mình Tây Môn Nguyệt thật sự khó chi trì lâu hơn khi phải giao đấu với hai lão tổ Nhị và Đại! Cũng may nàng đã kịp luyện hết Bạch Vân Bí Kíp, lại được tăng nội lực nên vãn chưa đến nỗi nào! Chàng đành buông bỏ lão Tam, tung người lao về lão Xạ Hồn, là lão Đại. Vút! Phát hiện kinh thân pháp của chàng, lão Xạ Hồn gầm vang:

- Là ngươi? Ngươi vẫn còn sống? Đỡ! Vù...Vù...Định Hoàng hô to, cố ý nhắc Tây Môn Nguyệt:

- Đề phòng mấy lão ma này dùng Xạ Nguyên Châm! Lão Xạ Hồn muốn chết! Vù...Y cách đã đối phó lão Tam, chàng phát kình đúng vào lúc phát hiện chỗ sơ hở trong chiêu thức của lão Xạ Hồn! Lão Xạ Hồn giật mình:

- Ngươi...! Nhanh thật đấy! Đỡ! Vù...Định Hoàng cũng giật mình! Chàng kêu thầm: “Ta dại thật! Dù có phát hiện chỗ hở của lão nhưng nội lực của ta lại kém lão! Nhỡ lão phát cuồng, quyết dùng mạng đổi mạng thì ta chết còn lão chỉ bị chút sây sát ngoài da! Không được, trừ phi ta có nội lực ngang bằng lão, bằng không, cứ áp sát lão là thượng sách”. Nghĩ thế nào làm thế ấy, chàng dùng ngay Tuý Tiên Bộ Pháp, quyết áp sát lão! Vút! Lão nhận ra bộ pháp liền nói:

- Ngươi lại dùng thủ đoạn này? Muốn chết! Vù...Chàng kinh ngạc, lão Xạ Hồn cũng kịp học cách khắc chế Tuý Tiên Bộ Pháp như Nhị Lão Tổ đã biết! Thật nhanh, chàng thi triển Đằng Không Đảo Thức! Vút! ! Vù! Vẫn sợ chàng áp sát, lão Xạ Hồn gầm lên:

- Ngươi không còn đấu pháp nào khác sao? Hãy đỡ! Vù...Vù...Không có cơ hội áp sát, chàng đành mạo hiểm tung kình vào chỗ hở của lão để khích nộ lão:

- Lão dùng chiêu tầm thường thế sao? Xem đây! Vù...Vù...Đang trong tư thế chờ đợi diễn biến chưởng và chưởng chạm nhau, lão Xạ Hồn cảm thấy bất ngờ khi nhận ra chưởng kình của Định Hoàng cứ xồng xộc lao xuyên qua bóng chưởng của lão, chứng tỏ đúng như Định Hoàng vừa hô hoán, chiêu chưởng của lão quá tầm thường! Do chưa biết nội lực của chàng đã kém xưa, lão Xạ Hồn đương nhiên phải kinh hoảng, lo nghĩ cách thu chiêu và hồi bộ! Phấn khích vì kế mạo hiểm đã tỏ ra hữu hiệu, Định Hoàng nào để lão Xạ Hồn có dịp hồi bộ! Chàng dấn thêm một chưởng nữa:

- Xem chiêu! Vù...Vù...Ý định của chàng là buộc lão phải phát chiêu, sau đó cứ y cách đã dùng với Tam Lão Tổ, chàng sẽ cấp tốc thu chiêu sau đó lại phát chiêu ngay khi phát hiện chỗ sơ hở của lão! Chính lúc đó, cả Định Hoàng lẫn lão Xạ Hồn đều nghe ba loạt cười đắc ý của Lưu Hoàng, Gianh Thanh và của mụ Kiều Tài Nhân.

- Ha...Ha...Ha...! Bọn ngươi đã trúng Xạ Nguyên Châm của Lưu mỗ rồi! Tiểu trận La Hán ư? Rồi bọn ngươi sẽ tự triệt thoái và đầu phục thôi! Ha...ha...

- Đại thúc thúc! Hãy phát động Xạ Hồn Tiêu đi nào! Ha...ha...Vụt hiểu và kinh tâm, Định dùng không ngờ bên có vẻ như ngang bằng và thuận lợi sẽ thuộc về bên nào có đủ năng lực chi trì lâu hơn nhưng bọn ác ma vẫn len lén dùng Xạ Nguyên Châm để khống chế mọi người! Đã thế, ngay khi nghe ba loạt cười nọ, Định Hoàng cũng phát hiện lão Xạ Hồn cứ tìm cách tránh việc giao đấu với chàng, lão muốn có cơ hội phát động Xạ Hồn Tiêu và đó mới chính là ý đồ thật của bọn ác ma khi cố tình tìm đến đây! Phẫn uất, Định Hoàng liều lĩnh, tấn công lão Xạ Hồn liên tiếp, quyết không cho lão bỏ tay:

- Tiếp chiêu! Đỡ! Đỡ! Đỡ! Vù...Vù...Ào...Ào...Bị bức dồn liên tục, lão Xạ Hồn thịnh nộ lôi đình:

- Tiểu tử quá ngông cuồng! Được! Ta phải cho ngươi nếm mùi lợi hại! Xem đây! Lão hất mạnh hữu thủ, quật ra một kình bài sơn đảo hải. Vù...Vù...Trong khi đó, như chàng đang nhìn thấy, tả thủ lão vẫn đang cho vào bọc áo, ý tưởng phải lấy Xạ Hồn Tiêu ra vẫn được lão giữ nguyên! Chàng không thể để lão thực hiện ý đồ này! Chàng vẫn dồn dập phát chiêu. Vù...Vù...Bất ngờ, tả thủ lão chợt bung ra! Trên tay lão không hề có Xạ Hồn Tiêu! Mãn nguyện vì đã buộc lão phải bỏ đi ý tưởng phát động tiêu Xạ Hồn, Định Hoàng tiếp tục giữ nguyên chiêu thức! Nhưng lão Xạ Hồn bỗng quát lên:

