watch sexy videos at nza-vids!
doc truyen
Trang ChủTruyện
http://aff.mclick.mobi/ctxd/bigbang3g

Bá Chủ Tam Quốc

http://aff.mclick.mobi/swift-wifi/bigbang3g

Swift Wifi

http://aff.mclick.mobi/uc-in/bigbang3g

UC Browser

Quyển 5
Chương 11: Mỹ nữ thất tình 

Nhóm dịch: Bạch Hổ
Sưu tầm by -Zhen- - MangaClub.Vn
Nguồn: Mê Truyện


- Đại Sơn, bọn Tiểu Yêu này giao cho ngươi quản lý, chốc nữa ngươi giao bọn họ cho hoà thượng chùa Bạch Mã, xong rồi ngươi hãy trở về.
Lý Vân dặn dò.

Lũ yêu nghe vậy, nhất thời kêu trời trách đất, hy vọng có thể thủ hạ lưu tình. Bị đưa vào chùa Bạch Mã còn không bằng giết chết bọn họ đi cho xong. Vương Đại Sơn trừng mắt, nói:
- Cũng tốt, toàn bộ chết cháy, bớt phiền phức cho ta.

Lời này vừa nói ra, lũ yêu nhất thời ngậm miệng lại, chết tử tế không bằng lại sống. Có thể được sống, ai mà không muốn a.





Trong lúc Lý Vân đi qua gặp Nhâm Hiểu Nguyệt thì một chiếc Bentley vừa dừng lại trước mặt nàng, hai người đàn ông cường tráng cùng lúc bước xuống xe, Lý Vân rõ ràng cảm giác được sắc mặt Nhâm Hiểu Nguyệt biến đổi.

Nam tử dẫn đầu nhìn qua hơn ba mươi tuổi, Lý Vân nhớ kỹ tại quán bar đã từng gặp qua người này. Hắn hẳn là bảo vệ tư nhân của Nhâm Cường, là một người bộ đội đặc chủng xuất ngũ. Trên mặt tràn ngập vẻ cương nghị cùng nghiêm túc. Thân thể đứng thẳng, trên người vẫn còn toát ra khí chất quân nhân.

Nam tử kia trực tiếp đi tới trướ mặt Nhâm Hiểu Nguyệt, nghiêm túc nói:
- Tiểu thư, ông chủ để cho chúng tôi tới đón cô trở về.

Nhâm Hiểu Nguyệt ngoảnh mặt làm ngơ, đang chuẩn bị bỏ đi, đã thấy người nọ tiến lên đem nàng ngăn cản:
- Tiểu thư, xin lỗi, chúng tôi nhận được mệnh lệnh rõ ràng, nhất định phải mang cô trở về, bằng không chúng tôi ko có cách nào báo cáo kết quả công tác. Muộn như vậy, ông chủ rất lo lắng, chúng tôi có vài nhóm huynh đệ đều ở trong thành tìm cô. . . cô hãy hiểu cho tấm lòng của bậc làm cha mẹ, tiểu thư, tôi hi vọng cô có thể thông cảm cho tâm trạng của Nhâm tổng.

Nghe người đàn ông vừa nói như vậy, vẻ lạnh lùng nghiêm nghị trên mặt của Nhâm Hiểu Nguyệt biến mất, sắc mặt dịu đi rất nhiều. Nàng nhàn nhạt nói:
- Bây giờ tâm trạng tôi không tốt, hiện tại không muốn trở về, đến lúc nên trở về tôi dĩ nhiên là sẽ trở về. Tôi cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, tự mình có thể chăm sóc cho mình.

Ngay tại lúc này, Lý Vân cũng đi tới. Nam tử kia thấy Lý Vân qua đây, vội vàng hướng Lý Vân cười cười, đồng thời đưa tay ra, nói rằng:
- Xin chào, tôi là vệ sĩ của Nhâm tổng- Ngự Phong, ngày đó tại quán bar tôi đã thấy cậu, cậu rất lợi hại.
Ngự Phong là thủ hạ trung thành nhất cũng như lợi hại nhất của ba Nhâm Hiểu Nguyệt Nhâm Cường. Đã từng nhiều lần tại tình huống nguy hiểm cứu sống tính mạng Nhâm Cường, vì thế Nhâm Hiểu Nguyệt vẫn rất kính trọng đối với hắn.

Lý Vân thấy thế, cũng là mỉm cười, đưa tay cùng hắn bắt tay.

- Ngự phong đại ca, anh đi về trước đi, tôi sẽ đưa cô ấy về nhà.
Lý Vân thản nhiên nói

Ngự Phong mặt lộ vẻ khó xử mà mở miệng nói:
- Nhưng chúng tôi đã nhận được mệnh lệnh.

Nhâm Hiểu Nguyệt hơi hơi sững sờ một chút, lập tức nói:
- Ngự phong đại ca, anh trở về đi, sau khi trở về anh nói ba tôi là tôi đang ở cùng với Lý Vân. Tin tưởng ông ấy sẽ không làm khó các anh.

Ngự Phong nghe vậy, có phần có thâm ý mà liếc mắt nhìn Lý Vân cùng Nhâm Hiểu Nguyệt, hắn là người từng trải, tiểu thư đối với tiểu tử kia có tình ý. Điểm ấy hắn vừa nhìn đã biết.

Một thoáng do dự, Ngự Phong nói rằng:
- Nếu như vậy, tôi đây trở về báo cáo lại. Lý Vân, tiểu thư nhà tôi an nguy xin nhờ cậu.

Lý Vân gật đầu đáp ứng.

Ngự Phong hướng đồng bạn giơ tay ra hiệu, nam tử kia ngồi vào vị trí lái , lập tức Ngự Phong thấp giọng hướng Nhâm Hiểu Nguyệt cùng Lý Vân nói lời từ biệt, sau đó cũng ngồi lên xe.

Nhìn chiếc Bentley đẹp tuyệt trần rời đi, Nhâm Hiểu Nguyệt ngơ ngác mà đứng nguyên tại chỗ, cảm giác cả người lạnh như băng. Trên cái thế giới này quan tâm đến nàng vĩnh viễn đều là ba. Mẹ? Không biết người mẹ đẹp một cách hoa mỹ kia ở nước ngoài có khoẻ không? Còn có người đàn ông trước mắt này, luôn luôn cự tuyệt chính mình. . . Mối tình đầu còn chưa bắt đầu cũng đã phải kết thúc.

Trong đôi mắt đẹp của Nhâm Hiểu Nguyệt nước mắt càng không ngừng đảo quanh, đến lúc cuối cùng cũng không có chảy ra. Lý Vân nhìn ra được tâm tình Nhâm Hiểu Nguyệt cực độ không tốt, hắn muốn an ủi vài câu, nhưng lại không biết phải an ủi như thế nào, bởi vì hắn biết, tâm tình Nhâm Hiểu Nguyệt không tốt, ở một mức độ nào đó phần nhiều là do hắn tạo thành.

