watch sexy videos at nza-vids!
doc truyen
Trang ChủTruyện
http://aff.mclick.mobi/ctxd/bigbang3g

Bá Chủ Tam Quốc

http://aff.mclick.mobi/swift-wifi/bigbang3g

Swift Wifi

http://aff.mclick.mobi/uc-in/bigbang3g

UC Browser

Chương 21 : Đi cùng

 
Cùng Thải Linh đi tắm suối nước nóng trở về phòng, giúp nhau lau khô mái

tóc dài ẩm ướt, sau đó gần như kiệt sức nằm rạp ra giường chợp mắt. Thải
Linh nghiêng người dựa vào gối hào hứng hỏi:

“Thiện Thiện! Thế nào? Cảm giác tắm rửa ở khúc suối đó không tệ đúng
không?” 





Mắt khép hờ, “ừm” một tiếng trong cổ họng như mèo kêu! Thật sự không
tồi! Toàn thân từ đầu đến chân, kể cả lỗ chân lông đều thả lỏng.

“Thiện Thiện! Trong số các tỳ nữ, tỷ là đẹp nhất, nước da cũng đẹp! Dáng
người càng khỏi nói! Làm tỳ nữ thật là đáng tiếc!” Thở dài! Tiếc nuối dùm
cô.

Diệp Thiện Thiện gục đầu, cô đâu chỉ làm tỳ nữ! Cô còn làm ăn trộm! Làm
gián điệp! Làm 007! Hic hic.. Cô căn bản không phải cục đất. Từ lúc hôn mê
ngã xuống đất tới giờ, đã hơn mười ngày cô chưa thấy mặt Thương Khung.
Hi vọng anh ta quên mất cô rồi. Như thế thì cô không cần ngày ngày nhìn
sắc mặt anh ta, đề phòng nguy cơ có thể bị hù chết bất cứ lúc nào. Cảm giác
hết ăn rồi ngủ mấy ngày nay… thật là quá đã!

“Tỷ có nghe muội nói không vậy?” Thải Linh nghiêng người kề mặt vào mặt
Diệp Thiện Thiện, bất mãn hỏi.

“Có!” Uể oải rên một tiếng.

Thải Linh mang theo bảy phần tò mò, ba phần thần bí hỏi: “… Có phải…
chủ thượng đối với tỷ… có chút… đặc biệt…?”

Chân Diệp Thiện Thiện đột nhiên co giựt một cái. Trong lòng mơ hồ phiền
muộn, trong đầu nháng lên … bàn tay vẫn còn nhúc nhích! Tưởng tượng nếu
như cô trộm được đồ… tay của mình cũng bị đứt ra như thế… cái đầu biết
đâu bị người nào đó đá mạnh một cái … hại người ta đêm nào cũng gặp ác
mộng, sợ hãi tỉnh giấc… lắc lư đầu! Cô không muốn! Cô không muốn! 







Nhưng mà… trộm không được đồ, trúng độc mà chết là chuyện nhỏ, còn kéo
thêm cái mạng của Hương Nhi nữa. Trời ơi! Cô phải làm sao đây? Làm sao
đây?

Rốt cuộc là tấm bản đồ gì? Không chỉ mình Diễm tỷ muốn! Cả Thanh Vân
phái cũng không từ thủ đoạn nào để có được nó.

“Ừ, đặc biệt…” Đặc biệt đến nỗi có lúc cô thắc mắc, có phải Thương Khung
thích cô không? Cố tình chơi trò mèo vờn chuột đùa bỡn cô? A… quá điên
cuồng!

“Đúng ha…” Thải Linh hình như lại hứng chí nữa rồi, “Tỷ coi, chủ thượng
muốn tỷ làm tỳ nữ theo sát bên mình, cái này trước nay chưa hề có!” Theo
sát một bên mới thuận tiện trông coi, hành hạ!

“Lúc dùng cơm thì tỷ còn cùng ăn…” Không phải cùng ăn! Mà là anh ta ăn
tôi nhìn! Phải kêu là cùng nhìn! >_<… “Còn có thể thu dọn y phục, đồ lót
cho chủ thượng…” Chuyện này có phải tôi muốn làm đâu? Hâm mộ cái gì
chứ?

“Lần này tỷ té xỉu, nghe nói chủ thượng rất nóng ruột! Còn ôm tỷ vào tẩm
điện của người nữa… càng thêm quý trọng tỷ đó. Thân mật chăm sóc…”

“Muội là người thứ mấy nghe được câu này?”

Diệp Thiện Thiện liếc mắt. 







“… Hình như tất cả mọi người biết rồi muội mới biết…” Thải Linh nói càng
lúc càng nhỏ. Nghĩ cô cũng biết mức độ chân thật của mớ tin bà tám này.
Hai mắt Diệp Thiện Thiện đảo lên, trợn mắt nhìn chằm chằm nóc nhà! Còn
nói cái gì mà tẩm điện? Nếu thực sự nằm trên giường anh ta chỉ e tới giờ cô
còn chưa tỉnh.

“Nhưng…  chủ  thượng  kêu  Liễu  đại  phu  đến  khám  cho  tỷ  là  thật  đúng
không? Trừ chủ thượng ra không ai có thể mời được Liễu đại phu.” Thải
Linh cãi lại. Diệp Thiện Thiện nghĩ, còn không phải sợ cô chết như vậy quá
dễ dàng cho cô sao? Khỏe lại rồi từ từ hành hạ tiếp! Đột nhiên một cơn rét
lạnh ập tới…

“Kì lạ… vì sao Liễu đại phu nói tỷ trúng độc? Thiện Thiện, tóm lại tỷ trúng
độc gì vậy?” Thải Linh ngó Diệp Thiện Thiện. Chỉ thấy cô run lập cập rúc
vào chăn, trùm kín đầu, dường như rất lạnh, không buồn động đậy.

Đêm  càng  khuya,  ánh  trăng  như  nước.  Một  bóng  người  lẻn  vào,  ôm  lấy
người còn đang run rẩy trong chăn vào lòng, nhìn chân mày cô vẫn còn chau
chặt, có vẻ trong  mộng vẫn còn sợ hãi. Thương tiếc khẽ hôn lên môi cô,
giọng nói trầm trầm khẽ khàng gọi “Thiện Thiện!”

Cô cau mày không thoải mái, dụi cổ mình vào cổ người vừa tới, tự giác tìm
tư thế dễ chịu, miệng lầm bầm mấy tiếng … lại tiếp tục ngủ!

Người đến không do dự, hai tay vững vàng ôm cô trước ngực, bóng người
lóe lên một cái đã biến mất trong màn đêm dày đặc. 







**************************

Trong mơ hình như trở lại hồi nhỏ, bà ngoại đẩy nôi cho cô. Ngửi thấy mùi
hương trong lành, dễ chịu, say sưa ngủ, nôi vẫn tiếp tục đong đưa…

Trở mình một cái lại rớt xuống đất… lơ mơ dụi mắt muốn dậy… Hơ? Nền
nhà trải thảm lông hồi nào vậy? Đã thế… còn lắc lư không vững nữa? Nghi
hoặc ngẩng đầu… đôi chân dài chắc khỏe rất quen mắt! Nhìn dọc một đường
từ chân lên eo, lướt qua ngực rồi đến mặt… ngẩn người quỳ xuống choáng
váng luôn!

“Thương … ách … chủ thượng?” Lắp ba lắp bắp nhưng không dám khẳng
định?

“Sao thế? Mấy ngày không gặp trí nhớ giảm đi rồi sao?” Thương Khung tay
cầm sách, cười như không cười cúi đầu nhìn cô.

Hóa ra cô không hoa mắt thật. Diệp Thiện Thiện cào cào tóc qua quýt rồi
ngồi dậy. Căn cứ vào phán đoán và quan sát của cô, hiện tại chắc cô đang
ngồi trong một cái xe ngựa chạy tốc hành. Xuyên qua khe hở trên rèm xe
phát hiện, bên ngoài trời đã sáng. Tả hữu hộ pháp cưỡi ngựa theo hầu hai
bên. Đây là… định đi đâu?

“Ậy … cái này…” Liếc mắt nhìn Thương Khung, muốn thắc mắc lập tức
chết nghẹn ngay mép. Thấy Thương Khung dời mắt từ sách sang mình, vội
vàng sửa miệng: “… Hôm nay… khí trời rất đẹp, rất đẹp … ha ha!” 







Từ ngoài xe chui vào tiếng tả hộ pháp phá đám không khí, hại Diệp Thiện
Thiện mới há miệng được một nửa đã bị gió lạnh thổi qua.

“Mới vừa rồi có bồ câu đưa tin, dự đoán thời tiết cuối ngày hôm nay sẽ có
dông!”

“Dông?” Thương Khung buông sách, cau mày, có chút bực bội, “Đến Vân
trang!”

“Vâng!” Tả hộ pháp thúc ngựa chạy trước.

Việc buôn bán của Vân Ẩn điện trải khắp Đại Kiền. Vân trang chỉ là một
trong số đó, chuyên sản xuất tơ lụa. Chỉ đi thêm mấy canh giờ là tới.

Diệp Thiện Thiện thật thà ngồi trên ghế dài trong xe, hai tay quy quy củ củ
đặt  ngang  người,  ngồi  nghiêm  chỉnh,  mặt  mày  ngơ  ngác,  trong  lòng  một
mực suy nghĩ. Vì sao tỉnh dậy đã nằm trong xe ngựa của Thương Khung rồi?
Nhớ được hai cánh tay dịu dàng ấm áp trong mộng tối qua… đó thực sự là
mơ sao?

