watch sexy videos at nza-vids!
doc truyen
Trang ChủTruyện
http://aff.mclick.mobi/ctxd/bigbang3g

Bá Chủ Tam Quốc

http://aff.mclick.mobi/swift-wifi/bigbang3g

Swift Wifi

http://aff.mclick.mobi/uc-in/bigbang3g

UC Browser

Quyển 6 

Chương 1: Tràn ngập tên cậu 


Lý Vân cười đáp: 
- Việc này, tôi cũng chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Với điều kiện của Hải Quỳnh tiên tử thì người theo đuổi cô ấy chắc chắn không ít.


Đại sư Trí Hoằng liền cười phá lên, trầm ngâm 1 lúc rồi đáp: 
- Ngươi quả là hào hiệp, nhưng ta vẫn phải nhắc ngươi, lần trước trong lúc ngươi quyết chiến với Trương Đại Quốc thì đã có sự xuất hiện của một tình địch rồi đó. Bản lĩnh của hắn ta mạnh hơn Trương Đại Quốc rất nhiều.

Đổ mồ hôi, Lý Vân tức giận nói:
- Sao ông không nói sớm với ta?


Đại sư Trí Hoằng cười mỉm một cái rồi đáp:
- Ta cứ tưởng Hải Quỳnh tiên nữ sẽ nói cho ngươi biết.


Lý Vân tiếp:
- Biết thân phận của đối phương không? Có lợi hại lắm không?


Đại sư Trí Hoằng tỏ ra khá nghiêm trọng nói trong điện thoại:
- Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, vấn đề bây giờ là chúng ta không biết rõ thân phận của hắn ta, cho nên ngươi càng phải cẩn thận hơn.

Lý Vân tay cầm ống nghe đáp:
- Đúng là tức chết được, thịt dê không ăn lại cứ thích đi chuốc vạ vào thân. Đại sư, ông nói thật với tôi đi, tôi còn bao nhiêu tình địch nữa?

- Chắc là còn nhiều đấy.
Không khí ở đầu dây bên kia rơi vào trầm lặng, mãi sau mới lên tiếng:
- Hải Quỳnh tiên nữ trong giới Tiên cũng được coi là mỹ nữ vạn người mê. Nếu muốn có được nàng thì đương nhiên phải vất vả rồi. Ngươi tự giải quyết cho ổn thỏa đi…





Buổi tối, vốn là định đi ăn tối cùng với hồ ly tinh. Kết quả là Nhâm Cường lại đích thân đến phòng trọ trước, sống chết cũng phải lôi kéo bằng được Lý Vân đi ăn cơm với hắn, nói là để cảm ơn gì đó. Lý Vân tính cả nể, không nỡ từ chối lời mời của Nhâm Cường nên đành nhận lời.



Khi bước vào đại sảnh ở tầng 3 của nhà hàng Hoàng Hậu nguy nga tráng lệ, Nhâm Hiểu Nguyệt đã chờ sẵn ở đó liền đứng dậy, chào hỏi Lý Vân. Lý Vân gật gật đầu, cũng chào hỏi lại Nhâm Hiểu Nguyệt, sau đó theo lời mời nhiệt tình của Nhâm Cường đến ngồi ghế bên cạnh hắn ta. Trong bàn ăn, ngoài ba người bọn họ ra chẳng còn người nào nữa. Điều này làm cho Lý Vân cảm thấy rất vui vẻ, thứ mà hắn ghét nhất chính là sự náo nhiệt, ồn ã.



- Tiểu Lý, cậu xem cậu thích ăn món gì thì cứ gọi nhé!
Nhâm Cường cầm tờ thực đơn đưa qua cho Lý Vân . Lý Vân đã ăn quen ở các quán cơm nhỏ trong thành phố, còn những quán cơm xếp hạng sao như nhà hàng Hoàng Hậu này thì đây là lần đầu hắn được đón tiếp. Nhìn bảng thực đơn la liệt các món ăn, đầu hắn cũng có chút choáng váng.


- Ưu tiên phụ nữ…!
Lý Vân cười cười, đưa thực đơn cho Nhâm Hiểu Nguyệt nói:
- Bạn chọn đi.

Nhâm Hiểu Nguyệt cũng không chú ý đến sự bối rối của hắn, cầm lấy thực đơn, đáp một câu cảm ơn, nhìn một lượt từ đầu đến cuối rồi chọn ra vài món. Xong việc, cô đưa lại cho Nhâm Cường. Nhâm Cường tiện tay lại đưa qua cho Lý Vân, cười nói:
- Hôm nay mục đích chủ yếu là để cảm ơn ân tình mà cậu đã dành cho gia đình họ Nhâm chúng tôi, cậu là nhân vật chính, dù thế nào cũng phải chọn ra vài món mà cậu thích chứ!

Lý Vân thấy thoái thác không được thì cũng đành chọn lung tung vài món.

Nhân viên phục vụ sau khi ghi xong tất cả các món, khom người hỏi Nhâm Cường:
- Nhâm tổng, xin hỏi ông muốn ăn món chính là món gì?

- Có mì sốt tương không?
Lý Vân đột nhiên hỏi.

Lý Vân cũng từng cùng lão hòa thượng đi ăn tiệc, 1 bàn đầy thịt cá, ăn vẫn không chắc bụng bằng một bát mì sốt tương. Chịu thôi, trước đây khổ quen rồi, bây giờ nhất thời không thể thay đổi được. Hơn nữa, hắn luôn cảm thấy những món ăn ở bên ngoài quá nhạt và quá ngấy. 