- Tớ đưa cậu trở về nhé...!
Lý Vân vẫn là mở miệng nói.

Nhâm Hiểu Nguyệt cảm giác mình rất cô đơn, rất bất lực.

- Lý Vân, theo tớ uống rượu đi...!
Con ngươi Nhâm Hiểu Nguyệt lạnh lùng nhìn Lý Vân, trong âm thanh mang theo mấy phần cay đắng.

Lý Vân dừng ở trên mặt Nhâm Hiểu Nguyệt, cuối cùng vẫn gật đầu, chậm rãi nói:
- Được rồi...!

- Đi quán bar Tiền Quỹ đi...!
Lý Vân nghĩ đó là một nơi tốt để thả lỏng tâm tình.

- Ân!
Nhâm Hiểu Nguyệt gật đầu, nói:
- Tớ nghe cậu.

Nửa giờ sau, hai người xuất hiện tại lầu một quầy rượu khu giải trí Tiền Quỹ. Tuy rằng lần trước hai người ở chỗ này có chút nổi danh. Có điều đã qua nhiều ngày, tựa hồ cũng không còn người nào nhận ra bọn họ. Trên sân khấu hình chữ T, như trước tràn ngập nam nữ điên cuồng nhảy múa, tại chỗ ngồi thì một vài đôi nam nữ đang mập mờ hôn nhau quên trời đất. Trên quầy bar uống rượu phần lớn là một ít người chờ đợi để đi săn người đẹp, hoặc là người đang buồn. Lý Vân kêu hai cốc bia, mỗi người một cốc.

Nhâm Hiểu Nguyệt lặng yên uống bia, không nói câu nào. Lý Vân thỉnh thoảng lại đánh giá bốn phía, thỉnh thoảng nâng chén cùng Nhâm Hiểu Nguyệt chạm cốc. Trong lúc đó cũng có một ít nam tử tự cho là anh tuấn phong lưu đến mời Nhâm Hiểu Nguyệt cùng uống một chén, đều bị Nhâm Hiểu Nguyệt lạnh lùng mà đuổi đi.

Trong phút chốc, Nhâm Hiểu Nguyệt đã uống 3 cốc bia lớn. Chẳng qua tửu lượng của nàng tựa hồ không tệ, uống xong 3 cốc bia lớn, nàng cũng không có bất kỳ biểu hiện gì không thích hợp. Lý Vân lại chỉ uống có một chút.

Mắt thấy thời gian không còn sớm, Lý Vân nghiêng đầu nói:
- Tớ đưa cậu trở về nhé, nếu trễ thêm, Nhâm tổng sẽ lo lắng. Ngự Phong nói một câu rất hay, hãy thông cảm cho tấm lòng người làm cha làm mẹ. Làm con gái cũng nên thông cảm cho cha mẹ. Nói thật, tớ rất hâm mộ cậu, còn có cha mẹ mà thương yêu.

Nhâm Hiểu Nguyệt biết Lý Vân là cô nhi, không đành lòng đả kích hắn. Liền gật đầu đáp ứng:
- Ân, chúng ta đi thôi.

Khi hai người ra khỏi cửa quán trong nháy mắt, trên lầu hai trong một gian phòng lắp đặt kính 2 mặt. Hồng gia cùng nữ nhân của hắn lạnh lùng nhìn Nhâm Hiểu Nguyệt cùng Lý Vân.

Trên đường, Lý Vân lơ đãng mà hỏi thăm:
- Thế nào mà không bao giờ gặp mẹ cậu vậy?

- Năm năm trước bà ấy ra nước ngoài, đến nay hoàn toàn không có tin tức.
Nhâm Hiểu Nguyệt yếu ớt thở dài một tiếng, thê thảm cười cười:
- Kỳ thực mấy năm nay, tớ đã sớm không nghĩ đến bà ấy rồi, tớ cũng quen không có mẹ hằng ngày. Tớ cũng không thèm cái gọi là tình thương của mẹ. . .
Nói thì như vậy, thế nhưng trong con ngươi của nàng lại mọc lên một đạo sương mù. Nào có người con gái không muốn mẹ, nước mắt Nhâm Hiểu Nguyệt đã bán đứng nàng.

Gia đình mâu thuẫn, Lý Vân cũng không tiện đi sâu nghiên cứu. Lập tức nói sang chuyện khác.

Kế tiếp, hai người tựa hồ cũng có ý thức tránh đi một ít những câu chuyện có đề tài mẫn cảm ,cố gắng nói đến chuyện trường học.

Nói về chuyện trường học, giọng nói hai người bắt đầu có chút thân thiết lên. Đối với Lý Vân, mặt Nhâm Hiểu Nguyệt cũng không rét lạnh như vậy nữa, thỉnh thoảng cũng sẽ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, tuy rằng vẫn còn có chút cứng ngắc, nhưng đối với Nhâm Hiểu Nguyệt mới vừa ‘thất tình’ không lâu đã là chuyện cực kỳ tốt rồi.

Đưa Nhâm Hiểu Nguyệt về tới tận cửa nhà, lúc này Lý Vân mới nói lời từ biệt, Nhâm Hiểu Nguyệt đột nhiên hỏi:
- Cậu có tình cảm với Trân tỷ, đúng không?

Chương 12: Gặp lại Lữ Tuấn thần bí 

Lý Vân sững sờ một chút, đang muốn mở miệng nói, đã thấy Nhâm Hiểu Nguyệt chạy đi.

Đứng yên một chỗ sờ sờ mũi, Lý Vân nhịn không được cười lên.

Một lát sau, Lý Vân trở về theo đường cũ. Lúc đi ngang qua công viên thành phố, hắn bị kiếm tiên Trương Đại Quốc ngăn cản lối đi. Lý Vân dừng bước, ánh mắt hướng hắn nhìn. Kiếm tiên Trương Đại Quốc lúc này đang đứng ở dưới bóng cây ngô đồng Pháp , oán hận mà nhìn Lý Vân. Vài ngày không gặp, bộ dạng của hắn tiều tụy đi rất nhiều. Có chút lôi thôi lếch thếch, quần áo trên người có vẻ rất mất trật tự, tóc cũng lộn xộn. Râu ria cũng giống như rất nhiều ngày không có cạo qua.

Làm thần tiên, lôi thôi đến nước này. Trương Đại Quốc quả đúng là nhân tài trăm người khó gặp.

Cặp mắt Trương Đại Quốc oán hận nhìn chằm chằm Lý Vân, cái vẻ mặt kia hận không thể một phát ăn tươi nuốt sống Lý Vân. Tay phải như trước nắm chặt thanh kiếm đen vô cùng sắc bén.

Xem ra lại muốn đánh nhau ở trên đường. Lý Vân đi lên phía trước một bước, nhàn nhạt nói:
- Ngươi đánh không lại ta. . .

Kiếm tiên Trương Đại Quốc không thèm nhắc lại, cặp mắt giống như là muốn phun ra lửa, trong tay thanh kiếm đen sắc bén kia nắm càng chặt. Nếu như chỗ hắn đứng có ánh sáng mà nói, Lý Vân hẳn có thể thấy, trên mặt hắn gân xanh đều nổi lên.