“Lại đây!” Thương Khung thấy bộ dạng mất hồn mất vía của cô không thể
chịu đựng thêm nữa. Rốt cuộc mở miệng.

Đợi Diệp Thiện Thiện đến gần, hắn duỗi đôi chân dài ra, tùy tiện gác lên
ghế. 





“Bóp!”

Một lúc sau…

“Không có sức sao?” Bất mãn đập rồi đánh.

Thêm một lúc nữa…

“Cô bất mãn ta hả?” Tay nắm lại, nhíu mày trừng cô.

Bóp nhẹ không chịu, nặng cũng không chịu! Xem cô thành tượng gỗ không
biết nóng giận à? Quá đáng! Tôi cũng biết nổi cáu à nha…

“Soạt”, đứng bật dậy. Mặt mày tức giận nhìn hắn. Trên mặt viết mấy chữ
“Tôi không bóp nữa! Anh thích tìm ai thì đi mà tìm!” Cùng lắm thì chết chứ
gì, mười tám năm sau lại là một mỹ nữ thôi.

Làm cô còn nghĩ có thể đôi tay đêm qua là… lắc đầu! Làm gì có khả năng?
Cái tên máu lạnh này làm sao lại có đôi tay dịu dàng như vậy được?!

Thương Khung nhìn cô chằm chằm… chậm rãi rút chân trên ghế về… động
tác  thong  thả  nhưng  áp  lực  kèm  theo  cực  kỳ  nặng  nề…  làm  Diệp  Thiện
Thiện có ý nghĩ thu lại kích động vừa rồi, tiếp tục bóp chân! Cô nhịn.

“Thiện Thiện!” Cảm giác sau lưng có cơn gió lạnh thổi qua, “Đồng Hoàn
của cô còn chưa giải được!” 





Đúng há! Độc của cô chưa có giải! Đồ chưa có trộm! Mạng Hương Nhi còn
chưa được cứu! Cho nên…

Thương Khung tà ác, thong thả nói.

“Xúc động là ma quỷ…”

Lúc này Diệp Thiện Thiện đã chẳng còn dũng khí hồi nãy nữa rồi. Câu đó là
cô nói trong lúc vô tình. Ai dè anh ta không quên. Kì thật cô rất muốn nói
với anh ta: anh… mới là ma quỷ.

Miệng mấp máy mấy lần… cuối cùng cũng không dám thốt ra tiếng.

“Bẩm chủ thượng! Đã đến Vân trang!” Tiếng tả hộ pháp truyền vào.

Thương Khung đứng dậy, liếc nhìn Diệp Thiện Thiện còn đang đần ra, một
tấm áo choàng phủ lên người cô.

“Mặc vào!”

Diệp Thiện Thiện ngó áo khoác trên người, hoàn toàn ngu luôn!

Mới vừa rồi anh ta…

Hôm nay mặt trời… 





Mọc đằng tây à?..

Chương 22 : Vân Trang

 
Tám mươi phần trăm dân số Đại kiền mặc vải vóc, tơ lụa đều xuất xứ từ đây.

Có thể nói là một trong những ông trùm tơ lụa, con số đếm được trên đầu
ngón tay. Nhìn Vân trang người ta, từ ông chủ quản lý đến nô dịch quét dọn
mà xem! Mặc quần áo phải dùng hai chữ: hoa lệ! Màu sắc hai chữ: diễm lệ!
Con người: mỹ lệ! Đỏ, xanh lá, tím, xanh lam, từng dải từng dải: biển hoa!
Tóm lại là, không có ai mặc màu trắng hết! Liếc liếc đại BOSS Vân Ẩn đi
bên cạnh. Tuy rằng trong muôn hồng ngàn tía lọt vào một màu trắng nhìn rất
dễ thấy! Nhưng mà làm ơn đi… cô có cần phải mặc đồ trắng luôn không?
Nhìn sao cũng giống đi phúng viếng đám ma vậy.

Quy mô Vân trang tương đối lớn. Đương nhiên rồi! Tốc độ kiếm bạc cũng
nhanh không kém. Từ khâu xe sợi, nhuộm màu cho ra thành phẩm vải vóc,
đến khâu gia công vẽ họa tiết, nhuộm, thêu may thành y phục… hình thành
một công trình “rồng”, nói vậy đây chính là “dây chuyền sản xuất” ở cổ đại
trong truyền thuyết?

Thấy chưởng quản khom lưng cúi đầu lôi lụa tơ tằm mỏng như cánh ve, chất
lượng tuyệt hảo từ dưới N tầng đáy rương ra… ý tứ rất rõ ràng… là chưởng
quản tự tay chọn. 





Kết quả đâu? Tên Thương Khung này một câu cũng không nói. Diệp Thiện
Thiện đi sau lưng hắn, sờ đông sờ tây… màu đỏ rực rỡ, màu xanh lá đẹp đẽ,
màu vàng lộng lẫy, màu hồng dễ thương…đáng tiếc không thứ nào có duyên
với cô hết… rớt nước mắt…

Thương Khung đột nhiên đứng lại. Diệp Thiện Thiện không để ý nhất thời
đụng vào lưng hắn. Tức thời chung quanh không một tiếng động. Tinh thần
mọi người đều tăng thêm hai mươi phần trăm đến đây chầu chực nịnh hót,
không ai dám mảy may lơ đễnh. Không rõ tiểu tỳ nữ xinh xắn này theo hầu
ai, lại dám đụng vào ông chủ lớn? Mạng xấu quá!

“Xin lỗi, xin lỗi!” Theo thói quen mở miệng, sau đó xoa mũi. Ngoài dự đoán
của  mọi  người,  đại  BOSS  thế  nhưng  quay đầu  liếc  nàng  một  cái,  vẻ  mặt
không có gì bất mãn. Một đám người liên can sửng sốt ngay tức khắc, sao
lại…? Trước đây từng có tỳ nữ vô ý chạm vào chéo áo, liền bị hắn phạt đòn.
Mọi người đều lấy làm lạ.

Ánh  mắt  hắn  quét  đến  một  thứ…  dừng  lại!  Chưởng  quản  mặt  tươi  cười
nghênh đón.

“Ánh mắt chủ thượng thật uyên bác! Đây là hàng quý cất rương của Vân
trang năm nay. Thiền ti này là tơ thuần chất do ve sầu tinh trăm năm trên
Tiên Độn sơn, mười năm mới nhả tơ một lần chế thành. Mấy ngày trước
người của ta ở Hương quốc trả giá cao mua về, chỉ có mười thước. Đặc biệt
dâng lên chủ thượng, nếu may thành áo thì đông ấm hè mát, có công hiệu
thanh nhiệt giải độc. Đặc tính của nó là hấp thu linh khí trời đất. Nhẹ như 





cánh ve, trơn mềm sáng bóng. Còn có tác dụng dưỡng da! Là bảo vật trăm
năm mới gặp được…”

“Có muốn không?” Không đợi ông chủ nói hết, Thương Khung quay đầu
nhìn cô. Chẳng lẽ quần áo cấp cho cô không đủ  mặc?  Nhìn mặt cô thèm
thuồng nãy giờ. Cằm mọi người đều rớt xuống hết. Thứ đồ hiếm có này bao
nhiêu người giành nhau đến bể đầu. Chẳng lẽ, cô tỳ nữ nhỏ này là bảo bối
mới của chủ thượng?

Thực tế hai tai Diệp Thiện Thiện chẳng nghe được gì ráo. Đôi mắt to tròn
còn đang hâm mộ lướt qua mớ vải xanh hồng vàng tím, hắn đột nhiên quay
đầu hỏi hại cô như lạc vào trong mây mù? Muốn gì?

Thương Khung mặc nhiên coi việc cô mờ mịt không trả lời là đồng ý. Kế đó
phất tay áo ra hiệu cho chưởng quản.

Sau đó, một đám nữ tì trên dưới phải trái vây quanh cô, lấy số đo may đồ.

“Nhìn một cái là biết ngay cô nương khí chất cao sang, mặc váy bằng thiền
ti này đúng thật là đẹp tựa thiên tiên…” Chưởng quản trổ hết tài nịnh nọt,
cho dù dưới con mắt của lão ta, nàng nhìn sao cũng giống tỳ nữ.

Khoan khoan! Ông ta mới vừa nói Thương Khung muốn lấy thiền ti may đồ
cho cô? Ôi cha cha! Đứng từ xa nhìn gáy hắn. Sao tự dưng hôm nay tốt bụng
dữ vậy?

Cô mừng hớn hở hỏi: “Màu gì thế?” 







“Cô nương! Là màu trắng, như tuyết vậy!”

Khuôn mặt vui sướng ngất ngây của Diệp Thiện Thiện cứng đờ… vì sao lại
là… màu trắng?

Lúc này, Thương Khung quay lại nhìn cô, ánh mắt hai người trao đổi dưới
cái nhìn của mọi người.

Diệp Thiện Thiện: đổi màu khác được không? Nịnh nọt!

Thương Khung: chỉ có màu trắng! Kiên quyết!

Cử  chỉ  này  trong  mắt  mọi  người  biến  thành  “mắt  đưa  đi  mày  liếc  lại”.
Gương mặt người nào cũng hiện ra hai chữ: ái muội!

Gió thổi báo cơn dông sắp tới. Gần nhá nhem tối, mây đen che kín bầu trời,
thật tình lại nghĩ đến trận dông trước khi xuyên qua.

Lúc này có tiếng gõ cửa. Chưởng quản tay cầm y phục, tươi cười bước vào.
Tuổi chừng hơn năm mươi, chỉ nhìn qua đã thấy được ông ta là một thương
nhân rất tháo vát. Khuôn mặt tươi cười trông rất thoải mái nhưng cứ có cảm
giác quai quái.