- Ngươi muốn chết! Lập tức, từ tả thủ của lão bỗng xuất hiện hàng loạt những điểm tinh quang chói ngời, chúng như bày ong vỡ tổ, bay tán loạn về phía Định Hoàng. Viu...Viu...Giờ chàng mới hiểu, lão không lấy được Tiêu Xạ Hồn thì lấy Xạ Nguyên Châm ra! Thất kinh, Định Hoàng vội vã tung ngược người về phía sau, cố lẩn tránh hằng hà sa số những mũi Xạ Nguyên Châm ác nghiệt kia! Vút! Bật cười đắc ý, lão Xạ Hồn lao đến đón đầu chàng:

- Đỡ! Vù...Vù...Thêm thất kinh, chàng phải phát kình ngăn đỡ! Vù...Ào...Ào...Ầm! Hự! Cười lên sằng sặc, lão Xạ Hồn rú lên:

- A...! Nội lực ngươi kém thế sao? Hoá ra nãy giờ ngươi chỉ muốn hí lộng Xạ Hồn Lão Tổ này! Ha...Ha...Vừa cười, lão vừa động thân lao đến, quật cho chàng một kình chí mạng. Vù...Vù...Chợt có tiếng mụ Kiều Tài Nhân hô hoán:

- Chậm thế sao, Đại Thúc Thúc? Đừng để cơ hội vượt khỏi tầm tay! Nhanh lên nào! ! Đó là lúc Định Hoàng đang bối rối trước khi thế lăng lệ của lão Xạ Hồn, lão nào dễ bỏ qua! Do đó, lão cố tình diên trì việc phát động Tiêu Xạ Hồn, vẫn tiếp tục giữ nguyên chiêu thế, quyết hạ thủ chàng! Vù...Thật bất ngờ, bóng dáng của Bạch Diện Quái Nhân kia chợt cuồn cuộn lao vào bóng chưởng của lão Xạ Hồn:

- Chớ hại mạng Định ca ta! Đi! Vù...Ầm! Ầm! Ngay sau đó, trước mặc lão Xạ Hồn liền có hai Bạch Diện Quái Nhân! Cảm thấy nguy, lão lẹ tay lấy Xạ Hồn Tiêu ra! Chính lúc này! Vút! Nhị Lão Tổ lập tức hiện thân cạnh lão Xạ Hồn, miệng rít lên phẫn nộ:

- Chúng là người của Bạch Vân Môn, ta...Lão Xạ Hồn cũng phẫn nộ quát:

- Ta còn biết một trong hai chính là tiểu tử độ nào đã tiềm phục vào bổn bang! Không thể buông tha chúng phen này! Vút! Mụ Kiều Tài Nhân bỗng lăng lệ lao đến:

- Là Bạch Vân Môn thì càng đáng chết! Đại Thúc Thúc hãy giao cho tiểu điệt! Đỡ! Vù...Nhị Lão Tổ cũng quát:

- Lão đại cứ lo phát động Xạ Hồn Khúc! Hãy để chúng cho bọn ta! Vù...Vù...Diễn biến xảy ra quá nhanh khiến Tây Môn Nguyệt trong lốt Bạch Diện Quái Nhân thứ nhất chỉ biết kinh hãi hỏi chàng:

- Định ca sao rồi? Chúng ta phải làm gì đây? Định Hoàng cũng kinh tâm nhìn hai luồng chưởng của Kiều Tài Nhân và Nhị lão tổ cứ sầm sập lao đến! Tuy nhiên chàng vẫn quát:

- Cần phải ngăn lão Xạ Hồn lại! Đừng để lão có cơ hội...Đã muộn U...U...Tiếng tiêu Xạ Hồn đã cất lên, hàng loạt những tiếng kêu la vang trời vì đau đớn liền xuất phát từ cửa miệng của những nhân vật Phục Thanh Môn!

- Ôi chao!

- A...A...

- Xạ Nguyên Châm? ! ! A...Vẫn chưa hết những diễn biến hung hiểm, hàng loạt những bóng người liền ào ào lao về phía hai Bạch Diện Quái Nhân. Vút! Vút! ...Đó là Lưu Hoàng, Lưu Thức, Giang Thanh, Gianh Nhật, là Từ Bình và một hai nhân vật Kim Ma Bang khác! Cảm nhận tình thế đang lâm vào tuyệt lộ, Tây Môn Nguyệt cả quyết chộp vào tay Định Hoàng:

- Chúng ta nguy rồi, Định ca! Chạy thôi! Định Hoàng cũng nhận ra tình thế đó! Nhưng vì quá phẫn uất trước thủ đoạn cực kỳ để hèn và hạ tiện của lũ ác ma, chàng giật tay lại:

- Nguy thì nguy, ta quyết phải giết ngay lão Xạ Hồn! Phản ứng của Định Hoàng làm việc lui đi phải chậm lại, đủ cho chưởng kình của mụ Kiều Tài Nhân và của Nhị Lão Tổ có thời gian lao đến thật gần. Vù...Vù...Ào...Ào...Kinh tâm động phách, Tây Môn Nguyệt thét:

- Phát chiêu mau, đánh! Vù...Định Hoàng cũng phải phát chiêu nếu chưa muốn vong mạng Vù...Vù...Ầm! Ầm! Hự! Dư kình bức lùi Định Hoàng và Tây Môn Nguyệt! Chưa hết, lớp giả diện trắng như sáp của Định Hoàng cũng bị chưởng phong thổi bay! Đang lúc Định Hoàng phải khom người thổ huyết, tiếng hô hoán của ba họ Giang, Lưu, Từ cứ ào ào vang lên:

- Là tiểu tử?