Người bán hàng sững sờ một chút.

Nhâm Hiểu Nguyệt cũng phải trừng to mắt.

Nhâm Cường phản ứng rất nhanh, cười nói:
- Có phẩm vị (sành ăn) … không hổ là cao nhân. Nhân viên, theo yêu cầu của cậu Lý đây, cho tôi 1 bát mì sốt tương nhé.


Nhà hàng Hoàng Hậu là hiệu ăn cấp năm sao, kinh doanh toàn là các món ăn cao cấp, kể cả các món mì thì cũng là các lại như mì vây cá, một bát mì sốt tương chỉ có bốn tệ. Chỗ bọn họ gần như là không có.

Nhâm Cường là khách quen, cũng là khách quý. Nhân viên phục vụ cũng rất khéo léo. Sau khi nghe yêu cầu của Nhâm Cường thì không hề phản đối mà ngược lại gật đầu đồng ý. 


Khách hàng là thượng đế.

Thượng đế muốn ăn mì sốt tương, bọn họ đương nhiên phải nghĩ cách. Tốt hơn hết là phái người sang quán cơm nhỏ ở bên đường đối diện mua về.





Nhà hàng Hoàng Hậu thời gian gần đây làm ăn rất phát đạt. Đặc biệt là mấy năm gần đây, khách hàng đến đây ăn cơm chẳng lúc nào ngớt. Thông thường mà nói, do tình trạng này nên việc phục vụ cũng chậm hơn một chút. Nhưng Nhâm Cường là khách quý ở đây nên việc phục vụ vẫn rất nhanh và chu đáo. Chỉ một lát sau, thức ăn đã được mang lên đầy đủ. Nhâm Cường nhấc một chén rượu lên mời Lý Vân, đồng thời nói vài lời cảm tạ.


Bên này, Nhâm Hiểu Nguyệt cũng kính Lý Vân vài chén. Tuy nhiên, giữa nàng và Lý Vân vẫn còn chút gượng gạo. Từ sau cái lần mà Nhâm Hiểu Nguyệt chủ động đến xin được qua lại tìm hiểu nhưng bị từ chối, thì giữa nàng và Lý Vân dường như có một vật cản nào đó, không thể nói ra được, cũng không hiểu tại sao. Sau khi gặp mặt, ngoài cảm giác ngượng ngùng thì chẳng còn cảm giác nào khác.

Xong việc, Lý Vân bắt đầu gắp thức ăn ăn một cách ngon lành. Sau khi ăn hết một nửa, nhân viên phục vụ liền bưng mì sốt tương nóng hôi hổi lên. Lý Vân đón lấy bát mì, hít nhẹ 1 hơi, cầm đũa lên khuấy vài cái rồi bắt đầu ăn thịt kho tàu trước.

Mặc dù Lý Vân ăn rất nhanh nhưng không hề phát ra tiếng động.

Dù là vậy, Nhâm Hiểu Nguyệt vẫn cứ trừng mắt to ra nhìn Lý Vân, bởi trông bộ dạng khi ăn của Lý Vân cứ như là một con quỷ chết đói được đầu thai vậy. 
Bát mì sốt tương đã trôi tuột vào bụng, Lý Vân ngẩng đầu lên thì chợt bắt gặp ánh mắt của Nhâm Hiểu Nguyệt cũng đang nhìn mình. Lấy giấy ăn lau qua miệng, Lý Vân cười nói:
- Ăn mà, mọi người đều là người nhà cả, hà tất phải khách khí, phải câu nệ như vậy.

- Ha ha…!
Nhâm Cường cười lớn.
- Nói đúng lắm… Hiểu Nguyệt, còn thần người ra đấy làm gì, mau ăn đi, món mì này ngon lắm đấy.
Nói đoạn, Nhâm Cường cũng húp thêm một miếng to mì. 


Sau khi cơm rượu no nê, Nhâm Hiểu Nguyệt nghe điện thoại, sau khi cúp máy, nàng nói với Nhâm Cường và Lý Vân một tiếng rồi rời đi.

Nhâm Cường thấy vậy cười nói:
- Con bé này, đã nói là hôm nay muốn mở tiệc chiêu đãi cậu, bảo nó là gác hết mọi chuyện khác sang một bên, kết quả là đến lúc cuối vẫn có việc phải ra ngoài. Tiểu Lý, cậu đừng trách nhé, lúc về tôi sẽ bảo nó đến chịu phạt với cậu.

Lý Vân cười nói:
- Thanh niên mà, ai mà không có việc chứ, có thể thông cảm được. Bác Nhâm, bác cũng đừng làm khó cô ấy.


- Thôi thì thông cảm vậy.
Nhâm Cường mỉm cười nói.


- Mà hôm nay hẹn tôi đến đây, không phải chỉ vì bữa cơm thôi đấy chứ?
Lý Vân cũng mỉm cười đáp.


Nhâm Cường ngẫm nghĩ, nhíu mày nói:
- Hôm nay hẹn cậu đến đây, chủ yếu là để cảm ơn cậu vì những ân tình cậu dành cho gia đình tôi.
Ậm ờ 1 chút rồi nói tiếp:
- Cậu là người thông minh, ngoài việc cảm ơn ra, tôi còn có vài chuyện muốn nói.


- Hiểu Nguyệt dạo này cứ rầu rĩ không vui.
Nhâm Cường nhìn Lý Vân nghiêm túc nói:
- Mấy ngày trước, tôi vô tình nhìn thấy trong quyển nhật ký của nó, có mấy trang viết kín tên của một người đàn ông.