“Diệp cô nương, còn chưa nghỉ ngơi sao?” 





“Chưa!” Diệp Thiện Thiện cũng lễ phép trả lời, “Vừa mới nhìn trời, hình
như sắp mưa rồi!”

“Đúng thế! Sắp mưa đến nơi rồi! Trời mưa sẽ ẩm ướt, cô nương nên đóng
cửa sổ để khỏi lạnh!” Chưởng quản đặt áo lên bàn, tử tế giúp cô đóng cửa.

“Buổi sáng chủ thượng cho cô nương tơ lụa, người trong trang gấp rút may.
Đã xong rồi, lão đem đến để cô nương mặc thử.” Vén rèm lên.

“Mau vậy sao?” Diệp Thiện Thiện đưa mắt nhìn. Y phục tầng tầng lớp lớp
đầy đủ xếp ngay ngắn trên bàn. Tuy cô mặc đồ trắng rồi, nhưng bộ đồ thiền
ti màu trắng này vẫn khiến cô ham thích. Đó là thứ cảm nhận xuyên suốt về
cái đẹp, vượt lên cả thị giác.

“Cô nương yên tâm! Vân trang nổi danh hiệu suất cao, kiểu dáng đẹp! Thủ
công tinh xảo! Tuyệt đối dày công may nên! Bộ y phục này do các thợ may
giỏi nhất của Vân trang làm ra, may không ngừng nghỉ suốt một buổi chiều.
Tuyệt đối không có vấn đề về mặt thủ công đâu! Vả lại chủ thượng yêu cầu
đơn giản, khéo léo nên hoa văn không nhiều lắm. Các thợ thêu trao đổi với
nhau,  chọn  kiểu  dáng  cắt  may  thật  đẹp…  nhất  định  sẽ  làm  cô  nương  hài
lòng…” Vừa nói vừa giũ bộ đồ trên bàn ra, nháy mắt tỏa ra ánh sáng êm dịu
giống như ngọc trai.

Ngay đến Diệp Thiện Thiện là người ngoài nghề cũng phải công nhận, bộ y
phục thiền ti này thật sự rất đẹp. 





Diệp Thiện Thiện mặc đồ vào rồi, thấy chưởng quản giương mắt ngẩn tò te
nhìn cô, nghi hoặc cúi đầu nhìn thử. Không lẽ cô mặc vào khó coi đến vậy?

Nửa ngày, chưởng quản mới trở lại bình thường, đảo tròng mắt nói.

“Cô nương! Lão hủ thật sự nhìn nhầm rồi! Lúc mới gặp chỉ cảm thấy cô
nương thanh tú dễ thương. Bây giờ mặc áo thiền ti vào, cô nương thật sự là
tiên nữ hạ phàm!”

Có  khoa  trương  quá  không  vậy?  Tìm  một  cái  gương  đồng…  nhìn  người
trong gương… thật lâu… cuối cùng cũng hiểu được câu nói vừa rồi!

Người đẹp vì lụa, tượng Phật dát vàng, nghĩ bụng, mình là người, dáng dấp
bình thường, mặc bộ đồ không tầm thường lại biến thành “tiên” rồi?

Trong gương, đôi mắt hiếu kỳ nhìn gương mặt trứng ngỗng sáng rỡ. Cái mũi
thẳng xinh xắn ẩn nấp giữa hai hàng lông mày thon dài, cánh môi hồng xinh
tươi mọng nước khẽ mím. Tóc đen nhánh xõa sau lưng, có hai lọn buông
phía trước, áo tơ trắng mềm mại dán vào cơ thể làm nước da càng thêm nõn
nà trắng bóc. Thắt lưng buộc một dải lụa hiện rõ cái eo nhỏ nhắn không đủ
một vòng tay. Khi di chuyển, tầng tầng lớp lớp vải lụa giữa hai ống tay áo,
ống quần khẽ động theo, khiến người ta có cảm giác như mây trôi trên trời.
Đặc biệt, hai ống tay áo và viền cổ áo còn thêu hoa mẫu đơn trắng, càng
thêm thanh thoát xuất trần. Cả cô cũng bị mê hoặc, đây thực sự là mình sao? 





Tính cởi ra, chưởng quản lại nói thiền ti này có công dụng định thần dưỡng
khí, thường xuyên mặc mới tốt, lại không cần giặt hàng ngày. Thấy ông ta
có vẻ muốn nói lại thôi, miệng hết há ra rồi ngậm lại trông rất khó xử.

Diệp Thiện Thiện hỏi: “Chưởng quản có gì cần giúp đỡ sao? Nếu giúp được
tôi nhất định sẽ giúp!”

Mặt chưởng quản giãn ra, “Cô nương trời sinh thông minh tốt bụng! Đúng là
có một việc muốn làm phiền cô nương…”

Diệp Thiện Thiện hào khí ngút trời, “Đại chưởng quản cứ nói! Chỉ cần tôi có
thể làm được!”

“Là  thế  này…  ta  có  một  đứa  con  gái, tuy không  xinh  đẹp  như  cô  nương
nhưng cũng có chút nhan sắc!” chưởng quản tức tối “Nhưng mấy ngày trước
đã bị người bắt đi. Lão truy tìm khắp nơi. Là bị bọn buôn người bắt cóc!”
Diệp  Thiện  Thiện nghe  xong phẫn nộ, đập bàn  “Đáng  giận hết sức, đáng
giận hết sức!”

“Đúng vậy… mấy ngày nay ta nóng ruột vô cùng! Khổ nỗi bọn chúng thân
hình cường tráng, võ công lại cao cường. Lão chỉ có một đứa con gái này,
không còn cách nào khác muốn nhờ cô nương nói vài lời với chủ thượng…
có được hay không…”

“Ạch…” Diệp Thiện Thiện vốn định nói được nhưng nghĩ lại… do dự nói,
“Chưởng quản, tôi thật sự muốn giúp ông nhưng… ông cũng biết, tôi chỉ là
tỳ nữ… nói không có sức nặng…” dùng ngón tay ước lượng, ngón trỏ và 





ngón  cái  gần  như  không  tách  rời…  “…  Hay  là  ông  tự  mình  nói  với  chủ
thượng đi?...”

Chưởng quản vốn có chút mừng rỡ, nghe câu này, đôi mắt già nua ứa lệ, quỳ
xuống, “Lão hủ há có thể làm phiền chủ thượng được sao? Lão chỉ biết cầu
xin cô nương! Cô nương tâm địa bồ tát, lão nguyện làm trâu làm ngựa báo
đáp, cầu xin cô nương cứu con gái lão...\\\"

Diệp Thiện Thiện hoảng hồn, vội vã đỡ ông ta dậy… tổn thọ mất! Làm sao
dám để ông lão ngần này tuổi rồi quỳ trước mình chứ?

Ôi, đáng thương lòng cha mẹ trong thiên hạ! Nhìn vẻ mặt nóng ruột vì con
gái, sao cô không hiểu chứ?

“Không bằng… tôi… nói với chủ thượng xem thế nào? Được hay không, tôi
cũng không dám hứa chắc!”

Chưởng quản cảm động rớt nước mắt, “Chỉ cần cô nương mở miệng, chuyện
này  chắc  không  thành  vấn  đề…”  Trong  lòng  lão  nghĩ,  chủ  thượng  đến  y
phục trân quý như vậy cũng cấp cho ngươi, phân lượng đâu phải ngươi chỉ
hoa tay múa chân một chút?

Diệp Thiện Thiện bưng chén trà sâm đi tới gian phòng “chuyên biệt” của
Thương Khung.

Không khí cực kỳ quỷ dị. Diệp Thiện Thiện vừa đi vừa ngó, vì sao không
thấy bạch y nhân như hình với bóng đâu? Tới trước cửa phòng, bốn bề vắng 





lặng, ánh sáng lờ mờ. Không hiểu sao, đoạn phim kinh dị cùng đi xem với
bạn học lúc trước hiện ra trong đầu… tự động thăng cấp mình lên làm nữ
diễn viên chính.

… Cô đẩy cánh cửa đen ngòm ra, tiếp đó nhìn thấy một xác chết… những
người áo trắng chung quanh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn cô chằm chằm, hai
khóe mắt đột nhiên chảy máu… thong thả há miệng nhai thịt người, chất
lỏng đỏ tươi mặc sức tuôn ra bên mép… xác chết máu thịt bầy nhầy đang
nằm ngẩng đầu nhìn cô cười quái dị… đột nhiên khuôn mặt thay đổi, biến
thành mặt của Thương Khung.

Một bàn tay vỗ lên vai cô. Diệp Thiện Thiện hét lên một tiếng “á”, mặt mày
trắng bệch giật mình từ trong tưởng tượng tỉnh lại. Nhìn thấy khuôn mặt giật
mình của hữu hộ pháp, hiển nhiên là hắn cũng bị tiếng hét của cô hù dọa.

“Diệp cô nương, ngươi đến làm gì?” Hữu hộ pháp ngạc nhiên mở miệng hỏi.

Lúc này cửa mở, tả hộ pháp từ trong đi ra. Liếc mắt nhìn cô, sắc mặt càng
lúc càng xấu.

“Chủ thượng kêu ngươi vào!”

“Vâng!” Diệp Thiện Thiện vội vàng cúi đầu đi vào phòng, không muốn giải
thích về tiếng la thất thường của mình vừa rồi… sợ bị bạch y nhân vạn kiếm
xuyên tim… mà chết… 





“Khoan đã!” Diệp Thiện Thiện vừa đặt chân trái qua ngưỡng cửa, quay đầu,
thấy tả hộ pháp cầm kiếm lạnh lùng chĩa vào lưng cô.