- Sao y từ từ họ Hoàng đổi sang họ Định?

- A ha! Y chính là Định Hoàng? Ta nhận ra ngươi rồi tiểu tử! Ngươi là hậu nhân của Thoái Phi Kiếm Định Sách? ! ! Mụ Kiều Tài Nhân lướt đến:

- Còn không mau cho ta biết Phật Công Thạch Bản phụ thân ngươi giấu ở đâu? Nằm xuống! Vù...Vù...Đến lúc này Tây Môn Nguyệt hoàn toàn hiểu. Thuỷ chung, việc Định Hoàng vẫn khư khư giữ kín lai lịch vì sợ mọi người vì thế sẽ lưu tâm đến Thạch Bản Phật Công! Và điều đó đang xảy ra, bắt đầu từ mụ Kiều Tài Nhân này! Định Hoàng chợt động nộ:

- Phật Công Thạch Bản nào? Ta...Mụ Kiều Tài Nhân vẫn lao đến:

- Ngươi vẫn giấu ư? Nên nhớ, chính vì bướng bỉnh mà phụ thân ngươi mới bị bản nhân đoản mạng! Nhận rõ mụ chính là hung thủ sát hại phụ thân, Định Hoàng liều lĩnh phát kình:

- Ta phải giết ngươi! Vù...Vù...Kinh hãi, Tây Môn Nguyệt bất chợt vươn tay chộp vào Định Hoàng. Hự! Chế ngự xong Định Hoàng, Tây Môn Nguyệt vì thế phải phát kình thay cho chàng, đỡ vào chưởng lực uy mãnh của mụ Kiều Tài Nhân. Vù...Ầm! ! Đã có ý định trước, ngay khi tiếng chạm kình vang lên, Tây Môn Nguyệt lập tức nương theo sóng kình tung thân của Định Hoàng cùng lao đi Vút! Mụ họ Kiều quát tháo giận dữ:

- Đuổi theo! Vút! Tiếng hô hoán truy đuổi của bọn Lưu Hoàng cũng náo nhiệt vang lên:

- Đứng lại!

- Chạy đâu cho thoát!

- Mau ném Xạ Nguyên Châm! Hồn phi phách tán, Tây Môn Nguyệt dồn toàn bộ chân lực vào thân pháp Vút! Càng hoảng sợ, Tây Môn Nguyệt càng chạy nhanh hơn và nàng bất kể phương hướng! Vút!

Tử Sa Hà

Giải khai huyệt đạo cho Định Hoàng, Tây Môn Nguyệt vẫn trong lốt Bạch Diện Quái Nhân, hỏi khẩn trương:

- Kẻ thù vẫn truy đuổi, hiện chúng ta đang ở đâu, thiếp không biết! Chúng ta làm gì đây, Định ca? Do chỉ bị chế ngự huyệt Định Thân nên từ nãy giờ dù không thể cử động được nhưng Định Hoàng vẫn biết đang lâm vào tình thế nào! Chàng cười gượng:

- Ta quá nóng nảy, thiếu nhẫn nại, suýt làm hệ luỵ đến nàng! Cũng may, nhờ nàng cứu ta và ta đã có đủ thời gian suy nghĩ! Thế này vậy, nàng hãy hành động như thế này...thế này...

Được chàng điềm chỉ, Tây Môn Nguyệt vừa thán phục vừa nhanh nhẹn thực hiện theo kế sách! Vẫn phải đưa chàng cùng đi, Tây Môn Nguyệt dừng lại khi phát hiện một khu rừng! Tiếp đó, cũng theo chỉ điểm của Định Hoàng, Tây Môn Nguyệt dùng rừng cây, lập thành một trận thế kỳ môn! Không chui vào trận, nàng lại đưa Định Hoàng đến phía khác của cánh rừng! Lập xong trận thứ hai, nàng lại di chuyển. Vút! Cứ thế, nàng đã tuần tự lập tất cả năm lượt trận và cả hai thấp thỏm lo âu, nấp vào chỗ khuất cạnh đó để chờ đợi! Thời gian trôi qua tưởng chừng như vô tận, đủ cho cả hai có thời gian tọa công khôi phục nguyên khí!

U...U...Tiếng tiêu Xạ Hồn văng vẳng vang lên! Và phía trước trận thứ năm chợt xuất hiện năm bóng người! Không, như Định Hoàng vừa kịp nhìn rõ, tuy chỉ có năm bóng người xuất hiện nhưng sự thật có đến sáu nhân vật hiện hữu! Bốn người đứng đơn độc là Vũ Nội Tam Tổ và Kiều Tài Nhân! Riêng nhân vật thứ năm tuy chỉ là một lão bà da nhăn má hóp nhưng trên lưng lão bà phải cõng thêm nhân vật thứ sáu! Và Định Hoàng nhận rõ nhân vật thứ sáu đó chính là lão Phi Thiên Ma! Lão bị bất động hai chi dưới, nếu không có cỗ xe đương nhiên lão phải nhờ người khác cõng đi! Nhưng sao lão lại bắt một lão bà quá cao niên kỷ cõng? Và lão bà này tuy thế vẫn theo kịp bốn nhân vật kia, chứng tỏ thân thủ của lão bà không phải bình thường, lão bà là ai? Định Hoàng thầm đoán: “Một lão bà có thân thủ bất phàm, hẳn lai lịch phải vào hàng vang danh thiên hạ! Vương Kiên nói, lão Phi Thiên đã khống chế được Kim Ma Bang, bọn kia phải cúc cung thuận phục lão, phải chăng vì sợ lão Phi Thiên làm hại lão bà kia? Như vậy, lão bà đó phải chăng đã từng là thái Bang Chủ Kim Ma Bang, chính là mụ Kiều Kim Liên thuở nào đã từng hại lão Phi Thiên Ma và lão Vọng Thiên Quỷ?” Đúng như chàng đoán, lão Phi Thiên chợt lên tiếng khi phát hiện lão Xạ Hồn đang tìm cách phá thế trận nọ:

- Ngươi khỏi phải phí công! Ta tin chắc, ngoài trận này ra thế nào cũng còn đôi ba trận nữa cũng trống rỗng như những trận bọn ngươi vừa phá! Nào nói đi! Ta muốn biết địa điểm, nơi bọn ngươi từng sát hại phụ thân của tiểu tử! Lão Xạ Hồn thở dài:

- Điều này, bẩm Bang Chủ, thuộc hạ thật sự không biết! Lão Phi Thiên Ma cười lạt:

- Rất có thể ngươi và hai gã kia không biết thật! Nhưng thử hỏi, nếu ta bảo mụ Kim Liên này phát động độc trùng, bọn người vì sắp chết không lẽ không tìm cách tự cứu mạng bằng việc giúp ta tra hỏi ra địa điểm đó sao? Lão Xạ Hồn và hai lão kia cùng biến sắc:

- Thuộc hạ...thuộc hạ...Định Hoàng hiểu, hoá ra trước kia mụ Kiều Kim Liên đã khống chế Vũ Nội Tam Tổ bằng việc hạ Độc Trùng vào người họ! Chàng nghe lão Phi Thiên Ma cười quái gở:

- Thế nào? Bọn ngươi đang lưỡng lự? Không giúp ta thì sợ ta bảo mụ Kim Liên phát Độc Trùng, giúp ta thì lại sợ sau này mụ Kim Liên vì giận sinh hận, không dùng thuật chung phòng, giúp bọn ngươi tạm thời trấn áp cơn đau? Ha...Ha...! Xem ra cách mụ Kim Liên thu dụng người cũng rất cao minh! May cho ta, năm mươi mấy năm trước lão Vọng Thiên Quỷ kịp xuất hiện, bằng không ta và mụ chỉ cần một lần giao hoan thôi, ta đã bị mụ nắm thóp! Ha. . Ha...Định Hoàng đỏ mặt, mắng thầm: “Dùng nữ sắc để hại người, vậy mà còn bảo đó là cách cao minh! Hừ! Thảo nào lần trước ta cứ thấy lão Xạ Hồn luôn miệng thoái thác, cứ tìm cách tránh mặt mụ Thái Bang Chủ! Hoá ra mụ tuy già nhưng vẫn ham thích chuyện nam nữ! Vũ Nội Tam Tổ có chết cũng là đáng!” Chỉ mới nghĩ đến đây, diễn biến ở bên ngoài đã thay đổi! Sau một lúc đôi co như thế nào đó, lão Xạ Hồn bỗng hất hàm về phía mụ Kiều Tài Nhân:

- Hạ thủ Định Sách là ả! Biết hay không biết địa điểm đó, Bang Chủ hãy hỏi ả! Lão Phi Thiên Ma cười lạnh:

- Kiều Nhi! Tuy ngươi là cốt nhục của Vọng Thiên Quỷ, bằng hữu của lão Phi Thiên này, nhưng ta cảnh báo ngươi: nếu ngươi định tìm cách chiếm đoạt Phật Công Thạch Bản cho riêng ngươi, hầu xem đó là cơ hội cho ngươi sau này đả bại ta, mụ Kim Liên mẫu thân ngươi nữa cũng đừng mong thoát mạng! Kiều Tài Nhân biến sắc:

- Phi Thiên bá bá nên hiểu cho, Kiều Nhi đã tìm kiếm cùng khắp ở nơi đó rồi, không hề nhìn thấy cái gì gọi là Phật Công Thạch Bản! Dễ dàng nhất là bá bá phải tiếp tục truy tìm tiểu tử Định Hoàng! Vật đó chắc chắn do y cất giữ! Phi Thiên Ma cười nhẹ:

- Có điều này ngươi có lẽ không biết, Định tiểu tử đã cùng ta chịu chung số phận ở Lạc Tiên Cốc những bốn năm dư! Tiểu tử vẫn không biết gì về Phật Công Thạch Bản! Thôi nào, nếu muốn mẫu thân toàn mạng, hãy mau mau đưa ta đến nơi đó! Và ta tin chắc, lúc này Định tiểu tử cũng trên đường tìm đến nơi đó! Kiều Tài Nhân quả quyết:

- Cứ theo tính cách của tiểu tử, y dám lập nhiều trận như thế này chỉ là cách kéo dài thời gian! Kiều Nhi đoán, tiểu tử đang bị nội thương trầm trọng, không thể chạy xa như bá bá nghĩ! Lão Phi Thiên gầm lên:

- Ngươi hiểu tiểu tử bằng ta sao? Y giảo quyệt một thì ta giảo quyệt mười! Ngươi đừng quên cũng do ngươi bẩm báo, cạnh tiểu tử vẫn còn có Bạch Diện Quái Nhân! Y chạy được đến đây là do Bạch Diện Quái Nhân giúp, có sao lúc này Bạch Diện Quái Nhân tiếp tục giúp y, đưa y đến nơi y cần đến? Kiều Tài Nhân thở dài:

- Bá bá chớ nên quên, tuy bọn chúng bị Xạ Nguyên Châm khống chế nhưng rất có thể chúng nhờ công phu Bạch Vân Môn nên đã hoá giải thủ pháp này. Tiếng tiêu Xạ Hồn tuy không thể ảnh hưởng đến nhưng chúng nhất định phải ở gần đây! Lão Phi Thiên bĩu môi:

- Ngươi giáo hoá ta hơi nhiều rồi đó! Nào chọn đi, hoặc làm theo ta hoặc cứ nhìn mẫu thân ngươi mất mạng. Dứt lời, từ miệng lão bà nọ bỗng vang lên tiếng thét:

- Ôi chao...! Kiều Nhi! Hãy cứ làm theo lão mau! Cố che giấu sự phẫn uất, Kiều Tài Nhân hậm hực:

- Đi thì đi, mau đến Vọng Nguyệt Đầu tại Côn Luân Sơn! Mụ Kiều Kim Liên thở ra gay gắt:

- Thế nào, Kiều Nhi nói rồi đó, đi ngay bây giờ chưa, lão Ma? Phi Thiên Ma bật cười:

- Tuỳ mụ, mụ không đưa ta đi, làm sao ta đi được? Ha...Ha...Họ bỏ đi thật nhanh khiến Định Hoàng thất kinh vì khinh thân pháp lợi hại của lão bà Kiều Kim Liên! Chờ họ đi một lục khá lâu, Tây Môn Nguyệt vừa lột bỏ lớp giả diện vừa lo lắng:

- Định ca giấu Phật Công Thạch Bản ở đâu? Có đúng như thiếp vừa nghe không? Chàng lạnh giọng:

- Không sai, tuy nhiên, bọn chúng đã tìm nhiều lần mà không thấy thì lần này cũng vậy! Chúng ta cũng phải đi thôi! Nàng kinh ngạc:

- Đuổi theo ư? Chàng lắc đầu:

- Không! Mà là đến Tử Sa Hà!

- Tử Sa Hà? Định ca muốn giải nguy cho Tây Phương Phật? Chàng gật đầu:

- Tình thế lúc này nhất thiết phải có một đại cao thủ như Tây Phương Phật! Cứ đi đi! Sau một thoáng ngần ngừ, Tây Môn Nguyệt lặng lẽ đưa chàng cùng đi! Cả hai ngược Bắc, trong khi bọn Phi Thiên Ma lại qua Tây, song phương thế là không chạm mặt. Định Hoàng ngao ngán nhìn xuôi theo dòng cát cứ chầm chậm chảy:

- Quả nhiên đúng như Triển Thiết nói, trên đời này lại có một Tử Sa Hà thật! Riêng Tây Môn Nguyệt thì nhìn dòng cát bằng cảm tình thật bi quan:

- Đến một vật cực nhẹ như lông chim Điểu chúng ta vừa thả xuống vẫn bị nhấn chìm vào lớp cát chảy, chúng ta đừng mong gì tìm thấy một Tây Phương Phật còn tại thế! Định Hoàng cũng phải thừa nhận điều này:

- Không sai, ta biết, bất kỳ ai rơi vào chốn này, không nói chi đến chuyện không tìm thấy vật thực, đến không khí để thở e cũng không có? Sau đó, chàng bỗng đổi giọng:

- Tuy nhiên vẫn có một điều đáng phải suy nghĩ, Tây Phương Phật hầu như thất tung cùng một lúc với Phi Thiên Ma và Nho Tiên! Nhưng vào mười mấy năm trước đây, mảnh tăng bào do chính Tây Phương Phật thủ bút mới đến tay Triển Thiết! Chứng tỏ cho đến lúc đó Tây Phương Phật vẫn còn sống! Tại sao? Tây Môn Nguyệt nghi ngại:

- Biết đâu Tây Phương Phật viết đã lâu, mãi sau này mảnh tăng bào nhờ dòng cát đưa đẩy mới có dịp xuất hiện! Chộp lấy câu này, Định Hoàng bảo:

- Như vậy, có một vị trí khiến mảnh tăng bào bị hất lên! Chúng ta cần phải tìm ra nơi đó! Vút! Thấy chàng phi thân chạy theo dòng cát, Tây Môn Nguyệt lo ngại chạy theo! Vút! Cũng như dòng nước, bề mặt của dòng cát chảy cũng có chỗ hẹp chỗ rộng! Ở chỗ rộng, do mặt cát thoáng nên có gió thổi vờn qua! Và thế là có dịp cho bụi cát tung bay mịt mù! Định Hoàng dừng lại, đứng từ xa nhìn vào lớp bụi mù dày đặc nhất:

- Phải chăng đó là cơ hội cho mảnh tăng bào được dịp tung bay lên, khiến Triển Thiết nhặt được? Dứt lời, chính chàng tự bế khí, lao tiếp vào chốn bụi mù! Kinh hoảng, Tây Môn Nguyệt đuổi theo Vút! Vút! Cố ngăn chàng lại, trước lúc thị tuyến của cả hai bị bụi cát che mờ, Tây Môn Nguyệt bảo:

- Thân thủ lúc này của thiếp cao hơn chàng! Hãy để thiếp vào đó thám thính trước! Cân nhắc lợi hại, chàng lại thừa nhận:

- Được! Nhưng nàng chớ quá mạo hiểm! Và phải quay ra ngay! Nàng mỉm cười:

- Thiếp biết rồi, chàng yên tâm!

Vút! Nhưng Định Hoàng hết yên tâm khi nửa canh giờ trôi qua vẫn không thấy Tây Môn Nguyệt xuất hiện! Chứng tỏ giữa lớp bụi mù kia phải có điều bí ẩn! Lo lắng cho hôn thê, đến lượt Định Hoàng lao vào.