- Tôi nghĩ Hiểu Nguyệt không vui, chắc là có liên quan đến người đàn ông này.
Nhâm Cường liếc mắt nhìn Lý Vân với một thâm ý khác

- Không phải tôi đấy chứ?
Lý Vân cười gượng một cái.

Nhâm Cường cười:
- Không sai. Cậu đoán đúng rồi đấy, Hiểu Nguyệt viết đầy tên cậu trong nhật ký của nó. Tiểu Lý, tôi hy vọng cậu có thể giúp được tôi.

Chương 2: Triết lý tình yêu của Tiểu mao đầu 

Lý Vân lắc đầu trêu đùa:
- Giúp như thế nào ạ?

- Cậu là người thông minh, chắc cậu cũng biết mình phải làm thế nào chứ?
Nhâm Cường nói

Lý Vân lấy tay xoa xoa mũi, thở dài trong lòng, mình phải làm như thế nào đây? Nếu như mình giúp thật thì cũng chỉ là gây tai vạ cho khuê nữ nhà người ta thôi.

Lý Vân lắc đầu nói:
- Rất xin lỗi, bác Nhâm, chuyện này tôi không giúp được bác rồi.


- Cậu không thích Hiểu Nguyệt?
Nhâm Cường nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Lý Vân nói:
- Hiểu Nguyệt là con gái tôi, tôi rất hiểu nó. Tuy là cũng có đôi lúc hơi ương ngạnh, nhưng tôi thấy nó là người nổi bật nhất trong số các bạn đồng trang lứa với nó, tướng mạo, nhân cách, học vấn, gia thế…có điểm nào kém cỏi đâu.


- Bác Nhâm…
Lý Vân khẽ cười một cái rồi đáp:
- Thôi bác đừng nói nữa, nói thêm là có mùi vị của tiếp thị chào hàng ở đây đấy…

- Ừh…
Nhâm Cường thấy không thể thuyết phục được Lý Vân, cũng không cố. Dù sao thì dưa ép thường không ngọt. Thật ra là ông ta muốn nhắm Lý Vân làm con rể mình, con gái ông ta và Lý Vân đều là sinh viên năm 4. Tuổi cũng không còn trẻ, cũng đã đến lúc tìm hiểu đối tượng để kết hôn rồi. Đối với cô con gái, Nhâm Cường luôn chiều chuộng như bảo bối, thế nên đối với một nửa của con gái mình, ông cũng hết sức quan tâm. Ông hi vọng con rể của mình đủ sức kế thừa gia nghiệp. Vả lại Lý Vân thì vừa đủ để trở thành người kế tục. Nhất là sau chuyện ở khu giải trí Tiền Quỹ, ông càng cảm thấy hứng thú với con người này hơn.

Lý Vân đột nhiên hỏi:
- Bác không phải là đang định nhắm tôi làm con rể đấy chứ?

- Àh… cũng có ý như thế…
Nhâm Cường nhấc chén rượu lên và nhấp một ngụm. Hứng thú nói:
- Nói thật, trước giờ tôi vẫn luôn có ấn tượng tốt với cậu. Mặc dù là câu hơi mập một chút, nhưng không sao, Hiểu Nguyệt nhà chúng tôi cũng không xem trọng vấn đề ngoại hình.


Lý Vân ngạc nhiên trả lời:
- Có chút miễn cưỡng ạ.

- Vấn đề là cậu nghĩ như thế nào thôi.
Nhâm Cường mỉm cười nói:
- Nếu cậu gia nhập vào gia đình họ Nhâm này, ít nhất cậu sẽ bớt được hai mươi năm phấn đấu.

- Tôi thì chỉ muốn có muốn cuộc sống thanh thản, bình yên.
Lý Vân cười nhạt:
- Hơn nữa, trước giờ tôi cũng chưa từng có ý nghĩ là sẽ thăng quan tiến chức bằng cách này.


Nhâm Cường nghiêm mặt nói:
- Cậu hiểu nhầm ý tôi rồi, tôi sẽ không vô duyên vô cớ mà cho cậu cái gì đâu. Chẳng qua là tôi muốn tạo nền tảng cho cậu thôi.

- Nền tảng gì?
Lý Vân tò mò hỏi.


- Nền tảng cực kỳ vững chắc…!
Nhâm Cường nói xong, ánh mắt liền dừng lại trên người Lý Vân, khẽ cười rồi nói tiếp:
- Làm trợ thủ cho tôi đi…!


Lý Vân buột miệng cười, vội vàng xua tay:
- Lão hòa thượng đã sắp xếp được công việc cho tôi rồi, lúc về, có lẽ tôi sẽ làm trợ lý cho trưởng thôn.

Nhâm Cường nghe vậy, cũng cười nói:
- Ừh, vậy cũng tốt. Xem ra đại sư định hướng cho cậu đi theo con đường làm quan. Đã vậy, tôi đây cũng không can dự vào nữa.

- Nào, uống thôi!
Việc không thành, trong lòng Nhâm Cường cũng có chút bứt rứt, bèn hô lớn rồi uống hết cả chén rượu đầy. 
Lý Vân tự dưng hùa theo, một tiếng sau, mặt Nhâm Cường đã đỏ lựng, còn Lý Vân thì lấm la lấm lét, vẫn chưa có vấn đề gì. Với thể chất yêu quái của hắn thì đừng nói là một chai, kể cả là mười chai thì cũng không hề hấn gì.