“Chỉ cần chủ thượng có gì bất ổn…” Trường kiếm “soạt” một tiếng, lộ ra
nửa tấc, trong ánh sáng mờ mờ lóe lên u ám, “Cẩn thận cái đầu của ngươi!”

“Biết rồi, biết rồi!” Cô vừa thấy kiếm bàn chân đã nhũn ra… sát khí của cao
thủ quá mạnh mẽ…

Dè dặt xoay người đóng cửa, giật mình phát hiện ngoài cửa không còn thấy
bóng dáng hai người đâu nữa. Thật là, đến không hình, đi không bóng. Len
lén  vỗ  ngực,  nghĩ  lại  câu  tả  hộ  pháp  vừa  nói.  Hắn  nói  chủ  thượng  có  gì
không ổn sẽ lấy đầu mình? Ngớ người…

Câu này… không phải nói ngược chứ?

Chương 23 : Đánh mất nụ hôn

 
Bưng trà sâm vào trong phòng. Thấy Thương Khung chỉ mặc một bộ đồ lót

trắng mỏng tanh ngồi ở mép giường.

“Chủ thượng! Có muốn uống một chén trà sâm không? Mùi vị rất ngon…”
Diệp Thiện Thiện bày ra bộ mặt vô hại, cười nịnh nọt hỏi. Nhìn anh ta đờ ra
không phản ứng, đành phải đặt trà lên bàn, rót vào chén bưng lại gần. 





“Cô  uống thử rồi  à?”  Thương  Khung  cầm chén, nhìn  cô  chằm chằm,  mở
miệng.

“… Tôi sợ chỉnh lửa không tới, nên nếm thử chút xíu.” Nghĩ đến tật ưa sạch
sẽ của anh ta, vội vàng nhấn mạnh “Chỉ nếm có một chút xíu thôi!” hơi hối
hận vừa nãy lắm mồm.

Thương Khung nhìn cô, ánh mắt có phần nóng bỏng. Cô bị nhìn đến độ chân
tay luống cuống, muốn nổi gai ốc.

Hồi lâu, một hơi uống sạch, đưa chén trà không lại cho cô.

Nhận lấy chén vừa định quay đi, cánh tay bị một sức mạnh dữ dội tóm lấy,
nhào vào ngực người nào đó. Đối diện với ánh mắt đặc biệt phóng túng khác
thường của Thương Khung đêm nay.

“Cái  đó…  hay là  để  tôi  rót  cho  anh  chén  khác?”  Diệp  Thiện  Thiện  nhấp
nháy  mắt,  hoảng  hốt  nói.  Cử  động  sát  rạt  kì  quặc  này,  cô  thực  sự  không
quen.

“Nhìn ta!” Cứng rắn ra lệnh, cánh tay càng siết chặt cô vào ngực.

Như thế này thật kì cục quá nha. Anh ta ngồi cạnh mép giường, mà cô thì bị
bắt ngồi giữa hai chân anh ta.

Cái chén không trong tay lăn xuống đất, cô muốn cúi người nhặt, khổ nỗi eo
bị anh ta giữ chặt cứng. 







“Chủ thượng!” Diệp Thiện Thiện muốn khóc, cô làm sao giờ?

“Kêu tên ta!” Ánh mắt Thương Khung lóe lên tia sáng lạ lùng.

“Ơ?!!” Diệp Thiện Thiện ngẩn người.

“Kêu!” Giọng điệu vừa ra lệnh vừa có phần gấp gáp, cánh tay càng ôm chặt
hơn.

“Thương… Khung…” Diệp Thiện Thiện bị hắn ôm đến khó chịu. Được rồi!
Kêu một tiếng cũng không mất miếng thịt nào. Chỉ là không biết kêu rồi có
bị ăn đòn không nữa?

Kêu tên húy của chủ thượng, đánh bốn mươi gậy! Trong đầu lại vang lên
giọng  nói  lạnh  như  băng  của  tả  hộ  pháp,  vội  vàng  chống  tay  lên  hai  vai
Thương Khung, người nhích lùi ra sau. Nghĩ đến ăn đòn, cách xa một chút
vẫn tốt hơn.

Thương Khung hoàn toàn không cho cô cơ hội trốn, cánh tay khẽ đè xuống,
cô đã bị bắt ngồi trên đùi phải hắn.

Cảm giác ấm áp dưới thân làm dây thần kinh nào đó của Diệp Thiện Thiện
động đậy… trai đơn gái chiếc… ở chung một phòng… mấy chữ lửa gần rơm
không ngừng chớp nháng trong đầu… hoảng sợ muốn bật dậy. 





“Đừng nhúc nhích!” Ánh mắt cảnh cáo. Ép cô nhìn mình, khiến cô không lợi
dụng được sơ hở nào.

Khoảng cách gần như thế, thậm chí ngửi được hơi thở của đối phương, hai
mắt giao nhau. Thiện Thiện nhìn thấy rõ ràng trong mắt anh ta sự tổn thương
vì cô trốn tránh, đôi mắt sâu thẳm tựa như trẻ nhỏ đang cầu xin. Đáy lòng
Diệp Thiện Thiện đột nhiên dâng lên xúc động khó hiểu, muốn bảo vệ, quý
trọng anh ta. Nhưng vì sao? Rõ ràng cao cao tại thượng, đối với người yếu ớt
như cô mà nói, sao anh ta có thể cầu xin cô được?

Thình lình, ánh mắt biến đổi, trở nên nghi ngờ, sợ hãi. Cơ thể đồng thời căng
cứng, khẩn trương… đang thắc mắc… hắn ra sức ép cô vào ngực, hai người
cùng ôm lấy cổ nhau.

Ngay lúc đó, tiếng sấm xé rách bầu trời, ầm ầm vọng tới, làm lỗ tai cô ù ù.
Đột nhiên cô nghĩ tới một việc… lần đó trong hầm ngầm…

“Điện chủ Vân Ẩn điện Thương Khung lại sợ bị sét đánh?” Ha ha, thắc mắc
trong lòng Diệp Thiện Thiện đều sáng tỏ hết. Ông trời cũng còn công bằng,
cho dù là cao thủ mạnh tới đâu chăng nữa cũng có nhược điểm.

Thay đổi suy nghĩ, hào phóng vỗ vỗ lưng hắn, “Chủ thượng, không cần sợ
sét đánh. Tôi có tuyệt chiêu trị bệnh sợ sét đánh nha!”

…! 





Tiếng  sấm  đã  đi  xa  dần,  song  Diệp  Thiện  Thiện  vẫn  còn  ngồi  trên  đùi
Thương Khung, hùng tâm tráng chí. Miệng không ngừng giảng giải phim
truyền hình Thần điêu hiệp lữ của Kim Dung.

Lòng đầy căm phẫn nắm chặt bàn tay, kể chuyện Dương Khang cha Dương
Quá cấu kết tà ma, quên nước quên cha, vong ân phụ nghĩa.

“Dương Khang tuy mặt đẹp như ngọc nhưng lòng dạ lang sói, quả thực là
một tên đại ma đầu, giết người như ngóe. Không có chuyện ác gì không làm,
cực kỳ đáng ghét!”

“Ma đầu là sao?” Thương Khung vẫn ôm người trong lòng, mở miệng thắc
mắc.

Đội mắt long lanh của Diệp Thiện Thiện trong đêm tối sáng lên, đặc biệt hấp
dẫn. Cặp môi đỏ mọng, hàm răng trắng bóc, hại người nào đó ánh mắt đột
ngột tối lại.

“Ma đầu là… tên cầm đầu tà giáo! Sát nhân, nham nhiểm, khát máu!” Mím
mím môi, cúi đầu ngẫm nghĩ xem diễn tả thế nào mới chính xác.

“Còn nữa, thủ đoạn tàn khốc! Không nói chính nghĩa! Không có nhân tính!
Người gặp người sợ! Heo thấy là chạy… tóm lại một câu: là một tên đại ác
ôn, dâm đãng, vô sỉ, khát máu, đê hèn…” Nói xong hài lòng ngước lên, nhìn
mặt Thương Khung đã đen hết nửa. Lúc này mới lắp bắp nghĩ tới… người
nào đó rất giống với hình dung về đại ma đầu… 





“Ặc… cái này…” Dè dặt thu hồi bàn tay “cả gan làm loạn” đang vỗ trên vai
Thương Khung lại.

Như ngồi trên đống lửa, lúc này mới phát hiện sấm đã đi từ lâu, Thương
Khung đã tà ác trở lại.

“…Vừa rồi, thật tình, không phải tôi nói anh…” Nói xong cắn lưỡi mình
một cái. Mày ngu quá! Không phải càng giấu đầu hở đuôi à?

“Dâm đãng vô sỉ…?” Chậm rãi nhả từng chữ một.

Nghe xong đầu cúi thấp xuống.

“Đó là chỉ ma đầu… ma đầu…”

“Ta là … ma đầu? Hử?” Trong khi nói, tay trái đã giữ đằng sau cái cổ mảnh
khảnh của cô, ngăn cản cô tránh né, để phần thân trên của cô ngả ra sau.

“Không có!” Diệp Thiện Thiện đối diện với khuôn mặt kề sát, căng thẳng
đan mười ngón tay vào nhau.

Bất ngờ thấy tay phải hắn đùa bỡn dải nơ thắt quanh eo của mình… quá mức
mờ ám… vội vàng níu lại.