- Hải Quỳnh tiên tử bị ngươi giấu đến chỗ nào rồi?
Trương Đại Quốc cũng không có vừa thấy mặt đã liều mạng, mà là hỏi tin tức về Hải Quỳnh tiên tử.

Lý Vân nhún nhún vai, nói:
- Xin lỗi, ta cũng không biết. Ta chỉ biết là nàng đi, về phần trở về lúc nào, ta cũng không biết.

- Ngươi sao có thể không biết. Ngươi là vị hôn phu của nàng, nàng là vị hôn thê của ngươi, ngươi làm sao có thể không biết hành tung của nàng. Nhất định là ngươi đem nàng giấu đi, ngươi lo lắng ta thấy được nàng, đúng không?
Con ngươi Trương Đại Quốc dần dần trở nên đỏ bừng, giống như muốn chảy ra máu, vẻ mặt cũng càng ngày càng dữ tợn.

Lý Vân cười cười nói:
- Đại thúc, ngươi cũng đã nói, nàng là vị hôn thê của ta, vậy ngươi còn nhắc đến làm gì?

- Bây giờ của ngươi, chờ ngươi chết chính là của ta.
Trương Đại Quốc nảy sinh ác độc tự nói.

Lý Vân đau đầu. Đại thúc này ăn nói thật mạnh mồm a. Đều biết yêu quái không nói đạo lý, xem ra tiên nhân tựa hồ cũng không tốt hơn bao nhiêu.

- Đại thúc, ta không có rảnh với nói chuyện phiếm với ngươi. Sắc trời không còn sớm, ta phải quay về đi ngủ.
Lý Vân nói:
- Ngươi nếu là một người đàn ông, phải quang minh chánh đại theo đuổi Hải Quỳnh tiên tử. Ngươi luôn quấn quít lấy ta cũng vô dụng. . . Nói thật, ta cũng không ngại đem Hải Quỳnh tiên tử tặng cho ngươi, nhưng vấn đề là người ta không thích ngươi. Dưa xanh hái sớm không ngọt, ngươi đã sống được mấy niên kỷ như thế, vậy mà sao vẫn chưa nghĩ thông. . . Nói thật, ta xem thường nhất chính là loại đàn ông như ngươi đó.

- Ngươi. . .
Bị Lý Vân chế ngạo một trận, Trương Đại Quốc tức giận đến mặt đều đỏ lên. Há hốc mồm nhưng nói không ra lời.

Qua nửa buổi, Trương Đại Quốc mới chua chát nói ra một câu:
- Ngươi cũng không phải đàn ông, là đàn ông cũng đừng đoạt người yêu của người khác . .

- Ta không có đoạt, là người ngươi yêu tự động bám theo ta.
Lý Vân tận tình khuyên bảo:
- Khổ như thế chứ? Người ta lại không yêu ngươi. Yêu đơn phương chắc chắn không có kết quả rồi. Vả lại, ngươi xem xem bộ dạng của ngươi bây giờ, rõ ràng chính là một lão già năm mươi tuổi, người ta Hải Quỳnh tiên tử trước đây cũng không có thích ngươi, hiện tại ngươi thành bộ dạng xơ xác như thế này, ngươi nghĩ có khả năng sao? Ta muốn nói, hay là ngươi buông tha đi, về nhà làm ruộng đi thôi. Có người nói hiện tại đời sống nông dân đang cao dần lên. Đi đúng con đường, biết đâu ngươi còn có thể xây được nhà hai tầng thì sao.

- Ta sẽ còn tìm đến ngươi, nhớ kỹ, chuyện giữa chúng ta chưa kết thúc đâu...!
Nghe Lý Vân giảng giải một phen, Trương Đại Quốc để lại một câu ngoan độc rồi quay đầu bước đi.

Lý Vân đứng sững sờ tại chỗ một lúc, âm thầm cười khổ, nói nửa ngày, thanh niên ngoan cố này vẫn chưa chịu thay đổi ý định.

Ngày hôm nay hắn chủ động bỏ chạy, rõ ràng cũng là bởi vì mặc cảm tự ti. Lý Vân suy đoán, ngày nào đó hắn tìm được sự tự tin của bản thân, việc đầu tiên chắc chắn tìm mình gây chuyện.

Cười khổ một tiếng, Lý Vân dự định về nhà. Nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên ngửi được khí tức đặc biệt của Lữ Tuấn.

Lý Vân lập tức hiểu, tên kia lại muốn cùng hắn gặp mặt.





Lần thứ hai quay trở lại quán bar Tiền Quỹ. Lý Vân tại trên quầy bar thấy một thân giày tây Lữ tuấn

- Thế nào? Lại muốn nói chuyện về bằng hữu kiếm tiên của ngươi sao?
Lý Vân đi qua tiếp nhận một cốc bia trong tay Lữ Tuấn, khóe miệng nổi lên một nụ cười nghiền ngẫm.

- Ta là tới để cảm ơn ngươi.
Lữ Tuấn vừa cười vừa nói:
- Những lời ngày hôm nay ngươi nói rất hay. Kỳ thực ngươi sớm nên nói như vậy. Ngươi nói bộ dạng hắn hiện tại, còn muốn theo đuổi Hải Quỳnh tiên tử, ta xem bà già bốn mươi tuổi đều còn không muốn nữa kìa. Trong thôn kia quả phụ phỏng chừng cũng không muốn đụng đến hắn.

Lý Vân phun ra một ngụm bia, thiếu chút nữa đến cả chén bia đều cầm không vững, vội vã hít một hơi thật sâu, ổn định một chút tâm tình mình, mới quay đầu lại nhìn Lữ Tuấn bên cạnh. Một lúc lâu, Lý Vân hỏi:
- Trương Đại Quốc thật sự là bằng hữu của ngươi sao? Ta thế nào lại cảm giác các ngươi càng giống kẻ thù hơn?

- Chính bởi vì là bạn bè, ta mới nói như vậy. Sớm muộn gì thì hắn cũng phải đối mặt với hiện thực.
Lữ Tuấn lườm hắn một cái, nói tiếp:
- Ngươi nói được những lời mà ta rất muốn nói, chẳng qua do ta xấu hổ mà thôi.

Hắn cầm cốc bia, cười hì hì nhìn Lý Vân nói:
- Nếu như lần sau hắn vẫn còn tìm tới ngươi gây phiền phức, ta hi vọng ngươi có thể sử dụng lời nói càng thêm ác độc, càng thêm hiện thực đi công kích hắn. Nhờ ngươi cả đó.

- Lỡ như hắn luẩn quẩn trong lòng rồi tự sát thì làm sao?
Lý Vân mãnh mẽ uống một ngụm bia, lập tức ngẩng đầu hỏi.

- Sẽ không!
Lữ Tuấn nói:
- Tố chất tâm lý của Kiếm tiên còn không kém đến mức như vậy.