Hơn 11 giờ đêm, Lý Vân mới đưa được Nhâm Cường lên xe, đồng thời dặn dò tài xế kiêm vệ sĩ Ngự Phong phải đảm bảo đưa hắn về nhà cẩn thận. 
Xong xuôi, Lý Vân chầm chậm rảo bước dọc đường cái để về nhà. Gió đêm thổi hơi lạnh, hắn như đang suy tư một điều gì đó, một lúc sau thì lẩm bẩm:
- Nhâm Hiểu Nguyệt đúng thật là phiền phức.







Vương Trân Trân cô đơn một mình ngồi trên ghê sô-fa ở phòng khách. Âm nhạc giống như một dòng sông vô hình, lặng lẽ và chậm rãi trôi trong căn phòng. Không hiểu tại sao Vương Trân Trân luôn có thói quen nhìn ra cửa.

- Meo meo…!
Đột nhiên, mèo yêu chui từ ngoài cửa vào. Thoắt một cái, nó đã nằm trên ghế sô-fa. Mèo yêu Tiểu Mao Đầu nói với Vương Trân Trân:
- Chủ nhân, hắn vẫn chưa về.

Vương Trân Trân chẳng thèm tiếp lời nó, cầm lon bia ở trên bàn lên và hỏi:
- Uống không?

Tiểu Mao Đầu sau mấy giây ngước đôi mắt xanh lè của nó nhìn chằm chằm Vương Trân Trân thì cũng gật đầu. Vương Trân Trân cười cười, lấy bia đưa cho nó. Tiểu Mao Đầu dùng 2 móng vuốt ôm lấy chai bia, dùng răng để cậy nắp, sau đó dốc lon bia lên tu ừng ực.

Vương Trân Trân hỏi:
- Ngươi có thấy cô đơn không?


- Cũng bình thường…
Con mèo bỏ lon bia xuống và nói.
- Tiểu Mao Đầu trước đấy toàn sống ở nơi tối tăm, lạnh lẽo. Bây giờ, có chủ nhân là cô, tôi sống tốt hơn nhiều rồi.


- Ừh…xem ra ngươi vẫn còn hạnh phúc hơn ta.
Vương Trân Trân nói

Mèo yêu nói một câu hết sức triết lý:
- Là do tiêu chuẩn về hạnh phúc của cô quá cao đấy thôi.

- Là sao?
Vương Trân Trân hỏi

Mèo yêu chớp mắt một cái rồi đáp:
- Lần trước trong một tiết mục về tình cảm, tôi có nghe thấy người dẫn chương trình nói là có đôi lúc bạn tự hạ tiêu chuẩn về hạnh phúc của mình xuống, thì bạn đã trở nên hạnh phúc rồi.


- Yêu cầu của ta quá cao sao?
Vương Trân Trân hỏi


- Tôi cũng không biết.
Mèo yêu tiếp tục rót rượu vào mồm

Vương Trân Trân khẽ thở dài, nhìn ra màn đêm ở phía ngoài nói:
- Đêm nay, vốn dĩ anh ấy phải thuộc về ta.


Mèo yêu híp tịt mắt nói:
- Sao cô lại để cậu ấy đi? Thật ra, cô hoàn toàn có thể viện cớ là ân nhân cứu mạng mà giữ cậu ấy lại.

- Không được.
Vương Trân Trân nói.
- Lần trước ta giúp anh ấy là do chữa trị vết thương, đó là việc nên làm, là ta cam tâm tình nguyện. Ta không hi vọng vì chuyện này mà ràng buộc anh ấy.

- Thế thì cô nên ngủ với cậu ấy…
Tiểu Mao Đầu nói với vẻ rất sành sỏi, già dặn.
- Nữ nhân lôi kéo, nam nhân thủ đoạn, một là nắm lấy dạ dạy hắn, cho hắn ăn ngon. Hoặc là nắm lấy phía dưới của hắn, làm cho hắn cảm thấy sung sướng. chủ nhân à, không phải là tôi bảo cô phải chủ động một chút sao, đối với phụ nữ mà nói, đó cũng chỉ là một cái màng thôi, có gì mà phải giữ gìn.

- Ngươi thì hiểu cái quái gì?
Vương Trân Trân kinh động hét lên.

- Tôi sao lại không hiểu?
Mèo yêu cười nhạt một tiếng rồi chậm rãi nói:
- Tôi đã sớm tung hoành ngang dọc trong tình trường, thế nên đối với cái thứ gọi là ái tình này, tôi đã sớm nhìn thấu bản chất rồi. Tình yêu chính là nấm mồ của hôn nhân, tình yêu chính là cả đêm làm mấy chuyện abc…


Vương Trân Trân tu một hơi hết sạch lon bia, lập tức phản bác:
- Ngươi không hiểu, bởi vì ngươi vẫn chưa hóa thành hình người. Ngươi nói chuyện cũng không thể thể hiện được cách nghĩ và tình cảm của con người được.


Mèo yêu nhìn chằm chằm Vương Trân Trân và tức giận nói:
- Thôi bỏ đi… nếu thế thì cô tự đi mà tìm hiểu…


Dừng một lúc, Vương Trân Trân châm một điếu thuốc, mùi ma túy phảng phất trong phòng. Mèo yêu hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Có thể cho tôi một điếu không? 


- Ngươi muốn hút?
Vương Trân Trân khẽ cười, rút một điếu thuốc Moore, ném qua. Mèo yêu giơ tay phải đón lấy, ngậm trong miệng rồi búng tay một cái điếu thuốc đã bén lửa. Chầm chậm phả ra làn khói trắng xóa, mèo yêu nói:
- Cô chủ, lời thật thì khó nghe, nhưng tôi nhắc lại lần nữa, hiến thân đi!