“Không có! Tôi, tôi nói bừa thôi…” 





Thương Khung vẫn không ngăn cản, nhìn cô vụng về giằng dải lụa trong tay
hắn.

Áo thiền ti này thực sự là trơn “tốt” ghê…

Vốn dĩ thắt rất kỹ, thế mà vô duyên vô cớ tự động mở ra. Thắt lưng tuột
xuống không hề gì, điều nguy hiểm là y phục này quá trơn tuột… lúc không
cần  rớt  lại  rớt, tuột xuống người  cô…  bày ra  hết  trơn!  Diệp Thiện  Thiện
khóc không ra nước mắt.

“Muốn dụ dỗ ta?” Mắt Thương Khung nhìn đường cong lung linh bên dưới
lớp áo một cách khó hiểu.

Ba chân bốn cẳng kéo áo lên che người, vội vàng trừng đôi mắt hạnh, hai tay
xua loạn hốt hoảng phủ nhận.

“Không có… không có dụ dỗ anh…” y phục giữ trong tay trơn trợt, lại tuột
xuống, gấp gáp đến nỗi nước mắt ứa ra… sao lại thế này?

Ác ma cười càng xấu xa.

“Dù sao cô cũng nói ta là ma đầu rồi…” Mặt Thương Khung kề sát gương
mặt lã chã sắp khóc của cô, khóe miệng khẽ cười mang theo mấy phần đùa
nghịch, vài phần yêu chiều.

“… Không dâm đãng, vô sỉ hình như không giống ta…” Nói xong ngậm lấy
cánh môi mà từ lâu hắn đã mơ tưởng, hung hăng tàn phá một phen. 







Cảm giác mềm mại, non mịn, thơm tho làm Thương Khung không dằn được
“công  thành  đoạt  đất”…  mãnh  liệt, điên  cuồng  tựa  hồ  muốn  nuốt  cô  vào
bụng… vì sao môi lưỡi nàng lại mềm mại đến thế… cô lùi một bước, hắn lại
tiến một phân… mãi đến lúc không còn đường lùi. Cuối cùng nước bọt giao
hòa…

Nước mắt Diệp Thiện Thiện lấp loáng… vì sao không cắn… vì sao…

Khóe môi ngậm ý cười lại giày vò cánh môi cô, nuốt lấy sự mềm mại của
cô… bàn tay đặt sau cổ trượt xuống… chậm rãi di chuyển…

Cô biết, cô không dám cắn là vì… cô sợ anh ta…

“Chủ thượng… ư, ưm…” Lời sắp nói trực tiếp bị Thương Khung nuốt luôn!

Lại một hồi thật lâu…

“…ưm, ưm…” Trời, môi bị cắn đau quá!

Thương Khung chậm chạp rời khỏi đôi môi mọng bị hắn cắn mút đến sưng
đỏ… tay móc một thứ… gian tà liếc nhìn cô.

“Cái gì đây?”

Diệp Thiện Thiện mặt đỏ tim đập, tỉnh hồn nhìn món đồ trong tay hắn… đầu
lập tức như bị tạt nước lạnh… đó là ống ngọc Diễm tỷ đưa cô. 







Bởi vì lần trước đeo nó ở thắt lưng bị Thương Khung nhìn thấy, để phòng
ngừa, cô đeo trước ngực, bên trong áo.

“Cái này… chỉ là… quà… bạn bè tặng… !” Diệp Thiện Thiện chớp mắt, ánh
mắt dao động.

“Vậy  sao?”  Ngón  tay  thon  dài  của  Thương  Khung  vuốt  nhè  nhẹ  lên  ống
ngọc, cảm nhận hơi ấm nồng nàn của Diệp Thiện Thiện vẫn còn lưu trên đó,
lãnh đạm hỏi.

“Ừ…” Run rẩy hoảng sợ nhìn Thương Khung nghịch ống ngọc trong tay.
Mỗi lần thấy đầu ngón tay hắn chạm vào lá trúc là một lần toàn thân cô đổ
mồ hôi lạnh, kết quả lại nhích ra. Lặp đi lặp lại mấy lần như thế, Diệp Thiện
Thiện lờ mờ có cảm giác tuyệt vọng, nghĩ… rốt cuộc anh ta phát hiện rồi
hay chưa?

“Không cho phép đeo trước ngực!” Ngón tay Thương Khung búng nhẹ lên
ống ngọc, cuối cùng cũng kết thúc màn ngược đãi tâm lý “tàn ác vô nhân
đạo” đó.

“Sẽ không… không đeo nữa…” Diệp Thiện Thiện giống như được đặc xá
cầm lại ống ngọc, thở phào… may quá, may quá!

“Chủ thượng… có chuyện này…” Cuối cùng cũng nhớ tới mục đích mình
tới đây. 





“…Tôi nghe chưởng quản Vân trang nói…” Len lén ngước mắt nhìn ánh
mắt có vẻ lạnh lùng của anh ta, “… con gái ông ấy mấy ngày trước bị bọn
buôn người bắt đi…” hấp tấp nhấn mạnh, “… ông ấy chỉ có một đứa con
gái, tuổi già đau lòng vì mất con thật tội nghiệp…”

Ách, thất vọng phát hiện, chiêu tranh thủ đồng tình đối với anh ta hình như
không có tác dụng.

“…Nói  gì  thì  cũng  là  thủ  hạ  của  chủ  thượng!  Đám  người  đó  thực  sự  là
không để chủ thượng vào mắt rồi…” Cố làm ra vẻ căm phẫn bất bình nói,
quả nhiên thấy sắc mặt Thương Khung khẽ biến.

Diệp Thiện Thiện hoan hỉ mặc niệm… chiêu khích tướng tuyệt hảo!

“Cô vì lý do này mới đi tìm ta…?” Thương Khung lạnh mặt.

….

Im lặng thừa nhận…

“Được lắm!” giọng điệu âm trầm, tỏa ra tâm tình hết sức bực dọc của chủ
nhân.

Lạnh tới cánh tay cô luôn…

Linh cảm chẳng lành! 





“Gần đây cô quả thực quá rảnh rỗi!”

“…” Rõ ràng đang nói chuyện chưởng quản mà? Nhảy sang cô hồi nào vậy?
Chuyển biến bất ngờ này làm cô ngớ ngẩn.

Khụ… nói chuyện gì đừng nói với người ác! Quản chuyện gì đừng quảnchuyện rỗi hơi… tác giả nào đó lướt qua… theo sau là trứng thối, dép đứt,chén bể bay đầy trời…

Chương 24 : Lạnh nhạt

 
Diệp  Thiện  Thiện  cuối  cùng  cũng  hiểu,  hôm  đó  Thương  Khung  nói  câu

“Gần đây cô quả thực quá rảnh rỗi!” là có “thâm” ý trong đó.

Quá rảnh! Rảnh đến nỗi đi quản chuyện rỗi hơi của người ta? Cô thở dài,
cảm thấy bản thân quá thất bại.

Ngày thứ hai, gục đầu ủ rũ không biết nói thế nào với chưởng quản… ông ta
lại mặt mày hớn hở đặc biệt cám ơn cô, nói con gái đã được tìm về, sau đó
dẫn con đi tạ ơn Thương Khung. Để cô đứng nguyên tại chỗ ngẩn tò te.

Lúc thấy mặt con gái chưởng quản, đoàn người của Thương Khung đã khởi
hành  đến khách  sạn Vân  Ẩn!  Mà  con  của  chưởng  quản  lại  ngồi  trong  xe
Thương Khung, còn cô bị đuổi ra ngồi xe khác… >_< 





Nhớ chưởng quản có nói con gái ông ta cũng có chút nhan sắc. Ôi trời! Ông
ta thực tình quá khiêm tốn rồi, đâu phải là “có chút” thôi đâu? Trông xinh
đẹp một cách cổ điển như vậy, chẳng trách bị bọn buôn người nhắm trúng.

Đến  khách  sạn, cô bị  tổng  quản  nơi này sai phái làm việc. Đã  mấy ngày
không  nhìn  thấy  anh  ta!  Được  thôi!  Cô  một  chút  cũng  không  muốn  thừa
nhận, kì thật cô hơi hơi nhớ anh ta. Thế nhưng, nụ hôn ngày đó, mỗi lần nhớ
đến lại khiến tim cô đập dồn… vì sao lại hôn cô? Chắc chỉ là xúc động thôi!
Diệp  Thiện  Thiện  ngồi  cạnh  giếng  ra  sức  giặt  đồ,  cô  không  muốn  nghĩ
nhiều… cũng không nghĩ ra lí do tốt đẹp gì để giải thích cho nụ hôn kia. Vì
sao sau đó anh ta lại tức giận? Diệp Thiện Thiện không hiểu nổi! Người gì
đâu mà vui buồn bất chợt! Không hầu hạ hắn cô càng vui vẻ dễ chịu.