- Ực. . . . . Đã như vậy, lần sau gặp mặt ta không khách khí nữa.
Lý Vân cười hắc hắc, nói:
- Nói thật, ta rất đau đầu với Trương Đại Quốc. Đàn ông giống như hắn thì thật sự không có mặt mũi.

Nụ cười trên khuôn mặt của Lữ Tuấn biến mất, tâm sự nặng nề uống một ngụm bia lớn:
- Ái tình giống như là một cây kiếm 2 lưỡi. Có người bởi vì ái tình mà hạnh phúc, có người bởi vì ái tình mà bị thương. Trương Đại Quốc rất không may, Hắn là kiểu người sau. Trước đây lúc chưa gặp phải Hải Quỳnh tiên tử, hắn không phải người như vậy. Hắn rất anh hùng. . .

Lý Vân tiếp nhận trọng tâm câu chuyện nói tiếp:
- Anh hùng không vượt qua ải mỹ nhân.

- Đúng vậy a. Cho nên ta cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới đi yêu ai. Trước đây không có, hiện tại lại càng không.
Lữ Tuấn không có nhìn Lý Vân, mà là quay đầu nhìn sân khấu hình chữ T phía trước:
- Mấy người đẹp này, ta toàn bộ đều đã ngủ qua rồi. Ta tình nguyện làm ngựa giống, cũng sẽ không cố gắng đi tìm một chút tình yêu đích thực.

- PHỐC...!
Lý Vân lần thứ hai phun ra một ngụm rượu. Theo ánh mắt Lữ Tuấn hắn cũng hướng phía sân khấu chữ T nhìn sang, nói rằng:
- Không thể nào, ngươi sao lại khát khao như vậy? Phụ nữ ở quán ăn đêm ngươi cũng có hứng thú. Ai lại không biết những người kia có ngàn người cưỡi, vạn người đẩy. Ngươi tốt xấu gì cũng là tiên nhân? Vì sao không chơi điểm cao nhã, thanh thuần.

- Ta không thích tình yêu kiểu trinh nữ.!
Lữ Tuấn có chút xấu hổ lắc đầu:
- Ta chỉ ưa thích loại cảm giác dục tiên dục tử này thôi. Về phần cái khác, bản thân cũng không coi trọng.

- Ta hỏi ngươi, ngươi nghĩ Hải Quỳnh tiên tử đối với ngươi yêu thật lòng sao?
Lữ Tuấn nâng cốc đặt vào trên mặt quầy bar, vẻ mặt nhìn qua có chút nghiêm túc.

Chương 13: Chú ý thân phận, chớ cùng tiên tộc làm loạn

Nói đến đây hắn nhìn Lý Vân:
- Có phải ngươi vô cùng khát vọng biết quá khứ của mình, biết chuyện tình cảm của ngươi cùng Hải Quỳnh tiên tử như thế nào phải ko?

- Tất nhiên rồi!
Lý Vân uống bia trả lời

- Ta biết rất rõ chuyện các ngươi, ta biết rõ quá khứ của ngươi…
Lữ Tuấn rơi vào hồi ức, thật lâu mới nghiêng đầu nhìn Lý Vân nói:
- Đáng tiếc ta không thể nói.

- Ta căn bản không ôm một hy vọng nào hết.
Lý Vân vô lực cắt đứt lời hắn nói.

- Xin lỗi, ta rất muốn giúp ngươi nhưng ta ko có cách nào khác.
Lữ Tuấn lấy lại tinh thần, cầm lên ly bia bồi bàn vừa đưa qua, liên tiếp uống 2 ly: 
- Uống ngụm bia lớn, thật đã.

Đặt ly bia xuống, Lữ Tuấn lại lâm vào trong trầm tư, thanh âm cũng trở nên xa xôi:
- Trước đây ta vẫn kỳ vọng có thể thức tỉnh sớm một chút, đáng tiếc không nghĩ tới chớp mắt đã một vạn năm. Cảnh còn người mất mọi chuyện hư vô, nếu có lựa chọn, ta nguyện tiếp tục ngủ say.

- Ngươi không thích xã hội bây giờ?
Lý Vân cũng thả ly bia không trong tay ra.

- Ngươi thích không? Có lẽ ngươi hẳn là thích rồi? Dù sao ngươi khác với chúng ta. Ngươi đi con đường mà người khác chẳng bao giờ đi.
Lữ Tuấn rầu rĩ không vui đem chai bia đưa đến bên mép, mãnh mẽ uống một ngụm, nghiêng đầu nhìn Lý Vân nói:
- Ngươi đã bị nhân tính hoá, cho nên ngươi sẽ không bài xích thế giới này. Mà chúng ta mang Viễn Cổ huyết mạch, tuy rằng bảo lưu ký ức hai đời, nhưng chính vì kí ức Viễn Cổ đã làm cho chúng ta căn bản không thể thích ứng cái xã hội mới này trong nháy mắt.
Nói đến đây, Lữ tuấn một lần nữa uống một ly bia.

Lý Vân cũng vừa mới uống xong, đồng dạng lại gọi một ly bia.

- Ngươi biết không? Chúng ta bây giờ giống như bị bệnh tâm thần vậy.
Lữ Tuấn cười chua xót nói:
- Trong đầu chúng đang đang có hai thanh âm.

- Tâm thần phân liệt? Hai mặt?
Lý Vân hỏi.

- Đúng vậy...!
Trong mắt Lữ Tuấn có ý cười:
- Chẳng qua duy trì cũng không được lâu.

- Hồ ly tinh đến...!
Lữ Tuấn khẽ cười một tiếng, đưa mắt nhìn ra cửa. Lý Vân thầm giật mình, xem ra Lữ Tuấn xác thực không đơn giản. Chính mình còn không có ngửi được khí tức của Trân tỷ, vậy mà hắn đã cảm nhận được. Cường nhân a. . . Không, phải là cường tiên.

Quay đầu lại, Lý Vân quả nhiên thấy Vương Trân Trân. Nàng mặc một thân áo khoác lông màu hồng, thân thể do quá đầy đặn nên làm áo lông kéo căng quá mức, tăng thêm tính gợi cảm mười phần. Trong lúc đi giơ tay nhấc chân đều tràn ngập phong tình. Nàng xuất hiện, khiến cho rất nhiều thân sĩ chú ý.

Vương Trân Trân đi tới trước mặt Lý Vân, trong giọng nói mang theo một tia u oán:
- Uống rượu cũng không gọi.

Lý Vân cười hắc hắc, nói:
- Là hắn mời khách, cho nên ta cũng không thể không biết xấu hổ gọi người được.

Lúc này, Vương Trân Trân mới đưa ánh mắt chuyển hướng Lữ tuấn, chẳng qua xem phản ứng của nàng tựa hồ cũng không nhận ra Lữ Tuấn. Nàng chỉ biết hắn là tiên tộc.