Chương 3: Ngươi đi giết hắn 

Ở trong cửa thôn, Lý Vân gặp phải linh yêu Tần Suất cùng với hỏa yêu Vương Đại Sơn đang đi dạo lung tung. Thấy Lý Vân trở về, vẻ mặt cả hai trở nên mập mờ.

Vương Đại Sơn chợt nói: 
- Bà chủ có vẻ không vui.

Tần Suất nói tiếp:
- Đúng vậy, Trân tỷ suốt buổi tối vẫn rầu rĩ không vui. Một tiếng trước, khi chúng tôi đi ra ngoài thì thấy cô ấy đang uống rượu một mình.

Lý Vân hỏi:
- Sao chú không đi vào khuyên nhủ nàng ta?

Tần Suất nói:
- Ta không làm được, khuyên nhủ nàng cũng chỉ có anh mới làm được thôi.

- Các chú cũng đừng đi chơi quá muộn, về sớm một chút.
Lý Vân nhíu mày, nói:
- Ta đi xem nàng ta cái đã.
Nói xong liền mở cửa đi vào.

Sau một lúc, Tần Suất hướng về phía bóng lưng Lý Vân kêu lên:
- Lão đại cố lên, gắng lên nha…
Ngay lập tức linh yêu cùng hỏa yêu cùng phát ra tiếng cười suồng sã.





Trở lại sân phòng trọ, Lý Vân thấy phòng khách nhà Vương Trân Trân còn sáng đèn. Hắn đẩy cửa tiến vào, thấy Vương Trân Trân cùng mèo yêu Tiểu Mao Đầu đang ngồi uống rượu. Hơn nữa phòng khách còn tràn đầy khói mù bay lượn.

Thấy bộ dáng của hai người, Lý Vân ngạc nhiên hỏi:
- Tiểu mao đầu, giờ là lúc nào mà ngươi còn quấy rầy nàng như vậy?

Vương Trân Trân liền cãi lại:
- Hắn không có quấy rầy, ngày lễ xong, ta thấy rất cô đơn, nó là ở đây giúp ta tiêu khiển.

Lý Vân sờ sờ mũi, giọng nói của Vương Trân Trân rõ ràng mang theo một tia u oán. Hắn đang suy nghĩ, mình phải làm gì thì mới giúp được nàng hết khúc mắc phiền muộn đây.

Trong khi Lý Vân đang suy nghĩ, Vương Trân Trân đi qua bên cạnh hắn, nói ra một câu lạnh nhạt:
- Ta muốn đi ngủ…
Nói xong nàng đi vào phòng ngủ, còn cố sức đóng cửa một cái thật mạnh.

Lý Vân sững sờ một chút, sau đó quyết định đi tới gõ cửa.

Ngay lúc này, Tiểu mao đầu chợt có ý ngăn hắn lại, không cho qua.

Một cước đem tiểu mao đầu đá bay, Lý Vân tức giận nói:
- Tiểu tử kia, lá gan của ngươi ngày càng lớn nhỉ, chuyện của ta mà cũng dám xen vào. Ngươi có tin ta đem ngươi đến chùa Bạch Mã không.

Mèo yêu chỉ nói lại một tiếng:
- Có sát khí…!

- Sát khí?
Lý Vân nghe vậy, hơi bình tĩnh lại một chút, nhắm mắt lại cẩn thận cảm ứng. Mèo yêu hóa ra lại nói đúng, quả thật có sát khí.

- Xem ra ta sắp được xem kịch hay rồi, cảm ơn ngươi tiểu mao đầu. 
Lý Vân cười nói:
- Ngươi đi giết chết hắn cho ta. 

- Ta không làm được.
Mèo yêu không chút do dự từ chối:
- Bốn con lang yêu có sức chiến đấu mạnh mẽ của ta đã bị ngươi giết chết, bây giờ ta lấy cái gì cùng người ta đối chiến đây?

Lý Vân liền nheo mắt lại nhìn vào tiểu mao đầu.

Tiểu mao đầu linh cảm thấy có nguy hiểm gần tới, liền ngay lập tức nhảy đến trên ghế salon.

Lúc này Lý Vân đã có thể cảm ứng được sát khí rõ ràng hơn.

- Chú ý Trân tỷ cho ta…!
Lý Vân nói:
- Ta trước hết đi thu thập cái tên dám đến đây gây sự đã, rồi sẽ quay lại xử lý ngươi sau.

Đẩy cửa ra, Lý Vân đứng lại trong sân. Lúc này trong viện, đèn hành lang lầu hai đều đã tắt, tối đen một mảnh. Mấy tia sáng trăng dọi xuống giữa không trung giúp cho trong bóng tối có thêm một ngọn đèn yếu ớt.

- Khặc khặc…!
Vài tiếng cười quái dị vang lên, giống như là đến từ bốn phương tám hướng. Nhưng sau đó tất cả lại quay trở về yên lặng.

Khóe miệng Lý Vân nổi lên một nụ cười khó có thể diễn tả được, như là sợ hãi, lại giống như đang trào phúng lại. Một trận gió lạnh thổi qua, Lý Vân vẫn đứng nguyên chỗ cũ.

Một lát sau, hắn bước đi theo lối ra khỏi viện, chạy chậm dọc theo đường đi trong thành, đến cổng thôn thì hơi dừng một chút, rồi hắn chọn hướng đông mà chạy đi.