Nhưng chỉ có trong lòng thoải mái thôi! Diệp Thiện Thiện cười khổ. Từ lúc
đến khách sạn Vân Ẩn, cô phải ở cùng với đám nha hoàn ở đây. Ngày nào
cũng  làm  không  xong  việc.  Nhớ  lại  lúc  trước  chỉ  cần  hầu  hạ  một  mình
Thương Khung, thật khỏe! Mà bây giờ cô sáng sớm thật sớm đã phải dậy,
giặt từng đống từng đống quần áo. Đột nhiên rất nhớ, cực kỳ nhớ, cái máy
giặt ở nhà…

Nước giếng đầu thu rất lạnh. Giặt quá lâu, bàn tay tê cứng! So sánh, ở Vân
Ẩn điện giặt quần áo cho Thương Khung dễ chịu hơn nhiều! Suối nước nóng
thiên nhiên, càng giặt thì da dẻ càng dưỡng ẩm. Huống hồ quần áo của anh
ta may bằng thứ vải trơn láng, lại không bẩn, cho vào nước vò vò mấy lần là
được. Nhưng đống quần áo ở khách sạn này… lại than thở… cô thật tình
không muốn oán hận đâu… 





Vết ố vàng trên bộ đồ trắng trong tay cô sao càng lúc càng đỏ? Diệp Thiện
Thiện kinh ngạc kéo lên nhìn… là máu… giở tay phải lên… nhìn một mảng
da tay lớn đã tróc ra đang chảy máu… cô lại trơ ra không có cảm giác! Vội
vã thả cái áo vào nước, đừng để nhiễm trùng mới được! Đứng dậy múc nước
lạnh sát trùng tay.

“Khục!” tiếng người truyền tới. Diệp Thiện Thiện lật đật quay đầu nhìn. Là
một nha hoàn tên Thu Đồng, tay ôm một đống đồ lớn, quăng vào đống đồ dơ
vốn đã cao ngất…

“Tổng  quản  kêu ngươi  giặt  sạch đống  đồ này!”  Vẻ  mặt  có  chút bất  mãn,
giống như bắt quả tang ai kia làm biếng. Diệp Thiện Thiện vội vàng đáp lại.

“Đống đồ này hôm nay nhất định phải giặt xong, đừng tưởng ngươi là tỳ nữ
bên cạnh chủ thượng mà định làm biếng! Bọn ta còn làm nhiều việc hơn!
Ngươi giặt không xong cũng đừng mong người khác giúp ngươi!” Nói xong
hếch cằm bước đi.

Diệp  Thiện  Thiện  ngắm khuôn  mặt  người  nào  đó  trong  nước,  rầu  rĩ  nghĩ
bụng: mặt tôi nhìn rất dễ ăn hiếp sao? Vì sao lại như thế? Nóng tính một
chút có tốt hơn không? Tính tình hiền lành một chút cũng sai sao?

Thu Đồng nói bọn họ rất bận. Nhưng vì cái gì mỗi lần chỉ có một mình cô
mệt muốn chết! Có lần tình cờ nghe được, vài tỳ nữ sau lưng cô cười vui
sướng  khi  người  gặp  họa,  nói  cô  lợi  dụng  sắc  đẹp  để  làm tỳ  nữ  của  chủ
thượng, hôm nay thất sủng bị chủ thượng vứt đi! Cái gì với cái gì chứ? Ảo
não nghĩ, sự tình hình như không phải vậy mà? 







Lại ngồi xuống ghế, tay vùi vào trong nước giếng lạnh băng, lấy một món đồ
tiếp tục giặt. Nghĩ đến Thương Khung mấy ngày nay lãnh đạm, trong lòng
mờ mịt không thể nói nên lời, có cái gì đó chua chát.

Trời tối rồi, cuối cùng cũng giặt sạch đống đồ cao như ngọn núi nhỏ, Diệp
Thiện Thiện lê hai cái chân tê rần trở về phòng, hai tay vẫn còn run run. Bao
tử cả một buổi tối chưa ăn gì quắt lại, kêu rột rột. Sán lại dưới ngọn đèn nhìn
bàn tay vốn nhỏ nhắn mướt  mát, qua một buổi đã ứ nước sưng phù. Một
mảng da lớn tróc ra, bọt nước chi chít đã bắt đầu vỡ ra… bắt đầu cảm thấy
nóng rát, đau nhức. Diệp Thiện Thiện cắn môi, mặt trắng bệch, định tìm một
miếng vải quấn lại.

“Diệp Thiện Thiện, ngươi ở đâu? Ta tìm ngươi khắp nơi biết không?” Thu
Đồng thét chói tai.

“Ở đây, ta định tìm mấy thứ…” Tay Diệp Thiện Thiện đã mở túi đồ được
nửa chừng.

“Trời ạ! Tối nay, từ trên xuống dưới khách sạn Vân Ẩn đều lo chiêu đãi, vì
chủ thượng tẩy trần, bận tối mắt tối mũi! Ngươi lại dám trốn ở đây!” Vẻ mặt
Thu Đồng không thể tin nổi. “Ngươi còn lèo nhèo cái gì? Tiền thính không
có người rót rượu, tổng quản kêu ngươi đi lên! Lẹ lên!” Giương nanh múa
vuốt, hoàn toàn không để cô nói.

Diệp Thiện Thiện dứt khoát không quấn vải nữa, theo cô ta đi, dằn xuống
buồn bực trong lòng. Cô không cần phải tính toán với một nha hoàn. Nghĩ 





đến có thể gặp được người nào đó, không hiểu sao có chút căng thẳng. Khẽ
tự xỉ vả mình, liếm liếm đôi môi khô nẻ, thuận tiện khôi phục lại hô hấp có
chút bất ổn.

Đâu phải chưa từng gặp mặt, khẩn trương gì chứ? Tự hỏi mình. Kế đó lại tự
đáp: chỉ mới mấy ngày không gặp, đột nhiên hơi khó chịu… giống như là…

Trong sảnh, tiếng người huyên náo, lần chiêu đãi này đa phần mọi người đều
muốn chiêm ngưỡng phong thái của điện chủ Vân Ẩn điện. Dù sao, cơ hội
cao thủ thần bí Thương Khung lộ diện rất hiếm. Lúc mới bắt đầu vào chỗ
ngồi, mọi người khá thận trọng, chỉ sợ làm ra chuyện gì xúc phạm đến kiêng
kị của Thương Khung, về sau tất cả đều buông lỏng.

Thương Khung ôm mỹ nhân ngồi ở vị trí chủ tọa, lập tức tình ý dạt dào, bản
thân hoàn toàn thả lỏng. Tự nhiên người hầu đều giảm bớt áp lực.

Diệp  Thiện  Thiện theo  cửa hông  đi vào tiền thính, lòng  bàn tay cầm bầu
rượu đau nhức, gắng nhịn đau rót đầy rượu cho mấy người trong đám đông
huyên náo. Kế đó chui vào một góc xéo, không xa không gần nhìn Thương
Khung.

Cô đột nhiên nhớ tới thầy giáo Trương! Thầy giáo bị các bạn học đồn đãi là
có quan hệ tình cảm mờ ám với cô, cũng đặc biệt thích mặc đồ trắng. Trong
mắt cô, đàn ông mặc đồ trắng rất lịch sự, rất tao nhã! Giống như thầy giáo
Trương. Nhưng Thương Khung toàn thân cũng mặc tuyền một màu trắng, vì
sao lại thấy ngông cuồng, hoang dã như thế? Chói mắt như thế? Đôi chân dài
chỉ tùy tiện buông xuống cũng khiến người ta cảm giác tiêu sái, thích ứng 





với mọi hoàn cảnh. Tỷ lệ thân - eo hoàn mĩ, mỗi một động tác đều phối hợp
nhịp nhàng, nụ cười nhàn nhạt nơi khóe miệng như đã khắc sâu vào trong
tim cô xóa không được… ngón tay thon dài lướt qua mái tóc đen, làm cô
nghĩ tới một câu: tay anh lùa qua mái tóc đen của em. Thứ cảm giác này tựa
hồ hấp dẫn sâu sắc.

Mà Thương Khung, ngực ôm giai nhân, khóe miệng khe khẽ cong lên, đầu
ngón tay lướt qua tóc giai nhân, làm bộ vuốt ve nhưng ánh mắt lại tập trung
vào một góc nào đó. Ánh mắt hắn tối lại, có chút tức giận. Từ lúc nàng tiến
vào là hắn đã chú ý tới. Vài ngày không gặp, mặt quả trứng hồng hào mấy
ngày trước lúc này trông tái xanh lại gầy yếu. Đứng đờ đẫn ra đó, ánh mắt
hoàn toàn không giống thường ngày. Chẳng lẽ nàng không phát hiện đằng
sau có một cái móng heo đáng chết sao? Rốt cuộc nàng đang nghĩ gì?

Nhìn người đẹp trong lòng Thương Khung, Diệp Thiện Thiện buồn bã nhận
ra. Đó là con gái của chưởng quản tên là Hạ Hà, đang thẹn thùng mỉm cười
ngồi trong lòng hắn. Nhìn xứng đôi như thế, trai tài gái sắc! Thở dài, rời mắt
đi. Lúc trước cứ nghĩ anh ta có tật sạch sẽ, coi khinh nữ sắc! Xem ra không
phải…

Lòng đau xót đờ đẫn, vành mắt sưng lên khó chịu. Vừa định xoay lưng bỏ
đi, một bàn tay tóm chặt lấy cái eo nhỏ nhắn của cô.

“Con tỳ nữ này sao ta chưa thấy bao giờ? Nhìn thật là đáng yêu làm sao!”
Nhìn thấy đôi mắt to đọng mấy giọt nước trong vắt lúc Diệp Thiện Thiện
quay người, tán thưởng. 





“Người của ai rồi?” Người kia hỏi, tay không chịu buông ra.

“Đủ rồi! Thôi quản sự, nhà ngươi không phải có một người rồi sao? Nhanh
như vậy đã muốn nạp thiếp rồi sao?” Bên cạnh có người giễu cợt.

“Tên gì?” Thôi quản sự giữ Diệp Thiện Thiện, mặc kệ người nọ chế giễu,
chỉ nhìn cô chằm chằm.