- Như thế nào cậu lại ở chung với người của tiên tộc vậy.
Vương Trân Trân nói:
- Tiểu Lý à, cậu cũng không chú ý thân phận của mình à nha.
Nghe giọng nói của nàng hình như yêu quái cùng tiên nhân ở chung một chỗ với nhau là rất mất mặt

- Cô không nhận ra ta?
Nhìn Vương Trân Trân vẻ mặt mờ mịt. Lữ Tuấn đột nhiên có một loại cảm giác thất bại. Dựa vào danh tiếng của mình tại thời điểm trước kia cũng không nhỏ. Hồ ly tinh mặc dù là Yêu tộc, thế nhưng nàng không có lý do không biết mình a.

- Quý danh của ngài là?
Vương Trân Trân lễ phép mà hỏi thăm.

Lữ Tuấn sững sờ một chút, đột nhiên vỗ ót, lẩm bẩm nói:
- Ai, thiếu chút nữa ta quên, năm đó tiểu hồ ly cô một lòng học y thuật, đối với chuyện tình bên ngoài đều không quan tâm. Cô không nhận ra ta, cũng đúng. Như vậy đi, cô cứ gọi ta là Lữ Tuấn, Lý Vân cũng gọi như thế.

- Ah...!
Hồ ly tinh phản ứng tương đối hờ hững. Hơn nữa, nàng đối với Lữ Tuấn cũng không có nhiều hứng thú. Lực chú ý của nàng chủ yếu đặt trên người Lý Vân.

Vương Trân Trân tới gần Lý Vân, một làn hương không ngừng tiến vào trong mũi hắn. Khiến cho lòng hắn xốn xang. “Thật là một người phụ nữ gợi cảm” Lý Vân ở trong lòng rên rỉ. Thế nhưng hắn cũng biết, Vương Trân Trân bề ngoài nhìn như phóng đãng, kì thật bên trong rất thuần khiết. Rốt cuộc vẫn là hồ ly tinh bên cạnh Thần Nông. Người ta vẫn là con nhà nòi. Coi như là ở kiếp này cũng thủ thân như ngọc, hoàn bích chi thân. Ai kêu chồng đã chết của nàng vô phúc tiêu thụ chứ?

Trong khoảng thời gian này, sinh ý của phòng khám bệnh thuốc đông y càng ngày càng tốt. Nàng tiếp xúc với đàn ông của xã hội thượng lưu càng ngày càng nhiều. Rất nhiều người đều đang muốn theo đuổi nàng. Đủ loại đàn ông từ gia đình tài phiệt, đến gia đình quan chức, nhưng nàng vẫn chẳng chú ý đến ai. Hằng ngày trong lúc gặp gỡ, nàng luôn luôn có thể thành thạo mà đối phó với các nam nhân, một vừa hai phải.

- Tiểu Lý, uống rượu xong chưa? Nếu không có chuyện gì, chúng ta về nhà đi?
Vương Trân Trân liếc mắt đưa tình với Lý Vân, bàn tay dịu dàng phớt qua mũi Lý Vân, trên mặt dạt dào ý cười. Tình cảnh giống như là vợ nhỏ trong đêm tân hôn làm nũng với chồng vậy.

Bên cạnh Lữ Tuấn âm thầm cười, một hồ ly tinh, một tiên tử. Có trò hay để xem rồi.

Lý Vân phát hiện Trân tỷ đêm nay hơi có chút không bình thường. Hắn đoán, nàng hẳn là cố ý diễn cho Lữ Tuấn xem. Nghĩ tới đây, Lý Vân ngẩng đầu nói:
- Trân tỷ, lập tức đi ngay đây…

Vương Trân Trân lườm hắn một cái, eo nhỏ uốn éo, nói:
- Cậu không đi, ta đây đi trước. . .

Ánh mắt Lý Vân chú ý đến cái mông khiến cho nam nhân điên cuồng của Vương Trân Trân, lúc này hắn có dục vọng muốn đi sờ thử. Hắn cười nói:
- Đợi ta. . .

Vẫn không nói gì Lữ Tuấn đột nhiên nói ra:
- Tiểu hồ ly đừng phí tâm, Hải Quỳnh tiên tử người ta mới là vợ lớn.

Lời này vừa nói ra, Vương Trân Trân lập tức dừng bước. Nàng thậm chí quay trở lại, đặt mông ngồi ở trên ghế bên người Lý Vân, thở phì phì mà nhìn Lữ Tuấn, nói:
- Thế nào? Ngươi cùng Hải Quỳnh là một đám, người ta đều không nói gì? Ngươi gấp cái gì? Hoàng đế không vội, thái giám chết bầm lại gấp.

Lý Vân lúc này cũng xác định, Vương Trân Trân có ý định cùng chính mình mập mờ, nhất định đang muốn thị uy. Không ngờ lại hướng người của tiên tộc thị uy.

- Ha ha...!
Lữ Tuấn bị hồ ly tinh châm chọc một câu, thật đúng không có cách nào chống đỡ . Xua tay nói:
- Ngược lại ta cũng chỉ muốn xem cuộc vui, tùy cho các ngươi thích loạn thế nào cũng mặc kệ.

Lý Vân trừng mắt với Lữ Tuấn, nói:
- Ngươi nhìn có chút hả hê phải không?

- Tiểu Lý, chúng ta đi. Phải chú ý thân phận của chúng ta, chớ cùng những người kia ngồi cùng nhau, miễn cho hạ giá.
Nói xong, nàng đi tới hôn một phát lên mặt Lý Vân.

Tựa hồ có chút quá đột ngột, Lý Vân loạng chạng đứng dậy, trọng tâm không vững, lập tức đổ về phía Vương Trân Trân. Trong lúc bối rối Lý Vân vội vàng điều chỉnh trọng tâm, dưới ý thức dùng hai tay ôm lấy Vương Trân Trân, để tránh cho ngã sấp xuống đất. Có lẽ là xung quanh ngọn đèn quá mập mờ, bàn tay to của Lý Vân chậm rãi trượt đến cái mông của người phụ nữ, nhẹ nhàng niết hai cái, mặc dù là cách một lớp áo lông, nhưng Lý Vân như cũ cảm thấy có chút kích thích.

Chương 14: Lễ Nôel 

Cái mông là nơi mẫn cảm nhất của Vương Trân Trân, Lý Vân vuốt ve chỗ đó làm cho nàng xấu hổ đến độ có thể chảy ra nước, trong miệng càng phát ra âm thanh rên rỉ mê người.

- Trân tỷ, chị không có sao chứ.
Lý Vân cố nén dục hỏa công tâm, một bộ dạng lo lắng hỏi. Phía xa Lữ Tuấn cũng mang vẻ mặt mập mờ, bộ dáng như xem được một cuộc vui hoàn hảo. Cùng lúc ở lầu hai, Hồng gia cũng ở đấy xem cuộc vui. Chỉ là hắn đối với hồ ly tinh cũng nảy sinh hứng thú, so sánh với nữ nhân bây giờ mình đang đùa giỡn, hồ ly tinh này tựa hồ có sức hấp dẫn hơn.