Một khắc sau, hắn đi tới gần một cái nhà xưởng mới bỏ hoang. Lúc này có tiếng bước chân vang lên, mỗi một bước đi đều truyền đến sát khí mãnh liệt.

Lý Vân vẫm lẳng lặng đứng yên như cũ.

Theo tiếng bước chân truyền đến, một bóng người xuất hiện ngay trước mặt Lý Vân. Một khắc này, Lý Vân cảm thấy hô hấp trở nên khó khan, một cỗ sát khí làm rung động lòng người đập vào mặt hắn.

Đó là một nam nhân đeo mặt nạ, nhìn vóc dáng của hắn, Lý Vân cảm thấy có chút quen thuộc. Nhưng nhất thời không nghĩ ra là đã gặp qua ở đâu.

Con mắt dưới mặt nạ bùng cháy sáng lên như lửa, trông rất quỷ dị. Hắn đi từng bước một về phía Lý Vân, sát khí tỏa ra ngày càng mạnh.

- Các hạ là ai ?
Lý Vân quát khẽ một tiếng :
- Ngươi có phải muốn giết ta ?

Nam nhân mang mặt nạ không nói gì, hắn đột nhiên gia tăng tốc độ, mỗi bước đi cũng dài tới 5-6m. Sau đó trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một cây đoản kiếm, trực tiếp đâm về phía tim Lý Vân.

Lý Vân lộn ngược người lên, hai chân liên tiếp đá ra. Thân thể nam nhân giống như quả bóng cao su bị ném trên mặt đất, xương cốt phát ra tiếng gãy rõ ràng.

Nếu như là người thường, bị Lý Vân đá như vậy, cũng đã trở thành người tàn phế. Thế nhưng nam nhân kia vẫn đứng lên giống như không có việc gì.

Lý Vân liếc mắt quan sát tất cả, nhìn thấy đoản kiếm trong tay nam nhân, đột nhiên thốt ra:
- Ngươi là Tất Phong…
Lý Vân rốt cục minh bạch tại sao mình có cảm giác quen thuộc, trừ kiếm tiên Trương Đại Quốc ra, Tất Phong chính là đối thủ mạnh nhất của hắn từ lúc chào đời cho đến nay, ký ức về trận đánh lần trước vẫn còn rất rõ ràng trong đầu hắn.

Chỉ là lần đại chiến trước đó, Tất Phong cưỡng chế kích phát yêu lực trong cơ thể ra, lẽ ra không chết cũng bị tàn phế, thế nhưng hắn hôm nay không có bị sao cả, hơn nữa sức chiến đấu so với lần trước còn mạnh hơn. Nếu Lý Vân trong khoảng thời gian này không có tiến bộ thì e là hôm nay không phải là đối thủ của Tất Phong.

Mang theo nghi vấn trong lòng, Lý Vân liền xuất ra Bồ Đề Nhận, đối phó với yêu quái như Tất Phong không thể lơ là được.

- Tất Phong, ta và ngươi coi như là có quen biết qua, cần gì phải làm việc giấu đầu lòi đuôi.
Lý Vân nâng đao chỉ vào Tất Phong, lưỡi đao lộ ra một luồng sát khí, ngưng mà không tan, mục tiêu rõ ràng là nhằm vào chỗ đứng của Tất Phong.

Thế đao sác bén khiến người ta hít thở đều không thông, rất chuẩn xác mà đánh vào trước mặt Tất Phong. Tất Phong mặc dù phản ứng có chút chậm chạp, nhưng vẫn phát hiện được nguy hiểm gần tới. Hắn gặp nguy nhưng không có loạn, mũi kiếm phát ra một đạo phòng ngự, cố gắng ngăn cản một kích sắc bén kia của Lý Vân. 

Đột nhiên hắn cảm giác được có một cỗ bất an mạnh mẽ, ngay lúc này, phòng ngự của hắn bị sát khí cường đại của Lý Vân phá vỡ, cái kia giống như sóng dữ công kích, không bị vì thế mà giảm uy thế.

Nguy cơ trước mắt, Tất Phong cố gắng toàn lực phòng ngự, không xuất ra kiếm nào, dưới chân thối lui lại bên trên một bước, bàn chân giẫm nát nền xi măng cứng đờ trên đất, tạo ra vết chân thật sâu.

Nhưng mà hắn đã đánh giá thấp bản lĩnh của Lý Vân, một đao kia, cũng không phải là toàn lực của hắn mà chỉ là có ý thăm dò mà thôi.

Lòng Lý Vân lúc này giống như chỉ thủy, bản lĩnh của Tất Phong hắn đã được biết, hít sâu một hơi, Lý Vân định tốc chiến tốc thắng, bằng sức mạnh đối phó với Tất Phong.

Thân pháp của hắn giống như quỷ mị, trong nháy mắt nhằm phía Tất Phong hướng tới, cùng lúc đó Bồ Đề Nhận trong tay cũng phát ra kim sắc quang mang, cuốn bay mọi thứ nhằm hướng Tất Phong mà đi.

Tất Phong vội vàng lui về sau, hai tay nắm chặt đoản kiếm, sẵn sàng nghênh tiếp công kích của Lý Vân. Nhưng lúc này, thân ảnh Lý Vân đã biến mất giữa không trung trước ánh mắt của Tất Phong.

Tất Phong trong lòng nổi lên một trận tuyệt vọng, hắn biết sự lợi hại của địch nhân vượt xa trình độ mà hắn tưởng tượng. Từ trận đánh lần trước, hắn đã có tiến bộ hơn, nhưng đối thủ hình như lại càng tiến bộ hơn xa hắn. Ý niệm trong đầu hắn đột nhiên dừng lại, một cỗ sát khí từ phía sau truyền đến.