Vút! Trước tiên, chàng không thể mở mắt! Kế đó, toàn thân bị cát bắn vào đau nhói khiến cước bộ của chàng phải chậm lại! Sau cùng, nền đất dưới chân tuy vẫn cứng nhưng chân chàng vẫn phải thọc sâu qua lớp cát dày đến gối! Di chuyển khó khăn như thế này, chàng bảo Tây Môn Nguyệt quay lại ngay là điều rất khó khăn! Nghi ngờ đây là lúc Tây Môn Nguyệt đang quay lại, không muốn Tây Môn Nguyệt quay ra nhưng vẫn không thấy Tây Môn Nguyệt đâu. Biết nàng đã gặp chuyện chẳng lành, Định Hoàng chuẩn bị cho lần vào thứ hai! Trước hết, chàng xé một vạt áo, cuộn lại thành một túi chùm kín đầu! Sau đó, một tay giữ chặt túi lụa để nó không bị bụi mù toé bay, tay còn lại chàng đặt trước ngược, túm giữa y phục cho gọn! Sau cùng chàng lao vào! Lần này vì không cần bế khí, Định Hoàng mạnh dạn hơn trong việc vừa di chuyển vừa dùng chân sờ soạng khắp nền đất! Nhân đó, sâu trong lớp cát dày, Định Hoàng phát hiện có một nơi đang thong thả hút lớp cát xuống dưới! Chàng kêu thầm: “Đây là nguyên do khiến lớp cát ở đây chỉ dày đến gối là ngừng lại! Chúng có chỗ thoát xuống! Bằng không, theo thời gian, nơi này phải bị lớp cát tụ cao như một ngọn tiểu sơn chứ chẳng không! Phải chăng vì sơ ý Tây Phương Phật đã rơi vào đây?” Cẩn trọng, Định Hoàng di chuyển thành vòng, đến khi biết chắc không còn chỗ khả nghi nào khác chàng mới quay lại chỗ lúc nãy! Thầm nhủ với lòng, chàng đã cùng nàng thề nguyền sống chết, dù biết là nguy hiểm vẫn phải bước, Định Hoàng lập tức vận khởi chân lực khắp toàn thân, quăng mình vào huyệt khẩu nọ! Cát cọ xát quanh thân, y phục chàng bắt đầu tơi tả! Chàng cảm nhận được điều đó khi thấy khắp mặt bắt đầu bị rát bỏng, chứng tỏ, cả túi lụa trùm đầu của chàng cũng bị quá nhiều hạt cát nhỏ cọ xát phá hỏng! Đến lúc này không thể nào ỷ trượng vào lớp vải che mặt, chàng đành phải bế khí, hi vọng đến một lúc nào đó, lúc hoàn toàn không thể nào bế khí được nữa lớp cát quanh chàng sẽ không còn!

May thay, điều đó không ngờ lại đến! Quanh thân chàng nhẹ hẳn đi, tiếng cát chảy không còn nữa, việc bị cát cọ xát cũng không còn! Đánh liều, chàng hé mở mắt từ từ! Thật lạ, tuy không có bất kỳ hạt cát nào xuất hiện và lọt vào mắt chàng, nhưng quanh chàng dường như chỉ toàn là bóng tối, chàng không còn nhìn thấy gì nữa! Từ từ trút ra những trọc khí, khi biết xung quanh thật sự không còn cát, chàng mới dám hít luồng thanh khí mới vào người! Như được tái sinh, Định Hoàng bắt đầu vừa dịch chuyển vừa dùng tay và chân để sờ soạng. Chàng muốn biết nơi chàng vừa rơi xuống là một nơi có địa hình như thế nào! Đang di chuyển, chân chàng bất ngờ vấp vào một vật mềm nhũn. Phịch! Chàng ngã và vô tình nằm vắt ngang vật mềm nhũn nọ! Khẽ đưa tay mò tìm, chàng chạm phải một mái tóc dài buông xoã vẫn còn dính đầy bụi cát! Kinh nghi, theo mát tóc, chàng sờ soạng dần theo!”Đây là ngũ quan, đây là cỗ! Trên cổ có một sợi dây, kèm theo mảnh ngọc! Là nàng?” Biết rõ đó là Tây Môn Nguyệt. Định Hoàng lập tức dùng đủ cách giúp nàng có thể hô hấp trở lại! Nàng đã bế khí khá lâu và khi không thể chi trì nàng buộc phải hít vào! Nhận định trong khí quản vướng không ít cát khiến nàng phải ngừng thở! Dùng tay cậy miệng, moi ra một lớp cát đầy, sau đó chàng truyền nội lực, thúc ép chân khí của nàng phải dẫn lưu! Khi chân khí đã dẫn lưu được, đạt đến mức bị dồn nén, Định Hoàng vỗ mạnh vào hộ tâm của nàng:

- Thổ ra! Phụt! Oẹ! Dù không nhìn thấy gì nhưng qua những thanh âm vừa nghe Định Hoàng biết Tây Môn Nguyệt không chỉ thở ra những lớp cát đã lọt vào khí quản mà nàng còn bị thổ huyết, tống khứ mọi uất khí bị dồn tụ! Thế là ổn, chàng vừa dùng thủ pháp Thôi Cung Quá Huyệt để giúp nàng lai tĩnh hoàn toàn vừa khẽ khàng lên tiếng gọi:

- Nguyệt muội! Nàng cảm thấy thế nào? Nếu vẫn còn cảm thấy trì trệ trong hô hấp, hãy tự động khử ra! Nàng nghe được! Có tiếng nàng thở khìn khịt, sau đó là tiếng kêu hoảng:

- Ơ hay! chúng ta đang ở đâu đây, đại ca? Còn y phục của thiếp sao...Nàng ngừng lời vì cảm thấy khó nói! Định Hoàng đỡ nàng ngồi dậy:

- Nào chỉ có nàng, y phục của ta cũng đã bị qua nhiều lần cọ xát nên đã rách rồi, không còn dính vào thân! Nào hãy cho ta biết, phải chăng nàng bất ngờ lọt vào một huyệt khẩu? Nàng đáp lí nhí:

- Đúng vậy! Nhưng trước đó, do bế khí đã lâu, thiếp vừa há miệng thì...Chàng phì cười:

- Không mất mạng là may rồi! Việc không còn y phục, xem nào, ta và nàng không nhìn thấy nhau, nàng đừng ngại nữa! Nàng nhờ đó mà hết ngại ngùng thật:

- Vậy còn chàng, sao chàng có thể tỉnh lại trước nhờ đó cứu được thiếp? Chàng giải thích:

- Ta vào tìm một lần, thấy bất ổn, ta quay ra! Vào lần thứ hai ta đã có sự chuẩn bị cho nên ta không bị như nàng mà vẫn tỉnh cho đến lúc tìm thấy nàng! Nàng bối rối:

- Và chàng đã sờ soạng...

- Thôi nào! Đây đâu phải lần đầu? Vả lại chúng ta trước sau gì cũng là phu thê! Nàng đừng nhắc chuyện này nữa! Sợ khó kềm lòng, Định Hoàng vội chuyển sang đề tài khác:

- Nơi này ắt hẳn thế nào cũng có lối thoát, ta và nàng cần phải rời nơi này ngay! Đứng lên đi! Chàng đứng lên trước và cố tình tìm lấy bàn tay nàng! Để nàng đỡ ngại chàng bảo:

- Cần phải vận dụng thính lực, chúng ta cứ im lặng mà đi! Chàng đi trước dẫn nàng theo sau! Có bóng tối ngăn cản, lại chỉ có tay chạm nhau, Tây Môn Nguyệt dần trấn định, đi theo chàng! Đột nhiên có tiếng chàng vang lên:

- Ở đây có một khe đá! Nàng thầm thì:

- Cần phải dò xét kỹ trước khi tiến vào! Chàng đáp:

- Cũng phải! Hãy cứ để khe đá ở đấy, phía trước vẫn còn lối, chúng ta đi tiếp. Được một lúc chàng lại kêu:

- Có một khe đá thứ hai, ôi chao! Lại một khe đá nữa! Do phát hiện nhiều khe đá, chưa biết theo lối nào mà thoát, Định Hoàng tiếp tục mò tìm. Đến một lúc chàng dừng lại, lẩm bẩm:

- Nếu vị trí của tât cả chín khe đá này được ta ghi nhờ không lầm, chúng có phương vị như một trận cửu cung. Có lý nào ở đây lại là nơi lưu ngụ của một cao nhân về kỳ môn thuật? Đột nhiên nàng hỏi:

- Như Triển Thiết bảo, Tây Phương Phật đã phát lời cầu cứu, đúng không? Chàng bừng tỉnh:

- Không sai! Tây Phương Phật chỉ kêu cứu khi gặp chuyện hung hiểm. Nhưng Tây Phương Phật không mất mạng, phải chăng là do Tây Phương Phật bị giam vào chính trận Cửu Cung này? Dứt lời do đã biết chắc đây là trận đồ Cửu Cung, Định Hoàng tuy vẫn dò dẫm nhưng vẫn mạnh dạn kéo Tây Môn Nguyệt cùng đi. Di chuyển theo cách duy nhất của trận Cửu Cung, đến một lúc chàng nghe có những nhịp thở nhè nhẹ! Tây Môn Nguyệt cũng nghe nên lên tiếng:

- Ở phía trước cách chúng ta ba trượng như có người ẩn thân. Thanh âm của Tây Môn Nguyệt lập tức nhận được thanh âm hồi đáp:

- A di đà phật! Nhị vị cố tình vào hay tình cờ lọt vào? Định Hoàng mừng rỡ:

- Lão tăng là Tây Phương Phật? Bọn vãn bối vào là do một bằng hữu nhặt được mảnh tăng bào của lão tăng.

- A di đà phật! Thật kịp lúc, kịp lúc! Lão lại ngờ đó lại chỉ là hành vi vô dụng, lúc lão nạp quá tuyệt vọng! Tiểu thí chủ sư môn như thế nào? Định Hoàng không đáp, chỉ hối thức:

- Chuyện đó không cần vội, lão tăng hãy mau theo vãn bối thoát khỏi nơi này!

- A di đà phật! Nếu là trước đây thì đó là nguyện ý của lão nạp, nhưng bây giờ đã muộn lắm rồi! Lão nạp cần biết ngay gốc gác sư thừa của tiểu thí chủ hoặc của tiểu cô nương kia...Định Hoàng chưa kịp hiểu, Tây Môn Nguyệt đã tự lên tiếng:

- Tiểu nữ ở Bạch Vân Môn, không đủ tư cách tiếp nhận chân truyền của lão tăng, nếu đó chính là ngụ ý lão tăng! Chàng vụt hiểu! Đây là chuyện đã một lần xảy ra cho chàng. Khi Nho Tiên một hai cũng ép chàng ngồi xuống và tiếp nhân chân lực. Chàng kêu:

- Có lý nào tuổi trời của lão tăng đã mãn, giống như Nho Tiên ba năm trước?