“Bỏ ra!” Yếu ớt, vô lực phun ra mấy chữ! Vốn muốn xách bầu rượu đập lên
đầu hắn, nhưng nghĩ nghĩ rồi vẫn không dám. Hiện giờ cô thê thảm lắm rồi,
không muốn lại thảm càng thêm thảm.

“Nói cho ta biết!” Gã này dường như hỏi không ra tên sẽ không chịu ngừng.

“Ha, Thôi quản sự là cái giống si tình thế à?” Bên phải có người lớn tiếng
chế nhạo, “Khỏi phải nói, cũng thật có mắt, tỳ nữ này nhìn thật non…” Nói
xong vươn tay định nhéo mặt Diệp Thiện Thiện, bị cái tên Thôi quản sự cản
lại.

“Ngươi thô lỗ quá, không thấy nàng ta bị ngươi dọa sao?” Thôi quản sự duỗi
tay nắm lấy bàn tay mềm của Diệp Thiện Thiện. Cô đau quá kêu khẽ một
tiếng, vừa gấp vừa giận vội vàng rút tay ra, bàn tay đau đến nỗi co rụt lại.

“Tật  xấu  lại  tái  phát  rồi  phải  không?”  Tổng  quản  bước  qua,  bất  mãn  nói
thầm. Thôi quản sự nghe xong rụt tay lại, “Đùa cho vui ấy mà, tổng quản
đừng hiểu lầm!” 





“Còn không mau đi rót rượu cho chủ thượng!” Tổng quản liếc Diệp Thiện
Thiện tay đang bưng cằm, ra dấu nhìn về chỗ Thương Khung. Theo ánh mắt
của tổng quản, đối diện với một đôi mắt âm u tối tăm, tim đột nhiên đập
mạnh.

Co đầu rụt cổ vào trong mai rùa, ôm bầu rượu bước tới. Trong lòng lo sợ bất
an.

Thấy cô dè dặt bước vào trong tầm mắt của hắn, lúc này mới chậm rãi thả
lỏng nội tâm nóng nảy bực tức. Thong thả đặt chén rỗng trong tay xuống
bàn.

Diệp Thiện Thiện áp chế bàn tay run rẩy, cắn môi rót đầy, Thương Khung
uống cạn. Buông chén, nhìn tay nàng. Bàn tay cầm bầu càng lúc càng không
nghe lời, run dữ dội hơn. Lần nữa rót đầy, Thương Khung lại uống cạn. Đến
lần thứ ba, rút cuộc có người nhìn không nổi nữa. Hạ Hà phát giác ánh mắt
Thương Khung và động tác của Diệp Thiện Thiện khác thường! Thỏ thẻ lên
tiếng:

“Để ta làm đi!” Nói xong vòng tay qua bàn muốn giành lấy bình rượu trongtay cô. Ai dè chén canh trên bàn bị ống tay áo nàng ta vướng phải, canhnóng tạt ra ngoài thiếu điều văng đến người Hạ Hà. Diệp Thiện Thiện theobản năng vươn tay giữ chén, kết quả canh tạt hết lên mu bàn tay của cô. Vếtthương càng nặng thêm, đau đớn kêu thành tiếng, bầu rượu trong tay rơixuống đất. Một tiếng vỡ giòn tan… văng ướt hết người cô… Nháy mắt!Toàn bộ tiếng huyên náo ầm ĩ im bặt, ánh mắt mọi người đều tập trung lạimột chỗ. 

Chương 25 : Bị thương

 
“Ái da!” Hạ Hà cầm ống tay áo hơi ướt sợ hãi kêu lên, trong lúc mọi người

chung quanh đều  lặng  ngắt như tờ đặc biệt  chói tai. “Chủ  thượng, tay áo
người  ta  ướt  hết  rồi!”  Nũng  nịu  oán  trách  với  Thương  Khung.  Ánh  mắt
người sau chậm rãi nhìn Diệp Thiện Thiện.

Cố nhịn đau, im lặng ngồi xổm xuống nhặt mảnh bình vỡ, mồ hôi rịn ra trên
chóp mũi.

Tổng quản chạy qua, từ đằng xa đã trách mắng Diệp Thiện Thiện: “Làm cái
gì vậy? Sao lại bất cẩn như thế? Aiz, tay chân ngươi thật là vụng về!” Nói
xong  quay  qua  khom  lưng  với  Thương  Khung  và  Hạ  Hà,  cười  lấy  lòng,
“Chủ  thượng,  Hạ  cô  nương  không  sợ  hãi  chứ?  Ta  tìm  người  khác  hầu
rượu…”

Đang lạnh lùng trầm mặc, Thương Khung đột nhiên mở miệng.

“Đi ra!” Giọng nói cay nghiệt lạnh lẽo dị thường! Làm mấy câu sau của tổng
quản lập tức nghẹn lại trong bụng, dè dặt ngước mắt nhìn, phát hiện câu này
của chủ thượng là nhằm vào Diệp Thiện Thiện đang thu dọn mảnh vỡ.

Diệp Thiện Thiện đang nhặt mảnh cuối cùng, tay run lên! Ngón tay bị mảnh
vỡ đâm thật mạnh, máu tươi lập tức tuôn ra đầu ngón tay, nhỏ giọt xuống
đất. Cảm giác nơi nào đó trong lòng liên tục, liên tục đè nén cuối cùng đã vỡ
ra. Cổ họng bị hủy hoại nghiêm trọng, gào thét, xộc thẳng lên mắt làm cô có
cảm giác không thể nào chịu đựng thêm được nữa. 







“Vâng  vâng…”  Tổng  quản  vội  vàng đáp ứng, thúc giục  cô vẫn  còn đang
ngây ngốc không cục cựa ở đó, “Đần ra đó làm gì? Còn không mau đi? Đi
mau đi mau!” Kế đó nhìn khách mời bên dưới, “Không có gì! Mọi người
tiếp tục ăn uống đi, chỉ là tỳ nữ không cẩn thận làm bể bầu rượu! Không có
gì, không có gì…” Người bên dưới nghe xong, lúc này mới từ từ ồn ào trở
lại, dời mắt đi, sôi nổi khôi phục lại cảnh tượng ầm ĩ ban nãy.

Thương Khung cầm lấy bầu rượu trống trơn, khóe mắt tìm kiếm cô, trước
khi quay người rời đi đánh rơi một giọt nước trong suốt. Đuổi theo bóng
dáng người nào đó bị thương, bầu  rượu trong tay nháy mắt  nứt  ra nhưng
không vỡ.

***************************

Co quắp trong một góc tối tăm, nước mắt Diệp Thiện Thiện rơi đầy mặt…
Vì cái gì mà khóc?

Vì đau, nương ánh trăng nhìn bàn tay phải của mình đã biến dạng. Lòng bàn
tay sưng đau, mu bàn tay đỏ phồng lên, ngón tay chảy máu.

Nước mắt lặng lẽ chảy không ngừng, tay của cô sắp tàn phế rồi!

Nhưng vì sao tim đau như vậy? Đau vì vết thương? Hay vì tủi thân?

Mắt ngập nước, nhớ tới phim truyền hình bi kịch sến lúc tám giờ của Đài
Loan, Hồng Kông… không nói gì! Hôm nay hình như mình cũng nếm thử 





một mẻ. Trầm trọng cỡ nào? Kỳ thật cũng không tính là bi kịch! Cô không
phải nữ nhân vật chính điềm đạm đáng yêu bị vứt bỏ, anh ta cũng chả phải
nam nhân vật chính dịu dàng đa tình, có mới nới cũ. Người anh ta ôm càng
không tính là kẻ thứ ba không hiểu chuyện khéo chọc cho người khác nổi
khùng. Anh ta chính là địa chủ đại gian đại ác của xã hội cũ. Mà cô là tỳ nữ
của anh ta. Địa chủ gian ác áp bức tỳ nữ! Còn háo sắc hôn cô! Sau đó lại áp
bức cô lao động! Cô phải làm sao bây giờ? Nước mắt nhỏ giọt trên đất, cố
gắng mở đôi mắt vừa sưng vừa đỏ, nhìn chăm chăm xuống nền nhà. Quyết
định rồi! Cô muốn trộm đồ, làm anh ta đau lòng. Sau đó trốn đi thật xa, tìm
đến một nơi không bao giờ gặp lại anh ta nữa… bắt đầu… cuộc sống mới…
nước mắt tiếp tục tí tách rơi.

Nghẹn ngào lẳng lặng tự nói với mình: “Diệp Thiện Thiện, mày từ một quốc
gia văn minh xuyên qua đến đây!”

Nghẹn ngào…

“Có tự tôn…” (không bao gồm tình huống đặc biệt)

Nghẹn ngào… khịt mũi.

“Rất tự cường!” (ngoại trừ tình huống đặc biệt)

Nghẹn ngào…

“Là người có tư tưởng…” (trừ lúc đầu óc trống rỗng) 





Nghẹn ngào N lần…

Kéo tay áo lau nước trên mặt, chảy không ngừng y như trời mưa.

Hối hận, vô lực vùi đầu vào giữa hai đầu gối, tiếp tục nức nở.

Giặt đồ cả một ngày, quá mệt mỏi! Nước mắt còn đọng trên mặt, vừa khóc
vừa ngủ thiếp đi. Trong góc tường lạnh lẽo, giống như một con thú nhỏ cuộn
tròn lại, chỉ biết tự mình ủ ấm đôi tay… ánh trăng chiếu rọi trên người cô…
cái bóng cô đơn trải dài…

****************************

Tiếc là cô ngủ say, không nhìn thấy tiết mục “ám sát” đang diễn ra trong tiền
thính.