Chương 4: Thần trinh nữ

Tất Phong vẻ mặt cứng đờ, bởi vì Bồ Đề Nhận của Lý Vân đã cắm vào phía sau lưng hắn. Tất Phong chậm rãi quay đầu lại nhìn Lý Vân, trong mắt tràn ngập biểu tình không cam lòng cùng tuyệt vọng.

- Yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi phải chết…
Một đao kia của Lý Vân không có đâm trúng chỗ yếu hại của Tất Phong, vì hắn còn muốn hỏi Tất Phong vài chuyện.

Tất Phong há to miệng, lạnh lùng nói:
- Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi.

- Hiện thực thường rất tàn khốc…!
Khóe miệng Lý Vân nổi lên một tia cười nhạt:
- Cho dù là sơ sẩy một chút thôi, cũng sẽ mang họa vào thân. Mà lẽ ra ngươi cũng nên tìm tới ta.
Vừa nói, Lý Vân vừa bóc lớp mặt nạ trên mặt Tất Phong ra, quả nhiên chính là hắn.

- Vì mưu sinh cả thôi.
Cuối cùng hắn sâu kín thở dài một hơi.

Lý Vân rút Bồ Đề Nhận ra, Tất Phong bị đau liền rên rỉ một tiếng, một dòng máu tươi từ miệng vết thương phun ra. Lý Vân liền vội vàng phong bế yếu huyệt của hắn lại, rồi đưa cho hắn một viên dược hoàn có mùi nồng nặc:
- Thần dược chữa thương của chùa Bạch Mã, đảm bảo hàng thật giá thật, bây giờ là vô giá. Ta xem như cũng có duyên với ngươi, cho ngươi chút lợi ích vậy.

Tất Phong vô ý thức nhận lấy viên thuốc, cũng không có nghĩ gì liền nuốt luôn.

Nếu Lý Vân thật sự muốn hại hắn, trước đó đã dùng một đao kia đâm vào tim hắn rồi, cần gì phải hao phí tâm tư như vậy.

Nuốt xong viên thuốc kia được một lúc, vẻ mặt đang tái nhợt của Tất Phong liền xuất hiện vài tia hồng nhuận. Vật phẩm của chùa Bạch Mã quả thật là thứ tốt.

- Vì sao lại cứu ta?
Tất Phong lạnh giọng hỏi.

Lý Vân ra hiệu cho Tất Phong ngồi xếp bằng, sau đó chính mình cũng ngồi xuống, vừa cười vừa nói:
- Không biết tại sao, ta lại cảm thấy bản chất của ngươi vốn không có xấu, giống như ngươi nói, chỉ là vì muốn mưu sinh thôi.

- Thì sao?
Tất Phong bĩu môi nói:
- Ta làm như vậy là vì muốn giết ngươi.

- Vấn đề là, ngươi không giết được ta.
Lý Vân thuận miệng hỏi :
- Có phải Hồng gia phái ngươi đến đây ?

- Không phải
Tất Phong trả lời rất dứt khoát: 
- Không phải, chuyện lần trước quả thật là Hồng gia làm, ta cũng mới biết được thân phận của hắn không lâu, nhưng lúc này đây… không phải là hắn. Ngươi cũng biết ta làm sát thủ, chỉ cần người ta trả tiền, ta liền tiếp nhận nhiệm vụ.

- Có thể nói cho ta biết đó là ai không?
Lý Vân hỏi.

- Đây là điều kiện ngươi cứu ta sao?
Tất Phong khẽ cười một tiếng:
- Ta biết ngay mà, thiên hạ không có bữa cơm nào là miễn phí hết, nhưng thế nào đi nữa, ta đã chịu ân huệ của ngươi, nên sẽ cho ngươi một cái công đạo.

- Nói như thế nào?
Lý Vân có chút chờ mong.

Tất Phong hít sâu một hơi, do dự một lức rồi nói:
- Đáng ra ta không thể nói ra tên của cố chủ, nhưng mà… Ư!!!
Ngay khi Tất Phong định nói ra tên của người cố chủ thì một đạo kình phong từ trong bóng tối kéo tới trúng ngay giữa lưng của hắn.

Lý Vân phát hiện sự việc có chút không thích hợp, vội vàng kiểm tra, liền phát hiện một con dao găm đã đâm vào phía sau lưng của Tất Phong, đâm thủng trái tim hắn.

Ra tay thật độc ác, đúng là hiếm thấy.

- Chết tiệt…!
Lý Vân tức giận mắng một tiếng, một mặt âm thầm cảnh giới, mặt khác giúp Tất Phong chữa thương, hy vọng có thể biết được cố chủ là ai.

- Ma…ma…ma…
Tất Phong hô lên ba tiếng Ma, liền đứt khí mà chết. Lúc trước đã bị Lý Vân đả thương nặng, giờ lại bị người khác đâm xuyên tim, Lý Vân cũng không còn cách nào cứu vãn.

- Chết tiệt, rốt cục là ai?
Lý Vân quay về phía bóng đêm giận giữ nói:
- Có bản lĩnh thì trực tiếp nhằm vào ta đi… Mẹ kiếp, cứ giấu đầu giấu đuôi thì là cái thá gì chứ?

Đêm tối mang theo một vài tia gió nhẹ thổi qua, cũng không có lời nào đáp trả lại.