- Ta không sao, chúng ta trở về đi…!
Vương Trân Trân đẩy Lý Vân ra, liếc mắt với Lữ Tuấn tựa như là muốn thị uy, liền ôm cánh tay Lý Vân chậm rãi rời đi.





Sau khi về nhà, Lý Vân theo Vương Trân Trân đi vào phòng khách, nhịn không được mở miệng:
- Trân tỷ, cũng muộn như vậy rồi, sao chị lại còn đi tìm chứ?

Vương Trân Trân liền giải thích:
- Người bá bá nông dân kia đã đến đây tìm ta, hắn thấy cậu không có ở đây nên đã đi rồi, ta nghĩ hắn nhất định lại đi tìm cậu liều mạng. Ta lo lắng cho cậu nên mới mang Thần Nông xích đuổi theo, phí nhiều tinh lực mới tìm được cậu, ai ngờ cậu lại đang nhàn nhã đi uống rượu.

- Đúng, ta trên đường có gặp qua Trương Đại Quốc, bộ dáng của hắn giống như rất mất mát.
Vương Trân Trân nói:
- Không phải cậu chỉ dùng một chiêu, làm cho hắn tâm phục khẩu phục đấy chứ?

Lý Vân nói:
- Ta chưa có bổn sự lớn như vậy… Bất quá chúng ta hôm nay là thi đấu văn, không phải đấu võ, hắn như thế là vì bị ta mắng đấy.

Nói xong, Lý Vân liền đem tình huống cụ thể nói một lượt cho Vương Trân Trân nghe.

Nghe xong Lý Vân giải thích, Vương Trân Trân nhất thời bật cười:
- Tiểu Lý, cậu quá đáng rồi, cậu làm như vậy, Trương Đại Quốc nhất định uất ức đến chết.

- Đúng, cậu có vẻ rất quan tâm tới Hải Quỳnh tiên nữ?
Vương Trân Trân đột nhiên hỏi.

Lý Vân vội vàng nói :
- Không có chuyện đó đâu… Ta cũng không biết nàng ta là người như thế nào mà.
Lý Vân trong lòng lại nói thêm, nữ nhân kia sờ soạng không cho, ngủ cũng không cho ngủ, thật là phiền toái, có quỷ mới thích nàng.

- Ừm…!
Vương Trân Trân nghe vậy mừng thầm trong người.

- Vậy cậu không có ý định tìm bạn gái nữa sao?
Vương Trân Trân hỏi một câu đầy ẩn ý.

- Bây giờ còn không có thời gian rỗi, hơn nữa ta cũng không có tiền.
Lý Vân tùy ý nói.

Vương Trân Trân cười nói:
- Ta cho cậu tiền… Gần đây sinh ý cửa hàng không tệ, ta nghĩ ta rất nhanh trở thành một phú bà trăm vạn.

- Không bằng chị bao nuôi ta đi?
Lý Vân nói đùa.

- Được a…!
Vương Trân Trân nhận lời ngay.

- Haha, nói đùa thôi… !
Lý Vân nói:
- Một đại nam nhân như ta sẽ không đi làm trai bao đâu. Thời gian không còn sớm, ta đi ngủ trước đây. Trân tỷ, chị cũng đi ngủ đi.

- Ừm…!
Vương Trân Trân ngữ khí tựa hồ có chút mất mát.

….



Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã qua một tháng, ngày mai là lễ Giáng Sinh. Mặc dù thời tiết ngày càng lạnh, nhưng không ngăn được không khí vui mừng. Gần tối, trên trời có tuyết rơi, nhưng trên đường cái người qua lại vẫn như cũ đông lườm lượp, nguyên một đám trên mặt biểu tình vui sướng. Các cửa hàng bên đường cũng đã trang trý lại hoàn toàn mới, hầu như mỗi cửa nhà đều có một cây thông Noel, một ít giới kinh doanh có tiền thậm chí còn tìm người giả trang ông già Noel đứng bên đường phát tặng những món quà nhỏ, mượn cơ hội này để thu hút sinh ý.

Lý Vân thật không rõ, chỉ là ngày lễ của bên Tây mà thôi, hà cớ gì phải long trọng như vậy.

Trở lại trong thôn, mới đi vào cửa chính, hỏa yêu Vương Đại Sơn liền ôm trong lòng tiểu mao đầu đi đến, cười hì hì nói:
- Thật là tốt a, bà chủ phát thưởng, 800 tiền lì xì, đủ cho ta ăn mấy ngày mì xào… Hề hề, lão đại, bà chủ đang đợi ngươi, ngươi tranh thủ thời gian vào đi thôi.


- Ngươi thật nghĩ mì xào ngon hơn so với thịt người?
Lý Vân đột nhiên thấp giọng hỏi một câu.

- Ừ…!
Vương Đại Sơn thần sắc nghiêm túc nói.

Ai, yêu quái đáng thương. Yêu quái không ăn thịt người, lại ăn đồ người làm. Không biết là thời đại đại tiến bộ hay là yêu quái có lòng thương người đây.

- Meo…!
Tiếu mao đầu kêu một tiếng, liền từ trong lòng Vương Đại Sơn nhảy vào trong lòng Lý Vân, sợ hãi nói:
- Ngươi có thể ôm ta một cái không?

- Vậy đây không phải đang ôm sao?
Lý Vân khẽ cười một tiếng, đưa tay vuốt đám lông xù trên trán mèo yêu một cái, vừa cười vừa nói:
- Mấy ngày này sống tốt a, cơ thể lớn thấy rõ. Đúng, ngươi tại sao không thể hóa thành hình người, mẹ của ngươi rốt cuộc có thân phận gì?

- Ta cũng không biết…!
Mèo yêu mượn lúc này nói thêm:
- Cho nên tiểu mao đầu rất đáng thương nha, ta đáng thương chết đi mà. Lão đại, ngươi cùng bà chủ hiện tại chính là thân nhân của ta. Mẹ ta, ài, ta cũng không biết, chúng ta bị tách ra từ khi ta rất nhỏ, ta cái gì cũng đều nhớ không rõ… Meo meo, tiểu mao đầu thật đáng thương nha…

- Ha ha!
Nhìn mèo yêu trong lòng cố ý đùa giỡn, Lý Vân khẽ cười một tiếng, đánh một cái vào trên đầu nó, nói:
- Được rồi, đừng giả bộ… Trước khi mẹ ngươi chưa có đến, trước hết cứ giữ ngươi ở chỗ này. Bất quá tiểu tử ngươi đừng có cứ chạy tới phòng trọ của người ta, nhất là mấy cái làm thiếp tỷ(làm đĩ thì phải), ngươi không có việc gì đi trộm quần lót người ta làm gì? Ngươi không sợ bị nhiễm bệnh hả… Nhớ kỹ, sau này cho dù có muốn đi nhìn trộm cũng phải đi cái gia đình đàng hoàng a.

- Tuân mệnh…!
Tiểu mao đầu hoan hô một tiếng, nói:
- Lão đại vạn tuế, lão đại anh minh.