Yến tiệc chiêu đãi vốn nhộn nhịp, bị mấy tên sát thủ đột nhiên xuất hiện gây
nên một màn gió tanh mưa máu! Mấy dãy bàn phía dưới, người nào người
nấy run lẩy bẩy, nhìn đồng liêu phút trước còn nâng ly chè chén, nháy mắt
một cái đã thành xác chết nằm trước mặt mình… có người sợ đến nỗi tè ra
quần, còn không thì nhào đầu xuống gầm bàn… làm trò hề!

Chỉ thấy bóng tả hữu hộ pháp như con thoi xẹt qua xẹt lại giữa đám hắc y
nhân… thỉnh thoảng lại có tên hộc máu mất mạng. Một tên hắc y nhân trong
bọn tinh mắt, chộp lấy Hạ Hà đang run rẩy nấp một bên làm con tin. 





“Thương Khung, không phải ngươi rất thương nữ nhân này sao? Đem bản
đồ ra đổi! Bằng không ta khiến ả đầu một nơi mình một nẻo!” Tên hắc y
nhân kề thanh đao sáng loáng lên cái cổ trắng ngần của Hạ Hà. Thân mình
Hạ Hà run lên, muốn khóc thành tiếng.

“Chủ thượng… cứu, cứu ta…”

Thương  Khung  ngồi  nguyên  trước  bàn  như  cũ, tao  nhã  vuốt ve  bầu  rượu
trong tay, dường như cả ánh mắt cũng keo kiệt không muốn cho…

Hạ Hà đau đớn thét lên, khóc to cầu xin tha mạng. Hiển nhiên, thanh đao kia
đã cứa vào cổ nàng ta.

“Không đưa sao?” Hắc y nhân tàn nhẫn nói, “Vậy ta tống ả về chầu trời!”
Nói xong muốn cắt cổ.

Chỉ thấy Thương Khung làm một động tác là thong dong đứng dậy. Tên hắc
y nhân ngẩn người, tiếp đó đột nhiên đánh rớt cương đao, dường như phát
điên hai tay tự siết cổ mình, hai mắt chảy máu, há to miệng kêu gào, tình
trạng hình như đau đớn không chịu nổi.

“Ai phái ngươi đến?” Thương Khung lãnh đạm mở miệng.

Mặt hắc y nhân đỏ phừng: “…Ta … không… nói cho… ngươi… biết..” Nói
xong đau quá lăn lộn bò xoài trên đât. 





Hạ Hà vọt qua người hắc y nhân không hiểu vì sao ngã xuống, khẽ kêu một
tiếng chủ thượng muốn nhào vào lòng hắn, bị ánh mắt diều hâu lạnh như
băng của Thương Khung nhìn chằm chằm đến nỗi mặt hoa biến sắc. Không
cam lòng lại tiến thêm hai bước, mới rồi rõ ràng chủ thượng đau lòng mà
cứu  ả.  Còn  chưa  đụng  đến  chéo  áo  Thương  Khung,  một  sức  mạnh  vô
phương tránh né ập vào mặt, đánh cho ả mắt nổ đom đóm, hôn mê bất tỉnh.
Trước khi mê   man vẫn không dám tin, sức mạnh đó từ Thương Khung, là
hắn phất ngón tay bắn ra.

Giải quyết sạch sẽ đám sát thủ còn sót lại, tả hữu hộ pháp quay trở lại sau
lưng Thương Khung, mau chóng bám theo như hình với bóng.

Nhìn hắc y nhân trên mặt đất bắt đầu thổ huyết, Thương Khung nhíu mày:
“Còn không chịu khai?”

“… Là Thanh Sơn phái…” Nói chưa xong, tâm tình đột nhiên trở nên ác liệt,
ngón giữa khẽ búng, hắc y nhân chết ngay tại chỗ! Thanh Sơn phái! Khóe
miệng hắn cong lên tàn nhẫn. Bỏ qua nhiều lần, hắn đã niệm tình cũ, nhưng
bọn chúng thì sao?

Quét mắt qua đám “bộ hạ” đang run rẩy bên tường.

“Gian tế ở khách sạn Vân Ẩn đã tìm ra chưa?”

“Bẩm chủ thượng! Đã tìm được rồi!” Nói xong, hai bạch y hộ vệ lôi một gã
nam nhân từ ngoài vào. Người này mặt trắng như tờ giấy, thì ra lại là người
vừa nãy tóm lấy Diệp Thiện Thiện, Thôi quản sự. 







Mắt  Thương  Khung  híp  lại  một  nửa,  “Là  ngươi?”  Đột  nhiên  cười  nham
hiểm, “Lá gan lớn lắm?”

Vươn tay thộp cổ áo gã, ánh mắt như dao lạnh buốt thấu xương nhìn chòng
chọc, khớp hàm Thôi quản sự phát ra tiếng “cạp cạp”. Thương Khung hơi
nghiêng người kề sát tai Thôi quản sự, dùng giọng nói chỉ tên này mới nghe
thấy được, lạnh lùng hỏi.

“Ngươi  dùng  tay  nào  chạm  vào  nàng?”  Thôi  quản  sự  ngờ  vực  không  rõ,
miệng run run nói không ra tiếng, hắn… có ý gì?

“Tay này?” Vừa mới nói, Thôi quản sự đã hét lên thê thảm, tay trái gãy lìa.

“Còn tay này?” Bỗng nhiên, tiếng thét thứ hai so với tiếng thứ nhất còn thảm
hơn, thống khổ thảm thiết. Đám người chưa có tè ra quần đằng xa đều không
ai may mắn thoát khỏi.

Thu hồi ánh mắt! Có vẻ không có hứng thú, tùy tiện phất tay một cái. Tiếng
hét của Thôi quản sự cũng lập tức đình chỉ. Mọi người kinh hồn táng đảm co
cụm lại  một  góc, mặt  người nào người  nấy không còn  chút máu. Hai  tay
Thôi  quản sự gãy lìa, giờ phút  này giống như miếng thịt bị quẳng xuống
đất… hiển nhiên đã tắt thở chết rồi.

“Quản  gia!” Tổng quản  tức thì  mềm nhũn cả người, dùng  hai tay bò đến
trước mặt Thương Khung. 





“Có, có…”

“Lần này thanh lí môn hộ, đã quấy rầy hứng thú của các ngươi rồi!” Nghe
xong tổng quản và mọi người càng run dữ dội.

“Không, không có!” Mặt tổng quản cười còn khó coi hơn khóc.

Mọi người đằng sau tổng quản phụ họa, nhất trí lắc đầu.

“Vậy sao?”

“Vâng, vâng..” Tổng quản vội vàng gật đầu.

Mọi người đều gật.

“Hữu hộ pháp!” Thương Khung phân phó, “Còn sống… thưởng mỗi người
trăm lượng…”

“…vàng!” Hắn còn chưa nói hết.

Một lúc lâu sau… đầu óc tổng quản và mọi người mới xoay chuyển… tức
thì từ sầu thành vui… một trăm lượng vàng??? Rất nhiều, rất nhiều tiền…
thân mình đang run rẩy quên mất run, toàn bộ hóa đá!

Đợi khi tỉnh táo lại đã không còn thấy bóng dáng chủ thượng Thương Khung
đâu nữa. 





****************************

Một bóng người đứng sững dưới ánh trăng, yên lặng nhìn nhân nhi nằm co
quắp trong góc tường, ngủ mà nước mắt vẫn còn vương đầy mặt. Ánh mắt
thoáng  đau  lòng,  thương  tiếc,  không  nỡ…  một  chút  gì  đó  giống  như  dịu
dàng, nhanh đến nỗi ma quỷ cũng tưởng mình hoa mắt, cẩn thận nhìn lần
nữa thì đã bình thường trở lại.

Dường  như  đã  chịu  uất  ức  rất  lớn,  trong  mộng  vẫn  không  quên  nức  nở.
Chầm chậm ôm nàng vào lòng, cầm lấy cổ tay mảnh khảnh, nhìn hai bàn tay
tội nghiệp của nàng… lâu thật lâu, môi nhẹ nhàng hôn lên.

Đau đớn rên rỉ đứt quãng “ư, ư”, còn có chút không thoải mái, khẽ hút hơi,
làm hắn nhíu mày lại.

Nếu không phải sự tình lần này có phần nguy hiểm, hắn căn bản sẽ không xa
lánh nàng ngay khi đến khách sạn, để mặc nàng rời khỏi người hắn. Thử
nghĩ nếu thanh đao đó đặt lên cổ nàng, hắn sẽ làm gì? Mày chau càng chặt!
Không có nếu như! Cho dù có một ngày… Hắn thề! Hắn tuyệt đối không để
người kia chết dễ dàng được! Tuyệt đối không!

Vẻ mặt đạm mạc cúi đầu nhìn nàng, nhìn khuôn mặt ngủ say ngây thơ đơn
thuần như trẻ nhỏ của nàng, áp sát vào người hắn tìm hơi ấm, kế đó khe khẽ
cọ cọ, vùi đầu vào hõm vai hắn, làm khóe miệng hắn cong lên. Vòng tay ôm
lấy đầu nàng vỗ về, vuốt ve mái tóc rối. Nhìn hốc mắt sưng đỏ thì thầm thở
dài. 
“Thiện Thiện!”


Quay lại  l Xem tiếp 


BigKool BigKool
Vườn Hoàng Cung - Nông Trại Online Vườn Hoàng Cung
Khu Vườn Thần Kỳ Khu Vườn Thần Kỳ
Vườn Thủy Cung Vườn Thủy Cung
goPet Online goPet Online

C-STAT