- A di đà phật! Tiểu thí chủ đã là truyền nhân của Nho Tiên? Vậy là không được rồi! Tây Môn Nguyệt lại lên tiếng:

- Chủ ý của lão tăng như thế nào tiểu nữ hiểu. Phu quân của tiểu nữ vì một sự biến đã mất hết nội lực do Nho Tiên lão tiền bối trao truyền. Hiện giờ y còn nội lực từ Hoàng Tinh Đởm của Hồng Long Linh Xà...Chàng ngắt lời:

- Nguyệt muội đừng nói nữa. Cần phải khuyên bảo lão tăng xuất thế, có như vậy mới trừ khử lão Phi Thiên Ma. Hơn nữa Định Hoàng này nhất định phải luyện cho bằng được Phật Công Thạch Bản để báo phụ thù.

- A di đà phật! Thiện tai! Thiện tai! Tiểu thí chủ nếu được Nho Tiên chân truyền đủ chứng tỏ tiểu thí chủ đã qua một lần lựa chọn, còn nữa, lời của tiểu thí chủ cho biết tiểu thí chủ là người trung hậu, hợp cách theo ý định lão nạp. Có tiếng lão tăng Tây Phương Phật hắng giọng, kèm theo nhịp hô hấp trì trệ:

- Công phu Phật Công Thạch Bản nếu có cũng là công phu phật môn. Lão nạp sắp viên tịch đến nơi. Chút chân khí này truyền cho tiểu thí chủ chỉ có lợi không có hại! Chưa hết, địa hình chốn này quá kỳ bí, do lão nạp không thể tìm hiểu. Nhưng lão nạp đoán đây phải là nơi đã từng có bậc cao nhân lưu ngụ, tiểu thí chủ hãy thay lão nạp làm minh bạch chuyện này. Chàng chưa kịp thối thoát thì đã nghe lão tăng Tây Phương Phật bảo:

- Đừng để chậm nữa, Phi Thiên Ma cần phải có người như tiểu thí chủ trừ khử. Vẫn còn ngần ngừ, chàng nghe Tây Môn Nguyệt hối thúc:

- Lão tăng không thể chi trì lâu, chàng không muốn giết Phi Thiên Ma để trừ hại cho Võ Lâm sao? Chàng miễn cưỡng tiến đến:

- Đại ân của lão tăng...

- Chớ phí thời gian! Chậm lắm rồi! A di đà phật...A di đà phật...Cứ thế lão tăng vừa niệm phật vừa trao truyền nội lực cho Định Hoàng. Tiếng niệm phật nhỏ dần rồi lịm hẳn. Biết Tây Phương Phật đã ra đi, Định Hoàng đứng lên nói với Tây Môn Nguyệt:

- Lão tăng cũng không còn tăng bào, nàng cứ đứng đó, tự ta sẽ an táng cho lão tăng. Nhờ tinh thông trận đồ, một lúc lâu sau chàng quay lại:

- Hoá ra lão tăng đã phải phạm giới để có thể tiếp tục chi trì tình huống này khá lâu. Ta tìm thấy nhiều côn trùng nhỏ đã từng làm vật thực cho lão tăng nhiều năm qua. Có tiếng Tây Môn Nguyệt thở dài:

- Thảo nào lão tăng cứ niệm phật mãi cho tới lúc tàn hơi. Chàng hắng giọng:

- Còn nữa, ta đã dò xét khắp nơi, nàng biết trước kia nhân vật nào từng lưu ngụ và đã lập trận Cửu Cung ở đây chăng? Tây Môn Nguyệt kinh ngạc:

- Là ai? Chàng bật cười:

- Quả là tấu xảo! Đó là nhân vật đầu tiên đã tìm thấy Phật Công Thạch Bản! Theo di tự lưu lại trên một phiến đá, nhân vật này vì không muốn phá huỷ Phật Công Thạch Bản là vật do Đạt Ma tổ sư lưu truyền, nhưng lại sợ Phật Công Thạch Bản rơi vào tay kẻ ác, nhân vật này mới cất công tìm tới đây, lưu lại phương cách khai mở Phật Công Thạch Bản cho người hữu duyên sau này. Nàng nghĩ sao? Tây Môn Nguyệt hớn hở:

- Còn nghĩ sao ngoài việc đây là thiên ý và cũng là do anh linh của lệnh tôn xui khiến. Chàng mau mau nghĩ cách thoát khỏi nơi này, tìm lại Phật Công Thạch Bản để luyện công phu thượng thừa. Chàng đáp:

- Đương nhiên! Nào, nàng hãy theo ta! Nhìn đỉnh Côn Luân phủ trắng tuyết, Định Hoàng cảm khái thốt lên:

- Ta cứ ngỡ không bao giờ quay lại chốn này nữa, nơi đã tạo cho ta một ấn tượng hãi hùng vẫn còn khắc ghi mãi trong ký ức. Vẫn như lần ở Tử Sa Hà, Tây Môn Nguyệt vẫn có cái nhìn nghi ngại, cũng một cảnh quan như Định Hoàng đang nhìn với cái nhìn hoài cảm! Nàng thốt:

- Chúng ta đã ngược Bắc rồi mới qua Tây, Có đủ cho lũ ác ma rời khỏi đây chưa Định ca? Chàng lạnh giọng:

- Không như nàng nghĩ, ta lại rất muốn gặp chúng ngay bây giờ! Chàng vừa dứt lời, một tràng cười bỗng vang lên:

- Ha...Ha...Ha...Tây Môn Nguyệt dựa theo tiếng xuất phát của tràng cười đề nhìn lên đỉnh núi Côn Luân và nàng kinh hoàng:

- Tất cả đều lưu lại đây, chờ chúng ta đến.

-oOo-

Quay lại  l Xem tiếp 


BigKool BigKool
Vườn Hoàng Cung - Nông Trại Online Vườn Hoàng Cung
Khu Vườn Thần Kỳ Khu Vườn Thần Kỳ
Vườn Thủy Cung Vườn Thủy Cung
goPet Online goPet Online

C-STAT