- Lão đại, như vậy có tốt không?
Vương Đại Sơn vuốt đầu suy nghĩ nói:
- Các nàng không có quần lót sẽ bị cảm lạnh… Mua lại còn phải tốn tiền.

- Haha, meo meo…!
Một người một mèo, cùng lúc phát ra hai tiếng cười quái dị. Vương Đại Sơn trung thực vẻ mặt mù mờ không biết gì.

Ôm tiểu mao đầu, đẩy cửa lớn phòng khách của hồ ly tinh ra, Lý Vân thấy nàng cũng mua một ít đồ vật cho lễ Giáng sinh. Ngay cả phòng khách cũng được trang trý hoàn toàn mới.

- Đợi lát nữa theo ta ra ngoài mua một cây thông Noel…!
. Ngay khi Lý Vân lén lút quan sát bài trí trong phòng, Vương Trân Trân từ phòng ngủ đi đến, thản nhiên nói một câu.

Lý Vân ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn 8 giờ, đã đến lúc đi ăn cơm. Vương Trân Trân thấy Lý Vân có chút chần chờ, nhất thời lông mi dựng lên:
- Bảo cậu đi thì cậu cứ đi, chần chừ cái gì, trở về ta mời cậu ăn đại tiệc.

- Ta cũng muốn…!
Mèo yêu hô lên.

Vương Trân Trân trừng mắt, nói:
- Không cho ngươi đi, con mèo biết nói sẽ hù chết người.

- Ta cam đoan sẽ không nói lời nào…!
Mèo yêu nghiêm túc nói.

- Vẫn không được!
Vương Trân Trân tức giận quở trách mèo yêu:
- Mỗi lần đi ra ngoài ngươi đều đòi đi ăn tam văn ngư (1 loại cá), ngươi không biết tam văn ngư rất đắt sao? Ta nào có nhiều tiền như vậy để nuôi ngươi.

Lý Vân chìa tay khẽ vuốt trên trán mèo yêu một cái, vừa cười vừa nói:
- Mèo thì phải ăn chuột, không bằng ngươi đi trên phố bắt chuột ăn đi. Lễ Giáng sinh cũng gần đến, có lẽ còn có chuột ngoại quốc đấy.

- Meo meo, ta thật đáng thương à…!
Mèo yêu gục đầu bộ dáng ủ rũ.

- Tiểu Lý, cậu ngồi xuống chờ, ta đi thay quần áo, rồi liền đi ra phố.
Vương Trân Trân mỉm cười, xoay người lắc lắc kiều đồn bỏ đi. Lý Vân vô ý thức hung hăng liếc nhìn theo, đáng sợ a…

Khoảng chừng nửa giờ, cửa phòng ngủ mới lần thứ hai mở ra, Vương Trân Trân mặc một bộ áo da màu đen từ bên trong đi tới trước mặt Lý Vân cười khanh khách xoay một vòng, ôn nhu hỏi:
- Như thế nào, bộ quần áo này vừa người không? Ngày hôm qua vừa mua tại cửa hàng Quốc Phương, hơn một vạn đó…

Chương 15: Có Ma tộc 

- Mẹ ơi, chỗ tiền đó đủ mua được nhiều tam văn ngư…!
Mèo yêu cảm khái nói.

- Ừm, không tệ, quả là có chút xinh đẹp…
Lý Vân nói ra một cái đánh giá, kỳ thực Vương Trân Trân mặc áo da màu đen, không chỉ xinh đẹp, mà còn toát ra thập phần gợi cảm.

- Xinh đẹp?
Khóe miệng Vương Trân Trân nổi lên vẻ tươi cười, nói:
- Xinh đẹp hay nha, người ta vốn là hồ ly tinh, xinh đẹp là đúng rồi.

- Chị bây giờ nhìn qua giống như một vị quý phu nhân, rất hợp với thân phận của chị.
Lý Vân cười nói.


Mắt Vương Trân Trân cũng cười tới mức nheo lại:
- Xem ra ánh mắt của ta không tệ.

Lý Vân ngơ ngác nhìn ngực của nàng, hít sâu một hơi. Mặc dù là quần áo mùa đông, thế nhưng nhà thiết kế cao siêu vẫn làm nổi bật ra vóc dáng lả lướt, đường cong hơn người của nàng. Nhất là cái bộ ngực nhô cao, phập phồng theo mỗi nhịp thở kia, giống như là mời gọi Lý Vân vậy.

- Nhìn cái gì? Chưa thấy qua mỹ nữ sao…!
Vương Trân Trân rất nhạy cảm, liền phát hiện được ánh mắt của Lý Vân, nàng giống như cười mà không phải cười nhìn chằm chằm Lý Vân, đi đến trước người hắn vài bước, một cỗ hương thơm nước hoa nồng đậm xông vào mũi, thế nhưng trong thanh âm không có vẻ gì tức giận.

Mỹ nữ thì đã thấy qua, thế nhưng ngực hồ ly tinh lại chưa được thấy. Lý Vân thật muốn đem hồ ly tinh hảo hảo đùa giỡn một phen. Chỉ là trong lòng luôn xuất hiện một tia nhắc nhở, nóng vội sẽ ăn không được đậu hũ nóng. 

- Chúng ta đi thôi!
Cố gắng đem tâm tình của mình bình tĩnh trở lại, Lý Vân thản nhiên nói.

- Ừm!
Vương Trân Trân đáp lại một tiếng, hai người liền đi ra ngoài.

Lý Vân dường như đánh giá thấp khả năng đi dạo phố của hồ ly tinh, đi dạo đủ 3 giờ, nàng mới quyết định mua một cây thông Noel tuyệt đẹp.

Càng làm Lý Vân buồn bực chính là mãi cho đến nửa đêm Vương Trân Trân mới chịu thực hiện lời mời ăn cơm khi trước. Đừng xem Lý Vân là yêu quái, bình thường đói bụng cũng đến mức bụng lẹp xép.

Ăn cơm chiều xong, trở lại phòng cho thuê đã là hơn 2 giờ sáng. Lý vân nghĩ là có thể đi ngủ, ai ngờ lại có người đã phá cửa đi vào.

- A di đà phật…!
Trong phòng, vị khách không mời mà đến hình như biết Lý Vân, thấp giọng niệm một tiếng Phật hiệu, chậm rãi đi ra phía cửa phòng, nói:
- Lý thí chủ, ngươi đã trở về, ta chờ ngươi đã lâu rồi.

- Tuệ Viễn, là ngươi à?
Lý Vân có chút không ngờ đến, mỗi lần chùa Bạch Mã có việc đều là Trí Hoằng đại sư kia tự mình đến đây, hôm nay lại là tiểu hòa thượng Tuệ Viễn.

- Lý thí chủ, sư tôn có nói, sau này có việc xảy ra thì để cho ta liên lạc với ngươi, sư tôn gần đây có thể có chút bận rộn, không đến được.
Tuệ Viễn dường như biết được tâm tư Lý Vân, vội vàng lên tiếng giải thích.