Lý Vân mắng chửi vài câu, thấy không có được gì, liền im lại. Bấy giờ Tất Phong đã chết, tuy hắn có đáng chết, nhưng Lý Vân cảm thấy hắn chết thảm quá.

Đưa tay vuốt mắt hắn vài cái, Lý Vân gọi điện thoại nói cho tiểu hòa thượng Tuệ Viến. Tất Phong là yêu quái, thi thể của hắn nên giao cho chùa Bạch Mã xử lý là hợp lý nhất.

Nửa giờ sau, Tuệ Viễn mang theo vài tăng nhân đến, mang thi thể Tất Phong đi. Lý Vân một mình đi về nhà, trên đường đi hắn suy nghĩ lại sự tình ngày hôm nay, đặc biệt là ba tiếng « ma » kia của Tất Phong, nếu không sai mà nói, độc thủ đứng phía sau màn chắc hẳn là bọn Ma tộc.

Thế nhưng Tất Phong cũng đã nói rõ ràng là không phải người của Hồng gia làm.

Như vậy có thể đoán là trong tỉnh thành còn có người thuộc huyết mạch Ma tộc khác thức tỉnh.

Hơn nữa, Ma tộc này là nhằm vào hắn mà đến.

Sau một lúc, Trí Hoằng đại sư gọi điện thoại tới, tỉ mỉ hỏi lại một chút tình huống khi đó, Lý Vân cũng không giấu diếm, đem chuyện lúc nãy tỉ mỉ nói ra.

Đầu dây bên kia, Trí Hoằng đại sư khuyên bảo Lý Vân: 
- Tiểu tử, xem ra đã có Ma tộc nhắm vào ngươi, tuy rằng không rõ nguyên nhân, nhưng ngươi nên cẩn thận một chút. Nhớ kỹ, nếu có xảy ra chuyện gì bất thường thì gọi điện thoại ngay cho ta.

Lý Vân nghĩ một lúc, hỏi:
- Ngoại trừ Hồng gia ra, các ngươi còn biết ma tộc nào nữa không?

Đầu dây bên kia điện thoại trầm mặc một hồi, đáp:
- Có, nhưng có thể thuê Tất Phong, lại có thể ở trước mặt ngươi ám sát giết người thì không có. Đúng, chúng ta còn phát hiện được người của Thần tộc cũng thức tỉnh.

- Có lợi hại không? Có thân phận gì?
Lý Vân chợt có hứng thú hỏi.

Đầu dây bên kia Trí Hoằng đại sư đột nhiên cười nói: 
- Chúng ta vừa mới biết được thân phận nàng, nàng chính là Artemis.

- Artemis?
Lý Vân vẻ mặt mù mịt:
- Là ai vậy, rất nổi tiếng sao?

Đầu dây bên kia lão hòa thượng nghe Lý Vân nói như vậy, liền không nói gì. Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi nói:
- Artemis là nữ thần săn bắn của Thần tộc phương Tây, được xem là thần hộ mệnh của dã thú, cũng là một trong các chủ thần của đỉnh Olympus. Nàng cùng với Thái Dương thần giống nhau, đều thích rừng rậm và thảo nguyên, nên cũng là nữ thần săn bắn. Vóc người nàng thon dài, cân đối, dung mạo mỹ lệ, lại còn là thần trinh nữ, cho nên vẫn còn là xử nữ. Đúng, nàng cùng với Thái Dương thần Apollo là muội muội sinh đôi, là con của Zeus với Ám Dạ nữ thần Leto, sống ở đảo Aster.

Nghe xong lão hòa thượng giới thiệu, Lý Vân hai mắt tỏa sáng, cười hỏi:
- Nàng đang ở đâu, có thể giới thiệu cho ta làm quen không?

- Biết ngay tiểu tử ngươi sẽ nói như vậy mà.
Lão hòa thượng cười nói:
- Tạm thời còn chưa được, sau khi huyết mạch của nàng thức tỉnh vẫn chưa có ổn định. Có lẽ đợi một thời gian ngắn nữa thì ngươi sẽ được gặp nàng thôi.

- Ừh…!
Lý Vân đáp lại một tiếng, rồi lại nghiêm túc nói:
- Việc Tất Phong bị giết, ta hi vọng các ngươi có thể cẩn thận điều tra một chút, tốt nhất có thể tra ra ai ở phía sau hạ độc thủ.

- Cái này không cần ngươi nói chúng ta cũng sẽ tự chú ý tới.
Lão hòa thượng suy nghĩ một chút, nói:
- Như vậy đi, ngươi nghĩ cách tiếp xúc với Hồng gia, xem có thể từ chỗ hắn có tra được tin tức gì không. Mà ta nghe nói Yến Tử bên Hồng gia đối với ngươi có tình ý, không phiền thì lợi dụng một chút…

- Ngươi bảo ta dùng mỹ nam kế?
Lý Vân hỏi.

Đầu dây bên kia lão hòa thượng lại cười:
- Tiểu tử, ngươi không biết trang điểm, lại cùng với mỹ nam không có quan hệ gì nhiều lắm. Bất quá Yến Tử kia cũng xem là được, ăn được thì ăn đi, cứ im lặng không làm gì, ta cũng có chút lo lắng.


Quay lại  l Xem tiếp 


BigKool BigKool
Vườn Hoàng Cung - Nông Trại Online Vườn Hoàng Cung
Khu Vườn Thần Kỳ Khu Vườn Thần Kỳ
Vườn Thủy Cung Vườn Thủy Cung
goPet Online goPet Online

C-STAT