- Tiểu hòa thượng, ngươi không có chìa khóa cửa, làm sao vào đây được?
Lý Vân có chút buồn bực, dường như cánh cửa của nhà mình chỉ là để trang trí, nào là tiên nữ, hòa thượng, tất cả đều là phá cửa mà vào.

- Haha, là hỏa yêu tự qua đây mở cửa.
Tuệ Viễn nói:
- Toàn bộ chìa khóa trong viện đều là do hắn quản.

- Ách, Đại Sơn thăng chức.
Lý Vân cười nói.

- Ừm, hỏa yêu biểu hiện không tệ, là một yêu quái tốt.
Tuệ Viễn nói:
- Lý thí chủ, có một việc ta định nói cho ngươi biết.

- Ngươi sẽ không định ngủ lại đây chứ?
Lý Vân chau mày nói với Tuệ Viễn.

Tuệ Viễn ha ha cười nói:
- Đừng lo, ta ngủ hay không cũng không quan trọng.

Lý Vân lông mày nhíu lại nói:
- Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì mà đáng giá cho ngươi đã hơn nửa đêm lại qua đây chờ ta?

Tuệ Viễn mỉm cười, nét mặt làm lòng người dịu đi, hắn chỉ cái ghế trước mặt nói:
- Ngươi trước hết ngồi xuống đây, ta sẽ nói cho ngươi biết là đã xảy ra chuyện gì.

Lý Vân tức giận nói:
- Hóa ra đây là nhà của ngươi hả, ngươi lại còn bảo ta ngồi xuống đi. Mà về sau gọi ta là tiểu Lý đi, đừng có gọi mãi thí chủ, thí chủ, nghe có vẻ xa lạ quá.

Tuệ Viễn sắc mặt không đổi, khẽ nhíu mày, ngồi ngay ngắn bên mép giường, nói:
- Tiểu Lý…gần đây có tin tức của Phệ Hồn thần binh không?

Lý Vân than thở:
- Không có, nói thật ta hi vọng vĩnh viễn cũng sẽ không có.

- Thiện tai…!
Tuệ Viễn mỉm cười nói:
- Hy vọng có thể được như ngươi mong muốn.

Lý Vân cười:
- Tiểu hòa thượng đừng nói nhảm, nói chính sự đi.
Hắn nhìn Tuệ Viễn:
- Không có ý định hoàn tục à? Ngươi suốt ngày bưng đèn thờ Phật không cảm thấy buồn chán sao?

Tuệ Viễn lắc đầu:
- Ta vui cười không hết nữa là.

Lý Vân lại thở dài một hơi:
- Ngươi có thể tự mình vui cười, ta rất bội phục, đáng tiếc lòng ta mỗi ngày lại không thể yên bình như vậy.

Tuệ Viễn nhìn Lý Vân, không khỏi khẽ nhíu mày:
- Tiểu Lý, ngươi nên cố gắng giữ cho tâm mình được ổn định.

- Viễn Cổ huyết mạch đã lần lượt thức tỉnh, ngươi nghĩ làm một yêu quái như ta còn có thể tĩnh tâm sao?
Lý Vân sờ sờ chóp mũi nói:
- Khó thật a.

Tuệ Viễn không có nói tiếp chuyện của Lý Vân, mà lại nói:
- Chuyện Nhâm Cường có manh mối, độc thủ phía sau màn chính là kẻ đứng sau của khu giải trí Tiền Quỹ- Hồng gia.

- Hắn là người hay là yêu quái?
Lý Vân hỏi.

- Bây giờ còn chưa xác định rõ.
Tuệ Viễn lắc đầu.

- Không thể nào, chùa Bạch Mã các ngươi không phải nói là muốn cứu vớt thế giới hòa bình sao? Tại sao ngay cả một việc quan trọng như vậy đều không làm rõ được.
Trong giọng nói của Lý Vân rõ ràng mang theo vài tia chế nhạo.

Tuệ Viễn lúng túng nói:
- Chùa Bạch Mã cũng không có khả năng làm được mọi việc.
Lại nói:
- Hồng gia rất giảo hoạt, việc lần này cũng là chùa Bạch Mã cùng các nghành quốc gia có liên quan cùng nhau hợp tác mới điều tra được. Thế nên chứng cứ cũng không thể để lộ ra ngoài sáng được. Ý của sư tôn chính là muốn ngươi đi tìm hiểu chuyện này.

Lý Vân gãi gãi đầu nói:
- Nếu trực tiếp giết chết thì các ngươi cũng không có ý kiến gì chứ?

- Cái này…
Tuệ Viễn sờ soạng cái đầu trọc một chút, lông mày co lại vừa cười vừa nói:
- Phật cũng nổi giận, đối với những người phải xuống địa ngục thì Phật cũng sẽ không khoan dung đâu. Tuy nhiên ta vẫn hi vọng cố gắng không nên giết người, trời cao có đức hiếu sinh.

Lý Vân cười thở dài:
- Ngươi với sư tôn ngươi phong cách hành sự hoàn toàn bất đồng.

- Việc đã xong, ngươi nên trở về rồi chứ?
Lý Vân nhìn giường đệm của mình, nói:
- Ta không thích cùng người khác ngủ chung giường, nhất là hòa thượng.

- Vẫn còn có một việc.
Tuệ Viễn nghiêm sắc mặt, nghiêm túc nhìn Lý Vân nói:
- Lễ Giáng Sing sắp đến…

- Đó là ngày lễ của người nước ngoài, với chúng ta không có quan hệ.
Lý Vân buồn cười nhìn Tuệ Viễn nói:
- Ngươi không phải định bắt ta tặng quà giáng sinh cho ngươi chứ? Xin lỗi, ta không có cái nghĩa vụ kia, cũng không có cái kia sở thích đó.

- Lễ vật cũng không phải trọng điểm.
Tuệ Viễn nói:
- Việc trọng điểm là trong tỉnh đã xuất hiện hai Thần Ma huyết mạch thức tỉnh. Theo chúng ta phân tích, lễ Giáng Sinh lần này, bọn chúng nhất định sẽ xuất hiện.

- Có chuyện này? Ý các ngươi cũng là để cho ta đi xem?
Lý Vân quyệt miệng nói.

- Tiểu Lý, ngươi quả nhiên có tuệ căn.
Tuệ Viễn hòa thượng cười nói:
- Sư tôn hi vọng lễ Giáng Sinh hôm đó, ngươi có thể chú ý quan tâm tình huống xảy ra ở tình thành một chút. Tuy nhiên cố gắng đừng đi trêu chọc hai người tộc Thần ma đó.

- Người không phạm ta, ta không phạm người.
Lý Vân nói:
- Ta cũng được vui vẻ thanh nhàn.


Quay lại  l Xem tiếp 


BigKool BigKool
Vườn Hoàng Cung - Nông Trại Online Vườn Hoàng Cung
Khu Vườn Thần Kỳ Khu Vườn Thần Kỳ
Vườn Thủy Cung Vườn Thủy Cung
goPet Online goPet Online

C-STAT